Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0714

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0714: Báo án
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Tôn Quốc Chính vẻ mặt vẫn bình tĩnh, y mỉm cười nói: "Tỉnh trưởng Tống đã đi được vài năm rồi, biến hóa của Bắc Nguyên quả thực không nhỏ. " Thay đổi khái niệm đối với cao thủ chính trị mà nói căn bản là vô cùng thuần thục.

Tống Hoài Minh nhìn Tôn Quốc Chính, Tôn Quốc Chính trước mắt giống như là một tên nhà giàu mới nổi trong chính trị, quang vinh trong vài năm đã khiến y quên đi kinh lịch trước kia, y thậm chí còn quên kinh lịch năm xưa khi còn ở bên cạnh Tống Hoài Minh a dua nịnh hót.

Thật ra Tôn Quốc Chính không quên, ở trước mặt Tống Hoài Minh y thủy chung cảm thấy như thấp hơn một cái đầu, trên chính trị mặc dù có chức quan lớn nhỏ, nhưng bản thân người ta là ngang hàng, đó toàn bộ đều là lời vô nghĩa, Tôn Quốc Chính cảm thấy ánh mắt của Tống Hoài Minh lúc này vẫn giống trước đây, như từ trên cao nhìn xuống, điều này khiến cho y rất khó chịu, thời quá cảnh niên, hiện tại Tĩnh An đã không còn là lúc Tống Hoài Minh anh cầm quyền, anh dựa vào gì mà dùng ánh mắt từ trên cao để nhìn xuống tôi? Giống như Tôn Quốc Chính tôi là nô tài, phải nghe ngươi ta gọi đi bảo lại. Ánh mắt của Tôn Quốc Chính chuyển hướng sang Trương Dương: "Tiểu Trương, tối nay là hiểu lầm thôi phải không? Cậu và Yên Nhiên cũng không bị thương mà!" Ngoài mặt y là nói với Trương Dương, nhưng trên thực tế là đang nói cho Tống Hoài Minh nghe, Tôn Quốc Chính cho rằng chuyện này bất kể phía nào sai, cũng không nên làm lớn, nguyên nhân y tìm đến Tống Hoài Minh là, con trai và đám bạn giang hồ của y toàn bộ đều bị quân đội khống chế, nếu là hệ thống công an thì còn dễ xử lý, nhưng vì sao lại là quân đội bắt người? Cho dù Tống Hoài Minh anh muốn ra mặt cho Sở gia thì cũng không nên xuất động quân đội.

Trương Dương vẫn chưa kịp lên tiếng thì Tống Hoài Minh đã nói: "Quốc Chính, anh muốn nói gì? Anh có nhìn thấy nhà của tôi đang làm đám tang hay không? Tôi không có nhiều thời gian tiếp anh!" Tống Hoài Minh đã hạ lệnh lệnh đuổi khách.

Sắc mặt của Tôn Quốc Chính rất khó coi, y ho khan một tiếng rồi nói: "Tỉnh trưởng Tống, Hiểu Vĩ và Yên Nhiên phát sinh chút mâu thuẫn, hiện tại đều bị quân đội giam giữ, tôi luôn thấy chuyện này ảnh hưởng không tốt, chỉ chẳng qua là xích mích của bọn trẻ, không cần thiết phải làm lớn như vậy, anh nói đúng không?"

Tống Hoài Minh nói: "Quốc Chính, tôi nghĩ anh tìm nhầm đối tượng rồi, thứ nhất, quân đội làm gì, không có liên quan gì tới tôi, chuyện của bọn nhỏ, bọn nhỏ tự xử lý, nếu chúng không xử lý được, có thể tìm chúng ta hỗ trợ xử lý, tôi vẫn nói câu đó, tôi là một người dễ nói chuyện, nhưng có điều kiện tiên quyết là đừng làm thương tổn tới người nhà của tôi!"

Tôn Quốc Chính ngượng ngùng nói: "Tỉnh trưởng Tống... "

Tống Hoài Minh ua tay: "Thôi, tôi mệt rồi, chuyện của nhà chúng tôi đã đủ nhiều rồi, chuyện của con anh phát sinh ở Tĩnh An, anh thân là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, không nên tìm quan viên ngoại tỉnh như tôi để giải quyết. "

Tôn Quốc Chính vẻ mặt cứng đờ, nói: "Vậy... quấy rầy rôi. " Y đứng dậy.

Tống Hoài Minh lại nói với Trương Dương: "Trương Dương? Có người bức các cậu tham gia đua xe ngầm mà vì sao không nói với tôi? Tôi bảo cậu chiếu cố cho Yên Nhiên, cậu có làm được hay không!" Nghe lời nghe âm, Trương Dương đương nhiên hiểu rõ những lời này của nhạc phụ không phải là chất vấn mình thật.

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú yên tâm, cháu sẽ không tha cho hắn đâu!"

Tống Hoài Minh nghiêm mặt, nói: "Nói cái gì thế? Cậu có thể giải quyết được vấn đề sao? Thật uổng cho cậu là cán bộ quốc gia, sao có thể nói những lời như vậy, Trung Quốc là xã hội pháp trị, bất kỳ chuyện gì cũng phải thông qua pháp luật để giải quyết. "

Tôn Quốc Chính đi không được, không đi cũng không được, y ngẫm nghĩ một chút rồi không ngờ lại ngồi xuống. Tống Hoài Minh là loại người nào thì y hắn biết rõ, y biết Tống Hoài Minh là người bao che cho con cái, nhưng không ngờ Tống Hoài Minh lại che chở tới mức này. Tuy rằng Tôn Quốc Chính mấy năm nay lông cánh cũng đủ cứng, cho rằng ở trước mặt Tống Hoài Minh cuối cùng cũng có vốn để nói chuyện, nhưng khi Tống Hoài Minh thật sự phát uy, y vẫn cảm thấy rét run từ tận đáy lòng. Tôn Quốc Chính nói: "Tỉnh trưởng Tống, thằng bé Hiểu Vĩ vẫn còn ham chơi, để lát tôi về sau dạy bảo nó, bắt nó phải đăng môn xin lỗi Yên Nhiên. " Những lời này đã cho thấy Tôn Quốc Chính đã bắt đầu chịu thua.

Tống Hoài Minh nói: "Trẻ con dù sao cũng là trẻ con? Bọn chúng sai gì đâu chứ? Có sai thì cũng là cái sai cũng những người làm gia trưởng như chúng ta không biết dạy dỗ chúng. "

Tôn Quốc Chính lúc này biểu hiện cũng rất thành khẩn: "Tỉnh trưởng Tống, anh nói đúng, chuyện này là tôi trong giáo dục nó có sơ sót!"

Trương Dương đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng thấy buồn cười, Tôn Quốc Chính tuy rằng là một con cáo già, nhưng ở trước mặt Tống Hoài Minh, tu vi của y vẫn còn nông lắm, Tống Hoài Minh đối phó với y, thắng bại là chuyện không cần phải lăn tăn.

Thật ra Tôn Quốc Chính hoàn toàn là tự chuốc lấy nhục, y đã đăng môn xin lỗi thì đừng nên ra vẻ, anh ở trước mặt Tống Hoài Minh có gì mà dám khệnh khạng? Thành khẩn xin lỗi, đừng nói những lời rắm chó gì như là tổn thương hòa khí, với lòng dạ của Tống Hoài Minh đương nhiên sẽ không thèm so đo với anh.

Trương Dương tuy rằng phân tích chuyện rất thấu triệt, nhưng có một điểm hắn không ngờ tới, biểu hiện của Tống Hoài Minh đối với Tôn Quốc Chính là tưc giận thật, khi Tống Hoài Minh ở Tĩnh An, Tôn Quốc Chính lúc đó còn là thư ký trưởng thị ủy Tĩnh An, đối với y luôn luôn bảo sao nghe vậy, hiện tại y mới rời khỏi Bắc Nguyên có mấy năm, quả nhiên ứng với câu tục ngữ, người vừa đi, trà liền lạnh, một phó thị trưởng thường vụ như Tôn Quốc Chính không ngờ dám uy hiếp mình, lòng dạ của Tống Hoài Minh tuy rằng rộng rãi, nhưng cũng không có nghĩa là y làm chuyện gì cũng bấm bụng nuốt giận, khi tới Bình Hải đảm nhiệm chức tỉnh trưởng, y thủy chung đều bị người đứng đầu áp chế, loại tình huống này từ sau khi Kiều Chấn Lương đến càng trở nên rõ ràng, chính bởi vậy, biểu hiện của những cấp dưới ngày xưa này rất mẫn cảm liền kích thích thần kinh của Tống Hoài Minh, huống chi Sở Trấn Nam vừa mất, con gái mình lại bị bắt nạt, cục tức này Tống Hoài Minh phải trút. Mà vừa hay nhất là, tâm tình của Tống Hoài Minh hiện tại cực độ ác liệt, y cũng cần được phát tiết.

Tôn Quốc Chính nếu ngay từ lúc đầu đã cúi đầu nhận sai, Tống Hoài Minh có lẽ sẽ nể tình xưa, lưu lại cho y mấy phần dư địa, có điều sự tỉnh ngộ của Tôn Quốc Chính thật sự quá muộn.

Tống Hoài Minh nói: "Quốc Chính à, anh nói đúng, không nên bởi vì chuyện của bọn nhỏ mà làm tổn thương tới hòa khí!" Tôn Quốc Chính nghe thấy Tống Hoài Minh lặp lại câu vừa rồi của mình, trong lòng lập tức thắt lại, y bắt đầu ý thức được chuyện này trở nên càng lúc càng không ổn rồi.

Tống Hoài Minh ở ngay trước mặt Tôn Quốc Chính cầm điện thoại lên, gọi cho Hồng Trường Võ.

Hồng Trường Võ nhận được điện thoại liền hiểu ra là có chuyện gì, y vẫn tức giận không thôi, nói: "Cám đám nhóc con đó là hạng gì vậy? Tư lệnh vừa mới mất, bọn chúng dám dám khi dễ Yên Nhiên, Hoài Minh, anh đừng quản chuyện này, tôi cũng muốn xem xem thằng ôn nào mà lại không có mắt như vậy. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Trường Võ à, anh đừng như vậy có được không, các anh là chú Yên Nhiên nhưng sao lại che chở cho nó đến vậy, há chắc phải là càng chứng tỏ người làm cha như tôi tắc trách ư? Cho dù là bọn chúng đua xe, cũng không thuộc về quân đội của các anh quản, chuyện nhỏ thôi mà, đừng để tạo thành mâu thuẫn giữa quân đội và địa phương. "

Hồng Trường Võ nói: "Sao? Có phải Tôn Quốc Chính tới tìm anh hay không? Nhờ anh nói đỡ cho hắn hả?"

Tống Hoài Minh nói: "Thế này đi, anh đưa chúng đến cục công an, chuyện gì cũng phải giao cho địa phương xử lý chứ, ai chịu trách nhiệm nấy mà. "

Hồng Trường Võ nói: "Cứ vậy là xong à?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi lo cho con gái của tôi hơn bất kỳ ai!"

Hồng Trường Võ từ trong những lời này tựa hồ ngộ ra gì đó, y cuối cùng cũng đáp ứng.

Khi Tống Hoài Minh gọi điện thoại, Tôn Quốc Chính thủy chung đứng bên cạnh nghe, y thấy chuyện này quá dễ dàng, thái độ của Tống Hoài Minh biến hóa thật sự quá nhanh, trong đây chắc không phải là có âm mưu gì chứ.

Nhưng người ta dẫu sao cũng phải tỏ thái độ, Tôn Quốc Chính chỉ có thể tỏ vẻ cảm tạ rồi rời khỏi.

Trương Dương đứng ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, nghiền ngẫm học tập mỗi một hành động của Tống Hoài Minh, hắn cũng thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu Tống Hoài Minh cứ vậy kết thúc chuyện này, người ta sẽ nói y yếu đuối, con gái bị người ta khi dễ, không ngờ dễ dàng bỏ qua cho người ta như vậy, nhưng nếu không phải vậy, Trương Dương thật sự là không nghĩ ra nên làm như thế nào, dựa theo thói quen của hắn thì sẽ là đến tìm Tôn Hiểu Vĩ đánh cho một trận, đập cho mặt gã nở hoa thì mới hết giận được.

Tống Hoài Minh tựa hồ biết Trương Dương hiện tại đang nghĩ gì, cũng không có ý lảng tránh, cầm lấy điện thoại gọi cho cục trưởng công an thành phố Tĩnh An Đàm Siêu.

Đàm Siêu trước khi nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh đã biết chuyện đêm nay, quan hệ giữa y và Tôn Quốc Chính rất tốt, cũng chính là y ra chủ ý cho Tôn Quốc Chính, bảo Tôn Quốc Chính trước tiên tới tìm Tống Hoài Minh nói vài câu dễ nghe, xin lỗi Tống Hoài Minh, để Tống Hoài Minh ra mặt bảo quân đội thả người, nhưng Đàm Siêu không ngờ Tống Hoài Minh lại trực tiếp gọi điện thoại cho mình.

*****

Sau khi Tống Hoài Minh nói rõ thân phận, trong ngôn ngữ của Đàm Siêu lộ ra vẻ khách khí: "Bí thư Tống, chào ngài, không biết muộn thế này rồi mà ngài còn tìm tôi là có gì phân phó?" Y vẫn giữ cách gọi trước đây với Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh cười nói: "Đàm Siêu à, tôi tìm anh là muốn báo án!" Những lời này chẳng những khiến Đàm Siêu giật mình, ngay cả Trương Dương đứng ở bên cạnh Tống Hoài Minh cũng há miệng trợn mắt.

Tống Hoài Minh không nhân không chậm nói: "Nhớ năm xưa tôi còn làm bí thư ở Tĩnh An, đã đặc biệt tiến hành công tác chỉnh đốn trị an đường phố, trọng điểm đặt ở đả kích hoạt động đua xe trái phép ngày càng càn rỡ, anh còn nhớ không?"

Đàm Siêu nghĩ thầm anh đã đi rồi, còn tưởng mình vẫn là bí thư thị ủy Tĩnh An chỉ huy tôi à? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn rất cung kính: "Nhớ chứ, nhớ chứ, "

Tống Hoài Minh nói: "Tối nay có người ở đường vòng tròn bốn phía bắc tổ chức đua xe ngầm, hơn nữa bức con gái của tôi tham gia đua xe, hơn nữa đối với sức khỏe của nó đã tạo thành uy hiếp cực lớn, anh có nghe nói không!"

"Ặc... "

Tống Hoài Minh nói: "Anh chắc chưa nghe tới, cho nên tôi mới báo án. "

Đàm Siêu lập tức tỏ thái độ: "Bí thư Tống, ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức cho người đi điều tra chuyện này. "

Tống Hoài Minh nói: "Không cần phiền phức như vậy, không lâu nữa sẽ có quân nhân đưa những tên tội phạm đó tới cho anh, hỏi một cái là rõ thôi. "

"Bí thư Tống... "

Tống Hoài Minh nói: "Tôi tin rằng anh sẽ xử lý công bằng, không ngờ tôi rời khỏi Tĩnh An nhiều năm như vậy, hoạt động đua xe ngầm ở nơi này lại càn rỡ như thế, Đàm Siêu, anh thân là cục trưởng công an, cũng có trách nhiệm đó. "

Đàm Siêu nói: "Bí thư Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng. " Lúc này Đàm Siêu khó xử tới cực điểm, y sao lại không biết chuyện này chứ.

Tống Hoài Minh nói: "Vốn tôi muốn gọi điện thoại cho thính trưởng Tiếu, bảo anh ta lưu ý chuyện này, nhưng nghĩ lại, sợ chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với anh, tốt nhất vẫn trực tiếp giao cho anh xử lý. "

Đàm Siêu thiếu chút nữa thì giận đến nỗi đập đầu vào tường, thính trưởng Tiếu mà Tống Hoài Minh nói chính là thính trưởng thính công an tỉnh Bắc Nguyên Tiếu Minh Giác, Đàm Siêu biết Tống Hoài Minh khẳng định không phải đang dọa mình, thân phận của người ta là gì chứ, nói ra được thì ắt sẽ làm được. Như thế này Tống Hoài Minh chẳng khác nào ném tất cả nan đề lên người mình, Đàm Siêu thật sự là hối hận rồi, mình sao lại ra chủ ý này cho Tôn Quốc Chính? Thật ra bất kể y có nghĩ ra chủ ý này hay không, Tống Hoài Minh cũng sẽ đem chuyện này đè lên đầu y. Đàm Siêu rất nhanh liền nghĩ ra mấu chốt trong đó, Tống Hoài Minh và mình không cừu không oán, người ta không có lý do để gây khó dễ cho mình, khẳng định là Tôn Quốc Chính đã đắc tội với y rồi.

Đàm Siêu buông điện thoại, không lâu sau quân đội liền đưa đám người Tôn Hiểu Vĩ tới cục công an, người dưới tay y cũng biết lai lịch của Tôn Hiểu Vĩ, gọi điện thoại xin chỉ thị Đàm Siêu là phải làm gì, Đàm Siêu trả lời cũng rất dứt khoát: "Án chiếu theo pháp luật, nên làm thế nào thì cứ làm thế?"

Phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An Tôn Quốc Chính xác định con trai mình đã được đưa về thị cục, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tống Hoài Minh vẫn nể tình đồng nghiệp ngày xưa, giao con trai y cho địa phương, chẳng khác nào là thủ hạ lưu tình, thả cho Tôn Hiểu Vĩ một đường sống, Tôn Quốc Chính cho rằng như vậy nên y gọi điện thoại cho Đàm Siêu, bảo Đàm Siêu mau thả con trai mình.

Nhưng Đàm Siêu nhận được điện thoại của Tôn Quốc Chính, không đợi y lên tiếng đã thở dài trước, nói: "Thị trưởng Tôn, chuyện này khó lắm!"

Tôn Quốc Chính vừa nghe thấy vậy liền ngây ra: "Thế là sao? Không phải chỉ là mấy đứa trẻ phát sinh chút mâu thuẫn thôi ư, có gì mà khó?"

Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn, chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, tỉnh của chúng ta năm lần ba lượt đòi nghiêm tra đua xe ngầm, hơn nữa có người đã cung cấp chứng cứ, nói rằng người tổ chức cuộc đua xe trái phép lần này chính là Hiểu Vĩ, còn nữa, nó tổ chức nhiều người như vậy truy đuổi đánh nhau, tính chất như vậy, chỉ sợ là... có chút nghiêm trọng. " Đàm Siêu uyển chuyển nhắc nhở Tôn Quốc Chính, hành vi của Tôn Hiểu Vĩ tối nay có tính chất xã hội đen.

Tôn Quốc Chính là người thông minh, vừa rồi Đàm Siêu nhắc nhở y tìm Tống Hoài Minh, Đàm Siêu còn tỏ thái độ, chỉ cần Tống Hoài Minh lên tiếng bảo quân đội thả người về địa phương là sẽ dễ giải quyết, hiện tại xem ra hiện tại xem ra chuyện không thuận lợi như vậy, khẳng định là trong đó xảy ra vấn đề đột nhiên nào đó. Tôn Quốc Chính đoán được, áp lực của Đàm Siêu có mười phần là tới từ Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh này ở trước mặt một kiểu, sau lưng lại kiểu khác, Tôn Quốc Chính hận tới ngứa răng.

Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn, tôi thấy chuyện này có phải nên sẽ tìm tỉnh trưởng Tống để câu thông một chút hay không? Anh ta là lãnh đạo cũ của chúng ta, chỉ cần giải thích rõ chuyện này thì chắc sẽ không tiếp tục truy cứu nữa đâu. " Ý của những lời này của Đàm Siêu đã rất rõ ràng, Tôn Quốc Chính anh không chơi lại người ta thì phải cúi đầu cầu xin thôi.

Tôn Quốc Chính nghe thấy Đàm Siêu nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút căm tức, Đàm Siêu anh sợ Tống Hoài Minh thành thế nào rồi? Tôn Quốc Chính vừa mới từ chỗ Tống Hoài Minh về, hiện tại bảo y quay lại cúi đầu nhận sai với Tống Hoài Minh thì so với giết y còn khó chịu hơn, y suy trước tính sau, điều mình nên làm thì cũng đã làm rồi, là Tống Hoài Minh không chịu buông, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ mà vì sao lại cứ thích làm lớn như vậy? Tôn Quốc Chính nói: "Đàm Siêu, anh trước tiên thả Hiểu Vĩ ra đã, những chuyện khác để tôi giải quyết. "

Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn, tôi thấy chuyện này cần phải... "

Tôn Quốc Chính phát hỏa rồi, Tống Hoài Minh tuy rằng trước đây là bí thư thị ủy Tĩnh An, nhưng y hiện tại là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, hơn nữa trên đại hội nhân dân năm nay rất có thể sẽ trở thành thị trưởng, một bí thư thị ủy đã đi nhiều năm như vậy rồi, dựa vào gì mà vẫn đòi khoa tay múa chân ở Tĩnh An? Mình đã tới xin lỗi rồi, giết người chẳng qua chỉ là chuyện đầu rơi xuống dất, y còn muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ muốn mình tới chỗ y dập đầu nhận sai ư? Con người ta ai cũng có lòng tự ton, sự tự tôn của Tôn Quốc Chính cũng không phải là để Tống Hoài Minh chà đạp. Mỗi người đều có lúc xung động, một khi xung động sẽ quên mất thực lực của đối phương, Tôn Quốc Chính không phải chưa từng nghĩ tới hậu quả khi trở mặt với Tống Hoài Minh, có điều y cho rằng, thứ nhất chuyện con trai mình làm cũng không lớn, thứ hai, tôi đã xin lỗi Tống Hoài Minh anh rồi, hiện tại là anh quá đáng, không phải là tôi, tôi không thể nào cứ xin lỗi đi xin lỗi lại anh được, nếu truyền ra ngoài, Tôn Quốc Chính tôi về sau làm sao lăn lộn ở Tĩnh An nữa? Thứ ba, anh trước đây là đương gia của Tĩnh An, nhưng hiện tại anh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, tay anh không thể thò quá dài, không thể quản được chuyện của Bắc Nguyên.

Tôn Quốc Chính cũng không có dũng khí xung đột trực diện với Tống Hoài Minh, y chỉ đành nói với Đàm Siêu: "Anh thả người đi, tôi giờ sẽ đi đón Hiểu Vĩ về. "

Đàm Siêu nghe thấy những lời này của Tôn Quốc Chính, không khỏi có chút sửng sốt, Tôn Quốc Chính chẳng khác nào tỏ thái độ rằng y sẽ không tới chỗ Tống Hoài Minh xin lỗi, Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn... "

Tôn Quốc Chính không tâm tình nghe Đàm Siêu giải thích nữa: "Tôi lập tức đi đây!"

Đàm Siêu trong chuyện này là vô tội, đây là bàn cờ giữa Tống Hoài Minh và Tôn Quốc Chính, mình chỉ là rất bất hạnh bị cuốn vào trong mà thôi. Tống Hoài Minh bởi vì con gái bị khi dễ cho nên nổi giận, Tôn Quốc Chính tuy rằng đã xin lỗi, nhưng biểu hiện thiếu thành ý của y hiển nhiên không khiến vị tiề bí thư thị ủy thành phố Tĩnh An này hài lòng. Còn có một điểm rất quan trọng, Tôn Quốc Chính đã sắm vai nhân vật làm cha, ở phương diện bảo hộ con trai mình, y tận hết sức lực. Tôn Quốc Chính cho rằng kết cục xấu nhất là mình trở mặt với Tống Hoài Minh, với nhân mạch của mình hiện tại ở Bắc Nguyên, Tống Hoài Minh cho dù căm tức cũng không làm gì được y.

Đàm Siêu bị kẹp ở giữa nên rất khó xử, nhưng Tôn Quốc Chính tự mình tới đây nhận người, y không thể không thả, y không muốn đắc tội với Tống Hoài Minh, nhưng hiện tại Tôn Quốc Chính là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, y đã tự mình tới đây nhận người, nói sao thì Đàm Siêu cũng phải nể mặt, huống chi chuyện lần này không hề nghiêm trọng như Tống Hoài Minh tô lên, Sở Yên Nhiên ngay cả một cọng tóc cũng không bị thương hại, ngược lại Tôn Hiểu Vĩ sau khi đi bị quân đội dẫn đi liền bị đánh mấy quyền.

Sau khi đi Tôn Quốc Chính dẫn con trai từ trong cục công an ra, trong lòng vẫn là có chút không yên, y trong rất nhiều chuyện thượng biểu ra sự do dự, bất mãn đối với Tống Hoài Minh, nhưng thật sự phải trở mặt thì y vẫn có chút thiếu can đảm, sau khi cân nhắc thận trọng, y vẫn gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, y nói với Tống Hoài Minh: "Cám ơn tỉnh trưởng Tống đã khoan dung, ngày mai tôi sẽ dẫn Hiểu Vĩ tới đăng môn xin lỗi. "

Tống Hoài Minh chỉ trả lời hai chữ: "Không cần!" Buông điện thoại, sắc mặt của Tống Hoài Minh vẫn như thường, nhưng trong lòng thì lại rất tức tối, Tôn Quốc Chính làm như vậy căn bản là tiên trảm hậu tấu, mình đã nói trước rồi mà Đàm Siêu vẫn dám thả Tôn Hiểu Vĩ, rõ ràng là không coi một tiền bí thư thị ủy như y vào đâu cả.

*****

Tống Hoài Minh bảo quân đội đưa đám người Tôn Hiểu Vĩ về cơ quan công an, mục đích là gia tăng áp lực, y không phải muốn làm khó Đàm Siêu, Tôn Quốc Chính nếu thông minh, y cũng không nên đi đón con trai mình ra khỏi cục công an, mà là trước tiên tới chỗ mình thành khẩn xin lỗi, nhưng Tôn Quốc Chính lại không làm như vậy, y trước tiên đón con trai ra, sau đó mới gọi điện thoại cho mình, chứng tỏ Tôn Quốc Chính không vững dạ, y nhìn ra mình trong chuyện này không phải là thật sự muốn tha thứ cho y, nhưng biết rõ như vậy mà còn cố làm, có lẽ là mình rời khỏi Tĩnh An quá lâu rồi, Tôn Quốc Chính cho rằng y đã có vốn để khiêu chiến quyền uy của mình.

Tống Hoài Minh sau khi cân nhắc cẩn thận, tối hôm đó gọi ba cú điện thoại, một cú gọi cho bạn học cũ của y là tổng biên tập nhật báo Bắc Nguyên Phó Hề Văn, một cú gọi cho thính trưởng thính công an tỉnh Bắc Nguyên Tiếu Minh Giác, cú cuối cùng gọi cho bí thư tỉnh ủy tỉnh Bắc Nguyên Lưu Quảng Đường.

Đối với quan viên cấp số như Tôn Quốc Chính, Tống Hoài Minh căn bản không cần chọn dùng nhiều thủ đoạn, y mặc dù đã rời Bắc Nguyên, cũng không có nghĩa là nhân mạch của y từ nay về sau biến mất ở Bắc Nguyên, bạn học cũ Phó Hề Văn thì không cần phải nói, thính trưởng thính công an Tiếu Minh Giác là hắn tri kỷ của y khi còn công tác ở Tĩnh An, về phần bí thư tỉnh ủy Bắc Nguyên Lưu Quảng Đường, người ngoài không hề biết uyên nguyên giữa bọn họ, cha của Tống Hoài Minh vào thời chiến tranh giải phóng đã từng cứu tính mạng của cha mẹ Lưu Quảng Đường, có một số quan hệ cũng không nhất định phải để người ngoài biết.

Thật ra tùy tiện xuất động một quan hệ trong số đó cũng đã đủ để Tôn Quốc Chính lâm vào khốn cảnh, nhưng Tống Hoài Minh làm việc có nguyên tắc của y, y không phải là chưa cho Tôn Quốc Chính cơ hội, đối với một người không biết quý trọng cơ hội, đối với kẻ đắc chí liền càn rỡ, Tống Hoài Minh phải dằn mặt hắn, cái này không những liên quan tới mặt mũi cá nhân, mà còn liên quan tới rất nhiều quan hệ còn ở Bắc Nguyên, y muốn nói cho một đám người ở Tĩnh An rằng, y tuy đã đi, nhưng người khác vẫn phải biết tôn trọng y.

Đàm Siêu không hề đự đoán được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, thính trưởng thính tỉnh Tiếu Minh Giác khi gọi điện thoại cho y không chút khách khí nói: "Ngày mai tôi sẽ phái tổ công tác đặc biệt điều tra vụ án đua xe trái phép của Tĩnh An, cùng với trong đó có vấn đề phạm tội hay không, anh chuẩn bị một chút đi, ngày mai đến văn phòng của tôi kiểm điểm. "

Đàm Siêu nói: "Thính trưởng Tiếu.... Tôi đang truy tra chuyện này... "

Tiếu Minh Giác nói: "Không cần, có chứng cớ cho thấy anh trong chuyện này có hành vi không làm tròn trách nhiệm, nếu thẩm tra, sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng, Đàm Siêu, tôi trước giờ luôn nghĩ rằng anh là một người làm việc tỉnh táo, làm gì cũng phân rõ nặng nhẹ, anh quá khiến tôi thất vọng rồi. " Đàm Siêu nghe Tiếu Minh Giác nói xong liền choáng váng, trong lòng y đã hối hận rồi, Tiếu Minh Giác nói đúng, y không phân rõ nặng nhẹ, Tôn Quốc Chính tuy rằng là phó thị trưởng thường vụ, nhưng y so sánh Tống Hoài Minh thì chẳng bằng cái rắm. Lần này thì xong rồi, Tống Hoài Minh thực sự bị chọc giận rồi, người ta đã đốt lửa lên đầu mình rồi. Con mẹ nó Tôn Quốc Chính, mày đúng là hại tao quá thảm!

Cơ hồ là đồng thời, Tôn Quốc Chính cũng đặc biệt gọi điện thoại cho bí thư tỉnh ủy Lưu Quảng Đường, đắc tội với Tống Hoài Minh, trong lòng y rất không yên, y muốn đem tiền căn hậu quả của chuyện này nói cho Lưu Quảng Đường nghe, trọng điểm trình bày của y là, một cán bộ ngoài tỉnh mà vươn tay quá dài, không ngờ quản đến cả thổ địa Bắc Nguyên, y muốn khơi mào lòng cùng chung kẻ địch với Lưu Quảng Đường, chỉ cần Lưu Quảng Đường nguyện ý làm chỗ dựa cho y, Tống Hoài Minh cho dù có dày vò hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, nơi này là Bắc Nguyên, lời của Lưu Quảng Đường mới có sức nặng.

Nhưng Lưu Quảng Đường căn bản không hứng thú nghe y trình bày hết, chỉ hỏi một cậu: "Tiểu Tôn, con trai anh có phải đã làm hại Yên Nhiên hay không?"

Tôn Quốc Chính ngây ra một thoáng rồi nói: "Ặc... chỉ là bọn trẻ hiểu lầm chút thôi. "

Lưu Quảng Đường nói: "Anh có biết Yên Nhiên là con gái nuôi của tôi không?"

Sở Yên Nhiên không phải là con gái nuôi của Lưu Quảng Đường, Lưu Quảng Đường chỉ là thông qua phương thức này để chứng tỏ với Tôn Quốc Chính rằng quan hệ giữa y và Tống Hoài Minh không tầm thường, Tôn Quốc Chính nghe thấy tin tức này trong đầu liền trống rỗng, dùng từ sét đánh ngang tai để hình dung trạng thái hiện tại của y cũng không phải là quá đáng, y thật sự đã bắt đầu hối hận vì hành vi xung động của mình.

Bí thư tỉnh ủy Lưu Quảng Đường lạnh lùng nói: "Có những quan hệ không tiện để người ngoài biết, nhưng khiêm tốn không có nghĩa là có thể nhường nhịn, anh biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ!"

Cú điện thoại đầu tiên của Tống Hoài Minh tuy rằng gọi cho Phó Hề Văn, nhưng y chỉ là mời người bạn cũ này đi gặp mặt ôn chuyện, còn có phải là dùng kiếm của cơ quan ngôn luận hay không thì còn phải xem tiến triển của sự việc, Tống Hoài Minh cho rằng mình chắc không cần vận dụng Phó Hề Văn, sự thật cũng đúng như y nghĩ.

Sở Yên Nhiên dưới sự đi cùng của bà ngoại quay về, khi đi qua phòng khách, nhìn thoáng qua cha một cái, không nói gì, cúi đầu đi lên lầu, một lát sau cô ta từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm hòm thuốc, quay về bên cạnh cha, kéo tay y, rất cẩn thận cởi khăn tay đã nhuốm máu của y, nhìn thấy bàn tay màu thịt lẫn lộn của cha, nội tâm Sở Yên Nhiên cảm thấy áy náy nói không nên lời, nước mắt bắt đầu rơi. Một giọt nước mắt rơi xuống vết thương của Tống Hoài Minh, đau đớn như dao cắt, nhưng Tống Hoài Minh nhìn thấy bộ dạng của con gái, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, y nói khẽ: "Không sao đâu, không cẩn thận bị thương thôi. "

Sở Yên Nhiên cắn môi, vẫn không nói gì, cẩn thận dùng nước muối rửa sạch vết thương cho cha, cuối cùng dùng băng vải quấn lại, tuy rằng quấn rất cẩn thận, nhưng không thế nào chuyên nghiệp được, thành ra băng tay cha trông như cái bánh chưng.

Trương Dương và Margaret ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn hai cha con họ, bọn họ cũng đều biết, Sở Yên Nhiên có thể làm ra biểu hiện như vậy, đã chứng tỏ nút thắt trong lòng cô ta cuối cùng cũng được cởi, kể ra cũng lạ, từ trước tới giờ Trương Dương rất tin tưởng nhân cách của Tống Hoài Minh, tuy rằng hắn không nhìn thấy cái gọi là chứng cớ này, cũng không biết nội tình cụ thể trong đó, nhưng hắn có thể nhìn ra sự đau đớn của Tống Hoài Minh tuyệt đối không phải là ngụy trang, sự quan tâm của y đối với Yên Nhiên khẳng định xuất phát từ tận đáy lòng.

Đồng hồ đã chỉ 0 giờ, Tống Hoài Minh nói khẽ: "Đi ngủ đi, đã khuya rồi! Mấy ngày nay mọi người đều rất mệt. "

Sở Yên Nhiên gật đầu, nói khẽ: "Cha, cha cũng sớm đi nghỉ ngơi đi... "

Tống Hoài Minh nghe thấy con gái lại gọi mình là tra, trong nháy mắt trăm ngàn cảm xúc đan xen, ngay cả mắt cũng đỏ lựng lên, y gật đầu thật mạnh, nói: "Con gái ngoan... "

Margaret cười nói: "Được rồi, giữa cha con làm gì có thù hằn nào được lâu! Yên Nhiên, theo bà về nghỉ ngơi đi, có gì thì để mai nói!"

Sở Yên Nhiên dạ một tiếng, đứng dậy đỡ bà ngoại, sau khi bọn họ đi, trên mặt Tống Hoài Minh lộ ra nụ cười rạng rỡ, y nói với Trương Dương: "Cậu vẫn chưa về nghỉ ngơi đi à?"

Trương Dương gật đầu, lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa, nửa đêm không ngờ có khách tới.

Tới bái phỏng Tống Hoài Minh là cha con Tôn Quốc Chính, Tôn Quốc Chính lúc trước đã nói trong điện thoại, ngày mai sẽ đẫn con trai tới xin lỗi Tống Hoài Minh, y nói được thì làm được, tiếng chuông đêm khuya vừa mới vang lên, y đã dẫn con trai tới đảo nhỏ, hiện tại Tôn Quốc Chính đã hoàn toàn minh bạch rồi, cúi đầu cũng là một loại một loại kỹ xảo, tuy rằng y cúi đầu, nhưng thái độ của y không đủ thành khẩn, trong mắt Tống Hoài Minh, đây là một loại khiêu khích đối với quyền uy của y, Tống Hoài Minh tuy rằng không còn ở Tĩnh An, nhưng nhân mạch của y vẫn còn, quan hệ các mặt tuyệt đối không phải là Tôn Quốc Chính có thể sánh được, ngay cả Lưu Quảng Đường trước giờ luôn được Tôn Quốc Chính coi là tòa núi dựa không ngờ cũng là cha nuôi của Sở Yên Nhiên, Tôn Quốc Chính không thể không bội phục sự che giấu quan hệ giữa những người này, Lưu Quảng Đường đến Bắc Nguyên đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy lâu như vậy, không ngờ không ai biết y và Tống Hoài Minh có bất kỳ mối quan hệ nào.

Tống Hoài Minh đối với sự quay lại của Tôn Quốc Chính không cảm thấy bất ngờ gì, có điều khúc xen giữa trong đây khiến y cực kỳ tức giận, cho nên mới có ba cú điện thoại về sau.

Tôn Quốc Chính dẫn con trai tới phòng khách, y giơ tay lên tát cho Tôn Hiểu Vĩ một cái, nổi giận nói: "Đồ mất dạy, còn không mau quỳ xuống cho tao!" Lúc này y tuyệt đối là hình tượng quân pháp bất vị thân.

Tôn Hiểu Vĩ rầm một cái quỳ gối xuống trước mặt Tống Hoài Minh, vẻ mặt cầu xin nói: "Chú Tống, cháu sai rồi, cháu không nên trêu chọc Yên Nhiên và Trương Dương... thật ra cháu chỉ muốn đùa với họ một chút thôi. " Thằng ôn này hiện tại thật sự bị dọa cho sợ rồi, đầu tiên là bị quân đội tẩn cho một trận, sau đó lại bị đưa vào cục công an, lão gia tử sau khi đưa hắn ra lại mắng cho một trận, Tôn Hiểu Vĩ lúc này đến lá gan cũng run rẩy.

Trương Dương nhìn một màn trước mắt, suýt chút nữa thì cười thành tiếng, Tôn Quốc Chính đủ cứng đấy, dẫn con trai tới thỉnh tội mà dùng cả chiêu này, sớm biết như vậy hà tất lúc trước phải làm thế?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)