← Ch.159 | Ch.161 → |
Rung động trong lòng Ninh Khuyết luôn duy trì tiếp tục, chỉ là ở mặt ngoài hắn giữ bình tĩnh vô cùng tốt. Đây là hắn lần đầu tiên tiến vào thư viện tầng lầu hai, đối với rất nhiều chuyện căn bản không có bất cứ khái niệm gì, ví dụ như thêu hoa cùng trận pháp có gì quan hệ? Nhưng chính bởi vì hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì, hắn biết mình cho du hỏi cũng sẽ hỏi uổng, vì thế trầm mặc.
Trần Bì Bì dẫn hắn đi qua cây cổ thụ cực cao lớn nọ, đi đến trước mảng rừng rậm phía tây, nghe tiếng đàn sáo trong rừng du dương, nói: "Thổi tiêu là cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương, đánh đàn là thập sự huynh Tây Môn Bất Hoặc, hai người bọn họ đến từ trên hải đảo cực Nam, tinh thông ấm luật, về phần tu hành là pháp môn gì, chỉ sợ ngay cả chính bọn họ cũng nói không rõ".
Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi: "Đây cũng là cách nói? Nào có người tu hành ngay cả pháp môn mình tu hành cũng không biết?".
Trần Bì Bì lắc đầu giải thích: "Sư phụ chưa bao giờ bố trí môn học cho bọn họ, chỉ bảo bọn họ từ tính tình mân mê những đồ chơi vô dụng này, ta vào thư viện bao nhiêu năm, thì nghe bọn họ thôi đánh bấy nhiều năm, nào từng thấy bọn họ làm cái khác".
Tiếng đàn sáo trong rừng xuân đột nhiên dừng, thanh ma sát xột xoạt nổi lên, hai nam tử từ trong rừng đi ra. Hai nam tử khuôn mặt anh tuấn vẻ mặt bình tĩnh, trên người mặc trang phục mùa xuân của học viện màu trắng, rõ ràng trải qua cải tạo, ống tay áo cùng vạt áo phi thường rộng rãi, bị gió xuân thổi một cái bay bay như tiên, nào như là đệ tử, càng giống ẩn sĩ tiên phong đạo cốt hơn.
Cứu sư huynh cầm ống tiêu nhìn Trần Bì Bì tức giận nói: "Cái gì gọi là bản thân ta cũng nói không rõ?"
Trần Bì Bì cười nói: "Vậy người nói một chút, các ngươi ở thư viện. nhiều năm như vậy đến tột cùng tu những đồ chơi gì?"
Cửu sư huynh cầm lấy ống tiêu thành thật không khách khí hung hăng gõ đầu Trần Bì Bì một cái.
Trần Bì Bì ôm đầu, căm tức hô lên: "Cứu sư huynh, nói như thế nào không được người ta liền đánh người? Người chú ý phong nghi đi nơi nào rồi?"
Nam tử ở bên ôm đàn cổ luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: "Đánh tốt".
Trần Bì Bì nhìn nam tử đó nói: "Thập sư huynh, người xưa nay không phải người như vậy".
Thập sư huynh Tây Môn Bất Hoặc mỉm cười, hai tay khép ở trước người khẽ ôm đàn cổ, đầu ngón tay khẽ run, bật một cái toái âm, nhìn Ninh Khuyết nói: "Tiểu sư đệ, ta cùng với Bắc Cung sư huynh tu chính là âm luật đại đạo, giống Bì Bì tục nhân chỉ biết dùng thiên địa nguyên khí đánh nhau như vậy căn bản không thể thể hội cái đẹp của âm luật, hy vọng ngươi không phải tục nhận như vậy".
Cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương đem ống tiêu đặt bên hông, nhìn Ninh Khuyết cực cảm thấy hứng thú nói: "Tiểu sư đệ, ngày đó xem ngươi lên núi rất có ý tiêu sái, Nhan Sắt đại sư còn nói người có tiềm chất thân phù sư, hơn nữa nghe nói ngươi là thư gia nổi tiếng gần đây trong thành Trường An, một khi đã như vậy, nghĩ hắn người đối với nghệ thuật rất có trình độ, ngày sau người ta phải hảo hảo luận bàn một chút mới phải".
Ninh Khuyết vội kính cẩn hành lễ, trong lòng lại cay đắng nghĩ, mình nào biết âm luật mấy thứ này, về phần tục hay không tục... Có thể cảm giác thiên địa nguyên khí vậy đương nhiên nên dùng để tăng lên cảnh giới, sau đó học tập bản lãnh đánh nhau, hai vị sư huynh này vậy mà đem toàn bộ tu vi cùng sinh mệnh đều đầu nhập đến trong âm luật, nhã cố nhã hĩ, chỉ là quá mức phí phạm của trời.
"Bẩm báo hai vị sư huynh, ta đối với âm luật chi đạo hoàn toàn không biết gì cả". Hắn vội đáp.
Cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương cực không cho là đúng, vung tay áo nói: "Âm luật thi họa đều chính là sự vật tuyệt đẹp trong thiên địa, hai chữ nghệ thuật chú ý đó là loại suy, người trước kia chưa có cơ hội, nay gặp ta cùng với thập sư huynh của ngươi, nào còn có thể không biết gì cả?"
Ninh Khuyết thấy đối phương nhiệt tình, nào không biết xấu hổ từ chối, vì thế liền đáp ứng, ngày sau lúc ở thư viện học tập rảnh rỗi, nhất định đến hướng hai vị sư huynh cung kính thỉnh giáo âm luật chi đạo, mặc dù không thể có điều tăng lên, để nghe cũng được.
Hai vị sư huynh nghe lời này mặt lộ vẻ vui sướng, đồng thanh khen: "Quả nhiên không phải tục nhận như Bì Bì".
Trên đường hướng phòng ốc bãi dốc dưới đại thụ đi đến, Trần Bì Bì nhìn Ninh Khuyết một cái, nghiêm túc hỏi: "Người thực thích nghe tiếng đàn sáo?
Ninh Khuyết liếc hắn một cái, nói: "Hoàn toàn không có hứng thú... Ngươi không cần nhìn ta như vậy, đây là ta ngày đầu tiên vào thư viện tầng lầu hai, hai vị sư huynh nhiệt tình như thế, ta nào có thể giáp mặt từ chối?"
Trần Bì Bì vô cùng đau đớn nói: "Ngươi tên ngu xuẩn này, loại chuyện này đương nhiên nên kiên quyết từ chối".
Ninh Khuyết không hiểu ý gì, hỏi: "Ngày sau nếu các sư huynh muốn thổi tiêu cho ta nghe, ta né tránh cũng được, lại có vấn đề gì?"
"Những năm gần đây, không có một vị sư huynh sự tỷ nguyện ý im lặng nghe bọn họ diễn tấu, bọn họ chỉ có thể mỗi ngày mặt đối mặt thổi sáo đánh đàn, một người nói dào dạt thay, một người nói lồng lộng mà tri âm của nhau tâng bốc lẫn nhau, sớm nhàm chán đến cực điểm, thiếu đó là một người nghe, ngươi nếu đã đáp ứng bọn họ, vậy sau này ở hậu sơn liền chờ mỗi ngày bị kéo đi làm người nghe đi".
Ninh Khuyết nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ âm luật chỉ đạo của hai vị sự. huynh tiêu chuẩn cực kém?"
"Hai vị sư huynh nêu trên thế gian tuyệt đối là đại gia âm luật hạng nhất".
Trần Bì Bì nghiêm túc nói, chợt đuôi lông mày khổ sở rũ xuống, tiếp tục nói: "Nhưng đại gia âm luật giỏi nữa, nếu lăn qua lộn lại liên tục đánh một bài hơn một ngàn lần cho người nghe, ngươi sẽ biết thống khổ trong đó".
Nếu bảo mình liên tục ăn một ngàn bát canh mì chua chay có thể ngấy hay không? Nếu bảo Tang Tang liên tục ăn một ngàn đĩa rau dưa sẽ ngấy hay không? Nếu mình mang theo Tang Tang đi Tùng Hạc Lâu liên tục ăn bàn tiệc một ngàn ngày sẽ ngấy hay không? Đương nhiên sẽ ngấy, như vậy liên tục nghe một ngàn lần bài tương tự khẳng định cũng sẽ ngấy, hơn nữa sẽ phi thường thống khổ.
Thanh âm Ninh Khuyết phát run hỏi: "Trên đời người yêu âm luật vô số, nghĩ hắn hai vị sư huynh chung quy không đến mức thế nào cũng muốn để một mình ta nghe".
"Trên đời người yêu âm luật rất đông, nhưng ở hai vị sư huynh xem ra, người có tư cách nghe bọn họ diễn tấu nhạc khúc lại cực ít, có thể đi vào hậu sơn thư viện trở thành bạn học của bọn họ, đều trải qua phu tử khảo nghiệm, đương nhiên là có tư cách, người khác lại miễn".
Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, dứt khoát kiên quyết nói: "Ta trốn".
"Ta từng trốn". Trần Bì Bì đồng tình nhìn hắn, thở dài nói: "Hậu sơn thư viện không nhỏ, nhưng muốn tìm người vẫn là có thể tìm".
Ninh Khuyết đang chuẩn bị nói cái gì, bỗng nhiên phát hiện cây hoa bên đường đá lay động một trận, một người thấy không rõ diện mạo bỗng nhiên lao ra, dọa hắn nhảy dựng, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện là một vị sư huynh trẻ tuổi ngày ấy ở trên đỉnh núi từng thấy, chỉ là hôm nay vị sư huynh này giữa tóc trên áo toàn bộ đeo đóa hoa đủ loại kiểu dáng, nhìn cực kì buồn cười lại có chút kinh sợ.
Trần Bì Bì đem hắn kéo đến bên cạnh, cực nghiêm túc giới thiệu: "Đây là thập nhất sư huynh Vương Trì".
Ninh Khuyết vội vàng sửa sang lại quần áo, vái dài hành lễ nói: "Ninh Khuyết ra mắt thập nhất sư huynh".
Thập nhất sư huynh trừng mắt nhìn hắn, chưa đáp lễ, mà là nhặt lên một đóa hoa đầu vai, kinh ngạc hỏi: "Ta tới hỏi người, nếu lòng không có vật bên ngoài, lòng không có chuyện bên ngoài, nhưng phu tử trước khi tiến vào hậu sơn, hoa này ở trong núi tự nở tự rụng ngàn vạn năm, cùng lòng của người và ta lại có quan hệ gì? Nếu không ai vào hậu sơn, nếu không ai ngắm hoa này, hoa này sẽ không tồn tại?
Ninh Khuyết nghẹn lời không nói gì, trầm mặc thời gian rất lâu quay đầu vô tội nhìn Trần Bì Bì một cái.
Ánh mắt Trần Bì Bì so với hắn còn vô tội hơn, ý tứ là nói ngươi nếu đáp không rõ, thì không dễ rời khỏi.
Ánh mắt thấp nhất sự huynh Vương Trì dịu dàng nhìn hắn, chờ đợi thật lâu chưa đợi được đáp án, trên mặt lại cũng không có bất cứ nét không vui nào, tự ôn hòa giải thích: "Theo ta thấy, ở trước khi người ta nhìn thấy hoa này, hoa và lòng của người ta đều tự yên tĩnh, lúc người ta đến ngắm hoa này, hoa ở trong lòng hiện ra nở rộ, hoa này tồn tại hay không, chỉ ở thời khắc hiện ra".
Ninh Khuyết hơi há mồm, vẫn nghẹn lời không nói gì, vẻ mặt phi thường vô tội.
Trần Bì Bì bị vẻ mặt vô tội của thằng nhãi này làm cho có chút áy náy, sau khi ho hai tiếng nói: "Thập nhất sự huynh, tiểu sư đệ ngày đầu tiên vào hậu sơn, ta còn phải dân hắn đi bái kiến sự huynh khác, hoa tâm chi biện có thể để ngày sau bàn sau hay không?"
Vương Trì ôn hòa nhìn Ninh Khuyết, nói: "Tiểu sư đệ, ngày sau nếu có lúc rỗi rãi, có thể đến giúp ngụ huynh tranh luận được không?"
Ninh Khuyết nghe ý tứ trong lời, nhẹ nhàng thở ra, vội liên tục đáp ứng, sau đó theo Trần Bì Bì giống như trốn rời khỏi cây hoa, hướng những phòng ốc dưới cây cổ thụ kia ở bãi dốc chạy tới, hoàn toàn không chú ý tới trên mặt Trần Bì Bì lại lộ ra vẻ đồng tình.
Trong phòng có lò lửa, ngoài phòng có guồng nước, trong ngoài phòng đều tràn ngập hơi màu trắng. Máng xối sắt đỏ phát ra tiếng tanh tách, chùy hạ xuống sắt đỏ phát ra tiếng phành phành bốp bốp, Ninh Khuyết và Trần Bì Bì hai người thành thành thật thật đứng ở ngoài cửa, nhìn tráng hán cả người trần trụi kia, giống như đối đãi người tình âu yếm chu đáo lại thô bạo đem chơi lò lửa cùng khối sắt.
Qua thời gian rất lâu, tiếng ồn ào trong phòng rốt cuộc ngừng, tráng hán cởi tạp dề da, cầm lấy khăn mặt tùy ý lau lau mồ hôi trên mặt, đi tới cửa, hàm hậu cười nói: "Ta là lục sư huynh của ngươi".
Trần Bì Bì cười nói với Ninh Khuyết: "Lục sư huynh tạo ra khỏi giáp binh khí có một không hai, khôi giáp Hứa Thế tướng quân bây giờ mặc trên người, là do lục sư huynh tự tay tạo ra. Ngày sau ngươi nếu có nhu cầu phương diện này, có thể trực tiếp hướng sư huynh đòi. Sư huynh làm người thân thiết hiền lành nhất, người đừng thấy hắn không thích nói chuyện thế nào, nhưng chuyện đáp ứng ngươi nhất định có thể làm được".
Lúc trước đoạn thời gian kia, Ninh Khuyết nhìn chằm chằm vào lục sư huynh vung đập sắt, trong mơ hồ từ động tác đối phương cực giàu cảm giác tiết tấu cùng cảm giác lực lượng cảm nhận được một số thứ rất có ý tứ, lúc này nghe Trần Bì Bì giới thiệu, nghĩ ba thanh đao hay là những mũi tên giấu ở trong ngõ Lâm bốn mươi bảy kia, ánh mắt nhất thời sáng ngời, tán thưởng: "Lục sư huynh là đại gia phù đạo?"
"Nếu muốn chia pháp môn, ta hẳn chỉ tính là tu võ, chẳng qua đời này cũng không có thời gian đi học đánh nhau như thế nào, chỉ để ý rèn sắt".
Lục sư huynh hàm hậu trả lời: "Tiểu sư đệ, ta biết người muốn hỏi cái gì. Trên khối giáp binh khí ta tạo ra quả thật có phù văn, chẳng qua không có liên quan gì tới ta, là bút tích của tứ sư huynh".
"Tự sư huynh?" Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi.
Lục sư huynh nhìn phía góc âm u trong phòng, cười nói: "Chính là hắn".
Ninh Khuyết lúc này mới chú ý tới, ở góc âm u có một cái sa bàn rất nhỏ, cạnh sa bàn ngồi vị nam tử mặc trang phục mùa xuân của học viện màu xanh. Nhiệt độ trong phòng cực cao, nhưng trên người nam tử đó lại không có một giọt mồ hôi, ngay cả cảm giác nóng cũng không có một tia, chỉ chuyên chú bình tĩnh nhìn sa bàn nho nhỏ trước mặt. Người hắn giống như một bộ phận trong phòng, cực dể chạy thoát ánh mắt bắt giữ, nếu nhắm mắt lại, lại căn bản không cảm giác hắn là ngồi ở chỗ đó.
"Tự sư huynh gần đây đang tu hành Hồn Quang Phù".
Trần Bì Bì hướng hắn giải thích: "Hắn muốn đem phù văn cùng sắt thép cấu thành binh khí phù hợp càng chặt hơn, cho đến cuối cùng hòa hợp một thể".
Tứ sư huynh ngồi ở góc âm u ngẩng đầu lên, không để ý tới hai người bọn Ninh Khuyết Trần Bì Bì, trực tiếp nói với tráng hán trần trụi: "Tam tinh văn dùng để thêm lớn chống cự lực đánh vào chính diện tự nhiên không có vấn đề, nhưng lực xé rách bên cạnh làm sao bây giờ? Nếu võ giả bày thiên địa nguyên khí ở ngoài mặt da, còn muốn kích phát phù văn trên khôi giáp, độ khó có chút lớn".
Lục sư huynh hướng bên đó đi qua, hai người Ninh Khuyết Trần Bì Bì đi theo phía sau hắn.
Trên sa bàn về ba đường nhìn qua cực đơn giản, những đường nét đó không phải hoàn toàn phăng thẳng, cho đường nét giao nhau bị móc ra vài cái hình cung nửa vòng tròn cực bóng loáng, nhìn qua chính là một sợi dây xấu vài giọt nước chạm vào một chỗ sắp sửa dung hợp lại còn chưa hoàn toàn dung hợp.
Nghe tiếng hai vị sư huynh nghị luận, Ninh Khuyết biết bọn họ là muốn cải tạo thêm đối với phù văn trên khôi giáp, do đó tăng lên năng lực phòng ngự, đây là hắn lần đầu tiên tận mắt thấy phù đạo vận dụng ở trong hiện thực, không khỏi cảm thấy tò mò.
"Ta không hiểu phù đạo, cũng không biết những hoa văn này có ích lợi gì, nhưng ta luôn cảm thấy những nửa vòng tròn này quá trơn bóng, hoặc là nói... Quá hoàn mỹ". Lục sư huynh gãi gãi đầu, nói thực: "Ta chỉ cảm thấy thứ quá hoàn mỹ khẳng định không khỏi đánh".
Tứ sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu nói: "Người đời này luôn luôn rèn sắt, đối với lực lượng thứ này so với ta quen thuộc hơn nhiều, tuy không biết giá trị, nhưng ta tin tưởng trực giác của ngươi, vài cái nửa vòng tròn này quả thật quá hoàn mỹ.
Ninh Khuyết hơi cảm thấy khẩn trương, nhìn chằm chằm sa bàn do vải trắng trải thành, muốn nhìn xem vị tổ sư huynh này chuẩn bị tiến hành thay đổi như thế nào.
*****
Không ai lấy gỗ về, chỉ thấy hạt cát nhỏ trắng trên sa bàn cực thần kỳ nhanh chóng bắt đầu lăn lộn, đường nét bên trên giống như bị một cái tay vô hình dân dắt, ở trong sa bàn biến hóa hình dạng, trong chốc lát liền không biết đã tiến hành bao nhiêu loại tổ hợp.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm đường nét trên sa bàn, ánh mắt theo những đường nét đó biến hóa mà nhanh chóng chớp động, tư duy dần dần không theo kịp những tổ hợp biến hóa phức tạp đến cực điểm đó, chỉ cảm thấy trong đầu hơi cảm thấy kích thích đau, trong ngực bụng một trận phiền muộn.
Đi ra khỏi phòng tới cạnh guồng nước, bưng vốc nước trong lạnh lẽo rửa mặt, tinh thần Ninh Khuyết mới tính là tốt hơn chút. Hắn lòng còn sợ hãi nhìn Trần Bì Bì nói: "Thật không nghĩ tới, chỉ chút đoạn ngắn phù văn đã khó hiểu như vậy".
Chính là bởi vì là đoạn ngắn mới dễ dẫn phát tinh thần dao động, huống chi ngươi không biết tự lượng sức mình muốn thấy rõ nhiều biến hóa như vậy".
Trần Bì Bì dùng ống trúc đựng nước uống hết vào bụng, lau lau mồm, cười nhạo nói: "Huống chi phòng của lục sư huynh lò lửa hàng năm không tắt, dùng để luyện chế các loại tài liệu thép tốt, hắn không biết đánh nhau, nhưng tu vi võ đạo cực tinh thâm, cho nên luôn đứng ở bên trong mới có thể không có việc gì, gia hỏa như ngươi, lại nào có thể không bị sóng nhiệt hun cho choáng váng?"
Ninh Khuyết bị hắn cười nhạo, nhưng cũng không cho là láo, nghĩ hôm nay ở hậu sơn thư viện gặp những sự huynh sự tỷ này, những hình ảnh nhìn như có chút điên lại rõ ràng cực kỳ thần kỳ, tâm tình phi thường hưng phấn.
"Ngũ sư huynh bát sư huynh chơi cờ rồi, hai người bọn họ trước khi vào núi, một người là danh thủ quốc gia Nam Tấn, một vị là kì sự cung đình Nguyệt Luân quốc, ước chiến mười mấy lần cũng chưa phân ra thắng bại, sau khi vào núi thành sư huynh đệ, nhưng cũng chưa quên phen ân oán tình thù năm đó, chỉ cần không có việc gì liền ôm bàn cờ hướng trên núi chỗ rừng rậm kia ngồi một lần sẽ là mấy ngày.
Trần Bì Bì nghĩ hai vị sư huynh đó, tức giận nói: "Người chơi cờ chơi đến ngay cả ăn cơm cũng thường xuyên quên, sao có thể nhớ hôm nay là ngày người nhập môn? Những năm gần đây nếu không phải ta mỗi lần đều vất vả tìm bọn họ khắp núi đưa cơm, ta thực hoài nghi bọn họ có thể hay không hộc máu bàn cờ, sau đó đói mà chết, thành hai nhã quỷ dưới cây".
Ninh Khuyết nghe phen kể lại này, không khỏi không biết nói gì, thầm nghĩ hậu sơn thư viện này quả nhiên tất cả đều là kỳ nhân quái nhân, cũng không biết phu tử thu những người này làm đệ tử, đến tột cùng là vì cái gì.
"Tam sư tỷ người biết".
Trần Bì Bì tiếp tục nói: "Nàng lúc này hẳn là còn ở trong lầu cũ tô chữ nhỏ, ngươi nếu muốn gặp nàng tùy tiện có thể gặp. Ngươi không nên hỏi ta nàng vì sao mỗi ngày ở cạnh cửa sổ đông tô chữ nhỏ, ta chỉ biết đây là việc học sư phụ giao cho nàng".
Nhớ lại nhận số đếm đó ở đỉnh núi nhìn thấy, Ninh Khuyết yên lặng tính toán chút, nói với Trần Bì Bì: "Đại sư huynh theo phu tử đi du lịch, vậy hắn là còn hai vị sư huynh chưa gặp được".
"Ngươi còn chưa gặp nhị sư huynh, về phần vị còn lại kia cũng không phải là sư huynh, vị lão tiên sinh đó bối phận có chút kỳ quái, hơn nữa mỗi ngày chỉ biết ôm sách vở xem, không nói chuyện với ai, các sư huynh sư tỷ cũng không thích quan tâm hắn như thế nào".
Trần Bì Bì dẫn hắn hướng thác nước phía sau bãi dốc kia bước vào, cảnh cáo: "Ta đây chỉ mang người đi gặp nhị sư huynh, người nên chú ý chút lệ nghị cử chỉ. Sư huynh sư tỷ lúc trước gặp tuy nói cử chỉ đều có chút kỳ quái, nhưng mọi người là những người cực thiện lương, nhị sự huynh nghiêm túc ngay ngắn, giữ mình chủ yếu cầu người khác sửa chữa, ngươi nếu có chút chỗ nào đi sai bước, để ý ăn đòn chết".
Ninh Khuyết nghe được trong lòng rùng mình, khẩn trương hỏi: "Vậy ta nên dùng tư thái thế nào đến đối mặt nhị sư huynh?"
Trần Bì Bì quay đầu nhìn hắn một cái, đùa cợt nói: "Ngươi người này xưa nay cực biết bày tư thái, tựa như tư thái vừa rồi đối mặt các sự huynh sư tỷ thì được. Thật không nghĩ tới, Ninh Khuyết người mày rậm mắt to vậy mà biết khoe mã như vậy".
Ninh Khuyết trào phúng ngược nói: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, kẻ không biết thời vụ đó là ngu ngốc".
Trần Bì Bì nhìn hắn thở dài một tiếng, nói: "Trừ nghiêm túc ngay ngắn, đặc điểm lớn nhất của nhị sư huynh đó là kiêu ngạo, hơn nữa không thể nhìn nhất là người khác ở trước mặt hắn biểu hiện so với hắn còn kiêu ngạo hơn, cho nên... Xin ngươi nén bị thương".
"Lấy tư thái kiêu ngạo rắm thối bình thường của ngươi, nghĩ hẳn trong mấy năm nay không thiếu bị nhị sư huynh giáo huấn". Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt mập mạp của hắn, cười nhạo nói: "Về phần ta không cần ngươi lo lắng, ở trước mặt nhị sư huynh, ta nhất định sẽ là người khiêm tốn nhất kia của thế giới".
"Chậm". Trần Bì Bì tựa cười mà không cười nhìn hắn, nói: "Năm trước người ra đề môn Số kia cho ta, cuối cùng làm hại nhị sư huynh bế quan nửa tháng, chẳng lẽ người cho rằng kiêu ngạo như hắn, sẽ quên chuyện này?"
Sự thật chứng minh, Trần Bì Bì đe dọa đều là hổ giấy -- đi đến tiểu viện cách thác nước dòng bạc chảy này không xa, sau khi rốt cuộc nhìn thấy nhị sư huynh trong truyền thuyết, Ninh Khuyết phát hiện nhị sư huynh một thần tuyệt đối không phải hạng người trợn mắt nhìn trời dưới mắt không còn ai, thậm chí cảm giác đối phương nói chuyện giọng điệu phi thường ôn hòa thân thiết, nào có chút hương vị kiêu ngạo tự phụ?
Đứng ở trên thềm đá, nhị sư huynh bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, lạnh nhạt hỏi: "Ninh Khuyết, tiểu sư đệ hắn... Xin lỗi, bây giờ không nên gọi tiểu sư đệ... Thập nhị hắn mang ngươi ở hậu sơn đi dạo một lần, ngươi có cảm nhận gì?"
"Các vị sư huynh sư tỷ dốc lòng tu hành, quả thật ta..". Ninh Khuyết kính cẩn đáp.
Nhưng còn chưa chờ hắn nói hết lời, nhị sư huynh liền cực kỳ cường thể nâng tay ngăn cản, lạnh giọng nói: "Đám gia hỏa đó mỗi ngày chỉ biết chơi chim câu cá đánh đàn đánh cờ, nào là đang dốc lòng tu hành?
Lão Tứ rõ ràng ở trên phù đạo cực có tiềm chất, lại không biết trong đầu mất sợi gân nào, vậy mà bị lão lục lừa đi làm tiểu nhị tiệm thợ rèn! Sư phụ nhân ái không muốn để ý tới, nếu không phải như thế, ta đã sớm đem bọn hắn sửa trị mấy phen, người giống như bực này ngươi nếu còn muốn nói là hình mẫu của ngươi, thật là có chút không khôn ngoan".
Ninh Khuyết hoàn toàn không biết nên trả lời đoạn lời này như thế nào.
Nhị sư huynh bỗng nhiên thanh âm trầm xuống hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?
Ở vừa rồi lúc nhìn thấy thác nước kia, Ninh Khuyết liền định ra nhạc dạo cho buổi nói chuyện này, làm rất nhiều chuẩn bị tâm lý, quyết ý ở trước mặt nhị sư huynh nhất định giá bộ thẹn thùng am thuần, khi nói chuyện tuyệt đối không thể ngẩng đầu lên vô lễ nhìn thẳng đôi mắt đối phương, nhưng trên đầu nhị sư huynh cái mũ xưa cao ngất đó cực kỳ giống chày gỗ giặt quần áo, thật sự là... Quá hấp dẫn ánh mắt.
Đối với cái mũ xưa trên đầu nhị sư huynh, bất luận kẻ nào chỉ cần nhìn một cái liền rất khó có thể đem ánh mắt dời ra. Ninh Khuyết luôn cảm thấy mình như là đang nói chuyện với một cây chày gô, loại cảm giác cổ quái này, mặc dù là hắn cũng rất khó làm cho biểu cảm trên mặt luôn bảo trì bình tĩnh.
Cùng cái mũ cổ cao cao như chày gỗ này so sánh, diện mạo nhị sự huynh tỏ ra bình thường hơn rất nhiều, nhưng tương tự cũng rất có đặc sắc của mình.
Nhị sư huynh mày thắng mũi cao môi mỏng, chưa nói tới anh tuấn, lại là không chỉ ra được nửa điểm tật xấu, tóc đen được chải chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ buông ở sau người, không hướng bên trái lệch một phần, cũng không hướng bên phải lệch một phần. Về phần hai hàng lông mày của hắn đối xứng giống nhau như đúc, thậm chí cho người ta một loại cảm giác, số sợi lông mày hai bên đều hoàn toàn giống nhau, con người bình tĩnh có thần cũng là như thế, không chỉ ra được bất cứ lỗi nào, cả người cho người ta một loại cảm giác bất đắc dĩ không thể ca ngợi nhưng cũng không thể chỉ ra lỗi.
Loại cảm giác bất đắc dĩ này đại khái toàn bộ người nhìn thấy nhị sự huynh đều sẽ có, Ninh Khuyết chính là bởi vì loại cảm giác này, tâm thần có chút phiếu di rất khẽ, liền bỗng nhiên nghe được câu hỏi này, không khỏi sợ hãi, mặt lộ vẻ mỉm cười nói: "Sư huynh, sự đệ đang nhìn cái mũ của ngươi".
Nhị sư huynh lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Vì sao phải nhìn?"
Biểu cảm trên mặt Ninh Khuyết cực kỳ tự nhiên, trả lời cực kỳ đương nhiên: "Bởi vì rất dễ coi".
Nhị sư huynh hơi ngẩn ra. Trần Bì Bì vẫn đang sắm vai am thuần hoàn mỹ lại là vẻ mặt cứng đờ, trong lòng yên lặng mắng vô số tiếng thô tục, thầm nghĩ quen thằng nhãi này một năm, thì ra còn chưa hoàn toàn thấy rõ gia hỏa này lại vô sỉ ti tiện đến cảnh giới bực này.
Tâng bốc tự nhiên nữa, có đôi khi cũng sẽ làm người tiếp nhận tâng bốc cảm thấy có chút xấu hổ, xấu hổ thì dễ bực, Huống chi hôm nay đối mặt đối tượng là nhị sư huynh thư viện, ở thời khắc quan trọng bậc này, Ninh Khuyết tuyệt đối sẽ không để cho đối phương có bất cứ cơ hội phản ứng lại do đó tỉnh ngộ nào. Hắn từ trong đầu tùy ý chọn chuyện, nghi hoặc hỏi: "Nhị sư huynh, ta năm trước theo công chúa Lý Ngư trên đường từ thảo nguyên về kinh, từng ở Dân sơn Bắc Sơn đạo khẩu gặp một vị đại kiếm sự cảnh giới Động Huyền, có người nói hắn là khí đồ của thư viện tầng lầu hai."
"Muốn vào hậu sơn thư viện nào có dễ như vậy, đã vào được, lại nào có thể dễ dàng đi ra ngoài?"
Nhị sư huynh nói: "Phú ở thâm sơn có họ hàng xa, trên đời nhiều hạng người ngu si, luôn muốn cùng thư viện treo lên một ít quan hệ để tự trọng thân phận, hàng năm không biết trào ra bao nhiêu khí đồ tầng lầu hai, chẳng lẽ xuất hiện mỗi một lần, thư viện ta liền cần chiều cao thế gian không có người này?"
"Chỉ lo những người tự cao thân phận đó sẽ làm hỏng thanh danh thư viện". Ninh Khuyết nói những lời này là ý chân thật.
Nhị sư huynh trào phúng nói: "Người biết tự nhiên biết, về phần những người không có tư cách biết kia, vô luận bọn họ nghĩ thế nào, lại có tư cách gì có thể ảnh hưởng đến thanh danh thư viện ta, chuyện bực này về sau ngươi chớ để ý tới là được".
Nghe những lời này, trong lòng Ninh Khuyết cảm khái thầm nghĩ, rốt cuộc cảm nhận được nhị sư huynh kiêu ngạo, quả nhiên là rất kiêu ngạo.
Lòng có đăm chiêu, mắt có điều hiện, nhị sư huynh chú ý tới ý tứ hàm xúc trong ánh mắt hắn, cho rằng vị tiểu sư đệ mới nhập môn này, bị hôm nay chứng kiến nghe thấy rung động có chút thần trí ngơ ngẩn, lạnh nhạt trấn an: "Hậu sơn thư viện, hoặc là nói tầng lầu hai, thật ra cũng không mê hoặc như thế gian lan truyền. Nơi này chính là chỗ viện trưởng dạy học sinh, chỉ đơn giản như vậy".
"Có phải cảm thấy rất bất đắc dĩ hay không?"
"Phải".
"Có phải cảm thấy nhị sư huynh người này thật sự là rất không có ý tứ, làm chuyện gì cũng có nề nếp hay không?"
"Phải".
"Có phải hay không cảm thấy cái mũ kia của hắn rất giống một cây chày gỗ?"
"Nhìn lâu có đôi khi sẽ bỗng nhiên cảm thấy cái mũ đó lại giống món đồ chơi giấy gấp".
"Mặc kệ giống cái gì, có phải rất có xúc động đem nó đánh gãy hoặc là đè ép hay không?"
Rời khỏi tiểu viện, cho đến sau khi không nghe được tiếng thác nước từ vách núi rơi xuống đầm nước nữa, xác nhận nhị sư huynh hắn là sẽ không nghe lén mình đối thoại, hai gia hỏa nhỏ nhất hậu sơn thư viện mới bắt đầu nói chuyện.
Trần Bì Bì day day gò má bởi vì lúc trước bảo trì vẻ mặt nghiêm túc mà có chút run lên, nhìn Ninh Khuyết hỏi: "Nói".
Ninh Khuyết trầm mặc một lát thành thật trả lời: "Quả thật có chút loại cảm giác này".
Trần Bì Bì vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn nói: "Không chỉ người có, mọi người chúng ta đều có, lục sư huynh thậm chí đã từng thử vài lần".
Ninh Khuyết hơi há mồm, nhìn thiếu niên mặt béo, chần chờ nói: "... Ta không biết nên tiếp tục như thế nào".
Trần Bì Bì lắc đầu nói: "Ta sẽ không ngu xuẩn đến dụ dỗ người đi đập mũ của nhị sư huynh, trên thực tế hôm nay xem người biểu hiện, ta tin tưởng vững chắc về sau vô cùng có khả năng là người nghĩ chút chiều thuật nham hiểm gạt ta đi làm chuyện đại khoái nhân tâm này".
Ninh Khuyết cười cười, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta cảm thấy nhị sư huynh kiêu ngạo chút rất tốt, ít nhất như vậy mới giống một người".
"Ta sẽ không đem những lời này của người coi là chứng cớ áp chế ngươi".
Trần Bì Bì vẻ mặt cùng nói chuyện rõ ràng là hai ý tứ. Hắn đồng tình vỗ vỗ bả vai Ninh Khuyết, nói: "Trên thực tế về điểm này chúng ta đều rất đồng cảm, nhất là sau năm kia nhị sư huynh nuôi một con ngỗng".
Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi: "Ngông?"
Trần Bì Bì cười nói: "Chúng ta luôn cho rằng, nhị sư huynh sở dĩ sẽ nuôi con ngỗng đó, là vì con ngỗng đó phi thường kiêu ngạo, hắn cảm thấy rốt cuộc tìm được đồng loại của mình. Một khi đã như vậy, đương nhiên nuôi thật kĩ".
Ninh Khuyết sau khi giật mình, liên tục lắc đầu cười nói: "Quá khắc bạc, quá ác độc chút".
Trần Bì Bì cười nói: "Ngươi đừng không tin, đợi lát nữa nhìn thấy con ngỗng đó người sẽ biết vì sao chúng ta sẽ nói như vậy".
Khi nói chuyện đi tới một chỗ dốc thoải, trong bãi cỏ xanh hoa dại nở rộ. Hai người ở trong hoa chọn chỗ sạch sẽ ngồi xuống, phía dưới sườn dốc là một suối nước bằng phẳng chảy xuôi, xem thế hắn là đến từ thác nước trên chính vách đá kia, chỗ nhìn tới sau khi đại khái chảy ra khỏi bãi dốc, lại sẽ hình thành một thác nước mới, lại không biết sẽ hướng về nơi nào.
Gió xuân cùng nắng ấm xen lẫn với nhau, nhẹ nhàng thổi khuôn mặt hai người trẻ tuổi, bọn họ nằm ở trên bãi cỏ giữa hoa dại, hai tay gối lên sau đầu, trợn mắt nhìn phong cảnh xinh đẹp, tỏ ra cực kỳ thích ý.
Ninh Khuyết nhìn suối nước dưới dốc kia, nói: "Ở trong thư viện... Ta là nói ở trong thư viện bên dưới, ta ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn núi, nhưng chưa từng nhìn thấy thác nước, ta cũng chưa từng nghĩ tới, ở sâu trong ngọn núi trong sương mù lại đẹp như thế".
Trần Bì Bì nheo mắt, nhìn những điểm đen kia trên trời cao, mỉm cười nói: "Ngọn núi này rất lớn, ta cũng có rất nhiều nơi chưa từng đi. Nghe tứ sư huynh nói, mặt ngọn núi lớn đối diện thành Trường An kia là một mảng tuyệt bích (vách đá dựng đứng), thác nước người quan tâm có thể chính là từ nơi đó hạ xuống, ta từng vụng trộm xem một lần, phía dưới mảng tuyệt bích đó toàn bộ là mây mù, căn bản không biết phía dưới là cái gì".
"Về sau có cơ hội người dẫn ta đi xem".
"Được".
Thị lực Ninh Khuyết vô cùng tốt, nhìn phía dưới suối nước những con cá bơi tranh ăn kia, nghĩ hôm nay ở hậu sơn nhìn thấy những sự huynh sư tỷ kia, tò mò hỏi: "Các sư huynh sự tỷ... Hiện tại đều là cảnh giới gì?"
"Nhị sư huynh sớm biết thiên mệnh, chỉ là không biết hắn bây giờ là Tri Mệnh thượng cảnh hay là trung cảnh, đến tột cùng nhìn thấy cánh cửa kia hay chưa. Sau đó từ tam sự tỷ mãi cho đến thấp nhất sư huynh, đều là cảnh giới Động Huyền, thượng trung hạ cảnh khác nhau"
Câu trả lời này thực sự có chút ra ngoài Ninh Khuyết dự kiến. Hắn giật mình nhìn Trần Bì Bì, nói: "Ngươi cũng là Tri Mệnh cảnh giới, sao các sư huynh sự tỷ còn ở Động Huyền?"
Trần Bì Bì nhìn hắn một cái, trào phúng nói: "Học đạo có trước sau, nhập đạo hỏi lúc nào? Ta tuy nhập môn muộn nhất, nhưng trước nhập Tri Mệnh cũng không phải chuyện gì rất giỏi? Cái gọi là chia cảnh giới chẳng qua là chút thủ đoạn đánh nhau, trong hậu sơn không ai thật sự để ý việc này, nếu thực đánh nhau, từ tam sư tỷ bắt đầu, mãi cho đến thấp nhất sư huynh, cộng lại cũng đánh không lại ta".
"Ngươi đừng quên, ta chính là thiên tài tu hành tuyệt thế"."Các sư huynh sư tỷ là vào thư viện như thế nào?"
"Đương nhiên là phu tử chiêu mộ vào".
Trần Bì Bì hoàn toàn không chú ý tới, mình những năm nay bị nhị sự huynh ảnh hưởng quá nhiều, vậy mà theo thói quen bắt đầu nói lời thừa.
Ninh Khuyết bất đắc dĩ nói: "Ta là hỏi nghiêm túc".
"Chẳng lẽ ta trả lời rất không nghiêm túc?"
Trần Bì Bì buồn bực nhìn hắn, nói: "Có ai so với tứ sư huynh vẽ đường thẳng hơn? Có ai so với thất sư tỷ thêu hoa tốt hơn, trần pháp bố tinh diệu hơn? Có ai so với cửu sư huynh thập sư huynh biết đánh đàn thổi tiêu hơn? Có ai so với lục sư huynh biết rèn sắt hơn? Về phần hai tên điên chỉ biết chơi cờ kia, trên đời này người tìm không ra người thứ ba có thể ở trên bàn cờ chiến thắng bọn họ".
"Các sư huynh sự tỷ của chúng ta, đều là nhân vật đỉnh cao nhất một mặt nào đó trên đời. Vẫn là câu nói kia, đánh nhau có lẽ bọn họ đánh không lại người khác, nhưng nếu so sánh phương diện khác, người ta ăn cứt cũng không đuổi kịp".
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: "Cái đó không cần thiết, luận tới thư pháp chỉ đạo, ta vẫn là có chút tin tưởng".
Trần Bì Bì cười ha ha.
Ninh Khuyết cũng cười cười, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, khó hiểu hỏi: "Các sư huynh sự tỷ trước khi vào núi, đã là nhân vật đỉnh cao nhất một mặt nào đó trên đời, vậy sự phụ triệu bọn họ vào thư viện lại là có ý tứ gì? Đã là vô địch trên đời, tu hành tiếp vẫn là vô địch trên đời, ở lĩnh vực của bọn họ ai có thể làm cho bọn họ tiến thêm một bước?"
Trần Bì Bì nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta lúc trước nói không ai có thể ở trong lĩnh vực của các sư huynh sư tỷ chiến thắng bọn họ, những lời này thật ra có một điều kiện tiên quyết, phải bài trừ một người tồn tại".
"Ai?"
"Đại sư huynh".
Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, mới dần dần tiêu hóa chấn động trong lòng, nhìn chằm chằm mắt hắn nói: "Ý tứ ngươi là nói... Đại sư huynh cái gì cũng biết, hơn nữa ở mọi lĩnh vực đều là người mạnh nhất kia?"
* Trần Bì Bì từ từ thở dài nói: "Ta chỉ biết, hậu sơn thư viện luôn là do đại sư huynh phụ trách giảng bài giải thích nghi hoặc".
Ninh Khuyết giật mình không nói gì, thật lâu sau lẩm bẩm: "Trên thế giới sao có thể có toàn tài bực này?"
Trần Bì Bì ngẩng đầu nhìn chim bay trên trời biếc, mỉm cười nói: "Có phải cảm giác rất chịu đả kích hay không? Ngươi rất kiêu ngạo, ta rất kiêu ngạo, nhị sư huynh càng kiêu ngạo hơn, nhưng mặc dù là nhị sự huynh ở trước mặt đại sư huynh cũng không có bất cứ tư cách kiêu ngạo gì, chuyện thú vị nhất ở chỗ, nếu người nhìn thấy đại sư huynh sẽ phát hiện hắn người này căn bản không biết cái gì là kiêu ngạo"
Ninh Khuyết có chút thất thần nhìn phía bầu trời, trầm mặc thời gian rất lâu nói: "Thì ra thế gian trừ... Thật là có nhân vật sinh ra đã biết".
Trần Bì Bì chưa chú ý tới tạm dừng giữa lời nói của hắn, nói: "Thế gian chưa từng có người sinh ra đã biết".
Ninh Khuyết trào phúng nói: "Nếu không phải sinh ra đã biết, ai có thể dạy dỗ đại sư huynh nhân vật bực này?"
Trần Bì Bì trào phúng ngược lại nói: "Ngu ngốc, đại sư huynh là đệ tử của sư phụ, đương nhiên là được sự phụ dạy dỗ ra".
Ninh Khuyết nghẹn lời, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, sư phụ của đại sư huynh chẳng phải cũng là sự phụ của mình, lúc này hắn mới suy nghĩ cẩn thận, mình đã trở thành đệ tử phu tử trong truyền thuyết, không khỏi tâm thần lay động một trận, kích động bất an.
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt to tròn gần trong gang tấc kia, hỏi: "Ta có một vấn đề".
Trần Bì Bì nghi hoặc đáp: "Vấn đề gì?"
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: "Ta vào thư viện tầng lầu hai, là vì tu hành học tập, mà không phải vì đến thưởng thức phong cảnh, ngươi hôm nay mang ta đi dạo một vòng lớn, nhưng giống như không ai nói cho ta biết, ta nên học những gì, học như thế nào".
"Đầu tiên, ngươi bây giờ là cảnh giới Bất Hoặc, có thể khống chế thiên địa nguyên khí ít đến đáng thương, cho nên có rất nhiều thứ ngươi căn bản không có cách nào học. Tiếp theo hậu sơn học tập trên cơ bản đều là tự học, dựa theo sự phụ định phương hướng cho chúng ta, chúng ta tự cảm ngộ học tập, nếu có chút chỗ không thông liền đi thỉnh giáo đại sư huynh. Hiện nay sư phụ cùng đại sư huynh đều chưa trở về, ngươi đương nhiên chỉ có thể tự học trước".
"Đại sư huynh hắn... Bây giờ là cảnh giới gì?"
"Trừ phu tử, ai cũng không biết, ta thậm chí hoài nghi chính đại sự huynh cũng không biết".
"Lại tới nữa, ngươi lại tới nữa".
"Ta nói là thật... Bởi vì chúng ta luôn cảm thấy đại sư huynh giống như chưa từng quan tâm cảnh giới cái thứ đó".
"Ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu đại sư huynh thật sự là không chỗ nào không hiểu, ở trong mọi lĩnh vực đều là nhân vật phong lưu tuyệt đỉnh, vậy vì sao ngũ sư huynh cùng bát sư huynh sẽ không quấn quít lấy hắn chơi cờ? Căn cứ ta nhận biệt, giống chơi cờ đá cầu loại trò chơi de dân phát khí tức thô bạo nhất này, cũng không có ai để ý đối phương có phải sư huynh hay không".
Trần Bì Bì bỗng nhiên cười, nhớ tới một số chuyện nào đó, nhịn không được lắc lắc đầu, cảm thán nói: "Đó là bởi vì đại sư huynh người này có hai tính chất đặc biệt hay nhất, chính là bởi vì hai cái tính chất đặc biệt này, cho nên sẽ không ai quấn lấy hắn chơi cờ hoặc là làm chuyện khác".
"Tính chất đặc biệt gì? Ninh Khuyết tò mò hỏi.
WO "Đại sư huynh làm việc rất nghiêm túc, phi thường nghiêm túc. Cho nên động tác của hắn rất chậm, phi thường chậm".
"Chậm bao nhiêu?"
"Chậm ngươi tưởng tượng không ra".
"Coi như cần chờ phu tử về nước trước, vậy ta ở hậu sơn dù sao cũng phải làm chút gì". web "Về sau người sẽ có rất nhiều chuyện phải làm?"
Ninh Khuyết bỗng nhiên cảm thấy có chút chuyện gì không đúng, do dự hỏi: "Ví dụ như?"
Trần Bì Bì đồng tình nhìn hắn, nói: "Ví dụ như rất nhiều".
Đến giờ này khắc này, Ninh Khuyết rốt cuộc nhớ lại, hôm nay ở trong thư viện bái kiến các sư huynh sự tỷ, Trần Bì Bì ngẫu nhiên sẽ lơ đãng toát ra vẻ mặt thương hại, mơ hồ đoán được chút gì, trầm giọng hỏi:
"Hiện nay ta đã thành tiểu sư đệ, ngươi là cảm thấy cuộc sống của mình từ nay về sau nghênh đón giai đoạn mới tinh vui sướng phải không?
Trần Bì Bì mỉm cười nhìn hắn nói: "Không sai, về sau ta không cần bị ép mỗi ngày nghe những nhã khúc kia nữa, không cần mỗi ngày bị tứ sư huynh ép ở trên sa bàn về đường, không cần mỗi ngày bị lục sư huynh ép đi xe đạp nước, không cần mỗi ngày bị thất sự tỷ ép đi trong sương mù cắm cờ về đường, không cần mỗi ngày bị thập nhất sư huynh ép thảo luận những thứ như lọt vào trong sương mù kia, không cần mỗi ngày bị nhị sư huynh ép tính những con số như núi như biển kia, mà bị đánh bàn tay lại vĩnh viễn là người xếp hạng nhất kia".
Ninh Khuyết như có chút đăm chiêu nói: "Bởi vì ta bây giờ là người nhỏ nhất kia".
Trần Bì Bì vỗ vỗ ngực hắn, cảm kích nói: "Thư viện, thắng ở có tiểu sư đệ".
Ninh Khuyết cười cười, đem tay hắn mở ra, gối tay nhìn trời, thầm nghĩ xem ra phải quý trọng cái thời gian thanh thản này hôm nay, lười để ý đến hắn nữa.
"Ta biết người là một người có ý tưởng lớn, dã tâm lớn".
Trần Bì Bì bỗng nhiên nhìn trời nói: "Ngươi lúc trước quan tâm cảnh giới các sư huynh sự tỷ, là vì người muốn vượt qua bọn họ, thật ra theo cá nhân ta mà nói, cũng không phải rất đồng ý loại cách sống này, bởi vì quá mệt mỏi".
Ninh Khuyết không quay đầu nhìn hắn, nhìn chằm chằm phía trên trời biếc bọn chim chóc càng bay càng thấp kia, nhìn bụng màu trắng mềm mại chúng nó dưới đôi cánh màu đen, thì thào đáp: "Còn sống vốn đã là chuyện mệt chết đi".
"Ta không biết người lúc còn nhỏ đến tột cùng trải qua những chuyện gì, nhưng ta nghĩ có đôi khi vẫn là cần đem lòng dạ phóng khoáng một chút".
"Ngươi là nói ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi? Chỗ cháo gạch cua kia của ta đều cho lợn ăn rồi?"
"Ngươi biết rõ ta không phải ý tứ này, ta là nói ngươi không cần phòng bị các sư huynh sư tỷ, bọn họ đều là người tốt".
Ninh Khuyết trầm mặc một lát nói: "Ta lúc bốn tuổi từng gặp một người tốt, sau đó ta phát hiện người tốt đó muốn ăn ta. Đương nhiên ta cũng không cho rằng các sư huynh sư tỷ sẽ là người như vậy, chỉ là ta vừa quen biết với bọn họ, khó tránh khỏi sẽ có chút tâm lý phòng ngự, ngươi không cần quá mức lo lắng ta sẽ tinh thần biến thái, nếu đổi thành lúc còn nhỏ đã sớm thay đổi xong rồi".
Trần Bì Bì quay đầu nhìn bên khuôn mặt hắn, nói: "Ít nhất ở nơi này, người thực không cần quá mức cảnh giác phòng ngự, ngươi có thể sống thả lỏng sung sướng, hậu sơn thư viện là địa phương tốt, ngươi nên quý trọng".
"Hiểu, ta sẽ quý trọng".
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: "Ngươi ở hậu sơn nán lại nhiều năm như vậy, có nhàm chán hay không?"
"Có đôi khi đương nhiên vẫn là sẽ, bằng không ta sao có thể quen biết với ngươi?"
Ninh Khuyết thu hồi ánh mắt, nhìn hắn tò mò hỏi: "Ngươi chừng nào về Tây Lăng?"
Trần Bì Bì không biết vì vấn đề này liên tưởng đến hình ảnh hồi ức gì không chịu nổi, vẻ mặt có chút khó coi.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm mắt hắn, dụ hoặc hỏi: "Có phải có liên quan tới nữ nhân hay không?"
Trần Bì Bì gian nan nuốt ngụm nước miếng, thanh âm hơi nghẹn nói: Chuyện này không quan hệ tới ngươi".
Ninh Khuyết cười ha ha, đụng đầu vai hắn, hỏi: "Nói tới người thích nữ nhân thế nào?"
Giữa nam nhân thành thục thảo luận nữ nhân thường thường thảo luận là tiền tài cùng chuyện trên giường, nam tử thanh niên thảo luận nữ nhân mới có thể thảo luận thích nội dung đơn thuần như vậy, nhưng vô luận là loại nào, nữ nhân luôn có thể dân phát hứng đàm luận tán gẫu của đối tượng nhất.
Nghe được vấn đề này, Trần Bì Bì nhất thời nổi hứng thú, nói: "Nhớ rõ ta trong phong thư đầu tiên viết những lời nào không?"
Ninh Khuyết gật gật đầu.
"Đem những cái đó quên hết đi, đó chỉ là ta đang mắng người".
Trần Bì Bì cười nói: "Ta thích nữ sinh nhất định phải có một mái tóc dài đen nhánh, dáng người nhỏ nhắn, mặt mày khí tức sạch sẽ, đương nhiên cần dễ coi, nếu có thể có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vậy tốt nhất".
Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi: "Chỉ những cái này?"
Trần Bì Bì suy nghĩ một lát, vẻ mặt ngưng trọng bổ sung: "Độc lập tự chủ cường đại một chút, cho dù hung hãn cũng không sao cả, nào có nữ nhân có thể đánh thắng được ta loại thiên tài tu đạo này, nhưng nàng... Phải là người tốt".
Ninh Khuyết luôn cảm thấy trong những lời này tựa như cất dấu một ít nỗi đau năm trước, nhưng nghĩ lúc Trần Bì Bì thoát khỏi Tây Lăng đi tới thư viện, chẳng qua là thằng nhóc ngoài mười tuổi, như thế nào cũng không thể gặp phải tình trái, không khỏi có chút nghi hoặc.
Đúng lúc này, Trần Bì Bì bỗng nhiên sáng mắt lên, chỉ vào dòng suối nhỏ dưới dốc nói: "Mau nhìn, đó chính là con ngỗng nhị sư huynh nuôi".
Một con ngỗng béo to trắng phe phẩy đuôi đến cạnh dòng suối nhỏ. Trong miệng nó ngậm một cái giỏ trúc nhỏ, trong gió không biết đặt là những gì, chỉ thấy nó đem cái mỏ dày cứng rắn vươn vào trong giỏ trúc, lại vươn vào trong suối nước chảy xuôi bình tĩnh.
Trong suối nước một mảng tiếng nhiễu loạn, vô số con cá vui vẻ bơi lại, tụ tập đến trước người con ngỗng to trắng, thỉnh thoảng mổ, lại tỏ ra cực có trật tự, cá vào ăn xong nhanh chóng thối lui, đem vị trí nhường cho cá phía sau.
Con ngỗng to trắng từ trong nước ngẩng đầu, kiêu ngạo mà nâng cánh trắng đối với bầu trời kêu cạc cạc hai tiếng, lại đem đồ trong gió trúc cắp vào trong suối nước, sau đó không ngừng lặp lại cái động tác này, tỏ ra cực có kiên nhẫn.
Ninh Khuyết bị hình ảnh bên suối trực tiếp làm kinh ngạc không thể nói nên lời... Con ngỗng to trắng này vậy mà đang cho cá ăn!
Ngỗng nhị sư huynh nuôi, mỗi ngày đều sẽ đến cho cá ăn, giống như nó kiêu ngạo cho rằng đây là nhiệm vụ quan trọng nhất trong đời mình. Cái này giống nhị sư huynh mỗi ngày đều sẽ dạy chúng ta, kiểu ngạo cho rằng đây là nhiệm vụ quan trọng nhất trong đời hắn".
Trần Bì Bì đứng ở bên cạnh hắn cười nói.
Ninh Khuyết chấn động không nói nên lời, thầm nghĩ hậu sơn thư viện thật sự là nơi trâu bò nhất trên thế giới.
Vượt qua Dân sơn một đường hướng bắc, ở trên cực bắc dã nguyên so với cánh đồng hoang vu càng hoang vắng hơn, có một cửa ải thiện nhiên hình thành, ở trên cánh đồng hoang dã phía nam cửa ải, đội ngũ do mấy ngàn phụ nữ trẻ em người già tạo thành đang gian nan hành tẩu.
Năm nay thời gian đêm tối so với năm trước dài hơn rất nhiều, nhiệt độ không khí trở nên càng thêm rét lạnh bộ tộc vùng hoang dã phương Bắc lấy giỏi chịu giá lạnh trứ danh cũng đã không thể chịu đựng được hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, bị ép rời khỏi quê nhà sinh hoạt hơn ngàn năm, giẫm hỗn hợp tuyết cùng bùn đất trộn thành di chuyển hướng nam.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |