← Ch.0418 | Ch.0420 → |
Bình thường có người hình dung tâm trạng buồn đau, nói rằng còn buồn hơn cả cha chết, mấy ngày trước Viên Quốc Phổ rất buồn, bởi lẽ cha đã mất, nhưng từ ngày hôm qua đụng phải việc của La Tuệ Ninh, tên này mới thật sự thấu hiểu được cái gì gọi là buồn hơn cha chết.
Dương Hải Lượng vốn không muốn đến, nhưng Viên Quốc Phổ kéo gã, lí do là vì gã là bạn học của Trương Dương, gặp mặt hắn dễ nói chuyện hơn, Dương Hải Lương hối hận hôm nay không trốn về Tĩnh Hải lên lớp, Viên Quốc Phổ không phải kéo gã đến góp mặt, mà rõ ràng là khi chết cố kéo người chết cùng mình. Nhưng Dương Hải Lượng nghĩ đi nghĩ lại, việc trước đó cũng chẳng phải coi là việc gì xấu, dù sao thì người làm lễ tang cũng là Viên Quốc Phổ, người gây ra chuyện cũng là gã, nói đến trách nhiệm, thì mình chẳng phải chịu trách nhiệm gì hết.
Bà cụ La vì thích yên tĩnh, nên bình thường trong nhà rất ít có khách đến thăm, bảo mẫu hỏi một hồi rất cảnh giác ở cửa, rồi mới chạy vào bẩm báo.
La Tuệ Ninh vừa ăn sáng xong, đang cùng cô ngồi trong vườn tận hưởng ánh mặt trời buổi sáng, vừa có chút hứng khởi đã bị đám quan thần làm đứt đoạn, bà vốn không muốn gặp, nhưng lại sợ họ bám riết, bà đến đây là để thăm khác, nhưng cô bà lại ở đây lâu dài, người gây chuyện là mình nhưng người chịu làm phiền lại là bà, tất nhiên chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp hết, La Tuệ Ninh nói với bảo mẫu: "Bác Tần, bác gọi Trương Dương ra đây, bảo cậu ấy ra ứng phó."
Khi nói chuyện, Trương Dương mặc chiếc áo và quần bò xanh nhạt, lộ ra một đôi giày thể thao màu trắng, cười nói: "Chào bà, chào mẹ nuôi."
La Tuệ Ninh vẫy vẫy tay với hắn: "Bí thư và huyện trưởng Tu Văn đều đến đây rồi, con đi ra xem thế nào, rồi nói với họ, sự việc ngày hôm qua thôi đi, bảo họ về sau đừng đến đây làm phiền bà."
Trương Dương cười nói: "Không vấn đề gì."
La Tuệ Ninh lại nói: "Đừng có động tí là giở võ, đến đây cũng làm ra động tĩnh."
Trương Dương cười nói: "Từ trước đến giờ con đều là người không phạm mình mình chẳng phạm người, nếu như họ không đánh con, thì con chẳng bao giờ dùng đến vũ lực."
Lái xe Lão Từ cũng bước xuống, Trương Dương nói với gã: "Lão Từ, đi cùng với tôi, tôi đòi tiền sửa xe cho anh."
Lão Từ ừm một tiếng, rồi đi cùng Trương Dương ra cửa.
Viên Quốc Phổ và Dương Hải Lượng thấy Trương Dương đi ra, vội vàng lên, Dương Hải Lượng cười nói: "Bạn học cũ, là tôi đây."
Trương Dương cười hờ hờ một tiếng, trong nụ cười chẳng có mấy ý nghĩa thân thiết, đây không phải là vì Trương Dương coi thường người khác, mà là vì hắn đã hiểu rất rõ về động cơ đến đây của những người này.
Dương Hải Lượng dày mặt bước đến, thấp giọng nói: "Bạn học cũ à, chúng tôi đến đây là để xin lỗi."
Trương Dương cười nhạt: "Không cần phải vậy đâu, sự việc đã qua cả rồi, ai mà còn nhớ đến những việc không vui cơ chứ?"
Dương Hải Lượng giới thiệu Viên Quốc Phổ với Trương Dương: "Bạn cũ à, vị này là bí thư huyện ủy Viên của chúng tôi."
Viên Quốc Phổ vội vàng giơ tay ra, Trương Dương cười không bắt tay với gã, Viên Quốc Phổ cứng đờ tay ở đó, trước mặt bao người mà vậy thật là ngại.
Dương Hải Lượng nói: "Hay là chúng ta vào đó nói chuyện."
Trương Dương nói: "Thôi, người già không thích bị người khác quấy rầy."
Viên Quốc Phổ nói: "Thị trưởng Trương, trà sớm của Bình Vân Xã khá ngon, chúng ta cùng đi uống trà đi."
Trương Dương không ngờ đã nhận lời mời này của gã, Lão Từ cũng cũng họ đến Bình Vân Xã, quán trà nhỏ của trấn Thanh Dương này đã mở được mười mấy năm, người đến đây uống trà đều là người bản địa cả, khi họ đến, trong tiệm chẳng có mấy người, Viên Quốc Phổ vì cha gã định cư ở trấn Thanh Dương, vì thế rất quen thuộc với quán trà này, sau khi họ đến, ông chủ quán trà trực tiếp mời họ đến nhã gian, cũng là một căn phòng duy nhất của quán trà này.
Viên Quốc Phổ đợi Trương Dương ngồi xuống, rồi mới ngồi cùng, lái xe Lão Từ lần đầu tiên ngồi cùng với nhiều quan khách như vậy, trong lòng cảm thấy rất mới mẻ, lại cảm thấy rất hứng khởi.
Sau khi trà và điểm tâm được đưa lên, Viên Quốc Phổ đích thân đứng dậy rót trà cho Trương Dương, sau đó đưa trà cung kính cho Trương Dương, hành động của gã làm cho Trương Dương cũng không khỏi ngạc nhiên, Viên Quốc Phổ không hề đơn giản, là người đứng đầu của Tu Văn, tối qua gã đã quỳ trước mặt biết bao người, dù sao thì cũng là bậc bề trên, giờ lại rót trà nhận tội với mình, loại người có thể làm ra những hành động này nhất định không phải là người bình thường.
Trương Dương nhận lấy cốc trà gã đữa.
Viên Quốc Phổ nói: "Thị trưởng Trương, sự việc tối qua thật là xin lỗi anh, tôi chính thức nói lời xin lỗi với anh."
Trương Dương cười nhạt nói: "Bí thư Viên khách khí quá, cảnh sát của Tu Văn các anh rất lợi hại đấy chứ."
Viên Quốc Phổ nói: "Tôi đã mệnh lệnh điều tra trách nhiệm của cảnh sát hôm qua rồi, mong thị trưởng Trương yên tâm."
Trương Dương trong lòng thầm cười, tên này thật là quá coi thường lòng dạ của La Tuệ Ninh, hôm qua nếu như không phải Cầu Văn Thắng gây chuyện, thì trận xung đột này có thể được tránh đi, Trương Dương nói: "Sự việc qua rồi thì thôi, có điều người cảnh sát họ Cầu đó thật sự quá đỗi hống hách, quốc gia cho anh ta thân phận cảnh sát không phải là để anh ta lợi dụng đó thị uy."
Viên Quốc Phổ vội vàng gật đầu, gã cung kính nói: "Đã xử lí rồi."
Lão Từ đi cùng với Trương Dương cũng cảm thấy mạnh dạn hơn rất nhiều, gã lớn tiếng nói: "Xe của tôi bị đập ra rồi phải làm thế nào?"
Dương Hải Lượng cười nói: "Lão sư phụ đừng tức giận, chiếc xe đó chúng tôi phụ trách sửa sang, tất cả phí sửa xe chúng tôi đều chịu hết."
Trương Dương thì lại nói: "Lão Dương à, câu này của anh tôi không tán thành đâu, xe đã bị đập rồi, thật sự làm cho người ta thấy rất tức giận, nhưng cũng không thể lấy tiền công ra mà để sửa xe chứ, tiền của nhà nước là do người dân nộp thuế mà có, sao có thể sử dụng đến tiền công cơ chứ?"
Dương Hải Lượng bị hắn nói đến độ đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: "Bạn học cũ, anh đừng hiểu lầm, không phải tiền công, mà là việc sửa xe sẽ do người gây chuyện phụ trách, tiền sửa xe sẽ trừ vào tiền thưởng của họ."
Trương Dương suýt nữa thì cười thành tiếng, một cái đập đó ít nhất phải sửa mất mấy nghìn, người họ Cầu đó một năm có thể kiếm được bao nhiêu, lần này nhất định tiếc của chết mất.
Viên Quốc Phổ uống một ngụm trà rồi nói: "Tối qua bí thư thị ủy Lương đã phê bình tôi rồi, nói rằng tôi làm việc quá trọng hình thức, tạo thành ảnh hưởng xấu trong xã hội, sẽ làm cho người dân sinh ra cách nhìn không tốt." Gã nhắc đến Lương Thiên Chính là vì để lộ ra quan hệ giữa Lương Thiên Chính và Trương Dương, hi vọng Trương Dương có thể nể mặt Lương Thiên Chính mà không truy cứu chuyện này nữa.
Trương Dương nói: "Lòng hiếu thảo của bí thư Viên đáng được ngợi ca, nhưng thật sự là đã không suy nghĩ thấu đáo trong lúc giải quyết chuyện này."
Viên Quốc Phổ nói: "Thị trưởng Trương, thật ra làm lãnh đạo cũng đâu có dễ, tôi luôn tự bảo với mình phải thanh bạch, công chính liêm khiết, từ khi tôi lên chức đến nay, tôi luôn luôn yêu cầu mình một cách nghiêm khắc, nhưng có một số việc, không thể nằm trong quyền khống chế của tôi, nhưng chuyện của cha tôi, tôi chỉ muốn làm đơn giản, và cũng chỉ thông bào với một vài người bạn người thân, nhưng không ngờ hốm qua người nghe tin đến lại nhiều như vậy, có lẽ là vì thân phận bí thư huyện ủy này của tôi, những cán bộ hạ tầng đều muốn nhân cơ hội này để biểu hiện trước mặt tôi, người ta đã đến rồi, tôi không thể đuổi người ta đi được, còn về việc xe cảnh sát mở đường, thật sự không phải do sự sắp xếp của tôi, thậm chí tôi còn không biết về điều đó, nếu như tôi biết, thì tôi nhất định sẽ đứng ra phản đối ngăn chặn." Những lời này của gã phần lớn đều là lời nói thật lòng, nhưng cũng có lời nói dối, việc xe cảnh sát mở đường gã đã biết từ lâu rồi, có điều gã không phản đối.
Dương Hải Lượng nói: "Cảnh sát mở đường là do tôi sắp xếp, vốn cũng không phải là để mở đường, vì thấy lúc đó người đến viếng quá đôg, vì thế bảo cảnh sát đến để giữ trật tự giùm tôi, đỡ ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của bà con, ai mà ngờ được họ càng giữ trật tự thì càng loạn lên, rồi còn gây rối thêm nữa."
Trương Dương nói: "Thôi, sự việc đã qua rồi thì đừng nhắc đến nữa, chúng tôi dù sao cũng chỉ là người khác qua đường của Tu Văn mà thôi, sinh lão bệnh tử, con người ta có ai vượt qua được cái ngưỡng này, bí thư Viên là con trai, thì tận hiếu cũng là điều nên làm, người gây chuyện cũng là đám cảnh sát đó, sự việc nói rõ ràng rồi thì thôi." Lúc này hắn tỏ ra khoan dung, chủ yếu là vì La Tuệ Ninh đã nói rằng không cần thiết phải truy cứu nhiều nữa, Trương Dương cũng không thể làm trái với lời của mẹ nuôi.
Viên Quốc Phổ cũng không ngờ hôm nay lại dễ ăn nói với Trương Dương đến như vậy, trong lòng gã cũng thoải mái hơn rất nhiều, gã vốn chẳng có chút thù hằn gì với Trương Dương, vì gã cũng không dám hận, thân phận của đối phương làm sao có thể so bì với gã được cơ chứ.
Dương Hải Lượng lại nói mấy câu khách sáo với Trương Dương, Trương Dương ậm ừ vài câu, rồi đứng dậy cáo từ, mấy người cùng đi xuống lầu, khi đi khỏi quán trà, Trương Dương không quên nhắc nhở họ: "Sự việc ngày hôm qua mọi người cứ coi như chưa xảy ra, bà La đã cao tuổi, thích cuộc sống một mình yên ổn, không thích người khác đến quấy rầy, ý của tôi có lẽ hai vị hiểu được."
Viên Quốc Phổ và Dương Hải Lượng đồng thời gật đầu, người ta đang nói với họ rằng, không hi vọng họ đến làm quấy nhiễu sự yên tĩnh của bà La. Khi chia tay, Viên Quốc Phổ và Dương Hải Lượng còn cáo từ rất khách khí.
Lão Từ đi cùng Trương Dương cảm thấy vô cùng tự hào, ông ta sống cả đời chưa từng được hãnh diện như thế này.
Trương Dương thấy thái độ của Lão Từ Phức tạp, còn tưởng ông ta lo về việc tiền sửa xe, cười an ủi: "Lão Từ, sự việc chiếc xe ông không cần hỏi nhiều nữa, tôi sẽ nói với Hải Long."
Lão Từ chân thành đáp: "Cảm ơn thị trưởng Trương."
Hai người đi đến trước nhà ở của bà La, phát hiện một người đứng thập thò đằng trước chiếc xe công vụ Benz, Lão Từ giờ đây rất mạnh dạn, hét lớn: "Ai đó?"
Người đó giật này mình, quay người muốn chạy, nhưng chiếc túi da trong tay rơi xuống đất, khi gã vội vàng cúi người nhặt chiếc túi, thì Trương Dương và Lão Từ đã đến trước mặt gã, hóa ra người này là đồn trưởng đồn công an trấn Thanh Dương Cầu Văn Thắng.
Cầu Văn Thắng mặt mày sưng húp, đeo kính đen, trên mũi còn dán một miếng ergo, trông cực kì tội nghiệp, thấy Trương Dương và Lão Từ đến trước mặt, gã biết mình không thể trốn được nữa, mở miệng ra cười, lộ ra chiếc răng bị Trương Dương đánh gãy, nói thật nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.
Lão Từ tức giận nói: "Anh lại muốn làm trò gì nữa? Muốn rạch xe tôi ra à?" Ông ta lo lắng cho chiếc xe, vội vàng đi kiểm tra thân xe.
Cầu Văn Thắng xua xua tay nói: "Hai người đừng hiểu lầm, tôi.... tôi đến là để bồi thường thiệt hại cho chiếc xe."
Trương Dương cười đầy khích bác: "Sao hôm nay lại mở mang đầu óc như vậy?"
Cầu Văn Thắng đáp: "Thị trưởng Trương, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong anh rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi, tôi vừa tìm người đến đây xem rồi, sửa chiếc xe này có lẽ cũng phải hơn 2000 tệ, tôi mang đến đây 3000, nếu như không đủ, thì tôi bù vào thêm." Gã vội vàng đưa chiếc túi da qua cho Trương Dương.
Trương Dương chẳng thèm chớp mắt, quay người bỏ đi, nói với Lão Từ: "Lão Từ, ông giữ lấy đi."
Lão Từ chẳng thèm khách khí với gã, nhận lấy chiếc túi da.
Cầu Văn Thắng không quên xin lỗi: "Xin lỗi, Từ sư phụ, cảm ơn, cảm ơn."
La Tuệ Ninh vốn muốn ở lại Tu Văn mấy ngày, nhưng lại bị đám quan sử ở đây làm nhiễu loạn, nên chỉ ở lại một ngày đã quyết định rời đi, Trương Dương đề nghị bà đi Tĩnh Hải để đỡ buồn, La Tuệ Ninh đồng ý.
Giai đoạn này tâm trạng của La Tuệ Ninh không được tốt, con gái Văn Linh vẫn đang bất tỉnh nhân sự, con trai Văn Hạo Nam mặc dù đã về nhà sau sự khuyên bảo của Trương Dương, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với cha và mẹ.
Trương Dương nhận thấy La Tuệ Ninh không vui, mỉm cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ sao thế? Vẫn đang giận vì chuyện của Tu Văn sao?"
La Tuệ Ninh cười nói: "Thằng con trai này, mẹ giống người nhỏ nhen như vậy sao?"
Trương Dương nói: "Hạo Nam gần đây thế nào rồi ạ?"
La Tuệ Ninh nói: "Tốt hơn nhiều rồi, ngoài mặt đã hồi phục như trước, thậm chí còn nỗ lực làm việc hơn trước, theo phản ánh của lãnh đạo nó còn xuất sắc hơn trước."
"Vậy thì mẹ còn lo lắng điều gì vậy?" Khi Trương Dương hỏi ra câu này hắn đã đoán được điều La Tuệ Ninh lo lắng là gì, bà lo lắng nhất vẫn là tình cảm của Văn Hạo Nam đi về đâu.
La Tuệ Ninh nói: "Tháng mười Tần Manh Manh có quay về không?"
Trương Dương lắc đầu: "Không biết nữa, Yên Nhiên không nhắc đến chuyện đó mẹ ạ."
La Tuệ Ninh thở dài, rồi ánh mắt hướng về phía bên ngoài cửa sổ.
Trương Dương nói: "Lần trước con đi kinh thành đã nói chuyện với Hạo Nam, con cảm thấy anh ấy vẫn là một người hết sức cởi mở."
La Tuệ Ninh nói: "Có lẽ vậy, có điều về mặt tình cảm nó quyết không phải là người kiên quyết như con."
"Mẹ nuôi à, mẹ đang mắng con đấy ư?"
La Tuệ Ninh cười nói: "Mắng con làm gì cơ chứ? Ta nhìn thấy bao nhiêu cô nương xinh như hoa như ngọc đầy xung quanh con, mẹ thật là thấy tiếng cho người ta, những người con gái tốt như vậy sao lại thích một đứa con trai nhí nhố như con cơ chứ."
Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi à, ít nhất con cũng là một cán bộ nhà nước đấy chứ, mẹ đừng có nói linh tinh, ảnh hưởng đến hình tượng cán bộ của con."
La Tuệ Ninh nói: "Quan là đầy tớ của dân, còn cần hình tượng gì nữa?"
Trương Dương nói: "Lịch sử quan trường Trương Dương đã có mấy nghìn năm, tư tưởng chủ nghĩa đặc quyền đã ăn sâu vào lòng người rồi, người làm quan ngoài miệng thì nói là đầy tớ của nhân dân, nhưng thực chất có mấy người thực sự coi mình là đầy tớ cơ chứ? Nhân dân cũng rất thận trọng cẩn thận từng tí một với quan, ai cũng xem quan cao hơn mình một cái đầu, chỉ cần quan phóng hỏa không cho phép nhân dân đốt đèn, đời nào triều nào mà không có chuyện như vậy cơ chứ?"
La Tuệ Ninh cười nói: "Không ngờ con lại nhìn vấn đề thấu đáo như vậy."
Trương Dương nói: "Con còn phát hiện ra, người làm quan càng lớn thì càng không sĩ diện, còn những viên quan chức nhỏ bằng cái hạt vừng thì lại hay ra điều ta đây lắm."
La Tuệ Ninh nói: "Trước đó thì ta và cha nuôi con đi ra thăm nước ngoài, thường xuyên nhìn thấy bên nước ngoài có một vài lãnh đạo, sau khi về hưu ngay lập tức quay về cuộc sống dân thường, hòa vào làm một với người dân xung quanh, rất vui vẻ, không hề nhận ra thân phận trước kia của họ, cuộc sống nghỉ hưu như vậy thật là làm cho người ta phải ngưỡng mộ."
Trương Dương nói: "Con cũng đã từng xem nhiều bài báo với nội dung tương tự vậy, người nước ngoài xem ra họ cứ bỗ bã, nhưng bỗ bã cũng có cái hay của họ, hôm nay anh là tổng thổng, nhưng ngày mai anh là dân thường, họ như vậy nhưng cũng chẳng thất vọng quá nhiều."
La Tuệ Ninh cười nói: "thật ra dù là ở quốc gia nào, dân tộc nào đều có những người làm quant hích quyền lực."
Trương Dương nói: "Nhưng chẳng có nhà nước nào lại nhiều loại đó như Trung Quốc cả."
La Tuệ Ninh nói: "Con đừng quên, Trung Quốc của chúng ta là nước có dân số đông nhất thế giới, vì thế tỉ lệ quan lại cũng nhiều hơn so với các nước khác trên thế giới."
Trương Dương tiếp lời: "Và tham ô hối lộ, vi phạm quy tắc cũng nhiều hơn so với các nước khác."
La Tuệ Ninh nói: "Làm người phải biết nhìn vào mặt tốt, nhận ra mặt tốt của đại đa số quan viên chúng ta mới là tốt."
Trương Dương nói: "Mẹ à, có lẽ mẹ tiếp xúc với nhiều quan tốt, còn đám tham ô hối lộ, vi phạm pháp luật đều bị con gặp cả rồi."
La Tuệ Ninh cười: "Thằng bé này, nói thế nào con cũng nói được."
Trương Dương sắp xếp cho La Tuệ Ninh vào ở khách sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên mới xây ở Tĩnh Hải, đây là khách sạn cao cấp nhất ở Tĩnh Hải, sau khi La Tuệ Ninh đến khách sạn, cảm thấy hơi mệt nên đi ngủ sớm, Trương Dương cũng sắp xếp phòng cho Lão Từ ở Hải Dương Hoa Viên, bảo ông ta chăm sóc cho La Tuệ Ninh.
Nói ra thì cũng thật là trung hợp, hắn vừa sắp xếp xong mấy chuyện này, thì phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải là Vương Quảng chính đã gọi điện đến, Vương quảng Chính thông báo với hắn rằng hôm nay bộ trưởng tổ chức tỉnh Khổng Nguyên muốn đến đây thị sát, hỏi hắn có thể đến được không, Trương Dương đồng ý sẽ qua đó xem. Vừa đặt điện thoại không lâu, thì Tần Thanh gọi điện đến, cũng là vì chuyện này, Trương Dương cười nói tin tức mình vừa đến Tĩnh Hải nói với cô ấy.
Tần Thanh vui mừng: "Em cũng đang ở Tĩnh Hải, anh đang ở đâu?"
"Khách sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên."
Mười lăm phút sau, Tần Thanh đã xuất hiện trong đại đường của khách sạn, Trương Dương cười bước ra, tên này giờ đây đã hoàn toành hồi phục, vừa dùng kéo tự cắt chỉ trên đầu mình, bước đi rất oai vệ.
Tần Thanh mặc bộ váy dài màu trắng, trông giống một đóa hoa sen, cực kì xinh đẹp.
Trương đại quan nhìn những phần da thịt trắng ngần của phó thị trưởng Tần mà nuốt nước bọt, thấp giọng nói: "Chỉ muốn ăn em thôi."
Tần Thanh nói: "Đừng có nói vậy, đang ở nơi công cộng, chú ý đến hình tượng cán bộ của anh đấy."
Trương Dương nói: "Hôm nay em đến đây cũng là vì chuyện của Khổng Nguyên à?"
Tần Thanh gật đầu nói: "Bộ trưởng tổ chức tỉnh đến đây thị sát, dù thế nào em cũng phải đến để tham dự, để lại cho lãnh đạo cấp trên ấn tượng tốt."
Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Tần cũng thật là trần tục."
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào hai bên đường của khách sạn, hai bên đường đều là những bể cả lớn, bên trong có rất nhiều loại sinh vật biển đang bơi lội. Tần Thanh lần đầu tiên đến đây, vô cùng thích thú: "Không ngờ ở đây lại trang trí đẹp đến vậy."
Trương Dương nói: "Ở đây mỗi nơi lại có một đặc điểm khác nhau, thiết bị ở đây rất hiện đại, và các đồ dùng cũng hoàn mĩ."
Tần Thanh nói: "Mấy năm gần đây Tĩnh Hải phát triển khá tốt, khá xuất sắc về mặt du lịch."
Trương Dương nói: "Vẫn phải nói câu trước đây, dựa vào núi thì ăn núi, dựa vào nước thì ăn nước, nếu so với Tĩnh Hải, thì Xuân Dương vẫn chưa ăn được hết nũi Thanh Đài."
Tần Thanh nói: "Tài nguyên núi Thanh Đài không tồi, nếu như có thể phát triển thuận lợi, thì nhất định sẽ trở thành điểm nóng du lịch của Bình Hải thậm chí là của cả nước."
Trương Dương nói: "Đáng tiếc em ở Xuân Dương quá ít thời gian."
Tần Thanh cười nói: "Em ở Xuân Dương chẳng làm được thành tích gì hết, giờ đây nghĩ lại thật là cảm thấy đáng tiếc."
Trương Dương nói: "Không có Xuân Dương, thì làm sao có được chúng ta, anh thật nhớ những ngày tháng ở Xuân Dương."
Hai người bước vào thang máy, ánh mắt như lửa đốt của Trương Dương làm cho Tần Thanh đỏ mặt, nhẹ nhàng mắng: "Nhìn gì mà nhìn? Có phải chưa từng gặp bao giờ đâu mà nhìn ghê thế."
Trương Dương nhẹ nhàng: "Có nhìn thế nào cũng chẳng đủ, có ăn thế nào cũng chẳng ngán."
Mặt Tần Thanh chợt đỏ, Tần Thanh mắng: "Anh chỉ được cái dẻo miệng thôi, biết em dễ bị anh lừa."
Trương Dương thò tay ra vỗ vỗ vào bờ mông đầy đặn của Tần Thanh, nhẹ nhàng: "Sợ bị anh lừa sao?"
Tần Thanh thở dài nói: "Đã lên thuyền giặc rồi, thì sợ có tác dụng gì?"
Trương Dương đính chính lại: "Là giường giặc chứ không phải là thuyền giặc."
"Cút!" Phó thị trưởng Tần vốn nho nhã giờ đây cũng phải thô bạo.
La Tuệ Ninh chợp mắt một lúc là đã tỉnh lại, nghe nói Tần Thanh đến thăm, bà rất vui mừng ra đón Tần Thanh, nắm lấy tay của Tần Thanh dắt vào trong, mỉm cười nói: "Tần Thanh ngày càng đẹp ra đấy nhé."
Tần Thanh được bà khen đến nỗi ngại ngần, nói: "Văn phu nhân mới là ngày càng trẻ ra." Trước mặt La Tuệ Ninh, Tần Thanh có một cảm giác như bị nhìn thấu suốt vậy, tình cảm giữa cô và Trương Dương đã bị La Tuệ Ninh biết từ lúc trị bệnh cho Văn Linh. Với trí tuệ của La Tuệ Ninh đương nhiên sẽ không phá vỡ quan hệ này của hai người, nhưng La Tuệ Ninh cảm thấy rất chán nản với hành động đi đến đâu là để lại tình cảm đến đây của đứa con trai nuôi của bà, nếu nói thật, thì La Tuệ Ninh không tán thành với cách làm này của Trương Dương, nhưng bà cũng không muốn đi ảnh hưởng làm thay đổi Trương Dương, vì thế thái độ bây giờ là kệ nó phát triển, những cô gái bên cạnh Trương Dương, bà cũng đã tiếp xúc với nhiều người, tất cả đều là những cô gái tài sắc vẹn toàn cả, La Tuệ Ninh có lúc còn liên tưởng đến con trai minh, tại sao một đám con gái xuất chúng như thế lại mê muội Trương Dương cơ chứ.
La Tuệ Ninh cười nói: "Già rồi, có giữ gìn đến mấy, thì giờ vẫn là một bà lão mà thôi."
Trương Dương bê một bình trà lên: "Mẹ à, dù mẹ có là bà lão thì cũng là một bà lão xinh đẹp nhất thế giới."
La Tuệ Ninh cười khanh khách, chỉ Trương Dương nói: "Đã là bà lão thì còn nói gì đến chuyện xinh đẹp nữa? Tiểu tử nhà con chỉ nói chuyện linh tinh."
Trương Dương rót một tách trà đưa cho La Tuệ Ninh, Tần Thanh nhận lấy ấm trà, rồi rót cho Trương Dương và mình.
La Tuệ Ninh nói: "Tần Thanh, gần đây công việc vẫn thuận lợi chứ?"
Tần Thanh gật đầu nói: "Vẫn khá tốt, mấy vị lãnh đạo rất quan tâm đến tôi."
La Tuệ Ninh nói: "Một cô gái chưa chồng đảm nhận chức vụ phó thị trưởng, những trách nhiệm trên vai còn nặng hơn đàn ông nhiều, cần phải nỗ lực nhiều hơn, và chịu khổ nhiều hơn."
Tần Thanh nói: "Làm việc trong thể chế bao nhiêu năm nay, cũng đã thích ứng với những công việc như thế này rồi."
La Tuệ Ninh nói với Trương Dương: "Về sau con phải học tập Tần Thanh nhiều đấy."
Trương Dương nói: "Học tập gì cơ ạ? Cô ấy là phó thị trưởng, con cũng là phó thị trưởng, giờ đây con làm cái chức phó thị trưởng này cũng tốt đấy chứ, chị Thanh, chị nói xem có đúng không?"
Tần Thanh thầm chửi tên này vô sỉ, trước mặt tiền bối mà dám dùng những lời lẽ như thế này để trêu chọc cô ấy, nhưng cô lại gật đầu nói: "Làm được lắm...." Khi nói câu này, tim cô đập thình thịch.
La Tuệ Ninh đương nhiên không biết đôi nam nữ này đang thông qua phương thức này để nói ý với nhau, bà cười nói: "Vậy thì làm cho tử tế vào, làm cho chăm chỉ vào."
Trương đại quan mặt dày và vô sỉ đến cực điểm: "Cuộc sống là chiến đầu không ngừng nghỉ, con sẽ làm tốt phó thị trưởng."
Tần Thanh chỉ muốn nhảy lên béo tai hắn, tên khốn vô sỉ này.
La Tuệ Ninh nói: "Cũng không thể làm phó thị trưởng, con đường về sau của con còn dài, còn có cơ hội làm thị trưởng, làm tỉnh trưởng, bộ trưởng."
Trương đại quan cười hì hì nhìn Tần Thanh: "Chị Thanh à, chị cảm thấy tôi có cơ hội không?" Trong đầu hắn nghĩ là, Tần Thanh làm đến thị trưởng, thì hắn sẽ chơi được thị trưởng, Tần Thanh làm đến tỉnh trưởng, hắn sẽ chơi được tỉnh trưởng.
Tần Thanh biết rất rõ tên này cố ý nói vậy, nhưng cũng giả bộ không có chuyện gì xảy ra, gật đầu nói: "Vậy thì còn phải xem về sau anh làm việc có chăm chỉ không rồi, với năng khiếu của anh, thì không gian thăng cấp về sau rất rộng lớn."
La Tuệ Ninh nói: "Thế giới về sau cần phải dựa vào đám thanh niên như các con rồi."
Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Dương và Tần Thanh đến sở chiêu đãi số một, bộ trưởng tổ chức tỉnh mới lên là Khổng Nguyên buổi chiều đến thị sát, họ không thể không đến dự. Bộ trưởng tổ chức đảm nhận công tác cán bộ, liên quan đến việc thăng cấp và điều chỉnh của nhiều cán bộ Bình Hải như vậy, bất cứ ai cũng đều xem trọng lần gặp mặt này với bộ trưởng Khổng, tất cả thành viên đã đến đầy đủ, đây là lần đầu tiên có mặt đầy đủ như thế này.
Buổi chiều, bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên đã đến, trước kia Khổng Nguyên từng đảm nhận nhiệm vụ trong trung tổ bộ (Bộ tổ chức trung ương), cán bộ trong địa phận Bình Hải không quen nhiều với y, người đó năm mươi hai tuổi, dáng người không cao, hơi có dáng phú ông, trông rất hòa khí, đến đây với sự đồng hành của bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên, phó thị trưởng thường vụ Thường Lăng Không, một vi quan như vậy đến đây, không ai có thể chậm trễ. Thực ra Khổng Nguyên đã đến Nam Tích từ sớm, sau khi ăn cơm trưa ở Nam Tích, y mới cùng với họ đến Tĩnh Hải.
Khổng Nguyên giảng cho mọi người tầm nửa tiếng đồng hồ trên bục, trình độ thuyết trình của y rất cao, ăn nói đâu ra đấy, tiếng vỗ tay ào ạt. Đáp ứng nguyện vọng của tất cả học viên, bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên cũng nói mấy câu, tiếp sau đó là đến hội tọa đàm.
Trước khi bắt đầu hội tọa đàm, Khổng Nguyên bắt tay rất thân thiết với các vị học viên. Khi y đến trước mặt Trương Dương, không đợi phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải giới thiệu, Khổng Nguyên đã thân mật cười nói: "Cậu là Trương Dương đúng không?"
Trương Dương nghe y mở miệng là nói đúng tên mình, cũng cảm thấy rất đắc ý, dù sao người ta cũng là bộ trưởng tổ chức tỉnh, cán bộ lớn như vậy mà cũng biết đến hắn, chứng tỏ rằng hắn khá nổi tiếng ở Bình Hải. Trương Dương thò tay ra bắt tay với Khổng Nguyên, cung kính nói: "Chào bộ trưởng Khổng, tôi là Trương Dương."
Khổng Nguyên cười hà hà nói: "Tôi đã nghe về cậu từ lâu, cậu là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống, rất có năng lực, trẻ tuổi tài cao, trẻ tuổi tài cao."
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Khổng nếu đã cảm thấy tôi tuổi trẻ tài cao thì về sau đề bạt tôi nhiều vào nhé." Người dám đòi chức quan trắng trợn như vậy chỉ có một mình Trương Dương.
Tất cả các học viên xung quanh cười ồ lên, Khổng Nguyên cũng cười rất vui: "Được, trách nhiệm của tôi là bồi dưỡng những cán bộ trẻ tuổi có năng lực trong tỉnh, tôi sẽ ưu tiên suy nghĩ về cậu trước."
"Cảm ơn bộ trưởng Khổng." Trương Dương cũng biết câu này của Khổng Nguyên không đáng tin, nhưng vẫn phải cảm ơn.
Khổng Nguyên tiếp tục đi xuống dưới, Vương Quảng Chính phụ trách giới thiệu từng người với y, khi đến trước mặt Tần Thanh, Khổng Nguyên cười rất thân thiện, nói: "Người này cũng không cần phải giới thiệu nữa, tôi biết, Tần Thanh, vị thị trưởng xinh đẹp của tỉnh Bình Hải chúng ta."
Tần Thanh cười nói: "Chào bộ trưởng Khổng, tôi là phó thị trưởng thành phố Lam Sơn Tần Thanh."
Khổng Nguyên giơ tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của Tần Thanh, quay người nói với Từ Quang Nhiên: "Đồng chí Tần Thanh rất có năng lực, mặc dù tôi vừa đến Bình Hải, nhưng đã nghe được không ít những sự tích về cô ấy, sự phát triển thịnh vượng của khu khai phá Lam Sơn có đóng góp công sức không nhỏ của Tiểu Tần, Bình Hải chúng ta cần phải có những cán bộ như thế này."
Tần Thanh khiêm tốn đáp lời: "Khu khai phá Lam Sơn là kết quả của sự nỗ lực của toàn bộ lãnh đạo thành phố, tôi chỉ là một người trong số đó mà thôi."
Khổng Nguyên nhìn Tần Thanh nói: "Đồng chí này thật tốt biết mấy, đã có thành tích rồi mà không hề kiêu ngạo, sự khiêm tốn như thế này đáng để chúng ta học tập, cũng là điều đang thiếu trong rất nhiều cán bộ trẻ tuổi của chúng ta hiện nay."
Tất cả các cán bộ xung quanh đều đồng loạt gật đầu.
Trương Dương lại phát hiện ra một điều, vị bộ trưởng tổ chức này nắm tay Tần Thanh đến giờ vẫn chưa buông ra, y này có ý gì cơ chứ? Tay của người phụ nữ của tôi, là thứ để ông nắm tùy tiện được sao? Trong lòng Trương đại quan cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa ngày càng khó chịu, mẹ kiếp, đây chẳng phải là cố ý hay sao?
Tần Thanh là người trong cuộc, cô đương nhiên ý thức được việc hình như vị bộ trưởng Khổng này nhiệt tình quá mức, cô nhẹ nhàng rút tay ra ngoài, nhưng không rút ra được, Khổng Nguyên nắm rất chặt.
← Ch. 0418 | Ch. 0420 → |