Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1003

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1003: Thế giới thật buồn cười
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


"Các anh ngẫm lại đi, người dân Bắc Cảng nhìn thấy bài báo này sẽ có cảm thụ như thế nào? Bọn họ có thể bởi vậy mà coi ô nhiễm cực kỳ bé nhỏ của nhà máy thép như mãnh thú hồng thủy không, tiến tới sinh ra tình tự mâu thuẫn? Điều này sẽ rất bất lợi đối với việc ký hợp đồng và phát triển trong tương lai của chúng ta sau này. " Hạng Thành chuyển hướng ánh mắt sang bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành: "Đồng chí Bộ Thành, sắp tới anh nhất định phải coi trọng công tác tuyên truyền, chú ý tới hướng phát triển chính xác của dư luận xã hội, đừng để người dân bị một số kẻ có dụng tâm kín đáo đưa tin sai lầm. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Nhật báo Đông Nam là truyền thông tin tức độc lập, không thuộc phạm vi quản hạt của Bắc Cảng, thậm chí không thuộc phạm vi quản hạt của Bình Hải, muốn ước thúc bọn họ chỉ sợ phải nhờ bên trên lên tiếng. "

Hạng Thành nói: "Tôi không phải bảo anh đi giải quyết chuyện này, tôi là muốn anh chú ý hướng phát triển của dư luận địa khu Bắc Cảng, đừng để quần chúng bị những dư luận có dụng tâm khác này làm lạc lối. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Hạng, các vị thường ủy, tôi cho rằng chuyện này là có người ở bên trong phá rối, có người muốn thông qua phương thức này để dẫn khiến quần chúng hiểu lầm, khiến những quần chúng không rõ chân tướng sinh ra sự bất tín nhiệm, thậm chí là tâm lý đối kháng đối với thị chính phủ và thị ủy thành phố Bắc Cảng chúng ta. Chúng ta nhất định phải cảnh giác, nhất định phải nghiêm tra người khởi xướng sau lưng sự kiện này. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Phương diện tuyên truyền là nghề của anh, lão Hoàng, theo anh thấy thì chuyện này rốt cuộc là ai đang phá rối?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Tôi đã tra bài báo này rồi, tác giả là Lương Đông Bình, người này đầu tiên là phóng viên của báo tỉnh, từng bởi vì chuyện làm lộ chuyện góp vốn phi pháp của giáo dục Giang Thành mà bị nội bộ phê bình, về sau hắn áp dụng thủ đoạn đối kháng cấp tiến, lựa chọn nhảy lầu ở đối diện chính phủ tỉnh, tạo thành ảnh hưởng xã hội cực kỳ ác liệt, cũng bởi vì chuyện này mà bị đi giáo dục lao động vì tội nhiễu loạn trị an xã hội, về sau nhận lời mời tới nhật báo Đông Giang, tin tức mà người này viết cực kỳ cực đoan, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà đắc tội với phía tòa soạn báo, lại bị khai trừ, hiện tại đang công tác ở khoa tuyên truyền Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích. " Nói tới đây Hoàng Bộ Thành tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Lương Đông Bình có thể tới khoa tuyên truyền của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, đúng vào lúc chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích là đồng chí Trương Dương. " Những lời này của Hoàng Bộ Thành chẳng khác nào chỉ ra tất cả chuyện này. Chuyện này mười phần có chín là Trương Dương làm ra.

Hạng Thành nói: "Lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố thứ bẩy cuối tuần sẽ được cử hành long trọng, đến lúc đó tỉnh trưởng Chu lại thân tự mình tới tham gia, cùng đi còn có nhiều vị lãnh đạo và người phụ trách của thành thị huynh đệ trong tỉnh, tôi không hy vọng ở vào những lúc như thế này xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, công tác tuyên truyền phải nắm bắt nhanh, dư luận nên vì phục vụ cho chính phủ!"

Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương nghe thấy những lời này của Hạng Thành, trong lòng cười thầm, đầu óc của Hạng Thành có phải có chút hồ đồ hay không. Ngay cả những lời này cũng nói thẳng ra. Thân là người đứng đầu Bắc Cảng, phải chú ý mỗi một từ mà mình nói, chỉ hơi không thỏa đáng là làm trò cười cho người trong nghề.

Sau khi hội nghị kế thúc. Hạng Thành lưu lại một mình bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành, y lại cường điệu tầm quan trọng của tuyên truyền dư luận với Hoàng Bộ Thành, trong khoảng thời gian này công tác tuyên truyền của Bắc Cảng nhất định không thể để xảy ra sai sót.

Hoàng Bộ Thành lời thề son sắt nói: "Bí thư Hạng. Ngài yên tâm, tôi lát nữa sẽ triệu tập giới truyền thông tin tức của Bắc Cảng để họp, cường điệu lại chuyện này, nhất định sẽ khống chế hướng phát triển của tin tức theo phương hướng chính xác. "

Sắc mặt Hạng Thành thoáng dịu đi một chút, y nói khẽ: "Bộ Thành à, nhất định phải coi trọng chuyện này. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Hạng, tôi lớn mật nói một câu, chuyện này sẽ còn tiếp tục. "

Ánh mắt Hạng Thành lộ ra vẻ âm trầm, y mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.

Hoàng Bộ Thành cho rằng Hạng Thành nghe không hiểu ý mình, y nói khẽ: "Bí thư Hạng, tôi hoài nghi Lương Đông Bình viết bài này, sau lưng có người xui khiến. "

Hạng Thành nhíu mày: "Trong lòng tôi biết cả. "

Hạng Thành quyết định nói chuyện tử tế với Trương Dương một lần, y gọi Trương Dương tới văn phòng của mình, tuy rằng Hạng Thành đoán chắc bài báo của nhật báo Đông Nam có tám phần là Trương Dương làm ra, nhưng y hiện tại không hề có chứng cớ. Cho nên y và Trương Dương nói chuyện vẫn bắt đầu từ lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, Hạng Thành hỏi tình huống chuẩn bị của phía Tân Hải.

Trương Dương nói: "Vạn sự sẵn sàng!"

Hạng Thành nói: "Gió đông là gì?"

Trương đại quan nhân trả lời rất trực tiếp: "Tiền! Bí thư Hạng, tình huống tài chính của Tân Hải trong lòng ngài chắc đã biết, nên chi viện một chút. "

Hạng Thành nói: "Mỗi lần gặp cậu bàn chuyện nói chưa được ba câu là lại nhắc tới vấn đề tiền, cậu không phiền thì tôi cũng phiền. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng phiền lắm. Nhưng hiện tại đã có quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngân sách của quốc gia không tới. ngân sách tỉnh lý cũng không tới, thị lý theo lý thuyết thì nên làm gương mẫu trước, nhưng. "

Hạng Thành nói: "Cậu nói dễ dàng nhỉ, hai trăm triệu nói có là có à? Tài chính của Tân Hải khó khăn, tài chính Bắc Cảng cũng không giàu có gì, mặc dù là dưới tình huống khó khăn như vậy vẫn đáp ứng bỏ ra hai trăm triệu để trợ giúp xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu, cậu kiên nhẫn thêm chút được không? Chẳng ai định nợ các cậu đâu. "

Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng, ngài đừng nóng vội, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không phải là của một mình tôi, tuy rằng ở Tân Hải, nhưng cũng là thuộc Bắc Cảng, sau khi xây xong không phải là thành tích và vinh quang của một mình tôi mà là của mọi người. "

Hạng Thành nói: "Trương Dương, cậu luôn miệng nói đã có quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy. Con người của tôi trước giờ đều không thích nói bốc nói phét, tôi muốn thấy hành động thực tế, bản quy hoạch của cậu đâu?"

Trương Dương nói: "Duval đã tới phòng làm việc ở Australia để tiến hành công tác thiết kế cuối cùng, nếu thuận lợi thì gần đây sẽ có thể hoàn thành công tác quy hoạch, đưa phương án hoàn thiện cho chúng tôi. "

Hạng Thành nói: "Thị trưởng Cung nói với tôi, cậu và phía tập đoàn Thái Hồng có khúc mắc. "

Trương Dương nói: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là ý kiến không hợp trong vấn đề góc Thương Gia thôi. "

Thật ra trong lòng hai người bọn họ đều minh bạch, quan hệ trên quan trường chính là phức tạp như vậy, rõ ràng chuyện đã xảy ra rồi, nhưng lại cứ phải vòng luẩn quẩn vòng vo, Hạng Thành nói: "Cũng không phải mâu thuẫn địch và ta, không có vấn đề gì là không thể giải quyết!"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, thật ra chuyện này tôi đã sớm muốn nói chuyện cùng ngài rồi, có điều gần đây bận việc chuẩn bị lễ mừng cho nên mới trì hoãn. "

Biểu hiện của Hạng Thành rất kiên nhẫn, y gật đầu nói: "Cậu nói đi. "

Trương Dương nói: "Góc Thương Gia trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải là bộ phận cực kỳ quan trọng, là khu vườn công nghiệp màu xanh, cũng là tổng bộ làm công của xí nghiệp trong tương lai. "

Hạng Thành nói: "Cái này tôi biết, nhưng tập đoàn Thái Hồng đề xuất muốn xây dựng nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia, trong quy hoạch mà bọn họ đưa ra, có dính tới mười kilomet vuông đất của Tân Hải. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ngài không thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy được. "

Hạng Thành nói: "Cậu nói đúng, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là trọng điểm phát triển của Bắc Cảng chúng ta trong tương lai, mà sau khi phân nhà máy của Thái Hồng xây xong, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của công nghiệp Bắc Cảng trong tương lai, không có ai quan trọng hơn ai, ở trong lòng tôi đều có vị trí quan trọng, hơn nữa giữa hai bên không mâu thuẫn, cái mà Thái Hồng nhìn trúng là vị trí địa lý được thiên nhiên ưu đãi của Bắc Cảng, hai bên có thể xúc tiến lẫn nhau, Bắc Cảng hoàn toàn có thể dung nạp được sự tồn tại của cả hai bên, giữa các anh vì sao lại sinh ra tranh chấp. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, chỗ mâu thuẫn của khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng chính là góc Thương Gia, Thái Hồng vạch toàn bộ góc Thương Gia vào, nếu chúng tôi đồng ý chuyện này thì quy hoạch đã làm ra trước đó của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải phải làm lại hết. "

Hạng Thành nói: "Trương Dương, hiện tại phía Thái Hồng rất kiên quyết, nếu chúng ta không cho bọn họ khu đất đó của góc Thương Gia, bọn họ sẽ cân nhắc lại kế hoạch xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng. "

Trương Dương nói: "Đây căn bản chính là uy hiếp!"

Hạng Thành nói: "Chúng tôi trước đó đàm phán với Thái Hồng, chỉ cần Thái Hồng đến Bắc Cảng xây dựng phân nhà máy, trong phạm vi Bắc Cảng bọn họ có thể tùy tiện chọn lựa chỗ xây nhà máy. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi không phải không muốn hy sinh, không muốn nhượng bộ, mà là chuyện này Thái Hồng làm rất quá đáng. "

Hạng Thành đưa ra một phương án điều hòa: "Trương Dương, tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc cho đại cục, chỉ cần nhượng bộ một chút là có thể làm được kết quả song thắng, cậu nhường ra mười kilomet vuông đất của góc Thương Gia, tôi từ phía tây góc Thương Gia cắt ra hai mươi kilomet vuông đất cấp cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, coi như là bồi thường đối với các cậu, cậu thấy thế nào?" Hạng Thành cho rằng mình đã nể mặt Trương Dương rồi, dùng số đất gấp hai để đổi lấy sự nhượng bộ của Trương Dương.

*****

Trương Dương lắc đầu nói: "Bí thư Hạng, nhằm vào chuyện Thái Hồng xây nhà máy, tôi đã đặc biệt hỏi chuyên gia có liên quan, Thái Hồng xây dựng nhà xưởng ở góc Thương Gia, đối với phát triển tương lai của Bắc Cảng và Tân Hải là khá bất lợi, về sau chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật cho sự phát triển thành thị của chúng ta. "

Hạng Thành nhíu mày, y cho rằng Trương Dương đang nói chuyện giật gân, nói nhiều như vậy đơn giản là muốn duy hộ lợi ích của bản thân hắn mà thôi. Hạng Thành nói: "Trương Dương, hạng mục Thái Hồng là tỉnh lý dẫn đầu, nếu bởi vì nguyên nhân của phía Tân Hải mà khiến cho lần hợp tác này thất bại, tôi nghĩ cấp trên nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. " Hạng Thành gần như chỉ rõ chuyện này chính là Tống Hoài Minh làm ra đầu tiên, Trương Dương anh hiện tại làm như vậy, không chỉ gây khó dễ cho Bắc Cảng, cũng là dỡ đài của nhạc phụ anh.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, góc Thương Gia nằm ở vị trí trung gian của Bắc Cảng và Tân Hải, cách trung tâm hai tòa thành thị chỉ khoảng hai mươi km, góc Thương Gia lại là địa phương có hoàn cảnh sinh thái tốt nhất của Bắc Cảng chúng ta, nếu xây dựng nhà máy sắt thép ở đây, thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn tới hoàn cảnh sinh thái địa phương, hơn nữa thời đại bây giờ, tốc độ phát triển biến chuyển từng ngày, tốc độ mở rộng thành thị vượt quá sự tưởng tượng, nhất thể hóa thành thị đã là xu thế tất nhiên, nếu Thái Hồng lựa chọn xây nhà máy ở góc Thương Gia, như vậy về sau sẽ tạo thành ảnh hưởng cho cả sự phát triển của Bắc Cảng và thành thị Tân Hải

Hạng Thành nói: "Tốt lắm, tôi đã minh bạch ý của anh rồi, nhưng cậu cũng phải nhìn thấy ưu điểm, Thái Hồng là long đầu của ngành sản xuất sắt thép trong nước, có ai mà không muốn mời họ tới xây nhà máy? Sản lượng hàng năm tới mấy trăm vạn tấn, sẽ mang tới giá trị sản lượng công nghiệp bao nhiêu cho Bắc Cảng? Sẽ mang tới bao nhiêu cơ hội việc làm cho Bắc Cảng? Nếu thành công ký hợp đồng, trình độ công nghiệp của Bắc Cảng chúng ta có thể nhảy lên hàng đầu trong phương diện phát triển công nghiệp của Bình Hải, so với những khuyết điểm mà cậu cố nghĩ ra, thì đây đều là những lợi ích mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy, Trương Dương, tôi biết cậu rất coi trọng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi đồng dạng cũng coi trọng xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng tôi vẫn nói câu đó, kế hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu và kế hoạch xây nhà máy của Thái Hồng không mâu thuẫn, hai bên rõ ràng có thể thực hiện song thắng, có thể cùng đẩy mạnh sự phát triển của Bắc Cảng, vì sao cứ vì lợi ích của mình mà không để ý tới toàn cục?"

Trương Dương nói: "Tôi không phải vì lợi ích của mình, tôi là vì lợi ích lâu dài. "

Hạng Thành nói: "Chỉ một khối đất mà thôi, vì sao cậu phải kiên trì như vậy? Tôi đã hứa bồi thường gấp đôi cho cậu, nhà máy sắt thép rốt cuộc đã ảnh hưởng đến khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu ở chỗ nào?" Y cuối cùng đã mất kiên nhẫn rồi.

Trương Dương nói: "Chủ đề của khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi chính là bảo vệ môi trường xanh, bất kể nhìn từ ảnh hưởng hoàn cảnh về sau hay là từ phát triển của thành thị, để Thái Hồng xây nhà xưởng ở góc Thương Gia đều là một quyết định sai lầm. "

"Cậu có thể khẳng định tất cả những gì mà mình làm đều là chính xác hay không? Tự tin mù quáng chính là tự đại. "

Trương Dương nói: "Bọn họ rõ ràng còn có lựa chọn rất tốt, bỏ qua khu khai phá Bắc Cảng ở phía nam cảng mới không lựa chọn, vì sao cố tình chọn lựa góc Thương Gia?"

Hạng Thành đã mất kiên nhẫn tiếp tục bàn với Trương Dương, y lắc đầu nói: "Cậu về nghĩ cho kỹ đi, tôi có thể nói rõ với cậu, tôi sẽ đem hết toàn lực giữ Thái Hồng ở lại Bắc Cảng, đồng dạng, tôi cũng không hy vọng bất kỳ đơn vị, bất kỳ cá nhân nào chế tạo chướng ngại trong chuyện này, nếu để tôi thẩm tra ra có người ở sau lưng phá rối, tôi tuyệt đối sẽ không nể mặt. " Những lời này của Hạng Thành rất có khí phách, nhắm thẳng vào Trương Dương.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, yêu cầu của Thái Hồng đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi, điểm mấu chốt của tôi chính là lợi ích của nhân dân Tân Hải, trong chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nhường một bước. "

Hạng Thành lạnh lùng nhìn Trương Dương: "Tân Hải tuy rằng đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng cậu đừng quên Tân Hải bất kể là trước đây hay là hiện tại đều là thuộc phạm vi quản hạt của Bắc Cảng. "

Trương Dương nói: "Ai quản cũng không quan trọng, chủ nhân chỉ có một!" Hắn đứng lên, cười nói với Hạng Thành: "Không phải tôi, cũng không phải là ngài, là người dân, quyền lên tiếng cuối cùng nằm trong tay bọn họ!"

Sau lần gặp mặt này với Hạng Thành, Trương Dương đã minh bạch một chuyện, thái độ của mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng rất rõ ràng, bọn họ kiên định đứng về phía Thái Hồng, bất chấp tất cả mọi giá muốn kéo Thái Hồng tới Bắc Cảng.

Trương đại quan nhân trước giờ cũng không hạng người dễ dàng chịu thua. trong chuyện góc Thương Gia, mặc dù là Tống Hoài Minh không tiện ủng hộ mình, mặc dù lãnh đạo thành phố Bắc Cảng tất cả đều đứng ở phía đối lập với hắn, mặc dù Triệu Vĩnh Phúc muốn mua năm trăm mẫu đất ở phía bắc cảng Phước Long để mà chuẩn bị rút củi dưới đáy nồi, nhưng Trương đại quan nhân không quan tâm, vì khu bảo lưu thuế nhập khẩu vD phát triển về sau của Tân Hải, lần này hắn quyết không thể nhượng bộ.

Hạng Thành bị Trương Dương chọc giận, dùng đất gấp đôi để bồi thường cho Tân Hải là nhượng bộ lớn nhất sau khi y suy nghĩ kỹ càng. Không ngờ thằng ôn Trương Dương này kiên quyết như vậy. trong chuyện góc Thương Gia không chịu nhượng bộ nửa bước, càng không để bí thư thị ủy như y vào mắt. Sau khi Trương Dương rời đi hơn nửa ngày, sắc mặt âm trầm của Hạng Thành vẫn không dịu đi.

Cho đến khi Trần Cương gọi điện thoại tới. Tình tự của Hạng Thành mới đỡ hơn được một chút, Trần Cương là mời Hạng Thành cùng tới Kim Sắc Cảng Loan ăn cơm, tối nay phía Thái Hồng an bài.

Hạng Thành lúc này hiển nhiên không có tâm tình ăn cơm. Y lạnh lùng nói: "Tôi không đi, tự anh đi đi. "

Trần Cương nói: "Mấy vị cao tầng của phía Thái Hồng đều rất muốn ngài!"

Hạng Thành nói: "Tôi hôm nay hơi mệt, anh giải thích với bọn họ hộ tôi. "

Khi Trần Cương gọi điện thoại, thật ra giám đốc điều hành của tập đoàn Thái Hồng Cơ Nhược Nhạn đang ở ngay trong văn phòng y, Cơ Nhược Nhạn cũng không phải tới một mình, bên cạnh cô ta còn có Lương Khang mới từ kinh thành tới, Cơ Nhược Nhạn và Trần Cương không quen nhau, chỉ là lần trước khi gặp mặt có hàn huyên vài câu, Trần Cương này đối với nữ tính xinh đẹp luôn luôn rất hòa ái thân thiết. Đương nhiên Trần Cương cũng hiểu rõ người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào, đối với nhân vật như Cơ Nhược Nhạn, y chỉ có thể thủ dâm trong lòng mà thôi, Lương Khang là đặc biệt tới đây bái phỏng Trần Cương, Trần Cương là bạn học cùng trường đảng của chú hắn, bên trong quan trường luôn có liên hệ thiên ti vạn lũ. Không cẩn thận là có thể mất quan hệ, Lương Khang cũng ngẫu nhiên nhắc tới mình muốn tới Bắc Cảng, chú hắn mới nói với hắn chuyện này, cũng bảo Lương Khang mang đến một số đặc sản kinh thành cho Trần Cương.

Trần Cương liếc một cái liền nhìn ra quan hệ giữa Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn không phải bình tường, trong lòng vẫn có một chút ghen tị. Có điều ngoài mặt y vẫn làm rất khá, mỉm cười nói: "Tối nay tôi hai người ăn cơm. Đón gió tẩy trần cho Lương Khang. "

Lương Khang cười nói: "Chú Trần, chú quá khách khí rồi, phải là cháu mời chú mới đúng. "

Trần Cương nói: "Cơ tiểu thư là thần tài của Bắc Cảng chúng tôi, cậu lại là cháu tôi, thế giới này thật sự là rất nhỏ, ha ha!"

Cơ Nhược Nhạn nói: "Bí thư Trần, bí thư Hạng nói thế nào?"

Trần Cương vỗ vỗ đầu mình rồi cảm thán nói: "Cô xem trí nhớ của tôi này, không ngờ lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, bí thư Hạng hôm nay không được khỏe, tôi thấy hay là để hôm khác đi!"

Cơ Nhược Nhạn nói: "Tôi vốn muốn bàn chi tiết hợp đồng với ông ta. "

Trần Cương nói: "Thế này đi, tôi giúp cô hẹn với thị trưởng Cung. "

Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: "Cũng tốt!"

Tối hôm đó Trần Cương, Cung Hoàn Sơn tới khách sạn vương miện ăn cơm, khách sạn là Trần Khải an bài trước, Trần Khải hiện tại tới phân cục khu khai phá Bắc Cảng, vương miện cũng là nơi mà hắn tới nhiều nhất, nguyên nhân trong đây cũng bởi vì hắn và Viên Hiếu Thương quan hệ rất tốt.

Trần Cương sở dĩ gọi cả em trai đến là vì y muốn tăng thêm ấn tượng của em trai trước mặt thị trưởng Cung Hoàn Sơn, trong mắt y, chức bí thư thị ủy Bắc Cảng đã là vật trong bàn tay của Cung Hoàn Sơn, Trần Khải làm tốt quan hệ với Cung Hoàn Sơn, đối với sự phát triển về sau của hắn cũng có lợi.

Lương Khang tuy rằng là một trong Tam công tử của kinh thành, nhưng biểu hiện của hắn ở Bắc Cảng rất khiêm tốn, hắn trước giờ luôn làm sinh ý vật liệu thép, mấy năm nay cũng tích lũy được tài phú kinh người, lần này tới Bắc Cảng còn có một mục đích quan trọng, Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng, hắn muốn dựa vào tài nguyên của Thái Hồng, đầu tư xây dựng một nhà máy ống thép ở Bắc Cảng, chuyện này đã thông qua Cơ Nhược Nhạn để câu thông với Triệu Vĩnh Phúc, cũng đã đạt được sự cho phép của Triệu Vĩnh Phúc, hắn lần này tới đây cũng là để khảo sát.

Sau khi Tiệc tối bắt đầu không lâu Cơ Nhược Nhạn liền nhắc tới vấn đề chọn vị trí xây nhà máy của Thái Hồng, cô ta nói khẽ: "Thị trưởng Cung, tôi hai ngày trước có gặp mặt câu thông một chút với bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương về vấn đề góc Thương Gia, thái độ của hắn về khu đất đó rất kiên quyết, nói là đã đưa khu đất đó vào trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không chịu nhượng lại cho chúng tôi. "

Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: "Cơ tiểu thư trước đó đã quen Trương Dương ư?"

Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: "Bằng hữu bình thường!"

*****

Cung Hoàn Sơn nói: "Vậy thì chắc cũng ít nhiều hiểu tính hắn, thằng nhóc này trẻ tuổi thịnh, rất thích làm náo động. Cán bộ Trẻ tuổi cân nhắc chuyện không được đầy đủ, thiếu cái nhìn đại cục. "

Lương Khang mỉm cười lắng nghe, hắn tuy rằng vừa tới Bắc Cảng, nhưng cũng đã nhìn ra Trương Dương co không ít kẻ địch ở Bắc Cảng, có thể khiến lãnh đạo trực tiếp trước mặt người ngoài quở trách hắn làm sai, đủ thấy Cung Hoàn Sơn chán ghét Trương Dương tới mức nào, có điều Lương Khang cũng nhìn ra một chuyện khác, đó chính là trình độ chấp chính Cung Hoàn Sơn người này cũng không được tốt lắm, thân là thị trưởng Bắc Cảng, người này miệng hình như hơi lớn một chút, Lương Khang tuy rằng làm kinh thương nhưng nhưng hắn cũng xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, từ nhỏ cũng học được chút trình độ của cha anh, nhãn giới tất nhiên không giống bình thường, nhìn thấy biểu hiện của Cung Hoàn Sơn, tất nhiên bất giác so sánh với cha anh, vừa so sánh cao thấp là hiểu ngay.

Cơ Nhược Nhạn nói: "Thị trưởng Cung, Triệu tổng của chúng tôi đã nói qua, nhà máy nhất định phải xây ở góc Thương Gia, nếu quý thành phố ngay cả điều kiện đơn giản như vậy cũng không thể đáp ứng, như vậy Thái Hồng của chúng tôi chỉ có thể một lần nữa cân nhắc lại kế hoạch xây dựng phân nhà máy. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Chuyện này tôi có thể cam đoan với các anh, khu đất của góc Thương Gia nhất định sẽ cắt cho các anh, sẽ không trở thành chướng ngại trong hợp tác của chúng ta. "

Cơ Nhược Nhạn không tin cam đoan của Cung Hoàn Sơn, thủ đoạn của Trương Dương cô ta đã lĩnh giáo, Cơ Nhược Nhạn nói: "Thị trưởng Cung, gần đây trên xã hội thượng lưu truyền một số lời đồn đại bất lợi đối với Thái Hồng chúng tôi, có những điều đã tạo thành tổn hại tới chúng tôi trên danh dự. "

Cung Hoàn Sơn biết rồi còn giả bộ hồ đồ nói: "Có ư? Các giới của Bắc Cảng trước giờ vẫn có thái độ hoan nghênh đối với Thái Hồng, lời đồn đại trên xã hội cũng không thể tin được. "

Lương Khang mỉm cười nói: "Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, thị trưởng Cung trăm ngàn lần đừng coi thường lực lượng của lời đồn. "

Trần Cương nói: "Phương diện này tôi cũng có nghe nói một chút, hôm nay đọc được một bài báo trên nhật báo Đông Nam, có nội dung ám chỉ tập đoàn Thái Hồng của các anh. "

Cơ Nhược Nhạn nói: "Bí thư Trần cũng đọc à?"

Trần Cương gật đầu nói: "Bài văn đó viết rất không khách quan, cũng không biết vì sao lại được đăng. Hiện tại truyền thông tin tức thiếu đạo đức quá, người viết bài đó tên là Lương Đông Bình, là người của khoa tuyên truyền Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, cô nói xem một người của khoa tuyên truyền Ủy ban thể dục thể thao như hắn tại sao lại quan tâm tới công nghiệp và hoàn cảnh?"

Trần Khải nói: "Lương Đông Bình đó trong giới tin tức cũng có chút danh tiếng, trước đây bởi vì nhảy lầu ở đối diện chính phủ tỉnh mà bị giáo dục lao động, đúng rồi, hắn được Trương Dương điều đến Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, bài văn này chắc không phải là Trương Dương bày mưu đặt kế bảo hắn viết chứ?" Hai anh em kẻ xướng người hoạ hướng đầu mâu về phía Trương Dương.

Trần Cương cố ý nghiêm mặt nói: "Trần Khải, chuyện không có chứng cớ trăm ngàn lần nói lung tung. "

Cơ Nhược Nhạn mỉm cười nói: "Thật ra chuyện này chúng tôi đã bắt tay vào điều tra rồi, bất kỳ hành vi bôi nhọ Thái Hồng chúng tôi đều sẽ không được phép, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Làm việc tốt thường gian nan, tôi tin tất cả chướng ngại tới sự hợp tác giữa Thái Hồng và chúng tôi đều sẽ bị tiêu trừ, chờ Triệu tổng trở về Bắc Cảng, chúng ta có thể chính thức ký hợp đồng. "

Cơ Nhược Nhạn nói: "Thị trưởng Cung, chuyện góc Thương Gia chưa được giải quyết triệt để thì không thể đạt được điều kiện để ký hợp đồng. "

Lương Khang cười nói: "Tôi thấy chắc không có vấn đề gì đâu, hiện tại thị trưởng Cung đã cam đoan rồi, Tân Hải là hạt thành phố của Bắc Cảng, Trương Dương có năng lực đến mấy cũng phải nghe theo thị trưởng Cung mà phải không?" Lương Khang miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, nếu Cung Hoàn Sơn nói Trương Dương chịu nghe thì đã không dẫn tới cục diện bế tắc như đến bây giờ.

Cung Hoàn Sơn cảm thấy mặt nóng bừng, y luôn cảm thấy lời nói của Lương Khang hình như đang châm chọc mình, đương nhiên y cho rằng mình rất có thể đã nghĩ nhiều rồi, Cung Hoàn Sơn nói: "Yên tâm đi, hợp tác giữa Bắc Cảng và Thái Hồng sẽ không tồn tại bất kỳ vấn đề gì, vấn đề của Trương Dương chúng tôi sẽ giải quyết. "

Cơ Nhược Nhạn nói: "Tôi tin thành ý của thị trưởng Cung, nếu phía Bắc Cảng có thể cân nhắc tới lợi ích của xí nghiệp ngoại lai như thị trưởng Cung thì tốt rồi. "

Bữa cơm này Cung Hoàn Sơn ăn cũng không thoải mái chút nào, y có thể nhìn ra rõ ràng, bất kể là Lương Khang hay là Cơ Nhược Nhạn đối với mình tôn kính chỉ là ngoài mặt, đám người này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng căn cơ đều rất sâu, nói cách khác, người ta đều là ngậm chìa khóa vàng tới thế giới này, khác với loại người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như y, Cung Hoàn Sơn thậm chí từ trên người bọn họ tìm được điểm giống nhau với Trương Dương.

Sau khi tiệc tối chấm dứt, mọi người ai đi đường nấy, Trần Cương và huynh đệ Trần Khải đi cuối cùng, Trần Khải nói: "Đại ca, thị trưởng Cung tối nay hình như không cao hứng lắm. "

Trần Cương cười nói: "Trong khoảng thời gian này hắn quả thực không thuận lòng lắm, thằng ôn Trương Dương khiến gà chó cũng không yên. "

Trần Khải nói: "Em thật sự không hiểu, vì sao tất cả mọi người phải chịu đựng hắn?" Từ khi bị Trương Dương đá đi, hận ý của Trần Khải đối với Trương Dương vẫn ẩn sâu trong lòng.

Trần Cương cười lạnh nói cười lạnh nói: "Em cứ chờ mà xem, hắn không đắc ý được bao ngày nữa đâu. "

Trần Khải nói: "Anh, anh là nói thị lý muốn... "

Trần Cương lắc đầu, nói khẽ: "Triệu Vĩnh Phúc đó cũng không phải là dễ đối phó đâu!" Y ngáp một cái rồi nói: "Gần đây công tác bận quá, tinh thần có chút khẩn trương, cần thả lỏng. "

Trần Khải đại ca đại ca nói như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, hắn đương nhiên minh bạch ý tứ của đại ca, Trần Khải nói: "Gần đây Thiên Nhai có hai ca sĩ mới, hay là chúng ta đi nghe thử chút nhé?"

Khóe môi Trần Cương lộ ra nụ cười hiểu ý: "Được, được!"

Trần Cương đi vào Thiên Nhai lập tức bị tiếng ca từ trên sân khấu truyền đến hấp dẫn, y nheo mắt nhìn lên chính giữa sân khấu, nữ ca sĩ mặc trang phục diễn xuất màu vàng đang biểu diễn rất thâm tình.

Trần Khải nói khẽ: "Cô ta tên là Đới Lâm, rất có danh tiếng, thế nào? Anh nếu thích thì em sẽ an bài. "

Trần Cương cười cười, lúc này quản lí của Thiên Nhai Trần Thanh Hồng ra đón, nhìn thấy huynh đệ Trần Cương, cô ta cười rất quyến rũ, Trần Khải vẫy vẫy tay với cô ta, Trần Thanh Hồng lả lướt đi tới trước mặt bọn họ: "Anh Khải tới rồi!" Cô ta không chào Trần Cương, là vì cô ta biết tính tình của Trần Cương, y không thích người khác chào hỏi y. Mà quan hệ giữa Trần Thanh Hồng và Trần Khải rất tốt, hai người còn là huynh muội kết bái, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì cô ta cũng có thể gọi Trần Cương một tiếng anh trai.

Trần Khải gọi Trần Thanh Hồng sang một bên, ghé vào tai cô ta rồi thì thầm vài câu, Trần Thanh Hồng mặt mày hớn hở gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói với Trần Khải: "Cô ta ra giá rất cao. "

Trần Khải nói: "Có giá là tốt rồi. "

Trần Thanh Hồng gật đầu, cô ta vẫy vẫy tay về phía xa xa, nói: "Bối Bối. Đưa hai vị khách nhân tới phòng 7!"

Một giọng nói thanh thúy vang lên, Trần Cương đưa mắt nhìn lại, hai mắt y đột nhiên sáng ngời, người ta tuổi càng làng thì cầng dễ bị thanh xuân đả động, nữ nhân viên phục vụ trước mắt tràn ngập sức sống thanh xuân, tuy rằng không trang điểm đậm, nhưng lại có cảm giác như phù dung trong suốt, khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui, không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ so hàng với hàng, trong lòng Trần Cương thầm so sánh cô gái này với nữ ca sĩ trên sân khấu, đánh giá đối với người sau chỉ còn lại có bốn chữ dung chi tục phấn. Trần Cương hiểu rõ mình thích gì, mình muốn gì.

Tang Bối Bối công tác được vài ngày ở Thiên Nhai rồi, bởi vì Trương Dương, Trần Thanh Hồng đối với cô ta cũng rất chiếu cố. Bình thường cũng chỉ bảo đi đưa rượu dẫn đường, khách nhân Thiên Nhai đều rất thần bí, đa số cũng đều rất giữ mình. Ít nhất cho tới bây giờ Tang Bối Bối vẫn không gặp bất kỳ phiền toái gì.

Cô ta đưa huynh đệ Trần Cương tới phòng 7, ánh mắt của Trần Cương từ đầu đến cuối không rời khỏi Tang Bối Bối, ngay cả Trần Khải cũng cảm thấy được dị thường của đại ca, sau khi gọi rượu. Tang Bối Bối xoay người rời đi, Trần Cương nhìn bóng dáng của Tang Bối Bối, cho đến lúc cửa phòng đóng lại y mới lắc đầu.

Trần Khải cười nói: "Đại ca, anh thích cô ta à?"

Trần Cương không trả lời, mà là thấp giọng nói một câu: "Vưu vật!"

Trần Khải nói: "Tiểu cô nương mà thôi. Loại nha đầu này thì hiểu được cái gì là phong tình đâu. "

Trần Cương nói: "Mày thì biết cái gì, thanh thuần vẫn tốt hơn!"

Trần Khải cười nói: "Nếu đại ca thích. Lát nữa em bảo Thanh Hồng an bài cô ta tới đây rượu. "

Trần Cương mỉm cười nói: "Anh không thích uống rượu. "

Trần Khải nghe ra ẩn ý của đại ca, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, đại ca hắn cái gì cũng tốt, chỉ là ở phương diện này không giữ được mình, người hơn năm mươi rồi mà vẫn cứ thích đi thẳng vào chủ đề.

Khi Hai huynh đệ đang nói chuyện thì Tang Bối Bối bưng rượu vào.

Trần Khải đặt một xấp tiền lên khay, phải hơn một ngàn, Tang Bối Bối ngây ra một thoáng, nghĩ thầm hay rồi, gặp thằng ngu rồi. Ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn Trần Khải một cái, cái này gọi là tiền boa, không lấy thì phí, cô ta cầm một ngàn đồng rồi cất đi, cười nói: "Cám ơn tiên sinh!" Cầm tiền của người ta thì nói sao cũng phải tươi cười chút chứ.

Trần Khải nói: "Không có gì, cô nương, chỉ cần cô có thể khiến đại ca tôi cao hứng thì đây mới chỉ là chút lòng thành thôi. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)