Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0479

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0479: Loại trừ phản ứng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Sau khi rời khỏi Bá Tràng, La Huệ Ninh trở về trung tâm Khang Phục, Trương Dương lại đi cùng với Sở Yên Nhiên, vốn đã đồng ý đi xem thăng cờ với cô ấy, nhưng hôm nay muộn rồi, có điều cũng phải bù đắp một chút, Sở Yên Nhiên bám lấy cánh tay Trương Dương, hai người đi lên quảng trường, vào ngày lễ quốc khánh, nơi đây là có không khí nhất.

Nhìn lên lá cờ năm ngôi sao đang bay phất phơ trong gió, Trương đại quan nhân mặt mày nghiêm túc, Sở Yên Nhiên nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy không nhịn nổi cười, hỏi: "Làm gì mà nghiêm túc vậy?"

Trương Dương nói: "Đây là phản ứng tự nhiên, mỗi lần anh nhìn thấy cờ năm sao, lại cảm thấy mình đặc biệt thuần khiết, những tình cảm thuần khiết nhất trong tư tưởng đều được lôi ra hết. "

Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Em cũng từng được xem lễ kéo cờ một lần, là ông ngoại đưa em đi, em còn nhớ rất rõ, lúc đó, khi ông nhìn thấy cờ đỏ năm sao từ từ được kéo lên, ông liền rơi nước mắt, lúc đó em còn tưởng ông đang nhớ mẹ em. "

Trương Dương nói: "Chỉ có những người đã từng trải qua thời chinh chiến, đích thân tham dự thành lập Trung Quốc mới mới có cảm giác này, em không hiểu được đâu. "

Sở Yên Nhiên trêu chọc nói: "Nói cứ như là anh đích thân tham gia vậy. "

Sở Yên Nhiên đứng ở trong quảng trường giúp Trương Dương chụp mấy tấm ảnh.

Khi Trương Dương đứng lấy cảnh, phát hiện trong khung cảnh có một bóng người quen quen, đó là vợ của Vương Học Hải, Điền Linh, Trương Dương ngẩng đầu lên, Điền Linh cũng nhìn thấy hắn, vì chuyện của Vương Học Hải mà giữa Điền Linh với Trương Dương cũng có chút không thoải mái, thấy Trương Dương, cô ấy rõ ràng là có chút kinh ngạc ngại ngùng. Trương Dương chủ động bước tới, mỉm cười nói: "Chị Điền, trùng hợp quá, chị cũng đến quảng trường chơi à. "

Điền Linh cười có chút gượng gạo: "Đúng là trùng hợp thật, tôi đưa bố mẹ đi chơi. " Cô ấy chỉ tay về phía không xa nơi có một đôi vợ chồng già đang đứng. Bố mẹ cô ấy đều là cán bộ cấp cao, có điều bây giờ đã lui về rồi, ở xa xa còn có một người thanh niên, đó là em của Điền Linh, Điền Quốc Cường, lúc trước đã bị Trương Dương cho một trận ở Tân Cảnh Viên.

Trương Dương chào hỏi một chút bố mẹ Điền Linh, lại giới thiệu Sở Yên Nhiên với Điền Linh: "Đây là bạn gái tôi, Sở Yên Nhiên!"

Điền Linh cười nói: "Thật là xinh đẹp!" Trương Dương nói: "Nếu không phải vậy thì sao có thể trói buộc được tôi?" Sở Yên Nhiên má hơi đỏ lên, tên này chưa bao giờ biết khiêm tốn. Điền Linh nói: "Thôi, không phiền hai người tâm sự nữa, tôi cũng phải đi cùng với bố mẹ đây. " Trương Dương nói: "Vậy cũng được, có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm nhé. " Điền Linh gật đầu, xoay người đi về phía gia đình mình. Nhìn cô ấy đi rồi, Sở Yên Nhiên mới hỏi: "Chị ấy là ai?" Trương Dương nói: "Là vợ của Vương Học Hải, con người không tồi, đáng tiếc gả nhầm người. "

Sở Yên Nhiên thở dài nói: "Đàn ông sợ chọn nhầm ngành, đàn bà sợ gả nhầm chồng, bây giờ em cũng có chút lo sợ rồi. "

Trương Dương giơ cánh tay mình ra, vui vẻ nói: "Đừng sợ, đợi sau khi kết hôn rồi, khi nào em cảm thấy bất mãn có thể trả lại hàng bất cứ lúc nào. "

Sở Yên Nhiên bám lấy cánh tay hắn, nói: "Có nhận hàng hay không em còn chưa quyết định mà, nếu như anh còn không nghe lời thì em sẽ từ chối nhận hàng đấy. "

Trương đại quan nhân lắc lắc tay nói: "Chúng ta đã kí hợp đồng rồi, em mà từ chối nhận hàng anh sẽ thu tiền vi phạm hợp đồng của em. "

Sở Yên Nhiên nhíu mày lên: "Vi phạm thì vi phạm, em sợ anh chắc?"

Sở Yên Nhiên phát hiện ra sợ lo lắng của mình khi mới trở về nước là thừa thãi, bất luận cô ấy và Trương Dương bao nhiêu lâu không gặp thì tình cảm đó vẫn không hề thay đổi, một chút cũng không nhạt đi.

Cuộc gặp gỡ với Điền Linh làm cho Trương Dương nhớ tới Vương Học Hải, không thấy tên này có động tĩnh gì, chắc là đã bị thanh thế của mình dọa sợ chết dí rồi. Trương Dương và Sở Yên Nhiên chơi một lát ở quảng trường, rồi đến Vương Phủ Tỉnh dạo một vòng, trời tối hai người đến Cổ Lâu ăn đêm, khi đến Cổ Lâu, Trương Dương đột nhiên nhớ tới một người, đầu bếp Tào Tam Bào cũng ở gần đây, tài nghệ nấu ăn của ông ấy tuyệt đối là bậc nhất, nghĩ đến là đã thấy thèm, có điều cũng muộn rồi, đến thăm người ta có chút đường đột, cho nên Trương Dương từ bỏ ý định, cùng Sở Yên Nhiên đi đến lân cận tìm một nhà hàng đặc sắc dùng bữa, phát hiện phía trước là một tòa tứ hợp viện có lợp ngói xanh viết chữ "Nhà hàng Tam Bào".

Trương Dương lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ lại trùng hợp như vậy, lẽ nào một thời gian không gặp lão Tào cũng đã mở cửa hàng, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không đúng, trước đây là người nấu ăn cho lãnh đạo trung ương, căn cứ vào sự suy đoán của Trương Dương, Tào Tam Bào bây giờ đã nghỉ hưu về nhà là để hưởng phúc, lão ấy chẳng thiếu thứ gì, lại không có vướng bận, không thể lại mở một nhà hàng để vất vả thêm được.

Lòng mang đầy hiếu kì, Trương Dương và Sở Yên Nhiên bước lại gần nhà hàng, bước vào trong mới phát hiện ở giữa hàng lang có không ít người đang xếp hàng, bên trong đã chật cứng khách rồi. Sở Yên Nhiên lấy một số 2J từ nhân viên phục vụ, không khỏi nhăn mày nói: "Thôi vậy, chúng ta đến chỗ khác đi, thế này chẳng biết phải đợi đến bao giờ?"

Trương Dương nói với phục vụ: "Đầu bếp chính của nhà hàng này là ông Tào Tam Bào à?"

Phục vụ đó kiêu ngạo nói: "Chính là ông Tào. "

Trương Dương vừa nghe liền vui mừng nói: "Phiền cậu thông báo với ông ấy một tiếng, nói là có bạn cũ đến tìm. "

Phục vụ đó nhìn thăm dò Trương Dương một lát, mặt đầy nghi vấn, Trương Dương quả thật còn quá trẻ, nói là bạn của ông Tào có chút khó tin.

Phục vụ đó nói: "Ông chủ rất bận, chỉ sợ không có thời gian gặp anh. " Cửa hàng đông khách, làm ăn tốt nên ngay đến phục vụ cũng trở nên ngạo mạn.

Sở Yên Nhiên nhìn phục vụ đó liền có chút bực mình, cầm lá số ném trả lại hắn, dắt tay Trương Dương đi, không phải là ăn cơm sao, chúng ta đến tiêu tiền chứ không phải là đến để bị chọc tức.

Trương Dương cũng chẳng muốn gây nhiều với một phục vụ bé nhỏ có kiến thức tầm thường đó, đang chuẩn bị bước đi với Sở Yên Nhiên thì liền nghe thấy tiếng gọi lớn ở đâu đó: "Đây không phải là Trương Dương sao?"

Trương Dương quay người lại thì thấy Tào Tam Bào mặc áo vải màu xám từ phía sau bước ra. Ông ấy đang định vào bếp thì không ngờ lại gặp được Trương Dương ở đây, Trương Dương cười nói: "Bác Tào, đúng là bác rồi. "

Tào Tam Bào cười vui vẻ bước lại nắm lấy cánh tay Trương Dương: "Đến rồi thì không thể không vào, vào đây, tôi mời hai người bữa cơm. "

Phục vụ đó thấy Tào Tam Bào đối xử nhiệt tình như vậy mới Trương Dương, mới biết người thanh niên này không nói dối, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, Sở Yên Nhiên lườm lườm hắn, rồi cùng Trương Dương đi theo Tào Tam Bào vào trong tiểu lầu phía sau. Ông ấy đưa hai người vào gian phòng nhỏ chuyên dùng, bên trong đã bày biện mấy món nộm, vì đây là phía đông tiểu lầu, ba mặt đều có cửa sổ, cửa sổ gỗ đều được mở ra.

Trương Dương nhìn qua nghĩ nhất định Tào Tam Bào còn có khách, vội nói: "Bác Tào, chúng tôi tốt hơn là không nên làm phiền bác. "

Tào Tam Bào cười lớn ha ha, nói: "Phiền gì chứ, cậu cũng không phải là không quen biết, chính là tên chỉ biết ăn không Sử Thương Hải. "

Trương Dương nghe xong mới biết hóa ra là chưởng môn Bát Quái Môn Sử Thương Hải, hôm nay thật là rất trùng hợp, không ngờ đến đây cũng gặp được ông ta. Khi đang nói thì Sử Thương Hải cũng đã bước vào, thấy Trương Dương ông ta cũng rất vui mừng, nói: "Lúc nãy khi vừa xuống xe đã nghe tiếng hỉ thước hót líu lo, hóa ra là có quý nhân đến. "

Tào Tam Bào nói: "Cậu bớt lẻo mép đi, cậu mà đòi nhìn thấy hỉ thước sao?"

Sử Thương Hải cười híp cả mắt. áy. "

Tào Tam Bào mời khách khứa ngồi xuống, rồi cầm ra hai bình rượu nội cống Mao Đài, vui vẻ nói: "Thủ trưởng cũ tặng tôi đấy. "

Sử Thương Hải nói: "Bên tôi cũng có một mấy chai, vừa rồi định mang cho anh nhưng khi ra cửa lại quên mất. "

Tào Tam Bào nói: "Kiều Bằng Phi tặng cậu à?"

Sử Thương Hải gật gật đầu. Kiều Bằng Phi là tiểu đồ đệ của Sử Thương Hải, tận hiếu tâm là lẽ đương nhiên, Trương Dương sớm đã biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng Tào Tam Bào lại biết rõ Kiều Bằng Phi như vậy, hắn cân nhắc một chút liền hiểu ra, lẽ nào thủ trưởng cũ mà Tào Tam Bào phục vụ trước đây là Kiều Bằng Phi?

Trương Dương mở chai rượu ra, Sở Yên Nhiên đứng dậy giúp bọn họ rót rượu vào ly, cũng rót cho mình một ít.

Tào Tam Bào nâng ly rượu lên nói: "Tối nay quả là vui, bạn bè đều tụ họp ở đây cả, lâu lắm không gặp mặt rồi, nào, uống. "

Trương Dương một hơi uống sạch chén rượu, Sử Thương Hải cũng một hơi uống hết, Tào Tam Bào bây giờ tuổi tác đã cao, tửu lượng không còn được như trước nữa, chỉ uống một hớp, Sở Yên Nhiên cũng chỉ nếm một chút rồi thôi.

Trương Dương mỉm cười nói: "Bác Tào sao lại đột nhiên muốn mở nhà hàng vậy?"

Tào Tam Bào cười nói: "Nhà hàng này không phải là tôi mở, là do đồ đệ Từ Thường Trí mở, nó sợ làm ăn không tốt cho nên mời tôi đến giúp đỡ, thực ra tôi chỉ là treo cái danh lên thôi, còn không làm gì cả, mỗi ngày tôi đều ở trong căn phòng nhỏ này uống trà thưởng rượu, cũng tiêu diêu tự tại. "

Sử Thương Hải nói: "Chiêu bài của anh đúng là máy sinh tiền vô hình. "

Tào Tam Bào nói: "Cái gì mà máy sinh tiền vô hình, một mình tôi đã sống hơn nửa đời người, không con không cháu, hoàn toàn không có vướng bận gì, tiền nghỉ hưu tiêu cũng không hết. "

*****

Mấy món ăn này đều là do Tào Tam Bào đích thân làm, Sở Yên Nhiên ăn vào khen ngợi không ngớt. Tào Tam Bào chưa từng gặp Sở Yên Nhiên, Trương Dương liền giới thiệu cô ấy với mọi người. Sử Thương Hải đã từng nghe cái tên Sở Yên Nhiên, lần trước đồ đệ của mình Kiều Bằng Phi cũng chính vì làm phiền cô gái này mới bị Trương Dương đánh cho một trận nhừ tử. Đến tận bây giờ rất nhiều đệ tử của Bát Quái Môn đều coi Trương Dương như kẻ thù.

Sử Thương Hải rất có phong thái tông sư, ông ta chủ động kính rượu Sở Yên Nhiên, nói: "Cô Sở, tôi quản giáo đồ đệ không nghiêm, trước đây đã có chỗ mạo phạm đến cô, vẫn mong cô Sở lượng thứ. "

Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: "Bác Sử khách sáo rồi, việc đó không liên quan đến bác, bác là sư phụ nhưng cũng không thể cả ngày đi giám sát bọn họ được. "

Tào Tam Bào không biết xảy ra chuyện gì, muốn hỏi đến tận cùng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương cười nói: "Chuyện đã qua rất lâu rồi, thôi, không nhắc đến nữa. "

Sử Thương Hải nói: "Lòng dạ Trương Dương còn tốt hơn nhiều đám đồ đệ của tôi. " Rồi ông ta nâng chén rượu lên uống cạn với Trương Dương. Trương Dương vừa uống hết chén rượu liền cảm thấy dạ dày đau nhói, hắn không nhịn được mà nhíu mày lên, lập tức cảm thấy chân khí ở đan điền có chút khác lạ, tình trạng này gần đây đã xảy ra mấy lần.

Sử Thương Hải ngồi đối diện Trương Dương, hắn quan sát một lát là phát hiện ra, vẻ mặt thay đổi lúc nãy của Trương Dương không thể qua được mắt ông ta, Sử Thương Hải nói: "Cậu không khỏe à?"

Trương Dương cười nói: "Có thể là hai hôm nay hơi mệt, không chịu được nhiều rượu!" Nói xong câu này, bụng của Trương Dương càng đau hơn nhiều, Trương Dương cố nhịn cơn đau, đứng dậy, nói: "Xin lỗi, thất lễ một chút. "

Sở Yên Nhiên quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không sao, anh ra ngoài một chút. "

Trương Dương bước ra ngoài, đi về phía nhà vệ sinh mấy bước, lại cảm thấy chỗ đan điền đau như có dao cắt, mọt tay hắn ấn vào tường, cố gắng không để gục xuống. Từ sau khi điều trị vết thương cho Thường Hải Tâm, tốc độ hồi phục chân khí trong cơ thể cực kì chậm chạp, hơn nữa điều càng làm cho Trương Dương hao tâm tổn sức là hai luồng chân khí khác nhau xung kích lẫn nhau, không có cách nào hóa giải được.

Từ phía sau một người đỡ lấy cánh tay hắn, một tay khác nắm lấy mạch của hắn, Trương Dương quay mặt lại, lại là Sử Thương Hải đi theo hắn ra, chắc chắn những hành động lúc nãy của hắn đều đã bị ông ta nhìn thấy rồi.

Sử Thương Hải kiểm tra mạch của Trương Dương một lúc, bất giác mặt biến sắc, thấp giọng nói: "Cậu đã luyện loại võ công gì, chân khí đã đi chệch hướng, có triệu chứng tẩu hỏa nhập ma. "

Trương Dương biết những lời này của Sử Thương Hải không phải là nói mò, cười khổ nói: "Nói ra thì dài lắm!"

Sử Thương Hải nói: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, điều hòa lại cơ thể một chút rồi tính. " Ông ta ấn lòng bàn tay vào hậu tâm của Trương Dương, một luồng nội lực hùng hậu được truyền qua, giúp cho nội khí xung đột trong người Trương Dương tạm thời biến mất.

Qua một lúc, Trương Dương mới mở mắt ra, thở phào nói: "Thật là nguy hiểm!" Lưng áo của hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Sử Thương Hải nói: "Công lực của cậu bây giờ đã yếu hơn rất nhiều so với lúc trước tôi gặp cậu, ngay cả một phần mười cũng không tới. "

Trương Dương nói: "Mấy ngày trước tôi có luyện một loại võ công, không ngờ nó lại tương khắc với nội lực, làm loạn chân khí, làm cho công lực bị suy giảm mạnh. "

Sử Thương Hải thở dài nói: "Là công phu gì mà lợi hại thế?"

Trương Dương nói: "Nó giống như phản ứng bài trừ trong thuốc, bây giờ đã gây ra hậu quả, tôi có hối hận cũng vô dụng. "

Sử Thương Hải gật đầu nói: "Trở về rồi tính, trước khi cậu chưa tìm ra được cách hóa giải thì tốt nhất đừng động đến nội lực, nếu không sẽ lại làm thương kinh mạch, gây ra hậu quả không thể cứu vãn được. "

Trương Dương hiểu rõ tình hình của mình hơn bất kì ai, Âm Sát Tu La chưởng tương khắc với nội công của hắn, hắn vì muốn giúp Thường Hải Tâm hồi phục dung nhan đã mạo hiểm tu luyện lại công phu này, nếu như có có như vậy thì hắn có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng sau đó lại vì cứu An Ngữ Thần, đả thông kinh mạch đang tắc của cô ấy mà lại không tiếc mình sử dụng phương pháp kim châm huyệt đạo, kích phát tiềm năng, để cho nội công tăng lên mấy lần, nội công tăng lên đồng thời làm cho sự tổn thương với cơ thể cũng tăng lên. Trương Dương vốn nghĩ rằng qua một thời gian tu luyện có thể làm cho kinh mạch bị tổn thương dần dần hồi phục lại, nhưng vây giờ xem ra tốc độ hồi phục cực kì chậm chạp, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm. Trương đại quan nhân lại không hề hối hận, sự bác ái cũng cần phải trả giá, hắn trân trọng từng người con gái bên mình vì thế cái giá phải bỏ ra nhiều hơn rất nhiều người khác. Quá trình phục hồi của hắn đã gặp một vấn đề rất khó giải quyết, công lực hồi phục, thì sự xung đột giữa hai luồng chân khí khác nhau trong người cũng tăng mạnh lên, có một chút giống với Lệnh Hồ Xung khi luyện Hấp Tinh Đại Pháp trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, điều không giống là thứ gây ra sự hỗn loạn cho Lệnh Hồ Xung là luồng chân khí của người khác, còn của Trương Dương lại là từ bản thân mình, so với ông ta mà nói thì vấn đề của hắn có lẽ là dễ giải quyết hơn một chút.

Nếu như không thử phục hồi nội công thì cơ thể Trương Dương sẽ không tồn tại vấn đề xung kích chân khí, nhưng trong cái thế giới bây giờ, võ công vẫn có một vị trí tương đối quan trọng, nên bảo hắn vứt bỏ võ công, hắn nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện.

Sau khi Trương Dương và Sử Thương Hải trở về phòng, hai người một chữ cũng không nhắc đến chuyện vừa nãy, Trương Dương vẫn tươi cười nói chuyện như lúc trước, nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu, sợ lại xảy ra tình trạng như lúc nãy, nên ngồi thêm một chút rồi đứng dạy cáo từ.

Sở Yên Nhiên thấy Trương Dương có chút khác lạ, sau khi lên xe liền dịu dàng nói: "Anh làm sao vậy?"

Trương Dương nói: "Anh không sao, có thể là lúc trưa đồ ăn hơi nhiều dầu, ăn vào làm bụng hơi khó chịu. "

Sở Yên Nhiên sao có thể tin, cô ấy đưa tay lên sờ sờ trán hắn, thấy nhiệt độ không có gì khác thường mới yên tâm lại, nhẹ giọng nói: "Có phải là do dầm mưa không?"

Trương Dương cười nói: "Cơ thể anh khỏe mạnh như trâu, một chút mưa căn bản không thể làm gì được anh cả. "

Sở Yên Nhiên nói: "Đi về đi, chúng ta đến chỗ Manh Manh. "

Trương Dương nói: "Hai phòng cách nhau một hành lang, anh ngủ ở đâu?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Đương nhiên là ở hành lang. "

Trương Dương nói: "Thôi đi, Thiên Trì tiên sinh đã cho anh căn nhà ở Hương Sơn, chi bằng chúng ta đến đó đi. "

Sở Yên Nhiên mặt hơi ửng đỏ, nghĩ ngợi rồi có chút do dự nói: "Nhưng Manh Manh biết chúng ta đến. "

Trương Dương nói: "Vậy anh với em trở về, rồi anh ngủ ở hành lang, em không sợ nửa đêm anh phá cửa chui vào à?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Anh dám! Anh ngủ với tiểu Hoan, em ngủ với Manh Manh. "

"Thật là đố kị với Tần Manh Manh quá. "

Trương đại quan nhân mồm thì nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút trầm lắng. Nếu như không nhanh chóng tìm cách khống chế sự xung đột của chân khí thì sẽ giống như Sử Thương Hải nói, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Trở về nhà Tần Manh Manh, Trương Dương ngồi một lát rồi mượn cớ ở đây quá chật nên về Hương Sơn ở, Sở Yên Nhiên thấy cử chỉ của hắn như bình thường nên cũng yên tâm, nhẹ nhàng nói: "Anh đi về cẩn thận chút nhé. "

Cô ấy đưa Trương Dương xuống lầu, nắm lấy tay hắn hồi lâu mà không chịu buông ra.

Trương Dương nói: "Em lên đi, sáng ngày mai anh đến đón em. "

Hắn biết Sở Yên Nhiên tuy rất phóng khoáng nhưng trong lòng lại vẫn dè dặt, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao hai người quen nhau lâu như vậy mà vẫn không đi được tới bước cuối cùng, đối với Trương Dương mà nói vấn đề quan trọng bây giờ chính là tìm ra cách khống chế sự xung kích chân khí, hắn không muốn để Sở Yên Nhiên lo lắng cho mình.

Sở Yên Nhiên gật gật đầu, xoay người bước lên cầu thang, bước được mấy bước lại luyến tiếc quay đầu lại.

Trương Dương vẫy vẫy tay, hắn biết, nếu như hắn kiên trì đưa cô ấy đi, Sở Yên Nhiên nhất định sẽ không cự tuyệt, nhưng Trương Dương không dám, hắn sợ vạn nhất chân khí lại xung đột sẽ làm cho Sở Yên Nhiên sợ.

Trương Dương lái chiếc xe của hắn phi đi trong đêm, hướng về phía Hương Sơn.

Đến được chỗ lão Thiên Trì để lại cho hắn đồng hồ đã điểm giữa đêm, Trương Dương lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào trong. Sau khi lão Thiên Trì qua đời, căn phòng này đã được tặng cho Trương Dương, mà Trương Dương lại ở Giang Thành, không thể ở lại Bắc Kinh lâu được, cho nên bình thường nhiệm vụ lau dọn căn nhà này được giao lại cho Trần Tuyết.

Trương Dương vừa mới bước vào sân thì nhìn thấy đèn trong phòng sách vẫn sách, hắn chợt giật mình, lẽ nào Trần Tuyết đang ở đây?"

Tiếng cửa phòng vang lên, cửa mở ra, quả nhiên là thấy Trần Tuyết từ trong phòng sách bước ra, Trần Tuyết nhìn thấy Trương Dương lại không cảm thấy quá kinh ngạc, dù sao người có chìa khóa căn nhà này cũng không nhiều.

Trần Tuyết không hề tỏ ra vui mừng gì, dường như Trương Dương vốn là nên ở đây, chưa từng rời đi bao giờ vậy, cô ấy nói: "Anh đến rồi. "

Trương đại quan nhân có chút tò mò: "Cô biết tôi đến sao?"

Trần Tuyết lắc lắc đầu.

Trương Dương sau khi trùng sinh không lâu đã quen biết Trần Tuyết, từ khi hai người quen biết đến nay, sự lạnh lùng của Trần Tuyết chưa bao giờ thay đổi, Trương Dương đã quen với tính cách của cô ấy. Hắn tuy bỡn cợt với đời, vui chơi phòng trần, nhưng trước mặt Trần Tuyết lại rất ít khi đùa cợt, điều này cũng có liên quan đến tính cách lạnh lùng của Trần Tuyết. Trần Tuyết nói: "Nơi này vốn thuộc về cậu mà. "

*****

Cô ấy chỉ tay vào gian phòng phía đông: "Ở đó đi, phòng đó tôi đã quét dọn rồi. " Trương Dương gật gật đầu, Trần Tuyết về phòng lấy ch khóa, mở cửa phòng, Trương Dương bước vào trong, Trần Tuyết nói: "Nước trong phòng tắm tôi vừa mới cắm, một lát nữa mới dùng được. " Rồi cô ấy mở tủ, ôm cái chăn lông ra nói: "Đêm trong tối khá lạnh, phải đắp nhiều một chút. "

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, tôi biết tự chăm sóc mình mà. "

Trần Tuyết nói: "Ngủ sớm đi. "

Nói rồi cô ấy quay người rời khỏi như không có chuyện gì, Trương Dương có lẽ còn muốn nói mấy câu với cô ấy, nhưng bây giờ hắn quả thực không có tâm trạng, hắn đang đối mặt với một vấn đề nan giải nhất từ khi trùng sinh tới nay. Muốn khắc phục được sự xung đột chân khí thì cách tốt nhất là tán bỏ hết tất cả nội lực đi và tu luyện lại từ đầu, nhưng như vậy chẳng khác nào hắn lại biến thành một người bình thường, Trương đại quan nhân xuyên việt từ triều Đại Tùy đến đây mà phần nội lực lại không hoàn toàn mất đi, nhưng bây giờ lại phải bỏ hết nội lực đi, tận trong thâm tâm hắn thật không nỡ. Nhưng nếu như không đẩy chúng ra thì nội lực càng hồi phục nhiều thì mối nguy hiểm gây hại cho cơ thể hắn càng lớn, nếu cứ phát triển tiếp như thế này thì sau này có thể sẽ không làm gì được nữa.

Trương Dương thầm thở dài, thầm an ủi mình, cho dù có mất đi nội lực, tu luyện lại từ đầu thì cũng không có gì, dù sao hắn vẫn còn trẻ, căn cơ võ công vẫn còn, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì nội trong ba năm sẽ thành.

Trương Dương tắt đèn, khoanh chân ngồi trên giường, hai tay đan vào nhau, tu luyện võ công cần phải hao tổn vô số thời gian, nhưng hóa bỏ đi nội công thì chỉ cần trong chốc lát. Trương Dương do dự một hồi, khi hắn chuẩn bị hạ quyết tâm thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một giọng nói nhỏ truyền tới, tuy rất nhẹ, nhưng vẫn không thể thoát qua được tai Trương Dương.

Trương Dương đi giầy vào, mở cửa bước ra, sương mù đầy trời, ánh trăng lờ mờ, một con mèo đen đang ngồi xổm trên mái hiên, kêu lên những tiếng thê lương.

Trương Dương lắc lắc đầu, tai của mình thật là chẳng được việc gì, đến tiếng kêu của mèo mà cũng không nghe ra.

Khi Trương Dương chuẩn bị xoay người bước đi thì con mèo đó lại đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh hãi, một đạo ánh sáng màu tím như điện phóng về phía hắn, Trương đại quan nhân trong lòng chợt giật nảy, không ngờ loại chồn phát quang này lại có thể xuất hiện ở căn nhà cũ của Thiên Trì tiên sinh.

Trương Dương cũng không kịp suy nghĩ, giơ lòng bàn tay ra đập tới, thân pháp con chồn phát quang đó linh hoạt đến cực điểm, trong không trung biến hóa thân hình, tránh được chưởng này của Trương Dương, cắn một miếng vào cổ hắn.

Trương Dương hoảng hốt, chỉ cảm thấy hàm răng sắc nhọn của con chồn đó đã cắn vào máu thịt của hắn, tay phải hắn nắm lấy thân nó dùng hết sức bóp chết nó. Cho dù công lực của Trương đại quan nhân không còn được như trước nữa, nhưng trong lúc sinh tử, tiềm lực của hắn hoàn toàn được bộc phá ra, gần như dùng hết sức, con chồn đó cho dù có lợi hại thì dù sao cơ thể vẫn là máu thịt, rồi chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên, xương cốt của nó đã bị Trương Dương bóp gẫy vụn. Trước khi chết nó còn cố cắn một nhát lên mu bàn tay của Trương Dương, đau đến nỗi làm cho Trương Dương phải kêu lên, hai tay cầm lấy con chồn phát quang giơ lên, ném mạnh vào bức tường không xa, rồi nó rơi bịch xuống như một đống thịt nát.

Trần Tuyết nghe thấy động tĩnh liền chạy ra khỏi phòng sách, lại thấy trên tay Trương Dương toàn là máu, trên cổ cũng có máu tươi, hắn lại còn quay lại cười cười với Trần Tuyết. Dưới ánh trăng khuôn mặt hắn vô cùng thảm hại, Trương đại quan nhân hơi lắc lắc người rồi hai chân mềm ra và ngã xuống đất.

Đôi mắt luôn lạnh lùng của Trần Tuyết cuối cùng cũng không giấu nổi sự quan tâm, cô ấy hô nhẹ lên rồi chạy tới, ôm lấy Trương Dương tránh để cho đầu hắn chạm xuống đất. Cô kéo Trương Dương trở về phòng của hắn, đặt hắn lên giường, thấy cổ Trương Dương vẫn không ngừng chảy ra máu màu đen, Trần Tuyết năm đó cũng từng bị chồn phát quang cắn trúng vai, là Trương Dương đã cứu cô ấy, cô ấy vừa nhìn đã biết là xảy ra chuyện gì.

Trần Tuyết không nghĩ ngợi nhiều, chạy tới, kề đôi môi vào cổ Trương Dương, rồi hút từng ngụm máu độc ra, chồn phát quang là loại động vật ăn côn trùng độc, vết thương mà nó cắn hôi tanh vô cùng, Trần Tuyết chỉ hút được mấy lần là đã phải chạy ra một bên để nôn, nôn xong lại tiếp tục hút máu độc ra, cho đến khi máu ở vết thương đã chuyển từ đen sang đỏ mới dừng lại, rồi cô ấy lại tiếp tục chuyển sang hút máu ở vết thương trên tay.

Điện thoại của Trương Dương không ngừng đổ chuông. Tiếng chuông làm cho Trương đại quan nhân đang hôn mê tỉnh lại, hắn thấp giọng nói: "Đừng... có... " Trần Tuyết không nói gì, cởi chiếc áo phông của Trương Dương ra, phát hiện trên ngực hắn còn có hai vết cắn của con chồn phát quang, Trần Tuyết lại cúi người xuống hút, dùng lực hút máu độc ra.

Trương Dương đưa tay ra ngăn Trần Tuyết: "Đừng... "

Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Tuyết hiện ra một sự kiên định, trên thế giới này không có ai có thể thay đổi ý định của cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng đẩy tay Trương Dương ra, cúi đầu xuống tiếp, đôi môi liên tục chạm vào ngực Trương Dương.

Bên ngoài hình như có thứ gì đó rơi xuống, Trần Tuyết quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì, quay lại nhìn máu chảy ra từ ngực Trương Dương cuối cùng cũng chuyển sang màu đó, cô ấy liền lau miệng, đứng dậy ra cửa, lại thấy có ánh sáng xanh lấp lóe trên mặt đất, bước lại gần nhìn thì đó là một chiếc điện thoại, Trần Tuyết bất giác cau mày, cửa lớn không mở, có lẽ có người trèo qua tường mà vào, cô ấy vội vã ra ngoài, mở cửa lớn, thì nhìn thấy một chiếc ô tô từ từ đi xa, đèn hậu càng lúc càng nhạt màu đi cho đến lúc hoàn toàn biến mất...

Khi Trương Dương tỉnh lại, phát hiện Trần Tuyết đang dùng khăn để lau máu loang trên người mình, hắn yếu ớt hô một tiếng, gượng dạy: "Đỡ tôi vào phòng tắm, tôi... muốn vận nội công ép chất độc còn lại ra. " Trần Tuyết liền đỡ lấy hắn, sau khi Trương Dương bị trúng độc cơ thể đã yếu đi rất nhiều, trọng lượng cả người hắn như đè lên Trần Tuyết, khó khăn lắm mới đến được phòng tắm. Trần Tuyết làm theo lời hắn dặn, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, Trương Dương ngồi vào bên trong, nói với Trần Tuyết: "Phương thuốc mà tôi đã từng kê cho cô cô còn nhớ không?"

Trần Tuyết nói: "Nhớ, những loại thuốc đây vẫn còn một ít, ở trong phòng sách. "

Trương Dương gật đầu nói: "Mau... mau đi sắc rồi uống đi... đi đi... "

Trần Tuyết nói: "Anh không cần phải lo cho tôi, tôi không sao. "

Trương Dương nhắm mắt lại nói: "Mau đi đi... "

Trần Tuyết không dám làm ảnh hưởng đến việc vận công ép độc của hắn, liền bước ra ngoài rồi nhìn chiếc điện thoại vẫn đang sáng, trong lòng không khỏi thấy lo lắng.

Trương Dương mấy lần thử mà không có cách nào tụ hợp được hai luồng chân khí trong người lại được, hắn vốn đang do dự có nên phá bỏ công lực không, nhưng con chồn phát quang đó cắn hắn làm cho công lực tan ra, bây giờ căn bản không cần phải do dự nữa.

Trần Tuyết không lâu sau đã sắc xong thuốc, Trương Dương uống một ít, Trần Tuyết cũng uống một bát. Trương Dương nhìn thấy Trần Tuyết vẫn bình thường mới yên tâm. Trần Tuyết tuy đã hút được lượng máu độc lớn trong người Trương Dương ra, nhưng vẫn còn một phần chảy vào trong cơ thể hắn, Trương Dương cười khổ nói: "Thật không ngờ con chồn phát quang này lại cố ý đến báo thù. "

Trần Tuyết nói: "Anh cảm thấy khỏe hơn chưa?"

Trương Dương đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, người ướt sũng, người lắc lư, phải có sự trợ giúp của Trần Tuyết hắn mới đứng vững lại được, hắn thấp giọng nói: "Tôi không có cách nào tụ hợp được nội lực, không có cách nào ép chất độc còn lại ra. "

Trần Tuyết nói: "Thế chẳng phải là vẫn rất phiền phức sao, hay là để tôi giúp anh. "

Trương Dương nói: "Cô định giúp tôi kiểu gì?"

Trần Tuyết nói: "Nội lực của tôi cũng là tiểu thừa, nếu như trước đây với nội lực hùng hậu của anh tôi đương nhiên là không giúp được gì, nhưng bây giờ chân lực bên trong của anh cũng chẳng còn lại mấy, mạnh hơn người thường chẳng bao nhiêu, tôi giúp anh ép độc tố ra cũng nắm chắc mấy phần. "

Trương Dương gật gật đầu, sự việc đến nước này, nếu như cứ để cho độc tố tự do ở lại trong cơ thể thì chỉ sợ hậu quả vô cùng khó lường, hắn đã từng lĩnh giáo nội lực của Trần Tuyết, nội công mà Trần Tuyết tu luyện là từ lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa, với tính cách lạnh lùng của cô ấy vừa hay có thể làm được "tâm vô ngoại vật", tu luyện sớm sẽ có kết quả, để cô ấy thử một chút cũng không sao.

Trương Dương ngồi lại vào trong bồn tắm, nói với Trần Tuyết: "Cô đến phòng sách của Thiên Trì tiên sinh, trước đây tôi có từng để một hộp kim châm tại đấy. "

Trần Tuyết gật đầu, một lát sau đã cầm hộp kim châm tới, đốt ngọn đèn rượu cồn rồi đặt lên trên kệ phòng tắm.

Trương Dương sau khi hơ kim châm qua lửa liền tự châm vào thất đại huyệt của mình, sau đó nói: "Có thể bắt đầu rồi. "

Trần Tuyết đến phía sau lưng hắn, ngồi vào trong nước, cánh tay đưa ra vận khí rồi đập vào lưng hắn, một luồng khí được truyền sâu vào kinh mạch của Trương Dương, người Trương Dương rung lên, công lực của Trần Tuyết tuy không thâm hậu nhưng dòng suối chảy không ngừng vào trong kinh mạch hắn, Trương Dương lòng thầm vui mừng, không ngờ tu vi của Trần Tuyết đã đạt đến mức độ này, sự xao động của hắn lập tức bị Trần Tuyết phát hiện. Trần Tuyết nói: "Tập trung một chút đi, có sai sót gì chúng ta e rằng sẽ chẳng còn mạng nữa. "

Trương Dương thầm giật mình, hắn đột nhiên nhận thức được công lực của mình giờ đã mất đi rất nhiều, vào lúc này càng cần phải chuyên tâm, nếu không chính là vô trách nhiệm với bản thân và cả vô trách nhiệm với Trần Tuyết.

Nếu như nói nội công của Trần Tuyết như nước chảy vậy kinh mạch bây giờ của Trương đại quan nhân cũng giống như mảnh đất khô nứt nẻ, nội lực của cô ấy nhu hòa tinh khiết, đối với Trương Dương mà nói là luồng khí thích hợp nhất.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)