Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0339

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0339: Không nể mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Lúc chiều, Thường Hải Tâm và Trương Dương tới sân tennis của Nam Quốc sơn trang chơi vài ván, Thường Tụng hứng trí bừng bừng đi theo xem, vừa hay ông chủ của Nam Quốc sơn trang, Lý Quang Nam người Singapore cũng ở đây tập luyện, nhìn thấy Thường Tụng, vội vàng dừng lại chạy ra đón, cười nói: "Thị trưởng Thường, cùng chơi nhé!"

Thường Tụng lắc đầu, nói: "Tôi không chơi đâu, tôi tới chơi cùng con gái?"

Lý Quang Năm gật đầu, cười nói: "Cậu thanh niên này là bạn trai của Thường tiểu thư à?"

Thường Tụng cười nói: "Bạn học, anh ta tên là Trương Dương!"

Nam Quốc sơn trang của Lý Quang Nam đã khai nghiệp năm năm rồi, nhưng y bình thường rất ít khi tới đây, bởi vì trọng điểm sinh ý của y vẫn ở Nam Dương, cho nên không biết gì về tên tuổi của Trương Dương, cười nói: "Đánh bóng hay lắm!"

Thường Tụng nói: "Nam Quốc sơn trang của này anh rất khá! Làm rất có văn hóa truyền thống đặc sắc của Trung Quốc."

Lý Quang Nam nói: "Tôi tuy là người Singapore, nhưng cũng là con cháu của Viêm Hoàng, rất yêu thích văn hóa của tổ tiên!"

Thường Tụng nói: "Đai số người Singapore đều là người Hoa, có điều người có tình cảm sâu sắc với tổ tiên như anh thì không nhiều!"

Lý Quang Nam cười cười: "Thị trưởng Thường không hiểu người Singapore rồi!"

Thường Tụng mỉm cười, nói: "Là không lý giải được mới đúng, tôi luôn không rõ vì sao quốc gia của các anh lại thân thiết với nước Mỹ hơn Trung Quốc!"

Vẻ mặt của Lý Quang Nam có chút xấu hổ, y vốn muốn nhân cơ hội bàn với Thường Tụng chuyện tới Lam Sơn đầu tư nhà máy may, nhưng Triệu Tĩnh đã bắt đầu biểu lộ ông ta không có hào cảm với người Singapore, khiến cho Lý Quang Nam không biết bắt đầu từ đâu, nhưng người làm ăn dẫu sao cũng là người làm ăn, đầu óc của y rất linh hoạt, rất nhanh liền chuyển đề tài: "Thị trưởng Thường, tôi gần đây có tới khu phát triển kinh tế Lam Sơn, quy mô và sự phát triển của nó tuyệt đối là số một của quốc nội."

Thường Tụng cười nói: "Tình thế của khu phát triển Lam Sơn rất không tồi, xí nghiệp của khu phát triển đã trở thành một trong những cột trụ kinh tế quan trọng của Lam Sơn."

Lý Quang Nam nói: "Tôi rất coi trọng tương lai của Lam Sơn, đang định tới Lam Sơn đầu tư!"

Thường Tụng nói: "Hoan nghênh! Cánh cửa của Lam Sơn luôn luôn mở rộng đối với thương nhân yêu nước!"

Lý Quang Nam cười nói: "Tới lúc đó hi vọng thị trưởng Thường giúp đỡ cho một chút!"

Thường Tụng gật đầu: "Được!"

Lúc Lý Quang Nam nói chuyện với Thường Tụng, có thể cảm thấy khí thế của Thường Tụng rất cường thịnh. Chữ được này hồi đáp rất bình đạm, thiếu đi sự nhiệt tình thường thấy. Lý Quang Nam vốn hi vọng phản ứng của Thường Tụng có thể nhiệt tình hơn một chút, thái độ của Thường Tụng khiến y có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, thành thị trẻ Lam Sơn này đang càng lúc càng hấp dẫn nhiều ánh mắt, sau khi trở thành khu phát triển kinh thế của quốc gia, đầu tư trong nước ngoài nước ùn ùn kéo về, người ta căn bản là không thiếu đầu tư, trừ phi là hạng mục đầu tư với quy mô siêu lớn, nếu không rất khó hấp dẫn được sự chú ý của vị thị trưởng đại nhân này.

...

Lúc này Trương Dương và Thường Hải Tâm đánh bóng xong quay lại, Lý Quang Diệu rất ân cần đưa hai chai nước, Trương Dương cười nói: "Vị này là?"

Lý Quang Nam chủ động giới thiệu thân phận của mình.

Trương Dương cười nói: "Ông chủ, Nam Quốc sơn trang của ông làm rất tốt!"

Khẩu khí của thằng ôn này khiến Lý Quang Nam cảm thấy có chút không vui. Thầm nghĩ, thằng ôn mày là ai chứ, nói chuyện cứ như là lãnh đạo ấy! Có điều biểu hiện của Lý Quang Nam vẫn rất khách khí, đây đều là vì nể mặt Thường Tụng, y cười nói: "Đa số thời gian tôi đều ở Đông Nam Á, nơi này là bạn quản lý hộ!"

Lúc nói chuyện, tổng giám đốc Nam Quốc sơn trang Nhậm Văn Bân chạy tới, gã trước tiên chào hỏi Thường Tụng, Nhậm Văn Bân và phó bí thư thị ủy Lam Sơn Ngô Minh là bạn học. Cũng thông qua Ngô Minh mà bấu vịu được chút quan hệ với chính phủ thị ủy Lam Sơn, đương nhiên chủ yếu là hoàn cảnh nơi này rất tốt, lựa chọn đầu tiên khi lãnh đạo thành phố Lam Sơn tới Đông Giang là ngụ lại đây. Lý Quang Nam không biết Trương Dương, nhưng Nhậm Văn Bân thì lại nghe danh hắn đã lâu, cũng biết tính tình của hắn, tuy hai người không quen biết, nhưng Nhậm Văn Bân cũng dám chậm trễ, mỉm cười chìa tay ra: "Chủ nhiệm Trương, vừa Trương Dương tôi còn tưởng là tuyển thủ tennis chuyên nghiệp nào đến, thì ra là anh!"

Trương Dương mỉm cười bắt tay với Nhậm Văn Bân.

Nhậm Văn Bân nói: "Tôi là giám đốc Nhậm Văn Bân của Nam Quốc sơn trang, đây là ông chủ Lý của chúng tôi!"

Trương Dương cười nói: "Vậy Nam Quốc sơn trang rốt cuộc là ai làm đương gia?"

Nhậm Văn Bân cười nói: "Ông chủ phụ trách bỏ tiền, tôi phụ trách kinh doanh, mấy chuyện lặt vặt thì anh cứ tìm tôi!"

Trương Dương thấy người này rất nhạy bén.

Nhậm Văn Bân lại nói: "Có thể là chủ nhiệm Trương không biết tôi, tôi và Viên Ba của Vọng Giang lâu rất thân nhau, là bạn bè!" Nhắc tới Viên Ba tất nhiên là muốn kéo gần cự ly quan hệ giữa hai bên.

Thường Tụng không thích nói chuyện với những người làm sinh ý, đứng dậy đi về phòng, Thường Hải Tâm ra hiệu cho Trương Dương, tỏ ý bảo mình đi tắm rửa thay quần áo, giục hắn đi thôi.

Trương Dương cũng cáo từ đi tắm rửa.

Lý Quang Nam thấy Nhậm Văn Bân khách khí với Trương Dương như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Hắn là ai?"

Nhậm Văn Bân thấy Trương Dương đi xa rồi mới hạ giọng, nói: "Con rể tương lai của tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, chuyện đánh Cảnh thương ầm ĩ gần đây cũng chính là do hắn làm!"

Lý Quang Nam sợ hãi nói: "Thì ra là hắn!" Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng sao y phải sợ? Thì ra chuyện Trương đại quan nhân đánh thương nhân đầu tư ở trong giới đầu tư lưu truyền rất thịnh, tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Nhậm Văn Bân nhìn thấy vẻ mặt của Lý Quang Nam, cười thầm trong lòng: "Câu thông với thị trưởng Thường sao rồi?"

Lý Quang Nam cười khổ, nói: "Người này không dễ tiếp cận, quan viên nội địa đều quá kiêu ngạo!"

"Không thể nào! Tính khí của thị trưởng Thường rất hào sảng mà!"

Lý Quang Nam nói: "Đại khái là tôi không nói chuyện được với ông ta!" Y thay đổi đề tài: "Công tác tiếp đãi câu lạc bộ Thái Hồng thế nào rồi?"

Nhậm Văn Bân cười nói: "Yên tâm đi, tất cả đều chiêu đãi rất chu đáo. Tôi còn đặc biệt ở sườn tây sơn Trang dọn ra một sân tập luyện cho họ!"

Lý Quang Nam nói: "Chiều mai thi đấu rồi, nhất định phải chiếu cố cho thật tốt, tôi và Triệu tổng là bạn bè thân thiết, trưa mai anh ta sẽ tới quan chiến!"

...

Lúc Trương Dương bước vào trong phòng tắm, cũng nhìn thấy tấm băng rôn đó, bên trên viết hoan nghênh câu lạc bộ bóng đá Thái Hồng Vân An tới Nam Quốc sơn trang, Trương Dương nghĩ một chút, câu lạc bộ Thái Hồng Vân An ở trong nước cũng tính là có chút tiếng tăm, ở giải bóng đá ngoại hàng xếp tầm trung, có điều thành tích năm nay không tốt lắp, một mực loanh quanh ở khu giữ cấp, bọn họ tới Bình Hải là để tham gia cuộc thi đấu với đội Thất Tinh của Bình Hải, đội Thất Tinh Bình Hải là đội bóng được nhà máy thuốc là Đông Giang tài trợ, năm ngoái xếp thư hai trong giải ngoại hàng toàn quốc, thành tích năm nay cũng lên xa, trước mắt đang xếp ở vị trí số một, hai đội thực lực chênh lệch quá xa. Lần giao thủ trong quý một, đội Thái Thông đá ở xân nhà, đội Thất Tinh Bình Hải từng thắng cách biệt tới 5:0 ở sân khách, lần này bọn họ làm chủ nhà, fan của Bình Hải cho rằng thủ thắng là điều tất nhiên.

Phòng tắm của Nam Quốc sơn trang được trang trí rất hào hoa, bên trong có hơn mười người đang nói nói cười cười, Trương Dương đi vào chỗ tắm vòi hoa sen. Vốn là một chuyện hết sức bình thường, nhưng và đi tới dưới vòi hoa sen thì bị người ta đẩy một cái: "Anh bạn, sang bên kia đi!"

Trương Dương trợn tròn mắt, chỉ thấy một thên đen thui thân hình cao tới hơn một mét chín xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt rất bất thiện nhìn hắn.

Trương Dương ngẩng đầu, khinh thường nhìn gã: "Sao? Phòng tắm này là nhà anh mở à?"

Tên cao to da đen đó nói: "Nói ít thôi, chỗ tắm vòi sen nhiều như vậy, anh chạy tới đây làm cái gì?"

Trương Dương vừa nghe thấy liền bốc lửa, con mẹ nó, ỷ có thân hình cao to rồi ngang ngược với mình à. Hắn chậm rãi bỏ khăn tắm xuống nhúng nước, trong lòng thầm quyết định, mày con mẹ nó còn dám gây sự với ông đây thì ông đây đập chết mày!

Tên cao to da đen đó đẩy Trương Dương một cái, Trương Dương nghiêng người ra sau, khăn tắm trong tay vung ra như thiểm điện. Bốp một tiếng đánh trúng cằm gã đó, giống như là bị trúng một quyền nặng, gã đó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngửa đầu lên rồi ngã vật xuống, đồng bạn của gã vội vàng chạy tới đỡ.

Lần này Trương Dương chọc phải tổ ong rồi, mười ba tên hán tử trần truồng thoáng cái đã vây hắn vào giữa, Trương Dương giơ tay lên lau giọt nước trên mặt, cười lạnh nói: "Hôm nay tao bao nơi này, ai không muốn ăn đòn thì cút đi cho tao!"

Một hán tử săn chắc gầm lần một tiếng rồi nhấc chân đá Trương Dương, cái khăn trong tay Trương Dương xoay tròn vung ra, quấn lấy chân gã, nhẹ nhàng kéo một cái, tên tiểu tử đó đứng không vững ngã dập mông xuống đất, lại có người giơ chân lên đá vào lưng Trương Dương, không đợi chân của gã chạm vào mình, Trương Dương lại vung khăn tắm ra, phát sau mà đến trước. Bốp một tiếng, đánh lên mặt hán tử đó, giống như là bị ăn phải một cái tát rõ đau, đánh cho tên tiểu tử đó ôm mắt gào thét lui ra sau.

Cái khăn tắm thấm nước trong tay Trương Dương trở thành vũ khí của hắn, vung lên đánh xuống, kêu bốp bốp không ngừng, tiếng hét thảm không ngừng vang lên trong phòng tắm, trong vòng không tới ba phút, mười ba đại hán thân thể cao to khỏe mạnh toàn bộ đều bị Trương Dương đánh ngã.

Trương đại quan nhân thân hình lõa lồ, trong tay vung vẩy khăn tắm trăng đi giữa đám người nằm lăn lộn trên mặt đất.

Nhân viên phục vụ phòng tắm nghe tin chạy đến thì giật nảy mình, vội vàng đi báo cáo chuyện này.

Trương Dương thay quần áo xong đi tới đại sảnh phòng tắm, phát hiện có gần hai mươi người đang đứng đó đợi mình, đám người này toàn bộ đều mặc quần áo thể thao của câu lạc bộ Thái Hồng Vân An, vừa rồi bị Trương Dương đánh ngã là cầu thủ chủ lực của câu lạc bộ này. Những cầu thù này vừa tập luyện xong tới phòng tắm tắm rửa, không ngờ lại phát sinh xung đột với Trương Dương, cho nên mới phát sinh cảnh vừa rồi, trong hơn hai mươi người này có cầu thủ dự bị, có huấn luyện viên và đội ngũ y bác sĩ. Bọn họ nghe nói một người đánh ngã mười ba cầu thủ thì đều cảm thấy bất khả tư nghị, phải biết rằng những cầu thủ này đều được huấn luyện đầy đủ, không ai không phải là nhân vật có tố chất thân thể xuất chúng, sức chiến đấu của mười ba người là không thể coi thường, không ngờ một thanh niên lại có thể đánh ngã toàn bộ bọn họ. Trong đó đa số đều là cầu thủ chủ lực, phía câu lạc bộ đều xuất động toàn bộ, muốn đòi lại công đạo cho họ.

Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt với cảnh quần tình phẫn uất như thế này, hắn rất kinh thường nhìn đám người này.

Thường Hải Tâm từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cảnh ở trước mặt thì giật nảy mình, vội vàng đi tới cạnh Trương Dương, hỏi: "Chuyện gì thế."

Trương Dương kinh thường cười bảo: "Gặp một đám vô lại!"

Lúc này Lý Quang Nam và Nhậm Văn Bân hớt hải chạy tới, bọn họ chia nhau đi khuyên nhủ, khó khăn lắm mới khuyên được đám nhân viên của câu lạc bộ đó về.

Thường Hải Tâm kéo Trương Dương về phòng của Thường Tụng, Thường Tụng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, nhưng không biết phát sinh chuyện gì, nghe Trương Dương nói xong thì không khỏi cười bảo: "Đúng là nên giáo huấn cái đám chân thối đó, đá bóng thì chẳng ra làm sao mà còn đầu gấu! Đúng là lũ ăn không ngồi rồi!"

Một lát sau, Lý Quang Nam và Nhậm Văn Bân đều tới chỗ Thường Tụng xin lỗi, bọn họ cả hai bên đều không đắc tội được, phía câu lạc bộ Thái Hồng vừa rồi bọn họ cũng an ủi một hồi, đám cầu thủ đó tuy rằng quần tình phẫn uất, nhưng nghe nói người đánh bọn họ là con rể tương lai của tỉnh trưởng Bình Hải, ai ai cũng sau khi lầm bầm vài câu thì không truy cứu nữa, từ cổ chí kim dân không đấu lại quan, đấu được thì cũng chẳng có kết quả tốt, những cầu thủ này tuy tứ chi phát triển, nhưng đầu óc cũng không đơn giản, đạo lý khinh yếu sợ mạnh bọn họ hiểu rất rõ. Lại thêm Trương Dương vừa rồi khi xuất thủ vẫn khống chế chừng mực rất tốt, hiện tại là xã hội pháp trị, bản thân người ta lại là Đảng viên, nếu thật sự tạo thành tội đánh bị thương người khác thì rất phiền.

Trương Dương không nói gì, Thường Tụng thì lại có chút tức giận, bản thân ông ta là một người mê bóng đá, đối với nền bóng đá của Trung Quốc hiện tại rất không vừa ý, lại lầm bầm chửi mấy câu.

Lý Quang Nam đề xuất tối nay mời Thường Tụng ăn cơm để xin lỗi, nhưng lại bị Thường Tụng cự tuyệt một cách rất không khách khí, Thường Tụng tối nay phải về Lam Sơn, ông ta không có thời gian để lãng phí với đám người này.

Bởi vì là cuối tuần, Thường Hải Tâm theo cha về Lam Sơn, Thường Tụng mời Trương Dương cùng đi, Trương Dương từ chối hảo ý của ông ta, đám người Lương Thành Long tối nay cũng mời hắn tham gia tụ hội.

...

Sự nghiệp của Lương Thành Long gần đây rất phong sinh thủy khởi, phía Giang Thành có công trình nhà xưởng của tập đoàn Thiên Kiêu và tập đoàn Hối Thông, ở Đông Giang thì liên thủ với Hà Trường An lấy được khối đất của cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang, công trình đã khởi công, sau khi mấy hạng công trình này xong, tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long không nghi ngờ gì nữa sẽ tiến thêm một bước, trở thành công ty xây dựng số một số hai của Đông Giang, thậm chí là cả tỉnh Bình Hải.

Tiệc rượu tối hôm nay do tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long làm chủ trì, khách mời là quản lý Tằng của câu lạc bộ bóng đá Thất Tinh và những cầu thủ chủ lực, đương nhiên còn có những lanh đạo chủ yếu của nhà máy thuốc lá Đông Giang, phía đầu tư cho câu lạc bộ Thất Tinh, đây là để cổ vũ cho cuộc thi đấu ngày mai, giải ngoại hạng của quốc nội vừa bắt đầu, người trong nước dưới sự tuyên truyền liên tục cũng rất nhiệt tình với bóng đá. Rất nhiều xí nghiệp cỡ lớn đều đưa tầm mắt vào bóng đá, đương nhiên mục đích chủ yếu của họ là để xây dựng hình tượng của xí nghiệp, tiến hành tuyên truyền và quảng cáo.

Mục đích mà nhà máy thuốc lá Đông Giang tài trợ cho câu lạc bộ Thất Tinh chính là vì mục đầu, mà tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long làm chủ trì tiệc rượu, mục đích là để quảng cáo tuyên truyền, trên sân bóng ngày mai sẽ có biển quảng cáo của tập đoàn Phong Dụ và tập đoàn Thiên Kiêu, sau này tập đoàn Thiên Kiêu sẽ cung cấp trang phục cho cầu thủ của câu lạc bộ, lúc nghỉ ngơi giữa hiệp Lương Thành Long còn đặc biệt an bài một tiết mục giải trí.

Trương Dương ban đầu không muốn tới, nhưng Lương Thành Long cứ nằng nặc mời hắn, còn nói sẽ mang tới cho hắn một sự bất ngờ. Lúc Trương Dương tới khách sạn Hồng Kiều thì tiệc rượu đã bắt đầu được hơn mười phút, khi bước vào đại sảnh, nghe thấy tiếng hoan hô ở bên trong, Lương Thành Long đang ở trên bục phá biểu, chúc đội bóng Thất Tinh ngày mai giành được thắng lợi, rồi chúc họ sẽ giành được chức quán quân của giải ngoại hạng năm nay. Lương Thành Long đứng ở trên bục ý khí phong phát, đương nhiên sẽ không để ý tới Trương đại quan nhân đang lề rề bước vào.

Trương Dương nhìn quanh, thấy Bạch Yến và Lê San San hai người đang nói chuyện với một đám con gái xinh đẹp, Trương Dương cười ha ha bước tới: "Mỹ nữ như mây!"

Bạch Yến nhìn thấy hắn, không khỏi cười nói: "Vừa rồi Lương tiên sinh còn than nhớ anh, anh sao giờ mới tới?"

Trương Dương nói: "Tôi tới để ủng hộ, phối hợp diễn, Lương Thành Long muốn tôi nhìn thấy tràng diện uy phong của gã, tôi đang xem đây!"

Lê San San đưa cho hắn một chén rượu, ánh mắt của Trương Dương lướt một vòng trên mặt đám con gái.

Lê San San cười nói: "Có thích không? Tôi giới thiệu giúp anh!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi không tiền không thế, ai thèm nhìn trúng tôi chứ?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lê San San nghe ra câu này của hắn giống như đang chế giễu mình, mặt không khỏi nóng lên, Bạch Yến kịp thời giải vây: "San San đừng phạm sai lầm, người ta là con rể của tỉnh trưởng Tống đấy!"

Trương Dương cười nói: "Chưa kết hôn mà, tôi là tôi, tỉnh trưởng Tống là tỉnh trưởng Tống, đừng có gắn hai chúng tôi vào với nhau!"

Lúc này Đinh Triệu Dũng bước tới, gã hôm nay mặc Tây trang, đi tới vỗ vai Trương Dương, nói: "Sao giờ mới tới! Tôi vừa phát biểu xong, cậu không thấy à!"

Trương Dương cười nói: "Anh thì phát biểu cái gì? Viêm tuyến tiền liệt à? Vạch cho tôi xem nào!"

Đinh Triệu Dũng cười mắng: "Miệng chó không mọc được ngà voi!"

Bạch Yến và Lê San San cười đến nỗi không đứng thẳng được.

Trương Dương nói: "Lương Thành Long mở tiệc rượu này làm cái gì?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Không phải là bởi vì làm tuyên truyền ư, trận đấu ngày mai, bảng quảng cáo ở xung quanh sân bóng có của gã và của tôi. Ha ha, gã cũng tính là bạn thân, tặng tôi sáu tấm biển quảng cáo, không lấy một xu!"

Trương Dương không cảm thấy hứng thú với chuyện làm ăn của họ, uống một ngụm hương tân, nói với Bạch Yến: "Các cô thì tới đây làm gì?"

Bạch Yến nói: "Lát nữa có vũ hội, chúng tôi dẫn một đám chị em của đoàn ca múa tới góp vui, nếu không thì toàn là các đại lão gia, chúng tôi ngay cả bạn nhảy cũng chẳng có!"

Trương Dương trêu: "Bạch Yến, nhìn không ra, cô thật sự là hiền nội trợ của Lương tiên sinh!"

Bạch Yến trừng mắt lườm hắn: "Anh nói ít đi thì cũng không có ai bảo anh câm đaau!"

Trương đại quan nhân tuy lợi hại, nhưng ở trước mặt một đám con gái cũng không dám tranh cái lợi trên miệng lưỡi, hắn cùng Đinh Triệu Dũng đi sang một bên, Đinh Triệu Dũng lúc nói mới nói: "Đinh Bân và Triệu Tĩnh cũng tới đó!"

Trương Dương hiện tại cũng đành thừa nhận mối quan hệ luyến ái của Đinh Bân và Triệu Tĩnh, yêu đương tự do, người làm anh như hắn cũng không có quyền hỏi, thuận theo hướng mà Đinh Triệu Dũng chỉ để nhìn, thấy Đinh Bân và Triệu Tĩnh đang chạy theo đám cầu thủ xin chữ ký.

Trương Dương không hiểu nổi, nói: "Tôi con mẹ nó không thể hiểu nổi, anh nói xem, đám cầu thủ đó xấu như vậy, sao còn có người hâm mộ họ?"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Thị trường quyết định thôi, cái gọi là giải ngoại hạng đúng ra cũng chính là thị trưởng đá bóng, muốn đưa thị trường này lên thì phải tiến hành đóng gói hàng hóa, cho nên nhà tài trợ tiến hành đóng gói đám cầu thủ này, thực lực của họ không đủ, nhưng sau khi đóng gói thì cũng vẫn bán được một chút, bóng đá không được thì chơi trò cá tính, kỹ thuật không được thì dùng cách khác để hấp dẫn ánh mắt của người ta."

Trương Dương nói: "Thế chẳng phải là lão Vương bán dưa, vừa bán vừa khen ư?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Chỉ cần có thể bán được, tự khen thì tự khen, kỳ thực đám cầu thủ này chẳng có ai là kẻ ngốc, mà cũng chẳng có ai lại đi ném tiền của mình lên người đám phế vật này để chơi, cái mà cầu thủ chơi là bóng, còn cái mà mọi người làm là sinh ý, làm quảng cáo, ngoài làm sinh ý ra còn được vui vẻ, thế thì tội gì mà không làm?"

"Anh!" Triệu Tĩnh cuối cùng cũng phát hiện ra anh trai, vui vẻ chạy tới, Đinh Tâm ở sâu trong lòng vẫn hơi sợ Trương Dương, nhưng đành trơ mặt chạy theo, đã chạm mặt rồi, nếu không chào hỏi thì cũng khó ăn khó nói.

Trương Dương gật đầu, Triệu Tĩnh hưng phấn giơ quyển sổ chữ ký trong tay lên: "Anh, em có được tất cả chữ ký của cầu thủ đội Thất Tinh rồi!"

Trương đại quan nhân khịt mũi khinh bỉ, nói: "Chân bọn họ thối vậy, chữ ký ra có thể chạy được tới đâu chứ?"

"Anh, anh thật là đáng ghét!" Sự nhiệt tình của Triệu Tĩnh bị Trương Dương hắt cho một bát nước lạnh.

Đinh Bân đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Anh Dương tới rồi à!"

Trương Dương gật đầu: "Tới được một lúc rồi!" Giữa hắn và Đinh Bân không có tiếng nói chung gì cả.

Triệu Tĩnh kéo Đinh Bân một cái, Đinh Bân nói: "Anh Dương hôm nào rảnh, em mời anh một bữa!"

Trương Dương cười cười: "Không cần, các cậu đều là học sinh, mời khách thì tốn tiền của gia đình lắm!" Câu này khiến cho Đinh Bân xấu hổ!"

Đinh Triệu Dũng giải vây cho em trai: "Trương Dương, thôi đừng có khi phụ bọn trẻ nữa, tôi mời cậu!"

Trương Dương cười nói: "Được! Dạng thổ hào như cậu mời khách, tôi ăn mà trong lòng cũng yên tâm!"

Triệu Tĩnh ghé vào tai Trương Dương, nói nhỏ: "Chị Hâm Nhan cũng có mặt đấy!"

Trương Dương hơi ngây ra, đang định hỏi kỹ lại thì Triệu Tĩnh và đã kéo tay Đinh Bân đi xem náo nhiệt rồi. Trương Dương nhìn quanh, cũng không thấy bóng của Hà Hâm Nhan đâu, Đinh Triệu Dũng nhìn thấy bộ dạng tâm thần bất an của hắn, nói khẽ: "Sao thế, tìm ai vậy?"

Trương Dương không nói gì, lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiến ồn ã, trước tiên là đám phóng viên đi tới, dưới ánh đèn hơn mười người lần lượt đi vào, chính là đại biểu của câu lạc bộ Thái Hồng, người dẫn đầu là tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Triệu Quốc Lương, gã là con trai của lão tổng tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc. Nhắc tới Triệu Quốc Lương thì không thể không nói tới Triệu Vĩnh Phúc, tập đoàn Thái Hồng là lão đạo trong nghành sắt thép của quốc nội, Triệu Vĩnh Phúc giữ chức chủ tịch nhiều năm, là xí nghiệp gia nổi danh của tỉnh Vân An, cũng là án bộ cấp phó tỉnh, y và Kiều Chấn Lương tương giao mạc nghịch, Triệu Vĩnh Phúc còn có một thân phận, đó chính là con rể của tiền phó thủ tướng Giang Đạt Dương, nói một cách khác, Triệu Quốc Lương chính là cháu ngoại của Giang Đạt Dương.

Triệu Quốc Lương năm nay hai mươi bảy tuổi, sau khi tốt nghiệp cao trung liền tới Châu Âu học đại học, sau khi về nước thì theo nghề kinh doanh, từ sớm đã làm việc ở công ty của ông cậu, ba năm trước bỏ ra một khoản sáng lập công ty mậu dịch Kim Tự Tổ, tham gia làm ăn xuất nhập khẩu khoáng thạch, tài phú giống như là bóng tuyết lăn tích lũy không ngừng, hào xưng là ức vạn phú ông trẻ tuổi nhất của tỉnh Vân An.

Gã đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ Thái Hồng, tư nhân trong câu lạc bộ chiếm hai mươi phần trăm cổ phần, bình thường Triệu Quốc Lương rất ít khi tham gia quản lý câu lạc bộ, có điều mỗi lần tới cuộc thi đấu quan trọng gã đều tự mình tới quan chiến, cha gã Triệu Vĩnh Phúc cũng là một fan bóng đá chính hiệu, ngày mai là cuộc thi đấu giữa Thái Hồng và Thất Tinh, Triệu Vĩnh Phúc cũng sẽ tới quan chiến.

Triệu Quốc Lương dáng người trung đẳng, nhưng tướng mạo thanh tú, da thịt trắng nõn, đeo kính không gọng, lộ ra vẻ vô cùng nho nhã, có điều vẻ mặt của gã lại có chút cô ngạo, cũng khó trách, người ta xuất thân danh môn, tuổi nhỏ mà tiền nhiều, kiêu ngạo chút cũng là bình thường.

Lương Thành Long và Triệu Quốc Lương quen nhau, gã cười cười đi tới nghênh đón, rất thân thiết bắt tay, hai người không tính là quá thân, có điều địa vị hai bên tương đương, Triệu Quốc Lương nói: "Hi vọng chúng tôi không tới muộn!"

Lương Thành Long cười nói: "Không muộn, vũ hội còn chưa bắt đầu, tình hữu nghị của chúng ta là quan trọng nhất, cuộc thi đấu chỉ là thứ hai, cùng nhau gây dựng chút tình cảm đi." Gã mời Triệu Quốc Lương nói vài câu.

Triệu Quốc Lương cười nhạt, nói: "Bỏ đi, tôi chỉ tới gặp mặt Tào tổng thôi!" Tào tổng trong miệng gã chính là tổng giám đốc Tào Tân Nguyên của câu lạc bộ Thất Tinh, Tào Tân Nguyên đang ở bên cạnh nói chuyện với cầu thủ, nghe thấy Triệu Quốc Lương tới, liền bước tới chào hỏi.

Triệu Quốc Lương nhận một chén rượu vang từ trong tay nhân viên phục vụ, chạm cốc với Tào Tân Nguyên, mỉm cười nói: "Tào tổng thấy cuộc thi đấu ngày mai thế nào?"

Tào Tân Nguyên nói: "Quả bóng hình tròn, tôi là tổng giám đốc chứ không phải là trong tài, tôi nói thì được gì!"

Triệu Quốc Lương cười nói: "Thực lực của Thất Tinh rất mạnh, Thái Hồng của chúng tôi chỉ có thể toàn lực đấu một trận thôi!"

Tào Tân Nguyên chạm cốc với gã nói: "Xin mượn câu nói của Lương tổng, hữu nghị là số một, đá bóng là số hai, chúng ta thôi thì đừng chú trọng tới bản thân trận đấu nữa!"

Lương Thành Long mỉm cười mời cầu thủ đi theo Triệu Quốc Lương vào.

....

Một cầu thủ của đội Thái Hồng đột nhiên nhìn thấy Trương Dương ở đằng xa đang nói chuyện say sưa với Đinh Triệu Dũng, sắc mặt biến đổi, đi tới cạnh Triệu Quốc Lương, thì thầm vào tai gã.

Triệu Quốc Lương nhíu mày, nhìn Trương Dương ở đằng xa, nói với Lương Thành Long: "Lương tổng, người đó là ai?" Gã dùng tay chỉ Trương Dương.

Lương Thành Long nói: "À! Trương Dương, chủ nhiệm phòng chiêu thương của Giang Thành! Có cần tôi dẫn kiến không!"

Triệu Quốc Lương cười nói: "Được!"

Hai người cầm chén đi tới.

Trương Dương dừng nói chuyện với Đỗ Thiên Dã, Lương Thành Long mỉm cười giới thiệu họ với nhau: "Vị này là Triệu Quốc Lương tiên sinh, chủ tịch của câu lạc bộ Thái Hồng Vân An!"

Đinh Triệu Dũng chìa tay ra trước tiên, mỉm cười nói: "Nghe danh đã lâu! Tôi là Đinh Triệu Dũng, bạn học của Thành Long!"

Lương Thành Long bổ sung thêm: "Là công tử của bí thư chính pháp ủy tỉnh Bình Hải chúng tôi!" Triệu Quốc Lương mỉm cười bắt tay gã.

Lúc tới Trương Dương, Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là công tử gì cả, tôi tên là Trương Dương, người Giang Thành!" Hắn rất khách khí chìa tay ra.

Triệu Quốc Lương rụt tay lại, đầy vẻ chế giễu nhìn Trương Dương: "Tên của Trương tiên sinh trước đây tôi chưa từng nghe thấy!"

Lương Thành Long ngây ra, nếu sớm biết Triệu Quốc Lương là tới để gây khó dễ cho Trương Dương, gã nói gì cũng sẽ không dẫn Triệu Quốc Lương tới.

Biểu hiện Trương Dương rất hờ hững, cho dù là bị Triệu Quốc Lương vũ nhục ở trước mặt mọi người, nhưng hắn cũng không tức giận đánh người như trước kia, lúc này mấy cầu thủ của câu lạc bộ Thái Hồng đều đi theo, bọn họ muốn thấy Trương Dương xấu mặt.

Trương Dương nhìn bọn họ, nghĩ tới chuyện lúc chiều, không khỏi bật cười, Triệu Quốc Lương là lão tổng của câu lạc bộ Thái Hồng, gã là muốn giúp đám cầu thủ này đỏi lại sĩ diện. Trương Dương cười rất xán lạn, nụ cười của hắn rất có sức cảm nhiễm, Đinh Triệu Dũng và Lương Thành Long đều cảm thấy khí độ của Trương Dương đã cao hơn nhiều, nếu sao sánh thì biểu hiện của Triệu Quốc Lương chẳng ra làm sao cả.

Trương Dương nói: "Tôi trước đây cũng chưa từng nghe tới tên của Triệu tiên sinh!"

Triệu Quốc Lương nói: "Nghe nói Trương tiên sinh đánh đấm rất khá!"

Trương Dương vẫn cười tươi: "Cũng tạm, đối phó với mấy ngôi sao bóng đả rởm thì không có vấn đề gì!" Lời nói của hắn lộ ra vẻ cuồng ngạo, lão tử chẳng việc gì phải vòng vo tam quốc với ngươi, đám cầu thủ của ngươi chính là ta đánh đấy, ngươi làm gì được nào?

Triệu Quốc Lương quan sát Trương Dương, gật gật đầu, nói: "Hảo bản sự! Sau này ra cửa cẩn thận một chút!"

Trương Dương cười nói: "Uy hiếp tôi à?"

Triệu Quốc Lương cười nói: "Tôi trước giờ không uy hiếp ai bao giờ cả, Lương tổng biết mà, tôi là người nói được làm được!"

Trương Dương nhìn Lương Thành Long, Lương Thành Long có chút xấu hổ: "Triệu tổng, chúng ta qua kia đi, tôi dẫn kiến anh với mấy vị lãnh đạo!"

Triệu Quốc Lương quay người định đi.

Trương Dương gọi gã lại: "Triệu Quốc Lương phải không?"

Triệu Quốc Lương dừng bước.

Trương Dương nói: "Sau này cách xa tôi một chút, chân tay khẳng kheo, tôi thật sự là sợ làm anh bị thương!"

Triệu Quốc Lương khóe miệng giật giật, gã cười cười tiếp tục tiến về phía trước.

Trương Dương lạnh lùng lườm đám cầu thủ của câu lạc bộ Thái Hồng: "Con mẹ nó vây quanh tôi làm cái gì? Muốn ăn đòn có phải không?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)