Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0614

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0614: Người trong núi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Người dân của Lư Gia Lương cũng lớn lên từ núi Thanh Đài này, nên tính tình nóng nảy chẳng khác gì người dân ở bên Hắc Sơn Tử, lái xe chở hàng tức giận nói: "Oắt con, mẹ kiếp, chán sống rồi à? Muốn đánh nhau phải...." Lời vẫn chưa dứt, người thanh niên đã đấm thẳng vào mũi gã, đừng tưởng tiểu tử này đen đen gầy gầy, ra tay rất quyết đoán, lái xe chở hàng đó bị một đấm của cậu ta làm lăn ra đất, ôm lấy mũi, đầu ngón tay bịt lấy dòng máu tươi đang chảy ra, người đi cùng bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội vàng đi tìm một chiếc ống sắt bên trong xe.

Ba thanh niên trên chiếc xe kéo không hề hàm hồ, họ nhặt lấy mấy cục đá dưới chân, chuẩn bị đánh nhau.

Trương Dương vui vẻ đứng một bên xem, sự việc này chẳng có liên quan gì đến hắn, hắn đứng ngoài cười mà thôi. Khương Lượng thì không như vậy, gã là cảnh sát nhân dân, thấy người dân đánh nhau thế này, gã có trách nhiệm đứng ra hòa giải, Khương Lượng lớn tiếng nói: "Dừng tay lại hết cho tôi, tôi là cảnh sát đây!"

Câu nói của Khương Lượng làm cho tất cả mọi người đều lặng người, gã mặt áo đồng phục cảnh sát, mặt nghiêm nghị, uy nghiêm bước đến, hai chữ cảnh sát rất có uy lực đối với người dân.

Người lái xe chở hàng ôm lấy mũi nói với Khương Lượng: "Đồng chí cảnh sát, họ đâm vào xe của tôi mà còn đánh người nữa!"

Người thanh niên nói: "Ai bảo ông mắng người cơ chứ? Còn mắng nữa là tôi còn dám đánh đấy!"

Trương Dương vui vẻ, tiểu tử này rất thú vị đây.

Khương Lượng chỉ là một cảnh sát qua đường, gã có việc của gã, muốn mau chóng xử lý giúp họ, sau đó đi luôn, gã nhìn vào hai chiếc xe rồi nói: "Không có ai bị thương chứ?"

Hai bên đều lắc đầu, có điều lái xe chiếc xe chở hàng ngay lập tức lại nói: "Vừa nãy thì không bị thương, nhưng giờ bị thương rồi, mũi tôi bị đánh, có lẽ gãy xương mũi rồi."

Trương Dương bước đến nhìn vào người lái xe rồi cười nói: "Không gãy, vẫn còn đang tốt lắm!"

Lái xe chở hàng nói: "Tôi phải đi chụp chiếu, anh nói không đúng thì sao, cậu ta phải bồi thường tôi! Chiếc xe kéo của cậu ta không có bằng gì đâu, đâm vào xe của tôi, tôi phải đòi cậu ta bồi thường!"

Cậu thanh niên lớn tiếng nói: "Ông để xe giữa đường còn nói ai nữa? Có một chỗ quành ở chỗ này, tôi nhìn thấy ông được sao? Còn không kịp phanh lại, ông có biển, nhưng ông có bằng không? Ông không biết làm dấu hiệu ở phía trước à?" tiểu tử hóa ra hiều biết không ít.

Khương Lượng nói: "Lấy chứng minh thư và bằng lái ra đây!"

Mấy người đều lấy chứng minh thư ra, tiểu tử đó tên là Chu Sơn Hổ, là người của thôn Tiểu Thạch Oa Lư Gia Lương, đưa mấy người bạn từ huyện Tây Sơn mua đồ về, không ngờ lại đâm vào chiếc xe chở hàng ở đây.

Lái xe chiếc xe chở hàng cũng lấy chứng minh thư và bằng lái ra. Gã tên là Hàn Đức Quý, là lái xe của thành phố Kinh Sơn.

Khi Trương Dương kiểm tra chứng từ hai bên, Trương Dương không có việc gì làm, đi đến trước chiếc xe chở hàng nhìn ngó, hắn muốn tìm hiểu mức độ tổn hại của chiếc xe, xem xem chiếc xe này còn lái được không, có thể nhường đường ra hay không, nhưng Trương Dương vừa lại gần chiếc xe, người đi cùng Hàn Đức Quý vội vàng ngăn hắn lại: "Anh làm cái gì đấy?"

Trương Dương cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của gã, cười nói: "Không làm gì cả, chỉ là muốn xem chiếc xe này của anh thôi." Trương đại quan có một thói quen, nếu như người ta để kệ hắn xem, có khi hắn chẳng thèm xem, nhưng đối phương càng căng thẳng, càng thần bí, thì hắn càng hiếu kì, Trương Dương nói: "Bên trong xe có gì thế?"

Sắc mặt người đó ngay lập tức biến đổi: "Đá!"

"Đá sao?" Trương Dương bước đến, người đó vội vàng ngăn hắn lại: "Này, anh có ý gì đấy hả?"

Trương Dương nói: "Anh không biết tôi là cảnh sát hay sao? Dám cản đường tôi à?"

Người đó nói: "Cảnh sát sao lại không mặc đồng phục?"

Trương Dương nói: "Anh chưa từng nhìn thấy cảnh sát mặc thường phục à? Kéo bạt ra cho tôi, tôi muốn xem bên trong là gì?" Trương đại quan đoán được điều gì đó qua thái độ căng thẳng của tên này.

Trương Dương vừa nói vậy thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, viên lái xe chở hàng Hàn Đức Quý vội vàng chạy đến nói: "Đồng chí, xin lỗi, xin lỗi, bên trong thật sự là đá, nếu như anh muốn xem, thì tôi kéo ra cho anh xem."

Họ vừa xin lỗi vừa kéo bạt ra, Khương Lượng vừa rồi chỉ chú ý đến kiểm tra giấy tờ, không phát hiện có gì bất thường, không ngờ Trương Dương lại nghĩ đến.

Hàn Đức Quý kéo một góc bạt ra, để Trương Dương xem, bên trong quả nhiên là đá."

Trương Dương nói với người đã ngăn hắn lại: "Này, chỉ là một ít đá thôi, sao anh căng thẳng cái gì chứ?"

Người đó nói: "Tôi...tôi không căng thẳng!"

Lần này Khương Lượng cũng nhận ra tên đó có chút gì bất thường, khi nói chuyện trên trán còn có mồ hôi, dựa vào trực giác cảnh sát của gã, Khương Lượng cảm thấy hai người này rất có khả năng có vấn đề, gã đến trước chiếc xe, lạnh lùng nói: "Tránh ra một chút, tôi xem thế nào!"

Hàn Đức Quý thở dài nói: "Đồng chí cảnh sát à, bên trong thật sự chẳng có gì!"

Khương Lượng lại kéo bạt ra một chút, phát hiện bên trong toàn là đá cả.

Hàn Đức Quý nói: "Anh nhìn thấy cả rồi đấy, chỉ là đá thôi, chúng tôi mang đến chợ Kì Thạch ở Kinh Sơn để bán."

Khương Lượng nói: "Sự việc của các anh định giải quyết thế nào? Đệ đơn hay tự giải quyết đây?"

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi không bồi thường ông ta, làm gì có kiểu dừng xe thế chứ?"

Hàn Đức Quý lúc này không biết tại sao lại thay đổi thái độ, thở dài nói: "Thôi coi như tôi đen đủi, thế này đi, chẳng ai làm khó nhau cả, đường ai nấy đi."

Lông may Khương Lượng động đậy, thái độ người này thay đổi lớn như vậy, có phải là vì do gã xuất hiện hay không? Gã cố ý nói: "Tôi thấy xảy ra sự việc lớn thế này, cần phải đến đồn cảnh sát để giải quyết, Tiểu Trương, liên hệ với đồn cảnh sát địa phương ngay lập tức, bảo họ đưa cảnh sát đến xử lý."

Trương Dương đương nhiên hiểu rằng Khương Lượng gọi Tiểu Trương tức là mình, Khương Lượng đang đóng kịch, Trương Dương gật đầu, móc điện thoại ra, Hàn Đức Quý vội vàng nói: "Đồng chí cảnh sát à, chúng tôi không báo cảnh sát đâu, chúng tôi còn đang vội đi đưa hàng, không thể nào lỡ được, chúng tôi coi như là gặp đen đủi thôi."

Trương Dương nói: "Gặp đen đủi sao? Xe đá này quan trọng vậy à?" Hắn kéo toàn bộ chiếc bạt ra, sắc mặt của Hàn Đức Quý thay đổi hoàn toàn.

Trương Dương đẩy một vài hòn đá ra.

Miệng Hàn Đức Quý động đậy một chút, người đi cùng gã mở cửa xe.

Trương Dương nhìn thấy bên dưới đống đá là một tòa tượng Phật, người mở cửa xe vừa nãy lấy ra một khẩu súng săn trong đó, nhưng không đợi gã lấy súng săn ra, Khương Lượng đã để ý đến từng hành động của gã liền nhanh chóng xông đến, đấm vào cổ hắn, làm cho tên đó ngay lập tức mất khả năng phản kháng.

Hàn Đức Quý rút ra một khẩu súng từ trong người, nhắm thẳng vào Khương Lượng.

Vù! Một viên đá bay nhanh đến, đập thẳng vào đầu Hàn Đức Quý, Hàn Đức Quý đau đến độ ngã xuống đất, khẩu súng cũng bay sang một bên. Đó chính là Chu Sơn Hổ ra tay trong lúc cần kíp, ngăn gã bóp cò.

Chu Sơn Hổ dẫn hai người xông lên, người vặn tay kẻ bẻ chân, trói chặt Hàn Đức Quý lại bằng dây điện trên xe.

Khương Lượng cũng trói tên còn lại vào.

Trương Dương lại có phát hiện, trong thùng xe, dưới lớp đá này lại có mấy chục bức tượng nữa, hèn chi hai tên này căng thẳng vậy, Khương Lượng đá vào người Hàn Đức Quý tức giận nói: "To gan lớn mật nhỉ, dám ăn cắp đồ văn vật nhà người ta đấy, lại còn có súng nữa." Hai tên ăn trộm này mặt xanh lét, vừa nãy sao lại còn lí luận với mấy tên này, nhận xui bỏ đi cho xong. Ai mà biết được giữa chỗ núi non này lại có cả cảnh sát.

Chu Sơn Hổ cũng trèo lên, cậu ta vừa nhìn đã nhận ra bức tượng Phật đó là của chùa Tây Sơn, Chu Sơn Hổ nói: "Ngọc Phật, đám này, ngay cả Ngọc Phật mà cũng dám ăn trộm à!"

Trương Dương nói: "Còn không ít đồ nữa, ít nhất cũng phải có đến năm mươi thứ."

Chu Sơn Hổ nói: "Những cái khác thì tôi không biết, nhưng bức tượng ngọc này là của chùa Tây Sơn." Cậu ta chỉ bên trên núi nói: "Còn cao lắm. Cách mặt nước biển 1100 mét, trong miếu chỉ có một vị sư phụ."

Khương Lượng vội vàng gọi điện cho đồn cảnh sát địa phương, lúc này trời đã dần tối, gió trên núi mạnh hơn lúc nãy nhiều, mặc dù Trương Dương rất muốn đến thôn Tiểu Thạch Oa, nhưng gặp phải chuyện này, cũng không thể nào đi ngay, họ đợi ở chỗ đó 1 tiếng đồng hồ, đến tận hai giờ chiều, đồn cảnh sát của hương Lưu Gia Lương mới phái đến ba người cảnh sát, Khương Lượng hơi bực mình, gã nói với mấy viên cánh sát: "Các anh làm ăn kiểu gì thế? Báo án lâu vậy rồi mà mới có người đến, ai cũng làm ăn như các anh thì tội phạm chạy mất hết rồi còn gì."

Ba viên cảnh sát nhìn thấy huy hiệu của Khương Lượng nhận ra cấp bậc không phải bình thường, cũng không dám nói lại, chỉ giải thích rằng chiếc xe đang chạy thì có vấn đề, cứ tắt máy suốt, khó khăn lắm mới đến được nơi.

Khương Lượng nói tình hình cho họ một lượt, mấy người cảnh sát tiếp tay vụ án này, một người cánh sát trong số đó điều tra tình hình một chút, rồi lại điều tra chứng từ của họ, đây đều là những thủ tục cần thiết, người tên là Chu Sơn Hổ kia xem ra rất quen với đám cảnh sát, cậu ta nói với cảnh sát một lượt tình hình, mấy người cảnh sát nghe nói là vụ án trộm văn vật, đều ý thức được vụ án này không nhỏ, một người trong số đó báo cáo lên huyện.

*****

Trương Dương nói: "sự việc đã giải thích rõ ràng rồi, có thể xử lý hai chiếc xe giữa đường này không, tôi còn đang vội đến thôn Tiểu Thạch Oa."

Ba người cảnh sát thương lượng một chút, phát hiện chiếc xe khách đó vẫn lái được, quyết định kéo chiếc xe khách và đám văn vật về đồn cảnh sát trước, chiếc xe kéo đã bị đâm hỏng, không chạy được nữa, nhưng vất ở đây lại sợ mất, với đa số người trong núi, đây là một món tiền không nhỏ, Chu Sơn Hổ đến trước mặt Trương Dương, cậu ta cười nói: "Đại ca cà, vừa nhìn đã biết anh là người nhiệt tình."

Trương Dương vui vẻ nói: "Tiểu tử, sao miệng ngọt vậy, nói đi, tìm tôi có việc gì?"

Chu Sơn Hổ bị Trương Dương nhận ra ý đồ, hơi xấu hổ gãi gãi đầu: "Đại ca à, có phải vừa tôi nghe thấy anh định đến Tiểu Thạch Oa không?"

Trương Dương gật đầu.

Chu Sơn Hổ chủ động mời: "Đại ca, tôi dẫn đường cho anh nhé, từ đây đến Tiểu Thạch Oa không dễ đi chút nào, đường rất phức tạp, nếu không biết thì sẽ lạc đường, những người không chạy nhiều trên con đường này tốt nhất là tìm một người dẫn đường."

Trương Dương nói: "Được thôi!"

Chu Sơn Hổ nhân cơ hội nói ra yêu cầu: "Đại ca, vậy.... Anh giúp tôi kéo chiếc xe này vào trong thôn được không?"

Trương Dương cười ha ha, hắn đã đoán được ý định của tiểu tử này rồi.

Chu Sơn Hổ thấy Trương Dương cười, cảm thấy rất xấu hổ, mặt đỏ lựng, thấy chiếc xe kéo của mình quá nát, chắc chắn người ta không giúp, cậu ta bèn nói: "Nếu không tiện thì thôi vậy..."

Trương Dương nói: "Được chứ, cậu buộc chặt xe vào, nhưng tôi chưa kéo một chiếc xe kéo bao giờ." Chu Sơn Hổ thấy hắn đồng ý, vui vẻ nói: "Không sao, chỉ cần lái chậm một chút, tôi sẽ giữ đằng sau."

Trương Dương cũng không muốn lỡ việc ở đây, hắn gật đầu nói: "Được, chúng ta đi mau đi, tôi còn việc quan trọng phải làm."

"Vâng!"

Sau khi buộc xong chiếc xe kéo, Trương Dương bảo hai cậu thanh niên khác lên xe, Chu Sơn Hổ ở đằng sau điều chỉnh phương hướng, sức của chiếc Pika rất lớn, chiếc xe kéo này đương nhiên chẳng có vấn đề ì, có điều đây là đường núi, khúc khuỷu khó đi, khó đi hơn nhiều so với việc kéo xe trên đường bằng, Trương Dương lái rất chậm, Chu Sơn Hổ không lừa hắn, càng vào trong, thì đường càng hẹp và nguy hiểm, chỗ này chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, hơn nữa một bên lại là vách núi. Nguy hiểm rất nhiều so với đường ở Hắc Sơn Tử, Trương Dương không những lái rất cẩn thận, mà còn phải chăm lo chiếc xe kéo đằng sau, sợ rằng không cẩn thận sẽ văng chiếc xe xuống vực, mà bên trong xe còn có người nữa.

Khương Lượng ngồi ở ghế lái phụ, nhìn bên ngoài cửa sổ, cảm thấy đầu quay mòng mòng, gã hơi sợ độ cao, vội vàng nhắm chặt mắt, buộc chặt áo, thấp giọng nói: "Còn bao xa nữa vậy..."

Thanh niên mặc áo xanh đằng sau nói: "Từ chỗ vừa xảy ra chuyện đến thôn tôi khoảng tầm 5 dặm, nhưng toàn là đường núi, rất khó đi, ngoài những người bản địa như chúng tôi, thì lái xe ngoài đều không dám đi con đường này."

Trương Dương dừng lại ở ngã rẽ trước mặt hỏi: "Hai đường này đường nào dẫn đến thôn Tiểu Thạch Oa?"

"Đường bên trái."

Trương Dương lái không được bao lâu, đường nhựa đã không còn nữa, mà thay vào đó là đường núi gập ghềnh gấp khúc, trời ngày một tối hơn, mây như những cục đá lớn vậy, ngày càng thấp, Khương Lượng lo lắng nói: "Có lẽ không mưa chứ!" Lời vừa dứt, trên trời đã rơi xuống mấy giọt, lộp bộp trên chiếc xe Pika, bên trong xe rất ấm, đương nhiên không sợ lạnh, nhưng những hạt mưa nặng đan vào nhau dày đặc rõ ràng ảnh hưởng đến tầm nhìn. Trương Dương càng lái càng thấy lo lắng, mẹ kiếp, sao lúc này lại mưa cơ chứ.

Một lúc sau những giọt mưa ấy đã biến thành tuyết. Trương Dương ngớ người, hắn không dám lái nữa. Đường thì không quen, không biết chừng lại rơi xuống vực.

Thanh niên mặc áo xanh nói: "Đại ca, tôi xuống dẫn đường cho các anh, tôi đi đằng trước, các anh lái theo đằng sau." Cậu ta nói với người đi cùng: "Thuyên Tử, còn hơn chục dặm nữa, chúng ta đổi luân phiên, tôi lạnh quá không chịu được nữa cậu đến thay tôi!" Thuyên Tử gật đầu.

Trương Dương và Khương Lượng quay sang nhìn nhau, hai người đều chằng còn cách nào, đã đến đây rồi, chỉ có đường tiến không có đường lùi.

Hai người thanh niên thay phiên nhau dẫn đường cho họ, chiếc xe Pika đi với tốc độ rùa bò, cứ đi đi lại dừng dừng, đoạn đường năm sáu dặm mà lái đến hơn hai tiếng đồng hồ, Trương Dương rất mệt, cảm giác đi con đường này còn dài hơn so với con đường nghìn dặm.

Tuyết ngày càng lớn, khắp trời đều là tuyết trắng, cây trên núi đều bị nhuộm thành màu trắng, lờ mờ nhìn thấy chút bóng cây, mặc dù mới chỉ là hơn bốn giờ chiều, nhưng đã nhìn thấy âm u, gió thổi rất lớn, Khương Lượng đẩy cửa xe đi xuống, một nắm tuyết bị gió thổi đập vào mặt gã, làm coh gã không mở nổi mặt, gió thổi vù vù, giống như một con dã thú, gió cuốn lấy tuyết, lăn lộn, tuyết rơi tràn ngập trên trời dưới đất.

Trương Dương dừng xe trong đám đất trống đầu thôn, đường trong thôn rất hẹp, chiếc xe Pika không thể lái vào.

Chu Sơn Hổ nhảy xuống từ trên chiếc xe kéo. Người cậu ta đầy tuyết, trông giống như một người tuyết vậy, tóc, lông mày, lông mi đều đóng băng cả, nhoẻn miệng cười với Trương Dương và nói lớn: "Cảm ơn anh!" Mặc dù đã cố gắng nói to, nhưng âm thanh vẫn bị xé toạc bởi luồng gió núi.

Chu Sơn Hổ giao chiếc xe kéo cho hai bạn, chỉ vào trong thôn, lớn tiếng nói: "Đại ca à! Vào nhà chúng tôi nghỉ đã..."

Trương Dương và Khương Lượng cũng không còn sự lựa chọn nào nữa, đi cùng Chu Sơn Hổ vào trong thôn, nhà Chu Sơn Hổ nằm ở đầu tây thôn Tiểu Thạch Oa. Ngoài vườn dùng đá dựng lên, căn nhà cũng dùng đã để xây, tổng cộng có ba gian nhà đá, phía đông có một gian bếp.

Vừa bước vào vườn, một con chó đen lớn đã xông ra, Chu Sơn Hổ mắng: "Lão Hắc, vào phòng cho tao."

Con chó đen rất nghe lời, gừ một tiếng rồi lại vào trong phòng.

Trương Dương cùng Chu Sơn Hổ đi vào trong phòng, trong đó không có người, cũng chẳng có khóa cửa! Chu Sơn Hổ đẩy cửa vào nói: "Hai vị đại ca, mời ngồi!"

Trương Dương nhìn xung quanh căn phòng này, bên trong chẳng có đồ đạc gì nhiều, một chiếc án, một chiếc bàn, một chiếc ghế rách nát, vì dùng đã lâu, và do thiếu ánh nắng, không thể nào nhìn ra màu sắc của đồ dùng.

Chu Sơn Hổ lấy chiếc khăn trên bàn lau lau ghế, rồi nhiệt tình nói: "Mời ngồi, tôi đi bê cho các anh một chậu lửa."

Trương Dương cười nói: "Không cần phiền toái thế đâu, người anh em. Thôn của các cậu vẫn chưa có điện sao?"

Chu Sơn Hổ gật đầu nói: "Đúng thế, vẫn chưa có, nghe trong hương nói, năm sau là thôn chúng tôi có thể có điện rồi, đến lúc đó, chúng tôi có thể xem ti vi rồi."

Nói xong cậu ta đi ra ngoài, bê một chiếc lò vào, đặt trước người Khương Lượng và Trương Dương. Một làn khói nhanh chóng dày đặc trong không gian.

Hai tay của Khương Lượng nhét cả vào trong túi áo, lúc này gã rất đắc ý, thật là khâm phục bản thân liệu sự như thần, mặc chiếc áo khoác bông này thật là ấm áp. Gã nhìn Trương Dương bên cạnh, phát hiện tên này ngồi đó như nhàn hạ vậy, dường như chẳng cảm thấy chút giá lạnh gì, Khương Lượng thật sự khâm phục thể chất của hắn. Trong lòng nói, dù sao cũng là người trẻ tuổi, đang còn có sức lửa.

Chu Sơn Hổ mặc một chiếc áo da dê bẩn thỉu lên người, cậu ta ngồi xuống bên chiếc lò, vừa chọc lò vừa nói: "Hai vị đại ca, trong gió tuyết thế này hai vị đến thôn chúng tôi làm gì vậy? Có phải là có việc gì quan trọng không?"

Khương Lượng nói: "Bí thư chi bộ của thôn các cậu có ở đây không? Có thể dẫn chúng tôi đi gặp không?"

Chu Sơn Hổ nói: "Các anh tìm đúng người rồi, bí thư chi bộ chính là ông của tôi. Ông ở ngay đối diện nhà tôi." Trương Dương và Khương Lượng đều vô cùng mừng rỡ, hai người đứng dậy nói: "Đi, dẫn tôi đi tìm ông ấy." Chu Sơn Hổ gật đầu, dẫn họ đến nhà bí thư chi bộ Chu Hữu Lượng, nhà Chu Hữu Lượng mặc dù cũng là nhà đá, nhưng gọn gàng hơn nhiều so với căn nhà của Chu Sơn Hổ. Căn nhà dùng những hòn đá vuông vức dựng nên, vườn cũng rộng hơn nhiều. Khi họ bước vào vườn, Chu Hữu Lượng đang chọc lò ở trong vườn, thấy Chu Sơn Hổ đến, y vừa dụi mắt vừa nói: "Hổ Tử à, cháu đến thật đúng lúc, giúp ông chọc lò với, ông mờ hết mắt rồi."

Chu Sơn Hổ nói: "Ông à, có hai vị cảnh sát muốn đến tìm ông!"

Chu Hữu Lượng nheo nheo mắt nhìn hai người Trương Dương: "Cảnh sát? Tôi chưa từng gặp các cậu! Các cậu là người của đồn cảnh sát hương sao?"

Khương Lượng cười nói: "Bí thư Chu, chúng tôi là công an của cục công an Giang Thành, lần này đến để phiền ông chút việc."

"Việc gì thế? Tôi là một người thật thà, không ăn cắp không ăn trộm, có thể giúp các anh việc gì?" Chu Hữu Lượng vẫn rất cảnh giác.

Khương Lượng vui vẻ nói: "Bí thư Chu, tôi đến để hỏi thăm chút việc trước kia."

Chu Hữu Lượng kéo ống tay áo nói: "Vào nhà ngồi đi..."

Mấy người vào trong nhà, nhà của Chu Hữu Lượng bố cục chẳng khác mấy so với của Chu Sơn Hổ, có điều tường của Chu Hữu Lượng dán không ít ảnh của vĩ nhân, đây là điều thường thấy ở thôn nhỏ.

Khương Lượng đoán Chu Hữu Lượng tầm 40, 50 tuổi, y có lẽ hiểu một chút về việc về quê vào đại đội xưa, thế là nói: "Bí thư Chu, là thế này, chúng tôi muốn điều tra một vài tình hình, trước sau cách mạng văn hóa, thôn Tiểu Thạch Oa từng có không ít những thanh niên tình nguyện, không biết ông còn có ấn tượng gì không?"

Chu Hữu Lượng nói: "Tôi không quen với họ, năm đó tôi làm ở xưởng đá Tây Sơn, bình thường rất ít khi về nhà, lần dài nhất nửa năm mới về một lần, tôi biết rằng có nhiều thanh niên thành phố đến, có một vài người ở trong nhà tôi."

*****

Nói đến đây, ông ta rút ra một hộp thuốc, chuẩn bị đưa cho khách hút, thì Khương Lượng đã cản ông ta lại và nói: "Hút của tôi đây là được rồi!" Gã lấy ra một hộp Hồng Tháp Sơn ở trong túi, rồi rút một điếu đưa cho Chu Hữu Lượng, số còn lại đặt trên bàn.

Chu Hữu Lượng nhìn hộp thuốc rồi nói: "Thật là ngon, Hồng Tháp Sơn."

Trương Dương nói: "Bí thư Chu, nếu ông thích tí nữa tôi sẽ tặng ông một cây. Đợi chút nữa tôi lấy cho ông."

Chu Hữu Lượng nói: "Làm sao tôi làm thế được, tôi sao có thể nhận đồ của các anh, vậy chẳng phải thành nhận hối lộ rồi sao?" Trương Dương thầm cười, hối lộ cái con khỉ móc, một bí thư chi bộ như ông có muốn nhận hối lộ cũng không có cái cơ hội đó.

Chu Hữu Lượng hút một hơi, rồi phả ra một đám khói, chậm rãi nói: "Lúc đó cha tôi là bí thư đảng ủy của thôn Tiểu Thạch Oa, những thanh niên này do cha tôi phụ trách, ông ấy rất rõ về những việc này."

Trương Dương mừng rỡ nói: "Bí thư Chu, xin hỏi ông ấy giờ đang ở đâu?"

Chu Hữu Lượng thở dài nói: "Năm kia cha tôi đã qua đời rồi!"

Khương Lượng và Trương Dương nhìn nhau, hai người đều cảm thấy thất vọng vô cùng.

Khương Lượng nói: "Trong thôn có lẽ còn người biết chuyện này chứ?"

Chu Hữu Lượng nói: "Những người phụ trách chuyện đó giờ đều không còn nữa, hay là, các anh đến tìm kế toán cũ để hỏi xem ông ấy có giúp được gì không."

Chu Sơn Hổ chủ động nói: "Để tôi dẫn các anh đi."

Chu Hữu Lượng tiễn họ ra cửa, liền nói một câu: "Tôi không cần thuốc đâu nhé!" Không phải là ông ta không cần, mà là đang nhắc nhở Trương Dương đừng quên cho ông ta cây thuốc.

Trương Dương cười, hắn đến chiếc xe Pika lấy ra ba cây, đưa hai cây cho Chu Sơn Hổ nói: "Hổ Tử, hai cây thuốc này, một cây tặng cho ông cậu, một cây cậu tự để lại cho mình hút nhé."

Chu Sơn Hổ lắc đầu nói: "Tôi không lấy đâu, vừa nãy các anh kéo xe giúp tôi, nếu không thì chắc chắn nó bị kẹt ở đường rồi, tôi cảm ơn các anh còn không kịp, làm sao có thể nhận đồ của các anh được chứ?"

Trương Dương nói: "Vậy thì cầm lấy cây thuốc này, tí nữa đưa cho ông cậu."

Chu Sơn Hổ nói: "Ông ấy đã nói là không cần rồi mà, các anh không phải đưa cho ông!" Từ khẩu khí của tiểu tử này có thể thấy được rằng, cậu ta cũng chẳng mấy thích thú người ông này.

Khương Lượng nói: "Kế toán cũ ở đâu vậy..."

Chu Sơn Hổ nói: "Ở căn nhà đá đằng trước."

Khương Lượng ngước đầu nhìn, đằng trước đều là nhà đá, cũng chẳng biết cái nào vào với cái nào.

Chu Sơn Hổ nói: "Ngôi nhà có trồng một cây ngô đồng ở đằng trước chính là nhà ông ấy!"

Kế toán cũ Chu Hữu Kim đã hơn bảy mươi tuổi, nghe nói có người từ Giang Thành nói, hỏi về chuyện thanh niên về quê năm xưa, ông ta nhìn đám lửa mơ màng một lúc lâu mới nói: "Sự việc đã qua đi hơn hai mươi năm rồi, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa."

Khương Lượng nhắc ông ấy: "Ông Chu à, ông thử nghĩ kĩ xem, lúc đó trong số những người đến hương của ông tình nguyện, có ai tên là Hứa Thường Đức không?"

Chu Hữu Kim nghĩ một hồi lâu: "Hứa Thường Đức? Nghe có vẻ quen lắm, nhưng tôi không nhớ ra..."

Trương Dương lấy tấm ảnh đó ra đưa cho Chu Hữu Kim nói: "Ông Chu, ông hãy nhìn bức ảnh này, bên trên bức ảnh có ai ông trông quen mặt không?"

Chu Hữu Kim nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng lắc đầu nói: "Không biết, tôi chẳng biết ai cả..., nhìn thì có vẻ hơi quen thuộc, nhưng tôi không nhớ ra nữa."

Vợ của Chu Hữu Kim nói: "Các anh đừng hỏi ông ấy nữa, mấy năm gần đây đầu óc ông ấy không còn minh mẫn, đừng nói là chuyện trước kia, dù là chuyện mới xảy ra, ông ấy cũng sẽ quên mất tức thì. Sự việc thanh niên về quê đến giờ đã nhiều năm như vậy, còn ai mà nhớ nữa. Khi đó những người phụ trách công việc này, giờ đây hầu như đã qua đời cả rồi. Đầu óc của ông già nhà tôi không còn minh mẫn nữa."

Trương Dương nói: "Bà à, có lẽ vẫn có người nhớ chứ ạ, khi đó thanh niên về quê không thể nào một mình về được, không thể không liên hệ với dân làng chứ."

Bà cụ nói: "Các anh đến trường học đi, lúc đó hiệu trưởng Trần khá gần gũi với họ, đều là thanh niên về hương cả, có lẽ ông ấy biết một chút gì đó."

Trương Dương lại nhìn Chu Hữu Kim, ông già đã bắt đầu ngáy khò khò trên chiếc ghế, thời gian chẳng tha cho con người, có lẽ chẳng tìm kiếm được manh mối nào từ ông già này nữa.

Rời khỏi nhà của kế toán cũ, tuyết bên ngoài vẫn cứ rơi, không những không nhỏ đi, mà còn rơi dày đặc hơn trước, Chu Sơn Hổ nói: "Trường học cách chỗ chúng tôi còn một dặm, hôm nay chúng ta còn qua đó à?"

Khương Lượng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn đồng hồ, thở dài nói: "Vốn còn định hôm nay là về Giang Thành luôn, vậy mà đã sắp năm giờ rồi."

Chu Sơn Hổ nói: "Tuyết to thế này, không thể về được đâu, quá nguy hiểm, tôi ở một mình thôi, nên ở trong nhà vẫn còn chỗ. Nếu như các anh không chê, thì ở lại nhà tôi một đêm, sáng mai tôi sẽ đưa các anh ra khỏi núi."

Trương Dương gật đầu. Mặc dù đã đến được thôn Tiểu Thạch Oa, nhưng sự việc vẫn chưa điều tra được gì, hắn đương nhiên không muốn từ bỏ mất công như thế này. Trương Dương nói: "Hổ Tử, hôm nay đã làm phiền cậu nhiều quá rồi." Chu Sơn Hổ cười nói: "Phiền gì đâu, các anh có phải là không giúp tôi đâu, có điều muốn đến trường học, thì chúng ta phải đi mau, nếu không tí nữa tuyết sẽ dày đặc hơn, mà đường lại không dễ đi."

Một chút đường núi này chẳng thành vấn đề với Trương Dương, nhưng Khương Lượng thì không đọ được với hắn, chẳng đi được bao lâu, gã đã tụt lại đằng sau, thở dốc nói: "Hôm nay tôi đã cảm nhận được gian nan của hồng quân khi họ phải trèo đèo lội suối rồi, cuộc sống hạnh phúc đến thật chẳng dễ dàng chút nào."

Trương Dương cười ha ha nói: "Chỉ là leo núi tuyết thôi mà, làm gì mà nghiêm trọng như anh nói chứ."

Khương Lượng nói: "Sớm biết thế này, tôi đã bảo Đỗ Vũ Phong đi cùng cậu rồi...Cậu ấy từ trong núi ra.... Leo núi là nghề của cậu ấy..."

Chu Sơn Hổ cười nói: "Anh à, chẳng còn bao xa nữa đâu, trời lạnh thế này, chúng ta đi lại nhiều mới ấm được." Họ leo lên dốc tuyết, Chu Sơn Hổ chỉ vào lá cơ đỏ đang tung bay trên cột cờ nói: "Chính là ở đó!"

Trương Dương nói: "Tuyết lớn thế này, mà vẫn còn học sinh đi học sao?"

Chu Sơn Hổ nói: "Không đâu, hôm nay là chủ nhật mà!"

Khương Lượng nói: "Chủ nhật mà hiệu trưởng cũng không nghỉ à?"

Chu Sơn Hổ nói: "Hiệu trưởng Trần vẫn chưa lấy vợ, sống một mình. Nhà ông ấy chính là ở trường học."

Trương Dương nói: "Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi..."

Chu Sơn Hổ nói: "Tầm năm mươi rồi thì phải, tôi cũng không biết nữa! Dù sao thì từ lúc nhỏ tôi đã học theo ông ấy, giờ đây ông ấy vẫn đang dạy ở trường này."

Trương Dương nói: "Người như thế này thật hiếm gặp, một đời người cống hiến hết cho sự nghiệp giáo dục."

Chu Sơn Hổ nói: "Tính khí của hiệu trưởng Trần hơi lập dị một chút, chút nữa khi gặp ông ấy, tốt nhất là các anh phải chuẩn bị tâm lý đi, người trong thôn chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy cười cả."

Trương Dương cười nói: "Không sao, chúng tôi cố gắng nhường ông ấy là được."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)