Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0776

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0776: Xâm nhập
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Lương Hải Âu cười ầm lên.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lương, tôi mới đến, còn chưa rõ tình hình, hiện tại bộ chỉ huy đang tìm địa điểm văn phòng, bí thư Tần giao cho tôi giải quyết việc này, cậu giúp tôi được chứ?"

Lương Hiểu Âu chỉ sang một người hơi béo ở phía bên phải: "Cậu hãy tìm anh Hoàng, em trai của anh ta là bí thư đảng ủy trấn Thanh Long. " Trấn Thanh Long cũng nằm trong phạm vị quy hoạch của thành phố. Anh Hoàng đó là phó giám đốc ngân hàng thương nghiệp Đông Giang, họ tên đầy đủ là Hoàng Thế Cường, chủ quản công tác tín dụng, cũng là học viên cùng khóa học với Trương Dương.

Trương Dương là loại học viên đặc biệt trong lớp bồi dưỡng khóa này, bình thường hắn ít khi lên lớp nghe giảng nên không mấy quen biết với bạn học. Hắn cũng chỉ biết có vài người, ít khi tiếp xúc với Hoàng Thế Cường, mà hai người lại chênh lệch tuổi tác khá lớn.

Lương Hiểu Âu gọi Hoàng Thế Cường đến, giới thiệu Trương Dương với hắn một cách long trọng.

Hoàng Thế Cường biết Trương Dương nhưng chỉ không rõ hắn làm chức vụ gì, kì thực trước đó, vì Trương Dương không đến tổ chức báo danh nên ngay cả hắn cũng không rõ bản thân đảm nhiệm chức vụ gì. Nghe nói Trương Dương là cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội, Hoàng Thế Cường liền biết ngay mục đích Lương Hiểu Âu gọi mình tới, em trai gã Hoàng Thế Nhân là bí thư đảng ủy trấn Thanh Long, nhất định là vì nguyên nhân này, Trương Dương cũng không thích vòng vo, hắn trực tiếp nói tình hình cụ thể với gã, bộ chỉ huy đang muốn tìm địa điểm đặt văn phòng.

Hoàng Thế Cường cười: "Tôi cứ nghĩ là có chuyện đại sự gì, việc này dễ thôi, đợi buổi lễ kết thúc, tôi sẽ đưa cậu đến trấn Thanh Long. "

Trấn Thanh Long nằm ở phía tây nam Đông Giang, vì trấn Bắc có một cái đầm tên là Thanh Long nên được gọi là trấn Thanh Long. Nơi đây sơn thủy hữu tình, phong cảnh tuyệt đẹp, trên đường đi hắn phát hiện ra nơi đây có rất nhiều đất bỏ hoang, hắn ngạc nhiên hỏi: "Giám đốc Hoàng, người dân ở đây không canh tác sao?"

Hoàng Thế Cường đáp: "Tin lãnh đạo thị muốn kiết thiết thành phố mới đã rộ lên mấy năm nay, người dân vùng này đều sợ bị chưng dụng đất phải dỡ bỏ, như vậy họ còn có tâm trạng mà canh tác sao? Thêm vào đó, gần đây lại có trào lưu đi làm thuê, thanh niên trẻ tuổi đều chuyển đến phía Nam đi kiếm sống, ở quê chỉ còn lại người già chân yếu tay mền dù có muốn canh tác cũng không được. Gã chỉ về phía trước: "Đến Thanh Long Đàm rồi!"

Trương Dương nhìn về phía trước, đó là khu đầm nước xanh vắt, rộng khoảng 6, 8 km2, đầm nước này dài tới 12km. Hiện tại còn chưa được khai thác toàn bộ nên xung quanh còn hơi hỗn độn, Hoàng Thế Cường nói: "Chủ nhiệm Trương, bao giờ tiến hành lễ khởi công?"

"Tháng sau!"

"Nhanh vậy sao?" Hoàng Thế Cường ngạc nhiên.

Trương Dương cười: "Nhanh gì chứ? Đầu năm 94 đã ra bản quy hoạch, hơn hai năm rồi còn chưa bắt đầu động thổ, đợi chưng dụng đất thì không biết đến bao giờ. "

Hoàng Thế Cường thở dài: "Công tác chưng dụng chưa chắc đã dễ dàng, người dân ở quen chỗ rồi, ai muốn rời đi đây chứ?"

Trương Dương cười không nói gì, chiếc xe chạy lên ven đê của khu đầm, đi đến cầu Tam Khổng lại vào tuyến đường bình thường, lốp xe bấy giờ dính đầy bùn đất. Chợ Thích Phùng ở trấn Thanh Lòng vẫn chưa tan họp, đường sá trở nên chật chội đông đúc, hai bên đường đều đầy người bán hàng rong, chiếc Hummer của Trương Dương chầm chậm ở đây khoảng hơn nửa tiếng mới đến được ủy ban trấn. Hoàng Thế Cường mở cửa xe ra, bảo vệ gác cổng thấy mặt gã liền cho vào ngay không cần hỏi han.

Bí thư đảng ủy trấn Thanh Long Hoàng Thế Nhân năm nay khoảng 39 tuổi, là một người cao to da ngăm đen, y và Hoàng Thế Cường là anh em ruột nhưng Hoàng Thế Cường lại to béo khác hẳn. Tên gọi Hoàng Thế Nhân của gã cũng có lịch sử, tên của y đồng âm với nhân vật đại địa chủ trong Bạch Mao Nữ (chữ Nhân trong nhân ái), sau đó cảm thấy cái tên này bị coi là kẻ thù của giai cấp nên y tự đổi thành Hoàng Thế Nhân (Nhân người).

Nghe nói Trương Dương là cục trưởng cục nghiệp vụ, Hoàng Thế Nhân cũng vội nhiệt tình ra đón tiếp, y đưa tay ra bắt tay Trương Dương: "Hoan nghênh cục trưởng Trương tới chỉ đạo công tác cho chúng tôi. "

Trương Dương cười: "Hôm nay đến đây đơn thuần chỉ mang tính chất cá nhân, không phải đến chỉ đạo gì, tôi và anh của đồng chí là bạn học, hôm nay chỉ đến giao lưu nói chuyện với tư cách cá nhân. "

Hoàng Thế Nhân cười đáp: "Bằng hữu tới chơi ắt phải có mỹ tửu. Cục trưởng Trương, tối nay phải ở đây uống rượu với tôi nhé. "

Trương Dương thấy Hoàng Thế Nhân tính tình thẳng thắn, trong lòng rất thích, hắn vui vẻ đồng ý: "Được, nhưng tôi lái xe đến đây!"

Hoàng Thế Nhân cười: "Uống nhiều quá thì nghỉ ngơi lại đay, nếu thực phải quay về gấp tôi sẽ cho lái xe đưa anh về. "

Hoàng Thế Cường nói: "Thế Nhân, cục trưởng Trương đến đây tìm em có việc. "

Hoàng Thế Nhân cười đáp: "Có việc thì cũng phải ăn uống trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!" Y lấy điện thoại gọi chủ nhiệm văn phòng Lí Dĩnh tới, bảo cô đặt một bàn tiệc ở cửa hàng Long Đàm và thông báo cho các cán bộ khác, tối nay sẽ cùng ăn cơm.

Mỗi người vốn có nét riêng của mình, Trương Dương lần đầu tiên tiếp xúc với Hoàng Thế Nhân đã cảm thấy con người này làm việc rất thẳng thắn, có chút quả quyết hơn nữa giỏi trong việc xử lí quan hệ xã hội.

Trong văn phòng của Hoàng Thế Nhân có treo bản đồ quy hoạch tân thành phố, Trương Dương không khỏi nhìn vào đó mấy lần.

Hoàng Thế Nhân nói: "Cục trưởng Trương, công tác kiến thiết thành phố bắt đầu rồi phải không?"

Trương Dương gật: "Tháng sau!"

Hoàng Thế Nhân nói: "Sau khi kiến thiết thành phố, trấn Thanh Long sẽ không còn nữa. "

Trương Dương cười: "Sao lại thế được chỉ là chưng dụng một bộ phận đất đai, anh vẫn sẽ là lãnh đạo ở đây. "

Hoàng Thế Nhân nói: "Tôi nghe nói lãnh đạo thị muốn phá dỡ Trương Vương trang để xây dựng, việc này có thật không?"

Trương Dương đáp: "Phương án cụ thể còn chưa có, nhưng trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không tiến hành di dời khu vực trấn Thanh Long. Bí thư Hoàng, tôi cũng không dấu gì anh, hôm nay đến đây một là muốn làm quen với anh, hai là có việc muốn nhờ. "`

Hoàng Thế Nhân đáp: "Cục trưởng Trương, anh có việc gì cần dặn dò, chỉ cần trong khả năng của tôi, nhất định tôi sẽ làm hết sức. "

Trương Dương đáp: "Bộ chỉ đạo kiến thiết đã được thành lập, cùng với sự ra đời chính thức này của bộ, việc đầu tiên cần làm là thành lập văn phòng trung tâm bộ chỉ huy. Có thể nói địa điểm văn phòng cần phải chuyển tới hiện trường thi công. Trên đường tới đây, tôi đã xem qua khu trấn Thanh Long, nơi đây tương đối thích hợp để đặt văn phòng trung tâm. Tôi cũng vừa chân ướt chân ráo đến Đông Giang, còn chưa hiểu rõ đặc điểm địa lí nơi đây, anh là người địa phương, đã làm việc lâu năm ở đây, việc này chắc phải nhờ anh giúp đỡ. "

Hoàng Thế Nhân gật đầu một cách vui vẻ: "Không vấn đề gì, chủ nhiệm Trương anh hãy đi xem qua trấn, chỉ cần thấy khu nhà nào hợp lí, tôi sẽ lập tức giúp anh đàm phán. "

Trương Dương rất thích người có tính cách quả quyết nhất quán như vậy, hắn cười: "Bí thư Hoàng, vì câu này, tôi thật sự rất vui mừng quen được bằng hữu như vậy"

Hoàng Thế Nhân đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta đi uống, vừa uống vừa nói chuyện, trên đường đi anh có thể tìm luôn một địa điểm phù hợp. "

Hoàng Thế Nhân cũng hết lời khen ngợi chiến Hummer của Trương Dương, bí thư đảng ủy của trấn cũng là người từng trải, nhưng là lần đầu tiên được ngồi chiếc Hummer này, trong đầu nghĩ thầm: lãnh đạo có khác, đến xe cũng là loại sang trọng hoàng tráng. Trên đường đi Hoàng Thế Nhân giới thiệu qua với Trương Dương, trấn Thanh Long có tổng diện tích 367 km2, dân số khoảng 6, 2 vạn, có khoảng 28 thôn trực thuộc và 622 hợp tác xã. Diện tích canh tác có 4, 1 vạn mẫu, trong đó trồng lúa nước chiếm 2, 5 vạn mẫu. Diện tích núi chiếm 40, 6 vạn mẫu... Hoàng Thế Nhân cũng nhiền lần bị lãnh đạo thị gọi tới để tìm hiểu tình hình.

Trên đường qua nhà hàng Long Đàm, Trương Dương nhìn thấy phía dưới đập nước Thanh Long Đàm có một khu nhà tường vây bao quanh, trên viết dòng chữ tiểu học Thanh Long Đàm. Tuy nhiên cửa chính khép kín, trông có vẻ như đã bị bỏ hoang từ lâu, Trương Dương hỏi: "Đây là... "?

Hoàng Thế Nhân đáp: "Tiểu học Thanh Long Đàm, vừa mới chuyển đi năm ngoái, bây giờ đang bị bỏ hoang. "

Trương Dương nói: "Chúng ta vào xem một chút!"

Hoàng Thế Nhân gật, Trương Dương lái xe tiến vào cửa chính của trường tiểu học, con đường dẫn vào đây gập ghềnh chỗ lồi chỗ trũng, may mà xe của hắn là Hummer, nếu là xe bình thường e là đụng gầm xe.

Cửa chính của trường không hề khóa, mở cánh cửa ra có một ông già trông giữ trong đó. Bên trong khắp nơi đều chăn thả gà vịt, quanh sân dính đầy cứt gà phân vịt. Trương Dương đang đứng ở ngoài cửa nhìn vào, bên trong là hai khu nhà, phía trước là một dãy hai tầng, sau là dãy bốn tầng, đặc biệt ở đây có quảng trường rất rộng.

Từ ánh mắt của Trương Dương, Hoàng Thế Nhân nhận thấy hắn có vẻ hứng thú với nơi đây, cười giới thiệu: "Nơi đây địa thế tương đối trũng, mỗi năm cứ đến mùa mưa là bị lụt, rất ảnh hưởng đến học sinh. Sau đó cũng từng được xét đến việc tiến hành xây dựng đường ống thoát nước, nhưng chỉ vì một trường tiểu học mà chi phí nhiều nhân lực vật lực như vậy không ổn lắm. Cuối cùng trường tiểu học miếu Ngọc Hoàng được xây dựng, nên ủy ban quyết định hợp hai trường thành một, nơi đây giờ bị bỏ hoang. "

Người trông giữ ở đây có biết mặt Hoàng Thế Nhân, đối với người dân ở đây, chức bí thư đảng ủy thực sự lớn lao cao quý, ông ta cứ luống cuống đứng yên đó.

*****

Hoàng Thế Nhân nói: "Bầy gà vịt này của bác ạ?"

Lão luống cuống sợ sệt: "Của con gái tôi, nó nhờ tôi trông giúp.... Trông giữ nơi này nên tôi tiện thả vài con... "

Hoàng Thế Nhân cười không nói gì.

Trương Dương nói: "Nơi đây cũng được, dù sao cũng chỉ là tạm thời. Trước mùa mưa năm sau thì văn phòng mới đã được xây dựng rồi. "

Hoàng Thế Nhân gật rồi nhìn về phía ông lão: "Bác à, trong hai ngày tới bác cố gắng di chuyển đàn gà vịt này đi nhé, lãnh đạo tỉnh muốn chưng dụng khu này!"

Nhà hàng Thanh Long Đàm nằm ở bên cạnh Thanh Long Đàm, bên cạnh nhà hàng còn có một con suối, nước suối trắng đục cứ thế ào bọt chảy ra như chứa cả trân châu, người dân nơi đây còn gọi là suối trân châu. Trương Dương tới đây vừa nhìn đã nhận ra loại nước suối bị đục dính đầy váng dầu, hắn biết hẳn có liên quan tới nhà hàng Thanh Long Đàm này. Nguồi nước địa phương còn khuyết thiếu trong vấn đề quản lí, nhưng cũng đáng tội cho chủ nhà hàng này, Trương Dương vừa tới ăn nơi đây đã nhìn chằm chặp theo dõi gã, nhà hàng này cũng đã trở thành mục tiêu đầu tiên mà Trương đại quan nhân sẽ điều trị.

Hoàng Thế Nhân gọi thêm tổng cộng 6 người đi cùng, trấn trưởng Chu Thông Nguyên, phó trấn Trường Tiết Thành, chủ nhiệm văn phòng đảng Chu Tuấn Phong, chủ nhiệm phòng quản lí tổng hợp Phùng Khai Mô, trưởng ban tài chính Trường Tước Kiệt với trưởng ban quản lí đất đai Dương Hi Vĩ, thêm vào đó cả anh trai của gã là Hoàng Thế Cường. Tất cả có tám người đi cùng Trương Dương. Trương Dương cũng nhanh chóng phát hiện ra, ngoài Hoàng Thế Cường tiểu lượng kém ra thì bảy vị lãnh đạo trấn Thanh Long này đều uống được.

Tuy nhiên họ có uống được đến đâu Trương Dương cũng không sợ, hắn chưa từng có đối thủ.

Tuy nói uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng nó là một nét văn hóa đặc biệt, có thể nhanh chóng xích gần khoảng cách giữa người với người. Các cán bộ trấn xã biết Trương Dương là cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội, họ tỏ ra vô cùng tôn trọng và quan tâm tới hắn, suy cho cùng việc này cũng liên quan đến lợi ích thiết thực của bản thân họ.

Trấn trưởng Chu Thông Nguyên mặt đỏ rực nói: "Cục trưởng Trương, lần này khi lãnh đạo thị quyết định xây dựng thành phố, trấn Thanh Long chúng tôi có gần 80 km2 đất đem chưng dụng, hầu như chiếm 1/4 diện tích trấn, giải tỏa rất nhiều mặt bằng đất đai của nông dân, vậy đã có phương án bồi thường giải tỏa chưa?" Chu Thông Nguyên cứ uống vào là mặt đỏ, nhưng gã là người uống được nhất trong số tám người.

Trương Dương đáp: "Đã có rồi, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc thích hợp để công bố. " Kì thực hắn cũng không rõ về phương án bồi thường.

Chu Thông Nguyên cười: "Cục trưởng Trương, chúng ta đều là người một nhà mà không tiện tiết lộ sao?"

Trương Dương cười: "Cấp trên có chính sách, sợ rằng phương án nếu bị lộ sẽ gây ra chấn động không cần thiết, tuy nhiên có một điểm mọi người có thể yên tâm. Lãnh đạo thị sẽ xem xét đến lợi ích của nhân dân, tuyệt đối không để cho người dân chịu thiệt thòi. "

Trưởng ban quản lí đất đai Dương Hi Vĩ nói: "Cục trưởng, nghe nói tổng chỉ đạo lần này là một nữ cán bộ xinh đẹp. "

Trương Dương cười: "Là bí thư Tần Thanh, trước đây đồng chí ấy là phó thị trưởng Lam Sơn, thường ủy Lam Sơn. Năng lực làm việc cao, là một lãnh đạo ưu tú và cũng từng là lãnh đạo cũ của tôi. " Hắn vừa trả lời vừa uống. Hoàng Thế Cường dù sao cũng đi cùng với hắn, thấy hắn uống nhiều như vậy lo lắng: "Các cậu không được luân phiên chuốc rượu cục trưởng, như vậy là không công bằng. "

Chu Thông Nguyên cười: "Vậy chúng ta hãy cùng chúc giám đốc Hoàng. "

Hoàng Thế Cường vội xua tay: "Tôi không uống được!"

Hoàng Thế Nhân cười: "Anh à, anh yên tâm, cục trưởng Trương là lãnh đạo, chúng em không dám chuốc gì đâu, thế này đi, chúng ta uống vui là chính, cục trưởng thấy đủ thì thôi, chúng ta sẽ dừng vậy, chúng ta sẽ thật thoải mái. "

Trương Dương cầm một chén lên: "Chén này tôi chúc các vị! Chúng ta sau này nhất định phải giữ chặt liên lạc, công tác kiến thiết còn phải trông chờ nhiều vào sự tương trợ của các vị!"

Hoàng Thế Nhân đáp: "Cục trưởng thẳng thắn như vậy, công tác kiến thiết thành phố là đại sự ích nước lợi dân quan trọng, mấy cán bộ trấn xã như chúng tôi đương nhiên phải tận tâm tận lực ủng hộ! Chỉ cần chủ nhiệm Trương nói một câu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không có lấy một từ "không""

Trương Dương cười: "Được, hai ngày nữa tôi sẽ đến đưa công văn cố vấn cho các vị, không được thiếu ai cả, còn nữa, bí thư Hoàng, tôi sẽ tiến cử anh vào ban lãnh đạo chỉ huy kiến thiết. "

Hoàng Thế Nhân tuy hay được lãnh đạo thị gọi tới tìm hiểu tình hình, nhưng không ai ưng thuận tiến cử gã vào ban chỉ đạo kiến thiết. Nghe Trương Dương nói vậy, trong lòng không khỏi mừng rõ, gã lại thấy Trương Dương tương đối tỉnh táo càng chắc rằng đây không phải là lời say. Nhưng gã cũng không tin tưởng vào khả năng của Trương Dương mấy, đợi lúc đi vệ sinh, gã mới dò hỏi anh trai mình, Hoàng Thế Cường đáp: "Người này là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống, con nuôi của phó thủ tướng Văn, được quen biết hắn là may mắn đó. " Hoàng Thế Nhân nghe vậy trong lòng càng muốn kết thân với Trương Dương.

Tối đó tuy đám cán bộ trấn xã này nhiệt tình giữ lại nhưng Trương Dương vẫn quyết định trở về, Hoàng Thế Nhân cũng không yên tâm hắn uống rượu rồi lái xe về, gã để lái xe cầm lái đưa Trương Dương và anh trai trở về thị, trước khi đi, Hoàng Thế Nhân nắm lấy tay Trương Dương kéo sang một bên gốc cây, gã cũng uống chút ít nên nói thẳng ý mình: "Cục trưởng Trương, anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ bảo người sửa chữa khu trường đó, khoảng tuần sau nếu anh quay lại đảm bảo khác hẳn. "

Trương Dương cười: "Không cần trấn phải tổn hao kinh phí, bộ kiến thiết sẽ cấp kinh phí. "

Hoàng Thế Nhân đáp: "Cục trưởng, tuy chúng ta lần đầu gặp mặt, nhưng anh trai tôi đã giới thiệu anh đến đây, cũng có nghĩa anh là anh em với anh ấy, tôi thấy hai chúng ta cũng hợp nhau, anh vốn là lãnh đạo nhưng lại rất thoải mái, anh coi trọng tôi, đã coi tôi là bằng hữu, khiến tôi rất vinh dự, nói thật phía thị cũng thường xuyên hỏi han tình hình thành phố qua tối nhưng họ coi những cán bộ trấn này như người ngoài, cục trưởng, tôi bằng lòng kết giao bằng hữu với anh. "

Trương Dương đáp: "Thế Nhân à, anh lớn hơn tôi, chúng ta ngoài công việc ra đừng gọi cục trưởng hay bí thư gì nữa, tôi sẽ gọi anh là anh, nếu anh thấy được cứ gọi tôi là huynh đệ. Nói thật, công tác kiến thiết không thể tách rời khỏi anh, còn ai nắm rõ tình hình địa phương hơn anh chứ. Tôi không cần biết anh vui hay không nhưng lần này tôi đã định chọn anh rồi nhé, hãy chuẩn bị cho tốt, bộ chỉ đạo kiến thiết sẽ giao phó cho anh một vị trí, trước khi chúng tôi chuyển đến đây, anh cứ chuẩn bị cho một địa điểm văn phòng. " Đây cũng là chỗ thông minh của Trương Dương, muốn người khác vì mình trước tiên phải kéo người ta về phía mình, rồi khiến cho họ nảy sinh mong muốn làm chủ.

Chiêu này của Trương đại quan nhân quả nhiên hữu dụng, Hoàng Thế Nhân nắm chặt tay hắn: "Tôi chắc chắn rồi, các anh đến đây, cứ giao nhiệm vụ thông tri cho tôi là được, tôi sẽ dọn lối cho các lãnh đạo!"

Trương Dương cười ha ha

Hoàng Thế Nhân nói: "Đúng vậy, tôi nói đều là thật, sĩ vi tri kỉ giả tử, Trương đệ, cậu thật khác với những cán bộ khác, câu.... " Hoàng Thế Nhân không tìm được tính từ nào có thể thích hợp để miêu tả, gã liền giơ ngón giữa lên: "Sau này có việc phiền toái gì, cậu cứ tới tìm tôi!"

Đây chính là cái lợi lớn nhất của rượu, uống vào làm sôi sục máu lửa, uống kích thích tâm trạng, có thể mở rộng lòng người. Đương nhiên uống nhiều thì nói nhiều, Trương Dương có say cũng không đến nỗi nói lộ ra hết tâm tư mình cho người khác.

Hoàng Thế Nhân cứ thế cầm tay Trương Dương thủ thỉ khoảng 20 phút, anh trai hắn mới đến khuyên nhủ, Trương Dương lên xe, Hoàng Thế Cường cười nói: "Ngại quá, em trai tôi uống hơi quá chén!"

Trương Dương cười: "Giám đốc Hoàng, tôi và bí thư Hoàng thực là có duyên, sau này sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều. "

Hoàng Thế Cường đáp: "Nó thẳng tính lắm, bạn bè đều nói nó là người trượng nghĩa. "

Rượu vào làm người ta phấn trấn, Trương Dương tuy không say nhưng hắn cũng rất hưng phấn, anh tài xế lái xe đưa Hoàng Thế Cường về trước sau đó mới đưa Trương Dương về nhà, y dừng xe rồi tự bắt xe quay về.

Trương Dương gọi điện cho Tần Thanh, thông báo về địa điểm văn phòng, tiện thể bảo cô đến với hắn.

Tần Thanh đến khoảng 11h mới đến, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu, tuy Trương Dương đã tắm qua nhưng rượu vẫn nồng trên người. Tần Thanh cười khanh khách: "Uống hả?"

Trương Dương bước đến ôm cô vào lòng, hôn lên môi: "Chuyện địa điểm đặt văn phòng đã thu xếp xong rồi nhé"

Tần Thanh cười: "Hiệu xuất làm việc của anh thật đáng kinh ngạc. "

Trương Dương đáp: "Anh luôn nhiệt tình khi làm việc cho em!" Hắn lấy tay kéo tụt váy của Tần Thanh.

Tần Thanh đánh vào tay hắn: "Bỏ tay ra, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện này. "

Trương Dương cười: "Rượu khiến người ta mất tỉnh táo, anh sợ sẽ xảy ra chuyện nên mới đặc biệt nhờ bí thư Tần đến giúp đỡ. " Hắn nắm lấy tay cô rồi đặt xuống dưới.

Tần Thanh nhẹ nhàng nhéo hắn mắng: "Em bận rộn cả ngày rồi, còn chưa kịp tắm rửa gì!"

Trương Dương đáp: "Em đi thế đã ăn cơm chưa?"

Tần Thanh lắc đầu

Trương Dương cảm thấy hơi xót xa, hắn thở dài: "Chúng ta không được vì công việc mà quên ăn quên ngủ, nến em bệnh ra đó anh sẽ xót xa biết bao"

Tần Thanh đáp: "Ốm bệnh cũng là tại anh cả!" Cô cởi bỏ đôi giày bước vào phòng tắm

Tần Thanh vừa tắm xong bước ra, liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Trương Dương đang nấu cho cô bát mì trứng. Tuy không phải là sơn hào hải vị gì nhưng sự quan tâm đó đã khiến nàng cảm động.

*****

Trương Dương nói: "Mau đến ăn bổ xung năng lượng nào!"

Tần Thanh gật đầu, nàng mặc chiếc áo tắm của hắn có hơi rộng, nhưng trong mắt hắn, trông cô thật thướt tha và gợi cảm.

Lúc Tần Thanh ăn, Trương Dương báo cáo cho nàng lần nữa về thành quả ngày hôm nay.

Tần Thanh nói: "Được lắm, giao lưu với cán bộ địa phương là việc rất quan trọng, sau khi công tác kiến thiết bắt đầu, công tác giải tỏa cần phải dựa vào cán bộ địa phương, họ là người nắm rõ tình hình thực tế nhất, kinh nghiệm làm việc cũng đóng vai trò quan trọng. "

Trương Dương đáp: "Anh đã đồng ý sẽ mời cán bộ trấn Thanh Long là cố vấn, còn đồng ý để bí thư đảng ủy trấn Thanh Lòng là Hoàng Thế Nhân ra nhập bộ chỉ đạo kiến thiết. "

Tần Thanh ăn xong bát mì đứng dậy đi đem đi rửa, cô nói: "Không vấn đề, việc này cứ để em sắp xếp. Hôm nay em cũng đã đi gặp bí thư Lương, ông ấy đồng ý để chúng ta tiến hành cắt giảm và tổ hợp lại danh sách cán bộ nhân viên. Theo ông ấy, danh sách đưa ra chỉ là một phương án, cụ thể vẫn do chúng ta xử lí. Tuy nhiên, về tổng thể ông ấy cũng không hỏi nhiều, đều giao lại hết cho thị trưởng Phương.

Trương Dương nói: "Lời của ông ta không đáng tin, lúc đầu còn nói sẽ trọng dụng anh, kết quả thì sao, để anh làm cục nghiệp vụ xã hội, còn để Lưu Bảo Toàn lãnh đạo anh chứ"

Tần Thanh cười: "Đồ lòng dạ hẹp hòi, anh đã là thành viên của tổ chức đảng thành phố, chức vị hiện tại cũng không hề quan trọng, phân công công việc vẫn do em phụ trách, lãnh đạo thị có can thiệp cũng không được quá sâu. "

Trương Dương nói: "Chị Thanh à, anh chỉ cảm thấy lần này phía thị và phía tỉnh không hề đồng nhất!"

Tần Thanh gật đầu: "Vấn đề điều động em và anh chắc chắn không phải ý của phía thị. "

Trương Dương lại nói: "Chúng ta đều do bí thư Kiều trực tiếp chỉ danh, anh thật không hiểu nổi, em nói xem bí thư Kiều thích điểm gì của hai chúng ta chứ? Sao cứ phải đích danh chúng ta tới đây?"

Tần Thanh lắc đầu: "Em cũng không rõ, nói chung chúng ta làm tốt nhiệm vụ là được. " Cô cảm thấy Trương Dương dính lại phía sau mình, bèn nói: "Đừng có linh tinh. À, em muốn anh xin Thường Lăng Phong về chỗ anh. "

Trương Dương nói: "Anh cũng muốn phân hắn tới đây, trước khi đến Đông Giang anh đã thương lượng với hắn rồi, nhưng hắn không hứng với quan trường. "

Tần Thanh than thở: "Thường Lăng Phong là một nhân tài quản lí hiếm có, nếu hắn đồng ý giúp thì tốt quá/"

Trương Dương nói: "Không sao, anh có cách rồi!"

"Cách gì?"

Trương Dương đáp: "Phải đầu tư đúng chỗ, cũng giống như anh vậy, lúc đầu không muốn đến, nhưng nhìn thấy em anh lập tực theo đến. "

Tần Thanh nghe thấy câu này của hắn hơi ngẩn ra, cô hỏi: "Anh nói xem. Bí thư Kiều có nghe đồn gì không?"

Trương Dương ở phía sau xoa lấy cặp mông tròn đầy đặn của nàng: "Nghe gì cũng không sợ, anh đến Đông Giang là để phối hợp công tác với em, ủng hộ em. " Hắn vén tung áo choàng của nàng, phía trong bí thư Tần cũng không mặc gì, Trương đại quan nhân cứ thế tìm kiếm nơi nhạy cảm, hắn bất thình lình thọc lên.

Bí thư Tần kinh hãi hét á một tiếng, cô buông tay mấy chiếc bát đũa đang cầm rơi xuống bồn nước, hai tay nắm chặt lấy tủ bát, đôi môi mím rồi lại mấp máy liên tục, những lời định nói lúc nãy giờ hoàn toàn bay biến sạch sẽ....

Đến cuối tuần, Trương Dương đến nhà Tống Hoài Minh, đến Đông Giang lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến thăm. Lần này không đến tay không, hắn mua cho tiểu Canh mấy thứ đồ chơi. Liễu Ngọc Doanh thấy Trương Dương cầm nhiều đồ đến không khỏi trách hắn: "Đều là người nhà cả, con còn khách sáo gì?"

Trương Dương cười: "Chỉ là chút đồ chơi, cũng phải sớm hối lộ mới được, để sau này còn tránh cậu bé lớn lên lại phản đối con!"

Liễu Ngọc Doanh cười, Tống Hoài Minh đeo kính đi ra, Trương Dương ngạc nhiên: "Chú Tống, chú bị cận từ bao giờ thế?"

Tống Hoài Minh đáp: "Chuyện hai ngày nay ý mà, trước đây vẫn bình thường, bây giờ thì càng nặng hơn, chú vừa mới cắt kính, có lẽ là già thật rồi!" Ông tháo kính để xuống dưới, vuốt mũi nói: "Ngồi đi!"

Trương Dương ngồi xuống sô pha bên cạnh hỏi: "Tiểu đệ của cháu đâu ạ?"

Liễu Ngọc Doanh đáp: "Vừa mới ngủ rồi! Hai người cứ nói chuyện đi, dì đi chuẩn bị cơm trưa!"

Trương Dương nói: "Dì Liễu à, cứ đơn giải thôi, hôm nay con lái xe đến nên không uống rượu. " Hắn muốn thể hiện hình tương thật tốt trước mặt Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Lớp học trường đảng đã kết thúc rồi hà?"

Trương Dương gật đầu: "Lớp bồi dưỡng đã kết thúc, hiện tại cháu đang tham gia lớp nghiên cứu sinh, bây giờ càng thấy bản thân lĩnh hội được thêm nhiều kiến thức, bỗng nhiên muốn cố gắng tìm tòi học học để bồi dưỡng bản thân. "

Tống Hoài Minh hài lòng: "Trẻ tuổi thì phải nhân lúc còn trẻ mà học hỏi, không nên quá để tâm đến chuyện tình cảm" ông đẩy đĩa hoa quả trên bàn đến trước mặt Trương Dương.

Trương Dương dùng tăm xiên lấy một miếng cam nhét vào miệng.

Tống Hoài Minh nói: "Thế phía thị phân bổ công tác gì cho anh?"

Trương Dương đáp: "Là chức cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội a, " nói xong hắn lại thêm vào: "Phụ trách kế hoạch hóa, tranh chấp dân sự gì đó!"

Tống Hoài Minh không khỏi nhíu mày, ông vốn không chú ý công việc của Trương Dương, nhưng ông vẫn nghĩ phía Đông Giang chiêu mộ Trương Dương đến để chuyên trách công tác chiêu thương. Tuy nhiên, bây giờ lại phân bổ như vậy ông cũng thấy quá khác với tưởng tượng của mình, ông lạnh nhạt nói: "Công việc nào cũng quan trọng, nhất định không được vì công tác không như mong muốn mà nảy sinh tâm lí mâu thuẫn. "

Trương Dương cười: "Chú Tống, cháu là kiểu người này sao? Cháu đến Nam Tích làm chủ nhiệm thị ủy cũng vậy đấy thôi, tinh thần làm việc của cháu rất nhiệt tình. "

Tống Hoài Minh đáp: "Cũng nên như vậy. "

Trương Dương nói: "Cháu thấy lãnh đạo Đông Giang rất có ý, lúc đầu chiêu mộ cháu về Đông Giang vì cần nhân tài. Bây giờ lại phân bổ làn cục nghiệp vụ, nếu là tùy tiện sắp xếp như thế thì cũng hơi nhàn hạ. "

Tống Hoài Minh nói: "Nghe lời anh nói có vẻ như đang bất mãn với quyết định của lãnh đạo cấp trên?"

Trương Dương đáp: "Không phải là bất mãn, chỉ là không hiểu họ đang nghĩ gì? Công việc xây dựng còn chưa bắt đầu thì đã chia bè kết đảng thành hai bên, có còn là đang cân bằng quyền lực không đây?"

Tống Hoài Minh nói: "Việc của cấp trên không nên hỏi, anh cứ làm tốt phận sự là được. "

Trương Dương gật đầu, hắn cười: "Chú à, để cháu xem qua mắt cho chú nhé!"

Tống Hoài Minh nhìn hắn: "Cái này anh cũng biết sao?"

Trương Dương đáp: "Cũng nên biết một chút chứ ạ, nếu là cận thị đơn thuần con có thể châm cứu qua. Sau đó chú mát xoa cơ mắt theo cách của cháu là có thể chữa khỏi. Cũng có tác dụng thuyên giảm triệu chứng. "

Tống Hoài Minh nghe vậy vui mừng, ông vội bảo hắn dạy cách mát xoa. Trương Dương cẩn thận chỉ rõ chi tiết thủ pháp.

Sau khi Trương Dương rời khỏi nhà Tống Hoài Minh, trên đường lái xe đi hắn nhìn thấy Lương Thiên Chính và vợ đang dạo bước trong sân, đằng nào thì đã gặp, hắn đàng vẫy tay chào. Trương Dương dừng xe mở cửa đi xuống, cười nhìn Lương Thiên Chính: "Chào bí thư Lương!"

Lương Thiên Chính nhìn thấy Trương Dương lập tức biết hắn đi từ nhà Tống Hoài Minh ra, ông cười: "Trương Dương à, đến thăm tỉnh trưởng Tống phải không?"

Trương Dương cũng không phủ định, gật đầu: "Dì Liễu bảo cháu qua ăn cơm"

Lương Thiên Chính cười: "Nhạc phụ đại nhân tương lai thì phải qua lại nhiều một chút". Ông bảo vợ đi trước, mình đến nói chuyện với Trương Dương, cách đối xử rất thân thiện dễ gần: "Trương Dương à, cậu đã đến Đông Giang được một thời gian rồi, đã quen chưa?"

Trương Dương đáp: "Cũng được thời gian rồi, nhưng cháu mới chính thức làm được vài ngày, còn chưa hoàn toàn làm quen với công việc ạ. "

Lương Thiên Chính cười: "Tôi rất tin tưởng vào cậu. Lần này tôi đã cố gắng giành cậu từ tay bí thư Lí về đây, tôi tin rằng cậu sẽ không để tôi phải thất vọng"

Trương Dương nghĩ thầm lão cần gì phải giả vờ như này, không phải là cố ý kéo hắn về để báo thù gì đấy sao. Lão Lương này, tôi sẽ không để cho ông đắc ý đâu.

Trương Dương đáp: "Bí thư Lương, hai hôm trước cháu gọi điện cho mẹ nuôi, bà có nhắc đến chú. "

Lương Thiên chính ngẩn ra.

Trương Dương nói tiếp: "Mẹ nuôi nói, cháu phải biểu hiện thật tốt, nếu bà nghe thấy chú phản ánh gì không tốt về cháu, sẽ tìm cháu tính sổ. "

Lương Thiên Chính cười ầm lên nhưng cũng hiểu rõ trong đầu, Trương Dương đang thầm nhắc nhở mình. Ông vỗ vai Trương Dương: "Biểu hiện cho tốt, chỉ cần làm việc hiệu quả, cơ hội ở đây sẽ nhiều hơn hẳn ở Nam Tích. "

Trương Dương đáp: "Bí thư Lương, cháu muốn xin chú một việc"

Lương Thiên Chính cười: "Câu này, chỉ cần là yêu cầu công việc bình thường thì cứ nói. " Lương Thiên Chính cũng là lão làng, câu nói của ông cũng có ý loại trừ yêu cầu quá mức mà ngữ điệu lại nhẹ nhàng.

Trương Dương đáp: "Cháu muốn một chức quan!"

Lương Thiên Chính tròn mắt, ông từng gặp những kẻ mặt dày nhưng chưa từng dày đến độ này, ngang nhiên nên yêu cầu quan chức, hắn lại không mảy may xấu hổ.

Lương Thiên Chính cười: "Muốn chức quan? Ý cháu là không hài lòng với vị trí bây giờ?"

Trương Dương nói: "Rất không hài lòng ạ"

Lương Thiên Chính nói tiếp: "Chức cục trưởng vẫn chưa đủ sao?" Ý ông nói người muốn một bước lên trời sao chứ?

Trương Dương đáp: "Có lẽ bí thư vẫn chưa hiểu hết về cháu, cháu là một người chịu được áp lực, càng áp lực cháu càng bộc phát hết sức. Chú đừng sợ cháu phải gánh vách trọng trách, cháu có thể gánh vác được. Tuy vừa mới tiếp xúc công việc, nhưng cháu đã chuẩn bị đầy đủ tâm lí và tính chiếu đấu với công việc. Bí thư Tần lại là lãnh đạo giỏi, cũng từng là lãnh đạo của cháu, cháu tin vào năng lực của đồng chí ấy, nhưng một lãnh đạo thì cũng cần trợ giúp. Chú nói xem có đúng không ạ?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)