← Ch.0837 | Ch.0839 → |
Ngày hôm sau Trương Dương đại quan đi làm, tinh thần của hắn hết sức thoải mái, hắn phát hiện ra rằng sau khi hắn tu luyện đại thừa quyết, ngày càng mạnh mẽ hơn về phương diện này, đây là một thu hoạch ngoài ý muốn. Cần phải nói rằng, phụ trách công việc chiêu thương thật sự không tồi, ít nhất không cần phải ngày ngày đến đúng giờ về đúng lúc, có thể tự do khống chế thời gian, khi mới bắt đầu, rất nhiều người nói ra nói vào về đặc quyền này của Trương Dương, nhưng từ sau khi Trương Dương hoàn thành việc chiêu thương với số lượng 8000000000, chẳng ai nói gì được nữa, mọi người đều cảm thấy bình thường với sự tự do của Trương Dương, nếu như anh có bản lĩnh như hắn ta như vậy, anh cũng có thể nhàn hạ như thế.
Khi Trương Dương ra ngoài thì gặp phải phó cục trưởng cục sự nghiệp xã hội Hoàng Tây Dân, Trương Dương chẳng có thiện cảm gì với tên này, biết rằng gã ở phe của phó chủ nhiệm quản ủy hội Lâm Lương Đức, sau khi đến khu đô thị mới hoàn toàn là một cái tai điếc, ngoài việc nịnh nọt, chẳng có chút công việc thực tế nào. Trương Dương thậm chí còn mấy lần đề nghị Tần Thanh đá tên này đi, nhưng Tần Thanh cho rằng công việc của khu đô thị mới vừa bắt đầu, không thích hợp với việc thay đổi nhiều về nhân sự, điều này sẽ gây ảnh hưởng không tốt về sự đoàn kết đối với tầng lớp lãnh đạo của khu đô thị mới.
Hoàng Tây Dân nhìn thấy xe của Trương Dương, vừa vẫy tay vừa cười với hắn, cười rất tà ác, ít nhất là Trương đại quan cảm thấy vậy.
Trương Dương hạ cửa xe xuống, rồi cố gắng nở một nụ cười, người ta đã cười với hắn, hắn cũng phải đối đáp lại, Trương đại quan phần lớn đều rất để ý đến chuyện này. Hoàng Tây Dân nói: "Chào chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương không chỉ là phó chủ nhiệm của quản ủy hội, mà con kiêm cả cục trưởng cục sự nghiệp xã hội, là cấp trên của Hoàng Tây Dân. Trương Dương trả lời một câu gọn lỏn: "Chào!"
Hoàng Tây Dân nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi có một việc quan trọng muốn báo cáo với anh."
Trương Dương chẳng tin rằng gã có thể có chuyện gì đàng hoàng, hắn nói: "Tôi phải đi đến chính phủ thành phố để gặp mặt đoàn đại biểu tập đoàn Trung Thị, chút nữa nói sau nhé."
Hoàng Tây Dân nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cũng phải đến chính phủ thành phố làm việc, thuận đường đi xe của anh nhé!"
Người ta đã đề xuất ý kiến rồi, Trương Dương không thể nào từ chối, hắn gật gật đầu, Hoàng Tây Dân cười hà hà kéo cửa xe, vốn dĩ gã kéo cửa sau, nhưng ngay lập tức lại nghĩ tới một việc, nếu như gã ngồi ở đằng sau, chẳng phải có ý là chiếm chỗ của lãnh đạo, để lãnh đạo trở thành lái xe cho mình hay sao? Ngay lập tức gã kéo cửa trước, rồi ngồi xuống ở ghế lái phụ, lại cười với Trương Dương.
Trương Dương không để ý đến gã, ánh mắt nhìn về phía trước.
Hoàng Tây Dân chủ động bắt chuyện: "Chủ nhiệm Trương, kỹ thuật lái xe của anh thật tốt!"
Trương Dương thầm nói anh cứ nịnh nọt đi, bình thường chỉ để ý đến việc nịnh Lâm Lương Đức, sao giờ lại đột nhiên quay ra nịnh tôi rồi? Chẳng lẽ vì đã quen với việc nịnh nọt rồi sao?
Trương Dương nói: "Không, tôi không giỏi lái xe, tôi đạp ga quá mạnh, bình thường lại thích lái xe không tuân theo luật, lái xe sau khi uống rượu, rồi vượt đèn đỏ, cái gì tôi cũng dính hết."
Hoàng Tây Dân cười nói: "Chủ nhiệm Trương thật là cá tính, hèn chi mọi người đều nói anh có tính cách độc đáo."
Trương đại quan phải quay ra nhìn Hoàng Tây Dân, tên này có kĩ thuật nịnh nọt thật là giỏi, ít nhất thì làm cho người ta nghe xong không cảm thấy đáng ghét, hắn thấp giọng nói: "Vừa rồi, anh nói tìm tôi có chuyện sao?"
Hoàng Tây Dân gật đầu nói: "Là thế này, tôi có một người chú muốn gặp chủ nhiệm Trương một chút."
Trương Dương hơi ngớ người, cảm thấy việc này hơi đột nhiên, hắn và chú của gã có liên quan gì đến nhau cơ chứ? Không biết rằng Hoàng Tây Dân định giở trò gì.
Hoàng Tây Dân ngay lập tức giải thích: "Chú tôi tên là Hoàng Nhàn Vân, là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh."
Trương Dương nghe đến đây mới hiểu, hắn đã nghe nói đến Hoàng Nhàn Vân, trong số nhiều đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, có thể nói đây là một người giỏi, nhưng Trương Dương chưa từng gặp mặt với y, Hoàng Nhàn Vân đã đi Nhật Bản vào đầu những năm tám mươi, tác phẩm thư họa của ông ấy được hoan nghênh rất nhiều. Trương Dương nói: "Hoàng tiên sinh trở về rồi sao?"
Hoàng Tây Dân gật đầu nói: "Về được một tuần rồi."
Trương Dương nói: "Được!"
Hoàng Tây Dân thấy Trương Dương đồng ý, liền vui vẻ nói: "Chủ nhiệm Trương, anh xem lúc nào thì phù hợp?"
Trương Dương nói: "Hay là thế này đi. Sau khi tôi gặp mặt với đại diện tập đoàn Trung Thị xong, sẽ liên lạc với anh, chúng ta cố gắng đi trong buổi sáng."
Phong cách làm việc của Trương Dương là vô cùng thần tốc, mặc dù hắn chẳng thích thú gì với Hoàng Tây Dân, nhưng danh sĩ thư họa như Hoàng Nhàn Vân, Trương Dương vẫn cảm thấy khá hứng thú, càng huống hồ, ông ấy là đệ tử đắc ý của Thiên Trì tiên sinh.
Tập đoàn Trung Thị có sức ảnh hưởng rất lớn trong cùng ngành, họ đã chọn lựa Đông Giang làm khu quay ngoại cảnh, cũng đã trải qua việc khảo sát hai năm trời, về việc này, Trương Dương chẳng bỏ ra chút công sức nào, điều thật sự làm cho tập đoàn Trung Thị quyết định là vì việc xây dựng khu đô thị mới Đông Giang. Lần này, đại diện mà tập đoàn Trung Thị phái đến để ký hợp đồng chính là chủ nhiệm trung tâm chế tạo phim Mã Quốc Nguyên, đi cùn với gã còn có bốn nhân viên làm việc nữa.
Khi Trương Dương đến phòng của Mã Quốc Nguyên, phát hiện ra nhân viên của họ đều ở đó, và đang nói chuyện với nhau, vì hợp đồng đã từng ký, nên giờ đây không khí rất thoải mái, thấy Trương Dương bước vào, Mã Quốc Nguyên đứng dậy đi về phía hắn, bắt bắt tay với Trương Dương rồi nói; "Chủ nhiệm Trương, anh thật là đúng giờ!"
Trương Dương cười nói: "Không phải đúng giờ, mà đến sớm hơn năm phút."
Mã Quốc Nguyên cười hà hà một tiếng, rồi mời Trương Dương ngồi xuống, Trương Dương nói: "Lần này tôi đến một là để chắc chắn về phần hiệp định bổ sung, hai là để đại diện bộ chỉ huy khu đô thị mới gửi lời mời đến các anh, tối nay, chúng tôi sẽ mở tiệc ở Nam Quốc Sơn Trang để mời đoàn đại biểu của chủ nhiệm Mã."
Mã Quốc Nguyên cười lắc lắc đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, hiệp ước bổ sung không có vấn đề gì là được rồi, còn về phần ăn uống thì thôi vậy, chúng tôi chiều nay phải đi Vân An, để thị sát tình hình xây dựng hạng mục trường quay tại thành phố Hưng Nam của chúng tôi."
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Mã bận rộn vậy à!"
Mã Quốc Nguyên cười nói: "Giờ đây Trung Thị chúng tôi cũng đang cải cách mà, cùng với sự phát triển của thời đại, mô hinh lũng đoạn trong ngành trước kia đã bị phá vỡ rồi, cạnh tranh mà chúng tôi phải đối mặt cũng lớn hơn, muốn giữ vững vị trí người đứng đầu trong ngành thì cần phải không ngừng phát triển bản thân mình, giờ đây tôi một năm thì có đến nửa năm phải chạy đôn chạy đáo ở nogafi, muốn ngồi yên ổn ở trong phòng làm việc đã trở thành một điều mơ ước."
Trương Dương cười, hắn và Mã Quốc Nguyên mặc dù vừa mới quen, nhưng từ hành vi của người này có thể thấy rằng đây là một người làm được việc thật sự.
Trương Dương giao bản hiệp ước bổ sung họ đã chuẩn bị xong cho Mã Quốc Nguyên, đây là hiệp ước bổ sung thêm mấy điều sau khi hai bên đã ký hợp đồng, Mã Quốc Nguyên nhìn qua một chút, rồi ký tên trên đó, trong nội bộ tập đoàn Trung Thị, Mã Quốc Nguyên là thành viên trong ủy ban đảng ủy, cũng là một trong những người nắm thực quyền của Trung Thị, rất nhiều việc đối ngoại đều do gã đứng ra giải quyết. Khi Trương Dương đang chuẩn bị cáo từ, Mã Quốc Nguyên lại có khách đến thăm, điều làm Trương Dương không ngờ được là, người đến lại là phóng viên thực tập của Đông Nam Nhật Báo, Vũ Ý, Vũ Ý cũng không ngờ Trương Dương lại ở đây, mấy ngày trước, vì chuyện phỏng vấn khách sạn Tuệ Nguyên, Vũ Ý đã bị người ta đánh, nhưng có điều chỉ bị thương ngoài da, giờ đây đã hoàn toàn hồi phục, thấy Trương Dương, cô liền cười nói: "Chủ nhiệm Trương, sao anh cũng ở đây thế này?"
Trương Dương cười nói: "Tôi đến để đưa hiệp ước cho chủ nhiệm Mã, tôi đi bây giờ đây, cô đến để phỏng vấn sao?"
Vũ Ý gật gật đầu. Trong lòng Trương Dương không tin điều đó, vừa rồi khi Vũ Ý bước vào cửa, hắn đã nghe thấy Vũ Ý gọi một tiếng chú Mã, xem ra Vũ Ý nhất định đã quen với Mã Quốc Nguyên từ trước, làm nghề phóng viên, nếu như ở đằng sau có ngọn núi là Mã Quốc Nguyên, nhất định có tiền đồ sáng lạn, thật ra, Trương Dương đã nhận ra từ lâu rằng Vũ Ý có chút bối cảnh, nếu không thì một phóng viên thực tập sẽ không to gan như vậy. Trương Dương cũng không hỏi nhiều, cười rồi nói: "Không làm lỡ việc phỏng vấn của cô nữa, tôi đi trước đây."
Mã Quốc Nguyên đứng dậy tiễn Trương Dương đi ra ngoài cửa.
Trương Dương đến bãi đỗ xe ở dưới nhà, gọi điện cho Hoàng Tây Dân, Hoàng Tây Dân đã làm xong việc từ lâu, lúc này đang ngồi ở trong vườn hoa của ban chiêu đãi số 1 của chính phủ thành phố để đợi Trương Dương, nhận được điện thoại của Trương Dương, gã vội vàng đến bãi đỗ xe, thấy dáng vẻ tức tốc của gã, rõ ràng là đã chạy đến đây. Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Hoàng, sao anh không gọi điện cho tôi sớm?"
Hoàng Tây Dân nói: "Tôi sợ...ảnh hưởng đến...công việc của chủ nhiệm Trương..." Tên này vẫn không ngừng thở dốc.
Trương Dương cười, thấy gã tôn kính mình như vậy, ít nhiều đã xóa đi được phần nào ác cảm với gã, Trương Dương nói: "Đi, chúng ta đến chỗ Hoàng tiên sinh thôi!"
Hoàng Tây Dân gật gật đầu, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán: "Tôi đã liên lạc rồi, chú tôi đang ở nhà!"
Trương Dương vừa kéo cửa xe, thì thấy Vũ Ý cũng từ trong khách sạn đi ra, không ngờ cô ấy đến nhanh như vậy, Vũ Ý cười rất ngọt với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, anh đi đâu vậy?"
Trương Dương nói: "Tử Kim Uyển!"
Vũ Ý nói: "Vậy tốt quá, thuận đường đưa tôi đến tòa soạn báo đi nhé!"
Trương Dương gật gật đầu, Hoàng Tây Dân vốn muốn ngồi ở vị trí phó lái, nhưng giờ đây đã thêm một cô Vũ Ý, vội vàng chủ động xuống ngồi ở đằng sau.
Vũ Ý nhắc nhở Trương Dương: "Buổi tối thứ bảy, cùng ăn cơm đấy nhé, anh đừng quên!"
Trương Dương cười nói: "Đồng ý nhận thua, cô đúng là một người giữ lời hứa."
Vũ Ý nói: "Thua thì phải nhận, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, mặc dù tôi là một học sinh nghèo, nhưng vẫn có thể trả chút tiền này."
Trương đại quan cười, không nói gì cả, từ cách ăn mặc của Vũ Ý đã có thể nhận ra gia cảnh của cô ấy không tồi chút nào, trên đường đến tòa soạn báo, điện thoại của Vũ Ý vang lên mấy lần, Trương Dương để ý đến chiếc điện thoại cô ấy dùng cùng một kiểu với mình, một phóng viên thực tập không thể nào dùng nổi chiếc điện thoại như vậy. Trương Dương đưa Vũ Ý đến cửa của tòa soạn báo Đông Nam Nhật Báo, khi Vũ Ý xuống xe, không quên nhắc nhở Trương Dương một lần nữa.
Tử Kim Uyển nằm ở bên cạnh tòa soạn Đông Nam Nhật Báo, đây là một khu biệt thự, việc quản lý ở đây rất nghiêm ngặt, phải đăng ký, rồi tìm chủ nhà xác nhận, họ mới được đi vào trong.
Hoàng Nhàn Vân ở ngôi biệt thự A5 của khu này, một tòa nhà riêng biệt, nằm ở bên cạnh hệ thống nước của khu, vị trí rất tuyệt, tòa biệt thự này là do Hoàng Nhàn Vân mua vào đầu những năm 90, sau khi trang trí xong đều không vào ở. Hoàng Nhàn Vân là chú họ của Hoàng Tây Dân, hai người còn một tầng quan hệ nữa, ngày trước cùng học tiểu học với nhau, là bạn tiểu học.
Hoàng Nhàn Vân năm nay bốn mươi sáu tuổi, đang ở vào thời kỳ hoàng kim của việc sáng tác, thầy thư tháp của gã là Thiên Trì tiên sinh, nhưng quốc họa của gã lại có nét độc đáo riêng, trong rất nhiều đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, người có thể đạt đến danh hiệu thư họa song tuyệt, chỉ có Hoàng Nhàn Vân.
Trương Dương đã nghe danh thư họa đại sư này trên trường quốc tế đã lâu, nhìn thấy Hoàng Nhàn Vân với bộ đồ âu phục, giày tây sáng bóng, ít nhiều làm cho hắn bất ngờ, trong ấn tượng của hắn, thư họa đại sư hầu như đều ăn mặc truyền thống.
*****
Dù thứ họ mặc giờ không phải là áo dài nữa, nhưng ít nhiều cũng phải khoác lên người bộ quần áo đời Đường, để lộ ra sự tu dưỡng văn hóa của bản thân, người có văn hóa rất để ý đến cá tính của mình, sợ rằng người ta không biết mình có văn hóa.
Hoàng Nhàn Vân cười giơ tay ra với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe danh anh đã lâu, hôm nay mới có cơ duyên gặp mặt, thật là hân hạnh quá! Thật là hân hạnh quá!"
Trương Dương cười nói: "Câu này đáng lẽ phải để tôi nói mới đúng, tôi đã nghe đại danh của Hoàng tiên sinh từ lâu rồi. Trong lòng tôi đã coi Hoàng tiên sinh như bậc thầy của mình, nói ra thì, chúng ta cũng có thể được coi là sư huynh đệ, Hoàng tiên sinh, không biết tôi nói vậy có mạo muội quá không?"
Hoàng Nhàn Vân cười nói: "Chủ nhiệm Trương thật khách sáo quá!"
Trương Dương nói: "Đây không phải là quan trường, Hoàng tiên sinh cũng không phải là người trong thể chế, anh cứ gọi tôi là Trương Dương đi, tôi cũng thấy người sang bắt quàng làm họ một chút, gọi anh một câu Nhàn Vân huynh nhé!"
Hoàng Nhàn Vân gật đầu lia lịa, Hoàng Tây Dân đứng ở bên cạnh thật là khó xử, trong lòng nghĩ, Trương Dương ơi là Trương Dương, anh thật là chẳng biết điều gì hết, rõ ràng biết rằng Hoàng Nhàn Vân là chú họ của tôi, mà còn gọi huynh xưng đệ với ông ta, đây chẳng phải là để tôi phải gọi anh bằng chú sao? Thật ra Hoàng Tây Dân đã nghĩ quá nhiều, Trương Dương chẳng hề để ý đến hắn, xuất phát từ quan hệ của Thiên Trì tiên sinh, hắn gọi Hoàng Nhàn Vân một tiếng sư huynh thật là điều bình thường.
Phàm là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh không có ai không biết quan hệ của Trương Dương và Thiên Trì tiên sinh, Thiên Trì tiên sinh đối xử tốt hơn rất nhiều với Trương Dương, sau khi chết, còn tặng cho Trương Dương biệt viện ở Hương Sơn, dù là anh em ruột cũng không thể hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy. Giữa Thiên Trì tiên sinh và Trương Dương là bạn vong niên, và cũng là quan hệ thầy trò, bạn hữu, nếu không phải vì quan hệ giữa La Tuệ Ninh và Trương Dương, Thiên Trì tiên sinh thật sự muốn thu nhận Trương Dương làm đồ đệ của mình.
Hoàng Nhàn Vân đến phòng sưởi nắng ở tầng hai để uống trà, ánh nắng buổi sáng rất ấm áp, ngồi ở trong phòng sưởi nắng, cả người đều cảm thấy ấm áp vô cùng, Trương Dương phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, mặc dù Hoàng Nhàn Vân là thư họa đại sư, nhưng trong biệt thự của gã lại không có một tác phẩm thư họa nào, đây là một điều bất thường với gã.
Hoàng Nhàn Vân nói: "Khi thầy giáo mất đi, do tôi đang ở Mỹ, nên không kịp về để gặp thầy lần cuối, mỗi lần nhớ đến điều này, trong lòng tôi luôn cảm thấy tự trách mình."
Trương Dương nói: "Mỗi người ít nhiều đều có những điều nuối tiếc, chỉ cần trong lòng thường xuyên nghĩ đến hình ảnh của Thiên Trì tiên sinh, tôn trọng những lời giáo huấn của tiên sinh, thì đã đủ để an ủi vong linh của tiên sinh rồi."
Hoàng Nhàn Vân mỉm cười gật đầu, gã nói với Trương Dương: "Lần này tôi bảo Tây Dân mời anh đến, chủ yếu là để gặp anh, nhân tiện cọ xát chút về nghệ thuật thư pháp."
Trương Dương cười nói: "Nhàn Vân huynh, trước mặt anh tôi thật sự không dám múa rừu qua mắt thợ."
Hoàng Nhàn Vân nói: "Anh quá khiêm tốn rồi, trước khi mất, thầy thường xuyên nói với tôi, thư pháp của anh rất phóng khoáng, và rất có khí phách, nói đến khí thế của thư pháp, những người trên thế giới sở hữu điều này quả thật rất ít."
Trương Dương nói: "Đánh giá của Thiên Trì tiên sinh với tôi cao như vậy sao?"
Trương đại quan rất chắc chắn về trình độ thư pháp của mình, mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng cũng gần bằng với những gì Thiên Trì tiên sinh đã nói, mặc dù hắn không phải là hoàn mỹ về mặt kỹ xảo thư pháp, nhưng khí chất cứng rắn trong đó, ít người có thể bì được với hắn.
Hoàng Tây Dân không thể tìm được cơ hội nào để chen lời vào, gã cười nói: "Tôi thật là vinh hạnh quá, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy hai vị đại sư thư pháp biểu diễn."
Hoàng Nhàn Vân đã nhắc ra điều đó, thì Trương Dương không thể nào không nể mặt gã, hơn nữa, hắn cũng thật sự muốn xem trình độ thư pháp cả Hoàng Nhàn Vân thế nào, Hoàng Nhàn Vân mời hắn đến phòng thư pháp ở tầng ba, mặc dù Hoàng Tây Dân là cháu trai của gã, nhưng cũng chưa từng có cơ hội vào đây, Hoàng Nhàn vân có một tật lạ, rất ít khi mời người khác vào trong phòng làm việc của mình, Trương Dương là một ngoại lệ, Hoàng Tây Dân hôm nay được thơm lây, nếu không cũng không có cơ hội vào trong căn phòng này.
Trên thư án đã bày sẵn giấy trắng, bút và mực đề đã chuẩn bị xong hết, xem ra, Hoàng Nhàn Vân đã chuẩn bị từ trước rồi, thực ra cao thủ thư pháp cũng gần giống với cao thủ võ công, gặp được cao thủ cùng ngành luôn muốn cọ xát một chút, tác phẩm của Hoàng Nhàn Vân rất đẹp, sau khi Thiên Trì tiên sinh qua đời, ngoài tác phẩm của tiên sinh không ngừng tăng giá, Hoàng Nhàn Vân là đệ tử đắc ý nhất của Thiên Trì tiên sinh, cũng được giới thư pháp đánh giá cao, rằng trình độ gần tiếp cận với Thiên Trì tiên sinh, giá cả tác phẩm thư pháp của gã cũng tăng nhiều lần, một bức tác phẩm thư pháp bán đấu giá ở Hong Kong vào tháng trước, đã bán được với giá 5000000.
Trương Dương nói: "Hoàng Nhàn huynh mệnh một đề đi!"
Hoàng Nhàn Vân nói: "Chúng ta viết một bức Lậu Thất Minh đi, để tôi viết trước!" Là chủ nhà, gã đương nhiên phải làm trước.
Hoàng Nhàn Vân cầm bút lông lên, thói quen viết chữ của gã hơi giống với Trương Dương, đều là nhắm mắt trước, hít vào một hơi thật sâu, rồi yên lặng bắt đầu viết, thư pháp Trung Quốc là sự kết hợp cao độ giữa cơ thể và tâm hồn, trong quá trình viết phải đạt đến mức độ các mặt hô hấp, nhịp tim, động tác đều như nhau, Hoàng Nhàn Vân chỉ viết vài nét, Trương Dương đã nhận ra nét đặc sắc trong đó rồi, hèn chi người ta thường nói, Hoàng Nhàn Vân là đệ tử ưu tú nhất của Thiên Trì tiên sinh, thư pháp của gã vừa phiêu du lại không giả tạo, bất cứ loại thư pháp nào cũng phải được xây dựng trên một cái nền vững chắc, cái gốc của thư pháp nằm ở phong cốt, nếu như tác phẩm thư pháp mất đi phong cốt, thì chẳng còn gì nữa, còn tác phẩm tư pháp ưu tú thật sự đều là sự thay đổi biến hóa trên cái nền phogn cốt, Hoàng Nhàn Vân đã thể hiện được hết cái đẹp của linh hồn thư pháp. Mỗi nét bút đều rất xác đáng, nếu như tách rời từng nét bút rồi viết lại theo, thì dù thế nào cũng không thể nào viết đẹp được như gã.
Trương đại quan trước kia cũng đã từng nhìn qua thư pháp của không ít đệ tử của Thiên trì tiên sinh, với hắn đều bình thường, chẳng có mấy ai thật sự đạt được những nét tinh túy của Thiên Trì tiên sinh, hôm nay nhìn thấy thư pháp của Hoàng Nhàn Vân, hắn mới biết rằng hóa ra trong số đệ tử của Thiên Trì tiên sinh lại có một người xuất sắc như thế này, thư pháp của gã giống với Thiên Trì tiên sinh, nhưng lại có phong cách của riêng mình, lộ ra phong cách của tông phái, hèn chi người này lại có danh tiếng lớn đến vậy trên trường quốc tế.
Hoàng Nhàn Vân viết xong, liền mỉm cười nói: "Trương Dương, bình phẩm một chút, thế nào?"
"Đẹp!" Trương Dương nói xong lại bổ sung một câu: "Ngoài chữ đẹp thật sự tôi không thể nào nghĩ được thêm nên nói gì nữa rồi."
Hoàng Nhàn Vân nói: "Vậy được, đợi anh viết xong, chúng ta sẽ bình luận thêm!"
Vốn dĩ Trương đại quan chẳng mấy húng thú với trò bày trò ra dáng, đặc biệt là lại cọ xát với những người nho nhã văn hóa như thế này, nhưng thấy được những chữ mà Hoàng Nhàn Vân viết, hắn đột nhiên cảm thấy ngứa tay, nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn chưa đặt bút viết, hắn cười với Hoàng Nhàn Vân: "Nhàn Vân huynh, ngọc ngà ở ngay trước mắt, tôi thật sự không dám giở trò."
Hoàng Nhàn Vân cười nói: "Có lẽ là đề tài của tôi đã gò bó anh, hay là thế này đi, anh cứ viết những gì anh muốn, thích viết cái gì thì viết cái đó."
Trương Dương lúc này mới gật gật đầu, nếu như viết Lậu Thất Minh, thì hắn chẳng thể nào vượt qua được trình độ của Hoàng Nhàn Vân, hắn viết một bài "Thấm Viên Xuân Tuyết", Trương đại quan vừa động bút, ánh mắt của Hoàng Nhàn Vân đã chợt sáng lên, thư pháp của Trương Dương quả nhiên như Thiên Trì tiên sinh nói, đầy khí chất, giống như trường giang chảy xiết, nếu chỉ luận về kỹ xảo thư pháp, Trương Dương có lẽ không được thuần chất, nhưng chính nét thô ráp này làm cho người khác không thể nào bì được, nếu so sánh với thư pháp tỉ mỉ của Hoàng Nhàn Vân, thì thư pháp của Trương Dương là sông lớn hồ lớn, thư pháp của Hoàng Nhàn Vân lại là sơn động thanh tú, hai bức tác phẩm thư pháp này đặt cạnh nhau, không thể nào so bì được ai hơn, mà là bổ sung cho nhau, hai loại thư pháp với phong cách khác nhau đều làm lộ ra một nét đẹp khó có thể hình dung.
Trương đại quan vung bút, viết xong bức chữ này, cũng mỉm cười nói: "Mời Nhàn Vân huynh bình phẩm!"
Nhàn Vân chỉ nói một chữ "đẹp", gã giống như Trương Dương, ngoài chữ đẹp thật sự không thể nghĩ được ra thêm chữ gì nữa, mặc dù gã có thể nhận ra bút pháp của Trương Dương quá phóng khoác, không tỉ mỉ, nhưng nếu tác phẩm với phong cách này mất đi tính phóng khoáng, thì sẽ mất đi mỹ cảm của nó, Hoàng Nhàn Vân cuối cùng đã hiểu tại sao sư phụ mình lại thích người thanh niên này như vậy, về thư pháp, Trương Dương không hề kém gã, hơn nữa, Trương Dương lại rất trẻ, đến khi Trương Dương đến tuổi này của gã, còn không biết sẽ giành được thành tựu thế nào.
Hoàng Tây Dân vì có người chú là nhà thư pháp này, nên bình thường cũng thích viết, hôm nay nhìn thấy hai người múa bút, gã cũng nhận ra nét đẹp trong đó, gã khen ngợi theo, nhân cơ hội đề ra yêu cầu, gã muốn lấy bức Lậu Thất Minh của Hoàng Nhàn Vân: "Chú họ à, cháu rất thích bức này, hay là tặng cho cháu đi."
Đừng tưởng Hoàng Tây Dân là cháu của Hoàng Nhàn Vân, nhưng trong tay lại không hề có một tác phẩm nào của Hoàng Nhàn Vân cả, hôm nay gã lợi dụng thời cơ rất thích hợp, cho rằng Trương Dương có mặt ở đây, Hoàng Nhàn Vân dù thế nào cũng sẽ không từ chối mình, nhưng Hoàng Nhàn Vân lại từ chối rất quyết đoán: "Bức này tôi đổi với Trương Dương!"
Trương Dương cười nói: "Nhàn Vân huynh, nếu vậy thì tôi được lời quá."
Hoàng Nhàn Vân cười nói: "Nói thật, bức chữ này của anh, tôi cả đời này đều không viết được."
Trương Dương nói: "Phong cách không thể nào miễn cưỡng, vì vậy tôi vừa rồi mới không dám viết Lậu Thất Minh."
Hai người nhìn nhau cười lớn, không cần phải nói gì nhiều, cả hai đều hiểu, Hoàng Tây Dân đứng một bên ngớ ra, rõ ràng là thừa thãi, trong lòng gã vô cùng đau khổ, có một người chú họ là nhà thư pháp, nhưng lại chẳng được lợi lộc gì từ đó.
Hoàng Tây Vân cũng nhận ra sự khổ sở của gã, bèn lấy một quyển giấy bên cạnh đưa cho Hoàng Tây Dân: "Đây là một bức Mục Ngưu do chú vẽ, tặng cho cháu đấy..."
Hoàng Tây Dân cảm động đến độ tay trở nên run rẩy, bức tranh của Hoàng Nhàn Vân rẻ nhất cũng phải mười mấy vạn, nếu như những tác phẩm đắc ý của gã không biết còn đáng giá bao nhiêu nữa, Hoàng Tây Dân cầm bức vẽ rồi run rẩy nói: "Cảm ơn chú, cảm ơn chú..."
Hoàng Nhàn Vân nói: "Tây Dân, cháu ra tham quan ở phía ngoài chút đi, chú và Trương Dương có một chút việc cần nói riêng với nhau."
Hoàng Tây Dân gật đầu lia lịa, biết rằng Hoàng Nhàn Vân bảo gã gây trở ngại, nhưng đã có được một bức tranh, đừng nói là bảo gã đi ra ngoài, dù là mắng gã mấy câu gã cũng không để ý, Hoàng Tây Dân cầm bức tranh đó vui vẻ đi ra ngoài.
Hoàng Nhàn Vân lắc lắc đầu, mời Trương Dương đến bên bàn trà ở ban công, Hoàng Nhàn Vân nói: "Có lẽ anh cũng nhìn thấy rồi, ở chỗ tôi đây không có mấy thư họa."
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy rồi, những nhà thư pháp khác, ai nấy đều treo đầy nhà tác phẩm của họ, trong nhà anh, ngoài trong thư phòng, gần như không nhìn thấy bất cứ bức tự họa nào, có phải vì bình thường Nhàn Vân huynh rất ít khi ở nhà không?"
*****
Hoàng Nhàn Vân nói: "Căn nhà của tôi ở nước ngoài cũng vậy, tôi không thích treo thư họa của chính mình, còn một nguyên nhân nữa, bạn bè người thân đến nhà chơi, khó tránh khỏi việc mở miệng xin, nếu từ chối từ lại không được, còn nếu không từ chối, thì người xin sẽ rất nhiều, thầy từng dạy tôi, cần phải tiếc chữ như vàng!"
Trương Dương cười hà hà nói: "Giờ đây chữ của Nhàn Vân huynh thật sự là nhất tự thiên kim rồi."
Hoàng Nhàn Vân nói: "Không khoa trương vậy đâu, lúc mới bắt đầu, tôi còn chẳng để ý đến lời của thầy giáo, nhưng mấy năm gần đây sau khi đã trải qua một vài sự việc, tôi mới phát hiện ra, những lời ông nói thật sự có lý."
Trương Dương cũng hiểu một chút về giới thư họa, biết rằng đồ vật càng ít càng quý, nếu như những tác phẩm tuồn ra thị trường quá nhiều, quá tràn lan, thì giá trị sẽ bị giảm bớt, rất nhiều nhà thư họa sau khi mất đi, giá trị của tác phẩm tăng gấp nhiều lần, nguyên nhân của việc đó chính là thứ này đây, Hoàng Nhàn Vân thuộc vào trường phái tinh phẩm, sau khi thành danh, gã không đẩy mạnh việc bán tác phẩm ra ngoài thị trường với mục đích kiếm tiền, mà là muốn nó trở thành tinh phẩm, từ đó cũng có thể thấy rằng Hoàng Nhàn Vân là một người giỏi về việc kinh doanh bản thân, thông qua mấy lần bán đấu giá thành công, danh tiếng của gã trong giới thư họa cũng tăng gấp nhiều lần, người thật sự thông minh sẽ không bán rẻ độ nổi tiếng của mình.
Hoàng Nhàn Vân tìm đến Trương Dương cũng không đơn giản chỉ là để giao lưu thư pháp, gã muốn thông qua Trương Dương liên lạc với La Tuệ Ninh, muốn tổ chức một cuộc triển lãm tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh tại Nhật Bản.
Trương Dương thấy Hoàng Nhàn Vân đề ra yêu cầu này, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, Hoàng Nhàn Vân và La Tuệ Ninh là đồng môn, đều là đệ tử chính thức của Thiên Trì tiên sinh, tại sao còn phải thông qua người ngoài là hắn để liên lạc chứ?
Có điều Trương Dương không hề nói ra những sự nghi ngại trong lòng ngay.
Hoàng Nhàn Vân nói: "Có lẽ anh sẽ cảm thấy kì lạ, tôi và Văn phu nhân đều là học sinh của Thiên Trì tiên sinh, tại sao tôi lại không trực tiếp đến tìm bà ấy?"
Trương Dương cười không nói gì cả.
Hoàng Nhàn Vân nói: "Văn phu nhân nhập môn khá muộn, khi bà ấy bái tiên sinh làm thầy, tôi đã ở Nhật Bản rồi, những năm gần đây tôi rất ít khi về nước, mỗi lần về nước đều muốn gặp bà ấy, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa gặp được, vì vậy tôi mới muốn nhờ anh thay mặt tôi truyền đạt chuyện này."
Trương Dương cười nói: "Được, có cơ hội tôi sẽ hỏi bà ấy."
Lúc gần đi, Hoàng Nhàn Vân lại tặng cho Trương Dương một bức tranh, mặc dù Trương Dương viết chữ khá đẹp, nhưng hắn chẳng mấy hứng thú với thư họa, cũng không có sở thích thu thập tự họa, có điều hắn biết rằng tác phẩm của Hoàng Nhàn Vân có giá trị không nhỏ.
Bước vào thời đại tám mươi, thư pháp đã dần trở thành một món quà rất thời thượng trong quan trường, Trương Dương đã từng tặng thư pháp của mình cho bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, sau khi hắn lấy được thư họa của Hoàng Nhàn Vân, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Kiều Chấn Lương.
Trương đại quan buổi tối hôm đó đã mang bức tranh này đến nhà Kiều gia, lần này hắn đến còn vì Kiều Mộng Viện mời hắn, sau khi Tam Bảo hòa thượng giảng kinh cho Mạnh Truyền Mỹ, tâm trạng của bà đã tốt hơn một chút, sáng hôm nay bà còn bảo con gái đưa bà ra ngoài đi dạo, nhưng trên đường về nhà không may bị trật chân, Kiều Mộng Viện đương nhiên nghĩ đến vị bác sĩ cao minh là Trương Dương, Trương đại quan cũng chẳng nề hà gì việc này, có thể làm cho gia đình Kiều bí thư coi hắn là bác sĩ riêng, đây cũng là một điều vô cùng vinh hạnh, người khác còn chưa có cơ hội này kìa.
Trương Dương đến Kiều gia, Kiều Chấn Lương vừa mới đi làm về, nghe nói chân vợ bị trật, y đã từ chối một buổi tiệc buổi tối, để về nhà thăm, với Trương Dương, bí thư Kiều là một người cha, một người chồng tốt. Và sự nghiệp của y cũng hết sức thành công, đáng tiếc cuộc đời con người không thể nào hoàn mỹ được.
Kiều Chấn Lương và Trương Dương cùng bước vào phòng khách, thấy vợ mình ngồi trên ghế sô pha, con gái đang ngồi bên cạnh. Kiều Chấn Lương vội vàng bước đến, rồi hỏi một cách thân thiết: "Mộng Viện, mẹ con thế nào rồi?"
Trương đại quan ngay lập tức cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Mạnh Truyền Mỹ ngồi ngay ở đó, Kiều Chấn Lương không trực tiếp hỏi bà ấy, mà lại phải đi đường vòng hỏi sang Kiều Mộng Viện, xem ra đôi vợ chồng này bằng mặt mà không bằng lòng.
Kiều Mộng Viện nói: "Trên đường về mẹ bị trẹo chân."
Cô nói với Trương Dương: "Anh còn ở đó làm gì? Mau đến xem bệnh giúp mẹ tôi đi!"
Trương Dương lúc này mới đến chỗ bà ấy, rồi cung kính gọi một tiếng cô Mạnh, Mạnh Truyền Mỹ cười với hắn, cười rất nhạt.
Trương Dương nhấc chân của bà lên xem, phát hiện không mấy nghiêm trọng, hắn đã mang đến một ít thuốc, đắp lên chân cho Mạnh Truyền Mỹ, rồi nói với Kiều Mộng Viện: "Để cho cô Mạnh nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ hồi phục thôi, không nghiêm trọng đâu."
Kiều Chấn Lương thở phào một hơi rồi nói: "Về sau ra ngoài nhất định phải cẩn thận đấy."
Từ đầu đến cuối, Mạnh Truyền Mỹ không nói gì với y, thậm chí còn chẳng nhìn về phía y.
Trương Dương giúp cõng Mạnh Truyền Mỹ về phòng, đây không phải là do hắn muốn nịnh nọt, muốn làm trâu làm ngựa cho người ta, mà là Trương đại quan đã coi Kiều Mộng Viện là hồng nhan tri kỷ của mình, nên phải tôn kính với cha mẹ cô ấy.
Sau khi sắp xếp xong cho Mạnh Truyền Mỹ, Trương Dương và Kiều Chấn Lương cùng trở lại phòng khách, Kiều Chấn Lương lúc này mới cảm ơn: "Trương Dương, thật là vất vả cho cậu quá."
Trương Dương cười nói: "Có gì đâu, tôi và Bằng Cử là bạn tốt, anh ấy không có ở đây, nên tôi làm những việc này là bình thường."
Thật ra hắn hoàn toàn là do nể mặt Kiều Mộng Viện, còn hắn và Kiều Bằng Cử chẳng qua cũng chỉ là bạn bình thường."
Kiều Chấn Lương gật đầu.
Trương Dương lại đưa bức tranh hôm nay Hoàng Nhàn Vân tặng cho hắn cho Kiều Chấn Lương: "Bí thư Kiều, hôm nay tôi lấy được một bức tranh, biết rằng ông thích thư pháp, nên đã mang tới tặng cho ông."
Kiều Chấn Lương mở ra nhìn, ngay lập tức ngớ người, khi y nhìn thấy lạc khoản, liền lắc đầu nói: "Trương Dương, bức tranh này là của Hoàng Nhàn Vân, quá quý giá, tôi không thể nhận."
Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều, chẳng lẽ ông nghĩ rằng tôi đang hối lộ ông sao?"
Kiều Chấn Lương nói: "Cậu có hối lộ tôi cũng chẳng ích gì đâu, tôi làm việc một là một hai là hai, nên như thế nào thì sẽ như thế, tôi sẽ không vì một bức tự họa mà thăng quan cho cậu đâu."
Nói đến đây, y không chịu nổi liền cười lên, Trương Dương thật sự chẳng việc gì phải hối lộ y.
Trương Dương nói: "Tôi cũng biết rằng chữ của Hoàng Nhàn Vân rất quý giá, giờ đây tôi không có chỗ ở cố định, để ở nhà lại không an toàn, nhỡ đâu bị người ta lấy mất thì tiếc lắm, vì vậy tôi muốn tìm một nơi an toàn, mà chủ nhà còn phải biết thưởng thức nữa, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để ở chỗ ông, nếu như ông thích thì tôi tặng cho ông, nếu thật sự ông không muốn nhận, thì tôi tạm thời gửi ở chỗ ông vậy, dù sao thì ở chỗ này là an toàn nhất, chẳng ai dám đến đây ăn cắp hết."
Kiều Chấn Lương cười ha ha nói: "Cậu đã không có chỗ nào để, vậy thì được, tôi nhận vậy, tôi cũng không lấy tiền công bảo quản của cậu nữa, chút nữa tôi sẽ bảo người treo ở thư phòng của tôi để ngắm."
Trương Dương nói: "Bao giờ ông ngắm chán rồi thì tôi sẽ lấy đi vậy."
Kiều Chấn Lương nói: "Chữ của Hoàng Nhàn Vân càng nhìn càng đẹp, làm gì có chuyện ngắm chán chứ."
"Nghe những lời này của ông, có lẽ là không định trả lại cho tôi nữa rồi."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Tiểu tử nhà cậu ấy à, nếu bao giờ muốn đòi lại, thì lấy một bức của mình ra để đổi."
Trương đại quan tựa lại gần bí thư Kiều: "Bí thư Kiều, cái đó nhỉ, ông xem, bức tranh chữ này nếu so sánh với tôi thì ai đẹp hơn?"
Kiều Chấn Lương nói: "Không đánh giá được, nếu như bắt tôi phải nói, thì tôi chỉ có thể nói, mỗi bức đẹp một kiểu!"
Trương đại quan cảm thấy hài lòng về lời đánh giá của bí thư Kiều, có thể đặt thư pháp của mình trên cùng một điểm với Hoàng Nhàn Vân, chứng minh rằng nếu như hắn xông pha vào giới thư pháp, ít nhất cũng có thể trở thành cấp bậc đại sư.
Mặc dù Kiều Chấn Lương giữ lại, nhưng Trương Dương vẫn từ chối, vì hắn đã hứa với Liễu Ngọc Doanh, tối nay sẽ đến Tống gia ăn cơm, khi đến Tống gia, Liễu Ngọc Doanh đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, Tống Hoài Minh vừa về nhà không lâu, thấy Trương Dương đến, bèn cười nói: "Sao đến muộn vậy?"
Trương Dương nói bệnh tình của Mạnh Truyền Mỹ nhà Kiều gia, chuyện này vốn chẳng có gì phải giấu diếm.
Tống Hoài Minh nói: "Ngọc Doanh, ngày mai bà bỏ chút thời gian đến nhà bí thư Kiều thăm một chút."
Liễu Ngọc Doanh ừm một tiếng, rồi bê gà tần lên. Trương Dương hít một hơi rồi nói: "Thơm quá đi mất!"
Liễu Ngọc Doanh nói: "Trương Dương, gần đây cháu gầu quá, có phải là vì làm việc vất vả quá không?"
Trương Dương cười nói: "Cân nặng vẫn vậy thôi ạ, có lẽ là vì cả ngày chạy đôn chạy đáo ở ngoài, nên bị đày nắng, trông gầy đi thôi."
Tống Hoài Minh nói: "Công việc của cháu làm tốt lắm, gần đây thường xuyên nghe thấy có người khen ngợi cháu."
Trương Dương nói: "Trước mặt chú, họ cũng chẳng dám không khen cháu."
Những lời hắn nói là sự thật, Tống Hoài Minh cười.
Trương Dương nói: "Chú Tống à, thứ bảy tuần sau Yên Nhiên sẽ về."
Tống Hoài Minh gật gật đầu, Liễu Ngọc Doanh nói: "Cháu đi đón nó không?"
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Yên Nhiên bảo cháu đến Bắc Nguyên, sau khi cô ấy đến kinh thành, sẽ chuyển máy bay đến thẳng Bắc Nguyên, cháu cố gắng đến đó sớm hơn chút, để đến sân bay Bắc Nguyên đón cô ấy."
← Ch. 0837 | Ch. 0839 → |