Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 369

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 369: Ba năm sau, Tây Lăng gặp
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Sáng sớm hôm sau, Ninh Khuyết và Tang Tang rửa mặt chải đầu xong, dùng xong điểm tâm, đang chuẩn bị đi Nam Môn quan bái kiến Thiên Dụ đại thần quan, bỗng nhiên nghe ngoài tiệm xa xa mơ hồ truyền đến tiếng lễ nhạc.

Tiếng lễ nhạc công chính bình thản từ xa xa dần dần tới gần ngõ Lâm bốn mươi bảy, chỗ thanh âm có thể đạt tới, đầu tiên là một phen ồn ào nghị luận la lên, sau đó là tuyệt đối bình tĩnh.

Ninh Khuyết có chút kinh ngạc, đẩy ra cửa tiệm Lão Bút Trai hướng đầu ngõ nhìn lại, chỉ thấy nơi đó hoa tươi rơi đầy trời, tiếng nhạc khẽ ngân nga, một đạo thân liên ở dưới nghi trượng trang nghiêm nghiêm túc bảo vệ xung quanh đang chậm rãi đến.

Thiên Dụ thần tọa đến.

Mấy trăm gã Vũ Lâm quân Đại Đường cùng thần điện hộ vệ, bảo vệ quanh thần liên, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng ngời hữu thần ở giữa đóa hoa đầy trời cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh.

Trong thành Trường An không có bất cứ dư nghiệt Ma Tông nào, cũng không có cuồng đồ gì, nơi Thiên Dụ thần tọa đi qua, đưa tới vô số dân chúng vẫy xem, có phụ nhân lão giá thành kính tín giáo bậc kia ở bên đường quỳ lạy không dừng, dân chúng đứng cũng cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng lão giả sau vải mỏng trên thần liễn.

Thần liễn vào ngõ Lâm bốn mươi bảy, sau đó dừng lại ở trước Lão Bút Trai, dẫn tới một mảng nghị luận của dân chúng chật chội trong đường phố, rất hâm mộ chủ nhân gian cửa hàng kia.

Bọn họ cảm khái Thiên Dụ thần tọa đã đến, lại không biết một vị Tây Lăng đại thần quan khác năm trước từng ở trong cửa hàng từng làm đứa ở một đoạn thời gian rất dài.

Vũ Lâm quân ở đầu ngõ bố trí tuyến cảnh giới, đem mọi người mời đến bên ngoài, thần điện hộ vệ cảnh giác chiếm cứ vài nơi xung yếu của Lão Bút Trai, vải mỏng nhấc lên, Thiên Dụ đại thần quan chậm rãi đi xuống thần liễn.

Ninh Khuyết và Tang Tang đứng ở cửa Lão Bút Trai đón chào, thái độ cung kính.

Đi vào Lão Bút Trai, chỉ có Thiên Dụ đại thần quan cùng Trình Lập Tuyết hai người.

Ninh Khuyết sau khi cung kính mời đại thần quan ngồi xuống, liền muốn gọi Tang Tang đi pha trà, bỗng nghĩ Trình Lập Tuyết từng nói đây là đại bất kính đối với Tây Lăng cùng đạo môn, liền tự mình động thủ.

Bốn chén trà xanh im lặng đặt ở trên bàn, hơi nóng dần sinh ra đột nhiên tan.

Thiên Dụ đại thần quan nhìn qua là vị lão giả cực bình thường, trên mặt nếp nhăn sâu dày như núi như sông, chỉ có thân thần bào hoa mỹ kia biểu lộ thân phận tôn quý của hắn.

Ninh Khuyết từng gặp rất nhiều đại nhân vật, nhưng cùng Thiên Dụ đại thần quan đại nhân vật tôn quý như vậy nói chuyện, lại là một lần đầu, không khỏi có chút khẩn trương, không biết nên mở miệng như thế nào.

Tang Tang cũng có chút khẩn trương, tuy Ninh Khuyết đêm qua giải thích một lần pháp tắc kế thừa của Quang Minh đại thần quan, nhưng vẫn là không hiểu, sư phụ đã là phản lại Tây Lăng thần điện, vì sao thần điện còn cứ muốn đem mình đón trở về.

Thiên Dụ đại thần quan bình tĩnh nhìn chủ tớ hai người, bỗng nhiên mỉm cười, theo tươi cười nở rộ, nếp nhăn như núi như sông khóe mắt hắn càng thêm khắc sâu, đôi mắt tang thương hơi lõm xuống chợt bình tĩnh, tĩnh mà không biết sâu bao nhiêu, tựa như một tảng đá cứng xây thành một cái giếng cũ trên ngọn núi khô.

Đối mặt ánh mắt Thiên Dụ đại thần quan, Ninh Khuyết bỗng nhiên cảm thấy quần áo trên người mình biến mất không dấu vết, sinh ra một loại cảm giác trần trụi, theo bản năng cảm thấy bị đối phương nhìn thấu.

Không phải thân thể bị nhìn thấu, mà là những che giấu hắn cố ý bày ra trong lòng bị nhìn thấu, thậm chí là hướng đi vận mệnh bị nhìn thấu, không chỗ nào che giấu.

Ninh Khuyết đột nhiên sinh ra sự cảnh giác, nói: "Thư viện Ninh Khuyết, bái kiến thần tọa đại nhân."

Thiên Dụ đại thần quan nói: "Miễn."

Ninh Khuyết liền ngồi xuống ở ghế đối diện đại thần quan.

Trong Lão Bút Trai một mảng im lặng, Ninh Khuyết biết, mình hiện tại là chủ nhân, nên là mình mở miệng trước, chỉ là chuyện này hắn không biết nên mở miệng như thế nào.

Miệng chén trà trào ra sương nóng dần tan, một mảng lá trà xanh xanh từ đáy chén nhẹ nhàng dâng lên.

Cổ họng Ninh Khuyết có chút khô, thanh âm hơi khẩn trương nói: Có thể để chúng ta nghĩ chút nữa hay không".

Đứng ở phía sau Thiên Dụ đại thần quan Trình Lập Tuyết nhíu nhíu mày, không vui nói: "Còn muốn nghĩ nữa? Thập Tam tiên sinh người không cần kéo dài thời gian mãi được không."

Thiên Dụ đại thần quan nâng tay phải, chưa để Trình Lập Tuyết tiếp tục nói, nói:

"Tây Lăng có một số việc, cho nên ta không thể không về, trước khi trở về, việc này chung quy cần có cái kết quả."

Ninh Khuyết căn bản chưa lưu ý đến trong lời của đại thần quan Tây Lăng có việc, chỉ nghĩ chuyện khác, cười gượng nói: "Thần tọa đại nhân sắp đi rồi? Có mua thổ sản gì hay không?"

Biểu cảm trên mặt Trình Lập Tuyết rất khó coi.

Thiên Du đại thần quan lại nở nụ cười, lắc lắc đầu.

Tươi cười ở trên khuôn mặt già nua dần dần thu lại, những nếp nhăn khắc sâu kia dần dần giãn ra, Thiên Dụ đại thần quan lẳng lặng nhìn mắt Ninh Khuyết, nói: "Ngươi biết tầm quan trọng của nàng đối với thần điện."

Tang Tang cúi đầu nhìn mũi giày ngoài làn váy, lặng lẽ hướng phía sau Ninh Khuyết dịch chuyển hai bước, tựa như trông cậy vào hắn có thể che khuất mình, nhưng chung quy là không che được.

Thiên Dụ đại thần quan trìu mến nhìn Tang Tang, nói: "Bởi vì nàng là truyền nhân của Quang Minh."

Ninh Khuyết do dự nói: "Tang Tang tuổi còn rất nhỏ đã tới Tây Lăng đi làm đại thần quan, cùng thần tọa đại nhân ngài cùng ngồi cùng ăn, cái này thoáng nghe luôn cảm thấy có chút không thích hợp."

Trình Lập Tuyết nhìn Thiên Dụ đại thần quan một cái, nhẹ giọng giải thích: "Thần tọa kế thừa là một quá trình dài lâu, Tang Tang sư muội sau khi về Tây Lăng cần học tập giáo điển trước, sau đó đi đạo môn trên đời thanh tu, thể ngộ trăm vẻ bi hoan của nhân gian, sau đó mới có thể kế thừa thần tọa, những công tác chuẩn bị trước đó này được xưng là trí tòa huấn chính."

Tiếp theo hắn tiếp tục giải thích: "Chính bởi vì Tang Tang sự muội leo lên Quang Minh thần tọa còn cần thời gian rất lâu, cho nên thần điện mới sẽ sốt ruột, có thể nhanh chóng tiến vào huẩn chính kì đó là không còn gì tốt hơn."

Ninh Khuyết đột nhiên hỏi: "Có giả kì sao?"

Trình Lập Tuyết hơi ngẩn ra, thầm nghĩ thần điện không phải học viện bình thường, nào sẽ có an bài bực này?

Nhưng chưa chờ hắn mở miệng, Thiên Dụ đại thần quan mỉm cười nói: "Có."

Ninh Khuyết nhìn Thiên Dụ đại thần quan, tiếp tục hỏi: "Dài bao nhiêu?

Thiên Dụ đại thần quan nói: "Chỉ cần cam đoan thời gian nàng ở Tây Lăng Đào sơn vượt qua một nửa."

Ninh Khuyết lại hỏi: "Ngày nghỉ có thể rời Tây Lăng hay không?"

"Có thể."

"Ta có thể đi Tây Lăng thăm nàng hay không?"

"Có thể."

"Nàng nếu lên làm Quang Minh đại thần quan, thật có thể kết hôn sao?

Thiên Dụ đại thần quan tựa cười mà không cười nhìn hắn, nói: "Có thể."

Trình Lập Tuyết giật mình nhìn thần tọa một cái. Ninh Khuyết và Thiên Du đại thần quan vấn đáp đến đây là dừng.

Hắn nói: "Vậy ta không có vấn đề."

Không khí trong Lão Bút Trai vừa mới thả lỏng một chút, không ngờ Ninh Khuyết tiếp theo bổ sung một câu: "Chẳng qua ta không có vấn đề không có nghĩa là nàng không có vấn đề, kế tiếp các ngươi cần thuyết phục nàng."

*****

Trình Lập Tuyết giận dữ, trầm giọng khiển trách: "Ngươi vậy mà dám vô lễ như thế với thần tọa!

Ninh Khuyết nói: "Ta không phải đang đùa giỡn thần điện, mà là phía trước nếu có một cái bất kì, thần tọa đại nhân nói không thể, như vậy ta sẽ không cho phép Tang Tang đi Tây Lăng. Ta bây giờ cho phép nàng đi Tây Lăng, cũng không đại biểu ta ủng hộ nàng đi Tây Lăng, chỉ đại biểu ta ủng hộ nàng làm bất cứ quyết định nào."

Thiên Dụ đại thần quan căn bản chưa để ý tới Ninh Khuyết cùng Trình Lập Tuyết đối thoại, chỉ là lẳng lặng nhìn Tang Tang.

Tang Tang cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta bây giờ không muốn đi."

Thiên Dụ đại thần quan lẳng lặng nhìn phía Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết nói: "Đêm qua ta thương lượng với nàng thời gian rất lâu, nàng bây giờ dù sao mới mười lăm tuổi, vẫn là trẻ con, ta quả thật lo lắng nàng rời khỏi bên người mình, sau khi trưởng thành lại đi thế nào?"

Thiên Dụ đại thần quan mỉm cười nói: "Sang năm?"

Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nói: "Ba năm sau."

Thiên Dụ đại thần quan nói: "Theo Đường luật, nữ tử mười sáu đã lớn."

"Đường luật là nói mười sáu lập gia đình, không có nghĩa là đã lớn."

Ninh Khuyết nói: "Căn cứ cái nhìn của ta, chỉ có đến mười tám tuổi mới có đủ lịch duyệt cuộc đời cùng trí tuệ đến an bài cuộc đời mình, cho nên ta kiên trì ba năm sau mới đi Tây Lăng."

"Ba năm."

Thiên Dụ đại thần quan nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Tang Tang phía sau Ninh Khuyết.

Theo một cái liếc mắt này, nếp nhăn trên mặt hắn càng thêm khắc sâu, giống như trời phủ xuống một trận mưa to, đem dãy núi đất vàng khô cạn gội rửa càng thêm hiểm trở, đôi mắt cũng càng thêm sâu và yên tĩnh, giếng già im lặng nấp sâu trong núi đá trở nên sâu thêm mấy trượng.

Tang Tang khẩn trương chờ đợi đáp án. Ninh Khuyết so với nàng càng khẩn trương hơn.

Thiên Dụ đại thần quan mỉm cười nhìn Tang Tang nói: "Ba năm sau, Tây Lăng gặp."

Sau khi rất đột nhiên nói xong câu đó, Thiên Dụ đại thần quan đứng dậy, ra khỏi Lão Bút Trai.

Đại thần quan đi lên thần liễn, ở dưới lễ nhạc lượn lờ rời khỏi.

Lưu lại chủ tớ hai người trong Lão Bút Trai nhìn nhau.

Chỉ đơn giản như vậy?

Ninh Khuyết không hiểu câu nói cuối cùng kia của Thiên Dụ đại thần quan vì sao nói chắc chắn như thế.

Ba năm sau, Tây Lăng gặp.

Đại thần quan xác định ba năm Tang Tang nhất định sẽ đi Tây Lăng sao?

Trình Lập Tuyết theo thần tọa rời khỏi Lão Bút Trai.

Hắn đi lên thần liễn, nhấc lên vải mỏng, đi đến phía sau thần tọa quỳ xuống, thấp giọng nói: "Đệ tử không hiểu, chẳng lẽ thực như vậy về Tây Lăng? Tang Tang sư muội nơi đó, ngay cả câu hứa hẹn cũng chưa có."

"Hứa hẹn trong lời nói, xưa nay đều không có bất cứ lực lượng gì."

Thiên Dụ đại thần quan từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn lụa trắng noãn, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt một chút, theo chỗ khăn lụa như tuyết hạ xuống, nếp nhăn khóe mắt giống như hoa khi nở khi tàn.

Trình Lập Tuyết cúi đầu hoang mang nói: "Nhưng chúng ta đã đến đây, vì sao phải vội vàng rời khỏi như thế?"

Thiên Dụ đại thần quan nhìn khăn trắng noãn như tuyết trong tay, trầm mặc một lát sau đó nói:

"Bởi vì chuyện Tài Quyết Ti sắp phát sinh kia, so với ta tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng hơn."

Trình Lập Tuyết ngẩng đầu lên, khó hiểu nói: "Những ngài mấy ngày trước từng nói, đại sự này của Tài Quyết Ti đối với thần điện mà nói không hẳn là chuyện xấu, thiên dù chỉ là phụng thiên chi dụ, ngăn cản trước giống như làm việc nghịch thiên...

Thiên Dụ đại thần quan nói: "Về Tây Lăng không phải vì ngăn cản việc này, mà là muốn cam đoan chuyện này sau khi xảy ra, có thể dựa theo quỹ đạo vốn có phát triển tiếp."

Ánh mắt Trình Lập Tuyết rơi ở trên tấm khăn lụa kia trong tay thần tọa, thân thể hắn chợt cứng đờ, bởi vì hắn nhìn thấy trên khăn lụa trắng noãn như tuyết vậy mà có mấy vết máu!

Hắn lúc này mới phát hiện, khóe mắt thần tọa đại nhân đang chảy máu!

"Ta ở ba năm sau trên Đào sơn, đã nhìn thấy quang minh."

"Cho nên ba năm sau, nàng sẽ trở lại Tây Lăng.

Thiên Dụ đại thần quan bình tĩnh tiếp tục lau máu tươi khóe mắt chảy

ra.

Tinh thần Trình Lập Tuyết có chút ngơ ngẩn, kinh ngạc hỏi: "Ngài còn đã thấy những gì?"

"Ngươi si nhi này, quang minh là đồng bạn thân cận nhất với chúng ta, ta chỉ nhìn nàng một cái, đã suýt nữa mù, nào còn có thể nhìn thấy cái gì khác?"

Thiên Dụ đại thần quan mỉm cười nói.

Sau đó hắn cầm khăn lụa trắng trong tay gấp lại, tiếp tục lau máu trong mắt.

Khăn lụa màu trắng dần dần bị máu chảy ra trong mắt nhuộm đỏ.

Khóe mắt nếp nhăn khắc sâu cũng bị máu nhuộm đỏ, như là một đóa hoa đào diễm lệ.

Càng như là một mảnh đất khô cạn hoang dã bị máu tươi làm ướt sũng.

Trước khi sứ đoàn Tây Lăng rời khỏi thành Trường An, Ninh Khuyết đi Nam Môn quan một lần, từ chỗ Trình Lập Tuyết biết được, ra tay phía sau màn Kiếm các bên kia quả nhiên có bóng dáng Tài Quyết Ti.

Hắn càng thêm bắt đầu lo lắng an nguy của Triều Tiểu Thụ, lúc đang nghĩ nên rời khỏi Trường An đi Nam Tấn tìm người hay không, bỗng nhiên thu được một phong thư đến từ Đại Hà quốc.

Hắn vốn tưởng rằng là Sơn Sơn gửi tới, có chút vui sướng không thể nói cho mọi người.

Sau đó hắn phát hiện là Triều Tiểu Thụ gửi tới, ngoài thất vọng lại vui sướng, ngoài vui sướng đó là phẫn nộ.

"Sống thật tốt, cũng không nói sớm viết mấy phong thư cho mọi người, ta xem hắn thật sự là ở bên ngoài đùa giỡn cao hứng, cao hứng ngay cả cha ruột của mình cũng quên! Thật sự là tên ngu ngốc!"

Nam nhân trung niên mặc áo choàng vàng tươi, phẫn nộ vung tay áo mắng nhiếc.

"Nhắm chừng Triều nhị ca ở trong sơn thôn nhỏ nào đó gặp quả phụ ma đậu hủ tiếu, chân thoáng cái đã mềm, nào còn nỡ trở về, thật đúng là chuyện chỉ có ngu ngốc mới làm ra....

Ninh Khuyết nhìn phong thư đó trong tay, cay nghiệt trào phúng nói.

Trong u điện sâu trong hoàng cung Đại Đường, thỉnh thoảng vang lên tiếng mắng ngu ngốc.

Đám người hoàng hậu nương nương nhìn vẻ mặt tức giận của hoàng đế bệ hạ cùng Ninh Khuyết, nhịn không được nở nụ cười.

Nói bạch si, nói bạch si, trong thành Trường An có hai người thích mắng chửi người ta ngu ngốc nhất, một vị là Đại Đường hoàng đế bệ hạ, còn có một người tất nhiên là Ninh Khuyết.

Chẳng qua hoàng đế bệ hạ lúc mắng chửi người ngu ngốc xưa nay chẳng phân biệt trường hợp tình cảnh, mắng quang minh chính đại hào khí can vận, Ninh Khuyết lại quen lúc cùng Tang Tang nói chuyện phiếm mang theo giọng cay nghiệt nhẹ giọng bình luận người khác là ngu ngốc, từ trong đến ngoài lộ ra sự hẹp hòi, cho nên hôm nay có thể ở trong hoàng cung cùng bệ hạ cùng nhau không kiêng nể gì mắng Triều Tiểu Thụ là ngu ngốc, hắn rất hưng phấn cũng rất kích động, nước miếng vung ra khắp nơi.

Hai chữ ngu ngốc ở trong cung điện u tĩnh như mưa bay tán loạn, chọc hoàng hậu nương nương cùng tất cả thái giám cung nữ kinh ngạc lại buồn cười, bịt chặt miệng, không để mình phát ra tiếng cười, chỉ là trường hợp bực này dù sao có chút xấu hổ, hoàng hậu đánh mắt đối với nữ quan bên cạnh, mang theo các cung nữ thái giám lặng lẽ rời khỏi cung điện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)