Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0819

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0819: Cấm túc phi pháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Viên Tân Quân nói: "Anh Trương nói đúng đấy, đúng là phải đề phòng một chút, vạn nhất cô ta là đặc vụ của nước Pháp, vạn nhất anh nếu thực sự cùng người ta... "

Trương Dương và Kiều Bằng Phi đều nhìn: "Cùng người ta làm gì?"

Viên Tân Quân nói: "Làm cái đó đó, Mao chủ tịch lão nhân gia không phải đã nói sao? Vỏ bọc đường... đạn... đó. "

Mấy người cười ha ha, Tiết Vĩ Đồng cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Văn Hạo Nam giả bộ giận dữ: "Thôi, mấy người các cậu liên thủ trêu tôi, sớm biết thế này thì tôi đã không nói với các cậu rồi. "

Trương Dương khó khăn lắm mới nhịn được cười: "Nói thật, chuyện này anh mau báo cáo với cha mẹ đi. "

Văn Hạo Nam nói: "Cuối năm tôi trở lại kinh thành sẽ chính thức nói với bọn họ. "

Mấy người lại lấy cớ đi tìm quá rượu, ai nấy đều cầm rượu chúc mừng Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam rất nhanh liền bại trận, là người đầu tiên uống say, Viên Tân Quân thân là chủ uống cũng không ít, uống đến cuối cùng, chỉ còn hai người Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng là tỉnh táo. Tiết Vĩ Đồng là uống ít, còn Trương Dương thì ngàn chén không say, vốn còn nói là muốn đi ngắm cảnh đêm của Lhasa, nhưng một đám đã uống say đến thế này, chỉ có thể trước tiên đưa họ về phòng.

Trương Dương đỡ đám bọn họ về phóng, đưa lên giường, Tiết Vĩ Đồng lại kéo hắn đi xem cảnh đêm của Lhasa, An Ngữ Thần đã nói với Trương Dương, mỗi khi tới đêm là thành Nhật Quang (ánh sáng mặt trời) sẽ biến thành thành Đăng Quang (ánh đèn), toàn thành mỗi ngóc ngách đều sáng đèn, cảnh đêm của Lhasa chỉ có thể nhìn, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

" Cảnh đêm của Lhasa là chợ đèn hoa của thiên đình tại chốn nhân gian!" Đứng trên đài cao cạnh quảng trường cung điện Bố Lạp Đạt, Tiết Vĩ Đồng nói ra những lời cảm khái như vậy.

Bọn họ đứng trên đài cao đại khái là để nghênh đón tết hoa đăng, lâm thời dựng một đài ngắm cảnh. Mỗi năm vào ngày mười lăm tháng mười hai theo lịch Tạng là tết hoa đăng.

Lhasa ban đêm mà sáng như ban ngày, đủ loại đèn giao nhau khiến cho Lhasa đẹp lung linh. Ven đường đốt đèn, công viên đốt đen, trên cành cây treo đèn, trong quảng trường treo đèn, mọi ngóc ngách đều sáng đèn...

Trong một khung của sổ của tầng cao nhất của Cung điện Bố Lạp Đạt sáng đèn màu vàng, giống như là phiêu trong bóng đêm, đó là ánh đèn của Tăng nhân tụng kinh đêm, lộ ra vẻ thần bí, giống như là cao không thể trèo tới.

Bất tri bất giác hai người bước tới bên cầu của sông Lhasa, trên cầu cũng điểm chuế vô số ánh đèn, Trương Dương cuối cùng cũng hiểu Viên Tân Quân vì sao kiên trì dẫn bọn họ đi xem cảnh đêm của Lhasa, thì ra cảnh đêm của Lhasa đẹp như vậy.

Tiết Vĩ Đồng tựa vào vòng bảo hộ của cầu, cởi mũ lưỡi chai ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn, cười nói: "Tiểu Viên là người sảng khoái, chỉ có điều không được thực tế, miệng thì suốt ngày thao thao đòi bảo vệ hoàn cảnh, bảo vệ hòa bình thế giới. "

Trương Dương nói: "Đối với các người mà nói thì cũng không ông là không thực tế, sau này bảo vệ hòa bình thế giới có tám chín phần mười là những người các người

Tiết Vĩ Đồng nói: "Lời này của anh em không thích nghe, thế là có ý gì? Có phải nói về sau chưởng quản quyền lực quốc gia vẫn là những con cháu của quan viên như chúng em hay không?"

Trương đại quan nhân cười cười không nói gì.

Tiết Vĩ Đồng nói: "So với người thường, chúng em ở phương diện này quả thực có ưu thế, đứng trên vai của cha ông, bọn họ dù không chủ động chiếu cố chúng em thì khởi điểm của chúng em cũng vẫn cao hơn người bình thường. "

Trương Dương nói: "Không có gì là lạ cả, triều đại nào đều có những chuyện như vậy, anh cũng không phải là phát tiết sự bất mãn, có câu con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa, gien chính trị tiên thiên của các cô mạnh hơn so với chúng tôi, đây là sự thực không thể tranh biện. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Từ nhỏ đến lớn, mọi người bên cạnh em đều nói về chính trị, bị thấm vào người rồi. Cho dù không có gien tiên thiên gì, hậu thiên cũng có thể cường hóa huấn luyện ra. " Cô ta đi trên vòng bảo hộ, Trương đại quan nhân lo cô ta ngã xuống, vươn tay ra đỡ lấy cánh tay của cô ta, nói: "Cẩn thận!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em lúc nhỏ thích ngôi ở trên lan can cầu, vì chuyện này mà em đã bị người nhà mắng vô số lần. " Trương Dương bật cười ha ha.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh chỉ thấy được sự phong quang của đám con cháu cán bộ chúng em, nhưng anh không thấy được áp lực mà chúng em phải chịu đựng. Anh chỉ có thấy được quang hoàn trên người chúng em, lại không biết quang hoàn này không thuộc về chúng tôi, mà thuộc về cha chú của chúng em, chúng em muốn làm ra thành tựu khiến người ta ngưỡng mộ, chúng em cũng muốn để người nhà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, cho nên chúng em cố gắng thoát khỏi quang hoàn này, cũng hy vọng một ngày chúng em có thể vượt qua được bọn họ. " Trương Dương gật đầu, có chút đồng tình nhìn Tiết Vĩ Đồng, cái khác thì không nói, với mấy con cháu quan to mà hắn quen, không có một ai có hy vọng vươt qua được cha chú của họ, quang hoàn của cha chú họ quá thịnh, hơn nữa thời đại khác nhau, vào thời đại hiện giờ mà muốn tạo ra nhân vật phong vân như xưa là rất khó.

Huống chi người có suy nghĩ như Tiết Vĩ Đồng chỉ là thiểu số, đa số con cháu của cán bộ cao cấp đều là hạng nằm hưởng hơi ấm trên lưng cha chú.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Có biết vì sao đám người này chúng em lựa chọn kinh thương rất nhiều hay không?"

Trương Dương mỉm cười nhìn cô ta: "Bởi vì các cô thấy trên chính trị mà muốn vượt qua được tiền bối thì quá khó khăn, cho nên mới tìm lối tắt khác, tranh thủ ở lĩnh vực mới vượt qua bọn họ. "

"Không sai!" Tiết Vĩ Đồng mỉm cười nói.

Di động của Trương Dương bỗng nhiên đổ chuông, hắn cầm điện thoại lên, là An Ngữ Thần từ kinh thành gọi tới, cô ta nói khẽ: "Tiểu Bảo nhớ anh lắm!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Thật ư?"

Hắn nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói nhèo nhẹo của của trẻ con, Trương Dương nói: "Anh sao nghe thấy nó như đang mắng anh vậy?"

An Ngữ Thần bật cười khanh khách.

Trương Dương nói: "Đi có thuận lợi không?"

" Rất thuận lợi, sợ anh lo lắng cho nên gọi điện thoại cho anh. "

Trương Dương nói: "Thế là đúng rồi, sau này, mỗi ngày em đều phải báo cáo với anh một lần. "

An Ngữ Thần nói: "Hình như là anh phải báo cáo với em mới đúng. "

Trương đại quan nhân cố ý thở dài: "Anh là một quan viên chính phủ thanh liêm, chỉ phí điện thoại thôi anh cũng không trả nổi rồi. "

"Ky bo, em trả cho anh. "

"Thế là hối lộ, anh không lấy đâu, nhưng đấy là về tiền tài, còn về tình cảm thì ai cho anh cũng nhận. "

An Ngữ Thần nói: "Ai chẳng biết anh là người như vậy?" Bên cạnh truyền đến tiếng khóc của con trai, An Ngữ Thần vội vàng gác máy, một khi có con trai rồi, địa vị của Trương đại quan nhân ở trong lòng An Ngữ Thần rõ ràng thụt lùi về sau một nấc.

Gác điện thoại thì thấy Tiết Vĩ Đồng đang nhìn mình đầy nghi hoặc, Trương đại quan nhân cười nói: "Em gái, nhìn gì vậy? Như vậy là không có hảo ý!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Bạn gái nào vậy?"

Trương Dương nói: "Cái gì cơ, anh của em là loại người như vậy à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em đối với thế giới tình cảm của anh thì vẫn chưa hiểu rõ lắm, có điều nghe rất nhiều người nói anh là hạng phong lưu tình chủng chủng, cả ngày đi gọi gió trêu bướm, lưu tình khắp nơi. "

"Ai nói thế? Danh dự của một cán bộ quốc gia thế là bị phá hoại rồi đấy. "

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Anh còn có danh dự à, có điều nam chưa cưới, nữ chưa gả, yêu nhiều người cũng đâu phải là phạm pháp. Nhưng em phải nhắc nhở anh, yêu thì được, nhưng không thể mượn cái tiếng yêu để đùa bỡn con gái, như vậy là tội lưu manh đấy. "

Trương đại quan nhân toát mồ hôi: "Em gái à, tam ca của em là loại như vậy ư?" Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy Trương Dương quẫn lên thì không khỏi bật cười.

Trương đại quan nhân đương nhiên không muốn để Tiết Vĩ Đồng tiếp tục hướng đầu mâu về phía mình, hắn cũng không làm chuyện đùa giỡn con gái nhà lành, chuyển phát sinh với mấy cô người yêu đều là chuyện nước chảy thành sông, Trương đại quan nhân tự nhận là mình ở phương diện tiết tháo không tồi, đương nhiên loại chuyện này cũng chỉ có thể tự mình nghĩ, không thể nào đặt lên bàn thảo luận được, cái này gọi là tôi thích tôi làm, tình cảm của tôi tôi làm chủ, đừng nhìn Tiết Vĩ Đồng là em gái kết bái của hắn, chuyện này cũng không thể nói ra được, Trương đại quan nhân biết phương pháp tốt nhất để Tiết Vĩ Đồng không nói tới vấn đề này nữa chính là di dời sự chú ý của cô ta. Trương Dương nhắc tới chuyện của Văn Hạo Nam: "Không ngờ Hạo Nam tìm được một cô gái nước Pháp. "

Tiết Vĩ Đồng nhìn thấu mục đích của Trương Dương, không nhịn được liền bật cười: "Chẳng trách người ta nói cái chi phối nam nhân không phải là đầu óc mà là nội tiết tố, anh ta tìm một cô gái nước Pháp, chắc là cửa của cha mẹ anh ta rất khó thông qua đấy. "

Trương Dương nói: "Tình duyên dị quốc, cũng được tính là một đoạn giai thoại, chỉ cần cô gái đó không phải là nước Pháp phái tới nằm vùng thì chắc không có vấn đề gì, cha nuôi và mẹ nuôi của anh cũng là người rất thoáng. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Khó nói lắm, chắc chuyện của anh ta không giấu được người trong nhà đâu, cho nên mới nói làm con cháu nhà quan to cũng không có chỗ nào tốt cả, ngay cả chuyện yêu đương cũng không được tự do.

Trương Dương cười nói: "Con gái của hoàng đế không lo không gả được chồng, các đời đều vẫn là đạo lý này thôi. "

Tiết Vĩ Đồng thở dài: "Quả thực không thiếu con cháu cán bộ có loại cảm giác về sự ưu việt tiên thiên này, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ. " Trong ánh mắt của cô ta toát ra vẻ ưu thương, Trương đại quan nhân nắm được điểm này, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Tiết Vĩ Đồng về phương diện tình cảm cũng có chỗ không được như ý ư? Có điều loại chuyện này liên quan tới việc riêng của người khác, hắn tất nhiên cũng không tiện hỏi.

*****

Từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu cứu, Tiết Vĩ Đồng đưa mắt nhìn lại, cả kinh nói: "Có người nhảy sông!" Cô ta căn bản không chút do dự, tung người nhảy xuống sông Lhasa.

Trương Dương ngây ra một thoáng, nhìn xuống phía dưới, liền thấy trên mặt sông có một đôi bàn tay đang liều mạng vung vẩy, hắn rất nhanh liền tìm được vị trí của Tiết Vĩ Đồng, cô ta đang nhanh chóng bơi về phía người chết đuối, có thể nhìn ra kỹ năng bơi của Tiết Vĩ Đồng không tồi.

Trương Dương chạy đến bờ sông gần nhất, cũng tung người nhảy xuống, nước sông ngày mùa thu lạnh như băng, sự biến hóa của hoàn cảnh ngoại giới tự nhiên kích lên vận hành của chân khí trong cơ thể Trương đại quan nhân, hắn đối với tu luyện đại thừa quyết càng trở nên thuận buồm xuôi gió. Tiết Vĩ Đồng từ phía sau ôm được người chết đuối, kéo cô ta lên bờ, Trương Dương rất nhanh liền bơi tới bên cạnh cô ta, giúp cô ta kéo người quyên sinh đó lên bờ.

Người nhảy sông là một cô gái, tuổi chắc không quá hai mươi, trông cũng thanh tú, sau khi được kéo lên bờ, cả người run rẩy, sau khi nôi ra hai ngụm nước thì bắt đầu khóc thút thít.

Mấy nam tử đẩy đám người bước vào, tên cầm đầu mặc áo khoác quân đội màu xanh, nhấc chân đá cô gái đó ngã xuống đất: "Mày không phải là muốn chết à, chết cho tao xem nào!"

Tiết Vĩ Đồng cũng bị lạnh, nhìn thấy nam tử đó xông lên không phân tốt xấu đã đánh người, cô ta lập tức phát hỏa, tức giận nói: "Anh dừng tay cho tôi!"

Nam tử đó túm lấy tóc cô gái kia, lạnh lùng nhìn Tiết Vĩ Đồng: "Tôi quản giáo vợ mình thì liên quan gì tới cô!" Thì ra hai người này là vợ chồng.

Tiết Vĩ Đồng mặc kệ, căm tức nói với nam tử đó: "Anh còn tính là người ư? Không ngờ lại đánh đàn bà? Cô ta vừa rồi thiếu chút nữa đã chết đuối đó. "

Nam tử đó cười lạnh nói: "Cô ta sống hay chết thì có liên quan gì tới cô, cút cho tôi, đừng có ở đây tự tìm phiền phức. " Hắn kéo tóc cô gái đó.

Tiết Vĩ Đồng tiến lên vỗ vai nam tử đó, nam tử đó vừa quay đầu lại thì quyền đầu của Tiết Vĩ Đồng đã nện lên mặt hắn, đánh cho hắn ngã dập mông xuống đất, Tiết Vĩ Đồng lần này chọc phải tổ ong rồi, trong đám người vây xem thoáng cái có hơn mười nam tử xông ra, ai nấy đều cao to, từ cách xuất thủ của họ đã có thể nhìn ra đám người này đều được huấn luyện chính quy.

Trương Dương lo Tiết Vĩ Đồng bị thương, xông lên trước bảo vệ Tiết Vĩ Đồng, nhấc chân đá tên hán tử xong lên đầu tiên, sau đó một chưởng vỗ lên cổ gã, đối với với đám người này Trương Dương căn bản không cần tốn nhiều sức, tay đấm chân đá trong chốc lát đã đánh ngã được ba tên.

Tiết Vĩ Đồng cũng xông lên hỗ trợ, tên nam tử bị Tiết Vĩ Đồng đánh ngã đầu tiên bò dậy, phun ra một búng máu, từ bên hông rút ra một khẩu súng: "Dừng tay cho tôi!"

Trương đại quan nhân phát hiện chẳng những thằng ôn này có súng, còn có hai người khác cũng rút súng lục ra.

Tiết Vĩ Đồng ngây ra một thoáng, cô ta ý bảo Trương Dương đừng hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng bối cảnh của cô ta thâm hậu, nhưng nơi này là Tây Tạng, lai lịch của đám người này cô ta cũng không rõ lắm, hiện tại ba khẩu súng đang nhắm vào họ, Tiết Vĩ Đồng cũng không dám liều lĩnh.

Trương Dương híp mắt nìn súng trong tay họ, đang tính toán xem nên chế trụ tất cả đưa bọn họ như thế nào, Tiết Vĩ Đồng nhìn súng trong tay nam tử đó: "Anh là võ cảnh ư?"

Nam tử đó lạnh lùng nói: "Biết tấn công cảnh sát là vi phạm pháp luật không?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Hình pháp của nhà các anh đấy à?"

Nam tử đó dùng súng chỉ vào bọn họ: "Nơi này là Tây Tạng, không phải là nơi mà các người quản chuyện của người khác. " Hắn kéo nữ nhân đang khóc không thành tiếng ở dưới đất dậy, bước ra sau.

Trương Dương vốn cho rằng đám người này chuẩn bị cứ vậy mà đi, nhưng không ngờ, hai hán tử tay cầm súng vẫn chỉ vào họ, có người còn móc còng tay ra. Trương Dương vốn định phản ứng thì Tiết Vĩ Đồng đã thấp giọng ngăn hắn lại: "Để bọn họ còng đi, tôi cũng muốn xem xem là ai mà lớn gan như vậy. " Với bối cảnh thân phận của Tiết Vĩ Đồng đương nhiên sẽ không sợ đám người này.

Đối với Trương Dương mà nói cái còng tay này chẳng tính là gì, chỉ cần hắn muốn đi, tùy thơi có thể giật đứt còng tay, nhưng dưới sự sự vi quan của mọi người, hắn cũng không muốn công khai đánh nhau với đám võ cảnh này, vả lại có Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh, xem xem cô ta muốn làm gì.

Một chiếc xe jeep đeo biển võ cảnh đi tới, bọn họ áp tải Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng lên xe. Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng ngồi cạnh nhau, một hán tử vẫn dùng súng chĩa vào họ.

Trương Dương nhắc nhở: "Cẩn thận cướp cò đấy. "

Thằng ôn đó không ngờ cười chế giễu: "Có cướp cò thì cũng chẳng phải là trúng vào tao. "

Trên người Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương đều ướt sũng, Trương Dương còn đỡ, Tiết Vĩ Đồng lúc này thì không chịu được lạnh đã bắt đầu run lập cập, Trương Dương dịch lại gần cô ta hơn một chút, bảo Tiết Vĩ Đồng đặt hai tay lên lòng bàn tay của mình, tiềm vận nội lực truyền đi, chỉ chốc lát, Tiết Vĩ Đồng liền cảm thấy trên người đã hết lạnh.

Bọn họ bị đưa tới chi đội Lhasa của trung đoàn võ cảnh Tây Tạng, sau khi xuống xe, võ cảnh chịu trách nhiệm chạy ra, một gã có bộ dạng lãnh đạo trong đó nhìn nhìn bọn họ, hỏi: "Hùng đội, chuyện gì vậy?"

Nam tử đó bị Tiết Vĩ Đồng đấm một quyền xem ra là một lãnh đạo nhỏ của nơi này, hắn lạnh lùng nói: "Bắt được hai phần tử khả nghi. "

Trương đại quan nhân đương nhiên hiểu rõ định nghĩa của phần tử khả nghi, nơi này là Tây Tạng, không khéo lại bị dính lứu tới phản đảng, phản xã hội chủ nghĩa, làm phân liệt tổ quốc, Trương Dương nói: "Anh có ý gì vậy? Trong những năm này thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ cũng bị quy kết là phần tử khả nghi ư?"

Tên nam tử họ Hùng đó đi đến trước mặt Trương Dương, lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi tên là Hùng Bỉnh Côn. "

Tiết Vĩ Đồng nói chen vào: "Chưa nghe thấy bao giờ!"

Hùng Bỉnh Côn nói: "Chưa nghe nói bao giờ cũng không quan trọng, sau này chúng mày sẽ biết thôi. "

Một gã võ cảnh thu điện thoại di động trên người Trương Dương, nói với Hùng Bỉnh Côn: " Hùng đội, làm gì bây giờ?"

Hùng Bỉnh Côn nói: "Trước tiên nhốt lại đó, ngày mai tính sau!" Thật ra di động của Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng bởi vì ngấm nước nên cũng không dùng được nữa.

Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng cứ như vậy bị tạm giam, Trương Dương nói: "Em gái, em không tìm ai đi à?" Nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng đến bây giờ vẫn không tỏ thái độ gì, Trương Dương có chút không hiểu.

Tiết Vĩ Đồng lại cười nói: "Em lớn như vậy mà vẫn chưa bao giờ bị người ta nhốt, vui ghê!"

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Khách sạn năm sao em không ở, lại chạy tới đây ngồi tù, đúng là phục em thật, hay là anh dẫn em ra ngoài nhé?"

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Gấp cái gì, em cũng muốn xem xem bọn chúng xử lý chuyện này thế nào. "

Trương Dương nói: "Tên họ Hùng đó cũng không phải là hạng tốt lành gì, cẩn thận không hắn lại thêu dệt ra tội danh phản cách mạng cho chúng ta đó. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cứ để hắn làm to lên, càng làm to thì chết càng nhanh!" Cô ta đi đến trước song sắt, nói với chiến sĩ võ cảnh đang canh gác: "Đồng chí võ cảnh, các anh nhốt tôi ở đây, còn còng chúng tôi lại, các anh còn để ý tới nhân quyền không?"

Chiến sĩ võ cảnh đó nói: "Hùng đội của chúng tôi có nói, hai người là phần tử nguy hiểm, hãy thành thật một chút cho tôi!"

Tiết Vĩ Đồng chỉ có thể trở lại bên cạnh Trương Dương, thấy tay của hắn đã được tự do, cái còng tay bóng loáng thì bị hắn ném sang một bên, Tiết Vĩ Đồng ngạc nhiên nói: "Anh làm như thế nào vậy?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Chỉ là một cái còng tay thôi mà, đừng nói là nó, ngay cả cửa lao cũng không ngăn được anh. "

Tiết Vĩ Đồng hưng phấn đến nỗi hai mắt lóe sáng, cô ta giơ hai tay ra trước mặt Trương Dương, Trương Dương nhìn nhìn tên võ cảnh đó, hắn đã nằm úp ở trên bàn mà ngủ, Trương Dương thoáng cái đã mở được còng tay của Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng nói khẽ: "Hay là chúng ta vượt ngục đi!"

Trương đại quan nhân cũng không có nhiều thời gian để bồi cô ta ngồi chơi trong này, nhưng nơi này dù sao cũng là chi đội võ cảnh, từ canh gác bên trong ra, bên ngoài còn có không ít võ cảnh trực nhật, đám người này đều là súng vác vai, đạn lên nòng, vượt ngục dưới mí mắt của đám người này, mình thì còn đỡ, nhưng Tiết Vĩ Đồng không có bản sự tránh đạn. Trương Dương nói: "Tối nay chúng tôi hay là cứ ngồi yên đây đi, nửa đêm nửa hôm rồi anh không muốn gây chuyện nữa, anh nói này em gái, em chỉ cần nói ra thân phận của mình, chuyện này không phải là tự động sẽ xong ư, chúng ta cớ gì phải khổ sở ngồi trong tù như vậy?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Thế mới gọi là cuộc sống chứ, người ta sống trên đời, cái gì cũng phải thể hệ, anh lớn vậy rồi mà vẫn chưa ngồi tù thử bao giờ à?"

Trương Dương cười nói: "Ngồi rồi, có điều bị người khác nhốt trong lồng thì vẫn là lần đầu. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên mà, chuyện lần trước ở núi Gót Sắt anh quên rồi à. "

Trương Dương không khỏi bật cười, lần trước là bị một đám sói bức cho phải chui vào trong lồng sắt, lần này là bị người nhốt, trong mắt hắn Tiết Vĩ Đồng thuần túy là nhàn rỗi không có việc gì làm, mới nghĩ cách để tìm thứ gì mới mẻ. Trương đại quan nhân nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi rồi, nếu Tiết Vĩ Đồng không muốn để lộ thân phận thì hiện tại cứ ngồi thôi, hắn cũng muốn mượn đoạn thời gian này để tu luyện.

*****

Tiết Vĩ Đồng rất nhanh cảm thấy không còn gì mới mẻ, cô ta phát hiện ngồi tù đúng là một chuyện buồn tẻ vô vị, Trương Dương nói không sai chút nào, Tiết Vĩ Đồng sở dĩ cam tâm tình nguyện để đám võ cảnh này còng về trung đoàn, mục đích chính là tìm sự thú vị, bởi vậy có thể thấy được thế giới nội tâm của Tiết Vĩ Đồng rất trống rỗng. Cô ta gọi tên võ cảnh đó: "Alo, đồng chí võ cảnh ơi!"

Tên võ cảnh đang ngủ gà ngủ gật ngẩng đầu lên: "Tôi nói này, cô sao mà phiền phức thế?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi muốn đi vệ sinh!"

Võ cảnh nói: "Không phải có bồn cầu đó sao? Giải quyết ngay tại chỗ đi!"

Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: "Anh không nhìn ra tôi là nữ à?"

Võ cảnh ngây ra một thoáng, trừng mắt nhìn lên: "Không nói thì tôi đúng là không nhìn ra!"

Trương đại quan nhân đang ở đàng kia nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thiếu chút nữa thì bật cười, có điều lúc này hắn không thích hợp lên tiếng, nếu lên tiếng thì Tiết Vĩ Đồng khẳng định càng thêm xấu hổ.

Võ cảnh đi tới: "Thật sự là phiền toái, tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi bị còng tay mà, anh sợ cái gì chứ?"

Võ cảnh cứu mở cửa, Trương đại quan nhân tuy rằng không mở mắt, nhưng cũng biết thằng ôn này xui xẻo rồi, Tiết Vĩ Đồng khẳng định không phải là đơn giản muốn đi vệ sinh, cô ta mười phần là muốn thực thi đại kế vượt ngục của cô ta. Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, rất nhanh liền nghe thấy tiếng đánh người, Trương Dương mở mắt ra, liền thấy tên võ cảnh đó đã bị Tiết Vĩ Đồng đánh ngã. Cô ta không khỏi có chút đắc ý cười nói với Trương Dương: "Chỉ bằng vào bọn họ mà cũng muốn vây khốn em ư. "

Trương Dương nói: "Em gái, em nghĩ cho kỹ đi, nơi này là tổng bộ võ cảnh, em nếu chạy trốn, bên ngoài không biết sẽ có bao nhiêu khẩu súng nhắm vào chúng ta, người khác cũng không biết chúng ta đang làm gì, vạn nhất coi chúng ta trở thành phần tử phản cách mạng, em nói xem hai ta biết đi đâu mà nói lý?"

Tiết Vĩ Đồng từ trên người tên võ cảnh đó mò súng của hắn ra. Vỗ vỗ vào đầu tên võ cảnh: "Có hắn làm con tin, anh sợ cái gì chứ?"

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Em gái, anh phải nhắc nhở em, em đang càng lún càng sâu trên con đường phạm tội đó. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Sợ cái gì? Trời sập xuống thì cũng có em gánh!"

Tên võ cảnh đó lúc này đã tỉnh lại, trừng mắt nhìn, giận dữ nói: "Các anh đây là đang phạm tội!"

Trương đại quan nhân nói: "Nhìn xem, anh đã nói rồi mà!"

Tiết Vĩ Đồng dí họng súng vào đầu hắn: "Anh đừng có mà dọa tôi, các anh mới phạm tội, không ngờ dám giam giữ tôi, đứng dậy cho tôi!" Tiết Vĩ Đồng hôm nay đang hưng trí muốn chơi trò vượt ngục.

Trương Dương thấp giọng nhắc nhở cô ta: "Có muốn thông tri cho cô dượng của em không?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Không cần, chúng ta tự mình có thể giải quyết. "

Trương Dương nói: "Đề phòng vạn nhất, bộ đội võ cảnh có tay súng bắn tỉa rất lợi hại. "

Tiết Vĩ Đồng nhấc súng lục lên, bùm bùm hai tiếng súng, bắn vỡ tất cả đèn trong phòng, sau đó cùng Trương Dương ngồi sát vào góc, cô ta không nhịn được cười khanh khách: "Kích thích quá, vui quá, nhiều người như vậy cùng nhau chơi trò lính bắt trộm, giống như là trở lại lúc nhỏ vậy. "

Trương Dương nói: "Anh phục em rồi đấy, loại chuyện này không đùa được đâu, vạn nhất bọn họ nếu thật sự định tính chúng ta là phần tử phản cách mạng, mặc kệ tính mạng của thằng ôn này, ném mấy trái lựu đạn vào, hai ta đến một mảnh vụn cũng không còn đâu. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Bọn họ dám ư! Em bảo này, anh có tư tưởng gì vậy? Bộ đội võ cảnh của chúng ta vẫn không đến mức không giảng đạo lý như vậy đâu?"

Trương đại quan nhân bật cười.

Hai nghi phạm vượt ngục, bắt một gã chiến sĩ võ cảnh làm con tin, chuyện này đã gây ra chấn động cho toàn bộ chi đội võ cảnh từ trên xuống dưới, Hùng Bỉnh Khôn là đội trưởng đại đội đặc cần thứ nhất, Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng hai người đều là hắn bắt về, nghe nói tới chuyện này, vội vàng chạy lại.

Đại đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa Mạnh Tường Dân cũng chạy tới, Hùng Bỉnh Khôn đang vội vàng bố trí tay súng bắn tỉa.

Mạnh Tường Dân đi tới trước mặt hắn, có chút khẩn trương nói: "Có chuyện gì vậy?"

Hùng Bỉnh Khôn nói: "Bắt được hai phần tử khả nghi!"

"Vì sao gọi là khả nghi?"

"Chính là có lẽ có đó, đây cũng tính là một điều đặc sắc của quốc gia chúng ta. "

Mạnh Tường Dân nói: "Sao lại để họ trốn ra? Miêu Cường sao lại ở trong tay họ?"

Hùng Bỉnh Khôn nói: "Tôi cũng không rõ tình huống bên trong lắm, bọn họ đánh ngã Miêu Cương, cướp súng của hắn, vừa rồi còn bắn hai phát. "

Mạnh Tường Dân nghe hắn báo cáo, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng: "Miêu Cường có sao không?"

Hùng Bỉnh Khôn lắc đầu.

Mạnh Tường Dân giật lấy bộ đàm trong tay chiến sĩ đứng bên cạnh, lớn tiếng nói: "Người ở bên trong nghe đây, hành vi của các anh đã cấu thành phạm tội nghiêm trọng, tôi khuyên các anh dừng cương trước bờ vực, lạc đường phải biết quay lại... "

Trong bộ đàm truyền đến tiếng cười của một đôi nam nữ thanh niên, Mạnh Tường Dân ngây ra, hai phạm nhân này đã lâm vào cảnh bị vây bắt trùng trùng, không ngờ còn có thể cười được.

Mạnh Tường Dân nói: "Tôi khuyên các anh chủ động đầu hàng, tranh thủ xử lý khoan hồng!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh là ai? Tôi vì sao phải đầu hàng anh?"

Mạnh Tường Dân nói: "Tôi là đại đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa Mạnh Tường Dân, chỉ cần các anh chủ động đầu hàng, tôi có thể bảo đảm an toàn cho các anh, đừng cố chấp, hiện tại chúng tôi tổng cộng có năm mươi chiến sĩ võ cảnh bao vây nơi này, nếu chúng tôi áp dụng hành động, tôi không dám cam đoan hậu quả sẽ như thế nào. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Chúng tôi đã phạm tôi gì? Các anh bắt chúng tôi tới đây, không hỏi han gì đã giam giữ chúng tôi bất hợp pháp?"

Mạnh Tường Dân nhìn Hùng Bỉnh Khôn một cái, hắn đối với tình huống cụ thể thật ra cũng không rõ lắm, người là Hùng Bỉnh Khôn bắt về, phải nói rằng tên Hùng Bỉnh Khôn này là một kẻ chuyên gây phiền phức, hắn là con trai của phó chính ủy quân khu Tây Tạng Hùng Ân Bân, Hùng Ân Bân là quân hàm thiếu tướng, uy vọng ở quân khu rất cao, Mạnh Tường Dân nể mặt mũi của cha hắn cho nên đối đãi với hắn không tồi.

Hùng Bỉnh Khôn nói: "Bọn họ tuyên truyền ngôn luận phản cách mạng. " Cái mũ mà hắn chụp cho người ta cũng khá là lớn.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh nếu là lãnh đạo của nơi này, được lắm, anh hỏi tên họ Hùng kia đi, vợ hắn vì sao muốn nhảy xuống sông Lhasa? Hắn vì sao thấy chết mà không cứu được Vì sao Vì sao lấy oán trả ơn với ân nhân cứu mạng của vợ hắn?"

Mạnh Tường Dân nghe đến đây, đã thấy chuyện này càng lúc càng không đúng, hắn lưu ý thấy mắt của Hùng Bỉnh Khôn có chút lập lòe, rõ rằng thằng ôn này không vững dạ, cả chi đội võ cảnh đều biết Hùng Bỉnh Khôn làm việc cuồng vọng kiêu ngạo, chẳng lẽ hôm nay đúng là thằng ôn này quan báo tư thù? Nếu là như vậy thì chuyện phiền toái rồi.

Mạnh Tường Dân nói: "Thế này đi, các anh trước tiên nộp vũ khí đầu hàng đã, dùng cách làm cực đoan như vậy không giải quyết được vấn đề dâu, sẽ chỉ làm chuyện thêm phức tạp hóa, tôi đã nói tôi có thể bảo đảm sự bình an của các anh, các anh đi ra, tôi hứa nhất định sẽ tra rõ toàn bộ quá trình của chuyện này, sẽ không để bất kỳ ai phải chịu oan uổng, anh thấy thế có được không?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi không tin anh, chức của anh quá nhỏ, không làm chủ được, đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa cũng chỉ là cấp phó sư đoàn phải không? Chuyện của tôi anh không quản được, anh mau báo cáo với lãnh đạo của các anh đi, trung đoàn trưởng Ngô Diệu Long của các anh cũng chỉ là thiếu tướng, bảo y tới phân xử đi!"

Mạnh Tường Dân vừa nghe thấy vậy liền ngây ra, Hùng Bỉnh Khôn bắt được loại người nào vậy? Đối với lãnh đạo của bọn họ mà dám gọi thằng tên, hơn nữa nghe khẩu khí của cô ta căn bản không coi một cán bộ cấp phó sư đoàn như hắn vào mắt, Mạnh Tường Dân gọi Hùng Bỉnh Khôn sang một bên, nói khẽ: "Bọn họ là ai?"

Hùng Bỉnh Khôn cũng thấy chuyện hôm nay không ổn rồi, hắn lắc đầu.

Mạnh Tường Dân nói: "Anh không thẩm vấn à?"

Hùng Bỉnh Khôn nói khẽ: "Chưa kịp. "

Mạnh Tường Dân giơ tay chỉ vào hắn, mặt mày đầy vẻ tức giận, một nữ hài tử bình thường sẽ không hiểu rõ được chuyện của hệ thống võ cảnh bọn họ như vậy được ư, Mạnh Tường Dân nói: "Lãnh đạo của chúng tôi không có ở đây, đã tới kinh thành họp rồi, có chuyện gì cô cứ trực tiếp nói với tôi. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Vậy anh thông tri cho tư lệnh viên của quân khu Tây Tạng đi, nói tôi bị các anh biết!"

Mạnh Tường Dân càng nghe trong lòng càng không yên: "Cô là ai? Có thể cho tôi biết tên của cô không?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi đọc cho anh một dãy số điện thoại... "

Mạnh Tường Dân lập tức nhận ra đây là số điện thoại của quân khu Tây Tạng, hắn ấn số điện thoại rồi gọi.

Sau khi điện thoại đổ chuông vài tiếng thì một giọng nữ ngái ngủ vang lên: "Ai thế?"

"Cô là... "

"Anh bị hâm à? Nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại tới rồi không ngờ lại hỏi tôi là ai?" Nữ tử bên kia uy nghiêm mười phần.

Mạnh Tường Dân nói: "Tôi là đại đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa Mạnh Tường Dân, hiện tại ở chỗ chúng tôi có một nữ tử dùng súng bắt một chiến sĩ võ cảnh làm con tin, cô ta cung cấp cho số điện thoại này... " Mạnh Tường Dân cảm thấy được chuyện này không ổn.

Bên kia đã vang lên giọng nói quan tâm và phẫn nộ: "Tôi cảnh cáo anh, nếu nó bị thương dù chỉ một sợi tóc, toàn thể quan binh của chi đội võ cảnh các anh đều phải chịu trách nhiệm!"

"Cô là... "

"Tôi là Tiết Anh Hồng!"

Mạnh Tường Dân nghe thấy cái tên này thì tay không khỏi run run, đối phương đã gác điện thoại, đại danh của Tiết Anh Hồng của quân khu Tây Tạng không ai không biết, không ai không hay, đây không phải là vì chồng của cô ta là phó bộ trưởng bộ trang bị quân khu Nghiêm Tuấn Cường, mà là vì gia tộc hiển hách sau lưng cô ta.

Từ khẩu khí khẩn trương của Tiết Anh Hồng, Mạnh Tường Dân đã đoán ra hai người trẻ tuổi đang bị bọn họ vây bắt này nhất định có quan hệ cực kỳ mật thiết với gia tộc Tiết thị, Mạnh Tường Dân hạ điện thoại xuống rồi ngẫm nghĩ, lập tức quyết định gọi điện thoại cho trung đoàn trưởng Ngô Diệu Long.

Hùng Bỉnh Khôn đợi Mạnh Tường hạ điện thoại mới chạy đến bên cạnh hắn: "Mạnh đội, tình huống thế nào?"

*****

Ánh mắt nhìn hắn của Mạnh Tường Dân đã đầy vẻ phẫn nộ, tên khốn khiếp này đã mang tới cho mình một phiền toái lớn rồi, hắn cố nén tức giận: "Anh lập tức mời cha anh tới đi. "

Hùng Bỉnh Khôn khinh thường nói: "Chuyện cỏn con có cần phải kinh động tới ông ta không?"

Mạnh Tường Dân nói: "Là anh tự gọi hay là tôi gọi?"

Hùng Bỉnh Khôn lúc này vừa mới ý thức được chuyện rất phiền toái, hắn cắn cắn môi, nói: "Tôi gọi, tôi tự gọi!"

Người đầu tiên tới hiện trường là đại đội trưởng trung đoàn Tây Tạng Ngô Diệu Long, y trước khi đến đây đã tìm hiểu tình huống chuyện này, y trước đây đã từng gặp Tiết Anh Hồng, hơn nữa y và Nghiêm Tuấn Cường lại là bằng hữu, biết Tiết Vĩ Đồng bị thủ hạ của y bắt đi, còn gán cho tội danh phản cách mạng, Ngô Diệu Long tức giận đến nỗi chửi ầm lên.

Y không dám chậm trễ, chuyện này phải giải quyết trước khi Tiết Anh Hồng tới, Tiết Anh Hồng tính tình thế nào thì y biết rõ, là nữ trung hào kiệt, tính tình cương liệt, cho dù là tư lệnh quân khu cũng phải kiêng kị ba phần, nếu ai chọc giận cô ta thì coi như là xui xẻo rồi.

Sau khi Ngô Diệu Long xuống xe, trước tiên phát hỏa với Mạnh Tường Dân: "Cậu làm cái gì vậy hả? Các anh làm gì vậy hả? Ai cho các anh quyền tùy tiện bắt người?"

Mạnh Tường Dân mặt đỏ bừng lên, chuyện xảy ra trong khu vực mà hắn quản hạt, hắn căn bản là không thể giải thích được. Mạnh Tường Dân trong lòng thầm nghĩ, chuyện hôm nay tất cả là Hùng Bỉnh Khôn tạo ra, sau chuyện này xem tao thu thập mày thế nào.

Ngô Diệu Long nhìn thấy một đám chiến sĩ võ cảnh còn súng vác vai, đạn lên nòng, lại gầm lên: "Có binh qua à, cho dù là binh qua thì cũng phải làm rõ đối tượng, đối với giai cấp cừu địch thì có thể vận dụng vũ khí, nhưng có thể nhắm họng súng vào đồng chí của mình? Mạnh Tường Dân, toàn thể chi đội của các cậu đều phải kiểm điểm, kiểm điểm sâu sắc!"

Mạnh Tường Dân oan uổng quá, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu.

Hành động này của Ngô Diệu Long thành phần thêu hoa lớn hơn một chút, y tình hình chung là mắng Mạnh Tường Dân, trên thực tế là muốn dùng cách này để giúp thuộc hạ xuống đài.

Vợ chồng Nghiêm Tuấn Cường và Hùng Ân Bân cơ hồ là đồng thời đến nơi, bọn họ cũng biết nhau, Hùng Ân Bân trên cấp bậc thì cao hơn hai vợ chồng Nghiêm Tuấn Cường, nhưng nói tới bối cảnh, Hùng Ân Bân có thúc ngựa cũng không theo kịp được người ta, đến bây giờ hai vợ chồng Tiết Anh Hồng vẫn chưa biết chuyện đêm nay đều là con trai của Hùng Ân Bân gây ra, Nghiêm Tuấn Cường kinh ngạc nói: "Chính ủy Hùng, ngài sao cũng tới đây?"

Hùng Ân Bân ho khan một tiếng, không phải là đường hô hấp của y có vấn đề, chuyện này quả thực rất xấu hổ, con trai của y bắt thiên kim bảo bối của Tiết gia, con trai gây chuyện, lão tử phải tới đây để chùi đít, Hùng Ân Bân nói: "Con tôi công tác ở đây. "

Nghiêm Tuấn Cường và Tiết Anh Hồng cũng không phải là nhân vật bình thường, tuy rằng những lời này của Hùng Ân Bân nói hết sức uyển chuyển, nhưng hai người cũng nghe ra, chuyện này khẳng định có liên quan yy con trai của y, nếu không Hùng Ân Bân cũng không giữa đêm chạy tới đây.

Ngô Diệu Long thấy chính chủ đã đến, y và Mạnh Tường Dân cùng nhau tươi cười ra đón, Ngô Diệu Long: "Nói chuyện đã làm rõ rồi, thì ra là hiểu lầm. "

Tiết Anh Hồng mặc kệ hiểu lầm hay không hiểu lầm, quan tâm nói: "Đồng Đồng có sao không?"

Ngô Diệu Long nói: "Không sao, chỉ là không chịu đi ra thôi. " Y nghĩ thầm, đến bây giờchúng tôi còn có một con tin bị bắt, đại tiểu thư của Tiết gia này cũng phiền phức thật. Mạnh Tường Dân đưa bộ đàm cho Tiết Anh Hồng, Tiết Anh Hồng hô: "Đồng Đồng, cháu ở trong à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cô, chuyện này không liên quan tới cô!"

Tiết Anh Hồng nói: "Cháu trước tiên đi ra rồi hẵng nói!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Vì sao chứ? Bọn họ nói nhốt cháu thì nhốt cháu? Giờ lại bắt cháu ra thì cháu phải ra ư? Cháu không đi, lại gán cho chúng cháu cái tội danh là phần tử phản cách mạng, còn nói cháu bắt cóc chiến sĩ võ cảnh, tội của cháu lớn lắm, cô, cô cứ kệ cháu, lát nữa cô gọi điện thoại về nhà, nói với họ rằng cháu ngồi tù ở Tây Tạng, tội cực lớn, không thể về ngay được. "

Tiết Anh Hồng nói: "Ai nói cháu có tội? Thế không phải là đổi trắng thay đen ư? Bảo hắn đứng ra cho tôi, tôi cũng muốn xem xem ai mà có gan lớn như vậy, dám vu hãm người tốt?" Cô ta tức giận nhìn thẳng vào Hùng Ân Bân, đừng nhìn Hùng Ân Bân là phó chính ủy quân khu, Tiết Anh Hồng vẫn chẳng thèm để y vào mắt.

Hùng Ân Bân cười nói với Nghiêm Tuấn Cường: "Đồng chí Tuấn Cường... " Y là muốn bảo Nghiêm Tuấn Cường khuyên nhủ Tiết Anh Hồng, chuyện nếu đã xảy ra thì dù sao cũng phải giải quyết, tóm lại không thể nào căng thẳng mãi được.

Ngô Diệu Long cũng khuyên Tiết Anh Hồng trước tiên bảo Tiết Vĩ Đồng ra đã rồi nói sau.

Chuyện đã ầm ĩ tới mức này, Trương Dương cho rằng cũng tới lúc dừng tay rồi, không thể nào cứ giằng co mãi được, hắn thấp giọng nói với Tiết Vĩ Đồng: "Em gái, thế được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi, nên theo họ về thôi. "

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Ai bắt chúng ta vào thì bảo hắn phải mời chúng ta ra. " Cô ta cầm bộ đàm lên nói: "Bảotên khốn nạn họ Hùng đó vào, hắn bắt chúng tôi vào đây thì hắn phải mời chúng tôi ra. "

Bên ngoài có hai tên họ Hùng, có điều Hùng Ân Bân biết rõ tên khốn nạn họ Hùng trong miệng Tiết Vĩ Đồng là con trai của mình, nhưng vẫn cảm thấy mặt nóng bừng, hôm nay mặt mũi của lão Hung gia coi như là mất hết rồi.

Hùng Bỉnh Khôn lúc này không dám lên tiếng, hắn cũng đã nhìn ra, mình gây ra phiền phức rồi, nhân vật mà ngay cả lão gia tử cũng không dám chọc vào, mình lại hồ đồ bắt người ta đi. Yêu cầu của Tiết Vĩ Đồng hắn cũng đã nghe thấy, có điều hắn không có can đảm đi vào, nhìn thấy cha hung hăng trừng mắt lườm mình một cái, hắn nói khẽ: "Trong tay họ có súng. "

Hùng Ân Bân thầm mắng một câu thằng nhu nhược rồi nói: "Mày vào cùng tao. " Vào thời khắc mấu chốt, đồng chí lão Hùng vẫn biểu lộ ra được dũng khí, Hùng Bỉnh Khôn vẫn có chút cố kỵ, nhưng nhìn thấy cha đã sải chân bước vào, vì thế hắn cũng không do dự nữa, đi theo cha vào trong phòng.

Hiện tại không ai tin Tiết Vĩ Đồng sẽ còn thật sự nổ súng, Ngô Diệu Long ra hiệu giải tán với Mạnh Tường Dân, Mạnh Tường Dân vội vàng lặng lẽ giải tán đám võ cảnh này, hôm nay cũng không phải mâu thuẫn địch và ta, mà là mâu thuẫn nội bộ, không cần chiến sĩ võ cảnh bọn họ phải dính vào.

Hùng Bỉnh Khôn trong mắt người thường thì còn tính là khệnh, nhưng trong mắt Tiết Vĩ Đồng mà hắn không bằng cái rắm. Hùng Ân Bân tuy rằng là quân hàm thiếu tướng, nhưng so sánh với với Tiết gia thì căn bản là như gặp sư phụ, không thể đánh đồng, hai cha con cứ thế đi vào.

Trong bóng tối sáng lên một chùm ánh sáng đèn, Tiết Vĩ Đồng cầm đèn pin chiếu vào hai cha con họ, phía trước hai cha con họ là một mảng sáng rực, nhưng không nhìn rõ được tình cảnh bên trong.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Không phải bảo một người vào thôi ư? Sao lại là hai?"

Hùng Ân Bân nói một cách thân thiết: "Cháu là Vĩ Đồng à, tôi là cha của Hùng Bỉnh Khôn. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi không biết ông!" Cô bé này nói chuyện như chẹn họng người ta, Hùng Bỉnh Khôn nghe thấy cô ta chế ngạo cha mình, trong lòng lại hối hận không thôi, thật ra chuyện này không trách được người ta, nếu hắn hôm nay không tìm người ta gây phiền toái, cũng sẽ không đến nước như hiện tại.

Hùng Ân Bân nói: "Vĩ Đồng, tôi và dượng cháu là bạn bè tốt, tôi còn quen cả bác cả của cháu nữa. " Một vị thiếu tướng đã nói như vậy, rõ ràng là mang theo ý tứ kéo gần quan hệ, nếu không phải là bởi vì con trai đuối lý, Hùng Ân Bân có nói sao cũng không chịu hạ thấp mình như vậy.

Tiết Vĩ Đồng ném súng cho chiến sĩ Miêu Cường bị cô ta bắt cóc đã lâu, đứng dậy nói: "Chả vui chút nào, chả vui chút nào. "

Hùng Ân Bân nói: "Chúng ta ra ngoài rồi nói sau, giải thích hiểu lầm cho rõ. "

Tiết Vĩ Đồng nghe y định nghĩa chuyện đêm nay là hiểu lầm, không khỏi cười xòa một tiếng: "Chỉ nghe thấy bị khi dễ thì gọi gia trưởng đến, không ngờ đi bắt nạt người ta cũng gọi gia trưởng đến luôn.

Hùng Bỉnh Khôn mặt đỏ bừng, nhưng ở trước mặt cha gã không dám lên tiếng.

Những người này đều được mời tới văn phòng của trưởng chi đội Mạnh Tường Dân, Tiết Anh Hồng nhìn thấy cháu gái không sao, thì mới yên lòng, Trương đại quan nhân trong chuyện này trên cơ bản chỉ sắm vai người bàng quan, tiểu tử Hùng Bỉnh Khôn đó không phải thứ tốt lành gì, Tiết Vĩ Đồng làm việc cũng có chút điêu ngoa, chuyện mà chỉ cần nói tên ra sớm là giải quyết xong, nhưng lại cứ muốn làm lớn đến như vậy. Rất nhanh đại bộ phận đều được mời đến, Tiết Vĩ Đồng là hạng người thích những thứ kích thích, ngay cả ngồi tù mà cô ta còn cao hứng ngồi ở nửa ngày, nếu vừa rồi không phải là Trương Dương khuyên cô ta thì nói không chừng Tiết Vĩ Đồng đã thực sự diễn vở tuồng vượt ngục rồi. Trương đại quan nhân tuy rằng cũng là nhân vật không sợ trời không sợ đất, nhưng không bằng được cái điên của Tiết Vĩ Đồng, cô ta ở Lhasa biểu hiện giống như một nha đầu điên hay xung động, vì sao tính cách của cô ta lại phát sinh biến hóa lớn như vậy? Trương Dương thấy rất khó giải thích.

Ngô Diệu Long đến bây giờ vẫn mang thái độ đều là người một nhà, có gì thì đóng cửa bảo nhau, chuyện gì cũng thương lượng được, tối nay cũng không đến mức xảy ra chuyện lớn gì, nếu có thể chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng cái này cũng phải xem ý tứ của Tiết gia, y hiểu rõ tính tình của Nghiêm Tuấn Cường, Nghiêm Tuấn Cường chắc sẽ không truy cứu tới cùng, về phần Tiết Anh Hồng, nữ nhân này tính hơi nóng một chút, có điều nếu Tiết Vĩ Đồng đồng ý hòa giải thì chắc cô ta cũng không có ý kiến gì, dù sao Hùng Ân Bân cũng là phó chính ủy quân khu, mọi người cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu lên cũng thấy, nói sao cũng phải chiếu cố tới phương diện tình cảm, nhưng sự phát triển của chuyện lại giống như tưởng tượng của Ngô Diệu Long.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)