Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 199

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 199: Cơ duyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Tang Tang mở to đôi mắt lá liêu sáng ngời, nhìn lão đầu nhi cổ quái trước người này, suy nghĩ thời gian rất lâu cho rằng mình suy nghĩ cẩn thận rồi, nghiêm túc hỏi: "Ông là muốn tìm lão bà sinh đứa nhỏ phải không?"

Nàng đánh giá cao thấp một phen bộ dáng lão nhân, phán đoán tuổi đối phương, nói: "Nếu ông xác nhận mình còn có thể sinh mà nói, đồng thành nhân nha tử nơi đó có bán Yến nữ, giá không đắt, hơn nữa rất dễ nuôi".

Lão nhân hoảng hốt một trận, nói: "Ta không phải ý tứ này".

Tang Tang sửng sốt một lát, hơi xấu hổ lắc đầu nói: "Ta không được, ta không thể... Sinh đứa nhỏ cho người khác".

Qua một lát, Tang Tang nhìn lão nhân nghiêm túc nói: "Nếu ngươi chỉ thích nữ tử bổn quốc, không thích Yến nữ, ta cũng quen một số cô nương lầu xanh, nhưng muốn các nàng sinh đứa nhỏ cho ông, tiêu phí nhắm chừng là con số lớn".

Lão nhân lại hoảng hốt một phen, trầm mặc thời gian rất lâu mới gian nan tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta không phải muốn tìm lão bà sinh đứa nhỏ, ta là muốn tìm một đồ đệ kế thừa y bát của ta".

Lúc này đến lượt Tang Tang hoảng hốt, nàng thầm nghĩ tìm đồ đệ loại chuyện này cùng ta có thể có quan hệ gì? Ta cốt cách cũng không thanh kỳ, thân thế cũng tuyệt không ly kỳ, hơn nữa tuy áo bông trên người ngài quả thật rất bẩn, nhưng những ngày qua tựa như cũng chưa từng ăn xin, thấy thế nào cũng không như là bộ dáng thế ngoại cao nhân trong các chuyện xưa lúc còn nhỏ từng nghe Ninh Khuyết kể.

"Ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ, hay là muốn mời ta giúp người tìm đồ đệ?" Nàng nghiêm túc hỏi.

Lão nhân nghiêm túc trả lời: "Ta muốn thu người làm đồ đệ".

Tang Tang quyết định không để ý đến hắn nữa, ngồi xổm xuống bắt đầu lau lau chân bàn.

Lão nhân nhìn chân bàn sáng bóng vô cùng, tuyệt đối tìm không thấy một chỗ vết bẩn, trầm mặc không nói.

Lão nhân chưa rời khỏi Lão Bút Trai, mà là trầm mặc theo Tang Tang, nhìn Tang Tang. Hắn nhìn Tang Tang lau bàn, quét tước bụi bặm không tồn tại, một lần nữa sửa chữa cửa tiệm đã sớm sửa xong, nhìn Tang Tang đóng cửa tiệm, nhìn Tang Tang lấy nước giếng, xem Tang Tang vo gạo nhặt rau nấu cơm thái tỏi, xem Tang Tang ngồi vào bên bàn bắt đầu một mình ăn cơm.

Tang Tang không có ý tứ mời hắn cùng nhau ăn cơm, rất kỳ diệu là, cũng không có ý tứ mời hắn rời khỏi.

Cách cửa sổ, lão nhân nhìn nàng trầm mặc ăn cơm, đồng tình nói: "Ngươi là rất nhàm chán phải không?"

Tay Tang Tang đang cầm bát cơm hơi cứng đờ, nàng nhìn ba sợi rau xanh trên cơm trắng, gật gật đầu, sau đó tiếp tục dùng sức nhấm nuốt sợi rau trong miệng, chỗ má khuôn mặt nhỏ ngăm đen hơi phồng lên.

Ăn xong cơm chiều, Tang Tang rửa chén, rửa mặt, rửa chân, chuẩn bị ngủ.

Trước khi ngủ, nàng ôm ra một bộ đệm chăn, đưa cho lão nhân luôn thủ ở trong tiểu viện sân nhà, nói: "Nếu chưa có chỗ ngủ, ông ở phía trước đem cái bàn kê một chút, chấp nhận một đêm".

Lão nhân cảm nhận được sức nặng của đệm chăn, tâm ý càng thêm kiên định, nhìn tiểu cô nương nghiêm túc hỏi: "Ngươi tin cơ duyên không?"

Tang Tang lắc lắc đầu, sau đó nàng nghĩ đến rất nhiều năm trước nhau, cùng với cuộc sống những năm gần đây cùng người nào đó sống nương tựa lẫn nhau, đôi mắt lá liễu sáng ngời một chút, lại gật gật đầu.

"Ta tin cơ duyên". Lão nhân nói: "Ta tin tưởng mỗi người nhất định gặp được một số người, làm một số chuyện, những chuyện này do Hạo Thiên an bài săn, chính là cơ duyên".

Trong đôi mắt đục ngầu của lão nhân hào quang dần mạnh lên, hắn nhìn phía cảnh đêm Trường An ngoài tiểu viện, sau khi trầm mặc một lát nói: "Rất nhiều năm trước, ta nhìn thấy bóng dáng đêm tối dừng ở trong tòa thành này, một khi nhìn thấy, đó là gặp".

"Đã gặp, vậy thì cũng không thể chia lìa nữa, chỉ là nhìn thấy cũng không chân thực, gặp cũng không cụ thể, ta chỉ biết hắn tồn tại, lại không biết hắn đến tột cùng tồn tại ở nơi nào".

Sau đó ta ở trong thành Trường An nhìn thấy một người sinh ra đã biết, ta cảm thấy đây là chuyện không đúng, bởi vì trên đời không nên có người sinh ra đã biết, cho nên cơ duyên của ta cùng với hắn bắt đầu từ đây".

"Cơ duyên giữa ta cùng với hắn đó là gặp được hắn, sau đó giết chết hắn".

"Ở sau khi nhìn thấy hắn chín tháng, ta bắt đầu ý đồ giết chết hắn, nhưng ta biết ta chưa giết chết hắn, bởi vì hắn còn sống, ta là người duy nhất trên thế giới này có thể rõ ràng cảm giác được hắn còn sống".

"Chỉ là từ sau đó, cơ duyên phai nhạt, trừ ngẫu nhiên một lần, ta cũng chưa thể nhìn thấy hắn ở nơi nào nữa. Cho đến gần đây, ta lần nữa nhìn thấy hắn, cho nên ta tới đây tìm hắn, nối lại cơ duyên".

Lão nhân giống ngu phụ ngồi ở trên bậc cửa cao của nhà cao cửa rộng thành kính nhớ lại những chuyện vụn vặt đã qua, Tang Tang trầm mặc nghe thời gian rất lâu, đôi mắt lá liễu ngẫu nhiên có hào quang sau đó thu lại hết, sau đó nàng hỏi: "Tìm được hắn... Ông sẽ làm gì?"

Lão nhân nói: "Giết chết hắn".

Tang Tang hỏi: "Nếu ông là một người rất giỏi, vì sao năm đó ông chưa thể giết chết hắn?"

"Bởi vì cơ duyên giữa chúng ta không có tuyệt đối tượng hậu... Không phải ai cũng có thể dễ dàng vào tòa thành này giết người, nhất là ta, cho nên năm đó chỉ có thể do người trong tòa thành này đến làm, nguyên nhân mấu chốt hơn ở chỗ, toàn bộ thế giới đối với hình ảnh mắt ta nhìn thấy đều nửa tin nửa ngờ, trên căn bản bọn họ cũng không tin tưởng ta".

Lão nhân tiếp tục nói: "Ta cũng không rõ sau khi tìm được hắn sẽ phát sinh cái gì, Hạo Thiên an bài vĩnh viễn không có khả năng là chúng ta người phàm như vậy có thể đoán, nhưng ta luôn tin tưởng vững chắc một điểm, hắn là người có cơ duyên lớn với ta, ta cho rằng mình đi tới Trường An, liền sẽ hiểu đoạn cơ duyên này, thẳng đến... Gặp ngươi".

Lão nhân nhìn Tang Tang gò má hơi đen, con mắt lá liều sáng ngời, trầm mặc thời gian rất lâu, im lặng nghĩ, nhiều thuộc hạ trung thành với mình như vậy hy sinh, nguyên nhân chân thật làm cả Đào sơn cùng Đường quốc cảm thấy bất an, trong minh minh hấp dẫn mình đến thành Trường An, đến tột cùng là bóng dáng đêm đen kia, hay là người phía trước?

Lông mi Tang Tang cụp xuống, thanh âm bình tĩnh hỏi: "Ta theo ngươi có thể học được cái gì?"

Lão nhận thấy nàng khẽ chớp mắt lông mi, dung nhan bình thường không gì lạ, nói: "Thần thuật".

Tang Tang hỏi: "Thần thuật rất lợi hại sao?" Lão nhân gật gật đầu, nói: "Rất lợi hại".

Tang Tang đem đầu ép tới thấp hơn chút, do đó lông mi tỏ ra dài hơn chút, thấp giọng nói: "Thiếu gia nhà ta rất lợi hại, ta sau khi học được thần thuật, có thể giúp đỡ hắn đi đánh người không?"

Lão nhân mim cười, nói: "Khẳng định có thể".

Tang Tang ngẩng đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ hơi đen chuyên chú nhìn lão nhân, dũng cảm hỏi: "Có thể... Đánh thắng ông không?"

Lão nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương, nhìn con ngươi hơi đen như hai dòng suối trong giữa núi đá kia, thẳng như muốn nhìn thấy chỗ sâu nhất của suối nước trong suốt, vẫn chưa nhìn thấy một tia tạp chất, chỉ là trong suốt trong suốt tuyệt đối trong suốt, nhịn không được ở sâu trong lòng phát ra một tiếng thở dài, lấy một loại lời giọng trang nghiêm như tiên đoán nói: "Nhất định có thể".

Tang Tang hỏi: "Thần thuật là thuật gì?"

Lão nhân đáp: "Tu hành chú ý là cảm giác sau đó khống chế khí tức trong thiên địa, thần thuật đó là cảm giác hiểu biết khống chế Hạo Thiên thần huy, cái gọi là thần huy, người từ lúc sinh đã từng thấy, lúc sáng sớm tỉnh lại người từng thấy, lúc hoàng hôn đóng cửa người từng thấy, lúc mùa hè người từng thấy, mùa đông tuyết bay ngươi cũng từng thấy, không có lúc nào là người chưa từng thấy".

Tang Tang hơi nhíu mày, hỏi: "Đó là cái gì?"

Đêm khuya thành Trường An một mảng u tĩnh, trên bầu trời rừng sao giống như gấm, nhưng chung quy không bằng ban ngày sáng sủa, lão nhân đứng ở trong định viện chật chội, chậm rãi mở ra đôi bàn tay, như muốn thừa nhận toàn bộ hào quang trên đời.

"Hạo Thiên thần huy, chính là ánh mặt trời".

Vừa dứt lời, tay phải lão nhân vươn ra trước cổ tay áo bông bẩn một đoạn, cũng chính là chỗ đầu ngón giữa chợt biến thành một mảng sáng ngời, ánh sáng long lanh không biết từ nơi nào đến hội tụ ở đây, từ trong tới ngoài chậm rãi phóng thích ra, giống như một đóa hoa quang minh, dấu đi toàn bộ đường vẫn lòng ngón tay, thánh khiết trắng như sữa, làm người ta sinh kính ý.

Lão nhân nhìn tiểu cô nương trước người, bình tĩnh nói: "Muốn cảm giác Hạo Thiên thần huy, đó là dùng tới mười năm thời gian cũng không ngại nhiều, cho nên ban đầu cần đó là tuyệt đại ẩn nhẫn cùng kiên nhân".

Nghe lời này, Tang Tang như có chút đăm chiêu. Nàng nâng tay phải dựng thằng ngón trỏ, đem đầu ngón tay nhỏ bé vươn vào trong đêm động tối tăm, đầu ngón tay hơi đen ở trong gió nhẹ nhàng lay động, sau đó sinh ra một chút ánh sáng ảm đạm mỏng manh, giống như là một ngọn nến trong gió, tùy thời có thể tắt, nhưng chung quy là sáng, chung quy chưa từng tắt.

Lão nhân si ngốc nhìn ánh sáng ngay trước ngón trỏ nhỏ bé của nàng, say mê như chết, không muốn tỉnh lại.

Mùa đông năm Thiên Khải thứ mười bốn, Quang Minh đại thần quan thoát khỏi Tây Lăng thần điện, bởi vì trong minh minh cảm ứng đi tới thành Trường An, hắn chưa tìm được bóng dáng đêm đen kia, lại tìm được truyền nhân của mình, đây đại khái cũng là thiên khải nào đó.

Biên thuỳ tây bắc Đại Đường đế quốc, thảo nguyên nào đó cách Vị thành không xa.

Ở dưới một gốc cây mùa đông sắp sửa suy hết, một thư sinh mặc áo bông đang nấu cơm.

Hắn bình tĩnh chuyên chú nhìn nhận quyển sách trái tay cầm, bỗng nhớ tới chuyện nào đó, lấy xuống gáo nước bên hông múc một gáo, rót vào trong nồi canh đã hóa hết thành màu trắng ngà, đem sự sôi trong nồi hơi nén xuống. Thừa dịp tranh thủ được, hắn bắt đầu chậm rãi thái thịt, thịt dê đông lạnh tới đúng mực hoàn mỹ ở dưới dao sắc bén bay múa từng miếng, giống như một trận tuyết rơi, nhưng động tác của hắn quá chậm, thịt chưa thái xong, nồi canh lại sôi.

Lại một gáo nước sạch rót vào trong nồi canh, thư sinh tiếp tục thái thịt. Phu tử thân hình cao lớn bưng bát đũa sớm chuẩn bị tốt, đăm đăm đứng ở cạnh nồi canh chờ, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dài căm tức lo âu.

"Muốn nói vận mệnh cơ duyên loại chuyện này... Ai cũng không biết mình sẽ nhìn thấy cái gì, gặp được cái gì, ai cũng không biết nhìn thấy gặp được đối với bản thân lại ý nghĩa cái gì. Ý nghĩ cùng sự thật thường thường là hai cái thế giới trái ngược, ví dụ như mấy ngày trước chúng ta trong vị thành nhìn thấy tướng quân cùng vị đại thẩm kia, có lẽ bọn họ sẽ suốt đời không già, có lẽ sang năm bọn họ sẽ rút về Trung Nguyên, nhưng vô luận phát triển như thế nào, bọn họ cũng không hẳn vui mừng như mặt ngoài".

Phu tử dùng chiếc đũa khẽ gõ bát trống trơn, lắc đầu thở dài nói: "Không vui, cũng không đại biểu sẽ nhất định ảm đạm, ta không cho rằng đây là một loại bị thương, ngược lại cảm thấy tràn ngập một loại cảm giác niềm vui hí kịch, ví dụ như rõ ràng canh ở trong này, thịt dê cũng ở nơi này, nhưng đã qua nửa canh giờ, ta còn chưa thể ăn được, cái này cũng không đại biểu ta sẽ vẫn mất mát bị thương như vậy tiếp, có lẽ sau đó miếng thịt dê đầu tiên chính là món ăn ngon nhất ta cả đời này từng ăn".

Bất cứ ai làm đệ tử, nhất định phải học được từ trong lời nói quang miện đường hoàng của sự phụ nghe ra ý nguyện chân thật nhất, thư sinh là đại sư huynh của thư viện, đương nhiên là người có thể hiểu nhất Phu tử thích gì ghét gì, cho nên hắn đem quyển sách đó cắm về bên hông, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ thái thịt, tránh cho sự phụ sau đó thực bắt đầu bão nổi.

Những chính như Trần Bì Bì từng nói cho Ninh Khuyết, đại sự huynh làm việc rất nghiêm túc, phi thường nghiêm túc, cho nên hắn làm việc rất chậm, phi thường chậm, vì thế tuy Phu tử cầm bát đũa như ăn mày ở cạnh nồi canh chờ, cho hắn áp lực trước đó chưa từng có, tốc độ thái thịt vẫn chưa thể tăng tiến quá nhiều.

Vì làm sư phụ phân thần, giảm bớt chút áp lực tinh thần lúc này, đại sư huynh vừa thái thịt, vừa hỏi: "Sư phụ, chẳng lẽ ngài cũng nhìn không thấy tương lai?"

Nghe vấn đề này, Phu tử giận dữ, chỉ vào bầu trời ngày đông xám xịt trên đầu mắng: "Ta ngay cả cái thời tiết này cũng không thấy rõ, nào có thể nhìn thấy được tương lai cái gì!"

Phụ tử buông ngón tay, nhìn nồi canh lần nữa sôi trào, cùng với miếng thịt trên cái thớt gỗ vẫn như cũ chỉ như một trận tuyết nhỏ, phẫn nộ nói: "Nếu ta cái gì cũng biết, nào còn cần như chó nhà có tang hoảng sợ không chịu nổi một ngày?".

Đại sư huynh cắt thịt dê tươi ngon, cười thầm nghĩ, sự phụ ngươi cả đời này từng hoảng sợ nơi nào?

Phu tử cầm bát đũa đặt tới trên cái thớt gỗ, xắn lên tay áo, dễ dàng từ trong tay hắn đoạt lấy dao thái sắc bén, chỉ nghe bá bá bá mấy tiếng, thịt dễ bay múa từng miếng, trong giây lát liền xếp thành ngọn núi bông tuyết.

Thịt dê vào canh sôi hơi chấn động đã chín, Phu tử ăn uống ngon lành, ăn thống khoái, nước canh theo chòm râu đầm đìa, căn bản không muốn nhường một chút đại đồ để hiểu rõ mình nhất, con bò già ở trên bãi cỏ cúi đầu ăn cỏ ngẩng đầu trừng mắt, bất mãn rống hai tiếng.

Nhìn bộ dáng sư phụ vui vẻ, đại sư huynh cười lắc lắc đầu, lau sạch hai tay, chậm rãi đi đến dưới tàng cây mùa đông sắp khô kia, nhìn hồ hoang xanh lam phía dưới bãi cỏ cách đó không xa, còn có bờ hồ bên kia xa xa những mã tặc như ẩn như hiện nọ, chậm rãi nhướng đuôi lông mày lên, như có chút đăm chiêu hỏi: "Sư phụ hồ này chính là Sơ Bích hồ của tiểu sư đệ?".

Thời gian dần dần trôi, có những chuyện không biết tự nhiên sẽ thông qua một số phương thức nào đó biết, ví dụ như cuối cùng tiến vào hậu sơn thư viện không phải Long Khánh hoàng tử, mà là một tiểu gia hỏa tên là Ninh Khuyết.

Phu tử bưng bát canh de chậm rãi uống, đuôi lông mày dài nhỏ tựa như thích ý muốn ở trong gió đồng phất phới hẳn lên, hắn nhìn hồ biếc ở gần cùng nơi nào đó xa hơn, nói: "Nó trưởng thành ở Vị thành, thành người ở hồ Sơ Bích".

Đại sư huynh gật gật đầu, quay đầu nhìn sư phụ hỏi: "Sư phụ, chúng ta vì sao phải tới vị thành?

Phu tử bưng bát canh, nhìn bọn mã tặc ven hồ Sơ Bích bận về sinh nhai kia, nói: "Dù sao cũng là đệ tử của mình, tuy nói còn chưa gặp mặt, nhưng đã tiện đường, coi như là làm lần tới chơi nhà đi".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)