← Ch.0486 | Ch.0488 → |
Tần Hồng Giang ngồi trong thư phòng, anh mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh ở trên bàn một hồi lâu, bức ảnh đã có chút ố vàng, năm người nhà họ đứng trên Vạn Lý Trường Thành, lúc đó thằng cả Tần Chấn Đông vừa tòng quân, một thân nhung trang, anh khí thập túc, thằng hai thằng ba đang học trung học, con gái Tần Manh Manh thì vừa lên tiểu học, còn đeo khăn đỏ, tất cả như mới ngày hôm qua, nhưng lại xa không thể với, người ở trên bức ảnh đã không còn ở cùng nhau nữa. Tần Hồng Giang cầm bức ảnh lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt thằng cả, môi mấp máy, vành mắt ông ta hơi đỏ lên, trong lòng như bị một tòa núi đè, nặng nề đến mức khiến ông ta không thể ngủ được.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Tần Hồng Giang vẫn không nhấc, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, ở mi tâm của ông ta hình thành một chữ xuyên (川). Ông ta kéo ngăn bàn, lấy ra một hộp thuốc, rút một điếu rồi châm lửa, Tần Hồng Giang cả đời đã trải qua vô số tràng diện hung hiểm, nhưng ông ta chưa bao giờ đau khổ và khẩn trương như hiện tại.
Tần Hồng Giang nghe thấy tiếng khóc của Thương Ngọc Khiết, sau đó cửa phòng bị mở ra, bà vợ mặt đầy nước mắt, tóc tai toán loạn xông vào, giọng nói của bà ta khàn khàn, khóc đến mất cả tiếng, nói: "Lão Tần, Chấn Đông chết rồi, con trai của chúng ta không còn nữa rồi.. "
Tần Hồng Giang rít mạnh một hơi thuốc, vẫn không nói gì, ông ta có gắng khống chế tình tự của mình, nói khẽ: "Tôi biết rồi!" Ngữ khí tuy bĩnh tĩnh và chậm rãi, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự bi thương trong lời nói của ông ta.
Thương Ngọc Khiết giống như phát điên xông lên, nắm lấy cánh tay ông ra, ra sức lắc: "Lão Tần, con trai chúng ta chết rồi!"
Tần Hồng Giang nhìn vẻ mặt đau đớn đến chết đi sống lại của vợ, thở dài, ông ta vỗ mu bàn tay Thương Ngọc Khiết: "Tôi biết rồi!"
Thương Ngọc Khiết khóc ròng đánh liên tục lên đầu vai Tần Hồng Giang: "Ông đã biết thì sao còn có thể bình tĩnh như vậy? Ông có biết không, là con tiện nhân đó giết con trai của chúng ta, là nó làm, là nó làm. "
Tần Hồng Giang hé hé môi, bà vợ đã hoàn toàn không khống chế được tình tự nữa rồi, ông ta thở dài, nói: "Án tình còn chưa rõ ràng, bà đừng nói linh tinh. "
Thương Ngọc Khiết nuốt lệ, nói: "Tôi nói linh tinh ư? Có người nhìn thấy Chấn Đông tìm nó, bọn chúng cùng nhau lên lầu, trên súng... trên súng còn có dấu vân tay của nó... là nó đã giết Chấn Đông... "
Tần Hồng Giang tức giận quát: "Bà nói bậy gì đó!"
Thương Ngọc Khiết rít lên: "Tôi không nói bậy, nếu không phải là nó làm thì nó vì sao phải chạy, ngay cả con trai ruột cũng bỏ lại, vì sao lại chạy!"
Tần Hồng Giang tức giận quát: "Nhìn cái bộ dạng hiện tại của bà kìa, bà đã hoàn toàn mất lý trí rồi. Chấn Đông là con trai của chúng ta, Manh Manh cũng là con gái của chúng ta!"
Lời của Tần Hồng Giang rõ ràng đã kích thích thần kinh của Thương Ngọc Khiết, bà ta gào lên như phát điên: "Nó không phải. Nó trước giờ đều không phải! Năm đó nếu như không phải là ông cứu nó, con gái ruột của chúng ta cũng sẽ không bị chết, con trai của chúng ta cũng sẽ không, á!"
Da thịt trên mặt Tần Hồng Giang vặn vẹo kịch liệt, ông ta giơ tay lên tát cho Thương Ngọc Khiết một cái, đánh cho Thương Ngọc Khiết ngây ra đó, rồi lập tức gào khóc lao vào người Tần Hồng Giang, Tần Hồng Giang tức giận nói: "Có tin tôi bắn chết bà không?"
Tần Chấn Viễn và Tần Chấn Đường một mực ở bên ngoài nghe lén động tĩnh vội vàng xông vào, một người ôm lấy mẹ, một người thì cản cha đang tức giận lại.
Thương Ngọc Khiết rít lên: "Ông giết tôi đi, tôi cũng không muốn sống nữa rồi, tôi xuống dưới cùng Chấn Đông, tôi xuống dưới cùng Chấn Đông!"
Tần Hồng Giang xoay người bước về phía bàn làm việc, Tần Chấn Viễn cho rằng cha muốn lấy súng, lao lên quỳ xuống trước mặt cha, ôm hai chân cha, nói: "Cha cha, cha đừng tức giận, cha đừng tức giận mà!"
Tần Chấn Đường nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ nói Manh Manh không phải là con ruột ư? Thật hay là giả vậy!"
Thương Ngọc Khiết chỉ vào Tần Hồng Giang nói: "Chúng mày nên hỏi ông ấy đi? Đi mà hỏi người cha chính nghĩa lẫm nhiên, đại nghĩa diệt thân của chúng mày đi. Ông ấy vứt bỏ con gái ruột của mình không cứu, lại đi cứu một con bé không quen biết. Đáng tiếc, ông ấy đã cứu về một con sói con, một con tiện nhân. Nó hại chết em gái ruột của chúng mày, giờ lại hại chết anh ruột của chúng mày!"
Tần Hồng Giang cầm cái gạt tàn ở trên bàn ném về phía Thương Ngọc Khiết, Tần Chấn Đường dùng thân thể bảo vệ mẹ, thủ kình của tư lệnh Tần quả nhiên là không tầm thường, khiến cho Tần Chấn Đường đau đớn vô cùng, gã nói hết lời mới khuyên được mẹ ra khỏi thư phòng.
Tần Hồng Giang vô lực ngồi xuống ghế, Tần Chấn Viễn thấy bức ảnh ở trên bàn, mắt đỏ lựng, hỏi: "Cha, những gì mẹ nói chẳng lẽ đều là thực ư?"
Tần Hồng Giang không lập tức trả lời câu hỏi của gã, mà rút ra một điếu thuốc, cầm bật lửa ở trên bàn bật mấy lần vẫn không châm được, Tần Chấn Viễn lấy bật lửa của mình ra châm cho cha.
Tần Hồng Giang nói: "Bà ta nói không sai, Manh Manh không phải là em ruột của các con. Em các con sinh ra chưa được bao lâu thì bị chúng ta đưa tới Ninh An ở cùng với ông bà ngoại của các con. Hai mươi năm trước, Ninh An xảy ra động đất mạnh, cha nhận được chỉ thị của trung ương, suất lĩnh bộ đội tới Ninh An cứu tai, trong trận động đất đó, cả nhà ông bà ngoại con gần như là chết hết, lúc đó Manh Manh, em gái của các con đang ở nhà trẻ khu vực, cuộc cứu viện nhà trẻ đó là do ta chỉ huy, ta vĩnh viễn không quên được cảnh thảm khốc ngày hôm đó!"
Tần Hồng Giang rít mạnh một hơi thuốc, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra vẻ bi thống khôn tả: "Nhiều đứa trẻ bị đè xuống phòng học đã sập, hai giáo viên dùng thân thể của họ để bảo vệ bọn trẻ, ta là chỉ huy hiện trường, ta cũng là một quân nhân, vào lúc sinh tử tồn vong đó, ta phải đưa ra lựa chọn, lúc hiện trường sắp phát sinh lần sụp đổ thứ hai, ta phải đưa ra lựa chọn, một là con gái của cô giáo đã chết, còn một là Manh Manh, em ruột của các con. " Tần Hồng Giang không thể nào tiếp tục nói được nữa, ánh mắt của ông ta hướng ra ngoài cửa, lúc này mây đen trên trời dày đặc, giống như là tâm tình của ông ta lúc này.
Cha tuy không nói tiếp, nhưng Tần Chấn Viễn đã biết được ông ấy lúc đó đã cứu con gái của cô giáo đó, mà buông bỏ sinh mệnh của con gái ruột. Tần Manh Manh, cái tên này tuy thuộc về em gái họ, nhưng Tần Manh Manh và họ lại không có một chút quan hệ huyết thống nào.
Tần Chấn Viễn nói khẽ: "Cha, cha đã làm một chuyện mà một quân nhân nên làm, nếu đó là con, dưới hoàn cảnh như vậy con cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. "
Tần Hồng Giang vẩy tàn thuốc xuống đất, nói khẽ: "mẹ con biết tin em gái con bị nạn, cơ hồ như phát điên, lúc đó Manh Manh chỉ hơn hai tuổi, mẹ nó chết rồi, cũng không thể nào liên hệ được với cha nó. Ta chỉ có thể mang nó về nhà, giao cho mẹ của các con chiếu cố, có lẽ chính bởi vì trong lòng mẹ con thủy chung tồn tại ám ảnh, bà ta không thích Manh Manh, một mực có biểu hiện bài xích đối với nó, về sau ta đành thuê bảo mẫu cho Manh Manh!"
Tần Chấn Viễn nói: "Cha, đại ca có biết chuyện này không?"
Tần Hồng Giang gật đầu, nói: "Nó biết, lúc đó nó đã mười mấy tuổi rồi, hình dáng của em gái mình nó làm sao mà không nhớ cho được. Hơn nữa mẹ con cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nó sao có thể không nhìn ra!"
Tần Chấn Viễn nói: "Cha, bản thân Manh Manh có biết không?"
Tần Hồng Giang rít sâu một hơi: "Lúc ban đầu thì không biết, cho tới một hôm khi nó bốn tuổi, mẹ con bởi vì một chuyện nhỏ mà đánh nó, ta sau khi biết đã nổi nóng, còn cãi nhau với mẹ con một trận, tối hôm đó khi chúng ta ở trong thư phòng cãi vã, không ngờ lại bị Manh Manh nghe thấy được!" Tần Hồng Giang đau khổ nhắm mắt lại: "Manh Manh từ lúc đó đã biết thân thế của mình, nó bắt đầu biến thành trầm mặc ít nói!"
Tần Chấn Viễn thở dài, nói: "Cha, con thực sự chết lặng cả người, từ nhỏ con thấy mẹ không thích Manh Manh, còn cho rằng là mẹ không thích con gái, hiện tại mới biết không ngờ là duyên cố này!"
Tần Hồng Giang nói: "Có lẽ thực sự là ta đã sai rồi, ta không nên mang Manh Manh về cái nhà này, ta đã không chú ý tới cảm thụ của mẹ con, hai mươi năm nay, cái chết của em gái các con không lúc nào là không dày vò ta!"
Tần Chấn Viễn nói khẽ: "Cha, đại ca thuê một căn phòng ở khu nhà của mẹ con Manh Manh và Tần Hoan, còn ở đối diện với tòa nhà của họ, căn cứ vào manh mối mà cảnh sát sơ bộ nắm được, chiều hôm nay đại ca và Manh Manh ở dưới lầu cãi nhau, về sau Manh Manh theo anh ấy lên lầu, đại ca là chết dưới súng lục của mình, trên súng đầy dấu vân tay của Manh Manh, nổ súng ở cự ly gần, dùng gối dựa của sa lông để giảm tiếng động, hung thủ được trải qua huấn luyện quân sự chính quy, nhắm đúng vào tim, liên tục ba phát. Đây là dạng cừu hận gì, con không tin là Manh Manh làm, nhưng!"
Ngực Tần Hồng Giang phập phồng kịch liệt, tình tự đau khổ của ông ta đã không thể nào khống chế được nữa, nó đã lan tới mặt ông ta, lan tới mỗi một bộ phận trên cơ thể ông ta, bàn tay đang cầm thuốc cũng run rẩy kịch liệt.
Tần Chấn Viễn tiếp tục nói: "Đại ca chắc là đã sống ở đó được một đoạn thời gian rồi, cảnh sát tìm thấy máy ảnh, kính viễn vọng ở trong nhà anh ấy, còn có không ít ảnh nữa!" Tần Chấn Viễn từ trong túi ngực lấy ra một tấm ảnh: "Con xin tấm này!"
Tần Hồng Giang nhận lấy, thấy trên ảnh là cảnh hai mẹ con Tần Manh Manh và Tần Hoan đang chơi đùa với nhau ở ban công, vừa nhìn đã biết là tấm ảnh này được chụp dưới tình huống mà hai mẹ con họ không phát hiện ra.
Tần Hồng Giang ném tàn thuốc xuống đất, ông ta bình thường là người rất sạch sẽ, tin xấu đột nhiên ập đế đã khiến ông ta bi thương, trong lòng đại loạn.
Tần Chấn Viễn nói: "Cha, Manh Manh biến mất rồi, mẹ bảo bọn con mang Tần Hoan về!"
Tần Hồng Giang trong lòng run lên, ông ta đứng bật dậy: "Đứa bé ở đâu!"
Tần Chấn Viễn rõ ràng phát hiện được vẻ khẩn trương và quan thiết cha, gã nói khẽ: "Con bảo Hồng Mai dỗ nó!"
Tần Hồng Giang nói: "Mau, dẫn ta đến gặp nó!"
...
*****
Tần Chấn Viễn dẫn cha đi ra, bọn họ vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy một tiếng kinh hô, một bóng người bé nhỏ từ trong phòng của Tần Chấn Viễn chạy ra, phía sau chính là vợ gã, Lý Hồng Mai, đang ôm cổ tay đuổi theo, trên cổ tay bị cắn một miếng đầm đìa máu.
Thấy Tần Chấn Viễn và Tần Hồng Giang đi ra, Tần Hoan sợ đến run bắn người, chân mất thăng bằng ngã xuống đất. Tần Hồng Giang bước lên một bước, bế Tần Hoan lên, nhưng không ngờ lại bị Tần Hoan cắn cho một phát vào tay. Tần Hồng Giang giống như là không cảm thấy đau vậy, ông ta ôm chặt lấy Tần Hoan, hai mắt không ngờ lại có chút ươn ướt: "Tiểu ặc... tiểu Hoan, đừng sợ, ta là.. ông ngoại của cháu!"
Tần Hoan bởi vì hai chữ ông ngoại này mà ngây ra, cuối cùng cũng thôi không cắn nữa, nhưng cánh tay của Tần Hồng Giang đã bị nó cắn cho chảy máu rồi.
Lý Hồng Mai bước tới tức giận nói: "Thằng bé này đúng là mất dạy, họ cầu à... " Còn chưa dứt lời thì bị bố chồng Tần Hồng Giang trừng mắt lườm một cái, gầm lên: "Cút!"
Lý Hồng Mai cũng biết câu nó của mình vì sao lại chọc giận lão nhân, nhưng tính tình của bố chồng thì cô ta đã biết rồi, cô ta uỷ khuất mắt đỏ lựng lên, rơm rớm nước mắt quay về phòng.
Tần Hoan phẫn nộ nói: "Ông lừa cháu, ông không phải là ông ngoại cháu, các người đều là người xấu!"
Tần Chấn Viễn nói: "Tiểu Hoan, chúng ta không lừa cháu, ta là bác của cháu, còn đây là ông ngoại cháu!"
Tần Hoan ra sức lắc đầu, nó tuy nhỏ tuổi, nhưng vẫn nhớ lời mẹ nó, trừ cha nuôi Trương Dương ra, không được tin bất kỳ ai, nó cố sức giẫy ra khỏi tay Tần Hồng Giang: "Thả cháu ra... "
Tần Hồng Giang nhìn đứa bé đang ra sức kháng cự mình này, trong lòng thực sự là phức tạp tới cực điểm, trên thực tế Tần Hoan là cháu của ông ta, đứa cháu duy nhất. Tần Hồng Giang luôn muốn có một đứa khác nữa, nhưng ba thằng con trai lại chỉ sinh toàn con gái, điều này khiến Tần Hồng Giang ở sâu trong lòng luôn trọng nam khinh nữ thủy chung thấy thất vọng. Con trai cả Tần Chấn Đường năm đó bởi vì say rượu mà hãm hiếp Tần Manh Manh, Tần Manh Manh liền bỏ nhà ra đi. Tần Hồng Giang lúc ban đầu vẫn chưa biết tới sự tồn tại của Tần Hoan, về sau mới biết Tần Manh Manh không ngờ lại mang thai, hơn nữa còn sinh một đứa con trai. Nhân sinh luôn là buồn vui vô thường, cho dù là lão tướng Tần Hồng Giang kinh nghiệm sa trường cũng không biết nên đối diện với bão táp gia đình này như thế nào. Con trai chết rồi, rốt cuộc có phải là Tần Manh Manh giết hay không? Nếu như hung thủ thật sự là Manh Manh, vậy thì ông ta sẽ phải đối diện như thế nào? Nhìn hai dòng nước mắt trong vắt ngây thơ của Tần Hoan, lại nhìn vẻ mặt sợ hãi giống như con chim non bị thương của đứa bé này, trong lòng Tần Hồng Giang thắt lại, bất kể là như thế nào, bọn họ cũng không nên để Tần Hoan phải chịu quá nhiều ảnh hưởng, không nê để cho tâm linh nhỏ bé của Tần Hoan phải chịu thương tổn.
Tần Hồng Giang nói khẽ: "Tiểu Hoan, chúng ta đều là thân nhân của cháu, không phải là người xấu, cháu yên tâm đi, mẹ cháu sẽ sớm về với cháu thôi. "
Tần Hoan dùng sức lắc đầu, bụng bởi vì đói mà phát ra tiếng lẹp bẹp.
Tần Hồng Giang thở dài, nói với Tần Chấn Viễn: "Kiếm cho tiểu Hoan cái gì ăn đi!"
...
Lúc Trương Dương lái xe đạp tới khu nhà mà Tần Manh Manh ở thì ở hiện trường vẫn còn rất nhiều người. Trương Dương đỗ xe đẹp, len qua đám người chen vào bên trong, bị một cảnh sát ở trước mặt cản lại: "Đồng chí, chúng tôi đang làm nhiệm vụ, anh lui ra sau một chút, đừng làm cản trở công tác của chúng tôi!"
Trương Dương nói: "Con trai của tôi ở bên trong, tôi phải vào tìm nó!"
"Không được!"
Trương đại quan nhân hiện tại đang nóng lòng như có lửa đốt, lấy đâu ra kiên nhẫn mà giải thích với anh cảnh sát này, lập tức đẩy cho cảnh sát lảo đảo rồi bước về phía cửa vào, mấy cảnh sát thấy tình thế bất diệu, nhất loạt vây lên.
Trưởng phân cục Trình Chí Vĩ cũng ở hiện trường, thấy Trương Dương tới thì không khỏi thầm kêu phiền phức, năng lực gây chuyện của thằng ôn này thì Trình Chí Vĩ đã được lãnh giáo một cách sâu sắc, gã vội vàng đi tới, ngăn thủ hạ lại, đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Sao? Cậu chạy tới đây làm gì?"
Trương Dương nói: "Các người làm án của các người, tôi đi tìm người của tôi!" Hắn chẳng buồn giải thích với Trình Chí Vĩ, chạy vào bên trong nhà của Tần Manh Manh, Trương Dương đi tới trước cửa nhà Tần Manh Manh thì không khỏi ngây ra, cửa phòng mở toang, từ tình huống của khóa cửa có thể thấy cửa phòng này đã bị người ta cường hành mở ra. Tim Trương Dương lập tức trầm xuống, gọi to: "Tiểu Hoan!"
Trong nhà không có ai trả lời hắn.
Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp đều vào theo, Trình Chí Vĩ nói: "Trương Dương, cậu tìm đứa bé đó à!"
Trương Dương gật đầu: "Anh có gặp nó không?"
Lương Liên Hợp nói: "Trương Dương, cậu có biết Tần Manh Manh đang ở đâu không?"
Hai hàng lông mày của Trương Dương lập tức nhíu lại, hắn đầy vẻ hoài nghi, nói: "Cảnh sát các anh tới đây nhiều như vậy là để tìm Tần Manh Manh à? Cô ta rốt cuộc đã làm gì?" Vừa rồi Tần Manh Manh ở trong điện thoại nói chuyện rất hàm hồ, Trương Dương cũng không biết cô ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Trình Chí Vĩ nói: "Tần Chấn Đông chết rồi!" Gã chỉ vào tòa nhà ở đối diện: "Trong căn phòng mà anh ta thuê, bị người ta bắn ba phát súng, trên súng toàn là dấu vân tay của Tần Manh Manh, buổi sáng có người thấy hai anh em họ cãi nhau. "
Liên tưởng tới cú điện thoại mà Tần Manh Manh gọi cho mình, Trương Dương đột nhiên ngộ ra gì đó, hắn nói khẽ: "Các người hoài nghi Tần Manh Manh đã giết chết anh ruột của cô ấy ư?"
Lương Liên Hợp nói: "Từ tình huống nắm được hiện tại cho thấy, cô ta quả thực là người bị hiềm nghi nhiều nhất. "
Trương Dương nói: "Tôi không gặp cô ta!"
Trình Chí Vĩ nói: "Trương Dương, xin anh hãy phối hợp với công tác của chúng tôi một chút, anh và Tần Manh Manh có quan hệ gì? Anh vì sao lại chạy tới đây?"
Trương Dương nói: "Các tật của cảnh sát các anh chính là hoài nghi tất cả, có biết không? Trước khi không có chứng cứ, các anh không được bắt bóng bắt gió, tôi không biết Tần Chấn Đông, quan hệ giữa tôi và Tần Manh Manh rất đơn giản, là bạn bè, cô ấy là con gái nuôi của mẹ tôi, Tần Hoan là con trai nuôi của tôi, chỉ đơn giản thế thôi, hiện tại các người nên nói cho tôi biết, các người đã đưa con trai nuôi của tôi đi đâu rồi?"
Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp nhìn nhau, Trình Chí Vĩ nói: "Người nhà của tư lệnh Tần tới, bọn họ mang Tần Hoan đi rồi. "
Trương Dương chỉ vào cửa phòng: "Cửa phòng là bị người ta, cảnh sát các anh vì sao không quản... "
Lương Liên Hợp nói: "Chuyện nhà của người ta, chúng tôi quản làm sao được!"
Trương Dương hậm hực gật đầu, quay người bước ra cửa.
Kinh thành buổi tối mây đen mù mịt, bầu trời cuối cùng cũng không chịu được càng lúc càng nhiều tầng mây tích tụ lại, nước mưa tí tách rơi.
Lý Tân Nguyên gắp một cái móng giò cho con trai, cười nói: "Ăn nhiều vào, gần đây con gầy quá!"
Văn Hạo Nam cười cười, lúc đang chuẩn bị ăn thì La Tuệ Ninh ồ lên một tiếng, bởi vì bà ta nhìn thấy trên tay áo sơ mi của con trai có một vết máu.
Văn Hạo Nam từ trong ánh mắt của mẹ ý thức được gì đó, gã cúi đầu xuống, nhìn thấy vết máu đó, trong lòng không khỏi giật mình, nhưng ngoài mặt thì không hề lộ ra vẻ kinh hoàng, mà nhíu mày, nói: "Mấy ngày hôm nay thời tiết khô quá, hôm nay lại chảy máu mũi... " Hắn đứng dậy: "Mẹ, con đi thay áo!"
La Tuệ Ninh gật đầu.
Khoảng lát sau Văn Hạo Nam thay áo phông màu đen bước xuống, trực tiếp ném cái áo sơ mi vừa thay ra vào thùng rác.
La Tuệ Ninh nói: "Nếu để cha con nhìn thấy thì sẽ nói con lãng phí đó. "
Văn Hạo Nam nói: "May mà cha không ở nhà!"
La Tuệ Ninh thở dài: "Thằng nhóc con từ nhỏ đã có cái tật này rồi, làm chuyện gì cũng đều truy cầu tận thiện tận mỹ, cho dù là có một chút tỳ vết con cũng sẽ không hài lòng!"
Văn Hạo Nam nói: "Lúc con năm tuổi không cần thận ngã xuống một hố nước bẩn, từ lúc đó trong lòng bị ám ảnh, con ghét đồ bẩn thỉu. "
La Tuệ Ninh nói: "Cho nên quần áo của con chỉ cần hơi rách một chút là con sẽ vứt đi, đồ chơi của con chỉ cần thiếu một linh kiện con cũng sẽ ném nó vào thùng rác. Mẹ nhớ ngày xưa mẹ mua cho hai chị em con mỗi người một cái vại cá, vại cá của con bị sứt mất một miếng. Con không ngờ lại hất đổ nó, vì chyện đó mà mẹ còn đánh cho con một trận. Cha con cho rằng vì mẹ chiều con quá, nhưng mẹ biết, con từ nhỏ trong lòng đã bị ám ảnh, con quá truy cầu hoàn mỹ vô khuyết. Hạo Nam, kỳ thực có một câu mẹ đã muốn nói với con từ lâu, trên thế giới này không căn bản là không có chuyện gì hoàn mỹ vô khuyết cả. "
Văn Hạo Nam gật đầu, nói: "Mẹ, con trước đây luôn tin rằng trên thế gian này có tồn tại hai chữ hoàn mỹ, nhưng hiện tại con không tin nữa rồi, kỳ thực, tàn khuyết cũng là một kiểu đẹp. "
La Tuệ Ninh bật cười: "Thằng bé này, hôm nay giống như là một triết học gia vậy, miệng nói toàn đạo lý. "
Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, con không muốn tiếp tục ở trong bộ đội nữa. "
La Tuệ Ninh ngây ra: "Vì sao? Con ở trong bộ đội chính là tiền đồ vô lượng, vì sao lại đột nhiên từ bỏ?"
Văn Hạo Nam nói: "Con ở trong bộ đội nhiều năm rồi, đối với tất cả đều cảm thấy khô khan vô vị, con đã hoàn toàn mất đi hứng thú với sự nghiệp hiện tại của con rồi, con muốn thay đổi hoàn cảnh. "
La Tuệ Ninh nói: "Con muốn... "
Văn Hạo Nam cười nói: "Con kỳ thực rất hâm mộ Trương Dương!"
Nhắc tới Trương Dương, La Tuệ Ninh không khỏi bật cười, bà ta nói khẽ: "Tính tình của nó con không học theo được đâu, chuyển nghề tới địa phương là đại sự liên quan tới tiền đồ của con. Thế này đi, đợi mẹ thương lượng với cha con đã rồi mới quyết định. "
Văn Hạo Nam gật đầu, nói: "Được, mẹ, nếu con sau khi chuyển nghề, không có thời gian ở cùng bố mẹ. "
La Tuệ Ninh nói: "So với quan trường, trong quân đội kỳ thực đơn thuần hơn nhiều, với tính tình của con, ở trong quan trường chưa chắc có thể thích ứng được. "
Văn Hạo Nam mỉm cười, nói: "Kỳ thực con đã bắt đầu thay đổi rồi!"
*****
La Tuệ Ninh nói: "Bất kể là con như thế nào thì cũng vẫn là con trai của mẹ, tâm sự lớn nhất của người làm mẹ như mẹ đây chính là được nhìn thấy con sớm ngày lập gia đình. "
Văn Hạo Nam cười nói: "Con biết rồi, mẹ, con đảm bảo sẽ giải quyết thật sớm chuyện chung thân đại sự!" Lúc nói câu này, gã đột nhiên nhớ tới Tần Manh Manh, trong lòng không hề có một gợn sóng, Văn Hạo Nam phát hiện mình cuối cùng cũng thoát khỏi sự khốn nhiễu của tình cảm rồi, tuy phương thức bước ra có chút tàn khốc. Hắn uống một ngụm bia, gã có thể chịu đựng đau khổ, nhưng lại không thể chịu đựng sự vũ nhục đó, gã bởi vì tình cảm thuần khiết của mình bị người ta vô tình khinh nhờn, yêu đối với hắn mà nói, vĩnh viễn sẽ không có nữa.
La Tuệ Ninh nhìn con trai, nếu như con trai thực sự có thể làm được chuyện đã hứa với mình, bà ta sẽ vui mừng biết bao. La Tuệ Ninh lại gắp một cái móng giò cho con trai.
Văn Hạo Nam cười nói: "Mẹ, mẹ đừng cứ chỉ lo cho con, mẹ cũng ăn đi!"
La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương đã nói, người lớn tuổi thì nên ăn ít đồ mặn thôi. "
Lúc này người giúp việc tới thông báo, Hà Trường An tới thăm.
Quan hệ giữa Hà Trường An và Văn gia trước giờ luôn rất tốt, cách một đoạn thời gian lại tới chơi.
La Tuệ Ninh cũng không coi y là người ngoài, cười bảo: "Lão Hà vì sao lại về kinh thành vậy? Không phải nói anh tới châu Phi đào vàng rồi à?"
Hà Trường An cười nói: "Thơm quá, nhất định là Văn phu nhân tự mình xuống bếp rồi. "
La Tuệ Ninh cười nói: "Ăn chưa ăn à, ngồi xuống cùng ăn đi. Dì Lưu, mang bát đũa cho Hà tiên sinh. "
Văn Hạo Nam chào một tiếng chú Hà, Hà Trường An cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Văn Hạo Nam, nhận lấy bát cơm. La Tuệ Ninh làm sạch bát giúp y, Hà Trường An gắp móng giò cắn một miếng, khen không ngớt: "Trù nghệ của Văn phu nhân so với ngự trù của hoàng cung đại nội trướng đây thì còn giỏi hơn nhiều, chẳng trách thủ tướng Văn của chúng ta lại bảo dưỡng tốt như vậy. "
La Tuệ Ninh nói: "Anh đừng lắm điều nữa, hôm nay đột nhiên tới đây là vì chuyện gì?"
Hà Trường An nói: "Tôi hôm nay tới là có chuyện muốn nhờ, gần đây Tinh Toản và Kim Toản thế gia của tôi đa cạnh tranh ác tính, Tra Tấn Bắc đúng là giết một vạn thì tự mất năm ngàn. "
La Tuệ Ninh cười khúc khích, nói: "Chuyện trên sinh ý thì tôi không giúp được gì đâu. "
Hà Trường An nói: "Tôi muốn nói chuyện với y, cứ tiếp tục thì thế này thì thị trường loạn mất. "
La Tuệ Ninh nói: "Nhưng tôi nghe nói cuộc tranh chấp này là do anh dấy lên mà. "
Hà Trường An cười cười: "Lúc ban đầu thật sự là muốn chia một chén canh, hiện tại thì hay rồi, người ta thà lật úp nồi cũng không chịu cho tôi một miếng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, chuẩn bị lui ra khỏi ngành này, mục đích tôi tới tìm chị là nhờ chị ra mặt giúp tôi hẹn Tra Tấn Bắc nói chuyện. "
La Tuệ Ninh hiểu rất rõ về Hà Trường An, trên sinh ý Hà Trường An rất ít khi nhận thua, không biết y hiện tại lại có kế hoạch mới gì, cho nên mới từ bỏ khối thịt béo Kinh Toản thế gia đã tới tay này, bà vẫn gật đầu, nói: "Được, tôi giúp anh hẹn y. "
Đang nói chuyện thì điện thoại của La Tuệ Ninh đổ chuông, bà cầm điện thoại lên, khi bà ta nghe xong lời đối phương nói, sắc mặt lập tức biến đổi, nói khẽ: "Thật á!"
Hà Trường An và Văn Hạo Nam đều nhìn ra là nhất định xảy ra chuyện gì đó rồi.
La Tuệ Ninh nói: "Hỏng rồi, Tần Manh Manh bị hiềm nghi giết chết anh cả của cô ta là Tần Chấn Đông, Tần Hoan cũng bị người của Tần gia mang đi rồi. Thằng ôn Trương Dương sau khi nghe thấy chuyện này liền giống như phát điên chạy tới trụ sở quân khu!" Lúc bà ta nói câu này đã liên tục ấn số gọi cho Trương Dương, nhưng di động của Trương Dương thủy chung ở trong trạng thái tắt máy.
La Tuệ Ninh không ngồi yên được nữa, bà ta đứng dậy, nói: "Không được, tôi phải đi cản nó lại!"
Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, mẹ không thích hợp ra mặt đâu!"
La Tuệ Ninh được con trai nhắc nhở nên tỉnh táo lại, bà ta gấp đến nỗi giậm chân bình bịch, nói: "Sao giờ, sao giờ, thằng nhóc này sao không bao giờ khiến người ta an tâm cho được. "
Văn Hạo Nam nói: "hay là để con đi xem thế nào! Chỗ tư lệnh Tần con cũng quen biết, con ra mặt thì tốt hơn. "
La Tuệ Ninh nghĩ một chút cuối cùng cũng gật đầu: "Con mau đi đi, nhất định phải cản nó lại trước khi nó gây chuyện. Tính nóng lắm, đã giận lên rồi thì chuyện gì cũng dám làm. Hay là để mẹ gọi điện thoại cho tư lệnh Tần trước!"
Hà Trường An nói: "Đừng, tính khí của tư lệnh Tần chị cũng biết đó, mà phó thủ tướng Văn chưa chắc đã đồng ý cho chị làm vậy đâu. " Hà Trường An uyển chuyển nhắc nhở.
La Tuệ Ninh bất lực thở dài, bởi vì quan hệ của Kiều lão, quan hệ giữa quân phương và chồng mình vô cùng vi diệu, chồng mình khẳng định không muốn mình xen vào chuyện của quân phương.
Hà Trường An nói: "Thế này đi, tôi và Hạo Nam cùng đi, xem xem có thể ngăn cản cậu ấy hay không. "
Lên xe ô tô của Hà Trường An, Văn Hạo Nam thở dài: "Thằng em trai nuôi của của tôi đúng là không bao giờ làm người ta bớt lo cho được. "
Hà Trường An nói: "Hạo Nam, lát nữa cậu phải khống chế tình tự, đám người quân đội không dễ đụng vào đâu, nhất cử nhất động của cậu có lẽ sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của cha cậu và họ đó, trước khi làm bất kỳ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ. "
Văn Hạo Nam gật đầu, nói: "Manh Manh vì sao lại giết đại ca của cô ấy? Tần gia vì sao phải mang đứa bé đó đi?"
Hà Trường An cười lạnh, nói: "Có một số chuyện chúng ta căn bản không thể nào tưởng tượng được, chuyện của Tần gia người ngoài như chúng ta không có quyền hỏi, có điều mục đích mà bọn họ dẫn đứa bé đó đi chỉ có một.
Văn Hạo Nam hiếu kỳ nhìn Hà Trường An.
Hà Trường An châm một điếu Tuyết Gia, rít một hơi rồi nói: "Tần Manh Manh bỏ chạy rồi, phương pháp duy nhất có thể bức cô ta về chính là bắt được đứa bé này, người của Tần gia đúng là không từ thủ đoạn. "
Văn Hạo Nam trong lòng có chút kỳ quái, trong lời nói của Hà Trường An lộ ra sự bất mãn đối với Tần gia, nhưng không biết y và Tần gia có khúc mắc gì?
Bóng tối phủ xuống, mưa càng lúc càng lớn. Trương đại quan nhân giống như u linh xuất hiện trong đại viện quân khu, với võ công của hắn, vòng qua sự giám thị của cảnh vệ, vượt nóc nhảy tường không phải là chuyện khó. Trương Dương mặc áo phông màu xám, quần bò màu xanh, nước mưa khiến cho quần áo của hắn bết chặt lên người, phác ra đường cong kiện mỹ, nước mưa men theo khuôn mặt hắn không ngừng chảy xuống. Trương Dương nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Tần gia.
Tần Hồng Giang là một cái tên nổi tiếng trong quân giới, một tướng lĩnh có chiến công hiển hách. Trương Dương không biết giữa Tần gia và Tần Manh Manh rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, nhưng hắn nhớ rõ một chuyện, hắn đã đáp ứng với Tần Manh Manh sẽ chiếu cố cho Tần Hoan, hắn đã đáp ứng Tần Manh Manh không để Tần Hoan phải chịu bất kỳ sự khi phụ nào. Nam nhân đại trượng phu, đã đáp ứng rồi thì phải làm, Trương đại quan nhân không muốn mượn tay bất kỳ ai. Tần Hoan là con trai nuôi của hắn, thân là cha nuôi, hắn có trách nhiệm phải bảo vệ đứa bé đáng thương này.
Trương Dương ấn chuông cửa.
Hai mắt của cảnh vệ cảnh giác nhìn Trương Dương: "Anh tới có chuyện gì?"
Trên mặt Trương Dương lộ ra nụ cười hờ hững: "Xin chuyển cáo tới tư lệnh Tần, tôi là cha nuôi của Tần Hoan, tôi tới đón nó vè... "
Cảnh vệ đóng cửa sổ nhỏ quay người bước đi.
Tần gia đang bao trùm trong bầu không khí bi thương, lão nhị Tần Chấn Viễn ra ngoài lo liệu hậu sự cho đại ca, Tần Hồng Giang thì nhốt mình trong thư phòng, Thương Ngọc Khiết thì không ăn không uống chỉ khóc trong phòng ngủ, hai cô con dâu ở bên cạnh khuyên nhủ bà ta, và cũng không ăn không uống. Còn Tần Hoan, đứa bé này tỏ vẻ vô cùng quật cường, bất kể là người Tần gia khuyên thế nào nó cũng không chịu ăn cơm, chỉ luôn miệng gọi mẹ.
Tần Chấn Đường và mấy người bạn của gã đang thương lượng chuyện hậu sự của đại ca thì cảnh vệ bước vào thông báo chuyện của Trương Dương.
Tần Chấn Đường nhíu mày, hắn có chút không hiểu, nói: "Người này sao mà trà trộn được vào đại viện quân khu. " Gã từng giao thủ với Trương Dương một lần, biết rõ sự lợi hại của Trương Dương. Mấy người bạn ở xung quanh gã cũng nhao nhao hỏi xảy ra chuyện gì.
Tần Chấn Đường tức giận nói: "Tới gây chuyện à, tiểu Hoan là con của em gái tôi, một người ngoài như hắn dựa vào gì mà tới cửa đòi người? Bảo hắn cút đi. "
Cảnh vệ đó gật đầu, quay người bước đi.
Tần Chấn Đường gọi gã lại, nói: "Anh đợi đã" gã ý thức được Trương Dương lai giả bất thiện, liền nói khẽ: "Thông tri cho cảnh vệ liên, đuổi hắn ra ngoài. "
Trương Dương vẫn đang bảo trì khắc chế và nhẫn nại, đợi trong gió mưa năm phút, vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Lúc này, từ đằng xa vang lên tiếng động cơ xe hơi, bốn chiếc xe jeep quân dụng lái về phía hắn rồi dừng lại trước mặt hắn. Đèn xe sáng chói chiếu lên người hắn, Trương Dương híp mắt lại, xuyên qua tầng mưa nhìn thấy hơn hai mươi chiến sĩ toàn thân võ trang từ trên xe jeep nhảy xuống.
Quân quan dẫn đầu cao giọng nói: "Hai tay ôm đầu, quay người lại. "
Trương Dương xòe hai tay ra, nhưng không hai tay ôm đầu theo lời phân phó của gã, mà hờ hững nói: "Tôi tới không phải là vì muốn gây sự, tôi là tới tìm con trai tôi. Tư lệnh Tần mang con trai tôi đi, tôi hiện tại muốn đón nó về. "
Sĩ quan đó nói: "Giơ hai tay lên, anh là ai? Sao lại vào được đây?"
Trương Dương nói: "Tôi là Trương Dương, công dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, đừng nói với tôi rằng nơi này không phải là đất Trung Quốc. Một công dân thủ pháp như tôi đi lại trên lãnh địa Trung Quốc thì có gì mà không đúng. "
"Giơ tay lên. " Sĩ quan nghiêm giọng quát.
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi không phạm pháp, anh hình như là không có quyền đó. Chỉ bởi vì tôi vào đại viện quân khu thôi ư? Nơi đây chẳng lẽ là cấm khu quân sự à, nơi đây chẳng lẽ không phải là đất Trung Quốc ư?"
Hai mươi binh sĩ đồng loạt giơ súng lên, nhắm thắm vào Trương Dương ở giữa.
*****
Trương Dương cười lạnh, nói: "Tôi cho rằng chuyện trong thiên hạ có lớn cỡ nào cũng không qua được một chữ lý, hiện tại xem ra lý thì tính là gì? Còn không bằng rắm chó!"
"Tôi cho anh mười giây, lập tức rời khỏi nơi này!"
Trương Dương nói: "Con người tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi. "
Sĩ quan đó nhanh như thiểm điện rút súng lục ra, gã cho rằng tốc độ rút súng của gã đã siêu quần lắm rồi. Nhưng gã không ngờ đối phương so với gã còn nhanh hơn, không đợi gã giơ súng lên, Trương Dương đã tiếp cận rồi bẻ tay gã, cướp lên súng trên tay ghì vào cằm gã.
Hơn hai mươi binh sĩ tuy đều cầm súng, nhưng vẫn còn chốt bảo hiểm, hành động của họ vừa rồi chỉ là để dọa đối phương mà thôi, không ai ngờ được Trương Dương lại thật sự dám động thủ.
Sĩ quan đó tuy bị Trương Dương chế trụ, nhưng vẫn có chút đảm sắc, anh dũng không sợ hãi nói: "Anh biết mình đang làm gì không? Có gan thì nổ súng đi, tôi không tin anh có thể rời khỏi đây!"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Muốn làm liệt sĩ à? Vậy thì con mẹ nó cứ khệnh đi, tôi sẽ không cho anh cơ hội hưởng thụ đãi ngộ tiền trợ cấp đâu. " Trương Dương nhìn những chiến sĩ đang nghiêm trận chờ đợi đó, gầm lên: "Con mẹ nó bỏ hết súng xuống cho tôi. "
Cửa lớn của Tần gia ở phía sau Trương Dương chậm rãi mở ra, Tần Chấn Đường và năm sĩ quan xuất hiện ở cửa, thấy tỉnh cảnh ở trước mặt, Tần Chấn Đường cũng giật mình, gã bước về phía Trương Dương một bước, nói: "Trương Dương, anh có biết mình đang làm gì không? Bỏ súng xuống ngay rồi rời khỏi nơi này, tôi sẽ không truy cứu. "
Trương Dương trả lại súng cho viên sĩ quan đó rồi đẩy gã ra, viên sĩ quan đó sau khi được tự do, lập tức chĩa súng vào Trương Dương.
Trương đại quan nhân híp mắt lại nhìn đám sĩ quan ở đằng xa: "Tôi nghe nói quân nhân coi trọng nhất là vinh dự và tôn nghiêm, nhưng hôm nay phát hiện cũng chỉ có vậy mà thôi. " Hắn dùng khẩu khí khinh miệt nói ra câu này, lập tức khiến cho những chiến sĩ ở hiện trường nổi giận.
Tần Chấn Đường nói: "Trương Dương, tôi khuyên anh mau đi đi, hôm nay nhà chúng tôi có chuyện, không có thời gian so đo với anh. "
Trương Dương nói: "Chuyện của nhà các anh tôi không quản, nhưng Tần Hoan là con trai tôi, tôi giờ muốn mang nó đi. "
Tần Chấn Đường tức giận nói: "Anh cho rằng mình là ai mà dám chạy tới cửa nhà chúng tôi đòi người. "
Trương Dương nói: "Tôi chỉ là một người bình thường, nhưng nếu ai chọc lên đầu tôi, tôi tuyệt sẽ không cho hắn yên đâu. "
Một sĩ quan ở bên cạnh Tần Chấn Đường không nhịn được nữa, tức giận nói: "Chấn Đường, lải nhải với hắn làm gì, loại hỗn đản không biết trời cao đất dày này nên đập cho một trận rồi ném ra ngoài. "
Trương đại quan nhân cười ha ha, giơ thẳng cánh tay ra phía trước, chỉ vào mũi sĩ quan đó: "Anh cũng tính là có gan đấy, tới đây! Các anh cùng lên hết đi, để tôi ước lượng phân lượng của đám quân nhân các anh nào!"
Tần Chấn Đường còn chưa kịp cản thì người bạn đó của hắn đã xông ra, sĩ quan đó tên là Triệu Toàn Năng, là một cao thủ bác đấu, gã vung quanh đấm Trương Dương. Triệu Toàn Năng xuất quyền lăng lệ, quyền đầu dưới ánh đèn và gió mưa cuốn lên một quầng sáng mờ mờ, gào rít đánh vào má phải của Trương Dương. Trương Dương giơ tay trái ra, tóm chặt lấy cổ tay của Triệu Toàn Năng, dùng sức vặn một cái. Triệu Toàn Năng bởi vì đau quá, người gập xuống, Trương Dương nhấc chân đá vào ngực Triệu Toàn Năng, thân hình khôi ngô của Triệu Toàn Năng bay ra như một con quay, va lên cửa lớn của Tần gia, hất tung cả hai cánh cửa, rồi nặng nề ngã lên mặt đất đầy nước mưa.
Tần Chấn Đường thấy bạn bị một cước của Trương Dương đá bay, lập tức giận đỏ cả mắt, Trương Dương nói không sai, quân nhân đều rất coi trọng vinh dự và tôn nghiêm, đối diện với sự tới cửa gây hấn của Trương Dương, bọn họ không thể nào nhịn được.
Tần Chấn Đường tuy đã chịu khổ của Trương Dương, nhưng lần đó là đơn đả độc đấu, hiện tại dưới tình huống nhân số chiếm ưu thế, gã cho rằng phần thắng đã nắm chắc tong tay, bất kể xuất phát điểm của Trương Dương là gì, hắn lẻn vào đại viện quân phân khu chính là không đúng, cái chết của đại ca khiến Tần Chấn Đường uất ức tới cực điểm, gã muốn tìm một con đường để phát tiết. Tần Chấn Đường gật đầu với Trương Dương, nói: "Là bản thân anh không cần cơ hội! Các đồng chí, lên... " Tần Chấn Đường đầu óc cũng không hồ đồ, chỉ bằng vào mình khẳng định là không làm gì được Trương Dương.
Cảnh Trương Dương một cước đá bay Triệu Toàng Năng tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên câu này của Tần Chấn Đường vừa được nói ra khỏi miệng, hơn hai mươi chiến sĩ của cảnh vệ liên ùa lên, quân nhân có huyết tính của quân nhân, chúng ta không cần súng cũng có thể đánh cho ngươi một trận.
Đây chính là chỗ thông minh của Trương đại quan nhân, nếu như người ta dùng súng, hôm nay hắn thực sự phiền phức rồi, còn luận tới đánh nhau tay không, cho dù là hơn bảy mươi tên đệ tử của Bát Quái môn cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi là hơn hai mươi chiến sĩ của cảnh vệ liên.
Trương Dương trước khi tới đây đã nghĩ kỹ tới hậu quả có thể dẫn tới, lăn lộn trong thể chế lâu như vậy, hắn trước khi làm bất kỳ chuyện gì cũng phải đắn đo suy nghĩ kỹ càng, nhưng Trương Dương thủy chung lại không phải là một người lý trí tới mức quên đi tình thân và chính nghĩa, bởi vì nếu quá hiện thực, vậy thì sẽ biến thành tư tự và máu lạnh. Trương Dương vĩnh viễn không học được điều đó, đúng lúc thì hắn biết nên làm thế nào là thông minh nhất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đi làm, nam nhân đại trượng phu có thể cái có thể làm, có cái không thể làm, chuyện đã đáp ứng người khác thì hắn phải làm. Vì lợi ích của bản thân mà lựa chọn ẩn nhẫn thì hắn không phải là Trương Dương.
Trương Dương đằng không bay lên, hai chân đá ra, đá ngã hai chiến sĩ. Một chiến sĩ gầm lên từ phía sau hắn lao tới, ôm lấy người Trương Dương, nhưng lại bị Trương Dương dang hai tay ra, lật tay đánh một cú vào mặt chiến sĩ đó, khiến cho gã ngã ngửa ra sau.
Đám chiến sĩ của cảnh vệ liên này toàn bộ là thanh niên gan dạ, bọn họ tuy không có dạng vũ dũng như đệ tử Bát Quái môn, nhưng sau khi nhập ngũ đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, phương diện bác kích cận thân cũng là một hảo thủ. Trương Dương vung tay đá chân đánh ngã được năm chiến sĩ, đám chiến sĩ này rất nhanh liền nhìn ra được sự lợi hại của Trương Dương, bọn họ ùa lên, một người vừa bị đánh ngã, người khác liền xông tới. Trương đại quan nhân tuy lợi hại nhưng cũng không chống đỡ được nhiều người như vậy, bị sáu chiến sĩ thành công áp sát, bọn họ người tóm người ôm, còn có người quặp chặt lấy chân Trương Dương.
Tần Chấn Đường nhắm chuẩn thời cơ, sải bước tiến lên đấm một quyền vào bụng dưới của Trương Dương, đối diện với đối thủ lợi hại như vậy, ai muốn đơn đả độc đấu thì là kẻ ngu. Trương Dương cố chịu một quyền của gã rồi gầm lên một tiếng, hổ khẩu rung lên, hất sáu chiến sĩ đang ôm hắn ra, vừa thoát khỏi sáu người này, lại có mấy chiến sĩ bất chấp tất cả lao lên, liều mạng ôm Trương Dương lại, có chút tinh thần liều lĩnh không sợ chết, trong quân nhân trước giờ không thiếu hảo hán biết khó mà vẫn xông lên.
Trương đại quan nhân lúc này đã giận thật rồi, hắn đằng không bay lên, mang theo cả sáu chiến sĩ quấn chặt lấy mình ngã xuống mặt đất cứng rắn, thảm nhất là hai chiến sĩ ôm hông hắn, bọn họ sắm vai kẻ lót đường, suýt nữa thì bị đè cho không thở nổi. Tay phải của Trương Dương hất một chiến sĩ ra, giơ tay đấm một quyền khiến gã ngã xuống, tung chân đá bay một chiến sĩ đang ôm chân hắn.
Tần Chấn Đường thấy Trương Dương bị mấy chiến sĩ quấn lấy còn chưa kịp đứng dậy, hắn sải bước lên trước, nhấc chân đá vào mặt Trương Dương. Trương Dương dùng khửu tay phải đỡ lấy đòn công kích của Tần Chấn Đường, giơ tay trái đấm vào bụng dưới của Tần Chấn Đường, đánh cho Tần Chấn Đường hô thảm một tiếng, ôm bụng ngã xuống.
Trương Dương nhân thời cơ thoát khỏi sự quấn quít của mấy chiến sĩ.
Tần Chấn Đường thấy hắn xông về phía mình, cố nhịn đau vùng quyền đấm Trương Dương, lại bị Trương Dương dùng tay phải gạt ra, song quyền giống như mưa rơi đánh lên ngực Tần Chấn Đường, đánh cho Tần Chấn Đường thối lui liên tục. Trương đại quan nhân trong mưa từng bước áp sát, đột nhiên dừng lại, lập tức một quyền đấm lên cằm Tần Chấn Đường, đầu Tần Chấn Đường ngửa ra sau, máu mũi bay lên không theo đường parabon.
Trương Dương bước theo một quyền ngưng mà không phát, mắt hổ lạnh căm, nhìn Tần Chấn Đường ngã xuống đất, gầm lên: "Ai cản ta thì phải chết. "
Tiếng bước chân chỉnh tề từ bốn phương tám hướng tập kết về nơi này, Trương Dương đứng ở đó, vẫn là gần trăm chiến sĩ đội mưa bước tới, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh lẽo: "Cùng lên đi!"
Tần Chấn Đường giãy dụa bò dậy, gã móc súng ra, dùng họng súng chỉ vào Trương Dương, gầm lên: "Mày không sợ chết à? Có tin tao bắn chết mày không?"
Trương Dương nhướn mày nhìn gã: "Anh có gan thì thử đi, nếu anh dám nổ súng, tôi đảm bảo anh sẽ chết trước tôi đấy! Tôi sợ súng của anh chắc. "
Ngón tay của Tần Chấn Đường đã đặt lên cò súng.
Trương Dương lạnh lùng nhìn gã, thần kinh khắp người đã kéo căng, y tuy nắm chắc đoạt được súng trên tay Tần Chấn Đường, nhưng không nắm chắc có thể thoát chết dưới họng súng của trăm chiến sĩ ở phía sau. Nhưng Trương Dương rất nhanh liền từ trong mắt Tần Chấn Đường nhìn thấy một tia do dự.
Tần Chấn Đường không dám nổ súng, bối cảnh của Trương Dương gã biết rõ, hắn là con trai nuôi của phó thủ tướng Văn, cho dù là hắn vô lễ xông vào, cho dù là hắn tới cửa gây hấn, nhưng tội không đáng chết, nếu như mình nổ súng giết hắn, sợ rằng không biết phải ăn nói thế nào, thực lực của Văn Quốc Quyền gã biết rõ.
Trương Dương bước lên trước một bước, Tần Chấn Đường lui ra sau một bước. Trương Dương nói: "Tôi chỉ muốn dẫn con trai tôi đi mà thôi. "
Tần Chấn Đường lắc đầu, nói: "Không được!"
Trong mưa đột nhiên vang lên tiếng gọi khiến người ta tan nát cõi lòng: "Cha, cha ơi!"
Tần Hoan từ trong tiểu lâu của Tần gia đội mưa chạy ra, nó bất chấp tất cả lao về phía Trương Dương, bảo mẫu ở phía sau vội vàng đuổi theo.
Tần Hoan còn chưa chạy được bao xa thì bị bảo mẫu đó bắt lại.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng đầm đìa nước mắt của Tần Hoan, mắt như rách ra, gầm lên: "tiểu Hoan. " Hắn đẩy Tần Chấn Đường ở trước mặt sang một bên, đuổi theo Tần Hoan.
Bảo mẫu đó kéo Tần Hoan vào trong nhà, Tần Hoan vừa đấm vừa đá, gân cổ hét lên: "Cháu muốn cha cháu, cháu muốn cha cháu!"
Hơn trăm chiến sĩ nhìn thấy cảnh ở trước mặt thì đầu ngây ra, tình cảm của người ta đúng là giữa hai cha con, tư lệnh Tần vì sao lại muốn chia lìa hai cha con người ta? Có mấy người trong đó biết một số chuyện của Tần gia, thầm nghĩ, con gái của tư lệnh Thần thì ra là đã ngủ với người khác, đứa bé này chính là con trai của hai người.
Hai vị bằng hữu của Tần Chấn Đường muốn cản Trương Dương bước vào Tần gia, lại bị Trương Dương đánh cho ngã xuống đất.
Tần Chấn Đường gầm lên: "Mày đứng lại cho tao?"
Tần Hoan gào lên: "Cha ơi!"
Trương đại quan nhân nhìn thấy bảo mẫu đó tóm chặt lấy Tần Hoan, hận đến nỗi ngứa cả răng, gầm lên: "Thả con trai tôi ra. "
"Mày đứng lại cho tao!"
Trương Dương vẫn chạy về phía Tần Hoan.
"Bình!" tiếng súng giòn tan xé rách màn mưa, tiếng súng khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
← Ch. 0486 | Ch. 0488 → |