← Ch.0994 | Ch.0996 → |
Kì Sơn và Trương Dương cùng nhau tới bãi đỗ xe, Kì Sơn chỉ chỉ vào ô tô của mình, nói: "Tôi đưa anh!"
Trương Dương cười nói: "Không cần, anh sống ở vương miện mà, tẹo nữa tôi bảo lái xe tới đón tôi, đúng rồi, chúng ta đi dạo chút đi, tôi muốn hỏi anh mấy câu. "
Kì Sơn gật đầu, có một số lời tốt nhất vẫn phải nói rõ ràng.
Hai người rời khỏi vương miện, đi về phía đường lớn của Tân Hải, dọc theo đường lớn đi về phía nam, Kì Sơn nói: "Tôi và Viên Hiếu Thương hợp tác sinh ý thuỷ sản, quan hệ luôn rất tốt, hắn biết giao tình của chúng ta, cho nên đề xuất muốn tôi an bài cho các anh gặp mặt. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Viên Hiếu Thương này rất không đơn giản!"
Kì Sơn nói: "Rất thông minh, rất có đầu óc làm ăn, nhưng làm việc cũng rất nguyên tắc, trong năm huynh đệ bọn họ thì Viên Hiếu Thương là người thành công nhất trong kinh thương. "
Trương Dương nói: "Tôi đã gặp ba người còn lại, Viên Hiếu Thương này lưu lại ấn tượng sâu nhất cho tôi, hắn so với nhị ca của hắn thì khôn khéo hơn nhiều. "
Kì Sơn nói: "Chuyện giữa các anh tôi cũng nghe nói, Viên Hiếu Thương cũng không muốn làm kẻ địch với anh!" Nói tới đây Kì Sơn không nhịn được liền bật cười: "Thật ra chuyện giữa các anh không tới lượt tôi chen vào. "
Trương Dương cười nói: "Anh đã xen vào rồi. "
Kì Sơn nói: "Tôi rất ít làm người trung gian. "
Trương Dương đứng ở cạnh lan can, nhìn mặt biển bị màn đêm bao phủ ở phương xa, nghe từng đợt tiếng sóng, mỉm cười nói: "Thật ra trong lòng tôi rất minh bạch, Viên Hiếu Nông không muốn chọc vào tôi, sau lưng nhất định có người đang xúi giục, muốn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và mấy huynh đệ Viên gia. "
Kì Sơn nói: "Với tầm mắt của anh thì không thể không nhìn rõ chuyện này. "
Trương Dương nói: "Đầu óc của Viên Hiếu Nông không linh hoạt, nhưng Viên Hiếu Thương này rất lợi hại, tạo cho tôi cảm giác rất tà, hắn đối với nghiên cứu pháp luật có phải rất kỹ không?"
Kì Sơn gật đầu nói: "Tôi tuyệt đối không khoa trương, hắn nếu như đi làm luật sư thì nhất định sẽ rất xuất sắc. "
Trương Dương nói: "Thiên Nhai có phải của hắn không?"
Kì Sơn cười nói: "Tôi không biết, thật ra một người có năng lực nắm trong tay mạch máu xí nghiệp, xí nghiệp này lấy tên hắn hay không cũng không quan trọng. "
Trương Dương bật cười ha ha: "Kì Sơn, tôi bỗng nhiên phát hiện trên đời này không chỉ có anh là người thông minh. "
Kì Sơn ý vị thâm trường nói: "Người thông minh đều sẽ không lựa chọn đấu với anh!"
Trương Dương nói: "Sai, người thông minh sẽ không lựa chọn đối kháng với pháp luật và quốc gia. "
Kì Sơn nói: "Quy tắc trên quan trường thì tôi không hiểu, nhưng trong buôn bán cũng có nguyên tắc, phiêu lưu càng lớn thì lợi nhuận càng lớn, cho nên rất nhiều người sẽ làm ra một số chuyện ngoài rìa pháp luật, người cao minh chân chính sẽ không để pháp luật tóm được bím tóc. "
Trương Dương nói: "Tôi biết loại người như vậy không phải là ít, nhưng có câu châm ngôn rất đúng, thường đứng bên bờ sông làm gì có chuyện không ướt giày? Đi ở bên mép, chỉ hơi không cẩn thận chút là sẽ rơi xuống, vạn nhất ngã xuống tan xương nát thịt thì hối hận cũng muộn rồi. "
Kì Sơn nói: "Quan trường thật ra hung hiểm hơn nhiều so với thương trường, cho nên tôi vẫn cho rằng lá gan của anh lớn hơn tôi. "
Trương Dương cười nói: "Hai ngày trước có người ở hải vực gần Bạch đảo phục kích tôi, tôi trúng một phát súng!"
Kì Sơn quan tâm nói: "Anh có sao không?"
Trương Dương nói: "Nếu có sao thì tôi hiện tại sao có thể yên lành đứng đây nói chuyện với anh? Lúc ấy thuyền lão đại chở tôi tới Bạch đảo từng là nhân viên của Viên Hiệu Nông. "
Kì Sơn lẳng lặng nhìn Trương Dương: "Cho nên anh hoài nghi chuyện này có liên quan tới Viên Hiệu Nông? Hoài nghi là hắn bố trí phục kích anh?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Chính là bởi vì chuyện này, tôi mới chính thức minh bạch có người muốn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và huynh đệ Viên gia. "
Kì Sơn nói: "Tôi chỉ biết là anh và Viên Hiệu Nông xảy ra chút xích mích, không biết chuyện người phục kích anh, Viên Hiếu Thương không hề nhắc tới với tôi. "
Trương Dương nói: "Tôi dám nói người ở sau lưng chọc ngoáy có tám chín phần mười là kẻ địch của Viên Hiệu Nông, có lẽ là đối thủ trong làm ăn của hắn. "
Kì Sơn nói: "Theo như lời anh nói thì rất có thể. "
Trương Dương nói: "Tôi thậm chí cho rằng bất kể là Viên Hiếu Thương và Viên Hiệu Nông có thể đều đã nghĩ ra người này là ai, cho nên bọn họ mới có thể dễ dàng bỏ qua tất cả những chuyện mà tôi đã làm với họ, chủ động cầu hòa với tôi. "
Kì Sơn cười nói: "Anh hy vọng thông qua tôi để thuật lại những lời này cho Viên Hiếu Thương ư?"
Trương Dương nói: "Với anh mà nói, thì không sợ anh báo tin cho hắn. "
Kì Sơn nói: "Tôi thủy chung cho rằng giữa quan và thương không nên có quan hệ đối địch. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Vậy thì nên là gì?"
Kì Sơn nói: "Trung Quốc có câu châm ngôn rất kinh điển, đồng hành là oan gia, mới nghe thì chẳng có gì kinh diễm, nhưng ngẫm kỹ lại thì anh sẽ cảm thấy câu này rất có đạo lý, cừu nhân của quan viên vĩnh viễn là quan viên, đối thủ của thương nhân chính là thương nhân, tuy rằng bọn họ đều theo đuổi một lợi ích, nhưng thương nhân theo đuổi lợi ích kinh tế, quan viên theo đuổi lợi ích chính trị, mà một số quan viên không chỉ là theo đuổi lợi ích chính trị mà còn có thể cả lợi ích kinh tế, chính là sự theo đuổi đối với lợi ích kinh tế nên mới sinh ra quan thương cấu kết, cấu kết với nhau làm việc xấu, tiến tới sinh ra hủ bại, nhưng dù là vậy, giữa quan và thương vẫn không phải là quan hệ đối lập. Trừ phi một quan viên thèm muốn phần lợi ích kinh tế đó trong tay thương nhân, giữa bọn họ mới có thể sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết. "
Trương đại quan nhân cẩn thận nghiền ngẫm những lời này của Kì Sơn, thực sự cảm thấy Kì Sơn đối với quan hệ giữa quan và thương lý giải đến một trình tự cực kỳ thấu triệt, Trương Dương nói: "Anh giống như đang khuyên tôi từ bỏ cừu thị đối với huynh đệ Viên gia. "
Kì Sơn mỉm cười nói: "Tôi chỉ là luận sự, ân oán giữa anh và bọn họ không liên can tới tôi, tôi là thương, anh là quan, lợi ích mà chúng ta theo đuổi bất đồng, chúng tôi và anh vĩnh viễn sẽ không có mâu thuẫn!"
Sau khi Trương Dương và Kì Sơn chia tay, hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ bảo gã tới đón mình, nhưng hắn còn chưa bấm xong số thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng gầm rú, Trương đại quan nhân quay đầu lại, liền thấy Tang Bối Bối lái một chiếc mô tô đi tới trước mặt mình.
Trương Dương không khỏi có chút tò mò có chút tò mò nhìn Tang Bối Bối, Tang Bối Bối cởi mũ, lắc đầu, con mắt sáng ngời cười khanh khách nhìn hắn: "Sao? Mới vài ngày không gặp đã quên tôi rồi à?"
Trương đại quan nhân vẻ mặt cười xấu xa nói: "Không phải đã boa cho cô rồi ư? Cô còn đi theo tôi làm gì?"
Tang Bối Bối nói: "Ít nói nhảm thôi, lên xe!"
Trương Dương lên xe máy của cô ta, tất nhiên là ôm eo cô ta, Tang Bối Bối đưa cho hắn một cái mũ bảo hiểm, Trương đại quan nhân đội lên, Tang Bối Bối đạp ga, xe máy đột nhiên vọt đi, Trương đại quan nhân lắp bắp kinh hãi, thân thể theo quán tính ngửa ra sau, sao đó vội vàng ôm lấy Tang Bối Bối, tay không cẩn thận đụng tới bộ ngực co dãn kinh người của Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối mặt nóng lên, trong mắt cô ta, thằng cha này chính là cố ý chiếm tiện nghi của mình.
Xe máy đi trong nhõ ngách, không bao lâu thì tới một con phố ở bên cạnh chợ hải sản đêm ngoại ô phía bắc, Tang Bối Bối đỗ xe lại, cởi mũ rồi quay sang Trương Dương, trợn trừng mắt nói: "Anh ôm đủ chưa?"
Trương đại quan nhân lúc này mới có phản ứng, ngượng ngùng buông ra: "Cái đó... ngại quá... tôi tưởng vẫn chưa tới... " Hắn cũng cởi mũ ra đưa cho Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối treo mũ lên xe, chỉ chỉ vào tấm biển Hải Yến cách đó không xa: "Tôi mời anh ăn hải sản!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Sao hay vậy, thôi để tôi mời. "
Tang Bối Bối nói: "Hôm nay tôi gặp một tên coi tiền như rác, cho tôi một ngàn đồng tiền boa!"
Trương đại quan nhân lập tức không còn gì đẻ nói, tên coi tiền như rác đó rõ ràng là mình mà. Có điều da mặt của thằng cha này cũng không phải là dày bình thường: "Có gì đâu, cô phục vụ tốt thì cũng phải có hồi báo chứ. "
Tang Bối Bối không khỏi nhớ tới bộ dạng đáng khinh của thằng cha này khi giở trò với mình ở Thiên Nhai, không khỏi lại trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh vừa rồi cũng hạ lưu lắm, về sau đừng có nói với ai anh là cán bộ đảng viên. "
Hai người tìm một cái bàn hẻo lánh rồi ngồi xuống. Tang Bối Bối gọi vài món thức ăn.
Trương đại quan nhân nhìn Tang Bối Bối từ trên xuống dưới
"Nhìn cái gì? Anh chưa từng gặp tôi bao giờ à?"
Trương Dương nói: "Quái nhỉ, cô nói xem, tôi sao mỗi lần gặp cô đều thấy cô như là một người khác, vừa rồi ở Thiên Nhai, cô thanh thuần như cô em hàng xóm, sao giờ lại giống như thái muội xã hội đen vậy?"
Tang Bối Bối nói: "Tôi á, là giống tắc kè hoa. "
Trương Dương nói: "Quả thực có chút sắc!"
Tang Bối Bối hắt: "Cũng không sắc như anh! Tôi còn chưa tính sổ với anh, vừa rồi anh làm cái trò gì thế? Anh sờ tôi làm gì?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Không phải là diễn trò ư? Đến loại địa phương đó tôi nếu không nước chảy bèo trôi thì người khác khẳng định sẽ thấy cô có vấn đề. Tôi sờ cô là để bảo hộ cô. "
Tang Bối Bối nói: "Không ngờ anh đùa giỡn với tôi kiểu lưu manh như vậy, nhưng tôi vẫn phải nói cám ơn!"
"Không cần!"
"Bí thư Trương, da mặt của anh đúng là vô địch!"
*****
"Cám ơn đã khích lệ, tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều. "
Đối mặt với loại người như Trương Dương, Tang Bối Bối thực sự là bất lực với hắn.
Trương Dương nói: "Bối Bối à, tôi cũng đang lấy làm lạ, cô sao bỗng nhiên lại tới Thiên Nhai?"
Tang Bối Bối nói: "Rất đơn giản, nhìn thấy anh tới vương miện ăn cơm, vừa hay Lam Sắc Mị Lực thông báo tuyển dụng nữ nhân viên phục vụ, cho nên tôi ứng tuyển, đoán chắc anh tới Thiên Nhai ăn chơi, quá nhiên bắt được anh. "
Trương Dương cười nói: "Có phải là chuyện gì mất mặt đâu, cô bắt tôi làm gì?" Hắn thấy lý do này của Tang Bối Bối vô cùng gượng ép, độ đáng tin rất nhỏ.
Tang Bối Bối nói: "Tôi nếu không tới, chỉ sợ anh lúc này đã lăn lên giường với cô nữ ca sĩ đó rồi. "
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Cô coi tôi là đói bụng thì ăn bậy à, nếu lên giường thì tôi cũng phải chọn người như cô chứ. "
Tang Bối Bối mặt không ngờ có chút đỏ lên: "Tôi nói này, anh có thể lịch sự chút không? Sao cái gì cũng nói ra, không cẩn thận tôi đánh anh đó!"
Trương đại quan nhân nào có sợ cô ta đánh, hắn cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: "Cô rốt cuộc là đi ngang qua hay là định ẩn núp trường kỳ?"
Tang Bối Bối nói: "Có ý gì hả?"
Trương Dương nói: "Không có ý gì cả! Tôi chỉ là cảm thấy sự xuất hiện của cô khá là đột nhiên, hai ta quen nhau cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ cần cô xuất hiện, kiểu gì cũng có phiền toái tới theo. "
Tang Bối Bối nói: "Tôi nếu nói lần này tôi đặc biệt tới vì anh thì anh có tin không?"
Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Đánh chết tôi cũng không tin. "
Tang Bối Bối cười nói: "Vậy anh cũng đừng quản tôi. Chúng ta ai làm việc nấy. Có rảnh thì ngồi cùng nhau uống chén rượu, anh nếu có hứng thì cứ tới Thiên Nhai chơi nhiều vào, cho tôi thêm tiền boa, coi như là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài. "
Trương đại quan nhân nói: "Cô chuẩn bị làm ghế luôn ở đó à?"
Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói: "Nói cái kiểu gì thế? Anh mới đi làm ghế, tôi là làm nhân viên phục vụ, hôm nay không phải là anh kéo tôi làm ghế ư ư?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Ghế là tôi kéo, nhưng là cô tự nguyện ra sân khấu. "
"Anh cút đi!" Tang Bối Bối thật sự có chút dở khóc dở cười.
Trương đại quan nhân hắng giọng, nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ: "Nha đầu, hai ta nói chính sự đi. "
Tang Bối Bối nói: "Anh có chính sự ư?"
Trương Dương nói: "Thiên Nhai này rất có vấn đề, lần này cô vừa hay thành nhân viên phục vụ nơi đó... "
Tang Bối Bối rất thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, ngắt lời hắn: "Sao? Muốn tôi làm nằm vùng cho anh à?"
Trương Dương cười nói: "Thông minh, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết cô là một cô gái băng tuyết thông minh, cô làm việc tôi rất yên tâm. "
"Tôi chưa đáp ứng giúp anh mà. "
Trương Dương nói: "Cô nếu không đáp ứng thì tôi sẽ nói ra bối cảnh của cô với ả Trần Thanh Hồng đó, mặc kệ là cô muốn kiếm tiền sinh sống hay là có mục đích gì khác, tôi sẽ phá quấy cô. "
"Tốt, anh uy hiếp tôi ư? Anh biết tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp!"
Trương Dương nói: "Không phải uy hiếp, là hợp tác, cô nghĩ lại đi, cô làm nhân viên phục vụ ở Thiên Nhai có lợi đối với tôi, về sau xã giao ở phương diện này khẳng định không thể thiếu, tôi tới Thiên Nhai, về sau chính là khách quen của cô, tôi mỗi lần tới đều gọi cô, cho cô tiền boa. "
Tang Bối Bối trợn trừng hai mắt nói: "Tôi là nhân viên phục vụ. Anh gọi tôi làm gì?"
Trương Dương nói: "Thường đi ở bờ sông, làm sao có thể không ướt giầy, điều kiện của cô tốt như vậy, chui vào đó làm nhân viên phục vụ thì ai tin!"
"Trương Dương, tôi hôm nay mới phát hiện thì ra anh xấu xa như vậy!"
Trương Dương nói: "Tình cảnh buổi tối hôm nay cô cũng thấy rồi, nhiều người như vậy chỉ mong hủ hóa tôi, tôi nếu thủy chung biểu hiện ra vẻ mãi mãi không dính dầu mỡ, khẳng định không thể đánh vào trong nội bộ của kẻ địch. "
"Không ngờ anh coi tôi trở thành nước cờ đầu của anh!"
Trương Dương nói: "Hai ta không có ai lợi dụng ai. Quan hệ hợp tác thôi, sự tồn tại của cô khiến cho tôi về sau tới Thiên Nhai thành hợp lý hợp tình, người khác sẽ coi cô trở thành khuyết điểm của tôi, sẽ xuống tay từ cô để tiến hành hủ hóa tôi, như vậy tôi có thể phát hiện rất nhiều tin tức của Bắc Cảng. "
Tang Bối Bối nói: "Vậy tôi hy sinh có phải quá lớn không. "
Trương Dương nói: "Hai ta không phải là diễn trò thôi ư. Có phải là làm chuyện gì thật đâu, nhân phẩm của tôi cô còn không tin được ư?"
"Anh có nhân phẩm à?"
"Vừa mới có!"
Viên Hiếu Nông không ngờ Tứ đệ Viên Hiếu Thương đã muộn thế này còn tìm tới chỗ mình, hắn mặc áo ngủ vào tới phòng khách, ngáp một cái nói: "Lão Tứ, đã muộn thế này rồi, có chuyện gì không thể để ngày mai bàn ư?"
Viên Hiếu Thương nói: "Tối nay em mời Trương Dương ăn cơm!"
Viên Hiếu Nông ặc một tiếng, sau đó nhíu mày: "Cậu mời hắn làm gì? Từ đầu tới đuôi đều là hắn tìm chúng ta gây phiền toái, cậu còn mời hắn à? Cứ như là chúng ta đuối lý vậy. Huynh đệ Chúng ta ở Bắc Cảng có từng sợ ai chưa? Hắn kiêu ngạo chỉ có thể trong nhất thời thôi, đợi cho sóng gió qua rồi. Tôi sẽ tìm người xử hắn!"
Viên Hiếu Thương nói: "Gần đây anh lại nhận đơn đặt hàng?"
Chén trà trong tay Viên Hiếu Nông khựng ở đó, hắn nói khẽ: "dưới tay nuôi nhiều người như vậy, không thể để miệng ăn núi lở, không làm ăn thì cậu bảo tôi ăn không khí à?"
Viên Hiếu Thương nói: "Lời nói của đại ca anh quên rồi ư?"
Viên Hiếu Nông nói: "Đúng, tôi biết cậu có khả năng, đại ca bảo tôi có việc thì thương lượng với cậu, tôi cũng không phải là muốn giết người phóng hỏa, tôi chỉ là làm chút sinh ý. Thế cũng không được à? Đi theo con đường của chú chị dâu cậu. Rất ổn thỏa. "
Viên Hiếu Thương nói: "Chị dâu em trước giờ không tham dự vào chuyện làm ăn của anh. "
Viên Hiếu Nông đặt thật mạnh chén trà lên bàn: " Chú của Lưu Điềm. "
Viên Hiếu Thương nói: "Có nhớ những lời lúc trước huynh đệ chúng ta nói hay không? Vĩnh viễn đừng cho nữ nhân tham gia vào sinh ý của chúng ta. Lưu Điềm là hạng người gì? Có nhớ hay không chỉ là một ả gái của Lam Sắc Mị Lực, anh chơi thì chơi, việc gì phải nghiêm túc như vậy?"
Viên Hiếu Nông tức giận nói: "Lão Tứ, cậu có ý gì? Cô ta hiện tại là nữ nhân của tôi, cậu ít nhiều gì cũng phải tôn trọng một chút chứ. "
Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca, em hôm nay đến là để nhắc nhở anh mấy chuyện, anh tìm nữ nhân nào thì em không quan tâm, nhưng quyết không cho phép nữ nhân này tham gia vào sinh ý của chúng ta. "
"Đây là sinh ý của bản thân tôi, không liên can tới cậu, cũng không liên quan tới ai cả. "
Viên Hiếu Thương nói: "Còn có một việc nữa, anh đừng có dính vào Trương Dương, người đó anh không thể trêu vào!"
Viên Hiếu Nông chỉ vào mũi hắn, nói: "Cậu sao dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi là nhị ca của cậu, trong mắt cậu còn có tôn trưởng không?"
Lúc này Lưu Điềm từ trên lầu đi xuống, cô ta làm bộ làm tịch nói: "Hiếu Nông, anh làm gì thế? Sao lại gân cổ lên nói chuyện với anh em của mình, có cần phải thế không?"
Viên Hiếu Thương chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Điềm: "Lưu Điềm, cô giúp tôi nói với Lưu Phúc Giang, hàng của hắn nếu dám đi qua bất kỳ một con thuyền nào của Viên gia, tôi cam đoan ở Bắc Cảng không có chỗ cho hắn dung thân. " mắt Lưu Điềm đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống, cô ta tràn ngập ủy khuất nói: "Hiếu Nông... "
Viên Hiếu Nông giống như một cao sư tử nổi điên lao tới Viên Hiếu Thương, túm lấy cổ áo hắn: "Chuyện của tôi không tới lượt cậu hỏi đến!"
Viên Hiếu Thương vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Viên Hiếu Nông, nói khẽ: "Huynh đệ chúng ta dãi nắng dầm mưa bao nhiêu năm nay mới làm được ra cơ ngơi hiện tại, anh chẳng lẽ đã quên rồi? Hiện tại anh vì một nữ nhân không ngờ đối với tôi như vậy, bỏ tay ra! Anh bỏ tay ra cho tôi!" Viên Hiếu Thương bỗng nhiên giận dữ hét.
Viên Hiếu Nông bị uy thế của hắn chấn nhiếp, chút khí thế vừa rồi lập tức biến mất.
Viên Hiếu Thương thoát khỏi tay hắn, chỉ vào Lưu Điềm nói: "Cô nhớ kỹ cho tôi, ra ngoài bán thân cũng phải có nguyên tắc, làm tốt bổn phận của mình, một con gà vĩnh viễn đừng hòng bay lên trở thành phượng hoàng. "
An Ngữ Thần ngồi máy bay từ kinh thành tôi Bắc Cảng, vừa ra sân bay, liền nhìn thấy Trương Dương, thằng cha này đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai màu lam, trên người mặc đồ thể thao, mới nhìn thì căn bản chính là một thanh niên theo trào lưu, không ngờ ngờ được vị này là bí thư huyện ủy Tân Hải.
Bất kể Trương Dương ăn mặc như thế nào, An Ngữ Thần đều sẽ ngay lập tức nhận ra hắn, cô ta kéo va ly chậm rãi đi về phía Trương Dương, trong quá trình đi, mắt không ngờ có chút đỏ lên. Một đoạn thời gian không gặp, An Ngữ Thần so với trước đây thì đầy đặn hơn một chút, da thịt cũng nõn nà hơn, bớt đi vẻ ngây ngô của thiếu nữ khi xưa, cả người tản mát ra mị lực thành thục mê người.
Trương đại quan nhân đón lấy hành lý trong tay cô ta, mỉm cười nói: "Anh chưa thông tri cho ai cả, một mình tới đây đón em. "
An Ngữ Thần nói: "Mộng Viện biết hôm nay em sẽ tới, nhưng không biết thời gian cụ thể. "
Ngữ khí của hai người vô cùng bình thản, nhưng bọn họ đều cảm thấy hô hấp của hai bên sắp đốt cháy không khí tới nơi rồi.
Trương Dương dẫn An Ngữ Thần tới bãi đỗ xe, tiến vào xe của hắn, Trương đại quan nhân vừa mới ngồi vào thì An Ngữ Thần đã lao vào người hắn giống như một con mèo hoang, môi ấn lên môi Trương Dương, hai người lặng lẽ triền miên trong bóng đêm, An Ngữ Thần khóc ướt đẫm mặt Trương Dương: "Trương Dương, em nhớ anh... "
Trương Dương ôm eo nhỏ của An Ngữ Thần: "Nha đầu, con trai của chúng ta thế nào?"
*****
An Ngữ Thần cắn một cái lên môi hắn: "Đồ không có lương tâm, anh chỉ nhớ nó thôi, không nhớ em à?"
Trương đại quan nhân nói: "Không biết nhớ nhiều bao nhiêu, nhớ đến nỗi không thể nhớ hơn được nữa!"
"Gạt người! Em sao không thấy gì?"
"Không tin em sờ thử đi!"
"Cái này không tính, em muốn anh nhớ trong lòng!"
"Mỗi một tế bào trên người đều nhớ... "
"Anh làm gì vậy... đáng ghét... "
"Sắp bị con trai anh ăn cho to ra rồi!"
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe của Trương đại quan nhân mới lái ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất, An Ngữ Thần bỏ kính râm xuống, sửa sang lại tóc của mình, nhìn thấy trên mặt mình vẫn đỏ bừng, không khỏi gắt giọng: "Anh thật đáng ghét, vừa gặp mặt đã làm chuyện này. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Anh là nghĩ cho em thôi, em đi lâu như vậy rồi, nhịn cũng lâu rồi, anh sợ em khát quá. "
"Phì! Em cả đời không làm chuyện này vẫn sống bình thường. "
Trương đại quan nhân mỉm cười nhìn An Ngữ Thần: "Nha đầu, khôi phục không tồi, so với trước đây thì hấp dẫn hơn nhiều, cũng tình cảm hơn rồi. "
An Ngữ Thần cười nói: "Anh đừng bẻm mép, thực không chịu nổi anh, làm quan càng lớn thì con người càng trở nên giả dối. "
Trương Dương nói: "Anh chẳng nói dối gì em cả, sinh em bé xong mà còn thèm hơn trước đây... "
An Ngữ Thần dự đoán được hắn không nói gì hay ho, nhéo tai hắn một cái, mặt mày thẹn thùng nói: "Trương Dương, anh có biết thế nào là xấu hổ không?"
Trương đại quan nhân cười ha ha, An Ngữ Thần buông tai hắn ra, nói: "Mặc kệ anh!" Cô ta cảm thấy giữa chân ướt sũng rất không thoải mái, vung tay lên đập vào vai Trương Dương: "đáng ghét, đáng ghét!"
Trương Dương nói: "Tối nay tới Tân Hải ở đi, Mộng Viện chờ ở đó rồi, anh nói này cô bé, em hẹn cô ta tới đây là có tính toán gì?"
An Ngữ Thần buộc tóc lên, mở bình nước khoáng ra uống, vừa rồi tiêu hao không ít nhiệt lượng, cô ta nói khẽ: "Không có gì cả, em biết tâm tình của Mộng Viện không được tốt, cho nên muốn khai thông cho cô ấy, ngày mai em phải tới Xuân Dương, tảo mộ cho ông nội. "
Trương Dương nói: "Không ngờ em chẳng cho anh chút thời gian nào cả. "
An Ngữ Thần nói: "Anh nếu nguyện ý thì cùng em tới Xuân Dương đi, chúng ta có thể 24/24 không xa rời nhau!"
Trương Dương nói: "Anh lát nữa sẽ an bài một chút, xem xem có thể đi không!"
Đang nói chuyện thì di động của hắn đổ chuông, lại là Phó Trường Chinh gọi tới, giọng nói của Phó Trường Chinh lộ ra vẻ hưng phấn: "Bí thư Trương, văn kiện chính thức đã được gửi tới rồi, văn kiện chính thức cho Tân Hải của chúng ta bỏ huyện lập thành phố đã được gửi tới rồi. "
Đây vốn là chuyện trong dự kiến của Trương đại quan nhân, hắn không hề biểu hiện ra vẻ hưng phấn quá nhiều, cười nói: "Chuyện tốt! Trường chinh, chúc mừng cậu, cậu sắp thành chủ nhiệm văn phòng thị ủy rồi!"
Trương Dương vừa gác điện thoại thì nó lại đổ chuông, lần này là thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn: "Tiểu Trương à, cậu nhanh chóng tới thị lý một chuyến đi, có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu!"
Trương đại quan nhân thật sự là bất đắc dĩ, hắn dạ một tiếng.
An Ngữ Thần không có hứng thú đối với chuyện chính trị của hắn, có điều vẫn thể hiện ra vẻ cảm thông: "Có chuyện thì anh đi làm đi, em liên hệ với Mộng Viện. "
Trương Dương nói: "Tôi phải đi gặp thị trưởng, chắc là về chuyện bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải. "
An Ngữ Thần nói: "em tìm Mộng Viện. "
Trương Dương nói: "Không cần đâu, anh để xe cho em, em đi tìm chỗ nào gần đây uống trà đi, anh đi một chút rồi sẽ trở lại!"
An Ngữ Thần liên lạc với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện vừa hay đang ở trong thành phố Bắc Cảng, họ hẹn gặp mặt ở quán trà bờ biển, Trương Dương lo An Ngữ Thần không quen đường, đưa cô ta tới đó trước, hắn cũng không lái xe, để xe lại cho An Ngữ Thần.
Bản thân thì lái xe tới chính phủ thành phố, Trương đại quan nhân để xe lại cho An Ngữ Thần, một là để cô ta tiện đi lại, còn có một nguyên nhân là cái xe này của hắn bắt mắt quá, ra vào thị chính phủ thật sự là rất gây chú ý, khó khăn lắm gần đây thị phi quanh hắn mới đỡ đi một chút, Trương đại quan nhân không muốn lại dính vào thị phi nữa.
Tâm tình của Thị trưởng Cung Hoàn Sơn cũng không tốt, tuy rằng y đã sớm tiếp nhận hiện thực Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, nhưng khi thực sự nhận được văn kiện của quốc vụ viện, tâm tình của Cung Hoàn Sơn vẫn bị ảnh hưởng, bất kể y thừa nhận hay không, sau khi Trương Dương đến, nhân vật tiêu điểm của chính đàn Bắc Cảng trừ Hạng Thành ra thì là đến Trương Dương, quang mang của Trương Dương ở trên ý nghĩa nào đó đã khiến cho vị thị trưởng là y trở thành mờ nhạt.
Cung Hoàn Sơn lần đầu tiên cảm thấy sự uy hiếp từ trên người hắn, cứ phát triển tiếp như vậy, không bao lâu nữa, Trương Dương sẽ tiến vào thường ủy Bắc Cảng, thậm chí sẽ tạo thành uy hiếp tới địa vị của y. Bởi vì coi trọng cho nên khẩn trương, Cung Hoàn Sơn quá coi trọng vị trí bí thư thị ủy, y đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, an phận thủ thường đi theo phía sau Hạng Thành nhiều năm như vậy, mắt thấy cách vị trí bí thư thị ủy càng lúc càng gần, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy.
Tuy rằng Cung Hoàn Sơn đã vô số lần nói với mình rằng, Trương Dương và mình không tồn tại bất kỳ cạnh tranh nào, tuy rằng Tân Hải đã từ huyện biến thành thành phố, nhưng vẫn là thành phố cấp huyện, Trương Dương cũng chỉ là một cán bộ cấp ban huyện, vẫn còn tồn tại chênh lệch không nhỏ với một chính thính như y, dựa theo lẽ thường mà nói, là phải đi từng bước một, Cung Hoàn Sơn trước đây không tin vào kỳ tích, bởi vì kỳ tích chính trị chưa bao giờ xuất hiện trên người y, nhưng đối mặt với Trương Dương, y có chút mất bình tĩnh, chuyện không thể xảy ra trên người y đối với Trương Dương mà nói thì lại rất là bình thường, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, một loạt những những kỳ tích chính trị nhìn thì như không thể hoàn thành, tất cả lại được thực hiện dưới nỗ lực của Trương Dương, có lẽ người ta căn bản không mất nhiều khí lực. Cung Hoàn Sơn cuối cùng cũng minh bạch, kỳ tích chính trị đều là đặc biệt chuẩn bị cho loại người như Trương Dương.
Vẻ mặt của Trương Dương vẫn không có gì dị thường, vẫn là bộ dạng tươi cười đó, nhưng lọt vào trong mắt Cung Hoàn Sơn, thằng cha này hôm nay lộ ra vẻ cực kỳ vênh váo tự đắc! Thật ra Trương đại quan nhân không thay đổi, là tâm tính của thị trưởng Cung thay đổi.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần phấn khích, hôm nay là ngày lành song hỷ lâm môn, chẳng những văn kiện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố được chính thức đưa xuống, hơn nữa An Ngữ Thần cũng từ Thụy Sĩ về bên cạnh hắn, Trương đại quan nhân không thể không cao hứng được, hắn cười nói: "Chào Thị trưởng Cung!"
Cung Hoàn Sơn nói: "Ngồi đi!"
Trương Dương ngồi xuống sô pha ở bên cạnh.
Cung Hoàn Sơn nói: "Quốc vụ viện đã gửi xuống văn kiện phê chuẩn Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, cậu đã đọc văn kiện chính thức chưa?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Hôm nay tôi bận làm việc ở Bắc Cảng, chưa được xem. "
Cung Hoàn Sơn cầm văn kiện trên bàn lên, Trương Dương đứng dậy nhận lấy, hắn đọc qua một lượt, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt: "Thị trưởng Cung, nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Tân Hải của chúng tôi đã được gọi là thành phố. "
Cung Hoàn Sơn ừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: "Không phải chỉ là thành phố cấp huyện thôi ư, có gì mà xoắn quẩy lên thế?"
Trương đại quan nhân nhìn thấy Cung Hoàn Sơn không hề lộ ra vẻ cao hứng, đoán được Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, tám phần đã đả kích thằng cha này, trong lòng mắng thầm, anh tốt xấu gì cũng là một thị trưởng, Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố đối với anh mà nói thì cũng là một chuyện tốt, anh không ngờ con mẹ nó không hề tỏ vẻ cao hứng chút nào, loại lòng dạ này cũng xứng làm thị trưởng à? Trương đại quan nhân tuyệt đối là người thích xát muối vào vết thương của người khác, biết rõ Cung Hoàn Sơn mất hứng, còn cố ý hỏi một câu: "Thị trưởng Cung, vậy tôi về sau chính là bí thư thị ủy phải không?"
Cung Hoàn Sơn thiếu chút nữa bị thằng cha này chọc cho tức ói máu, con mẹ nó, thế này không phải là cố ý chọc tức tôi ư? Anh gọi tôi là thị trưởng, còn mình thì tự xưng là bí thư thị ủy, chẳng lẽ bí thư thị ủy thành phố cấp huyện Tân Hải như anh muốn quản thị trưởng thành phố Bắc Cảng tôi ư? Cung Hoàn Sơn nhìn Trương Dương: "Tiểu Trương, Tân Hải vẫn là Tân Hải trước đây, vẫn là hạt thị của Bắc Cảng, không được chủ nghĩa tự do, trên chính trị phải giành được chút tiến bộ, có được chút thành tích, chúng tôi đều mừng cho anh, nhưng, anh còn trẻ, nhất định phải đừng kiêu căng đừng nóng vội, khiêm tốn mới có thể tiến bộ. "
Trương Dương nói: "Tôi trước giờ luôn khiêm tốn mà, thị trưởng Cung, tôi biết ngài nhắc nhở tôi cũng là có hảo lý, lo tôi bởi vì có được một chút thành tích là liền lên mặt. "
Cung Hoàn Sơn nói: "Anh biết là tốt rồi. "
Trương đại quan nhân nói tiếp: "Nhưng đây là một chuyện vui thật mà, chuyện mà lãnh đạo thượng nhiệm với Tân Hải cố gắng phấn đấu mãi vẫn không hoàn thành, đến tay tôi chỉ trong mấy tháng đã được làm xong, tôi có thể không cao hứng ư? Thật ra trước đây trong lòng tôi vẫn một mực thấp thỏm, lãnh đạo tỉnh đặt tôi ở một vị trí trọng yếu như Tân Hải, tôi sợ cô phụ tín nhiệm của bọn họ, tôi biết rất nhiều người không xem trọng tôi, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, đa số người đều cho rằng tôi chó ngáp phải ruồi, hiện tại Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, là kết quả cố gắng của bản thân tôi, giờ tất cả những người từng nghi ngờ tôi phải câm miệng lại rồi, ha ha!"
← Ch. 0994 | Ch. 0996 → |