Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1221

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1221: Ai cũng có khuyết điểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương cầm Mao Đài trên bàn lên rồi nói: "Sức khỏe của anh hiện tại thế nào? Có uống được một chút không?"

Hình Triêu Huy cười nói: "Uống một chút thì chắc không có vấn đề gì, hai thằng đàn ông nói chuyện mà không uống chút rượu thì hình như cũng khó. "

Trương đại quan nhân tuy rằng tâm tình có chút trầm trọng, nhưng vẫn không thay đổi được bản sắc hài hước: "Anh là ông già, tôi là trang trẻ. "

Hình Triêu Huy cười ha ha, ở cùng một chỗ với thằng ôn này luôn rất vui vẻ.

Trương Dương nghĩ tới Hình Triêu Huy kiếp hậu trùng sinh, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ rót cho hắn một chén rượu nhỏ. Trương Dương cầm chén rượu trước mặt lên rồi nói: "Sếp, hôm nay là trận rượu đầu tiên sau khi anh về, tôi muốn dùng chén rượu này để biểu đạt sự hoan nghênh thiệt tình nhất tới anh. " Trương đại quan nhân ngửa cổ uống cạn.

Hình Triêu Huy mỉm cười gật đầu, có điều hắn chỉ nhấp môi tượng trưng: "Trương Dương, cậu hình như tâm sự trùng trùng. "

Trương Dương nói: "Sếp, anh quen tôi cũng lâu rồi, thấy con người của tôi thế nào?"

Hình Triêu Huy nói: "Thế nào là sao? Phạm trù vấn đề này có phải có chút quá mức rộng nghĩ hay không?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi là nói, anh cảm thấy tôi có phải có chút hiếu chiến hay không?"

Hình Triêu Huy còn tưởng hắn hỏi đề tài mới mẻ gì, không khỏi cười nói: "Không phải có chút hiếu chiến, mà là rất hiếu chiến, bắt đầu từ lúc tôi quen cậu, cậu có lúc nào mà không đấu với người khác đâu. "

Trương Dương nói: "Tôi bảo này sếp, anh cẩn thận nghĩ lại đi, có bao giờ là tôi chủ động đấu với người khác không? Con người của tôi rất độ lượng, mỗi lần đều là người khác chọc tới tôi, cứ đòi đấu với tôi, tôi mới bất đắc dĩ, không thể nhịn được nên phản kích. "

Hình Triêu Huy buông chén rượu, giống như lần đầu quen hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Nói như vậy cậu thật đúng là vô tội. "

Trương đại quan nhân nói: "Vốn chính là vậy. "

Hình Triêu Huy nói: "Thật ra hiếu chiến cũng không phải là tật xấu gì. Lịch sử Nhân loại vốn chính là một bộ lịch sử đấu tranh, không có đấu tranh thì sao tiến bộ được? cậu không phải luôn luôn tự xưng là thanh niên tiến bộ tốt ư? muốn tiến bộ thì phải đấu, không ngừng đấu. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Sếp, cũng chỉ có anh hiểu tôi. "

Hình Triêu Huy nói: "cậu trước đây vẫn luôn là người có gì nói nấy, sao hôm nay vòng vo thế? Nói thử đi, rốt cuộc gặp phiền toái gì?"

Trương Dương rót đầy rượu cho mình: "Liễu Đan Thần mất tích, bởi vì trước khi cô ta mất tích cuối cùng là ở một chỗ với tôi, cho nên tôi thành đối tượng hoài nghi trọng điểm của cảnh sát. "

Hình Triêu Huy bất động thanh sắc nói: "Liễu Đan Thần ư? Tôi biết, là cô đào kinh kịch, tôi cũng nghe người ta nhắc tới rất nhiều, rồi, chỉ là hưa xem cô ta diễn xuất. "

Trương Dương nói: "Tôi muốn anh giúp tôi tìm cô ta. "

Hình Triêu Huy lạnh lùng nói: "cậu thật đúng là bác ái, nếu như mỗi người đàn bà cậu quen đều cần cậu quan tâm như vậy, tôi thấy cậu chắc bận cả đời. "

Trương đại quan nhân không hề để ý tới lời châm chọc của Hình Triêu Huy. Hắn ghé sát vào Hình Triêu Huy rồi nói: "Sếp, tình cảnh trước mắt của tôi có chút không ổn. "

Hình Triêu Huy nói: "Chỉ là ở cùng một chỗ với cô ta, cậu lại không bắt cóc cô ta, cứ nói rõ ra không được à? Cảnh sát không có chứng cớ thì không thể úp chuyện này lên người cậu được?"

Trương Dương nói: "Lương Liên Hợp phụ trách vụ án này. "

Hình Triêu Huy và Lương Liên Hợp cũng quen biết đã lâu, hắn cười nói: "Vậy thì càng tốt, cậu khi ở ban trú kinh cũng uống rượu với Lương Liên Hợp không ít lần. Hai ngươi cho dù là không tính là thân, nhưng cũng được coi là bạn nhậu, hắn theo lý sẽ không làm khó dễ cậu. "

Trương Dương nói: "Hắn cũng không muốn làm khó tôi, cả ngày trốn mất tiêu. Giao tất cả Chuyện cho một thủ hạ của hắn tên là Chu Chí Kiên làm. "

Hình Triêu Huy nheo mắt lại, hắn không biết Chu Chí Kiên, nhưng từ trong lời nói của Trương Dương đã cảm thấy, Chu Chí Kiên này tất nhiên có chút bối cảnh. Nếu không thì sao dám đối nghịch với Trương Dương.

Lời nói của Trương đại quan nhân rất nhanh liền nghiệm chứng suy đoán của Hình Triêu Huy: "Chu Chí Kiên này là cháu của Chu Hưng Quốc, đời thứ tư của Chu gia. Không biết tên hỗn đản này ăn nhầm thuốc gì, cứ muốn đối nghịch với tôi. "

Hình Triêu Huy nói: "Chuyện không đơn giản. "

Trương Dương lúc này mới kể lại một lần tiền căn hậu quả bởi vì Liễu Đan Thần mà kết thù kết oán với Phó Hải Triều.

Hình Triêu Huy tuy rằng không biết Chu Chí Kiên, nhưng đối với Phó Hải Triều thì nghe danh đã lâu, hắn nghe Trương Dương nói xong, trong lòng cân nhắc trong chốc lát rồi mới nói: "Phó Hải Triều này thì tôi cũng biết, tầm mắt hắn rất rộng, tuyệt đối không phải là một kẻ giận giữ vì hồng nhan. "

Trương đại quan nhân nghe những lời này của hắn thì không khỏi có chút tức giận: "Sếp, anh có ý gì? Không ngờ ánh mắt hắn rộng lớn còn tầm nhìn của tôi thì hạn hẹp à?"

Hình Triêu Huy mỉm cười nói: "Tôi tuyệt không có ý hạ thấp cậu, tôi là nói trọng điểm trong lòng mỗi người đều khác nhau, có người yêu giang sơn, có người lại yêu mỹ nhân, theo tôi thấy, chuyện Liễu Đan Thần mất tích Phó Hải Triều tuyệt đối sẽ không khẩn trương như cậu đâu. "

Trương Dương nói: "Vậy cũng chưa chắc. " Hắn sở dĩ nói như vậy là vì cảm thấy quan hệ của Phó Hải Triều và Liễu Đan Thần có thể là thân thiết hơn hắn nghĩ, bằng không chuyện Liễu Đan Thần mang thai phải giải thích thế nào Trương đại quan nhân tưởng lầm rồi, hắn căn bản không hướng chuyện này tới trên người mình.

Hình Triêu Huy nói: "Tôi là người ngoài cuộc, vậy thì nói cái nhìn của cá nhân tôi thì không phải chịu trách nhiệm. "

Trương Dương gật đầu, vốn định rót thêm rượu cho Hình Triêu Huy, nhưng thấy chén rượu của Hình Triêu Huy vẫn đầy, vì thế lại rót cho mình một ly: "Nói đi, tôi cũng muốn nghe thử cái nhìn của anh. "

Hình Triêu Huy nói: "cậu và Liễu Đan Thần rốt cuộc có quan hệ gì?"

Trương Dương nói: "Không có quan hệ gì, đơn giản là tôi từng giúp cô ta trị bệnh, mọi người cũng miễn cưỡng là từng cùng chung hoạn nạn, anh đừng nghĩ linh tinh, tôi và cô ta không có khúc mắc tình cảm. "

Hình Triêu Huy nói: " quan hệ giữa cậu và Liễu Đan Thần chắc phải thân thiết hơn, hoặc là có thể nói thế này, trong mắt Phó Hải Triều, quan hệ của cậu và Liễu Đan Thần có chút ám muội, cho nên hắn muốn lợi dụng quan hệ này, hắn sở dĩ sắm vai người theo đuổi xuất hiện trước mặt Liễu Đan Thần, mục đích của hắn thật ra không phải là vì Liễu Đan Thần mà là cậu. "

Trương đại quan nhân biết Hình Triêu Huy nghĩ gì, hắn thè lưỡi nói: "Tôi nhổ vào, hắn không phải là yêu tôi chứ?"

Hình Triêu Huy không hề cười: "Nhiệm kỳ mới sắp tới rồi, thủ tướng tương lai khẳng định sẽ là họ Văn hoặc họ Phó, hai người bọn họ là bằng hữu nhiều năm, đều rất hiểu đối phương. Cạnh tranh giữa Bọn họ phải quang minh lỗi lạc, là quân tử chi tranh, nhưng người bên cạnh lại chưa chắc đã vậy. " Nói tới đây hắn tạm dừng một chút, cầm chén trà lên uống, sau khi trùng sinh, Hình Triêu Huy tuy rằng thân thể đã dần dần khang phục, nhưng vết thương trong tâm linh thì vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cuộc sống của hắn tạm thời vẫn không thể trở lại như trước đây, một chén rượu nhỏ nếu như là trước kia thì đương nhiên sẽ không trở thành bất kỳ vấn đề gì, nhưng hiện tại lại khiến hắn cảm thấy khó có thể nuốt xuống được.

*****

Trương Dương nhìn Hình Triêu Huy trước mặt, cảm thấy hắn và trước đây cũng có chút bất đồng, rốt cuộc bất đồng chỗ nào thì Trương Dương không nói ra được.

Người thực sự hiểu Hình Triêu Huy thủy chung chỉ là bản thân hắn, hắn phát hiện mình đã xảy ra biến hóa cực lớn, hắn sợ đề cập tới chính trị, nhất là đấu tranh bởi vì chính trị mà dẫn phát, mỗi khi nhắc tới việc này hắn sẽ cảm thấy cổ họng khô khốc, hai tay ứa ra mồ hôi, hắn cảm thấy mình không thể tập trung vào công tác bình thường được nữa. Trầm mặc ước chừng năm phút đồng hồ thì Hình Triêu Huy mới điều chỉnh tốt tâm tính của mình. Mà Trương Dương cũng biểu hiện ra vẻ kiên nhẫn siêu cường, lẳng lặng đợi hắn mở miệng nói chuyện.

Hình Triêu Huy nói: "Tôi nghĩ tôi không thể trở lại cương vị trước đây được nữa... " Nói chuyện Nói chuyện, trong mắt hắn lộ ra vẻ bi ai.

Trương Dương vỗ vai hắn, dùng động tác này để cổ vũ Hình Triêu Huy: "Sếp, chỉ cần mình có thể sống vui vẻ, quản những chuyện khác làm gì?"

Hình Triêu Huy nói: "Bất kỳ ai cũng đều có khuyết điểm, Phó Hải Triều đại khái coi cậu trở thành khuyết điểm của phó thủ tướng Văn, hắn muốn lợi dụng chuyện của Liễu Đan Thần để kích thích cậu, cậu nếu rối loạn phương tấc, làm ra những chuyện không lý trí, như vậy cậu sẽ có phiền toái, phiền toái của cậu rất có thể sẽ trở thành phiền toái của Văn gia. "

Trương Dương gật đầu: "Tôi nghĩ tới rồi, cho nên tôi hắn nhường nhịn hắn, chỉ là chuyện Liễu Đan Thần mất tích làm tôi rất bất ngờ, sếp, theo anh thấy, chuyện Liễu Đan Thần mất tích liệu có phải hắn đứng sau làm đạo diễn không?"

Trong đầu Hình Triêu Huy bỗng nhiên dần hiện ra cảnh mình bị giam dưới đất, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại, trong đầu đủ loại ảnh hưởng hiện lên.

Trương Dương tư vẻ mặt thống khổ của Hình Triêu Huy biết được Hình Triêu Huy vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh.

Hình Triêu Huy không mở mắt ra, nói khẽ: "Xin lỗi... Tôi... "

Trương Dương nói: "Có lẽ chúng ta nên uống rượu, việc này thôi đừng nhắc tới nữa. "

Hình Triêu Huy cầm chén nhỏ trên bàn lên, uống cạn, từ lúc chào đời tới nay hắn lần đầu tiên cảm thấy rượu đế cay tới rát họng như vậy, rất khó nuốt, hắn bỗng nhiên xoay người nôn ngụm rượu đó ra.

Trương Dương tràn ngập đồng tình nhìn hắn, rót một cốc nước lọc cho hắn, Hình Triêu Huy ùng ục uống cạn cốc nước lọc, trên mặt hắn toàn là mồ hôi, cầm khăn tay trên bàn lau mồ hôi trên mặt, thở hắt ra: "Tôi quyết định kiêng rượu. "

Trương Dương nhìn hắn không nói gì.

Hình Triêu Huy lại nói: "Chuyện của Chương Bích Quân cấp trên rất trọng thị, cô ta liên quan tới một loạt sự kiện nguy cơ của Quốc An gần đây. "

Trương Dương có chút không rõ Hình Triêu Huy vì sao đột nhiên chuyển dời đến đề tài tới trên người Chương Bích Quân.

Hình Triêu Huy lại nói: "Chương Bích Quân nắm giữ rất nhiều tư liệu nội bộ, trong đó bao gồm cả chuyện tôi hiệp trợ anh cướp xe chở tù cứu Tần Manh Manh. "

Trương Dương nói: "Nếu như anh có phiền toái thì tôi có thể đi tìm bọn họ nói rõ ràng, sự kiện đó không liên quan tới anh, nếu như phải gánh vác trách nhiệm thì người đó cũng nên là tôi. "

Hình Triêu Huy nói: " cậu không sao, không ai biết thân phận của cậu, tuy rằng bọn họ hoài nghi cậu, nhưng thiếu chứng cớ, hơn nữa lúc ấy người ra mặt là Hà Trường An. "

Trương Dương nói: "Hà Trường An đã chết rồi. "

Hình Triêu Huy nói: "Nhưng con gái hắn còn sống, chuyện này đã tiết lộ ra ngoài rồi, phiền toái mà tôi nói là có liên quan tới cô ta. " Hình Triêu Huy nhìn Trương Dương: "Có liên quan tới cô ta thì nhất định có liên quan tới cậu đúng không?"

Nội tâm Trương Dương không khỏi trở nên trầm trọng, thật ra rất nhiều người đã đoán được bí mật của thân phận Tần Manh Manh, mẹ nuôi La Tuệ Ninh chính là một trong số đó, nhưng mẹ nuôi là thể tiết lộ chuyện này ra ngoài, bất kể từ điểm nào mà nói, bà ta là người muốn giữ bí mật này nhất, để tất cả mọi người cho rằng Tần Manh Manh đã bốc hơi khỏi nhân gian, như vậy Văn Hạo Nam sẽ không tiếp tục bởi vậy mà bị khốn nhiễu.

Điều Trương Dương thực sự lo lắng vẫn là Tần gial cho tới nay Tần gia đều cho rằng là Tần Manh Manh giết chết Tần Chấn Đông, mà Tần gia cũng biết bí mật của Tần Hoan, nghĩ đến đây Trương Dương không khỏi hít một hơi lạnh.

Hình Triêu Huy nói: "Thân phận của Tần Manh Manh vẫn chưa phải là phiền toái quá lớn. "

Trương Dương nói: "Trừ cái này ra thì còn phiền toái gì nữa. "

Hình Triêu Huy nói: "Tài phú kinh người của Hà Trường An không phải dựa vào thủ đoạn chính đáng mà có được, trước mắt có tố cáo về phương diện này, Hà Trường An từng có hành vi trái pháp luật rửa tiền và buôn lậu. "

Trương Dương khinh thường: "Nói Người đã chết rồi, tất nhiên là người khác muốn nói gì thì nói, trước kia nói hắn đút lót, hiện tại lại bảo hắn buôn lậu rửa tiền. "

Hình Triêu Huy nói: "Trương Dương, tôi biết quan hệ của cậu và Hà Trường An rất tốt, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để làm ảnh hưởng tới phán đoán của cậu, mỗi người đều có chuyện làm sai, có lẽ một bộ phận rất lớn tài sản của Hà Trường An đều là nhờ kinh doanh chính đáng mà có, nhưng căn cứ vào một số chứng cớ chúng tôi gần đây thu thập được, có thể chứng minh Hà Trường An quả thực từng phạm pháp. "

Trương Dương nói: "Anh biết đó, quan hệ của Hà Trường An và Văn gia vẫn luôn rất tốt, chính là vì tầng quan hệ này, cho nên hắn chết rồi vẫn không được yên bình, thỉnh thoảng sẽ có người lại chụp mũ cho hắn, mục đích của những người này cũng không phải muốn đối phó với Hà Trường An, mà là muốn thông qua hắn để bôi nhọ danh dự của cha nuôi tôi. "

Hình Triêu Huy thở dài: "KHông muốn bị người ta tóm lấy bím tóc thì tốt nhất đừng có để tóc dài, ruồi bọ không bâu trứng không thủng. " Hắn uống ngụm trà, cảm giác lúc này đã thư thái hơn rất nhiều, nói khẽ: "Trương Dương, cô ta muốn báo thù cho Hà Trường An căn bản là chuyện là thể. dưới sự giựt giây của một đám già, Phát động cuộc chiến thu mua với Vương Triều Kim Cương, căn cứ vào tình huống tôi nắm giữ được thì những lão già này đang lợi dụng cô ta để ở giữa mưu lợi bất chính, mà hành vi của bọn họ cũng dẫn tới sự chú ý của khoa điều tra tội phạm thương nghiệp của Hongkong. "

Trương Dương nói: "Tôi đã khuyên cô ta rồi nhưng cô ta không nghe. "

Hình Triêu Huy nói: "Nếu như cô ta cứ khư khư cố chấp, có thể sẽ gặp phiền toái rất lớn. "

Nội tâm Trương Dương trầm xuống. Hình Triêu Huy nếu nói như vậy thì chắc không phải là gạt hắn, có thể Quốc An đã chú ý tới Tần Manh Manh. Nếu như thân phận của cô ta bại lộ, như vậy cô ta sẽ gặp phải nguy cơ liên tiếp, chẳng những Quốc An muốn đối phó cô ta, Tần gia cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, còn có hung phạm mưu sát Hà Trường An cũng đồng dạng sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng này. Trương Dương nói khẽ: "Đúng là phiền toái không nhỏ. "

Hình Triêu Huy nói: "Có một số việc một khi đã dính sắc thái chính trị thì sẽ trở nên phức tạp dị thường. Tôi không phải nói chuyện giật gân đâu, tôi công tác nhiều năm như vậy, đã xử lý rất nhiều lần nguy cơ chính trị, là bằng hữu tôi muốn cho cậu vài lời khuyên. "

Trương Dương gật đầu.

*****

Hình Triêu Huy nói: "Bất kể là Tây Thi, Điêu Thuyền hay là Trần Viên Viên, họ sở dĩ có thể lưu tên trong lịch sử không phải là vì họ đẹp khuynh quốc khuynh thành, mà là vì họ có liên quan tới chính trị, trong đấu tranh chính trị. Nữ nhân tuy rằng không phải nhân vật chính. Nhưng thường thường sẽ trở thành đạo cụ cực kỳ quan trọng, rất nhiều lúc sẽ mang tới tác dụng ảnh hưởng tới đại cục. "

Trương đại quan nhân cảm thán nói: "Hồng nhan họa thủy. "

Hình Triêu Huy nói: "cậu vừa chuyện của Phó Hải Triều. Mục đích hắn tiếp cận Liễu Đan Thần có lẽ chính là dùng họa thủy này để nhấn chìm này. "

Trương đại quan nhân nói: "Sếp, chẳng lẽ anh cho rằng ý chí của tôi bạc nhược như vậy ư?"

Hình Triêu Huy nói: "cậu ở phương diện nữ sắc quả thực rất bạc nhược, hơn nữa không chịu nổi một kích, ai cũng biết đây là chỗ yếu của cậu, chỉ cần tìm đúng chỗ, đánh một kích thật mạnh, đả bảo cậu không chịu nổi. "

Trương đại quan nhân biết Hình Triêu Huy nói đúng, hắn quả thực thường xuyên bị té nhào trên phương diện này, mục đích Phó Hải Triều tiếp cận Liễu Đan Thần chắc là muốn lợi dụng cô ta để kích thích mình, nếu như mình rơi vào bẫy của hắn, sẽ bị phiền toái quấn lấy, mà phiền toái của mình khẳng định sẽ tạo thành khốn nhiễu cho Văn gia. Tuy rằng hắn đã sớm nhìn ra dụng tâm của Phó Hải Triều, không rơi vào cái bẫy mà hắn tỉ mỉ trù tính, nhưng Liễu Đan Thần đột nhiên mất tích lại khiến chuyện này trở nên càng thêm khó bề phân biệt, đây rốt cuộc có nghĩa là âm mưu kết thúc hay là một đại âm mưu bắt đầu? Trương đại quan nhân đến bây giờ vẫn không tin Liễu Đan Thần là bị người ta bắt cóc, dù sao bí mật trên người Liễu Đan Thần thật sự quá nhiều, một nữ nhân có thể chơi mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy người khác khống chế dễ dàng như vậy.

Tương đối mà nói thì Trương Dương lo lắng cho Tần Manh Manh hơn, theo lời nói của Hình Triêu Huy, tình cảnh trước mắt của Tần Manh Manh đã là nguy cơ. Bất kỳ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, người khác sở dĩ muốn đối phó bọn họ, là vì muốn thông qua hành động này để mang tới phiền toái cho Văn gia.

Vào mười giờ thì chia tay Hình Triêu Huy, Trương Dương chỉ chỉ vào con đường xe đi xe lại, nói: "Tôi bắt xe về. "

Hình Triêu Huy cũng không định chở hắn, thật ra nếu như không phải Trương Dương chủ động mời thì Hình Triêu Huy cũng sẽ không chủ động liên lạc với hắn, sau khi trải qua tìm được đường sống trong chỗ chết lần này Hình Triêu Huy đã rút khỏi tuyến đầu, không phải ý của cấp trên, mà là kết quả sau khi hắn cân nhắc thận trọng, đoạn kiếp sống bị Chương Bích Quân giam giữ đã trở thành cơn ác mộng không thể xóa đi của hắn.

Hình Triêu Huy vươn tay ra vỗ vỗ vai Trương Dương: "cậu khuyên nhủ cô ta đi, đừng trở thành công cụ để người khác lợi dụng. "

Trương Dương gật đầu, nhìn theo chiếc xe Liệp Báo của Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy vẫy tay với hắn rồi khởi động động cơm cùng với tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, xe Liệp Báo nổ tung, sóng khí cường đại tỏa ra bốn phía, thân thể Trương Dương bị một cỗ lực lượng cực lớn đẩy đi, ngã mạnh xuống đất, kính của những cửa hàng chung quanh cũng bị chấn cho vỡ nạn, mảnh vụn thủy tinh rơi lả tả.

Hai tai Trương đại quan nhân ù ù, hắn trong khoảng thời gian ngắn không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, choáng váng nhìn ánh lửa chưa tắt, trên người hắn không biết dính máu tươi của ai, một lát sau thính giác của hắn một lần nữa khôi phục, hắn nghe thấy những tiếng thét chói tai, nghe thấy ô tô bởi vì cấp tốc phanh lại mà liên tục tông vào đuôi nhau, nghe thấy tiếng sắt thép rơi xuống, nghe thấy tiếng khóc của mình.

Nam nhi không dễ khóc, chỉ là khi chưa quá thương tâm. Trương Dương tuy rằng thường hay nói đùa với Hình Triêu Huy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự tôn trọng của hắn đối với Hình Triêu Huy, giữa hắn và Hình Triêu Huy có một loại tình cảm cũng vừa là thầy vừa là bạn, tận mắt tháy bằng hữu của mình tan thành mây khói trong vụ nổ, đây là một loại cảm giác đau xé ruột xé gan.

Cảnh Chí Siêu dẫn đội tới hiện trường, nhanh chóng phong tỏa hiện trường, trận nổ mạnh này đã tạo thành tử vong cho một người, ba người đi đường bị thương, Cảnh Chí Siêu tìm được người chứng kiến. Trương Dương ngồi ở đó, trên người dính không ít vết máu. Không biết máu tươi rốt cuộc đến từ trên người người khác hay là của bản thân hắn.

Cảnh Chí Siêu nói với bác sĩ cấp cứu ở bên cạnh: "Tình huống của hắn thế nào? Có thể tiếp nhận thẩm vấn hay không?"

Bác sĩ cấp cứu thở dài nói: "Tôi không biết, hắn cự tuyệt để chúng tôi kiểm tra thân thể, cũng không muốn theo chúng tôi tới bệnh viện trị liệu. "

Cảnh Chí Siêu gật đầu, tới trước mặt Trương Dương rồi nói khẽ: "Tại sao lại vậy?"

Trương Dương ngẩng đầu, nước mắt của hắn đã khố, ánh mắt phủ kín tơ máu, ánh mắt tràn ngập sát khí, ánh mắt này khiến Cảnh Chí Siêu nội tâm run lên. Trương Dương: "Nói Tra ra là ai làm, mặc kệ là ai, tôi nhất định sẽ giết hắn, tôi thề. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Anh vì sao gặp mặt chủ nhiệm Hình?"

Trương Dương nói: "Bằng hữu gặp mặt ăn bữa cơm không phải là rất bình thường ư?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Theo tôi được biết thì anh không hề lái xe, anh vì sao không lên chiếc xe này?"

Trương Dương giống như một con sư tử bị chọc giận: "Anh hoài nghi tôi ư? Anh con mẹ nó hoài nghi tôi ư? Hắn là bằng hữu của tôi, tôi không thể hại hắn, nếu như có thể thì tôi nguyện ý hy sinh tính mạng của mình để cứu hắn. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Nhưng anh vẫn sống tốt mà. "

Trương Dương cắn cắn môi, không sai, mình vẫn sống tốt, hắn không thể giải thích chuyện này, cũng chẳng muốn giải thích, nếu như hắn vừa rồi lên xe của Hình Triêu Huy thì như vậy hiện tại hắn cũng tan thành mây khối với Hình Triêu Huy.

Cảnh Chí Siêu nói: "Trương Dương, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không có giải thích hợp lý, nhưng, tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ và xử lý hắn. "

Sau khi trải qua ba tiếng đồng hồ thẩm vấn, Trương Dương mới được cho đi, lúc này Trương Dương lần đầu tiên có cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn không trở về ban trú kinh, mà là về Hương Sơn biệt viện, khi hắn đẩy cửa phòng thì nhìn thấy trong thư phòng biệt viện sáng đèn.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Trần Tuyết đi ra, cô ta giống như một người vợ chờ chồng đi làm đêm về, nói khẽ: "Về rồi à?" Tuy rằng giọng nói rất bình thản, nhưng Trương Dương vẫn tìm được sự quan tâm của cô ta đối với mình ở trong đó, Trương Dương gật đầu, hắn lặng lẽ đi tới.

Trần Tuyết nói: "Có đói bụng không? Đi tắm rửa một cái đi, tôi nấu bát mỳ cho anh. "

Trương Dương lắc đầu: "cô vì sao vẫn chưa ngủ?"

Trần Tuyết nói: "tôi đang đọc sách, tôi vẫn thường thức khuya mà, anh gần đây không phải vẫn luôn ở ban trú kinh ư?" Cô ta từ vẻ mặt mệt mỏi và thương cảm của Trương Dương đoán được nhất định đã có việc xảy ra.

" Tâm sự với tôi nhé?" Giọng nói của Trương Dương mang theo vẻ van nài.

Trần Tuyết gật đầu, ngồi xuống bậc thang trước cửa hiên với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Một bằng hữu rất tốt của tôi, Hình Triêu Huy, hắn đã chết, vừa mới phát sinh, tôi tận mắt thấy hết, có người đặt boom trong ô tô của hắn, nếu như tôi lên chiếc xe đó, tôi nghĩ, tôi và hắn... "

Trần Tuyết nói: "Anh không lên xe, anh vẫn còn sống. "

Trương Dương nói: "Hắn giúp tôi quá nhiều, với tối nay tôi hẹn hắn tới giúp tôi, Liễu Đan Thần mất tích, tôi muốn nhờ hắn tìm, nếu như tôi không hẹn hắn ra, có lẽ chuyện này sẽ không phát sinh, lão Hình vẫn sống êm đẹp... " Trương Dương nói tới đây, sự áy náy và hối hận khiến hốc mắt hắn nóng lên.

Trần Tuyết ôn nhu nói: "Anh đỗ tất cả trách nhiệm lên người mình, cho nên anh mới khó chịu như vậy. "

Trương Dương nói: "Tôi chắc là một kẻ mang điềm gở, bằng hữu thân thiệt của tôi đều gặp xui... "

Trần Tuyết nói: "Cho dù là bọn họ không biết anh, cho dù là bọn họ và anh không phải là bằng hữu, thế nên phát sinh cuối cùng vẫn phải phát sinh. Tôi không phải muốn giúp anh trốn tránh trách nhiệm, tôi chỉ là cảm thấy, anh đang lãng phí thời gian để thương cảm, giờ chẳng thà anh làm chút chuyện cho những bằng hữu đã gặp bất hạnh này. "

Trương Dương ngẩng đầu: "Tôi không biết, tôi con mẹ nó đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc là ai ở phía sau bày ra tất cả. "

Trần Tuyết nói: "Trên đời này không có bí mật tuyệt đối, chỉ cần là âm mưu thì sẽ phải bại lộ dưới ánh mặt trời, đơn giản là sớm hay muộn thôi. "

*****

Trương Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, vẻ mặt ưu thương và bối rối, ánh trăng thời này và ánh trăng triều Đại Tùy không hề khác biệt, nhưng tất cả bên cạnh hắn lại xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Vừa mới tới thời đại này, bởi vì nhìn thấy vương bát chi khí, oai phong lẫm liệt của Lý Trường Vũ mà hâm mộ, từ đó sinh ra ý muốn bước vào quan trường, với hắn mà nói trùng sinh cũng có nghĩa là nhân sinh của mình có thể dựng lại, có thể sống khác với kiếp trước, hắn hướng tới loại cuộc sống nắm quyền thiên hạ, say trong lòng mỹ nhân này. Nhưng mà khi hắn thực sự đặt chân vào quan trường mới phát hiện quan trường không phải là uy phong như trong tưởng tượng của hắn, ngoài mặt thì phong quang nhưng sau lưng kì thực che giấu sự ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, người ở trong đó rất khó tìm được tình bạn thực sự, đại đa số không phải anh lợi dụng tôi thì chính là tôi lợi dụng anh. Ở trong quan trường càng lâu, vị trí càng cao, thì càng hiểu được sự hiểm ác của tính người. hiện giờ Trương đại quan nhân tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, thường ủy thành phố Bắc Cảng. Nhưng nội tâm hắn lại trở nên càng lúc càng không vui vẻ.

" Nhân sinh Của tôi vốn không nên là như vậy?" Trương đại quan nhân cảm thán nói.

Trần Tuyết hỏi ngược lại: "Vậy anh cho rằng nhân sinh của mình nên thế nào?"

Trương đại quan nhân: "Nói trời sanh tính trời sinh ngỗ ngược. Không thích bị người ta quản, cho nên mới lựa chọn làm quan. "

Trần Tuyết thở dài: "Anh đó, thủy chung không đổi được cái tính thích dát vàng lên mặt. "

"Tôi có à?"

Trần Tuyết gật đầu, mắt đẹp cũng nhìn về phía vầng trăng trong trời đêm, tựa hồ nhớ tới gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên hư vô và bối rối.

Trương Dương quay sang. Nhìn hình bóng Trần Tuyết trong ánh trăng, nói khẽ: "Tôi thủy chung cho rằng cô mới là người hiểu tôi nhất. "

Trần Tuyết nói: "Vì sao lại sinh ra suy nghĩ kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tôi biết rất nhiều bí mật của anh?"

" Có một số lời tôi nói ra, người khác sẽ coi là nói đùa, chỉ có cô là tin. "

"Tin gì? Tin anh là quái vật từ triều Tùy vượt thời gian tới đây?" Trần Tuyết khi nói chuyện thủy chung không nhìn vào ánh mắt Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Thật ra hai người chúng ta trong điểm này rất giống nhau, cho tuy rằng bộ dạng thì dễ nhìn hơn tôi, nhưng cũng là quái vật. "

Trần Tuyết nói: "Có lẽ là gần mực thì đen. "

Trương đại quan nhân nói: "Có thể nhiễm đen cô cũng là chuyện tôi cầu mà không được. "

Trần Tuyết đã quen với phương thức nói chuyện đầy tính quấy rối này của hắn rồi, đối với sự phóng túng của thằng cha này, phương thức tốt nhất chính là mặc kệ, Trần Tuyết nói tránh đi: "So với đề tài nhàm chán này thì tôi tình nguyện nghe anh nói về nhân sinh. "

Trương đại quan nhân không nhịn được cười: "Tôi phát hiện mình vào nhầm chỗ rồi, nếu như có thể có một cơ hội làm lại, tôi sẽ không lựa chọn đi làm quan. "

Trần Tuyết ồ một tiếng, giống như mới quen nhìn Trương Dương: "Rất khó tin những lời này lại phát ra từ miệng anh. "

Trương Dương nói: "Thật ra cảnh giới của tôi so với trong tưởng tượng của cô thì cao hơn nhiều. "

Trần Tuyết nói: "Nhưng tôi lại cảm thấy có người trong hiện thực bị đánh cho đầu rơi máu chảy nên mới nản lòng thoái chí. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Tôi vẫn chưa thảm tới mức đó đâu? Chỉ là thấy chán thôi. " Tạm dừng một chút rồi nói: "Chán thực sự, tôi một lòng muốn sống khoái hoạt, Không bị ai ước thúc, ở trong mắt người khác, tôi hiện tại tốt xấu gì cũng đã là bí thư thị ủy Tân Hải, lẽ ra cũng được cho là sĩ đồ đắc ýl nhưng tôi cẩn thận ngẫm lại, hiện tại tôi tựa hồ còn không khoái hoạt bằng ở xã hắc Sơn là chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch. "

Trần Tuyết nói: "Tính tình của anh vốn không thích hợp với quan trường. "

Trần Tuyết tuyệt đối không phải là người đầu tiên nói vậy, nhưng Trương đại quan nhân đối với lời nói của cô ta thì lại chịu nghe nhất, Trương Dương nói khẽ: "Tôi gặp một số phiền toái, Liễu Đan Thần đột nhiên mất tích, Phó Hải Triều lấy chuyện này để làm phiề, mười phần có chín sẽ đổ trách nhiệm của chuyện này lên người tôi, bởi vì chuyện này tôi tới nhờ một lão bằng hữu ở Quốc An giúp, nhưng khi chúng tôi vừa chia tay thì ô tô hắn ngồi lại nổ tung. "

Trần Tuyết tuy rằng không chính mắt thấy cảnh Hình Triêu Huy bỏ mình, nhưng nghe thấy Trương Dương thuật lại cũng không khỏi cảm thấy hết hồn, nếu như Trương Dương cũng lên chiếc xe đó, như vậy người bị nổ chết chỉ sợ không chỉ có Hình Triêu Huy.

Trương Dương nói: "Không sai, tôi thiếu chút nữa cũng lên chiếc xe đó, nếu như không phải tôi hẹn lão Hình ra, có lẽ sẽ không phát sinh loại chuyện này... " Nói tới đây. Giọng nói của Trương Dương không khỏi có chút nghẹn ngào, trong cảm nhận của hắn, Hình Triêu Huy là một sư trưởng thân thiết và cũng là một vị bằng hữu tin cậy. Không ngờ Hình Triêu Huy tránh được ma trảo của Chương Bích Quân, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được kiếp chết. Nếu như hắn trước chuyện biết sẽ phát sinh loại chuyện này, Trương Dương tuyệt đối sẽ không hẹn gặp mặt hắn.

Trần Tuyết từ vẻ mặt của Trương Dương có thể nghiền ngẫm ra sự đau khổ trong lòng hắn lúc này, vươn tay ra vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay hắn, ôn nhu nói: "Sinh tử của con người, đã được chú định, đúng như một chuyện mà anh nói, anh là người thời Tùy vượt thời gian tới đây, nếu trời cao đã an bài như vậy, chắc hẳn đối với người khác cũng sẽ như vậy, vị bằng hữu đó của anh nói không chừng cũng bị đưa tới một thời không, chỉ là chúng ta không thấy được hắn, chưa chắc đã đại biểu thế giới của hắn đã kết thúc. "

Trương Dương biết Trần Tuyết đang an ủi mình, hắn miễn cưỡng cười cười.

Trần Tuyết nói: "Ưu điểm lớn nhất của anh là càng gặp khó khăn thì càng cố gắng, từ lúc tôi quen anh tới giờ, anh chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ sợ cái gì, đã có người thương tổn tới bằng hữu của anh, vậy tìm ra hắn đi, chấm dứt ân oán này, chỉ có như vậy anh mới có thể vứt bỏ tất cả gánh nặng trong lòng, thoải mái mà đi, làm chuyện anh thích làm, tận tình hưởng thụ nhân sinh của anh. "

Trương Dương nhìn Trần Tuyết, trong lòng không khỏi ấm áp, Trần Tuyết quả nhiên hiểu được tâm tư của mình, hắn bỗng nhiên nói: "Chờ tôi giải quyết xong tất cả, cô có thể đi theo tôi hay không?"

Trần Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt một lần nữa hướng tới bầu trời đêm, vầng trăng trên không trung không biết từ khi nào đã trốn vào sau tầng mây, Trần Tuyết nói khẽ: "Anh ở thế giới này, tôi cũng ở thế giới này. "

Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô ta, không khỏi có chút ngây ngốc.

Thế Luân ở trong văn phòng của mình ở phố Trường An tiếp kiến Cảnh Chí Siêu đến từ Quốc An, hắn không biết đối phương vì sao muốn tới muốn tới mình, chẳng lẽ là hành vi nào đó của mình đã dẫn tới sự chú ý của phía Quốc An? Tiết Thế Luân cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có chuyện của Chương Bích Quân mới có thể khiến đối phương có hứng thú đối với mình, Tiết Thế Luân đối với Cảnh Chí Siêu tràn ngập cảnh giác và phòng bị, nhưng hắn ngoài mặt không lộ ra chút nào, rất nhiệt tình mời Cảnh Chí Siêu ngồi xuống.

Cảnh Chí Siêu sau khi ngồi xuống thì gọn gàng dứt khoát nói: "Tiết tiên sinh, tôi hôm nay tới là muốn tìm hiểu một việc. "

Thế Luân mỉm cười nói: "Cảnh tiên sinh tìm tôi chẳng lẽ là liên quan đến an toàn quốc gia? Tôi tuy rằng không biết mình có chỗ nào có thể giúp anh, nhưng chỉ cần có liên quan tới lợi ích quốc gia thì tôi tất nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ. "

Trên mặt Cảnh Chí Siêu không hề cười, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Tiết Thế Luân, đây là thói quen nghề nghiệp của hắn, thích thông qua ánh mắt của một người để tìm hiểu biến hóa nội tâm của hắn, nhưng mà ở chỗ Tiết Thế Luân hắn căn bản không nhìn ra gì, hai mắt Tiết Thế Luân như miệng giếngn bình tĩnh không có biến hóa, Cảnh Chí Siêu trước đây tiếp xúc với Tiết Thế Luân không nhiều lắm, ấn tượng đối với hắn là tố chất tâm lý của người này nhất định cực kỳ cường đại. Cảnh Chí Siêu đưa ra một tấm ảnh cho Tiết Thế Luân: "Người này Tiết tiên sinh chắc hẳn biết chứ. "

Tiết Thế Luân cầm lấy ảnh rồi nhìn thoáng qua, đây là ảnh của Quốc An Hình Triêu Huy, Tiết Thế Luân nhìn trong chốc lát rồi lắc đầu: "Không biết. " Hắn không nói thật, nhưng cũng không phải tất cả là nói dối, hắn biết người trong ảnh là Hình Triêu Huy, nhưng hắn và Hình Triêu Huy không có giao tiếp gì, cũng có thể được cho là không biết.

Cảnh Chí Siêu thu hồi ảnh: "Hắn là chủ nhiệm Hình của cục năm Quốc An chúng tôi, tối hôm qua ở cửa quán lẩu đông môn đã bỏ mình vì trúng bom. "

Tiết Thế Luân nhíu mày, hắn không biết tin Hình Triêu Huy đã chết, hiện tại hắn có chút minh bạch ý đồ đến của Cảnh Chí Siêu, phía Quốc An hiển nhiên hoài nghi chuyện này có liên quan tới mình, Tiết Thế Luân bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân bọn họ hoài nghi, chắc là bởi vì Chương Bích Quân, từ chuyện này có thể đoán, Quốc An đã đang điều tra quan hệ giữa hắn và Chương Bích Quân, thậm chí có thể đã biết được gì đó.

Tiết Thế Luân bất động thanh sắc nói: "Cảnh tiên sinh, tôi rất tiếc vì cái chết của vị chủ nhiệm Hình này, nhưng tôi không rõ không rõ, ngài tới tìm tôi, cũng nói cho tôi biết chuyện này, xuất phát từ mục đích gì? Tôi và chủ nhiệm Hình có thể nói là vốn không quen biết, chẳng lẽ các anh hoài nghi tôi có liên quan tới cái chết của anh ta. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Tiết tiên sinh chắc quen Chương Bích Quân?"

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiết Thế Luân, cuối cùng chuyện vẫn về tới trên người Chương Bích Quân.

Trên mặt Tiết Thế Luân lộ ra vẻ mặt không vui: "Cảnh tiên sinh có ý gì?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)