Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0968

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0968: Đệ lộ phong thanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Trương tiên sinh không chào đón tôi!"

Trương Dương nói: "Hoan nghênh!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ tới Tân Hải để xác định công việc hợp tác với trương tiên sinh. "

Đối với Trương Dương mà nói, có người chủ động tới cửa để đầu tư thì có thể nói chuyện tốt từ trên trời rơi xuống rồi, nhưng hắn bất kể là như thế nào cũng không cao hứng nổi, bởi vì Nguyên Hòa Hạnh Tử gợi cho hắn nhớ tới Cố Giai Đồng.

Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử nói chuyện cũng là lâu lắm, rời khỏi Cư Tửu ốc, Trương Dương lái xe tới nội thành, ở đường quốc lộ quanh nói phía trước, bỗng nhiên bánh sau phát ra tiếng nổi, không ngờ ô tô lại nổ lốp ở chỗ này.

Trương Dương mở cửa xe bước xuống, trên sơn đạo rất tối, không có đèn đường, cũng may là hắn có công cụ, Trương Dương bật đèn pin, nhìn thấy bánh sau đã xẹp hoàn toàn, bên trên còn có hai mũi lê, Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, đây không phải là bất ngờ nổ lốp, mà là có người mai phục trên đường, dám mai phục mình thì quả thực là gan hùm mật gấu rồi, Trương Dương nhìn chung quanh, lại thấy phía trước có một nam tử che mặt đứng đó, hai mắt bắn ra quang mang lãnh khốc giống như là đao phong xuyên thấu bóng đêm, hắn nói: "Trương Dương?"

Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Là tôi!"

Đối phương cũng gật đầu: "Phục Bộ Nhất Sinh!"

Trương Dương lập tức nhớ tới Phục Bộ Nhất Diệp, tên người Nhật Bản đó cùng cao thủ Nam Triều Tiên Lý Đạo Tể liên thủ khiêu chiến mình, ở trên trường thành bị Trương Dương dùng Thăng Long quyền đánh gẫy tay phải, vốn Trương Dương đã đáp ứng sẽ giúp hắn trị liệu cánh tay phải bị gẫy, nhưng Phục Bộ Nhất Diệp tính tình cao ngạo, không cảm kích mà tự về Nhật Bản chữa thương, cuối cùng cánh tay phải của hắn không giữ được, bác sĩ Nhật Bản cuối cùng phải áp dụng phẫu thuật cắt tay hắn, gia tộc Phục Bộ cũng bởi vậy mà kết thâm với Trương Dương.

Phục Bộ Nhất Sinh này chính là anh trai của Phục Bộ Nhất Diệp, hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương: "Mày phế đi cảnh tay của em trai tao, tao muốn mày nợ máu trả bằng máu. "

Trương Dương cười nói: "Hai tay tao đều ở đây này, có bản lĩnh thì đến mà lấy. "

Phục Bộ Nhất Sinh nói: "Đi theo tao!" Hắn xoay người chạy vào trong rừng cây phía bên phải.

Trương đại quan nhân tài cao gan lớn, hắn cũng không sợ Phục Bộ Nhất Sinh giở trò gì, theo sát Phục Bộ Nhất Sinh đi vào trong rừng.

Sau khi tiến vào rừng cây, mới phát hiện Phục Bộ Nhất Sinh đã mất dạng.

Trương Dương ở trên trường thành Tiến Khấu đã lĩnh giáo thân thủ của Phục Bộ Nhất Diệp, biết gia tộc Phục Bộ am hiểu nhẫn thuật, lần trước mình nhất thời sơ sẩy suýt nữa trúng phải mê hồn đại pháp của Phục Bộ Nhất Diệp, Phục Bộ Nhất Sinh này nếu dám tới đây trả thù cho em trai, chứng minh võ công của hắn phải hơn Phục Bộ Nhất Diệp.

Trương Dương chậm rãi tiến về phía trước, thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh bỗng nhiên xuất hiện ở trên thân cây phía sau, võ sĩ đao trong tay vô thanh vô tức đâm vào hậu tâm của Trương Dương.

Trương Dương sải bước về phía trước, tránh được ám sát của Phục Bộ Nhất Sinh, thuận tay bẻ một nhánh cây quét về phía sau, thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh đột nhiên lại biến mất, Trương Dương tuy rằng không biết nhẫn thuật, nhưng biết nhẫn thuật giỏi về ẩn hình. Bùm một tiếng, tiếng nổ mạnh từ trên thân cây truyền đến, vỏ cây nổ tung bay tán loạn chung quanh, sóng khí ùa vào mặt, Trương Dương ngừng thở liên tục liên tục lui bước, tránh tập kích, trong khoảnh khắc khói phủ khắp rừng cây.

Trương Dương lạnh lùng nói: "Dấu đầu lộ đuôi, đúng là bọn chuột nhắt nhát gan!" Trong lòng cũng hiểu được ám sát đánh lén chính là sở trường của đối phương, đối với Ninja mà nói, cái bọn họ coi trọng là kết quả, căn bản sẽ giở hết mọi thủ đoạn.

Phục Bộ Nhất Sinh cũng biết mình chính diện giao phong khẳng định không thắng được Trương Dương, cho nên mới dùng sở trường của mình đánh sở đoản của đối phương.

Giọng nói từ xa xa vang lên: "Binh bất yếm trá, người thắng làm vua!" Trương Dương nhìn về phía phát ra giọng nói, lại cảm thấy mặt đất có chấn động rất nhỏ, tuy rằng cực nhỏ, nhưng Trương đại quan nhân vẫn cảm nhận được rõ. Khóe môi hắn phác ra một nụ cười lạnh, không thể không thừa nhận, nhẫn thuật kết hợp võ công và Tôn Tử binh pháp vô cùng thành công, dương đông kích tây, hư hư thật thực thực, tiểu Nhật Bản đối với văn hóa Trung Hoa lĩnh ngộ cũng rất sâu sắc

Đao phong xuyên thấu qua mặt đất đêm lên trên, mục tiêu chính là Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhấc chân đá ra, một cước này đá rất xảo diệu, tránh được mũi đao, đá lên thân đao, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, võ sĩ đao bị hắn thành thành hai đoạn, một nửa còn lại đột nhiên bay ra, găm thẳng lên trên thân cây phía trước, từ trên thân cây phát ra một tiếng kêu thảm, một Ninja áo xám ôm đầu vai ngã xuống đất, mảnh võ sĩ đao gãy đã đâm xuyên vai hắn.

Trương Dương lại nhấc chân đạp xuống đất, một người áo đen từ mặt đất phía trước hắn năm bước chui ra, trong tay còn cầm một nửa thanh đao, miệng thì phun máu.

Trương Dương cười nói: "Giả thần giả quỷ, chút tài mọn!" Đại thừa quyết của hắn ảo diệu vô cùng, đối với tất cả biến hóa của thiên nhiên cũng có thể nắm rõ trong tay, nhất cử nhất động của những Ninja này đều nằm trong phạm vi cảm giác của hắn.

Từ lúc Phục Bộ Nhất Sinh ra mặt liền bắt đầu mê hoặc Trương Dương, tạo thành giả tượng chỉ có một mình hắn, lợi dụng rừng cây trước chuyện đã bố trí mai phục, tiến thêm một bước chế tạo giả tượng.

Trương Dương nhìn hai Ninja bị thương, khinh thường cười nói: "Còn bao nhiêu người thì xuất hiện hết đi!"

Một cái lưới lớn từ trên đỉnh đầu úp xuống, Trương Dương bổ ra một chưởng lên trên, chưởng phong như đao, xé toạc cái lưới đó từ giữa, Trương Dương lắc mình né tránh.

Lúc này hai Ninja ngã xuống đất đã chẳng biết đi đâu rồi.

Thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh cuối cùng cũng xuất hiện ở phía trước Trương Dương, hắn một tay cầm đao, lạnh lùng nói: "Chẳng trách em trai tao thua trong tay mày!"

Trương Dương biết hắn có thể sẽ dùng mê hồn đại pháp để đối phó mình, cố gắng tiếp xúc chính diện với mắt hắn, thở dài nói: "Vốn không muốn đánh mày đâu, nhưng mày tự dưng chọc thủng lốp của tao, hiện tại tao rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng. "

Phục Bộ Nhất Sinh hai tay cầm võ sĩ đao, phía sau hắn bỗng nhiên mọc thêm hơn mười cánh tay, Trương đại quan nhân biết một người bình thường không thể mọc ra nhiều tay như vậy, Phục Bộ Nhất Sinh hiển nhiên đang dùng ảo ảnh để mê hoặc mình.

Một đám Ninja hắc y xuất hiện phía sau Phục Bộ Nhất Sinh, không ngờ có hơn mười người, bọn họ tay cầm võ sĩ đao lao nhanh về phía Trương Dương, hình thành một vòng vây chung quanh Trương Dương.

Nhánh cây trong tay Trương Dương chớp lên, đám quỷ Nhật Bản này muốn ỷ đông người, hôm nay đừng trách lão tử không nói tình cảm, Trương đại quan nhân đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói phẫn nộ vang lên: "Không được vô lễ!"

Đám Ninja sau khi nghe thấy tiếng này thì nhanh chóng tản đi, trong giây lát tất cả biến mất ở phía sau Phục Bộ Nhất Sinh, hiện trường chỉ còn lại có một mình Phục Bộ Nhất Sinh, giống như những người khác đều chưa từng xuất hiện vậy.

Nguyên Hòa Hạnh Tử và hai gã vệ sĩ đi vào rừng cây, ánh mắt của cô ta tràn ngập phẫn nộ, lạnh lùng nhìn thẳng vào Phục Bộ Nhất Sinh.

Phục Bộ Nhất Sinh cúi người: "Phu nhân!"

Trương Dương không ngờ Phục Bộ Nhất Sinh là thủ hạ của Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đi đến trước mặt Phục Bộ Nhất Sinh, bỗng nhiên giơ tay lên tát hắn hắn một cái, trong bên đêm yên ắng, nghe cực kỳ vang, Phục Bộ Nhất Sinh cúi đầu, không dám tỏ vẻ bất mãn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử gằn từng chữ: "Trương tiên sinh là khách nhân mà ta mời đến, anh dám vô lễ với anh ta ư!"

Phục Bộ Nhất Sinh không nói được một lời.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nổi giận nói: "Còn không mau cút!"

Phục Bộ Nhất Sinh xoay người rời đi, trong đã biến mất trong bóng đêm.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẻ mặt đầy áy náy, cô ta nói với Trương Dương: "Trương tiên sinh, thật sự là ngại quá, để ngài sợ hãi rồi. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Mấy võ sĩ Nhật Bản sao có thể khiến tôi sợ hãi được, có điều cũng may phu nhân đúng lúc, nếu xuất hiện muộn thì tôi chỉ sợ đã ra tay đả thương họ rồi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng cười nói: "Nói như thế, tôi còn phải thay bọn họ đa tạ trương tiên sinh thủ hạ lưu tình. "

Trương Dương nói: "Thủ hạ của Phu nhân không thiếu cao thủ!" Nhìn khuôn mặt giống Cố Giai Đồng như đúc của Nguyên Hòa Hạnh Tử, trong lòng Trương đại quan nhân bỗng nhiên sinh ra một loại tư vị khó tả, không biết trên người Nguyên Hòa Hạnh Tử rốt cuộc có bí mật gì?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tiên phu lúc sinh tiền từng kết rất nhiều thù oán, cho nên tôi bất kể là đi đâu cũng phải cẩn thận một chút. "

Trương Dương nói: "Phục Bộ Nhất Sinh là vệ sĩ của cô?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cha hắn Phục Bộ Thương Sơn là nghĩa phụ của tôi, cho tới giờ, một nhà họ đều rất chiếu cố tôi. "

Lần gặp mặt này khiến Trương Dương hiểu hơn về Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhưng sự mê hoặc trong lòng lại gia tăng rất nhiều, nữ nhân Nguyên Hòa Hạnh Tử này tuyệt không đơn giản, gia tộc Phục Bộ ở Nhật Bản là ngôi sao sáng trong giới võ học, địa vị của nó rất được tôn sùng ở Nhật có lẽ có lẽ Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là nghĩa nữ của Phục Bộ Thương Sơn, nhưng Phục Bộ Nhất Sinh là con trai thân sinh của Thương Sơn, vì sao thái độ của Nguyên Hòa Hạnh Tử đối với hắn không chút khách khí, tựa như quát mắng một thủ hạ bình thường? Nội tình trong đó Trương Dương cũng không muốn tìm hiểu, hắn sau khi thay lốp thì rời khỏi nơi này.

*****

Trương Dương cũng không ngờ chuyện xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại tiến hành thuận lợi như vậy, trước khi hắn rời khỏi Đông Giang, Tống Hoài Minh đã cho hắn một tin tức xác thực, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp trên đã có câu trả lời rõ ràng, cao tầng cho rằng thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ trợ giúp Bình Hải và kinh tế của các tỉnh phận xung quanh phát triển, tiến thêm một bước củng cố địa vị trung tâm của kinh tế địa khu Bình Hải, đây là một chuyện tốt, sẽ đặc biệt bật đèn xanh cho chuyện này. Tháng này có thể sẽ có phê chuẩn chuyện mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, bởi vì chuyện này tỉnh trưởng Chu Hưng Dân cũng đặc biệt kéo dài thời gian lưu lại kinh thành, muốn có được phê duyệt rồi mới về.

Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì thật sự là rất mừng rỡ, nhưng tin tức quốc vụ viện đặc phê chuẩn Bình Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng đồng thời được truyền ra ngoài. các thành phố Lam Sơn, Nam Tích sau khi nghe thấy tin tức này đều lập tức hành động, ai cũng biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một khối thịt béo, ai cũng muốn khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở chỗ mình. Lần này tỉnh lý ra mặt xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, trong mắt các thành thị khác mọi người đều có cơ hội, cho nên cả đám lập tức có động tác.

Lam Sơn và Nam Tích cho rằng chuyện này bọn họ có hy vọng lớn nhất, lần này tới tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ, để tỏ rõ sự coi trọng đối với chuyện này, thị trưởng thành phố Lam Sơn Thường Lăng Không cũng tự mình đến Đông Giang. Hiện tại Lam Sơn và Nam Tích liên hợp xây dựng cảng Nước Sâu, trong chuyện thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên hai tòa thành thị cũng sẽ liên hợp, bọn họ muốn từ tỉnh lý tranh thủ được danh ngạch này. Các thành thị khác không phải là không muốn tranh, mà là đa số thành thị trong lục địa không có điều kiện, phóng mắt khắp Bình Hải, có hi vọng nhất chính là Lam Sơn, Nam Tích và Bắc Cảng, phía Bắc Cảng cũng có người tới, thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn tự mình tới Đông Giang.

Cung Hoàn Sơn tới đây là để tranh thủ chuyện này cho Bắc Cảng, bởi vì Trương Dương một mực áp dụng thao tác bí mật trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cho nên trước đó mọi người hoàn toàn không biết gì cả về chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, thậm chí ngay cả thị trưởng thượng cấp Cung Hoàn Sơn của hắn cũng không biết xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải đầu tiên là Tân Hải.

Tống Hoài Minh cũng không ngờ tin tức cấp trên đồng ý thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại truyền khắp Bình Hải nhanh như vậy, y và Chu Hưng Dân có chung nhận thức về vấn đề này, nhất định phải giữ bí mật, nhưng trên đời không có bức tường nào là không lọt gió, chuyện này cuối cùng vẫn lộ ra, bởi vậy có thể thấy được các huyện và thành thị thiết lập ban trú kinh ở kinh thành cũng cũng không phải là vô ích, dựa vào một số quan hệ ở kinh thành vẫn có thể dò hỏi được một số tin tức.

Vấn đề mấu chốt là quốc vụ viện đồng ý thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải, không hề đặc biệt chỉ định là ở Tân Hải, cho nên những thành phố cấp dưới mới có ý muốn tranh thủ xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở chỗ mình.

Người Tống Hoài Minh tiếp kiến đầu tiên là Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ bọn họ hai người bọn họ dắt tay nhau mà đến, đối với chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu lần này quyết chí phải giành được, hơn nữa hai người cùng nhau tới đây là muốn tỏ thái độ với lãnh đạo, Lam Sơn và Nam Tích trong chuyện cảng Nước Sâu hợp tác khăng khít, đồng dạng, bọn họ trong vấn đề khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng có thể xử lý tốt, hợp tác tốt.

Hai người do Thường Lăng Không phụ trách nói chuyện, Thường Lăng Không nói: "Bí thư Tống, tôi nghe nói quốc vụ viện đã phê chuẩn thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải, chuyện này có thật không?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Tin tức của các anh cũng linh thông quá, quả thực là có chuyện này. "

Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ tươi cười, Thường Lăng Không nói: "Bí thư Tống, chúng tôi muốn hỏi thêm một câu, anh định thiết lập khu miễn thuế ở đâu?"

Tống Hoài Minh không trả lời câu hỏi của gã, mà hỏi ngược lại: "Các anh cho rằng thiết lập ở đâu thì thích hợp?"

Cung Kì Vĩ nói: "Đương nhiên là ở chỗ chúng tôi rồi, chúng tôi có cảng Nước Sâu lớn nhất Bình Hải, trong việc xây dựng cảng Nước Sâu cũng đã tích lũy được kinh nghiệm hợp tác khai phá, nếu có thể đặt khu miễn thuế ở chỗ chúng tôi, Lam Sơn và Nam Tích nhất định sẽ hợp tác khăng khí, lấy cảng Nước Sâu làm trung tâm, tạo ra một khu kinh tế sinh động hoàn toàn mới, kéo theo sự phát triển kinh tế của toàn bộ Bình Hải. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Hùng tâm rất lớn!"

Thường Lăng Không nói: "Bí thư Tống không phải thường dạy chúng tôi phải đặt tầm mắt xa một chút, lớn gan một chút ư?"

Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Các anh lúc trước sao không có suy nghĩ này?"

Thường Lăng Không nói: "Bí thư Tống, chúng tôi thủy chung không đứng cao nhìn xa bằng ngài, đối với ngài chúng tôi thực sự là tâm phục khẩu phục, hiện tại chúng tôi xem như đã chân chính kiến thức được cái gì gọi là nhìn xa trông rộng, ánh mắt chiến lược rồi. "

Tống Hoài Minh nói: "Anh đừng có vỗ mông ngựa tôi, khu kinh tế quốc gia đặt ở Lam Sơn các anh, cảng Nước Sâu thì xây ở Nam Tích, sao? Chuyện gì cũng muốn tranh thủ trước, Bình Hải có nhiều thành thị như vậy, nếu cân tiểu ly của chính sách tất cả nghiêng về các anh, các đồng chí khác khẳng định sẽ nói tôi bất công. "

Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ nghe thấy Tống Hoài Minh nói như vậy thì trong lòng đều lanh đi, nghe tiếng nghe âm, những lời này của Tống Hoài Minh đã nói rõ là không cân nhắc đặt khu miễn thuế ở chỗ bọn họ, Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống, thời đại hiện tại không phải là thời đại cơm tập thể, trong phát triển không thể có chủ nghĩa bình quân, mà phải cân nhắc xem làm thế nào để quyết sách có lợi hơn đối với sự phát triển của Bình Hải, sự phát triển của Lam Sơn và Nam Tích trong mấy năm nay ai ai cũng thấy, chúng tôi đã đứng ở vị trí của phát triển kinh tế Bình Hải. " Cung Kì Vĩ trước giờ là người dám nói, cho dù là đối mặt với bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, y cũng không ngại nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tống Hoài Minh cười nói: "Đồng chí Kì Vĩ, cái nhìn đại cục không phải không chủ nghĩa bình quân, đứng ở góc độ của các anh, các anh cân nhắc xem làm thế nào mới có thể khiến Nam Tích và Lam Sơn phát triển tốt hơn, nhưng nếu xuất phát từ góc độ của chúng tôi, chúng tôi hy vọng Bình Hải có thể phát triển ổn định và cân đối. "

Thường Lăng Không nói: "Bí thư Tống, nhưng thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu đối với kinh tế khu vực có tác dụng kích thích và thúc đẩy rất lớn, chúng tôi thực sự là nghĩ không ra, còn có nơi nào khác thích hợp hơn khu vực của chúng tôi. "

Tống Hoài Minh nói: "Vẫn là câu nói đó, cậu đã có thể cân nhắc tới tác dụng thúc đẩy của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, vì sao cậu không đi xin sớm đi?"

Thường Lăng Không không biết đáp lại thế nào.

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không ngại nói thật với các anh, thật ra xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu sớm nhất không phải là tỉnh lý, mà là Tân Hải đề xuất khái niệm này, bọn họ muốn tạo ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải quay chung quanh cảng Phước Long, Trương Dương vì thế đã làm rất nhiều công tác, đơn xin đã được đưa tới chỗ tôi từ lâu, nhưng tôi không đưa báo cáo của hắn lên, sau khi thảo luận với tỉnh trưởng Chu, quyết định dùng danh nghĩa của tỉnh lý để xin, chúng tôi cho rằng như vậy có thể nắm chắc hơn một chút, từ lúc Tân Hải đề xuất xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu đến bây giờ, thủy chung đều rất bí mật, không muốn dẫn tới quá nhiều ảnh hưởng ở tỉnh lý, đẻ tránh cho xuất hiện sự cạnh tranh, xuất hiện thảo luận hoa rơi vào nhà ai. "

Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không nhìn nhau, hiện tại bọn họ đã minh bạch rồi, chuyện này là Trương Dương đề suất trước tiên.

Tống Hoài Minh đưa đơn xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Trương Dương cho bọn họ: "Các anh xem đi, phía Tân Hải cũng làm rất nhiều công tác. "

Cung Kì Vĩ vẫn rất nghiêm túc đọc đơn xin đó, Thường Lăng Không chỉ xem thoáng qua, thầm nghĩ trong lòng thầm nghĩ trong lòng: "Chuyện này phỏng chừng xong rồi, một là Trương Dương đề xuất xin đầu tiên, thứ hai thằng cha này là con rể của bí thư Tống, quan hệ của hắn và thượng tầng cũng rất tốt, nếu không thì quốc vụ viện cũng không thể có ý kiến phúc đáp nhanh như vậy, người ta bỏ nhiều sức như vậy, hiện tại có kết quả thì quyền ưu tiên khẳng định sẽ không giành cho họ. "

Cung Kì Vĩ xem xong, không khỏi cảm thán nói: "Trương Dương thật sự là một nhân tài, dám nghĩ dám làm, lúc trước chúng tôi không nên để hắn rời khỏi Nam Tích. "

Tống Hoài Minh bật cười: "Cho dù hắn vẫn ở Nam Tích thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng sẽ không được đặt ở chỗ các anh đâu, từ cải cách mở cửa tới nay, thế phát triển của Bình Hải không tồi, nhưng sự phát triển kinh tế nam bắc không cân đối rất rõ ràng. Tỉnh lý tiến hành nâng đỡ trên chính sách đối với mấy tòa thành thị bắc bộ Bình Hải, thành thị bắc bộ lấy Giang Thành làm đại biểu đang liều mạng đuổi theo, nhưng loại chênh lệch hình thành trong thời gian dài này không phải trong ngắn hạn có thể vượt qua được, thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở bắc bộ có thể cân đối sự phát triển nam bắc rất tốt, để đặt nền móng vững chắc cho sự bay cao của kinh tế Bình Hải trong tương lai, tâm tình của các anh tôi có thể lý giải, nhưng các anh đồng thời cũng phải nhớ kỹ, Bình Hải là một chỉnh thể, bất kể nam bắc đều là bộ phận không thể thiếu, tôi so sánh Bình Hải với một chiếc máy bay, nam bắc đều là cánh, nếu cánh không cân đối, cái máy bay này nhất định sẽ lật, đừng có nói tới bay cao. "

*****

Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không đều gật đầu, từ khi biết Trương Dương là người đề xuất khu bảo lưu thuế nhập khẩu sớm nhất, trong lòng hai người đã từ bỏ ý niệm tranh thủ.

Tống Hoài Minh lại nói: "Tâm tình của các anh tôi có thể lý giải, công tác mà chúng ta làm bất đồng, cân nhắc vấn đề tất nhiên cũng bất đồng, Bình Hải tương lai là của các anh, có một ngày, khi các anh tiếp nhận công tác của tôi rồi, đứng trên vị trí của tôi, các anh sẽ làm ra lựa chọn như tôi thôi. "

Thường Lăng Không nói: "Bí thư Tống, chúng tôi minh bạch rồi, bất kể khu bảo lưu thuế nhập khẩu cuối cùng đặt ở đâu, nói tóm lại vẫn là ở Bình Hải, chỉ cần có lợi cho sự phát triển tương lai của Bình Hải, chúng ta đều phải tán thành cả hai tay. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi vẫn có chút không cam lòng, lúc trước không nên thả cho Trương Dương đi, hắn thật sự là người dám nghĩ dám làm, phóng mắt khắp thể chế Bình Hải, cũng không tìm được một cán bộ có năng lực như hắn. " Cung Kì Vĩ là thật lòng thưởng thức Trương Dương.

Tống Hoài Minh nghe thấy Cung Kì Vĩ khen ngợi Trương Dương như vậy, trong lòng tất nhiên cũng vô cùng cao hứng, y cười nói: "Trương Dương vẫn ở Đông Giang, các anh có thể tìm hắn tâm sự. "

Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không rời khỏi văn phòng Tống Hoài Minh, ở trước cửa gặp thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn, thân là lãnh đạo cấp thành phố của Bình Hải, bọn họ trước đó đã biết nhau rồi, chào hỏi nhau rồi Thường Lăng Không nói: "Chúc mừng anh!" Cung Hoàn Sơn nghe mà chả hiểu gì, sao tự dưng lại chúc mừng tôi? Y cũng đoán được mục đích Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không lần này tới tìm Tống Hoài Minh, chỉ cười cười, cũng không nói nhiều với họ, dù sao hiện tại bởi vì chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu mọi người đều tồn tại quan hệ cạnh tranh, gã dưới sự dẫn đường của Chung Bồi Nguyên đi vào văn phòng của bí thư tỉnh ủy.

Tống Hoài Minh cũng đã có chuẩn bị tâm lý đối với đám cán bộ cấp thành phố này.

Câu hỏi của Cung Hoàn Sơn cũng tương tự như hai người vừa rồi, cũng là vì chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà đến, từ sự hoàn toàn không biết gì cả của gã đối với chuyện này, chứng tỏ trong chuyện xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu Trương Dương không hề câu thông với lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.

Tống Hoài Minh thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương trên xử lý việc này vẫn không đủ thành thục, trong xử lý mấy chuyện lớn có thể nhìn ra, hắn không hề để lãnh đạo thành phố Bắc Cảng vào mắt, hành vi như vậy tất nhiên sẽ tạo thành rạn nứt giữa hắn và lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.

Nếu Cung Hoàn Sơn tới đây để tranh thủ thì chứng minh gã đã có được tin tức xác thực, Tống Hoài Minh cũng không cần phải giấu diếm, nói với Cung Hoàn Sơn: "Hoàn Sơn à, quốc vụ viện quả thực đã phê chuẩn cho Bình Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Cung Hoàn Sơn cười nói: "Bí thư Tống, tôi lần này đến chính là để tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể đặt ở Bắc Cảng. "

Tống Hoài Minh nói: "Thái độ của tỉnh lý cũng nghiêng về Bắc Cảng. "

Cung Hoàn Sơn mừng rỡ nói: "Thật ư? Bí thư Tống, nếu khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể đặt ở Bắc Cảng, sự phát triển kinh tế của Bắc Cảng chúng tôi sẽ có cơ hội để bước lên một bậc thang hoàn toàn mới. "

Tống Hoài Minh cười nói: " Người đề xuất xin Sớm nhất là Trương Dương, ý tưởng của hắn không tồi, lấy cảng Phước Long Tân Hải làm trung tâm, tạo ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu, xây dựng trung tâm tập hợp và phân tán hậu cần quan trọng trong nước, những lãnh đạo thành phố các anh phải ủng hộ công tác của hắn nhiều hơn. "

Cung Hoàn Sơn vừa rồi còn khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể được đặt ở Bắc Cảng mà vui sướng không thôi, nhưng nghe thấy những lời này của Tống Hoài Minh, giống như có người hắt nước đá vào đầu gã vậy, lạnh buột tới tận gan ruột, gã thậm chí hoài nghi mình nghe lầm, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải? Cảng Phước Long trước đây quả thực từng là bến tàu quan trọng nhất của Bắc Cảng, nhưng theo cảng mới Bắc Cảng xây xong, bên kia đã dần dần hoang vắng, hiện tại lượng hàng hóa ra vào mỗi ngày giảm mạnh, điều kiện của Tân Hải sao có thể so sánh với Bắc Cảng được? Nhưng Tống Hoài Minh lại cứ lựa chọn Tân Hải, Cung Hoàn Sơn muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi, gã không dám nói, Tân Hải là một hạt huyện của Bắc Cảng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở chẳng khác nào ở Bắc Cảng, mình thân là thị trưởng, nếu có ý kiến gì chẳng phải là sẽ làm trò cười cho người trong nghề ư. Tống Hoài Minh khẳng định sẽ nói mình thiếu cái nhìn đại cục, hẹp hòi, nhưng trong mắt Cung Hoàn Sơn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải chẳng thà để thành thị khác cướp đi. Đây không phải là lòng dạ của gã hẹp hòi, không phải gã thiếu cái nhìn đại cục mà là gã có thể nhìn thấu động cơ của Trương Dương, thằng ôn này trước tiên muốn bỏ huyện lập thành phố, sau đó lợi dụng chuyện khu khai phá chiếm dụng đất ruộng để khiến cho lãnh đạo thành phố Bắc Cảng bọn họ mặt xám mày tro. Chuyện vừa mới qua không lâu, hắn lại ra sát chiêu, không ngờ xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu.

Cung Hoàn Sơn đương nhiên biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu có nghĩa là gì, theo ý gã, chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đã trở thành kết cục đã định, hiện tại thành công xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì có nghĩa là chính sách quốc gia, chính sách tỉnh lý đã nghiêng về phía Tân Hải, có thể đoán được Tân Hải sẽ phát triển trong vài năm, không khéo Tân Hải thực sự có thể trong ngắn hạn hoàn thành nhảy ba cấp, nếu thế phát triển tốt, trở thành thành phố cấp địa cũng có thể, loại chuyện này không phải không có tiền lệ.

Cung Hoàn Sơn cảm thấy một loại tư vị nói không nên lời, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ vui sướng.

Tống Hoài Minh là hạng người nào chứ, từ trong ánh mắt rối rắm của Cung Hoàn Sơn đã nhận ra được suy nghĩ thực sự trong lòng gã, mỉm cười nói: "Anh trở về đi, tôi còn phải họp, hy vọng Bắc Cảng các anh sẽ nắm bắt được cơ hội này, thoát khỏi vị trí cuối bẳng của Bình Hải. "

Cung Hoàn Sơn sải những bước chân nặng nề ra khỏi văn phòng bí thư tỉnh ủy, gã ra hoa viên bên ngoài, tìm một băng ghế đá rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ tiêu hóa sự kinh hỉ mà Tống Hoài Minh mang tới cho mình, nói thật, phải là kinh hỉ mà Trương Dương mang tới cho gã, gã thấy chuyện trở nên càng lúc càng phiền toái, tên tiểu tử Trương Dương này chính là một phiền toái cực lớn, từ lúc hắn tới Tân Hải, hắn không chịu ngồi yên một phút nào, liên tục chế tạo ra những kinh hỉ cho đám người bọn họ. Cung Hoàn Sơn lấy điện thoại di động ra, gã muốn đem báo chuyện này với Hạng Thành, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải là sự khiêu chiến lớn nhất đối với quyền uy của Hạng Thành, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, rồi xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, một loạt chuyện trước mặt sau khi hoàn thành, cánh của Trương Dương sẽ trở nên cứng hớn, hắn có vốn để đối chọi với Hạng Thành.

Sau khi Hạng Thành nghe Cung Hoàn Sơn nói xong chuyện này, trầm mặc hơn nữa ngày, một lát sau mới nói: "Chuyện tốt mà! Người khác muốn tranh thủ cũng không tranh thủ được. "

Miệng Cung Hoàn Sơn giật giật, gã cho rằng tâm tình của Hạng Thành lúc này phải khó chịu hơn so với mình, có điều thật sự là y vẫn có thể nói ra những lời quan miện đường hoàng như vậy.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, Trương Dương hiện tại làm bất kỳ chuyện gì cũng không thương lượng với thị lý, trực tiếp đi qua chúng ta. "

Hạng Thành nói khẽ: "Hắn có thể làm thành công là hắn có bản sự, Hoàn Sơn, anh vẫn ở Đông Giang phải không, tới tìm hắn nói chuyện đi, đại biểu thị lý chúc mừng hắn!"

"Chúc mừng hắn ư?"

"Khu Bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Bắc Cảng chẳng lẽ không đáng chúc mừng ư?"

Người biểu đạt sự chúc mừng Trương Dương trước tiên là Cung Kì Vĩ, Trương Dương ở nhà khách chính phủ tỉnh, Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không cũng ở đây, bọn họ gặp nhau ở đại sảnh nhà khách, Cung Kì Vĩ cao giọng nói: "Trương Dương!"

Trương đại quan nhân nhìn rõ người tới là lãnh đạo cũ của mình, vội vàng cười ha ha nghênh đón: "Thị trưởng Cung, thị trưởng Thường, ngọn gió nào thổi hai ngài tới đây vậy. "

Cung Kì Vĩ nắm tay Trương Dương rồi lắc lắc, vỗ mu bàn tay hắn ỗ vai hắn: "Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý!"

Trương đại quan nhân có chút hồ đồ: "Thị trưởng Cung, ý ngài là sao?"

Thường Lăng Không cười nói: "Đừng đứng ở chỗ này nói chuyện nữa, người ra người vào nhiều lắm, chúng ta tới quán trà đi!"

Mấy người cùng nhau tới quán trà bên trong nhà khách, Thường Lăng Không gọi một bình Bích Loa xuân, sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình, Cung Kì Vĩ uống ngụm trà rồi nói: "Trương Dương, chúng tôi mới từ chỗ bí thư Tống về. "

Trương Dương ồ một tiếng, trong lòng bắt đầu chột dạ, Thường Lăng Không Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ cùng tới, có thể khiến hai người đồng thời xuất động chắc là việc công, mà Lam Sơn và Nam Tích liên hệ chặt chẽ với nhau bởi công trình cảng Nước Sâu, chẳng lẽ bọn họ lần này tới cũng có liên quan tới chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu ư?

Cung Kì Vĩ không để Trương Dương phải suy nghĩ lâu, chủ động nói rõ mục đích tới lần này của bọn họ.

*****

Trương Dương cười nói: "Không ngờ hai vị thị trưởng đại nhân còn là đối thủ cạnh tranh của tôi. "

Thường Lăng Không cười nói: "Cậu đừng lo, chúng tôi đã bỏ cuộc rồi, chúc mừng cậu!" Gã lấy trà thay rượu, chúc mừng Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi luôn muốn chuyện này tiến hành một cách im ắng, nhưng không ngờ vẫn bị truyền ra. "

Cung Kì Vĩ nói: "Giấy không thể gói được lửa, cậu anh cho rằng mình làm bí mật lắm ư, có ai mà không có nguồn tin tức chứ, các huyện và thành phố Bình Hải không có ban trú kinh à?"

Trương Dương không nhịn được liền bật cười: "Xem ra về sau Tân Hải chúng tôi cũng phải đặc biệt thành lập một ban trú kinh, ý nghĩa tồn tại của ban trú kinh không chỉ là chạy bộ đút tiền, còn có thể mang tới tác dụng dò hỏi tình báo. "

Thường Lăng Không nói: "Trương Dương, nói thật, cậu tuy rằng nghĩ ra trước chúng tôi, nhưng tôi không cho rằng Tân Hải cũng có ưu thế hơn chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Tân Hải Hiện tại đương nhiên không thể so sánh với chỗ các anh rồi, nhưng thời đại đang phát triển, mười năm Hà Đông chuyển Hà Tây, vài năm nữa, các anh nhất định sẽ kinh than trước sự phát triển của Tân Hải. "

Cung Kì Vĩ thủy chung tin tưởng năng lực của Trương Dương, y gật đầu nói: "Trong các cán bộ trẻ tuổi cậu là người có bá lực nhất. "

Trương Dương nói: "Bá lực thì không dám nói, tôi chỉ là lớn gan thôi, có người nghĩ ra nhưng không dám làm, có người làm rồi thì không biết mình đang làm gì, tôi là người dám nghĩ dám làm, kỳ thực tôi lúc trước bảo mật chuyện xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu là vì tôi cân nhắc đến Tân Hải ở phương diện thực lực vẫn còn nhiều khiếm khuyết, nếu đều đứng trên một vạch rồi chạy thì tôi thật sự không thể nào cạnh tranh với các anh. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Tỉnh lý đã lựa chọn cậu. "

Thường Lăng Không nói: "Lúc ban đầu tôi rất không hiểu, vì sao tỉnh lý muốn chọn Tân Hải, nhưng hiện tại ngẫm lại, bí thư Tống lựa chọn quả thực có lý do chính đáng, Bình Hải là một chỉnh thể, kinh tế phát triển không cân đối đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của toàn bộ Bình Hải, phải thay đổi tất cả những điều này, Trương Dương, làm cho tốt vào, cậu chọn rất đúng lúc đó. " Trong lòng Thường Lăng Không vẫn cảm thấy tiếc nuối, dù sao khu bảo lưu thuế nhập khẩu đối với mỗi tòa thành thị mà nói đều có nghĩa là một lần kỳ ngộ bay lên, mà lần này nữ thần may mắn hiển nhiên không đứng ở phía bọn họ.

Trương Dương cười nói: "Về sau còn hy vọng hai vị thị trưởng đại nhân chỉ giáo nhiều hơn. "

Thường Lăng Không nói: "Sau khi khu Bảo lưu thuế nhập khẩu xây xong, chúng ta sẽ hợp tác. " Di động của Trương Dương đổ chuông, người gọi điện thoại tới là thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn, gã cũng đang ở nhà khách chính phủ, muốn Trương Dương tới phòng gã, có chuyện quan trọng cần bàn.

Cung Hoàn Sơn tuy rằng không có nói rõ là chuyện gì, nhưng Trương Dương cũng đoán được gã khẳng định cũng biết chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hơn nữa lần này mục đích gã đến Đông Giang cũng giống như Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không, cũng là để tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở thành thị của mình.

Đối với Cung Hoàn Sơn, Trương Dương một mực không thích gã, trong mắt hắn, người này chính là hạng tay sai của Hạng Thành, không có chủ kiến gì cả, Hạng Thành chỉ đi đâu thì y đi đó, nhưng hắn vẫn biểu hiện ra vẻ bình tỉnh, hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ với Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ rồi lúc này mới chậm rãi tới phòng 528 của Cung Hoàn Sơn.

Cung Hoàn Sơn đã sớm chờ tới sốt ruột rồi, đã vài lần cầm điện thoại định gọi giục Trương Dương, nhưng cuối cùng lại thôi, gã cũng muốn nhìn thấy thành ôn này hiện tại có bộ dạng gì?

Cửa phòng của Cung Hoàn Sơn không đóng, cửa sổ cũng mở to, gã nghiện thuốc lá không nhẹ, dùng sự đối lưu của không khí để giữ cho trong phòng được thoáng đãng.

Mũi Trương đại quan nhân rất mẫn cảm, sau khi đi vào, ngửi thấy mùi khỏi liền hắt xì mấy phát.

Cung Hoàn Sơn ngồi tren sô pha gần cửa sổ, gật đầu với Trương Dương: "Đóng cửa lại đi!"

Trương Dương vươn tay ra đóng cửa lại, sau đó cố nặn ra một nụ cười: "Thị trưởng Cung, ngài đến Đông Giang lúc nào vậy?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Đến đêm qua. "

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn nhìn hộp thuốc lá trên bàn trà: "Hút thuốc đi!" Trong khái niệm của dân nghiện thuốc, mời người khác hút thuốc là lễ nghi tối thiểu.

Trương Dương lắc đầu nói: "Không biết hút!"

Cung Hoàn Sơn nói: "Thuốc rượu không tách rời, cậu uống rượu lợi hại như vậy, không ngờ lại không biết hút thuốc!"

Trương Dương nói: "Không ngửi nổi cái mùi đó!"

Câu này khiến Cung Hoàn Sơn có chút khó chịu, thằng nhóc cậu có ý gì? Là kháng nghị tôi hút thuốc sao? Cậu càng ngửi không nổi thì lão tử càng hút, hun chết cậu luôn! Vốn Cung Hoàn Sơn định hút xong điếu này rồi, thì nghỉ một chút, nhưng vừa nghe thấy Trương Dương nói vậy, lại rút thêm một điếu, cười nói: "Đành chịu thôi, tôi bỏ không nổi, thuốc không rời tay!"

Trương Dương cười nói: "Thật ra lãnh đạo lớn các anh hút thuốc cũng là đúng, khí thế cầm thuốc vừa nhìn đã biết là cán bộ quốc gia. "

Cung Hoàn Sơn trong nhất thời không nghe thằng ôn này là đang nịnh hót mình hay là nói móc mình, rút điếu thuốc, phả ra một luồng khói, Trương Dương lưu ý thấy Cung Hoàn Sơn cũng hút nhất phẩm cẩm loan, hộp màu xanh, Trương đại quan nhân tuy rằng không hút thuốc lá, nhưng cũng có tìm hiểu về một số loại thuốc, nhất phẩm cẩm loan là sản phẩm hàng đầu của nhà máy thuốc lá Nam Tích, định vị sa hoa, nhất phẩm cẩm loan hộp xanh mỗi tút 888 đồng, có thể nói là giá không rẻ, Cung Hoàn Sơn mỗi ngày cũng phải hút hai bao, tính ra như vậy là mỗi tháng sáu tút, chỉ hút thuốc thôi một tháng đã tốn năm ngàn đồng, mẹ kiếp, chút tiền của anh đủ để trả tiền thuốc ư? Đương nhiên Trương đại quan nhân cũng hiểu rõ, với thân phận của Cung Hoàn Sơn, hút thuốc căn bản không cần phải bỏ tiền của mình, nhưng thần là một vị lãnh đạo thành phố, không cần phải khoe khoang như vậy chứ, cầm nhất phẩm cẩm loan đi khắp nơi rêu rao, ảnh hưởng này cũng không hay gì.

Bản thân Cung Hoàn Sơn hiển nhiên không ý thức được có gì không bình thường, gã nheo mắt nhìn làn khói bốc lên ở phía trước, điều này khiến cho ánh mắt của gã có vẻ hư vô, nói khẽ: "Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu cậu thao tác đã bao lâu rồi?" Đi thẳng vào vấn đề, hiện tại không cần phải vòng vo nữa.

Trương Dương cười nói: "Từ lúc đề xuất di dời khu khai phá đã có ý định rồi, có điều lúc ấy không nắm chắc lắm, cho nên không thông tri cho thị lý, thị trưởng Cung sẽ không trách tôi tiền trảm hậu tấu chứ?" Hiện tại tất cả đều đã trở thành sự thật, Trương Dương cũng không sợ Cung Hoàn Sơn tức giận anh anh tức giận thì làm được gì?

Cung Hoàn Sơn nói: "Cậu khiến tôi vồ hụt rồi, ở trước mặt bí thư Tống biến thành rất xấu hổ, ông ta cũng thấy lạ, tôi thân là thị trưởng Bắc Cảng, không ngờ không biết chuyện xảy ra ở Tân Hải. "

Trương Dương nói: "Là sự sơ sẩy của tôi, có điều trước khi chuyện được chứng thực, tôi không muốn các lãnh đạo phải bận tâm, thành thì tất nhiên là chuyện tốt, vạn nhất không thành công, chẳng phải là khiến các vị lãnh đạo mừng hụt với tôi ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Cậu mang tới cho chúng tôi một sự kinh hỉ rất lớn!" Lời nói của gã tràn ngập vẻ trào phúng.

Trương Dương cũng không quan tâm, Cung Hoàn Sơn có chút bức thức cũng là bình thường. Trương Dương nói: "Lần này ít nhiều có lãnh đạo tỉnh giúp đỡ, bí thư Tống trong chuyện này cũng cấp cho sự khẳng định rất lớn, khiến tôi tràn ngập lòng tin, tỉnh trưởng Chu còn tự mình tới kinh thành điều đình chuyện này, nếu không thì cũng sẽ không thuận lợi như vậy. "

Cung Hoàn Sơn càng nghe trong lòng càng cảm thấy khó chịu, Trương Dương rõ ràng đang khoe khoang quan hệ của hắn, Cung Hoàn Sơn ở Bắc Cảng công tác nhiều năm như vậy, tự hỏi cũng tính là cẩn trọng, nhưng chính tích so sánh với với Trương Dương thì thật sự là thua chị kém em, trong triều không có người. Cung Hoàn Sơn nói: "Trương Dương tỉnh lãnh đạo tỉnh coi trọng cậu như vậy, cậu phải biết quý trọng, phải tránh kiêu tránh gấp, làm tốt công tác, người trẻ tuổi nhất định phải kiên định, đừng quá tham việc, làm tốt công tác trong tay mới là chính đáng. " Gã đang mượn cớ giáo huấn Trương Dương, thật ra hành vi của Trương Dươngcũng không có gì đáng phê bình, Cung Hoàn Sơn chỉ biết thông qua những lời này để biểu đạt một chút sự buồn bực trong lòng.

Trương Dương nói: "Tôi vẫn luôn làm như vậy!" Câu này khiến những lời tiếp theo của Cung Hoàn Sơn phải nuốt trở lại, ý của tôi là đang làm rất tốt, không cần anh phải thuyết giáo.

Cung Hoàn Sơn ho khan một tiếng, lần này bị hắn làm cho nghẹn rồi.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, ngài hay là hút ít thuốc thôi, sức khỏe của vốn của cách mạng, sức khỏe của ngài không chỉ thuộc về mình mà còn thuộc về đảng và nhân dân, ngài không quý trọng thân thể chính là không quý trọng đảng và nhân dân. " Thằng ôn này là trả thù thuần túy.

Cung Hoàn Sơn nói: "Cậu đừng chụp mũ tôi. "

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Cung, thật đấy, tôi trước đây học y, đã từng học khóa giải phẫu, ngài không nhìn thấy người hút thuốc là phổi đều đen ư, còn có khối u nữa, phổi thối đến nơi rồi, đảm bảo ngài nhìn một cái, về sau cứ thấy thuốc là nôn. "

Cung Hoàn Sơn bị hắn nói cho nghe mà phát tởm, trong lòng mắng thầm, cậu đang trù tôi chết phải không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)