← Ch.0604 | Ch.0606 → |
Khưu Phụng Tiên nói: "Được thôi, tôi đi cùng các anh." Cô thấy Trương Dương đang diễn kịch, đã muốn diễn kịch, thì cô cũng sẽ phối hợp cùng, dù sao thì buổi tối cũng chẳng có việc gì làm, ngồi không cũng là ngồi không, cô muốn xem xem sự việc buổi tối ngày hôm nay được Trương Dương xử lý thế nào.
Điều làm Khưu Phụng Tiên bất ngờ là, hai viên cảnh sát lại mang cả máy tính của cô đi, nói rằng cần phải điều tra.
Trương Dương và Khưu Phụng Tiên đi cùng hai viên cảnh sát lên chiếc xe ô tô của họ, chiếc xe đưa họ đến đồn cảnh sát Hương Hà cách đó không xa.
Khưu Phụng Tiên nói nhỏ: "Anh không giải thích à?"
Trương đại quan cười, hắn thấp giọng hỏi lại: "có cần thiết phải giải thích không?"
Khưu Phụng Tiên nói: "Rõ ràng là họ đang đổ oan cho chúng ta mà."
Trương Dương giơ hai tay gối ra đằng sau đầu, lười nhác đáp: "Cây ngay không sợ chết đứng, kệ họ, việc này càng lớn, thì càng khó giải quyết." Trương Dương nhắm nghiền hai mắt, hắn đoán rằng việc này chắc chắn có liên quan đến Mạnh Doãn Thanh, nếu như nói vừa lúc bắt đầu, Trương Dương không hề tính toán với thái độ của Mạnh Doãn Thanh sau khi say rượu, thậm chí còn tán thưởng về dũng khí của gã, thì giờ đây sự việc này đã thực sự làm Trương Dương tức giận.
Về việc giải cứu Cung Nhã Hinh, Trương Dương không hề có ý cướp công, hắn không báo cho cơ quan cảnh sát ngay lập tức sau khi tìm được manh mối, một nguyên nhân rất quant rọng đó là hắn lo ngại rằng hệ thống công an sẽ đánh rắn động cỏ, sợ rằng họ sẽ làm chấn động toàn thành, không những không giải cứu được Cung Nhã Hinh, mà còn gây nguy hiểm cho tính mạng của cô ta, không phải hắn cố tình làm mất mặt cơ quan công an, nhưng sau sự việc này, Trương Dương phát hiện rằng hình như mình đã đắc tội với gần hết tất cả những người trong hệ thống công an rồi, rất nhiều người còn có thái độ thù địch với hắn nữa, có lẽ Mạnh Doãn Thanh tối nay mượn rượu để chửi hắn, cũng là một phản ứng tập thể của hệ thống công an.
Trương Dương không hề để ý đến những cách nghĩ của họ về mình, nhưng sự việc diễn biến đến bây giờ, họ bắt đầu lợi dụng chuyện này để nhắm vào hắn bằng những thủ đoạn không mấy tốt đẹp, đã làm Trương Dương không thể nhẫn nhịn nổi nữa, con người dù có độ lượng đến mấy, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó mà thôi.
Trương Dương và Khưu Phụng Tiên bị đưa đến đồn cảnh sát Hương Hà, đến phòng thẩm vấn, viên cảnh sát râu ngắn nói: "Nói đi, nói lại một lượt tình hình cụ thể."
Trương Dương nói: "Nói cái gì?"
"Họ tên, nghề nghiệp, địa chỉ gia đình, đơn vị công tác."
Trương Dương nói: "Tôi không muốn nói cho anh."
Viên cảnh sát râu ngắn đập rầm một nhát lên bàn: "Tốt nhất là anh kết hợp với chúng tôi, đây là đồn công an, không phải là nơi anh muốn đến thì đến muốn đi thì đi."
Trương Dương cười nói: "Tôi có muốn đến đâu, là do các người bắt tôi đến đấy chứ."
Viên cảnh sát râu ngắn chỉ vào mặt Trương Dương, suýt nữa thì gã đã chửi tục rồi, nhưng thấy dòng chữ cảnh sát vì dân phục vụ trên tường, gã cố gắng nuốt cơn giận vào trong, rồi nói với Khưu Phụng Tiên: "Cô nói đi, chứng minh thư của cô đâu?"
Khưu Phụng Tiên nói: "Tôi không có chứng minh thư, dù có tôi cũng không muốn cho anh xem."
Hai viên cảnh sát trực ban ngớ người, hai người này đều không dễ đối phó, không hề phối hợp với công tác của họ, viên cảnh sát còn lại tính tình dễ dãi hơn viên râu ngắn một chút, gã thấp giọng nói: "Hai người kết hợp một chút đi, nói rõ tình hình cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm khó hai người."
Trương Dương cười nói: "Không làm khó chúng tôi? Buồn cười thật đấy, hai người chúng tôi nói chuyện tử tế trong phòng, các người xông vào làm cái gì? Cảnh sát kiểm tra phòng sao lại chỉ kiểm tra một căn của chúng tôi, chúng tôi làm việc gì bất hợp pháp rồi à? Ai tố cáo với các anh?"
Viên cảnh sát râu ngắn trừng mắt: "Anh nói năng cho đàng hoàng vào."
Trương Dương nhìn thẻ cảnh sát của nó rồi nói: "Trông tuổi của anh chắc là cũng làm cảnh sát được lâu rồi, thủ đoạn này có lẽ đây không phải là lần đầu tiên anh dùng, muốn đổ oan hãm hại chúng tôi có phải không?"
Viên cảnh sát râu ngắn tức giận nói: "Ai hãm hại anh? Các người nam cô nữ quả giữa đêm giữa hôm ở trong phòng, các người muốn làm gì? Các người là vợ chồng à?"
Khưu Phụng Tiên nói: "Anh nói năng kiểu gì vậy hả? Chúng tôi không phải vợ chồng thì không được phép nói chuyện với nhau à? Mẹ anh và anh cũng không được gặp nhau vào buổi tối à?" Khưu Phụng Tiên hơi bực rồi, cô nói chuyện cũng bắt đầu khó nghe.
Viên cảnh sát râu ngắn tức đến độ mặt đỏ au: "Cô...Cô...Dám làm ô nhục cảnh sát nhân dân."
Trương Dương nói: "Thôi đi xin anh, loại anh mà cũng là cảnh sát nhân dân à? Ai bảo anh đi kiểm tra phòng? Đầu óc anh có phải có vấn đề không? Tôi là ai anh còn chưa điều tra cho rõ ràng, mà đã chạy vào kiểm tra phòng, nếu có việc gì xảy ra thì anh có gánh được không?"
"Anh dám uy hiếp tôi?"
Trương Dương cười ha ha nói: "Uy hiếp anh? Tôi có đến nỗi phải vậy không? Một cảnh sát nhỏ như anh, mà tôi cũng cần phải tính toán so đo sao? Các người muốn làm gì tôi biết, các người làm việc không biết động não à? Muốn kiểm tra phòng, thì cũng cần phải điều tra một chút về tư liệu của khách thuê phòng ở quầy phục vụ, cô ấy không có chứng minh thư làm sao có thể đăng kí thuê phòng được? Hai người các anh hộc tốc xông vào làm gì? Muốn bắt gian phu dâm phụ thật là? Làm các anh thất vọng rồi đúng không?"
Khưu Kim Phụng nghe Trương Dương nói đến độ mặt hơi đỏ, thầm kéo kéo áo hắn, ý bảo hắn chú ý một chút.
Trương đại quan lại nói: "Sợ cái gì? Cây ngay không sợ chết đứng."
Viên cảnh sát râu ngắn mặt xanh lét, gã chỉ vào mũi Trương Dương nói: "Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, chưa thấy một phần tử phạm tội nào lại hống hách như anh."
Trương Dương vui vẻ nói: "Trình độ của anh đến đâu rồi thế? Tôi là phần tử phạm tội? Anh định tội cho tôi, anh cũng đừng vội, cái chức cảnh sát của anh cũng chỉ làm được đến đây thôi. Tôi cho anh một cơ hội nữa, bây giờ nói ngay người đứng đằng sau anh ra đây, tôi nhất định sẽ tha cho anh."
Viên cảnh sát râu ngắn đứng dậy nói: "Anh đừng có hống hách quá." Gã nói với viên cảnh sát bên cạnh mấy câu, viên cảnh sát đó đi ra ngoài, một lúc sau lại quay về, trong tay cầm một cuốn băng lắc lư lắc lư, viên cảnh sát râu ngắn ngay lập tức như được tiếp thêm sức, nói lớn: "Đây là cái gì? Trong máy tính của các người sao lại có đĩa phim nội dung đồi trụy?"
Khưu Kim Phụng tức đến độ mặt đỏ bừng, hai viên cảnh sát này đúng là tồi tệ, máy tính của cô đâu có đĩa gì, họ cố tình làm vậy đổ oan cho cô. Khưu Kim Phụng nói: "Các anh giả vờ cũng dùng chút kĩ thuật có được không, trong máy tính của tôi không hề có đĩa gì cả, hơn nữa, máy tính của tôi có mật mã, các anh có vào được không?"
Viên cảnh sát râu ngắn nói: "Còn già mồm à, còn không nhận à, cô nam quả nữ, giữa đêm giữa hôm chui vào đấy xem phim đồi trụy, các người muốn làm gì tưởng tôi không biết à? May mà chúng tôi đến kịp thời, nếu không thật không biết các người còn làm những trò gì nữa."
Khưu Phụng Tiên tức đến độ mặt chuyển từ đỏ sang trắng bệch, cô chau mày chửi: "Đồ khốn nạn."
Trương đại quan thì vẫn rất bình tĩnh: "Lúc đầu tôi chỉ thấy tội nghiệp các anh không biết gì, giờ đây mới phát hiện ra các anh đều là dạng vô liêm sỉ cả, đồn cảnh sát Hương Hà thuộc vào cục Hà Tây đúng không, có phải Phòng Tâm Vĩ bảo các anh làm vậy không? Hai các anh ấy à, là hai thằng ngốc, bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn rồi, giờ đây mau gọi điện cho Phòng Tâm Vĩ, bảo anh ta đến đây, giải thích rõ ràng chuyện tối nay cho tôi, tôi cho các anh hai mươi phút, nếu như tôi không gặp được Phòng Tâm Vĩ, thì hai anh...đen rồi đấy."
Trương Dương nói xong liền kéo Khưu Phụng Tiên ngồi xuống ghế.
Hai viên cảnh sát ngớ người, dù họ có ngốc đến mấy, thì giờ cũng có thể nhận ra, Trương Dương không phải là người bình thường, thật ra Trương Dương đã đề cao họ quá rồi, với cấp bậc của họ làm sao có thể chạm được đến cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ, viên cảnh sát râu ngắn bảo người còn lại ở lại trong, còn gã đi ra ngoài, báo cáo tình hình.
Trong đồn cảnh sát tối hôm đó có phó đồn trưởng Lý Bá Bình, có điều gã đang trốn trong phòng trực ban để ngủ, việc kiểm tra phòng là do chính gã hạ lệnh. Trong thể chế luôn luôn tồn tại việc lãnh đạo chỉ cần nói vài câu, là cấp dưới phải chạy mệt, trong hệ thống công an cũng không ngoại lệ, người đề ra việc theo dõi Trương Dương và Khưu Phụng Tiên là phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Mạnh Doãn Thanh, gã giao việc này cho cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ lại giao chuyện này đến cho phó đồn trưởng đồn cảnh sát Hương Hà Lý Bá Bình, Lý Bá Bình liền giao cho hai viên cảnh sát trực ban, nói ra thì mỗi người đều chăm chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, nhưng cứ tam sao thất bản nhiều tầng như vậy, đến cuối cùng tính chất của sự việc đã thay đổi, phương pháp thực hiện trong suốt quá trình cũng vậy, Lý Bá Bình cho rằng Trương Dương và Khưu Phụng Tiên đã đắc tội phân cục trưởng, Phòng Tâm Vĩ lại không nói ra thân phận của Trương Dương, vì thế mới tạo thành cục diện giờ đây.
Lý Bá Bình bị viên cảnh sát râu ngắn gọi dậy, nghe gã nói xong tình hình, Lý Bá Bình chau mày nói: "Hắn ta thật sự nói như vậy sao?"
*****
Râu ngắn gật đầu nói: "Đồn trưởng Lý, tiểu tử đó rất ngạo mạn, không thèm để mắt đến cảnh sát chúng tôi, tôi hỏi hắn ta tình hình, hắn ta nói với tôi rằng chẳng biết gì cả."
Lý Bá Bình nói: "Có điều tra ra lỗi gì không?"
Râu ngắn lắc đầu, rồi ngay lập tức nói nhỏ: "Tôi không vào được máy tính của họ, tìm được một chiếc đĩa ở trong ổ đĩa."
Lý Bá Bình đương nhiên hiểu ý của râu ngắn, gã chau mày nói: "Anh đợi tôi một chút, tôi gọi điện thoại đã."
Lý Bá Bình về phòng, gọi điện thoại cho phân cục trưởng phân cục Hà Tây là Phòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ vừa nghe Trương Dương và Khưu Phụng Tiên đều bị bắt đến đồn cảnh sát, ngay lập tức ngớ người ra, gã tức giận nói: "Ai bảo các anh bắt họ đến đồn cảnh sát?"
Lý Bá Bình ngớ người: "Phòng cục, chẳng phải anh bảo chúng tôi điều tra họ cho rõ ràng sao?"
Phòng Tâm Vĩ đờ người ra, hắn vội vàng đạp thắng xe, Mạnh Doãn Thanh ngồi ở đằng sau, ngay lập tức chửi thề, gã uống nhiều quá, giờ đây Phòng Tâm Vĩ đang đưa gã về nhà, đồng chí Lão Mạnh lúc này đang ngủ ngon lành, Phòng Tâm Vĩ nhìn Mạnh Doãn Thanh, rồi mới nói: "Phát hiện được gì rồi?"
Lý Bá Bình nói: "Chẳng có vấn đề gì cả, khi cảnh sát vào, họ đang mặc quần áo chỉnh tề, ngồi nói chuyện với nhau."
Phòng Tâm Vĩ dở khóc dở cười: "Họ nói chuyện với nhau, không có việc gì thì các anh rút lui thôi, tại sao còn bắt họ đến đồn cảnh sát?"
Lý Bá Bình nói: "Tôi...Thật ra là do hai cảnh sát ở đồn tôi làm, tôi cũng không ngờ được."
Phòng Tâm Vĩ nói: "Tôi chẳng phải bảo anh đích thân đi xử lý việc này sao? Sao anh lại làm vậy? Anh coi lời của tôi không ra gì à?"
Lý Bá Bình ý thức được việc này có lẽ đã nhầm đường, gã vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, cục trưởng Phòng, tôi sẽ đi xử lý ngay." Tật ra tên này tối qua thức đêm đánh mạc chược, tối nay quá buồn ngủ, nên mới bào hạ thủ đi xử lý.
Phòng Tâm Vĩ nói: "Đã không tìm được lỗi gì của họ thì mau để họ đi."
Lý Bá Bình nghe ra dường như Phòng Tâm Vĩ rất kị người này, gã cẩn thận hỏi: "Cục trưởng Phòng, hắn ta rốt cuộc là ai thế? Hình như rất hống hách."
Phòng Tâm Vĩ vốn không muốn nói, nhưng sự việc phát triển đến mức này rồi, lại sợ Lý Bá Bình làm hỏng việc, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm thể ủy Trương Dương."
Lý Bá Bình nghe đến tên của Trương Dương, giật thót mình, suýt nữa thì làm rơi điện thoại, gã run rẩy hỏi lại: "Trương Dương?"
Phòng Tâm Vĩ mặc dù đang gọi điện thoại, nhưng vẫn cảm thấy nỗi khiếp sợ của Lý Bá Bình, gã thấp giọng nói: "Người này không dễ đối phó, anh để họ đi đi." Nói xong Phòng Tâm Vĩ liền cụp điện thoại.
Lý Bá Bình chết đứng ở đó, trong đầu một màn trắng xóa, đến khi gã hồi phục lại, thì câu đầu tiên hiện lên trong óc là, mẹ kiếp, Phòng Tâm Vĩ, anh hại người đến thế là cùng, lúc bảo tôi điều tra họ, sao không nói với tôi rằng anh ta là ai? Giờ đây nói rằng anh ta không dễ đối phó, câu này còn cần anh nói hay sao? Cả cái Nam Tích này ai mà không biết rằng anh ta không dễ đối phó, Lý Bá Bình lúc này đã không hề buồn ngủ nữa. Gã nghĩ trước nghĩ sau, việc này không mau giải quyết là khong được, mình không đích thân ra mặt không được, gã đành đến phòng thẩm vấn.
Sau khi bước vào gã lớn tiếng: "Các anh làm việc kiểu gì thế này? Không hỏi cho rõ ràng sao lại bắt người lung tung? Ai cho các anh quyền vậy? Các anh còn muốn làm nữa hay thôi?"
Viên cảnh sát râu ngắn đi theo đằng sau gã, vừa vào phòng liền bị mắng tối tăm mặt mũi, không kịp phản ứng lại.
Trương Dương cười hì hì nhìn Lý Bá Bình biểu diễn, đến khi Lý Bá Bình mắng xong hai viên cảnh sát, gã mới đến trước mặt Trương Dương: "Vị đồng chí này, làm hai người sợ rồi, vừa nãy chúng tôi đã điều tra rồi, vụ báo công an lần này là một màn kịch, là một sự hiểu lầm."
Trương Dương cười nói: "Anh là...."
"Tôi là phó đồn trưởng đồn cảnh sát Hương Hà, Lý Bá Bình." Thái độ của Lý Bá Bình rất tốt.
Trương Dương cười nói: "Anh không biết tôi?"
Lý Bá Bình dù là biết cũng không thể nói rằng biết, gã lắc đầu nói: "Tôi không biết, có điều nhìn anh thấy hơi quen quen."
Trương Dương cười ngày càng vui vẻ: "Tôi không có chứng minh thư, trước đó tôi đã từng làm không ít việc xấu, và còn phạm pháp nữa kìa."
Lý Bá Bình cũng cười: "Vị đồng chí này thật là biết nói đùa, vừa nhìn đã biết anh là người tốt, làm sao phạm pháp được?"
Trương đại quan biết rằng, thái độ của vị đồn trưởng này đột nhiên quay ngoắt như vậy, nhất định gã đã do la được thân phận của mình, Trương Dương nói: "Nhìn người không thể nhìn ngoài mặt được, anh đừng xem vị tiểu thư Khưu bên cạnh tôi xinh xắn là vậy, thật ra cô ấy cũng là tội phạm, hơn nữa là tội phạm quốc tế."
Lý Bá Bình cười nói: "Vị đồng chí này thật hài hước, tư liệu của tiểu thư Khưu chúng tôi đã điều tra rồi, cô ấy là người Đài Loan, là bạn của chúng ta."
Trương Dương nói: "Là người Đài Loan là xong à? Không biết chừng còn là gián điệp Đài Loan đấy."
Khưu Phụng Tiên cười khanh khách nói: "Anh đừng có dọa người ta thế!"
Lý Bá Bình cười đáp: "Vị đồng chí này, sự việc đã được điều tra rõ ràng rồi, chỉ là một sự hiểu lầm thôi, có người cố tình giả vờ báo cảnh sát, cảnh sát chúng tôi nhận được tin báo cần phải có trách nhiệm kiểm tra, mong hai người có thể hiểu cho chúng tôi, còn với những điều bất tiện gây ra cho hai người, tôi đại diện toàn thể đồn công an chúng tôi, và cả hai vị cảnh sát của chúng tôi xin lỗi hai người."
Trương Dương nói: "Hiểu lầm? Đồn trưởng Lý, anh nói một lúc lâu như vậy, sao tôi nghe vẫn không hiểu, vừa nãy chẳng phải nói chúng tôi có mua bán mại dâm hay sao, còn nói chúng tôi trốn trong phòng xem phim đồi trụy nữa, sao giờ lại biến tất cả thành hiểu lầm thế này?"
Lý Bá Bình cười gượng gạo: "Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi!"
Trương Dương nói với Khưu Phụng Tiên: "Cô có tin không?"
Khưu Phụng Tiên cười đáp: "Dù anh tin hay không, tôi vẫn cứ không tin."
Lý Bá Bình nói: "Tiểu thư Khưu, xin lỗi, tôi sẽ đưa người tiễn cô về ngay."
Viên cảnh sát râu ngắn giờ cũng vỡ lẽ, chắc chắn rằng hôm nay đã làm việc gì to tát lắm, gã vội vàng lấy máy tính của Khưu Phụng Tiên đến, rồi cung kính đưa cho Khưu Phụng Tiên.
Khưu Phụng Tiên hỏi: "Cái đĩa đâu rồi?"
Viên cảnh sát râu ngắn ngớ người: "Đĩa gì cơ?"
Khưu Phụng Tiên nói: "Vừa rồi các anh lấy được chiếc đĩa phim đồi trụy, chẳng phải nói nó là của tôi hay sao?"
Cảnh sát râu ngắn mặt ngắn lại, vội vàng ho một tiếng rồi nói: "Tôi nhầm, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy đây không phải hiểu lầm."
Lý Bá Bình thầm kêu khổ, đúng là ứng nghiệm một câu, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, gã đã nhận ra, sự việc tối hôm nay có lẽ không dễ dàng giải quyết ổn thỏa được. Lý Bá Bình nhẫn nại nói: "Vị đồng chí này..."
Trương Dương ngắt lời của gã không hề khách sáo: "Anh không quen tôi à?"
Lý Bá Hành cười xòa nói: "Không quen thật!" Giờ đây có đánh chết gã cũng không thể thừa nhận, nếu như thừa nhận gã biết hắn, thì chẳng phải là tự tìm cái khó cho mình hay sao?
Trương Dương nói: "Ai bảo anh đến điều tra tôi? Anh nói cho tôi người ấy ra đây!'
Lý Bá Bình nói: "Vị đồng chí này, đã nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà! Thế này đi, tôi bảo hai cảnh sát này chính thức xin lỗi hai người, rồi đưa hai người về khách sạn, tiền phí khách sạn tối nay của hai người đều do chúng tôi phụ trách chi trả, anh thấy có được không?"
Thái độ của Lý Bá Bình khá tốt, gã nhịn nhục không nói gì vì biết rằng đối phương là ai rồi, đó chính là chủ nhiệm thể ủy Trương Dương, không cần nói đến có những ai đứng sau người ta, chỉ cấp bậc của người ta là chính ở, đã là điều gã không thể đắc tội nổi, hôm nay bị Phòng Tâm Vĩ làm hại, nếu như biết trước thân phận của Trương Dương, thì Lý Bá Bình có thế nào cũng không để xảy ra chuyện này.
Trương Dương nói: "Xem ra anh không muốn biết xem tôi là ai."
Lý Bá Bình cười nói: "Không cần điều tra nữa đâu, tôi tin rằng hai người trong sạch."
Trương Dương nói: "Đừng ngại, thật ra tôi mang cả chứng minh thư rồi, cả thẻ công tác nữa, anh cứ xem đi."
Lý Bá Bình mặt nóng bừng bừng, mẹ kiếp thế này là thế quái nào cơ chứ, mình chẳng phải là đang đớn hèn hay sao? Sao lại vướng vào một sao quả tạ như thế này, Lý Bá Bình vốn muốn xuề xòa cho xong chuyện này, nhưng Trương Dương đã làm thật, thì gã có muốn giấu cũng không thể nào giấu được.
Trương Dương đưa thẻ công tác cho Lý Bá Bình, Lý Bá Bình nhận cũng không đúng, mà không nhận cũng chẳng xong, đương nhiên gã biết rằng Trương Dương là ai, giờ đây người ta đã nói toạc móng heo với gã, đầu óc Lý Bá Bình quay mòng mòng, dù là có quay đến mấy cũng không thể nghĩ ra được làm thế nào để ứng phó với tên này, cầm thẻ công tác trong tay, mà gã cảm giác nặng như chì vậy, Lý Bá Bình vẫn lấy ra xem, tên này cũng được coi là có chút năng lực, dù là trong tình trạng bấy giờ, gã vẫn có thể giả đò, Lý Bá Bình tỏ ra một bộ dạng ngạc nhiên: "Ôi chà, hóa ra là chủ nhiệm Trương, thật là rồng đến nhà tôm, thế mà tôi lại không nhận ra, thật đúng là hiểu lầm!" Gã nói với hai thủ hạ của mình: "Hôm nay may cho các anh đấy nhé, gặp phải chủ nhiệm Trương của thể ủy chúng ta. Anh ấy rộng lượng không thèm chấp các anh, còn không mau xin lỗi chủ nhiệm Trương đi."
*****
Hai gã cảnh sát cũng hiểu ra, mặc dù họ không quen Trương Dương, nhưng đã rất quen với cái tên Trương Dương rồi, biết rằng vị trước mắt chính là Trương Dương, người làm cho hệ thống công an mất mặt, trong lòng hai người thầm sợ, vừa nãy đã đổ oan cho người ta mua bán mại dâm, còn lấy một chiếc đĩa giả vờ làm bằng chứng, nghĩ lại mà thấy khiếp đảm. Hai người họ vội vàng chạy ra xin lỗi Trương Dương, râu ngắn mặt rất thành khẩn: "Chủ nhiệm Trương, chúng tôi thật sự không biết là anh, nếu không thì có cho vàng cũng không dám để xảy ra việc hiểu lầm lớn thế này." Câu này của gã thiếu kỹ thuật hơn là của Lý Bá Bình.
Trương Dương lạnh lùng nhìn Lý Bá Bình, tên này rất xảo quyết, muốn lợi dụng cách này để bịt miệng mình, làm cho hắn không thể trách cứ họ được, không truy cứu chuyện tối nay nữa, có điều Lý Bá Bình nghĩ quá đơn giản, Trương đại quan đâu có phải người dễ lừa như vậy.
Trương Dương nói với Khưu Phụng Tiên: "Tiểu thư Khưu, cô về trước đi."
Lý Bá Bình nghe hắn nói vậy, tưởng rằng Trương Dương đã bỏ qua việc truy cứu chuyện này, trong lòng rất mừng, vội vàng nói: "Tôi đưa hai người về."
Trương Dương nói: "Tôi không đi, các anh đưa tiểu thư Khưu về trước đi."
Khưu PHụng Tiên biết rằng Trương Dương không thể nuốt nổi cục tức tối nay, thật ra cô cũng rất bực vì chuyện của tối nay, đứng dậy nói: "Vậy được, tôi về trước đây, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại."
Sau khi Khưu Phụng Tiên đi khỏi, Lý Bá Bình móc điếu thuốc ra, muốn đưa cho Trương Dương hút, Trương Dương nói: "Tôi không biết hút!"
"Chủ nhiệm Trương, anh xem muộn thế này rồi, có cần tôi đưa anh về nhà không?"
Trương Dương nói: "Anh goi Phòng Tâm Vĩ đến đây cho tôi."
Lý Bá Bình ngớ người.
Trương Dương nói: "Đừng nói với tôi là anh không biết điện thoại của anh ta."
Lý Bá Bình cắn môi, gã vẫn do dự. Trương Dương nói: "Tôi luôn luôn thông tình đạt lý, sự việc tối nay không thể cho qua như vậy được, anh cảm thấy mình có thể lãnh được trách nhiệm, thì giờ tôi sẽ đi, tôi đảm bảo, ngày mai cả đồn cảnh sát Hương Hà của các anh sẽ đen đủi, nếu như anh cảm thấy mình không đủ năng lực gánh vác, thì giờ anh mau gọi người có thể gánh việc này đến đây."
Lý Bá Bình cứng đờ mặt, đây là điều kiện cuối cùng Trương Dương đưa cho gã.
Lý Bá Bình nói: "Chủ nhiệm Trương, đã nói rằng đây là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm cái con khỉ! Anh hiểu, tôi cũng hiểu, sự việc tối nay là thế nào, các anh muốn làm trò gì? Mẹ kiếp, có ai là ngốc đâu cơ chứ, mọi người đều biết cả, Lý Bá Bình, tôi không chấp nhặt với người không biết gì, cả hai cảnh sát của anh nữa, tôi tin rằng các anh không biết tôi, vì thế mới gây ra chuyện này, nhưng nếu các anh không biết điều, tiếp tục lằng nhằng với tôi ở đây, thì đừng trách tôi giở mặt."
Lý Bá Bình nói: "Cái này...."
Trương Dương nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 11 giờ 10 phút, 11 giờ rưỡi, tôi cần gặp Phòng Tâm Vĩ, anh đi nói với anh ta, tôi đợi anh ta ở đồn cảnh sát Hương Hà, muộn một phút, sáng mai tôi sẽ giết đến phân cục, nói tất cả việc tối nay ra, để lãnh đạo thành phố Nam Tích xử lý."
Lý Bá Bình sợ đến độ run rẩy, gã không phải là không muốn gánh, mà thật sự gánh không nổi chuyện này, gã chỉ là một phó đồn của một đồn công an thôi, loại người như Trương Dương có nhổ một bãi nước bọt cũng làm cho gã chết chìm được, tối nay bị Phòng Tâm Vĩ hại rồi. Lý Bá Bình thầm chửi, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Phòng Tâm Vĩ vừa đưa Mạnh Doãn Thanh về nhà, mới đến bên chiếc xe đã thấy điện thoại vang lên, vừa nhìn số là của Lý Bá Bình, đoán ngay được sự việc vẫn chưa giải quyết xong, gã thở dài, rồi nhấc điện thoại nói: "Có việc gì thế hả?"
Lý Bá Bình nói: "Cục trưởng Phòng, anh ta chỉ đích danh muốn gặp anh, bảo anh 11h rưỡi phải đến đồn công an, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không ngày mai anh ta sẽ giết đến phân cục."
"Hắn ta dám à!" Phòng Tâm Vĩ nói một câu mạnh dạn, nhưng sau đó ngay lập tức lại mềm mỏng: "Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Thái độ tốt vào một chút, dỗ dành cho hắn ta đi đi."
Lý Bá Bình không thể nào giấu nổi nỗi bực trong lòng nữa: "Cục trưởng Phòng, tôi đã tìm đủ mọi cách rồi, tóm lại giờ đây tôi chẳng làm gì được nữa cả."
Phòng Tâm Vĩ đương nhiên nghe ra được sự oán giận trong lời của gã, tức giận nói: "Anh có thái độ gì thế hả?"
Lý Bá Bình không dám nói câu nào.
Phòng Tâm Vĩ nói xong câu này, nghĩ lại việc này là do mình gây ra, Lý Bá Bình cũng chẳng biết gì, trách gã cũng không tác dụng, gã liền thấp giọng nói: "Anh nói với anh ta, một lúc nữa tôi sẽ đến."
Lý Bá Bình nghe Phòng Tâm Vĩ nói vậy, thật như trút được gánh nặng, chỉ cần Phòng Tâm Vĩ đến, là trách nhiệm của mình có thể trút được rồi, gã đi vào phòng, cười hì hì với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tôi đã gọi điện cho cục trưởng Phòng rồi, anh ấy cũng rất giận dữ, và hết sức xin lỗi với những gì đã xảy đến với anh, còn nói sẽ đến giải thích với anh ngay lập tức."
Trương Dương lười nhác nói: "Đợi anh ta đến rồi tính sau."
Lý Bá Bình xu nịnh: "Chủ nhiệm Trương, anh có uống trà không? Tôi pha cho anh một chén uống cho tỉnh người."
Trương Dương nói: "Được thôi!"
Sự việc trên thế gian này thay đổi thật khó lường, vừa nãy Trương Dương mới bị bắt, giờ đây đã trở thành người vô tội, ai mà dám nói rằng xã hội này người với người bình đẳng cơ chứ? Lòng người là cán cân, và chiếc cân trong lòng mỗi người lại không giống nhau, tiêu chuẩn đo đạc cũng khác nhau, có sự khác biệt đó, thì làm sao có thể nói đến cái gọi là bình đẳng được.
Trương Dương uống cốc hồng trà cho Lý Bá Bình pha cho, không ngờ ở một đồn cảnh sát nhỏ như vậy mà lại giấu được trà ngon đến thế.
Lý Bá Bình ngồi yên bên cạnh, vừa nhìn đồng hồ, vừa ngáp.
Cục trưởng phân cục Hà Tây cuối cùng đã đến, sự việc này quy kết rốt cuộc cũng vẫn là do Mạnh Doãn Thanh gây ra, trên đường Phòng Tâm Vĩ đến đây, cảm thấy hối hận vô cùng, Mạnh Doãn Thanh tối nay uống quá nhiều, nhưng gã thì lại không, Mạnh Doãn Thanh phát điên, mà gã cũng không cần thiết phải phát điên cùng, vốn dĩ việc này gã chỉ nghe qua là xong, nhưng gã lại làm theo chỉ thị của Mạnh Doãn Thanh, những người ở phía dưới lại nghe không ra, lấy gã ra làm bia đỡ đạn, trong quá trình làm việc xảy ra nhiều vấn đề sai lệch, rồi gây ra phiền phức lớn như vậy. Từ điểm Trương Dương bảo gã đến có thể đoán ra rằng, Trương Dương nhất định tính sổ với gã, sự việc này thật là phiền phức.
Phòng Tâm Vĩ bước vào trong đồn cảnh sát, âm thanh của gã vang lên trước, Phòng Tâm Vĩ tức giận mắng: "Lý Bá Bình, các anh làm cái trò gì thế hả? Sao lại làm ăn như thế này? Sự việc chưa điều tra rõ ràng mà đã bắt người vô cớ rồi à?"
Lý Bá Bình cũng khép nép, nhưng trong lòng thì đang chửi thầm trăm họ nhà Phòng Tâm Vĩ, tôi làm như vậy, chẳng phải là do anh chỉ huy hay sao. Mẹ kiếp nếu không phải anh ám thị cho tôi, thì tôi dám làm như vậy hay sao? Đám quan lại này thật là chẳng ai tốt đẹp cả, khi gây chuyện ai nấy đều giấu mặt đằng sau mà chỉ huy, giờ đây xảy ra sự cố, lại đẩy người khác ra đằng trước đỡ đạn, mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi lại phải làm bia đỡ đạn cho anh à? Chửi là chửi vậy, nhưng Lý Bá Bình cũng hiểu rằng, người ta làm quan lớn, sự việc ngày hôm nay chắc chắn sẽ bảo gã gánh vác.
Phòng TÂm Vĩ đến trước mặt Trương Dương, mặt rất hổ thẹn: "chủ nhiệm Trương, tôi thật không thể ngờ được xảy ra chuyện ngày hôm nay, xin lỗi anh, chỉ trách tôi bình thường không quản lý tốt họ, mới gây ra sự hiểu lầm lớn như thế này."
Lại là hiểu nhầm, Trương Dương cười, hắn chầm chậm đặt cốc trà xuống bàn nói: "Đồn trưởng Lý, trà của anh ngon lắm."
Lý Bá Bình nói: "Bạn tôi tặng cho đấy, nếu như chủ nhiệm Trương thích, thì tôi đưa cho anh hai hộp."
Trương Dương nói: "Cục trưởng Phòng, theo ý của anh, thì sự việc tối hôm nay anh không biết, tất cả đều là s của đồn trưởng Lý sao?"
Phòng Tâm Vĩ nói: "Tôi thật sự không biết!"
Lý Bá Bình tức đến độ mặt trắng dã, không biết cái con mẹ nhà anh, Phòng Tâm Vĩ khốn kiếp, mẹ kiếp anh có còn là người hay không? Tại sao lại đùn đẩy trách nhiệm như vậy?
Trương Dương cười nói: "Đồn trưởng Lý bảo đây là hiểu nhầm, hai cảnh sát kia cũng nói là hiểu nhầm, nếu tất cả đã là hiểu lầm, thì xem ra sự việc này nên dừng lại ở đây thôi."
Phòng Tâm Vĩ cười nói: "Đúng là chủ nhiệm Trương dễ nói thật, lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, không chấp nhặt chuyện nhỏ này."
Nụ cười trên mặt Trương Dương ngay lập tức tắt rụi: "Mẹ kiếp, tôi dễ bắt nạt đến vậy sao? Anh đang định quay vòng tôi đấy à? Gây xong chuyện cho tôi, anh nói một câu hiểu nhầm là hết à? Anh tưởng tôi là thằng ngu chắc? Thế gian này có chuyện dễ dàng đến thế hay sao?"
Phòng Tâm Vĩ ngớ người, mặt đỏ: "Chủ nhiệm Trương, anh đừng giận, tôi biết rằng chúng tôi làm không tốt việc này."
Trương Dương cười lạnh lùng nói: "Làm không tốt à? Không bắt được tận mắt gian phu dâm phụ đương nhiên là không tốt rồi, anh thất vọng lắm đúng không?"
Phòng Tâm Vĩ nói: "Chủ nhiệm Trương...Ý của anh là gì? Tôi đến đây là để xin lỗi anh đó, vì đồn cảnh sát nhận được người báo nên mới đi điều tra, họ cũng chỉ là có trách nhiệm với công việc thôi..."
Trương Dương nói: "Đừng có nói với tôi hai chữ trách nhiệm, mẹ kiếp, anh định giấu ai chứ? Tôi là thằng nhóc lên ba đấy à? Thứ thủ đoạn này tôi gặp nhiều lắm rồi, thế nên tôi mới nói, các anh liệu có thể chơi trò gì mới mẻ hơn được không? Vừa nãy hai viên cảnh sát kia còn lấy đĩa ra để dọa tôi, mẹ kiếp, các người là cảnh sát hay là ăn cắp vậy?"
← Ch. 0604 | Ch. 0606 → |