Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1272

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1272: Lão tướng xuất mã
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


La Tuệ Ninh nói: "Nhìn thấy Trương Dương như vậy, trong lòng tôi cũng đau khổ như chị vậy, tôi tuy rằng là mẹ nuôi của nó, nhưng trong lòng tôi, đứa con nuôi này cũng có phân lượng như con trai ruột của tôi. "

Từ Lập Hoa rưng rưng gật đầu, sự quan ái của La Tuệ Ninh đối với Trương Dương, bà ta đương nhiên có thể thể hội.

La Tuệ Ninh nói: "Con gái tôi từng hôn mê hơn mười năm, trong mười năm đó, tôi cũng nhiều lần nghĩ, sao cứ phải để nó chịu tội, để nó ngủ vĩnh viễn đi có phải tốt hay không, nhưng mỗi lần tôi sắp hạ quyết tâm, nhìn thấy đứa nhỏ này, tôi liền từ bỏ, hết lần này tới lần khác, cho tới về sau gặp được Trương Dương, là nó đã cho Văn Linh cơ hội tái sinh. " Trong lòng La Tuệ Ninh lại thầm cảm thán, con gái tỉnh lại đối với bà ta mà nói chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Từ Lập Hoa khóc thút thít nói: "Văn phu nhân, tôi biết, tôi cũng hiểu rõ, nhưng tôi thật sự là không đành lòng để thằng ba chịu tội, vì hy vọng xa vời không thể với tới trong lòng chúng ta, mà bắt nó phải sống như vậy, thế rốt cuộc lúc nào là ngày cuối cùng? Một ngày? Một năm? Hay là cả đời, tôi không muốn nhìn nó cứ ngày càng gầy yếu, tôi không muốn thấy nó chết đi với tình trạng này. "

La Tuệ Ninh nắm tay Từ Lập Hoa: "Tôi minh bạch, thật đó, tôi minh bạch tất cả. "

Lúc này hộ sĩ bên ngoài vội vàng bước vào, cô ta cả kinh nói: "Bệnh nhân hình như không xong rồi... "

Tất cả mọi người ở đây đều đại kinh thất sắc, bọn họ tới bên ngoài phòng giám hộ, qua cử sổ, có thể nhìn thấy nhân viên y tế bên trong đang khẩn trương làm việc.

Huyết áp của Trương Dương đột nhiên hạ xuống, tim cũng có hiện tượng ngừng đập, Vu Tử Lương sai người vừa tiến hành tăng huyết áp cho hắn, vừa tiến hành kích tim.

Khi Từ Lập Hoa nhìn thấy hộ sĩ tiến hành giật điện Trương Dương thì mặt mày tái mét, hai chân mềm nhũn rồi lại hôn mê bất tỉnh.

La Tuệ Ninh vội vàng chỉ huy mọi người đưa Từ Lập Hoa về phòng nghỉ, mà lúc này trong phòng giám hộ cũng ý thức được một màn này không nên để người nhà Trương Dương nhìn thấy, có hộ sĩ tới léo rèm.

Sở Yên Nhiên tuy rằng biết bên này có tình trạng đột phát, nhưng cô ta thủy chung không dám tới, chỉ hai tay đan vào nhau để trên trán, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

La Tuệ Ninh tới bên cạnh của Sở Yên Nhiên, vươn tay ra ôm eo cô ta, Sở Yên Nhiên tựa trán vào vai bà ta, run giọng nói: "Trương Dương không sao đâu, nó nhất định sẽ không sao!"

La Tuệ Ninh ôm chặt đứa con gái này, thời gian từng giây trôi qua, nửa tiếng sau, nhìn thấy Vu Tử Lương đi ra, La Tuệ Ninh va Sở Yên Nhiên cùng nhau đi tới, bà ta cảm giác được thân thể mềm mại của Sở Yên Nhiên run run như con chim nhỏ bị kinh sợ, nếu như không phải có bà ta đỡ, chỉ sợ Sở Yên Nhiên tùy thời đều có khả năng ngã xuống.

Vu Tử Lương nói: "Khôi phục nhịp tim rồi. "

Mắt Sở Yên Nhiên đầu tiên là đỏ lên, sau đó thì cô ta ôm lấy La Tuệ Ninh, nước mắt rất nhanh ướt đẫm vai bà ta.

Vu Tử Lương nói: "Tuy rằng đã khôi phục được nhịp tim, nhưng tình huống như vậy tùy thời đều có khả năng phát sinh lần nữa, huyết áp của anh ta liên tục giảm xuống, trước mắt tất cả đều dựa vào truyền dịch và dược vật tăng huyết áp để duy trì, tác dụng của dược vật đang liên tục giảm bớt, bệnh tình sẽ còn có thể chuyển biến xấu hơn, căn cứ vào kết quả xét nghiệm mới nhất, các phương diện cơ năng của anh ta đều bắt đầu xuất hiện tổn thương. "

La Tuệ Ninh nói: "Giáo thụ Vu, theo anh thấy thì Trương Dương còn có thể chống đỡ được bao lâu?"

Vu Tử Lương nhíu mày, y cuối cùng đưa ra cụ thể con số cụ thể: "Nếu Vận khí tốt thì ba ngày, mà cũng có lẽ không qua được tối nay... "

Sở Yên Nhiên trong khoảng thời gian ngắn đã một lần nữa khống chế tình tự của mình, cô ta rưng rưng nói: "Không có cơ hội ư?"

Trên mặt Vu Tử Lương tràn ngập vẻ lực bất tòng tâm: "Trừ phi có kỳ tích xuất hiện. "

Ở bên cạnh truyền đến tiếng khóc của Từ Lập Hoa, bà ta được con gái đỡ đi tới bên cạnh Sở Yên Nhiên, bỗng nhiên bà ta quỳ xuống trước mặt Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên hoa dung thất sắc, cũng quỳ xuống: "Cô, cho làm gì thế? cô đừng làm vậy, xin đừng làm vậy. "

Từ Lập Hoa lệ già chứa chan: "Yên Nhiên, cô xin cháu, bỏ đi! Thằng ba tội đủ rồi, đừng để nó phải chịu khổ nữa, cô xin cháu, để thằng ba được giải thoát sớm, an tĩnh mà ra đi có được không?"

Sở Yên Nhiên khóc không thành tiếng, đối mặt với sự cầu xin của Từ Lập Hoa. Cô ta không biết phải nói gì.

La Tuệ Ninh nói: "Mọi người đừng vậy, trước tiên đứng lên đi đã, đứng lên đi rồi nói. "

Từ Lập Hoa biểu hiện ra vẻ kiên trì chưa từng có: "Các cô nếu không đáp ứng thì tôi se quỳ đến chết ở đây... "

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi: "Cô!cháu tuy rằng vẫn chưa bái đường thành thân với Trương Dương, nhưng trong lòng cháu đã sớm coi anh ấy là chồng, bất kể anh ấy sống hay chết, cháu vẫn là vợ của Trương Dương, cô muốn quỳ thì cháu sẽ quỳ với cô, f nếu có gì không hay xảy ra thì cháu sẽ lấy cái chết để tạ tội, nhưng cháu vẫn phải kiên trì, chỉ cần có một tia hy vọng cháu sẽ không từ bỏ. "

Triệu Tĩnh quỳ xuống bên cạnh mẹ: "Yên Nhiên, anh tôi đã tử vong não rồi, anh ấy đã là người chết, chị sao phải làm loại chuyện không có ý nghĩa như vậy, đến cuối cùng vẫn không phải là vô ích ư, để anh tôi chịu tội, cũng khiến mọi người phải khổ sở, tình cảm của chị đối với anh tôi chúng tôi điều hiểu. Nhưng... Nhưng chúng tôi dù sao cũng phải nghĩ cho người chết... "

Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: "Nơi này không có chỗ cho cô lên tiếng. "

Triệu Tĩnh ngây ra một thoáng, cô ta the thé nói: "Tôi vì sao không thể nói, anh ấy là anh tôi, tôi không thể để anh tôi cho chị dày vò như vậy được... " Cô ta còn chưa nói xong thì La Tuệ Ninh đã giơ tay lên tát cho cô ta một cái.

Triệu Tĩnh bị đánh cho ngây ra ở đó.

La Tuệ Ninh mắt phượng hàm uy nói: "Yên Nhiên nói đúng, ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng! cô biết tình cảm của anh cô và Yên Nhiên không? Cô có biết cảm thụ hiện tại của họ thế nào không? Mẹ của cô thì có thể nói, nhưng cô thì không thể, Đinh Triệu Dũng, đưa vợ của cậu đi, đừng có ở chỗ này gây thêm phiền. "

Triệu Tĩnh khóc nói: "Nhưng đó là anh tôi. "

Từ Lập Hoa cũng trách mắng: "Con đi đi, chỗ này không có phần cho con lên tiếng. "

Đinh Triệu Dũng vội vàng tới kéo Triệu Tĩnh lên.

La Tuệ Ninh giữ chặt cánh tay Từ Lập Hoa: "Chị trước tiên đứng lên đi đã. "

Từ Lập Hoa lắc đầu nói: "Không, tôi không thể trơ mắt nhìn thằng ba chịu tội, Yên Nhiên không đáp ứng thì tôi sẽ không đứng dậy... "

Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: "Vì Trương Dương, làm bất kỳ chuyện gì cháu cũng nguyện ý, cho dù là hy sinh tính mạng của cháu, cô, cháu có thể nói rõ với cô rằng, cháu kiên trì không phải là để đạo đức của cháu được hoàn mỹ hơn, mà bởi vìanh ấy còn sống, sinh mệnh của cháu mới có ý nghĩa, anh ấy nếu chết thì cháu tuyệt đối sẽ không sống thêm được một ngày... "

*****

La Tuệ Ninh giật mình nhìn Sở Yên Nhiên, từ trong hai mắt đẫm lệ của cô ta, bà ta đã hoàn toàn đọc của tâm ý của cô ta.

Từ Lập Hoa nói: "Yên Nhiên, cô cám ơn cháu, nhưng cô cũng muốn nói với cháu rằng, cô không cần cháu phải tự tử vì thằng ba, mỗi người các cháu đều có cuộc sống của mình, sinh mệnh của mỗi người đều là cha mẹ ban cho, cháu không có quyền quyết định khi nào thì kết thúc, trên thế giới này không chỉ có tình cảm, còn có thân thân, trong lòng cháu không chỉ có Trương Dương, còn có cha mẹ của cháu, gia đình của cháu, cháu giành tặng cho Trương Dương nhiều tình cảm như vậy, cô rất cảm động, nhưng cháu đừng quên cha mẹ của cháu... "

Chung quanh bỗng nhiên yên lặng, La Tuệ Ninh cảm thấy được biến hóa này đầu tiên, bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy một ông già và một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi tới, không ngờ là Kiều lão, bên cạnh ông ta là Kiều Mộng Viện và Kiều Bằng Phi. La Tuệ Ninh giật mình trợn tròn, bà ta căn bản không ngờ tới Kiều lão lại tàu xe mệt nhọc đến đây, chẳng lẽ Kiều lão tới chỉ là để gặp Trương Dương lần cuối?

Kiều lão nói: "Tôi tới chậm ư?"

La Tuệ Ninh nói: "Kiều lão, ngài sao lại tới đây?"

Kiều lão gật đầu, tiếp tục hỏi: "Tôi đã tới chậm ư?"

Không ai biết nên trả lời câu hỏi của ông già này như thế nào.

Sở Yên Nhiên quỳ ở đó, nói khẽ: "Không chậm, Trương Dương vẫn còn sống mà?"

Kiều lão nói: "Nếu còn sống thì vì sao một đám khóc lóc thê lương thế này? Thật ra sinh lão bệnh tử là chuyện mà mỗi người phải kinh lịch qua, chúng ta lúc trước là khóc mà tới thế giới này, cho dù phải đi thì cũng phải vui vẻ mà đi chứ?"

La Tuệ Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo Từ Lập Hoa, ghé vào vai bà ta nói nhỏ một câu, Từ Lập Hoa cuối cùng cũng đứng lên.

Sở Yên Nhiên thì vẫn quỳ ở đó, Kiều Mộng Viện đi qua kéo tay cô ta: "Yên Nhiên. "

Sở Yên Nhiên rưng rưng nhìn Kiều Mộng Viện: "cô tin anh ta đã chết rồi ư?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, ghé vào bên tai Sở Yên Nhiên nói một câu: "anh ấy nếu chết thì tôi sẽ đi cùng. "

Không ai tình nguyện chia xẻ tình yêu, nhưng đa số người lại thích cùng nhau chia xẻ nỗi đau với người khác, Kiều Mộng Viện và Sở Yên Nhiên chính là như vậy, hai người đều minh bạch suy nghĩ trong lòng đối phương.

Kiều lão này hai người con gái này, trong đáy lòng thầm thở dài, ông ta cùng Kiều Bằng Phi tới ngoài phòng giám hộ, nhưng không hề bước vào.

Vu Tử Lương biết là Kiều lão, tới vội vàng sai người vén màn. Qua cửa sổ nhìn Trương Dương đang bất tỉnh bên trong, Kiều lão nhíu mày: "Thế này là sao?"

Kiều Bằng Phi lo ông nội nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương thì tâm tình khổ sở, nói khẽ: "Ông nội, chúng ta tới phòng nghỉ đã rồi hẵng nói. "

Kiều lão gật đầu, vẫy vẫy tay với La Tuệ Ninh, trên đường cùng Kiều lão tới phòng nghỉ, La Tuệ Ninh kể lại chuyện vừa rồi đã xảy ra, Kiều lão nghe xong thì cau mày, nghĩ nghĩ rồi nói: "Bằng Phi, cậu đi gọi mẹ của Trương Dương và Yên Nhiên bon họ vào đây. Đúng rồi, gọi cả bác sĩ chủ trì nữa. "

Không lâu sau, Từ Lập Hoa và Sở Yên Nhiên, Kiều Mộng Viện cùng nhau tới phòng nghỉ, Vu Tử Lương cũng bước vào.

Kiều lão mời mọi người ngồi xuống, ông ta nhìn nhìn Từ Lập Hoa rồi nói: "Tôi nghe nói Trương Dương xảy ra chuyện, cho nên đặc biệt từ kinh thành tới đây, không vì cái gì khác, bởi vì Trương Dương là ân nhân của tôi, là ân nhân của Kiều gia chúng tôi, người Trung Quốc chúng ta chú ý nhất là tri ân báo đáp, cho nên ông già tôi về tình về lý đều phải tới đây, muốn đích thân tới trước giường thăm Trương Dương. "

Từ Lập Hoa rưng rưng nói: "Cám ơn Kiều lão. " Nghĩ tới con trai có thể được nhiều đại nhân vật quan ái như vậy, Từ Lập Hoa kiêu ngạo vì thành tựu của con trai mình, đồng thời lại không khỏi cảm thấy thương tâm.

Kiều lão nói: "Cô không cần cám ơn tôi, ngược lại là tôi nên cám ơn cô, cám ơn cô đã bồi dưỡng một thanh niên ưu tú như vậy cho đảng và quốc gia. "

Từ Lập Hoa nói: "Đứa nhỏ này có thể được ngài khẳng định như vậy, chắc hẳn nó nhất định có thể nhắm mắt. "

Kiều lão nói: "Thật ra sinh tử vốn không cần phải xem nặng như vậy, chờ các cho tới tuổi của tôi rồi, sẽ hiểu được tất cả vẫn thuận theo tự nhiên là tốt nhất. " ông ta ngẩng đầu nhìn nhìn Vu Tử Lương: "Anh là bác sĩ chủ trì của Trương Dương. "

Vu Tử Lương nói: "Chào Kiều lão, tôi là bác sĩ chủ trì Vu Tử Lương của Trương Dương. "

Kiều lão nói: "Bác sĩ Vu à, anh nói thật với tôi đi, hy vọng khang phục của Trương Dương được bao nhiêu?"

Vu Tử Lương nói: "Cực kỳ bé nhỏ. "

"Vậy chính là vẫn còn một tia hy vọng. "

Vu Tử Lương bẩm báo chi tiết: "Kiều lão, tình huống hiện tại của Trương Dương rất xấu, chúng tôi đều là dùng dược vật để duy trì, loại tình huống này không thể kéo dài quá lâu, cơ năng thân thể của anh ta đang chuyển tiếp đột ngột, các hệ thống lớn tùy thời đều sẽ gặp phải khả năng suy kiệt, đến lúc đó thì càng không thể dung nạp. "

Kiều lão nói với Từ Lập Hoa: "Mỗi người làm mẹ đều không đành lòng nhìn thấy con cái mình phải chịu tội, nếu như loại chuyện này đổi thành là tôi, có thể tôi cũng sẽ lựa chọn như cô, nhưng nếu thực sự loại chuyện này rơi vào người tôi, tôi tuyệt đối không tham dự ý kiến, bởi vì có câu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. các cô đều quan tâm Trương Dương, nhưng quan tâm tất sẽ loạn, như hôm nay vậy, tôi là người ngoài cuộc, tôi giúp mọi người ra chủ ý, mọi người thấy có được không?"

Từ Lập Hoa nhìn thoáng qua La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh chớp chớp mắt với bà ta, ý tứ của bà ta đã được biểu đạt vô cùng rõ ràng, Từ Lập Hoa gật đầu: "Kiều lão. Xin ngài cứ nói. "

Kiều lão nói: "Thằng ôn Trương Dương này là hạng người thích ép buộc. Mặc kệ hắn gặp chuyện gì. Chỉ cần có một chút ít khả năng, hắn cũng sẽ không chịu thua, thật ra cho dù không thể hắn vẫn cắn răng đi làm, ý chí của loại người như thế này thường thường sẽ hơn xa người bình thường. Tôi cho rằng hắn là người biết nắm cơ hội, không có cơ hội thì hắn sẽ sáng tạo ra cơ hội. Nếu như vậy, chúng ta vì sao không cho hắn thêm cơ hội, cô lo hắn sẽ chịu khổ, nhưng nhân sinh có ai mà chưa từng phải chịu khổ. Có ai sống trên đời mà không bị dày vò? sinh mệnh mới nào xuất hiện chả đi cùng cơn đau bụng sinh? Cho dù kết quả cuối cùng không như ý, chúng ta dù sao cũng vẫn phải cố gắng, chúng ta không thể bởi vì đau khổ mà óp chết cơ hội sinh tồn của một người, cho dù cho dù cha mẹ thân nhân của hắn. "

Từ Lập Hoa rưng rưng nói: "Nhưng nó đã không còn hy vọng. "

Kiều lão nói: "Hy vọng vĩnh viễn tồn tại, không phải hắn không có hy vọng, mà là cô đã mất hy vọng. " ông ta lại nhìn về phía Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cô Từ có câu nói rất đúng, người sống trên đời không chỉ có tình cảm, còn có tình thân, không thể bởi vì gặp suy sụp trên tình cảm mà đi trừng phạt thân nhân của mình, nếu như Trương Dương thực sự không thể tỉnh lại. Chẳng lẽ cháu thực sự tự tử vì hắn ư? Như vậy cha mẹ cháu sẽ nghĩ thế nào? Khi Bọn họ còn sống sẽ phải sống một cách đau khổ thế nào?"

*****

Những lời này của Kiều lão không chỉ là hướng về một mình Sở Yên Nhiên, cũng nói cho cháu gái Kiều Mộng Viện nghe, ông ta lần này sở dĩ tới Đông Giang không chỉ là vì Trương Dương, cũng là vì cháu gái của mình, trong lòng Kiều lão minh bạch, Trương Dương lần này chỉ sợ không có hy vọng tỉnh lại.

Từ Lập Hoa cuối cùng cũng đáp ứng nghe theo đề nghị của Sở Yên Nhiên, để con trai tiếp tục tiếp nhận trị liệu.

Sở Yên Nhiên đi ra khỏi phòng nghỉ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, di động của cô ta lúc này đổ chuông, bắt máy, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói: "Sở Yên Nhiên à?"

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: "Là tôi, cô là ai?"

" Tôi là Trần Tuyết, tôi muốn gặp Trương Dương, có lẽ tôi có thể cứu được anh ấy. "

Sở Yên Nhiên không tin Trần Tuyết có thể được Trương Dương, trong mắt cô ta, Trần Tuyết chỉ chẳng qua là dùng phương pháp này để tìm kiếm cơ hội thăm Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Tôi sai người xuống đón cô. "

Buông điện thoại, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang đứng cách đó không xa nhìn mình, Sở Yên Nhiên cười cười với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện cũng cười lại, hai người đều nhìn thấy ánh lệ trong mắt đối phương.

Sở Yên Nhiên chủ động bước về phía Kiều Mộng Viện, cô ta nói khẽ: "Câu vừa rồi cô nói với tôi có phải là thật hay không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không cần thiết phải nói dối. "

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, nhỏ giọng mắng: "Tên hỗn đản Trương Dương này, đúng là vô trách nhiệm. "

Kiều Mộng Viện nói: "Hắn quả thực rất vô trách nhiệm, chuyện tất cả là vì hắn à ra, nhưng hắn hiện tại lại chuẩn bị buông tay mà đi. "

Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: "Hắn biết rõ có nhiều người như vậy yêu hắn, đau lòng vì hắn, nhưng hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, nói đi là đi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Yên Nhiên, thật ra... Tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với cô. "

Sở Yên Nhiên lắc đầu: "Không có gì phải xin lỗi cả, chúng ta không có ai sai, người sai là Trương Dương. " Nhưng Trương Dương đâu? Hiện tại Trương Dương có thể gánh vác sai lầm mà hắn đã phạm phải ư?

Trần Tuyết được một gã cảnh sát dắt tới khu nhà bênh, từ trên mặt của cô ta không nhìn ra tâm tình thực sự lúc này của cô ta, vẫn bình tĩnh trước sau như một, mắt đẹp thờ ơ, tựa hồ chuyện của Trương Dương không hề khiến tình tự của cô ta dao động.

Sở Yên Nhiên gật đầu với Trần Tuyết: "Cô muốn vào thăm anh ấy?"

Trần Tuyết nói: "Tôi muốn vào thăm anh ta, có lẽ còn có cơ hội cứu anh ta. "

Sở Yên Nhiên nói: "Cũng tốt. " Cô ta lại nói với Kiều Mộng Viện: "Tôi biết rất nhiều người đều chờ ở bên ngoài, để họ vào thăm Trương Dương đi, có lẽ về sau... thực sự không còn có cơ hội nữa. "

Kiều Mộng Viện nhìn Sở Yên Nhiên, trong lòng vừa cảm động lại vừa khâm phục nói không nên lời, đổi thành mình nếu như ở vị trí của Sở Yên Nhiên, chưa chắc đã có thể rộng rãi và khoái hoạt như cô ta, Kiều Mộng Viện nói: "Cô hay là đi vào với anh ấy đi. "

Sở Yên Nhiên bỗng nhiên: "cô đoán xem, trong lòng anh ấy hiện tại rốt cuộc đang nghĩ đến ai?"

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi: "Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết, nếu như trong lòng anh ấy còn nhớ được thì sẽ chỉ nghĩ tới cô. " Kiều Mộng Viện cảm thấy rõ ràng, khi mình nói những lời này, không gề có vẻ ghen tị và không vui, ngược lại tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, cô ta cho rằng Yên Nhiên đáng được Trương Dương yêu như vậy.

Sở Yên Nhiên lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi dám khẳng định, hắn cho dù chỉ còn một chút ý thức thì cũng sẽ nhớ mỗi người chúng ta một lần, loại người như hắn nhất định không ai có thể độc chiếm nội tâm của hắn. "

Kiều Mộng Viện nói: "Hắn không phải một người tốt. "

" Trước giờ đều không phải! Hắn căn bản chính là tai họa mới đúng. "

Kiều Mộng Viện nói: "Đều nói người tốt thì không sống thọ, họa hại thì sống lâu, nói như vậy hắn chắc có thể vượt qua được cả này?"

Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: "Hắn đời này dù sao cũng phải học được có chút trách nhiệm chứ?"

Trương đại quan nhân vẫn nằm ở đó, trên người cắm đủ loại ống. Trần Tuyết tới bên cạnh hắn, vươn tay ra đăt lên mạch môn của hắn, cho dù cảm giác được tình trạng của Trương Dương không được lạc quan, nhưng vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn bình tĩnh, cô ta ở bên giường mười phút thì ra ngoài.

Sở Yên Nhiên vẫn luôn ở đó chờ cô ta: "Sao?" Sở Yên Nhiên không biết Trần Tuyết có một thân võ công sâu không lường được.

Trần Tuyết nói: "Tôi có lẽ có thể cứu hắn, nhưng phải mang hắn ra khỏi nơi này. "

Sở Yên Nhiên tràn ngập nghi ngờ nói: "Cô muốn mang anh ta đi. "

Trần Tuyết lắc đầu: "Không phải tôi, mà là chúng ta! Một mình tôi căn bản không làm được chuyện này. "

Sở Yên Nhiên nói: "Tôi vì sao phải tin cô. "

Trần Tuyết nhìn nhìn ra xa, nói khẽ: "Tôi có thể nói chuyện một mình với cô hay không?"

Sở Yên Nhiên gật đầu, lúc này Kiều Mộng Viện dẫn An Ngữ Thần tới thăm Trương Dương, Sở Yên Nhiên chỉ chỉ ra ban công: "Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện. "

Hai người ra tới bên ngoài, ánh trăng rất đẹp, chiếu sáng cả bầu trời đêm, Trần Tuyết nhìn trăng, nhớ ra ba ngày nữa chính là rằm.

Sở Yên Nhiên nói: "cô muốn nói gì với tôi?"

Trần Tuyết giơ tay lên, Sở Yên Nhiên nhìn lòng bàn tay của cô ta, bỗng nhiên phát hiện bàn tay trắng nõn của cô ta dần dần biến thành bán trong suốt, cuối cùng thì không ngờ hoàn toàn biến thành trong suốt, ánh trăng xuyên qua bàn tay chiếu xuống, cảnh vật bên ngoài có thể thấy được rõ ràng, đôi mi thanh tú của Sở Yên Nhiên nhăn lại.

Trong Mắt đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Ảo thuật à?"

Trần Tuyết nói: "Môn võ công này tên là sinh tử ấn, sau khi luyện thành thì có thể nghịch chuyển sinh tử, nhưng tôi cách hóa cảnh còn rất xa, chỉ chẳng qua là vừa mới nhập môn thôi, tôi vốn cho rằng có thể được Trương Dương, vừa rồi xem thử kinh mạch của hắn, phát hiện bằng vào năng lực của tôi thì căn bản không thể cứu hắn được. "

Sở Yên Nhiên thở dài nói: "Thế chẳng thà đừng nói còn hơn. "

Trần Tuyết nói: "Trương Dương có phải từng nói với cô hắn là người cổ đại hay không?"

Sở Yên Nhiên nghe vậy thì ngẩn ra, cô ta chợt lại gật đầu: "Không sai, anh ấy quả thực từng nói như vậy. "

Trần Tuyết nói: "Hắn không phải nói đùa với cô đâu, lời nói của hắn hoàn toàn là sự thật. "

Sở Yên Nhiên nửa tin nửa ngờ.

Trần Tuyết nói: "Hắn từ triều Đại Tùy tới, kiếp trước là thần y Đại Tùy Trương Nhất Châm, cô nghĩ lại đi, người trẻ tuổi nào lại có một thân y thuật thần hồ kì kĩ như vậy, nếu như y thuật có thể dùng tổ truyền để giải thích, như vậy thì võ công xuất thần nhập hóa của hắn có được từ đâu!"

Sở Yên Nhiên nói: "Trên người anh ấy quả thực có rất nhiều chỗ đặc biệt không thể giải thích. "

Trần Tuyết nói: "Khoa học Hiện đại cũng không thể giải thích quan hệ chân chính của thân thể và ý thức, vụ nổ thình lình xảy ra đó khiến ý thức và thân thể vốn kết hợp chặt chẽ của Trương Dương gặp phải nguy hiểm thoát ly, trên đời này chỉ có một người có thể cứu hắn, đó chính là chính hắn, nhưng hắn hiện tại cơ hồ đã mất ý thức, một người đã mất ý thức thì sao có thể sử dụng võ công của mình? Cho dù trên người hắn có võ công cường đại như thế nào, mất ý thức rồi tất cả đều vô dụng. "

Sở Yên Nhiên nói: "Có biện pháp nào có thể khiến anh ấy khôi phục ý thức hay không?"

Trần Tuyết nói: "Trong hoàn cảnh đặc biệt, có thể khiến ý thức của hắn một lần nữa trở về bản thể, ví dụ như thời gian đảo lưu. "

Sở Yên Nhiên nghe Trần Tuyết nói vốn cảm thấy rất nhảm nhí, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có đạo lý. Nếu như Trương Dương thực sự là người cổ đến từ triều Tùy, như vậy tất cả những gì cô ta nói vẫn có thể thành lập, Sở Yên Nhiên: "Nói Thời gian sao có thể đảo lưu được?"

Trần Tuyết nói: "Tôi cũng không chắc chắn 100%, nhưng với hắn mà nói thì có lẽ chỉ có cơ hội này, nếu như mặc cho tình huống của hắn chuyển biến xấu đi, chỉ sợ... " Cô ta không nói hết, nhưng đã biểu đạt lỗi lo của mình một cách rõ ràng.

Sở Yên Nhiên nói: "Tôi sẽ không để tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, tôi đã liên hệ với kho đông lạnh cơ thể người Ataberk của nước Mỹ rồi, nếu như thực sự không thể vãn hồi, tôi sẽ nhờ người làm đông lạnh cơ thể anh anh ấy. "

Trần Tuyết nói: "Đóng băng thân thể?"

Sở Yên Nhiên nói: "Đây là một ngày học mới, có thể dùng ni tơ lỏng cất giữ thân thể người ở nhiệt độ -196, để sinh mệnh ở trạng thái tạm ngắt, cho dù trước mắt vẫn chưa tìm thấy phương pháp thỏa đáng để giải cứu Trương Dương, nhưng tôi tin chỉ cần có thời gian thì sẽ có cơ hội. "

Trần Tuyết gật đầu: "Thời gian chính là cơ hội. "

Mắt đẹp Sở Yên Nhiên rưng rưng nói: "Tôi chỉ là lo, tới khi trình độ chữa bệnh thực sự có thể khiến anh ấy khang phục, anh ấy vẫn còn trẻ, mà chúng ta thì già đi, thậm chí đã rời khỏi thế giới này, cô nói xem đến lúc đó, anh ấy còn nhớ được đám người chúng ta hay không?"

Trần Tuyết nói: "anh ấy sẽ không hạnh phúc! Hơn nữa cho dù là đóng băng thân thể thì cũng không thể thực sự khiến hắn quay lại, tôi vừa nói rồi, cô có thể đóng băng thân thể của một người, nhưng không thể nào giữ được ý thức ngày xưa của hắn được. "

Sở Yên Nhiên nói: "cô chắc chứ?"

Trần Tuyết nói: "Trên người Trương Dương có một khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn, dựa vào khối bản dập đó, có lẽ có thể tìm được cơ hội giải cứu hắn. "

Sở Yên Nhiên nói: "các cô đi tìm bản dập, tôi an bài những chuyện khác. "

*****

Triệu Quốc Cường tối hôm đó tới thăm Trương Dương hơi muộn, nhìn thấy Trương Dương ngày xưa sinh long hoạt hổ hiện giờ biến thành bộ dạng này, Triệu Quốc Cường cũng không khỏi khổ sở. Thính trưởng thính công an Tỉnh Cao Trọng Hòa vừa hay cùng Tống Hoài Minh, Chu Hưng Dân tới gặp mặt Kiều lão, khi Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân đi tiếp Kiều lão, Cao Trọng Hòa không vào theo, mà là tới bên cạnh Triệu Quốc Cường, nói khẽ: "có phát hiện gì?" Hành động gần đây của Triệu Quốc Cường đều trực tiếp báo cáo với y.

Triệu Quốc Cường nói: "Có một số phát hiện, tôi hoài nghi Tiêu Quốc Thành là người Nhật Bản. " Hắn kể lại chuyến đi tới thôn Tiểu Thạch Oa.

Cao Trọng Hòa nhíu mày, y cũng không ngờ chuyện lại biến đổi bất ngờ như vậy. Nghe thấy Triệu Quốc Cường nhắc tới Kinh Sơn huyết chiến, Cao Trọng Hòa a một tiếng, y bỗng nhiên nói: "Trận chiến đấu Năm đó Tiết lão là tổng chỉ huy, Kiều lão là chính ủy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì lão nhân gia chắc biết rõ. "

Triệu Quốc Cường nghe vậy thì vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng: "Thật ư?" Quả nhiên là đi mòn gót sắt không tìm thấy, có được lại chẳng tốn chút công.

Cao Trọng Hòa dẫn Triệu Quốc Cường tới phòng nghỉ gặp mặt Kiều lão.

Kiều lão đang nói chuyện với hai người Tống Hoài Minh, Chu Hưng Dân, từ vẻ mặt của hai người cho thấy, đề tài Kiều lão nói vô cùng nghiêm túc, hai người không nói gì, chỉ Không ngừng gật đầu.

Nếu như không có chuyện quan trọng thì Cao Trọng Hòa đương nhiên sẽ không tới đây quấy rầy, sau khi tiến vào, y giới thiệu Triệu Quốc Cường với Kiều lão, sau đó để Triệu Quốc Cường tự mình kể lại phát hiện.

Kiều lão lắng nghe, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng, đợi cho Triệu Quốc Cường thuật lại hết cả chân tướng sự kiện rồi, ông ta không ngờ đứng bật dậy. Đi qua đi lại trong phòng, qua một hồi lâu mới dừng lại phía trước cửa sổ, nói khẽ: "Anh nếu không nhắc tới thì tôi cũng suýt nữa quên chuyện này. Năm đó tôi và lão Tiết là cùng nhóm. Tôi là chính ủy, Sơn Dã Chi Lương là một trong những tướng lãnh nổi danh của quân Nhật, Kinh Sơn huyết chiến khai hỏa sớm nhất ở huyện Tây Sơn, trải qua ác chiến gian khổ ba ngày ba đêm. Chúng tôi đánh tan bộ đội chủ lực của quân Nhật, thành công chiếm lĩnh thị trấn Tây Sơn. Thống soái Sơn Dã Chi Lương của Quân Nhật suất lĩnh tàn quân trốn tới thị trấn Tây Sơn, ở cửa đông thị trấn bị bộ đội bên ta chặn lại, tàn quân lại chết quá nửa. Sơn Dã Chi Lương dẫn tàn quân may mắn còn sống sót trốn vào vùng Lô Gia Lương, lúc ấy tôi và lão Tiết chia binh làm hai đường, anh ta tự mình suất lĩnh hai đoàn binh lực tiếp tục truy kích tàn quân của Sơn Dã Chi Lương, tôi thì dẫn người còn lại củng cố hậu phương. "

Kiều lão tạm dừng một chút, suy nghĩ của ông ta đắm chìmtrong thời đại bom đạn khói lửa đó: "Khi kiểm kê tù binh thì ở hiện trường phát hiện một nữ nhân Nhật Bản, cô ta bế một đứa nhỏ còn trong tã lót, thông qua chỉ ra và xác nhận của phiên dịch, tôi biết cô ta là lão bà của Sơn Dã Chi Lương, đứa nhỏ đó chính là con trai của Sơn Dã Chi Lương. Khi Phát hiện nữ nhân Nhật Bản đó, cô ta đã bị thương, trong hỗn chiến bị đạn lạc bắn trúng, tôi bảo bác sĩ trị liệu cho cô ta, nhưng cuối cùng vẫn ra đi, đứa nhỏ ấy năm đó mới hơn một tuổi. "

Mấy người đều lẳng lặng lắng nghe Kiều lão thuật lại chuyện năm xưa, tất cả đắm chìm trong cố sự này.

Kiều lão nói: "Lão Tiết thừa thắng xông lên, sau khi trở về thì nói cho tôi biết tin tức tàn quân Sơn Dã Chi Lương suất lĩnh đã tự sát, tôi nói với anh ta chuyện lão bà và con trai Sơn Dã Chi Lương. Lão Tiết và Sơn Dã Chi Lương đánh nhau không ít lần lần, hai người có thắng có bại, anh ta đối với Sơn Dã Chi Lương này vẫn có chút thưởng thức, nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy đó, con trai của Sơn Dã Chi Lương vẫn luôn khóc, bất kể ai dỗ cũng không nín, nhưng vừa gặp lão Tiết thì không ngờ vươn tay ra gọi âu đấu tang. "

Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân, liếc mắt nhìn nhau hai người hiểu một chút tiếng nhật, biết âu đấu tang chính là ba ba.

Kiều lão nói: "Tôi còn nhớ tình cảnh lúc đó, lão Tiết lúc đó mắt đỏ lên, anh ta lao lên ôm đứa nhỏ đó, miệng không ngừng gọi ân huệ tử, ân huệ tử, từ hôm nay trở đi, con chính là con ta. "

Mấy người trên mặt đều lộ ra nụ cười, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy cảnh ấy, nhưng cũng đủ tưởng tượng ra nó vô cùng ấm áp.

Kiều lão tiếp tục nói: "Lúc ấy mấy người chúng tôi đều khuyên lão Tiết rất nhiều, nói đứa nhỏ này là sói con, căn bản không nuôi được, bảo lão Tiết đưa tới viện phúc lợi, nhưng lão Tiết và đứa nhỏ đó đặc biệt hợp ý, nhìn thế nào cũng thấy yêu, bất kể ai khuyên anh ta cũng không nghe, lúc ấy anh ta khăng khăng muốn dẫn đứa nhỏ này về, lo lão bà sẽ không đồng ý thu dưỡng một đứa nhỏ Nhật Bản, vì thế tôi nghĩ chủ ý giúp anh ta, lúc ấy vừa hay có vị đội trưởng họ Tiêu hy sinh ở trong chiến tranh, y bảo lão Tiết tuyên bố với bên ngoài rằng, đứa nhỏ này là con mồ côi của đội trưởng Tiêu, như vậy người ta sẽ không nói năng gì nữa, đối với sự trưởng thành của đứa nhỏ này trong tương lai cũng có lợi hơn, bởi vì lão tiết dặn đi dặn lại, mấy người biết nội tình chúng tôi đều giữ bí mật cho anh ta, sau khi kinh lịch chiến tranh giải phóng, người biết chuyện này lúc ấy cũng hy sinh khá nhiều, người may mắn còn sống chỉ có tôi và lão Tiết, cho nên chuyện này thành bí mật giữa hai người chúng tôi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Kiều lão, theo như ngài nói, Tiêu Quốc Thành trước đây tên là Tiêu Minh Hiên, và sớm hơn nữa thì hắn là người Nhật Bản họ Sơn Dã?"

Kiều lão nói: "Hắn trước đây tên gì thì tôi không nhớ, tóm lại về sau bởi vì lão Tiết gặp nạn, hắn cũng bị vạ lây, về sau thì ra nước ngoài làm kinh thương, khi tôi và lão Tiết gặp mặt cũng rất ít nhắc tới chuyện này, thời gian qua lâu rồi, tôi cơ hồ cũng hoàn toàn quên mất chuyện này, nếu như không phải cậu nhắc tới thì chỉ sợ tôi cả đời này cũng sẽ không nhớ tới. "

Tống Hoài Minh: "Nói Quốc Cường, cậu vì sao lại cảm thấy hứng thú với người này như vậy?"

Triệu Quốc Cường nói: "Đủ loại dấu hiệu cho thấy, một loạt sự kiện gần đây có thể đều là do hắn làm ra, mục đích của hắn có lẽ để báo thù chuyện năm đó. "

Nghe thấy hai chữ báo thù, nội tâm Kiều lão không khỏi chấn động, ông ta nhớ tới cú điện thoại thần bí con trai vừa nhận được, nhớ tới nỗi nhục mà Kiều gia phải chịu, chẳng lẽ tất cả đều là nhân quả mà năm đó gieo?

Trên đời này không có yêu vô duyên vô cớ, càng không có hận vô cớ vô duyên, Tiết Thế Luân ngồi trong phòng thẩm vấn, bên trong chỉ có có một mình y, Tiết Thế Luân cầm cốc cà phê trên bàn lên: "Quốc An bắt người không cần chứng cớ à?" trong máy chuyển âm Trên vách tường truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp: "Lão Tiết anh minh một đời, nhưng không ngờ lại sinh ra loại con trai bại hoại như anh. "

Tiết Thế Luân ngẩng đầu tìm kiếm vị trí phát ra giọng nói: "Anh là ai? Vì sao không dám hiện thân gặp mặt. "

" Không phải không dám, là khinh thường, tôi và lão Tiết là bằng hữu bao nhiêu, lúc sinh tiền anh ta từng nhắc tôi giúp chiếu cố anh, nếu như anh ta biết con trai mình làm ra nhiều chuyện vô liêm sỉ như vậy, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt. "

Tiết Thế Luân tức giận nói: "ông dựa vào gì mà giáo huấn tôi? Trung Quốc là có pháp luật, các ông không thể bắt người vô căn cứ, tôi cảnh cáo ông, chỉ cần tôi mất tích hơn 48 tiếng đồng hồ, sẽ kinh động tới chính phủ nước Mỹ, đến lúc đó sẽ dẫn phát một hồi bão tố ngoại giao. "

Giọng nói Đó bật cười, trong tiếng cười mang theo vẻ trào phúng: "Anh cho rằng mình quan trọng lắm ư? Quan trọng đến mức chính phủ nước Mỹ sẽ ra mặt vì anh? Anh từ nhỏ đã quá mức tự phụ, tự cao tự đại, cho rằng người khác đều không bằng anh, nhưng anh có biết hay không, mình trong nhiều năm qua chỉ chẳng qua là một quân cờ, một đứa ngốc bị người khác lợi dụng mà thôi. "

Tiết Thế Luân giận không thể át nói: "ông có tư cách gì mà giáo huấn tôi?"

" Tôi không muốn giáo huấn anh, tôi hỏi anh mấy chuyện, thứ nhất, những năm gần đây anh có phải vẫn luôn làm chuyện di dời tiền tham ô và buôn lậu hay không?"

" Không. "

" Tôi không bảo anh trả lời, anh trước tiên nghe tôi nói cho xong đã, vụ án của Cố Giai Đồng ở sông Niagara là anh sai người làm, Triệu Quốc Lương bị giết ở Đông Giang cũng là anh làm, nếu như nhất nhất liệt kê từng vụ án mạng mà anh làm, chỉ sợ nói đến ngày mai cũng không hết. "

Tiết Thế Luân nói: "Dục gia chi tội, muốn vu hãm tôi ư? Tôi đối với phong cách làm việc của Quốc An các ông ít nhiều cũng hiểu được một chút, ông cho rằng, chỉ bằng vào ông mà có thể khiến tôi khuất phục ư?"

" Tôi không định bắt anh phải khuất phục, tôi thậm chí cũng không định cho anh cơ hội phân biệt, bởi vì đã không còn cần thiết nữa rồi. Tôi nói với anh mấy tin tức, Vương Quân Dao đã bị chúng tôi bắt, cô ta đang ở viện phúc lợi Gia Thịnh của Singapore thăm một thanh niên tàn phế thì sa lưới. "

Sắc mặt của Tiết Thế Luân đã bắt đầu thay đổi.

" An Đạt Văn chiều ngày hôm qua đã bị cảnh sát Đài Loan bắt, tính thêm An Đức Hằng trước đó đã lọt vào tay chúng tôi, ba người này có phải có thể khai ra rất nhiều chuyện của anh hay không?"

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Bọn họ có liên quan gì tới tôi? Muốn lợi dụng bọn họ để vu hãm tôi ư? Tôi không quan tâm!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)