Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 371

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 371: Lấy được, không bỏ xuống được
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Hoàng đế bình tĩnh nói: "Có tòa đại trận này, thành Trường An liền không lo, thành Trường An không lo, Đại Đường ta mặc dù quốc lực suy bại sụp đổ, cuối cùng cũng sẽ dục hóa trùng sinh."

Ninh Khuyết nói: "Sư phụ từng nói với ta, nếu thực đến lúc phải khởi động Kinh Thần đại trận, nói rõ Đại Đường ta đã đến thời khắc nguy hiểm nhất."

"Cho nên tòa đại trận này chưa từng khởi động." Hoàng đế nói:

"Nhưng chỉ cần nó tiếp tục tồn tại trong thiên địa, vô luận động hay bất động, Trường An là an toàn, Đại Đường là an toàn."

Ninh Khuyết sau khi lên núi thành công, tiến vào thư viện tầng lầu hai được mời vào cung, lúc ấy hoàng đế bệ hạ đã nói sau này muốn dẫn hắn đi nhìn một thứ, hôm nay hắn rốt cuộc đã thấy.

Nhan Sắt đại sự từng mang theo hắn đi lên thành lâu, nhìn xuống thành Trường An, nói muốn đem tòa đại trận này giao vào hắn trong tay, nay sư phụ đã qua đời, rốt cuộc đến lượt hắn đến gánh vác trách nhiệm này.

Hắn nhìn tòa thành Trường An trước người này, suy nghĩ ngàn vạn.

Sư phụ Nhan Sắt từng nói, thành Trường An là một tòa đại trận, cũng là một đạo đại phù, mà phù là một thiên văn chương, Ninh Khuyết nhìn tòa thành Trường An này trước người, ánh mắt dừng ở năm rãnh đá thẳng tắp hướng nơi nào đó kia, dừng ở trên quầng sáng tương đối đỏ sẫm kia, thầm nghĩ đây đại khái là ấn giám khắc ở cạnh văn chương.

Vầng sáng tương đối đỏ sẫm nọ, đó là Chu Tước hội tượng, theo ánh mắt Ninh Khuyết chạm đến, mép quầng sáng hơi biến hình, tựa như cảm ứng được một chút gì đó.

Chỉ là trong nháy mắt như vậy, Ninh Khuyết mơ hồ rõ ràng nên khởi động thành Trường An tòa đại trận này như thế nào, phương pháp khởi động là đơn giản như vậy, vì thế hắn là cảnh giác bất an như vậy.

Rời khỏi tòa lầu gỗ nhỏ hai tầng giản dị kia, Ninh Khuyết theo hoàng đế lần nữa xuyên qua ngự hoa viên, xuyên qua ánh mắt kính sợ hoang mang của những thái giám cung nữ kia, đi tới ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng một mảng im lặng.

Ninh Khuyết cầm chày mắt trận bị vải bọc lấy, giữa ngón tay truyền đến cảm giác nặng trịch, trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: "Ta có chút lo lắng bản thân mình không nắm được."

Hoàng đế nhìn hắn nói: "Nhan Sắt đại sự chỉ ngươi một đồ đệ như vậy, phu tử cũng đồng ý ngươi đại biểu thư viện nhập thế, như vậy ngươi không cầm ai tới cầm?"

Ninh Khuyết nói: "Chẳng lẽ ta tương lai thật phải làm quốc sư? Năm đó nhị sư huynh cùng sư phụ đã nói rồi, ta chỉ là theo sự phụ tu phù, cũng không tính là người của Nam Môn quan."

"Ai nói quốc sư Đại Đường ta nhất định phải đạo nhân Nam Môn quan mới có thể làm? Không sai, vì giữ chút mặt mũi cho Tây Lăng thần điện, mấy trăm năm qua luôn xử lý như thế, nhưng thói quen không có nghĩa là quy củ cứng ngắc. Huống chi người chung quy là đồ đệ của Nhan Sắt đại sự, Tây Lăng thần điện cũng không thể bới ra vấn đề ở trên thân phận của ngươi."

Hoàng đế nói: "Nghe ngữ khí của người người tựa như không muốn làm cái quốc sư này?"

Ninh Khuyết nói: "Tây Lăng thần điện muốn đón Tang Tang trở về kế nhiệm Quang Minh đại thần quan, ta đã cảm thấy việc này có chút không đáng tin, nay chính mình vậy mà cũng phải làm Đại Đường quốc sư, ta cảm thấy chuyện này lại càng không đáng tin."

Hắn hơi chua chát nói: "Nay nghĩ đến, ta thà rằng ở lại trong Lão Bút Trai bán chữ."

"Thanh Sơn gia hỏa kia làm quốc sư làm rất cao hứng nhìn bộ dáng lười biếng của hắn, một chốc một lát cũng không chết được, ngươi muốn tiếp nhận chức vụ quốc sư hay không chung quy là chuyện của tương lai, nay không cần sốt ruột."

Hoàng đế chuyển đề tài, nói: "Nói đến bán chữ, Ninh Khuyết ngươi thật ra có nhiều ngày chưa có thiếp chữ viết chảy ra, đến đến đến, thừa dịp hôm nay vào cung, nhanh viết thêm mấy bức."

Ninh Khuyết nhìn hoàng đế bệ hạ một cái, nghĩ nay mỗi chuyển vào cung đều phải bị bắt lưu lại chút thư thiếp, cái này nếu để Tang Tang biết, không biết sẽ đau lòng thành như thế nào.

Nhưng Đại Đường thiên tử tự mình chọn bút mài mực hầu hạ ở bên, đối mặt loại đãi ngộ này bất cứ thứ gia nào trên đời nghĩ hắn cũng không thể ngoan cố không chịu viết.

Trong lòng hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi về phía bên bàn.

Ngay tại lúc này, cửa ngự thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Hoàng hậu nương nương bưng thay thức ăn, chậm rãi đi đến.

Ninh Khuyết hơi khom mình hành lễ, nghiêng người lui qua một bên.

"Ngươi ăn vài thứ trước."

Hoàng hậu nương nương mỉm cười nắm tay hoàng đế đi đến cạnh bàn trà, đem một bát mì chua cay đưa tới trong tay hắn sau đó đi đến bên người Ninh Khuyết, khẽ xắn ống tay áo cầm khối mực lên, nói: "Ta đến mài mực."

Ninh Khuyết thầm nghĩ mình không phải Lí Thái Bạch người hào phóng tiêu sái bậc đó, nương nương người tuy đẫy đà, lại cũng không phải Dương Ngọc Hoàn người phong lưu kiểu kia, thế này tính là chuyện gì? Liên tục chối từ không dám.

Hoàng hậu dịu dàng cười, nhìn hắn trêu ghẹo nói: "Bệ hạ mài mực cho ngươi, ngươi lại dám, bản cung mài mực cho ngươi, ngươi lại nói không dám, chẳng lẽ ở trong mắt người, bản cùng so với bệ hạ đáng sợ hơn nhiều.

Hoàng đế đang húp canh chua cay cười ha hả, chỉ vào Ninh Khuyết nói: "Ngày thường lúc trẫm viết thiếp, đều là nàng ở bên mài mực, hôm nay cũng cho người hưởng thụ một chút phen đãi ngộ này."

Đây là đãi ngộ gì? Đế vương hưởng thụ?

Ninh Khuyết cười hơi chua chát, không tiện chối từ thêm nữa, đứng bên bàn bình tĩnh chờ đợi, nghĩ lúc trước hoàng hậu nói câu nói kia, cảm giác trong lòng có chút khác thường.

Ở hắn xem ra vị hoàng hậu nương nương này thực so với bệ hạ đáng sợ hơn nhiều.

Ở trong thế giới Hạo Thiên thần huy bao phủ, một đời thánh nữ Ma tông, lại có thể trở thành hoàng hậu thế gian đệ nhất cường quốc Đại Đường, vô luận thấy thế nào, chuyện này đều lộ ra quỷ dị cùng khủng bố.

Huống chi vị hoàng hậu nương nương này còn là em gái ruột của Hạ Hầu.

Ninh Khuyết nhìn bên cạnh khuôn mặt hoàng hậu nương nương, trầm mặc không nói.

Hoàng đế bệ hạ muốn thưởng thức tác phẩm mới của Ninh Khuyết, cho nên ở lại trong ngự thư phòng.

Hoàng hậu nương nương cùng Ninh Khuyết rời khỏi ngự thư phòng, đi tới trong ngự hoa viên.

Đi đến dưới tàng cây một gốc hải đường, hoàng hậu nương nương dừng bước, phất tay ra hiệu cung nữ tản ra, sau đó quay đầu nhìn phía Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết biết hoàng đế bệ hạ là tìm cớ để mình và hoàng hậu nương nương một chỗ, đương nhiên không phải bởi vì nguyên nhân hoang đường gì, chỉ có liên quan cùng vị đại tướng quân kia trong Thổ Dương thành, chỉ là hắn không rõ, vì sao hoàng hậu nương nương lại đích thân ra mặt, chẳng lẽ nàng không lo lắng bị người ta nhìn ra cái gì?

Đây là bởi vì hắn không biết cảm tình giữa hoàng đế cùng hoàng hậu, hoặc là nói, hắn luôn không tin tưởng trong cung đế vương sẽ có loại cảm tình kia giữa vợ chồng bình dân tồn tại.

Hoàng hậu nương nương mặt mày tú lệ, quyến rũ mà có độ, dịu dàng mà không khiếp, đứng ở dưới tàng cây hải đường, dung nhan vậy mà đem sắc hoa hải đường cũng vượt qua.

Ninh Khuyết thầm nghĩ quả nhiên không hổ là thánh nữ Ma tông, bộ dạng nương nương quả nhiên xinh đẹp.

*****

Hoàng hậu lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói: "Bệ hạ nói hết với người rồi?"

Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó trả lời: "Không biết nương nương ám chỉ chuyện gì."

Hoàng hậu bình tĩnh nói: "Chuyện Hạ Hầu đại tướng quân."

Ninh Khuyết gật gật đầu.

Hoàng hậu nói: "Nay ngươi hẳn là đã biết thân phận bản cung." Ninh Khuyết lắc lắc đầu, biểu cảm trên mặt có chút hoang mang.

Hoàng hậu thản nhiên cười nói: "Thật là đứa nhỏ không thành thật, bản cung thật sự không rõ, phu tử vì sao sẽ thu người làm đệ tử."

Ninh Khuyết cười nói: "Rất nhiều người cũng có cái nghi vấn này."

Tươi cười trên mặt hoàng hậu dần dần thu liễm đi, nhìn hắn bình tĩnh mà kiêu ngạo, không có một tia cảm xúc khác nói: "Hạ Hầu là huynh trưởng của ta, ta từng là thánh nữ Ma tông."

Ở trong thành Thổ Dương, Ninh Khuyết thông qua nhị sư huynh cùng Hạ Hầu đối thoại, đã biết đây có thể nói là bí mật lớn nhất của Đại Đường để quốc, chỉ là hắn không ngờ hoàng hậu nương nương lại sẽ không chút che dấu trực tiếp thừa nhận.

Cho nên hắn vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Hoàng hậu nhìn hắn nói: "Bản cung rất tò mò, giữa người và Hạ Hầu đến tột cùng có vấn đề gì, hắn tuy tính tình thô bạo, hơn nữa ở trên chiến trường lấy giết người làm vui nhưng tuyệt đối không phải ngu ngốc ngươi cùng bệ hạ đều rất thích nói, hắn hẳn là rất rõ giết chết đệ tử phu tử đối với hắn không có bất cứ chỗ tốt nào."

Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó nói: "Hai năm trước ở Dân sơn đầu đường Bắc Sơn, thủ hạ của Hạ Hầu đại tướng quân từng ý đồ giết chết Lý Ngư điện hạ. Lúc ấy ta cũng ở đó."

Hoàng hậu nhẹ nhàng lấy xuống cành hoa hải đường trước tóc, chắp tay ở sau lưng đi hướng sâu trong ngự hoa viên.

Ninh Khuyết theo sau nàng, nhìn bộ dáng nàng khoanh tay, không biết vì sao lại sinh ra chút thưởng thức.

Đi đến bên hồ yên tĩnh, đứng ở trước cây hoa, hoàng hậu nương nương trầm mặc một lát sau đó nói: "Chuyện này là hắn gạt ta làm, thậm chí ta hoài nghi có phải hay không thần điện giả mượn danh nghĩa hắn làm."

Nàng xoay người lại, lẳng lặng nhìn Ninh Khuyết nói: "Nay ngươi cũng đã là người tu hành, phải biết nếu là bản cung hoặc là Hạ Hầu tướng quân toàn lực xuất kích, lúc ấy người cùng Lý Ngư tuyệt đối không có cơ hội sống sót."

Ninh Khuyết nhớ tới hai gã cường giả Động Huyền thượng cảnh kia bên người Hạ Hầu, cam chịu một điểm này, nói: "Nếu chuyện này là thần điện gian lận nương nương cũng không thể tìm được chứng cớ, bởi vì những người đó chung quy là người của Hạ Hầu tướng quân."

Hoàng hậu mỉm cười nói: "Ta có lẽ không thể thuyết phục Lý Ngư, nhưng ta nghĩ ít nhất hiện tại người đối với chuyện đầu đường Bắc Sơn năm đó sẽ có phán đoán khác.

Ninh Khuyết nói: "Ở trên hoang nguyên, Lâm Linh muốn giết ta."

Hắn biết vị hoàng hậu nương nương trước người này khẳng định biết Lâm Linh là ai, cũng nhất định biết tràng huyết án mã tặc đánh lén đó, mình không cần giải thích quá nhiều.

Hoàng hậu nói: "Bản cung vẫn là không cho rằng chuyện mã tặc có liên quan với Hạ Hầu."

Ninh Khuyết nói: "Ta đồng ý cái nhìn của nương nương, ta cũng cho rằng Lâm Linh là gạt Hạ Hầu tướng quân làm chuyện này, nhưng Hạ Hầu tướng quân sau chuyện tỏ vẻ cam chịu, hơn nữa ở bắc Hô Lan hải lần nữa ý đồ giết ta."

Hoàng hậu nói: "Lâm Linh sẽ không làm chuyện tổn hại ích lợi của Hạ Hầu, như vậy trừ phi hắn biết giữa người cùng Hạ Hầu chỉ có một người có thể sống sót, hắn mới sẽ ý đồ giết chết ngươi."

Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó lắc lắc đầu nói: "Trước kia ta chỉ là một quần tất bình thường của vị thành, ngay cả mặt Hạ Hầu tướng quân cũng chưa từng thấy, trừ hai chuyện này, không có khả năng có bất cứ thù hận nào."

Hoàng hậu lẳng lặng nhìn mắt hắn, hỏi: "Thực không có bất cứ thù hận nào?"

Ninh Khuyết nói: "Quả thật như thế."

Hoàng hậu bỗng nhiên hơi hạ mình hành lễ với hắn.

Ninh Khuyết kinh ngạc không hiểu, vội vàng nghiêng người tránh đi, nói: "Nương nương đây là làm gì?"

"Lúc trước sự việc kia, đã do đại tiên sinh xử lý xong, nếu trừ lần đó ra, thực không có thù hận không giải, xin Thập Tam tiên sinh cho bản cung một phần mặt mũi, tha hắn bình tĩnh nghỉ hưu như thế nào?"

Hoàng hậu nương nương ở phía trước cây hoa, liễm thần tĩnh khí, vẫn duy trì tư thế hành lễ hơi cúi mình.

Đi ở trên đường cái Chu Tước du khách như dệt, vẻ mặt Ninh Khuyết nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại là dần nổi lên gợn sóng, vô luận là hoàng đế bệ hạ dẫn hắn nhìn Kinh Thần trận, hay là hoàng hậu nương nương ở trước cây hoa hành lễ, đều là áp lực hiện tại hắn có chút gánh vác không nổi.

Lúc trước ở trong ngự hoa viên, hoàng hậu nương nương còn nhắc tới Giản đại gia, Ninh Khuyết lúc này mới nhớ tới lời đồn trong phố phường Trường An, hoàng hậu nương nương quả nhiên cùng dì Giản tình cảm thâm hậu, tình như chị em.

Những cái này không ảnh hưởng được cảm xúc của hắn.

Thật sự ảnh hưởng cảm xúc của hắn là chuyện khác.

Nay chiến sự trên phía bắc hoang nguyên đã tiến vào trạng thái giằng co, quân đội Đại Đường đối với thắng lợi có vẻ cực không thèm để ý, trong Tây Lăng thần điện tựa như có chút vấn đề, có ý đồ tạm thời nghỉ quân đến xem tái chiến.

Cái này đã tương đương nói, mùa thu, Hạ Hầu liền phải trở về.

Ninh Khuyết đã sớm biết Hạ Hầu ra từ bộ lạc Hoang nhân, lúc này tự nhiên rõ, vì sao đế quốc đông bắc biến quân trong chiến tranh lần này sẽ tỏ ra nhẹ nhàng như vậy.

Hạ Hầu đối đãi kẻ địch khác lại không thấy được vẫn dịu dàng như vậy.

Nay Ninh Khuyết không sợ Hạ Hầu, bởi vì chỗ dựa phía sau hắn là thư viện ngọn núi lớn này, nhưng hắn không biết Hạ Hầu sau khi trở về mình nên làm như thế nào.

Bệ hạ ở trong cung ngầm ám chỉ, hoàng hậu nương nương ở trước cây hoa tự mình cầu tình, cũng không phải nói sợ hãi hắn người tu hành Động Huyền cảnh này có thể nhấc lên bao nhiêu mưa gió, chỉ là không muốn để cho chuyện này đem thư viện liên lụy vào, không muốn để cho chuyện Hạ Hầu cởi giáp nghỉ hưu sinh ra khúc chiết nữa.

Thư viện chú trọng Đường luật, phu tử nghiêm cấm đệ tử can thiệp triều chính, đại sư huynh đã cho phép Hạ Hầu nghỉ hưu, nhìn đi nhìn lại, Ninh Khuyết báo thù đều viết đến cuối cùng, trừ phương pháp cuối cùng kia.

Phương pháp kia là phu tử ở trên lộ đài Tùng Hạc lâu dùng gậy dạy cho hắn, đại sư huynh ở trên hoang nguyên cũng từng mịt mờ nhắc nhở hắn, khi hắn bị nhốt ở trong hang đá cũng từng nghĩ biện pháp đó.

Phương pháp kia đơn giản mà rõ ràng, tràn ngập lực lượng, nhưng đổi cái góc nhìn, lại có thể nói là ngu dốt vụng về như vậy, hoàn toàn không phù hợp nhân sinh quan thực ra âm u ngoài ánh mặt trời của Ninh Khuyết.

Đứng ở đầu đường Trường An cuối xuân, Ninh Khuyết nghĩ chuyện sau mùa thu, khi thì nhiệt huyết khi thì tâm tình ảm đạm, hoàn toàn chưa chú ý tới một đám mây mưa ở phương Bắc bay tới.

"Xin hỏi là Thập Tam tiên sinh phải không?"

Ninh Khuyết quay đầu nhìn, thấy một nam tử hướng mình kính cẩn hành lễ, nam tử mặc dân phục bình thường, lại không thể che dấu đạo khí tức quân nhân nghiêm túc hung hãn đặc hữu kia trên người.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)