← Ch.0769 | Ch.0771 → |
Sau khi Loan Thắng Văn nhận được điện thoại, chỉ nói một câu: "Xảy ra chuyện gì thì tôi hỏi anh!"
Hồng Cương ngớ người, thầm nói, liên quan quái gì đến tôi cơ chứ? Tôi có bắt anh ta phải đi đâu, cả việc này chẳng liên quan gì đến tôi hết, Loan Thắng Văn nhà anh có ý gì khi nói câu ấy cơ chứ? Nhưng bên kia, Loan Thắng Văn đã cụp điện thoại, không cho gã cơ hội để giải thích.
Ba người Trương Dương vừa ra khỏi cửa, đám bạn của Kỳ Phong đã vây lấy, Triệu Nhị Văn sợ đến độ mặt trắng bệch, cô ấy đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này. Hà Hâm Nhan khoác tay cô và nói: "Đừng sợ, họ không dám làm gì đâu!"
Trương Dương hơi ngẩng đầu, bước chân vẫn không ngừng lại, dẫn họ tiếp tục đi về phía trước.
Đầu cá mập Dương Kình Tùng vừa rồi bị ăn hai cái bạt tai, là người tức nhất, gã bước đến chặn đường Trương Dương, Trương Dương nheo mắt nói với gã: "Chó ngoan không được chặn đường, đi sang một bên đi!"
Dương Kình Tùng nghiến răng ken két nhìn hắn: "Tiểu tử, hôm nay tao phải phế mày!"
Trương Dương nói: "Mấy lời này ai cũng dám nói, nhưng đã nói ra rồi thì phải trả giá đấy!" Hắn quay người nhìn cánh cửa của đại đội sự cố: "Các người muốn tập luyện ở đây, hay là chuẩn bị tìm một chỗ khác?"
Ánh mắt Dương Kình Tùng đầy sự tức giận, Trương Dương làm cho gân cốt của gã nổi hết lên: "Tùy mày!"
Kỳ Phong bước đến, ánh mắt của gã nhìn một lượt đám đồng bọn đến giúp đỡ này, dù là hậu đài của hắn có cứng cáp đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không dám gây chuyện ở cửa đại đội sự cố.
Lúc này đại đội trưởng đại đội sự cố Hồng Cương cũng đã đi ra, gã đuổi theo ra đây là vì bị cục trưởng Loan Thắng Văn dọa nạt. Gã lớn tiếng nói:
"Làm gì thế này? Còn không giải tán mau cho tôi à? Cẩn thận tôi bắt hết tất cả lại đó, tôi xem ai dám gây sự ở trước cửa đại đội sự cố?"
Gã đến bên cạnh Trương Dương, rồi ra giọng nịnh nọt: "Chủ nhiệm Trương, anh muốn đi đâu, tôi sẽ đưa mọi người qua đó!" Câu này của Hồng Cương rất quan trọng, chính vì gã nói câu này, ấn tượng của Trương đại quan với gã đã hoàn toàn thay đổi, bỏ ngay ý định truy cứu trách nhiệm của gã, Trương Dương nhìn sang phía Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn, sau đó nói với Hồng Cương: "Đại đội Hồng, phiền anh đưa hai người họ về."
Ý của Hồng Cương là để gã đưa ba người họ về, như vậy đã có thể nói lại với Loan Thắng Văn, dù gì gã cũng không thể truy cứu trách nhiệm của mình được nữa, nhưng không ngờ Trương Dương lại không chấp nhận ý tốt của gã.
Hà Hâm Nhan đã hiểu ý của Trương Dương, cô nhìn Trương Dương muốn nói gì đó, Trương Dương lại cười nháy mắt với cô:
"Đợi chút nữa anh sẽ gọi điện cho em!"
Hà Hâm Nhan gật đầu, Trương Dương không muốn cô và Triệu Nhị Văn ở đó làm phân tán tư tưởng của hắn, mặc dù Hà Hâm Nhan biết rằng võ công của Trương Dương lợi hại, nhưng nhìn thấy năm sáu chục con người hùng hổ thế này, cô cũng không khỏi lo lắng cho Trương Dương.
Trương Dương nói: "Đi đi, anh không sao đâu!"
Hồng Cương thấy Trương Dương đã quyết định vậy, cũng chỉ đành đồng ý với yêu cầu của hắn, nói với Kỳ Phong: "Anh hãy mau đưa đám người này đi đi! Gây gổ là phạm pháp đó!"
Kỳ Phong cười nói: "Đại đội Hồng, mấy người này tôi đâu có quen!" Gã lên một chiếc xe ô tô trong số đó, rồi đi trước, mấy chiếc ô tô đợi bên cạnh cũng lần lượt lái đi.
Trương Dương chớp chớp mắt với Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan thở dài, rồi cùng Triệu Nhị Văn lên chiếc xe cảnh sát của Hồng Cương.
Sau khi Trương Dương thấy họ đi, lúc này mới chầm chậm bước về phía quảng trường Cổ Lâu.
Gặp phải tình huống thế này, lựa chọn bình thường nhất là đi về chỗ có nhiều người, đi về chỗ có cảnh sát, tốt nhất là gọi một chiếc xe rồi rời đi, nhưng Trương đại quan không làm như vậy, hắn chọn một chỗ vắng vẻ, đi bộ tự do tự tại, dường như đi bộ sau bữa cơm vậy.
Chưa đợi hắn bước được mấy bước, hơn mười chiếc xe ô tô đã chạy đến rồi, Trương đại quan nở một nụ cười, hai tay đút vào trong túi quần, bước ngày càng chậm.
Một chiếc Cadillac màu đen gần như đi song song với hắn, cửa xe hạ xuống, đầu cá mập Dương Kình Tùng lộ mặt ra ngoài, ánh mắt hận thù nhìn Trương Dương.
Giờ đây đã là hơn ba giờ chiều, ánh nắng buổi chiều chiếu trên con đường rộng, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ, trên đường không có mấy người qua lại, hơn mười chiếc xe ô tô đội nhiên tạo thành một đội hình, phân thành hai hàng kẹp Trương Dương ở giữa. Giữa xe và xe chỉ có khoảng cách chưa đến hai mét, Trương đại quan dường như không hề cảm thấy được sự nguy hiểm đang đến gần, vẫn bước đi chầm chậm.
Trong tay Dương Kình Tùng không biết từ lúc nào đã lấy ra một cây gậy, gã gõ gõ vào lòng bàn tay, nghiến răng ken két, mắt trừng lớn, dường như muốn nuốt trọn lấy Trương Dương vậy, thái độ của gã lúc này thật sự hơi giống cá mập.
Trương Dương cuối cùng đã dừng bước chân, chiếc Cadillac của Dương Kình Tùng thì không dừng lại, khi tiếp cận đến bên cạnh Trương Dương, gã đẩy mạnh cửa xông về phía Trương Dương, muốn cho Trương Dương một bài học, nhưng cửa xe của hắn chỉ đẩy được đến một nửa, Trương đại quan đã giơ chân đạp chiếc cửa xe lại rồi, rầm! Một tiếng vang lên, chiếc cửa xe bị đạp đến độ lõm hẳn xuống, may mà Dương Kình Tùng rút tay kịp thời, nếu không thì có lẽ tay gã cũng bị cắt đứt rồi.
Cú đá này của Trương đại quan đã hoàn toàn làm cho ngọn lửa tức giận bùng lên, hơn mười chiếc xe ô tô cùng một lúc đỗ xuống, hơn năm mươi tên to con lực lưỡng đẩy cửa xe bước xuống, Dương Kinh Tùng hét lớn: "Xử lý nó!"
Trương Dương lựa chọn việc dừng lại, mục đích là để lựa chọn một trận chiến tranh, chân tay hắn lâu lắm rồi chưa được giãn gân giãn cốt, cần một trận chiến tranh lâm ly bi đát để thổi phồng danh tiếng của hắn ở Đông Giang này.
Hơn năm mươi tên to con đều cầm thanh sắt, mục đích của chúng là để dạy dỗ Trương Dương một bài học, bốn tên lực lưỡng vây lấy Trương Dương, không ai nhìn thấy Trương Dương xuất chiêu thế nào, chỉ nghe thấy bốn tiếng hự! hự! hự! hự!, bốn tên lực lưỡng đã nằm ngã sóng xoài ra đất, Trương Dương cười hà hà một tiếng, rồi nhảy lên trong không trung, đứng vững chãi lên đầu chiếc xe của Dương Kình Tùng.
Chiếc xe vì lực rớt của hắn nên đã lõm xuống thấy rõ.
Dương Kình Tùng huơ thanh gậy sắt trong tay muốn quét về phía Trương Dương, Trương Dương nhảy lên nhẹ nhàng, tránh được lần công kích này của gã, hơn năm mươi người đều đã tụ tập đến đây, huơ vũ khí trong tay hướng về phía Trương Dương, Trương đại quan nhảy lên đỉnh xe không chỉ là để thoát khỏi sự công kích bao vây của chúng, mà hắn còn một mục đích nữa, đám cháu này chẳng phải có nhiều xe hay sao? Chẳng phải có nhiều tiền hay sao? Hôm nay ta để lại cho các người một ít ký hiệu, giúp các người tiêu chút tiền.
Trương Dương nhảy lên trong không trung, từ đỉnh chiếc xe Cadillac nhảy lên một chiếc xe ô tô ở gần đó, rầm! một tiếng vang lên, ngay sau đó là tiếng vỡ của cửa kính, rồi nghe thấy tiếng một người kêu gầm lên:
"Thằng bố nhà mày, cái xe này tao vừa mới mua đấy..."
Trương đại quan thì lại vô cùng vui vẻ, dù gì thì ta đây cũng chẳng có cha, mặc dù đám người này nhiều, nhưng chúng cũng chẳng có thù hận gì lớn với Trương Dương, nên không phải nhất nhất lấy mạng hắn, đa số đều là đến giúp Kỳ Phong uy hiếp hắn mà thôi, trong số hơn mười chiếc ô tô này, có chiếc xe của nhà, cũng có chiếc mượn đến, trong số này, người lắm tiền nhất là Kỳ Phong, chiếc xe Benz của gã đã bị bị đâm thành ra như vậy gã cũng vô cùng xót xa, còn tiền của những người khác đều ít hơn Kỳ Phong rất nhiều, họ chỉ muốn gây gổ vây lấy Trương Dương, nhưng Trương đại quan lại đánh gọn bốn người trong số đó rồi, sau đó lại bắt đầu nhảy lên mấy chiếc xe này, với công phu khinh thân của hắn, đám người này có ai mà bắt được hắn cơ chứ?
Đám người này vừa vây vào chiếc xe vỡ kính, thì Trương Dương lại vọt qua đầu chúng nhảy lên một chiếc Satana ở đối diện, chiếc Satana này không có cửa kính, có điều âm thanh phát ra còn lớn hơn ban nãy rất nhiều, đỉnh xe bị Trương đại quan nhảy đến độ lõm hẳn xuống một hố sâu, vào mùa mưa có thể trở thành chậu đựng nước mưa được rồi.
Có hai chiếc xe cách khá xa, thấy tình hình bất lợi, liền vội vàng lái xe rời đi. Nhưng những chiếc xe còn lại không may mắn được như vậy, chỉ nhìn thấy Trương đại quan tung người nhảy lên, nhảy bùm bụp, hành hạ mấy cái đỉnh xe.
Trong số hơn năm mươi người này, kẻ xót xa nhất chính là chủ mấy chiếc xe, mình chẳng phải quá đen đủi hay sao? Giúp thì giúp, nhưng còn lái xe đến đây làm cái quái gì cơ chứ? Trương đại quan giờ đây giống như một viên đạn đã ra khỏi nòng, lại giống như một chiếc xe ủi vậy, hơn mười chiếc xe này gặp phải hắn, hắn vòng một vòng lại nhảy lên, hạ xuống, động tác liên tục, đúng là đã làm qua chức chủ nhiệm thể ủy có khác, tất cả những môn thể dục của Olympic tỉnh lần này, Trương đại quan đều dùng cả rồi.
Chẳng phải hay sao, vòng một vòng lại nhảy lên đầu chiếc Cadillac của Dương Kình Tùng, đạp mấy phát ở trên đỉnh xe, dường như hắn vẫn chưa chơi đủ vậy, lại nhảy lên một phát nữa, lực lượng của Trương đại quan quả thật làm kinh người, cửa kính xe của chiếc Cadillac không chịu nổi sức công phá của hắn, tất cả đều đã vỡ vụn, kính đằng trước cũng đã nứt.
Dương Kình Tùng hét lên: "Mẹ kiếp, tao phải giết mày!" Đau, thật là đau xót quá, chiếc xe Cadillac này mới mua chưa đầy nửa năm, mà đã bị nát bươm thành như thế này, tim Dương Kình Tùng đang chảy máu, gã không còn để ý được nhiều thứ như vậy nữa, dù đám người này chửi Trương Dương, nhưng chẳng có mấy ai dám nhảy lên đỉnh xe để bắt Trương Dương cả, nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dương có thể nhảy lên đó, nhưng đám người này thì không dám.
*****
Dương Kình Tùng mắt đỏ sọc, gã là người đầu tiên leo lên, nhưng khi gã leo được lên đến đỉnh chiếc xe Cadillac, Trương Dương đã lại nhảy lên một chiếc xe khác rồi, Dương Kình Tùng cúi đầu nhìn, xe của gã không những bị lõm hẳn xuống, mà cửa xe cũng bị vỡ hết rồi, Dương Kình Tùng đau xót lắm, gã vung cây gậy trong tay:
"Tao liều chết với mày!" rồi cũng nhảy lên trên không, con người khi đang giận dữ, dễ dùng được những tiềm năng của mình, Dương Kình Tùng chính là như vậy, bình thường thân pháp của gã không nhanh nhẹn như vậy, chỉ thấy tên này nhảy qua khoảng cách hai chiếc xe, nhảy lên đằng sau chiếc xe khác, mặc dù tiềm lực đã kích phát ra, nhưng năng lực bản thân vốn có hạn, không thể giống như Trương đại quan được, một chút đã nhảy lên đỉnh xe, lần này đã làm lõm cả đuôi xe, chiếc xe Nhật này quả thật vỏ mỏng quá.
Chủ chiếc xe đó kêu lên thảm thiết: "Anh Tùng, đó là xe của tôi!" Nhưng đã đến lúc này rồi, Dương Kình Tùng đã đỏ sọc mắt, không thèm để ý đây là xe của ai nữa, vạn sự khởi đầu nan, lúc bắt đầu mọi người đều ngại trèo lên xe, nhưng giờ đây Dương Kình Tùng đã dẫn đầu, dưới sự dẫn dắt của gã, đám người này cũng nhảy lên xe, đám nhảy lên xe đầu tiên là đám chủ xe, nguyên nhân cũng đơn giản, dù sao thì cũng đến độ này rồi, các người chẳng phải đã đạp lên xe của tôi rồi sao? Thì tôi cũng không thể chịu kém, vị chủ xe Nhật Bản kia trèo lên đầu chiếc Cadillac, tên này giơ tay muốn chặn lại Trương Dương đang nhảy đến từ chiếc xe Hồng Kỳ.
Trương Dương nhìn rõ, tên này chính là tên vừa nãy đòi chửi cha hắn đây, hắn cười ranh mãnh, ông đây đang muốn tìm mày để tính sổ đây, mà mày lại tự mang đến à. Vị này người cao to, trông giống như vận động viên Nhật Bản vậy, trông thân người to lớn, giống như một con chó lớn đứng ở trên đỉnh xe Cadillac vậy. Gã tự cho rằng mình to lớn hơn Trương Dương, muốn lợi dụng ưu thế của cơ thể để ôm chặt lấy Trương Dương, trong đầu gã đã tính toán xong xuôi, ôm chặt lấy tên làm hỏng xe của mình, sau đó đập hắn lên chiếc xe Cadillac, ai bảo Dương Kình Tùng gọi xe tôi đến đây cơ chứ? Tên này nghĩ hay lắm, nhưng sau khi Trương Dương nhảy lên, chân đi đằng trước, thế là gã định ôm lấy chân của Trương Dương, nhưng ôm chân cũng là một học vấn phức tạp, đặc biệt là chân của Trương đại quan đâu có dễ ôm đến thế? Trương đại quan nhảy lên rồi đạp vào ngực tên kia, chỉ thấy một thứ bay nhanh về phía chiếc xe Nhật Bản.
Nguyên nhân gây tổn hại lớn nhất cho chiếc xe Nhật Bản này chính là chủ xe, cơ thể của gã rơi mạnh xuống phần đỉnh chiếc xe, cả cái xe đều lõm xuống, tên này cũng ngã đau, chưa đợi gã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Trương Dương lại bay đến, lấy mũi chân nhún lên trên bụng gã, rồi lại bay lên.
Giờ đây dường như trên đỉnh tất cả xe đều đã có người.
Dương Kình Tùng vừa rồi đứng trên chiếc xe Nhật, thấy chủ xe bay đến, phản ứng của gã cũng rất nhanh chóng, trước khi chủ xe đâm vào người mình, đã nhảy lên chiếc Satana ở đối diện. Dương Kình Tùng chưa đứng vững, Trương Dương đã xông đến rồi.
Đầu cá mập không phải là danh hão, gã cũng có một vài tiếng tăm ở trong giới xã hội đen của Đông Giang, thân thủ đương nhiên không tồi, hôm nay bị Hà Hâm Nhan và Trương Dương tát cho hai cái bạt tai, nguyên nhân là quá khinh địch, không tập trung tinh thần. Giờ đây đã có sự chuẩn bị, khi bắt đầu, Dương Kình Tùng chỉ muốn dạy dỗ Trương Dương, vì lúc đó lợi ích của bạn đã bị tổn hại, chỉ muốn giúp bạn mà thôi, nhưng giờ đây lợi ích sát sườn của gã cũng đã bị tổn hại, không còn nề hà gì nữa. Chiếc gậy ở trong tay gã vung về phía chân của Trương Dương, mẹ kiếp, mày chẳng phải thích nhảy nhót hay sao? Tao làm cho mày gãy chân. Từ lúc nhìn thấy Trương Dương đạp bay cả chủ chiếc xe Nhật Bản kia, Dương Kình Tùng đã không còn ý nghĩ khinh địch nữa, tên trẻ tuổi ở trước mặt gã đây không phải là hạng dễ nhằn, hơn năm mươi người chúng mà cũng không thể bao vây được hắn, mà còn để hắn đạp hết lên tất cả chiếc xe.
Dương Kình Tùng ra tay rất gọn, nhưng với Trương Dương thì đòn này của gã lại đầy sơ hở, Trương Dương đạp tay của gã ra, Dương Kình Tùng đau điếng, không còn cầm cây gậy được nữa, nó bay lên không trung. Trương Dương tung đầu gối dưới cằm Dương Kình Tùng, hắn không dùng toàn bộ sức lực, hắn chưa đến mức dự định giết hết đám người này, mặc dù vậy, Dương Kình Tùng cũng rất đau, ngồi sụp xuống đất, cơ thể lăn xuống từ trên xe.
Trương Dương giơ tay đỡ lấy cây gậy, cười hà hà đập lên trên đỉnh xe, rầm! một tiếng, chiếc xe lại có thêm một chỗ lõm nữa.
Trương Dương đứng ở đỉnh xe, hai mắt ranh mãnh nhìn hơn năm chục tên to con đang vây ở dưới, cười lạnh lùng nói: "Coi như đây là lôi đài, đứa nào không phục thì lên đây!"
Trong cả một quá trình Kỳ Phong đứng ngoài nhìn, gã đã ý thức được thân thủ bất phàm của Trương Dương, hèn chi tiểu tử này lại ngông nghênh như vậy, xem ra hắn thật sự có bản lĩnh. Lúc này Kỳ Phong đã hơi cảm thấy lo, gọi đến hơn năm chục con người, mười mấy chiếc xe đến vây lấy Trương Dương, nhưng đến giờ, Trương Dương chưa bị động vào một sợi lông tơ, còn bên này mười chiếc xe đã bị đạp đến dị hình dị dạng, còn bốn người bị thương, sự việc đã đến mức này, Kỳ Phong đúng là đã cưỡi lên lưng cọp.
Dương Kình Tùng ôm lấy cằm, máu tươi không ngừng nhỏ ra từ tay của gã, Trương Dương vừa nãy đạp gã, ít nhất đã làm gã rơi mất năm chiếc răng, trước đó Trương Dương đã nói, phải nhổ răng của gã để làm thành một chiếc vòng tay, thật sự không phải là nói đùa. Tên này xông đến chiếc xe Satana như điên, không đợi gã trèo được lên, lại bị Trương Dương đạp xuống, Trương Dương dùng chiếc gậy chỉ về phía Kỳ Phong:
"Sự việc do mình gây ra, hà tất phải làm liên lụy đến nhiều người thế này! Nếu là thằng đàn ông ra trò, thì lên đây!"
Kỳ Phong gật đầu, khi gã đang chuẩn bị ứng chiến, thì sự việc bất ngờ đã xảy ra. Dương Kình Tùng rút ra một khẩu súng trong xe hắn, bắn một phát đạn về phía Trương Dương.
Sự ứng biến nhanh nhẹn của Trương Dương vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, hắn lệch người sang một bên, viên đạn đó bay ra ngoài, ngay lập tức, Trương Dương vất chiếc gậy trong tay mình đi, đập lên cánh tay đang cầm súng của Dương Kình Tùng, Trương Dương rất ghét người khác bắn lén, lần này không hề nể mặt gì nữa, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, xương tay của Dương Kình Tùng đã gãy, gã kêu thét lên một tiếng, chiếc súng cũng rơi xuống, tay trái ôm lấy tay phải, đau đến độ mặt biến sắc.
Lúc này còi cảnh sát đã vang lên từ phía đằng xa, hai chiếc xe cảnh sát chạy về phía họ.
Đám người của Kỳ Phong nghe thấy tiếng còi cảnh sát đã biết là sự việc không hay, người đứng bên cạnh Dương Kình Tùng vội vàng đứng dậy nhặt lấy chiếc súng, chưa đợi hắn nhặt lên, Trương Dương đã nhảy xuống, giẫm chân lên chiếc súng đó.
Hai chiếc cảnh sát đã dừng ở trước mặt, cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn mang theo tám người cảnh sát có vũ trang xuống xe, thái độ của gã vô cùng nghiêm khắc, mấy người vừa rồi đã không đánh nữa, thấy tình hình không hay, vội vàng bỏ chạy, hiện trường chỉ còn lại hơn 20 người.
Kỳ Phong không đi, sự việc ngày hôm nay là do gã gây ra, gã đương nhiên không thể không có chút nghĩa khí nào như vậy, về điểm này, Kỳ Phong cũng được coi là dám làm dám nhận.
Loan Thắng Văn đến trước mặt Trương Dương, nhìn hắn, rồi lại nhìn xung quanh, trong lòng thầm thở dài, đám tiểu tử không mở mắt này tự nhiên gây sự với Trương Dương làm gì cơ chứ? Chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chêt hay sao? Không cần phải hỏi, hơn mười chiếc xe dị hình kia là kiệt tác của Trương Dương.
Dương Kình Tùng ôm lấy tay, đau đến độ chảy mồ hôi hột.
Kỳ Phong cũng quen Loan Thắng Văn, gã cười nói: "Loan cục, không sao đâu, chúng tôi đang đùa thôi!"
Trương Dương cười nói: "Tôi có quen anh à? Ai đang đùa với anh?"
Loan Thắng Văn hừ một tiếng, rồi nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, anh không sao chứ?"
Trương Dương gật đầu, cười nói: "Tôi không sao, tiểu tử này thì có đấy, dùng súng bắn tôi, bị tôi đánh gãy tay rồi!"
Hắn chỉ vào Dương Kình Tùng.
Dương Kình Tùng đau đến độ không thốt ra lời, giờ đây trong lòng gã đang rất hận, gã không nên vì kích động mà rút súng ra, lần này thì xong rồi, người thân tàn ma dại mà còn phải chịu tội, từ cuộc đối thoại của Trương Dương và Loan Thắng Văn vừa nãy, hai người này quan hệ không phải ở mức bình thường, lần này thì xong thật rồi.
Loan Thắng Văn nói: "Mang anh ta về, mấy người đứng đầu gây chuyện mang về hết, những người khác lấy chứng minh nhân dân ra đây, tí nữa tôi sẽ thẩm vấn từng người một."
Kỳ Phong nói: "Loan cục à, đây chỉ là hiểu lầm thôi..." Loan Thắng Văn chẳng hề để ý đến gã, nhiều người như thế này đương nhiên không thể mang hết về được, Dương Kình Tùng tự tàng trữ súng, và cố ý hành hung, nhất định phải bắt về, còn về Kỳ Phong, thì là kẻ đứng đầu ở đây, nên cũng phải mang về cục công an thẩm vấn.
Trương Dương cũng lên xe của Loan Thắng Văn, vừa đến Đông Giang đã gặp phải chuyện thế này, hắn nhất định phải giải thích cho bên cảnh sát.
Sau khi khởi động xe, Loan Thắng Văn nói: "Chủ nhiệm Trương, mỗi lần anh đến Đông Giang là lại mang đến cho tôi một sự bất ngờ."
Trương Dương nói: "Sự việc ngày hôm nay thật sự không phải do tôi gây ra."
Loan Thắng Văn không nói gì, trong lòng nói, có lần nào là do anh gây ra rồi? Nếu như anh muốn đi, thì hơn năm mươi tên này có ai là cản được anh?
*****
Nếu như vậy, trận chiến này có thể tránh khỏi. Loan Thắng Văn không ngờ rằng, thật ra Trương Dương còn trách họ đến sớm quá kìa, Trương đại quan vừa rồi mới khởi động chân tay một chút thôi, chưa hề ra tay chính thức, đang chuẩn bị dạy dỗ cho Kỳ Phong một trận, thì cảnh sát của Loan Thắng Văn đã đến rồi.
Về đến phân cục, Loan Thắng Văn mời Trương Dương đến phòng làm việc của mình, trên đường Trương Dương đã nói lại cụ thể tình hình của gã nghe, theo ý của Trương Dương, thì cả sự việc này hắn là người bị động, hắn là phòng vệ chính đáng, và sự thật cũng là như vậy.
Loan Thắng Văn dẫn Trương Dương đến phòng làm việc của mình không phải với mục đích tìm hiểu vụ án, mà là muốn nói với Trương Dương một vài việc. Đợi sau khi Trương Dương ngồi xuống, Loan Thắng Văn hạ mũ cảnh sát xuống, lấy ra một bình nước chanh từ trong tủ lạnh đưa cho Trương Dương, gã đối xử khá tốt với người bạn nhỏ này.
Trương Dương vặn nắp chai uống một ngụm.
Loan Thắng Văn nói: "Hồng Cương đã muốn đưa anh đi rồi, sao anh còn không đi? Mà lại cứ muốn đích thân ra tay dạy bảo đám hỗn láo này?"
Loan Thắng Văn trước đó đã gọi điện cho Hồng Cương, nên hiểu rất rõ về tất cả tình hình.
Trương Dương cười nói: "Lần đầu tiên đến đây, tôi cảm thấy ngại làm phiền anh!"
Loan Thắng Văn thật sự dở khóc dở cười, đây mà cũng là lý do hay sao? Gã chẳng tin những gì Trương Dương nói, gã cũng khá hiểu về tên này, Trương Dương tuyệt đối không phải là một người dễ bỏ qua, ai đã gây sự với hắn, thì nhất định sẽ đen đủi, Loan Thắng Văn nói: "Anh thật là uy phong đó, một người đánh hơn 50 người, lại còn đập hơn 10 chiếc xe, có phải là muốn thông qua cách này để thông báo với tất cả người dân Đông Giang, chủ nhiệm Trương đã đến đây làm việc rồi không?"
Trương Dương nói: "Loan cục à, anh đã biết tôi lâu như vậy rồi, có lẽ anh cũng có phần hiểu tính cách của tôi, thật ra tôi ghét nhất là bạo lực!"
Loan Thắng Văn nói thẳng: "Tôi đâu thấy vậy, nếu như anh không thích dùng bạo lực, thì hai chúng ta có thể quen nhau được đến thế này sao?"
Trương Dương nghe gã nói vậy cũng vui, thật sự hắn và Loan Thắng Văn cũng là đánh nhau mới quen, mấy năm nay hắn gây sự ở Đông Giang, Loan Thắng Văn đều rõ cả. Trương Dương nói: "Tôi không thích gây phiền phức, nhưng phiền phức cứ tự tìm đến tôi. Cái tên Kỳ Phong gì gì đó, cố ý lái chiếc xe Benz của anh ta đếh hại bạn của tôi, kết quả tạo ra một vụ đâm xe, tôi đã thấy chán rồi, Đông Giang là trung tâm của Bình Hải, dưới sự quản lý của các anh, mà sao vẫn tồn tại những phần tử ngông cuồng đến vậy?"
Loan Thắng Văn nói: "Sự việc này tôi đã biết rồi, thật ra anh nên gọi điện cho tôi, tất cả đều được giải quyết dễ dàng, tại sao lại cứ phải làm to việc ra chứ."
Trương Dương cười nói: "Thú thật với anh, tôi đang chán chẳng có việc gì làm, đang muốn tìm việc gì đó để làm cho đỡ buồn, thì vừa vặn gặp phải đúng chuyện này."
Loan Thắng Văn thở dài nói: "Kỳ Phong là ông chủ của thực phủ Giang Nam, anh của anh ta là Kỳ Sơn cũng là một phú thương nổi danh ở Đông Giang, ngành nước của Đông Giang về cơ bản là anh ta lũng đoạn."
Trương Dương nói: "Có tiền thì giỏi giang à? Có tiền cũng không được làm việc linh tinh!"
Loan Thắng Văn nói: "Chú của họ là thị trưởng Phương của Đông Giang."
"Phương Tri Đạt?" Trương Dương nhìn Loan Thắng Văn hơi ngạc nhiên.
Loan Thắng Văn gật đầu.
Trương Dương cười ranh ma: "Hèn chi tên này lại ngông cuồng vậy! Hóa ra là có người làm trong triều đình! Phương Tri Đạt thì làm sao cơ chứ? Là thị trưởng cũng không thể để cho cháu mình làm điều ác được, nếu như ông ta dám đứng ra bênh vực cháu mình, thì tôi sẽ tìm ông ta để nói chuyện."
Loan Thắng Văn đương nhiên hiểu được Trương Dương có khả năng như vậy, có điều công việc ở Đông Giang vẫn chưa bắt đầu, mà đã đắc tội với thị trưởng, làm như vậy nhất định không phải là thông minh, gã cảm thấy Trương Dương chỉ nói mồm mà thôi, sẽ không truy cứu tiếp việc này.
Cầu Thắng Văn nói: "Người cũng đã đánh rồi, xe cũng đã đập rồi, tức cũng đã giải rổi, anh còn muốn thế nào nữa? Thật sự muốn làm việc này to đến độ người người đều biết?"
Trương Dương nghe ra ý Loan Thắng Văn bảo hắn ngừng tay, cười nói: "Loan cục, thật ra việc này là người ta ức hiếp tôi."
Loan Thắng Văn ngán ngẩm lắc đầu: "Xin anh đấy, lần sau gây chuyện thì đổi chỗ khác đi, đừng lúc nào cũng gây chuyện ở khu Bạch Sa của tôi."
Trương Dương nói: "Chỉ là trùng hợp thôi, việc này cũng không thể trách tôi được, ai bảo khu Bạch Sa các anh lại có lắm phần tử bất lương thế chứ."
Loan Thắng Văn muốn khuyên hắn chút nữa, nhưng chuông điện thoại đã vang lên, gã cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại, sau đó cười với Trương Dương, đi ra ngoài phòng làm việc nghe điện thoại, cuộc điện thoại này rõ ràng là phải giấu Trương Dương.
Trương Dương cũng chẳng thích thú gì với việc nghe trộm, hắn cầm chai nước lại uống một ngụm to nữa, trận chiến vừa rồi cũng đã làm hao tổn sức lực của hắn.
Cuộc điện thoại này của Loan Thắng Văn là do Kỳ Sơn gọi đến, Loan Thắng Văn và Kỳ Sơn đã quen nhau không ít ngày, theo lý mà nói, Loan Thắng Văn là cảnh sát, còn Kỳ Sơn lại là đối tượng có hàm nghi có bối cảnh xã hội đen, hai người như vậy không thể nào sát cánh cùng nhau, nhưng Kỳ Sơn không có tiền án tiền sự nào, sự việc của gã cũng chỉ là lời đồn trong xã hội, trước khi có được chứng cứ phạm tội của gã, Kỳ Sơn vẫn là một công dân hợp pháp, càng huống hồ, gã có một người chú là thị trưởng Đông Giang, Loan Thắng Văn ít nhất vẫn tỏ ra khá khách khí.
Kỳ Sơn rất lịch sự, nói chuyện ôn tồn ấm áp, không nhanh không chậm: "Loan cục, thật ngại quá, làm phiền anh đang làm việc rồi."
Loan Thắng Văn nói: "Không sao, Kỳ tổng tìm tôi có việc gì?" Thật ra gã đã biết thừa, Kỳ Sơn gọi điện cho gã nhất định là vì chuyện gây ra xung đột của em trai Kỳ Phong.
Kỳ Sơn nói: "Loan cục, tôi nghe nói Kỳ Phong gây phiền phức rồi."
Khẩu khí nói chuyện của Kỳ Sơn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, gã không hề nói rằng bên mình có lý, mà còn làm ra vẻ tự kiểm điểm mình, Kỳ Sơn không những là một người làm ăn thành công, mà còn là một người lão luyện trong xã hội, khi gặp phải nguy hiểm, gã hiểu cách làm thế nào để hóa giải, mà còn chủ động đi hóa giải.
Loan Thắng Văn nói: "Là thế này!" Gã nói đơn giản một lượt sự việc cho Kỳ Sơn nghe.
Kỳ Sơn nói: "Loan cục, thằng em của tôi không hiểu chuyện, đã gây phiền phức cho anh rồi, anh xem việc này nên xử lý thế nào cho phải bây giờ?"
Nếu như Kỳ Sơn bảo chú của gã Phương Đạt Tri ra mặt, Loan Thắng Văn nhất định phải nể mặt, nhưng trong lòng cũng sẽ khá khó chịu, Kỳ Sơn không làm như vậy, gã chọn cách không tiếp tục làm lớn vụ này, mà là muốn hòa giải sự việc. Với Loan Thắng Văn, gã cũng không muốn làm lớn, mặc dù trong lòng gã hơi nghiêng một chút về Trương Dương, nhưng nếu như làm lớn việc, gã không thể xử lý làm cho hai bên đều hài lòng, cũng có nghĩa là nhất định phải đắc tội một trong hai, Loan Thắng Văn đương nhiên không muốn như vậy.
Loan Thắng Văn nói: "Vốn dĩ cũng chỉ là một vụ án dân sự mà thôi, nhưng đám bạn của em trai anh lại rút súng ra, bắn một phát vào Trương Dương."
Kỳ Sơn nói: "Chủ nhiệm Trương không bị thương chứ?" Từ câu này có thể thấy rằng, gã đã hiểu khá rõ về thân phận của Trương Dương.
Loan Thắng Văn nói: "May mà không có ai bị thương, nếu không thì phiền to rồi."
Kỳ Sơn nói: "Loan cục, anh xem, việc này có thể dừng lại ở đây không, mọi người nhường nhau một chút, đừng ai truy cứu nữa."
Loan Thắng Văn im lặng một chút, lời đề nghị của Kỳ Sơn làm cho gã thở phào nhẹ nhõm, điều gã lo lắng nhất là Kỳ Sơn xen vào, cuối cùng để cho thị trưởng Phương Tri Đạt phải ra mặt, Trương Dương lại là một tên trời không sợ đất không sợ, nếu sự việc này mà làm lớn ra rồi, thì muốn giải quyết cũng không còn dễ dàng nữa. Loan Thắng Văn nói: "Tôi nói một tiếng với chủ nhiệm Trương, phát súng vừa nãy đã làm cho anh ta hơi kinh sợ." Loan Thắng Văn cố ý nói như vậy, nhấn mạnh vào nhát súng, thật ra là ngầm ám thị cho Kỳ Sơn biết, các anh chẳng có chút lý lẽ nào đâu, từ lúc rút súng ra, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Kỳ Sơn nhẹ nhàng nói: "Loan cục, tôi đang ở quán cà phê đối diện, nếu như anh bên đó tiện, thì tôi có thể qua đó bất cứ lúc nào." Gã đang nói với Loan Thắng Văn, nếu cần, thì gã có thể đàm phán trực tiếp với Trương Dương.
Loan Thắng Văn quay trở về phòng, thấy Trương Dương đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha.
Loan Thắng Văn nói: "Còn có tâm tính ngồi đọc báo cơ à?"
Trương Dương cười nói: "Sắp bắt đầu công việc rồi, đương nhiên phải nắm cơ hội tìm hiểu tình hình của Đông Giang."
Loan Thắng Văn đặt điện thoại lên bàn làm việc: "Kỳ Sơn gọi điện thoại đến."
Trương Dương nói: "Kỳ Sơn là ai?"
Loan Thắng Văn nói: "Là anh trai của Kỳ Phong, anh ta tìm tôi muốn chấm dứt chuyện này, đề nghị hai bên đến đây thôi, mọi người nhường nhau một chút, đừng ai truy cứu nữa."
Loan Thắng Văn im lặng một chút, lời đề nghị của Kỳ Sơn làm cho gã thở phào nhẹ nhõm, điều gã lo lắng nhất là Kỳ Sơn xen vào, cuối cùng để cho thị trưởng Phương Tri Đạt phải ra mặt, Trương Dương lại là một tên trời không sợ đất không sợ, nếu sự việc này mà làm lớn ra rồi, thì muốn giải quyết cũng không còn dễ dàng nữa. Loan Thắng Văn nói: "Tôi nói một tiếng với chủ nhiệm Trương, phát súng vừa nãy đã làm cho anh ta hơi kinh sợ." Loan Thắng Văn cố ý nói như vậy, nhấn mạnh vào nhát súng, thật ra là ngầm ám thị cho Kỳ Sơn biết, các anh chẳng có chút lý lẽ nào đâu, từ lúc rút súng ra, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi rồi.
← Ch. 0769 | Ch. 0771 → |