Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0755

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0755: Cái thứ tình cảm này
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trầm Tĩnh Hiền nói: "Bởi vì hắn sợ chuyện đến tìm tôi bị người khác biết, cho nên mỗi lần đều là len lén tới, lúc tôi quyết tâm giết hắn cũng đã chuẩn bị tốt đồng quy vu tận, nếu như chuyện tình bại lộ, tôi tự sát, mang theo con trai của Hứa Thường Đức cùng nhau tự sát!" Cuộc đời của Trầm Tĩnh Hiền trải qua nhiều sóng gió như vậy, nghĩ ra phương pháp xử lý cực đoan như thế cũng không ngoài ý muốn.

Bà ấy thở dài nói: "Có thể ông trời muốn cho tôi tránh được một kiếp, hắn chết ở trong ô tô, hơn nữa chổ chết cũng là ở cửa nhà của hắn, cho nên không ai ngờ là tôi đã hạ thủ. "

Trương Dương tuy rằng không tận mắt chứng kiến chuyện này, thế nhưng nghe Trầm Tĩnh Hiền đem án mưu sát năm xưa kể lại, trong lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi lạnh.

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Tôi lúc đó đã không muốn sống, thế nhưng thấy con trai, tôi lại cảm thấy chết như thế thì nó quá đáng thương, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn bị tôi hủy diệt rồi, thế nhưng từ bỏ cái chết, không bao lâu sau, tôi phát hiện mình lại mang thai, chồng tôi đã chết, Hứa Thường Đức cũng đã rất lâu chưa có tới lui với tôi, đứa nhỏ này chỉ có thể có một lời giải thích... "

Trương đại quan nhân đã sớm đoán được chuyện này, thấp giọng nói: "Bà nói là, Tô Viện Viện là chị của tôi... "

Âm thanh của Trầm Tĩnh Hiền đột nhiên trở nên sắc nhọn: "Không sai! Con bé là nghiệt chủng của Trương Giải Phóng lưu cho tôi, con bé cũng là chị của cậu!"

Trương Dương thở dài, hồng nhan bạc mệnh, số phận của Trầm Tĩnh Hiền quả thật quá thê thảm.

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Từ ngày con bé hạ sinh tới nay tôi chưa từng đối tốt với con bé, thế nhưng đứa nhỏ này hiểu chuyện lắm, từ nhỏ đã hiếu thuận, dù cho... tôi đối với nó không được, nó vẫn toàn tâm toàn ý thương tôi hiếu thuận tôi. " Nói đến Tô Viện Viện, trên mặt của Trầm Tĩnh Hiền rốt cục lộ ra một tia hiền lành, bà ấy buồn bã nói: "Có thể con bé sinh ra, chính là vì thay tên súc sinh kia trả nợ. "

Tên súc sinh kia đương nhiên chính là chỉ ông cha của Trương Dương.

Trầm Tĩnh Hiền nói: " Số làm quan của Hứa Thường Đức từng bước thăng chức, hắn hoàn toàn cắt đứt lui tới với tôi, chỉ là mỗi năm gửi tiền cho tôi, hắn cũng biết Tô Viện Viện không phải con gái của hắn, hắn gửi tiền cho tôi, mục đích là vì con hắn, tôi đem tiền hắn gửi tất cả đều giữ lại, một đồng cũng không có đụng vào, tôi nhất định sống trong thù hạn, thù hận của tôi giết chết Trương Giải Phóng, thế nhưng dằn vặt cũng là chính tôi, hai mươi mấy năm qua, tôi không có một ngày sống khá giả!"

Trương Dương gật đầu, thù hận là một con dao hai lưỡi, tổn thương người khác đồng thờicũng sẽ tổn thương đến mình.

" Khi Quốc Trạch lớn lên, hắn chủ động liên hệ tôi một lần, hắn muốn giúp Quốc Trạch an bài một phần công tác thể diện, tôi từ chối, tôi không muốn Quốc Trạch phát sinh bất luận liên hệ gì với hắn, lúc hắn đi để lại một số tiền, một số tiền rất lớn, khi đó tôi biết, hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may... "

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Cơ thể của tôi cũng là một ngày không bằng một ngày, tôi vốn tưởng rằng tôi sẽ chậm rãi chết đi, chết ở trong thù hận, thế nhưng một cú điện thoại ngoài ý muốn khiến cho tôi một lần nữa trở lại trong ác mộng, chuyện của tôi và Hứa Thường Đức cũng không chỉ có Trương Giải Phóng biết, lúc đó trong nhà máy có một tuyên truyền viên gọi là Lý Đồng Dục, quan hệ của hắn và Trương Giải Phóng không tồi, Trương Giải Phóng trong một lần uống say, đem quan hệ của tôi và Hứa Thường Đức nói với hắn, tôi không biết người này vì sao sau nhiều năm như vậy còn tìm được tôi, có thể là Trương Giải Phóng âm hồn không tiêu tan, Lý Đồng Dục kêu tôi bắt Viện Viện làm chứng giả, hắn muốn đẩy Trần Sùng Sơn vào chỗ chết... "

Chuyện đến bây giờ, Trương Dương đã hoàn toàn rõ ràng chân tướng, Trầm Tĩnh Hiền khi còn sống là thật đáng buồn không thể nghi ngờ, bà ấy phản kháng số phận, nỗ lực thay đổi số phận, thế nhưng vận mệnh của bà ấy đã định trước chỉ là một bi kịch.

Trương Dương nói: "Bà có cảm thấy, làm như vậy đối với Tô Viện Viện rất tàn nhẫn hay không?"

Trầm Tĩnh Hiền gật đầu nói: "Tôi biết, tôi biết con bé thích Đỗ Thiên Dã, làm như vậy quả thật quá tàn nhẫn, tôi hủy diệt tình cảm của con bé, hủy diệt hy vọng của con bé, Lý Đồng Dục trả thù không chỉ có Trần Sùng Sơn, còn có tôi và con cái của tôi... " Nói đến đây, bà ấy kịch liệt ho khan.

Trương Dương vỗ vỗ lưng bà ấy, ý bảo không nên kích động.

Trầm Tĩnh Hiền qua một hồi mới bình phục, thở hồng hộc nói: " Hai ngày trước nghe được tin Lý Đồng Dục chết, sau này không còn có người uy hiếp tôi, nhưng tôi đột nhiên cảm giác được bao nhiêu năm qua mình vẫn đều sống hồ đồ. Người sắp chết nói lời cũng thiện, có thể là tôi muốn chết, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, tôi một lòng muốn muốn trả thù người khác, nhưng cuối cùng trả thù chỉ là bản thân tôi, tôi dằn vặt chính mình, dằn vặt con cái, tôi thậm chí còn chưa từng đối tốt với Viện Viện... "

Trương Dương nói: "Còn có cơ hội, chỉ cần bà có lòng tin, thân thể nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp, bà có thể bù đắp tất cả của quá khứ. "

Trầm Tĩnh Hiền lắc đầu nói: "Quá muộn rồi... Tôi muốn thay đổi cái gì? Tôi cũng không muốn tiếp tục sống ở trong thù hận và dằn vặt chính mình. Trương Dương, việc này, tôi đặt ở trong lòng nhiều năm, chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, hiện tại tất cả đều nói ra với cậu, trong lòng cảm thấy thoải mái rất nhiều. "

Trương Dương nói: "Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ vì bà mà giữ bí mật này. "

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Không sao cả, sau khi tôi chết, người khác nói cái gì tôi cũng nghe không được, chế nhạo tôi nhục mạ tôi tôi đều không sao cả. " Cô ấy vươn tay nắm cánh tay của Trương Dương, tràn ngập khẩn cầu nói: "Vô luận thế nào, Viện Viện đều là chị của cậu, đứa nhỏ này thiện tâm, Quốc Trạch tôi không lo lắng, tôi lo lắng nhất cũng là con bé, tôi lo lắng con bé sau này sẽ bị người khi dễ, đời này tôi có lỗi nhất cũng là con bé. Trương Dương! Tôi biết tôi không tư cách cầu cậu, thế nhưng, tôi vẫn mặt dày nói một câu, chiếu cố cho chị của cậu, đừng để cho người khác khi dễ con bé, được không?"

Trương Dương nói: "Được!"

Nghe được hứa hẹn của Trương Dương, Trầm Tĩnh Hiền như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, bà ấy thấp giọng nói: "Cậu và Trương Giải Phóng khác biệt, cậu là một người không tồi. "

Trương đại quan nhân trong lòng thầm nghĩ, ngoại trừ cái thân xác này, mình và Trương Giải Phóng có thể nói là không có bất luận cái quan hệ gì, từ những lý giải của hắn về Trương Giải Phóng, nhân phẩm của ông cha này cũng thật sự là quá tệ, thế nhưng người nếu đã chết, cũng sẽ không trách, Trương đại quan nhân đối đãi người một nhà cho tới bây giờ đều là khoan dung, hắn lại nghĩ tới một việc, nhẹ giọng nói: "Có chuyện tôi muốn hỏi bà, lúc trước các người cùng nhau ở tại Tiểu Thạch Oa thôn, Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức là quan hệ gì?"

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Cậu nói cô ấy?"

Trương Dương nói: "Hứa Thường Đức có con trai gọi là Hứa Gia Dũng, vậy quan hệ của hai người là gì?"

Trầm Tĩnh Hiền nói: " Lúc tại Tiểu Thạch Oa thôn bọn họ là người yêu, Hứa Thường Đức rất thắm thiết đối với cô ấy, thế nhưng tâm của Vương Quân Dao quá lớn, cô ấy không cam lòng cả đời ở trong nghèo khó, sau đó không biết cô ấy vì sao đi, không vài năm sau nghe nói cô ấy nhập cư trái phép đi nước ngoài. Về phần con trai của Hứa Thường Đức, tôi không rõ ràng lắm, thế nhưng có một chút tôi biết, vợ của Hứa Thường Đức không thể sinh con, đây là chính mồm hắn nói cho tôi biết. "

Trương Dương gật đầu.

Trầm Tĩnh Hiền có chút mệt mỏi, bà ấy nhắm mắt lại nói: "Cần nói cho cậu, tôi đều nói xong, cậu có thể đi!"

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã vốn định rời đi, nhưng Tô Quốc Trạch thịnh tình giữ hai người lại ăn, vì vậy mọi người ở lại ăn canh gà một chút, Trương Dương trước đó với không tiếp xúc nhiều Tô Quốc Trạch, nương cơ hội này hắn cẩn thận quan sát Tô Quốc Trạch một chút, phát hiện đường viền bộ mặt của Tô Quốc Trạch và Hứa Thường Đức quả nhiên có vài phần tương tự, trên đời này ân ân oán oán thật sự khó nói, hắn quyết định đem bí mật Trầm Tĩnh Hiền nói cho hắn biết giấu dưới đáy lòng.

Tô Quốc Trạch gần đây sinh ý làm không tồi, hiện tại sinh ý xe máy lớn, hắn cũng giữ độc quyền phân phối. Tô Quốc Trạch đầu tiên hướng hai người biểu thị cảm ơn, hắn hướng Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, theo cậu thấy, tình huống của mẹ tôi thế nào?"

Trương Dương nói: " Thận của bà ấy đều xảy ra vấn đề, tình huống không lạc quan. "

Tô Quốc Trạch buồn bã nói: "Nói cách khác không có hy vọng?"

Trương Dương ăn ngay nói thật nói: " Vấn đề then chốt nhất là bà ấy đã đánh mất dục vọng cầu sinh. "

Tô Quốc Trạch nói: "Tôi không biết bà vì sao như vậy? Thật vất vả lắm sinh ý của tôi mới có chút khởi sắc, tôi lúc đầu nghĩ muốn mang bà đi dạo chung quanh, thế nhưng... "

Trương Dương nói: "Tâm bệnh cần tâm dược trị, hai anh em các người có thời gian thì trò chuyện nhiều với bà ấy, có thể khiến cho bà từ bỏ ý niệm tìm chết trong đầu. "

Tô Quốc Trạch gật đầu nói: "Phiền phức cậu!"

Trương Dương nói: "Không cần khách khí, Tô Viện Viện là bạn tốt của chúng tôi. "

Đỗ Thiên Dã có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, trong lòng nói thằng nhãi này thành bạn tốt với Tô Viện Viện lúc nào?

Trước khi đi, Trương Dương lại đóng gói một phần canh gà mái, mang qua cho Cố Dưỡng Dưỡng.

Đi tới bệnh viện, Hồ Nhân Như ở trong phòng bệnh cùng Cố Dưỡng Dưỡng, thấy Trương Dương đến đây, Hồ Nhân Như không khỏi cười nói: "Sao trễ như thế mới đến đây? Dưỡng Dưỡng không ăn cơm, nói anh sẽ cho đưa cơm đến. "

Cố Dưỡng Dưỡng nghe cô ấy nói như vậy, mặt cười không khỏi có chút đỏ lên: "Em... em chỉ là không có muốn ăn... "

Trương Dương áy náy nói: "Bởi vì trên đường có chút việc cho nên chậm trễ!" Hắn đem cái hộp đặt lên đầu giường.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Thơm quá!"

Trương Dương cười nói: "Canh gà mái, đặc biệt thơm ngon, anh không mang hộp theo, cho nên lấy luôn. "

Hồ Nhân Như mở hộp ra, mùi thơm bên trong nhất thời bay ra bốn phía. Cô ấy tìm chén nhỏ múc một chén, đút cho Cố Dưỡng Dưỡng uống, Cố Dưỡng Dưỡng uống canh gà ngon, len lén nhìn Trương Dương, trong lòng hạnh phúc tới cực điểm.

Trương Dương nói: "Ba đâu?"

Hồ Nhân Như nói: "Tôi thấy ông ấy quá mệt mỏi, cho nên thay ông chăm sóc cho Dưỡng Dưỡng, để cho hắn đi nghỉ ngơi. "

Trương Dương gật đầu, thở dài nói: "Trong lòng ba khẳng định không dễ chịu. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, em muốn cầu anh một việc. "

*****

Trương Dương cười nói: "Cầu cái gì, có chuyện gì em cứ nói, chỉ cần anh có thể làm, nhất định tận lực đi làm. "

Hồ Nhân Như cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần là chuyện em nói ra, cho dù hắn làm không được cũng sẽ đi nỗ lực làm, hắn hiểu rõ nhất cũng là em. " Hồ Nhân Như những lời này tràn ngập mùi vị mờ ám, mặt cười Cố Dưỡng Dưỡng có chút nóng lên, thẹn thùng cau mũi khả ái.

Trương đại quan nhân cổ quái nhìn Hồ Nhân Như, lời này không phải đang gây họa cho mình sao? Lẽ nào Hồ Nhân Như nhìn ra tình ý của Cố Dưỡng Dưỡng đối với mình? Trương Dương nói: "Bất quá hiện tại nhiệm vụ của em là trước ăn cơm, cơm ăn xong, rồi cùng anh nói chuyện. "

Cố Dưỡng Dưỡng nhu thuận gật đầu, đem canh gà uống hết, Hồ Nhân Như đứng dậy đi múc chén khác.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, em nói dối với cảnh sát, em nói là em tự mình làm bị thương. "

Trương Dương cười nói: "Em sợ chuyện này sẽ mang đến phiền phức cho anh của em?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, em biết mọi người đều đang trách anh em, thế nhưng anh ấy thật sự không phải cố ý, anh ấy thấy em bị thương rất hối hận rất đau khổ. Anh ấy không muốn bỏ em lại bỏ chạy đâu, hiện tại anh ấy khẳng định rất khó chịu. "

Trương Dương nói: "Em muốn anh hỗ trợ hóa giải chuyện này, làm cho cảnh sát không truy cứu?"

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu.

Trương Dương nói: "Hắn đến bây giờ cũng không dám đi ra gặp người, Dưỡng Dưỡng, anh biết em thiện lương, thế nhưng cái này cũng không thể trở thành lý do khoan dung đối với hắn, những năm gần đây, Minh Kiện từ đầu đến cuối đều là một đứa nhỏ không lớn, cực đoan, ích kỷ, nhu nhược, căn bản không có dũng khí gánh chịu trách nhiệm. "

Cố Dưỡng Dưỡng dịu dàng nói: "Nhưng anh ấy là anh của em!"

Trương Dương nói: "Anh biết, Dưỡng Dưỡng, em yên tâm, tôi sẽ không làm gì với hắn, thế nhưng anh không bao giờ đem hắn trở thành bạn của anh, người thân của anh!"

"Anh rể... "

Trương Dương vỗ vỗ bàn tay của Cố Dưỡng Dưỡng, ôn nhu nói: "Từ từ dưỡng thương, tất cả sẽ chuyển biến tốt đẹp!"

Đỗ Thiên Dã sáng sớm hôm sau nhận được tin Trầm Tĩnh Hiền chết, Trầm Tĩnh Hiền chết vì tự sát, tối hôm qua bà ấy đợi con cái ngủ, một người len lén uống hết lọ thuốc ngủ, chờ hai anh em Tô Quốc Trạch phát hiện tất cả đều đã muộn.

Khi Đỗ Thiên Dã nghe nói chuyện này liền thông báo cho Trương Dương, ông kêu Trương Dương cùng nhau đi qua với ông, nếu là lúc xưa, Trương Dương nhất định sẽ không đi, nhưng hiện tại hắn đã đã biết quan hệ giữa mình và Tô Viện Viện, cho dù Đỗ Thiên Dã không thông báo hắn, hắn cũng sẽ đi.

Trương Dương lái chiếc xe mà Hồ Nhân Như mới mua, đi đến thị ủy đón Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã không muốn nhiều người biết, lần này ông đi phúng viếng chỉ do tính chất tư nhân.

Đỗ Thiên Dã đi tới bên trong xe, thở dài nói: "Có người nói là tự sát, tối hôm qua đang tốt đẹp sao lại đột nhiên luẩn quẩn trong lòng?"

Trương Dương nói: "Tâm tình của bà ấy vẫn đều rất không ổn định, thật ra cho dù không có chuyện tự sát này, bà ấy hẳn là cũng sống không đến nửa năm. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Vô luận như thế nào đều không nên dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình chứ!"

Trương Dương yên lặng lái xe, trong lòng nhớ lại những chuyện mà Trầm Tĩnh Hiền trước đó nói cho hắn biết, hai anh em Tô Quốc Trạch và Tô Viện Viện huynh đại khái là vĩnh viễn cũng không sẽ đoán được thân thế của mình, Trầm Tĩnh Hiền nói không sai, khi bà ấy còn sống đều sống trong thống khổ và dằn vặt, tất cả hẳn là nên đến lúc kết thúc, để cho bà ấy đem theo thù hận vào mộ.

Trầm Tĩnh Hiền tại trước khi chết nói cho hắn nhiều chuyện như vậy, là bởi vì bà ấy không yên lòng đối với Tô Viện Viện.

Đỗ Thiên Dã nói cắt đứt trầm tư của Trương Dương: "Đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?"

Trương Dương cười nói: "Không nghĩ cái gì, tôi chỉ là cảm thấy ông đối với Tô Viện Viện hình như rất quan tâm. " Trương đại quan nhân bắt đầu nói bóng nói gió.

Đỗ Thiên Dã nói: "Mọi người coi như cũng là quen biết một hồi, tôi cảm thấy cô ấy rất không dễ dàng. "

Trương Dương nói: "Ông rất quan tâm cô ấy!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi quan tâm mỗi một người bạn của tôi. " Ông cường điệu hai chữ người bạn này.

Trương Dương nói: " Sao tôi cảm thấy quan hệ giữa ông và Tô Viện Viện cũng không phải đơn giản như vậy?"

Đỗ Thiên Dã trừng mắt liếc hắn nói: "Không nên đem người ta đều như cậu. " Ôngcó chút hiếu kỳ nói: "Tối hôm qua Trầm Tĩnh Hiền nói chuyện gì với cậu?"

Trương Dương nói: "Ông thật sự muốn biết?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu.

Trương Dương nói: "Bà ấy nói cho tôi biết lúc trước là bà ấy bức Tô Viện Viện nói láo, hy vọng ông không nên trách cô ấy. "

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tôi đã sớm biết, bất quá bà ấy vì sao không trực tiếp nói với tôi, mà muốn thông qua cậu chuyển lời cho tôi?" Đỗ Thiên Dã cũng không phải dễ lừa bịp như vậy.

"Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai? Ông cũng biết tính tình của Trầm Tĩnh Hiền rất là khó xác định, tôi cũng không rõ ràng vì sao bà ấy muốn nói với ta những lời này, có thể là bởi vì bà ấy cảm thấy tôi và ông là bạn tốt, hơn nữa bà ấy đem tôi trở thành bác sĩ của bà ấy, rất nhiều bệnh nhân trong lòng có chuyện đều tình nguyện nói cùng bác sĩ chứ cũng không nói với người nhà của mình. " Giải thích của Trương Dương rất có vài phần đạo lý.

Đỗ Thiên Dã đương nhiên sẽ không nghĩ đến Tô Viện Viện và Trương Dương có quan hệ là chị em cùng cha khác mẹ, Trương Dương từ khi biết chuyện này đã bắt đầu tính toán, hắn muốn đem Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện tác hợp lại, nếu như Đỗ Thiên Dã có thể trở thành anh rể của mình, vậy cũng không sai. Hiện tại ngẫm lại đã định trước Đỗ Thiên Dã có thể trở thành anh rể của mình, đầu tiên là Văn Linh, tiếp theo là Tô Viện Viện... Một là chị nuôi... Một là chị ruột. Trương Dương nói: "Ông nghĩ Tô Viện Viện thế nào?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Hôm nay cậu làm sao vậy? Sao cảm thấy cậu có vấn đề gì đó?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng là cảm thấy Tô Viện Viện rất thương cảm, lúc trước bị mẹ cô ấy ép buộc làm nhiều chuyện không tình nguyện như vậy, hơn nữa tôi cũng nhìn ra cô ấy đối với ông hình như cũng có ý tứ, tôi suy nghĩ, các người trai chưa vợ gái chưa chồng, vậy... thẳng thắn... "

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu nhanh chóng im ngay, còn nói bậy, tôi thật sự giận cậu đấy!"

"Tôi rốt cuộc đã biết, cái gì gọi là chó cắn Lữ Đồng Tân, không nhìn được tâm người tốt, lão Đỗ, ông vỗ vỗ lương tâm của mình, ông không có một chút cảm giác đối với Tô Viện Viện?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện của tôi nhân huynh đừng quản!"

Hai người tới Tô gia, người đến đây phúng viếng cũng không phải rất nhiều, dù sao hiện tại viêm phổi loại R đang tàn sát bừa bãi trong phạm vi toàn quốc, dân chúng tận lực giảm thiểu hoạt động xã hội, hơn nữa Trầm Tĩnh Hiền lúc đầu sẽ không nhiều bạn bè, tới Tô gia hỗ trợ phần lớn là một ít bạn bè trên sinh ý của Tô Quốc Trạch, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương đến khiến cho những người này cảm thấy kinh ngạc, phần lớn người không ngờ rằng Tô gia và bí thư thị ủy Giang thành hiện tại còn có quan hệ mật thiết như thế.

*****

Đỗ Thiên Dã và Trương Dương kính trước vòng hoa, lại tới đến trước di ảnh của Trầm Tĩnh Hiền cúi lạy ba cái, lúc người nhà đáp tạ, Tô Viện Viện khóc không thành tiếng, hiện tại đã biết Tô Viện Viện là chị của mình, Trương Dương thấy cô ấy khóc thương tâm như vậy, trong lòng đương nhiên cũng không khá giả, hắn hướng Tô Viện Viện nói: "Nén bi thương, có cái gì cần hỗ trợ cứ nói một tiếng. "

Tô Viện Viện rưng rưng gật đầu.

Đỗ Thiên Dã đi tới trước mặt Tô Viện Viện nói: "Tiểu Tô, người chết không có thể sống lại, cô cũng không cần quá đau buồn, chú ý thân thể. "

Tô Viện Viện thấy ánh mắt thân thiết của Đỗ Thiên Dã, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc, cô ấy khóc nói: "Cảm ơn Đỗ bí thư quan tâm, tôi sẽ... "

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi buổi sáng còn có việc, đi trước, có chuyện cứ gọi điện thoại!"

Tô Viện Viện gật đầu, đứng dậy muốn đưa Đỗ Thiên Dã, thế nhưng bỗng nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, thân thể mềm nhũn ngã xuống, Đỗ Thiên Dã gần cô ấy nhất, một bước xa xông về phía trước, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, thân thiết nói: "Tiểu Tô, tiểu Tô, cô làm sao vậy?"

Trương Dương ngay bên cạnh bọn họ, đưa tay xoa bóp một chút tại nhân trung của Tô Viện Viện, Tô Viện Viện thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt, thấy Đỗ Thiên Dã ôm mình vào trong ngực, mặt cười không khỏi nóng lên, giãy ôm ấp của Đỗ Thiên Dã, cúi đầu nói: "Xin lỗi... Xin lỗi... "

Đỗ Thiên Dã nói: "Cô không sao chứ?"

Trương Dương nói: "Hẳn là mấy ngày nay quá khổ cực, Tô Viện Viện, cô nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, tiếp tục như vậy, thân thể của cô cũng sẽ suy sụp. "

Tô Viện Viện nói: "Cảm ơn hai vị quan tâm, các người đi bận đi, tôi không sao!"

Đỗ Thiên Dã và Trương Dương cáo từ đi ra, Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, thật sự không có việc gì sao?" Xem ra Đỗ Thiên Dã còn có chút quan tâm đối với Tô Viện Viện.

Trương Dương nói: "Không có vấn đề gì lớn, trong khoảng thời gian này Tô Viện Viện vẫn đều chăm sóc cho mẹ của cô ấy, hiện tại mẹ đột nhiên rời đi, thương tâm khổ sở là khó tránh khỏi, thể xác và tinh thần không chịu nổi áp lực lớn như vậy, cho nên mới ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian sẽ không có việc gì. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Chờ bận xong khoảng thời gian này, tôi dành thời giờ tìm cô ấy nói chuyện, khai đạo một chút cho cô ấy. "

Tốc độ khôi phục của Cố Dưỡng Dưỡng rất nhanh, chỉ ba ngày cô ấy có thể hành động như thường, thành công giải phẫu là một, còn có một nguyên nhân rất quan trọng cũng là Trương Dương cẩn thận chiếu cố đối với cô ấy, Cố Dưỡng Dưỡng thậm chí lặng lẽ hy vọng mình không nên khỏi nhanh như vậy, như thế thì, Trương Dương là có thể ở bên người thêm một thời gian, nhưng Trương Dương dù sao cũng có rất nhiều chuyện muốn làm, không có khả năng vĩnh viễn canh giữ ở bên thân thể của cô ấy, Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng chuyện này, cô ấy cũng biết, cho tới bây giờ, Trương Dương đều là đem mình đối đãi như em gái, cũng không có tình cảm khác ủa, đã từng có một lần, Cố Dưỡng Dưỡng muốn mô phỏng theo tất cả của chị, cô ấy thậm chí muốn biến thành hình dạng của chị gái, sau đó dần dần ý thức được, vô luận mình thay đổi thế nào, đều không thể thay thế địa vị của chị trong cảm nhận của Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng mỗi ngày một trưởng thành, nhận thức của cô ấy đối với tình cảm của mình càng ngày càng rõ ràng, cô ấy biết mình yêu Trương Dương, cô ấy cũng biết tình cảm của Trương Dương đã có hồi kết, tình yêu của cô ấy đối với Trương Dương có thể vĩnh viễn không có kết quả, thế nhưng Cố Dưỡng Dưỡng vẫn không cách nào khống chế mình, cô ấy khát vọng nhìn thấy Trương Dương, khát vọng cùng một chỗ với hắn, dù cho thấy nụ cười của hắn, nghe được âm thanh của hắn cũng tốt. Cái thứ tình cảm này, luôn luôn nói không rõ ràng, đối với bất luận kẻ nào mà nói cũng đều là như nhau.

Trương dương vững tin thương tình của Cố Dưỡng Dưỡng đã ổn định, hắn mới yên tâm leo lên đoàn tàu đi đến Nam Tích, mấy ngày nay Cố Minh Kiện từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện qua, cũng không có gọi điện cho Trương Dương nữa.

Cái mùa xuân này ngay vượt qua trong đại dịch viêm phổi, đề tài mà mọi người bàn luận nhiều nhất cũng là viêm phổi khẩu hình, trận bệnh dịch này tạo thành ảnh hưởng rõ ràng đối với sinh hoạt của dân chúng, theo mùa hè tới gần, nhiệt độ không khí từng ngày lên cao, thuốc kháng viêm phổi loại R bắt đầu đưa ra thị trường rất nhiều, viêm phổi loại R rốt cục trở nên không đáng sợ nữa, mọi người bắt đầu cởi đi khẩu trang trên mặt, đoàn người lui tới trên đường rốt cục khôi phục vẻ nhàn nhã ngày xưa, nụ cười và lòng tin một lần nữa về tới trên mặt mọi người.

Một lần biến cố có thể kiểm nghiệm ra rất nhiều người và chuyện, trong trận bệnh dịch, có người trở thành liệt sĩ, có người trở thành anh hùng, có người trở thành người nhu nhược bị mọi người phỉ nhổ.

Chính phủ thị ủy Nam Tích tại đạt được thắng lợi toàn diện trong việc chống lại viêm phổi khẩu hình, tổ chức một đại hội khen ngợi, người đầu tiên được khen ngợi chính là những người đã chiến đấu hăng hái đối kháng lại với trận bệnh dịch này, với Chung Lâm, Từ Quang Thắng, Trương Thu Linh dẫn đầu công tác y tế tất cả đều được khen ngợi, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, thị trưởng Hạ Bá Đạt tất cả đều dự họp lần đại hội khen ngợi này, tự mình phát huy hiệu và tiền thưởng cho những anh hùng này.

Đỗ Ngói Nhĩ làm đại biểu bệnh nhân lên đài lên tiếng, biểu hiện của Đỗ Ngói Nhĩ tương đương kích động, hắn đứng ở trên đài chủ tịch, run nói: "Chào mọi người, tôi là Đỗ Ngói Nhĩ, ngày hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này lên tiếng, tất cả đều là bởi vì các người, không có các người quên mình vì người khác, không có các người hùng hồn cứu viện tôi, tôi có thể đã sớm đi gặp thượng đế!"

Dưới đài truyền đến một trận tiếng cười thiện ý.

Đỗ Ngói Nhĩ nói: "Xin lỗi mọi người, tôi đem bệnh độc gây cho liễu Nam Tích, tạo thành hoang mang lớn như vậy cho sinh hoạt của mọi người, tôi đầu tiên là muốn đi gặp những thị dân chết vì căn bệnh này biểu thị áy náy của mình!" Đỗ Ngói Nhĩ nói rất chân thành, lúc nói những lời này, trong ánh mắt đã ướt đẫm.

Lý Trường Vũ cắt đứt lời của Đỗ Ngói Nhĩ, ông ngưng trọng nói: "Trận viêm phổi loại R này là bất luận người nào cũng đều không ngờ, Đỗ Ngói Nhĩ tiên sinh đem chuyện này gánh hết lên trên người, tôi chỉ muốn nói, cái trách nhiệm này quá lớn, ông muốn gánh chịu, ông cũng gánh chịu không dậy nổi. "

Hội trường phát ra một trận tiếng cười thiện ý, đổi thành trước đó, mọi người sẽ cười không nổi, hiện tại phần lớn người đều là ôm tâm tính sau khi thắng lợi, mọi chuyện trở lại bình thường tâm tình đương nhiên dễ dàng rất nhiều, người trong nước dễ quên, vô luận chuyện bi thảm thế nào đều rất nhanh phai màu trở thành nhạt.

Trương Dương cũng ngồi ở trong hội trường, hắn cũng vinh quang lập nhị đẳng công, cũng là người được khen ngợi, bất quá Trương Dương không có hứng thú lớn đối với loại khen ngợi này, hắn phát hiện mình trong bất tri bất giác đã có biến hóa, không còn mưu cầu danh lợi đối với danh dự giống như lúc xưa, cũng không còn cuồng nhiệt đối với quan trường như ngày xưa.

*****

Không đợi tan họp, Trương Dương đã chuồn ra khỏi hội trường, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng chủ động từ bỏ, hắn cảm giác được mình đột nhiên trở nên không còn đam mê mãnh liệt, đi tới bãi đỗ xe, Trương Dương gặp Lương Thành Long cũng là trên đường chuồn ra, hắn tới tham gia là bởi vì hắn trong quá trình lần này chống lại viêm phổi khẩu hình cùng Lâm Thanh Hồng liên thủ hiến tặng rất nhiều dược vật.

Lương Thành Long vui vẻ đi tới hướng Trương Dương: " Sao cậu cũng đi ra? Không phải lát nữa cậu lên nói sao?"

Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Không cần, tất cả mọi người đều diễn trò, nhìn phiền. "

Lương Thành Long cười nói: "Nhân sinh như một vở kịch, quan trường là một sân khấu lớn đèn sáng rực rỡ, luân phiên hoá trang lên sân khấu, cậu trong quan trường, phải diễn trò. "

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Ồ, cậu gần đây hình như có chút sâu sắc nhĩ!"

Lương Thành Long có chút đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, sắp làm cha rồi, còn có thể giống cái loại hăng tiết vịt như cậu sao?"

Trương Dương tiêu: "Lần này hiến đến một triệu luôn, rất chuyên nghiệp nha!"

Lương Thành Long nói: "Tôi là tại làm việc thiện tích đức cho con trai sắp sửa chào đời của tôi, cái thứ tiền tài cái, sống không mang theo tới chết cũng không thể mang theo, tài phú của tôi và Thanh Hồng cộng lại, đến đời cháu cũng đủ xài, hai vợ chồng chúng tôi trên điểm này đạt thành nhận thức chung, sau này muốn làm nhiều việc thiện một chút."

Trương Dương tấm tắc nói: "Tiến bộ, cậu thật sự tiến bộ. "

Lương Thành Long nói: " Anh em, buổi trưa tôi mời cậu ăn, hai ta đã lâu không ăn riêng. "

Trương Dương tiêu: "Được, tôi cho cậu cái mặt mũi này. "

Lương Thành Long lại nói tiếp: "Nếu không, cậu mời Kiều Mộng Viện cùng đi nha. "

Trương Dương lập tức ý thức được thằng nhãi này khẳng định có mục đích, nheo con mắt lại nhìn Lương Thành Long nói: "Má nó, vừa mới nói hai ta đã lâu không ăn riêng, lại muốn mời Kiều Mộng Viện đến, cậu rốt cuộc là mời tôi hay là mời cô ấy?"

Lương Thành Long cười nói: "Đều mời, đều mời, không đều là bạn bè sao!"

Trương Dương nói: "Bạn bè à, hay là tôi đem Viên Ba, Triệu Thiên Tài, Trình Diễm Đông mọi người cùng đến?"

Lương Thành Long cuống quít nói: "Đừng nóng, tôi có việc muốn tìm Kiều Mộng Viện thương lượng, nhiều người không tốt. "

Trương Dương nói: "Cậu có việc tìm cô ấy thương lượng đừng kêu tôi, cậu cũng không phải không quen cô ấy, chính cậu tìm cô ấy đi!"

Lương Thành Long cười nói: "Cái này không phải bởi vì quan hệ của hai người đặc biệt tốt sao?" Lương Thành Long đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mời ăn, Mộng Thần của Kiều Mộng Viện gần gọi thầu, Lương Thành Long muốn nhận thầu cái công trình này, cho nên muốn sớm thông qua với Kiều Mộng Viện, hắn tuy rằng nhận thức Kiều Mộng Viện, nhưng tự vấn quan hệ không được như Trương Dương và cô ấy, chỉ cần Trương Dương mở miệng hỗ trợ, chuyện này khẳng định nắm chắc.

Trương Dương và Lương Thành Long quen biết nhiều năm như vậy, đối với thằng nhãi này cũng tương đối lý giải, chỉ vào Lương Thành Long nói: "Cậu đúng là một thương nhân thuần túy, vô lợi không thèm làm, một lòng một dạ muốn kiếm tiền, tôi nói cậu ngoại trừ hai chữ lợi ích này còn nghĩ được cái gì?"

Lương Thành Long cười khổ nói: "Không phải là nhờ cậu giúp một lần thôi sao, cậu có cần chế giễu tôi thành cái dạng này không?"

Trương đại quan nhân vì giải hận nên nói thêm một câu: "Gian thương, cậu là một gian thương vừa ngửi thấy mùi tiền liền lên cơn!" Mắng thì mắng, nhưng điện thoại vẫn gọi.

Kiều Mộng Viện bệnh tốt lên đã Đông Giang điều dưỡng một thời gian, hai ngày nay vừa rồi trở về Nam Tích, nghe nói Lương Thành Long muốn mời cô ấy ăn, lập tức đoán được Lương Thành Long xuất phát từ mục đích gì, bất quá cô ấy vẫn cười đồng ý lời mời, bởi vì người đưa ra lời mời chính là Trương Dương, cô ấy đương nhiên sẽ không từ chối.

Buổi trưa bọn họ gặp mặt ngay tại Nam Dương quốc tế, Lương Thành Long rất coi trọng đối với lần gặp này, ba người ăn một chút trước, Trương Dương đối với hắn cũng không chút nào nương tay, trực tiếp gọi hai bình rượu di xuân ngon cất trong hầm gần chục năm, một chai hơn một ngàn tám trăm đồng, Lương Thành Long có chút không giải thích được: "Sao không uống Mao Đài?"

Trương Dương nói: "Cái này đắt nhất!"

Một câu nói thiếu chút nữa không đem Lương Thành Long nghẹn chết: " Đắt nhất là tốt sao?"

Trương Dương nói: "Dù sao cậu cũng có tiền, tôi lại không uống qua, cơ hội đến tôi phải nếm thử!"

Lương Thành Long nói: "Còn có loại đắt tiền hơn nữa, Lộ Địch mười ba ngàn đấy, sao cậu không thử?"

" Rượu ngoại tôi uống không quen, tôi ủng hộ hàng nội!"

Kiều Mộng Viện một bên nghe, không nhịn được nở nụ cười, trong khoảng thời gian này điều dưỡng, khí sắc của cô ấy cơ bản đã khôi phục, trong khí chất ưu nhã cao quý lại tăng thêm vài phần mới khỏi sau bệnh, làm cho nhìn thấy trong mắt, không khỏi sinh ra che chở chi tâm.

Lương Thành Long nói: "Kiều tiểu thư, cô có thấy không, tên khốn này cho tới bây giờ đều luôn mài đao chém tôi, hận không thể đem máu của tôi rút sạch vậy. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Chủ nhiệm Trương cho anh một cơ hội hủ bại, người khác muốn cũng không có, tôi cảm thấy anh hẳn là vui vẻ mới đúng. "

Trương Dương cười nói: "Cũng phải!"

Lương Thành Long nói: "Trời, hai người cho tới bây giờ đều là chiến hữu cùng một chiến hào, tôi chịu thua, tôi chịu thua!" Trong lòng muốn nói, hai ngươi căn bản cũng là quan hệ mật thiết, chỉ là lời này vô luận như thế nào cũng không thể nói ra, nếu như để cho Kiều Mộng Viện nghe được, chỉ sợ công trình lần này sẽ thất bại.

Trương Dương khui rượu, nhấp một ngụm, chép miệng nói: " Rượu này thật khó uống, khó uống hơn so với Mao Đài, mà giá cả lại mắc hơn Mao Đài nữa chứ. "

Lương Thành Long tức giận nói: "Đã sớm khuyên cậu uống Mao Đài. "

Trương Dương nói: "Không uống được cũng phải uống, một ngụm hơn trăm đồng đấy!"

Lương Thành Long biết hắn là cố ý phá hoại, đương nhiên cũng sẽ không cùng hắn tính toán. Vài ly rượu qua đi, hắn liền vào chính đề.

Thật ra cho dù Lương Thành Long không nói, Kiều Mộng Viện cũng có thể đủ đoán được hắn mời mình ăn là mục đích gì, mỉm cười nói: " Thực lực của tập đoàn Phong Dụ tôi đương nhiên tin được, thế nhưng cổ đông của Mộng Thần không chỉ có một mình tôi, cho nên mọi người thương định công việc cần nhất là thực lực, thật ra với thực lực của Lương tổng nhất định có thể trổ hết tài năng trong quá trình đấu giá cạnh tranh. "

Lương Thành Long cười ha hả nói: "Đã như vậy, tôi sẽ kiên định chuẩn bị bảng kế hoạch, đợi đến đấu giá. " Lời tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn lại hiện lên vẻ mất mác khó có thể che giấu, hắn vốn tưởng rằng có thể thông qua quan hệ riêng đem công trình bắt tới tay, căn bản không cần phiền phức như vậy, Kiều Mộng Viện uyển chuyển từ chối hắn, nghe ra, cái thực lực gì tin được mới là lạ, Lương Thành Long đương nhiên sẽ không tin tưởng, hắn cho rằng Kiều Mộng Viện không có hứng thú đối với Phong Dụ.

Lương Thành Long cũng không có nghĩ sai, cách nói công khai của Kiều Mộng Viện chỉ là một cái cớ, sau bữa trưa, cô ấy và Trương Dương cùng nhau đi tới hoa viên lộ thiên của Nam Dương quốc tế uống trà, trực tiếp đem ý nghĩ của chính mình nói cho Trương Dương: "Trương Dương, công trình của quảng trường Mộng Thần tôi không dự định giao cho Lương Thành Long làm!"

Trương Dương cười nói: " Chuyện sinh ý của cô tôi không hỏi, bất tập đoàn Phong Dụ của quá Lương Thành Long cũng rất có thực lực, trung tâm thể dục mới, công trình cảng nước sâu bọn họ đều có phần tham dự. "

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Đỗ Ngói Nhĩ đã làm tốt phương án thiết kế sơ bộ, thiết kế rất độc đáo, tôi tra qua tư liệu của Phong Dụ, lúc trước không có tiếp nhận công trình cùng loại, hơn nữa Phong Dụ hiện tại có sạn quá lớn, có thể là bởi vì Lương Thành Long nóng lòng đem Phong Dụ làm kiêu ngạo, mà tôi cần chính là một người chuyên tâm, một đội ngũ kiến trúc hiện đại hoá."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)