Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1226

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1226: Đã xong chưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương an bài cho Cao Liêm Minh vào ở ban trú kinh Bình Hải, khi vừa tới ban trú kinh thì vừa hay nhìn thấy Hồng Vệ Đông đang ở đó lo liệu, nhìn thấy Trương Dương và Cao Liêm Minh tiến vào, vội vàng cười cười nghênh đón: "Bí thư Trương, tôi đang tìm anh đây. "

Trương Dương nói: "Tìm tôi có gì phân phó?"

Hồng Vệ Đông cười nói: "Tôi nào dám phân phó anh. " Hắn trước tiên bắt tay Cao Liêm Minh, công tử của thính trưởng thính công an tỉnh hắn đương nhiên biết, Trương Dương bảo hắn trước tiên an bài phòng cho Cao Liêm Minh.

Hồng Vệ Đông sai người dẫn Cao Liêm Minh về phòng trước, mình thì cùng Trương Dương tới phòng hắn ở, đợi cho bốn bề vắng lặng mới nói: "Buổi chiều Hôm nay có cảnh sát tới. "

Trương Dương thản nhiên nói: "Tới làm gì?"

Hồng Vệ Đông nói: "Bọn họ tới điều tra, muốn điều tra phòng anh ở. "

Trương Dương dừng chân, có chút cả giận nói: "Dựa vào gì?có được tôi cho phép chưa?"

Hồng Vệ Đông nói: "anh yên tâm, tôi không để bọn họ thực hiện được ý đồ đâu, tùy tiện chỉ bậy một phòng lừa họ. "

Trương Dương thực sự có chút thưởng thức Hồng Vệ Đông, người có thể đứng vững ở ban trú kinh quả nhiên không đơn giản, đầu óc rất linh hoạt.

Hồng Vệ Đông tìm Trương Dương cũng không chỉ là để lấy lòng hắn, lại nói: "Tỉnh trưởng Chu tới. "

Trương Dương nghe nói Chu Hưng Dân tới kinh thành tôi h ngẩn ra: "ông ta đang ở phòng nào?" Sau khi Hỏi xong thì lại cảm thấy có chút dư thừa, Chu Hưng Dân có nhà ở kinh thành, khi y tới đây không ở ban trú kinh.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Hồng Vệ Đông đáp: "Y ở nhà, có điều thư ký trưởng Diêm không đi cùng, anh ta đang ở phòng 608: "

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là mười rưỡi tối rồi. " Hôm nay muộn quá rồi, chờ sáng sớm mai tôi tới chào hỏi anh ta. "

Hồng Vệ Đông nói: "Thư ký trưởng Diêm nói bảo anh về thì lập tức tới gặp anh ta. "

Nếu Diêm Quốc Đào đã nói như vậy, Trương Dương cũng không cố kỵ quấy rầy sự nghỉ ngơi của hắn, tới phòng Diêm Quốc Đào. Phát hiện Diêm Quốc Đào chưa ngủ, một mình ở trong phòng xem ti-vi.

Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Diêm Quốc Đào cầm điều khiển tắt ti-vi, vỗ vỗ sô pha bên cạnh: "Trương Dương, tới đây ngồi đi. "

Trương Dương đi tới, nhìn thấy trà đậm trong chén trà của Diêm Quốc Đào thì cười cười nhắc nhở: "Thư ký trưởng Diêm à, buổi tối uống trà đặc không có lợi cho giấc ngủ đâu. "

Diêm Quốc Đào nói: "Tuổi càng lớn thì ngủ càng khó, dù sao cũng không ngủ được. Uống chút không sao cả. " Hắn quan sát Trương Dương rồi ý vị thâm trường nói: "Không giống như người trẻ tuổi các anh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều ăn ngon ngủ yên. "

Trương đại quan nhân đương nhiên có thể nghe ra hắn đang ám chỉ điều gì, cười ha ha, nói: "con người tôi vô tâm vô phế, chuyện to bằng trời cũng không để ở trong lòng: "

Diêm Quốc Đào nói: "Anh ở kinh thành cũng không phải là ngắn? Thân là bí thư thị ủy Tân Hải, anh không định quản chuyện của Tân Hải à?"

Trương Dương thở dài: "Tôi cũng muốn đi lắm. Nhưng trước mắt không đi được, trước sau tôi tổng cộng ở đây nửa tháng rồi, thật sự có chút phiền, nhưng tới đây rồi thì phiền toái không dứt, thư ký trưởng Diêm à, anh nói xem tôi có phải là dễ bắt nạt không? Sao ai cũng muốn gây khó dễ cho tôi?"

Diêm Quốc Đào cười cười: "Tôi cũng nghe nói tới không ít chuyện của anh. "

Trương Dương nói: "Loại tin đồn này lừa người khác thì được, nhưng muôn lừa một chính trị gia hiểu rõ sai trái như anh thì tuyệt đối không thể. "

Diêm Quốc Đào cười nói: "Anh đừng có cho tôi đội mũ cao. Tôi thì tính là chính trị gia gì chứ, thật ra người khác nói anh thế nào thì có liên quan gì tới tôi? Nhưng dù sao cũng có người tin lời anh nói đúng không? Vạn nhất những tin đồn truyền tới tai bí thư Tống, anh ta chưa chắc đã cao hứng? Cho dù bí thư Tống tin anh vô điều kiện. Nhưng những nhàn ngôn toái ngữ này truyền nhiều cũng không có lợi cho anh. Đối với bí thư Tống cũng có ảnh hưởng không tốt?" Diêm Quốc Đào nói tuy rằng rất uyển chuyển, nhưng thầm giấu cơ phong.

Trương đại quan nhân tuy rằng không thích phương thức nói chuyện của Diêm Quốc Đào, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận lời người ta nói là thật. Mình làm mưa làm gió ở ở kinh thành, nếu thực sự đắc tội với một nhân vật trọng yếu nào đó, người ta chẳng những sẽ hận hắn. Không khéo ngay cả cha nuôi và nhạc phụ sau lưng hắn cũng bị ảnh hưởng, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. với thế cục Trước mắt, anh không phạm người thì người ta cũng sẽ phạm anh, không phải ai đó đã từng nói, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công ư, lão tử muốn tấn công, đánh cho anh không thể chống đỡ, anh ngay cả chống đỡ cũng không xong thì làm sao còn công kích được tôi? Nghĩ đến đây Trương đại quan nhân mỉm cười: "Thư ký trưởng Diêm, ý tứ của ngài tôi hiểu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ trầm thấp làm người, người không phạm tôi thì tôi không phạm người. "

Nửa câu đầu Diêm Quốc Đào nghe thấy còn được, nhưng nửa câu sau hắn vừa nghe vậy thì lập tức lại nhíu mày, thằng ôn này tuyệt đối không phải là là hạng người biết tu tâm. Diêm Quốc Đào nói: "Trương Dương à, địa phương như kinh thành vô cùng phức tạp, làm việc nhất định phải cẩn thận. " Nói tới đây đủ rồi, Diêm Quốc Đào cũng không định nói nữa, nói nữa cũng vô dụng.

Trương Dương nói: "Thư ký trưởng Diêm, ngài yên tâm, tôi sẽ tranh thủ mau chóng giải quyết chuyện trước mắt, rồi ngay lập tức sẽ trở lại cương vị công tác của tôi. "

Diêm Quốc Đào nói: "Như vậy là tốt nhất, nếu thực sự gặp chuyện không giải quyết được thì anh cứ nói thẳng với tôi, tôi có lẽ có thể giúp được một số việc nhỏ. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm có lẽ sẽ giúp đỡ được một số việc nhỏ, cái đó thì có khác gì là không giúp, có điều với phong cách làm việc của Diêm Quốc Đào, nói ra những lời như vậy cũng rất đáng quý, đây đều là người ta nể mặt nhạc phụ của mình, Trương đại quan nhân liên tục nói lời cảm tạ.

Trở lại phòng mình, trên giường rất lâu mà không ngủ được, Tần Manh Manh tuy rằng được hắn thành công cứu ra, nhưng dù sao vẫn đang ở trong nước, một ngày chưa đi, một ngày còn ở trong hiểm cảnh, Liễu Đan Thần mất tích, Hình Triêu Huy bị giết, chuyện liên tiếp xảy ra khiến hắn ngay cả thở cũng không có thời gian, bảo Cao Liêm Minh tới đây, muốn làm cho chuyện này ầm lên với Tần gia, trong mắt Trương Dương, Tần gia tuy rằng rất hận Tần Manh Manh, nhưng nhà bọn họ vẫn không dám công khai nội tình cho công chúng, đây là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Tần gia làm việc không có đạo đức, bọn họ đương nhiên sẽ không lộ ra, chuyện này đối với Tần Manh Manh mà nói thì cũng là việc đáng tiếc cả đời, cô ta cũng sẽ không nói ra, về phần Trương Dương, càng không thể nói, Tần Manh Manh khó khăn lắm mới từ trong thống khổ bước ra, hắn sao nhẫn tâm đi vạch trần?

Tiếng chuông di động ở đầu giường đã phá vỡ sự trầm tư của Trương Dương, hắn nhìn nhìn số, như là số từ nước ngoài, sau khi bắt máy, nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ: "Cha... " Nội tâm Trương Dương lập tức nóng lên, hắn lập tức đoán ra trong điện thoại là con trai mình Thiên Tứ, hắn nói năng lộn xộn: "Ngoan... Ngoan... "

*****

Bên kia truyền đến tiếng cười của An Ngữ Thần, cô ta rất nhanh giật láy điện thoại, ôn nhu nói: "Anh có nghe ra ra hay không!"

Trương Dương nói: "Hỏi thừa, giống của anh thì anh đương nhiên nghe ra rồi. "

An Ngữ Thần nói: "Trông nó y như anh vậy. "

Trương Dương nói: "Anh biết. "

"Sao anh biết?"

Trương Dương nói: "Đã muộn thế này sao vẫn chưa ngủ?" Sau khi Nói xong thì lập tức nhớ tới bên kia vẫn là buổi chiều, không khỏi cười nói: "Anh quân là lệch giờ. "

An Ngữ Thần nói: "Chị Thanh đẻ rồi. "

Máu Trương đại quan nhân giống như trong nháy mắt đọng lại, nghe thấy cả tiếng thở dốc ồ ồ của mình, hơn nửa ngày sau mới tiêu hóa được nội dung trong những lời này của An Ngữ Thần: "Vậy, họ vẫn ổn chứ?"

An Ngữ Thần nói khẽ: "Mẹ con bình an, có điều con bé ra sớm hơn hai mươi ngày, cho nên đang nằm trong lồng kính. "

Trương Dương nói: "Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. " Khi nói những lời này mũi cay cay, không ngờ có chút nhớ nhung tới rơi nước mắt, theo lý thì mình cũng miễn cưỡng thuộc loại con người rắn rỏi, có thể tưởng tượng được người ta lắm lúc đột nhiên là nhi nữ tình trường.

An Ngữ Thần nói: "Anh yên tâm đi, em sẽ chiếu cố tốt cho hai mẹ con. "

Trương Dương: "Nói Vất vả cho em rồi, giúp anh hỏi chị Thanh, cô ấy có tiện tiếp điện thoại không?"

An Ngữ Thần nói: "Ngày mai em sẽ bảo chị ấy gọi cho anh, chị ấy hôm nay mệt rồi. "

Hai người hàn huyên hồi lâu, Trương đại quan nhân mới dập máy, trên giường trên giường ngây ra khoảng nửa tiếng, mới ý thức được mình đã lại làm cha. Một trai một gái, nhân sinh bắt đầu trở nên viên mãn hơn, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới Sở Yên Nhiên, việc này nên giải thích với Yên Nhiên như thế nào đây? Làm sao để cô ta chấp nhận được việc mình gieo mầm khắp nơi, Trương đại quan nhân nằm trên giường, hai tay gối ra sau đầu, ngơ ngác nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Đa tình quá cũng thật là phiền não. "

Ngày hôm sau của Trương đại quan nhân bắt đầu trong tiếng gõ cửa dồn dập, Chu Chí Kiên của phân cục khu Nam Sách dẫn hai cảnh sát tìm tới cửa.

Trương đại quan nhân trong lòng rất bực, hắn vốn cho rằng chuyện bên đó đã xong rồi, không ngờ thằng cha này vẫn như âm hồn bất tán tới tìm mình.

Chu Chí Kiên chẳng nói năng gì đứng đó, gã cảnh sát đi cùng hắn nói: "Đồng chí Trương Dương, chúng tôi mời anh về hiệp trợ điều tra. "

Trương Dương bực mình nói: "Hiệp trợ bao nhiêu lần rồi, đừng có cứ chuyện to bằng cái rắm là tìm tôi, tôi nào có nhiều thời gian như vậy để hầu hạ các anh. "

Chu Chí Kiên nói: "Đồng chí Trương Dương, anh tốt nhất hãy đi theo chúng tôi một chuyến, nơi này là ban trú kinh Bình Hải, tôi nghĩ anh cũng không muốn tạo thành ảnh hưởng quá lớn hay không?"

Trương Dương nói: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn áp dụng biện pháp cứng rắn với tôi?"

Chu Chí Kiên nói: "Nếu như anh không phối hợp thì không loại trừ khả năng chúng tôi sẽ làm như vậy. "

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì không khỏi có chút bực mình, hầm hầm nhìn Chu Chí Kiên: "Anh có phải không biết phân biệt hay không? tôi sở dĩ không so đo với anh là vì nể mặt chú anh, anh đừng có mà không biết xấu hổ như thế. "

Chu Chí Kiên bị Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng lên: "Tôi là đang giải quyết việc chung, không có nhân tình quan hệ gì cả, Trương Dương, tôi nói cho anh hay, anh nói chuyện với tôi tốt nhất khách khí chút. "

Trương đại quan nhân nói: "Khách khívới anh ư? Con mẹ nó anh tính là cái đéo gì? Hạng trong mắt không có tôn trưởng, có tin tôi vả vỡ mồm anh ra không?"

Tay Chu Chí Kiên đã đặt lên súng, hầm hầm nhìn Trương Dương: "Định tấn công cảnh sát à!" Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, trước tiên chụp mũ cho Trương Dương đã.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm tôi tấn công cảnh sát tấn công cảnh sát cũng không phải là một lần hai lần, thêm một lần cũng chẳng chết ai, đang nghĩ xem có nên dạy cho thằng ôn này một bài học hay không thì nhìn thấy tỉnh trưởng Chu Hưng Dân và thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào bước về phía này, Trương đại quan nhân vội vàng đặt bàn tay đã giơ lên xuống.

Chu Chí Kiên cũng nhìn thấy người tới bên đó, Chu Hưng Dân là chú hắn, hắn từ xa đã nhận ra.

Chu Hưng Dân nhìn thấy tình huống bên này, hai bên y đều biết, Chu Chí Kiên là cháu y, Trương Dương là cấp dưới của y, Chu Chí Kiên mặc cảnh phục hiển nhiên không phải tới thăm thân gặp bạn.

Trương Dương trước tiên cười chào: "Tỉnh trưởng Chu, ngài đã tới rồi à!"

Chu Hưng Dân ừ một tiếng, Chu Chí Kiên bên kia cũng gọi một tiếng chú.

Chu Hưng Dân tới trước mặt hai người bọn họ: "Có chuyện gì thế?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Không có gì cả, nói chuyện phiếm với thằng cháu thôi mà. "

Chu Chí Kiên cực kỳ bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, nói với Chu Hưng Dân: "Chú, cháu tới gọi hắn về hiệp trợ điều tra. "

Chu Hưng Dân ừ một tiếng, y không hỏi tiếp, khi đi qua bên cạnh Trương Dương thì vỗ vai hắn: "Đi sớm về sớm, tranh thủ buổi trưa ăn cơm cùng nhau. "

Trương đại quan nhân không biết Chu Hưng Dân có phải đang khách khí với mình hay không, chờ hắn theo Chu Chí Kiên tới phân cục khu Nam Sách thì lập tức liền minh bạch, mình chắc không đi ngay được.

Xem ra Chu Chí Kiên hiện tại là một lòng nhằm vào mình, cục trưởng phân cục khu Nam Sách Lương Liên Hợp đi tới mà coi như không nhìn thấy hắn.

Trương đại quan nhân ngồi xuống trong văn phòng, nhìn nhìn bốn phía rồi nói: "Hôm nay là tìm hiểu tình huống hay là thẩm vấn?"

Chu Chí Kiên nói: "Tìm hiểu tình huống. "

Trương Dương nói: "Đâu có giống đâu. " Từ hôm nay gặp mặt Chu Hưng Dân, thái độ của Trương đại quan nhân quay ngoắt 180 độ, đối đãi tên đáng ghét Chu Chí Kiên này không ngờ cũng khách khí hơn rất nhiều.

Chu Chí Kiên nói: "Tôi đến tìm anh vẫn là vì chuyện của. " Liễu Đan Thần

Trương đại quan nhân biết hắn vì chuyện này, không khỏi thở dài: "Những gì nên nói tôi đều nói rồi, các anh rốt cuộc còn gì chưa xong?"

Chu Chí Kiên nói: "Tôi hiện tại sẽ hỏi lại tình huống hôm ấy. "

Trương đại quan nhân hai tay đan vào nhau, chân bắt chéo, bộ dạng không coi ai ra gì.

Chu Chí Kiên cố nén không nói hắn. Nói tóm lại hôm nay vẫn bắt hắn tới được rồi, nếu đã tới địa bàn của mình, việc gì cũng do mình làm chủ. Hắn ổn định tình tự một chút rồi nói: "Ngày đó anh vì sao muốn dẫn Liễu Đan Thần đi?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh có thể có chúng sáng ý được không, tôi đã nói với anh rồi, lúc ấy không phải tôi muốn dẫn cô ta đi, là Liễu Đan Thần nhờ tôi đưa cô ta đi, cô ta ngất xỉu, nhưng không muốn tới bệnh viện. "

Chu Chí Kiên nói: "Theo như tôi biết thì quan hệ của anh và cô ta không được tốt lắm. Hơn nữa không lâu trước cô ta còn từng tố cáo anh. "

Trương Dương nói: "Cô ta tố cáo tôi thì chứng minh quan hệ của chúng tôi không tốt à? Logic của anh kiểu gì thế? Đúng là còn trẻ, anh biết cái gì gọi là hoan hỉ oan gia không? Nữ nhân ngoài miệng nói hận anh ghét anh, nói không chừng trong lòng rất yêu anh đó. "

Chu Chí Kiên trợn trừng hai mắt, nghĩ thầm anh đúng là không biết xấu hổ.

*****

Trương Dương nói: "Nếu hôm nay đã tới rồi thì tôi cũng không ngại nói với anh thêm một lần. Tôi và Liễu Đan Thần không có mâu thuẫn gì cả, tôi lúc trước còn giúp cô ta trị bệnh đau lưng, anh không tin thì có thể đi điều tra điều tra, cô ta còn tới Tân Hải tìm tôi nữa. "

Trương đại quan nhân quả thực không nói dối, nhưng Chu Chí Kiên thì lại không tin, hắn tiếp tục truy hỏi: "Cho dù anh nói thật, nhưng từ khi anh đưa Liễu Đan Thần rời khỏi viện kinh kịch. Đến khi anh đưa cô ta trở về chỗ ở, thời gian trống ở giữa là hơn ba giờ, trong khoảng thời gian này anh đã đưa cô ta đi đâu?"

Trương Dương nói: "Đi nói chuyện. Cô ta nói trong lòng rất hoảng hốt, nhờ tôi đưa cô ta ra ngoại ô chơi, cho nên tôi lái xe đưa cô ta đi, chúng tôi nói chuyện rất vui. "

"Có ai nhìn thấy. Ai có thể chứng minh?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi nói này Chu cảnh quan, anh nếu muốn nói chuyện với một vị hồng nhan tri kỷ nào đó, chẳng lẽ cứ phải tìm một chỗ đường cái xe đi lại như mắc cửi à? Có ai mà không đi tìm một chỗ yên tĩnh chứ?"

Nữ cảnh viên phụ trách ghi chép bên cạnh Chu Chí Kiên nghe đến đây thì không nhịn được liền bật cười. Chu Chí Kiên bất mãn trừng mắt lườm cô ta một cái, nữ cảnh viên đó vội vàng ngừng cười, trong lòng thì lại cho rằng Trương Dương nói rất có lý.

Chu Chí Kiên nói: "Vậy thì chính là không có ai chứng minh rồi! Đồng chí Trương Dương, từ lúc anh đưa Liễu Đan Thần đi, đến khi Liễu Đan Thần mất tích, trước mắt chúng tôi đã tìm hiểu kỹ rằng chỉ có anh từng tiếp xúc với cô ta, không hề tìm được người khả nghi thứ hai. "

Trương Dương nói: "Nói nhiều như vậy thì anh vẫn là hoài nghi tôi. "

Chu Chí Kiên nói: "Liễu Đan Thần đã mất tích ba ngày hai đêm rồi, chúng tôi xuất động nhiều cảnh lực như vậy nhưng đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào của cô ta, anh nói chuyện không phải do anh làm, nhưng tôi hy vọng anh có thể nói ra tất cả những gì mà mình biết, điều này sẽ giúp chúng tôi có thể phá án nhanh chóng. "

Trương Dương nói: "Những gì tôi biết đều nói rồi, anh tin cũng được, không tin cũng được, dù sao cũng chỉ có từng đó thôi. "

Chu Chí Kiên nói: "Trương Dương, anh còn có chuyện giấu chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Anh có chứng cớ gì không, tôi làm người làm việc quang minh lỗi lạc, không có gì phải sợ cả. "

Chu Chí Kiên lấy ra một thứ dùng băng dính lại, Trương Dương vươn tay ra muốn cầm thì Chu Chí Kiên lại đặt thứ đó xuống: "Biết đây là cái gì không?"

Trương Dương lắc đầu: "Anh đừng có lấp lửng được không? Có chuyện gì thì nói mau, chú anh còn chờ tôi ăn cơm đó. "

Chu Chí Kiên lại bị hắn nói cho nghẹn lời, thằng ôn này không ngờ ở trước mặt mình cậy già lên mặt, kể ra thì hắn cũng đâu đã già! Bất kể Chu Chí Kiên thừa nhận hay không thì sự thật vẫn là Trương đại quan nhân là huynh đệ kết bái của Chu Hưng Quốc, chú hắn, vì điểm này, người ta quả thực hơn hắn một bậc. Chu Chí Kiên khó khăn lắm mới nuốt xuống được cục tức này, đưa tay ra mở thứ đó.

Trương đại quan nhân lần này đã thấy rõ ràng, đây là một báo cáo xét nghiệm, bên trên viết Trần Đan, hạng mục kiểm nghiệm là nước tiểu hcg, kết quả là dương tính, Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, nhất định là Liễu Đan Thần làm việc không triệt để, thuận tay ném báo cáo xét nghiệm này vào thùng rác, kết quả bị cảnh sát phá án phát hiện, vì thế người ta dùng công phu không sợ bẩn không sợ mệt, lấy được thứ này ra

Trương Dương đa sớm biết chuyện Liễu Đan Thần mang thai, hắn đương nhiên sẽ không vạch trần chuyện này, nghiêng đầu nhìn báo cáo đó rồi nói: "Người này tôi không biết. " Nghĩ thầm Trần Đan, Liễu Đan Thần à Liễu Đan Thần, cô đổi tên cũng có sáng ý đó, nha đầu khôn khéo như vậy sao làm việc qua loa vậy nhỉ, tôi không đành lòng làm hỏng thanh danh của cô, hiện tại chỉ sợ là giấy không thể gói được lửa rồi.

Vẻ mặt Chu Chí Kiên tràn ngập vẻ đắc ý, hắn giơ báo cáo xét nghiệm lên rồi nói: "Căn cứ vào ngày và số ghi bên trên, chúng tôi tìm tới bệnh viện đó, điều tra tất cả kết quả xét nghiệm của Trần Đan hôm đó, ngôi sao như Liễu Đan Thần đi đến đâu cũng đều sẽ để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, nữ y xép nghiệp hôm ảnh từ trên ảnh đã nhận ra Trần Đan, cô ta mang thai. "

Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, xong rồi, chuyện của Liễu Đan Thần bại lộ rồi, nếu truyền ra thì hình tượng ngọc nữ sẽ đi toong, hắn ngoài mặt thì lại vẫn bình tĩnh như thường, hỏi ngược lại: "Người ta có mang thai hay không thì là việc riêng, từ lúc nào cục công an của các anh sang làm việc của sở sinh đẻ vậy. "

Chu Chí Kiên nói: "Tôi nghĩ anh hiện tại chắc có chuyện muốn nói với tôi. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi có gì mà phải nói với anh? Chuyện này có liên quan tới tôi à?"

Chu Chí Kiên nói: "Chuyện này chỉ có người đương sự trong lòng hiểu rõ. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi hiểu rõ cái gì? Tôi và cô ta rất trong sáng, anh đừng hoài nghi tôi, người ân cần hiến hoa cho cô ta cũng đâu phải là tôi, mà tôi cũng thấy lạ, anh sao không tìm Phó Hải Triều mà hỏi? Nếu nói tới danh vọng và địa vị thì người ta mạnh hơn tôi nhiều. "

" Anh... "

" Đừng có anh mới chả em, tôi bảo này Chu Chí Kiên, tính toán trong bụng anh tôi hiểu rõ tất cả, tôi không ngại nói luôn ở đây, Liễu Đan Thần mất tích tôi cũng rất tiếc, tôi cũng rất quan tâm, nhưng chuyện này không liên quan tới tôi, các anh luôn miệng nói cô ta bị bắt cóc, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã là bắt cóc, có lẽ cô ta sợ dư luận chung quanh mà lựa chọn trốn tránh thì sao? Công an Các anh tra án quả thực cũng dụng tâm thật, nhưng tôi hy vọng khi các anh dụng tâm đồng thời cũng cân nhắc tới người ta một chút, Liễu Đan Thần là nhân vật của công chúng, người ta vẫn chưa kết hôn, có một số việc đừng nói lung tung ra bên ngoài. "

Chu Chí Kiên nói: "Anh sợ à?"

Trương Dương nói: "Tôi sợ cái gì? Tôi thân chính không sợ bóng tà. "

Chu Chí Kiên nói: "Chuyện Đã làm thì không giấu được đâu. "

Trương Dương nói: " anh là kiên quyết coi tôi trở thành người xấu, có chứng cớ không? Có chứng cớ thì bắt tôi đi, không có chứng cứ thì để tôi đi, tôi không có hứng thú nói chuyện với anh, còn nữa, anh nhớ kỹ cho tôi, nói thì không thể nói lung tung được, phải chịu trách nhiệm trước ngôn hành của anh, nếu để tạo thành bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào, tôi sẽ không tha cho anh. "

" Uy hiếp tôi à? Anh cần phải hiểu rõ, nơi này là cục cảnh sát. "

Trương Dương cười nói: "Cục Cảnh sát thì sao? Cục cảnh sát là nơi chính nghĩa mở rộng, không phải chỗ vu tội cho người tốt, thôi lười chẳng muốn nói nhiều với anh, tôi đi đây, chú anh còn đang chờ tôi uống rượu đó. " Hắn đứng dậy bước đi.

Chu Chí Kiên tức giận nói: "Anh đứng lại đó cho tôi. "

Trương đại quan nhân lần này thực sự nghe lời, dừng chân, nhìn thẳng Chu Chí Kiên rồi nói: "Chuyện Hôm nay tôi đã nể mặt anh đủ rồi, tiểu tử, giết người chỉ là một cái gật đầu, làm người phải biết có chừng có mực, anh nếu không hiểu thì trở về thỉnh giáo trưởng bối nhà anh đi. "

Chu Chí Kiên giận dữ hét: "Đồ khốn nạn! Đừng tưởng rằng có Văn gia chống lưng thì tự cao tự đại, đã có gan làm thì vì sao không có gan chịu? Đồ nhu nhược. "

Trương Dương bật cười ha ha, hắn phát hiện Chu Chí Kiên đang cố ý chọc tức mình, hắn nhìn chung quanh, nơi này là phân cục khu Nam Sách, nếu như mình không khống chế được cơn tức, nổi cáu lên thì chỉ sợ sẽ bị người khác bắt được nhược điểm, Chu Chí Kiên không phải xung động, hắn là đang lập bẫy, thằng bố láo, xem ra cũng có vài phần đạo hạnh!.

Chu Chí Kiên cho rằng Trương Dương tức quá thành cười, nhưng trên thực tế cũng thật sự là vậy, Trương đại quan nhân đã nhìn thấu tâm tư của hắn, muốn chọc giận tôi ư, muốn tôi gây sự ở cục cảnh sát ư, từ đó nắm được thóp tôi, tiến thêm một bước áp dụng hành động nhằm vào tôi, không dễ dàng đâu.

Trương đại quan nhân cười hai tiếng, nhìn Chu Chí Kiên rồi nói: "Nể mặt Hưng Quốc, tôi không so đo với hạng trẻ con như anh. " Hắn nói xong thì xoay người bước đi.

Chu Chí Kiên kinh ngạc nhìn Trương Dương, thật sự không nghĩ ra nên giữ hắn lại như thế nào.

Trương Dương ra tới bên ngoài, hắn không hề lập tức rời đi mà là lựa chọn tới văn phòng của cục trưởng ở trên lầu, hắn muốn tìm Lương Liên Hợp nói vài câu, Lương Liên Hợp cũng đúng là không ra gì, ngoài mặt thì xưng huynh gọi đệ với mình, nhưng thủ hạ Chu Chí Kiên của hắn thì nhằm vào mình liên tục, hắn không ngờ lại mặc kệ, cho dù anh có nỗi khổ không nói được.

Trương Dương tới trước văn phòng cục trưởng, vừa hay cửa phòng mở ra, một gã nam tử từ bên trong đi ra, Lương Liên Hợp cười tiễn, nam tử đó chính là Phó Hải Triều.

Lương Liên Hợp nhìn thấy Trương Dương đột nhiên hiện thân thì nụ cười không khỏi trở nên có chút xấu hổ.

Trương Dương căn bản không nhìn hắn, ánh mắt dừng trên người Phó Hải Triều, nhếch môi cười nói: "Ôi, khéo quá, thì ra Lương cục có khách quý, tôi không quấy rầy nữa. "

Phó Hải Triều mỉm cười: "Tôi phải đi rồi. "

Lương Liên Hợp há to miệng: "Ài... " Phát hiện Trương Dương cũng đi theo Phó Hải Triều, chắc hẳn thằng ôn này tức mình, trong lòng Lương Liên Hợp không khỏi có chút buồn bực, chuyện này mình sao có thể khống chế được, hắn lắc đầu, dứt khoát về văn phòng làm tỉnh táo lại đầu óc.

*****

Phó Hải Triều và Trương Dương một trước một sau đi xuống lầu, tới bãi đỗ xe, Phó Hải Triều lái xe, Trương Dương không lái xe, vừa rồi là đi nhờ xe cảnh sát tới. Hiện tại về không có ai đưa hắn, chỉ có thể đi bộ.

Phó Hải Triều đi ở phía trước, biết Trương Dương luôn đi theo sau mình, trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảnh giác, thằng ôn này có tiếng là lớn gan, chắc không phải muốn đi theo mình lặng lẽ đánh mình một trận chứ, nhưng nơi này dù sao cũng là cục cảnh sát, Trương Dương hắn lớn mật tới mấy thì cũng không dám làm như vậy.

Phó Hải Triều dừng chân trước xe, bình tĩnh nói: "Anh đi theo tôi làm gì?"

Trương Dương nói: "Đường của nhà anh à? Anh có thể đi còn tôi thì không thể đi ư?"

Phó Hải Triều chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương.

Trương đại quan nhân đối diện với hắn, hơi nhếch mép nở nụ cười khinh thường.

Phó Hải Triều nói: "Liễu Đan Thần đã mất tích ba ngày rồi, nếu như anh biết nơi hạ lạc của cô ta thì hy vọng anh hãy nói ra. "

Trương Dương nói: "Không nhìn ra anh còn rất quan tâm cô ta. Anh là gì của cô ta?"

Phó Hải Triều nói: "Bằng hữu. "

Trương Dương xì một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời: "Bằng hữu? Hai chữ này đừng có quá tùy tiện nói ra miệng. "

Phó Hải Triều nói: "Tôi vẫn nghĩ anh là nam nhân có trách nhiệm. "

Trương Dương nói: "Anh nói bí hiểm quá, năng lực của tôi không lý giải được. "

Phó Hải Triều nói: "Liễu Đan Thần là bởi vì sao mà mất tích thì anh chắc hiểu rõ nhất. "

Trương Dương nhìn Phó Hải Triều: "Xem ra đám cảnh sát đó chịu không ít ảnh hưởng của anh, tôi hiện tại đã hiểu được cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng rồi. Khi nói tôi anh không thấy xấu hổ à?" Trong mắt Trương đại quan nhân thì chuyện Liễu Đan Thần mang thai Phó Hải Triều tồn tại hiềm nghi rất lớn.

Phó Hải Triều gật đầu: "Xem ra chúng ta chúng ta không có gì để nói cả. "

Trương Dương nói: "Phó Hải Triều, anh muốn làm gì tôi hiểu rõ, nếu có gan thì tự mình phóng ngựa tới. Hà tất phải lợi dụng người khác. "

Khóe môi Phó Hải Triều lộ ra ý cười, xoay người lên xe Land Rover màu đen của hắn. Khi Rời khỏi cửa lớn phân cục khu Nam Sách, từ gương chiếu hậu nhìn lại, Trương Dương nghịch gió đi theo phía sau.

Phó Hải Triều móc di động ra gọi số bạn: "Á Huy à? Tôi là Hải Triều. Tôi cung cấp tin tức đầu tiên cho anh... "

Trương đại quan nhân trên đường tới cửa phân cục thì vươn tay ra bắt xe. Không biết là có phải xe taxi cũng có chút kiêng dè với cục công an hay không, hơn mười phút không ngờ không bắt được chiếc nào, Trương đại quan nhân bực lắm, đang bực thì xe cảnh sát của Lương Liên Hợp lái tới, khi đi qua bên cạnh Trương Dương thì ngừng lại, hạ cửa kính xe xuống rồi nói: "Lên xe. "

Trương Dương cũng không khách khí với hắn, tới ghế phụ rồi ngồi xuống.

Lương Liên Hợp nhắc nhở hắn: "Giây an toàn. "

Trương Dương nói: "Không quen. "

Lương Liên Hợp nói: "Đeo vào. "

Trương Dương chỉ có thể thắt dây: "Lương cục, sao lại tự mình lái xe thế? Anh có nhiều thủ hạ như vậy, soa có tý việc nhỏ mà phải đích thân động thủ?"

Lương Liên Hợp nghe ra thằng cha này đang nói móc mình, ho khan một tiếng rồi nói: "Vụ án của Liễu Đan Thần tôi giao cho Chu Chí Kiên rồi, vừa rồi Phó Hải Triều đến văn phòng tôi để hỏi tiến triển tình tiết vụ án, hắn và Liễu Đan Thần là bạn tốt. "

" Chu Chí Kiên tới ban trú kinh tìm tôi cũng là chủ ý của anh à?"

Lương Liên Hợp lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới tôi. "

Trương Dương nói: "Càng muốn làm người tốt thì kết quả lại hai mặt không phải là người. "

Lương Liên Hợp cười vô cùng gượng ép, hắn nói lảng đi: "Anh đi đâu, tôi chở. "

Trương Dương nói: "Ban trú kinh Bình Hải, tỉnh trưởng của chúng tôi còn gọi tôi buổi trưa cùng nhau ăn cơm. " Hắn nhìn đồng hồ, đã sắp tới một giờ rồi, qua giờ cơm trưa rồi.

Lương Liên Hợp nói: "Tỉnh trưởng của Các anh chẳng phải là chú của Chu Chí Kiên ư?"

Trương Dương nói: "Đúng, hôm nay Chu Chí Kiên trước mặt chú hắn mời tôi đi, tỉnh trưởng Chu vẫn chưa biết tôi phạm vào chuyện to bằng trời đâu. "

Lương Liên Hợp dùng khóe mắt liếc Trương Dương một cái: "Về chuyện của Liễu Đan Thần, anh hình như còn giấu rất nhiều điều. "

Trương Dương quay sang nhìn hắn: "Lương cục, ngài rốt cuộc là đúng dịp hảo tâm đưa tôi một đường Hay là cảm thấy chưa điều tra đủ, cho nên tự mình ra trận, liên tục thẩm vấn tôi?"

Lương Liên Hợp nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi ngày mai phải tới tỉnh Vân An họp rồi, rời khỏi những chuyện phiền toái này càng xa thì càng tốt, chúng ta ít gì cũng là bạn bè, cho dù trong lòng anh không nghĩ như vậy thì tôi vẫn coi anh là bằng hữu. "

Trương Dương nói: "Anh nói như vậy cứ như là tôi làm chuyện có lỗi với anh vậy. "

Lương Liên Hợp nói: "Tôi là gì có chỗ nào không phải với anh?"

Trương Dương nói: "Thôi, anh cũng không dễ dàng gì, làm cục trưởng mà ngay cả cảnh sát dưới tay cũng không quản được. "

Lương Liên Hợp nói: "Anh đừng khích tôi, tôi công tác nhiều năm như vậy rồi, sóng gió gì mà chưa trải qua, hiện tại tôi đã là tâm thái thản nhiên như không, nếu nói tới Chu Chí Kiên thì năng lực công tác cũng không tồi, vụ án của Liễu Đan Thần hắn đã tra ra một số manh mối. " Nói tới đây hắn tạm dừng một chút rồi lại nhìn Trương Dương.

Trương Dương không nói gì, chờ Lương Liên Hợp nói tiếp.

Lương Liên Hợp nói: "chuyện của Liễu Đan Thần có liên quan tới anh không?"

Trương Dương nói: "Không liên quan, giữa tôi và cô ta tuyệt đối là trong sạch. "

Lương Liên Hợp nói: "Nhưng trước khi Liễu Đan Thần mất tích, rất nhiều hành vi của anh quả thực nói không thông, anh đừng nói Chu Chí Kiên nhằm vào anh, đổi thành bất kỳ ai cũng sẽ coi anh là đối tượng hoài nghi hàng đầu. "

Trương Dương nói: "Hoài nghi là gì? Hoài nghi tôi có liên quan tới sự mất tích của cô ta à? Hoài nghi tôi giấu cô ta ư?"

Lương Liên Hợp nói: "Liễu Đan Thần trước khi mất tích đã có bầu. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không liên quan tới chuyện này. "

Lương Liên Hợp thở dài: "Không liên quan là tốt nhất. "

Trương Dương nói: "Tôi nói này Lương cục, anh để lộ chút cho tôi đi, hiện tại các anh có phải đã liệt tôi vào người hiềm nghi trọng điểm rồi không?"

Lương Liên Hợp không tực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại: "Anh thấy sao?"

Trương Dương nói: "Dù sao tôi cũng không nói rõ được, các anh cũng không có chứng cứ để bắt tôi, tôi thấy tất cả chỉ có đợi tới khi tìm được Liễu Đan Thần mới có thể giải thích rõ của. "

Trương Dương trở lại ban trú kinh thì đã là ai giờ chiều, hắn hỏi qua Hồng Vệ Đông mới biết Chu Hưng Dân đã đi rồi, Trương Dương vốn cho rằng Chu Hưng Dân sẽ ở lại gặp mình một lần, nhưng nghĩ lại, hôm nay Chu Hưng Dân mời mình cơm trưa có thể chỉ là khách sáo, nếu như không thì y vì sao không gọi điện thoại? Trương Dương cảm thấy Chu Hưng Dân làm việc có chút khiến hắn nhìn không thấu, Chu Hưng Quốc nếu đã biết Chu Chí Kiên đang nhằm vào mình, Chu Hưng Dân cũng có thể biết, chẳng lẽ y cũng không có phản ứng gì với cách làm của cháu y đối với mình ư?

Trương Dương vừa nghĩ vừa đi về phía thang máy, lễ tân nhìn thấy hắn thì hô: "Bí thư Trương! xin ngài dừng bước. "

Trương Dương dừng chân, nhân viên lễ tân bước nhanh tới đưa một phong thư cho hắn: "Thư của ngài. "

Trương Dương cầm lá thư này lên nhìn nhìn, bên trên không có chữ ký người viết, hắn cười cười với nhân viên lễ tân: "Cám ơn. "

Đi vào thang máy, Trương Dương mở lá thư này ra, bên trong không có giấy viết thư, Trương Dương mở to miệng phong thư rồi nhìn vào bên trong, liền thấy bên trong có mấy cọng tóc, nội tâm không khỏi trầm xuống, hắn nhìn nhìn chung quanh, ra khỏi thang máy rồi nhanh chóng trở lại trong phòng mình, đóng cửa phòng, lúc này mới mở phong thư ra, phát hiện bên trong còn có một tờ giấy, bên trên là một hàng chữ: "Nữ nhân của anh đang ở trong tay tôi. " Trương đại quan nhân trong lòng cả kinh, hắn đầu tiên nghĩ đến Tần Manh Manh, cầm mấy sợi tóc lên, mân mân môi, chỉ từ sợ tóc thì hắn không thể nhìn ra được manh mối gì. Xoay ngược tờ giấy lại, nhìn thấy trên tờ giấy có một vết máu.

Trương Dương nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại gọi cho Triệu Quốc Cường, dù sao Triệu Quốc Cường ở phương diện này cũng có kinh nghiệm phong phú, Triệu Quốc Cường nghe nói hắn nhận được một phong thư kỳ quái như vậy thì bảo hắn đi tìm bạn học cũ của mình, đại đội trưởng hình cảnh phân cục Tây Kinh Vu Cường Hoa để giám định.

Trương Dương và Vu Cường Hoa cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau, lúc trước hung phát sinh ở trước cửa Hương Sơn biệt viện chính là Vu Cường Hoa phụ trách, là hắn giúp mình xóa hét hiềm nghi, Trương Dương không hề nói với Vu Cường Hoa nội dung phong thư, chỉ bảo hắn giúp giám định vết máu và tóc, sau đó thì chụp kết quả về cho Triệu Quốc Cường, để Triệu Quốc Cường ở Bắc Cảng tiến hành bài tra. Vu Cường Hoa nể mặt Triệu Quốc Cường nên vui vẻ đáp ứng, hắn đáp ứng Trương Dương, nhất định mau chóng gửi kết quả phân tích cho Triệu Quốc Cường.

Sau khi Trương Dương xác nhận Tần Manh Manh vẫn ẩn thân êm đẹp ở chỗ của Sử Thương Hải thì thoáng yên lòng, như vậy xem ra tóc và vết máu rất có thể là của Liễu Đan Thần. Có điều đối phương vì sao ở trong thư gọi là nữ nhân của hắn? Trương đại quan nhân thật sự có chút không thể nào hiểu nổi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)