← Ch.1261 | Ch.1263 → |
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh hình như bị ném lại ở đây. "
Trương đại quan nhân: "Nói Nữ nhân đều có chút tố chất thần kinh. "
Mỹ Hạc Tử cười nói: "Tính đả kích của lời này lớn quá. "
Trương Dương nói: "Mau an bài chút rượuvà đồ ăn, coi như an ủi trái tim đang bị thương này của tôi. "
Mỹ Hạc Tử an bài cho hai người bọn họ tới nhã gian ngồi, không bao lâu sau thì cá tươi và rượu sake được mang lên.
Ánh mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử lơ đãng hướng lên mặt Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười.
Nụ cười Của cô ta tựa hồ khiến Trương đại quan nhân có chút không thoải mái, Trương Dương ho khan một tiếng: "Tôi thực sự không có gì với cô ta cả, chỉ là bằng hữu bình thường. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Cái này anh nói tới lần thứ hai rồi, thật ra anh không cần thiết phải giải thích với tôi, giữa bằng hữu không cần phải giải thích, hơn nữa tôi đâu có lòng hiếu kỳ, cũng không có dục vọng soi mói sinh hoạt cá nhân của người khác. "
Trương đại quan nhân nói: "Là người thì đều có dục vọng. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử hắn những lời này của hắn nghe thấy ẩn ý, mắt đẹp không khỏi oán trách nhìn hắn một cái: "Tôi vẫn luôn nghĩ anh là người lý tính. "
Trương Dương cười nói: "Tôi đa số thời gian đều rất hồ đồ, đối với rất nhiều chuyện đều không nhìn rõ. "
" Trung Quốc Các anh có vị Trịnh Bản Kiều không phải đã nói hồ đồ là hiếm có ư?"
" Hồ đồ sẽ đánh mất sức phán đoán, còn nói gì tới lý tính? Ở trên điểm này tôi ít nhiều có chút tự hiểu lấy mình, tôi rất dễ xung động, cái thiếu chính là lý trí. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có thể nhận rõ bản thân của mình chính là một loại lý trí. "
Trương đại quan nhân bưng chén rượu trước mặt lên nói: "Hai ta thôi đừng bàn đến tính với tình nữa, uống rượu. "
Mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi nóng lên, thằng cha này đúng là không giống người thường. Bất kể nói cái gì đến cuối cùng vẫn bị hắn liên hệ tới hai chữ dung tục này. Ứng đối với Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn rất có kinh nghiệm. Vào những lúc như thế này tốt nhất chính là giả câm vờ điếc, thấp kém người khác hướng đề tài tới dung tục, anh trăm ngàn lần đừng tiếp lời, bằng không sẽ bị hố.
Nguyên Hòa Hạnh Tử uống ngụm rượu, nhìn thấy trong chén của Trương Dương đã trống rỗng, cầm bầu rượu rót đầy cho Trương Dương.
Trương Dương nói: "Mỹ Huệ Tử hình như đang cố ý sáng tạo cơ hội nói chuyện cho chúng ta. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cô ta nói bận việc. "
Trương Dương nói: "Tối nay chỉ có chúng ta ăn cơm, vừa rồi khi tôi tới không khỏi suy nghĩ, Cư Tửu ốcnày mở nhiều năm như vậy. Sinh ý trước giờ đều rất vắng vẻ, không biết rốt cuộc là có lực lượng gì chống đỡ mà khiến cô ta gắn bó với nơi này như vậy?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cô ta mở Cư Tửu ốc này không phải để kiếm tiền, chỉ là để giết thời gian. "
Trương Dương nói: "Kinh doanh một tửu quán và một tập đoàn có gì khác nhau?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử bị câu này của hắn hỏi cho nghẹn lời, nghĩ nghĩrồi mới: "Bất đồng Lớn nhất chính là, ở đây cô ta có quyền lên tiếng tuyệt đối. "
Trương Dương từ những lời này của cô ta cảm thấy được tình trạng hiện tại của cô ta, chắc hẳn ở trong nội bộ tập đoàn Nguyên Hòa cũng đầy nhân tố không hài hòa.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Trương Dương nhìn động tác uống rượu của cô ta, cơ hồ giống Cố Giai Đồng như đúc. Trương Dương nói khẽ: "Chuyện của cảng Phước Long không phải tôi nhằm vào tập đoàn Nguyên Hòa, mà là giải quyết việc chung. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại, lúc trước tôi một độ muốn chuyển nhượng cho Lương Kì Hữu. Nhưng về sau hắn lại chủ động bỏ cuộc. "
Trương Dương nói: "Hôn nhân của An Đạt Văn và Lương Bách Ny gặp vấn đề mới dẫn tới Lương Kì Hữu tư bỏ kế hoạch đầu tư vào cảng Phước Long, không có nhạc phụ nào lại đi mua đơn cho một thằng con rể bất trung. " Nói tới đây, Trương đại quan nhân không khỏi nghĩ tới quan hệ của mình và Tống Hoài Minh hiện tại, trên mặt bất giác nóng lên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử tuy rằng nhận thấy được vẻ mặt của hắn có chút khác thường, nhưng không biết trong lòng hắn hiện tại rốt cuộc đang nghĩ gì: "Tôi nghe nói An Đạt Văn gặp phiền toái rất lớn. "
Trương Dương gật đầu: "Cha hắn bị giết, bản thân thì lại liên quan tới sự kiện hắc bang thanh toán nhau, hiện giờ đã trở thành tội phạm truy nã quan trọng của hai bờ ba đất. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên đã nghe nói tới chuyện này, nói khẽ: "Phiền toái quả thực không nhỏ. "
Trương Dương nói: "Có tin tức của Sơn Dã Nhã Mĩ hay không?"
Đôi mi thanh tú của Nguyên Hòa Hạnh Tử khẽ nhăn lại: "Tôi không biết cô ta. "
Trương Dương nói: "Hôn nhân của An Đạt Văn sở dĩ xuất hiện vấn đề, chính là có liên quan tới cô ta, theo cô thấy, hắn có thể tới chỗ cô ta xin nương tựa hay không?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Vợ chồng vốn là chim liền cánh, nhưng ghi gặp tai họa thì đường ai nấy chạy, huống chi là tình nhân. "
Trương đại quan nhân lại nói: "Nếu như cô gặp phiền toái gì thì tôi khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì lời nói của hắn mà cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng đạm mạc: "Giữa chúng ta hình như không có loại giao tình này. "
Mỹ Hạc Tử khoan thai bước tới, đi cùng cô ta còn có trượng phu của cô ta Tỉnh Thượng Tĩnh, Tỉnh Thượng Tĩnh buổi tối còn có bằng hữu khác phải tiếp, xuất phát từ lễ tiết hắn trước tiên tới đây chào hỏi.
Tỉnh Thượng Tĩnh hàn huyên vài câu với Trương Dương, rất nhanh liền cáo từ, Mỹ Hạc Tử cũng đi với chồng, trước khi đi nói với Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tới. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày: "Hắn có biết tôi ở đây hay không?"
Mỹ Hạc Tử gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài nói: "Xem ra tôi cần phải tới kính hắn một chén rượu rồi. "
Mỹ Hạc Tử đi trước.
Trương Dương nhìn thấy mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử sầm xuống thì nói khẽ: "Sao? Có phải có phiền toái gì hay không?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Liễu Sinh Thuần Nhất Lang này là người đứng đầu gia tộc Liễu Sinh, là tương giao mạc nghịch với nghĩa phụ tôi. Cháu hắn Liễu Sinh Chính Đạo từng làm việc cho nhà Nguyên Hòa chúng tôi, nhưng về sau lại chết oan chết uổng ở Tân Hải, vì chuyện này, hắn dẫn người đăng môn đòi trả lời, về sau nghĩa phụ tôi ra mặt mới đè được chuyện này xuống, có điều tình hữu nghị mấy chục năm giữa họ cũng kết thúc, nhà Liễu Sinh cho rằng là chúng tôi liên lụy tới Liễu Sinh Chính Đạo. "
Trương đại quan nhân rất rõ chuyện của Liễu Sinh Chính Đạo, Liễu Sinh Chính Đạo là vì phục kích mình vào tối hôm sóng thần mà chết dưới quyền của hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi một chút sẽ trở lại. "
Trương Dương nói: "Tôi đi cùng cô. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: "Không cần! Hắn ít nhiều cũng vẫn phải để ý tới mặc mũi, không dám làm gì tôi đâu. " Nguyên Hòa Hạnh Tử đang muốn đứng dậy thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói rất to vang lên: "Hạnh Tử ở bên trong à?"
*****
Cửa phòng lập tức bị kéo ra, một người trung niên mặc kimônô đi cùng Tỉnh Thượng Tĩnh và Mỹ Hạc Tử vào trong phòng.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn, liền thấy người Nhật Bản đó tóc muối tiêu, mặc kimônô màu nâu, thân hình có chút cường tráng, mặt có đường nét rõ ràng rất hiếm gặp ở người Nhật Bản, đôi mắt sáng ngời hữu thần, không giận mà tự uy, long hành hổ bộ bước vào trong phòng, quả nhiên có khí phái của tông sư một môn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng dậy, cung kính nói: "Chú Liễu Sinh. "
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang ừ một tiếng, trên mặt không hề có nét cười, ánh mắt hắn hướng về phía Trương Dương, lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài một chút. "
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tính tình cao ngạo, tuy rằng chỉ lần đầu gặp Trương Dương, nhưng lại bày ra tư thế ra lệnh.
Có thể khiến Trương đại quan nhân chịu phục vốn không có mấy ai, huống chi là người Nhật Bản, hắn chẳng thèm nhìn Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lấy một cái: "Người nên ra ngoài là anh mới đúng? Mau cút đi, đừng ở chỗ này làm phiền chúng tôi ăn cơm. "
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng biết tiếng Trung Quốc, những lời này của Trương Dương hắn nghe rất rõ, mặt trầm xuống: "Anh nói gì?"
Tỉnh Thượng Tĩnh hiển nhiên không ngờ Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và Trương Dương vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không đủ hữu hảo là thật, nhưng Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu, thằng ôn này vốn là đang bực sẵn rồi, vừa hay Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cho hắn một cơ hội phát tiết.
Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng bước lên phía trước hoà giải: "Trương tiên sinh, vị này là Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tiên sinh, các anh đều là bằng hữu của tôi, nước lớn ngập miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra nhau, ha ha... "
Trên thực tế chỉ có Tỉnh Thượng Tĩnh đang cười một mình, Trương đại quan nhân không cười, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng không cười, trong ấn tượng của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy, hắn nhìn thẳng vào Trương Dương, lạnh lùng nói: "Anh lặp lại lần nữa. "
Trương Dương vẫn ngồi bất độngở đó, mỉm cười nói: "Tôi bảo anh cút đi, nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử bước một bước về phía trước, vừa hay cản ánh mắt của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và Trương Dương chạm nhau, cô ta nói khẽ: "Chú Liễu Sinh, vị bằng hữu này của tôi uống say rồi. "
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói: "Người dám nói chuyện với tôi như vậy, tất cả đều đã chết, tôi ở bên ngoài chờ anh, tôi muốn quyết đấu với anh. "
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Liễu Sinh tiên sinh... "
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói xong câu đó thì bước ra ngoài, Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng đuổi theo.
Trương đại quan nhân thở dài, đứng dậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vươn tay tóm lấy cánh tay hắn: "Trương Dương, anh sao phải thế?"
Trương Dương mỉm cười nói: "cô quan tâm tôi à?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới cái nhìn chăm chú của hắn, không khỏi hiện ra vài phần hoảng loạn, cô ta lắc đầu: "Tôi không muốn anh sinh sự ở đây. " Cô ta lại không biết, ước nguyện ban đầu Trương đại quan nhân hôm nay đến đây chính là điều tra Tỉnh Thượng Tĩnh, tất nhiên không sợ gây chuyện, hơn nữa thằng cha này trước giờ chưa bao giờ sợ chuyện.
Khi Liễu Sinh Thuần Nhất Lang ra tới ngoài cửa thì đã có sáu đệ tử nối đuôi nhau đi ra, tất cả bọn họ là theo Liễu Sinh Thuần Nhất Lang mà đến, khi Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vừa rồi đi gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, tất nhiên không cần thiết hưng sư động chúng, nhưng vừa nghe nói có người chọc giận sư phụ, lập tức tất cả ùa ra.
Khi Trương Dương ra khỏi Cư Tửu ốc, Nguyên Hòa Hạnh Tử đuổi theo hắn, nói khẽ: "Trương Dương, thôi đi. "
Trương Dương nói: "Chỉ sợ tôi chịu thôi, nhưng hắn thì không. "
Trương đại quan nhân ra bên ngoài, Mỹ Huệ Tử cũng tới bên cạnh hắn, muốn ngăn cản trận quyết đấu này phát sinh.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vừa vẫn giận không thể át vừa ra tới bên ngoài thì cả người lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, hắn gật đầu nói với Trương Dương: "Anh chính là Trương Dương. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Anh biết tôi à?"
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói: "Liễu Sinh Chính Đạo là cháu của tôi, nghe nói cái chết của nó có liên quan tới anh. "
Trương Dương nói: "Chuyện nghe nói chưa chắc đã là thật, có điều Trung Quốc đối với một số võ sĩ lưu lãng mà nói thì là một nơi có tính nguy hiểm rất cao, tôi xin khuyên các anh một câu, cứ ở yên trong nước mình đi, đừng có đi lung tung. "
Một võ giả chân chính có thể khống chế tình tự của mình rất tốt, sẽ không bị sự khiêu khích của đối thủ làm ảnh hưởng tới trạng thái của mình, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hiển nhiên am hiểu sâu đạo lý này, hắn gật đầu nói: "Xem anh có bản sự gì. "
Mấy đệ tử của hắn vội vàng xin đi giết giặc: "Sư phụ, đệ tử nguyện ý xuất chiến thay sư phụ. "
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lạnh lùng nói: "Tránh ra. "
Mấy đệ tử khiếp sợ uy thế của hắn, vội vàng tản ra hai bên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vốn đang muốn khuyên bảo Trương Dương bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy ánh mắt quật cường và kiên trì của hắn, hiển nhiên sẽ không bởi vì sự khuyên bảo của mình mà thay đổi chủ ý, trong lòng không khỏi thở dài, cùng Mỹ Huệ Tử đúng sang bên.
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Hai vị đều là khách nhân của tôi, đừng để tổn thương hòa khí. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Tỉnh Thượng quân, để tôi và vị lão đồng chí này luận bàn một chút, đây là đất của Trung Quốc chúng tôi, người Trung Quốc chúng tôi chú ý nhất chính là kính già yêu trẻ, anh yên tâm, tôi sẽ thủ hạ lưu tình. " Hắn sở dĩ nói như vậy chính là muốn chọc giận Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, điểm này mọi người ở đây đều nhìn ra.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang dù sao cũng là tông sư một phái, tuy rằng tính tình nóng nảy dễ giận, nhưng khi hắn thực sự tiến vào trạng thái luận võ, trong đầu sẽ loại trừ tất cả tư tâm tạp niệm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị ngoại giới quấy nhiễu.
Lúc này vẻ mặt của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang bình tĩnh trước giờ chưa từng có, đồ đệ của hắn đưa lên hai thanh đao Nhật Bản, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tiếp lấy một thanh, ném một thanh khác cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân cầm đao, không hề nóng lòng rút đao ra khỏi vỏ, mà là nắm chuôi đao chống đao xuống đất.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hai tay nắm đao, Liễu Sinh gia ở Nhật Bản vốn là một trong những tông phái võ học nổi danh nhất, đặc biệt nổi tiếng bởi đao thuật, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang thân là môn chủ đương nhiệm, đao pháp tất nhiên không thể khinh thường.
Nhưng Trương đại quan nhân vẫn không để Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vào mắt, hai nhân vật đời sau giỏi nhất của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, một Liễu Sinh Chính Đạo, một là Liễu Sinh Nghĩa Phu, hai người tất cả đều là bại tướng dưới tay mình, đao pháp của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cho dù cao hơn hai người một bậc, cũng cách võ công của mình rất xa.
Phương pháp nhấc đao của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không có gì kỳ lạ, hai tay nắm chặt chuôi đao, chậm rãi rướn người lên trước, thân thể trình ra góc vuông chín mươi độ, trong mắt người chung quanh, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và đao đã hòa thành một thể, người của hắn giống như là một thanh trường đao sắc bén trốn trong vỏ, vận sức chờ phát động, một khi ra khỏi vỏ thì sắc bén không thể đỡ.
*****
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng nhích thân đao, vỏ đao cắm vào mặt đất hơn nửa thước.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang từ động tác thờ ơ này của Trương Dương đã ý thức được sự cuồng ngạo của đối phương không phải là không có lý do, quần áo ở vai hắn bởi vì tác động của cơ thể mà hơi phồng lên, ngay sau đó, vỏ đao giống như một viên đạn rời nòng bắn nhanh tới ngực Trương Dương.
Người Trong nghề vừa nhìn đã biết, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không ngờ dùng đao khí kích phát vỏ đao bắn ra, phần công lực này quả nhiên là kinh thế hãi tục.
Trong khoảnh khắc vỏ đao bắn ra, thân thể của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng giống như mũi tên nhọn rời cung bắn về phía Trương Dương.
Giữa vỏ đao, mũi đao, người tựa hồ bị một loại lực lượng vô hình hòa thành một thể, sát khí! Một cỗ sát khí bá đạo đến từ chính Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, chỗ đao khí xẹt qua, lá rụng trên mặt đất bay lên, một khe hở thẳng tắp từ chỗ Liễu Sinh Thuần Nhất Lang kéo dài tới dưới chân Trương Dương.
Chuôi đao trong tay Trương đại quan nhân hơi hơi vặn vẹo, chính là động tác rất nhỏ này khiến mặt đất dưới chân hắn vỡ ra như mạng nhện, chặn lại khe nứt đó, cũng ngăn cản đao khí vô cùng bá đạo của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang.
Động tác rút đao của Trương Dương không chút vội vàng, thân đao rút ra, lá rụng và bùn đất trên mặt đất cùng với động tác rút đao của hắn đều từ dưới bốc lên trên, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình phía trên dẫn dắt
Vì thế trước mắt mọi người liền xuất hiện một màn hiện tượng khá kỳ quái, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tốc độ kinh người, cả người giống như một viên đạn cao tốc bắn ra, lại thấy Trương Dương bên kia không chút vội vàng, mỗi động tác đều để người ta nhìn rõ, khiến cho người ta không khỏi lo lắng, đao của hắn vẫn chưa rút ra khỏi vỏ, đao phong của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang đã chém tới cổ hắn.
Nhưng mà tình huống chân chính thì chỉ có hai phương chiến đấu mới rõ ràng và minh bạch.
Vỏ đao của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang trước tiên đánh vào một mảng lá phong, với tốc độ của vỏ đao bắn ra, lá phong căn bản không thể ngăn cản thế đao mới đúng, nhưng vỏ đao lại giống như đánh vào một vách tường cứng rắn, từ cao tiến tới lại đột nhiên khựng lại đó, một cỗ khí tức cường đại dao động giống như nước thổi quét tới Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, đây là kết quả đao khí của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và nội tức của Trương Dương va chạm, hai mắt Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn thật sự không thể ngờ, một người tuổi còn trẻ sao có thể có nội lực mạnh mẽ như vậy.
Tay trái Liễu Sinh Thuần Nhất Lang rời khỏi chuôi đao, ở trong không trung làm ra động tác tìm kiếm, sau đó toàn lực đánh vào chuôi đao, đao khí trong nháy mắt tăng vọt, xé tan cỗ khí đang ngăn cản hắn tiến lên, dùng thế trước giờ chưa từng có tiếp tục đâm về phía trước.
Mà lúc này Trương đại quan nhân lại biến mất trước mắt bao người, bùn đất và lá phòng ở vị trí hắn đứng vừa rồi bốc lên, hình thành một đạo long quyển đen đỏ giao nhau.
Tất cả mọi người đã nhận định Trương Dương ẩn thân trong long quyển, thấy Trương Dương không ngờ dùng sức của bản thân hình thành cảnh tượng kỳ lạ như vậy, ở đây không ai là không kinh thán.
Vỏ đao chưa tới gần long quyển đã bị lá phong ly tâm bay ra chặt đứt.
Đồng tử của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang chợt co rút lại, hắn bộc phát ra một tiếng hét điên cuồng, tiếng hét này cũng là vì tất cả những gì hắn nhìn thấy trước mắt mà kinh thán, hoặc như là để trợ uy cho mình. Lá phong đâm vào bên trong long quyển màu đen.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cảm thấy một cỗ lực hút vô hình, vì thế hắn rốt cuộc không thể nắm chắc được đao, thậm chí không thể khống chế được thân thể của mình, thân thể bị đạo long quyển nuốt vào.
Mọi người đồng thanh kinh hô, nhưng mỗi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, không ai dám tùy tiện tiến lên.
Khi Mọi người ở đây đang lo lắng không thôi thì nghe thấy Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hét thảm, sau đó nhìn thấy cả người hắn giống như diều đứt dây từ trong long quyển bắn ra, va vào một gốc cây phong, lá phong bên trên cành như mưa rơi xuống người hắn.
Lại nhìn sang Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, kimônô trên người bị rách nhiều chỗ, râu tóc lộn xộn, cả người chật vật đến cực điểm.
Đạo long quyển vừa rồi cắn nuốt hắn lại đột nhiên biến mất, Trương đại quan nhân mỉm cười vẫn đứng tại chỗ, vẫn giữ tư thái tay phải chống đao, ở dưới chân hắn có một vòng tròn đường kính ước chừng hai thước, vòng tròn dùng lá phong làm thành, đỏ rực như lửa.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Đa tạ. " Đa tạ. "
Mấy đệ tử của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nhìn thấy sư phụ thảm bại tới thế này, tuy rằng trong lòng bi phẫn đến cực điểm, nhưng không ai dám tiến lên, không ai là kẻ ngốc cả, biết tiến lên cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang mặt xám như tro tàn, dưới sự nâng đỡ của đệ tử đứng dậy, gật đầu nói: "Tốt! Tốt! Tốt. " Liên tục nói ba chữa tốt, rồi rời khỏi Cư Tửu ốc.
Vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng đuổi theo.
Trước Cư Tửu ốc chỉ còn lại Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi ai oán nhìn Trương Dương: "Anh việc gì phải vậy? Chẳng lẽ còn ngại cừu gia của mình chưa đủ nhiều ư?"
Trương đại quan nhân mỉm cười: "Chẳng lẽ tôi phải đứng yên chờ hắn giết tôi ư?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Trong đương thời chỉ sợ không ai có năng lực giết anh. "
Trương đại quan nhân nói: "Võ công lợi hại đến mấy cũng không bằng súng. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi là nói đơn đả độc đấu, thật hiếm có khi anh cũng còn hiểu được đạo lý này, minh thương dễ tránh, muốn sống lâu dài thì đừng gây thù hằn khắp nơi. "
Trương Dương cười nói: "Xem ra cô cuối cùng vẫn quan tâm tới tôi. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử không để ý đến hắn.
Trương Dương nói: "Một hồi tiệc tối đang vui lại bị con rùa già này phá hỏng, gay là chúng ta tiếp tục uống rượu đi?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Thôi, anh đi đâu, tôi chở. "
Trương Dương gật đầu, nhìn ra tâm tình của Nguyên Hòa Hạnh Tử không tốt, vì thế không hề miễn cưỡng, gật đầu nói: "Được. "
Ngồi trên GTR chiến thần của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Trương đại quan nhân cảm thấy mới mẻ, vỗ vỗ ghế ngồi: "Xe này không tồi. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh đi đâu?"
Trương Dương nói: "Hồ Thu Hà. " Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại buột miệng nói ra địa phương này.
Vẻ mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử lộ ra có chút bối rối: "Hồ Thu Hà?" Cô ta đối với một số địa phương của Đông Giang vẫn chưa quen.
Trương Dương nói: "Hay là để tôi lái?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu.
Hai người trao đổi vị trí, Trương đại quan nhân lái xe tới hồ Thu Hà, trên đường hai người đều không nói gì, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn cảnh sắc bên ngoài, lặng lẽ nghĩ tới tâm sự của mình.
Trương đại quan nhân ngẫu nhiên dùng quang nơi khóe mắt nhìn cô ta một cái, không biết vì sao, hắn luôn sinh ra một loại ảo giác. Giai Đồng đã trở lại bên cạnh mình.
Theo sự xây dựng của nội thành mới Đông Giang, hiện tại hồ Thu Hà đã thay đổi rất nhiều, điểm duy nhất không thay đổi là cái đẹp tĩnh lặng của nó, Trương Dương lái xe tới bên hồ Thu Hà.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh ở đây à?"
Trương Dương lắc đầu, dừng ô tô: "Giai Đồng từng ở đây. " Nói xong câu đó, hắn mở cửa xe bước xuống.
Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi bên trong xe, nhìn Trương Dương đi tới bên hồ, từ dưới đất nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném ra xa, hòn đá nhỏ rơi vào trong hồ, dấy lên một gợn nước.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy sâu trong tâm linh mình tựa hồ cũng nhộn nhạo theo, cô ta cắn cắn môi, cuối cùng vẫn bước xuống, bước lên mặt cỏ, tới bên cạnh Trương Dương.
Trương Dương chỉ vào căn biệt thự cách đó không xa: "Nơi đó. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy biệt thự bị bóng đêm bao phủ, không có ánh đèn, cô ta nói khẽ: "Hình như không có ai!"
Trương Dương gật đầu, Cố Doãn Tri và Dưỡng Dưỡng tới kinh thành, trong khoảng thời gian này biệt thự thủy chung không có ai ở.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi muốn đi xem. "
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta, không biết cô ta vì sao đột nhiên nổi lên ý niệm này, mà khi hắn nhìn thấy vẻ chờ mong trong ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, liền không do dự nữa, gật đầu dẫn Nguyên Hòa Hạnh Tử tới bên ngoài biệt thự.
Trương Dương không có chìa khóa, cho nên chỉ có thể trèo tường mà vào, hắn ngồi xuống góc tường, ra hiệu cho Nguyên Hòa Hạnh Tử giẫm lên vai mình.
Nguyên Hòa Hạnh Tử sửa sang lại kimônô một chút, trước tiên dẫm lên đùi hắn, sau đó đặt chân lên bờ vai rộng của hắn, Trương Dương đỡ lấy mắt cá chân của cô ta, giúp cô ta bò lên tường, Nguyên Hòa Hạnh Tử vừa mới đứng vững trên tường vây thì Trương đại quan nhân đã Lăng Không bay qua, giống như một chiếc lá cây hạ xuống bãi cỏ.
Trương đại quan nhân ngẩng đầu nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn đứng đó, dang hai tay ra: "Nhảy xuống, tôi đỡ cô. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu, tỏ vẻ không cần, bảo Trương Dương dịch ra một chút, chuẩn bị nhảy xuống, nhưng kimônô cô ta mặc thật sự có chút vướng bận, cắn cắn môi, vươn tay ra vén kimônô lên, lúc này mới nhảy xuống. Khi Rơi xuống đất, kimônô lại bị nhánh cây móc phải, Nguyên Hòa Hạnh Tử không đề ý, bước về phía trước, chỉ nghe roẹt một tiếng, kimônô rách một vét hơn một thước.
*****
Trương đại quan nhân xòe tay, vẻ mặt vô tội.
Nguyên Hòa Hạnh Tử trừng mắt lườm hắn một cái, hiển nhiên giận chó đánh mèo lên người hắn, mày cau mặt có, nhưng vẫn rất mê người, Trương đại quan nhân nhìn thấy, trong lòng không khỏi rung động, không ngờ cảm thấy người trước mắt chính là Cố Giai Đồng.
Hắn cúi đầu tới mộ của Giai Đồng, Nguyên Hòa Hạnh Tử dứt khoát xé kimônô, phân biệt quấn lên đùi. Như vậy hành tẩu cũng thuận tiện hơn.
Trương Dương chỉ chỉ bãi cỏ: "Ở nước Mỹ không tìm được di thể của Giai Đồng. Chỉ tìm được một số di vật của cô ta. Đã đem một số di vật và quần áo của cô ta chôn ở chỗ này. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nhưng... " Trước mắt Của cô ta rõ ràng chỉ là một bãi cỏ, không hề của mộ chôn quần áo và di vật như Trương Dương nói.
Trương Dương nói: "Lúc đầu năm, cha của Giai Đồng bỗng nhiên quyết định san bằng mộ, có thể là ông ấy cho rằng người ta không thể vĩnh viễn sống trong nỗi nhớ, phải chôn chặt Giai Đồng ở trong lòng chúng tôi, hoặc là... " Hắn quay sang Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Nói Hoặc là ông ấy cho rằng Giai Đồng vẫn sống trên thế giới này. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới cái nhìn chăm chú của Trương Dương, không khỏi có chút hoảng loạn, cô ta lắc đầu, nói khẽ: "Khi ở cùng một chỗ với anh. Tôi luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên. "
" Vì sao?"
" Miệng anh gọi tên tôi, nhưng ánh mắt của anh rõ ràng đang coi tôi là một người khác. "
Trương Dương lắc đầu: "cô không phải cô ta. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cô ta trước đây ở đây ư?"
Trương Dương nói: "Phòng Của cô ta ở lầu ba, từ sau khi cô ta qua đời, tôi không tới đó nữa. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi có thể... "
Trương Dương gật đầu, lẻn vào trong biệt thự cũng không phải việc gì khó, hắn trước đây từng có chìa khóa của căn biệt thự này, sau khi Cố Giai Đồng qua đời, Cố Doãn Tri thủy chung không thay khóa, có lẽ là vì mong có một ngày con gái sẽ trở về.
Phòng Cố Giai Đồng không hề khóa, nhưng trừ người của Cố gia tới dọn dẹp phòng ra. Không ai chủ động tiến vào nơi này.
Trương Dương đẩy cửa phòng, bật đèn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nhiều. Cô ta không biết mình vì sao lại kích động như vậy, đi vào trong phòng, nhìn trang trí bên trong, cô ta từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thân thiết, Nguyên Hòa Hạnh Tử tới trước bàn trang điểm, cầm ảnh của Cố Giai Đồng trên bàn, từ trên ảnh thượng chỗ bất đồng của cô ta và Cố Giai Đồng.
Trương Dương không hề quấy rầy cô ta, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong đầu nhớ lại tất cả những gì đã qua, nội tâm giống như biến lớn sôi trào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chúng tôi thực sự rất giống nhau. " Đang nói thì đèn đột nhiên tắt ngóm.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bỏ ảnh xuống, nghe thấy tiếng Trương Dương ấn công tắc, nói khẽ: "Mất điện à?"
Trương Dương ừ một tiếng, hắn muốn bước về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng đồng thời đi về phía hắn, hai người suýt nữa thì đâm vào nhau.
Trương Dương nói: "Có thể là chập điện, cô chờ tôi đi xem ổn áp. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Được. "
Trương Dương xoay người đi ra ngoài.
Tay Nguyên Hòa Hạnh Tử vô thức đặt trước ngực, rõ ràng cảm thấy tim mình đang đập kịch liệt. Ánh trăng không biết từ khi nào đã trốn sau tầng mây, không có ánh trăng, căn phòng càng trở nên tối hơn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi xuống đầu giường, cô ta ma xui quỷ khiến thế mở ngăn kéo tủ đầu giường, vươn tay ra thì lấy được đèn pin vẫn để đó không dùng. Nguyên Hòa Hạnh Tử rất nhanh đã bị phát hiện bất ngờ này dọa cho điếng người, nội tâm của cô ta giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, là trùng hợp ư? Đúng, chắc là cô ta tùy tiện mở ngăn kéo, nhưng cô ta sao lại nghĩ tới ở đây có đèn pin? Sao thoát cái đã sờ được đèn pin để trong góc tủ? Nguyên Hòa Hạnh Tử ra sức cắn chặt môi.
Giọng nói của Trương Dương từ phòng khách dưới lầu truyền đến: "Chắc là mất điện rồi. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử không nói gì, cô ta rõ ràng vẫn mình hành động vừa rồi của mình khiến cho ngây ngốc.
Giọng nói quan tâm của Trương Dương từ phía dưới truyền đến: "Hạnh Tử? Hạnh Tử? cô có sao không?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Không sao... " Giọng nói của cô ta rất yếu ớt.
Bởi vì cách xa nhau, Trương đại quan nhân không nghe ra có gì khác thường, cười nói cười nói: "Cô đợi đó, tôi vào bếp tìm đèn khẩn cấp và nến. "
Trong đầu Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh của phòng bếp, đèn khẩn cấp, chắc là để ở trong tủ thứ hai từ bên trái sang. Cô ta thất hồn lạc phách ném đèn pin đi, hai tay ôm chặt đầu, vò tóc, không thể, nhất định là ảo giác, nhất định là cô ta đã sinh ra ảo giác.
Trương đại quan nhân đi vào trong phòng bếp, ở tủ thứ hai bên trái tìm được đèn khẩn cấp, nhưng sau khi bật lên thì phát hiện đã hết điện, hắn tìm được nến và diêm, châm nén, ánh đèn nến chiếu sáng bên trong.
Trương Dương nói: "Hạnh Tử! Tôi tìm được nến rồi. " Khi hắn cầm nến đi lên lầu, điện đột nhiên lại có. Trương đại quan nhân lắc đầu, thổi tắt nến, về phòng của Cố Giai Đồng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi trên giường, hai tay cầm đèn pin tới ngơ ngác xuất thần.
Trương Dương đi đến gần rồi nói khẽ: "Hạnh Tử, cô làm sao vậy?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương Dương, tôi... " Cô ta chưa nói xong thì đèn lại tắt.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Mẹ, cục điện lực làm gì thế? Đùa với tôi à?" May mắn hắn mang theo nến, đang chuẩn bị châm thì ngửi thấy mùi ga, Trương Dương nhíu mày, kỳ quái, vừa rồi hắn vào bếp không hề ngửi thấy mùi này, mình cũng không mở van ga? Thế này là sao?
Hắn không dám tùy tiện châm nến, nếu như thực sự là khí ga rò rỉ, gặp lửa rất có thể sẽ phát nổ, Trương đại quan nhân nói khẽ: "Đừng cử động, cô có ngửi thấy mùi ga không?"
Khứu giác của Nguyên Hòa Hạnh Tử không nhạy bén bằng Trương Dương, được hắn nhắc nhở mới cảm thấy được trong không khí quả nhiên có mùi ga nhàn nhạt. Cô ta nói khẽ: "Đúng, tôi cũng ngửi thấy. " Nhưng vào lúc này, nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, thanh âm truyền đến từ dưới lầu, Trương đại quan nhân cảm giác lực siêu cường, tuy rằng cách rấ xa, vẫn phán đoán thứ rơi vào là một dạng hình tròn, đang lăn trên đất.
Trương Dương kinh hô: "Bỏ mẹ rồi. " Hắn nắm tay Nguyên Hòa Hạnh Tử, ôm cô ta vào trong lòng, sau đó dùng tốc độ kinh người lao về phía cửa sổ, thân thể của Trương Dương còn chưa chạm vào cửa sổ thủy tinh thì tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía sau vang lên, một quả lựu đạn nổ tung trong phòng bếp, sau khi hơi ga gặp lửa, tiện đà dẫn phát vụ nổ uy lực còn mạnh hơn.
Biệt thự Ba tầng đổ sập trong ánh lửa ngút trời, gạch đá bay ra tứ phía, manh vụn thủy tinh bay khắp nơi, Trương đại quan nhân dùng thân thể của mình bảo vệ cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, vụ nổ dấy lên sóng khí kinh thiên, giống như một bàn tay vô hình đánh vào phía sau lưng Trương Dương, giống như gió thu cuốn hết lá vàng ném Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử ra ngoài.
Hai người ôm chặt nhau, trong ánh lửa và sóng khí bay lên trời rồi rơi xuống. Thân thể bọn họ bị ném vào trong bể bơi phía trước, lửa do vụ nổ dẫn tới bao phủ phía trên bể bơi, ánh lửa chiếu sáng cảnh vật dưới nước, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nhau, Trương Dương vẫn ôm chặt thân thể mềm mại của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn cúi đầu, truyền một ngụm không khí vào trong miệng Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Một màn này với bọn họ thì không xa lạ gì, ở trên mặt biển phụ cận Bắc Cảng cũng từng gặp một hồi tập kích. Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn Trương Dương, đôi mắt của cô ta đỏ lên.
Trương đại quan nhân lại không hề nhìn thấy nước mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử không ngừng trào ra, bởi vì nước mắt của cô ta vừa mới chảy ra đã hòa vào trong nước.
Tuy rằng đang ở dưới nước, nhưng Trương Dương vẫn có thể thấy rõ tình cảnh bên trên, hắn nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần bể bơi, sáu Ninja Nhật Bản mặc y phục dạ hành trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh bể bơi, lửa chưa tắt đã che giấu cho hành tung của Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Sáu Ninja nhấc nỏ tiễn, nhắm vào mặt nước.
Một người Trong đó lấy ra một quả lựu đạn rồi ném xuống bể bơi.
Ầm một tiếng, nổ mạnh dẫn tới cột nước phóng lên cao, khi cột nước cột nước giữa không trung, thì lại đột nhiên vỡ ra, Trương đại quan nhân ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử, giống như thần binh thiên hàng xuất hiện bên trong không trung, hắn ném Nguyên Hòa Hạnh Tử ra khỏi vòng chiến, cùng lúc đó tay trái ném ra một mảnh thủy tinh.
Nhật Bản Ninja Nhật Bản cơ hồ đồng thời nhấn cò nỏ tiễn, sáu mũi nỏ tiễn tất cả nhắm vào Trương Dương ở giữa, dùng tốc độ kinh người xé rách không khí, mang theo sáu đạo sát khí mạnh mẽ bắn vào Trương Dương.
Lực lượng mảnh thủy tinh Trương Dương ném mạnh ra hơn xa nỏ cơ, thủy tinh sắc bén chuẩn xác cắm vào mắt phải một gã Ninja, từ mặt phải của hắn đâm vào não, Ninja đó hét thảm một tiếng, ngã vào trong bể bơi.
Thân thể của Trương Dương ở giữa không trung xoay tròn một cách bất khả tư nghị, độ cao đột nhiên bay lên khiến hắn thành công tránh khỏi sáu mũi nỏ tiễn từ sáu góc độ bất động, sáu mũi nỏ tiễn cơ hồ cùng lúc tập kết ở trung tâm, va chạm với nhau, phát ra tiếng kim loại chói tai, sau đó thì triệt tiêu lực lượng của nhau, đều rơi vào bên trong bể bơi.
← Ch. 1261 | Ch. 1263 → |