← Ch.396 | Ch.398 → |
Phu tử phất phất tay đối với ngoài lều, nói: "Ô mai kem tươi vừa vặn sắp tan lại chưa tan, là lúc ăn ngon nhất, ngươi vận khí không tệ, cũng vào ăn một bát đi."
Ninh Khuyết nào có tâm tình ăn cái gì ô mai kem tươi, bất đắc dĩ mang theo Tang Tang vào nhà cỏ.
Nhị sư huynh nhìn hắn một cái.
Hắn ở trong lòng thở dài một tiếng, đi đến cạnh bàn, đem tàn canh đồ ăn thừa trên bàn chuyển qua bên cạnh, sau đó nửa quỳ, bắt đầu đem ô mai kem tươi từ trong bát sứ chia ra.
Phần thứ nhất đương nhiên là hiến cho sư phụ vĩ đại, phần thứ hai đương nhiên là hiến cho đại sư huynh vĩ đại, phần thứ ba đương nhiên là hiến cho nhị sư huynh vĩ đại, kem tươi trong bát sứ lớn đã không còn lại bao nhiêu, Ninh Khuyết cho vào trong khay, đang chuẩn bị tự mình bưng đến một bên đi ăn, không ngờ lại nghe Phu tử nói: "Cho nha đầu kia ăn."
Ninh Khuyết giật mình, vẻ mặt đau khổ đem kem tươi trong khay đưa cho Tang Tang bên cạnh.
Tang Tang có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó cầm lấy thìa bằng trúc, xúc một thìa kem tươi đưa vào trong môi, cẩn thận nhấm nháp một lát, trên khuôn mặt nhỏ hơi đen lộ ra tươi cười hạnh phúc.
Ninh Khuyết tò mò hỏi: "Thật ngon như vậy?"
Tang Tang một tay bưng khay, một tay cầm thìa, nghiêm túc gật gật đầu.
Ninh Khuyết hạ giọng nói: "Cho ta miếng."
Tang Tang nhìn mắt Phu tử, cúi đầu nói: "Đây là cho ta."
Ninh Khuyết cảm thấy tức giận, cười lạnh nói: "Ăn ngon ngươi cứ ăn nhiều một chút."
Nhìn Tang Tang ăn vui vẻ, Phu tử rất cao hứng, xua tay nói: "Ăn ngon cũng phải ăn ít chút, hàn khí trong thân thể nha đầu ngươi còn chưa hoàn toàn biến mất, những vật lạnh này ăn nhiều không tốt."
Tang Tang khẽ vâng, thật cẩn thận đem mảnh vỡ ô mai trong kem tươi lấy ra ăn.
Phu tử lúc này tựa như mới nhớ tới Ninh Khuyết tồn tại, hỏi:
"Ngươi vừa rồi nói cái gì?"
Ninh Khuyết cung kính nói: "Đạo si đã đến thành Trường An, hiện tại đang ở trong nhà con, không biết Tây Lăng thần điện đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cô ta rời Đào sơn."
Nhị sư huynh vẻ mặt hờ hững nói: "Quang Minh thần tọa cũng có thể rời khỏi Tây Lăng, Diệp Hồng Ngư tiểu cô nương này bị ép rời khỏi Tây Lăng, cũng chưa nói tới khó có thể tưởng tượng."
Ninh Khuyết nói: "Nhưng Tây Lăng khẳng định sẽ biết cô ấy đến Trường An, đến lúc đó đòi người làm sao bây giờ?"
Nhị sư huynh hơi nhíu mày không vui nói: "Tây Lăng từng đòi Tang Tang nhà ngươi, ngươi cho không?"
Ninh Khuyết nói: "Cái đó cũng không giống nhau, Diệp Hồng Ngư cũng không phải người nhà ta."
Ngay tại lúc này, đại sư huynh ôn hòa mỉm cười nói: "Đạo si cũng đã đến... có lẽ... Dứt khoát để cho cô ấy giống Tiểu Đường, bái vào... môn hạ?"
Phu tử cười ha ha nói: "Tiểu cô nương đó nghe nói không tệ, ngươi hỏi một chút cô bé có đồng ý theo ta học vài thứ hay không."
Ninh Khuyết giật mình, hoàn toàn không ngờ sư phụ lại nhẹ nhàng bâng quơ như thể đưa ra một cái ý tưởng như vậy.
Hắn nghĩ chuyện Trần Bì Bì, nghĩ lúc trước Long Khánh hoàng tử dựa theo ước định đến đi thi tầng hai, không khỏi âm thầm phỏng đoán chẳng lẽ ham muốn lớn nhất của sư phụ đời này, muốn đem toàn bộ đệ tử thiên tài của Hạo Thiên đạo môn biến hết thành đệ tử của mình? Đó là một cái ham muốn gì?
Ninh Khuyết đương nhiên không hy vọng Diệp Hồng Ngư vào thư viện, chẳng qua đã là ý tứ sư phụ, hắn kẻ làm đệ tử này căn bản không có tư cách đưa ra bất cứ ý kiến nào.
Đột nhiên hắn nghĩ đến lúc trước Phu tử nói đến hàn khí trong thân thể Tang Tang, chợt rùng mình, mới nhớ tới mình mấy năm nay luôn trị không hết bệnh cũ của Tang Tang, vậy mà đã quên trong thư viện hậu sơn có một vị thần tiên như vậy.
"Sư phụ, bệnh cũ trong thân thể Tang Tang có thể trị được không?"
Phu tử nhìn Tang Tang đang hết sức chuyên chú chọn ô mai ăn, thở dài nói: "Hàn khí trên người nha đầu này chính là tiên thiên mang đến, lại bị mưa lạnh vô cùng giội tập thể mà tạo ra, mấy năm nay chịu khổ không ít, trên đời dù cho danh y, cũng không có bất cứ cách nào trị bệnh này."
Ninh Khuyết thầm nghĩ hai năm qua số lần Tang Tang phát bệnh đã ít đi rất nhiều, chẳng lẽ không phải đang tự dần khỏi? Không khỏi có chút kinh hoảng, nói: "Sư phụ, ngài cũng không thể mặc kệ!"
Phu tử nói: "Chuyện này ta không cần thiết quản."
Ninh Khuyết nào ngờ sư phụ lại bạc tình như mình, nhất thời giận dữ, nói: "Ngài nếu là mặc kệ, con nói... con nói... con sẽ nghỉ học!"
Dưới sự giận dữ, lý trí trường tồn đối với sư phụ khiến toàn thế giới đều coi như núi cao ngước nhìn Ninh Khuyết nghĩ đi nghĩ lại, trừ nghỉ học, mình không tìm thấy bất cứ cách nào bức bách đối phương.
Phu tử nghe lời này càng thêm giận dữ, mắng đau: "Gia hỏa ngu xuẩn về sau không được nói là đệ tử của ta! Hạo Thiên thần huy chính là sự vật chí minh chí noãn (noãn: ấm) trên đời, nha đầu này đã theo Vệ Quang Minh học thần thuật, nào còn cần lo lắng hàn khí trong cơ thể?
Nào còn cần ta ra tay!".
Tâm tình Ninh Khuyết chợt thả lỏng, lại có chút xấu hổ nói: "Vậy ngài nói thẳng không phải xong? Còn thế nào cũng phải nói nhiều lời hừa như vậy đến đùa giỡn ta, đùa giỡn người ta có thể chết người!"
Phu tử tức chòm râu bay loạn nói: "Vậy mà còn dám phản bác! Ta sống mấy chục ngươi mấy tuổi, cho dù không luận bối phận, tôn lão loại chuyện này chẳng lẽ cũng không để ý..."
Nhị sư huynh là người nghiêm túc thủ lễ, nhìn đôi thầy trò này không chút nào chú ý dùng ngôn ngữ ẩu đả nhau, vẻ mặt đã sớm trở nên cực khó coi, chẳng qua rõ ràng đó có thể thấy được, sư phụ rất hưởng thụ loại khắc khẩu này, cho nên hắn đành phải ngậm chặt miệng, sau đó dùng ánh mắt giết người lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Khuyết.
Đại sư huynh cũng không nhìn được, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chen vào nói chuyển đề tài, nhìn Ninh Khuyết nói: "Tiểu sư đệ, nghe nói ngươi ở trong thành Trường An mua một khu nhà lớn."
"Vâng." Ninh Khuyết trả lời.
Đại sư huynh không nói cái gì nữa, cúi đầu ăn ô mai, ngậm kem.
Trong phòng khách khu nhà bờ Nhạn Minh hồ, Diệp Hồng Ngư cầm cái lược gỗ, mặt không chút thay đổi chải tóc, bộ đạo bào áo xanh kia ban đầu trên người còn đang phơi nắng, trên người nàng hiện tại mặc bộ trang phục mùa hè phụ nữ người Đường tầm thường, mái tóc dài đen nhánh tú lệ trút xuống vai phải, so với trước kia nhu nhược dễ gần hơn rất nhiều.
Ninh Khuyết nhìn nàng nói: "Nếu người từ chối, ta có thể lý giải."
Diệp Hồng Ngư ngừng động tác chải đầu, nhìn hắn hơi trào phúng nói: "Ta có thể lý giải ngươi vì sao hy vọng ta từ chối, nếu ta vào thư viện tầng hai, nào còn có khả năng ngươi đắc ý?"
Ninh Khuyết nói: "Tùy tiện ngươi nghĩ như thế nào."
Diệp Hồng Ngư nói: "Có thể trở thành đệ tử Phu tử, là giấc mộng lớn nhất, là dụ hoặc lớn nhất của mỗi người tu hành, đối với ta, cũng không ngoại lệ."
Ninh Khuyết cảm giác rất đáng tiếc, ở trong lòng thở dài. Diệp Hồng Ngư lẳng lặng nhìn cây lược gỗ trong tay, nói: "Nhưng thật đáng tiếc, ta chỉ có thể từ chối."
Ninh Khuyết vui vẻ nở nụ cười, nói: "Ta cũng rất tiếc... có thể biết vì sao không?"
← Ch. 396 | Ch. 398 → |