Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0457

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0457: Vô pháp vô thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương từ bỏ ý định tìm lại chiếc túi, sắp đến 10 giờ rồi, nên về nhà ngủ thôi, sáng mai đi làm lại mấy thứ giấy tờ đã mất, việc này cũng không thể trách người khác, nếu có trách chỉ có thể trách chính bản thân mình không cẩn thận mà thôi.

Trương đại quan ngay đến lái xe cũng cẩn thận hơn rất nhiều, dù sao thì giờ trên người hắn chẳng có chút giấy tờ gì hết, hắn cũng không muốn gây ra chuyện gì phiền hà không đáng có.

Vừa rời khỏi phố cổ, đã nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, Trương Dương nhìn vào thời gian trên đồng hồ, rồi cười nói: "Mộng Viện, tối muộn thế này rồi mà vẫn tìm tôi, có phải có chuyện gì tốt không?"

Kiều Mộng Viện đã quen với việc trêu ghẹo của tên này, nhẹ nhàng nói: "Tôi và Thời Duy đang ăn đồ nướng ở Hán Giang, anh có đến không?"

Trương Dương nói: "Sao lại có hứng thú đến vậy, nửa đêm mà cũng nhớ đến tôi."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh mau đến đi, Thời Duy lại uống nhiều quá rồi."

Trương Dương vừa nghe đã cảm thấy sợ: "Uống nhiều rồi à, tôi đến đấy liệu có tiện không?" Vừa nãy Lưu Diễm Hồng vừa lên lớp hắn, Trương đại quan đã cảm thấy hơi sợ.

Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Thời Duy: "Anh mau đến đây đi, tôi không có uống rượu, anh đừng nghe chị họ nói bừa, có việc tốt muốn tìm anh đây."

Trương Dương nghe thấy Thời Duy nói năng vẫn còn tỉnh táo, lúc này hắn mới cười nói: "Tôi đang ở cách quán nướng Hán Giang không xa, 5 phút nữa tôi sẽ đến nơi."

Khi Trương Dương đến quán nướng Hán Giang, ông chủ ở đó là Lý Thừa Càn cười ra đón, gã thấp giọng nói: "Anh đến là tốt rồi, lần trước gây ra chuyện tổng giám đốc Kiều lại đến." Lý Thừa Càn vẫn cảm thấy rất ngại ngần vì chuyện đánh nhau lần trước.

Trương Dương cười, hắn vẫn còn nhớ sự việc lần trước Kiều Mộng Viện gây chuyện ở quán nướng Hàn Giang, có điều lúc đó Kiều Mộng Viện đang trong trạng thái thất tình, nếu không thì cô ấy luôn luôn rất điềm đạm cũng chẳng bao giờ biến thành dã man như vậy được.

Thời Duy và Kiều Mộng Viện ngồi ở phòng lớn, việc làm ăn của quán nướng Hàn Giang ngày càng tốt, các phòng đã kín cả, họ đến muộn nên chỉ có thể ngồi ở ngoài.

Trương Dương cười hì hì bước đến ngồi xuống, gật đầu với Kiều Mộng Viện nói: "Muộn thế này rồi, sao lại vẫn còn hứng thú ra ăn đồ nướng thế?"

Kiều Mộng Viện nói: "Buổi tối thị trưởng Tả mời anh tôi ăn cơm, hai chúng tôi đi cùng ra đây. '

Thời Duy trách móc: "Nếu không phải là chị họ bắt tôi phải đi theo, thì tôi cũng chẳng đi đâu, chán chết đi được, một đám quan viên nói chuyện vô cùng giả tạo, ngoài việc giả đò thì toàn là nịnh bợ lẫn nhau, tôi nghẹt thở đến độ không thở ra hơi được nữa."

Trương Dương mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó thế nào, hắn cười nói: "Ăn cơm với lãnh đạo toàn thế này thôi mà."

Thời Duy nói: "Cũng không hẳn như vậy, anh cũng là lãnh đạo mà, nhưng ăn cơm với anh thì lại rất vui."

Trương Dương nói: "Tôi được gọi là gần gũi với mọi người, trên thế gian này thật quá ít ỏi loại cán bộ nhà nước như tôi."

Thời Duy bĩu môi nói: "Thật là tự dát vàng lên mặt, anh đúng là chỉ biết tự dát vàng lên mặt mà thôi."

Trương đại quan nói: "Chẳng còn cách nào cả, cô có giúp tôi dát đâu, nên tôi phải tự dát..."Khi nói ra câu này, tên này cảm giác có gì không ổn lắm, sao tư tưởng của hắn ngày càng tà ác vậy.

May mà Thời Duy và Kiều Mộng Viện đều rất thuần khiết về vấn đề này, nên hai người cũng không nghĩ linh tinh.

Thời Duy cười nói: "Vậy thì anh khiêm tốn chút đi, về sau tôi giúp anh dát, bảo chị họ tôi cũng dát giùm anh, có được không?"

Trương Dương cười hà hà gật đầu nói: "Được, chỉ cần hai người giúp tôi, thì tôi sẽ cố gắng khiêm tốn." Trong đầu tên này đột nhiên hiện lên một cảnh tượng quấn quýt lấy nhau, vội vàng cầm cốc rượu lên uống, mẹ kiếp, chúng ta không thể cứ tà ác như vậy được, trong đầu toàn là những thứ gì vậy chứ.

Kiều Mộng Viện nói: "Có thể vậy sao? Khiêm tốn thật chẳng giống anh chút nào."

Trương Dương nói: "Mọi việc đều có thể xảy ra cả, tôi cũng đang không ngừng tiến bộ mà."

Thời Duy nói: "Tôi nghe anh họ tôi nói, ngày hôm qua anh đã đánh bại hơn 30 tên lưu manh ở Kim Sa?'

Trương Dương cười khổ hạnh: "Nói ra thì thật sự còn có chút liên quan đến anh ta nữa đấy, vốn tôi muốn mời anh ta đến Hoàng Gia Giá Nhật uống rượu nói chuyện, nhưng anh ta cứ nhất nhất phải đi đến chỗ Ngô Trung Nguyên, vì thế mới gặp phải chuyện này."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Đám hòa thượng niệm kinh ở cửa Kim Sa cũng có một vài mối liên quan đến anh chứ?"

Trương Dương không giấu diếm họ, gật đầu nói: "Người như Mã Ích Lượng cố tình muốn thấy tôi bẽ mặt, hơn nữa, hộp đêm này của gã ta kinh doanh có vấn đề, tôi nghi ngờ gã ta đang làm phục vụ tình dục, vì thế mới mượn cớ này để cho gã một bài học."

Kiều Mộng Viện chau chau mày, cô cũng có chút tiếp xúc với ngành giải trí, quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự do cô và An Ngữ Thần cùng phát triển, Kim Sa giờ cũng đang thuê dùng chỗ của họ, Kiều Mộng Viện nói: "Bà chủ đằng sau của Kim Sa chính là Hải Sắt phu nhân, tôi và bà ấy đã quen nhau từ mấy năm trước rồi."

Trương Dương nói: "Quen nhau từ khi còn ở Mỹ sao?'

Kiều Mộng Viện gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Khi tôi đi Mỹ du học đã quen bà ấy, Hải Sắt phu nhân đối xử với mọi người tốt lắm, khi tôi mới đến Mỹ, vì lạ nước lạ cái, bà ấy đã giúp tôi thuê nhà, và cũng thường chăm sóc tôi trong cuộc sống, có thể nói tôi đã nợ bà ấy một món nợ tình người."

Trương Dương nói: "Vì thế bà ấy về nước thuê nhà, cô đã cắt cho bà ấy một khoảng đất ở quảng trường Nam Lâm Tự mà không hề do dự, để bà ấy mở hộp đêm?"

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra trước khi bà ấy thuê nhà, tôi thật sự còn không biết bà ấy muốn làm gì."

Trương Dương nói: "Nếu như bà ấy thật sự lợi dụng Kim Sa để làm việc kinh doanh phi pháp, thì cô có thu hồi mảnh đất ấy về không?"

Kiều Mộng Viện cắn môi, câu hỏi này làm cho cô ấy rất khó trả lời.

Thời Duy nói: "Này hai người có phiền phức không chứ, cùng ăn cơm không thể nói chuyện về chủ đề gì vui vẻ chút được à? Chẳng phải là thương trường lại nói đến chuyện quan trường, con người ta sống trên đời ngoài chuyện công việc không còn việc gì có thể nói được hay sao?'

Trương Dương cười nói: "Vậy chúng ta nói chuyện gì đó vui vẻ hơn một chút, gần đây tình cảm cô có kết quả gì chưa? Có ai theo đuổi cô không?"

Thời Duy hừm một tiếng: "Những người theo đuổi tôi xếp thành hàng dài cũng không hết ấy chứ, ấy, nói đến chuyện này mới nhớ, chuyện này của tôi có liên quan gì đến anh?"

"Chúng ta chẳng phải là bạn sao? Phụ nữ có thời xuân sắc, nếu như cô không lấy chồng trong thời gian đẹp nhất của đời người, thì cô cứ đợi từng ngày xuống giá đi."

Thời Duy quay ra lườm Trương Dương: "Anh toàn lo vớ lo vẩn."

Trương đại quan mặt đầy kinh ngạc: "Này nha đầu, chúng ta cần phải chú ý đến tố chất văn hóa đấy nhé."

Thời Duy nói: "Loại người như anh thì cần gì phải tố với chất. Ai bảo phụ nữ nhất định phải vội vàng lấy chống chứ? Đám đàn ông các anh chẳng có ai là tốt đẹp cả, càng đối tốt với các anh, các anh càng chẳng coi chúng tôi ra gì."

Trương Dương cười nói: "Cô có đối tốt với tôi không?"Hắn đã nắm bắt được ý tại ngôn ngoại của Thời Duy một cách nhạy bén.

Thời Duy lúc này mới nhận thức được mình đã buông lời sai, vội vàng nói: "Tôi đang nói cho chị họ tôi thôi."

Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, thì thấy đôi lông mày của cô hơi cụp xuống, trên mặt hiện ra nỗi buồn, Thời Duy nói chuyện không suy nghĩ gì hết, vô ý đã làm tổn thương đến Kiều Mộng Viên.

Kiều Mộng Viện cười miễn cưỡng: "Được rồi, em đừng nói chuyện của chị nữa, đi thôi, nếu không ngày mai lại không có tinh thần làm việc."

Từ thái độ của Kiều Mộng Viện, Trương Dương lờ mờ cảm thấy rằng trong lòng cô vẫn không thể xóa được hình bóng của Từ Gia Dũng.

Buổi tối ngày hôm đó, Trương Dương ngủ không được ngon lành, trong đầu hắn chốc chốc lại nhớ đến lời của Lưu Diễm Hồng nói, chốc chốc lại nhớ đến bộ dạng thất vọng buồn bã của Kiều Mộng Viện, hắn phát hiện mình không phải là một người chung tình, nhưng hắn lại không thể nào chung thủy mãi với một người phụ nữ, nếu như vẫn ở Tùy triều, điều này có lẽ đã không thành vấn đề gì, nhưng giờ đã là xã hội hiện đại, người khác dùng đạo đức để đo đạc hắn, Trương đại quan chỉ có lúc này mới ý thức được mặc dù mình đã thích ứng với thời đại này, nhưng hắn xét cho cùng vẫn không thuộc về thời đại này, có một số ý thức của hắn không thể hoàn nhập vào thời đại này, ví dụ như chuyện tình cảm của hắn. Dù là trước kia hay bây giờ, Trương Dương đều không phải là một người dễ dàng buông tay, chính vì vậy, về mặt tình cảm, hắn sẽ phải đối mặt với càng nhiều vấn đề và mâu thuẫn, Trương đại quan không biết phải làm thế nào để giải quyết được nó, có lẽ trên thế giới này chẳng có một ai sẽ tán thành thế giới quan của hắn, nhưng tên này vẫn một mực cho rằng, hắn không sai, thế giới tình cảm của hắn không thể bị những tiêu chuẩn đạo đức của thời đại này bó buộc.

Việc suy nghĩ của Trương đại quan chẳng đem lại cho hắn một kết quả nào, buổi sáng ngày hôm sau, hắn lao đầu vào công việc, chú ý đến công việc là một cách giải quyết tốt nhất. Nhưng Trương đại quan dường như được định sẵn rằng tám tháng này sẽ gặp phải nhiều chuyện trắc trở, sau khi hắn về bộ chỉ huy sân bay không lâu, khi nghĩ đến bị mất giấy tờ, Đỗ Thiên Dã đã gọi điện đến, vừa nhấc máy lên đã nghe thấy giọng trách móc: "Tiểu tử nhà cậu, tối qua cậu đi đâu làm gì rồi?"

Trương Dương bị Đỗ Thiên Dã hỏi ngớ người, trong lòng thầm nói chẳng phải tôi đi uống rượu cùng anh sao? Sáng nay ăn nhầm thuốc hay sao mà tự dưng lại tức giận đùng đùng vậy? Hắn vẫn chưa kịp giải thích, Đỗ Thiên Dã đã nói: "Cậu thật là giỏi đấy, giờ đây trên khắp đường phố đều là biểu ngữ của cậu, cậu còn sợ mình không đủ mất mặt à, mất mặt đến thế rồi."

Trương Dương chẳng coi ra gì: "Biểu ngữ thì đã làm sao? Người khác muốn hãm hại tôi, giở trò gì ra mà chẳng được."

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu ấy à, lần này thì mất hết cả mặt cả mũi rồi."

Trương Dương nói: "Anh nói rõ ràng chút có được không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tự cậu về Giang Thành xem đi."

Trương Dương vừa đặt điện thoại xuống, đang chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng ầm ầm, hắn bước ra ngoài nhìn, thì thấy bảo vệ và hai người con gái son phấn lòe loẹt đang giằng co nhau, một cô gái mặc váy ngắn màu đen trong số đó nói: "Phó thị trưởng thì đã làm sao? Trương Dương, anh ra đây cho toi, anh ngủ với tôi xong rồi không trả tiền à."

Trương đại quan ngay lập tức ngớ người, mẹ kiếp, thế này là thế quái nào, hèn chi, vừa rồi Đỗ Thiên Dã gọi điện đến giận như vậy, hôm nay hắn ra ngoài có xem gì bậy bạ đâu chứ, sao lại gặp phải chuyện đen đủi như thế này.

Trương Dương từ trước đến giờ đều không sợ việc, hắn chầm chậm bước đến trước cửa, cô gái mặc áo đen đó nhìn thấy Trương Dương, chỉ vào mặt hắn nói: " Này, anh đã lòi mặt ra rồi đấy à, anh còn nợ tiền tôi cơ đấy, mau trả cho tôi."

Trương đại quan nói: "Cô à ai?"

"Anh không quen tôi à? Tối qua khi anh lên giường với tôi sao anh không nói câu này đi?"

Cô gái này nói oang oang làm cho tất cả nhân viên của bộ chỉ huy đều ngớ người, chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm vừa mới đến, xe của y cũng bị tắc ngoài cửa, thấy cảnh tượng trước mặt liền lắc đầu.

Trương Dương nói với bảo vệ đứng bên cạnh: "Gọi cảnh sát đến bắt người."

Cô gái áo đen kêu thất thanh: "Anh bắt tôi à? Anh thật là thằng lưu manh, anh ngủ xong rồi không trả tiền, tưởng rằng tôi không tìm thấy anh, anh đã nghĩ thế thì đừng để bằng lái lại." Trong tay cô ta vẫy vẫy bằng lái của Trương Dương.

Trương Dương vừa nhìn đã hiểu, không ngờ việc mất túi của hắn cuối cùng cũng thành vấn đề, còn chưa kịp báo mất, đã bị người ta lấy cớ này lôi mình vào trong rồi. Hắn hiểu, nhưng những người khác không hiểu, thấy cô gái đó cầm bằng lái của Trương Dương, ở bên dưới bắt đầu xì xào, nhìn Trương Dương quả thật đầy hiềm nghi, tự nhiên người ta làm sao người ta lại tìm đến hắn được, hơn nữa, bằng lái xe của hắn tại sao lại rơi vào tay người khác.

Trương đại quan cười, dùng cách này để đối phó với hắn, thật sự là quá khinh thường hắn, hắn bước lên trước một bước, nhanh như cắt, giật lại chiếc bằng lái trong tay cô gái kia.

Cô gái không ngờ Trương Dương lại hành động nhanh như vậy, kinh ngạc nói: "Anh..."

Trương Dương nói: "Bắt người!"

Mấy người bảo vệ phản ứng kịp thời, xông lên bắt lấy cô gái áo đen, cô gái áo đen hô hào kêu cứu. Cô gái mặc áo hồng đi cùng cô ta thấy thế trận không được tốt đẹp, sợ đến độ quay đầu chạy thẳng, bảo vệ muốn đuổi, nhưng lại bị Trương Dương ngăn lại, hắn vẫy tay với một bảo vệ trong số đó, nói một vài câu vào tai gã, bảo gã đi theo cô gái đó.

Cảnh sát bảo vệ trị an khu vực công trường sân bay cũng đến rồi, cô gái áo đen bị bắt, không ngừng chửi rủa, dùng những lời lẽ hết sức cay độc, Trương Dương nghe đến độ bực mình, liền bảo người dùng băng dính dán miệng cô ta lại, rồi nói với người ở đồn cảnh sát: "Điều tra rõ ràng lai lịch của cô ta cho tôi, ai bảo cô ta đến đây, lấy được bằng lái xe của tôi ở đâu, tất cả điều này phải hỏi cho rõ ràng ra cho tôi."

Triệu Dương Lâm lúc này mới xuống xe, đến trước mặt Trương Dương, cười khổ hạnh nói: "Trương Dương à, cậu còn làm cả trò này nữa à?'

Trương Dương nói: "Tôi làm sao biết được chứ? Sáng sớm ra đã gặp phải chuyện đen đủi này, ông nói xem có phiền lòng không chứ?" Hắn nhớ đến việc Đỗ Thiên Dã bực mình, nhất định có liên quan đến chuyện này, hắn quay sang nói với Triệu Dương Lâm: "Chủ nhiệm Triệu, bên này ông để ý nhé, tôi phải về thành phố một chuyến, nghe nói có người lan truyền biểu ngữ của tôi."

Triệu Dương Lâm thầm nói tên nào không có mắt lại đối đầu với tên này rồi, đây chẳng phải là tự mình làm khó mình hay sao? Y gật đầu nói: "Đi đi, mau đi giải quyết cho rõ ràng, đừng để người khác hiểu lầm."

Trên đường về Giang Thành, Trương Dương đã nhận được điện thoại của Khương Lượng, ngữ khí của Khương Lượng đầy vẻ đồng tình: "Người anh em à, lần này thì anh nổi tiếng rồi, khắp trên đường đều là tờ rơi biểu ngữ của anh, người ta bảo anh chơi gái xong không trả tiền, người ta còn phô tô cả chứng minh nhân dân, bằng lái xe của anh nữa, phát khắp nơi, tôi đang đem người đi chùi đít giùm anh đấy."

Trương Dương cười khổ hạnh nói: "Thằng ôn nào mà lại thất đức vậy nhỉ, mẹ kiếp, dám dùng thủ đoạn đê hèn này."

Khương Lượng nói: "Này, tại sao giấy tờ của anh lại để lọt vào tay người khác chứ?"

Trương đại quan thở dài nói: "Một lời khó nói hết được lắm, nếu như tôi nói tôi bị mất, thì anh có tin không?"

Khương Lượng nói: "Mất thì tôi tin, nhưng tại sao lại trùng hợp đến độ rơi vào tay kẻ thù của cậu chứ?"

Trương Dương nói một lượt chuyện vừa xảy ra, Khương Lượng nghe xong cũng rất tức tối, mắng: "Mẹ kiếp, thật là ác độc quá đi mất, sao lại dùng loại thủ đoạn nhơ nhớp thế này để đối phó với anh."

Trương Dương nói: "Không sao, giấy không bọc được lửa, tôi sắp sửa tìm ra đầu mối rồi."

Khương Lượng thấp giọng nói: "Sự việc này không biết chừng có liên quan đến việc của Kim Sa?"

Trương Dương nói: "Chắc là vậy rồi, tối qua tôi còn định bỏ qua cho bọn chúng, nếu như để tôi phát hiện ra việc này thật sự có liên quan đến Kim Sa, kệ xác đằng sau lưng chúng có ai, tôi cũng phải hất ra khỏi Giang Thành."

Đồn cảnh sát khu công trình sân bay đã tìm ra được kết quả rất nhanh, cô gái mặc áo đen đó vừa được thả ra từ trại giáo dưỡng, trước đó đã bị giáo dưỡng nhiều lần vì hành nghề mại dâm, có điều miệng cô ta rất chắc, cứ đổ lỗi cho Trương Dương không trả tiền. Người phụ trách đi theo cô gái còn lại cũng đã mang kết quả về, cô gái đó đã lên một chiếc xe Alto biển Bình C2573.

Biết được biển số xe, điều tra ra chủ chiếc xe không có gì là khó, nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Dương và Khương Lượng đã xuất hiện ở lầu số 20 tiểu khu Vân Đông, hắn vừa nhìn thấy tờ rơi Khương Lượng vừa mang đến, bên trên là những việc ám hại hắn, còn phô tô cả chứng minh thư và bằng lái xe của hắn lên đó nữa, Trương Dương đã đoán được việc này có liên quan đến Lý Tường Quân, có điều với IQ của Lý Tường Quân, không thể nào làm được một chuỗi việc như thế này được, trước khi sự việc được chứng minh rõ ràng, vì còn phải nể mặt Lý Trường Vũ, Trương Dương cũng không thể nào tìm đến Lý Tường Vũ, món nợ này cứ để lại đó đã, đợi đến khi sự việc được chứng minh rõ ràng thì sẽ đi tính sổ với gã.

Khương Lượng chỉ vào chiếc Alto màu xanh đậm dừng ở dưới lầu nói: "Chính là chiếc xe này."

Trương Dương gật đầu nói: "Chủ nhân ở nhà à."

Khương Lượng nhắc nhở hắn: "Anh phải chắc chắn mình không được xúc động quá, nếu không thì để chuyện này cho tôi xử lý."

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi cố chịu đựng."

Khi hai người nói chuyện, đã thấy hai người ở cầu thang bước về phía họ, hai người vội vàng trốn đằng sau cây, Trương Dương nhìn thấy một trong số đó là cô gái áo hồng đã chạy được từ sân bay vừa nãy, cò một tên đàn ông mặt chẳng tốt đẹp gì.

Khương Lượng thấp giọng nói: "Là cô ta sao?"

Trương Dương gật đầu, đã bước từng bước lớn đến rồi, Khương Lượng đi theo hắn.

Đôi nam nữ đó ý thức được có người bước về phía họ, giật mình vội chui vào trong xe, tên đàn ông đó khóa tất cả cửa lại, khởi động xe muốn bỏ chạy.

Trương đại quan làm sao có thể để cho chúng chạy trước mắt mình, giơ nắm đấm lên đấm vào cửa kính ô tô, kính ô tô bị hắn đấm cho vỡ nát, Trương Dương thò tay vào tóm lấy cổ áo của tên đàn ông, kéo hắn từ trong xe ra ngoài, sau đó vất mạnh xuống mặt đất, giơ chân đạp vào mặt gã.

Tên đàn ông đau đến độ hét thất thanh lên một tiếng, đầu đã chảy máu, Trương Dương đạp cho gã một nhát như vậy cũng thật hiểm độc, làm cho tất cả những kính vỡ trên mặt gã đều cắm vào trong thịt, về sau nhất định sẽ để lại rất nhiều sẹo.

Khương Lượng không chịu được nhắm mắt lại, đã nhắc nhở hắn đừng quá xúc động rồi, nhưng Trương Dương vừa ra tay rõ ràng đã quên hết những lời này của gã, điều này cũng thật khó trách, nếu như việc này rơi lên người gã, gã cũng không thể chịu đựng được.

Khương Lượng rất lịch sự, gõ gõ vào cửa xe, nói với cô gái mặc áo đỏ mặt đang trắng bệch vì sợ: "Cô tự xuống xe hay là tôi kéo cô xuống?"

Cô gái mặc áo đó ánh mắt đầy sự sợ hãi, vội vàng đẩy cửa xuống xe.

Trương Dương lúc này lại nắm lấy tóc của tên đàn ông, tát bốp bốp hai nhát vào mặt gã, nhưng sự bực tức trong lòng hắn vẫn chưa thỏa.

Tên đàn ông đó sợ rúm ró, lên tiếng van nài: "Người anh em.... Tôi với anh không thù không oán.... Anh đừng đánh tôi nữa..."

Trương Dương nhìn cô gái mặc áo hồng nói: "Bằng lái của tôi sao lại rơi vào tay các người? Ai sai các người làm như vậy?'

Cô gái áo hồng nói: "Anh làm gì Nghiêu Nghiêu rồi?" Nghiêu Nghiêu chính là cô gái tóc đen bị Trương Dương bắt được.

Trương Dương cười lạnh lùng nói: "Biết thế nào gọi là tội phỉ báng không? Thật không hiểu nối mấy mụ đàn bà như các cô, còn trẻ mà không học hành cho tử tế, xem ra chỉ có thể để cho chính phủ giáo dục lại các cô rồi."

Tên đàn ông bị đánh nói: "Không có liên quan gì đến chúng tôi, tôi cũng không hiểu đó là chuyện gì, sao anh lại đánh tôi?"

Trương đại quan rất khó chịu với hành vi lắm mồm của gã, lại một cái bạt tai nữa được tung ra, đánh đến độ tên đó nổ đom đóm mắt, nước mắt nước mũi đều chảy cả ra rồi.

Khương Lượng vẫy vẫy tay với chiếc xe cảnh sát đằng xa xa, hai người cảnh sát đi cùng gã đến đây nghiêm nghị bước đến, Khương Lượng nói: "Còn họ về cho tôi, thẩm vấn cho tử tế."

Cô gái áo hồng đó sợ: "Anh.... Anh đừng bắt tôi, việc này không có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là đi xem cùng với Nghiêu Nghiêu thôi."

Trương Dương nói: "Không liên quan gì đến cô, cô chạy đến bãi công trình sân bay làm gì?"

"Cô ấy không dám đi một mình, nên bảo tôi đi cùng."

Trương Dương gật đầu nói: "Lần này cô ta chắc chắn phải ngồi tù rồi, cô thích đi cùng cô ấy thế, thì đi cùng đi."

Cô gái áo hồng sợ phát khóc, ở đằng xa đột nhiên vang lên tiếng phụ nữ: "Làm cái gì thế này? Thanh thiên bạch nhật mà bắt nạt phụ nữ, các anh còn cần thể diện không?"

Trương Dương nghe âm thanh này hơi quen thuộc, quay người nhìn, thì nhìn thấy một cô gái mặc áo hồng hở rất nhiều đang nhấc từng bước cao gót đi về phía hắn, đó chính là người đã ve vãn hắn ở hộp đêm Kim Sa buổi tối hôm đó. Cũng chỉ là vì cô ta, Trương Dương với phát sinh sung đột với Lưu Ngũ, từ đó dẫn đến trận hỗn chiến.

Cô gái áo hồng đó tên là Mãn Mãn, là một trong năm đóa kim hoa của Kim Sa, cô ta nhìn thấy Trương Dương cũng hơi ngớ người, rồi ngay lập tức cười: "Tôi còn tưởng là ai kìa, hóa ra là anh."

Trương Dương nói: "Việc này có liên quan gì đến cô?'

Lý Mãn Mãn nói: "Việc gì thế?"

Trương Dương giơ tờ rơi lên trước mặt cô ta.

Lý Mãn Mãn xông lên xem, rồi bụm miệng cười khanh khách.

Khương Lượng nói: "Cô nghiêm túc hơn một chút đi, giờ đây là lúc cảnh sát đang làm việc, nếu cô biết tình hình gì thì mau nói ra đây."

Lý Mãn Mãn nói: "Có người đang hại anh à."

Trương Dương nói: "Điều này còn cần cô nói hay sao."

Lý Mãn Mãn nói: "Nể mặt buổi tối hôm đó anh giúp tôi, tôi cũng giúp anh một lần." Cô ta đến trước mặt cô gái áo hồng kia, rồi nói vài câu nhỏ vào tai.

Khương Lượng nói thấp giọng với Trương Dương: "Đám con gái đó đều chẳng phải là loại tử tế gì."

Trương Dương không nói gì, trong lòng đã đoán ra, sự việc của hắn chắc chắn có liên quan đến Mã Ích Lương.

Quả nhiên như vậy, Lý Mãn Mãn chẳng bao lâu sau đã hỏi được ra rồi, cô gái áo đen tên là Nghiêu Nghiêu đó cũng là một kĩ nữ, và cũng do người khác sai nên mới làm chuyện đó.

Trương Dương nói: "Có nói ai là người sai đằng sau không?"

Lý Mãn Mãn nói: "Kim Ngọc Linh, cô ta là tình nhân của Mã Ích Lương."

Trương Dương gật đầu, hắn đã hiểu rồi, quả nhiên Mã ích Lượng là người đứng đằng sau chuyện này.

Người đàn ông bị đánh vừa nãy thật sự đã bị đánh oan, gã là bạn trai của cô gái áo hồng, không có bất cứ liên quan gì đến sự việc này, nhưng Trương đại quan tức lên, nên "giết nhầm" cũng là điều khó tránh khỏi, trước khi đi hắn cùng chỉ vào mũi tên đàn ông rồi nói: "Về sau nhớ quản lý bạn gái của anh cho tốt, đừng để chạy ra ngoài gây chuyện."

Khương Lượng cùng Trương Dương lên chiếc xe Pika của hắn, thấy hai mắt tên này bừng bừng lửa giận, biết rằng một trận tranh đấu là điều không thể tránh khỏi rồi, vội vàng nhắc nhở hắn: "Anh cũng không thể hoàn toàn tin vào những lời của đám đàn bà này."

Trương Dương cười lạnh lùng nói: "tối qua tôi để quên túi ở quán cơm phố cổ, vừa đúng lúc bị Lý Tường Quân cũng ăn cơm ở đó nhặt được, tiểu tử này nhất định đã nói chuyện này với Mã Ích Lượng, vì thế Mã Ích Lượng mới nghĩ ra chiêu này để làm hại tôi." Mặc dù hắn tức giận, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, có thể phân tích được nguồn gốc của sự việc này.

Khương Lượng nói: "Nhưng chứng minh thế nào."

"Chứng minh việc này rất dễ." Trương Dương cầm điện thoại gọi đến số của Lý Tường Quân.

Lý Tường Quân vừa ngủ dậy, nhận được điện thoại rõ ràng hơi khó chịu: "Có việc gì thế?"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Lý Tường Quân, tôi không thù không oán thì với anh đúng không, từ trước đến giờ tôi đều là nể mặt thị trưởng Lý gọi anh là anh Quân, nhưng anh đừng có tưởng tôi nể mặt anh rồi anh muốn làm gì thì làm."

Lý Tường Quân gật mình, trong lòng nói, chết rồi, có lẽ Trương Dương đã biết chuyện gã nhặt được túi của hắn rồi. Lý Tường Quân vẫn rất bình tĩnh: "Cậu nói thế là có ý gì? Vừa sáng sớm ra sao mà đã mắng người ta?"

Trương Dương nói: "Mắng anh đã là tốt cho anh lắm rồi, nếu như để tôi gặp được anh, tôi sẽ đập chết anh, anh và Mã Ích Lượng chẳng có ai là tốt cả, tưởng rằng những việc các người đã làm là sẽ giấu được người khác sao? Đáng tiếc rằng tiểu tử đó không lì lợm, nên đã nói tên anh ra rồi."

Lý tường Quân luôn nghĩ sự việc rất đơn giản, tưởng rằng Mã Ích Lượng đã bán rẻ mình thật, run rẩy nói: "Anh ta nói gì rồi?"

Trương Dương nói: "Hôm nay có người phát tờ rơi của tôi khắp phố phường, tôi vừa tìm đến Mã Ích Lượng, anh ta đã thừa nhận cả rồi, toàn bộ đều là do anh làm cả."

Lý Tường Quân lớn tiếng nói: "Tôi không làm, không liên quan gì đến tôi cả."

"Mẹ kiếp, anh còn cứng đầu với tôi à, tôi đã lấy được bằng lái rồi, bên trên còn có cả vân tay của anh."

Lý Tường Quân nói: "Tôi không làm, tối qua Mã Ích Lượng đã lấy chiếc túi đi rồi...." Nói xong câu này gã đột nhiên ý thức được mình đã lỡ lời.

Trương Dương cười lạnh lùng cụp điện thoại, gật đầu với Khương Lượng: "Nghe thấy chưa, tên chó Mã Ích Lượng này còn dám chơi tôi."

Khương Lượng nói: "Hắn muốn chết à."

Trương Dương nói: "Hôm nay tôi phải đập nát cái Kim Sa này ra."

Khương Lượng nói: "Anh là cán bộ nhà nước."

Trương Dương nói: "Việc này anh đừng nói cho ai, đừng ai nghĩ rằng cản được tôi."

Mã Ích Lượng đang sửa sang lại nội bộ Kim Sa, chuẩn bị cho việc mở cửa lại thì nhận được điện thoại của Lý Tường Quân, Lý Tường Quân nói rất ngắn gọn: "Trương Dương đã biết chuyện của chúng ta làm rồi, tốt nhất là chuẩn bị đi."

Mã Ích Lượng vừa nghe đã phát hoảng: "sao hắn ta lại biết?"

"Tôi không rõ, dù sao thì hắn cũng biết rồi." Lý Tường Quân nói xong liền cụp điện thoại.

Khi Mã Ích Lượng đang nghĩ đối sách, thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng rầm lớn, chiếc cổng hộp đêm vừa được sửa xong bị một cái cột bê tông đâp vỡ, hơn 100 dân công xông vào.

Người đi đầu chính là phó thị trưởng Phong Trạch, Trương Dương, trên mặt hắn còn mang nụ cười, hắn nhìn quanh đại đường của Kim Sa rồi nói: "Ở đây không tồi đâu, về sau bộ chỉ huy của chúng ta sẽ ở đây, đại đường có thể sửa thành phòng khách họp lớn."

Mã Ích Lượng xông ra: "Thị trưởng Trương, anh làm gì thế này?"

Trương Dương cầm một tờ hợp đồng giơ giơ trước mặt gã: "Tòa nhà này đã bị chính phủ mua lại rồi, từ ngày hôm nay trở đi, nó sẽ ở sở liên lại nội thành của bộ chỉ huy công trình xây dựng sân bay, anh hiểu chưa?"

Mã Ích Lượng tức giận nói: "Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi."

Trương đại quan cười ranh mãnh: "Anh kí hợp đồng với ai?"

"Tổng giám đốc Kiều...."

Trương Dương cười lạnh lùng một tiếng, rồi nói rít qua kẽ răng: "Đập!"

Hơn một trăm dân công xông lên, mặc dù hiện trường Kim Sa có hơn mười người bảo vệ, nhưng thấy thanh thế trước mặt cũng không dám tiến lên một bước, đám dân công đó cầm thuổng cuốc gậy gộc, biến hộp đêm Kim Sa trở thành một nơi phá dỡ.

Mã Ích Lượng phát hoảng, gã long sòng sọc mắt nhìn Trương Dương, rồi nói: "Trương Dương, trong mắt anh vô pháp vô thiên, tôi phải nói cho anh biết rằng, con mẹ nhà anh chờ ngồi tù đi."

Trương đại quan nheo mắt nhìn Mã Ích Lượng, đột nhiên giơ tay, đánh cái bốp vào mặt tên này, đánh làm cho Mã Ích Lượng quay một vòng, rồi ngồi sụp xuống đất.

Trương Dương nói: "Mẹ kiếp, mày cũng không đái một bãi mà soi mình vào đấy xem, đấu với tao à, mày không có tư cách ấy đâu."

Mã Ích Lượng bò dậy, lao về phía Trương Dương như một tên điên, bị Trương Dương đá một phát ngã xuống đất, di động của Mã Ích Lượng cũng rơi ra, gã nhớ đến điều gì đó, rồi giơ tay ra chộp lấy điện thoại, Trương Dương nhấc chân đạp vào tay và điện thoại của gã.

Mã Ích Lượng đau đến nỗi hét lên.

Trương Dương nhấn mạnh chân, chiếc điện thoại vỡ crack crack, hắn hơi khom lưng xuống: "Tiểu tử này, không có ai bảo vệ được mày nữa đâu, tao còn ở Giang Thành một ngày, thì một ngày ấy cũng không thể có hai chữ Kim Sa."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)