← Ch.0835 | Ch.0837 → |
Khương Lượng nói: "Ma Hoàng là một loại thuốc, là nguyên liệu chủ yếu để chế tạo thuốc phiện!"
Kỳ Sơn hít vào một hơi, rồi thấp giọng nói: "Việc này thì có liên quan gì đến em trai tôi?"
Khương Lượng nói: "Số gỗ này là do Kỳ Sơn quyên góp cho Thu Hà Tự, chúng tôi đã điều tra qua về đơn mua hàng, người bán hàng chắc chắn là anh ta, giờ đây chúng tôi đã liên hệ với bên cảnh sát Bắc Hải để trợ giúp chúng tôi tìm Kỳ Phong, để xem chuyện này rốt cuộc bắt đầu từ đầu."
Kỳ Sơn lắc lắc đầu nói: "Em trai tôi không thể nào làm chuyện này được, từ trước đến giờ nó đâu có dính dáng vào thuốc phiện, làm sao có thể bán thuốc phiện được, đội trưởng Khương, anh nghĩ mà xem, việc này không hề phù hợp với lô gic, nó làm việc này với mục đích gì chứ, tại sao lại phải đưa số nguyên liệu đó đến Thu Hà Tự? Chẳng lẽ chỉ là để làm tổn hại đến danh dự của Thu Hà Tự hay sao? Hai anh em chúng tôi không hề thiếu tiền, chúng tôi trước đó đã quyên góp cho Thu Hà Tự 2000000, Khương đội trưởng, việc này nhất định có người giở trò đằng sau, chắc chắn đây là một sự vu oan!" Kỳ Sơn rõ ràng đang rất xúc động.
Khương Lượng nói: "Có phải là vu oan hay không thì hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ, có điều, chúng tôi sẽ điều tra cho kỹ việc này, nếu như chắc chắn rằng việc này không liên quan gì đến em trai anh, chúng tôi nhất định sẽ lấy lại danh dự cho anh ấy."
Kỳ Sơn nói: "Dù là người nào nhìn vào thì cũng thấy việc này thật quá đỗi hoang đường, không hề có bất cứ sự khả thi nào hết." Nói đến đây, điện thoại của Kỳ Sơn vang lên. Gã nhấc điện thoại, rồi nghe luôn trước mặt Khương Lượng: "A lô!"
Đầu dây bên kia là tiếng nói yếu ớt của Kỳ Phong: "Anh ơi!"
Kỳ Sơn đứng dậy rồi nói: "Tiểu Phong, em đang ở đâu?" Khương Lượng nghe thấy gã gọi tên của Kỳ Phong ngay lập tức trở nên cảnh giác, có điều Kỳ Sơn vẫn trấn tĩnh như vậy, không hề có ý lảng tránh.
Kỳ Phong nói: "Anh ơi, em đi đây!"
Kỳ Sơn lớn tiếng nói: "Tiểu Phong, em hãy nghe anh nói, giờ đây anh đang ở cục cảnh sát, và đang xử lý việc của em, mọi người đều tin rằng em vô tội!" Kỳ Sơn ngoài mặt thì đang tỏ ra an ủi em trai, nhưng một mặt khác cũng nhắc nhở gã không được nói linh tinh, vì đây đang là cục cảnh sát.
Kỳ Phong khóc nói: "Anh, không được đâu, có người muốn hại em, đặt cái bẫy này để em chui vào, số gỗ đó là do em gửi, nhưng em không bán thuốc phiện, em thề rằng em không bán thuốc phiện."
Kỳ Sơn nói: "Tiểu Phong, em phải bình tĩnh, em tin anh, tin vào cảnh sát, nhất định sẽ làm cho chuyện này được rõ ràng!"
"Anh, em xin lỗi anh."
Đầu dây bên kia, Kỳ Phong đã cụp điện thoại.
Kỳ Sơn lớn tiếng hét lên: "Tiểu Phong, em nghe anh nói đã."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Kỳ Sơn gọi điện lại đã không còn ai nhấc máy nữa.
Khương Lượng yên lặng nhìn Kỳ Sơn, Kỳ Sơn thất thần buông điện thoại xuống, rồi nói đầy xúc động: "Em trai tôi bị người ta hãm hại, tại sao các anh lại nghi oan một người tốt chứ? Tại sao lại phải ép nó đến đường chạy trốn?"
Khương Lượng nhìn Kỳ Sơn rồi bình tĩnh nói: "Không có ai nghi oan cho anh ta cả, chúng tôi chỉ muốn điều tra cho rõ ràng thôi, đến tận bây giờ người của chúng tôi vẫn chưa tìm được anh ta."
Kỳ Sơn bình tĩnh nói: "Mặc dù tính tình em tôi hơi tùy tiện, nhưng nó không bao giờ làm việc gì phạm pháp, rốt cuộc là ai đang hại nó?"
Khương Lượng nói: "Kỳ tiên sinh, tôi nghĩ cốt yếu của việc này không nằm trên người Kỳ Phong, tôi hi vọng rằng anh có thể hỗ trợ phía cảnh sát chúng tôi, nhanh chóng liên lạc với Kỳ Phong, khuyên anh ta quay về, nếu như việc này thật sự là một vụ đổ oan, thì cũng cần phải nói cho rõ ràng."
Kỳ Sơn nói: "Giờ đây nó sợ như vậy, làm sao tôi liên lạc được với nó?"
Khương Lượng nói: "Kỳ tiên sinh, vì sự an toàn của em trai anh, tôi nghĩ anh nên nghĩ tất cả mọi cách để tìm được anh ấy!"
Bàng Thanh Sơn thấy chiếc xe Phaeton ở đằng xa, gã dừng công việc lại, rồi khập khiễng bước về phía đó.
Kỳ Sơn đã xuống xe từ phia đằng xa, đến trước mặt Bàng Thanh Sơn.
Bàng Thanh Sơn cười nói: "Tôi đã bắt được mấy con ba ba, buổi trưa có thể nấu cho anh ăn!"
Thái độ của Kỳ Sơn rất nghiêm túc: "Lão Bàng, anh có thể phải đi một chuyến rồi!"
Bàng Thanh Sơn gật đầu nói: "Đi đâu?"
Kỳ Sơn chầm chậm bước đến bên hồ cá, Bàng Thanh Sơn khập khiễng đi theo đằng sau gã, rồi Kỳ Sơn nói: "Tiểu Phong gặp phải phiền phức, có người lợi dụng ma hoàng để vu oan cho nó buôn thuốc phiện, mục đích là để phía cảnh sát tập trung sự chú ý lên người tôi."
"Có thể tìm thấy anh ấy ở đâu?"
Kỳ Sơn đưa cho Bàng Thanh Sơn một tờ giấy rồi nói: "Tôi đã từng nói cho nó, nếu như ở Bắc Hải gặp phải phiền phức gì, thì hãy trốn ở đây, Lão Bàng, tôi chỉ có một người em này, anh phải đảm bảo cho nó được an toàn."
Bàng Thanh Sơn nhìn qua tờ giấy, sau đó nhét vào miệng, nhai rồi nuốt mất.
Kỳ Sơn không nói thêm câu nào nữa, gã bước lên xe, nhắm đôi mắt lại với dáng vẻ mệt mỏi.
Chiếc xe rời khỏi hồ cá, Kỳ Sơn thấp giọng nói: "Anh năm, có người đi theo không?"
"Không có!"
Kỳ Sơn nói: "Việc ma hoàng có liên quan đến số hàng hóa gần đây tuồn vào Đông Giang!"
"Tôi đã điều tra được một vài tin tức, có lẽ là Bang Tử đang làm!"
Kỳ Sơn nghiến răng nghiến lợi mắng: "Khốn kiếp! Anh ta dám không tuân theo hiệp ước của tôi!"
"Xem ra, anh ta muốn đẩy chúng ta ra rồi!"
Kỳ Sơn gật gật đầu, gã lấy ra một điện thoại khác trong túi, sau khi mở máy, gã gọi đến cho một số, điện thoại vang lên mấy tiếng, rồi đối phương nhấc máy, một âm thanh thâm trầm vang lên: "Có việc gì?"
Kỳ Sơn nói: "Số gỗ của Thu Hà Tự rất đắt đúng không?"
"Ồ? Nhận được rồi sao?" Thái độ của đối phương rất hòa nhã.
Kỳ Sơn nói: "Tại sao phải phá quy tắc? Tại sao phải hại em trai tôi?"
Đối phương cười hà hà nói: "Tôi đâu có phá quy tắc, vì quy tắc chính là do tôi nghĩ ra, anh kiếm đủ rồi, muốn rửa tay à? Muốn làm người tốt à? Ha ha ha, ý định tốt đẹp như vậy thật là hay ho đấy!"
Kỳ Sơn nói: "Số hàng gần đây tuồn vào Đông Giang là do các anh làm?"
"Đúng thì đã sao? Có người muốn mua hàng, anh không muốn làm còn có người khác muốn làm, đây chẳng phải là điều rất bình thường sao?"
Kỳ Sơn nói: "Anh đang mạo hiểm, cảnh sát để ý gắt gao thế này, mà anh lại kiên trì tiếp tục làm, đồng nghĩa với việc mạo hiểm tính mạng của tất cả mọi người."
"Làm cái nghề như chúng tôi, vốn đã là lấy mạng để đặt cược, nếu chơi được thì anh chơi, chơi không được thì anh nhường đường, tự khắc có người đến chơi."
Kỳ Sơn cười hà hà một tiếng rồi nói: "Cuối cùng đã nói ra suy nghĩ thật sự rồi, nói rằng tôi cản đường của anh, vì vậy các người đã đặt bẫy để hại tôi, muốn dồn sự chú ý của phía cảnh sát lên tôi."
"Là do bản thân anh không muốn chơi, chẳng trách được người khác!"
Kỳ Sơn nói: "Anh có bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"
Đối phương lại cười: "Câu này tôi phải hỏi anh mới phải."
Kỳ Sơn nói: "Đây không phải là Hồng Kong! Anh phải cẩn thận hơn!"
"Người cần cẩn thận là anh mới phải!"
Kỳ Phong cúp điện thoại, gã nhìn cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ ô tô, rồi thấp giọng nói: "Quả nhiên là vấn đề của họ."
"Có phải họ không đợi được nữa không?"
Kỳ Sơn lạnh lùng nói: "Không phải không đợi được nữa, mà là đã nhắm vào miếng thịt mỡ là Đông Giang này, họ muốn đá tôi ra ngoài, rồi xây dựng lại thị trường ở Đông Giang."
"Anh định làm thế nào?"
"Anh năm, cần phải chuẩn bị đường lùi rồi."
"Anh muốn đi sao?"
Kỳ Sơn lắc đầu nói: "Tìm được Tiểu Phong trước đã rồi hẵng hay, trong thời gian ngắn chúng không dám động đến tôi đâu, chúng có điểm yếu của tôi, trong tay tôi cũng có điểm yếu của chúng, nếu làm tôi tức giận, thì tất cả chơi bài ngửa với nhau, cùng lắm thì mọi người cùng chết!"
"Thật sự phải đi đến bước đó sao?"
Kỳ Sơn nói: "Dừng tất cả việc sản xuất lại, những việc làm ăn vòng ngoài cũng dừng lại hết."
"Anh càng ngày càng cẩn thận rồi."
Kỳ Sơn nói: "Mặc dù việc của Tiểu Phong là do chúng hãm hại, nhưng bên cảnh sát nhất định đã để ý đến tôi, gần đây cần phải dừng tất cả hoạt động lại, không thể để bên cạnh sát nắm được điểm yếu nào của tôi."
"Vâng!"
"Anh năm, chúng ta đã làm đến tám năm, tôi đã kiếm đủ rồi, dù là giờ không làm nữa, thì đời chúng ta cũng chẳng phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc. Trước kia tôi luôn nghĩ, đợi một ngày khi tôi kiếm đủ tôi sẽ rút tay về, nhưng tôi kiếm càng được nhiều tiền, thì tôi càng không tìm được lý do gì để rút tay về. Giờ đây nghĩ lại, đều là do tôi quá đỗi tham lam!"
"Có một vài việc anh không thể nào quyết định được, con người ở trên giang hồ không thể nào làm theo ý mình."
Kỳ Sơn cười nói: "Đám người Hồng Kong này quả thật quá tham lam, hợp tác với chúng, chỉ là lợi dụng chúng để làm lớn mà thôi, chỉ là muốn để chúng thu hút sự chú ý của cảnh sát, giờ đây không ngờ chúng lại dám phản lại tôi."
"Anh định làm thế nào?" Đây đã là lần thứ hai Ngũ Ca hỏi gã.
Kỳ Sơn nói: "Chỉ cần Tiểu Phong không sao, chúng thích chơi thế nào thì chơi như vậy!"
Câu này đã lộ ra sự bất an của Kỳ Sơn, gã sợ rằng em trai mình xảy ra chuyện. Kỳ Sơn chỉ vào đằng trước rồi nói: "Cho tôi xuống ở đường Tiêu Tương đằng trước."
Đoàn nhạc giao hưởng tỉnh ở đường Tiêu Tương, khi Kỳ Sơn và Lâm Tuyết Quyên yêu nhau, thường xuyên đến chỗ này, gã rất quen thuộc với con đường này, gã đã vô số lần đo chiều dài của con đường này, từ góc đường đến cánh cửa của đoàn nhạc giao hưởng tỉnh đúng 291 bước, bước của Kỳ Sơn rất chuẩn, ông cụ ở phòng bảo vệ cũng đã quen mặt Kỳ Sơn, cười gật đầu với gã.
Kỳ Sơn đều quen với từng người nơi đây, trước kia, thân phận của gã từng là bạn trai của Lâm Tuyết Quyên, nhưng đến bây giờ, thân phận của gã chỉ là một phú thương thích âm nhạc, chính vì có sự tài trợ của gã, đoàn nhạc giao hưởng tỉnh mới có thể tổ chức thành công nhiều đêm nhạc ở Đông Giang đến vậy.
Kỳ Sơn đến phòng đàn, nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên bên trong, gã chầm chậm đẩy cửa bước vào.
Lâm Tuyết Quyên đang ở đó đánh một bản nhạc niềm vui nỗi buồn của tình yêu.
Kỳ Sơn tựa vào cửa, mỉm cười nhìn Lâm Tuyết Quyên, cô vẫn chú tâm như thế, nhất cử nhất động của cô vẫn nho nhã hấp dẫn người ta như thế, vẫn giống như trước kia, trong lòng Kỳ Sơn, dáng vóc của Lâm Tuyết Quyên vẫn như lần đầu gã gặp, chưa hề thay đổi chút nào.
Kỳ Sơn nhắm đôi mắt thưởng thức tiếng nhạc du dương, cảm xúc của gã biến đổi theo điệu nhạc, gã nhớ về quá khứ giữa họ, trong mùa xuân tràn ngập ánh mặt trời, họ cười rạng rõ đuổi bắt nhau trong cánh đồng hoa cải vàng ươm, tiếng cười của Lâm Tuyết Quyên vang vọng trong ký ức của gã, rất rõ ràng, gã nhớ đến từng thái độ, từng nét mặt của cô ấy, nhớ nụ hôn của cô ấy, nhớ những lời nói thì thầm của cô ấy...
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, Kỳ Sơn từ trong mộng cảnh về lại hiện thực, gã vẫn nhắm hai mắt, tìm lại những ký ức tàn dư trong đầu, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên bên tai.
Kỳ Sơn mở hai mắt, ngay lập tức đã bắt gặp ánh mắt quan tâm của Lâm Tuyết Quyên: "Kỳ Sơn, anh sao thế?"
Mặc dù hai người họ không thể đến được với nhau, nhưng không có ai hiểu đối phương bằng họ, chỉ nhìn Kỳ Sơn một chút, Lâm Tuyết Quyên đã đoán chắc rằng Kỳ Sơn nhất định có tâm sự.
Kỳ Sơn mỉm cười nói: "Không sao đâu, đột nhiên anh muốn nghe em đánh đàn, vì thế đã đến đây!"
Lâm Tuyết Quyên không tin lời của gã, từ ánh mắt của Kỳ Sơn, cô đã nhận ra rằng Kỳ Sơn lòng đầy tâm sự, liền nhẹ nhàng nói: "Ánh mắt của anh không lừa nổi em đâu!"
Kỳ Sơn cười bước đến, đến trước cây đàn dương cầm, gã ngồi xuống, tay gã gõ nhẹ nhẹ trên những phím đàn, một âm thanh vang lên trong phòng.
*****
Lâm Tuyết Quyên cười nói: "Bao lâu rồi anh không đánh đàn vậy?"
Kỳ Sơn lắc đầu, rồi lại đậy đàn lên: "Rất lâu rồi, giờ anh đã không còn nhớ nữa rồi."
Lâm Tuyết Quyên lại mở đàn ra rồi nói: "Anh đánh một bản lời nói mùa thu đi, em muốn nghe!"
Kỳ Sơn cười nói: "Không được rồi, tay cứng rồi, giờ đây đến bản nhạc còn không nhớ nữa."
Lâm Tuyết Quyên kiên quyết: "Anh đánh được!"
Kỳ Sơn không nói lại được cô, chỉ đành gật đầu: "Được, vậy thì anh thử xem!"
Gã ngồi xuống trước cây đàn, yên lặng nhìn phím đà, cuối cùng đã khởi động nốt nhạc đầu tiên, Kỳ Sơn đánh đàn dương cầm rất giỏi, mặc dù không thể nói là chuyên nghiệp, nhưng gã nắm tiết tấu và bản nhạc rất tốt, điều tốt hơn nữa là, gã còn đưa cả tình cảm vào bản nhạc.
Lâm Tuyết Quyên đứng ở một bên, nhìn thái độ chuyên tâm của Kỳ sơn, trong lòng đột nhiên cảm thấy một nỗi niềm đau xót khó tả, vận mệnh đúng là thứ khó nắm bắt nhất trên đời này, họ đã từng yêu nhau tha thiết, giờ đây lại trở thành bạn, Kỳ Sơn là một người bình tĩnh và lý trí, Lâm Tuyết Quyên biết gã vẫn còn tình cảm rất sâu sắc với mình, nhưng điều khó là, giờ đây cô đã có gia đình, và đã có một người chồng yêu cô.
Nghe bản nhạc, tất cả những ký ức trong quá ức ùa về trong lòng Lâm Tuyết Quyên, cô đột nhiên cảm thấy sợ, cô phát hiện rằng mặc dù tình cảm đó đã qua biết bao năm, nhưng vẫn không hề phai nhạt trong lòng cô, mặc dù những hồi ức của họ rất đẹp, nhưng với cô, đó vẫn là một sự phản bội lại chồng, là một tội ác.
Lâm Tuyết Quyên cắn cắn môi, đến khi Kỳ Sơn đánh xong bản nhạc này, cô nhẹ nhàng nói: "Em phải đi đây, Vân Trung tối nay về nhà ăn cơm. Em phải đi mua thức ăn."
Kỳ Sơn mỉm cười nói: "Người nên đi là anh mới phải!"
Trong khi Kỳ Sơn đang đối mặt với áp lực và thử thách, thì sự nghiệp của Trương đại quan lại lên như diều gặp gió, Tiết Vĩ Đồng đã ký xong hạng mục công viên chủ đề Dieter, rồi bên đó lại có tin tốt lành, tập đoàn Trung Thị đã nhắm vào mảnh đất bên cạnh công viên vui chơi Dieter, muốn xây dựng trường quay ở đó, như thế này, bên cạnh hồ Thu Hà đã có ba công trình lớn, làm cho hồ Thu Hà nhất định trở thành điểm nóng mới về du lịch của Đông Giang và khu trung tâm du lịch trong tương lai.
Việc gỗ có thuốc phiện đã làm cho thanh danh của Thu Hà Tự ít nhiều gặp ảnh hưởng, rất nhiều tin đồn đã được tung ra ngoài, thậm chí còn có một số lời đồn nhảm, nói rằng Tuệ Không pháp sư cũng tham gia vào việc buôn bán thuốc phiện, ngoài mặt thì là cao tăng đắc đạo, thật ra lại là người bán thuốc phiện từ Đài Loan đến, rất nhiều người đầu tư từ Đài Loan cũng đã nghe được thông tin này, Tuệ Không pháp sư không thể không quay về Đài Loan để giải thích cho họ.
Trương Dương đến hiện trường thi công Thu Hà Tự, thấy tường ngoài đã vây xong, vì việc thuốc phiện, tạm thời việc thi công đã dừng lại, công nhân đều nghỉ ngơi, trước bộ chỉ huy, Tan Bảo hòa thượng đang ngồi trên ghế lười nhác sưởi nắng.
Trương Dương lái hẳn xe đến trước mặt Tam Bảo. Tam Bảo cười đứng dậy, rồi lớn tiếng gọi: "Chủ nhiệm Trương! Ngọn gió nào đưa anh đến đây thế này?"
Trương Dương cười nói: "Gió đông tây nam bắc!"
Hắn nhìn hiện trường thi công, chỉ thấy mấy người công nhân phụ trách trông nguyên liệu ở phía đằng xa đang ngồi đánh bài, Trương Dương nói: "Người đâu hết rồi?"
Tam Bảo nói: "Tạm thời đình công để chỉnh đốn, vì vậy đã cho công nhân nghỉ hết rồi, sư phụ tôi đi Đài Loan giải thích tình hình với bên đầu tư, đúng là việc tốt phải làm lâu."
Gã dùng cánh tay áo rộng quét quét ghế, rồi bê đến cho Trương Dương ngồi. Với gã, Trương Dương chưa bao giờ khách sáo, hắn ngồi xuống, Tam Bảo lại vào bộ chỉ huy lấy một ấm trà nóng ra, rót cho Trương Dương một cốc, rồi cung kính đưa đến trước mặt hắn, Trương đại quan nhìn hắn, tên này thật chẳng giống một đệ tử phật môn gì hết.
Trương Dương nói: "Tam Bảo à, hôm nay tôi đến đây là để xem tình hình thi công thế nào, còn một lý do nữa là muốn đưa anh đi một chuyến."
Tam Bảo gật đầu lia lịa rồi nói: "Chỉ cần chủ nhiệm Trương gọi tôi một câu, lên rừng xuống biển tôi cũng quyết không từ nan."
Trương đại quan nói: "Ôi chà, hóa ra tôi cứ đến đây là nhất định phải hại anh à?"
Hòa thượng Tam Bảo cười nói: "Sao lại thế được, chủ nhiệm Trương là quý nhân của tôi, mỗi lần gặp anh tôi đều gặp may mắn, tôi còn nghi rằng anh là phật may mắn của tôi chuyển thế, chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi sẽ cảm thấy cả cơ thể đang ngập chìm vào trong ánh sáng của phật.
Suýt nữa thì Trương đại quan sặc ngụm trà vừa uống, hắn ho mấy tiếng rồi nói: "Tam Bảo, người xuất gia không nói dối, câu này của anh tôi thật sự không nuốt nổi."
"Đó là vì chủ nhiệm Trương quá khiêm tốn thôi, trong lòng tôi, anh luôn tồn tại cùng với phật tổ, cùng sáng như vậy!"
Mặc dù Trương đại quan cũng thích người khác nịnh vài câu, nhưng những lời nịnh này của Tam Bảo làm cho hắn không thể chịu nổi: "Thôi, thôi, mẹ kiếp anh đừng có trù úm tôi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa kìa."
Với những người xuất gia khác, Trương Dương nhất định sẽ không nói như vậy, nhưng với Tam Bảo, hắn chẳng kỵ gì trong lời nói.
Tam Bảo cũng chẳng để ý, cười hà hà rồi nói: "Đúng rồi, vừa nãy anh còn chưa nói tìm tôi có việc gì?"
Trương Dương lúc này mới nhớ đến việc chính, hắn buông cốc trà rồi nói: "Tôi có một người bác gái, trước đó anh cũng đã từng gặp, gần đây tâm trạng của bà rất xấu, cần có người đến để khuyên bà."
Tam Bảo nói: "Chủ nhiệm Trương, khuyên bảo người khác không phải điểm mạnh của anh sao?"
Trương Dương nói: "Nếu như tôi làm được, thì cần gì phải tìm anh? Bà ấy tin vào phật giáo, anh là đệ tử phật môn, hơn nữa lại mồm miệng lanh lợi, nếu là người khác tôi thật sự không yên tâm, chúng ta quan hệ thân thiết, anh nhất định phải giúp tôi."
Người bác gái mà Trương Dương nói đến là vợ của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Mạnh Truyền Mỹ, mặc dù Trương Dương đã từng thử cách dùng thuốc để giúp bà điều dưỡng cơ thể, và cũng có chút hiệu quả, nhưng vấn đề thật sự của Mạnh Truyền Mỹ là ở tâm lý, tâm bệnh cần phải có thuốc đặc trị, Trương Dương cũng không thể nào gỡ được nút thắt trong lòng bà ta. Vì vậy Trương Dương mới nghĩ tới Tam Bảo hòa thượng, trình độ phật pháp của Tam Bảo hòa thượng đương nhiên không bằng Tuệ Không pháp sư, nhưng miệng lưỡi tên này giỏi hơn Tuệ Không pháp sư nhiều lần.
Tam Bảo gật đầu rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, anh đã mở lời, thì tôi nhất định sẽ làm. Có điều tôi cũng có một việc mời anh giúp cho.
Trương Dương thầm nói, tên hòa thượng này thật lắm yêu cầu, hắn gật gật đầu rồi nói: "Anh nói đi!"
Tam Bảo nói: "Anh cũng thấy rồi đấy, việc thi công đã dừng mấy ngày, công an nói cần phải dừng để điều tra, số gỗ có vấn đề đều bị họ kéo đi hết rồi, từ sau khi xảy ra việc, đến giờ vẫn chưa thấy nói thêm gì, chẳng lẽ chúng tôi cứ nghỉ mãi thế này sao?"
Trương Dương nói: "Việc này anh đừng lo, bộ chỉ huy khu đô thị mới chúng tôi cũng đã để ý đến việc này rồi, và đang nói với bên công an, thế này đi, chút nữa tôi sẽ nói thêm với bên cảnh sát, nếu như không vấn đề gì, thì cố gắng nhanh chóng để các anh làm tiếp."
Tam Bảo cùng Trương Dương đến khu nhà tỉnh ủy, lúc này mới biết nơi mà Trương Dương dẫn gã đến là nhà của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, tràng hạt trong tay gã bất ngờ đẩy nhanh tốc độ: "Chủ nhiệm Trương, anh chẳng nói sớm cho tôi biết, để tôi ăn mặc cho đẹp hơn một chút."
Trương Dương cười nói: "Anh chỉ là một hòa thượng, anh chú ý đến vẻ bề ngoài vậy làm gì? Thế này là đẹp lắm rồi, giản dị một chút mới tỏ vẻ khiêm nhường được."
Tam Bảo nói: "Kiều phu nhân thế nào rồi?"
Trương Dương nói: "Trời mới biết, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bình thường anh chỉ nhìn thấy vẻ huy hoàng bề ngoài của họ, thật ra trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ không ai biết đến, đúng rồi, việc này anh không được nói cho người khác biết đấy."
Tam Bảo gật gật đầu, Trương Dương dừng xe trước cửa nhà Kiều gia, rồi lại nhớ ra một việc, bảo Tam Bảo đừng vội xuống xe, hắn ra cốp đằng sau lấy một cái mũ đội lên đầu Tam Bảo, rồi lại cởi áo khoác của mình ra cho Tam Bảo mặc lên.
Tam Bảo không hiểu hỏi: "Chủ nhiệm Trương, anh bảo tôi đến để giảng kinh, hay là bảo tôi đến để làm ăn trộm vậy? Tại sao lại phải đóng giả thế này?"
Trương Dương cười nói: "Anh động não suy nghĩ mà xem, anh là một đại hòa thượng, tôi mời anh đến nhà bí thư tỉnh ủy, để cho người khác nhìn thấy chẳng phải đã thành trò cười rồi sao?"
Tam Bảo ngay lập tức hiểu được dụng ý của Trương Dương, bình thường Kiều Chấn Lương là người đứng đầu của tỉnh Bình Hải, là một đảng viên mẫu mực, còn gã là một đệ tử phật môn, nếu như đột nhiên đến như vậy, để cho người khác nhìn thấy quả thực không hay, gã khoác lên người chiếc áo khoác của Trương Dương, rồi đội mũ lên, trông ra rất giống những thanh niên thời thượng. Trương Dương cười nói: "Mẹ kiếp, nếu như anh hoàn tục thì là một anh chàng đẹp trai đấy, nói không chừng sẽ làm mấy cô nương ngây ngất kìa."
Tam Bảo mặc dù da mặt dày, nhưng nghe thấy những lời này, cũng đỏ au lên, vội vàng chắp hai tay rồi nói: "A di đà phật, tội lỗi tội lỗi!"
Trương Dương vỗ vỗ vào vai gã rồi nói: "Nói ít thôi, xuống xe đi!"
Hai người vừa xuống xe, cánh cửa nhà Kiều gia đã mở ra, Kiều Mộng Viện bước từ trong ra, cô luôn đứng ở ban công tầng hai nhìn xuống, đã thấy bộ dạng này của Tam Bảo hòa thượng, suýt nữa thì cười thành tiếng.
*****
Cũng chỉ có Trương Dương mới làm bừa như vậy được thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trương Dương để cho Tam Bảo ăn mặc thành như vậy cũng có lý của nó, cô mời hai người vào trong nhà, Trương Dương vừa giơ tay đã giật ngay chiếc mũ trên đầu Tam Bảo xuống, lúc này Tam Bảo đã toát đầy mồ hôi. Kiều Mộng Viện nói: "Đúng là phiền cho đại sư quá!"
Trương Dương nói: "Quần áo là thứ ngoài cơ thể, chỉ cần trong lòng có phật, thì mặc gì cũng thành áo cà sa hết thôi."
Tam Bảo nhe răng, trong lòng nói hôm nay tôi đã trở thành khỉ cho cậu nghịch rồi. Kiều Mộng Viện dẫn Tam Bảo đến phật đường ở tầng hai, Mạnh Truyền Mỹ giờ đây mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian ở trong phật đường, thỉnh thoảng ra ngoài cũng là để lên chùa đốt hương, gần đây bà còn chẳng chịu đến chùa nữa. Cả ngày cứ tự đóng mình trong phòng, không hề liên quan đến cuộc sống hiện thực và những người xung quanh, vì chuyện của bà, tất cả người trong nhà đều lo lắng vô cùng, vì vậy Kiều Mộng Viện mới tìm Trương Dương bảo hắn nghĩ cách. Kiều Mộng Viện một lúc sau đã xuống lầu, thấy Trương Dương ngồi đàng hoàng trên ghế sô pha, người giúp việc đã rót trà cho hắn, Trương Dương ngồi rất đứng đắn, bình thường rất ít khi nhìn thấy hắn ngồi như vậy.
Kiều Mộng Viện mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh thật là có lòng, không ngờ lại nghĩ đến việc để cho Tam Bảo đại sư đóng giả đến đây."
Trương Dương nói: "Nhà cô là chỗ nào cơ chứ? Nếu như người khác nhìn thấy một vị hòa thượng bước vào, chắc chắn sẽ thành trò cười."
Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Mẹ tôi ngày càng không thích nói chuyện với người nhà rồi, dù là với tôi, bà cũng rất ít khi mở lời, vốn dĩ tôi định cuối năm sẽ đưa bà đi Hải Nam để cho khuây khỏa, đáng tiếc bà không chịu."
Trương Dương nói: "Mộng Viện, cơ thể mẹ cô không có vấn đề gì cả, bệnh của bà ấy là tâm bệnh."
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi đã bảo anh tôi năm mới nhất định phải quay về, để đưa mẹ tôi đi kinh thành thăm ông ngoại bà ngoại, hi vọng bà ấy có thể vui vẻ lên một chút."
Mặc dù Trương Dương rất hiếu kỳ về chuyện của Mạnh Truyền Mỹ, nhưng hắn cũng biết rằng ở nhà bí thư tỉnh ủy thì không nên hỏi nhiều về chuyện nhà người ta. Kiều Mộng Viện nói: "Chỉ là không biết bà có đồng ý đi hay không."
Trương Dương nói: "Tôi còn tưởng cuối năm công việc của cô rất bận kìa, không ngờ cô lại nhàn nhã thế này."
Kiều Mộng Viện cười đau khổ nói: "Công việc có bận đến mấy thì cũng phải giành thời gian ở bên cạnh mẹ tôi, việc xây dựng quảng trường kỹ thuật số Mộng Thần đã chính thức đi vào hoạt động rồi, việc bán hàng cũng đang tiến hành thuận lợi, tôi và Tiểu Yêu gần đây đều hay nói chuyện với nhau, tôi muốn để cô ấy quay lại giúp đỡ, nhưng cô ấy thì vui rồi, ngày nào cũng hưởng thụ ánh mặt trời Geneva, vui quá rồi."
Trương đại quan hiểu được nội tình, giờ đây gần như mỗi buổi tối hắn đều gọi điện quốc tế cho hai mẹ con An Ngữ Thần, chia tay càng lâu, thì nỗi nhớ với mẹ con họ ngày càng sâu sắc. Trương Dương cười nói: "Tiểu Yêu cũng không phải là người thích hợp với làm ăn, có cô đứng ra là được rồi."
Kiều Mộng Viện nói: "Số tôi còn may, may mà Tiểu Yêu tin tưởng tôi như vậy, nếu là người khác giao hết tiền cho tôi, mà chẳng hỏi han việc gì cả, đây đúng là việc không thể xảy ra."
Trương Dương nói: "Hợp tác làm ăn thì phải tin nhau là đúng rồi." Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện của Kiều Bằng Cử: "Mộng Viện, anh cô có phải là hợp tác làm ăn với một thương nhân Hồng Kong tên là Ông Lương Vũ không?"
Kiều Mộng Viện chầm chậm gật đầu nói: "Đúng vậy, họ ở Hải Nam cùng hợp tác làm về bất động sản, có điều sau khi hạng mục đó hoàn thành họ đã tách nhau ra rồi."
Trương Dương ừm một tiếng. Kiều Mộng Viện nói tiếp: "Trương Dương, có phải anh có điều gì muốn nói không?"
Trương Dương nói: "Lần này Trần Thiệu Bân trở về đã dẫn không ít tiền, nghe nói là để đầu tư cho thương nhân Hồng Kong Ông Lương Vũ kia, anh ấy còn nói anh của cô cũng có phần trong đó nữa."
Kiều Mộng Viện nói: "Việc này tôi không rõ lắm, anh tôi cũng không nói cho tôi biết việc làm ăn của anh ấy."
Trương Dương nói: "Tôi nghe thấy họ nói về việc này, và tôi cho rằng việc này đúng là có ý gây tổn hại đến quốc gia."
Kiều Mộng Viện là một người thông minh, cô ngay lập tức hiểu được những ngụ ý trong lời của Trương Dương, cô nói nhẹ nhàng: "Anh lo lắng rằng anh tôi sẽ tham dự vào chuyện này ư?"
Trương Dương nói: "Tôi không hiểu gì về việc làm ăn, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng việc này không thỏa đáng lắm, tôi cũng không thể nói được ra rốt cuộc chỗ nào không đúng."
Kiều Mộng Viện cười điềm đạm: "Trương Dương, tôi hiểu ý của anh, đợi khi tôi gặp anh tôi sẽ hỏi cho đàng hoàng."
Trương Dương gật đầu, không hiểu tại sao, mấy ngày trước khi Trần Thiệu Bân quay về Đông Giang đã mang đến cho hắn một cảm giác bất an, mỗi lần nhớ lại chuyện này, hắn đều cảm thấy lo lắng cho Trần Thiệu Bân, với kinh nghiệm của Trần Thiệu Bân, chắc chắn không thể nào so bì được với Kiều Bằng Cử, càng huống hồ ở đằng sau gã còn có một nhân vật khó hiểu là Ông Lương Vũ. Trương Dương nói những lời này, hoàn toàn là sự lo lắng cho một người bạn, hắn luôn cho rằng Trần Thiệu Bân là bạn của hắn, còn về Kiều Bằng Cử, mặc dù quan hệ giữa hai người từ trước đến giờ khá tốt, nhưng chưa đến mức có thể gọi là bạn bè. Kiều Mộng Viện xem ra không muốn thảo luận nhiều về việc này, cô chuyển chủ đề: "Trương Dương, tôi còn quên chưa chúc mừng anh, số tiền 8000000000 chiêu thương đã hoàn thành trong thời gian chưa đến bốn tháng, nhìn khắp cả tỉnh Bình Hải, người có thể làm được việc này cũng chỉ có một mình anh thôi."
Tưởng đại quan biểu lộ ra sự khiêm nhường khó thấy, hắn cười nói: "Một là dựa vào sự giúp đỡ của bản thân, hai là vì tôi khá may mắn, giờ đây tập đoàn Trung Thị đã xây dựng trường quay ngoại cảnh bên bờ hồ Thu Hà, thật sự đều đã khảo sát rất lâu rồi, chỉ là vừa vặn làm đúng vào lúc tôi đến khu đô thị mới thôi, nên tôi đã lấy được thành tích."
Kiều Mộng Viện cười nói: "Hay đấy, giờ đây anh biết cách khiêm nhường rồi."
Trương Dương nói: "Tôi luôn khiêm nhường từ trước đến giờ mà."
"Tôi đâu có thấy vậy."
Trương Dương nói: "Tôi luôn cho rằng khiêm tốn cũng là một loại giả tạo, nhưng với cô, tôi luôn sống thật lòng, chưa bao giờ giả tạo hết."
Kiều Mộng Viện nghe nóng cả tai, cô ngước đôi mắt, gặp đúng ánh mắt nóng bỏng của Trương đại quan, ngay lập tức tim cô đập thình thịch, Kiều Mộng Viện nói: "Xin anh đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi nữa!"
"Sao thế?"
"Tôi cảm thấy anh chẳng có ý gì tốt đẹp!"
Trương đại quan cười nói: "Nói đúng rồi đấy, quả thực là chẳng có ý gì tốt đẹp hết!"
Nói đến đây hắn dừng lời, vì đã nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, bí thư Kiều vê frooif, dù là Trương đại quan có phóng túng đến mấy thì cũng không dám có ý đồ với con gái của bí thư Kiều ngay tại nhà ông ta, dù là một con sói già thật sự, giờ đây hắn cũng phải giấu cái đuôi sói đi, Kiều Mộng Viện cười với Trương Dương, ý là tôi không sợ anh, cha tôi về rồi.
Trương Dương thấy cô yêu kiều như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên cảm thấy một sự dũng cảm vô cùng, không vào hang hổ không bắt được hổ con, chúng ta là đảng viên, càng phải xông pha vào nơi gian khó. Khi tiếng cười của bí thư Kiều vang lên ở ngoài phòng khách, ngay lập tức, những suy nghĩ gian tà vừa rồi của Trương Dương bay đi đâu mất, tên này cười ra đón, không ngờ hắn nhận tập công văn của bí thư Kiều còn trước cả Kiều Mộng Viện: "Bí thư Kiều, ông về rồi!"
Kiều Chấn Lương gật gật đầu, Kiều Mộng Viện giúp ông cởi áo khoác: "Trương Dương, làm được đấy chứ, gần đây mấy vị lãnh đạo ở Đông Giang đều khen cậu không ngớt đấy."
Trương Dương nói: "Toàn bộ đều là có bí thư Kiều chỉ rõ phương hướng, tôi từ trước đến giờ đều yêu cầu chính bản thân mình bằng tiêu chuẩn của môn sinh bí thư Kiều, làm việc gì cũng dốc hết sức lực để làm tốt, sợ rằng nếu làm không tốt sẽ làm mất mặt ông."
Kiều Chấn Lương cười ngày càng vui vẻ, tiểu tử này đang nịnh nọt một cách rõ ràng, làm cho người nghe vừa nghe đã nhận ra, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái trong lòng, đương nhiên Kiều Chấn Lương hiểu rằng Trương Dương không phải là cố tình nịnh nọt y, hắn muốn làm cách này để khiến cho y vui vẻ mà thôi. Có điều khi lãnh đạo đã vui vẻ, thì có nghĩa là anh đã nịnh nọt thành công, chỉ có thể nói rằng cảnh giới của tiểu tử này đã cao hơn.
Nhưng Kiều Mộng Viện thì lại không chịu nổi nữa: "Trương Dương, anh xem anh có lằng nhằng không chứ? Tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này!"
Trương Dương nói: "Đừng chứ, nếu như thật sự nổi cả người da gà, thì cô không gả cho ai được đâu!"
Tên này thật là to gan, trước mặt bí thư Kiều, mà lại buông lời chọc ghẹo tiểu thư nhà người ta. May mà bí thư Kiều rất thoải mái, không hề để ý đến lời đùa của Trương Dương, mà còn phụ họa theo:
"Đúng thế, nếu không gả được cho ai thì biết làm thế nào?"
Kiều Mộng Viện nói: "Con vốn dĩ đâu có muốn lấy chồng chứ, sống một mình tự do tự tại biết bao nhiêu, con không muốn có thêm một người quản con đâu!"
Kiều Chấn Lương nhìn lên lầu rồi nói: "Mẹ con thế nào rồi?"
Kiều Mộng Viện nói: "Mẹ đang nghe Tam Bảo đại sư giảng kinh."
Kiều Chấn Lương chau chau mày, hay thật, trước kia là đi chùa đốt hương, niệm kinh ở nhà, giờ lại còn mời cả hòa thượng đế nhà nữa, nếu để người khác nhìn thấy thì đúng là trò cười!
← Ch. 0835 | Ch. 0837 → |