← Ch.389 | Ch.391 → |
"Tây Lăng thần điện mấy trăm năm qua, nguyện vọng lớn nhất của vô số đời chưởng giáo, đó là muốn đem Hạo Thiên nam mốn mời về, trừ những tôn nghiêm cùng danh dự không thú vị kia, đương nhiên cũng là bởi vì đồng đạo trong nam môn tự có cho bất phàm, Thanh Sơn sư đệ đã là quốc sư Đại Đường, truyền nhân của hắn lại há như trong lời đồn không chịu nổi như vậy?"
Thiên Dụ đại thần quan từ tốn nói: "Đạo si lần này đi thành Trường An, không biết sẽ đối với quan hệ giữa thần điện cùng nam môn có ảnh hưởng gì, chung quy đều là việc của ngày sau."
Trình Lập Tuyết nghĩ lúc trước nghe được chuyện thần điện gần đây xảy ra, nghĩ thái độ của chưởng giáo đại nhân cùng Tài Quyết thần tọa, thanh âm hơi chua chát nói: "Ta thấy đạo si chỉ sợ rất khó về Đào sơn nữa."
Thiên Dụ đại thần quan lắc lắc đầu, nói: "Nàng chung quy là phải trở về."
Trình Lập Tuyết khó hiểu, nói: "Ngài vì sao xác định như thế?"
Thiên Dụ đại thần quan thở dài một tiếng, nói: "Nàng nếu không về Đào sơn, đại sự nhất định xảy ra kia của Tài Quyết ti lại phát sinh như thế nào?"
Tây Lăng vào hè, thành Trường An cũng ngay sau đó tiến vào mùa hè.
Thành Trường An đầu hè còn chưa tính là nóng bức không chịu nổi, nhưng mặt trời bên trên đã mãnh liệt làm người ta bắt đầu phiền chán, phiến đá sau giờ ngọ bắt đầu nóng lên.
Công trình tu sửa bờ Nhạn Minh hồ vẫn đang tiếp tục, vì đuổi ở trước khi mùa hè dữ dội, chấm dứt công trình cải tạo ven hồ, đội ngũ thi công dưới hai tầng áp lực của tiền bạc cùng Ngư Long bang, tốc độ đấy nhanh thật lớn.
Từ sáng đến tối, tiếng đục gõ không ngừng quanh quẩn ở trong nhà cửa bên hồ, cũng may dân cũ ban đầu ở đã sớm dọn đi, bằng không thời tiết nóng dần, còn phải bị tạp âm tra tấn, không chừng sẽ nháo ra xung đột như thế nào đó.
Theo thời gian trôi qua, công trình tiến vào giai đoạn kết thúc, Ninh Khuyết cầm trận pháp đồ thất sư tỷ cẩn thận vẽ, bắt đầu xâm nhập đến trong thi công.
Chung quy vẫn là tiền bạc rải đúng chỗ, uy danh Ngư Long bang Tề Tứ gia quá vang dội, cho nên các sư phụ thi công tuy cho rằng thiết kế này của Ninh Khuyết không có đạo lý, cũng không chống đối quá nhiều.
Tân trang nhà cửa bờ hồ dần thành hình, mà trận pháp của thất sư tỷ cũng dần dần thành hình, sau đó giấu ở giữa những mái cong tường phấn hoa cỏ.
Công trình chưa chấm dứt, Ninh Khuyết và Tang Tang vẫn ở Lão Bút Trai, biết được tin tức bọn họ muốn dọn đi, các thương hộ trong ngõ Lâm bốn mươi bảy ngoài thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi lại sinh ra chút không nỡ, thầm nghĩ vị đại nhân vật này đi rồi, bọn hán tử áo xanh kia của Ngư Long bang quả quyết sẽ không còn nghĩa vụ duy trì trị an ở nơi đây, bọn nha dịch Trường An phủ khẳng định cũng sẽ không mỗi ngày đều tới vòng vài vòng.
Ninh Khuyết cũng không biết mọi người đang nghĩ gì, mấy ngày qua hắn quả thật quá bận, phải vào thư viện hậu sơn học tập, phải theo dõi sửa sang công trình bên hồ, hơn nữa hắn còn phải thường xuyên vào cung.
Mục đích vào hoàng cung, đương nhiên là phải vào dãy lầu gỗ nhỏ kia gánh vác an nguy cả thành Trường An, hơn nữa lại liên lụy tới kế hoạch của hắn, cho nên hắn phải mau chóng quen thuộc đối với tòa Kinh Thần đại trận đó.
Người đời đều khen ngợi thiên phú của hắn ở trên phù đạo, mà phù trận vốn chính là thuật tương thông, theo đạo lý, hắn hẳn là rất nhanh đã có thể nắm giữ tòa đại trận sư phụ Nhan Sắt để lại, nhưng rất đáng tiếc là thiên phú của hắn tựa như ở phù đạo cùng trên các loại đạo khác rơi vãi quá nhiều, không để lại mấy phần cho trận pháp.
Chẳng qua Ninh Khuyết xưa nay không phải một người biết khó liền lui, tòa đại trận này hắn đã phải lĩnh ngộ nắm giữ, như vậy những cảm giác thất bại căn bản sẽ không đả kích được hắn, hắn lấy ra cần cù bù thông minh, lấy thủ đoạn đao phách thư sơn trước kia, chỉ cần có thể có thời gian rồi, liền sẽ vào cung học tập.
Hoàng đế Bệ hạ rất thưởng thức thái độ của hắn, cho phép hắn tùy thời vào cung, lúc hắn mỏi mệt ra khỏi căn lầu nhỏ, hoàng đế cũng sẽ không để hắn rời khỏi, mà là sẽ đem hắn bắt vào ngự thư phòng.
Liên tục vào cung mười mấy lần, hắn quen thuộc với thủ lĩnh hoàng cung Vũ Lâm quân, cùng bọn thị vệ càng quen hơn, cùng các công công và cung nữ quen thuộc thậm chí cùng hoàng hậu nương nương mỗi ngày ở trong ngự thư phòng mài mực cũng trở nên có chút quen thuộc, nhưng hắn đối với thành Trường An tòa đại trận này lại vẫn chưa phải quá quen.
Chẳng qua cái này không có nghĩa là hắn chưa từ trong đó đạt được một số chỗ tốt nào đó.
Trừ một số chỗ tốt nào đó không thể nói với ai, chỗ tốt lớn nhất hắn đạt được, đó là vô số cây cổ thụ bờ Nhạn Minh hồ, còn có những vật cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong sân kia.
Trên văn thư mua nhà cửa cùng với địa khế phòng khế bờ Nhạn Minh hồ viết là tên của Triều Tiểu Thụ, nhưng động tĩnh lớn như vậy, chung quy không có khả năng giấu diếm được quá nhiều người.
Lý Ngư là người biết chuyện này trước hết, vì thế nàng tặng Ninh Khuyết một món quà tuyệt đối xứng với thân phận công chúa điện hạ của Đại Đường đế quốc.
Nay vô số cây cổ thụ mới chuyển tới bờ Nhạn Minh hồ đều là từ trong đất phong của chính nàng đào ra, đây quả thật là bút tích cực lớn, hơn nữa có tiền cũng không mua được.
Hoàng đế Bệ hạ và hoàng hậu nương nương cũng đã biết chuyện hắn đang xây nhà mới, hoàng hậu nương nương từ trong kho trong cung chọn nhiều đồ cổ ban cho, mà Bệ hạ lại là thưởng Ninh Khuyết rất nhiều mặc bảo.
Đây là chuyện duy nhất Ninh Khuyết không hài lòng.
Thời gian dần trôi, thành Trường An từ đầu hè vào giữa hè, trong thư viện ve kêu càng rộ, trong thành thời tiết nóng dần, chỉ là công trình tân trang bờ Nhạn Minh hồ chính thức hoàn thành, mười mấy dãy nhà từng chia cửa biệt viện bị đã thông, tường cũ bị khí hồ hun mềm được trát phấn đổi mới hoàn toàn, con ngõ hẹp đi qua trong nhà bị cải tạo thành đường mòn phiến đá trong vườn hoa, hoa cỏ nở rộ, rất là thanh u xinh đẹp.
Các thương hộ ngõ Lâm bốn mươi bảy cố lấy dũng khí, đẩy ra ông chủ Ngô cùng thím Ngô của tiệm giả cổ hai người đầu lĩnh, mời Ninh Khuyết Tang Tang hai người ăn bữa tiệc cáo biệt, hai người liền xem như kết thúc năm tháng ở ngõ Lâm bốn mươi bảy.
Đêm cùng ngày, Ninh Khuyết và Tang Tang liền dọn đến trong nhà bờ Nhạn Minh hồ.
Toàn bộ đồ dùng trong nhà đều đã do huynh đệ trong Ngư Long bang lấy lòng, chưa để cho Tang Tang đau đầu sân rộng rãi lớn mấy chục gian như thế, đến tột cùng nên lấp đầy như thế nào.
Ở dưới Tề Tứ gia yêu cầu mãnh liệt, Ninh Khuyết bảo lưu lại Lão Bút Trai, dù sao Triều Tiểu Thụ lúc trước đã miễn hắn rất nhiều năm tiền thuê, chẳng qua Lão Bút Trai sẽ không bán thư thiếp nữa.
Nghĩ đến sang năm mưa xuân hạ xuống, gian cửa hàng tên Lão Bút Trai đó, trong bậc cửa sẽ không còn thiếu niên thư gia thất bại, ngoài bậc cũng sẽ không có người trung niên miễn cưỡng khen nữa.
← Ch. 389 | Ch. 391 → |