Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0800

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0800: Trao đổi tình báo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương hít vào một hơi, nếu thật sự giống với những gì Vinh Bằng Phi nói, thì đây là một vụ án lớn rồi.

Vinh Bằng Phi cầm cốc rượu lên rồi cạn một ly với Trương Dương, gã thấp giọng nói: "Những việc này vốn tôi không muốn nói với cậu, nhưng giờ đây Phì Hỉ đã bị quốc an đưa đi rồi, tôi không hề điều tra được chút tình báo nào từ miệng hắn ta, quan hệ của cậu và Đồng Tú Tú có lẽ rất tốt."

Trương Dương hiểu rồi, Vinh Bằng Phi muốn lợi dụng hắn để lấy được kết quả thẩm vấn từ phía quốc an.

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, chúng ta đã quen nhau không phải một hai ngày nữa rồi, cậu là người thế nào, điều này tôi biết rõ, sự việc tối hôm qua tôi không nói gì ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không nhìn thấy, nhưng tôi có thể đoán ra, không phải cậu muốn phủ nhận là có thể phủ nhận, Trương Dương cậu đang làm một việc khá nguy hiểm, có thể cậu cảm thấy cậu có đủ khả năng để bảo vệ bản thân mình, nhưng còn người khác thì sao? Cao Liêm Minh không có bản lĩnh như vậy, nếu như tối hôm qua xảy ra chuyện bất trắc, hậu quả của việc này sẽ thế nào?'

Trương Dương nói: "Tôi thật sự không muốn kéo anh ta vào chuyện này."

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, giúp tôi điều tra rõ ràng vụ án này, việc này đừng để liên hệ đến người nào khác nữa, tôi chỉ có một yêu cầu này thôi, hơn nữa tôi đảm bảo, tôi sẽ nói tất cả mọi điều tôi biết cho cậu."

Đương nhiên Trương Dương không thể hoàn toàn tin tưởng lời của Vinh Bằng Phi, công an cũng có nguyên tắc bảo mật của công an, Vinh Bằng Phi nhất định không nói hết tất cả nội tình sự việc cho hắn, gã nói như vậy chỉ là để Trương Dương cảm thấy thoải mái, Trương Dương nói: "Vinh cục, tôi hiểu rồi, Đồng Tú Tú nếu có phát hiện gì, tôi sẽ thông báo với anh ngay."

Vinh Bằng Phi gật đầu nói: "Còn nữa, lần sau trước khi sự việc phát sinh hãy gọi điện cho tôi, đừng để sự việc xảy ra rồi mới gọi."

Trương Dương cười nói: "Vậy thì anh phải hứa với tôi, khi hành động, không nên quá thu hút sự chú ý bằng những thứ như còi, đèn..."

Vinh Bằng Phi cười gật đầu.

Cao Liêm Minh về đến nhà, gã đã chuẩn bị tâm lý bị mắng một trận, nhưng điều làm cho gã bất ngờ là, cha gã lại không nói gì, thấy gã bước vào, y chỉ điềm đạm nói: "Đi tắm một cái đi!" Khi Cao Liêm Minh chuẩn bị đi, Cao Trọng Hòa lại thấp giọng nói: "Mẹ con không biết chuyện này, bà ấy đi dạo rồi."

Cao Liêm Minh đã hiểu, đợi đến khi gã tắm xong, lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cha gã đích thân xuống bếp làm món cá sợi mà gã ưa thích cho gã, Cao Liêm Minh đến phòng ăn, Cao Trung Hòa vừa bỏ tạp dề ra vừa nói: "Lâu lắm rồi không nấu cơm, con nếm thử xem thế nào."

Cao Liêm Minh yên lặng đơm một bát cơm cho cha, rồi mình cũng tự lấy một bát, cắm đầu vào yên lặng ăn, gã tưởng rằng cha sẽ hỏi mình, nhưng cha gã luôn giữ yên lặng từ đầu đến cuối. Cao Liêm Minh cuối cùng không chịu nổi nữa liền nói: "Cha, nếu cha muốn mắng con thì nhân cơ hội mẹ con chưa về, cha hãy mắng cho thỏa đi."

Cao Trọng Hòa gắp một ít thức ăn vào trong bát của gã, rồi điềm đạm cười nói: "Tại sao cha phải mắng con?"

Cao Liêm Minh nói: "vì chuyện tối qua!"

Cao Trọng Hòa nói: "Con đã trở về bình an, thì những điều khác không còn quan trọng nữa..."

Cao Liêm Minh nói: "Nhưng con không nghe lời cha..."

Cao Trọng Hòa nói: "Con cảm thấy mình đã làm sai rồi sao?'

Cao Liêm Minh lắc lắc đầu, gã không cho rằng mình đã làm sai.

Cao Trọng Hòa nói: "Con rất quen với Đồng Tú Tú à?"

Cao Liêm Minh cúi đầu ngượng ngùng: "Con đã quen cô ấy một thời gian rồi."

"Bạn gái của con?'

Cao Liêm Minh vội vàng giải thích: "Chưa đến mức đấy đâu, chỉ là con rất thích cô ấy."

Cao Trọng Hòa ăn xong bát cơ, Cao Liêm Minh vội vàng đơm bát khác cho cha.

Cao Trọng Hòa nói: "Con có biết thân phận thật sự của cô gái ấy không? Cô ấy là đặc công của quốc an!"

Cao Liêm Minh nói: "Giờ thì con biết rồi, nhưng con thật sự rất thích cô ấy."

Cao Trọng Hòa nói: "Con trai, con có lẽ không hiểu gì nhiều về chế độ nội bộ của quốc an, họ có những quy định rất nghiêm khắc về chuyện tình cảm, không thể nào yêu đương một cách tùy tiện."

Cao Liêm Minh không nói gì nữa.

Cao Trọng Hòa nói: "Các con không có hi vọng, một chút hi vọng cũng không."

Cao Liêm Minh nói: "Trên thế gian không có việc gì tuyệt đối, chỉ cần con nỗ lực, tất cả mọi thứ đều có thể thực hiện được."

Cao Trọng Hòa nói: "Con trai, có một việc cha muốn thương lượng với con."

Trong ấn tượng của Cao Liêm Minh, cha gã rất ít khi nói chuyện thoải mái với gã như hôm nay, gã bắt đầu ý thức được cha mình nhất định có mục đích gì đó.

Cao Trọng Hòa nói: "Dì của con cần gấp luật sư ở sở luật sư bên Hồng Kong, bà ấy muốn mời con qua đó giúp."

Cao Liêm Minh nói: "Con đang làm việc rất tốt, tại sao phải qua đó chứ?"

"Là để giúp, dì của con thương con như vậy, giờ đây bà ấy không đủ người làm, con qua đó giúp chẳng lẽ là điều không nên sao? Nếu như con không thích, thì con có thể giúp một thời gain trước, đến khi bà ấy tìm được người thích hợp thì con về."

Cao Liêm Minh nói: "Cha, cha đừng vòng vo với con nữa, cha muốn đẩy con ra khỏi đây đúng không? Con không đi, con cứ ở lại Đông Giang, con cảm thấy ở đây làm việc rất tốt."

Cao Trung Hòa rõ ràng đã bị chọc tức, y đập mạnh vào bàn rồi nói: "Con có tin cha sẽ bảo họ khai trừ con không!"

Cao Liêm Minh nói: "Con tin, con đương nhiên là tin rồi, cha là thường ủy tỉnh ủy, cha là thính trưởng công an, đừng nói đến việc khai trừ, dù là cha có muốn tống con vào tù, thì một câu cũng là đủ rồi, nhưng, con không đi, dù con có ở lại Đông Giang làm ăn mày, con cũng không đi!"

"Khốn nạn, tao cho mày ăn học bao nhiêu năm như vậy, không ngờ mày là một đứa chẳng có tương lai gì!" Cao Trọng Hòa không thể nào nén được hỏa khí nữa.

Cao Liêm Minh nói: "Con cứ vậy đấy, con không đi đâu cả."

Trương Dương đã hẹn gặp Đồng Tú Tú, cô lần này không đến một mình, mà người đến cùng cô còn có đồng nghiệp của quốc an, chuyên gia gỡ đạn Ngũ Đắc Chí, Trương Dương gặp được Ngũ Đắc Chí vội đứng dậy ôm thân thiết với gã, nếu như không có sự giúp đỡ của Ngũ Đắc Chí, thì hắn không thể nào tháo được quả bom hẹn giờ đó, từ một ý nghĩa nào đó, Ngũ Đắc Chí đã cứu tính mạng của Cao Liêm Minh và Niên Vân Phụng.

Ngũ Đắc Chí cười nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi phát hiện ra anh có thiên bẩm tháo bom, hay anh đến quốc an cùng tôi tháo bom cho rồi."

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không có bản lĩnh đó, hơn một trăm cân của tôi không ngăn được đạn."

Ngũ Đắc Chí nói: "Thật ra tháo bom giống như làm trò chơi vậy, chỉ cần mạnh dạn, là về cơ bản không vấn đề gì."

Đồng Tú Tú nói: "Anh ấy à, anh không cần sống, mà lại còn kéo cả người khác vào nữa, Trương Dương, anh đừng nghe anh ấy."

Ngũ Đắc Chí cười nhìn Đồng Tú Tú: "Em lúc nào cũng thích chọc phá anh."

Trương đại quan nhìn thấy một chút ngọt ngào trong ánh mắt của Đồng Tú Tú, hắn chợt ngớ người, ánh mắt của Đồng Tú Tú rõ ràng có chút khác thường, chẳng lẽ giữa cô ấy và Ngũ Đắc Chí có chút.... Trương đại quan để ý khi hai người nhìn nhau đều tỏ vẻ rất ngọt ngào dịu dàng, hắn lờ mờ nhận ra rằng phán đoán của mình có lẽ không sai, chỉ có nam nữ đang yêu nhau mới có cảm giác như vậy, Trương Dương chợt nghĩ đến Cao Liêm Minh, tên này chẳng phải thê thảm rồi sao, muốn tấn công Đồng Tú Tú, ngay cả tính mạng cũng dâng cho người đẹp, nhưng quanh đi quẩn lại, Đồng Tú Tú đã có người thương từ lâu rồi. Nhưng chuyện tình cảm chẳng ai là người quyết định được. Nếu như nói thật lòng, thì Ngũ Đắc Chí cũng rất được, càng huống hồ gã làm việc cũng một bộ phận với Đồng Tú tú, nên càng môn đăng hộ đối về nghề nghiệp.

Đồng Tú Tú nói: "Anh tìm tôi có việc gì?"

Trương Dương cũng không giấu gì cô ấy: "Phì Hỉ có nói ra manh mối gì không?"

Về chuyện này, Đồng Tú Tú có nợ Trương Dương một món nợ tình người, cô không hề giấu diếm: "Phì Hỉ đều quen với Cát Tinh Hỏa, Bang Tử, gã không tham dự vào chuyện bán thuốc phiện, chỉ là phụ trách đánh chém thôi, tổ chức này cực kì nghiêm mật, về cơ bản đều là liên lạc môt phía, Cát Tinh Hỏa và Bang Tử có lẽ là cùng địa vị với nhau, Lý Thành, Hoàng Quân..." Nhắc đến tên anh trai, Đồng Tú Tú không khỏi xót thương, cô cảm thấy hơi đau buồn: "Họ lại là cấp dưới, theo những gì Phì Hỉ nói, thì Cát Tinh Hỏa lợi dụng cửa hàng đồ khô của gã để che giấu, từ trước đến giờ gã luôn làm việc buôn bán thuốc phiện.

Trương Dương nói: "Đáng tiếc rằng Cát Tinh Hỏa đã chạy mất rồi."

Đồng Tú Tú nói: "Những việc này là việc đã nằm trong dự liệu, từ khi gã phái Phì Hỉ ra đã làm xong chuẩn bị tháo chạy rồi, cảm giác sự việc không đúng gã liền chạy trốn ngay."

Trương Dương nói: "Phì Hì chỉ nói những thứ này thôi sao?"

Đồng Tú Tú nói: "Anh ta còn nói một việc, đó là nhất định phải dìm anh vào chỗ chết!"

Trương Dương chau chau mày, đây chính là điều mà hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao đối phương lại hận hắn đến thấu xương như vậy? Cố ý tiết lộ địa chỉ lò nung cũ cho hắn biết, mục đích chính là dẫn Trương Dương vào tròng, Cao Liêm Minh và Đồng Tú Tú chỉ là mồi câu của họ mà thôi.

Đồng Tú Tú nói: "Anh quen bọn họ à?"

Trương Dương lắc lắc đầu: "Từ trước đến giờ tôi đâu có quen ai tên là Cát Tinh Hỏa, càng không quen cái tên khỉ khô Bang Tử kia."

Ngũ Đắc Chí nói: "Nhưng từ việc tối hôm qua, người đằng sau nhất định có thù với anh, nếu không thì cũng chẳng mạo hiểm đi giết anh như vậy chứ?"

Trương Dương nói: "Tôi thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là tôi đã đắc tội ai rồi?"

Đồng Tú Tú nói: "Việc này tôi nhất định sẽ điều tra ra, tôi không thể để anh họ tôi chết một cách oan uổng được."

*****

Trương Dương liền nói: "Tôi cảm thấy rằng việc này đã vượt ra ngoài phạm vi kiểm soát của quốc an các cô rồi."

Ngũ Đắc Chí nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, chuyện này vẫn nên giao cho hệ thống công an xử lý thì thỏa đáng hơn."

Đồng Tú Tú kiên quyết nói: "Không! Tôi nhất định phải tự mình điều tra chuyện này mới được!"

Ngũ Đắc Chí thầm thở dài một tiếng.

Trương Dương đã có được thứ mình cần, khi hắn đang chuẩn bị rời đi, thì Ngũ Đắc Chí lại nói: "Trương Dương, anh có thân thủ tốt như vậy, tại sao lại không gia nhập vào quốc an chúng tôi?"

Trương Dương hỏi lại: "Quốc an rất hay ho sao? Anh cho rằng một quan chức cấp chính sở thì oách hơn hay là một đặc công quốc an đến thân phận cũng không dám tiết lộ ra oách hơn?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Mỗi người không giống nhau, thì giá trị quan đương nhiên cũng khác nhau, nếu như tôi đổi vị trí cho anh, thì tôi nhất định không đồng ý."

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng sẽ không đồng ý!"

Sau khi cuộc điều tra lan đến Cát Tinh Hỏa và Bang Tử, liền không có được chút tiến triển nào nữa. Điều làm cho cả tổ chuyên án rất sốt ruột, còn việc buôn bán ma túy ở Đông Giang càng ngày càng mở rộng và trở nên khó kiểm soát, tỉnh đã coi đây là một vụ án quan trọng, chọn ra một đội quân tinh nhuệ từ các nơi, Vinh Bằng Phi đã đề cử Khương Lượng của Giang Thành dưới trướng mình để làm tổ trưởng tổ chuyên án. Khương Lượng đến Đông Giang làm còn một nguyên nhân nữa, con trai của gã giờ đây học ở trường cấp ba trong trường đại học sư phạm Đông Giang, gã đến đó làm cũng là để tiện chăm sóc con trai.

Trước khi Khương Lượng đến Đông Giang, gã không hề nói với ai cả, thậm chí gã cũng giữ bí mật với cả bạn tốt của gã là Trương Dương, khi báo cáo với Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi đã nói bằng một thái độ rất nghiêm trọng: "Khương Lượng, đây là vụ án khó phá nhất từ khi tôi bắt tay vào làm cảnh sát đến nay, những phần tử bán thuốc phiện cực kỳ xảo quyệt, tổ chức của chúng nghiêm mật, từ trên xuống dưới đều là liên lạc một phía, chúng tôi đã hạ được hai ổ trong số đó, nhưng vẫn không thể tìm được nguồn của thuốc phiện."

Khương Lượng nói: "Vinh cục yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn sức toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ lần này, cố gắng phá vụ án này trong thời gian sớm nhất."

Vinh Bằng Phi nói: "Khương Lượng, tôi biết khả năng làm việc của anh, tôi tin rằng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao phó lần này, nhưng có mấy điểm tôi phải nhắc nhở anh trước, một là, nhiệm vụ lần này khá khó khăn, anh là tổ trưởng tổ chuyên án, anh cũng phải chuẩn bị trước về việc có thể sẽ phải đánh nhau với phần tử tội phạm, trong quá trình phá án sẽ xuất hiện không ít nguy hiểm. Thứ hai, cần phải giữ bí mật, dù là với bạn của mình cũng không được phép tiết lộ những tình tiết liên quan đến vụ án. Thứ ba, tôi điều anh đến đây, là vì tôi nghi ngờ trong tổ chức chúng ta có nội gián, bọn bán thuốc phiện ngông cuồng đến vậy, chúng ta không thể tìm thấy con cá lớn đằng sau tấm màn, có lẽ là vì có người tiết lộ tin tức hành động của chúng ta cho bọn chúng."

Khương Lượng gật mạnh đầu.

Vinh Bằng Phi nói: "Anh đã xem qua hồ sơ vụ án rồi, anh có suy nghĩ gì không?"

Khương Lượng cười.

Vinh Bằng Phi khích lệ gã: "Đừng lo, có gì thì anh cứ nói nấy."

Khương Lượng nói: "Manh mối đã điều tra ra Cát Tinh Hỏa và Bang Tử rồi, trước đó chúng ta luôn hướng suy nghĩ vào việc thuốc phiện này đến từ nước ngoài, nhưng căn cứ vào những thuốc phiện chúng ta giành được hiện nay, những thuốc phiện này không giống với thuốc phiện đến từ Hồng Kong, độ thuần chất cao hơn, hơn nữa, với tình hình hiện tại, Đông Giang có thể là nơi tập trung của việc buôn bán thuốc phiện, số lượng thuốc phiện lớn như vậy, nếu như đều được buôn lậu từ nước ngoài vào, thì không thể nào tránh nổi con mắt của hải quan, năm kia tôi đã từng điều tra một vụ án chế tạo thuốc phiện, lợi dụng một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách là đã có thể sản xuất thuốc phiện rồi, đương nhiên quy mô của nó khá nhỏ. Điều này cũng đã cho chúng ta một con đường mới, số thuốc phiện được phát hiện ở Đông Giang này liệu có phải được sản xuất ở chính bản địa không?"

Vinh Bằng Phi gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, Khương Lượng, anh nói tiếp đi."

Khương Lượng nói: "Chế tạo loại thuốc phiện này cần thành phần chủ yếu là chất Ma Hoàng, thật ra chúng ta luôn giữ một nguyên tắc với những vụ án thuốc phiện, nếu chế tạo thuốc phiện thì bắt buộc phải tìm ra nguồn nguyên liệu, nhiều thuốc phiện như thế này cần một lượng lớn chất ma hoàng, trong nước có hai cách thường thấy để lấy được chất ma hoàng, một là trực tiếp mua nguyên liệu gốc, còn một cách nữa là lấy từ các loại thuốc, hợp chất theophylline, ephedrine kiềm cùng với hợp chất Paracetamol, Diphenhydramine đều có thể lấy được chất ma hoàng, những người kỹ thuật cao có thể lấy được trên 70% trong đó, hai loại thuốc này mặc dù đều là thuốc bị nhà nước quản lý nghiêm ngặt, nhưng lại dễ dàng có được hơn nhiều so với việc lấy được chất ma hoàng."

Vinh Bằng Phi nói: "Ý của anh là phải điều tra từ nguồn nguyên liệu?"

Khương Lượng nói: "Cần phải điều tra từ nguồn nguyên liệu. Chỉ cần điều tra ra nguồn nguyên liệu ma hoàng đến từ đâu, là thế thể tìm ra được tên bán thuốc phiện đang giấu mặt."

Vinh Bằng Phi nói: "Dựa đoán của anh có nghĩa là ở Đông Giang có tồn tại cơ sở chế tạo thuốc phiện ngầm."

Khương Lượng nói: "Theo những phán đoán của tôi, thì khả năng này rất lớn."

"Được, vậy thì cậu cứ điều tra thoải mái, xảy ra bất cứ chuyện gì tôi sẽ gánh cho anh." Thái độ của Vinh Bằng Phi làm cho Khương Lượng cảm thấy rất tự tin.

Rời khỏi phòng làm việc của Vinh Bằng Phi, Khương Lượng mới nhớ đến nên gọi cuộc điện thoại cho Trương Dương, gã cũng nghe nói ít nhiều về việc Trương Dương có liên quan đến vụ án này, vừa rồi những lời mà Vinh Bằng Phi nói có lẽ nhằm ám chỉ Trương Dương, ngành nào cũng có quy tắc ngành, rõ ràng là Trương Dương đã làm việc hơi vượt quá giới hạn của mình, làm cho hệ thống công an rất khó làm việc, Khương Lượng cũng suy nghĩ rất chu đáo, về sau chỉ có thể nói chuyện bạn bè chứ không thể nói chuyện công việc với Trương Dương.

Trương Dương nghe nói Khương Lượng được điều đến Đông Giang làm việc, ngay lập tức liền nói: "Này, Khương Lượng anh đúng là chẳng ra sao cả, chúng ta là quan hệ gì chứ? Anh đến Đông Giang mà cũng không báo trước với tôi một câu sao? Anh coi thường tôi có phải không hả?'

Khương Lượng cười nói: "Đừng đùa nữa, giờ đây cậu là phó tổng chỉ huy của khu đô thị mới Đông Giang, dưới một người mà trên vạn người!" Người nói vô ý nhưng người nghe có ý, Trương đại quan thầm nói, tên này nhất định có ý nói kháy hắn, một người đó chẳng phải là Tần Thanh hay sao? Những tin xấu về hắn và Tần Thanh, Khương Lượng biết rất rõ, Trương Dương nói: "Mẹ kiếp, anh thật là chẳng ra sao!'

Khương Lượng ngớ người, gã thật sự không nghĩ đến chuyện nói khích bác gì Trương Dương, Trương Dương nói như vậy làm gã đột nhiên nhớ ra, quan hệ của Trương Dương và Tần Thanh không bình thường như vậy, câu này của gã rõ ràng là vô tâm, nhưng với Trương Dương thì nhất định hắn sẽ nghĩ sang một hướng khác, Khương Lượng vội vàng giải thích: "Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi không có ý gì khác đâu."Câu nói này rõ ràng là càng nói càng đầy ý nghĩa.

Trương Dương cười hà hà một tiếng: "Gì nhỉ, tối nay tôi mời anh ăn cơm để đón anh nhé, chúng ta chọn địa điểm luôn đi, đến Vọng Giang Lâu nhé, tôi bảo Viên Ba chuẩn bị mời khách!"

Khương Lượng nói: "Thôi, người anh em, hôm nay tôi vừa đến Đông Giang, tôi muốn đi thăm con trai một chút, buổi tối đưa nó ra ngoài chơi, chúng ta đi uống vào hôm khác có được không?"

Trương Dương ngạc nhiên nói: "Con trai anh cũng đến Đông Giang rồi?"

Khương Lượng cười nói: "Năm nay nó thi đỗ vào trường cấp ba trong đại học sư phạm Đông Giang, thành tích khá tốt, bình thường ở trong trường học, lần này tôi đến cũng là để tiện chăm sóc nó."

Trương Dương nói: "Thế mà anh cũng không nói với tôi, người làm chú như tôi thế này dù gì cũng phải chăm sóc nó."

Khương Lượng nói: "Tôi thật sự không muốn nó tiếp xúc nhiều với anh, sợ anh dạy hư nó!"

Trương Dương cười ha ha, biết rằng hai cha con Khương Lượng lâu vậy không gặp nhất định muốn ở riêng với nhau, Trương Dương cũng không miễn cưỡng, hắn hàn huyên với Khương Lượng mấy câu nữa, rồi hỏi về việc công tác mà lần này Khương Lượng phụ trách.

Khương Lượng cũng không giấu hắn, gã nói một lượt về chuyện mình phụ trách tổ chuyên án, Trương Dương vừa nghe liền thở dài nói: "Khương Lượng, vụ án này rất khó giải quyết, công an và quốc an đều tham dự vào rồi, điều tra lâu như vậy mà vẫn chưa có kết quả gì hết."

Khương Lượng nói: "Đến đâu cũng là làm việc mà thôi, nếu như tôi không có năng lực phá án, thì tôi sẽ ngoan ngoãn về Giang Thành, nói thật lòng, tôi cũng không định ở lâu dài tại Đông Giang."

Trương Dương nói: "Đến đâu hay đến đó vậy, tôi thấy Vinh cục cũng không còn cách nào nữa mới điều cậu đến đây, người anh em, thứ khác thì không nói, nhưng có việc gì cần giúp đỡ thì anh đừng ngại tìm tôi, nhảy vào biển lửa tôi cũng cùng anh."

Câu này làm cho Khương Lượng ấm áp trong lòng, mặc dù Trương Dương nói rất khoa trương, nhưng Khương Lượng tin rằng những điều Trương Dương nói là sự thật, gã mỉm cười nói: "Được! Tôi không quên được anh đâu!"

Trương đại quan đặt điện thoại xuống, ngay lập tức tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Tần Thanh gọi cho hắn.

Trương Dương đến phòng làm việc của Tần Thanh, nhìn bí thư Tần mặc một bộ quần áo màu đen ngồi ở trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi nghĩ đến việc vừa rồi Khương Lượng nói dưới một người mà trên vạn người, bở môi liền nở một nụ cười.

Tần Thanh rất hiểu tính Trương Dương, thấy hắn cười như vậy, đã biết hắn chẳng có ý đồ gì tốt, Tần Thanh nói: "Tiểu Trương, ngồi xuống đây, tôi tìm cậu có việc đây!"

Trương Dương nhìn, rồi cười ngồi xuống ghế sô pha.

Tần Thanh nói tiếp: "Thành phố rất ủng hộ việc xây dựng lại Thu Hà Tự, bí thư Lương cũng rất coi trọng, khi em thông báo vấn đề này cho ông ấy, ông ấy ngay lập tức đã tiến hành thảo luận trên cuộc họp thường ủy, và đã được thông qua rồi, em đã nói tin này với Tuệ Không pháp sư, ông ấy sẽ chuẩn bị tiền ở Hồng Kong, Đài Loan, Ma Cao, cố gắng đến mùa xuân năm sau bắt đầu công việc xây dựng lại Thu Hà Tự."

Trương Dương nói: "Việc tốt mà, không ngờ lần này hiệu suất làm việc của thành phố chúng ta lại cao như vậy."

Tần Thanh nói: "Thành phố rất ủng hộ việc xây dựng khu đô thị mới mà, nên thông qua rất nhiều việc cho chúng ta. Em gọi anh đến đây, là vì chuyện của Thu Hà Tự, công tác xây dựng lại chùa chiền lần này, cố gắng khôi phục lại ở mức lớn nhất Thu Hà Tự, điều này cần phải thu thập rất nhiều tư liệu lịch sử, cần phải thỉnh giáo nhiều chuyên gia liên quan, việc xây dựng kiến trúc cổ cũng không giống với việc xây dựng các công trình kiến trúc bình thường, cần phải có đội ngũ kiến trúc chuyên nghiệp đến."

Trương Dương nói: "Về mặt này anh cũng là người ngoài đại thôi, có điều có một người rất lợi hại, em mời người đó đến là được rồi."

Tần Thanh nói: "Ai vậy?" Thật ra cô đã đoán được người mà Trương Dương nói đến là ai rồi.

Trương Dương nói: "Cha của em! Lúc đầu phố cổ Giang Thành, tường thành cổ, nha môn cổ đều là do ông sửa sang mà. Một chuyên gia giỏi như vậy mà không dùng, em còn muốn mời ai nữa?"

Tần Thanh nói: "Em không phải chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng ông ấy là cha em, nếu như em mời ông ấy đến, thì người khác liệu có nói rằng em lợi dụng tình riêng không?"

Trương Dương không nhịn nổi cười: "Cái gì mà em gọi là lợi dụng tình riêng chứ, với người như cha em, chỉ muốn dành hết tiền lương của mình cho những công trình cổ thôi, không hề nghĩ đến việc lấy một chút lợi lộc nào của quốc gia cả, nếu như ông đến làm cố vấn, thì em chăm sóc ông cũng tiện hơn."

Tần Thanh liền gật đầu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)