Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0803

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0803: Bắn nhanh lên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Kim Vĩnh Lượng thấy sức lực của Trương Dương kinh người, bèn chọn cho hắn một chiếc cung kép với chất liệu chủ yếu là trúc, đây là một chiếc cung rất dài, uy lực lớn, bắn được xa, yêu cầu rất cao về sức lực của xạ thủ, mũi tên đi cùng với nó cũng là được đặc chế, nặng gấp đôi so với những cây cung bình thường khác.

Kim Vĩnh Lượng nói: "Chiếc cung này được nhập khảu từ Nhật Bản, từ lúc mở trường săn đến bây giờ đều chưa có ai chọn." Trương Dương thử kéo chiếc cung, biểu thị sự hài lòng với độ mạnh mẽ của nó.

Phùng Cảnh Lượng cũng đến thử, gã chỉ kéo đến một nửa, đã không thở được ra hơi rồi, giờ mới biết rằng sực lực của Trương Dương không phải là thứ gã có thể so bì.

Mỗi người đều chọn cho mình vũ khí mình ưng ý, Kim Vĩnh Lượng nói: "Trường săn phân thành ba khu vực nhỏ, bên ngoài là những động vật nhỏ như thỏ, gà, ở giữa là những động vật lớn, có rất nhiều nai hoa, khu trung tâm không mở cửa."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Còn con nào lớn hơn chút không?"

Kim Vĩnh Lượng nói: "Có sói, có điều phải dùng súng săn kìa..."

Từ Kiến Cơ nói: "Thế thì đi săn sói đi! Không dùng súng săn, mà dùng cung tên!" Lúc này mọi người đều coi mình là hiệp khách cả.

Kim Vĩnh Lượng nói: "Vậy thì phải có người của chúng tôi đi cùng, mặc dù sói là sói được nuôi, nhưng dù sao thì chúng vẫn có dã tính."

Mặc dù Trương Dương cảm thấy hơi mạo hiểm, nhưng thấy họ hứng khởi như vậy, dù sao hắn cũng không thể nào phá hoại hứng thú của người ta, bèn khuyên họ đừng đi săn sói vội, mà phải luyện một chút đã.

Sau khi họ chọn vũ khí xong, liền đi cùng huấn luyện viên đến trường săn, những người khách đến đây đều là đã tiếp xúc với vũ khí, nhưng đa số đều không quen với việc bắn cung, rất nhiều người thậm chí còn chưa động đến bao giờ, huấn luyện viên thị phạm cho họ trước một lần, sau đó bảo Từ Kiến Cơ làm trước, động tác của Từ Kiến Cơ khá chuẩn, nhưng bắn đến năm tên, chẳng có mũi tên nào trúng vào bia cả. Chu Hưng Quốc khá hơn gã một chút, bắn ra năm tên, thì có bốn tên trúng vào bia, trong đó hai tên trúng vào giữa bia.

Tiết Vĩ Đồng chọn chiếc nỏ máy, vì có hệ thống ngắm bắn hiện đại, nên vũ khí này không khó bằng cung tên. Cô bắn ra năm mũi tên, tiến bộ hơn so với Chu Hưng Quốc, có ba mũi tên trúng vào tâm bia.

Huấn luyện viên nhắc nhở Tiết Vĩ Đồng, khoảng cách bắn của nỏ phải ngắn hơn cung tên, ưu thế là ở tốc độ bắn nhanh, ngắm chuẩn.

Trương Dương cầm chiếc cung kép dài đó, không có ý định bắn thử, khi mọi người yêu cầu nhiều lần, hắn mới miễn cưỡng lấy ra một mũi tên, đứng ở trước tháp, ngắm chuẩn vào chiếc bia, bỏ tay phải ra, cung tên bắn nhanh như sao băng về phía trước, vì chiếc cung này có sức rất lớn, vì vậy tốc độ bắn của mũi tên nhanh hơn gấp nhiều lần so với những loại cung tên khác, sau khi mũi tên rời khỏi dây cung, gần như lao thẳng về phía trước, đầu nhọn phát ra tiếng ù ù.

Tất cả mọi người đều cảm thấy uy lực của mũi tên này rất lớn, gần như không có thời gian suy nghĩ xem tốc độ của nó là bao nhiêu nữa, mũi tên đã cắm phập vào tâm bia, đầu nhọn của mũi tên xuyên qua bia, đâm thẳng ra đằng sau tạo thành môt jloox.

Phùng Cảnh Lượng nhìn thấy cảnh đó không ngớt lời khen, rồi lại nhìn bên cạnh, những người khác cũng đang tấm tắc như mình.

Huấn luyện viên chớp chớp mắt liên tục, dường như không tin được những gì mình nhìn thấy nữa, nếu nói rằng mũi tên cắm đúng vào tâm bia có thể là may mắn, nhưng sức lực đó thì không thể nào điều trùng hợp được, một mũi tên xuyên qua cả tâm, cần một độ chuẩn xác và sức lực rất lớn, ít nhất là gã không thể nào làm được.

Trương đại quan cười hà hà nói: "Trùng hợp, trùng hợp thôi!" Tiết Vĩ Đồng vỗ vỗ vai hắn rồi nói: "Khiêm nhường, làm người phải khiêm nhường."

Một hàng người dưới sự dẫn dắt của hai người khác cưỡi ngựa đi vào khu săn bắn, vì cuộc săn ngày hôm nay, Trương Dương đã nói trước với Viên Ba, bao trọn trường săn Bát Kỳ này, không tiếp bất kì khách nào khác.

Vừa bước vào thảm cỏ xanh rì, Tiết Vĩ Đồng đã cảm thấy hưng phấn hẳn lên, đến đây có cảm giác như muốn rong ruổi ngựa đi khắp thiên hạ vậy, cô thúc con ngựa Mông Cổ chạy về phía tước, một người hướng dẫn đi theo phía sau.

Từ Kiến Cơ và Phùng Cảnh Lượng cũng hò reo thúc ngựa.

Chu Hưng Quốc và Trương Dương chậm chạp rớt lại phía sau, gã cười nói: "Đúng là món mới mẻ, dùng cung để săn, dường như được quay lại thời cổ đại vậy."

Đáng tiếc quá trình săn của họ không hề thuận lợi, chạy ở ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy một con thỏ, Tiết Vĩ Đồng giương nỏ lên, nhắm thẳng vào con thỏ bóp cò mấy lần, vì sao phải bóp cò liên tục, vì cô không chắc chắn, đừng tưởng vừa rồi có ba mũi tên trúng vào tâm bia, nhưng giờ đây là đang cưỡi trên lưng ngựa, làm sao bắn dễ dàng như vậy được? Sau khi một hàng cung tên đã được bắn ra, con ngựa đó chẳng hề tổn hại gì, chạy băng băng vào bụi cỏ.

Từ Kiến Cơ giương cung tên, gã xuống hẳn ngựa, đứng ở đó ngắm chuẩn, tay ổn định hơn một chút, nhưng đến khi gã chuẩn bị xong xuôi, thì con thỏ đó đã trốn hẳ vào lùm cỏ không thấy đâu nữa rồi.

Chu Hưng Quốc cười: "Mọi người thật sự coi mình là anh hùng xạ điêu rồi đấy à?"

Trương Dương chỉ lên trên trời rồi nói: "Đại điêu thì không có, nhưng đại nhạn thì không ít đâu, Kiến Cơ, anh bắn lên trời đi!"

Mỗi năm vào dịp thu sang là lúc Nhạn bay từ nam về bắc, trên trời thỉnh thoảng lại có một đám nhạn bay qua, Từ Kiến Cơ ngước đầu nhìn lên bầu trời, đàn nhạn bay quá cao, chỉ dựa vào chiếc cung tên trong tay gã, có lẽ chẳng thể chạm được vào lông nhạn. Từ Kiến Cơ cũng biết tự lượng sức mình, gã lắc lắc đầu: "Cao quá!"

Tiết Vĩ Đồng không đuổi kịp đám thỏ, lại nhảy xuống từ lưng ngựa: "Này! Thế này là thế nào chứ? Săn bắn là hoạt động tập thể, cần phải mọi người phối hợp cùng hành động, Trương Dương, Chu lão đại, hai người các anh tiêu cực quá, cứ thế này, thì chúng ta không bắt được con gì, chẳng phải đói rồi sao?' Cô nói xong, liền phát hiện ra mấy người đều nhìn lên trên bầu trời, Tiết Vĩ Đồng nói: "Thiên nga à?"

Phùng Cảnh Lượng nói: "Toàn là chim nhạn thôi." Nói xong ngay lập tức gã ý thức được mình đã lắm lời, Tiết Vĩ Đồng đang chửi khéo gã là một con cóc.

Cóc muốn ăn thịt thiên nga, họ đương nhiên không phải là có, có điều họ cũng rất muốn ăn thịt chim nhạn, Chu Hưng Quốc kéo mũi tên, thử bắn ra một mũi, sức lực của gã rõ ràng không đủ, mũi tên vẫy chưa bay đến độ cao của đàn nhạn, sức lực đã dùng cạn rồi, nó liền rơi xuống đất.

Tiết Vĩ Đồng lên nỏ, cũng bắn lên trời, cự ly bắn của nỏ còn gần hơn, cô rõ ràng là đang lãng phí đạn dược. Nhìn đám nhạn bay ngày càng xa, Tiết Vĩ Đồng lo: "Bắn đi! Trương Dương! Anh bắn đi chứ!"

Trương đại quan thấy Tiết Vĩ Đồng nói vậy, đột nhiên nghĩ sang chuyện khác, gặp phải ánh mắt của Phùng Cảnh Lượng, phát hiện tên này cũng mặt đầy ý xấu xa: "Trương Dương, Tiết gia bảo anh 'bắn' nhanh lên kìa!" (Chữ "Xạ" trong tiếng Trung có nghĩa là bắn, nhưng cũng dùng với một nghĩa lóng là xuất tinh)

Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ cũng nói: "Trương Dương, anh bắn nhanh lên!" Thái độ mỗi người đều kỳ lạ.

Trương đại quan đương nhiên hiểu rằng đám người này đang trêu chọc, nhưng Tiết Vĩ Đồng lại không nhận ra: "Trương Dương, anh bắn nhanh lên, tôi đợi lâu quá rồi!"

Trương đại quan thật sự không chịu nổi nữa, nếu cứ thế này, thì có lẽ sẽ cười bể bụng mất, hắn cưỡi ngựa đi lên đằng trước, đằng sau vang lên tiếng cười của Chu Hưng Quốc và mấy người nữa, Tiết Vĩ Đồng khó chịu lườm bọn họ: "Cười gì mà cười? Các anh đúng là vô dụng, có bắn bao nhiêu cũng là lãng phí cả thôi, Trương Dương, trông cậy hết vào anh đấy, bắn nhanh lên!"

Trương đại quan rút ra một mũi tên, vừa cưỡi ngựa, vừa nhắm thẳng lên trời, nhưng nghe thấy đằng sau vang lên tiếng giục của Tiết Vĩ Đồng: "Trương Dương, anh bắn nhanh lên!" Trương đại quan liền phì cười một tiếng, mũi tên này bắn không trúng vào đâu cả.

Tiết Vĩ Đồng cưỡi ngựa đuổi theo: "Không bắn trúng, Trương Dương, anh nhắm chuẩn vào rồi bắn lại đi!"

Phùng Cảnh Lượng ở phía sau buồn cười đến độ rớt từ trên lưng ngựa xuống.

Chu Hưng Quốc cũng cười, chỉ vào Phùng Cảnh Lượng mắng: "Mẹ kiếp, đúng là chẳng ra sao cả, cười cái gì mà cười? Có gì mà đáng cười chứ?"

Từ Kiến Cơ nói: "Trương Dương, anh bắn nhanh lên, anh bắn nhanh lên đi chứ!" Cũng chỉ khi Tiết Vĩ Đồng đi xa rồi gã mới dám nói vậy, lời này nếu như để Tiết Vĩ Đồng nghe thấy, nhất định sẽ không tha cho gã.

Chu Hưng Quốc cười đến độ không dựng thẳng được lưng, mắng: "Các anh đúng là chẳng tốt đẹp gì, Tiết gia của chúng ta đơn thuần, người ta không nghĩ nhiều như vậy, không ai được cười cả, để xem Trương Dương bắn thế nào." Nói đến đây, gã cũng cười ha ha.

Trương đại quan lại rút ra một mũi tên, ở mũi tên thứ hai này, hắn muốn thể hiện cung pháp của mình, cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu lại, cung như vầng trăng, nhắm chuẩn vào đàn nhạn trên trời, mũi tên như sao băng, đầu nhọn tạo thành một vệt sáng trên trời.

Tiếng cười của tất cả mọi người đều tắt ngấm, ánh mắt nhìn lên nền trời, thấy đàn nhạn trở nên hỗn loạn, sau đó một con nhạn lớn từ trong không trung rơi xuống đất, mũi tên đâm xuyên qua bia vừa rồi của Trương Dương không làm họ chấn động như lúc này, cần phải biết đàn nhạn đang chuyển động, còn Trương Dương lại cưỡi trên lưng ngựa, bắn mục tiêu di động trong lúc mình đang chuyển động, khó hơn rất nhiều so với việc bắn mục tiêu cố định, nhưng Trương Dương vẫn bắn trúng mục tiêu.

*****

Tiết Vĩ Đồng hét lên sung sướng, đuổi ngựa về phía con nhạn rơi xuống, con nhạn vừa rơi xuống đất, cô ta đã chạy đến nơi rồi, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiết Vĩ Đồng khá tốt, từ trên ngựa, hai chân vẫn không rời cương, người khom xuống, giơ tay nhặt con chim nhạn ở dưới đất lên, con chim nhạn này nặng đến gần năm cân, Tiết Vĩ Đồng nói: "Con nhạn béo quá."

Rồi lại nhìn thấy mũi tên đâm xuyên qua con chim nhạn, Tiết Vĩ Đồng khen ngợi: "Trương Dương, anh bắn thật là chuẩn!"

Lần này không ai cười cô ấy nữa, tất cả mọi người đều bị cung pháp của Trương Dương làm cho chấn động, ai nấy đều ầm ầm nói về chiến lợi phẩm, và không ngớt lời khen ngợi kỹ thuật bắn của Trương Dương.

Từ Kiến Cơ nói: "Trương Dương, trình độ của anh đã đạt đến mức bách bộ xuyên dương, một mũi tên trúng hai con chim rồi đúng không?"

Trương Dương cười nói: "Làm gì được lợi hại như vậy, tôi chỉ là bắn bừa, bắn bừa thôi."

Họ tiếp tục đi về đằng trước, dần dần thú săn trở nên nhiều hơn, và kỹ thuật bắn của họ cũng trở nên thuần thục hơn, ai nấy đều có chiến lợi phẩm, Tiết Vĩ Đồng bắn trúng hai con gà, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ mỗi người bắn trúng một con thỏ, ngay cả Phùng Cảnh Lượng chưa từng săn bao giờ cũng bắn được một con chim. Còn Trương Dương thì lại không bắn gì nữa từ sau khi bắn rớt con nhạn kia, nhiệm vụ hôm nay của hắn là đi cùng những người khách này, chứ không phải là tỏ vẻ trước mặt họ.

Những thú săn ở bên ngoài chỉ dùng để luyện kỹ thuật, bên trong mới có những thú săn cỡ lớn, mấy người đều rất hứng khởi, muốn đi vào bên trong ngay, hai người hướng dẫn liên lạc với trung tâm quản lý một chút, ông chủ Kim Vĩnh Lượng đồng ý để họ vào trong.

Địa hình của trường săn bên trong bắt đầu nâng cao dần, mặc dù núi Thiết Đề không cao, nhưng cây cối rậm vạp, sau khi vào trường bắn phía trong, họ phân thành hai đội, Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng, Phùng Cảnh Lượng một đội, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ một đội, mỗi đội có một người hướng dẫn, người hướng dẫn có súng săn, đây là để bảo vệ sự an toàn của họ, trên thực tế, giờ vẫn chưa thả sói, cả trường săn không có một con vật săn hung dữ nào.

Sau khi phân đội không lâu, đội của Trương Dương liền phát hiện ra một con nai hoa, PHùng Cảnh Lượng bắn mấy mũi tên đều không trúng cả, Tiết Vĩ Đồng mặc dù là con gái, nhưng tính tình lại hung hãn, rất to gan lớn mật, vừa gặp được thú săn đã muốn xông lên rồi, có xu hướng muốn xông lên, Trương đại quan chỉ có thể thúc ngựa đuổi theo đằng sau cô ấy, đáng tiếc rằng con ngựa hắn dùng chạy không nhanh cho lắm.

Tiết Vĩ Đồng giương cung, không ngừng bóp cò, mặc dù cô bắn không tồi khi tập, nhưng khi đến thời khắc quan trọng, cô chẳng còn chú ý gì đến kỹ thuật nhắm trúng nữa rồi, Trương đại quan thấy tư thế cô bắn, cảm giác nha đình này không nên chọn nỏ, cần phải cho cô ta một khẩu súng thì đúng hơn, cô ta giỏi nhất là bắn hàng loạt.

Loại bắn hàng loạt này tỉ lệ trúng rất thấp, mặc dù Tiết Vĩ Đồng đã bắn ra gần hai mươi mũi tên, nhưng chỉ có một mũi găm trúng vào con nai, con nai đau đến độ chạy điên cuồng, chớp mắt đã biến mất vào trong rừng rậm.

Đằng trước có mọc dày đặc, ngựa không tiện đi vào, Tiết Vĩ Đồng xuống ngựa, vất dây cương cho người hướng dẫn, rồi đi bộ vào trong rừng.

Mặc dù Trương Dương khởi động rất nhanh, nhưng con ngựa lại không ra gì, nên đến muộn nhất, khi đến nơi, hắn cũng xuống ngựa, đưa cương cho người hướng dẫn, rồi gọi Tiết Vĩ Đồng đang đi đằng trước: "Tiết gia, cô đợi tôi một chút!"

Tiết Vĩ Đồng vang lên tiếng nói từ phía trong: "Đợi được anh thì con nai chạy mất rồi!"

Trương Dương nhìn sang Phùng Cảnh Lượng, Phùng Cảnh Lượng lắc lắc đầu nói: "Tôi ở đây đợi mọi người, anh đi đi."

Trương Dương nhanh chóng bước vào trong.

Tiết Vĩ Đồng bước vào trong rừng đã mất dấu của con nai, cô đi theo vết máu, đằng trước đã không còn đường nữa, cô nhấc chân đạp vào lùm cỏ, đột nhiên nghe thấy Trương Dương nói: "Đừng cử động!"

Tiết Vĩ Đồng dừng động tác lại, ánh mắt nhìn về phía dưới, thì nhìn thấy một con rắn độc màu lòe loẹt đang phùng mang, ngước cổ nhìn cô ta.

Tiết Vĩ Đồng chầm chậm giương chiếc nỏ lên, ngầm nhắm vào phần đầu của con rắn độc, con rắn đó dường như cảm thấy có nguy hiểm gần kề, đột nhiên nó chồm dậy, bắn về phía Tiết Vĩ Đồng nhanh như đạn bắn.

Tiết Vĩ Đồng kêu thất thanh, bóp cò mấy phát liền, ngay cả cự li gần cô cũng dùng bắn hàng loạt. Cô ta có thể nhìn thấy con rắn độc đó há to miệng, răng nanh còn đang nhỏ độc, trong thời khắc con rắn độc chuẩn bị ngoạm vào người cô ấy, một chiếc dao phóng đến, lưỡi đao đâm trúng vào người con rắn độc, mang theo xác của nó găm lên trên cây, cơ thể đầy màu sắc của con rắn độc vẫn chưa chết, không ngừng ngọ nguậy ở trên cây.

Tiết Vĩ Đồng mặc dù to gan lớn mật, nhưng lúc này cũng sợ toát mồ hôi, Trương Dương bước từng bước lớn đến, rút con dao ở trên cây ra, chặt đầu con rắn độc, rồi cầm cơ thể con rắn vẫn đang chuyển động rồi nói: "Thứ tốt đây, chắc chắn là rất ngon!"

Tiết Vĩ Đồng hít vào một hơi dài, trên mũi cô lấm tấm những mồ hôi, cô nói: "Dao tốt lắm!"

Trương Dương cười nói: "Lúc còn nhỏ tôi quăng bút chì quen rồi, quăng nhiều đã trở thành một môn nghệ thuật."

Tiết Vĩ Đồng cười, đương nhiên cô ta không thể tin tưởng những lời đó của hắn.

Lúc hoàng hôn, hai đội lại gộp lại với nhau, Trương Dương đã săn được mấy con gà rừng, nhưng nếu như so sánh ra thì bên Chu Hưng Quốc vẫn nhiều thu hoạch hơn, con nai bị Tiết Vĩ Đồng bắn bị thương gặp phải bọn họ, Từ Kiến Cơ đã giết chết nó.

Trận săn bắn đặc biệt này làm cho ai nấy đều cảm thấy rất vui, hai người hướng dẫn dẫn họ đến nửa núi để cắm trại, đến đó, ngựa đã không cần nữa, đứng ở chỗ mà họ ở, vẫn có thể nhìn thấy cảnh dưới núi, Từ Kiến Cơ nói: "Chẳng phải nói là có sói sao?"

Một người hướng dẫn đang lột da con nai liền nói: "Có ở trong kia, đợi ăn tối xong, tôi đưa mọi người đi săn đêm!"

Tiết Vĩ Đồng không đợi được nữa: "Tại sao lại phải đợi đến tối chứ."

Người hướng dẫn cười nói: "Buổi tối hứng thú hơn mà!"

Từ Kiến Cơ nói: "Mấy con sói?"

Người hướng dẫn nói: "Một con thôi, sói sợ nhất là cả một đám, điều quan trọng nhất là phải đảm bảo sự an toàn của mọi người."

Phùng Cảnh Lượng là một người không thích sự kích thích, chạy theo đến nửa ngày trời, thu hoạch của gã là ít nhất, gã mệt ngồi trên một mỏm đá không muốn đứng dậy, Phùng Cảnh Lượng nói: "Nguy hiểm không?"

Người hướng dẫn nói: "Có tính nguy hiểm nhất định, có điều, chúng tôi đều mang theo sung cả, không sao đâu, săn đêm rất thú vị đó."

Họ ăn cơm ở trại, Phùng Cảnh Lượng vốn đã không quen với nơi đây, hơn nữa lại bị chút cảm, nên đã bị đau bụng, mấy người thương lượng, để Phùng Cảnh Lượng ở lại trại, rồi bảo một người hướng dẫn ở lại chăm sóc gã, những người khác thì cùng người hướng dẫn đi vào trường săn.

Vì buổi tối chỉ thả mọt con sói ra, nên một người hướng dẫn đi theo đã là đủ rồi.

Săn vào buổi tối, hơn nữa nghe nói có cả sói, mấy người đều cảm thấy rất kích thích, Từ Kiến Cơ còn chê sói ít quá, liền nói với người hướng dẫn: "Anh hãy lien hệ với ông chủ của anh đi, thả thêm mấy con ra đây cho vui. Ngọn núi lớn thế này, chúng tôi làm sao biết đi đâu để tìm con sói đó?"

Người hướng dẫn chỉ vào đỉnh núi rồi nói: "Đằng sau núi có phòng thú dữ, bên trong có nuôi năm mươi bảy con sói, hai mươi con gấu, nếu như thả ra hết tất cả chúng, thì quá ư nguy hiểm, nếu như khách có nhu cầu đặc biệt, chúng tôi có thể thả một con ra, hơn nữa đều là săn đêm."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Còn có gấu à, bảo họ thả một con gấu ra chơi đi!"

Trương đại quan đương nhiên không sợ những con thú dữ đã được thuần hóa này, có điều hắn phải đảm bảo sự an toàn của đám thái tử gia này, trước khi đến đây hắn cũng không biết ở nơi này có phục vụ săn thú dữ, có lẽ cũng vì kinh doanh mà thôi, Trương Dương nói: "Tại sao săn sói lại phải làm vào buổi tối?"

Người hướng dẫn nói: "Để an toàn!"

"An toàn?" Chu Hưng Quốc ngạc nhiên nói: "Không phải buổi sáng càng an toàn hơn sao?"

Người hướng dẫn đi đằng trước đột nhiên dừng bước chân, làm một động tác bảo mọi người đừng nói chuyện, hắn chỉ vào trên sườn núi phía đằng xa, thì nhìn thấy một cái bóng con sói xuất hiện ở dưới bóng trăng, trông rất cô độc, điều kì lạ là, trên người con sói lại phát sang.

Lần này mấy người cuối cùng đã hiểu, tại sao sắp xếp hạng mục săn thú dữ vào buổi đêm, để dễ tìm được mục tiêu, họ đã quét bột dạ quang lên người con thú dữ, đến buổi tối, mục tiêu sẽ càng rõ ràng hơn, đám thú dữ này không thể nào chạy được.

Tiết Vĩ Đồng đã giơ nỏ bắn từng mũi từng mũi một, cô đúng là chỉ tốn đạn dược, cự ly quá xa, không thể nào bắn trúng mục tiêu.

Mấy người đều chạy về phía con sói, theo lời dặn dò của người hướng dẫn, họ không thể nào cách con sói đó quá xa, nói ra thì cũng thật là lạ, một con sói ác đứng ở trên sườn núi nhìn bọn họ, một đôi mắt xanh giống như chiếc đèn trôi trong không gian đen tối, có lẽ là vì bị thuần hóa đã lâu, nên chúng đã mất đi dã tính.

Chu Hưng Quốc kéo cung, bắn một mũi tên trên đất cách chừng một mét trước con soi, lông con sói dựng đứng lên, bản năng sinh tồn cho nó hay có nguy hiểm gần kề, nó đột nhiên quay người tháo chạy, con sói chạy nhanh trong đêm cộng với bột dạ quang đã làm thành một vệt lân tinh dài.

*****

Máu của mấy người thợ săn đều sôi sùng sục lên, ý thức tiềm tàng của con người đều chất chứa một ý niệm muốn chinh phục, quá dễ dàng đạt được không thể nào thỏa mãn được họ, chiến thắng được con sói này đã trở thành suy nghĩ chung của họ. Mặc dù khu săn bắn không rộng, ba mặt đều dùng lưới sắt vây lại, một mặt là vách núi sâu thẳm, con sói chạy với tốc độ rất nhanh, rất nhanh đã chạy qua núi, họ đều đi bộ cả, người hướng dẫn không ngừng nhắc nhở họ phải giữ khoảng cách, để trách tách khỏi đội.

Trương Dương coi cuộc đi săn này như lũ trẻ con chơi đồ hang vậy, dù là gặp phải một đàn sói ở đằng sau núi Thanh Vân Phong cũng nguy hiểm hơn thế này nhiều, năm người đầy đủ vũ khí đuổi một con sói, lực lượng chênh lệch quá lớn, con sói đó thật là đáng thương.

Đến đỉnh núi, ngoài Trương Dương, mấy người đều mệt đến độ thở hồng hộc, người hướng dẫn chỉ vào dưới núi, thấy ở chỗ khoảng tầm ba trăm mét, con sói đó lại dừng lại, vì đám bột lân tinh trên người nó, vì vậy mục tiêu trông rất rõ ràng.

Từ Kiến Cơ thở dốc: "Chúng ta phải chia nhau ra để bao vây lấy nó."

Người hướng dẫn nói: "Không được chia nhau ra, quá nguy hiểm!"

Chu Hưng Quốc nói: "Chỉ là một con sói thôi mà, có gì mà nguy hiểm chứ! Đi! Xử lý nó đi!"

Gã và Từ Kiến Cơ đã xông lên đằng trước rồi, Trương Dương bảo người hướng dẫn đi theo. Hắn và Tiết Vĩ Đồng cùng đi thành một đội, hắn sẽ phụ trách chăm sóc Tiết Vĩ Đồng, mấy người đã cách con sói ngày càng gần.

Con sói đó thay đổi phương hướng, chạy về phòng của thú dữ, hai mũi tên mà Từ Kiến Cơ bắn ra đều không trúng vào đâu hết.

Tiết Vĩ Đồng ở một bên vừa chạy vừa nói: "Thật đúng là nên lấy súng săn ra!"

Trương Dương đi theo cô ta không chịu nổi liền bật cười, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng sói hú, âm thanh dường như truyền đến từ đằng sau hắn, Trương đại quan tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau đó là một tiếng kêu nữa, lần này Trương Dương nghe thấy rất rõ ràng, hắn quay đầu lại, thì thấy trong lùm cỏ dường như đang bị tách ra, hai con động vật màu xám đang chạy nhanh về phía họ từ phía đằng sau.

Tiết Vĩ Đồng cũng đã phát hiện ra động tĩnh ở phía sau, khi cô ta nhìn rõ thứ đang xông đến là hai con sói, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là sợ, mà là bị kích thích, cô hét lớn hưng phấn: "Được lắm! Đã nói là một con không đủ rồi mà!"

Trương đại quan thì lại không nghĩ thế, vì vừa rồi người hướng dẫn đã nói, thú dữ dùng để săn đêm đều có bôi bột dạ quang, nhưng hai con sói này thì lại không. Tiết Vĩ Đồng giơ nỏ bắn loạn xạ.

Trương Dương không dám chậm trễ, sợ rằng hai con sói này làm bị thương Tiết Vĩ Đồng, hắn trấn tĩnh, rồi giương cung, nhắm thẳng vào con sói màu xanh đi đằng trước, vù một tiếng, chiếc mũi tên đâm vào mắt trái con sói, đâm thẳng vào đầu nó, con sói xanh kêu lên một tiếng rồi đổ rầm xuống.

Tiết Vĩ Đồng mặc dù cũng bắn trúng con sói còn lại hai mũi tên, nhưng đều không phải là chỗ hiểm, con sói xanh đó không hề giảm tốc độ, tung người trên không, xông về phía cô ấy.

Tiết Vĩ Đồng rút con dao ra chuẩn bị nghênh đón, thì Trương Dương đã xông ra, đâm vào cổ con sói xanh đó, sau đó lại đấm lên người con sói, nhân cơ hội rút con dao ra, con sói xanh ngã xuống, máu mới tóe ra từ vết thương.

Trương Dương đứng chặn ở đằng trước Tiết Vĩ Đồng, đề phòng xung quanh còn nguy hiểm rình rập.

Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đuổi một lúc lâu cũng không đuổi kịp con sói đó, họ cũng nghe thấy động tĩnh ở đằng sau, liền nói với người hướng dẫn: "Mau! Mau quay về!" Họ nhìn về phía trước, thì nhìn thấy một cái bóng đen cao lớn đứng đằng trước phòng thú dữ, vốn dĩ tưởng rằng đó là một người đàn ông cao lớn, nhưng đột nhiên cái bóng đó đi bằng bốn chân dưới đất, chân trước dậm mặt đất, sắc mặt Chu Hưng Quốc thay đổi, gấu! Đó là một con gấu đen to lớn đứng dậy thì phải cao đến hơn hai mét.

Gần như cùng một lúc, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều quyết định như nhau, chạy, chạy thục mạng! Đây không phải là thứ cung tên của họ có thể đối phó.

Sắc mặt của người hướng dẫn cũng thay đổi, thấy con gấu ngày càng gần, gã nhấc chiếc súng săn ở trong tay, pằng một tiếng vang lên, chiếc súng nhắm thẳng vào con gấu đen, nhưng dường như con gấu chẳng hề bị thương chút nào vậy, phát súng này làm nó càng điên lên, nó rống lên một tiếng, rồi chạy với tốc độ ngày càng nhanh.

Người hướng dẫn lại vội vàng bắn thêm một phát súng nữa, sau đó quay người chạy về phía sau, miệng kêu lớn: "Cứu mạng...Cứu mạng..."

Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng thấy ba người họ chạy thục mạng về phía này, Tiết Vĩ Đồng cắn chắn môi, giờ đây cô ta đã ý thức được hình như việc này có gì đó không hay, vốn dĩ đã nói rằng săn đêm chỉ có một con sói, nhưng giờ đây không những xuất hiện hai con, ngay cả gấu cũng xuất hiện rồi.

Trương Dương nói: "Cẩn thận, đề phòng xung quanh! Đi theo đằng sau tôi không được tách ra!" Hắn bước lớn đến, sau khi con sói rơi vào tầm ngắm của hắn, hắn bắn ra một mũi tên, mũi tên này đâm trúng vào đầu con gấu, có điều da con gấu cứng cáp hơn da sói nhiều, mặc dù đầu nhọn của mũi tên đã đâm qua da nó, nhưng không thể đâm xuyên qua xương nó, con gấu vốn dĩ chỉ thích hơp với dáng điệu lười nhác chậm chạp, giờ đây điên cuồng chạy về phía trước, đó là phía đám người đang chạy. Trương Dương bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên này nhắm chuẩn vào mũi con gấu, đây là bộ phận khá yếu của nó, mũi tên đâm xuyên qua, con gấu rống lên một tiếng, vì quá đau, cơ thể nó đứng thẳng dậy, trái tim đầy lông trắng lộ ra. Tiết Vĩ Đồng kịp thời xông lên, nhắm chuẩn vào tim con gấu bắn liền ba phát, ba phát này đều trúng vào tim con gấu. Nếu như con gấu có thể chống đỡ được hai mũi tên đầu tiên, thì đến giờ nó cũng không thể nào chống đỡ được nữa, nó ngã rầm xuống, một làn bụi bắn tung tóe lên.

Ba người Chu Hưng Quốc cuối cùng đã gặp được Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương, Từ Kiến Cơ thở hồng hộc nói: "Thế này là thế nào? Chẳng phải là nói chỉ có một con sói sao?"

Trương Dương nói: "Chẳng phải anh chê ít sao? Hôm nay trường săn đang mở đợt khuyến mãi đó, mua một tặng ba."

Người hướng dẫn sắc mặt khủng khiếp, gã không hề biết rằng trường săn làm hoạt động mua một tặng ba gì, hơn nữa trên người đám thú dữ này đều không có bột lân tinh, chẳng lẽ chúng chạy ra từ trong chuồng sao?

Ánh mắt của Chu Hưng Quốc nhìn lên trên đỉnh núi: "Chỉ sợ là không phải mua một tặng ba!"

Trên đỉnh núi vang lên tiếng hú thê thảm của sói, mười mấy ngọn đèn xanh chạy nhanh từ trên đỉnh núi xuống. Người hướng dẫn sợ đến độ nhũn cả chân, nắm lấy súng săn không ngừng run rẩy: "Xong rồi...Xong rồi..., chạy hết ra ngoài rồi, chạy hết ra ngoài rồi..."

Trương Dương ngay lập tức nói: "Đến chuồng thú dữ ngay! Ở đó có thể tìm được thứ bảo vệ!"

Một đám người được Trương Dương nhắc nhở, họ chạy về phía chuồng thú dữ, người hướng dẫn chạy ở đằng trước nhất, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ chạy ở phía trái và phải của Tiết Vĩ Đồng, Trương Dương phụ trách chạy cuối cùng, tố chất tâm lý của mấy người này đều khá tốt, khi họ thật sự ý thức được nguy hiểm đang cận kề, họ đã đều trấn tĩnh lại.

Khi tiến gần đến chuồng thú dữ, người hướng dẫn ngay lập tức nhìn thấy một cánh cửa sắt bị mở ra, gã lo lắng rằng bên trong vẫn còn thú dữ, nhưng nguy hiểm ở ngay đằng sau, gã đã không thể nào để ý quá nhiều việc nữa, Chu Hưng Quốc nói: "Mau đi vào trong!"

Đàn sói ở phía sau đã đuổi sát đến. Trương Dương bắn ba mũi tên liên tục giết ba con sói xanh, nghe thấy đằng sau có tiết Tiết Vĩ Đồng gọi hắn nhanh chóng vào trong phòng, hắn nhanh chóng đi vào, mấy người cùng hợp lực đóng cửa sắt vào, hai con sói xanh xông đến trên chiếc cửa sắt, làm cho cửa sắt rầm rầm kêu.

Người hướng dẫn kinh hãi nói: "Gấu! Chuồng gấu cũng bị mở ra rồi!"

Ba con gấu đen lắc lư lắc lư bước về phía họ.

Trương Dương thở dài, hôm nay vốn dĩ muốn đi săn tập thể, giờ đây ai ngờ lại trở thành thú săn, hắn chỉ trên nóc chuồng sói rồi nói: "Trèo lên trên đi!"

Mấy người cùng trèo lên trên nóc chuồng sói, ba con gấu đen đến bên dưới, con mắt híp của chúng tham lam nhìn đám người đang ở trên.

Chiếc cửa sắt bên ngoài lại xuất hiện một cảnh tượng khác, hơn năm mươi con sói hung hãn đang bao vây lấy chiếc chuồng thú dữ, chúng không ngừng hú lên, dùng sức cào vào chiếc lan can sắt, muốn vượt vào trong.

Đàn sói đó rõ ràng đã đói từ lâu, chúng vây lấy xác ba con sói vừa bị Trương Dương bắn chết lúc vừa rồi, và bắt đầu ăn thịt của đồng loại, nghe thấy tiếng xé thịt cắn xương của bọn sói, Tiết Vĩ Đồng dựng tóc gáy, cô phẫn nộ nói: "Súc sinh!" Nói đoạn, cô giương nỏ lên, bắn chết một con sói đang ăn thịt, con sói đó vừa bị bắn, mấy con sói khác đã xông đến phanh thây nó.

Chu Hưng Quốc cảm thán: "Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, người và động vật đều như vậy cả, chỉ có điều động vật thể hiện trực tiếp hơn mà thôi."

Trương Dương sau khi chắc chắn rằng không có ai bị thương mới yên tâm, hắn nhìn điện thoại, ở đây không có tín hiệu, hắn vỗ vỗ vào vai người hướng dẫn: "Máy bộ đàm của anh đâu rồi?"

Người hướng dẫn đau khổ chỉ ra ngoài, hóa ra trong lúc tháo chạy gã đã không cẩn thận làm rơi ở bên ngoài rồi, một con sói xanh hứng thú với chiếc máy bộ đàm của gã, há miệng cắn một nhát, tiếng rắc rắc vang lên.

Từ Kiến Cơ đếm vũ khí của họ, cả mũi tên và đạn tổng cộng còn mười bảy phát, cũng có nghĩa là, nếu như họ dùng hết số này, cũng chỉ có thể giết chết một phần nhỏ trong số đó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)