Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0476

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0476: Trong sạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Chủ ý của Tần Thanh chính là cố gắng làm cho hôn lễ của em trai tiến hành trong yên lặng, nhưng bây giờ chuyện đã phát triển ra ngoài sự khống chế của nàng, nàng phát hiện hôn lễ ngày hôm nay đã hoàn toàn diễn biến thành một hồi hoạt động chính trị, đây cũng không phải là điều nàng mong muốn, trong đám khách đến cũng có một số là bạn bè đồng nghiệp của Tần Bạch cùng Trầm Vi, nhưng càng nhiều hơn là người hướng về phía mặt mũi của nàng mới tới dự, Tần Thanh phát hiện tại trong lúc vô tình, Tần Bạch cùng Trầm Vi ngày hôm nay đã thành dấu hiệu, chỉ là dấu hiệu có ý nghĩa đại biểu.

Tần Thanh sinh ra cảm thán từ đáy lòng, rất nhiều chuyện đều không ai có khả năng thay đổi, lúc vừa mới bắt đầu nàng cho rằng là Trương Dương nhiệt tình quá độ thu xếp thành cái cục diện này, giờ nhìn thấy Ngô Minh cùng đám thương nhân đến từ Lam Sơn kia, nàng liền rõ ràng, thứ thực sự làm cho diễn tiến của hôn lễ biến thành cái dạng này chính là địa vị của nàng, cướp đi sự nổi bật của Tần Bạch cùng Trầm Vi không phải người khác, mà chính là cô ta.

Thường Hải Tâm đi tới bên cạnh Tần Thanh, thúc giục nói: "Thị trưởng Tần, mời cô đi lên!"

Tần Thanh mới từ trong trầm tư tỉnh táo lại, thì ra khâu tiếp khách đã hoàn tất, nàng là chị gái của chú rể thì phải đi lên nhận kính lễ của hai người, sau đó phát hồng bao cho bọn họ.

Tần Thanh cười đi qua, nghe thấy người chủ trì dùng thanh âm khoa trương tuyên bố nói: "Bây giờ hoan nghênh chị gái của tân lang, Thị trưởng Tần lên nói chuyện!"

Tần Thanh không khỏi nhíu mày, người chủ trì này cũng thực sự là... , như sợ người khác không biết quan hàm của mình, nếu như ở lúc bình thường Tần Thanh sẽ không chịu được mà biểu hiện ra bất mãn, nhưng ngày hôm nay là ngày đại hỉ của em trai, cho dù trong lòng khó chịu cũng phải cố nén.

Nàng mỉm cười đi hướng tới sân khấu, nhận lấy micro trong tay người chủ trì nói: "Thành thật mà nói, nói chuyện trước nhiều người như thế này thì tôi không phải là lần đầu tiên, nhưng đại biểu gia đình ở tại trong hôn lễ của em trai tôi mà nói, tôi là lần đầu tiên, tôi cho rằng cũng là một lần duy nhất. "

Tất cả mọi người đáp lại bằng tiếng cười thiện ý.

Tần Thanh nói: "Tối hôm qua tôi nghĩ tròn một đêm, tại trong ngày kết hôn của em trai tôi, tại trong ngày đại hỉ này thì tôi nên nói cái gì? Lúc đầu tôi nghĩ qua vô số cảm nghĩ, nhưng cuối cùng đều bị tôi phủ định, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu nói, mong muốn Tần Bạch cùng Trầm Vi tôn trọng lẫn nhau, sống tới đầu bạc răng long, ở đơn vị làm tốt công tác, ở nhà trải qua ngày an lành. " Tần Thanh cũng không nói nhiều lời chúc lắm, bởi vì nàng cảm thấy trong trường hợp này cũng không cần nhiều lời thừa, Tàn Bạch đã là người lớn, đối với người em trai này, nàng vẫn là yên tâm. Tần Thanh đưa cho họ hồng bao hai nghìn đồng, dựa theo phương pháp lưu hành một thời nhận lễ dập đầu, có điều là Tần Thanh cũng không để cho bọn họ thực sự lạy tiếp nữa, đã là thời đại nào rồi, cúi người hành lễ là đủ rồi.

Lúc Tần Thanh đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm kích động nói: "Tiểu Vi! Em không thể gả cho hắn!"

Mọi người ở đây sửng sốt, ánh mắt mọi người đều chuyển tới, tập trung tại chỗ phát ra thanh âm, đứng đó là một người thanh niên sắc mặt tiều tụy, hắn mặc áo sơ mi màu xanh đậm, tóc có chút rối tung, giấu ở sau kính mắt là hai mắt tràn đầy tơ máu, không ít Trầm Vi bệnh viện mọi người nhận ra được người thanh niên này, hắn là bác sĩ Tùy Quốc Lương của bệnh viện tâm thần, đã từng chung sống cùng Trầm Vi một đoạn thời gian.

Trầm Vi thấy Tùy Quốc Lương xuất hiện, khuôn mặt nhất thời trở nên trắng bệch, cắn chặt môi, vẻ mặt trở nên có chút không biết phải làm sao.

Trương Dương là người phản ứng đầu tiên, mạnh mẽ xông tới, ôm lấy Tùy Quốc Lương, muốn đem thằng nhãi này lôi đi ra ngoài.

Tùy Quốc Lương hét lớn: "Tiểu Vi, anh biết em mang thai, anh biết, đứa bé đó là của anh!"

Hiện trường trở thành một mảnh xôn xao, khuôn mặt Tần Bạch trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, còn mặt Trầm Vi lại cắt không còn chút máu, thân hình cũng run rẩy lên.

Tùy Quốc Lương còn muốn nói điều gì, đã bị bọn Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong Khương Lượng xông tới lôi đi ra ngoài, mới vừa lôi ra khỏi cửa khách sạn, Trương Dương liền vung một quyền nện thẳng trên mặt của Tùy Quốc Lương, đánh bay kính mắt của thằng nhãi này, làm nó rơi trên mặt đất nhất thời mãnh vỡ vụn bay tán loạn, Tùy Quốc Lương bị một quyền này của Trương Dương đánh cho máu mũi chảy dài, liên tục giẫm giẫm lùi lại mấy bước, đặt mông liền ngồi ở trên mặt nền đá cẩm thạch, không đợi thằng nhãi này khôi phục lại thần trí, Trương Dương nhấc chân đá tới cằm của hắn.

Trương đại quan nhân thật sự là phát hỏa, mẹ kiếp, chưa từng thấy qua kẻ tồi tệ như thế này, người ta kết hôn hắn lại dám đến đập bãi như vậy, Khương Lượng nhìn thế thấy không ổn, liền giành trước một cước đem Tùy Quốc Lương đạp lăn trên mặt đất, một cước toán lực của Trương đại quan nhân đá ra nhất thời thất bại, nếu là thật sự để cho hắn đá trúng, phỏng chừng tất cả cằm của Tùy Quốc Lương phải tan nát.

Đỗ Vũ Phong nhào tới ôm lấy Trương Dương, Trương Dương cả giận nói: "Buông tôi ra, khốn kiếp, thằng súc sinh này dám tới đây, tôi hôm nay không giết hắn không được!"

Tùy Quốc Lương mặt đầy máu, kính mắt cũng tìm không thấy, tầm nhìn trở thành một mảnh mơ hồ, run rẩy giơ tay sờ kính mắt của mình.

Khi Trương Dương giáo huấn Tùy Quốc Lương, hiện trường hôn lễ cũng lộn xộn. Tần Bạch ngơ ngác nhìn Trầm Vi: "Hắn... Hắn nói bậy bạ cái gì đó?" Trầm Vi lắc lắc đầu, nước mắt lại chảy xuống.

Tần Thanh chứng kiến một màn trước mắt này, nhất thời cảm thấy sự tình không đúng, ngày hôm qua Trương Dương nói qua Trầm Vi mang thai, lúc ấy bởi vì Tần Thanh bận tâm ở trước mặt em trai cũng không tiện hỏi hắn, mà trong ngày đại lễ hôm nay, lại có thể đột nhiên hiện ra một thanh niên, Tần Thanh vẫn là rất suy nghĩ tới đại cục, bất quá cho dù cái nhìn đại cục của nàng có lớn tới đâu, cũng không thể trơ mắt nhìn thấy em trai mình thiệt thòi, nếu Trầm Vi thật sự mang thai, mà đứa bé trong bụng cô ta lại không có quan hệ gì với Tần Bạch, cuộc hôn nhân này không kết cũng được.

Tần Thanh nhẹ giọng nói: "Bây giờ cũng nhiều người thích quấy rối, xem ra Trầm Vi cũng không biết hắn, là... " Trầm Vi dùng sức lắc lắc đầu, nàng chuyển hướng Tần Bạch nói: "Thật xin lỗi... " Tần Bạch choáng váng: "Em nói cái gì? Em nói cái gì?"

"Thật xin lỗi... Em... Em không xứng với anh... "

Tần Bạch tỉnh mộng, Trầm Vi đã nói hết đến nước này thì cái gì hắn cũng đều hiểu rõ, hắn bỗng nhiên giơ tay lên hung hăng cho Trầm Vi một cái bạt tai, Trầm Vi ôm mặt khóc, đẩy người khác chạy ra ngoài.

Tần Thanh lo lắng Trầm Vi xảy ra chuyện, ra hiệu bảo Thường Hải Tâm đuổi theo đi ra, chợt nghe bên kia nổi lên "Bịch" một tiếng, Tần Truyện Lương cha nàng bởi vì không chịu nổi kích thích, dưới tình huống vừa thẹn lại nhục liền ngất đi, Tần Thanh thét to: "Cha!", hiện trường lâm vào trong một mảnh hỗn loạn.

***

Trương Dương cả đời này cũng chưa từng căm tức như vậy, tóm lấy tóc của Tùy Quốc Lương, hung hăng cho hắn hai cái bạt tai, tuy rằng Đỗ Vũ Phong cùng Khương Lượng cũng hận tiểu tử này, nhưng hai người thân là cảnh sát, dù sao không thể hiểu pháp luật mà vẫn phạm pháp, rất sợ Trương Dương xuất thủ quá nặng, hai người khuyên nhủ: "Đừng đánh nữa, có cái gì từ từ nói, hỏi rõ ràng hơn!"

Ngưu Văn Cường cùng đi ra ở phía sau cũng xông lên đạp Tùy Quốc Lương một cước: "Còn hỏi cái gì nữa? Thiến này!"

Lúc này Trầm Vi mặc áo cưới, búi tóc toán loạn chạy qua bên người bọn họ, mấy người đều sửng sốt, việc này trở nên có chút rõ ràng, cô dâu mới khẳng định có vấn đề.

Thường Hải Tâm đuổi theo chạy qua thì Trương Dương cả giận nói: "Cô đuổi theo cô ta làm gì? Tiện nhân, hẳn là đem cô ta giam vào lồng heo thả trôi sông!"

Thường Hải Tâm có chút oán trách nhìn hắn một cái, vẫn là đuổi theo, nàng chính là sợ nháo ra tai nạn chết người.

Trương Dương còn chuẩn bị tìm Tùy Quốc Lương tính sổ, Thường Lăng Phong lại vội vã chạy đi ra, đi tới bên người hắn thấp giọng nói: "Chuyện xấu rồi, chú Tần đã hôn mê, anh còn không mau đi xem đi!"

Trương Dương lúc này mới oán hận trừng mắt nhìn Tùy Quốc Lương, xoay người rời đi.

Tần Thanh đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng chuyện này phát sinh tại trong nhà của nàng, có thể nói làm cho Tần gia mất hết mặt mũi, ở trong khách quý tại đây, không chỉ có Thường Ủy Giang Thành, còn có rất nhiều tân khách đặc biệt từ Lam Sơn, vốn là một chuyện vui vô cùng náo nhiệt, lại biến thành trò khôi hài, rất nhiều tân khách đã thức thời đi ra.

Hai vị làm chứng cho hôn lễ là Đỗ Thiên Dã cùng Vương Bằng Phi, anh xem tôi, tôi nhìn anh, biểu tình của hai người đều là đồng tình mà bất đắc dĩ, Vương Bằng Phi cảm thán nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là không biết tự trọng. " Hắn tại trên cảm tình tự nhiên là hướng về Tần Bạch.

Đỗ Thiên Dã không phát biểu cái bình luận gì, tại trên người hắn cũng đã phát sinh qua chuyện tình cùng loại, khi đó cha hắn chính là phá vỡ Văn Linh cùng Thôi Chí Hoán ở cùng một chỗ mới bị tức chết, nhớ tới chuyện này, Đỗ Thiên Dã không khỏi nổi lên một trận đau lòng. Hắn hướng Vương Bằng Phi nói: "Quên đi, chúng ta đi thôi, nán lại ở chỗ này cũng chỉ thêm phiền, càng làm người Tần gia bối rối. "

Vương Bằng Phi cũng có suy nghĩ giống ông ta, y gật đầu nói: "Tôi đi giải thích cùng mọi người một chút. "

*****

Tần Truyền Lương đã được người khiêng vào trong phòng, sắc mặt ông ta tái nhợt, tay chân lạnh như băng, hai mắt nhắm nghiền, kích thích của chuyện tình vừa rồi đối với hắn thực sự quá lớn, thật vất vả mới chờ mong được con trai kết hôn, ngày hôm qua Trương Dương còn nói cho ông ta tin vui sắp được ôm cháu, nhưng đột nhiên trong khoảnh khắc mọi việc đều thay đổi, con dâu là mang thai, nhưng đứa bé trong bụng lại không phải giống của Tần gia, Tần Truyền Lương cả đời cũng không cúi đầu trước bất kỳ ai.. , cho dù là ở những ngày tháng cải cách gian khó nhất cũng vẫn ngẩng cao đầu, ông ta coi trọng nhất chính là khí tiết cùng mặt mũi, nhưng chuyện tình hôm nay đã làm mất sạch mặt mũi Tần gia bọn họ, kịch biến như vậy, Tần Truyền Lương không cách nào chịu đựng nổi, cho nên mới ngất xỉu đi.

Trương Dương đi tới bên người Tần Truyền Lương, Tần Thanh xưa nay kiên cường mà lúc này cũng không kìm được hai mắt đẫm lệ, Trương Dương nhẹ giọng nói: "Không có việc gì đâu!" Hắn dò xét tham dò mạch môn của Tần Truyền Lương, vuốt ve mấy chỗ huyệt đạo của ông, Tần Truyền Lương thở phào nhẹ nhõm, thong thả tỉnh lại, mở hai mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là con gái trông nom ở bên người, Tần Truyền Lương cố lộ ra vẻ tươi cười yếu ớt nói: "Tiểu Thanh, không có việc gì, thật sự cha không có việc gì đâu. "

Tần Thanh rưng rưng gật đầu.

Tần Truyền Lương nói: "Giúp ta đi tiễn các vị khách, nói lời xin lỗi với người ta!"

"Cha! Con sẽ!"

Tần Truyền Lương lại nói: "Nhanh đi... Bảo Tiểu Bạch tới đây. Ta có lời nói với nó!"

Tần Thanh lúc này mới lưu ý đến em trai không thấy đâu, nàng không dám đem chuyện này nói cho phụ thân, hướng Trương Dương đánh một ánh mắt.

Trương Dương theo Tần Thanh đi ra ngoài cửa, Tần Thanh thấp giọng nói: Tiểu Bạch đâu?"

Trương Dương vừa rồi chỉ lo giáo huấn Tùy Quốc Lương, căn bản không có chú ý hướng đi của Tần Bạch, hắn an ủi Tần Thanh nói: "Đã lớn như vậy rồi, chút chuyện này hẳn là cậu ấy chịu được, tôi sẽ đi tìm cậu ấy. "

Tần Thanh gật đầu, nhắm mắt lại hít một hơi, lúc này mới hướng trước cửa đi đến một lần nữa, các tân khách đã lặng lẽ rời đi, ai cũng đều biết cuộc hôn nhân nay không kết được, hôn lễ còn chưa có cử hành xong, Tiểu Bạch đã bị đội nón xanh lên trên đỉnh đầu, nếu như hắn kết hôn mới thực sự đáng chê cười.

Các tân khách ít có người Tần Thanh chào hỏi của, dù sao loại chuyện này tương đối xấu hổ, ai cũng không biết nói cái gì cho phải.

Ngô Minh đi tới bên người của Tần Thanh, thân thiết nói: "Bá phụ thế nào rồi?"

Vẻ tươi cười của Tần Thanh có chút tái nhợt: "Cha tôi vẫn tốt, chỉ là có chút khổ sở, đã an bài cho ông nghỉ ngơi. "

Ngô Minh thở dài nói: "Ai cũng không muốn xảy ra loại chuyện này, có điều là nếu xảy ra, liền sẽ thấy điểm ra, cô yên tâm, tôi sẽ đặc biệt dặn dò, tận lực không cho người ta nói bậy. "

Tần Thanh thản nhiên cười nói: "Nếu là sự thực sẽ không sợ người ta nói, cảm tạ bí thư Ngô quan tâm, lần này anh từ Lam Sơn rất xa chạy tới, lại ngay cả một chén rượu mừng cũng chưa từng uống, thực sự là xin lỗi. "

Ngô Minh cười nói: "Nhìn thấy cô là tốt rồi, cái khác đều không cần nói. "

Tần Thanh đối với câu bày tỏ này của Ngô Minh bỗng nhiên cảm thấy một loại chán ghét không nói nên lời, nhẹ giọng nói: "Đi tốt lành, tôi không tiễn!"

Ngô Minh bị Tần Thanh thình lình đuổi khách khiến cho có chút khó xử, hắn cười cười, xoay người đi.

Tuy rằng Thường Hải Tâm đuổi theo Trầm Vi, nhưng vẫn không thể ngăn cản nàng nhảy xuống hồ, nàng từ trên bình đài nhảy xuống hồ Nhã Vân. May mà hai anh em Thường Hải Long, Thường Hải Thiên đều đuổi theo qua, hai người không nói một lời liền nhảy xuống đi đem Trầm Vi mò đi lên, nước cũng không sâu, Trầm Vi không biết bơi cũng chỉ bị uống vài ngụm nước. Được anh em Thường Hải Thiên kéo tới trên cỏ, Trầm Vi nôn ra vài ngụm nước vàng, sau đó liền nằm sâp trên cỏ khóc.

Thường Hải Tâm nhìn nàng nói: "Cho dù cô không vì mình mà suy nghĩ thì cũng nên vì đứa bé trong bụng mà ngẫm lại!" Nàng cũng không đồng tình với Trầm Vi, chính là nữ nhân này khiến cho trong nhà Tần Thanh gà chó không yên, nàng thực sự không hiểu, nếu Trầm Vi mang đứa bé của người khác vì sao phải gả cho Tần Bạch, một cuộc hôn nhân bắt đầu từ cái cọc lừa dối có thể hạnh phúc sao?

Đồng nghiệp của Trầm Vi cùng người nhà cũng qua tìm, Thường Hải Tâm đem Trầm Vi giao cho bọn họ, rồi cùng anh trai cùng nhau quay trở về Ngư Mễ Chi Hương.

Tần Bạch mất tích, Trương Dương phát động mấy người bạn đem Ngư Mễ Chi Hương tìm một lượt, cũng không thấy cái bóng của Tần Bạch, chỉ tìm được âu phục của Tần Bạch ở bãi đỗ xe, vài người đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, Khương Lượng nói: "Tính của Tần Bạch rất ngạo mạn, để tâm cả chuyện vụn vặt, sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ?

Trương Dương nói: "Một đại nam nhân có cái luẩn quẩn trong lòng gì chứ, tôi cảm thấy đây không phải chuyện xấu, vạch trần sự thật trước khi việc xảy ra, trái lại là chuyện tốt!"

Ngưu Văn Cường thở dài nói: "Sự thật gì? Chứng cứ đều có, Tiểu Bạch lần này thiệt thòi lớn, mang nón xanh là đã định rồi!"

Đỗ Vũ Phong mắng: "Ngưu Văn Cường, mồm mày con mẹ nó có thể tích đức một chút hay không?" Ngưu Văn Cường nói: "Tôi nói cái này không phải vì bạn thân chịu thiệt sao?"

Khương Lượng nói: "Đừng âm ĩ nữa, bây giờ chúng ta phân công nhau đi tìm, nhất định phải tìm được Tần Bạch trở về!"

Trương Dương phát động bạn bè bên người, cùng với cảnh sát tới tham gia hôn lễ cũng không ít, Khương Lượng cũng phát động cả nhóm người này, tất cả mọi người đi tìm Tần Bạch, mãi cho đến hơn năm giờ chiều Khương Lượng mới phát hiện ra bóng dáng của Tần Bạch, tiểu tử này chưa đi xa, một người ở trên công trường đang thi công bên hồ ngây ngốc.

Khương Lượng không dám kinh động hắn, liền gọi điện thoại cho bọn Trương Dương trước, khi bọn Trương Dương đuổi tới hiện trường, Khương Lượng chỉ chỉ về ngôi nhà sáu tầng phía trước, ngôi nhà này hiện tại bị lâm vào trạng thái đình công, xây dựng bị khuyết thiếu tài chính, không có năng lực xây tiếp, cho nên ném ra thành chỗ hỗn độn này.

Khương Lượng nói: "Một mình anh ta đứng ở trên mái nhà, tôi lo lắng anh ta sẽ nhảy lầu, cho nên không dám đi".

Trương Dương nói: "Đi lên".

Ngưu Văn Cường nói: "Mới có chút chuyện thôi, không phải là nữ nhân chứ, thật sự là muốn sống chết thật sao?".

Đỗ Vũ Phong trừng mắt liếc gã một cái nói: "Bởi vì sự tình không bày tại trên đầu anh, nếu là có chiếc mũ này cho anh đội, tôi xem anh còn có thể nhẹ nhàng như vậy hay không".

Ngưu Văn Cường nói: "Cũ không đi mới không đến, may mắn Tiểu Bạch phát hiện được sớm, hiện tại vẫn còn kịp, chỉ cần ly hôn, cũng không cần đội cái mũ đó".

Trương Dương cùng Khương Lượng thương lượng, quyết định do Trương Dương một mình đi lên trước, những người khác đều chờ ở dưới mặt đất, tránh cho lên quá nhiều người làm cho Tần Bạch không chấp nhận được trên mặt cảm tình.

Trương Dương đi dọc theo thang lầu tới mái nhà, chứng kiến Tiểu Bạch ngồi ở trên mép gờ xi-măng, chỉ thấy một cái bóng lưng của gã, không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của gã.

Trương Dương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tần Bạch vẫn không xoay mặt lại, kỳ thật gã đã sớm thấy đám bạn bè này tới, Tần Bạch dùng thanh âm khàn khàn nói: "Các anh không cần lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ, tôi chỉ là muốn yên tĩnh một mình".

Trương Dương nói: "Tần thúc bị bệnh, chúng tôi vừa mới đem ông ấy đưa đến bệnh viện, chị cậu đang tìm cậu khắp nơi, gấp đến độ cũng sắp điên rồi". Thật ra Tần Truyện Lương cũng không bị đưa vào bệnh viện, Trương Dương là cố ý nói như vậy, khiến cho Tần Bạch khẩn trương.

Tần Bạch nói: "Tôi thật xin lỗi bọn họ... ".

Trương Dương tới chỗ cách Tần Bạch khoảng ba mét, học bộ dáng gã ngồi xuống, hai chân đung đưa tới lui trên không trung, Trương Dương cố ý nói: "Nếu là thật sự ngã xuống từ chỗ này, chỉ sợ sẽ rơi óc vỡ toang".

Tần Bạch nói: "Anh không cần làm tôi sợ, với tôi mà nói đã không có gì đáng sợ rồi".

Trương Dương nói: "Kỳ thật chuyện này nên trách tôi, nếu tôi sớm hỏi cậu chuyện này một chút, có lẽ cũng không làm thành loại cục diện này".

Tần Bạch nói: "Có liên quan gì với anh đâu? Chỉ là tôi không rõ, vì sao cô ấy phải gạt tôi?"

Trương Dương thở dài nói: "Trên đời này có nhiều chuyện làm cho người ta nghĩ mãi mà không rõ lắm, tuy rằng cậu cùng cô ấy đi vào điện đường kết hôn, nhưng có thể cậu vẫn không hiểu được cô ta".

Tần Bạch nói: "Tôi biết nàng từng cùng Tùy Quốc Lương yêu đương qua, nhưng tôi cũng không biết bọn họ vẫn còn có liên hệ".

Trương Dương nói: "Tần Bạch, kỳ thật đó cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất hiện tại cậu đã biết, không đi theo con đường sai lầm này nữa".

Tần Bạch nói: "Tôi cảm giác mình giống như một thằng ngốc bị người ta lừa gạt. " Gã ôm lấy đầu, che kín hai mắt đầy tơ máu nhìn Trương Dương nói: "Vừa rồi anh đánh Tùy Quốc Lương?".

Trương Dương nói: "Là chính bản thân hắn cần ăn đòn, cho dù điều hắn nói là sự thật, cũng không nên đem chuyện này phơi bày ở trước công chúng, hắn căn bản là muốn cho Tần gia các cậu mất mặt".

Tần Bạch lắc lắc đầu: "Tôi chỉ trách chính mình vô dụng".

"... "... "... "... "... "............ "... "... "... "... "... "...

Trong lòng Trương Dương âm thầm cảm thán, đả kích của chuyện này đối với Tần Bạch không thể nói là không lớn.

*****

Lúc này Tần Thanh nhận được tin tức cũng lái ô-tô đi tới hiện trường, nàng ở dưới lầu khẩn trương hô to: "Tiểu Bạch... Tiểu Bạch em mau xuống đây, đừng dọa chị được không?"

Tần Thanh bởi vì căng thẳng mà đôi mắt đẹp đỏ lên, trong ánh mắt lay động ánh lệ trong suốt.

Tần Bạch cắn cắn môi, rốt cục đứng lên chậm rãi hướng thang lầu đi đến.

Trương Dương đi theo Tần Bạch, sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng làm ra việc ngu ngốc, nhưng nhìn Tần Bạch coi như bình thường, đi xuống trở lại trước mặt đám Tần Thanh, Tần Thanh đánh tới, gắt gao bắt lấy cánh tay Tần Bạch, vung quyền đánh trúng trước ngực của gã: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, làm sao em có thể như vậy, em có biết cha lo lắng cho em nhiều như thế nào hay không, chị lo lắng cho em nhiều như thế nào hay không... " Tần Thanh xưa nay vốn kiên cường lúc này cũng không nhịn được rơi lệ đầy mặt.

Đôi mắt Tần Bạch đỏ lên, nức nở nói: "Chị, em biết sai lầm rồi". Gã ngẩng đầu nhìn về đám bạn Khương Lượng tới giúp kia, hướng bọn hắn gật gật đầu, sau đó lại hướng Khương Lượng nói: "Đội trưởng Khương, tôi đã nghĩ thông, tôi quyết định từ chức".

Khương Lượng cau mặt nói: "Hồ đồ, chờ cậu bình tĩnh rồi nói sau".

Tần Bạch nói: "Nghĩ thông suốt, bình tĩnh rồi, cho nên mới quyết định từ chức".

Tất cả mọi người đều hiểu được quyết định này của Tần Bạch, đã xảy ra loại chuyện này, phương pháp tốt nhất đối với Tần Bạch mà nói chính là đổi một hoàn cảnh khác, cho nên gã mới nghĩ tới từ chức, hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng quá khứ.

Trương Dương nói: "Cho dù muốn đổi hoàn cảnh, thì điều động thay đổi công tác là được rồi, cần gì phải từ chức, nếu không điều tới Lam Sơn đi, nếu không thì tới Nam Tích, tôi nói một tiếng với Trương Đức Phóng là được".

Tần Thanh nói: "Đi về trước đã, chuyện công tác sau này hãy nói".

Tần Bạch nói: "Em không muốn trở về, chị, mọi người để cho tôi yên lặng một chút, tôi cam đoan sẽ không làm loạn. " Tần Bạch một mình hướng bên hồ đi đến, Tần Thanh muốn theo sau lại bị Trương Dương gọi lại, Tần Bạch cần một thời gian nhất định để tiêu hóa chuyện này, Khương Lượng nói: "Mấy người chúng tôi sẽ đi theo anh ta, thị trưởng Tần yên tâm, dù thế nào cùng nhất định bắt anh ta đem về nhà cho ngài".

Trương Dương hướng Tần Thanh nói: "Đi, trước tôi tiễn cô trở về, bên người chú Tần cần người chăm sóc, đừng làm cho ông quá lo lắng".

Tần Thanh gật gật đầu, cùng Trương Dương cùng tiến lên xe, Trương Dương đem xe chạy vào đường Tân Hồ, Tần Thanh nói: "Trương Dương, chuyện này có đả kích rất lớn đối với Tiểu Bạch, em xem hẳn là thay đổi hoàn cảnh sống cho nó".

Trương Dương nói: "Thay đổi hoàn cảnh cũng tốt, không thể ở lại Giang Thành này, đi Lam Sơn thì có thể còn có người nói ra nói vào, nếu không thì tới chỗ Trương Đức Phóng đi, lát nữa anh cùng hắn liên hệ, đem Tần Bạch điều động qua, có hoàn cảnh mới, tâm tình của cậu ấy sẽ dần dần tốt lên, chuyện này cũng sẽ có thể chóng quên đi".

Tần Thanh nói: "Tôi thật sự không rõ, vì sao Trầm Vi phải làm như vậy, Tiểu Bạch đối với cô ta tốt như vậy, vì sao cô ta phải lừa gạt Tiểu Bạch?".

Trương Dương cười lạnh nói: "Tiểu Bạch đã sớm biết chuyện Trầm Vi từng yêu đương với Tùy Quốc Lương, tôi thấy nữ nhân này vẫn là chẫn dẫm hai thuyền đến nỗi có đứa bé trong bụng, phỏng chừng cô ta cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện xảy đến lúc này, còn chưa kịp đi phá".

Tần Thanh nói: "Quên đi, chuyện đã xảy ra, cũng không cần tiếp tục truy cứu nữa".

Trương Dương nói: "Quên đi? Nếu Tùy Quốc Lương lén lút đem chuyện này bày ra, thật sự là có thể quên đi, nhưng hắn lựa chọn đem chuyện này làm lộ ra ở trước công chúng, căn bản chính là muốn chế tạo ảnh hưởng, làm người Tần gia mất mặt, người như thế không thể tha".

Tần Thanh nói: "Trương Dương, trong cả đời người không có khả năng không có thất bại, Tiểu Bạch bị vấp ngã lẫn này đối với nó cũng chưa hẳn là cái chuyện gì xấu, sau này nó trên mặt cảm tình sẽ cẩn thận hơn một chút".

Trương Dương nói: "Chị đừng quản, để tôi lo chuyện của Tùy Quốc Lương".

Tần Thanh nhíu mày, nàng biết tính khí của Trương Dương, bởi vì nguyên nhân do nàng, Trương Dương đem việc nhà nàng thành chuyện quan trọng hơn cả chuyện của chính hắn, lần này Trương Dương nhất định phải làm Tần Bạch hả giận, Tần Thanh là một phụ nữ có lòng bao dung rộng lớn, nhưng cái này cũng không đại biểu nàng có thể khoan dung hết thảy, Trương Dương nói đúng, Tùy Quốc Lương lựa chọn đem chuyện này ra ánh sáng ở hiện trường đại lễ căn bản chính là làm cho Tần gia khó xử, đá kích đối với một nhà bọn họ thật sự quá lớn.

Tùy Quốc Lương bị Trương Dương đánh đau một hồi, đã chạy đến bệnh viện xử lý xong miệng vết thương, gã ở ở tại ký túc xá của bệnh viện tâm thần, ở trên đường từ bệnh viện về nhà lại bị Trương Dương ngăn lại, nhìn thấy Trương Dương, Tùy Quốc Lương rõ ràng có chút sợ hãi, gã run giọng nói: "Anh đừng làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát. "

Chứng kiến bộ dạng đê tiện của thằng nhãi này, Trương Dương liền không kềm nén được cơn giận trong lòng, giơ lên tay vỗ một cái tại trên đỉnh đầu của hắn: "Báo con mẹ mày ấy, gây chuyện xong liền nghĩ tới chạy, trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?".

Tùy Quốc Lương nói: "Tôi không gây chuyện chọc ai, tôi cùng Trầm Vi là yêu nhau thật lòng".

Trương Dương cười lạnh nói: "Con mẹ nó, yêu nhau, các người yêu nhau thì đem Tần Bạch kéo vào để làm gì? Tổ tiên mày cùng Tần gia có cừu oán? Muốn khiến cho người ta không ngẩng đầu được lên mới cam tâm sao?".

Tùy Quốc Lương nói: "Tôi có chút hối hận, lẽ ra tôi không nên nói ra chuyện này trước nhiều người như vậy, chính là do tôi quá yêu Trầm Vi, tôi sợ mất đi cô ấy".

Trương Dương nói: "Tao mặc kệ chuyện giữa mày cùng Trầm Vi, tao hỏi mày một chuyện, ngày hôm nay mày chạy tới hiện trường hôn lễ quấy rối, mục đích là gì?".

Tùy Quốc Lương nói: "Tôi chỉ là không muốn bọn họ kết hôn".

Trương Dương gật đầu nói: "Miệng mày đủ nhanh, được, hiện tại hôn sự của Tần Bạch đã bị mày phá hoại, hắn còn muốn từ chức, Tùy Quốc Lương, tao không sợ nói cho mày biết, mày cùng Trầm Vi tất cả đều đừng nghĩ ở đơn vị tiếp nữa, các người đều sẽ bị khai trừ".

Tùy Quốc Lương kiên cường hiếm có một phen: "Khai trừ thì khai trừ, tôi không tin sẽ bị chết đói".

Trương Dương nói: "Được, mày dám cứng với tao, có dũng khí". Nói xong liền là một cái bạt tai đánh tới, Tùy Quốc Lương biết mình đánh không lại người ta, ôm mặt bỏ chạy, bị Trương Dương đuổi theo đánh tới một quyền một cước, té lăn trên mặt đất.

Bởi vì chuyện xảy ra ở ký túc xá của công chức tại bệnh viện tâm thần, không ít người đều vây quanh xem náo nhiệt, Tùy Quốc Lương kêu thảm thiết đánh người.

Trương Dương nói: "Con mẹ mày, có giỏi thì thì cứ kêu đi, tao đánh xem mày còn kêu được nữa không?" Trương Dương hướng tới Tùy Quốc Lương đá hai cước, đánh cho Tùy Quốc Lương ôm bụng cong người lại trên mặt đất tựa như một cái cầu Đại Hà.

Trương Dương chỉ vào mặt Tùy Quốc Lương nói: "Đồ hạ tiện kia, mày chuẩn bị dọn dẹp, ngày mai cút khỏi bệnh viện tâm thần cho tao. " Lúc này chuông điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên.

Trương Dương đón thông điện thoại, từ trong ống nghe truyền ra một thanh âm rất quen thuộc: "Trương Dương, có phải thực sự tức giận rồi hay không?".

Nghe thanh âm này, Trương Dương lập tức phân biệt ra được gọi người điện thoại tới là Hứa Gia Dũng, thằng nhãi này đa biến mất này lại có thể xuất hiện lại, hơn nữa chủ động cho mình gọi điện thoại, Trương Dương cười nói: "Tức giận cái gì? Tao vui vẻ còn không hết đó".

Hứa Gia Dũng nói: "Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không, vì sao lại có người nhảy ra quấy rối? Tất cả đều là bởi vì mày, tao nói rồi, muốn cho mày phải chịu khổ sở".

Trương Dương chậm rãi hướng phía xa xa đi đến: "Để cho tao chịu khổ sở, Hứa Gia Dũng, đừng nói cho tao là chuyện hôn lễ của Tần Bạch là mày làm ra".

Hứa Gia Dũng nói: "Đúng là tao thì sao, tao muốn mày giơ mắt nhìn người bên cạnh xúi quẩy, mày bây giờ không phải rất áy náy sao? Rất hận tao phải không?".

Trương Dương ha ha cười nói: "Áy náy cái gì? Tao chẳng những không hận mày, mà còn rất cảm kích mày, nếu không phải mày khiến Tùy Quốc Lương làm như vậy, chẳng phải là Tần Bạch đội nón xanh rồi sao? Mày không phải hại tao, mày là giúp tao đó".

Hứa Gia Dũng lạnh lùng nói: "Hôn lễ này chỉ là khởi đầu thôi, trận chiến giữa mày và tao giờ mới chính thức bắt đầu".

Trương Dương cười nói: "Chiến tranh cái gì? Bắt đầu cái gì? Xem bộ dạng này của mày, chẳng lẽ mày còn không hiểu ra, tao cho tới bây giờ cũng sẽ không coi mày trở thành người mà nhìn qua" Trương Dương cố ý kích thích thần kinh của đối thủ.

Hứa Gia Dũng nói: "Mày muốn chọc giận tao".

"Mày con mẹ nó xứng sao? Tao nói mày thật sự phải là có tật xấu hay không, có phải cảm thấy đặc biệt hứng thú đối với đội nón xanh hay không, nếu thật là như vậy, tao tặng cho mày cái mũ lớn, Kiều Mông Ngu là vị hôn thê cua mày phải không?" Trương Dương nói thật có chút thiếu phúc hậu, có thể làm cho gia hỏa Hứa Gia Dũng này phát rồ, Trương Dương cũng không cần phải bày ra cảnh giới quá cao.

Hứa Gia Dũng bị Trương Dương chọc trúng chỗ mẫn cảm nhất, hơi thở của hắn trở nên dồn dập lên: "Mày có ý tứ gì?"

Trương Dương nói: "Mày con mẹ nó là một thằng phế vật, nữ nhân tốt như vậy mày cũng đều khong giữ được, nếu người ta không để ý mày thì tao dứt khoát làm chút việc thiện, thu nhận cô ấy, nói thật ra, Mộng Ngu đối với mày rất ủy khuất, có vẻ như cái đó của mày không làm ăn được gì đi? Mày con mẹ nó là một cục cứt lừa".

Hứa Gia Dũng rõ ràng bị kích thích, giận dữ hét: "Mày câm miệng cho tao".

Trương Dương nói: "Mày không có bản lĩnh đó, tao nói được thì làm được, tao chẳng những thu nhận cô ấy, tao còn muốn cô ấy sanh con cho tao, đứa bé của hai chúng ta, nếu là mày có may mắn sống đến ngày đó, tao nhất định mời mày rượu đầy tháng".

Hứa Gia Dũng bị Trương Dương làm cho tức giận đến gần hộc máu, hắn hét lớn: "Mày con mẹ nó dám động tới một sợi tóc của Mộng Ngu, tao giết cả nhà mày".

Trương Dương cười ha ha: "Uy hiếp tao? Tao đương nhiên sẽ không chỉ động một sợ tóc của cô ấy, tao muốn động toàn thân cô ấy, mày với cha mày cùng một dạng, con mẹ nó vương bát, mày hẳn là điều tra thêm tổ tiên mày rốt cuộc họ gì, mày không nên gọi là Hứa Gia Dũng, hẳn là gọi là Vương Bát Dũng mới đúng".

"Hỗn đản... " Hứa Gia Dũng vẫn bị Trương Dương thành công chọc giận.

Trương Dương mỉm cười nói: "Vương bát đản, công phu đội nón xanh này, nhà bọn mày là gia truyền, lần sau lúc rời nhà nhất định phải lưng mang một cái mai rùa đi ra, vạn nhất để cho tao gặp được, tao sẽ bóp chết mày".


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)