Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1237

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1237: Không quan tâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương đi rồi, Kì Sơn gọi lão ngũ vào trong phòng mình, đưa cho hắn xem bức họa của Bàng Thanh Sơn.

Lão ngũ nhìn thấy bức họa đó thì không khỏi giật mình, hắn cả kinh nói: "Sao lại vậy?"

Kì Sơn nói: "Có người nhìn thấy lão Bàng. "

Lão ngũ nói: "Người nào? Tôi đi xử lý hắn?"

Kì Sơn lắc đầu: "Bức họa này là Trương Dương đưa tới. "

Lão ngũ mím môi, hắn cũng khá hiểu Trương Dương, không chỉ giới hạn trong tình bạn giữa Trương Dương và Kì Sơn, càng hiểu rõ Trương Dương là nhân vật không thể trêu vào, nếu như Trương Dương biết chân tướng của sự việc thì chỉ sợ rất phiền toái.

Lão ngũ nói: "Hắn vì sao muốn đưa bức họa này cho anh. "

Khóe môi Kì Sơn phác ra một nụ cười chua sót: "Trương Dương này tôi rất hiểu, hắn khác với quan lại bình thường, chuyện anh và lão Bàng tới đi trước hắn khẳng định không phải tận mắt nhìn thấy, bức tanh này chắc không phải hắn vẽ, có thể là có được từ trong tay một vị hoạ sĩ nào đó của thôn hoạ sĩ. Đối với hội họa, tôi coi như cũng có chút nhãn lực, bức họa này được vẽ với kỹ thuật rất tốt, tuyệt đối không phải là đệ tử mỹ thuật bình thường có thể vẽ ra, căn cứ vào phong cách vẽ thì tìm ra người vẽ bức họa này chắc không khó. "

Lão ngũ nói khẽ: "Tôi lập tức. " Đi tìm

" Không cần thiết, Trương Dương nếu dám cầm bức họa này tìm tới cửa thì chắc đã cân nhắc rất toàn diện, tôi thấy hoạ sĩ đó chắc đã rời khỏi kinh thành rồi, về phần Trương Dương, hắn không giao bức họa này cho cảnh sát cũng đã chứng tỏ thái độ của hắn. "

Lão ngũ nói: "Hắn và An Đạt Văn vẫn luôn không hòa thuận. "

Kì Sơn nói: "Tuy rằng hắn hiện tại chưa ra tay với chúng ta, nhưng chuyện sau này ai có thể cam đoan, thôi, tôi vô tình tạo ra thêm một kẻ địch, Ngũ Ca, bảo lão Bàng tránh tạm đi. Tạm hoãn kế hoạch của chúng ta, chúng ta trước tiên rời khỏi kinh thành đã. "

Lão ngũ gật đầu, trong lòng vẫn có chút không yên lòng: "Trương Dương liệu có mang phiền toái tới cho chúng ta hay không?"

Kì Sơn nói: "Tùy hắn đi, tôi tự thấy không có bản sự đối phó hắn, cũng không muốn làm kẻ địch với hắn, có lẽ ở trong mắt hắn trận chiến tranh giữa tôi và An gia chỉ là chó cắn chó mà thôi. " Kì Sơn không phải là tự hạ thấp mình, một người dám tự giễu mới là người hiểu mình.

Triệu Vĩnh Phúc trải qua một phen đấu tranh tư tưởng phức tạp, cuối cùng vẫn vẫn quyết định tới biện hộ cho Cảnh Thiên Thu, y và phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc cũng quen biết từ lâu, hơn nữa quan hệ với nhau cũng không tồi, y cho rằng Triệu Thiên Nhạc chắc sẽ nể mặt mình.

Triệu Thiên Nhạc vô cùng nhiệt tình mời Triệu Vĩnh Phúc vào trong văn phòng. Y cười nói: "Vĩnh Phúc huynh, tôi còn tưởng rằng anh đã quên mất người huynh đệ này rồi, lâu như mà không liên lạc với tôi. "

Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: "Anh đường đường là thị trưởng kinh thành, mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, tôi nào dám chiếm dụng thời gian quý giá của anh. "

Triệu Thiên Nhạc nói: "Tôi là phó thị trưởng, nhưng không bằng ông trùm sắt thép như anh. " Y mời Triệu Vĩnh Phúc ngồi xuống sô pha, bảo thư ký pha một bình trà ngon.

Triệu Vĩnh Phúc minh bạch. Ở trước mặt loại quan viên với cấp số như Triệu Thiên Nhạc, không cần thiết phải vòng vo, bởi vì như vậy là vô nghĩa, đúng như lời Triệu Thiên Nhạc. Bình thường bọn họ rất ít liên lạc, lần này đăng môn, tất nhiên là có việc muốn nhờ, Triệu Vĩnh Phúc nói: "Thiên Nhạc lão đệ. Con người của tôi không thích vòng vo, hôm nay tôi sở dĩ tới đây, Chính là nhờ anh giúp. "

Triệu Thiên Nhạc mỉm cười nói: "Vĩnh Phúc huynh không cần khách khí với tôi, trong phạm vi tôi đủ khả năng, nhất định sẽ toàn lực ứng phó. " Y nói chuyện rất khéo đưa đẩy, đầu tiên hạn định trong phạm vi đủ khả năng, vượt qua phạm vi của tôi thì anh đừng trách tôi không nể mặt anh.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi tới là vì chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết. "

Triệu Thiên Nhạc nghe thấy bốn chữ Nhân Gian Cung Khuyết thì lập tức nhíu mày: "Vĩnh Phúc huynh và Cảnh Thiên Thu quen nhau à?" Thật ra y đã sớm nghe nói Cảnh Thiên Thu là tình nhân bí mật của Triệu Vĩnh Phúc, nói như vậy chẳng khác nào biết rõ còn cố hỏi.

Triệu Vĩnh Phúc thầm than trong lòng, Cảnh Thiên Thu à Cảnh Thiên Thu, lần này tôi vì cô mà thực sự mang cái mặt già này ra đánh cuộc. Triệu Vĩnh Phúc nói: "Cô ta có đứa cháu ngoại tên là Cơ Nhược Nhạn, đang làm giám đốc ở Thái Hồng, tôi luôn coi Nhược Nhạn như con gái ruột của mình, từ sau khi Cảnh Thiên Thu gặp chuyện không may, đứa nhỏ Nhược Nhạn này cả ngày tới nhà tôi khóc lóc cầu xin, tôi biết, việc này tôi vốn không nên can thiệp, nhưng lại không đành lòng nhìn đứa bé này khóc nỉ non ở trước mặt tôi, cho nên tôi dựa vào mình còn có chút giao tình với lão đệ, đặc biệt tới xin một cái nhân tình. " Triệu Vĩnh Phúc làm người trước giờ luôn cao, tuy rằng y chỉ là lão tổng của xí nghiệp nhà nước, nhưng y ở trước mặt đám quan viên này chưa bao giờ phải ăn nói khép nép như vậy, nói ra những lời này cũng là hiếm có.

Triệu Thiên Nhạc nói: "Chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết tôi ít nhiều cũng biết một chút, tôi nghe nói Cảnh Thiên Thu bị tình nghi dính líu đến cung cấp mại dâm, hơn nữa cô ta còn chứa chấp phần tử khủng bố, ngay cả phía cục Quốc An cũng bị kinh động. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Con người của cô ta tôi cũng hiểu được ít nhiều. Làm việc có chút chỉ vì cái trước mắt, nhưng chuyện như chứa chấp phần tử khủng bố thì cô ta chắc là không dám, chắc là hiểu lầm thôi. "

Triệu Thiên Nhạc nói: "Vĩnh Phúc huynh, thật ra tới cái tuổi như chúng ta, tốt nhất đừng dính vào những chuyện phiền toái này làm gì. "

Triệu Vĩnh Phúc vừa nghe vậy liền minh bạch, Triệu Thiên Nhạc là đang cự tuyệt mình.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Lão đệ nói không sai, nhưng đứa bé Nhược Nhạn khóc rất đáng thương, nói từ sau khi Cảnh Thiên Thu bị cảnh sát dẫn đi tìm hiểu tình huống, đã hai ngày hai đêm chưa về, Thiên Nhạc huynh, anh thấy thế này được không, tôi làm người bảo đảm cho Cảnh Thiên Thu, để cô ta về trước?"

Triệu Thiên Nhạc nói: "Vĩnh Phúc huynh, không phải tôi không muốn nể mặt anh, mà là chuyện này liên lụy quá rộng, cảnh sát đã nắm giữ được không ít chứng cớ phạm tội của Cảnh Thiên Thu, tôi thân là phó thị trưởng kinh thành, dù sao cũng phải làm gương tốt chứ? Nếu tôi đáp ứng yêu cầu của Vĩnh Phúc huynh, như vậy mấy trăm nhân viên công tác của Nhân Gian Cung Khuyết mà cảnh sát hôm ấy bắt sẽ ra sao? Nếu như thả Cảnh Thiên Thu, như vậy người khác sẽ nghĩ như thế nào? Không phải tôi không muốn tặng nhân tình này cho anh, mà là tôi lo người ngoài sẽ nói lung tung. "

Triệu Vĩnh Phúc trong lòng mắng thầm, Triệu Thiên Nhạc anh không nể mặt tôi thì cứ nói ra, việc gì phải vòng vo. Trong lòng Triệu Vĩnh Phúc tuy rằng căm tức, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra vẻ tức giận, y thở dài: "Làm khó Thiên Nhạc lão đệ rồi, một khi đã như vậy, anh coi như tôi chưa bao giờ nhắc tới chuyện này: "

Triệu Thiên Nhạc nói: "Vĩnh Phúc huynh, có câu tôi không biết có nên nói hay không. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Lão đệ, chúng ta quennhau nhiều năm như vậy, có gì mà không thể nói chứ, cứ nói đừng ngại. "

*****

Vẻ mặt Triệu Thiên Nhạc lộ ra có chút do dự, có điều Triệu Vĩnh Phúc không tin tâm tình của y lúc này cũng như vậy, trên quan trường mỗi người đều đeo mặt nạ ngụy trang khác nhau, cái gọi là bằng hữu cũng giới hạn trên cơ sở lợi ích chung, y và Triệu Thiên Nhạc không hề chung lợi ích chính trị, đương nhiên, bọn họ cũng không có mâu thuẫn, nếu như hôm nay được coi là bắt đầu của mâu thuẫn, tôi kiên trì tới văn phòng của Triệu Thiên Nhạc anh cầu anh chút chuyện, anh lại không nể mặt tôi, vũ nhục lần này tôi sẽ nhớ kỹ.

Triệu Thiên Nhạc nói: "Vĩnh Phúc huynh, nữ nhân Cảnh Thiên Thu làm việc không không có chừng mực, cô ta tựa hồ nắm giữ một số bí mật, quan hệ đến không ít quan viên, hơn nữa biểu hiện của cô ta là không sợ hãi gì cả, ý đồ muốn thông qua thứ mà mình nắm giữ để uy hiếp một số người. "

Triệu Vĩnh Phúc nghe đến đây, sắc mặt có chút thay đổi, nếu như Cảnh Thiên Thu thực sự làm như vậy, lần này phiền toái của cô ta chỉ sợ rất lớn.

Triệu Thiên Nhạc nói: "Người làm sai không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tự mình làm sai, nhưng lại muốn đẩy trách nhiệm cho người khác. "

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu, y nói khẽ: "Tôi có thể gặp cô ta một lần không. "

Cảnh Thiên Thu từ khi bị cảnh sát mang đi, đã liền bắt đầu được chiếu cố trọng điểm, trước mắt bất kỳ ai cũng không thể thăm hỏi, cho dù là luật sư của cô ta.

Nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúc tới thăm mình, Cảnh Thiên Thu ít nhiều có chút cảm động, cô ta cắn cắn môi: "Từ sau khi tôi bị bắt, anh là người duy nhất tới thăm tôi. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Chuyện của cô rất phiền toái, Quốc An đã bắt tay vào điều tra cho, Quản Thành đó rốt cuộc có quan hệ gì với cô?"

Vẻ mặt Cảnh Thiên Thu đột nhiên biến thành lạnh lẽo, cô ta xoay mặt sang bên: "Anh rốt cuộc là tới thăm tôi hay là thay cảnh sát thẩm vấn tôi?"

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Thiên thu, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, làm ăn không có đường tắt, quan hệ với quan viên không phải như trong tưởng tượng của cho, cô trước đây xuôi gió xuôi nước không phải bởi vì anh cô mạnh hơn người khác mà là vì vận khí của cô tốt. "

Cảnh Thiên Thu quay mặt lại, mày liễu dựng thẳng, hai mắt như muốn phun ra lửa: "Anh có ý gì? Có phải muốn nói cho tôi biết, tôi trước đây xuôi gió xuôi nước tất cả là nhờ mặt mũi của anh? Có phải muốn nói cho tôi hay, tôi chỉ có thể dựa vào anh mới có thể sinh tồn hay không?"

Triệu Vĩnh Phúc nói: "cô hiểu lầm rồi... "

" Tôi biết anh khinh thường tôi, trong đáy lòng anh trước giờ chưa bao giờ coi trọng tôi. "

Triệu Vĩnh Phúc nhíu mày: "Thiên thu, cô không còn nhỏ, tôi đối với hắn như thế nào thì cô chẳng lẽ còn không rõ ư?"

Cảnh Thiên Thu cười ha ha, nói: "Đừng ở trước mặt tôi nói những lời như vậy, giả dạng làm một nam nhân tình thâm nghĩa trọng, anh không xứng. "

Triệu Vĩnh Phúc bởi vì những lời của cô ta mà có chút bất an, y thậm chí muốn đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi, nữ nhân này phải chăng bởi vì chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết mà bị kích thích tới thần kinh cũng thác loạn rồi không?"

Cảnh Thiên Thu nói: "Anh đừng sợ, tôi sẽ không liên lụy tới anh, anh cứ khoanh tay đứng nhìn, nhưng xin anh đừng diễn trò ở trước mặt tôi, đổi thành mười năm tôi tôi có lẽ sẽ tin anh, nhưng hiện tại tôi sẽ không, tôi không còn là nha đầu ngốc đầu óc đơn thuần trước kia nữa. " Nói tới đây mắt Cảnh Thiên Thu có chút đỏ lên.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Thiên thu, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. "

Cảnh Thiên Thu cúi đầu: "Anh không muốn cứu tôi, tự nhiên có người sẽ cứu tôi. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: " cô cho rằng mình nắm giữ được nhược điểm của một số người thì ảo tưởng bọn họ sẽ cứu cô? Thiên thu, cô có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không, cô có biết mình đang chơi với lửa hay không?"

Cảnh Thiên Thu ngẩng đầu: "Vậy thì sao? tôi không sợ chết, tôi không để ý tới danh dự hay trong sạch gì cả, đám người các anh, ai cũng ra vẻ đạo mạo, có ai dám giống như tôi không?"

Cha con không có thù cách đêm, tuy rằng Triệu Vĩnh Phúc đuổi con trai ra khỏi nhà, nhưng Triệu Quốc Cường đi một đêm, y làm cha vẫn không an tâm, khi y nhìn thấy con trai xuất hiện ở nhà, trong lòng lập tức an ổn, song mặt vẫn u ám, lộ ravẻ không vui, đương nhiên Triệu Vĩnh Phúc không vui không phải là vì con trai, chủ yếu là bởi vì Cảnh Thiên Thu, nữ nhân này quá mức chấp nhất, thật sự là khiến y đau đầu.

Triệu Quốc Cường rất quy củ gọi một tiếng cha.

Triệu Vĩnh Phúc hừ một tiếng: "Anh còn chịu về nhà ư!" Sau khi Nói xong lại cảm thấy trong lòng có một loại tư vị nói không lên lời, thực sự gặp chuyện, mặc dù người mạnh như y, cũng hy vọng có người nhà ở bên cạnh.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, ngày hôm qua con sợ cha giận nên ra ngoài đi loanh quanh. "

Triệu Vĩnh Phúc nhìn thoáng qua con trai, có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha, Triệu Quốc Cường cũng rất có tầm mắt, vội vàng pha trà cho lão gia tử.

Triệu Vĩnh Phúc nói khẽ: "Vừa đi thăm cô Cảnh của anh. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta nói thế nào?"

Triệu Vĩnh Phúc không nói gì, chỉ lắc đầu. Triệu Quốc Cường nói: "Cha, con muốn nói với cha về chuyện này. "

" Không muốn nói. " Triệu Vĩnh Phúc nhắm mắt lại.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, Quản Thành và cô Cảnh chắc đã quen nhau rất lâu rồi, đối với chuyện của hắn, cô Cảnh nhất định là biết rõ. "

Triệu Vĩnh Phúc nhíu mày: "Đã sớm nói qua với cô ta rồi, đừng có kết giao quan hệ xã hội khắp nơi, hiện tại trên xã hội người nào cũng có, ngư long hỗn tạp. Hiện tại hay rồi, cuối cùng tự chuốc lấy rắc rối. "

" Cha, cha chẳng lẽ thực sự tin cô Cảnh bị liên lụy ư?"

Triệu Vĩnh Phúc bởi vì những lời này của con trai mà trầm mặc, hiểu con không ai bằng cha, có những lúc, con trai đối với cha cũng vậy.

Triệu Quốc Cường nói: "Quản Thành là nhân vật nguy hiểm, Hắn có liên quan tới rất nhiều vụ mưu sát bằng bom, trong đó có cả quan lớn của Quốc An, hắn đối với hoàn cảnh nội bộ của Nhân Gian Cung Khuyết thì vô cùng quen thuộc, bởi vậy có thể đoán ra thời gian hắn ẩn thân ở Nhân Gian Cung Khuyết cũng không ngắn, qua lời khai của nhân viên công tác khác trong Nhân Gian Cung Khuyết, thân phận trước đó của Quản Thành là bảo vệ của Nhân Gian Cung Khuyết. Phụ trách phòng theo dõi, là cô Cảnh tự mình thuê. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Cô ta quá hồ đồ. "

Triệu Quốc Cường nói: "Có lẽ cô ta không phải hồ đồ như cha nghĩ đâu. "

Triệu Vĩnh Phúc mở mắt ra, có chút phẫn nộ nhìn con trai, hắn lý giải những lời này của con trai là là một loại trào phúng.

Triệu Quốc Cường từ vẻ mặt của cha đã biết y hiểu lầm mình, vội vàng giải thích: "Căn vào tình huống tìm hiểu được thì cô ta và Quản Thành có thể đều bị người nào đó thao túng. "

Triệu Vĩnh Phúc vì những lời này của con trai mà cảm thấy bối rối: "Anh có ý gì?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, có một việc con muốn hỏi cha. " Vẻ mặt của hắn lộ ra có chút do dự.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Nói đi. "

"Cha phải hứa trước là không được tức giận?"

*****

"Anh còn chưa nói là chuyện gì thì sao biết tôi sẽ tức giận? Nói đi, tôi đáp ứng anh. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, cha và cô Cảnh quan nhau đã bao lâu rồi?"

Nội tâm Triệu Vĩnh Phúc run lên, con trai chưa bao giờ hỏi chuyện giữa y và Cảnh Thiên Thu, y không muốn ở trước mặt con trai nhắc tới chuyện tình cảm của mình. Vừa định phát tác. Nhưng lại nghĩ tới mình vừa mới nói là sẽ không tức giận, cố áp chế cơn tức rồi nói khẽ: "Được bảy năm rồi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Mẹ qua đời được mười năm. "

Vẻ mặt Triệu Vĩnh Phúc bắt đầu có chút mất tự nhiên. Y dùng sự phẫn nộ để che giấu vẻ kích động, hai mắt như muốn phun ra lửa.

Nhưng Triệu Quốc Cường hiển nhiên không bị vẻ mặt của cha làm cho sợ hãi, hắn tiếp tục nói: "Lúc ban đầu cũng cảm thấy cha và Cảnh Thiên Thu quen nhau sau khi mẹ qua đời, nhưng sau khi Quốc Lương ngộ hại con đã triển khai một loạt điều tra, trong đó bao gồm cả Cơ Nhược Nhạn, thông qua điều tra mới biết, cô ta là thông qua quan hệ của Cảnh Thiên Thu mà vào được công ty. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Anh đang hoài nghi cái gì?"

Triệu Quốc Cường nói: "Con từng ở trước mộ mẹ thề nhất định sẽ phải đưa hung thủ hại chết Quốc Lương ra trước pháp luật, cho nên mấy năm nay vẫn luôn điều tra, kết giao giữa cha và Trương Dương rất khó lý giải, con cũng từng hoài nghi hắn, tiến hành đại lượng điều tra nhằm vào hắn, phát hiện hắn trong chuyện của Quốc Lương là vô tội. Lại tiêu phí đại lượng thời gian và tinh lực. Điều tra mỗi người có liên quan tới Quốc Lương lúc sinh tiền, Cơ Nhược Nhạn gia nhập công ty đã được bảy năm, sau khi tìm hiểu tình huống thì con sinh ra một số hoài nghi về quan hệ giữa cha và Cảnh Thiên Thu, cho nên bắt tay vào điều tra tất cả tương quan tới Cảnh Thiên Thu. "

Sắc mặt Triệu Vĩnh Phúc xanh mét, mỗi người đều có bí mật của mình, y cũng vậy, cho dù là con trai mình thì y cũng không muốn tất cả bí mật đều bại lộ, cách làm này của con trai là bất kính đối với y.

Triệu Quốc Cường không nhìn mặt cha, vì sợ như vậy sẽ ảnh hưởng tới phân tích của mình, hắn tiếp tục nói: "Thông qua điều tra thì phát hiện, cha và Cảnh Thiên Thu đã quen nhau được mười một năm, nói cách khác là trước khi mẹ qua đời hai người đã quen nhau rồi. "

Triệu Vĩnh Phúc không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, y: "Hét lớn Câm mồm. "

Triệu Quốc Cường nói: "Nói những này không phải là muốn chỉ trích cha, mà là đang trình bày một sự thật. "

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: "Chuyện này không cần mày hỏi tới. "

Triệu Quốc Cường nói: "Trước khi chết, mẹ và em trai đều nhìn cô ta không vừa mắt, nhưng mẹ thủy chung không nói gì, dù đã biết chuyện của cha và Cảnh Thiên Thu, bà ấy làm vậy là để bảo vệ cha trước công chúng, muốn giữ hình tượng quang huy của cha. "

Triệu Vĩnh Phúc giơ tay lên hung hăng tát cho Triệu Quốc Cường một cái, cái tát này rất mạnh, rất vang, thậm chí còn tự Triệu Vĩnh Phúc còn bị tiếng vang ấy làm cho giật mình.

Mặt Triệu Quốc Cường lộ rõ vế năm ngón tay, nhưng hắn không hề sợ, tiếp tục nói: "Tôn trọng quyết định của mẹ, lựa chọn vì bà ấy mà giữ bí mật này không nói cho ai, nhưng vì phải điều tra rõ chân tướng của chuyện này, cho nên vẫn triển khai một loạt điều tra nhằm vào Cảnh Thiên Thu.

Triệu Vĩnh Phúc sau khi tát con trai xong thì cả người tựa hồ đột nhiên bình tĩnh lại, có lẽ là bởi vì y biết bạo lực không thể ngăn cản chân tướng, cuối cùng ngầm chấp nhận hiện thực này.

Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta mười một năm trước từng có bầu, tra được ghi chép về việc phá thai của cô ta bệnh viện bệnh viện, khi mang thai năm tháng thì bất ngờ từ trên cầu thang ngã xuống, khiến thai nhi chết non trong bụng, cuối cùng không thể không lựa chọn phá thai. "

Triệu Vĩnh Phúc môi mím chặt, điều này khiến cho mặt y lộ ra vẻ cứng ngắc.

Triệu Quốc Cường nói: "Con thực sự không muốn tiếp tục điều tra, nhưng vì trong lòng không yên, nên vẫn tiếp tục điều tra Cảnh Thiên Thu, rồi phát hiện một chuyện. "

Triệu Quốc Cường tạm dừng một chút, nhìn nhìn cha, phát hiện ánh mắt của cha đang hướng xuống đất, không còn chĩa vào mặt mình như lúc trước. Triệu Quốc Cường nói: "Khi Cảnh Thiên Thu một thì cha mẹ đều chết, cô ta còn có một người chị gái, hơn cô ta mười hai tuổi, sau khi cha mẹ mất, cô ta và chị gái phân biệt được hai nhà thu dưỡng, Cảnh Thiên Thu theo cha mẹ nuôi của cô ta hiện tại, chị gái của cô ta thì theo bằng hữu của cha mẹ cô ta lúc sinh tiền, Vương Thượng Thanh, về sau đổi tên thành Vương Quân Dao, cũng chính là em gái của tiền thính công an Bình Hải Vương Bá Hành. "

Triệu Vĩnh Phúc ngẩng đầu, trong mắt y tràn ngập vẻ kinh ngạc, y và Cảnh Thiên Thu bí mật quan hệ nhiều năm, nhưng y trước giờ cũng không biết Cảnh Thiên Thu còn có thân thế phức tạp như vậy.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha không hề hiểu cô ta, Cảnh Thiên Thu có thể mở, cần một khoản tài chính rất lớn, chỉ với mình cha thì không thể giúp cô ta gom góp đủ tiền, mà phần lớn là tới từ Vương Quân Dao, cũng chính là kẻ từng lẩn trốn ở nước Mỹ, lợi dụng đủ loại quan hệ, xây dựng mạng lưới rửa tiền Trung Mỹ - Hải Sắt phu nhân, tài chính để Cảnh Thiên Thu gây dựng sự nghiệp chính là có nguồn gốc như vậy. "

Triệu Vĩnh Phúc nghe đến đây, cả người như sắp hư thoát, y vô lực ngồi dựa vào sô pha, nói khẽ: "Những gì mà con nói tất cả đều là sự thật ư?"

Triệu Quốc Cường nói: "Con hoài nghi Cảnh Thiên Thu cũng là một thành viên trong mạng lưới rửa tiền của Vương Quân Dao, cô ta làm sinh ý bất hợp phát rất lâu rất lâu, cha trước đây cứ nói cô ta quá vu lơi, dễ bị người ta che mắt, nhưng sự thật không đơn giản như trong tưởng tượng của cha đâu. "

Triệu Vĩnh Phúc có chút đau khổ vỗ vào trán mình: "Không hiểu cô ta vì sao lại làm như vậy... "

Triệu Quốc Cường nói: "Cha chắc biết quan hệ giữa Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức chứ. "

" Ngoại giới đồn đại rất nhiều. "

" Tin đồn vô căn cứ chưa chắc không có nguyên nhân, Vương Quân Dao đỗ lỗi cái chết của Hứa Thường Đức lên người Trương Dương, cô ta sở dĩ trở về nước là vì báo thù. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Con hoài nghi... " Y bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ, thậm chí không dám nghĩ tiếp.

Triệu Quốc Cường nói: "Trương Dương không có vấn đề gì tới cái chết của Quốc Lương, có người hại chết Quốc Lương để giá họa cho Trương Dương, chứng minh hung thủ này chẳng những hận Quốc Lương, hơn nữa hận cả Trương Dương. " "Tạm dừng một chút rồi nhìn cha: "Con bỏ rất nhiều thời gian để điều tra người người Quốc Lương phát sinh mâu thuẫn với Quốc Lương, đến cuối cùng nhất nhất bài trừ tất cả. "

Triệu Vĩnh Phúc nắm chặt hai nắm đấm, những lời này của con trai đã biểu đạt ý tứ rất minh bạch, cái chết của Quốc Lương có liên quan tới người làm cha là y.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, cha có kẻ thù hay không?"

Triệu Vĩnh Phúc trầm mặc, y không trả lời vấn đề này của con trai, bởi vì y không biết nên trả lời như thế nào.

Triệu Quốc Cường một mực đứng bên canh chờ.

Qua hồi lâu, Triệu Vĩnh Phúc mới phá vỡ trầm mặc, nói khẽ: "Quốc Cường, cha rất mệnh, cần nghĩ ngơi. "

Triệu Quốc Cường nhìn khuôn mặt tràn ngập bi thương của cha, hắn tin cha nhất định đã nghĩ ra gì đó, Triệu Quốc Cường không nói gì, chỉ gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài, khi rời khỏi thì nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Mùa thu này đối với An gia mà nói thì đầy màu máu, An Đạt Văn biết được cha từ cổ tháp núi Vân ngã xuống thì tức khắc từ Hongkong trở lại kinh thành, hắn không hề thông tri tin tức này cho bất kỳ ai trong gia tộc, thế cục trước mắt của An gia không được lạc quan lắm, trước khi chuyện sáng tỏ, hắn không muốn dẫn tới chấn động lớn hơn.

An Đạt Văn tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn nhìn thấy di dung của cha, vẫn không nhịn được mà rơi lệ, cả đời này hắn rất ít khi khó, chậm rãi dùng vải trắng che đi khuôn mặt đã biến hình của cha, An Đạt Văn chậm rãi đi ra ngoài.

Sau khi trả lời phía cảnh sát mấy câu hỏi, An Đạt Văn chuẩn bị lên xe đi thì nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại cạnh xe mình, khi hắn đến gần, hai nam tử mặc tây trang màu đen thì trên xe đi xuống, một người trong đó chính là Quốc An Cảnh Chí Siêu.

Cảnh Chí Siêu cản đường An Đạt Văn: "An tiên sinh, chúng tôi có một số lời muốn nói với anh.

An Đạt Văn lúc này tâm tình cực kỳ xấu: "Tôi không có gì để nói với anh cả.... "

Cảnh Chí Siêu nói: "An tiên sinh tôi biết anh bởi vì chuyện cha ngộ hại mà tâm tình không tốt, nhưng vấn đề chúng tôi muốn nói chính là liên quan tới chuyện này, tôi nghĩ anh chắc không muốn cha mình cứ vậy chết một cách không minh bạch chứ. "

An Đạt Văn tựa hồ bị những lời này của Cảnh Chí Siêu nói động, hắn gật đầu, ổn định tình tự một chút rồi nói: "Nói đi, anh muốn biết gì từ tôi?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Anh quen Chương Bích Quân à?"

"Không. " An Đạt Văn nói như chém đinh chặt sắt.

Cảnh Chí Siêu nói: " Tiết Thế Luân thì sao?"

An Đạt Văn nhíu mày, hắn và Tiết Thế Luân từng không ít lần xuất hiện trước công chúng, Cảnh Chí Siêu nếu hỏi như vậy, chứng minh hắn trước đó đã tìm hiểu một phen rồi, An Đạt Văn nói: "Quen, chúng tôi vốn định hợp tác đầu tư làm ăn. "

*****

Cảnh Chí Siêu nói: "Làm ăn gì?"

" Cái đó và có liên quan tới anh ư? Anh nếu có hứng thú thì có thể đi hỏi Tiết Thế Luân, tôi hiện tại không có hứng thú, cũng không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của anh. "

An Đạt Văn nói xong thì xoay người lên ô tô của mình, hắn nói khẽ: "Đi. "

Ô tô chậm rãi khởi động, lái xe sau khi đi qua xe Cảnh Chí Siêu thì nói khẽ: "Tiên sinh đi đâu?"

" Dẫn tôi đi tìm Tiết Thế Luân!"

Tiết Thế Luân nghe nói An Đạt Văn tới đây tìm mình thì vẫn vui vẻ tiếp đãi, tuy rằng y biết rõ An Đạt Văn lần này đột nhiên đến kinh là vì chuyện gì, nhưng vẫn giả bộ chưa biết gì: "A Văn, tới kinh thành lúc nào thế? Tôi còn tưởng rằng gần đây cậu sẽ không tới đây. "

An Đạt Văn nói khẽ: "Cha tôi bị giết rồi. "

Tiết Thế Luân tựa hồ chưa nghe rõ hắn nói gì: "Gì cơ?"

An Đạt Văn mím môi nói: "Cha tôi qua đời rồi!"

Tiết Thế Luân thoạt nhìn vẫn có chút không tin: "Đùa kiểu gì thế, chúng tôi hai ngày trước vừa mới gặp mặt, sao có thể... " Vẻ mặt của y không giống đang giả vờ, nhưng lời Tiết Thế Luân nói tuyệt đối không phải là thật, y đã sớm biết tin tức An Đức Uyên bị giết, lúc này lại giả vờ hoàn toàn không biết gì cả.

An Đạt Văn: "Nói Chú Tiết, tôi hôm nay tới là muốn trực tiếp nói một tiếng với chú, hai là nhờ chú giúp, tôi dù sao cũng là người Hongkong, các mặt ở nội địa tôi không quen thuộc lắm. "

Tiết Thế Luân nói: "A Văn, cậu cứ nói với tôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

An Đạt Văn cố nén bi thương, kể lại chuyện này một lượt, An Đạt Văn tới đây tìm Tiết Thế Luân tuyệt đối không phải là như lời hắn nói, quan hệ giữa hắn và Tiết Thế Luân sớm đã xuất hiện rạn nứt, ở sâu trong lòng hắn đã coi Tiết Thế Luân là kẻ địch, mà hắn tin Tiết Thế Luân cũng đã nghe tin, sau khi cha ngộ hại, An Đạt Văn đầu tiên hoài nghi Tiết Thế Luân, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn lúc trước từng lợi dụng Tang Bối Bối để dụ Chương Bích Quân ra, tuy rằng Chương Bích Quân không phải hắn tự tay giết chết, nhưng cái chết của Chương Bích Quân có liên quan trực tiếp tới hắn, An Đạt Văn biết, trên thế giới này giấy không gói được lửa, với trí thông minh của Tiết Thế Luân, y sớm muộn gì cũng sẽ biết mình đã làm gì, An Đạt Văn cho rằng cái chết của cha rất có thể là Tiết Thế Luân trả thù.

Tiết Thế Luân là nhân vật nào chứ, đương nhiên có thể nhìn ra An Đạt Văn lần này tới tuyệt đối không phải là đơn giản báo tang, lại càng không phải là nhờ mình giúp, thằng ôn này là muốn trực tiếp thử phản ứng của mình, muốn nghiệm chứng mình rốt cuộc có liên quan gì tới cái chết của An Đức Uyên hay không.

Tiết Thế Luân nói: "A Văn, cậu yên tâm, tôi và cha cậu tuy rằng quen biết không lâu, nhưng lại có chút hợp ý, chuyện này cho dù cậu không tới tìm tôi thì tôi cũng nhất định sẽ tìm người điều tra, tuyệt đối không thể để Đức Uyên huynh phải chết một cách oan uổng như vậy được. "

An Đạt Văn tất nhiên không tin những lời thổ lộ này của Tiết Thế Luân, nhưng ngoài miệng vẫn biểu đạt lòng cảm kích.

Sau khi An Đạt Văn rời đi, vẻ mặt Tiết Thế Luân tràn ngập khinh thường, y châm một điếu thuốc lá, rít một hơi, lại nhìn thấy con gái Tiết Vĩ Đồng từ trên gác đi xuống, vội vàng dập thuốc, tuy rằng động táccủa y rất nhanh, nhưng vẫn bị Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy, Tiết Vĩ Đồng: "Nói Ôi, cha, cha không phải đáp ứng con không hút thuốc lá nữa rồi ư?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Quên... Khụ khụ... " Y liên tục ho khan mấy tiếng, gần đây y vừa nhiễm phong hàn, thủy chung không khỏi.

Tiết Vĩ Đồng vội vàng tới phía sau y, vỗ lưng cho y, Tiết Thế Luân thở hắt ra một hơi rồi nói: "Được rồi, được rồi, tay con dùng sức như vậy, vỗ thêm nữa là phổi cha bị con vỗ nát đấy. "

Tiết Vĩ Đồng bật cười: "Ai bảo cha hút thuốc? Bác sĩ nói đường hô hấp trên của cha bị nhiễm bệnh, gần đây không thể hút thuốc, nhưng cha lại làm ngược lại, không cho cha làm gì thì cha càng cố tình làm cái đó đúng không? Càng già càng không nghe lời. "

Tiết Thế Luân nói: "Lời nói của Bác sĩ không thể hoàn toàn tin được, hiện tại bác sĩ đều thích phóng đại bệnh tình của bệnh nhân, đây chính là chỗ giảo hoạt của bọn họ, trị khỏi thì chứng minh y thuật của bọn họ cao siêu, nếu như trị không hết thì lại nói bệnh tình nghiêm trọng, anh chết cũng không liên quan tới tôi. "

Tiết Vĩ Đồng nói: " Cha, con không thích cha nói như vậy đâu, cứ như trên đời này không ai có thể tin được ấy, ở trong mắt cha người khác tất cả đều âm hiểm giả dối. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Chờ con đến tuổi của cha sẽ biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "An Đạt Văn tới tìm cha làm gì?" Cô ta đối với An Đạt Văn vẫn luôn không có thiện cảm, từng nhiều lần phát sinh xung đột với hắn.

Tiết Thế Luân nói: "Cha hắn chết, cho nên tới đây báo với cha. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha hắn chết thì có liên quan gì tới cha? Giao tình của cha và An Đức Uyên tốt lắm à?"

Tiết Thế Luân nói: "Con bé này, sao lại nói thế được, cha và họ trước đây có làm ăn với nhau, tuy rằng hiện tại không còn quan hệ hợp tác, nhưng mua bán không được thì còn tình nghĩa mà. " Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha cách xa họ chút, An gia không có ai tốt cả. " Cô ta nói xong liền đi ra ngoài.

Tiết Thế Luân có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng con gái, lớn tiếng nói: "Con buổi trưa không ở nhà ăn cơm với cha à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ba anh em bọn con hẹn nhau ăn cơm, không ăn với lão già chán ngấy này đâu. " Cô ta vẫy vẫy tay: "Tạm biệt. "

Tiết Thế Luân đúng là dở khóc dở cười, y đứng lên trở lại thư phòng, đóng cửa phòng lại, mở ngăn kéo lấy điện thoại rồi nhanh chóng bấm số.

Sau khi Điện thoại đổ mấy tiếng chuông thì đối phương bắt máy.

Tiết Thế Luân nói: "Chuyện của An Đức Uyên là anh làm à?"

An Đức Hằng ở Đầu kia điện thoại thấp giọng bật cười: "Có phải làm rất đẹp hay không, có phải hả giận rồi không?"

Tiết Thế Luân nói: "Anh hình như quên trước khi làm chuyện này thì báo cho toi hay. "

An Đức Hằng nói: "Không cần tôi phải ra tay, hơn nữa tôi cũng không biết bọn họ sẽ ra tay lúc nào. "

Tiết Thế Luân lấy thuốc lá châm một điếu, rít một hơi, sau đó ho khan: "Tôi trước đó đã nói với anh rồi, làm việc không thể quá cấp tiến, chuyện của An Đức Minh vẫn chưa giải quyết, anh đã chĩa họng súng về phía An Đức Uyên, như vậy có thể khiến cho bọn họ hoài nghi. "

An Đức Hằng nói: "Hoài nghi gì? Hoài nghi tôi còn sống trên thế giới này?" Hắn nói xong liền bật cười ha ha: "Anh có phải là lo có người sẽ hoài nghi anh hay không?"

Tiết Thế Luân nói: "An Đạt Văn vừa mới tới nhà tôi báo tang, nhờ tôi giúp hắn điều tra chân tướng tử vong của cha hắn. "

An Đức Hằng nói: "Xem ra hắn hình như đã hoài nghi anh rồi. "

Tiết Thế Luân lạnh lùng: "NóiAnh hình như rất thích nhìn thấy kết quả như vậy?"

An Đức Hằng nói: "Sao lại thế? Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, chẳng lẽ tôi lại đi làm chuyện lấy oán trả ơn?"

Tiết Thế Luân mắng thầm trong lòng, chuyện lấy oán trả ơn anh đâu chỉ làm một lần, y nói khẽ: "An gia bên kia không thể làm quá gấp được, bằng không sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của tôi. "

An Đức Hằng nói: " kế hoạch của anh và kế hoạch của tôi không hề xung đột với nhau, nếu như An Đạt Văn chĩa họng súng với anh thì đừng ngại nói với hắn chân tướng, cứ bảo tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, tôi không sợ hắn, năm đó hắn đối với tôi như thế nào, tôi hôm nay sẽ trả lại gấp bội. "

Tiết Thế Luân nói: "Anh tiếp theo định làm thế nào?"

An Đức Hằng nói: "Không định gì cả, chỉ muốn nhìn người An gia chết đi hết. " Sau khi hai huynh đệ An Đức Uyên và An Đức Minh chết, đời này của An gia đã không còn ai.

Tiết Thế Luân minh bạch cừu hận của An Đức Hằng đối với An gia, chỉ không ngờ hắn đối với An gia lại hận tới mức này, cái chết của An Đức Uyên và An Đức Minh vẫn không thể bình ổn sự phẫn nộ trong lòng hắn, xem ra hành động báo thù điên cuồng của An Đức Hằng vẫn sẽ tiếp tục, đây là con ác lang do mình tự tay nuôi dưỡng, Tiết Thế Luân trước khi thả hắn về rừng, đã cân nhắc tới khả năng xấu nhất, hiện tại xem ra hiện tại xem ra An Đức Hằng đang có ý đồ từng bước thoát ly sự khống chế của mình, điều này đối với Tiết Thế Luân mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.

Tiết Thế Luân nói: "Anh nghe rõ cho tôi, chuyện này nhất định phải đóng vững đánh chắc, bằng không sẽ chỉ làm đối thủ phát giác sớm. "

An Đức Hằng nói: "Anh yên tâm, tôi làm việc rất chắc, chuyện của An Đức Uyên vĩnh viễn sẽ không liên lụy tới anh, An Đạt Văn cũng không dạy dụa được ở trên đời này lâu nữa đâu. "

Tiết Thế Luân nói: "Cho hắn một số manh mối, anh có năng lực dắt mũi hắn mà. "

An Đức Hằng không trả lời trực tiếp lời nói của Tiết Thế Luân, nhẹ giọng thở dài: "Hongkong sắp tới có bão rồi, tôi không thích Hongkong, thực sự không thích Hongkong một chút nào. "


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)