Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0737

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0737: Phân biệt nói chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương rời khỏi biệt thự hồ Thu Hà, bởi vì hắn lái xe đến, cho nên không thể không đi bộ một đoạn, chưa đi được bao xa thì nhìn thấy Cố Minh Kiện đứng ở phía trước chờ hắn.

Cố Minh Kiện nhìn thấy Trương Dương, có chút kích động lao về phía hắn, gã tóm lấy áo Trương Dương, nói: "Trương Dương, anh vì sao muốn hại tôi? Vì sao?"

Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Minh Kiện, tôi hôm nay tới đây là để tảo mộ cho Giai Đồng, tôi cũng không nói xấu gì cậu cả, chuyện trên sinh ý của cậu, tôi cũng không có hứng thú, tôi lại càngườI không đưa ra bất kỳ ý kiến gì?"

Cố Minh Kiện cười lạnh nói: "Thật sự là tình thâm nghĩa trọng quá nhỉ, cứ như mình là một tên quân tử chí tình chí thánh vậy, anh đừng cho rằng những công phu ngoài mặt này là có thể che mắt được tất cả mọi người, chị tôi tro cốt chưa lạnh, anh đã vui vẻ đi đính hôn với người khác rồi? Cha tôi già rồi nên hồ đồ, chỉ có ông ấy mới tin anh. Anh đừng cho rằng anh làm bất kỳ chuyện gì cũng có thể thần không biết quỷ không hay. Trước khi Thường Hải Thiên đi, từ trong nhà máy lấy ra bao nhiêu tiền? Tôi không phải là không biết, tôi chỉ là không muốn nói, đúng là lăn lộn trong quan trường có khác, đã để cho người khác cảm thấy anh trọng thì nghĩa thì đừng có lặng lẽ đi mò vét lợi ích!"

Trương Dương không hề bởi vì sự chỉ trích của Cố Minh Kiện mà tức giận, hắn vỗ tay Cố Minh Kiện nói: "Bỏ ra, tôi không muốn làm cậu bị thương!"

Cố Minh Kiện nói: "Anh anh hùng lắm, sát khí lắm, lợi ích từ trên trời rơi xuống mà anh không ngờ vẫn không thỏa mãn, còn chạy tới nhà chúng tôi để chia rẽ tình cảm cha con chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Cố Minh Kiện, lòng nhẫn nại của tôi cũng có mức độ thôi, tôi đã nói với cậu rồi, chuyện hôm nay không liên quan gì tới tôi. "

Cố Minh Kiện gầm lên: "Đừng con mẹ nó giả nhân giả nghĩa, anh lừa chị tôi, nếu không phải là bởi vì anh, chị tôi sao mà chết? Chị tôi chính là bị anh hại chết. " Câu này của hắn đã chạm và vào nỗi đau trong lòng Trương Dương, Trương đại quan nhân đột nhiên hất tay hắn ra, hung hắn tát cho hắn một cái, sau đó một cước đá hắn ngã lăn ra đất.

Liễu Duyên dứng ở đằng xa hét lên một tiếng, vội vàng chạy về phía này.

Cố Minh Kiện nằm trên bãi cỏ, cười điên cuồng, miệng hắn chảy máu: "Mày vĩnh viễn không phủ nhận được đâu, chị tao chính là bị mày hại chết... "

Trương Dương trở lại Nam Quốc Sơn Trang, tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hắn cũng không thèm để ý Cố Minh Kiện nhìn mình như thế nào, nhưng lời nói của Cố Minh Kiện lại hắn nhớ tới Cố Giai Đồng, chạm nỗi đau chôn sâu trong lòng hắn.

An Ngữ Thần cũng cảm thấy được tâm tình của Trương Dương không tốt, đề xuất cùng Trương Dương đi đánh golf, thả lỏng tâm tìn một chút, Trương Dương miễn cưỡng cười nói: "Ừ thì đi. "

Gặp Bọn họ tản bộ dọc theo đường nhỏ của Nam Quốc Sơn Trang thì gặp tổng giám đốc Nhậm Văn Bân của sơn trang. Nhậm Văn Bân đang lái xe điện đi tuần tra trong sơn trang, gã đỗ xe điện ở bên cạnh Trương Dương, cười nói: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói ngài tới, vẫn chưa kịp tới chào hỏi ngài. "

Trương Dương cười cười gật đầu: "Giám đốc Nhâm, cứ làm việc của anh đi, chúng tôi đi tản bộ một chút. "

Nhậm Văn Bân nói: "Phó thị trưởng Tần Thanh và mấy cán bộ của khu khai phá Lam Sơn có tới, tôi vừa an bài cho bọn họ xong. "

Trương Dương nghe nói Tần Thanh tới, vội vàng hỏi số phòng của bọn họ, để tiện lát nữa tới bái phỏng.

Nhậm Văn Bân lái xe đi rồi, An Ngữ Thần nhìn Trương Dương, ánh mắt ít nhiều có chút ý vị sâu xa.

Trương Dương nói: "Sao nhìn anh như vậy?"

An Ngữ Thần nói: "Anh và chị Thanh có phải có chút vấn đề hay không. "

Trương Dương cố ý nghiêm mặt nói: "Đừng nói lung tung!"

An Ngữ Thần cười nói: "Vậy là có rồi, anh nói nghe thử đi, dẫu sao em cũng không nói ra ngoài đâu. "

Trương đại quan nhân đối với An Ngữ Thần cổ quái lém lỉnh thật sự là bất lực, hắn cười khổ nói: "Bà cô à, em cho rằng anh tùy tiện vậy ư?"

"Anh không phải là tùy tiện, mà là rất tùy tiện, dựa theo cách nói lưu hành trong nước thì tác phong sinh hoạt của anh có vấn đề. "

Trương đại quan nhân có chút kinh hãi nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng nói: "Cô bé, để người khác nghe thấy là anh gặp phiền phức lớn đó. "

An Ngữ Thần cười nói: "Có điều em thích!"

"Thích anh cái gì!"

"Chỗ nào cũng thích!" An Ngữ Thần thật đúng là giỏi nói.

Trương Dương nói: "Em thấy con người anh không phải là quá hoa tâm không?"

An Ngữ Thần nói: "Anh có hoa tâm hay không thì chẳng liên quan gì tới em, dẫu sao thì em cũng không rời anh được, em là một con quỷ đoản mệnh, anh không luyện công với em thì em khẳng định là không sống được lâu nữa, vậy đành để anh luyện công cùng em thôi, cho anh chiếm chút tiện nghi, nói sao thì em cũng phải chịu thiệt mà. "

Trương Dương không nhịn được cười nói: "Mỗi lần đều là anh phải tốn sức, anh xuất lực, anh đổ mồ hôi!"

An Ngữ Thần mặt đỏ bừng: "Em thì không ra sức, em thì không đổ mồ hôi ư?"

"Anh còn chảy cái đó nữa... "

An Ngữ Thần thẹn thùng chun mũi, nói: "Muốn chết à, rồi đánh chết tên sắc lang anh!"

Trương đại quan nhân lúc này tâm tình đã thoải mái hơn một chút, hắn chạy hai bước thì thấy đằng trước có người đi tới đây, vội vàng dừng lại, đây dù sao cũng là nơi công cộng, cãi nhau ầm ĩ thì còn ra thể thống gì.

An Ngữ Thần thì mặc kệ, xông lên tóm lấy cánh tay hắn rồi vặn lại, Trương Dương nhắc nhở: "Có người đến, có người đến!"

An Ngữ Thần lúc này mới chịu thả ra: "Anh là đồ hạ lưu... "

Trương đại quan nhân ra vẻ đứng đắn ho khan một tiếng, hắn phát hiện quan hệ giữa mình và An Ngữ Thần hoàn toàn thay đổi rồi, trước đây còn có thể ngụy trang thầy trò, nhưng hiện tại người làm sư phụ như mình lại ăn thịt để tử, tuy rằng điểm xuất phát lúc ban đầu là để chữa thương cho An Ngữ Thần, nhưng Trương đại quan nhân cũng không thể phủ nhận, động cơ của mình đối với cô ta tuyệt không chỉ là đơn thuần như vậy, lúc này nếu là thời Đại Tùy thì sợ mình đã bị nước bọt phỉ nhổ nhấn chìm rồi.

Buổi chiều là lúc hai người trốn trong biệt thự song tu, An Ngữ Thần tóc mây rối tung một đôi cánh tay ngọc trần trụi ôm cổ hắn, đôi mắt quyến rũ đầy đê mê nhìn hắn, nói: "Trương Dương, trong lòng anh quả nhiên là chỉ vì cứu em, không có một chút tư tâm tạp niệm nào ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh bảo này, em có thể chuyên chú một chút hay không, đây chính là đại sự liên quan tới tính mạng đó. "

Cặp đùi thon dài của An Ngữ Thần quấn chặt lấy người hắn, dịu dàng nói dịu dàng nói: "Em muốn anh nói, em muốn anh nói!"

Trương Dương nói: "Đừng linh tinh, rất dễ tẩu hỏa nhập ma đấy. "

An Ngữ Thần nói: "Chúng ta lần này không luyện công nữa, anh nói cho em biết đi!"

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Em hỏi như vậy, khiến anh cảm thấy mình giống như cầm thú vậy, em là đồ đệ của anh, người làm như sự phụ như anh mà làm vậy, thật sự là không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa. "

An Ngữ Thần cười khanh khách nói: "Anh vốn chính là cầm thú mà, có điều em thích!" Cô ta vươn tay ra nhéo nhéo mũi Trương Dương.

Trương đại quan nhân dùng sức ưỡn người lên, An Ngữ Thần rên khẽ một tiếng, cô ta theo bản năng ôm chặt người Trương Dương: "Sướng quá... Trương Dương, em muốn vĩnh viễn được ở bên anh!" Lời nói nnhu tình, tự nhiên lại khơi dậy phản ứng mãnh liệt của Trương Dương, có điều lần này hai người tuyệt đối không phải là đang luyện công.

Bất kể động cơ của Trương đại quan nhân có đơn thuần hay không, có một điểm không thể phủ nhận, trạng thái thân thể của An Ngữ Thần đang khôi phục nhanh chóng, thuật song tu đã tu phục lại kinh mạch trong cơ thể của cô ta, minh hằng du già thuật lại làm chậm tốc độ trao đổi chất của cô ta, Trương Dương đối với việc chữa khỏi bệnh tình của cô ta lần đầu tiên tràn ngập lòng tin lớn như vậy.

An Ngữ Thần buổi chiều hôm ấy phải tới Giang Thành, ngày mai chính là thanh minh, người nhà của cô ta đều từ các nơi tới núi Thanh Đài tảo mộ, cô ta phải tới núi Thanh Đài trước để hội hợp với bọn họ, lần này An Ngữ Thần đi chủ yếu là để gặp ông nội lão đạo sĩ, trong lúc cô ta mất tích, người thật sự quan tâm tới cô ta cũng chỉ có Trương Dương và lão đạo sĩ, thậm chí ngay cả cha của cô ta cũng không biểu hiện ra quá nhiều sự chú ý đối với sự mất tích của con gái. Đương nhiên An Ngữ Thần còn muốn đi làm một chuyện rất quan trọng, cô ta trước khi tới Tây Tạng đã lặng lẽ viết một bản di chúc, nếu mình chết, cô ta sẽ để lại tất cả tài sản cho Trương Dương, chuyến đi Tây Tạng lần này, cũng khiến cô ta một lần nữa dấy lên hy vọng khang phục, một số nội dung trong di chúc phải sửa lại một chút, cô ta còn không muốn cho Trương Dương biết chuyện này quá sớm.

Tần Thanh lần này tới đây là để tham gia hội nghị trao đổi công tác giữa các khu khai phá trong tỉnh lý, cô ta đương nhiên không ngờ Trương Dương cũng ở Nam Quốc Sơn Trang, tuy rằng cô ta lúc trước có biết Trương Dương tới Tây Tạng, nhưng cô ta không ngờ Trương Dương đã trở lại.

Khi chuông cửa vang lên, Tần Thanh từ trong mắt mèo nhìn thấy Trương Dương đen như cục than đứng ở ngoài cửa, cô ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc và kinh hỉ, mở cửa phòng, Trương đại quan nhân như một làn gió bước vào.

Tần Thanh nói: "Anh không phải đi Tây Tạng ư?"

Trương Dương nói: "Về từ sáng rồi, anh còn nghĩ rằng em là đặc biệt đến Đông Giang để đón anh. "

*****

Tần Thanh cười nói: "Em có biết anh về đâu, hai ngày trước em gọi điện thoại cho anh nhưng không được, trong lòng đang lo lắng cho anh đây. "

Trương Dương vươn tay chuẩn bị đóng cửa thì Tần Thanh lại nói: "Sắp có mấy đồng chí của khu khu khai phá tới đây rồi. "

Trương Dương hiểu ý của cô ta, vươn tay ra kéo cửa ra một chút, cười nói: "Công phu bịt tai trộm chuông của thị trưởng Tần càng lúc càng lợi hại. "

Tần Thanh trợn mắt lườm hắn, chỉ chỉ vào sa lông, ý bảo hắn ngồi xuống. Cô ta từ trong tủ lạnh rất ra một chai nước nước khoáng đưa cho Trương Dương: "Thế nào rồi? Tìm được An tiểu thư không?"

Trương Dương gật đầu: "Tôi vừa mới tiên cô ta xong, cô ta tới núi Thanh Đài tảo mộ, người nhà của cô ta ngày mai sẽ từ HongKong tới. "

Tần Thanh nói: "Đi gấp thế, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không được à. "

Trương Dương cười nói: "Về sau còn có cơ hội gặp mặt mà. "

Hai người vừa vừa nói chuyện vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài, thân ở quan trường, rất nhiều chi tiết cần phải chú ý. Dưới tình huống hiện tại, đương nhiên không thích hợp tham thảo vấn đề quá cá nhân, Tần Thanh nói mục đích tới Đông Giang của mình như vậy cho Trương Dương hay.

Trương Dương nhớ tới chuyện hôm nay gặp Tiêu Nãi Vượng, cười nói: "Chị biết không? Bí thư thị ủy Nam Võ Tiêu Nãi Vượng đã đến Bình Hải đảm nhiệm chức phó tỉnh trường thường vụ rồi. "

Tần Thanh gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi lần này đến cũng là chuẩn bị gặp mặt ông ta. "

Trương Dương nói: "Sáng nay tôi đã gặp y rồi, ở chỗ bí thư Cố. "

Tần Thanh ngây ra một thoáng rồi chợt hiểu ra mục đích Tiêu Nãi Vượng tới chỗ Cố Doãn Tri đầu tiên. " Cô ta đạo: "Tỉnh trưởng Tiêu là muốn trước tiên hiểu rõ tình huống. "

Trương Dương nói: "Tôi không biết nhiều về y, chỉ gặp mặt mặt ở thành phố Nam Võ. "

Tần Thanh mỉm cười nói: "Những lãnh đạo thượng tầng này chúng ta vốn không cần phải hiểu, những quan viên hạ cấp như chúng ta không làm ảnh hưởng đến quyết sách của bọn họ, điều cần làm là chấp hành, làm tốt công tác mà mình được phân. "

Trương Dương nói: "Chị Thanh, theo lời chị nói, tỉnh trưởng Tiêu là thuộc Kiều phái hay là Tống phái?"

Tần Thanh cười nói: "Nhất định phải có phái ư?"

Trương Dương nói: "Trên chính trị gọi là lập trường, chỉ cần lăn lộn trong quan trường, nhất định phải có có. "

Tần Thanh hỏi ngược lại: "Vậy cậu đứng ở beê nào. " Nói xong cô ta liền cười nói: "Không cần phải nói, cậu khẳng định đứng ở phía tỉnh trưởng Tống rồi. " Tống Hoài Minh là nhạc phụ tương lai của Trương Dương, cho nên cô ta mới có thể nói như vậy.

Trương Dương nói: "Tôi chỉ giúp việc không giúp người, ai làm được việc thì tôi giúp người đó."

Tần Thanh lộ ra vẻ không tin.

Trương Dương cười nói: "Có điều tôi khẳng định đứng ở bên chị một cách vô điều kiện. "

Tần Thanh gắt: "Cậu đừng có nói vậy. "

Lúc này chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Lam Sơn Hạ Quốc Phong và hai cán bộ khu khai phá khác tới đây tìm Tần Thanh, nhìn thấy Trương Dương, bọn họ đều cười cười chào hỏi Trương Dương. Hội giao lưu công tác giữa các khu khai phá ngày mai mới cử hành, chiều nay không an bài hoạt động gì.

Hạ Quốc Phong cho rằng Trương Dương đến cũng là vì chuyện này, gã mỉm cười: "Chủ nhiệm Trương, nghe thành phố Nam Tích các anh đang làm khu cao tân à, lần này đi trước chúng tôi rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không rõ, tôi hiện tại phụ trách công tác của Ủy ban thể dục thể thao. "

Hạ Quốc Phong bật cười: "Chủ nhiệm Trương, anh không gạt được tôi đâu. Lam Sơn và Nam Tích ở rất gần nhau, phía các anh có gió thổi cỏ lay gì là chúng tôi đều biết trước tiên, nghe nói khu cao tân chính là anh phụ trách. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Tin vịt thôi, sao có thể như vậy rồi? Chỉ vận hội tỉnh thôi đã khiến cho tôi bận tối mày tối mặt rồi, thị lý cũng giao cả hội kinh mậu cho tôi phụ trách, nhưng khu cao tân thật sự không phải chuyện của tôi. "

Tần Thanh cười cười trêu: "Chủ nhiệm Hạ, anh quan tâm tới chuyện của Nam Tích như vậy, có phải là đang ở doanh Tào mà lòng lại ở Hán không?"

Hạ Quốc Phong vội vàng giải thích: "Thị trưởng Tần yên tâm, tôi tuyệt không không hai lòng, tuyệt đối không hai lòng. "

Tất cả mọi người đều bật cười.

Hạ Quốc Phong nói: "Thị trưởng Tần, tổng giám đốc Nhậm Văn Bân của sơn trang đặc biệt mở tiệc, chiêu đãi chúng ta đám người chúng ta, cô thấy... "

Tần Thanh lắc đầu nói: "Buổi tối tôi không có thời gian, thế này đi, các anh đi đi! Giúp tôi cám ơn ý tốt của giám đốc Nhâm. "

Hạ Quốc Phong cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Trương Dương đề xuất cáo từ, không muốn không muốn ở đây quá lâu, để tránh người khác chi trích quan hệ giữa hắn và Tần Thanh.

Vừa ly khai phòng Tần Thanh, phó thị trưởng Nam Tích Cung Kì Vĩ liền gọi điện thoại tới, thì ra Cung Kì Vĩ cũng tới Đông Giang tham gia hội nghiên cứu và thảo luận phát triển kinh tế khu khai phá Bình Hải, Trương Dương có chút kỳ quái, Cung Kì Vĩ tham sao biết mình đã về, Cung Kì Vĩ trong điện thoại đã nói cho hắn biết đáp án, chính là Thường Lăng Phong tiết lộ. Cung Kì Vĩ ngủ lại ở nhà khách chính phủ tỉnh, bảo Trương Dương ngay bây giờ tới gặp y, thuận tiện cùng y tới văn phòng của Tống Hoài Minh.

Cung Kì Vĩ và Tống Hoài Minh hẹn gặp mặt vào lúc bốn giờ chiều, Trương Dương cũng không rõ vì sao Cung Kì Vĩ chỉ đích danh mình, chẳng lẽ chỉ là vì hắn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh?"

Trên đường tới chính phủ tỉnh, Cung Kì Vĩ mới nói rõ nguyên nhân: "Nhạc phụ đại nhân của cậu đang phát hỏa, lần này tôi phải bị ăn mắng rồi!"

Trương đại quan nhân thế mới biết Cung Kì Vĩ gọi mình đến là để chia sẻ hỏa lực, không khỏi cười khổ nói: "Tôi nói này thị trưởng Cung, chúng ta không thể cứ vậy được, có chuyện tốt thì anh không tìm tôi, nhưng bị nghe mắng là lại kéo cả tôi vào. "

Cung Kì Vĩ thở dài nói: "Năm nay các xí nghiệp nhà nước trong tỉnh đều xuất hiện nguy cơ, Nam Tích chúng ta cũng vậy, tình trạng kinh doanh của xí nghiệp không tốt, tiền lương của công nhân không thể phát đúng hạn, cuộc sống của bọn họ liền sẽ xuất hiện vấn đề, chuyện này thị lý đã đang bắt tay vào giải quyết rồi, nhưng vẫn có công nhân không ngừng tới tỉnh lý khiếu nại. "

Trương Dương nói: "Nếu không ông chỉ có Nam Tích có vấn đề thì anh sợ cái gì? Tỉnh trưởng Tống không thể chỉ nhằm vào chúng ta được!"

Cung Kì Vĩ nói: "Hội nghiên cứu và thảo luận phát triển kinh tế khu khai phá lần này, chủ nhiệm hội quản ủy của các khu khai phá thành phố của Bình Hải đều tới, các phó thị trưởng được phân quản công tác xí nghiệp vốn cũng không cần tới đây, nhưng tỉnh trưởng Tống điểm danh gọi chúng tôi tới là vì sao? Vì để tìm chúng tôi khiển trách. "

Trương Dương nói: "Phê bình từng người một ư?"

Cung Kì Vĩ cười khổ nói: "Còn không phải sao, tôi là nghe phó thị trưởng Tiếu Minh của Giang Thành nói, anh ta bị mắng như tưới máu chó vào người kia kìa... " Nói tới đây Cung Kì Vĩ ý thức được mình nói sai rồi, cười ha ha, nói: "Anh đừng nói lại những lời vừa rồi của tôi ra ngoài nhé. "

"Tôi là loại người sao này ư?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi thấy tỉnh trưởng Tống lần này tức giận thật rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi đi theo thì có tác dụng gì?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi muốn ở trước mặt ông ta đề xuất mấy ý kiến, có cậu tôi cũng vững dạ hơn. "

Trương Dương cười nói: "Uổng cho tôi vẫn coi anh là đấu sĩ không sợ chết, nói cả nửa ngày, thì ra là anh đang sợ!"

Cung Kì Vĩ nói: "Quan lớn đè một cái là chết người, tôi sợ tỉnh trưởng đại nhân không cho tôi cơ hội lên tiếng. "

Trước Cung Kì Vĩ, Tống Hoài Minh đã hẹn năm phó thị trưởng, Cung Kì Vĩ là người thứ sáu, Trương Dương hôm nay có chút cảm giác như bị dẫn ra pháp trường, nhưng nếu đã tới thì dẫu sao cũng không thể lâm trận bỏ chạy được, chỉ có kiên trì cùng Cung Kì Vĩ tới văn phòng của tỉnh trưởng thôi. "

Tống Hoài Minh nhìn thấy Cung Kì Vĩ và Trương Dương cùng nhau tiến vào, ánh mắt của y lướt trên mặt hai người một phòng, nói khẽ: "Còn có chuyện cùng ra pháp trường à!" Câu nói này đã chỉ rõ mục đích y hẹn gặp Cung Kỳ Vĩ hôm nay.

Trương Dương cười ha ha, nói: "Tôi là tiện đường tới, vừa hay ở cửa gặp thị trưởng Cung, nếu không tiện, tôi ra ngoài đợi. " Thằng ôn này đang nhân cơ hội để thoát thân.

Tống Hoài Minh nói: "Nếu đã tới rồi thì cùng nghe một chút đi!"

Trương Dương chỉ có thể dừng chân.

Cung Kì Vĩ cười theo, nói: "Tỉnh trưởng Tống tìm tôi có việc gì à?"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Tháng ba lượng khiếu oan của công nhân các thành phố thuộc Bình Hải gia tăng gấp ba lần, con số nay cũng khá là kinh người?"

Cung Kì Vĩ nói: "Nhiều như vậy ư?" Trong lòng y hiểu rõ, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả ngu.

Tống Hoài Minh nói: "Đừng có giả vờ với tôi, các anh biết rõ mà, nhà máy máy móc điện tử của Nam Tích cũng nằm trong đó, tôi thật sự không biết những quan viên địa phương các anh làm kiểu gì nữa, để cho người dân người người oán trách, xí nghiệp sụp đổ, tiền lương cũng không phát. "

Cung Kì Vĩ không dám nói lời nào, ho tới khi Tống Hoài Minh phát hỏa xong mới rụt rè nói: "Gần đây tình trạng của các xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ quả thực không tốt, chúng tôi cũng đang cân nhắc vấn đề cải cách. "

Bởi vì Tống Hoài Minh không cho bọn họ ngồi xuống nên hai người chỉ có thể đứng, trong lòng Trương đại quan nhân rất ủy khuất, công nhân khiếu oan thì liên quan chó gì tới tôi, tôi là cán bộ quản thể dục thể thao, lão Cung à lão cung, anh đã học được cái tính không có chút hậu đạo nào của Lý Trường Vũ rồi, chuyện gì cũng đều tóm tôi ra làm đệm lưng.

Tống Hoài Minh nói: "Cải cách thế nào?"

*****

Cung Kì Vĩ nói: "Về vấn đề của tình trạng sinh tồn của xí nghiệp trong thời đại mới, thị lý cũng đã tiến hành thảo luận rất nhiều lần, chúng tôi cũng nghiêm túc học tập chính sách và tài liệu tương quan của Trung ương, nhưng cải cách của xí nghiệp tồn tại khá nhiều vấn đề, ví dụ như xí nghiệp khất nợ tiền lương của công nhân viên chức, không thể dựa theo quy định để chi trả phí chữa bệnh của công nhân viên chức cùng với nộp tiền bảo hiểm và dưỡng lão cho các công nhân viên chức. Trong cải cách của một bộ phận xí nghiệp còn tồn tại những hành vi làm trái với kỷ cương, trong quá trình bán đứt cụ thể đã chế tạo gánh nặng và khó khăn rất lớn. Một loạt những vấn đề này đều ảnh hưởng tới sự yên ổn của xã hội. "

Tống Hoài Minh nói: "Biết một đám các anh đều có lý do để đùn đẩy mà, cải cách khai triển nhiều năm như vậy, cải cách xí nghiệp là cải cách quan trọng nhất, tài liệu chính sách của quốc gia không ít, nhưng các anh đã chấp hành như thế nào?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tài liệu chính sách là một chuyện, nhưng trong quá trình chấp hành cụ thể còn có rất nhiều tình huống thực tế. "

Tống Hoài Minh nói: "Đừng cường điệu lý do với tôi, những cán bộ các anh có vấn đề về việc đọc hiểu chính sách quốc gia. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tỉnh trưởng Tống, muốn thành công tiến hành cải cách xí nghiệp, xoay quanh quan niệm của công nhân là rất quan trọng, chúng ta thi hành cải cách, bọn họ cho rằng chúng ta đang đập vỡ bát cơm của họ, cho rằng chính phủ mặc kệ bọn họ, cho rằng cuộc sống, chữa bệnh, dưỡng lão về sau tất cả đều không được bảo đảm, vì thế chúng tôi làm rất nhiều công tác nhưng lại nhận được hiệu quả không rõ ràng. "

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không muốn nghe những cái này, tôi chỉ muốn nhìn thấy xí nghiệp thông qua sửa đổi mà đi lên, phát triển tốt hơn, tiền lương của mọi người có thể được bảo đảm, thu nhập của công nhân có thể được tăng lên mỗi năm, yêu cầu của người dân không cao, bọn họ chỉ kỳ vọng có được cuộc sống cơ bản nhất, chữa bệnh, giáo dục, dưỡng lão, nếu ngay cả cái này mà còn không được thỏa mãn thì bọn họ làm sao có thể an tâm làm việc, cái xã hội này làm sao mà còn dám nhắc tới an định đoàn kết?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi lần này tới đây, chính là muốn nói với ngài, Nam Tích chúng tôi sẽ đi đầu trong cải cách xí nghiệp, hy vọng lãnh đạo tỉnh có thể ủng hộ cho chúng tôi. "

Tống Hoài Minh nói: "Thế là sao? Nói rõ ra đi!"

Cung Kì Vĩ nói: "Cải cách xí nghiệp cũng giống như là sinh con vậy, muốn thành công phải trải qua đau đẻ, tỉnh lý một mặt thì bảo chung tôi tăng nhanh bước chân cải cách xí nghiệp, một mặt lại lo sự cải cách của chúng tôi sẽ ảnh hưởng tới sự an định và đoàn kết, lo lắng sẽ ở tạo thành ảnh hưởng bất lương trên xã hội, nếu mỗi một chuyện đều phải chiếu cố, chúng tôi sẽ ở vào thế khó xử, chúng tôi không biết theo ai cả. "

Tống Hoài Minh nói: "Nghe anh nói những lời này, có phải là ý muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên người chúng tôi không?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi không phải là không nghiêm túc thi hàh chính sách của quốc gia, trong đoạn thời gian gần đây, ban lãnh đạo Nam Tích chúng tôi thủy chung đang tham thảo vấn đề cải cách xí nghiệp, hình thức quản lý xí nghiệp quốc hữu trước đây đã không thích hợp với sự phát triển của thời đại nữa rồi, muốn thay đổi hoàn toàn, phải nắm từ gốc. chúng tôi đã xác định mấy phương châm chiến lược cơ bản nhất. Một, giữ vững thị trường, xuất phát từ thực tế kinh doanh xí nghiệp, xác lập phương lược cải cách đa dạng, sáng tạo cơ phát triển xí nghiệp. Hai, lấy người làm vốn, xuất phát từ duy hộ lợi ích của công nhân viên chức, đẩy mạnh xây dựng chế độ xí nghiệp hiện đại, kích phát sức sống phát triển xí nghiệp; ba, lấy ưu đãi làm thế mạnh, xuất phát từ bồi dưỡng sản nghiệp ưu thế, làm tăng năng lực cạnh tranh của xí nghiệp thị trường, đẩy mạnh xí nghiệp phát triển thăng cấp. "

Sắc mặt của Tống Hoài Minh bắt đầu trở nên dịu đi: "Ý tưởng không tồi, nhưng ý tưởng có tốt hơn nữa thì cũng cần thực thi cụ thể. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bỏ đồ nặng xuống rồi khởi động lại máy. "

Tống Hoài Minh đã nhìn ra, mục đích Cung Kì Vĩ hôm nay tới đây không phải để ăn mắng, mà là để tìm sự ủng hộ, Tống Hoài Minh nói: "Quẳng gánh nặng ư, anh định bỏ gánh nặng gì? Giảm biên chế trên diện rộng, để các xí nghiệp khinh trang ra trận trận? Có từng nghĩ tới sẽ tạo thành ảnh hưởng xã hội không?"

Cung Kì Vĩ nói: "Cải cách xí nghiệp vừa và nhỏ... Nói trắng ra chính là cải cách công nhân viên chức, muốn làm tốt cải cách, thuận lợi tiến hành cải cách, nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng với công nhân viên chức, tỉnh trưởng Tống, Nam Tích chúng tôi nguyện ý làm nơi thí điểm cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ trong Bình Hải, nhưng trong quá trình này, tất nhiên sẽ tồn tại áp lực và trở lực cực lớn, có thành công hay không thì không chỉ nằm ở sự kiên trì của cán bộ địa phương chúng tôi, còn phải dựa vào sự ủng hộ và tín nhiệm của lãnh đạo đối với chúng tôi. "

Tống Hoài Minh mỉm cười gật đầu: "Cung Kì Vĩ à Cung Kì Vĩ, hôm nay cậu là người thứ sáu mà tôi hẹn gặp, nhưng lại là người đầu tiên chủ động xin đi giết giặc, muốn nhận làm nơi thí điểm cải cách, không tồi, không khiến tôi thất vọng. Xem ra danh hiệu đấu sĩ cải cách không phải là tự dưng mà có. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi không phải là đấu sĩ cải cách gì cả, tôi chỉ là đang tận hết bổn phận của một cán bộ một quốc gia, quốc gia là thông qua suy nghĩa kỹ càng mới chế định ra phương châm và kế hoạch cải cách xí nghiệp, đại đa số xí nghiệp nhà nước của chúng ta đi vào lối mòn của phát triển, nếu không thay đổi suy nghĩ, nếu không nhanh chóng hoàn thành chuyển hình, kết quả cuối cùng tất nhiên là bị thị trường đào thải, mục đích cuối cùng của cải cách của chúng ta là để cứu xí nghiệp, nếu mọi người còn do dự trong chuyện này, vậy được thôi, tôi là người đầu tiên đứng ra, dù sao cũng phải là có người đứng ra phải không nào?"

Tống Hoài Minh gật đầu thật mạnh, nói: "Ngồi đi!"

Cung Kì Vĩ và Trương Dương đều thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tống Hoài Minh hôm nay không phải chỉ muốn phát hỏa, y là đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, y muốn thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ trong phạm vi toàn tỉnh. Hôm nay phân biệt hẹn gặp, là muốn xem xem có ai dám đứng ra, dũng cảm đảm đương làm tiên phong hay không. Cung Kì Vĩ quả nhiên là người đầ tiên đứng ra.

Đầu óc của Trương đại quan nhân bắt đầu hoạt động, Tống Hoài Minh đè chuyện mất sức mà không được lòng này lên người Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ chắc sẽ không chuyển lại lên người mình chứ, trên cơ bản người làm quan đều giỏi Càn Khôn Đại Na Di, Cung Kì Vĩ có câu nói không sai, cải cách xí nghiệp, lấy người làm vốn, người trước tiên phải cải cách chính là công nhân, khi thật sự thi hành... vẫn chưa biết sẽ tạo thành sóng gió gì.

Điều mà Cung Kì Vĩ thật sự lo lắng là sự ủng hộ, y bảo Trương Dương theo cùng không phải là dẫn Trương Dương ra dẫn ra pháp trường. Y là cần một người làm chứng, Tống Hoài Minh đáp ứng sẽ cho y sự ủng hộ tận hết sức lực, nhưng có ai mà không biết thi hành cải cách xí nghiệp là một chuyện gắng sức mà không được lòng, vạn nhất gây ra sóng gió gì, Tống Hoài Minh còn có thể ủng hộ y giống như bây giờ không? Cung Kì Vĩ không dám xác định, trên chính trị tồn tại quá nhiều tính không xác định.

Tống Hoài Minh sớm đã nhìn ra mục đích của Cung Kì Vĩ, y cho Cung Kì Vĩ một viên thuốc an thần: "Kì Vĩ, cậu yên tâm, cải cách xí nghiệp của Nam Tích lần này, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu hết sức"

Cung Kì Vĩ cũng có chỗ dựa của mình, xây dựng khu cao tân Nam Tích đã lên nhật trình, theo sự xây dựng của khu cao tân, xí nghiệp vào đó sẽ không ngừng gia tăng, yêu cầu đối với người làm thuê cũng tất nhiên sẽ gia tăng theo, nói cách khác, các công nhân bị xí nghiệp nhà nước giảm biên chế cũng có thể có được nhiều cơ hội xin việc hơn. Cung Kì Vĩ nói: "Có những lời này của tỉnh trưởng Tống, tôi an tâm rồi. "

Khi Trương Dương và Cung Kì Vĩ rời khỏi, ở trước cửa gặp Tần Thanh, cô ta là phó thị trưởng cuối cùng mà hôm nay Tống Hoài Minh tiếp kiến.

Cung Kì Vĩ mời Trương Dương buổi tối cùng nhau ăn cơm, Trương Dương từ chối khéo hảo y của y, nói trắng ra Trương Dương đang sợ Cung Kì Vĩ chơi mình, chuyện mất sức mà không được lòng như cải cách xí nghiệp hắn cũng không muốn dính vào, chỉ chuyện đang đè lên đầu hắn hiện tại thôi cũng đủ khiến hắn mệt mỏi lắm rồi.

Trương Dương lấy cớ đã đáp ứng Nhậm Văn Bân, sau khi chia tay Cung Kì Vĩ, hắn lập tức tới quán bar thời đại đá mới, chuyện lần trước Hoàng Quân giúp hắn theo dõi Lý Đồng Dục, hắn vẫn chưa nói lời cảm ơn.

Trương Dương là người không thích nợ nhân tình, nợ ơn thì sẽ nhớ mãi, cho dù là lúc trước ở triều Đại Tùy hắn cũng luôn ghi nhớ rõ ràng nhân tình của hắn, Xuân Tuyết Tình đối với hắn rất tốt, hắn cho tới hiện tại vẫn không quên. Nhưng nếu ai có lỗi với hắn, hắn cũng nhớ rất rõ, mỗi lần nhìn thấy cái tên Tùy đế Dương Quảng, hắn liền hận đến ngứa răng, nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn kiểu gì cũng phải khởi nghĩa vũ trang, giết vào hoàng cung, xử lý tên hôn quân hoang dâm vô đạo này. Sau đó thu đám phi tần của y vào hậu cung. Mẹ kiếp, ngươi không phải là ức chế vì ta sờ nữ nhân của ngươi ư, vậy lão tử sờ cả một vòng cho ngươi xem.

Tới cửa quán bar mới phát hiện quán bar đã đóng cửa, Trương Dương gọi điện thoại, Hoàng Quân đang đánh bi-a ở căn phòng đối diện, Trương Dương đi tới đó, Hoàng Quân đang chơi snooker với người ta, mỗi ván một ngàn, hắn đã thua năm ván, mất trắng năm ngàn, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, y ném gậy đi, chửi: "Không chơi nữa, người ta nếu đang xui xẻo thì uống nước mát cũng buốt răng. " Hắn móc năm ngàn ra đưa cho đối thủ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)