← Ch.287 | Ch.289 → |
"Cuộc sống này thật rất buồn khổ, bệ hạ luôn không chịu hoàn toàn tín nhiệm ta, thần điện càng là cảnh giác mười phần đối với ta, mà giống Đường đệ tử Minh Tông như vậy, một khi xuất thể chuyện đầu tiên chính là muốn giết ta."
"Ta là phản đồ, từ một khắc rời khỏi sơn môn đó bắt đầu, ta đã là tên phản đồ, từ bên này đến bên kia sống lại bên này lại đến bên kia... Cái này cũng không phải thay đổi thất thường ở giữa quang minh cùng hắc ám... Trên thực tế chỉ là một cái hắc ám còn sót lại ở dưới quang minh chiếu rọi kéo dài hơi tàn, tìm kiếm một đường sinh cơ cùng hy vọng."
"Nhưng có đôi khi ta cũng đang nghĩ, tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là trên lưng người gánh vác những quá khứ kia, những quá khứ không muốn để người ta biết được kia, mấy thứ đó gánh vác lâu liền sinh trưởng ở trên người người trong lòng người, như thế nào cũng không thể khiến nó trở nên nhẹ đi một ít, lại càng không nên hy vọng xa vời có thể đem nó từ trên người ngươi rút ra."
"Nhưng thế sự luôn đi về phía trước, bệ hạ phái thư viện đến biên giới chân tu, rõ ràng là không muốn dùng ta, mà một con chó nếu đã không có tác dụng, tùy thời đều có thể sẽ bị giết, ta rất gian nan mới ở Trung Nguyên sống nhiều năm như vậy, mới ngồi tới trên vị trí này hiện tại, ta không muốn bị mổ."
"Như thế nào mới có thể không bị giết? Trừ phi không làm chó, như thế nào mới có thể không làm chó, mà là làm chủ nhân của chó? Ngươi muốn có được lực lượng, rất nhiều người đều nói bản đại tướng quân là nam nhân có lực lượng nhất trên đời, nhưng thật ra người ta đều rất rõ ràng, loại lực lượng này cũng không thể siêu phàm thoát tục, vẫn còn ở thế gian, cho nên trên cổ ta luôn có một sợi dây thừng."
"Cho nên ta muốn đạt được quyền thiên thư kia, bởi vì ta muốn có được lực lượng vượt qua thế gian này, ta muốn giãy đứt sợi dây thừng kia, từ nay về sau không cần ở hai bờ sông lặp lại giãy dụa nữa, mà có thể đạt được tự do thật sự."
Một phen nói chuyện này của Hạ Hầu rất dài, ở trong quá trình hắn nói chuyện, vô luận đại sư huynh hay Ninh Khuyết đều không xen mồm, chỉ yên lặng mà trầm mặc lắng nghe, nghe đoạn lịch sử hàm hồ này, nghe vị đế quốc đại tướng quân này trong bình tĩnh kể lại cất dấu oán độc cùng không cam lòng, nghe những bí mật thế gian không có quá nhiều người biết này.
Đại sư huynh nhìn hắn ôn hòa hỏi: "Vì sao muốn nói với chúng ta những cái đó..."
Hạ Hầu cười cười, nâng chén trà đem trà lạnh uống cạn, than khẽ nói: "Tự nhiên không phải muốn dùng những lời này thay đổi một số cái gì đó, chỉ là những lời này ở trong lòng ta ẩn dấu quá nhiều năm thời gian, vẫn không có cơ hội nói với người khác, trên đời người có tư cách nghe ta nói những lời này quá ít, mà đại tiên sinh ngươi không hề nghi ngờ là một người trong đó.
Đại sư huynh cảm khái nói: "Đã nói vô ích, cần gì nhiều lời?"
Hạ Hầu nhìn mắt hắn trầm giọng nói: "Năm đó ta từng muốn cầu kiến phu tử, xin lão nhân gia ông ấy cởi bỏ thống khổ cùng hoang mang của ta, lòng ta nghĩ thư viện trong truyền thuyết là một nơi dạy tất cả, đã có thể xuất hiện Kha tiên sinh nhân vật như vậy, chỉ điểm ta dự nghiệt Ma Tông này cũng không tính là gì, nhưng rất đáng tiếc phu tử luôn không chịu gặp ta, chỉ bảo bệ hạ truyền cho ta hai chữ, thẳng đến hôm nay ta vẫn không hiểu hai chữ đó giải thích thế nào."
Đại sư huynh hỏi: "Hai chữ nào?"
Hạ Hầu đáp: "Vô vị."
Đại sư huynh trầm mặc một lát, sau đó nhìn hắn nở nụ cười, trong tươi cười ôn hòa ẩn chứa cảm xúc rất phức tạp, có chút thương hại có chút cảm khái cũng có tiếc hận không che dấu chút nào.
"Xem đại tướng quân hôm nay làm việc, xem ra thật đúng là chưa hiểu ý phu tử."
"Còn xin đại tiên sinh chi điểm."
"Vô vi, đó là không làm gì, đại tướng quân từ khi rời Ma Tông đến Đại Đường ta, suy nghĩ việc làm đều mũi nhọn tất hiện, dùng vũ lực lấy chiến công lấy thô bạo rêu rao làm việc, vì có thể ở trong sông lớn đứng vững, do đó không cho người nọ phía sau người mang đi phiền toái, nhưng người lại chưa nghĩ tới, nếu ngay từ đầu ngươi cái gì cũng không " làm, có lẽ còn có thể tốt hơn chút."
Đại sư huynh chậm rãi nói chuyện, chậm rãi nhấc tay ngăn cản ý tứ Hạ Hầu nói chuyện, tiếp tục nói: "Chỉ nói chuyện thánh nữ Mộ Dung Lâm Sương năm đó, tiên để nhận thư của chưởng giáo rất là phẫn nộ, đã chuẩn bị cùng Tây Lăng binh đao gặp nhau, nhưng người lại lo lắng người nọ bại lộ, giành trước mổ giết Mộ Dung lấy nó thủ tín Tây Lăng, cái này lại có thể nào trách đế quốc không giúp ngươi?...
"Tất cả thế sự vốn vô thường, ngươi nếu vô vị mà đối mặt, có lẽ toàn bộ phiền não phía sau đều đã không tồn tại, đáng tiếc ngươi quá mức khẩn trương người nọ, vừa sai liền cứ sai, cho đến tình trạng hôm nay không thể vãn hồi."
Hạ Hầu siết chặt hai nắm đấm lớn tiếng nói: "Những năm đó phu tử không nói gì!"
Ánh mắt đại sư huynh lạnh lùng, nhìn mặt hắn trầm giọng nói: "Ngươi có tư cách gì để sư phụ nói chuyện vì ngươi? Ngươi lại nào biết nếu thần điện động thổ, sư phụ sẽ không thay người nói chuyện? Ngươi chớ quên, năm đó nếu không phải sự phụ gật đầu, muội muội kia của ngươi lại nào có thể trở thành hoàng hậu nương nương của Đại Đường ta!"
Trong vườn đứng một mảng tĩnh mịch, trong tướng quân phủ toàn bộ hạ nhân đã sớm bị sai đi, không ai có thể nghe được đại sư huynh nói những lời này, mà nghe rõ ràng ý từ những lời này, Ninh Khuyết lại là cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà trước mặt không nhúc nhích, chỉ có tay phải dưới bàn hơi run rẩy hiển lộ cảm xúc chân thật trong lòng hắn.
Hoàng hậu nương nương của Đại Đường đế quốc lại là em gái ruột của Hạ Hầu! Nàng cũng là người của Ma Tông!
Sâu trong vườn đứng một cành cây nhỏ nhắn tựa như không chịu nổi không khí nơi đây hoặc là tuyết sương treo trên cành, rắc một tiếng gãy rơi vào trong tuyết đọng, đại sư huynh chậm rãi đem chén trà trước người đẩy xa chút, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Hạ Hầu nói: "Nếu ngươi nói xong rồi, như vậy kế tiếp ta nên nói những lời người đại khái không thích nghe."
Hạ Hầu hơi nheo mắt, ngón tay khẽ gõ mặt bàn đã dừng lại.
Đại sư huynh hỏi: "Trên thảo nguyên đám mã tặc đánh lén lương thảo liên quân nghe mệnh lệnh của ai?"
Hạ Hầu trả lời: "Ta."
Đại sư huynh hỏi: "Cả ngàn kỵ binh bên Hô Lan hải nọ là ai điều qua?"
Hạ Hầu trả lời: "Ta."
Đại sư huynh hỏi: "Là ai muốn ở trong sơn đạo một quyền đánh chết tiểu sư đệ của ta."
Hạ Hầu bình tĩnh trả lời: "Vẫn là ta."
Đại sư huynh trầm mặc một lát, sau đó nhìn hắn nói: "Một khi đã như vậy, ngươi quy lão đi."
Hạ Hầu đại tướng quân già sao?
Vô luận là văn võ bá quan trong thành Trường An, hoàng đế bệ hạ, hay là ức vạn dân chúng trên đời thậm chí các đại thần quan của Tây Lăng thần điện, đều sẽ không cho rằng như vậy. Vị cường giả võ đạo đỉnh phong này còn ở giai đoạn cường đại nhất của đời người, tinh thần ý chí đều không có chút dấu hiệu suy yếu, có rất nhiều người cho rằng sau khi Hứa Thế tướng quân bởi vì tuổi già sức yếu nhất định rời khỏi vũ đài lịch sử, hắn sẽ chính là danh tướng số một trên đời.
*****
Nhưng ngay tại trong phủ đệ của bản thân vị tướng quân không ai bì nổi này, ngay tại trong khu vườn lạnh lẽo trống trải này, tên thư sinh mặc áo cũ giày rách nhìn như tầm thường kia, không hề có đạo lý không hề có lý do liền nói hắn già rồi, sau đó bảo hắn quy lão.
Sau khi những lời này từ trong miệng đại sư huynh nói ra, vô số mây mùa đông hội tụ tới, đi tới trên không Thổ Dương thành, tầng tầng lớp lớp che kín vườn mùa đông, ánh mặt trời ảm đạm vô cùng, cây cối trong vườn tất hiện vẻ già nua.
Hạ Hầu nheo mắt nhìn đại sư huynh.
Ở sau khi trả lời rất nhiều vấn đề, hắn chỉ hỏi một câu: "Đại tiên sinh muốn can thiệp triều chính?"
Người của Đại Đường đế quốc có tư cách biết thư viện hậu sơn đều rõ ràng, thư viện nghiêm cấm can thiệp triều chính, đây là phu tử định ra thiết luật cho bản thân cùng với các đệ tử hậu sơn. Nếu không có cái thiết luật này, chỉ sợ vô luận là các tiên sinh trong thư viện hay là hoàng đế bệ hạ trong cung đều sẽ không làm rõ được đến tột cùng ai mới là chủ nhân đế quốc.
Tuy trên đời có rất nhiều dân chúng thế tục căn bản chưa từng nghe nói tên của phu tử, nhưng chỉ cần là lời phu tử nói ra, trên đời không ai dám làm trái, nói chuẩn xác hơn một chút, những hoàng tộc đại thần đạo sĩ tăng nhận biết phu tử là ai, chưa bao giờ dám làm trái ý chí phu tử. Tây Lăng thần điện Đào sơn năm ấy trong một ngày vụt mất, đó là bảo đảm cường đại nhất của loại ý chí này, cũng may phu tử thường xuyên du lịch thiên hạ, hơn nữa tựa như cũng không thích nói lung tung như thể nào.
Phu tử nói thư viện không thể can thiệp triều chính đế quốc, như vậy. trong đó bồi dưỡng ra vô số triều thần, có tư cách can thiệp triều chính nhất thư viện liền chưa từng can thiệp triều chính đế quốc, những người trong hậu sơn cũng không ngoại lệ.
Hôm nay đại sư huynh muốn bảo Hạ Hầu vị đế quốc đại tướng quân này quy lão từ đây, có tính can thiệp triều chính hay không?
Thân là tướng lĩnh Đại Đường, đối mặt áp lực của thư viện, còn có thể lạnh nhạt trả lời, Hạ Hầu không hổ là cường giả định phong nhân gian, có được tự tin cùng lực lượng người đời khó có thể với tới, loại cường đại này làm người ta sinh lòng kính sợ.
Nhưng đại sư huynh chỉ dùng một câu, đã phá hủy toàn bộ cường đại của Hạ Hầu.
"Phu tử không cho thư viện can thiệp triều chính, là vì ông luôn cho rằng triều chính tục vụ chính là mặt đạo tiểu sự, người tu hành nên tận lực rời xa, đế quốc rung chuyển thậm chí bị diệt, chỉ sợ cũng không thể khiến lão nhân gia ông ấy chớp mắt một cái. Người thân là khách khanh thần điện, hẳn là rất rõ ràng chuyện năm đó phu tử lên Đào sơn, cho nên người nên biết chuyện gì mới là đại sự trong mặt phu tử. Ngươi gật triều đình cùng thần điện ở trên hoang nguyên tổ chức bọn mã tặc là việc nhỏ, ngươi muốn cướp đoạt thiên thư cũng là việc nhỏ, ngươi là dư nghiệt Ma Tông tương tự là việc nhỏ, người mấy năm nay làm bất cứ chuyện gì ở trong mắt phu tử đều là việc nhỏ, nhưng người muốn giết thư viện tiểu sư đệ ta, đó là đại sự."
Đối với cường giả trên đời mà nói, mỗi lần gặp đại sự có tính khí chính là khí chất bọn họ phải có.
Nhưng đối mặt đại sự trong lòng phu tử, mặc dù mạnh như Hạ Hầu cũng phải trầm mặc, sau đó nghiêm túc tự hỏi, hắn tự hỏi thời gian rất ngắn, nước đen như máu trong chén còn chưa lạnh hết, hắn cảm khái nhìn phía vườn mùa đông làm bạn nhiều năm..
"Đã già rồi, vậy thì quy lão đi."
Có rất nhiều chuyện ở trước khi làm ra quyết định, luôn tỏ ra nặng nề như vậy, nhưng một khi làm ra quyết định, sức nặng của những việc đó giống như sẽ ở trong nháy mắt mất đi, bị gió trong vườn thổi liền phiêu diêu thẳng lên mây xám biến mất không thấy.
Cảm giác của Hạ Hầu lúc này là như thế, sau khi đem quy lão câu nói kia nói ra miệng, hắn nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, thức hải cùng ánh mắt đồng thời thanh minh rất nhiều, phát hiện thì ra cái này vốn chính là lựa chọn chính xác nhất.
Ở giữa đạo ma đế quốc giãy dụa nhiều phen, mặc dù là cường đại như hắn cũng cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn luôn đau khổ suy nghĩ như thế nào mới có thể đột phá loại cục diện bế tắc này, cho đến lúc này hắn mới hiểu, nếu mình từ bỏ vinh hoa phú quý trên đời, như phu tử năm đó nói không tranh vô vị như vậy, chưa già mà quy lão, như vậy mới là kết cục mọi người đều có thể tiếp nhận.
Vô luận Tây Lăng thần điện hay bệ hạ trong hoàng cung thành Trường An, đều sẽ ngầm đồng ý mình rời khỏi phân tranh tôn đường cùng tu hành giang hồ, huống chi đại tiên sinh tự mình tới Thổ Dương thành, trong mơ hồ càng đại biểu ý tứ của thư viện
"Đại tiên sinh quả nhiên khoan hậu." Hạ Hầu nhìn đại sư huynh nói: "Cuối thu về kinh ta sẽ từ đi toàn bộ chức quan."
Đại sư huynh nhìn hắn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Quá muộn."
Hạ Hầu hơi nheo mắt, nhìn mặt hắn trầm mặc thời gian rất lâu, trầm giọng nói: "Đại tiên sinh, ta dù sao cũng là đế quốc đại tướng quân, dưới trướng vô số thân tín, ta chung quy phải an bài hậu sự của bọn họ, hơn nữa chiến tranh của Trung Nguyên cùng Hoang nhân sau đầu xuân sẽ bắt đầu, ta cần ở lại Thổ Dương thành theo dõi trận chiến sự này."
Đại sư huynh nhìn chằm chằm mắt hắn, tựa như muốn nghe được nguyên nhân vì sao hắn muốn theo dõi trận chiến sự này.
Mi mắt Hạ Hầu rũ xuống, ngón tay khẽ vỗ về chén trà, nói: "Dù sao ta cũng từng là một Hoang nhân."
Đại sư huynh đứng dậy đi về phía ngoài vườn, ở trước cửa bỗng nhiên dừng bước, nói: "Không được phép đi Tây Lăng."
Thư phòng tướng quân chủ ở sâu trong vườn mùa đông, trên giá sát tường đặt các loại binh khí, ít thấy bút mực sách vở, một cô sát khí lạnh lẽo quanh quẩn trong đó, ánh mặt trời ảm đạm ngoài cửa sổ xuyên vào, nháy mắt bị áp chế không thể di động.
Quân sự Cốc Khê đứng ở cạnh bàn trầm mặc không nói, hai tay khép trong tay áo khi thì nắm chặt, khi thì buông ra, không biết sau khi giãy dụa bao nhiêu thời gian, thanh âm hơi nghẹn nói: "Thuộc hạ không cam lòng."
Hạ Hầu nhìn giấy viết thư vết mực chưa khô trên bàn, vẻ mặt hờ những nói: "Không lấy được thiên thư, ta là phàm nhân, phàm nhân thì phải mặc cho số phận mà quy lão điền viên đã là số phận tốt nhất ta có thể nhìn thấy, ta đã thư Trường An tự nguyện giải trừ quan chức về già, tin tưởng bệ hạ chung quy phải cho ta một chút mặt mũi. Hậu sự trong quân tin tưởng vô luận là Hứa Thế hay là quân bộ đều sẽ theo lý cố gắng, về phần ngươi nếu lo lắng Tây Lăng thần điện tìm người hồi phục, ngươi có thể cùng bản tướng cùng nhau về già."
Trong mắt Cốc Khể hiện lên vẻ cảm động, chợt cảm động hóa thành sầu não, tự giễu cười nói: "Năm đó ta vốn là người giám thị thần điện phái ở bên người tướng quân, ai ngờ một lần đã là vài năm, biến thành chủ tớ thật sự, tướng quân có thể về già, ta lại phải về Tây Lăng phục mệnh, cũng không biết là còn có cơ hội cùng tiến sinh gặp lại hay không."
← Ch. 287 | Ch. 289 → |