Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1238

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1238: Mặt mũi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Bữa ăn trưa nay do Từ Kiến Cơ làm ông chủ, Hồng Nguyệt vẻ mặt hạnh phúc bầu bạn bên cạnh hắn, hai người đã định ngày kết hôn, hôm nay ăn cơm là để thông tri cho đám người Trương Dương.

Trương đại quan nhân nghe nói chuyện này thì lập tức nói: "Chúc mừng, hai người về sau làm chuyện đó là hợp pháp rồi. "

Hồng Nguyệt mặt đỏ gắt: "Miệng chó không mọc được ngà voi. "

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Tam ca, em vốn còn tưởng rằng được uống rượu mừng của anh Yên Nhiêntrước, không ngờ nhị ca lại giành trước. "

Từ Kiến Cơ nói: "Chúng tôi mười hai tháng 12 thì kết hôn, địa điểm tổ chức hôn lễ ở Hải Nam, lão Tam, vai trò phù rể không ai ngoài cậu. "

Tiết Vĩ Đồng nhấc tay nói: "Em làm phù dâu. "

Từ Kiến Cơ nói: "Thôi thôi, em là ở bên anh, phù dâu đương nhiên phải để tân nương tử tự mình tìm chứ. "

Hồng Nguyệt nói: "Em sẽ gọi hai cô thật là xinh tới. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đừng, tính Tam ca của em chị không phải không biết, nếu thực sự sáng tạo cho anh ta cơ hội này, khẳng định sẽ lại có cô gái vô tội gặp nạn. "

Trương Dương nói: "Sặc! Anh là loại người đó ư? Anh hiện tại đã tu tâm dưỡng tính rồi, rất chi là thuần khiết. "

Từ Kiến Cơ nói: "Tiêu chuẩn thuần khiết của Mỗi người đều khác nhau, cảnh giới của Tam đệ không phải loại người bình thường như chúng ta có thể lý giải. "

" Mắng tôi à? Tôi nghe ra được là anh đang mắng tôi. " Trương đại quan nhân giả bộ nổi giận.

Tiết Vĩ Đồng châm ngòi thổi gió: "Chính là mắng loại củ cai hoa tâm anh đó, đúng là không hiểu sao Yên Nhiên lại yêu anh. "

" Có lầm hay không đó, anh là Tam ca của em mà. " Di động của Trương đại quan nhân đổ chuông, hắn nhấc điện thoại, là tỉnh trưởng Chu Hưng Dân gọi tới, Chu Hưng Dân trong khoảng thời gian này đều đang họp ở kinh thành, Trương Dương trước đây đã gặp y một lần. Không muốn nói lâu, Chu Hưng Dân gọi điện thoại tới chỉ nói là có việc gấp, bảo Trương Dương tới nhà hắn một chuyến. Tỉnh trưởng triệu hồi, Trương đại quan nhân đương nhiên không dám chậm trễ, buông điện thoại rồi cười nói với mấy người: "Ngại quá, hôm nay lại để mọi người mất hứng rồi. "

Từ Kiến Cơ hỏi rõ xảy ra chuyện gì rồi gật đầu: "cậu mau đi đi, chính sự quan trọng hơn. "

Trương Dương không phải lần đầu tiên đến Chu gia, nhưng Chu gia vẫn có nghĩa là một chỗ thần bí đối với hắn. Không nói đến Chu lão và Kiều lão, Tiết lão đều là người hiển hách một thời này chính đàn, chỉ cần truyền thừa của Chu gia trên chính đàn đã khiến đa số người ngước nhìn rồi, Chu Hưng Dân là nhân vật chính trị nổi tiếng nhất của đời thứ ba Chu gia, tuổi còn trẻ đã là tỉnh trưởng Bình Hải, tiền đồ chính trị của y được đại đa số người xem trọng.

Trương Dương khi tới Chu gia. Chu Hưng Dân đang nói chuyện với một lão thái thái trong phòng khách, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Chu Hưng Dân nói: "Trương Dương, cậu tới đúng lúc lắm, lão gia tử sáng nay tập thể dục không cẩn thận bị trẹo lưng, nghe nói trị liệu ở phương diện này là sở trường của cậu, cho nên mới mời cậu tới đây. "

Trương Dương thế mới biết Chu Hưng Dân gọi tới là vì việc tư. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, thật ra trong khoảng thời gian này hắn đã làm không ít chuyện khiến Chu gia khó chịu, tuy rằng không phải là nhằm vào Chu gia, nhưng trên trình độ rất lớn đã chế tạo phiền toái cho Chu gia.

Chu Hưng Dân nói với lão thái thái bên cạnh: "Mẹ. Mẹ cứ ngồi đây nhé, con dẫn Trương Dương đi. "

Trương Dương nghe y xưng hô với lão thái thái, vội vàng tới chào hỏi: "Chào Đại nương. " Hắn thật sự không biết lão thái thái này. Lão thái thái mặt mũi hiền lành, cười cười với hắn, cũng không nói nhiều.

Trương Dương đi theo Chu Hưng Dân tới hậu viện, Chu Hưng Dân nói: "Người vừa rồi là vú em của tôi. "

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì đầu liền to ra. Hóa ra là vú em của Chu Hưng Dân, vú em của y chẳng phải chính là mẹ ruột của Tạ Khôn Cử ư? Chẳng lẽ lão thái thái của Tạ gia lần này tới là vì chuyện của Tạ Khôn Cử? Chu Hưng Dân nếu không có nói rõ ý đồ đến của lão thái thái Tạ gia, Trương đại quan nhân tất nhiên cũng không tiện hỏi nhiều, đi theo y tới chỗ Chu lão ở, nhìn thấy Chu lão đang nằm nghiêng người đọc sách trên giường.

Chu Hưng Dân nói: "Ông nội. "

Chu lão ừ một tiếng, không hề xoay người lại.

Chu Hưng Dân nói: "Cháu mời phu tới cho ông đây. "

Chu lão nói: "Cứ Chuyện bé xé ra to, đã nói với các cậu rồi, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. " ông ta buông sách, muốn xoay người lại nhưng không cẩn thận động tới lưng, đau đến nỗi hít hà.

Chu Hưng Dân và Trương Dương vội vàng đi tới, giúp Chu lão xoay người, lại giúp ông ta ngồi dậy.

Chu lão lúc này mới nhìn rõ người được mời đến là Trương Dương, ông ta không khỏi bật cười: "Đây không phải là Trương Dương ư? Đúng rồi, tôi cũng nghe lão Kiều nói, cậu trong trung y rất có tạo nghệ, lão Kiều còn dạy biện pháp điều tức dưỡng khí mà cậu dậy lão cho tôi. "

Trương Dương cười nói: "Khó được Chu lão nhớ tới. "

Chu lão cố ý nghiêm mặt: "Sao? Khinh tôi già rồi còn hồ đồ à? Trí nhớ của tôi tuyệt đối không kém hơn đám người trẻ tuổi các cậu đâu. "

Chu Hưng Dân đưa Trương Dương tới chỗ Chu lão rồi lập tức trở về với vú em.

Chu lão chỉ chỉ vào ghế dựa bên giường, ra hiệu cho Trương Dương ngồi xuống.

Trương Dương cười nói: "Không vội, tôi trước tiên xem bệnh cho ngài đã. "

Chu lão chỉ chỉ phần eo bên trái của mình, Trương Dương tới ngồi xuống bên cạnh ông ta, vươn tay ra chạm vào phần eo của ông ta, tìm được chỗ đau, cười nói: "Không sao, chỉ là trẹo bình thường thôi, tôi nắn bóp cho ngài mấy cái là xong. "

Trương đại quan nhân nói xong là làm, thủ pháp mát xa của hắn cực kỳ cao siêu. Chỉ thoáng cái Chu lão liền cảm thấy phần eo rất thoải mái, mát xa khoảng năm phút đồng hồ, Trương Dương cười nói: "Ngài đứng lên thử xem. "

Chu lão thử đứng lên, nhìn ra được ông ta rất cẩn thận, có điều khi ông ta đi mấy bước, lại vặn lưng, xác định lưng mình không ngờ đã hoàn toàn khỏi hẳn, không khỏi kinh thán: "Trương Dương à Trương Dương, cậu thật là lợi hại, đám danh y của viện trung y tới mát xa rồi lại bạt quán, cũng không thấy có hiệu quả, cậu nắn bóp mấy cái không ngờ đã khỏi. "

Trương Dương cười nói: "Lời này của Ngài tôi không ủng hộ, tôi không phải tùy tiện nắn mấy cái, cái nắn này của tôi tiêu phí nhiều năm khổ công mới luyện thành đó. "

Chu lão cười to: "Không sai, không sai, lão Kiều quả nhiên không lừa tôi, thằng nhóc cậu thực sự có tài. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, ngài đây là khen tôi hay là mắng tôi thế?

Chu lão và Trương Dương nói chuyện phiếm mấy câu, không hề có liên quan tới chuyện gần đây, Trương đại quan nhân vốn trong lòng vẫn có chút không yên, sợ Chu lão nhắc tới chuyện xảy ra gần đây, nhưng về sau hắn lại minh bạch một đạo lý, với cảnh giới của Chu lão không thể nói những chuyện này với hắn, mình cho rằng gần đây ở kinh thành cổ động phong vân, nhưng ở trong mắt Chu lão có lẽ chỉ như đám trẻ con đánh nhau.

Trương Dương ở trong phòng Chu lão nửa giờ thì cáo từ, ra bên ngoài thì nhìn thấy Chu Hưng Dân từ trước mặt đi tới, Trương Dương cười nói: "Xong rồi, Chu lão không sao. "

*****

Chu Hưng Dân gật đầu, cùng Trương Dương ra bên ngoài: "cậu ăn cơm chưa?"

Trương Dương ăn ngay nói thật: "Vừa mới ăn được một nửa, nhận được điện thoại của điện thoại tôi tức khắc chạy đến ngay. " Từ phương diện khác cũng biểu đạt sự coi trọng đối với cú điện thoại của Chu Hưng Dân.

Chu Hưng Dân mỉm cười nói: "Tôi mời cậu ăn cơm. "

Trương Dương:: "Không được, tôi con phải về ăn. "

Chu Hưng Dân nói: "Tôi đã sai đầu bếp chuẩn bị xong rồi. "

Trương Dương nhìn thấy y thật lòng mời, vì thế liền gật đầu đáp ứng, đi theo Chu Hưng Dân tới nhà ăn, nhìn thấy trên bàn đã bày bón món ăn một món canh, không ngờ Chu gia bình thường ăn cơm cũng dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi mà quốc gia quy định.

Chu Hưng Dân biết Trương Dương thiện ẩm, mở một bình rượu ngũ lương, Trương Dương lấy rượu rót cho y trước.

Lúc này đầu bếp bưng một con cua vừa hấp xong lên, Trương đại quan nhân giờ mới biết món chính hôm nay là đây.

Chu Hưng Dân nói: "Đây là cua người khác tặng cho lão nhân gia, ông ấy không ăn, trong nhà bình thường cũng không có nhiều người, cậu đến vừa hay có cái chiêu đãi cậu. "

Trương Dương cười nói: "Tỉnh trưởng Chu quá khách khí rồi, đúng rồi, Tạ đại nương đâu?"

Chu Hưng Dân nói: "bà ta về rồi. "

Trương Dương cùng Chu Hưng Dân uống một ly, trong lòng cân nhắc, tỉnh trưởng đại nhân mời mình uống rượu chắc không chỉ đơn giản là để biểu đạt lòng biết ơn đâu, vừa rồi lão thái thái của Tạ gia tới đây, khẳng định cũng là để nhờ vả, liên tưởng tới chuyện phiền toái của Tạ Khôn Cử hiện tại, phỏng chừng lão thái thái tám chín phần mười tới là vì chuyện này.

Chu Hưng Dân nói: "Tôi ngày kia phải về Bình Hải rồi, cùng nhau về nhé. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng định về đây, có điều vẫn chưa định ra là ngày nào, vả lại, tôi về Tân Hải, ngài về Đông Giang, chúng ta cũng không phải là cùng đường. "

Chu Hưng Dân bật cười: "cậu ở kinh thành lâu như vậy, chắc là thích kinh thành, hay là làm luôn chủ nhiệm ban chú kinh đi. "

Trương Dương minh bạch những lời này của Chu Hưng Dân không chỉ là nói đùa, hắn cười theo: "Tôi trước đây đã làm ở ban trú kinh rồi, lúc ấy bởi vì không tìm thấy cảm giác tồn tại ở kinh thành cho nên mới về địa phương, hiện tại quay lại, vẫn thấy địa phương tốt hơn, ít nhất không có nhiều ước thúc và cố kỵ. "

Chu Hưng Dân nói: "Là vàng thì đến chỗ nào cũng đều sẽ sáng lên. "

Trương Dương nói: "Tôi không phải là vàng, tôi chỉ là một cục gạch, có thể cho góp một viên gạch trong công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa đã là sự khoái hoạt lớn nhất của tôi rồi, tôi thực sự không trông chờ có thể phát ra được nhiều hào quang hơn. "

Chu Hưng Dân nói: "Tác dụng của viên gạch cũng không chỉ là trong việc xây dựng, có những lúc gạch có thể trở thành vũ khí đấy. "

Trương đại quan nhân nghe ra lời này của tỉnh trưởng Chu tựa hồ đang ám chỉ gì đó, Trương đại quan nhân không tiếp lời.

Chu Hưng Dân nói: "Hiện tại ở bên ngoài đều đang đồn đại, nói một tay cậu giải quyết Nhân Gian Cung Khuyết, chuyện này có phải thật hay không?"

Trương Dương cười nói: "Không liên quan tới tôi, đó đều là Quốc An và công an liên thủ làm, tôi và Cảnh Thiên Thu không thù không oán gì mà. "

Chu Hưng Dân nói: "Tôi nghe Tạ Khôn Cử nói hôm ấy hắn nhìn thấy cậu ở đó. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, ngài cuối cùng cũng không nhịn nổi, dẫn vào chính đề rồi, nhưng chuyện này không phải tại tôi, tôi nào biết Tạ Khôn Cử phong lưu khoái hoạt ở đó, tôi là đi bắt Quản Thành, ai bảo tên xui xẻo đó đụng vào họng súng. Hắn cười nói: "Ngài không nói tôi cơ hồ cũng quên mất chuyện này, đúng rồi, nếu như không phải gặp được tôi, chỉ sợ hắn đã sớm bị người ta gài bom nổ chết rồi, tuy rằng không phải không phải tôi dỡ, nhưng tôi miễn cưỡng cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hắn. "

Chu Hưng Dân mỉm cười nói: "Đúng rồi, có điều Tạ Khôn Cử hiện tại có chút sống không bằng chết. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ: "Hắn sống không bằng chết liên quan đéo gì tới tôi. "

Nhưng ở trước mặt Chu Hưng Dân, những lời này tuyệt không thể nói ra miệng được, Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu, tôi nói một câu không nên nói nhé, thật ra nhân phẩm của Tạ Khôn Cử có chút vấn đề. " Hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Chu Hưng Dân, phát hiện Chu Hưng Dân không hề bởi vì những lời này của hắn mà tức giận.

Chu Hưng Dân thở dài: "Tôi từ nhỏ được vú em nuôi lớn, trong lòng tôi, tôi và Khôn Thành, Khôn Cử là anh em ruột, tôi cũng biết Khôn Cử đã làm sai chuyện, nhưng vú em lớn tuổi như vậy rồi, bà ta đăng môn tới đây cầu tôi, tôi làm sao không thể nể mặt lão nhân gia được. "

Chu Hưng Dân nói như vậy ngược lại khiến Trương Dương rất kinh nể y, một người bất kể quan chức cao bao nhiêu, tài phú nhiều bao nhiêu, nhưng có những căn bản không thể quên được, hiếu là căn bản của người, một người nếu như đối với cha mẹ cũng không hiếu kính, anh rất khó tưởng tượng hắn sẽ đối với người khác như thế nào.

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu, tôi cũng không giấu gì anh, chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết tôi không phải là nhằm vào Tạ Khôn Cử, Cảnh Thiên Thu chứa chấp Quản Thành, mà Quản Thành có liên quan tới rất nhiều vụ đánh bom mưu sát, cho nên Quốc An mới áp dụng hành động với Nhân Gian Cung Khuyết, trong quá trình ở hành, tôi đi theo đặc công Quốc An truy kích Quản Thành, tiến vào thông đạo bí mật, phát hiện Tạ Khôn Cử và một nữ lang bị trói lại với nhau, Quản Thành găn bom hẹn giờ trên người bọn họ, nếu như không phải chuyên gia gỡ bom của Quốc An ra tay, Tạ Khôn Cử đã sớm hóa thành tro rồi. " Trương đại quan nhân cho rằng Tạ Khôn Cử không những không nên hận mình, ngược lại nên cảm kích mình mới đúng.

Chu Hưng Dân nói: "Tình huống Lúc đó tôi cũng biết, nhưng anh không nên chụp ảnh hắn đưa cho Triệu Nhu Đình, cổ nhân nói, dỡ mười tòa miếu không hủy một cuộc hôn nhân, cậu khiến vợ chồng người ta bất hòa. Binh qua gặp nhau, cách làm này có phải thiếu suy nghĩ hay không?" Chu Hưng Dân cũng không trách Trương Dương chụp ảnh Tạ Khôn Cử, y cảm thấy, cậu chụp thì chụp, dù sao cậu và Tạ Khôn Cử trước đây cũng có cừu oán, nhưng chuyện không cần thiết phải làm tuyệt như vậy. Còn đưa ảnh cho lão bà nhà người ta. Khiến cho hiện tại Triệu Nhu Đình và Tạ Khôn Cử quay mặt thành thù, đi tới mức ly hôn.

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu, xem ra ông cũng không rõ chân tướng của sự việc rồi, tôi thừa nhận đã chụp ảnh Tạ Khôn Cử, nhưng tôi cũng cứu cứu mạng hắn, tôi vừa rời khỏi Nhân Gian Cung Khuyết thì hắn đã phái người theo, cản ô tô tôi rồi ý đồ gây bất lợi cho tôi. "

Chu Hưng Dân nghĩ thầm đó cũng là anh khiến cho Tạ Khôn Cử cùng đường, hắn mới nghĩ ra hạ sách này.

Trương Dương nói: "Thật ra Triệu Nhu Đình và Tạ Khôn Cử ly hôn không phải là bởi vì chuyện này, những bức ảnh này chỉ chẳng qua là dây dẫn nổ mà thôi, có một số việc tôi vốn không muốn nói, sức khỏe của Triệu Nhu Đình một mực không tốt, Tạ Khôn Cử ngoài mặt thì quan tâm tới cô ta, nhưng trên thực tế lại là hạ độc dược mạn tính cho cô ta. "

Chu Hưng Dân hiển nhiên không ngờ Tạ Khôn Cử lại làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy, y nhíu mày: "Tại sao có thể như vậy?"

*****

Trương Dương nói: "Triệu Nhu Đình đã sớm biết chuyện này, giữa vợ chồng bọn họ sớm đã hình thành ngăn cách, ly hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi. "

Chu Hưng Dân thở dài nói: "Quả nhiên là thanh quan khó đoạn gia sự. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của hai vợ chồng bọn họ, nhưng con người của tôi lại là trong mắt không thể chịu được hạt cát, thấy chuyện bất bình luôn không nhịn được. "

Chu Hưng Dân nói: "Chuyện này không trách cậu. "

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu, bất kể nói thế nào thì Lần này tôi cũng sai. Con người tôi cứ xung động lên là thường thường không cân nhắc tới hậu quả, Tạ Khôn Cử tuy rằng không phải là người tốt. Nhưng tôi ít nhiều cũng phải bận tâm tới mặt mũi của ngài, xin lỗi, thật sự xin lỗi. "

Chu Hưng Dân bị thằng ôn này khiến cho dở khóc dở cười, y cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: "Trương Dương, thật ra đổi thành tôi tôi vị trí của cậu chắc cũng sẽ làm như vậy, thôi, chuyện này tôi cũng không quản được, có điều tôi coi như là minh bạch, vì sao hai vợ chồng bọn họ lại tới nước này. "

Trương Dương trong lòng minh bạch, Chu Hưng Dân trong lòng chưa chắc đã như ngoài miệng, mình lần này chơi Tạ Khôn Cử thảm như vậy, trên thực tế đã vỗ vào mặt Chu Hưng Dân, hắn nghĩ không nên ở đây lâu, hàn huyên với Chu Hưng Dân một lát rồi giả bộ đột nhiên nhớ tới gì đó: "Ối, hỏng rồi, tôi hẹn với phía công an tới tìm hiểu tình huống, chỉ lo nói chuyện với ngài, không ngờ lại quên mất. "

Chu Hưng Dân nói: "Mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng tới chính sự. "

Trương đại quan nhân nhân cơ hội đứng dậy cáo từ, khi Chu Hưng Dân tiễn hắn ra cửa thì nhìn thấy Chu Chí Kiên mặc cảnh phục trở về. Đúng là không phải oan gia không đụng đầu, giữa Trương đại quan nhân và Chu Chí Kiên đã xảy ra nhiều lần va chạm. Chu Chí Kiên nhìn thấy Trương Dương không ngờ xuất hiện ở nhà mình thì mắt lập tức đỏ lên, hắn nhìn Trương Dương rồi tức giận nói: "Anh tới làm gì?"

Trương đại quan nhân cười nói với Chu Hưng Dân: "Tỉnh trưởng Chu, tôi đi trước. " Hắn căn bản không thèm quan tâm tới Chu Chí Kiên.

Chu Chí Kiên tức giận đến xanh mặt, xông lên định tìm Trương Dương lý luận thì lại bị Chu Hưng Dân nhéo lỗ tai.

Chu Hưng Dân kéo Chu Chí Kiên vào trong nhà, lúc này mới buông tay ra. Chu Chí Kiên xoa cái tai đã đỏ bừng lên, bụng đầy ủy khuất nói: "Chú năm, chú làm gì thế?"

Chu Hưng Dân nói: "Nên là tôi hỏi cậu mới đúng, thằng nhóc cậu sao bất lịch sự thế, có kiểu đối đãi với khách nhân như vậy à?"

Chu Chí Kiên nói: "Hắn mà là khách à? Chú năm, chú không biết đó thôi, hắn căn bản chính là phần tử nguy hiểm, đừng trách cháu không nhắc chú trước, về sau tốt nhất cách xa hắn một chút. "

Chu Hưng Dân vừa bực mình vừa buồn cười, y lắc đầu: "Cậu đúng là không thể nói lý. "

Chu Chí Kiên nói: "Chú Khôn Cử chính là bị hắn chơi. "

Chu Hưng Dân nói: "Cậu có được tin tức từ chỗ nào?"

Chu Chí Kiên nói: "Cả thế giới đều biết, căn bản không cần hỏi. "

Chu Hưng Dân vốn định giáo huấn hắn mấy câu, nhưng lúc này cảnh vệ viên tới, nói với y lão gia tử muốn gặp y.

Chu Hưng Dân trừng mắt lườm Chu Chí Kiên một cái: "Thằng nhóc cậu chờ đó cho tôi, lát nữa tôi lại tính sổ với cậu. "

Chu Hưng Dân tới hậu viện, nhìn thấy ông nội đang đi chậm ở trong sân, xem ra y thuật của Trương Dương quả nhiên linh nghiệm, lão gia tử đã hoàn toàn bình phục rồi.

Chu lão dừng chân nhìn thu cúc đầy vườn, nhẹ giọng than thở: "Thu cúc tuy đẹp, nhưng hoa kỳ lại ngắn ngủi. "

Chu Hưng Dân tới bên cạnh ông ta, mỉm cười nói: "Thật ra ngắn ngủi cũng là một bộ phận của mỹ hảo, chính là vì ngắn ngủi cho nên mới trân quý. "

Chu lão xoay người nhìn y một cái: "Vú em đi rồi à?"

Chu Hưng Dân gật đầu.

Chu lão hai tay chắp sau lưng: "bà ta tìm anh có phải vì con trai của bà ta hay không?"

Chu Hưng Dân nói: "Vú em chưa bao giờ nhờ tôi giúp gì, lần này Khôn Cử thực sự gặp phiền toái rồi. "

Chu lão nheo mắt lại, hình dáng của hoa cúc trong tầm nhìn của ông ta trở nên mơ hồ, dung hợp thành thuần một màu, ông ta nói khẽ: "Bất kỳ phiền toái nào cũng là tự mình chuốc lấy, một người không giải quyết được phiền toái của mình, sẽ mang tới phiền toái cho cho người khác, một người khi muốn giúp người khác giải quyết phiền toái, thật ra chính là tự tìm phiền toái, đương nhiên, cũng phải dám người này có đáng giúp hay không?"

Chu Hưng Dân lặng lẽ nghiền ngẫm những lời này của ông nội.

Chu lão nói: "Vừa rồi tiểu tử Chí Kiên ở bên ngoài ồn ào gì thế?"

Chu Hưng Dân nói: "Quả nhiên là không có gì giấu được ông. "

Chu lão nói: "Người khác tuổi càng lớn thì tai càng nghễnh, tôi thì hoàn toàn ngược lại, nghe thấy rất nhiều chuyện không muốn nghe. "

Chu Hưng Dân nói: "Chuyện của Khôn Cử cháu đã tìm hiểu rõ rồi, là hắn sai, không trách ai được. "

"Nếu sai thì phải tự gánh vác trách nhiệm, hai huynh đệ của Tạ gia này cũng có chút không an phận, anh có thời gian thì tìm bọn họ nói chuyện, tuy rằng bọn họ không phải con cháu của Chu gia, nhưng trong mắt người ngoài, rất nhiều hành vi của bọn họ đều đại biểu cho ý tứ của chúng ta. " Chu lão thở dài: "Người già rồi, càng lúc càng để ý tới mặt mũi, cả đời này tôi thanh liêm, khi già lại càng không muốn để những chuyện nhàm chán khốn nhiễu. "

Chu Hưng Dân nói: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ giải quyết tốt chuyện này. "

Chu lão nói: "Chí Kiên còn trẻ, đầu óc đơn giản, nghe nói nó gần đây rất thân thiết với thằng bé nhà tiểu Phó. "

Chu Hưng Dân nói: "Người trẻ tuổi luôn có mấy người bạn mà. "

Chu lão mỉm cười nói: "Đứa nhỏ nhà Hiến Lương rất thông minh, trong bạn cùng lứa tuổi cũng được cho là nổi tiếng, trước đây cũng để lại cho tôi ấn tượng không tồi. " Nói tới đây Chu lão tạm dừng một chút: "Có điều đứa nhỏ này nếu đi chơi cùng Chí Kiên thì chắc là tôi đánh giá cao hắn rồi, trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, bọn họ nếu như không phải cùng một loại, như vậy hắn sẽ cảm thấy Chí Kiên dễ bắt nạt. "

Chu Hưng Dân đã nghe ra Chu lão có chút khó chịu với hành vi lợi dụng Chu Chí Kiên của Phó Hải Triều.

Chu lão nói: "Tôi vẫn luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với các anh, đời của Chí Kiên thì tôi không có tinh lực để quản, mà muốn quản cũng không được, tôi không thể để cho người khác ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, các anh ở Chu gia tất cả đều là những đứa trẻ, nhưng đi ra ngoài thì tất cả đều đại biểu cho hình tượng của Chu gia, con cháu của Chu gia phải biết quy củ. "

Chu Hưng Dân nói: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ giáo huấn Chí Kiên. "

Chu lão nói: "Tôi trước đây thích xen vào việc của người khác, luôn cảm thấy mình có thể quản thêm một chuyện, thì trên đời này sẽ bớt đi một chuyện phiền toái, nhưng về sau mới phát hiện, quản càng nhiều thì chuyện lại càng nhiều, phiền toái cũng lại càng nhiều, câu vô vi nhi trị của cổ nhân không phải không có đạo lý. Hiện tại cũng lười chẳng muốn quản gì, gặp chuyện cách xa vạn dặm mới tốt, anh nói tôi đây có phải là sợ phiền phức hay không?"

Chu Hưng Dân nói: "Ông nội, ông có nghe nói Tĩnh Hải gần đây đang nghiêm đả không?" Đề tài của y từ chuyện trước mắt đột nhiên chuyển dời đến Tĩnh Hải, chuyển dời đến trên người Kiều Chấn Lương.

Chu lão mỉm cười nói: "Sau khi Chấn Lương tới Tĩnh Hải cũng làm không ít việc thật, gần đây trên tin tức luôn nhìn thấy hắn, tôi vốn cho rằng hắn sau khi rời khỏi Bình Hải thì không gượng dậy nổi, thật không ngờ thằng ôn này vẫn rất có năng lực. "

Chu Hưng Dân nói: "Ông gần đây vào Kiều còn thường xuyên chơi cờ không?"

Chu lão lắc đầu: "Chơi mấy chục năm rồi, nước cờ của nhau đã nắm hết, dù sao không phải tôi thắng thì là lão ấy thắng, cùng lắm thì là hòa! À mà anh nói tôi mới nhớ ra, đã lâu lắm rồi không đánh cờ với lão Kiều. "

Trương Dương vốn muốn đi tìm Vu Cường Hoa dể tìm hiểu tiến triển mới nhất, nhưng phía Quốc An lại gọi điện thoại tới trước, nói là có tình huống muốn nói với hắn, Trương đại quan nhân cho rằng từ chỗ Quản Thành đã có được tiến triển, hắn ngay lập tức tới tổng bộ Quốc An, được người ta dẫn vào văn phòng của Cảnh Chí Siêu.

Trương Dương trước đó đã từng tới nơi này, trước đây nơi này thuộc về Hình Triêu Huy, chẳng lẽ Cảnh Chí Siêu đã thăng chức? Trương Dương nhìn nhìn chung quanh rồi nói: "Chúc mừng chủ nhiệm Cảnh vinh thăng. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Tôi không hề thăng quan. "

Trương Dương ngồi xuống đối diện hắn: "Quản Thành khai gì chưa?"

Cảnh Chí Siêu thở dài nói: "Cái miệng của hắn cứng lắm, một mực chắc chắn tất cả chuyện này đều là Tiết Thế Luân sai khiến! Nhưng thông qua điều tra của chúng tôi Tiết Thế Luân Tiết Thế Luân, y không liên quan gì tới chuyện này. "

Trương Dương nói: "Nếu như kết quả điều tra của các anh chính xác, như vậy chính là Quản Thành muốn giá họa cho Tiết Thế Luân, rốt cuộc người nào lại hận y như vậy?"

Cảnh Chí Siêu không hề trả lời vấn đề này của Trương Dương, hắn rót cho Trương Dương chén cà phê rồi nói khẽ: "Có chuyện tôi phải thông tri cho anh một tiếng, Ngũ Đắc Chí bị chúng tôi tạm thời khống chế rồi. "

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình: "Gì cơ? Các anh dựa vào gì mà bắt Ngũ Đắc Chí?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Anh đừng nóng, tôi hỏi anh, năm đó khi Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng đảm nhiệm đại cục trưởng công an, ô tô của hắn bị nổ là sao?"

Trương đại quan nhân nghe hắn nhắc tới chuyện này, lập tức có chút minh bạch, năm đó để dọa Văn Hạo Nam rời khỏi Bắc Cảng, Trương đại quan nhân không thể không ra hạ sách này, dùng đánh bom ô tô để kinh động La Tuệ Ninh, từ đó khiến cho Văn Hạo Nam không thể không rời khỏi Bắc Cảng, chuyện này luôn là bí mật được che giấu ở trong lòng hắn, hắn vốn cho rằng chuyện đã sớm qua rồi, không còn ai theo đuổi nữa, nhưng không ngờ hiện giờ theo Quản Thành sa lưới, chuyện này lại bị khơi dậy.

*****

Trương Dương nói: "Tôi sao biết được? Tôi không phải công an cũng không phải Quốc An, trách nhiệm điều tra chuyện này là của các anh. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Quản Thành cơ hồ đã thừa nhận tất cả các vụ đánh bom, chỉ mỗi vụ này là hắn kiên trì nói không liên can tới hắn. Chúng tôi đã đưa tình hình cụ thể hiện trường vụ nổ cho hắn xem. Hắn đã chỉ ra mấy điểm đáng ngờ, cho rằng vụ nổ đó không phải là muốn giết người, mục đích chủ yếu là để hủy chiếc xe, hơn nữa căn cứ vào phạm vi vụ nổ và tính khống chế chính xác phán đoán ra, có năng lực hoàn thành vụ đánh bom đó có rất ít người, xuất thân từ Quốc An thì chắc chỉ có hai, một là hắn, một là Ngũ Đắc Chí. "

Trương đại quan nhân trong lòng thầm kêu không tốt, đám người này đã tra được chỗ mấu chốt rồi, giữa Ngũ Đắc Chí và Quản Thành quả thực xứng là biết người biết ta, đều vô cùng quen thuộc với thủ pháp của nhau, Trương Dương đương nhiên sẽ không thừa nhận, hắn tức giận nói: "Tôi đúng là bội phục đầu óc của các anh. Lời nói của Quản Thành cũng có thể tin ư? Quản Thành hiện tại hận nhất chính là Ngũ Đắc Chí, nếu như không phải Ngũ Đắc Chí ra tay, hắn có lẽ đã sớm đào thoát rồi, hắn đương nhiên muốn kéo Ngũ Đắc Chí xuống nước, bịa đặt ra chuyện này để vu hãm Ngũ Đắc Chí cũng rất bình thường. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Nhưng lúc đó Quản Thành không ở Bắc Cảng, hắn đang ở Vân An chế tạo sự kiện đánh bom, tôi đã xem xét thời gian rồi. Trên cơ bản bài trừ khả năng Quản Thành gây án ở Bắc Cảng. "

Trương Dương nói: "Cho dù không phải hắn làm thì Cũng không thể chứng minh là Ngũ Đắc Chí làm, các anh căn bản chính là đổ oan cho người tốt. Ngũ Đắc Chí lập cho các anh, chẳng những không được các anh khen ngợi, ngược lại còn gán cho hắn thêm tội danh, đây con mẹ nó còn có vương pháp nữa không? Còn con mẹ nó có công lý chính nghĩa hay không?" Trương đại quan nhân tức giận đến nỗi vỗ mạnh lên bàn.

Biểu hiện của Cảnh Chí Siêu từ đầu tới đuôi đều vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Trương Dương tức giận, hắn ngược lại bật cười: "Tôi nóinày, anh bình tĩnh một chút được không? Tốt xấu gì cũng là một cán bộ quốc gia, động chút là thổi râu trừng mắt, ngay cả vỗ bàn cũng vỗ, bước tiếp theo của anh có phải muốn đánh người hay không?"

Trương Dương tức giận nói: "Tôi không đánh người già. "

Cảnh Chí Siêu nghĩ thầm, hay quá, tôi bị anh xếp vào hạng già cả rồi, hắn thở dài: "Xe của Văn Hạo Nam nổ tung không phải việc nhỏ, lúc ấy cục lý của chúng tôi thành lập tổ chuyên án đặc biệt nhằm vào chuyện này, vẫn luôn tiến hành, ngoài mặt thì như đã quên đi, nhưng trên thực tế công tác điều tra chưa bao giờ ngừng cả.

Trương Dương nói: "Thích tra thì tra, đừng đổ oan cho người tốt là được. " Trong lòng hắn biết rõ, chuyện này chắc không át đi được.

Cảnh Chí Siêu nói: "Chúng tôi sẽ tìm tất cả đương sự để hỏi. "

Trương Dương nói: "Ăn no rửng mỡ, vụ của Quản Thành lớn như vậy không đi điều tra, lại đi phí tinh lực vào những chuyện vớ vẩn, thuần túy lãng phí lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của người nộp thuế. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Quan hệ của anh và Văn Hạo Nam khi đó vô cùng găng, lúc ấy anh có phải đặc biệt mmm hắn rời khỏi Bắc Cảng hay không. "

Trương Dương hầm hầm nhìn Cảnh Chí Siêu: "Anh có ý gì? CÒn nói hưu nói vượn nữa là tôi đéo nể mặt ai nữa đâu. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Anh đừng uy hiếp tôi, tôi hỏi như vậy tất cả là vì công tác, chính vụ nổ ô tô này đã trực tiếp khiến Văn Hạo Nam bị điều đi. "

Trương Dương nói: "Anh đang ám chỉ chuyện này có liên quan tới tôi ư?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Không phải tôi ám chỉ, là có người cho rằng như vậy. "

Người này chính là Văn Hạo Nam, khi Quốc An gọi hắn tới báo cáo tình huống, Văn Hạo Nam lập tức đưa ra phán đoán, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng việc bị điều khỏi Bắc Cảng, vụ nổ ô tô lần đó thủy chung là cái đinh trong lòng hắn, hiện giờ hắn cuối cùng cũng thấy rõ bản chất của chuyện này, Ngũ Đắc Chí Ngũ Đắc Chí không thừa nhận, Trương Dương cũng sẽ không thừa nhận, nhưng Văn Hạo Nam cũng không phải là người thường, hắn làm công tác hình trinh nhiều năm, từ những tình huống trước mắt đã suy đoán ra vụ nổ này chắc chắn là Trương Dương gây ra, thật ra trong lòng Văn Hạo Nam vẫn luôn coi Trương Dương là đối tượng hoài nghi cuối cùng.

Trương Dương vốn định gặp Ngũ Đắc Chí nhưng lại bị Cảnh Chí Siêu cự tuyệt, trước mắt Ngũ Đắc Chí đang bị Quốc An tra hỏi, trong đó bao gồm cả khâu kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối, nên không cho phép bất kỳ ai tiếp xúc với hắn, Trương đại quan nhân biết chuyện trước mắt đã trở thành kết cục đã định, cũng không phải là Cảnh Chí Siêu có thể quyết định, cho dù hắn làm ầm lên cũng vô dụng, mà kế hiện tại, là hy vọng Ngũ Đắc Chí có thể thuận lợi thông qua máy kiểm tra nói dối, đương nhiên công tác khác cũng phải làm.

Cảnh Chí Siêu không hề làm khó Trương Dương, dù sao mọi người cũng quen biết nhau, huống chi Ngũ Đắc Chí cũng không khai Trương Dương ra. Nhiều nhất chỉ có thể nói Trương Dương có hiềm nghi, không ai có thể nhận định hắn có tội.

Cảnh Chí Siêu đối với Trương Dương cũng coi như là khách khí, hỏi xong tình huống thì tự mình đưa Trương Dương ra cửa, tới trước cửa thang máy thì Trương Dương dừng chân: "Lão Cảnh, Ngũ Đắc Chí khẳng định là vô tội, tôi hy vọng các anh đừng làm khó hắn. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Anh yên tâm đi, chuyện của Ngũ Đắc Chí chúng tôi nhất định sẽ xử lý công chính. " Hắn mấp máy môi rồi hạ giọng nói: "Có điều... Chuyện này tôi không làm chủ được, anh nên thông qua con đường khác để bắn tiếng với bên trên. "

Trương đại quan nhân minh bạch ý tứ của Cảnh Chí Siêu, Cảnh Chí Siêu là đang ám chỉ hắn thông qua con đường bên trên gây áp lực cho Quốc An, từ điểm này cho thấy, Cảnh Chí Siêu vẫn không tồi.

Thang máy tới tầng trệt, sau khi cửa thang máy mở ra, Văn Hạo Nam và một gã nhân viên công tác của Quốc An đi ra, hắn cũng không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây.

Nếu như nói trước đây Văn Hạo Nam đối với Trương Dương còn có thể giả vờ như thấy người lạ, nhưng sau khi vụ nổ ô tô ở Bắc Cảng sáng tỏ, tâm tính của Văn Hạo Nam hiển nhiên xảy ra chuyển biến, hắn tức giận nhìn Trương Dương: "Sao? Bị bắt hả?"

Trương Dương cười nói: "Tôi không phạm pháp, ai bắt tôi? Tôi đang định đi đây, lão Cảnh, chào nhé. " Trương đại quan nhân không muốn cùng dây dưa với Văn Hạo Nam, chuẩn bị rời đi.

Văn Hạo Nam nói: "Rốt cuộc là thế giới thay đổi hay là con người thay đổi? Làm việc chẳng lẽ nhất định phải không từ thủ đoạn ư?"

Trương Dương không đáp lại Văn Hạo Nam, hắn đi vào thang máy. Trương Dương minh bạch chuyện này nhất định không thể qua được mắt cha nuôi mẹ nuôi, không biết chuyện lần này sẽ làm cho bọn họ chấn động như thế nào.

La Tuệ Ninh nghe con trai nói xong, phản ứng đầu tiên của bà ta chính là không thể, bà ta lắc đầu: "Không thể, Trương Dương không thể làm như vậy được. "

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, mẹ đừng để biểu hiện giả dối mê hoặc, hắn trước giờ không phải là người tốt đâu, làm mỗi một việc đều có mục đích rõ ràng, dã tâm của người này rất lớn, sở dĩ đi lại thân thiết với nhà chúng ta, còn không phải bởi vì cha con có thể giúp đỡ hắn trên sĩ đồ ư, bằng không việc gì hắn phải nhu thuận như vậy?"

La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam, bắt con rời khỏi Bắc Cảng vốn là ý của mẹ, không liên can tới Trương Dương. "

Văn Hạo Nam nói: "Nếu như không phải vụ nổ đó, cha mẹ sao lại nghĩ hết biện pháp bắt con đi? Mẹ, mẹ luôn nghĩ hắn thiện lương, cho tới giờ luôn bị hắn lừa, hắn chỉ lợi dụng hai người thôi, hiện tại hắn đã ngả về phía Kiều gia rồi, hắn căn bản chính là hạng người bợ đỡ nịnh nọt. "

La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam, con có thể bình tĩnh một chút hay không, Trương Dương từ đâu tới cuối đã lúc nào có lỗi với Văn gia chúng ta chưa?"

Văn Hạo Nam nói: "Chuyện của chị con thì sao? Nếu như không phải vì hắn thì chị con sao lại rơi vào trạng thái hôn mê? Nếu như không phải chị con may mắn, chỉ sợ đã sớm trong tay của hắn rồi, chuyện của Tần Manh Manh thì sao? Hắn bụng dạ khó lường, cứ muốn chia rẽ con và Tần Manh Manh... "

La Tuệ Ninh tức giận nói: "Con nói bậy bạ gì đó? Nếu như không phải có Trương Dương, chị con căn bản sẽ không tỉnh lại, nó sở dĩ gặp chuyện không may, tất cả là vì nó, mẹ không trách nó, cũng chưa bao giờ trách nó cả. Về phần Tần Manh Manh, cô ta căn bản không hề thích con, Trương Dương không hề chia rẽ hai đứa, là mẹ khuyên con từ bỏ, mẹ không muốn con chứ chấp mê bất ngộ, Trương Dương là vì phân ưu cho mẹ nên mới đáp ứng. "

"Con biết mẹ sẽ nói đỡ cho hắn, mẹ, mẹ đã sớm biết Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh, mẹ còn mấy lần ra tay tương trợ, giúp cô ta thoát ly khốn cảnh. Trong khoảng thời gian này Hà gia đã mang đến cho chúng ta bao nhiêu phiền toái, mẹ cho rằng Trương Dương tốt, cho nên cam tâm làm rất nhiều chuyện trái với nguyên tắc cho đứa con nuôi này, nhưng mẹ có từng nghĩ tới cha con không? Có nghĩ tới những việc này sẽ ảnh hưởng tới cha thế nào không?"

La Tuệ Ninh cơ hồ không thể tin những lời này lại xuất phát từ trong miệng của con trai, bà ta trợn trừng hai mắt, nhìn con trai mình một cách bất khả tư nghị, bà ta chưa bao giờ hoài nghi phẩm hạnh của con trai, nhưng lúc này bà ta bỗng nhiên dao động.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)