← Ch.0991 | Ch.0993 → |
Trương đại quan nhân chủ động đi gặp cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công, hắn và Viên Hiếu Công không có bất kỳ thành phần khoái trá nào với nhau, Viên Hiếu Công nhìn thấy Trương Dương tới, câu nói đầu tiên là: "Đồng chí Trương Dương, tôi vừa hay đang định đi tìm anh đây!"
Trương Dương gật đầu, hắn nhìn nhìn, mình khập khiễng đi tới sô pha ba người rồi ngồi xuống, hắn đặt cái chân bị thương lên sô pha, cười nói: "Chân tôi có thương tích, Viên cục đừng để ý. "
Vẻ mặt của Viên Hiếu Công rất lãnh đạm, gật đầu, y không ngờ đứng dậy, đi đến bên cạnh Trương Dương: "Chân sao mà bị thương?"
Trương đại quan nhân nói: "Bị bắn!"
Viên Hiếu Công chân mày cau lại, ánh mắt nhìn Trương Dương cực kỳ phức tạp, trong đó có không hiểu và có chất vấn, y nói khẽ: "Không cần tôi nhắc nhở anh chứ, xảy ra loại chuyện này thì phải ngay lập tức báo cáo với cảnh sát?"
Trương Dương cười cười: "Viên cục biết chưa, người lừa tôi là Nghiêm Kim Vượng, trước đây hắn làm ở thương mậu Minh Đức, đây cũng là nguyên nhân chân chính mà tôi tới chỗ Nhị đệ anh. "
Viên Hiếu Công nói: "Anh vẫn hoài nghi chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan tới Nhị đệ của tôi?"
Trương Dương nói: "Nghiêm Kim Vượng đã chết!"
Viên Hiếu Công gật đầu nói: "Đúng, anh là người biết chuyện này, cần phải giải thích rõ. "
Trương Dương nói: "Viên cục, tối hôm qua chiếc Mercedes việt dã mà tôi tìm được ở Hưng Long hiệu lại bị người ta trộm đi. "
Viên Hiếu Công nói: "Anh vì sao không báo án? Chẳng lẽ anh vẫn muốn tự mình làm chuyện này? Anh có biết hành vi của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến điều tra của chúng tôi không. Mặc dù anh là cán bộ quốc gia, cũng không có đặc quyền, chỉ với hành vi hiện tại của anh, chúng tôi đã có thể truy cứu trách nhiệm của anh. "
Trương Dương nói: "Viên cục, nếu tôi không nói chuyện xảy ra tối hôm qua, th không có bất kỳ ai biết cả, tôi hiện tại tới đây là muốn bình tĩnh phân tích một chút về chuyện này với anh, anh có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái không?"
Viên Hiếu Công có chút không hiểu nhìn Trương Dương, cho tới bây giờ y vẫn không rõ mục đích chân chính lần này Trương Dương tới đây.
Viên Hiếu Công ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Anh muốn nói gì?"
Trương Dương nói: "Có người ở hướng đầu mâu tới Nhị đệ của anh, tôi không biết Hưng Long hiệu rốt cuộc có liên quan gì tới hắn hay không, nhưng Nghiêm Kim Vượng này trước đây từng là nhân viên của hắn thì không có gì phải bàn cãi, sau khi tôi bị tập kích, có người gọi điện thoại nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện đều là Viên Hiếu Nông sắp đặt. "
Viên Hiếu Công không hề tức giận, nghe Trương Dương nói như vậy thì y ngược lại càng bình tĩnh: "Đồng chí Trương Dương, bất kỳ sự lên án không có chứng cớ đều không chắc chắn, Viên Hiếu Nông tuy rằng là Nhị đệ của tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà thiên vị hắn, chuyện Hưng Long hiệu đã điều tra rõ rồi, chủ thuyền là Lý Vượng Cửu, hắn và Nhị đệ tôi quả thực từng có làm ăn với nhau, nhưng không thể vì vậy mà kết luận Nhị đệ tôi là chủ mưu phía sau màn. Chuyện của Nghiêm Kim Vượng cũng vậy, chuyện này tôi cũng đã điều tra, một tuần trước Nhị đệ tôi đã khai trừ hắn khỏi công ty, hành vi của hắn cùng với hậu quả tạo thành không thể bắt Nhị đệ tôi gánh vác. " Nói tới đây y tạm dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Trương Dương rồi nói: "Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đã nói những lời hoang đường này với anh không?"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc là thật là giả tôi cũng không rõ lắm, anh một mực chắc chắn là hoang đường, còn không phải muốn che chở cho huynh đệ của anh ư, có điều Trương đại quan nhân không thừa nhận cũng không được, ở trong tay hắn hiện tại căn bản là không có chứng cớ Viên Hiếu Nông phạm tội, từ khi hắn nhận được cú điện thoại thần bí đó đã bắt đầu từng bước bị người ta dắt mũi, Trương Dương bỗng nhiên phát hiện, phiền toái sau cú điện thoại đó cũng không ngừng kéo tới, Trương đại quan nhân trước giờ cũng không là người thích bị người khác dắt mũi, chính là vì như vậy, hắn mới chủ động đi tìm Viên Hiếu Nông.
Trương Dương lạnh lùng nói: "Có phải hoang đường hay không thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết là tìm được chiếc xe đó ở Hưng Long hiệu. "
Viên Hiếu Công nói: "Tiểu Trương, anh và Nhị đệ của tôi trước đó từng có mâu thuẫn gì không?"
Trương Dương lắc đầu: "Trước khi chuyện này phát sinh, tôi không biết hắn!"
Viên Hiếu Công thở dài nói: "Anh có từng nghĩ, người gọi điện thoại này cố ý chế tạo hoang đường, khơi mào mâu thuẫn giữa anh và Hiếu Nông?"
Trương Dương nói: "Tôi ở Bắc Cảng không có kẻ thù!"
Viên Hiếu Công nghĩ thầm không có mới là lạ, ai chẳng biết Trương Dương anh chính là một kẻ chuyên gây rắc rối, đi đến đâu là gây chuyện tới đó, hiện tại không ngờ lại ở trước mặt tôi giả vờ vô tội, tưởng tôi dễ lừa vậy ư? Viên Hiếu Công nói: "Tiểu Trương à, tôi hy vọng anh phải bảo trì bình tĩnh, trăm ngàn lần đừng trúng bẫy của người khác. "
Trương Dương nói: "Viên cục, vì sao sự kiện sự kiện đều có liên quan tới Nhị đệ của anh? Lý Vượng Cửu là bạn tốt của hắn, lần này Nghiêm Kim Vượng hãm hại tôi trước đây lại là nhân viên của hắn, anh có thể giải thích giúp tôi không?"
Viên Hiếu Công nói: "Hiếu Nông có lẽ đắc tội với ai đó, hoặc là anh đắc tội với ai đó, hắn ở sau lưng cố ý chế tạo sự tình, khơi mào mâu thuẫn giữa các anh. " Nói tới đây Viên Hiếu Công bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cùng chung mối thù, ngay từ đầu y đã không muốn xé rách da mặt với Trương Dương, bối cảnh của Trương Dương y hiểu rõ, những hành động trước đây của Trương Dương y đã đã điều tra một phen rồi, không ai muốn có một kẻ địch như vậy, lần này Viên Hiếu Công vô cùng bị động, là Trương Dương chủ động tìm tới bọn họ, hiện tại nhìn thấy có cơ hội làm dịu quan hệ, Viên Hiếu Công trong lòng cũng khẽ động.
Trương Dương nói: "Nếu để tôi tìm ra tên này, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. "
Viên Hiếu Công nói: "Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm?"
Trương Dương nói: "Chuyện này rốt cuộc có phải hiểu lầm không thì chỉ có các anh mới có thể tra ra, Viên Hiếu Nông nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, rốt cuộc là ai muốn hại hắn!"
Trương Dương rời đi không lâu, Viên Hiệu Công tới nhà Nhị đệ Viên Hiếu Nông.
Viên Hiếu Nông ở khu ngoại ô phía nam Bắc Cảng có một ngôi biệt thự, trên núi Hải Đăng gần bờ biển, hải đăng sớm đã không còn, chỉ còn là một dãy biệt thự mới khai phá.
Viên Hiếu Nông nghe nói đại ca đến, vội vàng ra cửa đón, nơi này chỉ có hắn và tình nhân Lưu Điềm của hắn ở, bình thường trừ mấy huynh đệ ra thì cũng không có ai khác biết nơi này.
Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, anh tới đây làm gì? Em đang định buổi tối tới chỗ anh đây. "
Viên Hiếu Công mặt không chút thay đổi ừ một tiếng, nhìn chung quanh biệt thự xa hoa này một chút, Lưu Điềm trang điểm xinh đẹp từ trên cầu thang đi xuống, ngọt ngào gọi: "Đại ca, anh tới đấy à, mời anh ngồi, anh ăn chưa? Hay là cùng ra ngoài ăn nhé?"
Viên Hiếu Công trên mặt vẫn không nở nụ cười, y ngay cả chào hỏi Lưu Điềm cũng chẳng thèm, xoay người đi ra cửa.
Viên Hiếu Nông nhìn thấy đại ca đi rồi, trừng mắt lườm Lưu Điềm một cái, Lưu Điềm vẻ mặt vô tội, cô ta thật sự là không nghĩ ra mình có chỗ nào không phải.
Viên Hiếu Công tiến vào bên trong xe của mình, Viên Hiếu Nông không bao lâu liền đi tới, kéo cửa xe ngồi vào, cười bồi nói: "Đại ca, sao không vào ngồi? Anh ngại nữ nhân đó phiền à, để em bắt cô ta đi. "
Viên Hiếu Công khởi động khởi động, nói khẽ: "Chúng ta ra đê lớn đi dạo. "
Xe chậm rãi chạy trên đê vây quanh biển lớn, Viên Hiếu Nông có chút không yên nhìn đại ca, từ sau khi ô tô khởi động, đại ca vẫn chưa nói với hắn một câu nào.
Viên Hiếu Công điều khiển ô tô, đi xuyên qua cảng khu mới, tới vịnh Mẫu Lệ, nơi đó đã có hai chiếc ô tô đỗ ở đó, lão Tam Viên Hiếu Binh, lão Tứ Viên Hiếu Thương tất cả đã. Năm huynh đệ chỉ còn thiếu Viên Hiếu Học, Viên Hiếu Học hiện giờ đang học ở ở kinh thành, cũng là người có bằng cấp cao nhất trong các huynh đệ.
Viên Hiếu Công đỗ xe lại, dẫn ba huynh đệ đi xuống vịnh Mẫu Lệ, nhìn nước biển xa xa, gió biển rất lớn, thổi bay tóc và quần áo bọn họ.
Viên Hiếu Nông mũi có chút mẫn cảm, bị gió lạnh kích thích, hắn không nhịn được hắt xì một cái.
Viên Hiếu Công dừng chân nhặt một con hào từ dưới đất lên, rất nhỏ, sự phát triển của thành thị khiến nơi này xuất hiện những thứ hiện đại rất nhanh, mà theo đó cũng sinh ra ác hóa sinh thái, trong gió biển cũng không còn loại mùi muối trước kia nữa, thay vào đó là một loại mùi kỳ quái hỗn tạp khói dầu.
Viên Hiếu Công nói: "Ba đứa còn nhớ lúc nhỏ, tôi cơ hồ mỗi ngày đều dẫn các cậu ra biển bắt cá không?"
Viên Hiếu Nông gật đầu, nói đến ký ức ngày xưa, hắn là người nhớ rõ nhất, lúc đó trong nhà rất nghèo, để đảm bảo được no bụng, mỗi ngày đại ca đều dẫn họ ra biển bắt hải sản.
Viên Hiếu Công nói: "Cha mẹ chúng ta mất sớm, nếu không phải là năm anh em ta đồng lòng, chỉ sợ không ai sống được đến bây giờ. "
Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, không có anh thì không có bọn em. "
Viên Hiếu Công mỉm cười: "Bất cứ lúc nào, các cậu đều là cột trụ lớn nhất của tôi, các cậu còn nhớ không, có một năm, chúng ta qua đây bắt cua lông đỏ, chúng ta rất vui, chuẩn bị mang ra chợ bán đổi lấy gạo, và cặp sách cho lão ngũ đi học, nhưng chúng ta gặp đám lưu manh Lưu Xuyên, hơn mười đứa bọn chúng cướp đồ của chúng ta. "
*****
Ba huynh đệ đồng thời gật đầu.
Viên Hiếu Công cười nói: "Lão ngũ nhỏ nhất, tôi mười chín tuổi, lão Tứ mới chín tuổi, bốn huynh đệ chúng ta đối mặt với mười lăm cái người vạm vỡ, các cậu còn nhớ không, là ai lao lên trước đầu tiên?"
Mấy huynh đệ đều không nói gì, lại hướng ánh mắt về phía Viên Hiếu Binh, Viên Hiếu Công nói: "Lão Tam mới mười bốn tuổi, tôi còn chưa quyết định động thủ thì hắn đã là người đầu tiên xông lên, tay cầm đá nện vào đầu Lưu Xuyên, nhưng đầu Lưu Xuyên ngay cả da cũng không rách!"
Viên Hiếu Binh có chút ngại ngùng cười nói: "Em chỉ nhớ đại ca có dạy là bắt giặc trước tiên phải bắt vui, lúc lao ra thì rất máu, nhưng lúc thật sự ra tay thì đột nhiên chùn tay, nếu không thì lúc đó có thể đập ngã Lưu Xuyên rồi, những người khác khẳng định cũng sẽ sợ hãi. "
Viên Hiếu Công nói: "Đứa nhỏ mười bốn tuổi đã đủ độc rồi!"
"Tôi bảo lão tử chạy đi cầu cứu, lão tứ quay người chạy ngay! Tôi cầm xẻng lao tới, đập cho đầu Lưu Xuyên nở hoa!" Viên Hiếu Công quay sang Viên Hiệu Nông, nói: "Khi tôi lão lên, lão Tam so với tôi còn lên nhanh hơn, lão nhị nhớ lúc đó cậu đang làm gì không?"
Viên Hiệu Nông vẻ mặt xấu hổ gãi gãi đầu.
Viên Hiếu Công cười nói: "Cậu cầm giỏ cua mà chúng ta bắt được bỏ chạy, chạy chưa được mấy bước thì bị người ta đuổi kịp, bọn chúng muốn cướp cua trong tay cậu, cậu lập tức phát điên, cắn vào tai Chu Xuân Sinh. "
Viên Hiếu Binh cười ha ha nói: "Nhị ca của em chịu đòn thì được nhưng không thể chịu người khác giật đồ. "
Viên Hiếu Công nói: "Nhưng ba huynh đệ chúng ta sao có thể đánh thắng được mười lăm cái người bọn họ?"
Mấy huynh đệ nhìn bãi biển quen thuộc này, đôi mắt bỗng nhiên đều có chút đỏ lên.
Viên Hiếu Công quay sang Viên Hiếu Thương, nói: "Cua của chúng ta bị cướp rồi, bọn họ vây quanh đánh chúng ta, vào lúc này, lão Tứ tới, hắn không gọi được cứu binh, chỉ gọi tới lão ngũ, hai huynh đệ mỗi người trong tay cầm một con dao, một đứa mười tuổi một đứa chín tuổi, hai đứa vừa khóc vừa cầu dao lao tới, lão ngũ bị người ta một cước đá văng, lão Tứ nổi điên cầm dao chém lung tung, nhưng một đứa nhỏ như nó không thể thay đổi được chiến cuộc, các cậu còn nhớ lúc đó nó làm gì không?"
Viên Hiếu Công vuốt vai Viên Hiếu Thương: "Nó dùng dao kề lên cổ mình, nó nói với đám người đó, nếu ai còn dám đánh huynh đệ nó, nó sẽ một đao cắt đứt cổ mình!"
Bốn anh em lúc này đã lệ nóng doanh tròng, Viên Hiếu Thương rơi lệ nói: "Đại ca, anh đừng nói nữa!"
Viên Hiếu Công lắc đầu nói: "Phải nói! Tôi cần phải nói, tôi nói với các cậu những điều này, không phải là muốn các cậu nhớ lại những ngày tháng khổ sở, mà là muốn các cậu nhớ rằng, chúng ta mãi mãi là huynh đệ, chỉ cần huynh đệ chúng ta đồng lòng, không có cửa ải nào là chúng ta không qua được!"
Viên Hiếu Thương nắm chặt tay đại ca, rất nhanh Viên Hiếu Binh và Viên Hiệu Nông cũng gia nhập, bốn anh em nắm chặt tay nhau, Viên Hiếu Công nói: "Cho tới bây giờ, đám người đó Lưu Xuyên nhắc tới lão Tứ đều giơ ngón tay cái lên, cua bọn họ cũng không lấy một con nào, bởi vì họ không dám đụng tới đồ của chúng ta, bởi vì bọn họ biết, nếu như chỉ cướp một món đồ của chúng ta, cái đợi bọn họ là một ác mộng đáng sợ. "
Viên Hiếu Công nói: "Chỉ chớp mắt đã ba mươi năm qua rồi, các cậu đều lớn rồi, nhưng trong mắt tôi, các cậu vẫn chỉ là trẻ con, lão Nhị, cậu vẫn thích chiếm những cái tiện nghi nhỏ, có biết sau lưng chúng ta họ nói gì cậu không? Nói là ý thức nông dân cá thể!"
Viên Hiếu Nông mở to hai mắt nhìn, tuy rằng trong mắt vẫn còn ánh lệ, nhưng hắn tức giận nhìn hai huynh đệ Viên Hiếu Binh, Viên Hiếu Thương: "Có tin tôi về sẽ tẩn cho hai cậu một trận không!" Nói xong chính hắn cũng không nhịn được cười.
Viên Hiếu Công nhặt một con hào từ dưới đất lên, đặt ở lòng bàn tay rồi nói khẽ: "Chuyện quá khứ vĩnh viễn không thể quay lại, con đường mà chúng ta đã chon, nhất quyết phải đi tiếp. Lão Nhị, mấy năm nay, cậu buôn bán lời không ít tiền, nhưng lòng dạ của cậu không hề bởi vì tài phú tích lũy được mà trở nên rộng rãi hơn, ánh mắt lại bởi vậy mà trở nên càng lúc càng thiển cận, tôi thường xuyên nói với cậu, tiền vĩnh viễn kiếm không hết, mấy ngày nay tôi thường xuyên suy nghĩ, trước đây khi chúng ta ăn bữa nay lo bữa mai, lại không có gì phiền não, sống rất khoái hoạt, hiện tại các cậu có tiền, tôi có địa vị, nhưng tôi vẫn không tìm thấy được cảm giác hạnh phúc trước đây, các cậu nói xem là vì sao?"
Mấy huynh đệ không nói gì, bởi vì bọn họ không biết trả lời như thế nào.
Viên Hiếu Công nhìn bờ biển ở phương xa, hồi lâu mới: "Bởi vì chúng ta đã quên mình rốt cuộc muốn sống như thế nào. "
Vẫn không ai trả lời y, chỉ có tiếng sóng biển đáp lại.
Viên Hiếu Công nói: "Lão Nhị. Nghiêm Kim Vượng rốt cuộc là sao?"
Viên Hiệu Nông nghe thấy đại ca cuối cùng cũng hỏi tới chuyện này, hắn nói khẽ: "Chuyện này em thực sự không rõ lắm, em thừa nhận em rất hận họ Trương, nhưng lão Tam và lão Tứ đều khuyên em, em cũng một mực nén giận, em không làm chuyện gì nhắm vào hắn cả, đều là hắn cứ gây hấn em!"
Viên Hiếu Công nói: "Em có nghĩ tới Trương Dương vì sao cứ tìm cậu không?"
Viên Hiệu Nông lớn tiếng nói: "Em sao biết được? Có lẽ hắn vốn chính là một con chó điên. Thấy ai cũng cắn!"
Viên Hiếu Công nói: "Tôi tuy rằng không hỏi đến sinh ý của cậu, nhưng chủ nhân của Hưng Long hiệu rốt cuộc là ai Như vậy chuyện đơn giản Như vậy cậu cho rằng tôi không biết ư?"
Viên Hiệu Nông sắc mặt thay đổi: "Đại... Đại ca.. em... "
Viên Hiếu Công lắc đầu: "Các cậu làm gì, là lựa chọn của các cậu, thân đại ca của các cậu, tôi cũng không thể hỏi đến, tôi không muốn nhận được gì từ chỗ các cậu cả. Tôi chỉ muốn các cậu bình an, tôi không hy vọng nhìn thấy có một ngày, ai đó trong số các cậu sẽ phơi thây đầu đường, tôi chỉ muốn các cậu bình an... "
"Đại ca!" ba huynh đệ đồng thời thốt lên.
Viên Hiếu Công nói: "Người thực sự khiến tôi yên tâm chỉ có lão ngũ, hắn tuy rằng không kiếm nhiều tiền bằng các anh, nhưng hắn sống rất ổn định, trong lòng lão tứ cũng vậy, hắn hiểu được nông sâu, lão tam khi còn nhỏ là xung động nhất. Hiện tại tính tình ngược lại trở nên kiên định vững vàng hơn, lão Nhị, cậu thì giống một đứa nhỏ nhất, làm người phải hiểu được chừng mực, tiền nào nên kiếm, tiền nào không nên kiếm, cậu nhất định phải nhất định phải phân rõ, nếu không có chuyện của Hưng Long hiệu, Trương Dương vì sao tìm tới cậu?"
Viên Hiệu Nông cúi đầu. Hắn tự biết mình đuối lý. Cũng không dám nói câu nào.
Viên Hiếu Công nói: "Kiếm tiền cậu không được, chơi gái cũng cũng không được. Một nữ tử phong trần đáng để cậu bỏ cái giá lớn như vậy ư? Biệt thự Mấy trăm vạn để nuôi nữ nhân này, người khác là kim ốc tàng kiều, cậu là kim ốc tàng gà!"
Viên Hiếu Thương và Viên Hiếu Binh nghe thấy đại ca nói ra những lời này, suýt nữa thì bật cười thành tiếng, hai huynh đệ đối với phẩm vị của lão Nhị đồng dạng cũng không dám khen tặng
Di động của Viên Hiếu Công lúc này đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, sau khi nghe xong vẻ mặt lộ ra vẻ thoải mái một chút, sau khi dập máy, y nói khẽ: "Lý Vượng Cửu tự sát rồi!"
"Gì cơ?" Viên Hiệu Nông cả kinh nói, mắt hắn lập tức có chút đỏ lên: "Sao lại vậy? Ngày hôm qua hắn vẫn yên lành mà... vì sao?"
Viên Hiếu Công bình tĩnh nhìn Viên Hiệu Nông: "Hắn chết chưa chắc đã không phải là chuyện tốt!"
Trong mắt toát ra ánh mắt kinh ngạc, hắn bỗng nhiên ý thức được gì đó.
Viên Hiếu Công xoay người đi về phía xe của y: "ba đứa các cậu nói chuyện đi, tôi về nhà trước, chị các cậu còn chờ tôi về ăn cơm. "
Đợi cho xe cảnh sát của Viên Hiếu Công đi xa rồi, Viên Hiệu Nông che đầu chậm rãi ngồi xổm trên bãi biển, Viên Hiếu Thương đi tới, nhìn thấy hắn không ngờ rơi lệ, Viên Hiệu Nông nức nở nói: "Ma Cửu theo tôi hơn mười năm, nhưng giờ đã chết rồi... hắn không bán đứng tôi.. hắn căn bản sẽ không bán đứng tôi? Vì sao? Vì sao?"
Viên Hiếu Binh nói: "Nhị ca, đại ca nói đúng đấy, hắn chết là chuyện tốt. "
"Ma Cửu là huynh đệ tốt nhất của tôi, vì sao phải làm như vậy?"
Viên Hiếu Thương lắc đầu, lạnh lùng nói: "Trừ chúng tôi ra, anh không có huynh đệ nào khác!" Nói xong câu đó, Viên Hiếu Thương cũng xoay người đi về phía đê.
Viên Hiếu Binh thở dài, vỗ vỗ bả vai Viên Hiệu Nông: "Nhị ca, đi thôi!"
Nhìn thấy Kiều Mộng Viện một mình đi tới, Trương đại quan nhân không khỏi có chút ngạc nhiên: "Thì Duy đâu?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cô ta lâm thời thay đổi chủ ý, cùng bọn Quách Chí Giang tới Giang Thành rồi. "
Trương Dương gật đầu, hắn có chút gian nan đi tới ghế sau ngồi, Kiều Mộng Viện ngồi ở ghế phụ, quay người lại nói: "Xe của tôi đâu?"
Trương đại quan nhân có chút xấu hổ cười nói: "Lại lại bị người ta trộm đi rồi!"
Kiều Mộng Viện ngây ra một thoáng, lập tức lại bật cười.
Trương đại quan nhân bị nụ cười của cô ta khiến cho ngây dại, hắn vẻ mặt đau khổ nói: "Cô cười cái gì? xe mất có phải là chuyện gì hay đâu.
Kiều Mộng Viện nói: "Anh làm ra một đống việc lớn như vậy, đế cuối cùng vẫn mất, thôi, mất thì thôi, không sao. "
Trương Dương nói: "Cô nói dễ nghe nhỉ, nhưng trong lòng tôi áy náy lắm. "
Kiều Mộng Viện nói: "Có gì mà phải áy náy, xe cũng không phải là anh trộm đi, anh đã tìm về một lần rồi, hiện tại lại mất, chỉ là quay trở lại khởi điểm, không có gì, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi. "
Trương Dương nói: "Lần này định ở lại Bắc Cảng bao lâu?"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh không biết tôi vì sao tới đây à?"
*****
Trương đại quan nhân lắc đầu, hắn vẫn cho rằng Kiều Mộng Viện tới đây để du lịch, chẳng lẽ trừ du lịch ra, cô ta còn ôm mục đích khảo sát? Trương Dương hỏi thử: "Chẳng lẽ, cô lại muốn làm ăn? Muốn đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải chúng tôi?"
Kiều Mộng Viện nói: "Tạm thời sẽ không, trong khoảng thời gian này, tôi triệt để rời khỏi sinh ý, đúng là lần rời bỏ này tôi mới nhận thức được cái gì đáng quý. "
Trương Dương nói: "Cái gì mới là đáng quý nhất?"
Kiều Mộng Viện nói: "Tự do!"
"Tục! quá tục! Mộng Viện, đáp án này thực sự khiến tôi thất vọng, Hổ tử, anh cho rằng cái gì là đáng quý nhất?"
Chu Sơn Hổ nói: "Sinh mệnh là đáng quý nhất, tình yêu còn cao hơn, nếu là tự do, hai cái đều có thể bỏ!"
Kiều Mộng Viện bật cười khanh khách: "Có nghe hay không, quan điểm của tôi và Hổ tử giống nhau. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Không phải đâu, trong mắt hắn chỉ có Lưu Hi Đình, hiện tại tình yêu mới là số một. "
Chu Sơn Hổ nói: "Không phải đâu, bí thư Trương, trong lòng tôi anh thủy chung là số một, tôi nếu vì tình yêu thì cũng không theo bước anh tới Tân Hải. "
Trương Dương từ phía sau vỗ vỗ bả vai Chu Sơn Hổ tỏ vẻ cảm tạ, sau đó ghé sát vào Kiều Mộng Viện nói: "Cô tới giờ vẫn chưa nói cho tôi biết, đến Tân Hải là để làm gì?" Thằng cha này từ đáy lòng vô cùng hy vọng Kiều Mộng Viện nói ra hai chữ vì anh, nhưng hắn cũng hiểu rõ, căn bản là không thể, huống chi trong xe còn có cái bóng đèn Chu Sơn Hổ này.
Kiều Mộng Viện nói: "Tiểu yêu gọi điện thoại cho tôi, cuối tuần cô ta sẽ đến Bắc Cảng, hai chị em tôi hẹn gặp mặt ở đây. "
Trương đại quan nhân giờ mới biết An Ngữ Thần cũng gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, biết hắn và tiểu yêu có con trai chỉ có Trần Tuyết, Kiều Mộng Viện chắc hoàn toàn không biết gì cả về chuyện này. Nhớ tới sắp được nhìn thấy An Ngữ Thần, hai người có thể ôn lại mộng xưa, trong lòng Trương đại quan nhân không khỏi ấm áp.
Lúc này Trình Diễm Đông gọi điện thoại tới, giọng nói của hắn lộ ra vẻ nôn nóng: "Bí thư Trương, đã xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì. "
"Lý Vượng Cửu tự sát!"
Trương Dương rõ ràng ngây ra đó, Lý Vượng Cửu có lẽ là người duy nhất có thể chứng minh Viên Hiệu Nông chính là chủ nhân chân chính của Hưng Long hiệu, cái chết của hắn triệt để khiến chuyện Hưng Long hiệu bị gián đoạn điều tra, có thể đoán được tất cả trách nhiệm đều sẽ do hắn gánh vác. Trương Dương bất giác liên tưởng đến Triệu Kim Khoa, hai người không liên quan nhau giờ bị hắn liên hệ lại, kết cục của bọn họ tương tự như nhau.
Trương Dương trầm mặc một hồi lâu rồi nói khẽ: "Biết rồi!"
Trước khi tới trung tâm hành chính Tân Hải, Thường Hải Thiên và Thường Hải Tâm đã chờ trước cửa, Kiều Mộng Viện xuống xe, Thường Hải Tâm liền chạy tới đó, hai người thân thiết ôm nhau, lại nghe thấy giọng nói của Cao Liêm Minh: "Chị Mộng Viện! Tôi cũng muốn!"
Cao Liêm Minh mặc một thân cảnh phục vui vẻ chạy tới, không đợi tới gần Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân chống gậy cản đường hắn.
Cao Liêm Minh nhìn Trương Dương cười nói: "Bí thư Trương, hôm nay đây là tạo hình gì vậy? Chống cả gậy văn minh!"
Trương đại quan nhân trên mặt không hề tươi cười: "Nhìn bộ dạng của anh kìa, anh là cảnh sát cơ mà, trông cứ như một tên lưu manh ấy, làm mất mặt mình thì kệ anh, nhưng đừng bôi nhọ hình tượng cảnh sát Tân Hải."
Cao Liêm Minh giờ mới phát hiện tâm tình của bí thư Trương không tốt lắm, nghĩ thầm tôi có trêu gì anh đâu, tôi tránh anh còn không kịp nữa là? Miệng nhỏ giọng than thở: "Có cần vậy không!"
" Anh nói gì?" Trương đại quan nhân quát.
Đối với Trương đại quan nhân mà nói, đây là một ngày nửa vui nửa buồn, chuyện xảy ra liên tiếp khiến hắn ý thức được nước Bắc Cảng rất sâu, so với dự đoán của hắn thì còn rất sâu hơn nhiều, hắn cuối cùng cũng minh bạch Lưu Diễm Hồng vì sao muốn áp dụng cách thả dây dài câu cá lớn, những đối thủ ẩn núp trong bóng tối thực sự là quá cảnh giác, hơi có chút gió thổi cỏ lay thì lập tức liền chặt đứt tất cả manh mối có thể truy tra, cơ hồ mỗi người đều cảm thấy tình tự của Trương Dương rất xấu.
Thường Hải Thiên cười nói: "Sao?Vẫn vì chuyện của tổ công tácmà phiền lòng à?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Bọn họ thì tính là?? Một đám hề nhảy nhót mà thôi. "
Thường Hải Thiên nói: "Quy hoạch bước đầu của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã hoàn thành, ngày mai tôi sẽ đưa tới cho anh. "
Trương Dương gật đầu, nhìn Tân Hải đèn đuốc mới lên, hắn bất giác nhớ tới khi mình vừa tới đây, khi đó tòa thị trấn này hơn phân nửa đường xá bị chìm trong bóng tối, thông qua xây dựng trong khoảng thời gian này, cải tạo đèn đường nội thành đã cơ bản được hoàn thành, công trình lượng hóa cửa hàng hai bên đường cũng đang tiến hành, tất cả đều đang lặng lẽ thay đổi, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được mình nên kiên nhẫn hơn.
Trên trời nổi lên mưa bụi mát mẻ, Cao Liêm Minh nói: "Trời mưa!"
Thường Hải Tâm ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời tối đen: "Còn tới làng chài hải đảo không?"
Trương Dương cười nói: "Đi, Mộng Viện là khách quý của chúng ta, để cô ấy nếm thử hải sản của Tân Hải. "
Kiều Mộng Viện nói: "Trời mưa rồi, hay là tới chỗ nào gần thôi, nếu mưa to thì phiền lắm. "
Thường Hải Tâm nói: "Tới nhà khách huyện ủy đi, hải sản nướng của sư phó Lý cũng ngon lắm. " Cô ta nhìn thoáng qua Trương Dương rồi nói: "Bí thư Trương, anh không phải trên đùi có thương tích ư? Mấy ngày này không thích hợp ăn hải sản đâu. " Cô ta cân nhắc vô cùng chu đáo cho tình lang.
Trương Dương gật đầu nói: "Được, cứ vậy đi, lát nữa an bài cho Mộng Viện ở nhà khách. "
Thường Hải Tâm nói: "Như vậy sao được, tôi đã thu xếp xong rồi, chị Mộng Viện ở với tôi, chúng tôi vừa hay có thời gian tâm sự. "
Kiều Mộng Viện thân thiết nắm tay cô ta: "Vậy cứ quyết định thế đi!"
Trương đại quan nhân cười cười, bảo Chu Sơn Hổ đưa Thường Hải Tâm và Kiều Mộng Viện về trước, hắn và Cao Liêm Minh lên ô tô của Thường Hải Thiên, Cao Liêm Minh vừa lên xe liền oán giận nói: "Tôi nói này anh Trương, biết trong lòng anh mấy ngày hôm nay không vui, nhưng cũng đừng có trút giận lên người huynh đệ chứ?"
Trương Dương nói: "Tôi sao mà không vui? Tâm tình của tôi rất tốt!"
Cao Liêm Minh cười nhạt nói: "Anh lừa ai hả? Anh và Trình Diễm Đông gây náo loạn ở Bắc Cảng, kết quả chọc giận đám lãnh đạo đó của Bắc Cảng!"
Trương Dương vừa nghe thằng cha này nói như vậy, lập tức liên tưởng đến tới Cao Trọng Hòa, ông già gã, xem ra chuyện này tám chín phần mười đã truyền tới tai thính trưởng thính công an Cao Trọng Hòa rồi. Trương Dương nói: "Chút chuyện to bằng cái rắm sao có thể ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, anh quá coi thường tôi rồi. "
Cao Liêm Minh nói: "Tôi nghe nói Trình Diễm Đông bị xử phạt. "
Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh nghe ai nói?"
Cao Liêm Minh cười nói: "Bên trong cục công an ai chẳng biết!"
Trương Dương nói: "Cha anh biết không?"
Cao Liêm Minh nói: "Biết!"
"Hắn nói thế nào?"
Cao Liêm Minh nói: "Chẳng nói gì cả, sau cùng chỉ phun ra một câu, nói hệ thống công an Bắc Cảng loạn quá!" Gã ghé mặt vào sát Trương Dương: "Anh à, chuyện này không thể nhịn được, phía Bắc Cảng làm như vậy, rõ ràng là muốn tát vào mặt anh, anh không thể nào chịu thua được!"
Thường Hải Thiên Phụ trách lái xe không nhịn được liền bật cười, hắn cười mắng: "Cao Liêm Minh, anh đúng là không phải hạng tốt lành gì, rõ ràng là đang muốn khích bác nhau mà!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Anh giờ mới biết à, làm luật sư đâu có kẻ nào tốt?"
Cao Liêm Minh nói: "Tôi bảo này, hai anh đừng có thành kiến với luật sư như vậy, mà cũng bởi vậy nên tôi đã có dự tính chính xác, tôi không làm luật sư nữa, tôi hiện tại là công an, cảnh sát nhân dân. "
Trương đại quan nhân nói: "Liêm Minh à, anh đừng có mở miệng ra là anh này anh nọ nữa. "
Cao Liêm Minh nói: "Sao? Khinh thưởng một gã cảnh sát nho nhỏ như tôi à, không coi tôi là huynh đệ ư?"
Trương Dương nói: "Anh có thật lòng coi tôi như anh em không?"
Cao Liêm Minh nói: "nói thừa, tôi coi anh như anh ruột của tôi vậy! Nếu không tôi ngay cả cha mẹ ở Đông Giang cũng mặc, chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc cùng phấn đấu với anh?"
Trương đại quan nhân tựa hồ có chút cảm động, ôm bả vai Cao Liêm Minh nói: "Huynh đệ, đúng là hảo huynh đệ của tôi, hiện tại anh của anh gặp ủy khuất, người làm huynh đệ như anh có phải là nên giúp tôi trút giận không?"
Thường Hải Thiên phá lên cười, Trương Dương đây là đang lập bẫy lừa Cao Liêm Minh chui vào, Cao Liêm Minh nhất thời không cẩn thận quả nhiên chui vào rồi.
Cao Liêm Minh cũng đã hiểu ra, mặt mày sầu khổ nói: "Người anh em, đừng chơi tôi mà!"
Trương Dương nói: "Huynh đệ à, tôi chính là bản thân phải chịu ủy khuất cũng không thể để cho anh phải chịu ủy khuất đúng không? Nhưng chuyện của Tân Hải này, đánh vào mặt tôi cũng chính là đánh vào mặt anh, tôi mất mặt thì anh trong lòng cũng không dễ chịu gì đúng không?"
Cao Liêm Minh nói: "Bí thư Trương, anh nói rõ ra đi, anh muốn tôi làm gì?" Thằng cha này không dám gọi anh em nữa, anh em cũng không phải là gọi không.
Trương Dương tươi cười.
Cao Liêm Minh dè dặt nói: "Anh chắc không phải muốn lão gia tử nhà tôi giúp anh trút giận chứ?"
Trương Dương nói: "Anh đừng lo, chuyện qua giới hạn tôi không làm đâu, cái đó, nếu thật sự ra tay giáo huấn người khác, tôi sẽ tự mình xuất thủ, đâu cần phiền tới đại giá của chú Cao, Trình Diễm Đông là người được ông ấy thích, lúc trước suýt nữa được ông ấy mang tới thính tỉnh, hiện tại đám lãnh đạo Bắc Cảng xử phạt Trình Diễm Đông, chẳng những đánh vào mặt tôi, rõ ràng là không nể mặt chú Cao, là nói tầm mắt của chú ấy có vấn đề. "
← Ch. 0991 | Ch. 0993 → |