Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0844

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0844: Vẻ đẹp của người trưởng thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan nhìn những bức tranh này rồi cảm thán: "Quả là đẹp như thiên đường ở nhân gian vậy."

Sở Yên Nhiên nói: "Thần Miếu đảo có đến hai trăm km vuông, chỉ khi đến đó rồi, anh mới thật sự cảm nhận được nét đẹp ở khắp mọi nơi trên đó."

Trương Dương nói: "Nha đầu, anh đột nhiên có một ý này!"

Sở Yên Nhiên nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Theo lẽ thường mà nói thì hai trăm km vuông cũng không còn là nhỏ nữa, hay là chúng ta xây dựng một đất nước nhỏ trên đảo này đi, chỗ xa xôi thế chẳng ai để ý được chúng ta, để anh đề ra pháp luật và quy tắc."

Sở Yên Nhiên nhìn hắn lạnh lùng, tên này vừa mở miệng, đã biết hắn nghĩ gì rồi, xây dựng một tiểu quốc gia à? Dụng ý thật sự của tên này là chuẩn bị cho tam cung lục viện của hắn kìa, Sở Yên Nhiên giơ tay véo lấy tai hắn rồi nói: "Anh tưởng em không biết anh định làm gì sao?"

Trương Dương kêu khổ không ngớt: "Anh chẳng nghĩ gì đâu mà, chẳng phải em bảo anh nắm quyền thiên hạ, say gối người đẹp sao! Anh chỉ là nói như vậy mà thôi, nghĩ, nghĩ cũng không được nữa sao?"

Sở Yên Nhiên lúc này mới bỏ tai hắn ra rồi nói: "Em đã gửi tư liệu của đảo đến cho rất nhiều người nổi tiếng ở Mỹ, họ rất thích thú với việc trở thành cư dân trên đảo này, đến hiện tại, ít nhất có 2000000000 phú ông đã đồng ý xây dựng công xưởng của mình trên đảo Thần Mẫu." Sở Yên Nhiên coi đây là một việc làm ăn, điều có thể dự đoán được là, hòn đảo này ẩn giấu rất nhiều cơ hội phát tài, nhất định sẽ mang đến lợi ích kinh tế lâu dài.

Điều làm cho Trương Dương bất ngờ là, hắn không hề gặp phải Tô Tiểu Hồng ở Ngư Mễ Chi Hương, dù là bà chủ của Ngư Mễ Chi Hương, hay là bạn cũ của Trương Dương, Tô Tiểu Hồng cũng nên ra mặt gặp Trương Dương mới phải, Tô Cường tiếp đón Trương Dương và Sở Yên Nhiên, gã giải thích với Trương Dương: "Chị tôi đi công tác rồi."

Mặc dù Trương Dương không hỏi rõ, nhưng có thể thấy rằng thái độ của Tô Cường hơi buồn bã, Tô Cường thở dài nói: "Lần sau anh đến, thì Ngư Mễ Chi Hương đã chuyển nhượng rồi."

Trương Dương hơi ngớ người: "Tại sao? Việc làm ăn tốt thế này kia mà, sao lại phải chuyển nhượng chứ?"

Tô Cường nói: "Chị tôi muốn dùng tiền..." Nói xong gã lại bổ sung thêm: "Phương Văn Nam đã ra khỏi tù rồi."

Trương Dương ngay lập tức đã hiểu ra, Tô Tiểu Hồng quyết định chuyển nhượng Ngư Mễ Chi Hương là có quan hệ trực tiếp với Phương Văn Nam, Phương Văn Nam đã nhận hạng mục xây dựng của tập đoàn Thân Hải, nhất định phải khởi động nguồn tiền, sau khi Tô Tiểu Hồng biết gã khó khăn vì tiền, với tính tình của cô ấy, đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý, vì vậy mới lựa chọn cách chuyển nhượng Ngư Mễ Chi Hương đi, Tô Cường là em trai của Tô Tiểu Hồng, mặc dù trong lòng không muốn vậy, nhưng gã không thể nào thay đổi được quyết định của chị mình.

Trương Dương vỗ vỗ vai của Tô Cường biểu thị ý an ủi, Tô Cường dẫn hắn và Sở Yên Nhiên đến Thủy Tinh Các, Đỗ Thiên Dã vẫn chưa đến, có điều vì là bí thư thị ủy Giang Thành, những việc gã phải giải quyết thật sự quá nhiều, Trương Dương nhìn đồng hồ rồi nói: "Có lẽ sắp đến rồi đấy!"

Sở Yên Nhiên nói: "Chú Đỗ là bí thư thị ủy Giang Thành, nhất định là công vụ quá bận rộn không đi được."

Trương Dương kháng nghị: "Nha đầu, em đừng gọi như vậy được không? Em gọi anh ta là chú Đỗ, chẳng phải anh đã thấp hơn anh ta một bậc rồi sao?"

Sở Yên Nhiên cười khanh khách nói: "Cái gì chứ, chẳng phải là em gọi theo thói quen của ngày xưa hay sao?"

Cha nuôi của Đỗ Thiên Dã, và cha ruột của gã đều là chiến hữu cũ của ông ngoại Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên gọi một câu chú Đỗ thật sự chẳng có gì là lạ.

Lúc này một người bước từ ngoài vào, người đến đó không phải là Đỗ Thiên Dã, mà là Tô Viện Viện, Trương Dương cười đứng dậy, Sở Yên Nhiên chưa mấy nói chuyện với Tô Viện Viện, vừa nhìn thấy Tô Viện Viện ngay lập tức đã nghĩ linh tinh, trong lòng nói, ngoài Tần Thanh, tên này không ngờ còn quan hệ nhiều đến vậy.

Trương Dương mỉm cười bắt tay với Tô Viện Viện: "Tiểu thư Tô, cô đã khỏi vết thương chưa?"

Tô Viện Viện nói: "Đã khỏi hẳn rồi, may mà có thuốc của anh."

Trương Dương giới thiệu Sở Yên Nhiên với cô ấy: "Tiểu thư Tô, vị này là vợ chưa cưới của tôi, Sở Yên Nhiên!"

Sở Yên Nhiên thấy hắn khách sáo với Tô Viện Viện như vậy, chắc chắn rằng mình đã nghĩ linh tinh, liền cười bắt tay với Tô Viện Viện, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư Tô thật là xinh đẹp."

Tô Viện Viện hơi đỏ mặt, rồi nhẹ nhàng đáp lại: "Trước kia tôi đã nghe nói đến tên của tiểu thư Sở rồi, không ngờ người thật lại đẹp như vậy, khi nào kết hôn với chủ nhiệm Trương, nhất định phải mời tôi đến để uống rượu mừng đó."

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện rằng phụ nữ các cô còn giả tạo hơn đàn ông chúng tôi, tự vỗ béo lẫn nhau, tự khen ngợi lẫn nhau!"

Sở Yên Nhiên nói: "Đây gọi là lịch sự, loại người như anh ấy à, có tám đời tám kiếp cũng không thể hiểu nổi hai chữ này đâu!"

Khi nói đến đây, Đỗ Thiên Dã bước vào, trên áo choàng của gã còn đọng không ít tuyết, Trương đại quan cười hà hà bước đến, giúp gã cởi áo ngoài, Đỗ Thiên Dã nói: "Đúng là đến tỉnh thành học được nhiều điều có khác, giờ đây con mắt nhìn đời cũng thay đổi rồi, biết cách nịnh nọt lãnh đạo rồi cơ đấy."

Trương Dương nói: "Tôi nịnh nọt anh cái gì cơ chứ? Tôi có cần thiết phải làm thế không? Trước kia thi tôi còn là cấp dưới của anh, chẳng lẽ anh chưa bao giờ làm khó tôi sao?"

Đỗ Thiên Dã cười ha ha, gã nhìn thấy Tô Viện Viện, hơi ngớ ra một chút, gã không mời Tô Viện Viện đến, nghĩ đi nghĩ lại, đây nhất định là chủ ý của Trương Dương, tiểu tử này không biết sao đã chuyển tính đổi nết, muốn dồn gã và Tô Viện Viện thành một đôi.

Đỗ Thiên Dã đã quen xử lý mọi việc, nên rất hiểu cách làm thế nào đối mặt với chuyện này, gã cười nói: "Yên Nhiên, lần này về không đi nữa chứ? Tiểu tử Trương Dương này không có người bên cạnh trông chừng là không được."

Trương Dương kháng nghị: "Lão Đỗ à, anh thật là chẳng ra sao, trước mặt vợ tôi mà lại làm xấu mặt tôi thế à!"

Sở Yên Nhiên thấy hắn gọi mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, liền nhẹ nhàng nói: "Có một số người muốn trông chừng cũng không được mà, giống như là con diều vậy, càng kéo chặt dây, thì càng dễ đứt, nhưng nếu như anh để lỏng tay, thì nó sẽ bay lên, Trương Dương! Anh xem em đối với anh có tốt không?"

Trương đại quan cười, hắn phát hiện ra không phải là Sở Yên Nhiên không để ý đến điều đó, mà là cảnh giới của cô đã tăng lên rồi, cô ngày càng hiểu rõ bản thân hắn rồi.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Trương Dương, cậu đúng là có phúc thật đấy!"

Sở Yên Nhiên nói: "Chú Đỗ...."

Cô đã nói thành thói quen, đột nhiên buột miệng.

Trương đại quan giơ tay ra vỗ vỗ vào vai cô, Sở Yên Nhiên cười nói: "Chú Đỗ, về sau, cháu không gọi chú là chú nữa, cháu gọi chú là anh Đỗ có được không?"

Đỗ Thiên Dã ngay lập tức liền đoán được đây là chủ ý của Trương Dương, liền cười hà hà nói: "Gọi thế nào cũng vậy thôi mà, về sau cháu cưới Trương Dương rồi, thì thành vợ của cậu ta rồi, hai người chúng tôi là huynh đệ, vậy thì cháu trở thành em dâu mất rồi!"

Gã cầm cốc rượu lên rồi nói: "Hoan nghênh về quê nhà!"

Sau khi mấy cốc rượu xuống ruột, Tô Viện Viện cũng thoải mái hơn nhiều, cô cố gắng tránh việc nói chuyện với Đỗ Thiên Dã, mặc dù trong lòng cô rất nhớ Đỗ Thiên Dã, nhưng Tô Viện Viện cho rằng khoảng cách giữa cô và Đỗ Thiên Dã thật sự quá lớn, cô không dám có mơ ước xa vời đến vậy.

Đỗ Thiên Dã chủ động hỏi thăm tình hình gần đây của Tô Viện Viện.

Tô Viện Viện nói; "Bên khách sạn Tuệ Nguyên lại mời tôi về làm, tôi đang suy nghĩ."

Trương Dương nói: "Đừng suy nghĩ nữa, quản lý ở đó lộn xộn quá, một cô gái làm ở ngoài chẳng dễ dàng như vậy, ở lại Giang Thành vẫn tốt hơn."

Đỗ Thiên Dã và Sở Yên Nhiên đều cảm thấy hơi kỳ lạ, sự quan tâm của tiểu tử này với Tô Viện Viện hình như rất nhiều.

Sở Yên Nhiên nói: "Hay là đến công ty của tôi đi, tôi đang chuẩn bị mở văn phòng đại diện ở Giang Thành."

Tô Viện Viện lắc lắc đầu từ chối: "Cảm ơn ý tốt của cô, tạm thời tôi vẫn chưa suy nghĩ đến việc đi làm, tôi cứ chuẩn bị làm xong việc ở tiệm của anh đã, đợi một thời gian nữa rồi tính."

Đỗ Thiên Dã nói: "Hay là thế này đi, tôi nói với nhất chiêu một tiếng, rồi cô về đó làm việc nhé!"

Tô Viện Viện cảm thấy ấm áp trong lòng, có thể nghe thấy Đỗ Thiên Dã nói những lời như vậy, cô đã cảm thấy rất hài lòng rồi, cô lắc đầu nói: "Thật sự không cần đâu, tôi nói thật ra vậy, gần đây tôi đã để ý đến một cửa hàng ở Thành Tây, định mở quán ăn ở đó, tôi muốn nhân lúc mình còn trẻ, tự mình làm việc."

Đỗ Thiên Dã nhìn Tô Viện Viện bằng ánh mắt đầy khâm phục, phát hiện dưới vẻ bề ngoài yếu ớt của cô gái này, là một trái tim vô cùng mạnh mẽ tự lực tự cường, gã thấp giọng nói: "Nếu như có nhu cầu gì, thì cô cứ đến tìm tôi."

Sở Yên Nhiên cũng nhận ra giữa Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện có điều gì đó bất thường, sau khi kết thúc bữa cơm tối, cô bảo Trương Dương để xe lại Ngư Mễ Chi Hương, đột nhiên muốn cùng Trương Dương đi bộ ở bên hồ NHã Vân.

Tuyết đã dần ngừng rơi, lớp tuyết trên mặt đất rất dày, Sở Yên Nhiên khoác tay Trương Dương, hai người bước đi từng bước trên nền tuyết. Sở Yên Nhiên nói: "Sao anh lại quan tâm đến chuyện của Tô Viện Viện vậy?" Cô có thể nhận ra rõ ràng sự quan tâm của Trương Dương với Tô Viện Viện.

Trương đại quan cũng chẳng giấu diếm gì, hắn chẳng có gì cần phải giấu vợ chưa cưới của mình cả, hơn nữa hắn cũng đã hứa với Tô Viện Viện, về sau không lừa cô ấy giấu cô ấy nữa, hắn đã nói quan hệ giữa mình và Tô Viện Viện cho Sở Yên Nhiên nghe, Sở Yên Nhiên nghe mà ngớ người, không ngờ giữa Tô Viện Viện và Trương Dương lại là mối quan hệ như vậy, cô thấp giọng nói kinh ngạc: "Cô ấy là chị ruột của anh, không ngờ cô ấy lại là chị ruột của anh."

Trương Dương nói: "Việc này không thể nói ra ngoài, nếu như để cô ấy biết được thì phiền toái rồi, còn nữa, nhất định em không được để mẹ anh biết."

Sở Yên Nhiên nói: "Vì vậy, anh muốn tác thành cho cô ấy và Đỗ Thiên Dã, muốn làm cho anh và Đỗ Thiên Dã càng thân nhau hơn, trở thành anh rể của anh sao?"

Trương đại quan nói: "Lão Đỗ là người tốt, Tô Viện Viện cũng đối xử rất tốt với anh ấy, người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, anh thấy hai người thật sự rất hợp nhau, mặc dù tuổi cách nhau hơi xa một chút, nhưng không vấn đề gì."

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: "Em thấy đó cũng không phải là vấn đề, Trương Dương, việc này anh cứ để em."

Trương Dương vội vàng nói: "Được rồi, em đừng tham dự vào nữa, hai người họ trước mắt thì cứ ám muội như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày phải nói ra sự thật này thôi, chúng ta có cơ hội thì giúp họ tác thành một chút, Tô Viện Viện và Đỗ Thiên Dã đều là những người ưa thể diện, nếu như bị phá vỡ thế cục này sớm quá, thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất."

Sở Yên Nhiên cười nói: "Trương Dương ơi là Trương Dương, không ngờ anh lại có thể chu đáo như vậy?"

Trương Dương nói: "Điều đó là đương nhiên rồi, trên thế giới này ngoài anh ra, thì chẳng có ai để ý được mọi việc cặn kẽ, mà dám nói dám làm như anh đâu, không có chút ưu điểm vậy, thì một đại Sở tiểu thư xuất chúng, thông minh xinh đẹp làm sao có thể để ý đến anh được chứ? Làm sao có thể cam tâm tình nguyện giao phó số phận cho anh được chứ!"

Sở Yên Nhiên yêu kiều nói; "Anh đúng là chẳng ra gì!"

Cô bốc một đám tuyết nhét vào trong cổ của Trương Dương, rồi cười vui vẻ chạy về đằng trước...

Sự xuất hiện của Sở Yên Nhiên làm cho gia đình Tống Hoài Minh vô cùng vui vẻ, Liễu Ngọc Doanh lúc này có cảm giác như được thành công vậy, hai cha con đã đấu đá với nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng đã được hòa thuận rồi.

*****

Biết rằng con gái đến, Tống Hoài Minh đã xin nghỉ làm nửa ngày, về nhà đợi trước, đã nhiều năm nay ông chưa vào bếp, mà hôm nay lại phá lệ đeo tạp dề đích thân xuống bếp nấu cơm.

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Tống Hoài Minh vội vàng mở cửa, ngay cả tạp dề cũng chưa kịp tháo ra.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng xuất hiện trước mặt Tống Hoài Minh, nhìn đôi nam nữ đẹp đôi này, trong lòng Tống Hoài Minh vô cùng vui vẻ, liền nói một câu: "Yên Nhiên, con về rồi à!" Nhiều năm trên đấu trường chính trị, đã làm cho Tống Hoài Minh không dễ dàng biểu lộ thái độ vui buồn trên nét mặt, nhưng mặc dù vậy, ánh mắt của ông vẫn lộ ra sự xúc động.

Sở Yên Nhiên cười nói: "Cha! Cha mặc quần áo như thế này đẹp lắm!"

Tống Hoài Minh lúc này mới nhận ra mình vẫn đang mặc tạp dề, y cười ngượng ngùng, Sở Yên Nhiên cũng cười, Liễu Ngọc Doanh ôm Tiểu Khang Tân bước đến từ đằng sau, rồi cười nói; "Yên Nhiên! Trương Dương, mau vào đây đi! Lão Tống, ông đứng chặn ở cửa làm gì vậy?"

Tống Hoài Minh là do quá vui mừng.

Sở Yên Nhiên bước đến, ngay lập tức đã bị hấp dẫn bởi Tiểu Khang Tân, liền vỗ vỗ tay và nói: "Em trai ơi, đến đây nào, để chị bế một chút!"

Tiểu Khang Tân hơi sợ, cánh tay bép múp míp ôm lấy cổ Liễu Ngọc Doanh, Liễu Ngọc Doanh cười nói: "Đây là chị ruột của con, không cần sợ, không cần sợ!"

Sở Yên Nhiên lấy món quà mang đến ra, Tiểu Khang Tân nhìn thấy con gấu bông, ngay lập tức sáng mắt lên, ôm lấy con gấu ngồi xuống ghế sô pha, một lúc sau đã mở miệng ra cắn con gấu, Liễu Ngọc Doanh vội vàng lấy con gấu lại, tên này liền tủi thân khóc oa oa rất to.

Liễu Ngọc Doanh ôm cậu bé lên dỗ, cười nói với Sở Yên Nhiên: "Nó nghịch lắm, cả ngày chẳng lúc nào yên cả."

Sở Yên Nhiên cười nói: "Trẻ con đều như vậy mà."

Trương Dương thêm một câu: "Khóc lóc thì mới đúng là cuộc sống chứ."

Sở Yên Nhiên thấy cha vào bếp, cô cười, rồi đứng dậy vào giúp.

Tống Hoài Minh đang rán cá, Sở Yên Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khi còn nhỏ, cô thích ăn nhất là món cá cha làm, chớp mắt đã hơn mười năm rồi, trong thời gian này, vì mẹ mất, giữa cô và cha đã hình thành một khoảng cách khá xa, đến tận khi ông nội từ trần, hai cha con cô mới thật sự hòa bình trở lại. Nghĩ lại nhiều năm như vậy, tính cách của mình đã làm cho cha chịu không ít đau khổ, cô cắn cắn môi, vành mắt đã hơi đỏ.

Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên, con không cần vào đây làm đâu, để tự cha làm là được rồi, con đi nói chuyện với cô Liễu đi." Sở Yên Nhiên cố gắng nén cảm xúc, rồi cười nói: "Cha, cha còn nhớ món con thích ăn nhất sao."

Tống Hoài Minh nói: "Hơn mười năm rồi không vào bếp, cha không biết có thể rán được mùi vị như trước nữa không."

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: "NHất định có thể mà, con thích ăn nhất là những món cha làm đó."

Tống Hoài Minh cười nói: "Vậy thì được, đợi mấy năm nữa cha nghỉ hưu rồi, ngày nào cũng ở nhà nấu cơm cho con ăn."

Sở Yên Nhiên đáp: "Con chẳng có cấp bậc cao như vậy đâu, làm sao có thể để tỉnh trưởng đại nhân vào bếp nấu cơm cho con được chứ!"

Tống Hoài Minh nói: "Người khác thì không có đặc quyền như vậy, nhưng con gái của cha thì có!"

Trong lòng Sở Yên Nhiên đột nhiên trở nên ấm áp lạ kỳ.

Tống Hoài Minh nói; "Yên Nhiên, tại sao bà ngoại lại không về cùng với con?"

Sở Yên Nhiên nói: "Bà không muốn đi đường dài quá, nên đã cùng với cô Lâm đến suối nước nóng Xuân Khang Cốc để trị liệu rồi." Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Bà dạo này thế nào rồi con?"

"Vẫn khỏe cha ạ, lần này Trương Dương đã bốc ít thuốc cho bà, bà ngoại tính tình rất cởi mở, giờ đây bà dành nhiều thời gian để ở bên ông ngoại."

Nghĩ tới bà cụ đáng kính đó, trong lòng Tống Hoài Minh không khỏi cảm khái. Ai cũng rồi đến lúc phải chết, đây là hiện thực không ai có thể tránh khỏi, con người khi còn sống, chỉ cần được sống, được yêu, được đi, thì còn gì hối tiếc nữa chứ? Y lại hỏi con gái về chuyện hôn sự giữa cô và Trương Dương. Dù sao thì Sở Yên Nhiên và Trương Dương đã không còn nhỏ tuổi nữa, đã đến lúc hai người phải suy tính đến chuyện lập gia đình rồi.

Sở Yên Nhiên cười nói: "Tạm thời vẫn chưa xác định chính xác thời gian cha ạ. Có điều muộn nhất cũng không quá hai năm đâu, anh ấy đang bận làm việc xây dựng khu đô thị mới ở Đông Giang, con lại đang bận phát triển hạng mục của tập đoàn Bối Ninh ở bên ngoài, đợi hai chúng con làm xong mọi việc, rồi sẽ đến lúc chúng con kết hôn."

Cả nhà ngồi lại với nhau, vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, với Tống Hoài Minh, đây là việc y mong chờ từ hơn mười năm nay, y không ngừng gắp thức ăn cho con gái. Trương đại quan nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thật sự xúc động, từ nhỏ, Sở Yên Nhiên đã thiếu thốn sự quan tâm của cha, giờ đây có thể quy về một mối với cha, với cô mà nói đây là một việc tốt rất lớn. Thiếu thốn tình thân làm cho cuộc đời của cô không hề hoàn chỉnh, có sự quan tâm chăm sóc của cha, cuộc đời của Sở Yên Nhiên đã trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều.

Trong bữa cơm, Liễu Ngọc Doanh đã hỏi đến hôn sự của hai người họ, Liễu Ngọc Doanh nói: "Trương Dương, cháu và Yên Nhiên định khi nào thì kết hôn vậy?" Sở Yên Nhiên đỏ mặt nhìn sang Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Sắp rồi ạ, trước tết mẹ cháu định đến Đông Giang một chuyến, chính thức xin dâu với nhà mình, còn về ngày tháng cụ thể, thì còn cần phải xem ý kiến của hai bên gia đình đã."

Liễu Ngọc Doanh nói: "Tốt quá, tốt quá, cô đang mong được uống rượu mừng của hai đứa đây, lần này chắc chắn rồi."

Sở Yên Nhiên nói: "Em đã đồng ý chưa?"

Trương Dương cười nói: "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hai chúng ta có đồng ý hay không không quan trọng, mấy vị người lớn sắp xếp đâu vào đấy rồi, chúng ta chỉ cần bái đường là được."

Lời của hắn làm cho Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Doanh đều cười.

Sở Yên Nhiên nói: "Chẳng phải anh còn định xây dựng khu đô thị mới sao?"

Trương Dương nói: "Xây dựng thì xây dựng, nhưng hai việc đâu có mâu thuẫn gì với nhau cơ chứ, trách nhiệm của chú Tống còn nặng nề hơn anh rất nhiều kìa, mà cũng đâu có thấy chú ấy lỡ việc gia đình vì công việc đâu."

Tống Hoài Minh trong lòng thầm chửi, tiểu tử thối, dám lấy y ra làm ví dụ, nhưng trên miệng thì cười ngọt: "Trương Dương nói đúng lắm, những tư tưởng phải lập nghiệp trước mới có gia đình đều là vớ vẩn cả, những người đàn ông có trách nhiệm thật sự, thì sẽ phân rất rõ ràng giữa lập nghiệp và thành gia, và sẽ xử lý rất tốt."

Sở Yên Nhiên nói: "Cha à, sao cha lại nói về anh ấy như vậy, chẳng lẽ con gái của cha không gả được cho ai nữa sao? Sao con cứ cảm thấy cha một mực muốn đẩy con ra khỏi nhà vậy."

Liễu Ngọc Doanh cười nói: "Ai nói như vậy chứ, Yên Nhiên nhà chúng ta là một cô gái tốt khó tìm đấy, không biết bao nhiêu nhân sĩ thành công muốn mà không được kìa, Trương Dương, cô nói với cháu nhé, cháu đừng có mà không biết trân trọng Yên Nhiên nhà chúng ta, giờ đây cô nói thẳng ra như vậy đấy!"

Trương đại quan nhăn nhở nói: "Cô đừng chứ, ai nói cháu không trân trọng vậy kìa, chẳng biết cháu đã trân trọng biết bao nhiêu, Yên Nhiên vừa giàu có, vừa xinh đẹp, lại có một người cha là tỉnh trưởng, một người vợ thế này, cháu có xách đèn đi tìm cũng không tìm thấy, cháu không trân trọng cô ấy thì còn trân trọng ai nữa ạ?"

Sở Yên Nhiên mắng: "Hóa ra từ trước đến giờ anh là nhìn trúng vào tiền của em, và một người cha là tỉnh trưởng của em à."

Trương đại quan cười nói: "Người như anh rất thực tế, anh nói hết toàn bộ ưu điểm của em ra, thật ra em gả cho anh là chuyện rất bình thường đương nhiên, từ khoảnh khắc anh cứu em lên từ bờ vực, em đã được định trước là vợ của anh rồi, em nghĩ mà xem, anh đã cứu tính mạng của em, ân cứu mạng như biển lớn, Yên Nhiên, lý do này có đầy đủ không?" Hai vợ chồng Tống Hoài Minh vẫn không biết câu chuyện giữa hai người họ, hèn chi Sở Yên Nhiên lại chung tình với Trương Dương như vậy, Tống Hoài Minh nhìn con gái của mình, tiểu tử Trương Dương này ưu tú thì ưu tú, chỉ là liệu hắn có thể nào chung thủy được hay không, những lời lẽ không hay về chuyện tình cảm của hắn ở bên ngoài thật sự hơi nhiều, nói thật ra, Tống Hoài Minh vẫn cảm thấy không yên tâm lắm về Trương Dương.

Sở Yên Nhiên thở dài nói: "Xem ra em chỉ có thể miễn cưỡng gả cho anh rồi, ai bảo em nợ anh một mạng sống cơ chứ."

Trong lòng cô thật ra rất hạn phúc vui vẻ, cô khoác lấy tay Trương Dương và nói: "Trương Dương, cha, con nói với mọi người một chuyện, con dự định từ năm nay sẽ gia tăng đầu tư vào trong nước, lần này đến Đông Giang, không chỉ là để thăm mọi người, còn nữa, con cũng muốn đến thăm khu đô thị mới, xem có hạng mục thích hợp để đầu tư hay không."

Trương đại quan đương nhiên không có ý kiến gì, Sở Yên Nhiên đồng ý đầu tư đương nhiên là một việc quá tốt, điều đó có nghĩa là, thành tích chính trị của hắn lại có thể được vẽ thêm một nét đẹp nữa.

Phản ứng của Tống Hoài Minh lại nằm ngoài dự đoán của họ, y lắc lắc đầu nói: "Cha phản đối!"

Sở Yên Nhiên hơi ngớ người, Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên, mặc dù con có quyền tự do về hạng mục đầu tư, nhưng con vẫn nhắc nhở con một câu, tình hình trong nước không giống với nước ngoài, thể chế xã hội không giống nhau, đã tạo thành rất nhiều điểm không hay..."

Tống Hoài Minh dừng một lúc rồi nói: "Quốc gia đã có quy định rồi, cấm con cái của các cán bộ lãnh đạo kinh doanh, nhưng trong thật tế, từ trên đến dưới, từ khi điều lệnh này ban bố ra, chẳng ai làm theo cả, Yên Nhiên, cha chưa từng giúp gì được cho con trong chuyện kinh doanh, nhưng, cha không muốn vì quyền lực của cha, mà lại làm tổn hại đến sự nghiệp của con, ta làm quan không có gì đi trái lại với lương tâm, cha rất thanh bạch, nếu như con đầu tư vào Bình Hải, dù là cha không nói gì, cha không chăm sóc gì cho con, thì người khác nhất định cũng giành sự thuận lợi cho con. Cha nói những điều này, không phải là vì sợ rằng việc con đầu tư vào Bình Hải sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ và danh tiếng của cha, chỉ là cha không muốn người khác hiểu lầm con, đánh giá thấp về con!"

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: "Cha, con hiểu rồi!"

Tống Hoài Minh nhìn con gái một lúc lâu rồi nói: "Yên Nhiên, cha đã không lãnh trách nhiệm chăm sóc con từ nhỏ đến lớn, tất cả những gì con có được ngày hôm nay, không hề có bất cứ sự trợ giúp nào của cha, ông bà ngoại đã nuôi dạy con, con có thể gánh vác cả một gia tài lớn như thế này, đó cũng là do sự thông minh và cần cù của con, cha tin rằng tập đoàn Bối Ninh nhất định sẽ tiếp tục vững bước phát triển."

Điều Tống Hoài Minh nói làm cho Trương Dương nghĩ ngợi rất nhiều, từ trước đến giờ, Trương Dương chưa từng nghi ngờ về sự thanh liêm của Tống Hoài Minh, y phản đối kiên quyết việc Sở Yên Nhiên đầu tư vào Bình Hải nhưu vậy, còn một lý do quan trọng nữa, đó là vì sự nhận thức tinh tường về thế cục chính trị trong nước, Tống Hoài Minh đã nhìn thấy rất nhiều điều xấu của quan hệ giữa kinh tế và quan trường, dù là y không thể nào thay đổi được tình hình chính trị trong nước, nhưng y có thể bắt đầu làm từ chính bản thân mình, y muốn triệt để phân khai giữa quyền lực của mình và việc kinh doanh của con gái!

Liễu Ngọc Doanh đã thu dọn xong phòng ốc cho Sở Yên Nhiên, mặc dù Sở Yên Nhiên không muốn ở lại, nhưng thấy ánh mắt của cha, lại thấy rằng Liễu Ngọc Doanh nhiệt tình như vậy, cô thật sự ngại không muốn từ chối, thật ra, Trương Dương đã mượn một tòa biệt thự từ chỗ Lương Thành Long rồi, những tính toán của hai người đã không thực hiện được, biết rằng Sở Yên Nhiên quay về, đám bạn của Trương Dương xếp thành hàng muốn tiếp đãi Sở Yên Nhiên, nhưng chẳng ai nghĩ được rằng, người bạn đầu tiên Sở Yên Nhiên hẹn gặp ở Đông Giang lại là Tần Thanh, tất cả những điều này Trương Dương đều không biết cả.

*****

Mặc dù Tần Thanh đã trải qua nhiều kinh nghiệm, nhưng vẫn cảm thấy bất an với lần gặp mặt này cùng Sở Yên Nhiên, dù sao thì Sở Yên Nhiên mới là vị hôn thê chính thức của Trương Dương, nhưng trên thực tế, họ cùng yêu một người, Tần Thanh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Sở Yên Nhiên, hai người hẹn ở Đài Hoa Viên gặp mặt, ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên người họ, làm cho mỗi tế bào đều cảm thấy thoải mái hẳn lên, Sở Yên Nhiên mặc một bộ quầ náo màu trắng, yên lặng ngồi dưới ánh mặt trời, giống như một bức tranh tuyệt đẹp vậy.

Tần Thanh chầm chậm bước về phía Sở Yên Nhiên, từ xa đã nở một nụ cười lịch sự với cô ấy, thật ra ngoài việc cười, thì cô không biết phải thể hiện điều gì nữa.

Thái độ của Sở Yên Nhiên hài hòa hơn so với tưởng tượng của Tần Thanh rất nhiều, cô mỉm cười đứng dậy, bước đến nắm lấy tay của Tần Thanh: "Chị Thanh, lời mời của tôi có phải hơi mạo muội quá không?"

Tần Thanh điềm đạm cười nói: "Yên Nhiên, tôi nghe nói cô đã từ nước ngoài về, đang chuẩn bị tìm cơ hội hỏi thăm kìa, không ngờ cô đã liên lạc với tôi trước rồi."

Sở Yên Nhiên mời Tần Thanh ngồi xuống, rồi gọi hai cốc cà phê, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng mỉm cười, Tần Thanh rất thông minh, cô đương nhiên biết rằng Sở Yên Nhiên biết về mối quan hệ của cô và Trương Dương, hôm nay không biết có phải là muốn lật bài với mình hay không, hay là muốn mình cắt đứt tình cảm đó? Tần Thanh cũng đã nghĩ đến việc cắt đứt mọi thứ giữa cô và Trương Dương, không làm tổn thương đến tình cảm giữa hắn và Sở Yên Nhiên nữa, nhưng thật sự cô không thể nào làm được, cô không thể cắt được tình cảm giữa mình và Trương Dương.

Sở Yên Nhiên uống một ngụm cà phê rồi nói nhẹ nhàng: "Chị Thanh, chị đã quen Trương Dương đến bốn năm rồi nhỉ?"

Tần Thanh gật đầu nói: "Bốn năm, lúc đầu khi tôi ở trong trường đảng của Giang Thành đã bị một tên điên cướp, và anh ấy đã cứu tôi."

Sở Yên Nhiên thở dài nói: "Anh ấy lúc nào cũng vậy, thích giở trò anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh ấy luôn là người làm việc tốt không cần người ta báo đáp, vì vậy, những cô gái được anh ấy cứu thường là cuối cùng bị anh ấy chiếm dụng, chị nói xem, người như anh ấy có phải là rất vô liêm sỉ không?"

Tần Thanh hơi đỏ mặt, cô không ngờ rằng, Sở Yên Nhiên lại bình tĩnh và lý trí đến vậy, cô đã khéo léo nói về tư tình của mình và Trương Dương, đẩy trách nhiệm lên người Trương Dương, không biết rằng cô ấy làm vậy với mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì để ý đến thể diện của mình hay sao? Tần Thanh nhẹ nhàng nói: "Tình cảm thật sự rất khó để nói ai đúng ai sai, người như anh ấy thích thu hút con gái thật sự không sai, có điều anh ấy không đi ép người khác."

Sở Yên Nhiên nói: "Tôi biết, vì vậy mới có nhiều người phụ nữ nguyện thầm lặng vì anh ấy như vậy."

Tần Thanh nhìn con mắt trong veo của Sở Yên Nhiên, rồi nói một cách chân thành: "Dù là những người phụ nữ đó làm thế nào, thì họ cũng sẽ không làm tổn thương đến vợ chưa cưới của anh ấy, nhưng họ lại không khống chế nổi tình cảm của mình, trước mặt cô, họ lúc nào cũng mang tâm trạng lỗi lầm."

Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng nói: "Tình cảm giống như một liều thuốc độc, rõ ràng biết rằng uống vào là sẽ chết, nhưng chúng ta lại cứ muốn cướp lấy liều thuốc độc đó."

Tần Thanh yên lặng không nói gì, cầm cốc cà phê lên nhấm một ngụm, trong lòng cô thật sự rất buồn.

Sở Yên Nhiên nói: "Làm vợ của một người như vậy thật sự cầm dũng khí."

Tần Thanh cắn cắn môi rồi nói; "Yên Nhiên, cô là một cô gái dũng cảm và tốt bụng, toi tin rằng cô thật sự đối tốt với anh ấy, hơn nữa chỉ có cô mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy mà thôi."

Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: "Hạnh phúc của anh ấy không chỉ tồn tại trên người tôi, anh ấy là một người có dục vọng rất lớn, chị có nhớ chuyện chúng ta cùng uống rượu ở Đế Hào Thịnh Thế không?"

Tần Thanh gật đầu, cô thấp giọng nói: "Buổi tối hôm đó chúng ta đã uống rất nhiều, và nói những lời đặc sệt men rượu!"

"Mặc dù đó là những lời nói lúc say, nhưng tôi tin đó là lời nói thật, chúng ta còn nói xin lỗi nhau nữa!"

Thái độ của Tần Thanh hơi khó xử, cô nói nhỏ; "Người nên nói xin lỗi là tôi mới phải!"

Sở Yên Nhiên nói: "Người nên nói câu xin lỗi đó là Trương Dương, thật ra chúng ta chẳng ai sai cả."

Tần Thanh nói: "Yên Nhiên, tôi hiểu ý của cô rồi, cô yên tâm..."

Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: "Chị Thanh, chị không hề hiểu ý của tôi đâu, thật ra lần đó khi chúng ta uống say, tôi đã đoán ra được quan hệ giữa chị và anh ấy."

Vì bị nói ra chuyện này, nên mặt Tần Thanh trở nên nóng ran, đối mặt với Sở Yên Nhiên nhỏ tuổi hơn cô ấy rất nhiều, cô lại không biết phản ứng lại thế nào cho phải, trong chuyện tình cảm của cô và Trương Dương, Tần Thanh chưa bao giờ nghĩ muốn trở thành kẻ cạnh tranh với Sở Yên Nhiên, cô chưa từng nghĩ đến việc cướp Trương Dương từ tay Sở Yên Nhiên về, một người đàn ông thế này, chẳng có người phụ nữ nào trói buộc được anh ấy.

Sở Yên Nhiên nói: "Lúc mới bắt đầu tôi rất đau lòng, tôi cho rằng đã yêu thì phải chung thủy một lòng một dạ, có một thời gian, thậm chí tôi rất hận chị."

Tần Thanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi dũng cảm nhìn vào mắt Sở Yên Nhiên: "Cô nên hận tôi là đúng, và cô cũng có tư cách để hận tôi!"

Sở Yên Nhiên chầm chậm đặt cốc cà phê xuống rồi nhẹ nhàng nói: "Nhưng buổi tối hôm đó sau khi chúng ta uống rượu, tôi đã phát hiện ra rằng, tình cảm của chị với anh ấy chưa chắc đã ít hơn tôi, nếu như chỉ vậy, tôi không sợ cạnh tranh với chị, nhưng điều thật sự phiền phức là, tình cảm của anh ấy đối với chị cũng giống như tình cảm của anh ấy đối với tôi, tôi có thể thay đổi bản thân mình, làm cho mình trở nên ưu tú hơn, nhưng tôi lại không thể thay đổi anh ấy, những năm gần đây, mặc dù tôi ở Mỹ, nhưng tôi luôn để tâm đến nhất cử nhất động của anh ấy, tôi đã từng giải trừ hôn ước giữa tôi và anh ấy, nhưng khi anh ấy đến Mỹ vì chuyện của chị Giai Đồng, tôi đột nhiên phát hiện ra, tình cảm mình dành cho anh ấy chưa giảm một chút nào, và cũng chưa từng quên được anh ấy, vì chị Giai Đồng, anh ấy có thể không tiếc tính mạng, vì chị, hay vì tôi, anh ấy cũng sẽ như vậy."

Tần Thanh dần điều chỉnh lại cảm xúc, cô ấy không biết nói lại với những lời của Sở Yên Nhiên thế nào.

Sở Yên Nhiên nói: "Chị Thanh, tôi đã hiểu một việc, muốn có người đàn ông này, thì cần phải bao dung với những khuyết điểm của anh ấy, mặc dù với tôi đây là một việc rất khó, nhưng tôi đã dần học được cách làm quen với nó." Cô giơ bàn tay mềm mại của mình ra với Tần Thanh: "Về sau, chúng ta cùng chăm sóc anh ấy, được không?"

Tần Thanh dường như không thể tin được vào tai mình, Sở Yên Nhiên có thể mở lòng để bao dung với cô, để cô hưởng thụ tình cảm này.

Nhìn thái độ của Tần Thanh, Sở Yên Nhiên nói: "Tôi không thể rời khỏi anh ấy được, tôi đã từng thử làm như vậy, nhưng không thành công, người như anh ấy có một sức hút đặc biệt, tôi nghĩ, với chị cũng như vậy."

Tần Thanh cuối cùng đã giơ tay ra, cô nắm tay Sở Yên Nhiên, một lúc lâu sau, cô mới thử cảm nhận về sức nóng của bàn tay Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cảm ơn cô!"

Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn tôi, thật ra, tôi không thể nào chăm sóc anh ấy một mình được!"

Khi Sở Yên Nhiên nói câu này, cô không có ý gì khác, nhưng thật sự với Tần Thanh, cô đã nghĩ đến việc khác, ngay lập tức mặt đỏ au, Sở Yên Nhiên thấy cô ấy đỏ mặt, mới ý thức đến những gì mình vừa nói, ngay lập tức cũng đỏ mặt theo, thật ra câu này của cô ấy không hề sai, sức lực sung mãn của Trương Dương thật sự cô không thể nào ứng phó được, đến tận bây giờ một bộ phận nào đó trên cơ thể cô vẫn hơi đau. Đương nhiên Tần Thanh đồng cảm sâu sắc với câu này của Sở Yên Nhiên, mặc dù cô là một cán bộ được đảng và nhà nước giáo dục nhiều năm, nhưng sau khi gặp phải Trương Dương, cô tin rằng, người đàn ông như Trương Dương nên tìm mấy người phụ nữ, nếu như để hắn ta một vợ một chồng, thì sợ rằng vợ của hắn ta chẳng bao lâu sẽ mắc bệnh.

Trương đại quan không biết rằng Sở Yên Nhiên và Tần Thanh đã đạt được hiệp ước, buổi chiều hôm đó hắn ở trong nhà bộ trưởng tuyên truyền Bình Hải Trần Bình Triều, Trần Bình Triều đã bị bệnh, Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long, Viên Ba đều là bạn tốt của Trần Thiệu Bân, giờ đây Trần Thiệu Bân đang bận kinh doanh ở Thượng Hải, nghe nói cha của gã mắc bệnh, mấy người đều đến thăm y.

Trần Bình Triều không bệnh nặng, nói là bị bệnh, nhưng thật ra là bị con trai Trần Thiệu Bân chọc tức, Trần Thiệu Bân đã tập trung số tiền 100000000 ở Đông Giang, đầu tư vào Tiền Tệ Hoàn Vũ, nhưng gần đây lại nghe nói vấn đề tài vụ của Hoàn Vũ có chuyện, giờ đây các mặt đều nghe được tin tức này, nên đến tìm Trần Thiệu Bân đòi tiền, giờ đây Trần Thiệu Bân đã tắt điện thoại và trốn đi, đán người đầu tư này thuộc đủ mọi thành phần, đã có mấy người là con cái của cán bộ cấp cao, có một vài người không tìm được Trần Thiệu Bân liền đến tìm cha gã, hơn nữa, lại lo lắng về con trai, nên đã sinh bệnh.

Trương Dương giúp Trần Bình Triều khám bệnh, rồi lại bốc ít thuốc điều dưỡng cho y, rồi hỏi thăm: "Chú Trần, cơ thể chú chẳng có bệnh gì lớn đâu, chỉ là hỏa khí lớn quá thôi, nhất định chú phải giữ cho thái độ được ôn hòa, nếu cứ tức giận chẳng có tốt gì cho sức khỏe của chú đâu."

Lương Thành Long cũng nói: "Chú Trần à, dù sao thì sự việc cũng đã như vậy rồi, chú đừng giận nữa, ngày mai cháu sẽ phái nhiều cảnh sát hơn một chút, không để đám khốn kiếp đó vào đây tùy tiện là được."

Trần Bình Triều thở dài nói: "100000000 đấy! Cháu bảo chú đi đâu kiếm tiền trả cho người ta bây giờ? Tên khốn này đúng là gan to tày trời, lừa đến 100000000, giờ đây nó còn sống hay đã chết chú còn không biết."

Đinh Triệu Dũng nói: "Lúc đầu chúng cháu đã khuyên anh ấy rồi, loại đầu tư vào tiền tệ thế nào quá mạo hiểm, nhưng anh ấy lại cứ muốn chơi."

Viên Ba lớn tuổi hơn một chút, gã nhận ra sắc mặt của Trần Bình Triều không đẹp lắm, liền nhỏ nhẹ nói: "Sự việc đã xảy ra rồi, thì đừng nói đến chuyện này nữa, thật ra Thiệu Bân không phải là đi lừa, anh ấy có lẽ cũng là người bị hại, việc quan trọng lúc này là tìm được anh ấy rồi tính."

Trần Bình Triều nói: "Chú đã bảo chị và anh rể của nó đến Thượng Hải tìm rồi, văn phòng làm việc cũng đã đóng cửa, điện thoại tắt máy, các cháu nói xem, liệu nó có xảy ra chuyện gì không?"

Trương Dương nói: "Không đâu, đầu óc Trần Thiệu Bân lanh lẹ, có lẽ không sao cả, cháu nghĩ rằng anh ấy sợ thôi, nên đã tìm một chỗ để trốn."

Lương Thành Long gật đầu theo: "Chú Trần, chú yên tâm, cháu đã bảo bạn bè bên Thượng Hải giúp tìm rồi, có tin tức gì sẽ báo ngay cho chú."

Trần Bình Triều thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ khổ sở và thất vọng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)