Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0736

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0736: Làm tốt bổn phận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương đương nhiên đã nghe nói, hơn nữa hắn từ chỗ Aishwarrya còn có được một quyển kinh Phật, phần sau của quyển kinh Phật đó có ghi chép một bộ tâm pháp của du già cổ, Aishwarrya chính là vì tu luyện bộ tâm pháp du già đó cho nên mới trì hoãn được sự héo úa của cơ thể.

Ân Thiện pháp sư nói: "Thuật du già có thể giảm bớt sự trao đổi chất của thân thể, trì hoãn sự già nua. " Ánh mắt của ông ta thùy hướng vào trong chậu than: "Than lửa giống nhau, nhưng cháy hừng hực và cháy từ từ thì thơi gian tắt khẳng định sẽ khác nhau, nếu cô ta tu luyện thuật du già, có lẽ có thể trì hoãn sinh mệnh từ ba tháng đến một năm, có đủ thời gian để kinh mạch mới sinh trong cơ thể phát dục thành thục. "

Trương Dương nói: "Xin đại sư chỉ điểm!" Phương pháp mà Ân Thiện pháp sư đề xuất quả thực rất phù hợp với thực tế.

Ân Thiện pháp sư nói: "Du già thuật mà tôi tu tập chú trọng ở quan tưởng, mà thuật du già cô ta cần lại tương phản với tôi, lúc tu luyện phải phong bế lục thức, minh hằng du già thuật chính là phương pháp cổ xưa nhất trong du già, theo tôi được biết thì phương pháp tu luyện này có lẽ đã thất truyền, tôi có thể dạy thuật du già này cho cô ta, có điều có mang tới hiệu quả tốt nhất hay không thì rất khó nói. "

Trương Dương nói: "Đại sư, tôi có một bản du già tâm pháp, mong đại sư chỉ điểm. "

Ân Thiện pháp sư gật đầu.

Tiểu lạt ma Đa Cát tìm giấy bút mang đến, trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp bút máy trở thành công cụ thường dùng nhất để viết. Trí nhớ của Trương đại quan nhân rất kinh người, hắn viết lại không sót một chữ bộ du già tâm pháp mà Aishwarrya đưa, ngay cả tập tranh ảnh tư liệu cũng vẽ không sai một nét.

Tâm pháp gốc thật ra là Phạn văn, Aishwarrya phiên dịch thành tiếng Trung, hiện tại Trương Dương dùng tiếng Trung để viết, tiểu lạt ma Đa Cát lại phiên dịch ra Phạn văn, Ân Thiện pháp sư chỉ xem đoạn đầu rồi không khỏi thở dài: "Quả nhiên là có duyên!" ông ta cũng không ngờ Trương Dương lại có được bộ minh hằng du già thuật thất truyền đã lâu.

Sau tuyết trời lại sáng, toàn bộ Ni Lặc tự được bao phủ trong ánh nắng vàng, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, tuyết đọng trong sân rất dày, Trương Dương ngồi ở chính giữa sân, dưới sự chỉ điểm của Ân Thiện pháp sư tu luyện minh hằng du già thuật.

Trọng điểm của loại tâm pháp này là ở khống chế, sau khi tu luyện thành công, có thể khống chế hô hấp và nhịp tim một cách tự nhiên, thậm chí là tốc độ lưu động của máu, Trương Dương vốn cho rằng cái này tương thông với quy tức thuật, nhưng khi thật sự tu luyện lại phát hiện loại khống chế này không phải là một mực làm chậm lại.

Ân Thiện pháp sư đứng ở trong tuyết, nhìn thấy giữa một lần hít vào thở ra của Trương Dương, có một luồng khí tức màu trắng thẳng tắp như tên, nội lực của người trẻ tuổi này không ngờ lại tinh thuần như vậy, ngộ tính của Trương Dương rất cao, vốn là hắn đã thuộc lòng bộ du già tâm pháp này, chỉ là không tu luyện thực tế, dưới sự chỉ điểm của Ân Thiện pháp sư, rất nhanh liền tham ngộ được chỗ mấu chốt trong đó, trong khoảng thời gian ngắn đã quán thông cả bộ tâm pháp. Hắn phát hiện bộ du già tâm pháp này đối với chữa thương cũng có tác dụng rất lớn, trì hoãn tốc độ trao đổi chất của thân thể có thể mang đến tác dụng làm chậm rãi sự già hóa, có thể tăng tốc độ lành lại của vết thương, như vậy đối với chữa trị vết thương có thể mang đến hiệu quả làm ít công to.

Trương Dương vốn đã dùng nghịch thiên đan, hơn nữa có hắc ngọc đoạn tục cao thoa ngoài da, hiện giờ lại có minh hằng du già thuật hỗ trợ, tốc độ khép lại của vết thương nhanh tới kinh người, chỉ một ngày một đêm, ngoại thương của hắn trên cơ bản đã khỏi hẳn, xương đùi bị gãy cũng bắt đầu liền lại, dựa theo tốc độ trước mắt, không quá ba ngày, thân thể của hắn có thể khỏe mẹnh như xưa.

An Ngữ Thần dưới sự chỉ đạo của Ân Thiện pháp sư bắt đầu tu luyện du già, căn cơ võ công của cô ta vốn cũng rất tốt, tu tập du già không quá tốn sức. Trương đại quan nhân là người có ơn tất báo, Ân Thiện pháp sư ban cho hắn ân tình lớn như vậy, hắn đương nhiên không thể cứ như vậy thản nhiên mà nhận, Trương Dương và Ân Thiện pháp sư thảo luận y lý, Trương Dương giúp Ân Thiện pháp sư giải quyết không ít nan đề trong y học, thuận tiện viết lại một số phương thuốc cho ông ta. Ân Thiện pháp sư cứ cách một đoạn thời gian lại đi quanh khu vực núi Himalayas để hành y, những phương thuốc này của Trương Dương đối với ông ta có trợ giúp rất lớn.

Ba ngày sau, thương thế của Trương Dương đã hoàn toàn bình phục, trừ Ân Thiện pháp sư ra, những người khác đều cả thấy cực kỳ ngạc nhiên, phải biết rằng khi Trương Dương được cứu lên, chân trái bị gãy, xương sườn cũng có nhiều chỗ bị gãy, thương thế nặng như vậy không ngờ trong vòng ba ngày lại toàn bộ khỏi hắn. Tuy rằng hắc ngọc đoạn tục cao có hiệu quả thần kỳ, nhưng cũng cần ngoài nửa tháng để trị liệu, Ân Thiện pháp sư lại biết Trương Dương còn nghịch thiên đan, hơn nữa với minh hằng du già thuật, ba thứ hỗ trợ với nhau mới đạt tới hiệu quả trị liệu kinh người như vậy.

Trương Dương và Ân Thiện sóng vai đứng trên gác chuông của Ni Lặc tự, tiểu lạt ma Đa Cát đứng trước chuông, nghênh đón ánh nắng, rồi gõ chuông. Tiếng chuông du dương, vang vọng trong núi tuyết, nhớ tới kinh lịch của hai ngày qua, Trương Dương không khỏi cảm thán, nếu không phải gặp được đám lạt ma hảo tâm này, mình và An Ngữ Thần chỉ sợ đã bị đóng băng trên núi tuyết rồi.

Ân Thiện pháp sư nói: "Thương thế của anh đã khỏi hẳn rồi, thời tiết bên ngoài cũng tốt, mau mau xuống núi đi. "

Trương Dương cung kính nói: "Đa tạ đại sư!"

Ân Thiện nói: "Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng tôi. " Lúc trước khi hai người tham thảo vấn đề y học đã nhắc tới ở vùng Tạng người bị bệnh đục tinh thể rất nhiều, Trương Dương đáp ứng sau khi trở về, sẽ liên hệ với đội chữa bệnh tới vùng Tạng, khai triển hành động chữa miễn phí bệnh đục tinh thể cho dân Tạng.

Trương Dương mỉm cười nói: "Đại sư yên tâm, tôi sau khi trở về lập tức sẽ liên hệ chuyện này. "

Ân Thiện gật đầu.

Lúc này An Ngữ Thần lưng đeo bọc hành lý từ trong thiện phòng bước ra, ngẩng đầu nhìn bọn họ trên gác chuông, vẫy tay với Trương Dương.

Ân Thiện pháp sư thấp giọng nhắc nhở: "Anh cứ theo phương pháp trị liệu đã nói, có thể cứu được một người, nhưng sẽ giết một người. "

Trương Dương hơi ngẩn ra, nhìn Ân Thiện pháp sư, Ân Thiện pháp sư nói: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thai nhi có lẽ chỉ là một vị thuốc dẫn. "

Trương Dương không nói gì, cúi đầu chắp tay chữ thập với Ân Thiện pháp sư, thật ra hắn cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, nếu An Ngữ Thần mang thai, dùng loại phương pháp này để thúc đẩy kinh mạch mới sinh trong cơ thể, đến cuối cùng khó tránh khỏi tạo thành tổn thương cho thai nhi, nhưng trừ loại phương pháp này ra, Trương Dương không nghĩ ra được biện pháp nào khác, việc cấp bách là cứu tính mạng của An Ngữ Thần, về phần chuyện của thai nhi thì để về sau hẵng tính, cho dù thật sự tạo thành tổn thương cho thai nhi, non xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, chỉ cần An Ngữ Thần có thể khôi phục khỏe mạnh, muốn sinh con thì cơ hội vẫn còn nhiều.

An Ngữ Thần từ khi bắt đầu tu luyện minh hằng du già thuật, tình trạng sức khỏe tựa hồ đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nụ cười vui tươi lại quay trở lại trên khuôn mặt của cô ta, cô ta cũng rất biết ơn Ân Thiện pháp sư, sau khi biết Trương Dương muốn liên hệ với đội chữa bệnh, lập tức quyết định sẽ quyên tiền xây một bệnh viện hiện đại hoá ở địa khu Định Nhật, làm căn cứ khai triển chữ bệnh từ thiện.

Ân Thiện pháp sư tự mình tiễn bọn họ tới trước cửa núi, lại bảo tiểu lạt ma Đa Cát đưa hai người bọn họ xuống núi.

Tiểu lạt ma Đa Cát rất quen thuộc với đường xuống núi, gã còn dẫn thgeo một con ngao khuyển màu trắng, hình thể của ngao khuyển cực lớn, giống như một con nghé con, Đa Cát bảo An Ngữ Thần ngồi trên lưng ngao khuyển, An Ngữ Thần lúc ban đầu còn lo lắng ngao khuyển không chở được mình, nhưng về sau mới phát hiện con ngao khuyển này cõng mình mà căn bản không tốn một chút sức nào, vẫn bước đi như bay trên mặt tuyết.

An Ngữ Thần nói: "Đa Cát, con ngao khuyển này giỏi thật, trước đây tôi cũng thừng thấy ngao khuyển màu đen, nhưng ngao khuyển màu trắng thì chưa thấy bao giờ. "

Đa Cát cười nói: "Một con ngao khuyển tốt có thể đấu với hai mươi con sói, loại ngao khuyển này là đặc sản của Châu Phong, tên là tuyết khế, nó còn hung mãnh hơn những con ngao khuyển khác nhiều, chị nếu thích, đợi tới cuối năm nó đẻ con, tôi sẽ tặng cho chị một con!"

An Ngữ Thần mắt sáng rực lên: "Hay quá!" Nhưng ánh mắt của cô ta lập tức lại trở nên ảm đạm, cho tới hiện tại cô ta vẫn không có chút lòng tin nào rằng mình có thể khỏi bệnh, liệu có đợi được tới cuối năm hay không thì còn rất khói nói.

Trương Dương nói: "Đa Cát, cậu còn nhỏ tuổi sao đã muốn xuất gia rồi?"

Đa Cát nói: "Từ khi tôi hiểu chuyện đã ở trong miếu lạt ma rồi, cho nên tôi coi nơi này là nhà của mình, trừ Himalayas tôi chưa bao giờ được đi đâu cả. "

An Ngữ Thần nói: "Đa Cát, sau này có cơ hội, chị sẽ dẫn em tới Hongkong chơi!"

Mắt Đa Cát sáng rực lên: "Thật ư?"

An Ngữ Thần gật đầu: "Qua một thời gian nữa, chị sẽ tới Tây Tạng, chị định xây một bệnh viện ở Định Nhật, chúng ta sẽ lại gặp nhau. "

Đa Cát nói: "Em cũng rất muốn đi xem. "

Đa Cát đưa bọn họ tới trung tâm Châu Phong, khi trung tâm Châu Phong xuất hiện trong tầm mắt thì Đa Cát dừng chân, cáo từ Trương Dương và An Ngữ Thần.

Trương Dương lại đưa cái đồng hồ của mình cho Đa Cát: "Đa Cát, giữ lại làm kỷ niệm đi, nhìn thấy cái đồng hồ này thì cậu sẽ không quên chúng tôi. " dưới sự kiên trì của hắn, Đa Cát cuối cùng cũng nhận chiếc đồng hồ này.

Đa Cát xoay người ngồi lên lưng ngao khuyển, hô to một tiếng, ngao khuyển nhanh như tia chớp phóng lên núi, vẽ ra một dấu vết sáng rực trong tầm mắt của Trương Dương và An Ngữ Thần rồi nhanh chóng biến thành một điểm nhỏ.

*****

Núi tuyết thần kỳ và tòa cổ tháp này sẽ vĩnh viễn đọng lại trong trí nhớ của bọn họ.

Trương Dương và An Ngữ Thần nhìn nhau, cả hai cùng bật cười hiểu ý, Trương Dương dang tay ra ôm An Ngữ Thần vào lòng, hôn lên môi cô ta, dùng loại phương thức này để chúc mình bọn họ sau khi trải qua sinh tử lại một lần nữa quay về thế giới.

Bọn họ trở về trung tâm Châu Phong thì đã cách thời gian lúc trước Trương Dương ước định với Triệu Thiên Tài, Chu Sơn Hổ ba ngày, ba ngày này bọn họ mời hướng đạo lên núi tìm Trương Dương, nhưng ở nơi có độ cao so với mặt biển bảy ngàn thước gặp bão tuyết, bất đắc dĩ đành phải trở về doanh địa.

Khi Trương Dương và An Ngữ Thần tới doanh địa Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ cùng với hướng đạo Thứ Nhân Vượng Kiệt đang chuẩn bị chờ xuất phát, định một lần nữa lên núi tìm Trương Dương.

Nhìn thấy Trương Dương an toàn trở lại doanh địa, hơn nữa còn dẫn theo An Ngữ Thần, mọi người cơ hồ đều không thể tin vào mắt mình, Chu Sơn Hổ là người đầu tiên lao lên, gã kích động ôm lấy Trương Dương: "Trương đại ca, anh không sao cả... anh không sao cả... thật là tốt quá... " Gã kích động tới mức nói năng lộn xộn.

Triệu Thiên Tài cười ha ha nhìn Trương Dương, tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng Trương Dương không trạnh khỏi trận gió tuyết này, mất tích nhiều ngày như vậy, tỷ lệ sống sót cơ hồ bằng không, nhưng Triệu Thiên Tài lại có lòng tin siêu mạnh đối với thằng ôn này, Trương Dương không phải người thường, lúc trước ở nước Mỹ, t rong thiên la địa võng mà Dương Tứ và cảnh sát bày ra mà còn có thể thong dong đào thoát. Gió tuyết và cái lạnh đối với hắn mà nói thì chẳng là gì, gã tin Trương Dương nhất định có thể bình an, sự thật cũng đã chứng minh điểm này.

Trong mắt của Thứ Nhân Vượng Kiệt tràn ngập vẻ bất khả tư nghị, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, không ai có thể mất tích trên núi tuyết nhiều ngày như vậy mà vẫn có thể bình an trở về, huống chi mấy ngày nay còn xảy ra bão tuyết, Trương Dương chẳng những thành công tránh được trận bão tuyết đó, hơn nữa còn tìm được người mà hắn muốn tìm, trừ cảm thán thằng ôn này phúc to mạng lớn ra thì Thứ Nhân Vượng Kiệt không biết nên nói gì.

Bởi vì Thứ Nhân Vượng Kiệt lúc trước không đưa Trương Dương tới Băng Đao Lương, cho nên hắn chủ động đề xuất muốn trả lại năm ngàn đồng cho Trương Dương, Trương Dương tìm được An Ngữ Thần nên tâm tình rất tốt, đương nhiên sẽ không tình toán với hắn làm gì, liền cười nói: "Anh cứ cầm tiền đi, nếu không có anh dẫn đường, tôi cũng sẽ không thuận lợi tìm được tiểu yêu. "

Tìm được An Ngữ Thần, Trương Dương lập tức quyết định quay về, sau khi bọn họ thương lượng, quyết định trước tiên từ trung tâm Châu Phong trở về Lhasa, Trương Dương à An Ngữ Thần ở Lhasa ngồi máy bay về Bình Hải, Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ thì lái xe jeep của Trương Dương và An Ngữ Thần theo đường cũ trở về, hai người theo Trương Dương ngày đêm kiêm trình tới Tây Tạng, trên đường căn bản chưa được ngắm phong cảnh vùng Tạng, Trương Dương an bài như vậy cũng là để biểu đạt lòng biết ơn đối với hai người bọn họ.

Trong khoảng thời gian Trương Dương tới Tây Tạng tìm kiếm An Ngữ Thần, chính đàn Bình Hải lại xảy ra một đại sự, bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng được bổ nhiệm làm phó tỉnh trưởng thường vụ của tỉnh Bình Hải, trước khi y tới Bình Hải tin tức này cũng đã bắt đầu lan ra rồi, sự có mặt của y khiến nguyện vọng của bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính hoàn toàn sụp đổ, cũng tuyên bố phó thị trưởng thường vụ tiền nhiệm Triệu Quý Đình chính thức bị gạch tên ra khỏi ban để lãnh đạo trung tâm tỉnh ủy.

Trong mắt người ngoài thì Tiêu Nãi Vượng được lên chức, nhưng bản thân Tiêu Nãi Vượng đối với lần thay đổi chức vụ này cũng không hài lòng gì, nếu không có lần thay đổi này, tiếp tục ở lại Vân An, việc y trở thành tỉnh trưởng tỉnh Vân An cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, y ở Nam Võ kinh doanh nhiều năm, đã tích lũy được kha khá nhân mạch và uy tín, Bình Hải đối với y mà nói là một nơi xa lạ, đối với một vị quan viên mà nói, điều động chức vụ là chuyện rất bình thường, nhưng Tiêu Nãi Vượng cũng không thích Bình Hải, Kiều Chấn Lương là lãnh đạo cũ của y, quan hệ giữa bọn họ trước giờ không tồi, Tiêu Nãi Vượng trên chính trị cũng không thích kéo bè kết phái, đạo làm quan của y chính là cố gắng ít gây thù oán, trước đó y cũng đã tìm hiểu về cục diện chính trị của Bình Hải, giữa bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương và tỉnh trưởng Tống Hoài Minh thuộc về hai phái, lý niệm chính trị của hai người cũng có bất đồng rất lớn, bất kể y có tình nguyện hay không, tới Bình Hải nhất định phải đối mặt với mâu thuẫn giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng tồn tại vấn đề chọn lựa và xếp đội. Tiêu Nãi Vượng cho dù có lòng tin xử lý tốt quan hệ giữa bọn họ, nhưng khiến y cảm thấy buồn bực lại là tiền cảnh tương lai của mình, tuổi tác của Kiều Chấn Lương và y chênh nhau không nhiều lắm, mà Tống Hoài Minh so với y thì trẻ hơn nhiều, y năm nay năm mươi ba tuổi, thuộc lớp già rồi, tới Bình Hải thì có nghĩa là sinh nhai chính trị của y rất có thể sẽ phải dừng ở đây.

Sau khi nhận được điều lệnh của thượng cấp, Tiêu Nãi Vượng trước tiên gọi điện thoại cho cha mình, cha y, Tiêu Thiện Duyên là phó ủy viên trưởng của hội thường ủy đại biểu nhân dân, cha y cho y một lợi khuyên, làm tốt bổn phận của mình. Tiêu Nãi Vượng hiểu rõ ý cha, ông ta là bảo mình đừng nghiêng về phía nào, trong lúc công tác ở Bình Hải, bảo trì nhận định của mình, kiên trì chủ kiến của mình.

Cha y còn nhắc nhở khi tới Bình Hải, trước tiên tới bái phỏng tiền bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri.

Tiêu Nãi Vượng trước giờ vẫn luôn nghe lời cha, y một mình tới Đông Giang, chuyện đầu tiên sau khi tới Đông Giang chính là tới nhà Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri và Tiêu Nãi Vượng quen nhau đã lâu rồi, y và Tiêu Nãi Vượng từng có duyên gặp mặt vài lần, quan hệ giữa hai người không tính là thân, nhưng nghe nói Tiêu Nãi Vượng tới bái phỏng, Cố Doãn Tri tự mình ra cửa nghênh đón, Tiêu Nãi Vượng mang cho ông ta hai hộp thất thải trà, đặc sản của Vân An.

Cố Doãn Tri mỉm cười nói mỉm cười nói: "Bí thư Tiêu sao lại rảnh tới Đông Giang vậy?" ông ta biết Tiêu Nãi Vượng là bí thư thị ủy Nam Võ, nhưng lại không biết Tiêu Nãi Vượng đã được bổ nhiệm làm phó thị trưởng thường vụ Bình Hải.

Trong lòng Tiêu Nãi Vượng cảm thấy có chút kỳ quái, Cố Doãn Tri tuy rằng đã về hưu, nhưng nhân vật chính trị giống như ông ta không thể nào không quan tâm tới chuyện trong tỉnh Bình Hải, chẳng lẽ ông ta thật sự không biết mình đã tới Bình Hải công tác ư.

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Bí thư Cố, tôi đã đến Bình Hải công tác rồi!"

Cố Doãn Tri không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, ông ta cười nói: "Tôi rời khỏi chính đàn lâu quá rồi, sự biến động trên quan trường tôi cũng không biết... "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Gia phụ mỗi lần nhắc tới bí thư Cố đều phải cảm thán một phen, người trên chính đàn mà có thể làm được tới cảnh giới như bí thư Cố quả thật là không nhiều lắm. "

Cố Doãn Tri nói: "Ai có chí nấy, tôi chỉ lựa chọn cuộc sống mà tôi muốn mà thôi, không có nghĩa là cảnh giới của tôi cao. "

Hai người cùng bật cười.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Sau nay thời gian mà tôi tiếp xúc với bí thư Cố chắc sẽ nhiều hơn, có nhiều chuyện cần thỉnh giáo bí thư Cố, hi vọng ông nể mặt cha tôi mà dạy bảo cho. " Những lời này của nói rất cũng rất trực tiếp, chẳng khác nào nói cho Cố Doãn Tri biết, mình sở dĩ tới bái phỏng ông ta chính là sự chỉ điểm của cha.

Cố Doãn Tri nói: "Hiện tại tôi nên gọi anh là tỉnh trưởng Tiêu. "

Tiêu Nãi Vượng tuy rằng chưa nói mình cụ thể đảm nhiệm chức vụ gì, nhưng Cố Doãn Tri chỉ hơi ngẫm một chút liền đoán được, y đến Bình Hải khẳng định là để đảm nhiệm chức vị phó tỉnh trưởng thường vụ.

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Phó tỉnh trường!"

Cố Doãn Tri nói: "Triệu Quý Đình là cán bộ mà một tay là tôi bồi dưỡng, đáng tiếc anh ta trên sinh hoạt có chút vấn đề, tuổi còn trẻ mà lại dễ dàng để mất tiền đồ của mình. "

Tiêu Nãi Vượng cầm chén trà lên uống một ngụm, y lắng nghe rất nghiêm túc.

Cố Doãn Tri lại nói: "Vốn bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính rất có khả năng trở thành phó tỉnh trường thường vụ, nhưng anh ta trong sự kiện vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang làm ô nhiễm nguồn nước mà phải chịu ảnh hưởng, phóng mắt nhìn mấy người được tiến cử trong tỉnh, quả thực không ai có thể gánh vác được vị trí của anh hiện giờ. "

Tiêu Nãi Vượng cười khổ nói: "Tư vị nửa vời cũng không dễ chịu gì, rất dễ phải chịu bị kẹp giữa hai bên. "

Cố Doãn Tri ý vị thâm trường nói: "Nghĩ thoáng một chút đi, đã trèo lên rồi mà muốn xuống thì cũng không còn đường đâu, loại tư vị này quả thật là khó chịu, nhưng nếu anh an phận ở vị trí hiện tại, nắm chắc khối đất này, cũng được mà. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Gia phụ bảo tôi làm tốt bổn phận. " Muốn thỉnh giáo người khác, nhất định phải thẳng thắn thành khẩn, đối mặt với lão tướng chính trị như Cố Doãn Tri, bất kỳ sự giấu diếm gì cũng đều là không cần thiết, cho nên biểu hiện của Tiêu Nãi Vượng rất thẳng thắn thành khẩn, thậm chí ngay cả lời khuyên của cha y cũng nói ra.

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Theo ý của anh, bổn phận của người làm quan là gì?"

Tiêu Nãi Vượng không hề trả lời câu hỏi của Cố Doãn Tri mà là cung kính thỉnh giáo: "Mong bí thư Cố chỉ điểm. " Hôm nay tới đây chính là muốn thông qua vị tiền bí thư tỉnh ủy trước Cố Doãn Tri này để tìm hiểu một số tin tức trên chính đàn Bình Hải, cũng tiện quyết định sách lược chính trị về sau của y.

Cố Doãn Tri nói: "Kim Anh thời Thanh có nói 'bản tâm của ta ở trong ngực, là học vấn thánh hiền nhất đẳng, tận hết bổn phận của ta làm trung là công phu thánh hiền nhất đẳng. Chuyện trong vũ trụ chính là phân nội sự, dùng phân nội sự chính là vũ trụ nội sự. " Cố Doãn Tri mượn cổ nhân để nói với Tiêu Nãi Vượng phải làm tốt bổn phận, ông ta lại nói: "Lúc trước khi tôi và lệnh tôn đàm luận đạo làm quan, cũng đã nói ra những lời này, lệnh tôn đáp lại tôi: phàm là làm chuyện gì đều phải chuyên tâm mà làm, nếu như cẩu thả lơ là thì thà đừng làm. "

*****

Tiêu Nãi Vượng đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi noi: "Bí thư Cố có cái nhìn thế nào về Bình Hải hiện giờ?"

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Anh là hỏi quá khứ, hiện tại hay là tương lai?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Hiện tại!"

Cố Doãn Tri nói: "Hiện tại Cố mỗ chỉ là một người dân bình thường trong tỉnh Bình Hải, trong mắt tôi, Bình Hải càng tốt thì cuộc sống của người dân càng tốt, tôi hi vọng người làm quan thì thanh liêm còn người làm dân thì bình an. "

Tiêu Nãi Vượng lúc này dường như đã hiểu rõ toàn bộ ý tứ của Cố Doãn Tri, y mỉm cười nói: "Nói chuyện với ông một buổi còn hơn đọc sách mười năm. "

Cố Doãn Tri nói: "Không dám nhận, những lời này của tôi đều là đọc được từ trong sách!"

Hai người đồng thời bật cười.

Cố Doãn Tri mời Tiêu Nãi Vượng ở lại dùng cơm, Tiêu Nãi Vượng vui vẻ nhện lời.

Cố Doãn Tri nói: "Ven hồ Thu Hà mới mở một quán rượu, chúng ta tới đó đi. " Sinh hoạt bình thường của Cố Doãn Tri rất đơn giản, có khách tới, tất nhiên không thể quá mức đơn giản được.

Hai người ra khỏi nhà, khi Cố Doãn Tri khóa cửa, một chiếc xe taxi đi tới trước cửa nhà ông ta rồi dừng lại, Trương Dương từ trong xe đi ra, một thời gian không gặp, thằng ôn này tựa hồ lại đen hơn rất nhiều, Cố Doãn Tri không biết chuyện hắn tới Tây Tạng, có chút kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên đen thế?"

Trương Dương cười gọi chào cha, lúc này mới lưu ý đến người ở bên cạnh Cố Doãn Tri không ngờ là bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng, hắn cười nói: "Bí thư Tiêu, sao lại là ngài!"

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tôi đến thăm bí thư Cố. "

Cố Doãn Tri nói: "Tới đúng lúc lắm, theo chúng tôi cùng đi ăn cơm đi. "

Trương Dương từ Tây Tạng bay về Bình Hải, xuống máy bay ở Đông Giang, hắn trước tiên đến thăm Cố Doãn Tri một chút, còn có một chuyện rất quan trọng là, hiện tại đã tới thanh minh rồi, hắn phải viếng mộ Cố Giai Đồng, cho nên hắn sau khi tới Đông Giang liền để An Ngữ Thần tới Nam Quốc Sơn Trang nghỉ ngơi, còn mình thì trực tiếp tới đây.

Cố Doãn Tri đã đoán được mục đích tới đây lần này của Trương Dương, bất tri bất giác con gái đã đi được mấy tháng rồi, chân tình của Trương Dương đối với nó thủy chung là không thay đổi, Cố Doãn Tri thấy thế, trong lòng cũng phi thường cảm động.

Ba người tới quán rượu mới mở ven hồ Thu Hà, bởi vì nơi này cách xa nội thành, sinh ý rất thanh đạm, ba người ngồi trên ban công ở tầng hai, có tên vãn bối Trương Dương, chuyện gọi thức ăn đương nhiên không cần Cố Doãn Tri phải lo, khi Trương Dương đi gọi thức ăn, Tiêu Nãi Vượng có chút tò mò hỏi: "Bí thư Cố và Trương Dương... " Không nói hết câu, nhưng ý tức đã rất hoàn chỉnh, chuyện Trương Dương là con rể của Tống Hoài Minh, cơ hồ toàn bộ Bình Hải đều biết, nhưng chuyện hắn cũng là con rể của Cố Doãn Tri thì rất ít người biết.

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Trong lòng tôi coi nó như con trai vậy. " Câu này đã giải thích rõ ràng rồi.

Tiêu Nãi Vượng cười cười, Cố Doãn Tri đã nói đến nước này, mình rõ ràng là không cần phải hỏi nữa.

Trương Dương gọi thức ăn về, ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Cha, con vừa từ Tây Tạng về, tia tử ngoại ở cao nguyên hơi mạnh một chút cho nên mới biến thành đen như thế này. "

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: "Tôi lúc đầu nhìn thấy cơ hồ là không nhận ra cậu!"

Trương Dương cầm ấm trà lên rót cho Cố Doãn Tri và Tiêu Nãi Vượng, sau đó lại nói với Tiêu Nãi Vượng: "Bí thư Tiêu, có phải tôi về sau nên đổi lại cách xưng hô với ngài không?" Trương Dương trước khi tới Tây Tạng cũng đã nhận được tin tức, phó tỉnh trường thường vụ tương lai của Bình Hải sẽ là tranh chấp giữa Lương Thiên Chính, Đỗ Thiên Dã và Tiêu Nãi Vượng, Tiêu Nãi Vượng nếu đã tới Đông Giang, chứng tỏ chuyện này đã kết thúc rồi.

Tiêu Nãi Vượng mỉm cười sửa lại: "Trương Dương, về sau tôi khai triển công tác ở Bình Hải cần phải dựa vào sự ủng hộ nhiều hơn của cậu đấy. "

Trương Dương cười nói: "Nên là tôi phải nhờ tỉnh trưởng Tiêu chiếu cố nhiều hơn mới đúng!"

Cố Doãn Tri đã trải qua quan trường chìm nổi, đối với những lời nói xã giao trên quan trường kiểu này cũng nghe nhiều quá rồi, hiện tại nghe lại cảm thấy không lọt tai.

Khi hai người nói chuyện riêng, lời gì cũng có thể nói ra được, nhưng một khi có người thứ ba, nói chuyện ít nhiều cũng có kỵ húy, sau khi nói mấy lời khách sáo, Trương Dương và Tiêu Nãi Vượng lại đàm luận về phong cảnh Tây Tạng, y trước đây cũng đã ba lần vào Tạng, đối với phong thổ phía Tây Tạng cũng rất tinh tường, Trương Dương cũng hiểu được quy tắc và sự tị húy trên quan trường, đề tài của hắn phần lớn đều là tiến hành xoay quanh hai người con trai của Tiêu Nãi Vượng. Khi hắn tới Nam Võ, bởi vì cứu cháu của Tiêu Nãi Vượng, cho nên Tiêu Nãi Vượng đặc biệt mở tiệc rượu để biểu lộ lòng cám ơn, Trương Dương cũng thông qua bữa tiệc đó mà quen với người nhà của Tiêu Nãi Vượng, còn giới thiệu con trai út Tiêu Thư Đường của Tiêu Nãi Vượng tới bệnh viện khoa não của Vu Tử Lương thực tập.

Tiêu Nãi Vượng là người rất khéo miệng, chừng mừng trong ngôn ngữ nắm cũng rất chuẩn, có lẽ tính tình của y vốn là như vậy, hoặc là có lẽ y mới tới Bình Hải, lúc mới đầu cần một quá trình để thích ứng.

Sau khi Tiêu Nãi Vượng rời đi, Cố Doãn Tri và Trương Dương cùng nhau tới trước mộ phần của Cố Giai Đồng, Trương Dương cúng xong, cùng Cố Doãn Tri ngồi ngay tại bãi cỏ trước mộ phần, hắn từ trong ba lô lấy ra một chuỗi phật châu mà Ân Thiện pháp sư đưa cho hắn rồi tặng lại cho Cố Doãn Tri Cố Doãn Tri tiếp lấy phật châu, mỉm cười nói: "Nghe nói cậu và Yên Nhiên đã đính hôn à?"

Trương Dương gật đầu, ở trước mộ phần Cố Giai Đồng nhắc tới chuyện này, từ đáy lòng hắn luôn thấy có chút áy náy.

Cố Doãn Tri vui vẻ nói: "Rất tốt, con gái của Hoài Minh rất không tồi, cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng đến lúc nghĩ tới hôn nhân đại sự. "

Trương Dương dạ một tiếng.

Cố Doãn Tri nói: "Có nhớ có một lần cậu thỉnh giáo tôi, tôi đã từng nói với cậu, đừng làm đứa bé xui xẻo không?"

Trương Dương bật cười: "Cha, con không nghe lời cha dặn, luôn không nhịn được mà đi làm đứa trẻ xui xẻo. "

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Thật ra hiện tại, câu nói kia của tôi chưa chắc đã đúng, người khác nhau, phương pháp làm việc cũng khác nhau, tôi dùng kinh nghiệm của mình để chỉ đạo cậu làm việc, vốn đã là sai rồi!"

Trương Dương nói: "Trên thực tế, con không nghe lời cha nói, ở trong quan trường luôn vấp phải trắc trở. "

Cố Doãn Tri cười nói: "Cũng may là cậu không đến nỗi đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập tới cửa gặp tôi. "

Trương Dương nói: "Đó là vì con da dày thị, chịu đòn tốt. "

Cố Doãn Tri vỗ vỗ vai Trương Dương rồi đứng dậy: "Quan trường là nơi khô khan nhạt nhẽo nhất, nếu như không đi làm việc, trong lòng chỉ nghĩ tới quyền lực, không gì ngoài tranh đi đấu lại, tôi hiện tại ngẫm lại lúc còn tại vị, những gì còn nhớ chỉ là những việc đã làm cho người dân, Tôi cũng có một số chuyện không làm tốt, ngược lại những ngày tháng đấu tranh quyền lực biến thành mơ hồ rồi, thường thường đều không nhớ được, mặc là có ngẫu nhiên nhớ tới, cũng chỉ thấy mình lúc ấy quá buồn cười, vì tranh đoạt một thứ gì đó mà mất đi thời gian làm việc. "

Trương Dương nói: "Hiện thực là, anh không đấu với người khác thì người khác cũng sẽ đấu với anh, con đường anh đi vốn không muốn trêu vào người khác, nhưng người ta muốn đi nhanh hơn, vốn cho rằng anh cản đường tiến tới của hắn. "

Cố Doãn Tri nói: "Từ những lời này của cậu, có thể nghe ra sự lý giải của cậu đối với quan trường lại thâm sâu sâu thêm một tầng. "

Trương Dương nói: "Trung Quốc từ quan trường mà thành, không ngoài tranh đi đấu lại, trừ phi không làm gì, muốn làm thì phải chuẩn bị sẵn sàng đấu tranh. "

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: "Xem ra tôi đã lạc hậu rồi, cho nên người lớn tuổi thì nên về hưu, mất đi nhuệ khí và ý chí chiến đấu, làm sao có thể đứng vững trong quan trường được?"

Trương Dương nói: "Cha, không phải ai cũng có thể thích ứng với sự chuyển biến vai trò như cha đâu, không phải ai cũng có lòng dạ rộng rãi như cha. "

Cố Doãn Tri nói: "Thằng nhóc, lại bắt đầu tâng bốc tôi rồi đấy à!"

Hai người hàn huyên một lúc, đều tài của Cố Doãn Tri lại quay trở về Cố Minh Kiện, ông ta nói khẽ: "Hai ngày trước nhà máy chế dược Giang Thành xảy ra một chuyện, nhân viên quản lý trung tầng toàn bộ từ chức, Minh Kiện bị chuyện này khiến cho rất mệt mỏi. "

Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn đã sớm đoán trước phương pháp quản lý của Cố Minh Kiện sẽ làm nhà máy chế dược Giang Thành sinh ra mâu thuẫn, nhưng hắn không ngờ mâu thuẫn lại trở nên gay gắt nhanh như vậy.

Cố Doãn Tri nói: "Vốn chuyện sinh ý của nó tôi cũng không muốn hỏi đến, nhưng nhà máy chế dược Giang Thành là sự nghiệp mà một tay Giai Đồng sáng lập lên, tôi thật sự không đành lòng nhìn nó sụp đổ như vậy. "

Trương Dương nói: "Cha, thật ra chuyện này con cũng đã đã sớm muốn nói với cha rồi, Minh Kiện làm việc lòng nghi ngờ quá nặng, cậu ta không tín nhiệm đám lão thần tử của nhà máy, sau khi vào làm chủ nhà máy dược, đã tiến hành thay máu ban quản lý, Thường Hải Thiên cũng là bởi vì nguyên nhân này mà rời khỏi nhà máy dược, lần này nhân viên quản lý trung tầng từ chức có thể cũng có liên quan tới phương diện này.

Cố Doãn Tri thở dài nói: "Thằng ôn này lòng dạ có vấn đề, tôi vẫn cho rằng nó bị vấp ngã thì sẽ khôn hơn, nhưng không ngờ lại khiến đầu óc nó biến thành đa nghi như vậy. "

Trương Dương nói: "Cha, thật ra Giai Đồng lúc sinh tiền có để lại một số cổ phần cho cha và Dưỡng Dưỡng, sau khi cô ấy gặp chuyện không may, con đã rút cổ phần ra, đầu tư vào nhà máy vắc xin sinh vật của Thường Hải Thiên, hiện tại một nửa cổ phần của nhà máy vắc xin sinh vật Hải Thiên là của hai người. "

*****

Cố Doãn Tri cười cười, ông ta chỉ hơi nghĩ một chút là đoán ra nội tình của chuyện này, con gái để lại cổ phần cho mình và Dưỡng Dưỡng, chuyện này không thể chỉ nói với Trương Dương thôi được, chắc là những cổ phần này vốn thuộc về Trương Dương, ông ta từng nghe con gái nhắc đến, nếu không phải có mấy phương thuốc của Trương Dương thì nhà máy dược Giang Thành cũng sẽ không trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà từ lỗ thành lãi, phát triển tới quy mô như hiện tại. Cho dù con gái để lại một khoản cổ phần cho Trương Dương thì đây cũng là điều đúng đắn. Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, tôi lo nhà máy dược Giang Thành nếu tiếp tục nằm trong tay nó thì sớm muốn gì cũng sụp đổ. "

Trương Dương nói: "Tình huống kinh doanh cụ thể của nhà máy dược Giang Thành con cũng không rõ lắm, nhưng con biết từ lúc Minh Kiện tiếp quản nơi đó, nhân sự của nhà máy dược Giang Thành thường xuyên thay đổi, điều này đối với sự phát triển của xí nghiệp thì không phải là chuyện tốt. "

Cố Doãn Tri gật đầu.

Ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, chính là Cố Minh Kiện và Liễu Duyên về, quả nhiên nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Sắc mặt của Cố Minh Kiện cũng không dễ coi nói, chuyện của nhà máy dược Giang Thành gần đây khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán, từ sau khi hắn tiếp nhận nhà máy dược, sản lượng tiêu thụ liên tiếp đi xuống, Cố Doãn Tri nói cũng không sai, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà máy dược mà Cố Giai Đồng khổ cực kinh doanh lên sớm muộn gì cũng sẽ mất tra tay hắn.

Nhìn thấy Trương Dương, Cố Minh Kiện vẫn cười cười chào hỏi, câu đầu tiên của hắn cũng bắt đầu từ màu da của Trương Dương: "Trương Dương, anh mới đi châu Phi về à, sao giống như là dân chạy nạn thế?"

Trương Dương cười nói: "Tới Tây Tạng hiến tặng lòng nhân ái. "

Cố Minh Kiện nói: "Lấy tiếng, nhất định là lấy tiếng, cầm tiền của mình tới Tây Tạng thì gọi là lòng nhân ái, còn dùng tiền nhà nước tới Tây Tạng thì gọi là lấy tiếng. "

Cố Doãn Tri ở bên cạnh nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Cố Minh Kiện nói: "Trương Dương nghe nghe Nam Tích các anh lại làm khu cao tân? Không biết có chuyện này không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Có, tin tức của cậu sao chẳng linh thông tí nào thế, hiện tại Anh Đức Nhĩ đã ký hợp đồng rồi, còn có khu đất của sân thể dục cũ cũng được xác định trở thành quảng trường dữ liệu Mộng Thần, về sau xây dựng xong sẽ trở thành thị trường trung tâm của ngành máy tính Bình Hải.

Cố Minh Kiện nói: "Nghe nói là Kiều Mộng Viện làm à?"

" Đúng vậy! Cô ta là đại cổ đông, còn có một bộ phận là phía Hongkong đầu tư. "

Cố Minh Kiện nói: "Giúp tôi lưu ý một khối đất nhé, tôi muốn xây nhà máy ở Nam Tích. "

Cố Doãn Tri cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Lam Hải và nhà máy dược Giang Thành không đủ để con làm à? Còn xây nhà máy cái gì nữa?"

Cố Minh Kiện cười nói: "Cha, hiện tại ngành máy tinh đang phát triển cao tốc, nhu cầu của trong nước ngoài nước đối với linh kiện máy tính đều ngày một tăng, dưới tình thế trước mắt nếu bảo thù thì sẽ mất cơ hội phát triển, cho nên con định đẩy xí nghiệp theo hướng mới. "

Cố Doãn Tri hừ lạnh nói: "Là đẩy vào hố lửa mới đúng!"

Cố Minh Kiện bị những lời này của cha khiến cho đỏ mặt: "Cha, cha không phải là không hỏi chuyện sinh ý của con ư?"

Cố Doãn Tri nói: "Chuyện của Lam Hải thì tôi mặc kệ, nhưng nhà máy dược Giang Thành có cổ phần của tôi và Dưỡng Dưỡng, hơn nữa hai người cổ phần của hai người chúng tôi còn chiếm đại đa số, anh chuẩn bị một chút đi, mau chóng giao ra đây quyền quản lý ra. "

Cố Minh Kiện tràn ngập kinh ngạc nói: "Cha, cha có ý gì!"

Cố Doãn Tri nói: "Không có ý gì cả, tôi không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của chị anh bị anh phá hủy. "

Cố Minh Kiện liếc Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân vừa thấy ánh mắt của thằng ôn này liền thầm kêu hỏng ồi, Cố Doãn Tri ở trước mặt dạy dỗ Cố Minh Kiện, thằng ôn này có tám phần là tính món nợ này lên đầu mình, có tám chín phần mười cho rằng là mình mách lẻo hắn.

Thật ra Cố Doãn Tri luôn luôn tư duy kín đáo, ông ta hôm nay ở trước mặt Trương Dương nói ra những lời này không phải bởi vì ông ta thiếu cân nhắc, mà là vì Cố Doãn Tri không coi Trương Dương là người ngoài, ông ta đã sớm coi Trương Dương như người trong nhà, mà khi người một nhà ở cùng nhau thì không có gì là không nói được, ông ta cũng không ngờ coi trai mình lại không nghĩ được. Cẩn thận mấy cũng có sai sót, bất kỳ ai cũng khó tránh khỏicó lúc sơ xuất.

Cố Minh Kiện nói: "Cha, chuyện của xí nghiệp cha không hiểu đâu. "

Cố Doãn Tri cười lạnh nói: "Tôi không hiểu ư, tôi quản được cả Bình Hải, tôi còn không quản tốt được một xí nghiệp à, là anh tự mình giao quyền quản lý ra hay là tôi tới công ty mở một cuộc họp ban giám đốc rồi đuổi anh đi đây?"

Trợ lý Liễu Duyên của Cố Minh Kiện nhìn thấy tính hình không ổn, vội vàng đi rót trà, đưa tới trước mặt Cố Doãn Tri: "Bác cố, bác uống trà đã!"

Cố Doãn Tri nhìn thẳng vào con trai: "Lúc trước cho anh tiếp quản nhà máy dược, là muốn anh làm tốt sự nghiệp mà chị anh để lại, để nhà máy dược phát triển tốt hơn, nhừng nhìn sau anh về sau đã làm gì? Người được bổ nhiệm toàn là thân tín của mình, ra sức đàn áp lực lượng nòng cốt của nhà máy dược, Thường Hải Thiên đi rồi, nhân viên quản lý trung tầng của nhà máy dược cũng toàn bộ từ chức. "

"Con không đuổi họ đi, là bọn họ nhắm vào con!"

Cố Doãn Tri nói: "Ai nhằm vào anh? Là chính anh không có bản sự!" ông ta càng nói càng tức giận, đứng dậy nói: "Liễu Quảng Dương đảm nhiệm chức phó quản đốc nhà máy, Liễu Quảng Dương là ai?" Ông ta nhìn sang Liễu Duyên.

Liễu Duyên mặt trắng bệch, cúi đầu không dám nhìn ông ta. Liễu Quảng Dương là anh trai cô ta, Cố Minh Kiện dùng Liễu Quảng Dương dẫn tới chia bớt quyền lực của Thường Hải Thiên, mới khiến Thường Hải Thiên nản lòng thoái chí, hạ quyết tâm rời khỏi nhà máy dược.

Cố Doãn Tri nói: "Anh để một người còn chưa tốt nhiệp trung học đảm nhiệm chức phó quản đốc của nhà máy dược, giao hết chuyện lớn nhỏ của nhà máy dược cho hắn làm, một người như vậy làm sao có thể phục chúng được. "

Cố Minh Kiện nói: "Cha, bằng cấp cũng không thể đại biểu cho trình độ quản lý của một người. "

Cố Doãn Tri nói: "Tôi không vì nguyên nhân bằng cấp mà coi thường ai cả? Nhưng sản lượng tiêu thụ của nhà máy dược sờ sờ ra đó, tôi tuy rằng không ra khỏi cửa, nhưng tôi vẫn quan tâm tới tình hình kinh doanh của nhà máy dược. "

Cố Minh Kiện nói: "Cha có ý gì? Cho rằng con chân ngoài dài hơn chân trong ư? Con đang tự phá hủy xí nghiệp của gia tộc mình?"

Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Anh khiến tôi rất thất vọng, anh là nam đinh duy nhất của nhà chúng ta, anh đã trưởng thành, là một nam tử hán, nên ưỡn ngực gánh tránh nhiệm mà mình nên gánh. "

Cố Minh Kiện nói: "Cha, cha đừng có mãi mang thành kiến mà nhìn con, trong mắt cha, con vĩnh viễn là một đứa trẻ không lớn, con không có năng lực như chị, con không nghe lời như Dưỡng Dương, nhưng cha có từng nghĩ rằng, là bản thân cha có vấn đề, cha già rồi, cha sớm đã không đi kịp thời đại. "

Cố Doãn Tri nói: "Tôi quả thực đã già, tôi cũng thừa nhận tôi không theo kịp thời đại, nhưng tôi hiểu vị trí của mình, còn anh, anh ngay từ đầu đã được sinh ra dưới vầng hào quang của tôi, mỗi một sự nghiệp mà anh làm hiện tại đều là sau khi chị anh làm tốt rồi để lại cho anh, anh có tự hỏi mình, bản thân anh đã tự làm được chuyện gì chưa?"

Mặt Cố Minh Kiện đỏ lên: "Cha khinh thường con, cha trước giờ đều luôn coi thường con. "

Cố Doãn Tri nói: "Cuối tuần tôi sẽ tới Giang Thành, tôi cho anh thời gian ba ngày, quyền quản lý nhà máy dược, anh phải giao ra đây!"

Cố Minh Kiện oán hận gật đầu, hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi, hắn lạnh lùng lườm Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân thật sự có chút không mạc danh kỳ diệu, trời đất chứng giám, chuyện hôm nay không có chút liên quan gì tới hắn.

Cố Minh Kiện đi rồi, Cố Doãn Tri chậm rãi ngồi xuống ghế.

Trương Dương vội vàng thay chén trà nóng cho ông ta, quan tâm nói: "Cha, cha đừng nóng giân, làm tổn thương tới sức khỏe thì không đáng đâu. "

Cố Doãn Tri đầy cảm xúc nói: "Tôi thật sự không yên tâm, tôi không yên tâm, tôi không yên tâm, tôi sợ sự nghiệp mà Giai Đồng cực khổ khai sáng ra bị hủy trong tay tên phế vật này, mỗi ngày tôi đều quét dọn phòng của Giai Đồng một lần, mỗi một vật trong phòng nó đều còn nguyên như lúc nó còn sống, Trương Dương, cậu hiểu không? Cậu có thể hiểu tôi không?"

Trương Dương cầm tay Cố Doãn Tri, mắt đỏ lựng lên, hắn đương nhiên hiểu Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri coi nhà máy dược Giang Thành như một bộ phận của sinh mệnh con gái mình, y không đành lòng nhìn nhà máy dược cứ vậy đi xuống, Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận, lúc trước hắn không nên để Thường Hải Thiên đi, trong chuyện của nhà máy dược, hắn nên sớm nhắc nhở Cố Doãn Tri, không nên để Cố Minh Kiện tùy ý làm bậy, để hắn làm cho nhà máy dược loạn thất bát tao như bây giờ.

Trương Dương nói: "Cha, nhà máy dược sẽ không sập đâu, có cha, có con, còn có Giai Đồng nữa, con tin Giai Đồng sẽ chúc phúc cho chúng ta.

Cố Doãn Tri gật đầu, ông ta nói khẽ: "Tôi muốn đích thân quản lý nhà máy dược này, Giai Đồng đã nói, muốn đưa nhà máy dược Giang Thành trở thành nhà máy dược số một Trung Quốc, muốn đưa nhà máy dược ra thế giới, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của nó. " Mặt của Cố Doãn Tri tràn ngập lòng tin và sứ mệnh cảm, sau hai năm nhàn rỗi ở nhà, lần đầu tiên ông ta có ý chí chiến đấu mãnh liệt như vậy, ông ta đã tìm thấy mục tiêu để phấn đấu.

"Cha, con vĩnh viễn đứng cùng một chỗ với cha!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)