← Ch.0974 | Ch.0976 → |
Cho dù đã có nhận thức sâu sắc về y thuật thần hồ kỳ kỹ của Trương Dương, nhưng Vu Tử Lương vẫn bị tốc độ khang phục của Tiết lão khiến cho kinh hãi, sau phẫu thuật một ngày, Tiết lão đã có thể đi bộ như không, án chiếu theo lời Trương Dương mà nói, Tiết lão đã có thể xuất viện rồi, lần này Vu Tử Lương không nghe theo lời hắn, để cẩn thận, y thương lượng với Tiết Thế Luân, kiểm tra thân thể toàn diện cho Tiết lão một lần, kết quả kiểm tra hiển nhiên khiến bọn họ hài lòng. Vu Tử Lương cuối cùng cũng đồng ý để Tiết lão xuất viện.
Tiết lão đề xuất tới núi Thanh Đài tham quan, Trương Dương liên hệ với Lâm Tú, dẫn Tiết lão và Tiết Thế Luân cùng tới thôn suối nước nóng cốc Xuân Hy, khi Trương Dương dẫn Tiết lão tới núi Thanh Đài thì Cố Doãn Tri cũng tới Giang Thành, cùng con gái Cố Dưỡng Dưỡng tới thôn suối nước nóng gặp mặt Tiết lão.
Tiết lão buổi chiều cùng Tiết Thế Luân và Trương Dương hưởng thụ suối nước nóng ở đây, Lâm Tú khá coi trọng lần tới thăm này của Tiết lão, đặc biệt dùng biệt thự nghỉ dưỡng tốt nhất của thôn để tiếp đãi Tiết lão.
Cố Doãn Tri đến khiến Tiết lão vô cùng kinh hỉ, ông ta trở về biệt thự suối nước nóng thì gặp được Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri từng công tác năm năm bên cạnh Tiết lão, cũng được tính là bộ hạ cũ của Tiết lão, nhìn thấy Tiết lão thần thái sáng láng xuất hiện trước mặt mình, Cố Doãn Tri vui vẻ nói: "Tiết lão!"
Tiết lão cười ha ha, nói: "Doãn Tri à Doãn Tri, tôi còn tưởng rằng anh đã quên lão nhân này rồi. "
Cố Doãn Tri bước nhanh đến cầm tay Tiết lão, có chút kích động lắc lắc: "Tiết lão, mấy năm không gặp, phong thái của ngài vẫn như trước, thân thể thì càng khỏe mạnh hơn. "
Tiết lão cười nói: "Già rồi, điều duy nhất có thể kiêu ngạo chính là thân thể này, hai ngày trước còn xảy ra chút bệnh, cũng may mà có Trương Dương giúp tôi điều trị. "
Cố Doãn Tri liên tục gật đầu.
Tiết Thế Luân đi tới cười nói: "Doãn Tri huynh, còn nhớ tiểu huynh đệ này không?"
Cố Doãn Tri nói: "Quên sao được? Mà nào có dám quên. " Hai người bắt tay, Cố Doãn Tri lúc này mới giới thiệu cho con gái Cố Dưỡng Dưỡng đang đứng phía sau rụt rè mỉm cười với bọn họ.
Tiết lão cười nói: "Dưỡng Dưỡng, tôi vẫn nhớ, lần trước cha cháu dẫn cháu tới nhà ông chơi, cháu mới chỉ cao có chừng này, còn thắt bím tóc hai bên nữa. " Tiết lão khoa tay múa chân hắn ông ta không khỏi nhìn Cố Dưỡng Dưỡng vài cái. Tiết lão cũng biết chuyện Cố Dưỡng Dưỡng về sau vì tai nạn xe cộ mà hai chân bị liệt, còn về sau Cố Dưỡng Dưỡng được chữa khỏi một cách thần kỳ thì ông ta cũng có nghe nói, có điều tình hình cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm.
Tiết Thế Luân cười nói: "Dưỡng Dưỡng đã trổ mã thành một đại cô nương rồi, nhìn bọn nhỏ lớn lên, quả thực cảm thấy chúng ta già rồi. "
Tiết lão cười nói: "Ở trước mặt tôi mà hai thằng nhóc này không ngờ cũng dám nói già rồi ư?"
Tiết Thế Luân nói: "Không dám, không dám!"
Cố Doãn Tri nói: "Tôi cũng không dám so sánh với Tiết lão!"
Mấy người đồng thời bật cười.
Cố Doãn Tri nói: "Sao không thấy thằng tiểu tử Trương Dương đó nhỉ?"
Tiết Thế Luân nói: "Hắn đang ngâm mình trong suối nước nóng. "
Tiết lão nói: "Suối nước nóng nơi này không tồi, Doãn Tri, anh có thể thử một chút, lần này anh nhất định phải ở với chúng tôi vài ngày, chúng ta nói chuyện cho đã. "
Cố Doãn Tri cười nói: "Được, dù sao tôi cũng chẳng có việc gì làm, lần này tới nhất định phải tiếp Tiết lão ôn lại chuyên xưa. "
Trương đại quan nhân nhắm mắt lại, thích ý nằm trong bồn suối nước nóng ngư liệu của Thổ Nhĩ Kỳ, hưởng thụ những con cá nhỏ bơi đi bơi lại trên người, cảm giác tê tê vô cùng thoải mái. Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng nước vang lên, hiển nhiên người đang bước vào trong bồn suối nước nóng.
Trương Dương mở mắt ra, xuyên qua hơi nước mờ mờ, nhìn thấy một thân thể mềm mại mạn diệu tuyệt luân, mặt của cô gái đó có vẻ mông lung, biểu tình tràn ngập thẹn thùng, mặc áo tắm màu lam, tuy rằng áo tắm kiểu bảo thủ, nhưng nước suối vẫn khiến những đường cong của cô ta lộ rõ ra. Không phải cô em vợ Cố Dưỡng Dưỡng thì còn có thể là ai? Cố Dưỡng Dưỡng có chút thẹn thùng ngâm mình vào nước, nói khẽ: "Trương Dương, anh sao nhìn em như vậy?"
Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được ánh mắt lúc này của mình thật sự có chút quá mức nóng bỏng, hơn nữa bộ phận phía dưới của hắn không ngờ còn có phản ứng, Trương đại quan nhân mắng thầm mình vô sỉ, đây là Dưỡng Dưỡng, em gái của Giai Đồng, con gái của bí thư Cố, mình nói gì cũng không thể sinh ra những ý đồ không an phận với cô ta được.
Trương Dương ho khan một tiếng, tuyệt đối là ho khan, mục đích là để hóa giải sự xấu hổ của bản thân, sau đó cười nói: "Đến nhanh thế?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cha em lâu rồi không gặp Tiết gia gia, về sau khi anh thông tri cho ông ấy, ông ấy tới Giang Thành ngay. "
Trương Dương nói: "Em không phải đi vẽ vật thực ư?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Hôm trước vừa về Giang Thành, vốn em còn định tới Tân Hải thăm anh, không ngờ anh lại ở ngay Giang Thành. "
Trương Dương lại ho khan một tiếng, từ trong lời nói của Cố Dưỡng Dưỡng, hắn đương nhiên có thể nghe ra sự quan tâm của cô ta đối với mình.
Thôn Suối nước nóng gần đây cũng không nhiều du khách, khu suối nước nóng lớn như vậy nhưng căn bản cũng không có mấy người, Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng ngâm mình chung trong suối thì không khí ít nhiều có chút ám muội. Mặt Cố Dưỡng Dưỡng không biết vì sao lại đỏ lên.
Trương đại quan nhân thuận theo ánh mắt của cô ta mà nhìn, liền thấy một đàn cá nhọ tụ ở giữa hai chân mình, từ xa xa nhìn lại giống như giữa hai chân mọc ra một đống lông, Trương đại quan nhân xấu hổ quá, vội vàng xua đàn cá đi, đứng dậy nói: "Nước hơi lạnh rồi, anh ra bên kia ngâm. "
Trương Dương đi tới suối nhân sâm, Cố Dưỡng Dưỡng cũng khoác khăn tắm đi theo hắn.
Trương đại quan nhân cảm thấy Cố Dưỡng Dưỡng đã trưởng thành rồi, nếu cô ta trước đây là một đóa hóa được giấu trong khuê phòng, thì Cố Dưỡng Dưỡng hiện giờ đã một đóa một đóa hoa tươi nở rộ, đẹp tới mê người, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra một loại mị lực thanh xuân không thể diễn tả.
Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng một người ở bên bên này, một người ở bể đối diện, từ xa nhìn nhau, hơi nước khiến bọn họ nhìn thấy đối phương có chút mơ hồ. Cố Dưỡng Dưỡng không thích loại cảm giác xa cách này. Cô ta ý thức được Trương Dương đang cố ý trốn tránh mình.
Loại khoảng cách này khiến trong lòng Trương đại quan nhân yên ổn hơn một chút, mình không ngờ lại sợ một tiểu cô nương, trong lịch trình nhân sinh của hắn của đây là lần đầu tiên.
Cố Dưỡng Dưỡng lấy hết dũng khí, nói: "Trương Dương anh giống như cố ý trốn tránh em!" Trước giờ cô ta không gọi Trương Dương là anh rể, mà gọi thẳng tên, ý thức trong đầu biến thành càng lúc càng kiên định.
Trương đại quan nhân phát hiện Cố Dưỡng Dưỡng tuyệt đối không nhu nhược như cô ta ngoài mặt, sự kiên định và chấp nhất trong một số chuyện còn hơn xa người bình thường, điều này cũng không bất ngờ, cha của cô ta là Cố Doãn Tri, cô ta đưởng hưởng gien quả cảm của Cố Doãn Tri mà
Trương Dương cười nói: "Đâu có, đúng rồi, lúc trước anh ở Đông Giang gặp Minh Kiện. " Hắn thành công chuyển hướng đề tài.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Thật ư?"
Trương Dương gật đầu nói: "Hắn còn mời anh ăn cơm, không ngờ phải không?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh có thấy anh em thay đổi rất nhiều không?"
Trương Dương nói: "Hình như so với trước đây thì chính chắn hơn một chút, nhưng hắn trước đây làm quá nhiều việc xấu, anh vẫn thấy không yên tâm vì hắn. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cha em căn bản không cho anh ấy cơ hội. "
Trương Dương nói: "Chuyện này không thể nóng vội, anh tin chỉ cần hắn sửa đổi thật sự, bí thư Cố nhất định sẽ tha thứ cho hắn, giữa cha con nào có thù cách đêm!"
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu.
Trương Dương nói: "Hắn có nói với em rằng lúc anh ở Đông Giang gặp một nữ nhân Nhật Bản tên là Nguyên Hòa Hạnh Tử, bộ dạng của cô ta giống hệt chị em không?"
Cố Dưỡng Dưỡng cả kinh nói: "Thật ư?" Cô ta hiển nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Trương Dương gật đầu nói: "Anh đã điều tra rõ ràng rồi, Nguyên Hòa Hạnh Tử này và người anh gặp ở cung Cảnh Phúc tại Hán Thành là một người, bộ dạng của cô ta cơ hồ không có khác biệt gì với Giai Đồng. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em không tin, trên thế giới thực sự có hai người giống nhau vậy ư? Huống chi chị của em là người Trung Quốc, cô ta là người Nhật Bản?"
Trương Dương nói: "Anh thậm chí cũng có chút hoài nghi, Giai Đồng có phải là chị em sinh đôi với cô ta hay không?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Không, em chưa bao giờ nghe cha em đề cập tới chuyện này cả. "
Trương Dương nói: "Chuyện này tốt nhất đừng nói với ông ấy, khó khăn lắm ông ấy mới nguôi ngoai chuyện của Giai Đồng, nếu nhắc lại chuyện này, khẳng định sẽ kích thích không nhỏ đối với ông ấy, đây cũng là ý kiến nhất trí của anh và Minh Kiện. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em nghe lời anh. "
Trương đại quan nhân có chút đau đầu với sự nhu thuận của Cố Dưỡng Dưỡng, tình cảm của Cố Dưỡng Dưỡng đối với hắn tồn tại đã lâu, từ sau khi hắn giúp Cố Dưỡng Dưỡng trị khỏi hai chân, khôi phục cuộc sống bình thường, hắn cũng đã trở thành anh hùng trong cảm nhận của Cố Dưỡng Dưỡng, từ lúc Cố Giai Đồng còn sống, đã nhìn ra tình cảm của Dưỡng Dưỡng đối với Trương Dương không giống bình thường, thậm chí coi Trương Dương là tình nhân trong mộng, từng nhắc nhở Trương Dương, nhất định phải xử lý tốt quan hệ với Dưỡng Dưỡng, đây cũng là nguyên nhân chân chính Trương Dương trốn tránh Cố Dưỡng Dưỡng.
*****
Cố Dưỡng Dưỡng là nữ hài tử chấp nhất, những năm gần đây bên cạnh cô ta có bao người ưu tú theo đuổi, Giang Quang Á chính là người nổi bật nhất trong đó, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng thủy chung bất vi sở động, từ ngày cô ta quen Trương Dương, bóng dáng của Trương Dương cũng đã ăn sâu vào lòng cô ta, đối với Cố Dưỡng Dưỡng mà nói thì nam tử khác đều không thể so sánh với Trương Dương, chính bởi vì chuyện này, tình cảm của Cố Dưỡng Dưỡng thủy chung thuần khiết như tờ giấy. Cô ta cũng biết Trương Dương hiện giờ đã có vợ chưa cưới, nhưng cô ta vẫn không thể khống chế được mình, đối với Trương Dương cô ta là toàn tâm toàn ý. Cố Dưỡng Dưỡng đương nhiên có thể nhìn ra Trương Dương đang trốn tránh mình, thái độ của Trương Dương khiến cô ta có chút thương tâm, nhưng lại không đủ để khiến cô ta từ bỏ tình yêu trong lòng.
Trương Dương nói: "Anh đi chào hỏi cha em đây, ngâm cả sáng rồi, ngâm nữa thì sợ tróc da mất. " Hắn đứng dậy rời khỏi suối nước nóng, mặc áo tắm vội vàng bỏ đi.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn bóng dáng của Trương Dương, nhẹ giọng thở dài, tựa trán lên bờ suối, nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của chị gái, trong cô ta thầm nói, chị, em thật sự là hâm mộ chị, tuy chị ra đi lâu như vậy rồi, nhưng Trương Dương thủy chung vẫn đặt chị ở trong lòng, không quên một khắc nào, em nguyên ý thay chị chiếu cố anh ấy, yêu thương anh ấy. Nghĩ đến đây mắt Cố Dưỡng Dưỡng bất giác nóng lên, một giọt lệ chậm rãi chảy xuống.
Trương đại quan nhân đi chào hỏi Cố Doãn Tri, thằng ôn này thậm chí ngay cả cơm cũng không dám ở lại ăn, lấy cớ trong nhà có việc, phải lập tức chạy về.
Trừ Cố Dưỡng Dưỡng ra, những người khác đều không đoán được nguyên nhân chân chính mà Trương Dương rời khỏi, rời khỏi sơn trang suối nước nóng, Trương Dương không trở về ngà ở thị trấn Xuân Dương, mẹ đang ở Đông Giang, nhà này đối với hắn mà nói thì tất nhiên cũng không có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Trần Sùng Sơn và lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa, kể ra mình rất lâu rồi chưa lên núi thăm họ, quyết định tới núi Thanh Vân thăm hai vị tiền bối.
Hiện tại du khách của núi Thanh Đài so với trước đây thì nhiều hơn rất nhiều, ở gần thác Bản Long còn xây dựng làng du lịch, Trương Dương trên đường tới núi Thanh Vân gặp không ít du khách xuống núi, cho tới tận dưới núi Thanh Vân, nhìn thấy phía trước có tấm biển phía trước đang thi công, xin du khách dừng bước. Trương Dương nảy qua dây chắn rồi tiếp tục đi tới, đi được vài bước thì bị một người gọi lại: "Ê, làm gì thế?"
Trương Dương ngẩng đầu lên tôi nhìn thấy một lão già đang hút thuốc bước về phía hắn, không ngờ là lão bí thư chi bộ thôn Thanh Thà thượng Lưu Truyền Khôi.
Lưu Truyền Khôi cũng không ngờ là Trương Dương, kinh hỉ vạn phần nói: "Trương Dương!"
Trương Dương cười nói: "Lão bí thư chi bộ, ngài sao lại ở đây!" Hắn nhớ rõ thông qua sự giới thiệu của mình, Lưu Truyền Khôi đã tới làng du lịch suối nước nóng làm cố vấn an ninh, sao lại xuất hiện ở đây?
Lưu Truyền Khôi cười nói: "Bên thôn suối nước nóng tôi không làm nữa, vì chả phải làm gì, cả ngày cầm tiền của người ta, tôi trong lòng thấy không hay, về thôn tổ chức đội thi công, dẫn mấy thằng nhóc trong thôn nhận thầu công trình tu bộ đường cảnh khu, hai ngày trước mưa to đem đường núi ở đỉnh Thanh Vân có nhiều chỗ bị hỏng. Giờ tôi đang dẫn họ đi sửa, thuận tiện quản lý con đường này để tránh có du khách lên núi gặp. Cậu đi đâu đáy?"
Trương Dương bảo hắn muốn tới đỉnh Thanh Vân thăm Trần Sùng Sơn, Lưu Truyền Khôi nói: "Đường không dễ đi đâu, đường phía trước bị chặn rồi, phải đi vòng, hay là tôi dẫn cậu qua. "
Trương Dương không muốn làm phiền ông ta, nhưng nhìn thấy Lưu Truyền Khôi nhiệt tình như vậy thì cũng ngại cự tuyệt, lập tức gật đầu nói: "Vậy phiền toái bí thư chi bộ Lưu rồi. "
Lưu Truyền Khôi bảo thủ hạ một tiếng rồi dẫn Trương Dương đi lên đỉnh Thanh Vân, đi được không xa thì quả nhiên nhìn thấy ở khe Lang Kiêu cầu bị gẫy, cũng may mắn là Trương Dương gặp được Lưu Truyền Khôi, bằng không hắn cũng không biết làm thế nào để vòng tới đỉnh Thanh Vân, Lưu Truyền Khôi dẫn hắn đi vòng qua sơn đạo ba dặm, bí thư chi bộ vừa đi trên đường vừa hái không ít nấm, vào lúc hái nấm, lão bí thư chi bộ cũng không quên thuận tay nhặt giấy rác và bình nhựa dưới đất, ông ta cảm thán nói cảm thán nói: "Từ sau khi núi Thanh Đài khai phá, thu nhập của thôn dân so với tước kia thì tăng cao hơn, nhưng ngọn núi này cảm thấy không còn minh tú như trước kia, nếu có thể lựa chọn tôi tình nguyện trở lại như lúc trước. "
Trương Dương từ trong cảm thán của bí thư chi bộ ngộ được gì đó, hắn thuận tay giúp nhặt rác, Lưu Truyền Khôi mang theo hai cái túi, một cái dùng để đựng nấm, một cái dùng để đựng rác. Trương Dương nói: "Thị trường Du lịch phát triển, tố chất của du khách cũng tốt xấu lẫn lộn, ở giai đoạn mới bắt đầu có sự thiếu xót hoặc này hoặc kia cũng là điều khó tránh khỏi. "
Đi vào đỉnh Thanh Vân, bên này vẫn chưa hoàn toàn mở cửa ra ngoài, hơn nữa gần đây đường bị hủy, du khách rất ít đến đây nên rác rưởi tất nhiên cũng ít đi nhiều.
Lưu Truyền Khôi đứng thẳng người lên chỉvào cơ sở điện ảnh phía trước: "Phía cơ sở điện ảnh đã đóng cửa một năm rồi. "
Trương Dương nói: "Sai vậy? Không phải là trước giờ luôn rất náo nhiệt ư?"
Lưu Truyền Khôi nói: "Hai năm trước quả thực có một thời gian náo nhiệt, nhưng nghe nói phía Cảng đài không lưu hành phim võ hiệp nữa, những bối cảnh giả cổ này tất nhiên là không cần sử dụng đến, tác nghiệt mà, đầu tư nhiều tiền như vậy, hiện tại lại thành một tòa thành trống, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy. "
Trương đại quan nhân có chút xấu hổ, dù sao cơ sở điện ảnh này năm đó cũng là do hắn dẫn đầu lập lên. Trương Dương tới Thanh vân trúc hải bái tế lão tiên sinh An Chí Viễn cũng thuận tiện đi qua cơ sở điện ảnh, thấy cửa đóng chặt, bên trong quả nhiên ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Lưu Truyền Khôi nói: "Huyện lý nói rõ sẽ khai phá nơi này thành làng du lịch, ha ha, tôi không cũng không coi trọng lắm, lúc trước không làm du lịch, chẳng ai biết cái gì gọi là làng du lịch cả, hiện tại du lịch rộ lên, cơ hồ mỗi thân đều xây dựng làng du lịch, cái khác không nói, chỉ một đường từ thôn Thanh Hà đến đỉnh Thanh Vân, làng du lịch to nhỏ mọc lên như nấm, phải có tới hơn bốn mươi cái, lúc mới đầu tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng hiện tại thấy tiền kiếm được rồi, nhưng đem gia nghiệp của tổ tông cho người khác dày xéo, mỗi lần nhìn thấy trên sườn núi mọc lên nhiều phòng như vậy, tôi tức giận chỉ muốn chửi ầm lên, thấy cứ chỗ có người là đầy rác, tôi con mẹ nó hận không thể nhặt lên nhét vào mồm chúng, có ai lại tới nhà người ta làm khách lại xả đầy rác vậy không?"
Từ những lời bực tức này của Lưu Truyền Khôi Trương Dương biết rằng, tiến triển khai phá du lịch núi Thanh Đài tuy rằng không chậm, nhưng trên quản lý du lịch rất không có quy phạm, điều này đã tạo thành rất nhiều tệ đoan và thiếu xót, thân là người sinh ra ở gần núi Thanh Đài, Lưu Truyền Khôi nhìn thấy hiện trạng trước mắt thì tất nhiên cảm thấy đau lòng, ông ta có cảm tình với núi sống, lúc núi Thanh Đài mới khai phá, ông ta quả thực bởi vì khai phá du lịch mà mang đến hiệu quả kinh tế cho người dân nên mừng rỡ không thôi, nhưng sau sự vui vẻ lúc ban đầu, ông ta bắt đầu phát hiện cố thổ của mình đang không ngừng thay đổi, gia viên của mình đang bị một số khách du lịch văn minh chà đạp, sự bi ai và phẫn nộ của Lưu Truyền Khôi đại biểu cho một bộ phận tâm lý của người gia núi Thanh Đài, người trẻ tuổi hiện tại rất ít nghĩ được như vậy.
Lưu Truyền Khôi nhắc tới Lưu Đại Trụ con y, Lưu Đại Trụ ở Giang Thành mở quán thịt dê kiếm được một ít tiền, hiện giờ cũng trở lại núi Thanh Đài mở một nông gia nhạc, bởi vì tài nấu bếp của hắn không tồi, hiện tại cũng dựng nên được biểu hiện Lưu thị toàn dê, sinh ý hỏa bạo, đã thành một chiêu bài vàng của ẩm thực dân tục núi Thanh Đài, Lưu Truyền Khôi không nhịn được mắng: "Thằng khốn nạn này hiện tại có tiền rồi thì không để cha nó vào mát nữa. "
Trương Dương không khỏi bật cười ha ha, Lưu Truyền Khôi trước đây là bí thư chi bộ thôn đảng thôn Thanh Hà Thượng, lúc tại nhiệm nói một không hai, con trai ông ta Lưu Đại Trụ sợ ông già như sợ hổ, hiện tại Lưu Truyền Khôi về hưu rồi, Lưu Đại Trụ lại có tiền, tất nhiên lúc nói chuyện thì cũng vững dạ hơn.
Lưu Truyền Khôi nhìn thấy nhìn hắn cười mình, phụng phịu nói: "Cậu cười cái gì?"
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Bí thư chi bộ Lưu, không phục già không được, Trường Giang sóng sau đè sóng trước... "
Lưu Truyền Khôi cười mắng: "Cái rắm! Tôi vẫn chưa già đến nỗi không thể động được, biết các cậu đẩy ở phía sau, nhưng cũng không thể nào để những lão già chúng tôi chết trên bờ cát được?"
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, khi tới Tử Hà quán thì đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả đỉnh Thanh Vân, Tử Hà quan vàng óng ánh, đi qua Tử Hà quan, đương nhiên phải tới bái phỏng lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa một chút, hai người đi vào Tử Hà quan, mới nghe đạo đồng nói Lý Tín Nghĩa bị bệnh.
Trương Dương đi theo đạo đồng tới hậu viện, ngửi thấy mùi thảo dược đậm đặc trong phòng bếp, Trương Dương biết Lý Tín Nghĩa cũng biết chút, những thảo dược này chắc là tự ông ta kê.
Đạo đồng dẫn bọn họ tới trước phòng Lý Tín Nghĩa gõ gõ cửa phòng, người ra mở là Trần Sùng Sơn, nghe nói lão hữu bị bệnh, ông ta mấy ngày nay một mực ở Tử Hà quan chiếu cố, trước khi Trương Dương đến, chính ông ta cũng khuyên bảo Lý Tín Nghĩa xuống núi tới bệnh viện huyện khám bệnh. Nhìn thấy Trương Dương, Trần Sùng Sơn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, ông ta biết rất rõ y thuật của Trương Dương. Kích động nói: "Cậu đến thì tốt quá!"
*****
Trương Dương cũng không hàn huyên với Trần Sùng Sơn, tới đầu giường, liền thấy Lý Tín Nghĩa nằm trên giường, mặt vàng như nghệ, một đoạn thời gian không gặp, ông ta đã gầy đi nhiều.
Lý Tín Nghĩa trời sanh tính tình lạc quan, tuy rằng bệnh nghiêm trọng, nhưng ông ta không ngờ vẫn có thể cười được: "Trương Dương đến à. Trần lão đầu, mau đi chuẩn bị rượu thịt, chúng ta tối nay uống say một trận. "
Trần Sùng Sơn cười nói: "Còn uống nữa à, ông không cần mạng nữa ư?"
Trương Dương biết Lý Tín Nghĩa là em trai cùng cha khác mẹ của An Chí Viễn, là ông trẻ của An Ngữ Thần, cũng chính là ông trẻ của mình, nhìn thấy ông ta bệnh nghiêm trọng như vậy, cũng không khỏi có chút lo lắng, hắn đi tới bên giường rồi ngồi xuống, cầm mạch môn của Lý Tín Nghĩa, bắt mạch cho ông ta, một lát sau mới buông tay Lý Tín Nghĩa ra, hắn nói khẽ: "Ông uống thuốc gì?"
Lý Tín Nghĩa nói ra phương thuốc mà mình kê cho Trương Dương nghe, ông ta cảm thán: "Già rồi, ngày đó tôi đến hậu sơn luyện công, bị trúng phong hàn, kết quả liền biến thành như thế này, bị trúng gió độc!"
Trương Dương lắc đầu nói: "Đạo trưởng, ông không phải là bị trúng gió độc, mà là trúng độc. "
Lý Tín Nghĩa nói: "Trúng gì cơ? Tôi không bị độc vật cắn, bình thường ở trong quan cũng cùng ăn với mấy tiểu đạo sĩ, tôi nếu trúng độc thì họ sao lại không sao?"
Trương Dương nghĩ nghĩ: "Rượu, có phải chỉ có mình ông uống rượu thôi không?"
Lý Tín Nghĩa nói: "Rượu càng không sao, là tôi tự mình ủ, đã uống vài chục năm rồi, nếu trúng độc thì đã trúng từ lâu rồi. "
Trương Dương bảo một gã đạo đồng đưa rượu mà Lý Tín Nghĩa bình thường tự ủ đến, hắn nhìn màu rượu, lại thử một chút, cảm thấy rượu không có vấn đề gì. Trần Sùng Sơn nói: "Nửa vò rượu này là sau khi ông ta sinh bệnh nên dừng uống, chỗ lúc trước thì uống sạch rồi?"
Trương Dương nói: "Những vò còn lại đâu?"
Tiểu đạo sĩ nói: "Tất cả đưa về hầm đựng rượu rồi?"
Trương Dương nói: "Hầm đựng rượu đâu, dẫn tôi đi xem!" Hắn vẫn hoài nghi vấn đề là ở rượu.
Đi theo tiểu đạo sĩ tới hầm đựng rượu phía sau Tử Hà quan, đây là một sơn động hướng về phía bắc, cách mặt đất chừng hơn mười mét, thạch bích long tiễu gần như vuông góc, phía trên tạc tổ đá, chính vì vậy, người bình thường không thể khênh rượu tiến vào trong được, trước giờ đều là Lý Tín Nghĩa tự mình làm, tiểu đạo sĩ chỉ chỉ vào cửa động phía trên: "Là ở chỗ này!" Địa phương dốc như vậy, hắn cũng không dám lên.
Trương Dương gật đầu, dọc theo vách đá trèo lên, tuy rằng không thi triển khinh công nhưng nhưng thân pháp nhẹ nhàng và tốc độ trèo nhanh như vượn của Trương đại quan nhân vẫn làm cho tiểu đạo sĩ kinh thán không thôi, cảm thấy Trương Dương so với sư phụ hắn thì lợi hại hơn.
Động cất rượu chỉ có độ cao một thước, Trương Dương chui vào từ cửa động, cảm thấy bên trong có một trận âm phong thổi tới, hắn bật đèn tùy thân lên, trong động tối om, cảnh vật hiện ra trước mặt, sơn động không tính là sâu, đi về phía trước hơn mười bước thì sơn động rộng hơn, có thể đứng thẳng lên mà đi, phía trước cực kỳ rộng lớn, bên trong chất đống từng vò rượu ngon tự ủ.
Bên trái thì chất mỹ tửu, bên phải là chỗ đặt vò rượu rỗng, Trương Dương kiểm tra mấy vò rượu mới cất gần đây, bởi vì không dán, rượu bên trong đã bay hơi gần hết, mục đích Trương Dương vào động cất rượu là để tra ra rốt cuộc là độc vật gì, nếu không tra ra được độc vật cụ thể, phương pháp còn lại duy nhất là có thể sử dụng nội lực giúp Lý Tín Nghĩa bức độc.
Trương Dương cầm vò rượu không nhìn nhìn, vẫn không nhìn ra dị trạng gì, hắn lại đi sang bên phải, cầm một vò lên, mượn ánh sáng le lói, nhìn thấy trên giấy dán vò rượu có rất nhiều khe hở, cái này cũng không có gì đặc biệt, giấy dán qua năm tháng rất có thể phát sinh loại hiện tượng này, Trương Dương vừa đặt vò rượu không xuống thì lưu ý thấy trên vò rượu có mấy con kiến bò qua, Trương Dương nhíu mày, theo lý mà nói thì kiến núi không độc, nhưng những con kiến này rõ ràng đã cắn thủng giấy dán, Trương Dương nhìn thấy kiến bò xuống đất, chỗ chúng tụ lại có một con rết to bằng ngón cái, con rết đó rất nhiều mầu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên đã chết từ lâu rồi, Trương Dương dùng đèn chiếu lên con rết, nhìn ra con rết đã bị đàn kiến ăn một nửa, từ bộ phận còn lại có thể nhìn ra độc tính của con rết rất mạnh, trên độc kinh từng có ghi lại, loại rết này tên là thất thải ngô công, độc vật thường thường càng sặc sỡ thì độc tính càng mạnh.
Trương Dương từ đó đoán ra, nhất định là những con kiến này ăn rết, bị lây độc tính của rết, mà loại độc tính này lại vừa hay vô hại đối với kiến, kiến cắn thủng, có không ít kiến chết trong vò rượu, độc tố cũng theo đó hòa vào rượu của Lý Tín Nghĩa, đương nhiên vò rượu bị dính độc vẫn là số ít, nếu không Lý Tín Nghĩa cũng sẽ không uống nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ mới gặp chuyện không may.
Trương Dương điều tra rõ nguyên nhân chân chính, cũng không ở lại động cất rượu, men theo đường cũ quay lại đạo quán.
Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả điều tra của Trương Dương, Trương Dương kể lại những gì mình chứng kiến.
Lý Tín Nghĩa không khỏi cảm thán nói: "Tôi thật sự là không ngờ bị đám trùng này làm hại. "
Trương Dương nói: "Về sau rượu trong sơn động không thể uống nữa, lát nữa mang đuốc tới đốt chỗ rượu đi, vừa hay có thể thiêu chết toàn bộ độc trùng trong đó. "
Lý Tín Nghĩa nghe Trương Dương nói như vậy thì có chút không đành lòng, nhưng ông ta cũng đành chịu, dù sao chỗ rượu này cũng đã nhiễm độc, ông ta thở dài: "Đáng tiếc cho sự khổ cực của tôi nhiều năm. "
Trương Dương nói: "Rượu ngon đến mấy thì cũng không quan trọng bằng tính mạng. "
Lưu Truyền Khôi gật đầu nói gật đầu nói: "Có thể nhặt lại tính mạng cũng không dễ dàng gì. "
Chỗ Lý Tín Nghĩa bình thường cũng hái được không ít dược liệu, Trương Dương chọn lấy mấy vị trong đó, phối chế một thang giải độc, bảo tiểu đạo sĩ mang đi sắc, Lý Tín Nghĩa sau khi uống thang giải độc thì thượng thổ hạ tả, đây chính là hiệu quả mà Trương Dương cần. Có điều sau khi thổ tả, Lý Tín Nghĩa cảm thấy thân thể thư thái hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn suy yếu, nhưng đầu óc đã trở nên tỉnh táo.
Tối hôm đó Trương Dương và Lưu Truyền Khôi cũng không xuống núi, hai người tới nhà đá của Trần Sùng Sơn ở, khi tới nhà đá thì đã là tám giờ tối, bọn họ vẫn chưa ăn cơm, Lưu Truyền Khôi đi rửa nấm, Trần Sùng Sơn hôm nay cũng săn được hai con gà rừng, đem nấm và gà làm nồi canh, mùi thơm dào dạt.
Trương đại quan nhân cười nói: "Mùi này mà bay tới Tử Hà quán, chỉ sợ nước miếng của lão đạo sĩ sẽ chảy thành sông. "
Lưu Truyền Khôi và Trần Sùng Sơn đều bật cười, Trần Sùng Sơn nói: "Ông ta bị bệnh một tuần, thủy chung không tra ra nguyên nhân, tôi bảo ông ta tới bệnh viện thì ông ta nằng nặc không chịu, nếu như cậu không tới, chỉ sợ cái mạng già đó không giữ được. "
Trương Dương nói: "Trong quán không phải có lắp điện thoại ư? Vì sao không gọi tới mời đại phu?"
Trần Sùng Sơn nói: "Dạo trước mưa to nên đứt dây rồi, đến giờ vẫn chưa sửa. Lão mùi trâu này quá bướng, hôm nay cậu mà không tới thì ngày mai tôi gọi người khênh lão xuống núi. "
Dương nói Trần đại gia, các ông đều lớn tuổi rồi, cứ ở trên núi mãi cũng không tiện. "
Trần Sùng Sơn nói: "Quen rồi, kỳ thực chúng tôi mà tới chỗ đông người sống thì ngược lại sẽ cảm thấy có chút không tự nhiên. "
Lưu Truyền Khôi nói: "Trần lão ca, thật ra các anh hay là tới thôn Thanh Hà Thượng sống đi, tôi ở cạnh núi sẽ tìm chỗ ở cho các anh, hai gian nhà đá, cũng thanh tịnh, mọi người gần nhau một chút cũng tiện chiếu cố. "
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: "Bí thư chi bộ Lưu, hảo ý của anh tôi xin nhận, nhưng tôi đã số nửa đời ở ngọn núi này rồi, thật sự là không muốn đi, chỉ có ngủ ở đây mới thấy ngon. "
Chỗ Trần Sùng Sơn có hai vò rượu mà Lý Tín Nghĩa đưa, nhưng xảy ra chuyện như vậy thì tất nhiên là không dám uống, cũng may trong nhà ông ta vẫn còn rượu, lúc năm mới, con trai Đỗ Thiên Dã mang tới cho ông ta một thùng Mao Đài, Trần Sùng Sơn bình thường uống rượu không nhiều lắm, vẫn cất ở dưới giường, ông ta lấy ra hai bình.
Trương Dương nhìn thấy chữ cống trên thùng rượu thì mỉm cười, hắn đã đoán được lai lịch của rượu Mao Đài này.
Ba người thắp đèn ở giữa nhà, vây quanh bàn tròn, ăn gà rừng, uống Mao Đài, Trần Sùng Sơn hỏi Trương Dương sao lại rảnh tới đây.
Trương Dương nói: "Tôi phát hiện gốc của mình chính ở núi Thanh Đài, bất kể là đi đâu cũng không cảm thấy thoải mái như nơi này. Chỉ có về đây, tôi mới có thể cảm thấy tâm tình của mình bình thản, quên đi sự xô bồ của thế tục. "
Lưu Truyền Khôi cười nói: "Đây là đặc điểm của người trong núi, đi đến đâu cũng không quên được ngọn núi này. "
Trần Sùng Sơn nói: "Công tác vẫn thuận lợi chứ?"
Trương Dương gật đầu nói: "Thuận lợi. " Hắn nhắc tới lúc trước tới kinh thành gặp Trần Tuyết.
Trần Sùng Sơn cười cười, đối với đưa cháu gái này ông ta không có gì phải lo lắng cả, bởi vì Trần Tuyết từ nhỏ đã có chủ kiến, cái gì nên làm cái gì không nên làm cô ta tự mình biết rõ.
Lưu Truyền Khôi nói: "Con bé Trần Tuyết đó xin xắn thật, Trần lão ca, không biết nó đã có người yêu chưa?"
Trần Sùng Sơn lắc đầu nói: "Nó chỉ lo học hành, tới giờ vẫn chưa có bạn trai. "
Lưu Truyền Khôi là người miệng rộng, uống chút rượu vào thì càng không quản được cái miệng, ông ta cười nói: "Cháu gái anh cứ như tiên vậy, phóng mặt khắp vùi này không có ai xứng với nó cả, ngoại trừ Trương Dương!"
Trương Dương tuy rằng da mặt rất dầy, nhưng khi ở trước mặt Trần Sùng Sơn bị Lưu Truyền Khôi điểm danh, mặt vẫn có chút xấu hổ: "Bí thư chi bộ Lưu ngài ông đừng có chuyện gì cũng lôi tôi ra. "
← Ch. 0974 | Ch. 0976 → |