Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1236

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1236: Oan oan tương báo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Rời khỏi tổng bộ Quốc An, Tiết Thế Luân tiến vào ô tô của mình, lái xe của y luôn đi cùng, vẫn chờ ở bên ngoài, Tiết Thế Luân trước tiên gọi điện thoại về nhà, báo tình hình cho con gái, sau đó nói với lái xe: "Đưa tôi tới thăm lão gia tử. "

Vẻ mặt Lái xe lộ ra có chút kinh ngạc, nhưng tính chất công tác của hắn quyết định hắn phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân vô điều kiện.

Đến trước mộ phần của Tiết lão đã là ba giờ sáng, Tiết Thế Luân từ bên trong xe lấy ra một bình Mao Đài, tới trước bia mộ, trước tiên dùng khăn mặt rất cẩn thận lau sạch bia mộ, sau đó rải bình rượu Mao Đài xuống đất.

Ánh trăng chiếu lên thân ảnh cô độc của Tiết Thế Luân, gió đêm từ cổ áo và cổ tay áo lùa vào người Tiết Thế Luân, khiến hắn cảm thấy cái rét lạnh của ngày mùa thu.

Tiết Thế Luân nói khẽ: "Cha, cha nghe thấy không?" Khi nói những lời này, y cảm thấy một loại cô độc trước giờ chưa từng có, từng có một thời, y cho rằng trong kiếp sống chính trị của cha không phải hoàn mỹ, thậm chí sinh ra suy nghĩ nếu như đổi thành là mình thì khẳng định sẽ làm tốt hơn cha rất nhiều, nhưng hôm nay, y cuối cùng cũng ý thức được, cảnh giới của cha mình thủy chung không thể với tới được.

Bia mộ tất nhiên không thể đáp lại hắn, đến cuối cùng vẫn là Tiết Thế Luân lẩm bẩm một mình: "Cha, con cuối cùng cũng biết người đó là ai rồi, nhưng con nghĩ không thông, hắn vì sao lại đối với con như vậy?"

Tiết Thế Luân nhìn ảnh cha trên bia mộ: "Con sẽ để hắn được chết một cách minh bạch. "

Triệu Quốc Cường tựa hồ có chút say rồi, hắn nheo mắt lại nói: "Trương Dương, anh có từng nghĩ tới hậu quả chưa? Cho dù cuối cùng anh thắng, anh có nghĩ tới sẽ đắc tội với bao nhiêu người hay không?"

" Tôi không quan tâm!" Giọng nói của Trương Dương tuy rằng không lớn, nhưng ngữ khí của hắn lại vô cùng kiên quyết.

Triệu Quốc Cường nói: "Có nghĩ tới hành vi của anh sẽ mang tới ảnh hưởng cho người chung quanh như thế nào hay không?" Nhân sinh tồn tại trong xã hội, tuy rằng tất cả những gì anh làm là hành vi cá nhân, nhưng hành vi của anh trong lúc vô ý sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với người khác, nhất là thân nhân và bằng hữu của anh, Trương đại quan nhân minh bạch đạo lý này, nhưng hắn càng rõ hơn là mình quyết không thể bỏ qua cơ hội này, nhân từ đối với kẻ địch chẳng khác nào tàn khốc với chính mình, có một số việc hắn không muốn cũng vẫn phải làm.

Trương Dương nói: "Nếu như làm việc gì cũng phải bận tâm tới cảm thụ của người khác, như vậy cả đời cũng chẳng được việc gì, lần này tôi định tùy hứng một phen, không nghĩ tới người nào, cũng không quản chuyện gì cả, bất kể phải trả giá như thế nào thì tôi cũng sẽ lôi ra tên đứng sau lưng Quản Thành. "

Triệu Quốc Cường uống ngụm rượu: "Tôi cuối cùng cũng minh bạch, làm bằng hữu với anh rất mạo hiểm!"

"Anh sợ à?"

Triệu Quốc Cường mỉm cười nói: "Tôi vừa hay lại là người thích mạo hiểm. "

Tùy viên vào Đêm khuya vô cùng yên tĩnh, đủ loại truyền thuyết xui xẻo liên quan tới tòa trạch viện này, vẫn không thể làm ảnh hưởng tới sự xinh đẹp của nó, ngược lại còn làm tăng thêm một vẻ đẹp thần bí. An Đức Uyên gần đây rất hay mơ, hắn thường xuyên mơ thấy phụ thân huynh đệ của mình, tối nay cũng vậy, nhìn thấy cha máu chảy đầm đìa đi đến trước mặt y, y trong cơn sợ hãi choàng tỉnh, xong không thể nào ngủ lại được nữa, một mình tới hậu viện, châm một điếu thuốc lá rồi ngồi trên ghế đá lặng lẽ trầm tư.

Gần đây An gia gặp không ít chuyện phiền toái, không chỉ là ở Đài Loan, việc kinh doanh của Thế Kỉ An Thái ở Hongkong cũng ngày càng sa sút, hiện tại cũng có cảnh sát Hongkong từng bước ép sát An gia, An gia dưới áp lực như vậy cơ hồ tạm dừng tất cả sinh ý trên tay, con trai đặt mục tiêu ở nội địa, muốn chiếm được cảng Phước Long là để khai thác thành phố mới, vượt qua sự truy bắt và chặn đường của cảnh sát Hongkong, nhưng hôn nhân của hắn và Lương Bách Ny lại gặp phải một hồi bất ngờ va bi kịccô.

Lương Kì Hữu bởi vì chuyện này mà trở mặt, quan hệ thông gia giữa hai nhà An Lương cũng bởi vì việc con trai lăng nhăng ở bên ngoài mà kết thúc, điều này có nghĩa là con trai về sau đừng hòng đạt được bất kỳ trợ lực nào từ chỗ Lương gia.

An Đức Uyên thở dài, trong đêm vắng, chỉ có tiếng thở dài của y vang trong đêm.

Tiếng thở dài của y còn chưa dứt thì lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Anh hình như có rất nhiều tâm sự?"

An Đức Uyên giật thót người, vội vàng móc súng lúc ra, mấy năm nay y đã sớm hình thành thói quen súng không rời thân, nhưng không đợi tay y chạm vào được súng, một cây gậy sắt đã nện lên vai phải hắn, khiến An Đức Uyên cả người ngã sập xuống đất, cú đánh này khiến xương bả vai y vỡ vụn.

An Đức Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy hai nam tử xuất hiện trước mặt y, tay y run rẩy giơ lên, cố nhịn cơn đau trên vai: "Các anh biết tôi là ai không?"

Một gậy nện vào gáy y, trước mắt An Đức Uyên lập tức tối sầm.

Khi An Đức Uyên tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên nóc một tòa Phật tháp, tòa Phật tháp bỏ hoang đã lâu, bên trên phủ đầy mạng nhện.

Trước mặt một gã nam tử nâng súng nhắm vào trán y, khẩu súng này là của An Đức Uyên.

An Đức Uyên gặp nguy không loạn, trấn định nhìn nam tử này: "Dám Bắt cóc tao, mày cũng to gan thật. "

Nam tử đó cười lạnh một tiếng, hắn tiếng về phía trước một bước, An Đức Uyên giờ mới phát hiện chân hắn khập khiễng.

"Muốn bao nhiêu tiền, tao có thể cho mày. " An Đức Uyên quan sát nam tử này, muốn nắm được sơ hở của hắn, nhưng mà An Đức Uyên rất nhanh liền thất vọng, nam tử này hiển nhiên là một gã sát thủ chuyên nghiệp, ánh mắt hắn thủy chung không rời khỏi mình, mà khi An Đức Uyên nhắc tới tiền, trong mắt nam tử này không ngờ không nổi lên một chút ít gợn sóng nào, An Đức Uyên sợ nhất chính là loại người này, nếu như một người không phải vì tiền, như vậy sẽ rất khó bị những chuyện khác đả động.

Lúc này y nghe thấy tiếng bước chân, có người từ bên dưới đi lên.

An Đức Uyên minh bạch có lẽ người tới chính là tên chủ sự phía sau.

Kì Sơn và Ngũ Ca chậm rãi đi lên cổ tháp, hắn mấy ngày nay nhiễm phong hàn, cho nên ho húng hắng, dùng khăn tay trắng che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó lau miệng, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười: "Chào An tiên sinh. "

An Đức Uyên trợn tròn mắt, y không ngờ người bắt cóc mình lại là Kì Sơn, gật đầu nói: "Kì Sơn, anh muốn gì?"

Kì Sơn nói khẽ: "Trên thế giới này không có bí mật vĩnh viễn, em trai tôi đã chạy rồi, vì sao các anh không buông tha cho nó. "

An Đức Uyên lắc đầu: "Tôi không hiểu anh đang nói gì. "

Kì Sơn: "Nói An lão từng một trong những người tôi kính trọng nhất, lẻ loi một mình tới Hongkong, bằng bàn tay trần đánh hạ một mảng thiên địa, khi đi lên đỉnh phong hắc đạo thì lại có thể chậu vàng rửa tay, suất lĩnh nhiều thủ hạ như vậy đi vào chính ngạch, khí phách này, năng lực này tôi không bằng. "

*****

Ánh mắt hắn dừng ở trên người An Đức Uyên: "Anh cũng từng khiến tôi bội phục, đan thương thất mã từ Hongkong đến Đài Loan, dựa vào sức bản thân mà sáng lập tín nghĩa xã, trải qua hai mươi năm dốc sức, đưa tín nghĩa xã thành xã đoàn mạnh nhất Đài Loan, sự can đảm này tôi bội phục. " Nói tới đây, hắn đột nhiên chuyển đề tài: "An gia trải qua đại kiếp nạn, An Đạt Văn nhận nhiệm vụ trong lúc nguy nan, tuổi còn nhỏ mà vẫn có thể trong khoảng thời gian ngắn diệt trừ dị kỷ, tiêu diệt cừu địch, khiến Thế Kỉ An Thái đang ngập trong nguy cơ một lần nữa ổn định lại, điều này cũng khiến tới rất khâm phục, cả An gia ai cũng là nhân vật đáng phục. "

An Đức Uyên lạnh lùng nói: "Cũng là anh coi trọng An gia chúng tôi. "

Kì Sơn nói: "Người An gia nếu yên ổn sống ở Cảng Đài thì chúng ta vốn chắc nước giếng không phạm nước sông, nhưng, dã tâm của An Đạt Văn thật sự quá lớn. "

An Đức Uyên nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì. "

Kì Sơn nói: "Anh không hiểu nhưng tôi hiểu, cái chết của em trai tôi tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua, từ cây Ma Hoàng phát hiện trong đống gỗ quyên tặng cho chùa Thu Hà, tôi đã bắt đầu hoài nghi An gia các anh, nhưng tôi không có chứng cớ, tôi cho rằng An lão nếu đã chậu vàng rửa tay, chắc hẳn đám con cháu An gia các anh cũng sẽ nhất định vâng theo, nhưng tôi đã xem nhẹ sự vô sỉ và tham lam của các anh. "

An Đức Uyên nói: "Kì Sơn, anh là nói tôi đã hại chết em trai của anh?"

Kì Sơn nói: "Chậu vàng rửa tay, bốn chữ này nói ra thì đơn giản, nhưng thực sự làm được liệu có mấy ai? An Đạt Văn không phải là thiên tài kinh thương gì cả, trên thương trường hắn thiếu bản sự và năng lực lập tay làm mưa, úp tay làm mây, nhưng người An gia các anh lại có một đặc chất, đó chính là phạm tội, trong máu các anh chảy gien kẻ cướp, cho nên ông cháu ba đời nhà các anh, cứ tre già măng mọc đi vào hắc đạo. "

An Đức Uyên nói: "Kì Sơn, chuyện của em trai anh không liên can tới tôi. "

Kì Sơn gật đầu nói: "Không sai, quả thực không liên can tới anh, nhưng có liên quan tới thằng con trai khốn nạn của anh, để giành được nhiều lợi ích hơn, hắn không từ thủ đoạn, cho rằng có thể che giấu, nhưng chuyện đã làm rồi có một ngày sẽ bại lộ thôi. "

An Đức Uyên nói: "Anh bắt tôi tới đây là muốn lợi dụng tôi để áp chế a Văn ư?"

Kì Sơn nói: "Bắt anh tới đây không phải để áp chế hắn, mà là để đả kích hắn, tôi muốn hắn nếm thử tư vị mất thân nhân. "

An Đức Uyên nói khẽ: "Anh muốn giết tôi?"

Kì Sơn nói: "Người hiểu tôi đều nên biết, làm việc làm việc luôn rất quyết đoán, đối với kẻ thù của tôi, tôi sẽ không có một chút lòng từ bi nào, An Đức Uyên, bất kể cái chết của em trai tôi anh có tham gia hay không thì anh cũng phải gánh vác trách nhiệm vì cái chết của nó. "

An Đức Uyên nói: "Tôi nếu chết, kết cục của anh so với tôi sẽ thảm hơn nhiều. "

Kì Sơn mỉm cười nói: "Ai sẽ quan tâm? Và liệu ai sẽ biết?" Ánh mắt hắn hướng về phía xa, mặt trời đã ló dạng, bình minh sắp rồi, Kì Sơn nói: "Nể tình tôi đã từng kính trọng anh, tôi cho anh một cơ hội, được chết một cách tôn nghiêm. "

Bàng Thanh Sơn dùng súng dí vào huyệt Thái Dương của An Đức Uyên, rồi chỉ chỉ ra ngoài rào chắn.

An Đức Uyên nổi lên một cảm giác bi ai, y vạn lần không ngờ, sinh mệnh của mình lại kết thúc dưới tình huống như vậy, y từng vô số lần mơ thấy mình chết, cho dù là phơi thây đầu đường thì cũng phải trải qua một phen chiến đấu thảm thiết, mà hôm nay, y không có cơ hội, Kì Sơn trước mắt rất bình tĩnh kín kẽ, người như vậy rất ít phạm sai lầm, An Đức Uyên lặng lẽ đi về phía rào chắn, tay y nắm rào chắn, dừng chân nói: "Có vấn đề tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc là ai nói với anh là a Văn sai người giết Kì Phong?"

Kì Sơn nói: "Một người rất thân mật với nhà anh. "

Bàng Thanh Sơn dí họng súng vào gáy An Đức Uyên: "Năm, bốn, ba... "

An Đức Uyên mím môi, y bò lên rào chắn, đứng ở chỗ cao, dõi mắt trông về phía xa, muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mới, chân trời đã bị ánh dương nhiễm hồng, nhưng ánh mặt trời còn chưa ló dáng thì An Đức Uyên bỗng nhiên ý thức được cả đời này y không được nhìn thấy cảnh mặt trời mọc nữa rồi, y dang tay, lao vào khoảng không phía trước, giống như một con chim lớn bay lượn trong tầng mây.

Thi thể được phát hiện đầu tiên là hai bảo tiêu của An Đức Uyên, hai bảo tiêu của y chết ở tùy viên, tất cả là trúng đạn vào đầu, đầu bếp của tùy viên và một gã người làm cũng bị bắn chết trong phòng ngủ, một bảo mẫu bởi vì xin phép về nhà mới may mắn tránh được một kiếp, sát thủ cực kỳ lão luyện và máu lạnh, làm việc sạch sẽ gọn gàng, không lưu lại một người sống nào, cũng không lưu lại manh mối rõ ràng.

Vào buổi chiều hôm ấy, thi thể của An Đức Uyên mới được người ta phát hiện ở trên núi Vân vè hướng tây bắc thôn hoạ sĩ, y từ tháp Minh Quang cao hơn ba mươi thước ngã xuống, võ đầu mà chết, rất thảm thương, từ tình huống khám tra ở hiện trường cho thấy An Đức Uyên chắc là tự nhảy xuống, có điều rốt cuộc có phải tự sát hay không thì vẫn rất khó kết luận, ở hiện trường còn phát hiện dấu chân của một số người khác. Cảnh sát đối với dấu chân đã tiến hành phân tích, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện, dấu chân đều là một loại ủng cao su lưu lại, không thể từ đó phán đoán ra rốt cuộc có bao nhiêu người tới hiện trường, cũng không thể từ ủng cao su suy đoán thân phận của sát thủ.

Trận huyết án của Tùy viên này làm cho cả thôn hoạ sĩ chấn động, chiều hôm huyết án phát sinh Cố Dưỡng Dưỡng vừa mới tới kinh thành, nghe nói tùy viên xảy ra chuyện này thì cô ta cũng cảm thấy mao cốt tủng nhiên, vốn mục đích lần này cô ta đến kinh chỉ là để vẽ vật thực, đang do dự xem có nên liên hệ với Trương Dương đang ở kinh thành hay không, sau khi nghe nói tới sự kiện này, Cố Dưỡng Dưỡng lập tức bấm số điện thoại của Trương Dương.

Trương đại quan nhân tối hôm qua ngủ rất ngon, thành công bắt được Quản Thành, thuận tiện đả kích Cảnh Thiên Thu, uống với Triệu Quốc Cường đến nửa đêm thì hắn về ban trú kinh Bình Hải ở, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng lại dính vào chuyện này. Nhận được điện thoại của Cố Dưỡng Dưỡng. Hắn căn bản không ngờ lại xảy ra chuyện này. Khi hắn nghe Cố Dưỡng Dưỡng nói xong huyết án phát sinh ở tùy viên, không khỏi hít một hơi lạnh: "Sao có thể như vậy? Em bảo An Đức Uyên đã chết rồi ư?"

Sau khi được Cố Dưỡng Dưỡng khẳng định, Trương Dương nói: "Em ở đó chờ anh, anh lập tức sẽ tới ngay. "

Trương Dương tới thôn hoạ sĩ, đầu tiên tìm tới Cố Dưỡng Dưỡng, bởi vì chuyện huyết án của tùy viên, toàn bộ thôn hoạ sĩ đều lòng người hốt hoảng. Hoạ sĩ và đệ tử vẽ vật thực ở đây đã có không ít người lựa chọn rời đi, ở lại cũng chẳng còn tâm tình mà vẽ, túm năm tụm ba trò chuyện.

*****

Sắc mặt Cố Dưỡng Dưỡng có chút tái nhợt, cô ta đứng trước cửa tòa tứ hợp viện mà mình thuê ở, dù sao chỗ cô ta sống cách tùy viên quá gần. Trận huyết án Tối hôm qua rõ ràng đã tạo thành ảnh hưởng cho tâm tình của cô ta.

Nhìn thấy Trương Dương xuất hiện trước mặt, Cố Dưỡng Dưỡng ra đón, nói khẽ: "Rất nhiều cảnh sát đến. "

Trương Dương gật đầu, thuận theo ánh mắt Cố Dưỡng Dưỡng nhìn lại, liền thấy ngoài cửa tùy viên đã kéo dây phong tỏa, hắn bảo Cố Dưỡng Dưỡng ở chỗ cũ chờ hắn, mình thì đi tới, còn chưa tới gần cửa đã bị một gã hình cảnh cản lại: "Đồng chí. Anh đứng lại. "

Trương Dương nói: "Đồng chí Cảnh sát, người sống bên trong là bằng hữu của tôi. Tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh sát thở dài: "Rất thảm, bốn người chết, chủ nhân từ trên cổ tháp núi Vân ngã xuống, chết vô cùng thê thảm. "

Trương Dương: "Nói thân phận của Người chết đã được xác định chưa?"

Tên cảnh sát đó hiển nhiên đã ý thức được mình nói quá nhiều, cảnh giác nhìn Trương Dương: "Anh là gì của người chết?"

Trương Dương nói: "Bằng hữu, tôi là bằng hữu của An Đức Uyên. "

Trương Dương và An Đức Uyên tuy rằng không phải cừu nhân nhưng bọn họ cũng không được tính là bằng hữu, nếu như nói tới quan hệ thực sự của hắn và An Đức Uyên, như vậy hắn từ bên An Ngữ Thần phải gọi An Đức Uyên một tiếng chú, Trương Dương rời khỏi tùy viên, trở lại bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, nói khẽ: "Bên này lòng người hoảng hốt, tạm thời rời khỏi nơi này đi, hay là em tới Hương Sơn biệt viện ở tạm. "

Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu: "Không sao, em tới khách sạn ở trung tâm triển lãm ở, dù sao ngay kia nhà máy dược cũng sẽ tham gia hội chợ, em còn phải tham dự, sống ở đó em đỡ phải chạy đi chạy lại. "

Trương Dương nói: "Cũng tốt. "

Cố Dưỡng Dưỡng lại nói: "Cha em và chị Nhân Như đều sẽ tới. "

Trương Dương cười nói: "Thế tốt quá, vừa hay anh có một số lời muốn tâm sự với lão nhân gia. "

Trương Dương vốn định đưa Cố Dưỡng Dưỡng về, nhưng lưu ý tới trong đám người có bóng người quen, người nọ nhìn về phía tùy viên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nhìn thấy từ xa có cảnh sát duy trì trật tự bước về phía hắn, sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu, xoay người bước đi.

Trương Dương nhận ra người nọ chính là anh họ của Thường Hải Tâm, Viên Phân Kì, hắn bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi đến thôn hoạ sĩ từng ở tùy viên gặp Viên Phân Kì, lúc ấy là An Đức Uyên mời hắn tới tham gia bút hội, thằng ôn này và An Đức Uyên chắc có chút giao tình, nhìn vẻ mặt của hắn tựa hồ có chút không đúng.

Trương Dương giao chìa khóa xe cho Cố Dưỡng Dưỡng rồi nói: "Em ở trong xe chờ anh, anh sẽ trở lại ngay. "

Viên Phân Kì cúi đầu đi về phía trước, thình lình có người ở phía sau vỗ vai hắn một cái, Viên Phân Kì sợ đến nỗi cả người giật bắn lên, xoay người lại mới nhận ra là Trương Dương, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Muốn dọa chết người ta à, Trương Dương, chúng ta đừng chơi trò này có được không. "

Trương Dương cười nói: "Vừa hay tới đây đón bạn, thấy anh cho nên ra chào. "

Viên Phân Kì nhìn nhìn về phía xa, nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đứng cạnh xe, hắn cười cười với Cố Dưỡng Dưỡng, nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

Trương Dương nói: "Phân Kỳ, anh bệnh à? Sao sắc mặt trắng thế?"

Viên Phân Kì theo bản năng sờ sờ mặt mình mặt mình: "Đâu... "

Trương Dương nói: "An Đức Uyên bị giết rồi, anh biết không?"

Viên Phân Kì lắc đầu như đánh trống bỏi: "Không biết, không biết, tôi không biết gì cả. "

Trương Dương ôm vai hắn, kéo hắn ra chỗ vắng, nói khẽ: "Phân Kì, tùy viên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

" Không biết... Tôi... " Viên Phân Kì cảm thấy vai tê rần, thì ra là Trương Dương tăng lực, vỗ hắn mạnh hơn.

Viên Phân Kì không chịu nổi đau, hắn run giọng nói: "Trương Dương, Trương Dương, anh đừng bóp tôi. Tôi nói, tôi nói được chưa nào?"

Trương Dương buông hắn ra: "Nói. "

Viên Phân Kì nhìn nhìn chung quanh, thở dài một tiếng: "Đi, về nhà tôi rồi nói. "

Trương Dương đi theo Viên Phân Kì tới chỗ ở của hắn, Viên Phân Kì xác định phía sau không có ai theo dõi, lại khóa trái cửa phòng từ bên trong.

Trương Dương nói: "Anh có cần phải cẩn thận vậy không?" Hành động hôm nay của Viên Phân Kì rất quỷ bí, Trương Dương dựa vào trực giác cảm thấy thằng cha này có chút không bình thường, hắn nhìn thấy túi hành lý trong phòng khách, càng nghiệm chứng phán đoán trong lòng: "Anh sắp đi à?"

Viên Phân Kì gật đầu: "Nơi này có nhiều điềm xấu, thật sự là rất áp lực. "

Trương Dương tràn ngập hoài nghi nhìn hắn: "Tùy viên tối hôm qua phát sinh huyết án, hôm nay anh muốn đi, Phân Kì à Phân Kì, anh chắc không phải là có liên quan tới vụ huyết án này chứ?"

Viên Phân Kì run giọng: "Nói Không, không, tôi thề tôi không có chút liên quan gì tới chuyện này. "

Trương Dương nói: "Anh rốt cuộc biết được gì? Mau nói cho tôi biết đi. "

Viên Phân Kì bị hắn hét cho cả người run lên, trên trán túa mồ hôi lạnh: "Đêm qua, tôi... Không ngủ được, ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác đi bộ tới gần tùy viên, khi rẽ thì vô tình đâm phải một người. "

Trương Dương nói: "Người nào. "

" Một người què. " Viên Phân Kì nuốt nước miếng rồi lại nói: "Tôi uống vài chén rượu, có chút say, liền lý luận với hắn vài câu, bị hắn đẩy ngã, tôi sau khi đứng lên thì tìm thấy hắn, trong lòng tôi uất hận, cho nên đi dạo trong thôn, cầm gạch muốn tìm hắn trút giận. Nhưng veefsau tôi phát hiện hắn và một người khác khiêng một bao tải từ bên trong tùy viên đi ra, một người trong đó tay còn cầm súng. "

Trương Dương nói: "Nói tiếp đi. "

Viên Phân Kì nói: "Tôi không dám lên tiếng, chờ bọn họ đi rồi, tôi tôi vội vàng chạy về nhà mình. Sáng sớm Hôm nay thì nghe nói tùy viên xảy ra huyết án, hơn nữa chết nhiều người như vậy, tôi nghĩ tối hôm qua trong cái bao tải bọn họ khiêng nhất định chính là An tiên sinh rồi, tôi sớm biết rằng như vậy thì đã gọi người tới rồi... " Những lời này của Viên Phân Kì nói rất hữu khí vô lực, thật ra cho dù chuyện này xảy ra lại, hắn cũng không dám lên tiếng gọi người, cho tới bây giờ Viên Phân Kì vẫn cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Trương Dương nói: "Lúc ấy anh vì sao không báo cảnh sát?"

Viên Phân Kì nói: " Tôi sợ... vừa rồi nhìn thấy cảnh sát tôi vốn muốn nói, nhưng nghĩ lại, tôi nếu nói, cảnh sát liệu có tôi là người bị tình nghi rồi bắt đi không? Trương Dương, tôi thực sự rất sợ, chuyện này không có bất kỳ liên quan gì tới tôi, tôi, , tôi tuyệt không nói dối. "

Trương Dương nói: "Anh có thấy rõ bộ dạng của nghi phạm hay không?"

Viên Phân Kì gật đầu nói: "Tôi nhớ rõ. " Hắn tới trước bàn, lấy ra một tờ giấy phác hoạ, rút bút máy, trong mấy nét đã vẽ ra bộ dạng của nghi phạm.

Trương đại quan nhân trong lòng thầm than, hung phạm này đúng là, người nào không đụng, lại đụng đúng vào họa sĩ, thế này thì không chạy được rồi.

Viên Phân Kì vẽ xong, Trương đại quan nhân cầm xem thì không khỏi ngẩn ra, người trên ảnh không ngờ là Bàng Thanh Sơn, Trương Dương từng cùng Kì Sơn tới ngư đường của Bàng Thanh Sơn ăn cơm, người này đối với người này rất sâu, liên tưởng tới người què mà Viên Phân Kì nói hắn đụng phải, Trương Dương lập tức kết luận người này không nghi ngờ gì nữa là Bàng Thanh Sơn, nếu người giết người là Bàng Thanh Sơn, như vậy chủ mưu tám chín phần mười chính là Kì Sơn, Trương đại quan nhân nhíu mày.

Viên Phân Kì cũng cảm thấy biến hóa vẻ mặt của Trương Dương, hắn nói khẽ: "Anh nhận ra người này à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không biết, Phân Kì, anh vì sao không báo cảnh sát. "

Viên Phân Kì lúng túng nói: "Trăm ngàn lần không thể báo cảnh sát được, nhất định không thể để cảnh sát biết tôi có liên quan tới chuyện này, An Đức Uyên là ai chứ? hắn là đầu mục hắc bang của Đài Loan, nếu như để thủ hạ của hắn biết tôi có quan hệ tới chuyện này, tôi khẳng định khó giữ được tính mạng. "

Trương Dương mím môi, vỗ vỗ vai Viên Phân Kì: "Phân Kì, chuyện này đừng nói với bất kỳ ai, vì an toàn của anh, tôi thấy anh không thích hợp ở kinh thành nữa. "

Viên Phân Kì nói: "Tôi chuẩn bị bay tới Nhật Bản, đến Nhật Bản ở một đoạn thời gian, chờ chuyện này qua rồi tôi sẽ lại về. "

Trương Dương đi chừng hơn nửa tiếng đồng hồ thì về, Cố Dưỡng Dưỡng cũng chờ tới bực mình rồi, Trương Dươngvừa tới trước mặt cô ta đã không nhịn được oán giận nói: "Sao đi lâu thế?"

Trương Dương nói: "Hàn huyên vài câu với Viên Phân Kì, hắn cứ thao thao mãi, làm mất hết thời gian của anh. "

Cố Dưỡng Dưỡng luôn luôn tin lời nói của Trương Dương một cách vô điều kiện, Trương Dương trước tiên đưa cô ta tới khách sạn, sau đó gọi điện thoại cho Vu Cường Hoa, thông qua Vu Cường Hoa xác nhận người ngã chết ở cổ tháp núi Vân đích xác là An Đức Uyên.

Tối hôm đó, Trương Dương tới khách sạn Kì Sơn ở, Kì Sơn vốn định hẹn hắn cùng ăn cơm chiều, nhưng Trương Dương nói có việc, buổi tối tám giờ trực tiếp tới phòng hắn.

Trương Dương ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhìn chỗ Kì Sơn ở rồi cảm thán nói: "Có tiền tốt thất, phòng tổng thống nói ở là ở, mày cũng không nhăn tới một cái. "

Kì Sơn nói: "Tôi là người không quá chú ý tới ăn ở, sở dĩ lựa chọn chỗ như vậy là vì tôi thích thanh tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy. "

Trương Dương nói: "Nói như vậy, tôi không được hoan nghênh rồi. "

Kì Sơn nói: "Nói đùa à, tôi bỏ hết những cuộc hẹn xã giao khác, còn không phải là vì đặc biệt chờ khách quý bí thư Trương anh ư. " Kì Sơn đưa cho Trương Dương một ly rượu vang.

*****

Trương Dương tiếp lấy rượu vang nhấp một ngụm: "Anh lần này đến kinh thành có chuyện gì?"

Kì Sơn mỉm cười nói: "Chuyện Sinh ý thôi, bí mật thương nghiệp, anh cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đâu. "

Trương Dương nói: "Tối hôm qua ở thôn hoạ sĩ xảy ra án mạng liên hoàn, không biết anh có nghe nói không?"

Kì Sơn hơi ngẩn ra, không biết Trương Dương vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, hắn lập tức cảnh giác, mỉm cười nói: "Kinh thành lớn như vậy. Mỗi ngày đều phát sinh chuyện tương tự, tôi là thương nhân chứ không phải cảnh sát, đối với việc này cũng không có hứng thú gì cả. "

Trương Dương nói: "Người chết là An Đức Uyên, anh chắc biết, cái người cúng không ít tiền cho chùa Thu Hà đó. "

Kì Sơn nói: "Tôi đương nhiên biết, An Đức Uyên là người đứng đầu tín nghĩa xã Đài Loan, cừu gia của hắn tất nhiên không ít. " Kì Sơn vẻ mặt thản nhiên.

Trương Dương nói: "Theo anh thấy, rốt cuộc là ai hận hắn như vậy?"

Kì Sơn lạnh lùng cười nói: "Nói thật lòng, An Đức Uyên và tôi không quen nhau. Sinh tử của hắn đối với tôi mà nói thì không có quá nhiều ý nghĩa. " Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương: "Anh chắc sẽ không cho rằng tôi có liên quan tới chuyện này chứ?"

Trương Dương rất hiểu Kì Sơn, biết bối cảnh của Kì Sơn vô cùng phức tạp, nhìn chung trong những năm gần đây, quan hệ giữa mình và Kì Sơn vừa là thù vừa là bạn, hai bên rất thưởng thức nhau. Nhưng cũng rất quan hệ nhau, ngay từ đầu, Kì Sơn đã không muốn đối địch với mình, lúc trước em trai hắn Kì Phong ba lần bảy lượt đối nghịch với mình, Kì Sơn sáng suốt lựa chọn nhượng bộ.

Trương Dương không hề trả lời vấn đề của Kì Sơn, nói khẽ: "Căn cứ vào cách nói của cảnh sát, chuyện này rất có thể là một cuộc báo thù giang hồ. "

Kì Sơn gật đầu nói: "Tuy rằng tôi đối với năng lực phá án của cảnh sát thì vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi. Nhưng lần này nghe ra có chút không đáng tin, An Đức Uyên xuất thân hắc đạo, tạm không nói đến cừu nhân của bản thân hắn, chỉ cần cừu nhân của gia tộc hắn cũng đã vô số kể rồi. Tôi nhớ rõ sự kiện đẫm máu vào mấy năm trước trên thọ yến của An lão, lần đó An gia chết không ít người, về sau An lão trực tiếp giao đại quyền của An gia cho An Đạt Văn, ở Hongkong cũng dấy lên một hồi mưa máu gió tanh. Bởi vì chuyện này mà hàng trăm người chết. "

Trương Dương là người tự trải qua sự kiện đẫm máu đó, hắn nói khẽ: "Sự kiện đó là An gia lão ngũ An Đức Hằng làm ra. "

Kì Sơn nói: "An Đức Hằng sau khi An Đạt Văn lên cầm quyền thì mất tích một cách thần bí. Ngoại giới đều nói hắn đã chết rồi, nhưng không ai tận mắt thấy thi thể của hắn. " Hắn quay sang Trương Dương: "Anh nói nếu như người này vẫn còn sống, hắn liệu có phải diệt trừ tận gốc An gia mới thỏa được mối hận không?"

Trương Dương chậm rãi buông chén rượu, sau đó lấy ra ảnh chân dung Viên Phân Kì tự tay viết đặt lên trên bàn trà.

Ánh mắt của Kì Sơn chiếu lên trên bức họa, tim đập thình thịch, hắn vốn cho rằng chuyện này làm một cách vạn vô nhất thất, nhưng không ngờ cẩn thận mấy cũng có sai sót, bức họa Trương Dương lấy ra rõ ràng là Bàng Thanh Sơn, bức họa này vẽ rất giống, vừa nhìn đã biết tuyệt đối là bút tích của đại gia, Kì Sơn đối với nghệ thuật vẫn có chút năng lực giám thưởng, hắn cơ hồ trong nháy mắt đã nghĩ thấu nguyên nhân trong đó, Bàng Thanh Sơn tối hôm qua khi hành động, nhất định đã bị người ta nhìn thấy, mà người đó hoàn toàn là một cao thủ vẽ, nhớ kỹ bộ dạng của Bàng Thanh Sơn, vẽ ra chân dung của hắn.

Kì Sơn cầm bức họa đó rồi xem rất cẩn thận, ở trước mặt Trương Dương nếu như nói mình không biết người trên bức họa thì đúng là thấp kém, Kì Sơn hiểu Trương Dương, Trương Dương rất coi trọng nghĩa khí và tình cảm, cho dù là bọn họ thủy chung không phải là bằng hữu cởi mở, nhưng mình từng nhiều lần giúp hắn, Trương Dương đối với mình sẽ không tuyệt. Hắn chắc đã đoán được gì đó, có điều trước mắt hình như chưa có chứng cớ xác thực, cho dù hắn có chứng cớ thì có chuyện Kì Sơn có thể kết luận, Trương Dương không nói với cảnh sát những manh mối mà hắn biết, bằng không hiện tại ngồi đối diện mình phải là cảnh sát mới đúng.

Kì Sơn nói: "Đây không phải là lão Bàng ư? Vẽ giống thế, Trương Dương, bức họa này anh từ đâu mà có thế?"

Trương Dương mỉm cười nhìn Kì Sơn, tuy rằng bọn họ quen nhau đã lâu, nhưng Trương Dương vẫn bội phục công phu trấn định của Kì Sơn, dưới loại tình huống này không ngờ không biểu hiện ra bất kỳ vẻ hoảng loạn nào, với cảnh giới của Trương đại quan nhân, không ngờ không nghe thấy nhịp tim và hô hấp của hắn phát sinh bất kỳ biến hóa nào, điều này chứng minh tâm tính của Kì Sơn hơn người một bậc. Trương Dương nói: "Thôn Hoạ sĩ. "Lời này là thật, nhưng Trương Dương không thể nói với hắn người vẽ là ai.

Kì Sơn nói: "Vẽ rất đẹp. " Hắn cầm bức họa đó giống như đang giám.

Trương Dương nói: "Họa hổ họa bì nan họa cốt, bức họa này khó nhất là chẳng những vẽ bề ngoài thật sự rất giống, hơn nữa thần thái cũng nắm bắt rất chuẩn xác. "

Kì Sơn mỉm cười nói: "Anh hình như chỉ theo tôi tới chỗ lão Bàng ăn một bữa cơm, như vậy mà có thể nhớ rõ tới vậy ư?" Trong lòng hắn cũng hiểu được câu nói đó của Trương Dương còn có nghĩa là tri nhân tri diện bất tri tâm, Trương Dương chắc đã đoán được mình có liên quan trực tiếp tới cái chết của An Đức Uyên, cho nên hắn mới đăng môn.

Trương Dương ý vị thâm trường nói: "Có một số người, chỉ cần nhìn một cái là tôi biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, biết hắn đã làm gì. "

Kì Sơn gật đầu, không hề sợ hãi nhìn Trương Dương: "Vậy anh nhìn tôi xem, xem tôi hiện tại ở trong lòng đang nghĩ gì?"

Trương Dương nói: "Anh đang nghĩ, tôi rốt cuộc từ đâu mà có được bức vẽ này?"

Kì Sơn mỉm cười gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Bức họa này vừa mới được hoàn thành, có người tối hôm qua ở thôn hoạ sĩ gặp Bàng Thanh Sơn, cho nên mới vẽ lại bộ dáng của hắn. "

Kì Sơn nói: "Cái này đối với lão Bàng mà nói thì hình như không phải là chuyện tốt gì. "

Trương Dương nói: "Đối với anh cũng không tính là chuyện tốt, dù sao lão Bàng cũng là bằng hữu của anh. "

Kì Sơn nói: "Kể ra thì tôi cũng đã rất lâu rồi không thấy hắn. "

Trương Dương nói: "Cùng ở kinh thành mà anh nói các anh lâu rồi không gặp, anh cho rằng tôi sẽ tin ư?"

Kì Sơn nói: "Có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Trương Dương gật đầu.

Kì Sơn nói: "Trên thế giới này, anh tin công lý hay là chính nghĩa? Anh có phải tin tà bất thắng chính hay không? Anh có tin thiện hữu thiện báo hay không?"

Trương Dương nói: "Tôi tin bản thân tôi. "

Kì Sơn lớn tiếng nói: "Tôi cũng thế. "

Ánh mắt hai người chạm nhau, đều nhìn thấu nội tâm của đối phương.

Trương Dương nói: " Tôi có nguyên tắc. "

Kì Sơn nói: "Mỗi người đều có nguyên tắc, khi thân nhân của anh chịu thương tổn, khi bằng hữu của anh bị uy hiếp, khi lợi ích của anh bị xâm phạm, anh sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ là ngồi ở đó chờ, chờ thiệu ác hữu báo, chờ trời cao sẽ có báo ứng đối với ác nhân? Hay là phải phản kích, dùng hai tay của mình đánh trả đối thủ và kẻ địch của anh?"

Trương Dương nói: "Đừng quên còn có pháp lý. "

Kì Sơn nói: "Tôi đã sớm không tin mấy thứ này rồi, từ xưa đến nay, bất kỳ ai, bất kỳ giai tầng nào cũng chỉ phục vụ cho một quần thể nhất định mà thôi, lợi ích bọn họ muốn bảo vệ phải cùng một nhịp thở với mình, không ai sẽ hy sinh bản thân để đi thành toàn cho người khác. "

" Anh nghĩ lòng người quá hiểm ác. "

" Sự thật chính là như vậy, Trương Dương, nếu như tôi muốn gây thương hại tới thân nhân của anh, anh định báo cảnh sát tới bảo hộ bọn họ, hay là tự anh sẽ giải quyết chuyện này. "

Trương Dương nheo mắt lại nói: "Trên thế giới này không ai dám làm như vậy?"

Kì Sơn nói: "Cố Giai Đồng thì sao?"

Trương Dương bị Kì Sơn đâm vào đúng chỗ mềm, sắc mặt hắn nháy mắt trở nên tái nhợt, ngực quặn đau.

Kì Sơn không phải muốn cố ý xát muối vào vết thương của Trương Dương, hắn là muốn chứng minh với Trương Dương, khi thực sự có chuyện phát sinh, cái gọi là chính nghĩa công bình vẫn phải dựa vào chính mình đi bảo vệ.

Kì Sơn nói khẽ: "Xin lỗi, tôi không nên nhắc tới chuyện này, tôi chỉ có một đứa em trai, năm đó tôi đã từng thế trước mặt cha mẹ, tôi phải nuôi nấng nó lớn khôn, tôi phải cho nó được sống hạnh phúc và an ổn, tôi phải giúp nó không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng tôi đã không làm được, tôi thậm chí ngay cả bảo hộ nó cũng không làm được. "

" Đó là bởi vì các anh ngay từ đầu đã đi lầm đường!"

Kì Sơn nói: "Đúng, đi lầm đường, nhưng người nên trả giá vì sai lầm phải là tôi chứ không phải là huynh đệ của tôi, ai hại chết em trai tôi đều phải trả giá bằng tính mạng. "

Trương Dương nói: "Kì Phong là bị người của An gia hại chết ư?"

Kì Sơn không trả lời câu hỏi của Trương Dương, bởi vì hắn không thể trả lời, nếu như gật đầu thì chẳng khác nào thừa nhận chuyện của An Đức Uyên là mình làm, nếu như lắc đầu thì tựa hồ không cần thiết.

Trương Dương đứng lên: "Tôi đi đây, bức họanày anh thích thì cứ giữ, coi như là quà tôi tặng anh, bản độc đó, trên thế giới này không có bản thứ hai đâu. "

Kì Sơn nhìn bóng dáng của Trương Dương, thủy chung không nói gì, cho tới khi Trương Dương khuất bóng, hắn mới ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn bức chân dung trên bàn trà.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)