← Ch.356 | Ch.358 → |
Bởi vì hai câu nói này và ngân phiếu năm trăm lượng cùng với Tiểu Hắc Tử nhắc nhở, Ninh Khuyết theo nam tử trung niên đi vào mưa đêm, đi vào trong ngõ Xuân Phong đình còn chưa sửa chữa lại, rách mướp. Sau đó bọn họ bắt đầu giết người, sóng vai giết người, thẳng đến đem mọi người đều giết sạch sẽ, bọn họ đi trở về Lão Bút Trai, ăn bát mì trứng rán.
Nam tử trung niên đó có một cái họ phi thường kiêu ngạo, có một cái tên phi thường ôn nhu.
Hắn họ Triều, Triều của triều Đại Đường.
Hắn tên Triều Tiểu Thụ.
Số lần Ninh Khuyết và Triều Tiểu Thụ gặp mặt cũng không nhiều.
Nhưng hắn nhớ rõ Triều Tiểu Thụ người này, hơn nữa nghĩ hẳn cả đời cũng không thể quên.
Hắn cũng nhận ra cây thanh cường kiểm nhìn như bình thường kia trên người Triều Tiểu Thụ.
Những thanh kiếm này, hôm nay lại bị cường giả Nam Tấn Liệu Diệc Thanh cầm ở trong tay, vươn vào trong gió xuân.
Nơi này không phải Xuân Phong đình.
Ninh Khuyết nhìn thanh kiếm đó, trầm mặc một lát sau đó nói: "Ta hôm nay không dùng tên, ta dùng đao."
Không biết bởi vì sao, hắn không hỏi Liễu Diệc Thanh lai lịch thanh kiếm này.
Tương tự không biết bởi vì sao, Liễu Diệc Thanh chủ động nhắc tới thanh kiếm này.
"Ngươi nhận ra thanh kiếm này?"
Ninh Khuyết gật đầu nói: "Đây là bội kiếm của lão Triều Xuân Phong đình."
Liễu Diệc Thanh nhìn hắn bình tĩnh nói: "Ngươi chẳng lẽ không muốn biết vì sao thanh kiếm này sẽ ở trong tay ta?
Ninh Khuyết sau khi nghĩ một chút, rất thành thật nói: "Muốn."
Liễu Diệc Thanh tựa như đối với hắn trả lời rất hài lòng, nói: "Lão Triều Xuân Phong đình, thật sự là một cái tên rất có hương vị, hai năm trước đêm mưa mùa xuân kia, ta nghĩ lúc ấy hương vị Xuân Phong đình hắn đều là mùi máu tươi... Các ngươi có thể đều đã quên mình từng giết chết một kiếm sư Nam Tấn."
Ninh Khuyết trầm mặc nhớ lại hình ảnh trong đêm mưa đó, tuy đêm đó Triều Tiểu Thụ cùng hắn giết người quá nhiều, nhưng gã kiếm sư Nam Tấn cường đại kia lại không phải dễ quên như vậy.
Hắn thì thào nói: "Thì ra người nọ... Là đệ tử Nam Tấn Kiếm các."
Liễu Diệc Thanh mặt không chút thay đổi nói: "Đó là thần truyền đệ tử của đại huynh ta, lại chết thảm ở dưới hai người các ngươi liên thủ, chuyện này chung quy cần phải có cái giải thích, Triều Tiểu Thụ thua ta, cho nên kiếm hắn bây giờ ở trong tay ta, nhưng còn thiếu một mình ngươi cho nên ta ở cửa thư viện đợi người ba tháng.
Từ sau khi nhìn thấy thanh kiếm đó, lông mày Ninh Khuyết luôn hơi nhướng lên, cho dù lúc thành thật trả lời cũng chưa hạ xuống, nhưng lúc này nghe được Liễu Diệc Thanh nói Triều Tiểu Thụ thua ở trong tay hắn, lông mày hắn bỗng nhiên hạ xuống, vẻ mặt bình tĩnh đến cực điểm, thậm chí làm người ta cảm thấy có chút rét lạnh.
Liễu Diệc Thanh nói: "Ngươi muốn biết Triều Tiểu Thụ hiện tại ở nơi nào hay không?"
Ngữ khí Ninh Khuyết vẫn rất thành thật như cũ: "Muốn."
Liễu Diệc Thanh nhìn hắn lạnh giọng nói: "Vậy lấy ra thực lực chân thật của người cùng ta chiến một trận. Một trận chiến này vô luận thắng bại, ta đều sẽ nói cho ngươi chuyện người muốn biết."
Ninh Khuyết bỗng nhiên nở nụ cười tự hỏi một lát, sau đó xoay người hướng Tang Tang dưới tàng cây xanh bên sân đi đến.
Liễu Diệc Thanh cho rằng hắn là muốn đi lấy cây cung sắt khủng bố kia trong lời đồn, kiêu ngạo mà mỉm cười hẳn lên.
Ninh Khuyết đi đến trước người Tang Tang, lại chưa có động tác.
Hắn không phải tới lấy Nguyên Thập Tam Tiên, mà là chuẩn bị lấy một vật khác lục sư huynh vừa mới làm xong cho hắn.
Bởi vì thời khắc trước đó hắn chuẩn bị giết chết kiếm khách Nam Tấn tên Liễu Diệc Thanh này.
Nhưng khi đi đến trước người Tang Tang, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Bởi vì có đôi khi sống hẳn là so với chết càng khó chịu hơn.
Cho nên hắn từ bên người Tang Tang đi trở về giữa sân lần nữa.
Liễu Diệc Thanh nhìn hắn hai tay trống trơn, khẽ nhíu mày nói: "Ta muốn nhìn thấy cảnh giới chân thật của ngươi."
"Ta đã nói ta hôm nay không dùng tên, chỉ dùng đao."
Ninh Khuyết đem tay phải vươn tới không trung, nhìn hắn bình tĩnh nói: "Bởi vì ngươi không xứng."
Liễu Diệc Thanh vẫn không hề nổi giận, hờ hững hỏi: "Vậy đến tột cùng ai mới xứng?"
Cung sắt của ta từng bắn Long Khánh hoàng tử, từng bắn đạo si. Ngươi không bằng hai người đó, cho nên ngươi không xứng."
Nói xong câu đó, Ninh Khuyết hít một hơi thật sâu, hổ khẩu căng thẳng, tay phải cầm chuôi đao phía sau chi chéo chéo hướng trời xanh chậm rãi rút ra thanh phác đao dài nhỏ đen bóng không vết tích kia.
Động tác của hắn rất tầm thường, rất tùy ý, lại kiên định không cho phép bất luận kẻ nào cắt ngang.
Tựa như hai năm trước đêm mưa kia nam tử trung niên mặc thanh sam ở trước người hắn tung kiếm giết địch, gần người không hề phòng ngự không chút do dự đem sinh mệnh giao phó cho hắn, hắn làm như vậy.
Liễu Diệc Thanh tinh tường đã nhận ra khí tức trên người Ninh Khuyết tăng lên.
Cảm xúc của hắn lại chưa có bất cứ biến hóa nào, quần áo tràn đầy tro bụi dơ bẩn theo gió xuân mà bay, cả người giống như là một cây kiếm được nước xuân rửa tới vô cùng sáng ngời.
Huynh trưởng hắn tôn kính nhất từng nói cho hắn, vô luận đối mặt kẻ địch như thế nào, vô luận kẻ địch phát sinh biến hóa như thế nào, việc ngươi cần làm, chỉ là đem kiếm rút ra khỏi vỏ, sau đó đâm vào thân thể đối phương.
Cho nên Liễu Diệc Thanh bình tĩnh rút thanh cương kiếm trong vỏ, sau đó hướng thẳng tắp về thân thể Ninh Khuyết đâm tới.
Đâm thẳng, như công như ngưng ở trong thời gian không hề lắc lư.
Không có kiếm ý tung hoành gì, cũng không có phi kiếm gào thét phá không.
Đây là một kiếm đâm đơn giản. Lại là một kiếm cường đại nhất.
Nam Tấn Kiếm các, khác với toàn bộ tông phái tu kiếm trên đời, tu hành không phải ngự kiểm thuật.
Đệ tử Kiếm các đi ra, xưa nay đều sẽ không dùng niệm lực khống chế thiên địa nguyên khí, lại dùng thiên địa nguyên khí đi khống chế bản mạng kiếm.
Đệ tử Kiếm các chỉ tín nhiệm tay cầm kiếm của mình.
Kiếm thuật bọn họ cường đại nhất, đó là kiếm trong tay.
Kiếm ở trong tay, căn bản không cần dựa vào thiên địa nguyên khí khống chế, trực tiếp liền có thể ngưng thiên địa nguyên khí quanh kiếm.
Đó là kiếm đạo của thế gian đệ nhất cường giả Kiếm thánh Liễu Bạch.
Kiếm ở trong tay, vùng đó là một dòng sông lớn.
Trước người một thước vô địch, liền vạn dặm vô địch.
Năm tháng quá khứ ở trong tư thục nhà cũ cô đơn, sau khi đi vào Kiếm các chịu đối đãi lạnh lùng, ở trước cửa thư viện tỉnh tọa ba tháng đăm chiêu thu hoạch, bao gồm ánh mắt trào phúng khinh miệt của những người Đường kia, những tiếng nghị luận đó làm hắn phẫn nộ lại ẩn mà không phát, cùng với kiêu ngạo chỗ sâu nhất trong lòng, tất cả đều hòa tan trong một kiếm này.
Một kiếm đơn giản như thế, trút xuống cảnh giới tu vi suốt đời Liễu Diệc Thanh, không khí trước mũi kiếm chợt rẽ lui, hướng bốn phía tránh đi, xuất hiện một vùng chân không tuyệt đối.
Không trung phấp phới vài phiến lá xanh, căn bản không thể rơi xuống trên mặt đất gạch xanh sạch sẽ, đã hóa thành bột phấn.
Ngoài cửa hồng thư viện thiên địa nguyên khí kịch liệt chấn động, hướng về thần kiếm trong tay hắn ngưng tụ rót vào, sau đó lại từ mũi kiếm chảy ra, mờ mờ ảo ảo thành một tia sét, gào thét rung động.
Ngay lập tức, Liễu Diệc Thanh lướt qua khoảng cách giữa hai người.
Mũi kiếm mang theo phong lối, trực tiếp đánh hướng mặt Ninh Khuyết.
← Ch. 356 | Ch. 358 → |