← Ch.0453 | Ch.0455 → |
Ngô Trung Nguyên cười nói: Công trình sân bay mới của các anh rất nghiêm, tập đoàn xây dựng Bình Trung vào còn chưa được một tháng đã bắt chúng tôi phải làm lại mấy lần rồi. y cuối cùng cũng nhắc tới chuyện này.
Trương Dương cười nói: Chất lượng công trình sân bay mới là được đặt lên hàng đầu, phương diện này chúng tôi giao hết cho tổng giám chất lượng được mời tới từ Nhật Bản phụ trách.
Ngô Trung Nguyên nói: Mời công trình sư Nhật Bản tới làm giám công chắc tốn không ít tiền?
Trương Dương cười nói: Mỗi tháng hai mươi nghìn đô, hiện tại cho thấy chỗ tiền này bỏ ra rất đáng.
Ngô Trung Nguyên nâng chén nói: Thị trưởng Trương, bất kỳ chuyện gì cũng cần có một quá trình ma hợp, chắc chắn rằng tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi ở rất nhiều phương diện còn có thiếu xót, hi vọng thị trưởng Trương phê bình nhắc nhở, chỉ có như vậy mới giúp cho tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi có thể phát triển lâu dài.
Trương Dương chạm cốc với y, nghe ra những lời này của Ngô Trung Nguyên đầy vị đạo hư tình giả ý.
Lúc tiệc tối kết thúc, Ngô Trung Nguyên tiễn bọn họ tới bãi đậu xe, Tả Viên Triêu ở ngay trước mặt mọi người nói với Trương Dương: Tiểu Trương à, Ngô tổng là bạn tương giao với tôi nhiều năm, sau này cậu phải chiếu cố anh ấy đó.
Trương Dương gật đầu.
Đám người lúc tạm biệt ở bãi đậu xe, Kiều Bằng Cử đi tới trước mặt Trương Dương, cười nói: Tối nay còn có an bài gì không?
Trương Dương biết gã vẫn chưa tận hứng, cười nói: Đến Hoàng Gia Giả Nhật đi, tôi mời anh uống Mã Thiên.
Kiều Bằng Cử mỉm cười gật đầu: Vậy được, tôi theo cậu đi cảm thụ cuộc sống về đêm của Giang Thành một chút. Hắn theo Trương Dương lên xe pickup.
Trương Dương vừa lái xe ra khỏi Tân Đế Hào thì Ngô Trung Nguyên gọi điện thoại cho Kiều Bằng Cử, Kiều Bằng Cử cười nói: Ngô tổng, thấy ông vừa rồi còn bận tiễn khách, chúng tôi đã đi trước rồi.
Ngô Trung Nguyên nói: Đừng đi vội, buổi tối còn có tiết mục mà.
Kiều Bằng Cử nói: Chúng tôi tới Hoàng Gia Giả Nhật.
Ngô Trung Nguyên nói: Tới Kim Toa đi, nơi đó là bạn tôi mở, các anh tới đó trước, tôi lập tức sẽ tới ngay.
Kiều Bằng Cử gác điện thoại, nói với Trương Dương: Đổi địa điểm đi, chúng ta tới Kim Toa.
Hộp đêm Kim Toa vừa khai nghiệp không lâu, nằm ở quản trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, nghe nói là người Hồng Kông đầu tư, bất kể là trang trí hay là đẳng cấp đều thuộc loại số một số hai của Giang Thành. Trương Dương cũng có nghe nói tới, gần đây có không ít người mời hắn tới đó chơi, nhưng bởi vì bận chuyện xây dựng sân bay mới cho nên thủy chung không đi được, hắn cười nói: Tôi không thân với Ngô tổng lắm, hay là tôi không đến.
Kiều Bằng Cử cười nói: Có gì đâu, chỉ là một thương nhân thôi mà, chúng ta chơi của chúng ta, quan tâm tới y làm gì? Gã là nhân vật tinh minh, lập tức hiểu Trương Dương vì sao lại nói vậy, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, nói: An bài của Ngô Trung Nguyên tối nay quả thật là không ra gì, tôi cũng không biết là y bày long môn trận, đặc biệt để thể hiện thực lực ra với cậu.
Trương Dương bật cười, nói chuyện với loại người thông minh như Kiều Bằng Cử đúng là sảng khoái. Trương Dương nói: Tập đoàn xây dựng Bình Trung và chúng tôi hợp tác không được vui vẻ lắm, bởi vì vấn đề chất lượng không trình, tổng giám Nhật Bản mà tôi mời tới có phát sinh không ít mâu thuẫn với nhân viên công tác của họ.
Kiều Bằng Cử nói: Ngô Trung Nguyên này rất thông minh, có điều nhiều lúc lại là tự tác thông minh, tôi nếu biết hôm nay y muốn lợi dụng tôi để tạo áp lực cho cậu thì tôi sẽ không tới đâu.
Trương Dương cười nói: Y quả thực là có chút năng lực, không những có thể mời được anh mà còn mời cả Triệu Dương Lâm và Tả Viên Triêu tới.
Kiều Bằng Cử nói: Có lẽ y cho rằng phương pháp tốt nhất để chứng tỏ thực lực của mình chính là thể hiện quan hệ xã hội của y.
Trương Dương cười cười, nói: Chắc cũng có chút tác dụng, tôi nói sao cũng phải nể mặt họ một chút.
Kiều Bằng Cử nói: Không cần phải nể mặt tôi, nên làm thế nào thì cứ làm thế nấy, tôi ghét nhất là bị người ta lợi dụng.
Trương Dương nói: Quan hệ giữa anh và Ngô Trung Nguyên tựa hồ như không tồi.
Kiều Bằng Cử cười nói: Là quan hệ của Ngô Trung Nguyên với tôi không tồi, tôi nhìn rất thấu, mục đích mà những thương nhân này tiếp cận tôi chẳng phải là bởi vì nhằm vào cha tôi ư, tôi nếu cùng một giuộc với họ thì càng khiến cho ông già nhà tôi thêm phiền, tiền thì tôi muốn kiếm, nhưng chuyện mạo hiểm thì tôi không thể làm được, cái mà tôi làm chính là đầu tư, lợi nhuận tuy kém một chút nhưng được cái ổn thỏa.
Trương Dương thầm cảm thán, hai người con của Kiều Chấn Lương này đúng là thông minh tuyệt đỉnh, càng quan trọng hơn là, bất kể Kiều Mộng Viện hay là Kiều Bằng Cử, tính nguyên tắc của họ đều rất mạnh, Kiều Mộng Viện biểu hiện là làm việc cho mình, rất ít phát sinh quan hệ với người khác, còn Kiều Bằng Cử thì lại ở trong thương hải mà nhàn nhã có thừa, có chút vị đạo gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Trương Dương và Kiều Bằng Cử tới Kim Toa, thấy cảnh trong bãi độ xe chật kín xe, Trương Dương không khỏi sinh lòng cảm thán, thế giới này biến hóa thực sự là quá nhanh, Kim Toa khai nghiệp cũng chỉ mới được có một tháng, không ngờ sinh ý lại thịnh vượng tới mức này.
Kiều Bằng Cử nói: Ngô Trung Nguyên cường lực quảng cáo với tôi về chỗ này, cậu đã từng tới chưa?
Trương Dương lắc đầu.
Kiều Bằng Cử cười nói: Ở trước mặt tôi đừng có bày ra cái bản mặt đạo sĩ, không gì có thể giấu được đâu.
Trương đại quan nhân cười khổ, nói: Thật sự là chưa mà, tôi gần đây suốt ngày ở công trường, căn bản không biết ở quảng trường chùa Nam Lâm mới mở một hộp đêm quy mô như thế này. Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào Kim Toa.
Trương Dương và Kiều Bằng Cử bước vào đại sảnh, Kiều Bằng Cử nói tên của Ngô Trung Nguyên với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ dẫn họ vào thang máy, lên thẳng tầng sáu. Hộp đêm Kim Toa tổng cộng gồm bốn tầng, từ tầng ba tới tầng sáu, trang trí bên trong cực kỳ xa hoa, bước vào bên trong giống như là bước vào một khu vườn rực rỡ, khắp nơi đều là nữ lang yểu điệuxinh đẹp.
Trương Dương tuy là lần đầu tiên tới đây, nhưng đã đoán ra kinh doanh ở đây khẳng định là có thành phần phi pháp ở bên trong. Có điều làm cái nghề mở hộp đêm này, không có mấy bài tình sắc thì rất khó khiến sinh ý thịnh vượng.
Mã Ích Lượng mặc tây phục màu đen mỉm cười bước tới nghênh đón, y nói với Trương Dương: Thị trưởng Trương tới rồi đấy à?
Trương Dương nhìn thấy y cũng không khỏi ngây người, hắn không ngờ ông chủ của Kim Toa lại là Mã Ích Lượng, em trai của chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân. Kỳ thực Hoàng Gia Giả Nhật trước đây cũng là y và người Đai Long Chu Thủy Sinh hợp vốn mở, về sau bởi vì bởi vì phục vụ mại dâm mà bị đóng cửa. Trương Dương thông qua các loại con đường để chèn ép, bắt Chu Thủy Sinh phải chuyển nhượng lại Hoàng Gia Giả Nhật cho Hồ Nhân Như với giá thấp. Hiện tại Mã Ích Lượng ngóc đầu trở lại, ở quảng trường chùa Nam Lâm mở một hộp đêm, hơn nữa sinh ý còn hơn khi xưa. Mã Ích Lượng vẫn chưa quên đoạn cừu khích ngày trước, ngoài mặt thì vẫn giả vờ nhiệt tình, chìa tay về phía Trương Dương: Ngô tổng nói các cậu sẽ tới, bảo tôi nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi.
Trương Dương và Mã Ích Lượng bắt tay nhau, ở sâu trong lòng hắn rất khinh thường đám nha nội của Giang Thành, Mã Ích Lượng, Viên Lập Ba, Lý Tường Quân ở trong lòng hắn đều là hạng người không nổi lên được mặt nước, thấy Mã Ích Lượng có thể kinh doanh ra được một hộp đêm với quy mô như thế này, hơn nữa còn làm rất phát đạt, Trương Dương ít nhiều có chút bất ngờ.
Mã Ích Lượng mỉm cười chìa tay về phía Kiều Bằng Cử, nói: Kiều tiên sinh, tôi là giám đốc Mã Ích Lượng của Kim Toa.
Kiều Bằng Cử gật đầu, bắt tay với y, Mã Ích Lượng tự mình dẫn họ vào trong phòng.
Bọn họ vừa ngồi xuống thì Ngô Trung Nguyên tới, vừa vào cửa đã chắp tay nói: Thứ tội thứ tội, tôi tới trễ.
Mã Ích Lượng lộ ra vẻ rất tôn kính Ngô Trung Nguyên, cười bồi nói: Ngô tổng, tối nay an bài thế nào?
Ngô Trung Nguyên cười nói: Đã tới địa bàn của anh rồi, thì đương nhiên là do anh quyết định, gọi toàn bộ năm đóa hoa vàng dưới tay anh tới tiếp rượu cho chúng tôi.
Mã Ích Lượng mỉm cười gật đầu: Vậy để tôi đi an bài cho mọi người.
Trương Dương bắt đầu có chút hối hận rồi, mình dẫu sao cũng là quan viên chính phủ, cùng bọn họ đi tới những nơi như thế này, vạn nhất loại chuyện này bị truyền ra thì há chẳng phải là dính vào phiền phức ư, thằng nhóc này hạ quyết tâm, tối nay bất kể là người khác như thế nào, mình cũng nhất định phải ý chí kiên định, ngồi cho có lệ một chút rồi đi.
Ngô Trung Nguyên nhìn ra Trương Dương có chút không tự nhiên, y mỉm cười, nói: thị trưởng Trương đừng để tâm, từ cổ có câu anh hùng phối mỹ nhân, chúng ta không phải là làm hoạt động phi pháp gì, cho dù là tìm mấy cô nương tới uống rượu cùng, thuận tiện hát vài bài, tuyệt đối sẽ không làm trái nguyên tắc đảng tính đâu.
Kiều Bằng Cử cười nói: Ngô tổng, ông súc mưu đã lâu, muốn hủ hóa cán bộ quốc gia chúng ta.
Ngô Trung Nguyên nói: Cái này không gọi là hủ hóa mà là cách điệu, Mao lão gia tử đã nói rồi, đến nhân vật phong lưu còn phải nhìn hiện tại, chúng ta là hưởng ứng sự hiệu triệu của lão gia tử, phong lưu mà không hạ lưu mới là cảnh giới tối cao của cán bộ quốc gia.
Mấy người đều bật cười, Trương Dương tuy không có nhiều hào cảm với Ngô Trung Nguyên, nhưng cũng rất tán đồng câu này, thằng ôn này luôn tự nhận mình chính là phong lưu mà không hạ lưu.
Năm cô gái phong tư yểu điệu bước vào, một người trong đó ngồi xuống cạnh Ngô Trung Nguyên, bốn người còn lại thì phân biệt ngồi cạnh Trương Dương và Kiều Bằng Cử.
Kiều Bằng Cử hỏi: Ngô tổng, sao bên cạnh ông chỉ có một người.
Ngô Trung Nguyên nói: Tôi lớn tuổi rồi, tinh lực không bằng thanh niên các cậu, người giỏi thì làm nhiều mà. Cô gái ở bên cạnh õng ẹo nói: Ngô tổng quá khiêm tốn rồi, ngài đang vào tuổi tráng niên, bất kể là tinh hay là lực đều không kém gì người khác cả.
Mọi người đều bật cười.
Trương đại quan nhân không thích ứng với loại tràng diện này, tính cảnh giác đã mang tới tác dụng quan trọng, nơi gió trăng ở triều đại Tùy hắn chính là khách quen, có điều hiện tại hắn là đảng viên cộng sản, là cán bộ quốc gia, có một số chuyện không thể làm, Trương Dương cũng rất lý trí, tên Ngô Trung Nguyên này có tám chín phần mười là kẻ khẩu Phật tâm xà, y hôm nay trước tiên thể hiện thực lực ra với mình, sau đó lại chơi trò viên đạn bọc đường, ở cùng với loại người này phải đặc biệt cẩn thận, chỉ hơi lơ là một chút là sẽ lọt vào bẫy của y.
Hai cô gái ở bên cạnh Trương Dương đều rất trẻ tuổi, bọn họ ép sát vào thân thể Trương Dương, Trương Dương nói: Hai cô ép sát tôi như vậy, tôi sắp nổi mẩn đến nơi rồi.
Mấy cô gái đều cười khúc khích.
cô gái nhuộm tóc đỏ ngồi ở bên trái Trương Dương nói: Anh chàng đẹp trai, có bạn gái chưa vậy? Cô ta đã uống một chút rượu, lúc nói chuyện mắt nhắm hớ, rõ ràng là đã ngà ngà say rồi.
Trương Dương nói: Chúng ta có thể không thảo luận vấn đề này không?
Cô gái đó nói: Không thảo luận vấn đề cá nhân thì thảo luận vấn đề xã hội à?
Một cô gái khác bảo: Có phải là chính trị gia đâu, vấn đề xã hội nhiều như vậy, hay là chúng ta thảo luận vấn đề xã giao đi.
Cô gái tóc màu đỏ tìm nói: Xã giao cũng phiền lắm, hay là thảo luận vấn đề bắn tinh đi!
Đám nữ lang đồng thời rống lên: Hoa si, thấy người ta đẹp trai cứ trêu.
Trương đại quan nhân có chút ăn không tiêu, hắn không phải là không chơi được, mà là ở trước mặt Ngô Trung Nguyên và Kiều Bằng Cử thật sự là không thể phóng túng được, Trương Dương cười với cô gái tóc đỏ tím: Em bảo nhiêu tuổi rồi, được mười tám chưa?
Cô gái đó nói: Coi thường người ta à? Cô ta ưỡn ngực lên, nói: 34D đó!
Trương đại quan nhân xấu hổ tới cực điểm, ho khan một tiếng, đứng dậy nói: Tôi vào toalet cái đã.
Cô gái tóc đỏ tím kéo tay hắn, nói: Cần em đi cùng anh không?
Trương Dương nói: Không cần! Rồi đứng dậy chạy ra ngoài.
Ngô Trung Nguyên và Kiều Bằng Cử thấy Trương Dương vội vàng bỏ chạy đều bật cười, Ngô Trung Nguyên nói: Cậu ta xấu hổ rồi! Ở trước mặt nhiền nữ tử đàng điếm như vậy, y đương nhiên không thể nói tên của Trương Dương ra.
Kiều Bằng Cử cười nói: Chưa quen thôi. Gã vươn tay ra, bóp cái mông đầy đã của cô gái tóc đỏ có tính cách hướng ngoại, nói: Em dọa bạn anh chạy mất rồi.
Cô gái đó cười: Vậy em vào toalet kéo anh ta về.
Đám người lại hoan hô theo.
Trương Dương đang rửa mặt trong toalet, chỉnh lý lại những suy nghĩ hỗn loạn, hắn quyết định rời khỏi nơi này, những nơi như thế này không thích hợp với hắn.
Một cơn gió thơm từ phía sau ùa tới, cô gái tóc đỏ đó đột nhiên thò ra, từ phía sau ôm lấy hắn: Lâu thế, có phải là lén lút tự sướng không?
Đối với diện loại gái trắng trợn này, Trương đại quan nhân thật sự là chịu không nổi, hắn kéo tay cô gái ra, nói: Xin lỗi, tôi còn có việc, phải về trước, cô giúp tôi nói với hai người bạn của tôi một tiếng nhé.
Cô gái tóc đỏ thấy hắn đòi về, liền đuổi theo, nói: Anh đẹp trai, đừng đi mà. Rồi kéo lấy cánh tay hắn.
Trương Dương dở khóc dở cười, nói: Cô uống nhiều rồi, mau về đi, tôi còn có chính sự!
Không... anh phải quay lại với em. Anh nếu đi rồi thì em không còn mặt mũi nào trước mặt chị em nữa. Cô gái đó hơi men xộc lên não, nắm chặt lấy tay Trương Dương không buông.
Trương Dương có chút phiền rồi, hất tay cô ta ra, quay người bỏ đi. Một trung niên xông qua người hắn, nắm lấy tóc cô gái, tát cho cô ta một cái, nói: Con mẹ nó, mày định thả bồ câu tao đấy à? cô gái đó bị đánh liền hét lên, nhưng người đó vẫn chưa hết giận, lại đẩy cô ta xuống đất rồi nhấc chân đá vào bụng cô ta một cái.
Trương Dương vốn định đi, nhưng nghe thấy tiếng hét thê thảm của cô gái ở phía sau, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà dừng bước, nói với người trung niên đó: Tôi nói này, đàn ông đàn ang như anh đánh đàn bà con gái mà không thấy xấu hổ à? tên trung niên đó đầu húi cua, trên đỉnh đầu có một vết sẹo dài hơn một tấc, lộ ra vẻ vô cùng hung hãn, gã tức giận nhìn Trương Dương, nói: thằng mặt trắng, quần sịp của ai bị thắt chặt để rồi lòi ra mày vậy?
Trương Dương cười lạnh một tiếng, tên trung niên đó chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó nghe thấy bốp một tiếng. Trương đại quan nhân vung tay, tát một phát vào giữa mặt gã. Thân thể hơn chín mươi cân của tên đó bay lên, đụng vào tường hành lang, sau đó va vào tường rồi ngã xuống đất.
Trương Dương lần này chọc phải tổ ong rồi, chỉ nghe thấy một người hét lên: Anh Năm đi đánh rồi.
Lịt mẹ! Tiếng chửi thô lỗ vang lên, từ trong phòng 607, hơn mười thanh niên thân hình to khỏe ùa ra, bọn họ kẻ tay cầm bình rượu, kẻ tay cầm khảm đao, cả đám người ùa về phía Trương Dương.
Trương Dương híp mắt lại, rất khinh miệt nhìn đám người này, ở nơi công cộng mà mang vũ khí, vừa nhìn đã biết đám người này không phải là hạng lương thiện gì. Trương Dương đột nhiên ý thức được mình chắc là trời sinh tương khắc với những nơi như hộp đêm này, chỉ cần mình tới đây, cơ hồ mỗi lần đều xảy ra chuyện. Hắn thở dài, nói: Tao thật sự không muốn làm ai bị thương.
Làm bị thương cái con mẹ mày ấy. Một nam tử cao to vung bình rượu đập vào đầu Trương Dương.
Trương Dương nắm lấy cổ tay của gã, sau đó chậm rãi đoạt lấy bình rượu trong tay gã, cười nhạt một tiếng, đột nhiên vung bình rượu dứt khoát đập vào giữa đầu hắn, đập cho đối phương máu chảy đầy mặt. Một đòn này của Trương Dương mang tới tác dụng chấn nhiếp cực lớn.
Lúc này Mã Ích Lượng dẫn bảo vệ vội vàng chạy tới, thấy người gây chuyện là Trương Dương, cảm giác đầu tiên của Mã Ích Lượng là Trương Dương cố ý tìm y gây xui xẻo.
Chuyện này thật sự không phải là Trương Dương khơi mào.
Mã Ích Lượng vội vàng bước lên tách hai bên ra, chắp tay nói: Các vị, nể mặt tôi đi, bỏ đi, bỏ đi mà.
Kẻ tên là anh Năm lảo đảo từ dưới đất đứng dậy, gã chỉ vào Trương Dương, nói: Con mẹ nó, các anh em, đập chết nó cho tao...
Không đợi người phía gã động thủ, Trương Dương đã một quyền đấm lên mặt hắn, thằng cha này bị một quyền của Trương Dương đấm cho trời đất quay cuồng, lại một lần nữa ngã xuống đất.
Trương Dương nói: Tìm chết à, tao thanh toàn cho mày.
Mã Ích Lượng đi tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Trương gia, ngài là thân đại gia của tôi, chuyện này bỏ đi tôi, đừng để cảnh sát tới.
Trương Dương căn bản không coi y vào đâu, cười lạnh nói: Con mẹ nó ai cũng mang hung khí, còn sợ gọi cảnh sát tới à? Ông định bao che cho đám phần tử tội phạm này ư?
Mã Ích Lượng biết rồi khó hầu hạ, y bấm bụng nói: Bỏ đi mà, nể mặt tôi đi.
Ngô Trung Nguyên và Kiều Bằng Cử sau khi nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, Trương Dương có thể không nể mặt Mã Ích Lượng, nhưng vẫn phải nể mặt Kiều Bằng Cử, hắn chỉ vào đám người đó: Sau này còn dám cầm dao ra ngoài, tao cho chúng mày vào tù hết.
Ngô Trung Nguyên hiện tại mới thực sự ý thức được sự bá đạo và ngông nghênh của Trương Dương, y muốn thông qua thế lực khiến Trương Dương nhận thực được thực lực của mình, nhưng không ngờ Trương Dương lại dùng võ lực để trả lại cho y một bài học. Xảy ra chuyện như vậy, Trương Dương cũng không còn tâm tình ở lại đây nữa, nói với Kiều Bằng Cử: Các anh chơi tiếp đi, tôi còn có việc, phải về trước.
Nếu như chuyện kết thúc như vậy thì Trương Dương cũng không tiếp tục truy cứu nữa, nhưng rất nhiều người lại không hiểu đạo lý lui một bước là trời cao biển rộng, cho nên chuyện mới biến thành càng lúc càng nghiêm trọng.
Trương Dương vừa rời khỏi cửa lớn của hộp đêm Kim Toa thì phát hiện có hơn hai mươi người chạy về phía hắn, trong đó một người hét lên: Chính là hắn, hắn đả thương anh Năm, đập chết hắn đi.
Trong hộp đêm Kim Toa, hơn mười tên lưu manh gây chuyện vừa rồi cũng theo đuôi Trương Dương chạy ra, tên nam tử mặt có vết sẹo lớn tiếng nói: Đừng để cho nó chạy, đánh chết mẹ thằng chó này đi.
Trương Dương đứng ở trước cửa lớn của hộp đêm Kim Toa, không hề có ý bỏ chạy, hai mắt lạnh ùng nhìn hơn ba mươi tên đầu gốc đang vây lại từ bốn phương tám hướng, một cỗ sát khí lẫm liệt tỏa ra tứ phía.
Từ lúc đám lưu manh đó cầm dao chạy ra, Mã Ích Lượng đã chú ý tới chuyện này, y ghé vào cửa sổ nhìn xuống, thấy hai mươi tên lưu manh tay cầm hung khí bao vây Trương Dương lại, trán không khỏi toát mồ hôi, nói khẽ: Con mẹ nó, mày muốn chết thì cũng đi xa một chút, đừng có chết ở trước cửa quán tao.
Y quay người nhìn mấy tên bảo vệ, thấy tên nào tên nấy mặt trắng bệch, loại tràng diện này họ không dám lên, một người trong đó nói: Giám đốc... báo... báo cảnh sát đi!
Mã Ích Lượng không nói gì, trong lòng y chỉ mong sao Trương Dương bị đám lưu manh này chém chết, nhưng lại không muốn Trương Dương chết ở trước cửa hộp đêm Kim Toa, đừng thấy hắn chỉ là một phó thị trưởng Phong Trạch nho nhỏ, nếu như hắn chết ở trước cửa hộp đêm, e rằng Kim Toa kiểu gì cũng phải đối diện với cục diện đóng cửa chỉnh đốn.
Kiều Bằng Cử và Ngô Trung Nguyên cũng nhìn thấy cảnh ở dưới lầu, Kiều Bằng Cử vội vàng gọi 110, gã cũng không ngờ chuyện lại thành nghiêm trọng như vậy.
Trương Dương đứng ở đó, khóe miếng nhếch lên, trên khuôn mặt anh tuấn không hề tỉm thấy một tia sợ hãi nào, hắn giơ tay phải lên, ngón giữa khều khều đầy tính gây hấn. Hai tên hung đồ đã xông lên rồi, một tên vung dao chém vào đầu Trương Dương, tên kia cầm dao găm đâm vào sườn phải của Trương Dương, bọn chúng hạ thủ căn bản không hề lưu tình, rõ ràng là muốn dồn Trương Dương vào chỗ chết.
Trương Dương ý thức được, trong đám người ở phía trước không thiếu hạng vong mệnh, đối với đám người này quyết không thể hạ thủ lưu tình, hôm nay phải bắt toàn bộ chúng lại, thả cho bất kỳ tên thoát cũng đều nguy hại cho xã hội.
Trương đại quan nhân thân hình lắc khẽ, tránh được một đao chém tới, nắm lấy cổ tay của đối phương, lòng bàn tay dùng sức, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, xương cổ tay của đối phương đã bị hắn bẻ gẫy, khai sơn đao trong tay tên hung đồ rơi xuống, bị Trương Dương bắt lấy, vung tay gạt một cái, dùng thân đao đỡ con dao găm đang đâm tới, mũi dao găm đâm trúng sống dao, phát ra tiếng kim loại va sát chói tai. Trương Dương đánh ra một quyền, trúng vào cằm đối phương, theo một tiếng xương vỡ ròn tan, đầu của đối phương ngửa ra sau, máu từ kẽ răng túa ra.
Hai thanh khai sơn đao mang theo tiếng gió rít đâm vào lưng Trương Dương, Trương Dương không thèm nhìn, lật tay dùng đao đỡ, thân đao biến đổi vị trí, dùng sống đao đánh vào đùi hai tên tập kích.
Đối phó với hạng vong mệnh này, Trương Dương hạ thủ độc ác vô tình, chỉ một lát sau đó có sáu tên bị hắn đánh ngã, đám hung đồ này tuy cường hãn, nhưng bọn chúng tưa từng gặp nhân vật lợi hại như vậy, trong đó một tên dùng khẩu âm Đông Bắc nói: Anh Năm, súng. Vừa nói xong thì Trương Dương đã giết tới trước mặt hắn, dùng khai sơn đao đập lên cái đầu trọc của hắn, thằng ôn này trước mặt tối sầm, trời đất quay cuồng ngã xuống trước mặt Trương Dương.
Tên được gọi là anh Năm thò tay vào trong ngực muốn rút ra gì đó.
Trương Dương hừ lạnh một iếng, khai sơn đao trong tay bay ra, khai sơn đao giống như quạt gió xoay tròn trên không trung, thằng cha tên là anh Năm đó muốn né tránh, nhưng tốc độ của đao thực sự là quá nhanh, khai sơn đao cắm vào vai phải hắn gã, mũi đao lòi ra cả sau vai, gã đau đớn hét lên một tiếng, lại bị lực lượng của thân đao hất cho ngã xuống đất, khẩu súng vừa móc ra cũng rơi xuống đất.
Ở phía xa có hai chiếc xe Toyota màu đen lái tớn, bên trong một xe là Cẩu Kiểm Cường của nhà máy sắt thép khu bắc, lúc Cẩu Kiểm Cường tới vừa hay nhìn thấy cảnh Trương Dương dùng đao ném người, hai huynh đệ ở xung quanh cầm đao định xuống xe thì bị Cẩm Kiểu Cường giữ lại: Chuồn mau.
Hai huynh đệ ngây ra: Nhưng anh Năm bảo chúng ta chém người.
Cẩu Kiểm Cường nói: Chúng mày mù à, người anh ấy muốn chém là Trương Dương đó.
Lúc xe cảnh sát tới hiện trường thì ở trước cửa hộp đêm Kim Toa đã có mười sáu tên lưu manh có hung khí nằm đó. Nhưng tên còn lại thấy tình thế bất diệu, cũng chẳng buồn chém Trương Dương nữa, vội vàng bỏ chạy.
Trương Dương cũng không đuổi theo, loại công tác dọn dẹp này giao cho cảnh sát là thích hợp nhất. Hắn đi tới trước mặt tên lưu manh được gọi là anh Năm, một chân giẫm lên ngực gã, nắm lấy chuôi khai sơn đao rút mạnh ra khỏi người gã. Thằng cha đó đau đến nỗi suýt nữa thì ngất đi, mắt nhìn máu đang từ đầu vai tuôn ra như suối.
Trương đại quan nhân chẳng có chút lòng thương hại nào, lạnh lùng nói: Loại cặn bã như mày có chết cũng đáng.
Bởi vì án tình trọng đại, phía cảnh sát xuất động hơn ba mươi người, đám Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Điền Bân đều tới. Đám cảnh sát này nhìn hơn chục tên lưu manh nằm rên rỉ trên mặt đất, lại nhìn Trương Dương tay cầm khai sơn đao, uy phong lẫm liệt, trong lòng chỉ biết bội phục không thôi, trước đây họ đều biết Trương Dương giỏi đánh nhau, nhưng không ngờ người ta lại cường hãn tới mức này, dùng ít địch nhiều, tay không đoạt dao sắc, cho dù là Hoàng Phi hồng có sống lại thì cũng chỉ được thế mà thôi.
Điền Bân và Đỗ Vũ Phong đi tới trước mặt Trương Dương, quan tâm hỏi: Có bị thương không?
Trương Dương lắc đầu, nói: bằng vào đám rác rưỡi này còn chưa xứng.
Điền Bân cúi đầu nhìn tên lưu manh đó, phát hiện thằng ôn này quay mặt sang một bên, gã ngồi xuống, kéo tai tên lưu manh bắt gã quay lại, khi Điền Bân nhìn rõ mặt tên này, không khỏi thốt lên kinh ngạc: Lưu Ngũ.
Tiếng hét này khiến Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng đều bị kinh động, Lưu Ngũ chính là người mà bọn họ tìm kiếm bấy lấy, người này từng xúi giục Ngụy Trường Quý hại chết Phương Hải Đào, là một nhân vật quan trọng trong vụ án của Phương Hải Đào, không ngờ gã lại lén lút quay về Giang Thành, còn nghênh ngang ăn chơi trác táng trong hộp đêm Kim Toa.
Cái này ứng với câu nói, đi mòn gót sắt không tìm thấy, có được lại chẳng tốn chút công, Điền Bân bị phát hiện bất ngờ này kích động đến mức cả giọng nói cũng run run, kéo tai Lưu Ngũ nói: Lưu Ngũ à Lưu Ngũ, mày cuối cùng cũng bị tao tóm được rồi.
Trương Dương bắt Lưu Ngũ căn bản chỉ là chẳng may, nếu như không phải là Lưu Ngũ uống nhiều, nếu như không phải là cô gái tiếp hắn nửa đường chuyển hướng, Lưu Ngũ cũng sẽ không nổi giận như vậy. Gã vừa về tới Giang Thành, đi cùng gã còn có sáu bằng hữu trên hắc đạo. Tiền trong tay thằng ôn này tiêu gần hết rồi, định tụ tập mấy người lại tới Giang Thành làm một vụ, sau đó lại đi. dẫu sao thì Giang Thành cũng là nơi mà gã quen thuộc nhất, lại có không ít huynh đệ đáng tin cậy, nhưng không ngờ còn chưa kịp thực thi kế hoạch phạm tội thì chỉ bởi vì tranh khí thế với người ta mà bị Trương Dương bắt được.
Lưu Ngũ hiện tại cuối cùng cũng hiểu, xung động hại chết người, mặt gã xám như tro tàn nói với Điền Bân: Đưa tôi tới bệnh viện đi, còn chảy máu nữa là tôi chết đấy.
Điền Bân nói: Mày con mẹ nó cũng biết sợ chết à?
Lưu Ngũ nói: Tôi mà chết rồi thì anh đừng hòng biết được gì khác, mau đưa tôi tới bệnh viện đi.
Điền Bân và Khương Lượng tự mình áp tải đám hung đồ này đi.
Trương Dương bảo Đỗ Vũ Phong ở lại, chỉ vào hộp đêm Kim Toa, nói: Cậu dẫn người niêm phong nơi này đi, con mẹ thằng Mã Ích Lượng, nó ở đây chứa chấp tội phạm ngay dưới mí mặt chúng ta, còn liên quan tới chứa chấp phụ nữ phục vụ mại dâm nữa.
Đỗ Vũ Phong căn bản không cần Trương Dương động viên đã dẫn mấy cảnh sát xông vào.
Mã Ích Lượng từ sau khi thấy cảnh sát tới đã biết có chút bất diệu, Trương Dương tối nay bị người ta truy sát ở ngoài hộp đêm Kim Toa, tính khí của thằng ôn này Mã Ích Lượng đã lãnh giáo rồi, y biết Trương Dương có tám chín phần mười là sẽ trút giận lên đầu y, cho nên khi cảnh sát tới đã bắt đầu khẩn cấp câu thông.
Đỗ Vũ Phong dẫn người tới kiểm tra Kim Toa, Mã Ích Lượng mặt mày tươi cười chạy ra đón: Cảnh quan Đỗ, chúng ta là người quen, nể mặt tôi đi.
Đỗ Vũ Phong cười lãnh nói: Mặt thì để giành cho mình đi, ông nhìn chỗ này của ông xem, tàng ô nạp cấu, chứa chấp hung phạm, ngay cả an toàn cá nhân của cán bộ quốc gia cũng không đảm bảo được, tôi không tra ông thì tra ai.
Mã Ích Lượng nói: Chuyện ngẫu nhiên thôi mà, tôi cũng không muốn nó xảy ra.
Đỗ Vũ Phong nói: Tránh ra, còn dám làm cản trở công vụ thì tôi bắt luôn cả ông đấy.
Mã Ích Lượng sợ hãi run bắn lên, có điều y vẫn cản ở đó, cười nói: Cảnh quan Đỗ, nơi này không tra được đâu.
Đỗ Vũ Phong khinh thường nhìn y, thầm nghĩ ông không phải chỉ có ông anh là chủ tịch chính hiệp ư? Trương Dương mà muốn chơi thì Kim Toa của ông cũng biến thành sàng đậu xanh. Đỗ Vũ Phong trợn mắt lên: Tránh ra!
Mã Ích Lượng vẫn quật cường đứng đó.
Đỗ Vũ Phong định đẩy y ra thì di động đổ chuông. Đỗ Vũ Phong nhìn số, là cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi gọi tới, gã vội vàng bắt máy: Cục trưởng Vinh.
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương sao rồi?
Đỗ Vũ Phong nói: Anh ta không sao, có điều làm bị thương mười sáu tên lưu manh, đúng rồi chúng tôi đã bắt được Lưu Ngũ. Đỗ Vũ Phong đi sang bên cạnh, hạ giọng nói nhỏ: Cục trưởng Vinh, tôi đang giúp Trương Dương niêm phong Kim Toa.
Vinh Bằng Phi nói: Thu đội.
Đỗ Vũ Phong ngây ra, gã cho rằng mình nghe lầm: Gì cơ?
Vinh Bằng Phi nói: Tôi bảo cậu thu đội.
Đỗ Vũ Phong không hiểu, hỏi: Vì sao?
Nói ít thôi, thu đội. Vinh Bằng Phi nói xong liền gác điện thoại.
Đỗ Vũ Phong ngây ngốc nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Mã Ích Lượng, phát hiện trên mặt Mã Ích Lượng mang theo mấy phần đắc ý, không cần hỏi cũng biết y ở sau lưng giở trò, Đỗ Vũ Phong có chút tức giận, hét lên: Thu đội.
Trương Dương cũng hiểu vì sao Vinh Bằng Phi lại đột nhiên hạ lệnh thu đội, trong ấn tượng của hắn thì Vinh Bằng Phi không sợ gì chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân, nhưng hôm nay vì sao lại đột nhiên hạ lệnh thu đội?
Lúc Đỗ Vũ Phong dẫn cảnh sát đi, Trương Dương cũng lái xe tới cục công an, một là để lấy khẩu cung, hai là để trực tiếp tìm Vinh Bằng Phi hỏi cho rõ ràng.
Vinh Bằng Phi cũng vừa tới cục công an, y ở trong văn phòng của mình tiếp đãi Trương Dương.
Trương Dương đi thẳng vào vấn đề: Kim Toa có bối cảnh gì?
Vinh Bằng Phi cười nói: Sau khi làm thị trưởng quả nhiên là khác hẳn, biết nhìn bản chất qua các hiện tượng, thoáng cái đã cắt trúng chỗ yếu hại của vấn đề.
Trương Dương nói: Mã Ích Lượng không có khí phách lớn như vậy, loại hộp đêm như Kim Toa, y không thể tự mình mở được, phía sau y nhất định có người.
Vinh Bằng Phi nói: Thính trưởng Vương tự mình gọi điện thoại tới? Cậu có thể không nể mặt ông ta không?
Trương Dương nhíu mày, nói: Vương Bá Hành ư?
Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: Em họ của y, Vương Quân Dao là một trong những cổ đông ở đó, Tra Tấn Bắc cũng có tham dự cổ phần, cậu muốn niêm phong Kim Toa, có chứng cứ gì không? Chỉ bởi vì có hung phạm ở ngoài cửa Kim Toa muốn chém cậu ư?
Trương Dương nói: Kim Toa không phải là nơi tốt lành gì, tôi dám chắc rằng, bên trong nhất định có phục vụ mại dâm.
Vinh Bằng Phi nói: Làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ, năm đó Hoàng Gia Giả Nhật khiến cho cả Giang Thành dậy lên tiếng oán thán, cậu còn muốn lịch sử lặp lại à?
Trương Dương nói: Cục trưởng Vinh, ông có ý gì vậy? Cho dù Kim Toa thực sự có phục vụ mại dâm thì ông cũng định mắt nhắm mắt mở cho qua ư?
Vinh Bằng Phi nói: Tôi sai người đi dò xét, nhưng không bắt được lỗi của họ, Chỉ bởi vì hầu rượu hầu hát hầu nhảy là niêm phong họ à? Tôi thấy tất cả quán Karaoke và hộp đêm của Giang Thành đều phải đóng cửa.
Trương Dương thở dài, nói: Ông nói xem Vương Bá Hành nghĩ gì vậy? Một thính trưởng thính công an như y mà lại để em họ đi làm hộp đêm, y không biết môn đạo bên trong à?
Vinh Bằng Phi nói: Cậu vẫn là cái bệnh cũ, không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh.
Trương Dương nói: Cái gì gọi là không có chứng cứ? Tối nay hơn chục tên lưu mạnh cầm khai sơn đao đòi chém tôi, trong đó một tên còn mang theo súng phi pháp, nếu đổi lại là người khác thì thành thịt băm từ lâu rồi. Ông cả ngày nói trật tự trị an của Giang Thành đã được cải thiện, hiện tại thì thế nào? Không những có tội phạm mà còn là tội phạm tập thể nữa.
Vinh Bằng Phi hỏi lại: Cậu đã cho rằng Kim Toa không phải là nơi tốt lành gì, vậy thì đến đó làm gì? Thân là một Đảng viên, một cán bộ, cậu không sợ ảnh hưởng không tốt à?
Trương Dương nói: Ông cho rằng tôi muốn tới đó lắm ư? Còn không phải là Kiều Bằng Cử và Ngô Trung Nguyên kéo tôi đến ư, tôi cũng hối hận vì đã tới, đang định đi thì ai ngờ lại gặp phải cái đám không biết sống chết này.
Vinh Bằng Phi cười nói: Cũng may mà cậu tới đó, nếu không chúng ta cũng không thể bắt được Lưu Ngũ.
Trương Dương nói: Lưu Ngũ, là tên Lưu Ngũ đã tính kế mưu sát Phương Hải Đào ư?
Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: chính là gã.
← Ch. 0453 | Ch. 0455 → |