Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0953

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0953: Đánh hắc quyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương muốn lái xe của hắn, Hạng Thành kiên trì bảo tài xế của ban trú kinh lái xe, đây cũng là nghĩ cho Trương Dương, uống rượu lái xe rồi bị bắt là chuyện nhỏ, nhưng nếu gây ra tai nạn giao thông thì phiền rồi, Hạng Thành là người cẩn thận, đây là điểm đáng khen trong tính cách của y, cũng là điểm mà Tiết lão vô cùng thưởng thức.

Sở dĩ xuất động chiếc xe này của Trương Dương, là vì biển số của chiếc xe này của Trương Dương so với bất kỳ một chiếc nào của ban trú kinh đều khệnh hơn nhiều, biển số xe vào rất nhiều lúc chính là giấy thông hành, Hạng Thành cũng là lần đầu tiên ngồi vào xe của Trương Dương, cảm thấy không gian rất rộng, so với chiếc Audi của y thì thoải mái hơn nhiều.

Hạng Thành nói: "Không gian của xe này rộng thật!"

Trương Dương nói: "Đồ của bọn tây vừa to vừa chắc!"

Hạng Thành nói: "Ở trên đường cũng không gặp nhiều lắm. "

Trương Dương cười nói: "Lễ vật đính hôn mà Tiết Vĩ Đồng tặng cho tôi và Yên Nhiên!"

Nghe thấy Trương Dương nói như vậy, trong lòng Hạng Thành lại càng căng thẳng, y biết Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng là huynh muội kết bái, nhưng không ngờ quan hệ của bọn họlại thân mật tới mức này.

Khi Trương Dương lái xe vào số một Yến Tinh, nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng lái Lamborghini từ phía sau vọt lên, Tiết Vĩ Đồng vòng ra bên trái xe của hắn, ngẩng đầu nhìn thấy người lái xe không phải là Trương Dương, Trương Dương kéo cửa sổ sau xuống, cười nói: "Em gái, anh đây này. "

Tiết Vĩ Đồng cười cười, đi trước lái xe vào cửa lớn biệt thự, xe của Trương Dương không lái vào, mà là đỗ ở bên ngoài. Hạng Thành mang đến một ít đặc sản địa phương, cũng không có gì quý giá. Trương Dương giúp y mang xuống, đây là sự tôn trọng đối với lãnh đạo, để Hạng Thành đi trước, còn mình đi tụt lại sau một chút.

Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy Hạng Thành, kinh hỉ nói: "Bác Hạng, bác tới kinh thành từ lúc nào vậy?"

Hạng Thành cười nói: "Đồng Đồng, càng lớn càng xinh, bác tới từ trưa. "

Tiết Vĩ Đồng hôm nay mặc một thân quân trang kiểu Mỹ, gần đây cả ngày chạy ở bên ngoài, da đã thành màu lúa mạch khỏe mạnh, hơn nữa tóc chỉ dài hơn một tấc, thoạt nhìn như con trai, chẳng thế nào xinh đẹp cho nổi.

Trương Dương nói: "Tóc càng lúc càng ngắn!"

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Ai cũng nói tóc dài thì óc ngắn, cho nên em cắt ngắt đi cho óc nó dài. "

Trương Dương và Hạng Thành đều bật cười.

Tiết lão đang ngồi trên ban công tầng hai phơi nắng, nghe thấy động tĩnh phía dưới, mở mắt ra nói: "Hạng Thành tới à!"

Hạng Thành thân thiết nói: "Tiết lão, là tôi, tôi đến nói chuyện với ngài đây. "

Tiết lão cười cười vẫy vẫy tay với y: "Lên đi!"

Hạng Thành đi nhanh tới, Trương Dương ngẩng đầu cười cười với Tiết lão, hắn không hề đi theo, mà là đứng ở sân cùng Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng nói: "Hai người vì sao đi cùng nhau?"

Trương Dương nói: "Y là lãnh đạo trực tiếp của anh, anh đi cùng y có gì không bình thường à?"

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Nhưng e nghe nói hai người hục hặc với nhau mà?"

Trương Dương nói: "Công là công mà tư là tư, trên công tác phải khác chứ, cũng không phải là có thù oán cá nhân gì, anh đối với lãnh đạo trước giờ đều rất tôn trọng. "

Tiết Vĩ Đồng vẻ mặt không tin, cô ta ngửi thấy mùi rượu trên người Trương Dương: "Uống rượu à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Lãnh đạo tới, nói sao cũng phải làm vài chén, đây là quy củ của quan trường. "

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Quy củ cái gì, anh đừng có lừa em, đúng rồi, tối nay có việc gì không?"

Trương Dương nói: "Có, anh phải tiếp bí thư Hạng. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Không cần anh tiếp ông ấy, mỗi lần ông ấy tới kinh thành đều nói chuyện với ông em mãi không xong, em thấy tối nay vẫn không biết lúc nào thì đi đâu!"

Từ trong lời nói của Tiết Vĩ Đồng có thể nghe ra quan hệ của Tiết lão và Hạng Thành vô cùng thân mật.

Trương Dương nói: "Em có chính sự gì à?"

Tiết Vĩ Đồng vừa nghe thấy câu này thì chút không vui: "Tam ca, anh chọc em đấy à, cái gì mà em có chính sự à? Em lúc nào chả có chính sự, buổi tối em dẫn anh tới một chỗ để mở rộng tầm mắt. "

Trương Dương nói: "Đừng thừa nước đục thả câu, nói rõ ra đi, bằng không thì anh không đi đâu!"

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Anh nếu dám không đi, em sẽ gọi điện thoại cho chị dâu, bảo với chị ấy rằng anh lăng nhăng ở kinh thành. "

Trương đại quan nhân kêu khổ không ngừng: "Anh nào có? Anh hiện tại đang như khổ hạnh tăng, từ khi Yên Nhiên đi rồi, anh căn bản không dám nhìn thẳng người phụ nữ nào khác, đừng có nói là lăng nhăng, em gái không thể nào hại anh trai của mình được. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em không phải là phụ nữ à?"

Trương Dương nghĩ thầm anh thực sự sự không coi em là phụ nữ, nhưng câu này không thể nói ra được, nói ra ít nhiều gì cũng làm tổn thương tới cô ta, Trương Dương cười nói: "Em là em gái anh, khác mà!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em mặc kệ, anh tối nay phải!"

Tiết Vĩ Đồng tối hôm đó dẫn Trương Dương đi ăn đồ Nhật Bản, Trương đại quan nhân gọi ít cá và rượu trắng, đồ ăn Nhật Bản chính là thanh đạm như vậy. Khi ăn cơm Trương Dương không khỏi nhớ tới Liễu Sinh Đạo Chính vừa bị mình đánh, không biết thằng ôn đó còn có chủ ý với Hương Sơn biệt viện hay không?

Khi Tiết Vĩ Đồng ăn cơm thì không ngừng nhìn lên, thúc giục Trương Dương ăn cho mau, Trương Dương vốn đã không thích món Nhật Bản không mặn không nhạt, cô ta vừa giục thì dứt khoát không ăn nữa, để bụng lát nữa về ăn khuya.

Hai người rời khỏi nhà hàng, lên xe thể thao của Tiết Vĩ Đồng thì nhìn thấy Từ Kiến Cơ dẫn Hồng Nguyệt tới.

Từ Kiến Cơ mặc tây trang đi giày da, lái một chiếc BMW màu đen, Tiết Vĩ Đồng không nhịn được trêu gã: "Nhị ca, anh tưởng ra ngoài bàn chuyện làm ăn à? Ăn mặc chính thức như vậy, cứ như sợ người khác không biết anh là thương nhân ý. "

Hồng Nguyệt bên cạnh Từ Kiến Cơ cười nói: "Anh ấy vừa bàn chuyện làm ăn xong, không kịp thay quần áo. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ôi! Nghe cách xưng hô này, có vẻ tình cảm của hai người các ngươi phát triển nhanh chóng thật. " Câu này khiến Hồng Nguyệt đỏ mặt.

Từ Kiến Cơ nói: "Không phải là đi xem đấm bốc ư? Có quy định phải mặc quần áo gì chắc. "

Trương Dương giờ mới biết Tiết Vĩ Đồng gọi hắn tới đây là để xem đấu quyền, sau khi lên xe, hắn nói với Tiết Vĩ Đồng: "Đấu quyền gì vậy? Trung Quốc hay là ngoại quốc?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đánh hắc quyền, đầy đẫm máu kích thích, anh tuyệt đối chưa xem bao giờ đâu. "

Trương Dương cười nói: "Anh có gì là chưa từng xem đâu. "

Tiết Vĩ Đồng nhấn ga, xe thể thao vút đi như tên.

Đấu quyền không thể ở sân vận động chính thức, mà là ở trong một kho hàng ở khu nam ở kinh thành, kho hàng này thuộc sở hữu của Cốc Kế Dương, người này cũng là con cháu của một cán bộ cao cấp, trong giới thái tử của kinh thành cũng nằm trong số người nổi danh, đám con cháu quan hoạn này không thiếu kẻ nhàn rỗi, bọn họ truy cầu cuộc sống xa hoa của xã hội thượng lưu, bọn họ sống an nhàn sung sướng, đồng thời cuộc sống của bọn họ cũng thiếu khúc chiết, bọn họ đa số đều ghét sự bình ổn, thích theo đuổi sự kích thích khác thường, có nhu cầu thì liền có thị trường, Cốc Hiến Dương nắm lấy thương cơ này, trừ vận chuyển hàng hóa ra, gã cũng làm kinh doanh thể thao, năm năm trước bắt đầu tổ chức thi đấu thể thao, nhưng sau này phát hiện thi thể thao bình thường không toản mãn được tâm lý thèm của lạ của đám người này, thế là hắn bắt đầu thử làm đấu quyền ngầm.

Ba năm trước vừa đưa ra, được hoan nghênh rất lớn, loại trò chơi đầy chân thật và máu tanh này rõ ràng có thể kích thích thần kinh của đám con cháu quan lớn, Cốc Hiến Dương từ đánh nhỏ gõ nhỏ lúc đầu, bắt đầu dần dần quy mô hóa quốc tế hóa môn hoạt động này. Lúc ban đầu thi đấu quyền ngầm của gã chỉ tới từ quyền thủ trong nước, về sau lại từ các quốc gia như Nhật Bản, Thái Lan, Hàn Quốc, về sau lại mở rộng tới cả năm lục địa. Đương nhiên Cốc Hiến Dương biết loại hoạt động này không hợp pháp, muốn tổ chức được lâu dài không chỉ cần dựa vào nhân mạch và quan hệ của hắn, còn phải chế định ra một loạt biện pháp đảm bảo sự an toàn của trận đầu, quyền thủ bị thương cũng là điều khó tránh khỏi, mấu chốt là không thể xảy ra án mạng.

Nhưng đã thi đấu thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, tuy rằng Cốc Hiến Dương vô cùng cẩn thận, mấy năm nay vẫn không thiếu tuyển thủ bị trọng thương, nặng nhất là một người bị đánh cho liệt nửa người, xong rồi phải bỏ ra cả đống tiền mới bịt được miệng tuyển thủ đó.

Tổng thể mà nói thì Cốc Hiến Dương làm vẫn không tồi, ít nhất hiện tại hắn vẫn liên tục tổ chức đấu quyền ngầm. Cũng có càng lúc càng nhiều con cháu quý tộc gia nhập, đám người này gia nhập đương nhiên không phải vì trận đấu, bọn họ tới một là để quan khán trận đấu, tìm kiếm một loại kích thích trên cảm quan, hai là để cá cược, chỉ bằng vào tổ chức trận đấu, tiêu thụ cái gọi là thẻ hội viên, Cốc Hiến Dương kiếm không được bao nhiêu, nhưng một khi có thành phần cá cược, tính chất hoàn toàn cải biến, lợi nhuận của hắn cũng tăng lên như lăn cầu tuyết. bất kể là thắng hay thua, hắn là nhà cái đều có thể giành được thu nhập không ít, Cốc Hiến Dương một mực kiên trì làm một cách công bình công chính, tuyệt đối không thao túng trận đấu, bởi vì hắn hiểu rõ người có thể chơi ở chỗ hắn, toàn là nhân vật có máu mặt, nếu như hắn động tay động chân vào trận đấu, vạn nhất để người khác biết được, hắn đừng hoàng lăn lộn tiếp ở kinh thành này, đám con cháu quan to đều có nhãn giới rất khá, luôn có quy hoạch lâu dài về tương lai của mình, bọn họ rất khó động lòng vì lợi ích ngắn hạn. Đương nhiên cái này cũng không có nghĩa là Cốc Hiến Dương chuẩn bị cả đời tập trung vào cái ngành này, loại chuyện không thể thấy ánh sáng này, hắn không thể nào làm cả đời được.

*****

Cốc Hiến Dương mấy năm nay cũng có ý định rút lui.

Thấy đoàn người Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ bước vào, Cốc Hiến Dương vội vàng ra đón, địa vị của đám người bọn họ trong giới thường thường có liên quan tới bối cảnh của gia đình, Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ không nghi ngờ gì nữa là nhân vật đỉnh cao trong nhóm, xuất hiện ở đây rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người. Cốc Hiến Dương cười nói: "Kiến Cơ, Tiết gia!" Tuổi của gã cũng khá lớn, nhưng tuổi lớn không đại biểu cho địa vị cao. Ở trước mặt Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ, gã vẫn phải biểu hiện sự tôn trọng.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Lão quỷ, tối nay tổng cộng có mấy trận?"

Cốc Hiến Dương trong giới bởi vì tuổi khá lớn, hơn nữa làm người khôn khéo, cho nên có người đặt cho gã ngoại hiệu là lão quỷ, dần dà rồi không ai gọi tên thật của gã nữa, đều gọi gã là lão quỷ.

Cốc Hiến Dương nói: "Ba trận, đen trắng vàng đều đủ cả. " Hắn cúi người về phía trước, nói khẽ: "Tiết gia, tôi nếu là cô thì sẽ đặt cho Dao Cạo!"

Tiết Vĩ Đồng cười cười, biết Cốc Hiến Dương đang lấy lòng mình, cô ta nói khẽ: "Xem đã rồi tính!"

Cốc Hiến Dương lại hàn huyên vài câu với Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Cơ giới thiệu cho Trương Dương ở bên cạnh với gã, Cốc Hiến Dương nghe thấy tên của Trương Dương, ánh mắt sáng ngời sáng ngời gã cười nói: "Danh đầu của Bí thư Trương tôi đã sớm được nghe nói rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi thì có danh đầu gì chứ, ông chủ Cốc quá khen. "

Cốc Hiến Dương nói: "Chuyện anh ở trường thành Tiễn Khấu một mình đáu với cao thủ Nhật Hàn, giới võ lâm kinh thành đều nghe nói, thật sự là dương cao quốc uy của ta. "

Trương Dương cười cười không nói gì, lúc này nhìn thấy một người từ xa đi tới, không ngờ là Sử Anh Hào, con trai của Sử Thương Hải bát quái môn, Sử Anh Hào gặp hắn ở đây thì có chút ngượng ngùng, Trương Dương đi tới chào: "Anh Hào huynh cũng ở đây à?"

Sử Anh Hào ho khan một tiếng rồi nói: "Bọn họ bảo tôi tới đây hỗ trợ cổ động, chuyện này anh chớ có nói với cha tôi đấy!"

Trương Dương lập tức minh bạch, Sử Anh Hào khẳng định là tới đây kiếm một khoản thu nhập thêm, loại thi đầu này thường thường cần mấy nhân sĩ có quyền uy trong võ lâm tới chống đỡ, Sử Anh Hào thân là đại đệ tử của Bát Quái môn, tương lai hiển nhiên có phân lượng trở thành chưởng môn của Bát Quái môn, có điều với tính cách của Sử Thương Hải chắc sẽ không cho phép con trai làm như vậy, cho nên Sử Anh Hào mới nói vậy với Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Được, tôi không nói đâu!" Trong lòng đã nghĩ rằng Sử Anh Hào là tới đây là để kiếm khoản thu nhập thêm, thật ra nhân sĩ võ lâm cũng có chỗ khó của họ, trừ luyện công ra thì bọn họ không có thủ đoạn mưu sinh gì khác, chỉ dựa vào chút học phí khai môn thụ nghiệp để kiếm cơm, sau khi hình thành xu thế trọng thương khinh võ, ngay cả môn phái như Bát Quái môn cũng chỉ khó nhọc duy trì.

Sử Anh Hào cũng không phải là tới một mình, đi cùng hắn còn có bốn gã sư đệ, nói dễ nghe thì là trấn áp tràng diện cho người ta, thật ra thì là giúp đỡ trông nhà coi vườn, gặp phải người làm loạn thì bọn họ ra tay dẹp yên. Sử Anh Hào cũng là người rất nặng mặt mũi, gặp Trương Dương ở đây khiến hắn cả thấy có chút mất mặt.

Trương Dương nhìn ra hắn đang ngại, cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa, mỉm cười bảo: "Trình độ đấu quyền của nơi này thế nào?"

Sử Anh Hào nói: "Thật ra chỉ là đánh tự do, quy tắc khá dễ dãi, trừ một số ít bộ phận yếu hại ra, chỗ nào cũng có thể công kích, cơ hồ mỗi ngày đều có quyền thủ bị thương, gần đây quả thật đã hấp dẫn được không ít cao thủ. "

Trương Dương nói: "Thu nhập của bọn họ thế nào?"

Sử Anh Hào nói: ""Quyền thủ cũng phân cấp bậc, quyền thủ nhất lưu một trận đấu có thể kiếm được mười vạn tiền thưởng, quyền thủ tam lưu thì chỉ sợ ngay cả tiền thuốc men cũng không kiếm đủ, nói tóm lại là mạnh hiếp yếu, ở đây tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện. "

Hai người tán gẫu đang hăng thì Trương Dương nhìn thấy cách đó không xa lại có mấy người đi tới, không ngờ là đám An Đạt Văn, Trần An Bang, không biết hai người bọn họ sao lại đi cùng nhau, Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, đúng là cá tìm cá, rùa tìm rùa, hai thằng khốn này cặp với nhau rồi.

Trần An Bang nhìn thấy Trương Dương thì lộ ra ánh mắt oán độc, An Đạt Văn thì thong dong bình tĩnh gg nhiều, gã cười nói: "Trương tiên sinh, sao khéo vậy?"

Trương Dương cười nói: "Khéo, rất khéo!"

Tiết Vĩ Đồng ở Bên cạnh nói: "Cũng không có gì là khéo cả, kinh thành lớn như vậy, nhưng chỗ chơi cũng chỉ có mấy nơi, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu thấy là rất bình thường, có điều người HongKong như anh xuất hiện ở đây cũng có chút kỳ quái. "

Tiết Vĩ Đồng đối với An Đạt Văn vẫn là phi thường phản cảm, tuy rằng bị bức cho không được đối nghịch với An Đạt Văn, nhưng sự trào phúng trong lời nói vẫn khó tránh khỏi.

An Đạt Văn vẫn biểu hiện ra sự vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nói: "Có gì kỳ quái?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Không hài hòa, không hòa hợp!"

Lương Bách Ny bên cạnh An Đạt Văn bật cười, An Đạt Văn cũng bật cười theo, lúc này một gã nam tử da đen đi tới, An Đạt Văn nói với bọn họ: "Giới thiệu một người với các anh!" Gã vẫy vẫy tay với nam tử đó, nam tử đó đi đến bên cạnh gã, An Đạt Văn nói: "Xuân Sai! Quyền Thái Lan! Đánh khắp Đông Nam Á vô địch thủ!"

Tiết Vĩ Đồng vẻ mặt không tin: "Có cần phải thổi phồng vậy không!"

An Đạt Văn nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ bảo hắn lên đài khiêu chiến! Tôi nghe nói nơi này có màn tự do khiêu chiến!" Vẻ mặt của Thằng ôn này tràn đầy lòng tin.

Trương Dương không khỏi liếc tên quyền Thái Lan một cái, Xuân Sai cũng nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vả hung tàn và khiêu khích, Trương Dương ngẩn ra, nghĩ thầm bố mày không đắc tội với mày, mày con mẹ nó nhìn tao như có thâm thù đại hận thế, chẳng lẽ An Đạt Văn cố ý dẫn mày tới làm phiền tao à? Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, An Đạt Văn không biết mình sẽ tới. Dù sao đám quyền thủ này đa số đều là không có đức hạnh, hung tướng tất lộ, còn chưa bắt đầu trận đấu đã muốn dùng khí thế để dọa người khác. Cái này cũng là một loại tâm lý chiến, không chiến mà khuất người mới là cảnh giới cao nhất của luận võ.

Tiết lão không lâu sau thì tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy Tiết Thế Luân đang đứng bên cạnh, Tiết lão thở hắt ra, nói: "Thế Luân, con không đi nghỉ ngơi, ở bên cạnh ta làm gì?"

Tiết Thế Luân cầm tay cha: "Cha, vì sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cha cứ giấu con?"

Tiết lão ngẩn ra, lại cố ý giả bộ hồ đồ nói: "Cái gì vì sao? ta không hiểu ý con. "

Tiết Thế Luân nói: "Cha, con đã đọc phương thuốc đó rồi, con vừa mới ra ngoài đi hỏi bác sĩ của cha, cha đừng trách họ, thân là con của cha, con có quyền được biết chân tướng. "

Tiết lão thở dài, không ngờ chuyện này cuối cùng vẫn không giấu được y. ông ta chậm rãi ngồi dậy, Tiết Thế Luân cầm một cái gối mềm đến, để ông ta ngồi dựa vào đầu giường.

Tiết lão nói: "Hạng Thành đi rồi à?"

Tiết Thế Luân gật đầu nói: "Cha đang nói chuyện với anh ấy thì bỗng dưng ngủ thiếp đi, cho nên anh ấy không chào cha được. "

Tiết lão không khỏi cảm khái nói: "Già rồi! Già thật rồi!"

Tiết Thế Luân nhìn thấy cha vẫn không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của mình, y nói khẽ: "Cha, cha đừng giấu nữa, con biết cả rồi!"

Tiết lão nói: "Biết thì sao chứ? Cha đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhân sinh của cha đã không còn gì phải nuối tiếc, sinh tử có số, đối với cha mà nói thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể tiếp nhận được. "

Tiết Thế Luân lớn tiếng nói: "Nhưng con thì không thể!" Hai mắt của y lóe ra ánh sáng kích động: "Cha, con còn chưa chiếu cố cha được tốt, con vẫn chưa kịp kính hiếu vớicha!"

"Có lòng là được rồi, không cần quan tâm con làm gì!"

Tiết Thế Luân nói: "Cha, con sẽ tìm bác sĩ ưu tú nhất trên thế giới tới, con nhất định phải chữa khỏi bệnh của cha. "

Tiết lão nói: "Bệnh của ta đã có cải thiện rất lớn, con nếu đọc phương thuốc đó, con chắc biết, cha không hề từ bỏ trị liệu. "

"Nhưng các bác sĩ chăm sóc sức khỏe lại không biết. " Tiết Thế Luân cho rằng cha đang lừa mình.

Tiết lão nói: "Đối với con cái của ta, ta trước giờ chưa từng nói dối, ta tin chỉ có dùng ngôn hành của mình cảm nhiễm họ thì mới có thể khiến họ dùng phương thức tương tự đối đãi với ta, Thế Luân, chuyên gia nhất lưu quốc tế đã hội chẩn bệnh tình của ta rồi, bọn họ không có biện pháp nào tốt cả, không ai có thể đảm bảo trị được bệnh của ta. "

Tiết Thế Luân đã tìm hiểu bệnh tình của cha, y biết cha không nói sai, y đau khổ cúi đầu xuống, cầm lấy tay cha.

Tiết lão nói: "Trong khoảng thời gian này đều là Trương Dương trị liệu cho ta!"

"Trương Dương ư?" Trong đôi mắt của Tiết Thế Luân hiện lên vẻ bất khả tư nghị, y thật sự không thể liên hệ Trương Dương với một bác sĩ.

*****

Tiết lão nói: "Con đừng cảm thấy kỳ quái, y thuật của Trương Dương khá cao minh, hơn nữa so với đám chuyên gia thì cao minh hơn rất nhiều!" ông ta bật đèn ở đầu giường lên rồi đứng dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra kết quả kiểm tra mới nhất: "Khối u của cha dưới sự trị liệu của Trương Dương đã bắt đầu thu nhỏ lại, hơn nữa ở giữa xuất hiện hoá lỏng, hình thành chỗ trống, đây là một hiện tượng khá tốt, hắn nắm chắc trị khỏi bệnh của ta, hơn nữa ít nhất đảm bảo ta sống được một năm. "

Tiết Thế Luân vẫn không thể tin lời nói của cha, lẩm bẩm nói: "Hắn không ngờ biết cả khám bệnh?"

Tiết lão nói: "Đây là bí mật giữa ta và hắn, hắn bảo ta cần phải giữ bí mật, thằng ôn này không tồi!"

Tư duy của Tiết Thế Luân có chút rối loạn, y sắp xếp lại suy nghĩ đang lộn xộn, một lát sau mới hỏi: "Cha, thật sự tin lời một thằng nhóc ư?"

Tiết lão nói: "Tất cả chuyên gia đều đã tuyên án ta tử hình, nói ta nhiều nhất chỉ còn sống được ba tháng, hơn nữa trạng thái sức khỏe của ta ngày càng sa sút, bụng càng lúc càng đau, bọn họ đề nghị ta khi tất yếu có thể cân nhắc tới dùng ma túy để giảm đau, nhưng sự xuất hiện của Trương Dương đã thay đổi tất cả, sau khi hắn giúp ta trị liệu, gan của ta đã không còn đau nữa, ta tin cảm giác của mình không sai, hắn có năng lực này. "

Tiết Thế Luân nói: "Nhưng chúng ta có thể mời chuyên gia y học hàng đầu trên thế giới. "

Tiết lão nói: "Thế Luân, ta tôn trọng lựa chọn của con, con cũng phải tôn trọng lựa chọn của ta, ta không thể tiếp nhật bất kỳ ai ngoài Trương Dương trị liệu cho ta, chuyện này đã quyết định rồi, hắn có thể trị khỏi cho ta cũng được, thất bại cũng được, ta không oán trách gì cả. "

Tiết Thế Luân nghe thấy cha đã nói tới nước thì cũng đành thở dài

Tiết lão nói: "Con nhớ kỹ, chuyện ta bị bệnh không thể để bất kỳ ai trong nhà biết, càng không thể để lộ ra bên ngoài, bác sĩ này nếu đã có thể nói với con thì cũng có thể nói ra ngoài, con phải nhấn mạnh lại một lần. "

Tiết Thế Luân liên tục gật đầu liên tục gật đầu: "Cha, cha yên tâm, chuyện này con tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài. " Y đương nhiên sẽ không làm như vậy, không ai biết rõ ý nghĩa của cha mình đối với cái gia tộc này, bất kể là y có bao nhiêu tài phú, nhưng tài phú rất nhiều lúc không cùng một số với quyền lực.

Trên khán đài, tuyển thủ quần đỏ đá một cái, người da đen quần lam ở đối diện bay ngửa ra sau, va vào dây thằng rồi bật lại, tuyển thủ quần đỏ giơ tay lên, đánh trúng cổ hắn, người da đen đau đớn ôm cổ họng ngã xuống đất.

Trường diện lập tức sôi trào, tên tuyển thủ quần đỏ giơ cao hai tay, hắn là người Trung Quốc, ngoại hiệu là Chân Sắt, thối công rất cao, hắn đánh trận thứ hai, không quá một hiệp đã đánh ngã Hắc Báo, người thắng cuộc thứ nhất.

Tiết Vĩ Đồng xem mà hai mắt sáng rực, cũng hò hét với quần chúng chung quanh, Trương Dương cầm đồ uống lên uống một ngụm, lúc này hắn đã có chút đói bụng, những trận đấu này đối với hắn mà nói chỉ là trò trẻ con, nhìn đám quyền thủ này ra chiêu căn bản chính là trăm ngàn chỗ hở, có điều trường hợp khá máu me, rõ ràng đã thành công kích thích thần kinh của quần chúng trở nên hưng phấn.

Trương Dương tìm Hồng Nguyệt xin một hộp khoai, ăn lách rách, đồ ăn Nhật Bản vừa rồi thật sự rất không hợp khẩu vị với hắn.

Từ Kiến Cơ cười nói: "Sao? Anh hình như là không có hứng thú với thi đấu?"

Trương Dương nói: "Đơn giản là máu me một chút, quyền nào quyền nấy đấm vào thịt, chẳng có kỹ xảo gì cả. "

Từ Kiến Cơ nói: "Phải xem kiểu này mới có cảm giác chân thật, kỳ thật mục đích của mọi người không phải là tới xem đấu quyền, mà là để đặt cửa. " Hắn xuất ra một vạn đồng đặt cho Dao Cạo sắp ra sân.

Tiết Vĩ Đồng thì tiếp tục đặt vạn cho Chân Sắt, đổ nhỏ lấy hứng, không thích hợp bỏ vào quá nhiều.

Trương Dương đối với loại chuyện này thì không có hứng thú gì, chỉ muốn trận thứ ba mau mau kết thúc để đi ăn cơm, hôm nay thật sự là rất đói bụng.

Nhân vật ngôi sao của trận đấu Tối nay là Dao Cạo cuối cùng cũng xuất hiện, thằng ôn này cạo đầu kiểu mohican, cao lớn vạm vỡ, cũng là người Trung Quốc, dân tộc Mông, từ nhỏ đã luyện hình ý, mười ba tuổi bắt đầu học tập quyền anh, cũng từng tiến vào đội tập huấn thiếu niên quốc gia, về sau lại bởi vì không tuân thủ kỷ luật mà bị khai trừ, học tập bác kích đã được năm năm, tham gia đấu quyền ngầm cũng được một năm, đến bây giờ vẫn duy trì thành tích toàn thắng, tối hôm đó đa số người đều đặt vào cửa của hắn.

Từ Kiến Cơ đối với việc Tiết Vĩ Đồng đặt Chân Sắt thắng cũng có chút khó hiểu, hắn nói khẽ: "Chiến tích của Dao Cạo là toàn thắng, Chân Sắt căn bản không hy vọng thắng. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em tin vào kỳ tích, các anh càng nghiêng về phía Dao Cạo thì e càng mà đặt vào Chân Sắt. "

Hồng Nguyệt cười nói: "Vĩ Đồng thực sự rất có tính cách!" Cô ta nói với Trương Dương: "Trương Dương, anh sao không đặt cửa?"

Trương Dương nói: "Không có tiền, cũng không có hứng thú!"

Từ Kiến Cơ nói: "Hắn à, là khinh thường công phu của người ta, nếu tự mình lên đánh thì còn được!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Lát nữa có khiêu chiến tự do! Tam ca, anh nếu đi lên e sẽ đặt một trăm vạn vào anh. "

Trương Dương nói: "Em cho rằng anh là ai? Anh tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia, loại chuyện này mất mặt lắm!"

Tiết Vĩ Đồng cười cười, lại nhìn lên sâu đấu.

Chân Sắt vừa lên đã bày ra tư thế Kim Kê Độc Lập, hai tay của hắn bảo về thân trên, đứng một chân trái, chân phải nhấc cao, tùy thời chuẩn bị có động tác đá.

Bộ pháp của Dao Cạo rất linh hoạt, người lắc lư trái phải, bỗng nhiên đánh hờ một chiêu về phía Chân Sắt, đùi phải của Chân Sắt đá ra như tia chớp, Dao Cạo rùn người xuống, tránh một cước này, công kích của hắn chỉ là chiêu, lợi hại chân chính còn ở phía sau, chân trái quét ngang vào chân trái của Chân Sắt, Chân Sắt bị đá chúng, rầm một cái ngã xuống đất.

Dao Cạo không đợi Chân Sắt bò dậy đã nhảy lên, khuỷu tay hung hăng đánh vào ngực Chân Sắt, động tác của hắn liền mạch dứt khoát, vừa nhìn đã biết là cao thủ thân kinh bách chiến.

Trương Dương cũng không khỏi khen một tiếng hay.

Trong lúc nguy cấp, Chân Sắt lăn tại chỗ, chiêu thức này tuy khó coi, nhưng vô cùng hữu hiệu, tránh được một kích trí mạng của Dao Cạo, khuỷu tay Dao Cạo mất mục tiêu nện lên quyền đài, phát ra một tiếng rầm.

Chân Sắt nhân cơ hội bò dậy, hét to một tiếng, nhấc chân dá vào phần mặt của Dao Cạo, song chưởng của Dao Cạo tóm lấy đùi phải Chân Sắt, vặn một cái rất đẹp, Chân Sắt ngã sấp xuống quyền đài, sau đó lại thêm một quyền đánh vào mặt Chân Sắt, trọng tài lúc này mới đi lên tách họ ra, lúc này tất cả mọi người đều nhìn ra, thực lực của hai người rất chênh lệch Chân Sắt nhất định bại.

Chân Sắt mặt đầy máu, lảo dảo đứng dậy, trọng tài ra dấu có thể tiếp tục trận đấu, Chân Sắt lắc lư đầu, máu và mồ hôi hắt lên quyền đài. Hắn gầm lên một tiếng lao về phía Dao Cạo, Dao Cạo rùn người xông tới, đột nhiên nhấc cả người Chân Sắt lên, xoay tại chỗ một vòng, ném ra ngoài vòng.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Chân Sắt bay ra khỏi quyền đài, hắn bay về phía An Đạt Văn và Trần An Bang, không đợi Chân Sắt rơi xuống đất, một thân ảnh đột nhiên từ trong đám người vọt ra, một cước lăng không đá vào bụng Chân Sắt, Chân Sắt bay ngược trở về, nện mặt lên quyền dài, sau khi dính liền hai đòn nặng, Chân Sắt không thể động đậy được nữa.

Một cước vừa rồi đá bay Chân Sắt là của quyền vương Thái Lan Xuân Sai, hắn dùng một tướng mã lượng tiêu chuẩn, sau đó khinh thường vỗ vỗ ống quần, chỉ vào Dao Cạo trên đài nói: "Mày! Tèm lắm!" Vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ khinh miệt, ngón tay lay động vài cái.

Dao Cạo dựng ngón cái về phía Xuân Sai, nhưng ngay sau đó lại chỉ xuống dưới, đây là động tác chiêu bài của Lý Tiểu Long, từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng của Lý Tiểu Long to lớn cỡ nào, nhân sĩ võ thuật các nơi trên thế giới ít nhiều đều biết về anh ta.

Xuân Sai hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước lên quyền đài, hắn chỉ vào Dao Cạo khởi xướng khiêu chiến.

Hiện trường phát ra những tiếng kêu vui mừng, mọi người hiển nhiên đều vui khi nhìn thấy cảnh hai kẻ mạnh đánh nhau, sau khi trải qua trình tự khiêu chiến cơ bản nhất, Xuân Sai cởi áo, thằng ôn này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, dáng người của hắn tuy rằng không tính là to cao, nhưng cơ bắc săn chắc.

Nhãn lực của Trương đại quan nhân hơn người, nhìn ra trên nắm tay, khửu tay, đầu gối, thậm chí là cẳng chân của Xuân Sai đều có vết chai, hắn đối với quyền pháp Thái Lan cũng tìm hiểu đôi chút, nghe nói cao thủ quyền Thái khi huấn luyện lúc nhỏ đều dùng cây chuối tây làm mục tiêu huấn luyện, lợi dụng thân thể đối kháng với cây chuối tây, cây chuối tay mặt ngoài thô ráp nhưng khá mềm, thích hợp làm công cụ huấn luyện, có thể đề thăng trình độ cứng cỏi của thân thể. Đồng thời bọn họ còn tiến hành huấn luyện leo cây dừa, lợi dụng loại phương pháp này để đề thăng lực cánh tay và rèn luyện độ rộng của lưng, trong quyền Thái chú trọng dùng cùi chỏ và đầu gấu, quyền thủ thường xuyên tương bác cận thân bác, đều này đặc biệt chú trọng tới lực lượng.

Xuân Sai đứng đó, đôi mắt hắc bạch phân minh lộ ra vẻ khinh thường, tuy rằng là vậy, hai tay hắn vẫn hợp thành chữ thập hành lễ với đối phương, Thái Lan là một quốc gia Phật giáo, tuyệt đại đa số dân Thái Lan đều thờ phụng Phật giáo.

Bộ dạng của Dao Cạo so với Xuân Sai thì hung hãn hơn nhiều, mắt hung tợn trợn trừng lên, miệng ngoác ra, hét: "Viên than kia, tao xé xác mày!"

*****

Hiện trường phát ra từng đợt tiếng hoan hô: "Xé xác hắn, xé xác hắn!"

Rất nhiều lúc đây cũng là một loại biểu diễn, chẳng những có thể mang tới tác dụng dấy lên tình tự của người xem, còn có thể chấn nhiếp đối thủ, đồng thời còn có thể tăng cường lòng tin của bản thân.

trong mắt loại cao thủ chân chính như Trương đại quan nhân, hai người ra sân đều chẳng có sáng ý gì cả, càng làm ra bộ dạng hung thần ác sát càng chứng tỏ trong lòng họ đang lo lắng, nói cách khác, bọn họ đều là hung hãn có thừa mà trấn định không đủ, cao thủ chân chính tình tự không được thay đổi, kỳ thật cái trò này chẳng những sẽ gây ảnh hưởng cho đối phương mà cũng sẽ gây ảnh hưởng cho mình.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, anh thấy ai sẽ thắng?"

Trương Dương cười nói: "Thắng thua là việc của hai người bọn họ, không liên quan tới anh. "

Tiết Vĩ Đồng bĩu môi nói: "Anh xem giúp e đi, em phải đặt cược. "

Vừa rồi đặt cửa Chân Sắt Tiết Vĩ Đồng Tiết Vĩ Đồng đã thua một vạn, cô ta muốn gỡ lại từ trận này, cái này cũng không phải là Tiết Vĩ Đồng ham cá cược, cô ta cũng không có hứng thú lắm với cờ bạc, có điều cô bé này rất hiếu thắng. Cô ta cho rằng Trương Dương là cao thủ, tất nhiên nhãn lực không giống người bình thường, ai thua ai thắng liếc một cái là có thể nhìn ra được.

Suy nghĩ của Tiết Vĩ Đồng cũng không sai, Trương Dương từ bộ pháp của hai người đã nhìn ra, Xuân Sai so với Dao Cạo thì linh hoạt hơn, hơn nữa từ trên vẻ mặt của hai người có thể nhìn ra Xuân Sai trấn định hơn. Trương Dương nói: "Tên Thái Lan kia mạnh hơn một chút. "

Tiết Vĩ Đồng lập tức mua hai vạn Xuân Sai thắng.

Từ Kiến Cơ thì vẫn đặt một vạn lên người Dao Cạo, Từ Kiến Cơ cười nói: "Tôi vẫn chưa bao giờ nghe nói Dao Cạo thua, Vĩ Đồng, anh thấy lần này em lại thua rồi, quyền Thái sao có thể bằng được công phu Trung Quốc. "

Trương Dương nói: "Dao Cạo cũng không phải sử dụng công phu Trung Quốc thuần chính, cũng hơn tạm nham một chút, nên nói là kết hợp trung tây, đáng tiếc kết hợp không hoàn mỹ, hắn xuất thân từ hình ý môn, hình ý môn chú trọng tu luyện hạ bàn, hạ bàn của hắn có chút công phu, nhưng trầm ổn có thừa mà linh hoạt thì không đủ, từ bộ pháp cho thấy con khỉ Thái Lan kia linh hoạt hơn so với hắn. "

Từ Kiến Cơ nheo mắt lại nhìn, hắn bất kể là như thế nào cũng không nhìn ra được bộ pháp của hai người, hắn cười nói: "Cho dù là Dao Cạo thua thì tôi vẫn đặt cửa cho hắn, không có lý do nào tôi lại đặt cho người Thái Lan. "

Hồng Nguyệt biểu lộ sự đồng ý đối với lời nói của Từ Kiến Cơ, ôm cánh tay hắn, vẻ mặt ngọt ngào, lòng yêu nước mà Từ Kiến Cơ biểu hiện ra đã đả động cô ta.

Trương Dương nhìn sang An Đạt Văn, không biết thằng ôn này lôi một tên quyền vương Thái Lan tới đây là để làm gì? khihắn nhìn An Đạt Văn, vừa hay An Đạt Văn cũng đang nhìn hắn, ánh mắt của An Đạt Văn tràn ngập vẻ khiêu khích, tựa hồ muốn nói, anh không phải có gan sao? Đi lên thử xem!

Lương Bách Ny nhỏ giọng: với An Đạt Văn: "A Văn, loại đấu võ này máu me quá, em không thích!"

An Đạt Văn nói: "Không sao đâu, biện pháp an toàn rất hoàn thiện, đều là điểm đến thì dừng, không có quá nhiều cảnh máu me đâu. " Thằng ôn này là trợn mắt nói dối, trên quyền đài vẫn còn vết máu do Chân Sắt để lại vẫn chưa hoàn toàn được lau sạch. "

Trần An Bang Ở bên cạnh nói: "An tiên sinh, Dao Cạo này chưa bao giờ thua đâu. "

An Đạt Văn nói: "Trần tiên sinh là không có lòng tin đối với Xuân Sai hay là không có lòng tin đối với tôi?"

Trần An Bang có chút ngượng ngùng cười cười.

An Đạt Văn nói: "Xuân Sai là quyền vương ngầm của Thái Lan, cho dù hắn đi tham gia đấu quyền Thái chính thức thì cũng có thể đoạt được đai lưng cấp vàng. " Tựa hồ là để thể hiện lòng tin tất thắng của gã, An Đạt Văn đặt một trăm vạn cho Xuân Sai, đây là con số lớn nhất rồi.

Trần An Bang nhìn thấy An Đạt Văn có lòng tin như vậy, hắn cũng đặt một trăm vạn.

Trên quyền đài vang lên tiếng chuông, hai quyền thủ triển khai trận đấu chính thức. Dao Cạo gầm lên trước, một quyền đánh vào mặt Xuân Sai, Xuân Sai vươn tay ra gạt phăng một quyền thế đại lực trầm của Dao Cạo, cánh tay Dao Cạo giống như vao vào thanh thép, xương cốt trên người ngâm ngẩm đau, hắn thầm kêu không ổn, không ngờ công phu mà người Thái Lan này khổ luyện lại cường hãn đến mức này. Hắn nhấc chân đá lên người Xuân Sai, bị Xuân Sai dùng đùi phải cản lại. Một cước này giống như đá vào hòn đá, lại nhìn trên mặt Xuân Sai không hề lộ ra vẻ đau đớn chút nào.

Dao Cạo hét lớn một tiếng, quyền cước đánh lên người Xuân Sai giống như bão tố, không khí hiện trường lập tức trở nên sôi động, dù sao Dao Cạo cũng chưa bao giờ có thành thích bại ở nơi này, đa số mọi người đều đặt cửa trên người hắn, hơn nữa bản thân hắn là người Trung Quốc, đại bộ phận lòng người ở hiện trường đều có khuynh hướng nghiêng về phía hắn. Nhìn thấy Dao Cạo đang chiếm ưu thế, cho nên đồng thanh ủng hộ hắn.

Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, Trương Dương cũng đã nhìn ra Dao Cạo tuy rằng đánh rất náo nhiệt, nhưng trên thực tế không hề chiếm được ưu thế gì, bộ pháp của Xuân Sai vô cùng linh hoạt, đối mặt với công kích của Dao Cạo, không phải là lợi dụng thân pháp linh hoạt để thoải mái né tránh thì cũng là dùng tay chân để ngăn cản. Dao Cạo không có một chiêu nào công kích được chỗ yếu hại của hắn, hơn nữa Xuân Sai khổ luyện được công phu cực cao, năng lực đỡ đòn vô cùng cường hãn. Hắn áp dụng sách lược phòng ngự lúc ban đầu là để cố ý tiêu hao thể lực của Dao Cạo, không bao lâu nữa là sẽ chuyển thủ thành công. Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, sau khi Dao Cạo oanh tạc một lượt, Xuân Sai đã lui đến cạnh dây thừng, Dao Cạo nhìn thấy mình đã bức được Xuân Sai đến dây thừng, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi, hắn muốn đánh ngã Xuân Sai. Một quyền uy lực mười phần đánh vào hai gò má bên trái của Xuân Sai, Dao Cạo tựa hồ đã nhìn thấy cản Xuân Sai bị mình đánh trúng mặt.

Nhưng Xuân Sai rùn người xuống, linh hoạt tránh một quyền này của Dao Cạo, sau đó hắn len qua giữa Dao Cạo và dây bảo hộ, sau đó một quyền đánh vào phần cổ của Dao Cạo, đây là quyền thứ nhất của Xuân Sai.

Thân thể Dao Cạo một cái lảo đảo, gục thẳng vào dây bảo hộ.

Xuân Sai không lập tức tung thêm một đòn, mà là đi tới trung tâm quyền đài, tạo ra một khoảng cách với Dao Cạo, trong khoảng thời gian này Dao Cạo có thể hít thở, thành công xoay người lại, hắn nhìn thấy Xuân Sai chạy lấy đà hai bước, đột nhiên bay lên trời, ở không trung phát ra một tiếng kêu quái dị, giơ thẳng hai đầu gối lên đá vào ngực hắn.

Dao Cạo kinh ngạc trước sức bật kinh người của đối phương, hắn giơ hai tay lên muốn chắn, nhưng hai đầu gối cứng rắn của Xuân Sai chọn dùng phương thức như vậy, lực công kích tăng cường lên mấy lần, nện lên song chưởng của Dao Cạo, Dao Cạo bị đánh cho lui về phái sau, dựa vào dây thừng phòng hộ mới không ngã xuống quyền đài.

Tránh được công kích đầu tiên nhưng không tránh khỏi lần hai, khửu tay trái của Xuân Sai đã hung hăng nện vào đỉnh đầu của Dao Cạo.

Dao Cạo bị khửu tay của Xuân Sai đánh cho trước mắt tối sầm, cả người lắc lư rồi ngã đến rầm, ý chí của hắn cũng tính là cứng cỏi, vội vàng tóm lấy dây thừng, cố gắng để không ngã xuống đất, nhưng Xuân Sai lại tung thêm một quyền, quyền này chỉ là một cú đấm rất bình thường, không nhìn ra có gì tinh diệu, lực lượng cũng không lớn, nhưng một quyền này rõ ràng đã trở thành chí mạng.

Dao Cạo rốt cuộc cũng không chịu nổi, rầm một tiếng ngã xuống, miệng mũi trào ra không ít máu.

Hiện trường vang lên tiếng kinh hô, không ai ngờ được rằng người Thái Lan Thái Lan chỉ mấy chiêu đã đánh ngã được Dao Cạo. Đương nhiên phát ra kinh hô không phải bởi vì bọn họ bởi vì bọn họ lo lắng cho vận mệnh của Dao Cạo, bọn họ đang đau lòng vì mình mất tiền.

Xuân Sai tiến lên định công kích thì bị trọng tài ngăn lại, bắt đầu đếm số, dưới sân có không ít người cổ vũ cho Dao Cạo, nhưng nhìn thấy bộ dạng của thằng ôn này căn bản là không đứng dậy tái chiến nổi nữa rồi.

Ánh mắt Xuân Sai quét xuống bên dưới, kêu ồm ồm.

Ý của hắn là còn ai dám lên nữa không.

Tiết Vĩ Đồng không kiềm chế được nữa rồi, cô ta giật áo Trương Dương, nói: "Tam ca, anh đi lên đánh ngã hắn đi, để hắn kiến thức sự lợi hại của công phu Trung Quốc chân chính. "

Trương Dương nhìn nhìn An Đạt Văn, phát hiện gã vẫn đang nhìn mình, Trương Dương cảm thấy thằng ôn này hôm nay đến dây khẳng định có mục đích, Xuân Sai trên quyền đài vươn tay ra chỉ vào Trương Dương: "hây!"

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, hây cái thằng bố mày, tao không biết mày, cũng không thù không oán với mày, có điều trong lòng hắn cũng rõ, con khỉ Thái Lan này là An Đạt Văn lôi tới đây để khiêu khích, Xuân Sai ở trên đài lại hây một tiếng, vươn tay ra chỉ chỉ vào Trương Dương, sau đó chỉ chỉ lên quyền đài, ý là, mày chỉ cần lên đây thì tao đập chết mày.

Từ Kiến Cơ nhìn rất rõ, hắn nói khẽ: "Tam đệ, cậu quen hắn à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tuy rằng không biết hắn, nhưng quen An Đạt Văn và Trần An Bang, thằng khỉ Thái Lan này là một con chó do chúng huấn luyện ra. "


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)