Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 132

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 132: Chân tướng dưới tơ liễu
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Ninh Khuyết nhớ tới lần yết bảng khi thi vào thư viện năm trước, tiểu Tang Tang cũng từng phát ngốc mà nhìn chằm chằm Tạ tam công tử, lúc này mới rõ thì ra nha đầu kia cũng giống mình, cùng là người phàm tục coi trọng túi da đầu tiên a. Nhưng vì sao nàng chưa từng si ngốc nhìn mình chứ? Cái đó tất nhiên là do túi da của mình thật sự quá mức bình thường rồi. Nghĩ đến điều này, hắn nhìn nàng u buồn nói: "Nam nhân lớn lên quá đẹp, đầu óc bình thường đều không tốt đấy, tỷ như vị Long Khánh hoàng tử kia."

Khuôn mặt đen nhỏ của Tang Tang gối lên cánh tay tinh tế, mê mẩn nói: "Thiếu gia, ta chỉ muốn xem một chút khuôn mặt kia của hắn là sinh ra như thế nào vậy, tại sao lại đẹp như thế chứ, cũng không biết hắn dùng son phấn hiệu gì, Trần Cẩm Ký hay là Dự Chi Viên đây, ôi, nếu có cơ hội đến gần ngắm nghía, thì sẽ tốt biết bao a, nếu có thể được sờ lông mày của hắn thì càng tốt hơn."

Ninh Khuyết nhìn bộ dáng mê mẩn của nàng, bỗng nhiên phát hiện trong những năm gần đây, trừ chăm lo việc nhà, tiểu thị nữ nhà mình dường như không có bất kỳ chuyện yêu thích hân hoan nào cả, trong lòng hết cách sinh ra một trận thương tiếc, trầm mặc một lát rồi cười nói: "Long Khánh hoàng tử sẽ thi vào tầng hai thư viện, nếu muội muốn đến gần nhìn hắn, đến lúc đó, ta dẫn muội đi cùng, tiện thể muội còn có thể cổ vũ gì đó thay ta."

"Được được!" Tang Tang vỗ bàn tay nhỏ bé, ngồi thẳng người lên, sau đó nhìn khuôn mặt Ninh Khuyết cực kỳ nghiêm túc mà sửa đúng nói: "Nhưng ngày đó ta chắc chắn chuyên tâm cổ động trợ uy cho thiếu gia huynh, chẳng qua nhân tiện nhìn hắn một chút mà thôi."

"Này còn không kém nhiều lắm, ngoan."

Ninh Khuyết cười xoa đầu nàng, sau đó chắp hai tay sau lưng đi về phía sau nhà, nghĩ thầm xem ra vô luận là vì cuộc sống của mình hay là vì giấc mộng của tiểu thị nữ, mình đều phải bò lên tầng hai rồi.

Lại một mùa xuân tới, tơ liễu bay đầy trời, thổi qua giếng nước phố phường, thổi qua quý trạch thanh u nam thành, thổi qua náo nhiệt trên đường cái Chu Tước, thổi qua tường cung đỏ thắm cao cao, ở chóp mũi thú vật dưới mái hiên mà nghịch ngợm khều khều, sau đó nhẹ nhàng dương dương tự đắc rơi xuống mặt đất, dính thành một mảng chăn chiên mỏng manh trên mặt đất ẩm của Tẩy Y Cục.

(*) Tẩy Y Cục: khu giặt quần áo

"Ngạch sai rồi, ngạch thật sự quá sai rồi, nếu như năm đó khi bệ hạ hỏi đến, gan ngạch có thể lớn hơn một chút, trực tiếp trả lời, cũng không đến nỗi lưỡng lự như hiện tại thế đâu, nhìn một tòa núi quý báu, lại không dám đưa tay ra sờ."

Khẩu âm Hà Bắc nồng đậm quanh quẩn ở trong tơ liễu đầy trời, vị phó thống lĩnh thị vệ đại nhân Từ Tùng Sơn hơi béo của Đại Đường, đứng dưới lan can thiên điện, đôi tay khép lại trong tay áo, nhìn những đại thần có vẻ kiêu ngạo vui sướng đi ra từ ngự thư phòng, nhìn đôi tay bọn họ như nâng trân bảo mà cầm những bản sao kia, đôi mắt khinh miệt coi thường dần dần thay đổi thành chua xót tiếc nuối như nhớ nhung người tình đầu ở quê hương.

"Ngươi nói một đại quê mùa thô kệch như ngạch, sao phải cố tình học các đại thần chơi trò tâm kế đây? Như thế rất tốt, chơi hỏng rồi phải không? Đạp mu bàn chân của mình quá đau rồi, nay bệ hạ càng thích, chuyện này ầm ĩ ra sóng gió càng lớn, ngạch càng không dám thừa nhận rằng lúc ấy yêm lừa bệ hạ đâu, chuyện này thật sự quá sai rồi, sai rồi a."

Tiểu thái giám Lộc Cát ngẩng đầu nhìn sắc mặt thống lĩnh đại nhân một cái, hạ giọng kiến nghị: "Đại nhân, chúng ta cũng đã nhìn vài tháng thời gian, cho dù giấu Ninh Khuyết sâu hơn nữa, thì một ngày nào đó cũng sẽ được triều đình bới ra thôi, đến lúc đó tội khi quân này của chúng ta sẽ bị phát hiện, hơn nữa chỗ thị vệ chúng ta thì một điều tốt cũng không có, không bằng chúng ta.... Dứt khoát cược một phen đi?"

"Cược như thế nào?" Xoang mũi Từ Tùng Sơn phát ra một tiếng hừ lạnh, nói: "Bệ hạ thích, hoàng hậu nương nương thích, đám đại thần kia cũng không biết là thích thật hay thích giả, nhưng tóm lại bệ hạ đã thất vọng lâu như thế, cuối cùng phát hiện thì ra là chúng ta đã giấu diếm ngài lâu như vậy, tất cả thất vọng cùng thích đều sẽ biến thành phẫn nộ đối với ta ngươi, đến lúc đó tiểu tử Ninh Khuyết kia trái lại không có phiền toái gì, nhưng mà là ngươi hay là ta tới thừa nhận trách nhiệm đây?"

Nói về chính sự nghiêm túc, khẩu âm Hà Bắc của phó thống lĩnh đại nhân cũng phai nhạt đi rất nhiều, không xưng ngạch nữa mà xưng ta, Lộc Cái nào dám nói tiếp, tròng mắt xoay tròn, thầm nghĩ nếu thực sự có ngày đó, gánh tội hay chịu gậy chắc chắn là tiểu thái giám ta đây rồi, chuyện này, ...dù sao cũng phải nghĩ cách tìm đường phá cục mới đúng.

"Lộc Cát a... Ngươi nói ngoại trừ hoàng hậu nương nương, thì bệ hạ tín nhiệm người nào trong cung nhất?" Từ Tùng Sơn bỗng nhiên mở miệng.

Lộc Cát nghiêm nghị cả kinh, biết được phó thống lĩnh đại nhân đã nhìn thấu tâm tư của mình, vẻ mặt như đưa đám cúi người, suy nghĩ nửa ngày mới thử thăm dò nói: "Quốc sư đại nhân?"

"Ta mặc kệ ngươi làm chuyện thế nào, nhưng tóm lại phải làm cho thỏa đáng, thông qua quốc sư đại nhân để bệ hạ biết người viết bức chữ nọ là ai, nhưng còn phải dời hướng chuyện này từ chỗ thị vệ đấy."

Từ Tùng Sơn nhàn nhạt dặn dò một câu, liền nâng chân bước về cửa cung rời đi.

Lộc Cát tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay như thế, nào chịu nhìn đại nhân cứ đứng ngoài cuộc như vậy mà đi mất chứ, khuôn mặt lo lắng đuổi theo, thấp giọng dồn dập nói: "Thống lĩnh đại nhân, nói thì dễ rồi, nhưng dời đi thì dời thế nào đây?"

"Nếu ta có thể dời, còn sai ngươi đi nghĩ cái quái gì nữa!" Từ Tùng Sơn quay đầu trừng mắt nhìn hắn, không uy mà giận nói: "Bản thống lĩnh đại nhân mỗi ngày bận rộn công vụ, nào có thời gian đi làm những việc nhỏ nhặt này chứ."

"Lại không phải thần binh kỳ phù gì, chẳng qua chỉ là một bức thư thiếp, sao có thể ồn ào ra động tĩnh lớn như vậy? Vị Long Khánh hoàng tử kia cũng phiền toái quá, cư nhiên còn muốn bản thống lĩnh phái binh đến ngõ Hoa Đào trấn áp, chỉ là một nam nhân trẻ tuổi xinh đẹp rách rưới, đại cô nương, nàng dâu nhỏ trong thành Trường An này đều nổi điên hết rồi sao?"

Thống lĩnh đại nhân phẩy tay áo bỏ đi, mơ hồ nghe thấy tiếng oán giận lải nhải của hắn từ trong tơ liễu truyền tới: "Thói đời thực loạn mà!"

......

.....

Hoa đào trong ngõ Hoa Đào của thành Trường An còn chưa nở rộ, hoa đào ở nghĩa địa Tĩnh Xa ngoài ngoại ô cùng cũng vừa mới kết ra vô số nụ hoa nhỏ bé trắng nõn. Nghĩa địa Tĩnh Xa giữa rừng xanh núi thẳm, nhân vật có tư cách an táng tại đây trên cơ bản đều là quan viên hoặc phú thương danh sĩ linh tinh của Đại Đường. Nay đúng lúc mùa đạp thanh tảo mộ, trên nghĩa địa hương khói lượn lờ, gió thổi cũng không tiêu tan, trước lưới phòng cháy cạnh rừng còn chồng chất đầy tro tàn tiền giấy ấm nóng.

Một người trung niên cao gầy mặc áo choàng màu xám tro, đứng chỗ cao trong nghĩa địa, lẳng lặng nhìn động tĩnh bên dưới, chờ mọi người trước tòa mộ lớn bằng đá kia rời khỏi, mới chậm rãi đi xuống.

Nhìn năm sinh lý lịch quang huy trên bia mộ của Đại Đường ngự sử Trương Di Kỳ, người trung niên mặc áo bào xám tro trầm mặc một lát, sau đó ngồi xổm cạnh ngồi mộ, tay phải thong thả mơm trớn chút cỏ xanh vừa mới bị nhổ đứt kia, lòng bàn tay cách bề mặt đoạn đứt của cây cỏ cực gần, lại hoàn toàn chưa chạm vào nó.

Người trung niên cao gầy mặc áo bào xám tro họ Lâm tên Linh, cao thủ biên quân đông bắc của Đại Đường, đại niệm sư cảnh giới Động Huyền, phụng mệnh lệnh Trấn Quân đại tướng quân Hạ Hầu, mùa đông năm trước hắn đến đô thành Trường An, bắt đầu âm thầm điều tra cái chết của đám người Trương Di Kỳ, nửa năm thời gian qua, hắn thông qua người quen trong quân bộ, đã đọc hồ sơ ba án mạng xuân đó rất nhiều lần, đi phường thợ rèn đông thành cùng hiện trường ven hồ tiểu trúc nam thành khảo sát điều tra mấy lần rồi, về phần nghĩa địa Tĩnh Xa này thì cũng là lần thứ tư tới đấy.

Hồ sơ hai án mạng sau, không có điểm đáng ngờ nào cả, hồ sơ trước sau chưa bắt được hung thủ, chính nó đã là điểm đáng ngờ lớn nhất rồi, chỉ là vị cao thủ biên quân này cũng chưa phát hiện được chỗ liên hệ giữa hai phần hồ sơ đó, hơn nữa hắn phụng mệnh lệnh đại tướng quân Hạ Hầu âm thầm điều tra, trước khi tìm được chứng cứ vô cùng xác thực, thì không tiện trao đổi tin tức với bộ nha tương quan và triều đình, tất nhiên cũng không có cách nào được những bộ nha đó tỷ như Trường An phủ trợ giúp.

Về phần hồ sơ cái chết của ngự sử Trương Di Kỳ, hắn cũng đã đọc rất nhiều lần, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì cả, thấy thế nào cũng như là một tên ngự sử lớn tuổi sợ vợ như hổ, hoảng sợ chạy khỏi lầu xanh thì xảy ra sự cố giao thông ngoài ý muốn. Hắn cũng không biết, bởi vì ban đầu ngự sử phu nhân không chấp nhận, không buông tha Hồng Tụ Chiêu, phủ Trường An đã làm cực kỳ chặt chẽ phần hồ sơ này, đừng nói là hắn, cho dù triều đình phái nhân sĩ chuyên nghiệp tới xem, cũng không thể tìm được bất cứ vấn đề gì trong hồ sơ đâu.

Nếu đổi lại là một người bình thường, mấy tháng thời gian cũng chưa phát hiện ra điều gì kỳ quặc, có lẽ sẽ trực tiếp rời khỏi Trường An, trở lại quân doanh đông bắc biên quân, trình lên phán đoán của mình, nhưng Lâm Linh không chỉ là một vị cao thủ cảnh giới Động Huyền, hắn còn là một vị quân nhân Đại Đường đấy, trước khi chưa khẳng định hoàn toàn, hắn cũng có đủ nghị lực và kiên nhẫn kiên trì đi tiếp, huống hồ hắn đều rõ ràng hơn ai khác, đại tướng quân Hạ Hầu và quân sư Cốc Khê tuyệt đối sẽ không tiếp thu bất kỳ kết luận mơ hồ không rõ nào đâu.

Trước khi hành động, quân sư Cốc Khê đã dặn dò hắn, ba án mạng xuân trong thành Trường An này, mấu chốt nhất chính là cái chết của ngự sử Trương Di Kỳ, đại tướng quân không cần hắn tra chuyện những án mạng này có liên hệ nào hay không, hắn chỉ cần xác định cái chết của ngự sử Trương Di Kỳ có thật là ngoài ý muốn hay không, mà không có bất cứ điểm đáng ngờ nào khác.

"Ngoại ô thành Trường An, những ngôi mộ quyền quý...." Lâm Linh lẳng lặng nhìn ngôi mộ trước mắt, mày chậm rãi nhăn lại, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy, thở dài nói: "Đã không thể mời phủ Trường An đến khai quan tài khám nghiệm tử thi, lại không thể mạo hiểm tự mở ngôi mộ này ra rồi khiến triều đình tức giận truy hỏi, vậy làm thế nào mới có thể điều tra ra cái chết của vị quan ngự sử kia rốt cuộc có vấn đề hay không?"

Tuy mãi mà chưa có chút thu hoạch nào, tuy mắt thấy như lâm vào khốn cục, hắn vẫn không chọn rời đi như trước, mà khuôn mặt dần dần toát ra vẻ kiên nghị, lùi lại về sau mấy bước, nhấc vạt áo bào xanh lên, ngồi xuống mặt đất.

Việc kế tiếp hắn làm sẽ cực kỳ tổn hại đối với tu vi, hơn nữa giống như tìm kiếm một viên đá nhỏ bên trong đống cỏ, càng phiền toái chính là, bản thân hắn cũng không biết trong đống cỏ đó có viên đá nhỏ ấy hay không, nhưng hắn vẫn quyết định làm như thế, bởi vì chỉ có làm đến một bước này, hắn mới có thể thuyết phục bản thân rời khỏi Trường An.

Cứ như vậy, vị cường giả cảnh giới Động Huyền đến từ biên quân đông bắc Đại Đường này, ngồi giữa những ngôi mộ. Mặc kệ tơ liễu nhẹ nhàng rơi trên vạt áo của mình, không để ý tới nụ đào ngây ngô mới nhú ở đầu cành trào phúng nhìn mình, ngồi từ sớm tinh mơ đến sau giờ ngọ, cái bóng từ nghiêng vẹo đến lui mất, mà sắc mặt hắn thì càng ngày càng tái nhợt.

Không biết bao lâu sau, Lâm Linh chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn ngôi mộ ngự sử cách mình không xa đó, trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ khiếp sợ, trong đôi mắt nghi hoặc lại hiện ra một chút thoải mái, phảng phất bởi vì xác định được chuyện nào đó, xác định phỏng đoán nào đó mà cảm thấy như trút được gánh nặng rồi.

Nâng ống tay áo lên nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên đuôi lông mày sắp nhỏ xuống, hắn gian nan đứng dậy, mệt mỏi đỡ eo, hít sâu một ngụm không khí xen lẫn mùi vị của ngôi mộ, thong thả đi vào thành Trường An.

Ngày thứ hai, sự thanh tĩnh của ngôi mộ Trương Di Kỳ lại bị người ta quấy rầy lần nữa, người tới không phải vợ dữ trong nhà hôm qua khóc thành người nước, cũng không phải đám thị thiếp dáng người đẫy đà gào than nhưng không chảy một giọt lệ, mà là Lâm Linh và mấy gã nha dịch phủ Trường An.

Hôm nay Lâm Linh không mặc thường phục màu xanh kia nữa, mà mặc một thân quân trang Đường quân, có vẻ đặc biệt lưu loát cường hãn, chỉ thấy hắn quay đầu chắp tay thi lễ với mấy vị nha dịch phủ Trường An, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, nếu ti chức đã nguyện lấy cái đầu trên cổ làm đảm bảo, thì dám xin hỏi chúng ta khi nào mở quan tài ra đây?"

Nha dịch tách ra, phủ doãn Trường An Thượng Quan Dương Vũ nhíu mày đi tới.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)