Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0500

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0500: Lấy trứng chọi đá
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Xe kéo theo thang máy trực tiếp đi xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm, hai người đó mở cửa sau của một chiếc xe ra, bê cái thùng chứa Trương Dương và Kiều Mộng Viện lên.

Trương Dương lúc này đã không còn nghĩ tới chuyện gì khác, hết sức chuyên chú điều tức, cố gắng bài xuất hết thuốc mê ở trong người ra ngoài, sau khi xe đi được khoảng nửa tiếng thì đường biến thành xóc nảy, Trương Dương đoán rằng bọn họ chắc đã ra khỏi Giang Thành, thuốc mê không phải là độc dược, với năng lực của Trương đại quan nhân cũng không thể trong thời gian ngắn khôi phục được lực lượng, hắn thầm kêu bất diệu, tuy đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn trúng bẫy của Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng tính toán rất kỹ, lợi dụng Kiều Mộng Viện để dụ mình ra, nhân lúc hắn sơ xuất bỏ thuốc mê vào trong cà phê, không chỉ là vậy, còn dùng đạn thuốc me bắn hắn. Chỉ là đám người này không ngờ được rằng, lượng thuốc mê nhiều như vậy nhưng vẫn không gây mê được Trương Dương, đầu óc của hắn vẫn tỉnh tảo, biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi chiếc xe đi thêm được khoảng một tiếng, lái vào trong một mỏ đá trong khu vực Phong Trạch, một nam tử eao khẩu tráng kéo tấm vải che bên trên thùng ra, cùng một đồng bọn khác lôi Kiều Mộng Viện và Trương Dương ra, vì để ổn thỏa, còn dùng còng tay còng họ lại.

Lực lượng của Trương Dương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn không dám khinh cử vọng động.

GIọng nam khàn khàn đó nói: "Sao rồi?"

Một nam tử ồm ồm nói: "Chuẩn bị xong rồi. "

Trương Dương mình bị người ta tóm lấy cổ áo rồi kéo vào trong một cái lồng sắt, Kiều Mộng Viện rất nhanh cũng bị kéo vào, theo một tiếng keng, cửa đã bị khóa, bọn chúng dùng khóa lớn để khóa lồng sắt.

Một nam tử trong đó cầm một bồn nước lạnh hắt vào trong lồng, Kiều Mộng Viện bị nước lạnh hắt trúng, lập tức tỉnh lại. Trương Dương vốn không hề ngất, cũng giả vờ bị đánh thức.

Kiều Mộng Viện nhìn xử cảnh của mình thì không khỏi kinh hoàng thất thố, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, cô ta lập tức lại phát hiện Trương Dương ở bên cạnh. Thân thể của hai người dựa sát vào nhau, bị khóa ở bên trong lồng sắt, kể ra cũng lạ, sau khi thấy ánh mắt của Trương Dương, Kiều Mộng Viện lại biến thành an định hơn nhiều, không còn sợ hãi như lúc vừa rồi mới tỉnh lại.

Trương Dương nhìn bốn nam tử ở bên ngoài, một người trong đó thân hình cao to, gã đi tới trước lồng, dùng một cây gậy sắt đâm vào ngực Trương Dương, cười lạnh nói: "Áo chống đạn à, kỳ thức giết mày cũng không nhất định phải dùng súng. "

Khóe miệng Trương Dương lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Nam tử đó nói: "Cười cái gì? Mày coh rằng mình có thể một tay che trời ư, tao một giết mày chẳng khác nào là giết một con kiến cả. "

Kiều Mộng Viện trong lòng vô cùng buồn bã, cô ta lúc này mới nhớ lại tất cả trước khi ngất đi, là cô ta mời Trương Dương tới sảnh cà phê của công ty cầu tình cho Hứa Gia Dũng, muốn bảo Trương Dương bỏ qua cho Hứa Gia Dũng, nhưng không ngờ rằng chính bởi vì cuộc hẹn này của mình mà khiến Trương Dương rơi vào bẫy, cô ta nhớ tới sự kiên trì của Trương Dương ở trong sảnh cà phê, sự thực đã chứng minh rằng Hứa Gia Dũng vẫn đang lợi dụng cô ta, mà cô ta thì bởi vì mềm lòng mà phải trả giá đắt, không chỉ là vậy mà còn liên lụy tới Trương Dương, nghĩ tới đây trong lòng Kiều Mộng Viện vô cùng chua sót, hai hàng lệ tuôn rơi.

Trương Dương nhìn cô ta với ánh mắt ôn nhu và thương xót, nội lực của Trương Dương lúc này đã khôi phục lại một nửa, từ hành động của đám bắt cóc hắn có thể nhìn ra, bọn chúng không phải chỉ muốn giết mình và Kiều Mộng Viện một cách đơn giản, một tên trong đó đang cầm máy quay quay hai người họ, rõ ràng là muốn ghi lại toàn quá trình hành hạ bọn họ đến chết, sau này giao cho chủ thuê.

Kiều Mộng Viện rất muốn nói xin lỗi với Trương Dương, nhưng cô ta lại này lại không phát ra được tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Một chiếc xe cần cẩu cỡ nhỏ chậm rãi lái tới, cần cẩu từ từ hạ xuống, một tên bắt cóc dùng móc sắt móc xích sắt, chiếc lồng sắt dưới sự điều khiển của lái xe dần dần bay lên.

Trương Dương từ trên không nhìn xuống, ở cách đó không xa có một đầm nước, đám người này là muốn dìm chết họ. Trương Dương nhớ tới không ít nơi dùng cách này để trừng phạt gian phu dâm phụ, không ngờ chuyện này lại đến lượt hắn và Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện cũng ý thức được đám người này muốn làm gì, cô ta lúc này không khóc nữa, trên mặt vẫn thấm đẫm hai hàng lệ, dưới ánh nắng long lanh phát sáng, lồng sắt càng lúc càng lên cao, lái xe chuyện động cần cẩu, để lồng sắt đối chuẩn với đầm nước ở bên dưới.

Kiều Mộng Viện tuy không lên tiếng, nhưng miệng của cô ta liên tục mấp máy, theo khẩu hình thì rõ ràng là đang nói xin lỗi.

Trương Dương mỉm cười nhìn cô ta, không có một chút sợ hãi nào, thể lực của hắn đang khôi phục lại rất nhanh, dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Kiều Mộng Viện: "Đừng sợ, bọn chúng coi chúng ta là gian phu dâm phụ, muốn dìm chết chúng ta."

Trong mắt Kiều Mộng Viện lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, Trương Dương không ngờ có thể nói chuyện, cô ta thực sự nghe thấy giọng của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Sau khi vào nước cô cố gắng nín thở, tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất thoát ra, nhớ đấy, nhất định phải bình tĩnh, nín thở đừng để bị sặc nước. "

Kiều Mộng Viện chớp chớp mắt.

Chiếc lồng sắt từ từ hạ xuống, tên bắt cóc phụ trách quay hình cầm máy quay quay lại cảnh ở trước mặt một cách rất chuyên nghiệp.

Nam tử dẫn đầu nói: "Dìm chết chúng đi, sau đó quay lại, hố đã chuẩn bị xong chưa?"

Nam tử ở bên cạnh nói: "Chuẩn bị xong rồi, đợi chúng chết rồi sẽ an táng chúng cùng một chổ, để đôi gian phụ gian phụ này vĩnh viễn ở cùng nhau, dùng bê tông dính chúng lại cùng một chỗ, vĩnh viễn phong tồn lại, để cho bọn chúng trên đường tới hoàng tuyền không phải tĩnh mịch. " Nói tới đây liền bật cười ha hả.

Trương Dương nghe rất rõ ràng, kế hoạch của đám người này thật là chu mật, cũng bỏ ra rất nhiều công sức.

Nước đã tràn vào lồng sắt, Trương Dương cùng Kiều Mộng Viện cảm thấy nửa thân dưới nhúng vào trong nước lạnh toát, điều này khiến cho đầu óc của họ càng tỉnh táo hơn, cũng hiểu rõ được mục đích chân chính mà bọn bắt cóc làm mình tỉnh lại, chính là muốn để họ cảm nhận được sự sợ hãi trước khi chết.

Trương Dương và Kiều Mộng Viện bốn mắt nhìn nhau, Kiều Mộng Viện hiện giờ đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, khóe môi của cô ta không ngờ lại phác ra nụ cười thản nhiên, nước tràn vào trong lồng sắt từng chút một, khi nước lên đất mũi Kiều Mộng Viện, cô ta liền nín thở.

Lồng sắt chìm xuống dưới, nước ao rất đục, bên trên không nhìn rõ được tình huống cụ thể ở bên dưới, điều này đã tạo điều kiện rất tốt cho Trương Dương đào thoát, nhân thời gian này công lực của hắn đã khôi phục bảy tám phần, hai cánh tay dùng sức, giật đứt còng tay, Trương Dương biết Kiều Mộng Viện không kiên trì được lâu nữa, hắn tóm lấy Kiều Mộng Viện, ở trong nước tìm được vị trí của cô ta, ôm lấy mặt cô ta, môi ấn lên môi cô ta, Kiều Mộng Viện đã sắp không chịu được nữa rồi, khi đang định bỏ cuộc thì đột nhiên cảm thấy môi Trương Dương hôn lên môi mình, Kiều Mộng Viện tim đập mạch, không ngờ thằng ôn này vào lúc sinh tử quan đầu vẫn không quên khinh bạc mình, nhưng cô ta lập tức nghĩ rằng Trương Dương sẽ không hoang đường tới mức này, một cỗ khí tức nam tính ùa vào trong cổ hỏng của cô ta, cảm giác tức thở của Kiều Mộng Viện giảm dần, Trương Dương vươn tay ra sờ vào eo và ngực Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện lúc này vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, vừa rồi còn có thể dùng lý do Trương Dương giúp cô ta hô hấp để giải thích, nhưng hiện tại hắn không ngờ lại sờ soạng khắp người mình, nhưng ý thức của Kiều Mộng Viện trong nháy mắt đã mất đi, Trương Dương ấn vào huyệt đạo trên thân thể của cô ta, khiến cô ta rơi vào trạng thái quy tức.

*****

Trương Dương hai tay nắm lấy lồng sắt to bằng ngóng tay cái, nội lực dồn vào hai tay, thoáng cái đã bẻ được thanh sắt, hắn từ trong cái lỗ được mở ra bơi ra ngoài, sau đó kéo thanh sắt trở về nguyên trạng.

Sau khi lồng sắt ngâm trong nước được mười lăm phút, chiếc xe cần cẩu mới kéo lồng sắt lên, trong mắt đám bắt cóc này Trương Dương và Kiều Mộng Viện chắc chắn đã chết, không ai có thể sống được ở trong nước lâu như vậy.

Kiều Mộng Viện nằm bất động trong lồng sắt, xem ra đã chết từ lâu rồi, khiến người ta kinh ngạc là Trương Dương không ngờ lại không thấy đây, đây không phải là ma thuật chứ, không thể trình diễn người sống biến mất được? Khi bọn chúng vẫn chưa hồi thần thì Trương đại quan nhân đã từ dưới mặt nước bay ra, cơ hồ là đồng thời dùng đinh đập vào trán hai tên bắt cóc, đâm xuyên xương xọ của chúng rồi cắm sâu vào trong.

Tên nam tử lái xe thấy tình hình không ổn, vội vàng mở cửa bỏ chạy.

Tên nam tử dẫn đầu đã móc súng ra, tốc độ móc súng của y cũng rất nhanh, ngón tay định nhấn cò súng, nhưng Trương Dương đã rút một thanh phi đao ra, phi đao nhắm chuẩn vào ngón tay của y, khi đối phương còn chưa ấn kịp cò súng thì mũi đao sắc bén đã gọt đứt ngón tay trỏ của y, nam tử đó hét lên một tiếng đau đớn.

Trương Dương trong thời gian ngắn đã tiếp cận y, một quyền đấm vào cằm y, đánh cho người đó bay lên không, sau đó thì nặng nề va xuống đất, miệng đã răng bơi trong máu.

Trương Dương bước lên trước một bước, chế trụ huyệt đạo của y, từ trên mặt đất nhặt một khối đá to như trứng gà lên, nhắm chuẩn vào tên tài xế xe cần cẩm đang chạy về đằng xa, dùng sức ném một cái, hòn đó giống như đạn pháo bay ra, đập trúng vào não tên lái xe đó, khiến cho hắn không kịp rên lên tiếng nào đã đổ vật xuống đất.

Một loạt động tác của Trương Dương dứt khoát liền mạch, trong thời gian chưa đến một phút đã đánh ngã toàn bộ bốn tên bắt óc.

Hắn không muồn để ý đến kẻ địch, trước tiên bò lên xe cần cẩu, đặt lồng sắt xuống đất rồi nhanh chóng giải cứu Kiều Mộng Viện, đảm bảo cô ta được bình yên vô sợ.

Sau khi giải trừ Kiều Mộng Viện khỏi trạng thái quy tức, Kiều Mộng Viện thở hắt ra một hơi, sau đó từ từ tỉnh lại, cô ta mở mắt ra nhìn tình huống ở xung quanh, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Trương Dương che lại. Trương Dương nói: "Đừng mở mắt, cứ nhắm lại đi, dợi cho tới khi cảnh sát tới. " Trương Dương sở dĩ bảo Kiều Mộng Viện nhắm mắt là sợ Kiều Mộng Viện nhìn thấy cảnh thảm liệt ở trước mặt mà bị kinh hãi.

Kiều Mộng Viện gật đầu, nói khẽ: "Tôi tin anh!" Giọng nói của cô ta vẫn có chút khẩn trương, nhưng cô ta tin rằng có Trương Dương ở bên cạnh cô ta, cô ta sẽ bình an vô sự.

Đỡ Kiều Mộng Viện vẫn còn hoảng sợ sang một bên ngồi xuống, Kiều Mộng Viện quả nhiên nghe theo lời hắn nhắm chặt mắt, sau khi ấn số điện thoại của cảnh sát liền lặng lẽ chờ đợi cảnh sát tới.

Trương Dương đi tới trước mặt tên năm tử bị hắn dùng phi đao gọt đứt ngón tay, kéo khẩu trang của y xuống, nhìn thấy khuôn mặt của y, rất nhanh liền nhận ra người này chính là Trịnh Thọ Quốc, trước đây Trương Dương từng xem ảnh của y, cho nên không phí nhiều công phu đã nhận ra y.

Trương Dương giải khuyệt câm cho Trịnh Thọ Quốc, cười lạnh nói: "Trịnh Thọ Quốc! Mày to gan lắm, làm ra nhiều chuyện xấu như vậy mà không ngờ còn dám quay lại Giang Thành!"

Trịnh Thọ Quốc mặt mày hoảng hốt nhìn Trương Dương, y cũng tính là lão tướng đã cửu kinh sa trường, nhưng y bất kể là như thế nào cũng không hiểu được Trương Dương làm thế nào thoát khỏi được còng tay và lồng sắt, phải biết rằng, bọn chúng không những hạ thuốc mê vào cà phê mà còn dùng đạn mê liên tiếp bắn trúng Trương Dương hai phát, lượng thuốc mê đủ để vật ngã một con voi, nhưng đối với Trương Dương lại không có tác dụng. Trịnh Thọ Quốc chán nản nói: "Đã rơi vào tay mày rồi, muốn giết hay muốn làm gì là quyền của mày. "

Trương Dương nói: "Ai phái mày tới đây?"

Trịnh Thọ Quốc tuy bị Trương Dương đánh cho miệng đầy máu, răng rơi đầy đất, nhưng vẫn rất cứng, y cười ha ha, nói: "Không ai phái tao tới cả, mày hại chết anh rể tao, tao đương nhiên phải tìm mày báo thù rồi!"

Trương Dương gật đầu: "Cứng miệng lắm, nhưng miệng mày có cứng hơn nữa thì tao cũng có biện pháp để bắt mày khai ra thôi!"

Ba mươi phút sau cảnh sát tới hiện trường, bởi vì mỏ đá thuộc khu vực Phong Trạch, người tới đây đầu tiên chính là cục trưởng cục công an Phong Trạch Trình Diễm Đông, phó cục trưởng Khưu Kim Trụ, tình huống ở hiện trường là ba người chết một người bị thương, Trịnh Thọ Quốc cầm đầu thì bị Trương Dương thành công bắt sống, ứng theo yêu cầu của Trương Dương, cảnh sát Phong Trạch tạm thời phong tỏa tin tức Trịnh Thọ Quốc bị bắt.

Trương Dương sau khi ở hiện trường làm tường trình, đi tới trước xe cứu hộ, Kiều Mộng Viện đã thay quần áo cảnh sát đang được kiểm tra sức khỏe toàn diện, cô ta chỉ bị kinh sợ, tinh thần có chút khẩn trương, còn thân thể thì không có bất kỳ vấn đề gì.

Trương Dương cũng mặc một bộ quần áo cảnh sát, quần áo để thay tìm được ở hiện trường chỉ có quần áo cảnh sát và áo dài trắng, Trương Dương nghĩ một chút rồi vẫn thay quần ảo cảnh sát vào.

Sắc mặt của Kiều Mộng Viện có chút trắng bệch, cầm một cốc nước dựa vào xe cảnh sát, nhìn mặt đất ở dưới chân đến thất thần. Tuy Trương Dương đã dặn dò cô ta không được mở mắt, nhưng vừa rồi cô ta vẫn không cẩn thận nhìn thấy thảm trạng của người chết, tình tự của Kiều Mộng Viện rõ ràng bị ảnh hưởng.

Trương Dương đi tới bên cạnh, học theo bộ dạng của cô ta, cũng dựa vào xe cảnh sát.

Kiều Mộng Viện uống một ngụm nước, nói khẽ: "Chết nhiều người quá!"

Trương Dương nói: "Ba người, tình huống lúc đó chính là như vậy, tôi không giết họ thì bọn họ cũng sẽ giết tôi, tôi không có sự lựa chọn nào khác!" Nhìn vẻ mặt sợ hãi bất an của Kiều Mộng Viện, Trương Dương thở dài: "Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, nếu không phải là tôi quá sơ xuất thì cũng sẽ không khiến cô bị kinh sợ. "

Kiều Mộng Viện nói: "Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, là tôi hẹn anh tới sảnh cà phê của Hối Thông, cho nên mới bị người ta lập bẫy. " Nói tới đây Kiều Mộng Viện đột nhiên cảm thấy khó chịu, sự thực chứng minh Hứa Gia Dũng gọi điện thoại cho cô ta chỉ là đóng kịch, gã vẫn đang lợi dụng mình, lợi dụng mình để đối phó với Trương Dương, Kiều Mộng Viện phát hiện mình thủy chung vẫn thoát khỏi mệnh vận bị kẹp giữa hai người họ, tranh đấu giữa hai người đều lấy cô ta ra làm vũ khí để đối phó với đối phương, đây là một loại bi ai biết bao, cô ta không nhịn được mà rùng mình một cái.

Trương Dương cởi áo cảnh sát của mình xuống, khoác lên người Kiều Mộng Viện.

Cục trưởng công an Phong Trạch Trình Diễm Đông bước tới chỗ hắn, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Trình Diễm Đông, hai người đi sang một bên, Trình Diễm Đông nói khẽ: "Vừa rồi đã liên hệ với phía Giang Thành Trương Dương, Hứa Gia Dũng vừa rời khỏi cục cảnh sát. "

Trương Dương gật đầu, vươn tay ra mượn điện thoại của Trình Diễm Đông gọi cho Đỗ Vũ Phong: "Anh Đỗ, gã đang làm gì?"

Đỗ Vũ Phong vừa lái xe vừa nhìn chiếc xe Lincoln, nói: "Ầm ĩ tới tận chiều, gã cũng đủ thảm hại rồi, vừa rồi thính trưởng Vương tự mình gọi điện thoại tới hỏi chuyện này, cục lý cũng không thể tiếp tục giữ gã lại, dẫu sao thì gã cũng không phạm tội. "

Trương Dương nói: "Theo dõi gã, Trịnh Thọ Quốc sa lưới rồi. "

Đỗ Vũ Phong vui mừng nói: "Thật ư?"

Trương Dương nói: "Thật! Tùy thời nói cho tôi động hướng của gã, tôi giờ đi tìm gã đây. "

*****

Sắc mặt của Hứa Gia Dũng sầm xuống, ngồi trong xe Lincoln, gã muốn rời khỏi Giang Thành, nhưng ngày hôm nay ra cửa không thuận lợi, sự cố giao thông, sự kiện ẩu đả các loại. Thời gian của gã bất tri bất giác đã hết sạch, sắc trời ở bên ngoài đã tối dần, Hứa Gia Dũng biết rằng hôm nay không đi được rồi.

Phạm Tư Kỳ nói: "Chúng ta có đi nữa không?"

Hứa Gia Dũng lắc đầu, gã đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, nói với tài xế: "Tới Hối Thông xem nào!"

Khi xe lái tới trước cửa Hối Thông, bóng tối đã phủ xuống, đợi khi đỗ xe xong, Hứa Gia Dũng đẩy cửa bước xuống, gã đứng ở giữa đường nhìn đèn đuốc ở trên tòa nhà công ty Hối Thông. Gã tìm vị trí của văn phòng Kiều Mộng Viện, cửa sổ đen kịt, Hứa Gia Dũng lặng lẽ nhìn cửa sổ, tựa hồ như nhìn thấy cảnh đèn trong phòng sáng lên, Kiều Mộng Viện đang ngồi ở trước bàn làm việc trong phòng đọc giấy tờ, Hứa Gia Dũng thở dài, gã vẫn chưa nhận được tin tức, không biết Trịnh Thọ Quốc có hoàn thành nhiệm vụ mà mình giao cho không.

Khi Hứa Gia Dũng đang chuẩn bị lên xe thì di động của gã đổ chuông.

Hứa Gia Dũng mở điện thoại, nghe thấy tiếng cười lạnh của Trương Dương, Hứa Gia Dũng lập tức biến sắc, gã run giọng nói: "Mày là ai?"

"Tao là quỷ, tao là quỷ bị mày giết!"

Hứa Gia Dũng gần lên: "Mày nói dối!"

Trương Dương nói: "Mày thuê Trịnh Thọ Quốc giết tao, mày hận tao thì chỉ nên nhắm vào tao thôi, vì sao còn hại Kiều Mộng Viện, vì sao lại muốn làm thương hại người đã từng yêu mày, từng vì mày nhiều như vậy, từng thật lòng muốn giúp mày. "

Hứa Gia Dũng nắm chặt điện thoại nhìn xung quanh, nhưng gã không phát hiện ra bóng dáng của Trương Dương: "Mày ra đây, mày ra đây cho tao!" Hứa Gia Dũng gầm lên như phát điên.

Trương Dương nói: "Mà rõ ràng có thể sống thoải mái, vì sao lại cứ tự bức mình vào tuyệt lộ?"

Hứa Gia Dũng gần lên: "Là mày bức tao!"

Trương Dương nói: "Có biết hôm nay Kiều Mộng Viện hẹn tao làm gì không?"

Hứa Gia Dũng lắc đầu.

Trương Dương nói: "Cô ta hẹn tao tới sảnh cà phê của Hối Thông là để khuyên tao bỏ qua cho mày, bảo tao cho mày một con đường sống, cho dù là mày làm nhiều chuyện có lỗi với cô ấy như vậy, nhưng cô ấy vẫn muốn giúp mày, cô ấy cảm thấy mày đáng thương, cô ấy thương hại mày!"

Hứa Gia Dũng gầm lên: "Tao không cần cô ta thương hại, tao không cần bất kỳ ai thương hại!"

Trương Dương nói: "Hiện tại cho dù là mày muốn cô ấy thương hại mày thì cũng không có cơ hội nữa rồi. "

Hứa Gia Dũng trong lòng trầm xuống, tuy gã sớm đã quyết định muốn giết cả Kiều Mộng Viện với Trương Dương, nhưng lúc này nghe thấy Trương Dương nói vậy thì vẫn cảm thấy đau lòng vô cùng, gã phát hiện mình sai rồi, ở sâu trong lòng gã vẫn còn yêu Kiều Mộng Viện, gã vì sao lại muốn giết cô ta? Người mà gã thật sự muốn giết là Trương Dương thì vẫn còn sống, nhưng Kiều Mộng Viện thì...

Hứa Gia Dũng nuốt lệ ngẩng đầu lên, khiến gã kinh ngạc là, đèn ở văn phòng của Kiều Mộng Viện lại được bật lên, một bóng người đứng trước cửa sổ, tuy cách rất xa, nhưng Hứa Gia Dũng vẫn có thể nhận ra đó là Trương Dương. Hứa Gia Dũng hét vào điện thoại: "Mày vẫn còn sống. "

Trương Dương nói: "Thấy tao vẫn còn sống mày phải chăng là rất thất vọng? Hứa Gia Dũng, tao nói rõ cho mày biết, Trịnh Thọ Quốc đã sa lưới rồi, y đã khai ra hết chuyện mày thuê y giết người, mày cho rằng mình rất cao minh, có thể giấu được tất cả mọi người ư, nằm mơ đi!"

Hứa Gia Dũng nắm chặt điện thoại, lúc này gã đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở đằng xa.

Hứa Gia Dũng quay người lại, có mấy chiếc xe cảnh sát đang sáng đèn lái về phía Hối Thông, gã cơ hồ là trong nháy mắt hạ quyết định, sải bước về phía Hối Thông, hét vào trong điện thoại: "Mày đợi tao, mày có gan thì đợi tao!"

Trương Dương nói: "Tao đợi mày, tao ngồi ở trong văn phòng của Mộng Viện đợi mày. "

Hứa Gia Dũng không biết lấy đâu ra dũng khí, gã đi tới trước văn phòng của Kiều Mộng Viện, tung chân đá bay cửa phòng.

Trương Dương thân mặt quần áo cảnh sát đang ngồi ở trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn Hứa Gia Dũng từ ngoài xông vào.

Hứa Gia Dũng hai mắt đỏ rực như máu, gã rít lên: "Là mày hại chết Kiều Mộng Viện!"

Trương Dương thở dài: "Hứa Gia Dũng, mày vĩnh viễn là hạng chẳng ra gì cả, mày giống như ông già đã chết của mày, toàn bộ đều là phế vật, toàn bộ là hạng cặn bã của xã hội! Trịnh Thọ Quốc và đồng bọn của y đã khai mày ra rồi, mày đợi ngồi tù đi!"

Hứa Gia Dũng giống như một con sư tử bị chọc giận, gầm gừ lao lên, bất kể hậu quả mà lao lên. Trương Dương lách người, Hứa Gia Dũng vồ trượt, hành động tiếp theo của Trương Dương lại nằm ngoài ý liệu của Hứa Gia Dũng, hắn không đánh nhau với Hứa Gia Dũng mà lại quay người chạy ra cửa.

Hứa Gia Dũng cầm lên: "mày đứng lại, mày đứng lại cho tao!"

Trương Dương càng đi càng nhanh, khi Trương Dương sắp ra khỏi cửa lớn của Hối Thông thì đột nhiên quay người lại ném một vật cho Hứa Gia Dũng: "Cho mày này!"

Hứa Gia Dũng thấy một vật thể đen xì bay tới, theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, nhưng sau khi gã nhìn thấy rõ vật này thì không khỏi giật nảy mình, Trương Dương không ngờ lại ném cho gã một khẩu súng.

Hứa Gia Dũng lúc này đã hoàn toàn rơi vào trong trạng thái điên cuồng, tình tự của gã không thể nào khống chế được, nắm chặt vũ khí, đuổi theo Trương Dương, nhắm chuẩn vào lưng Trương Dương, liên tục nhấn cò, tiếng súng cạch cạch khiến Hứa Gia Dũng bình tĩnh lại, Trương Dương căn bản là không bỏ đạn vào súng, hoặc có thể nói đây căn bản chỉ là một khẩu súng giả.

"Vù!" Một viên đạn rạch phá hư không vô cùng chuẩn xác bắn vào đầu gối trái của Hứa Gia Dũng, sau đó liên tục có hai phát súng nữa bắn tới. Hứa Gia Dũng dang hai tay ra, hoang mang nhìn lỗ đạn ở trước ngực, rồi từ từ qụy xuống như cảnh quay chậm trong phim, gã ôm ngực, nhìn thấy máu đỏ từ kẽ tay chảy ra ngoài, Hứa Gia Dũng bật cười, tựa hồ như có một loại cảm giác khoan khái sau khi được giải thoát, gã lại nhìn thấy Kiều Mộng Viện.

Một viên đạn bắn trúng đầu gã, Hứa Gia Dũng cuối cùng cũng ngã xuống đất, tay chân không ngừng co giật.

Trương Dương nhìn Hứa Gia Dũng, nhìn đối thủ một lòng muốn báo thù mình cuối cùng cũng gục ngã trước mặt mình, trong lòng hắn không những không có cảm giác thắng lợi của người chiến thắng, ngược lại còn cảm thấy một loại bi ai, Hứa Gia Dũng vốn không nên đi tới bước này.

Cảnh sát toàn thân vũ trang từ xung quanh bao vây lại, hành động lần này do Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong liên hợp chỉ huy.

Khương Lượng cầm khẩu súng ở trên mặt đất lên, nhíu mày nói: "Súng giả! Gã không ngờ lại cầm một khẩu súng giả!"

Đỗ Vũ Phong không nói gì, lén lút trao đổi với Trương Dương một ánh mắt chỉ có thể hiểu ngầm chứ không được nói ra.

Một đội viên tới kiểm tra hô hấp của Hứa Gia Dũng, đột nhiên lớn tiếng nói: "Sếp, gã vẫn còn thở!"

Khương Lượng hô: "Lập tức gọi xe cứu thương.

Trương Dương nhìn Hứa Gia Dũng, thân thể của Hứa Gia Dũng vẫn không ngừng co giật trong vũng máu. Trương Dương ngồi xuống, nói khẽ: "Mộng Viện vẫn còn sống, cô ấy không sao, Trịnh Thọ Quốc đã nói ra chuyện mày thuê y giết tao với giá ba trăm vạn rồi!"

Khóe miệng Hứa Gia Dũng phát ra một nụ cười kỳ quái, nụ cười của gã đã cứng lại trên mặt.

Điện thoại của Hứa Gia Dũng không ngừng đổ chuông, Khương Lượng cầm lên ấp nút nghe.

Một giọng nữ quan tâm vang lên: "Gia Dũng, anh có sao không? Đừng ở lại Giang Thành nữa, đi đi, đấu mãi cũng không có ý nghĩ gì đâu. " Nghe thấy bên kia thủy chung không có ai đáp lời, phía đó tựa hồ như ý thức được gì đó: "Gia Dũng... anh sao rồi?"

Khương Lượng mấp máu môi, do dự một lúc rồi mới nói: "Xin lỗi, Hứa Gia Dũng đã... "

Đỗ Vũ Phong ngồi xuống, sờ động mạch của Hứa Gia Dũng, xác định gã đã chết, quay sang lắc đầu với Khương Lượng.

Khương Lượng dừng lại một lúc lâu mới nói: "... Anh ta chết rồi!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)