← Ch.429 | Ch.431 → |
Mũi tên rét lạnh đâm rách quần áo sát người Hạ Hầu.
Tầng thiên địa nguyên khí ngoài thân hắn chợt lõm xuống.
Hạ Hầu có điều cảm giác.
Đưa tay ở không trung nắm chặt.
Hắn chỉ kịp cầm đoạn giữa của tên.
Trên đời người có thể nắm Nguyên Thập Tam Tiễn của Ninh Khuyết, đại khái cũng chỉ có mấy người như vậy.
Mũi tên sắt ở bàn tay sắt phát ra tiếng ma sát chói tai. Đốm lửa văng khắp nơi, chiếu sáng lên hàn liễu bờ hồ.
Mũi tên sắt ở trong tay Hạ Hầu, hướng về ngực hắn tiếp tục tiến lên, đã sắp đâm vào thân thể hắn.
Mắt Hạ Hầu chợt sáng ngời, tựa như ngôi sao.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, mũi tên sắt cùng bàn tay hắn ma sát nang theo đốm lửa nháy mắt tắt ngúm, trên đê hồ cuồng phong gào thét, hàn liễu nát hết, lẫn vào trong tuyết cùng nhau múa lên.
Theo lực đánh vào khủng bố, thân thể Hạ Hầu hướng phía sau lướt ngược đi.
Hai chân hắn giống như cột sắt dẫm ở trong bờ đê, vậy mà cứng rắn cày ra hai cái rãnh cực sâu, nếu không phải nước hồ Nhạn Minh đã kết băng, nước hồ sẽ theo đó chảy ngược vào. Đầu mũi tên sắt đâm rách tầng thiên địa nguyên khí bên ngoài thân hắn, đâm rách quần áo, đâm rách da thịt, lưu lại một vết thương cũng không sâu, một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra.
Hạ Hầu ngẩng đầu lên, nhìn phía bờ nam hồ Nhạn Minh, khuôn mặt ngăm đen như sắt trào lên một tia tái nhợt, sau đó hắn bắt đầu ho khan, có máu từ khóe môi tràn ra.
Trên hồ băng đêm tuyết có một cái thông đạo hư không, bên trong không có tuyết, cho đến lúc này, tuyết mới một lần nữa rơi vào, sau đó bị dư vị đường tên quấy thành sợi nát.
Đó là đường tên.
Một đầu đường tên ở trên vách núi bờ nam hồ Nhạn Minh.
Hạ Hầu rốt cuộc xác định phương vị Ninh Khuyết.
Hắn mặt không chút thay đổi nhìn bên đó, một hơi thở cường hãn phóng thích ra khỏi cơ thể, tuyết cùng bụi bay lên, ở giữa hàn liễu lay động bất an hình thành một vòng tròn.
Ngay sau đó, mặt đất hai chân hắn đứng thẳng chợt lõm xuống, hình thành một hình tròn hoàn mỹ, nương lực phản chẩn khủng bố, thân thể hắn biến mất ở trên đê hồ, chỉ còn lại dư phong liễu liễu.
Tuyết rơi xuống vài bông. Hạ Hầu rời khỏi đê hồ, hướng về bờ nam hồ bắt đầu chạy. Chân hắn nặng nề giẫm ở trên mặt hồ.
Hồ Nhạn Minh đóng băng cực chắc, mặc dù chịu tải thân thể hắn cùng lực đánh vào tốc độ cao mang đến, vẫn chưa vỡ, chỉ là mỗi khi bước chân hắn đạp xuống, sẽ xuất hiện vào khe hở không bắt mắt.
Phía dưới băng hồ cứng rắn là nước, cảm nhận được trọng lượng như núi trên mặt băng, bắt đầu chấn động bất an, phát ra tiếng vang nặng nề mà quỷ dị.
Giống như dùi trống nặng nề gõ trống trận, phát ra tiếng vang thùng thùng nặng nề.
Cái hồ đông này là trong trận của hắn.
Tần suất hắn đánh trống trận cũng không cao, nhưng mỗi một lần hạ xuống lại là hữu lực như vậy.
Tiết tấu Hạ Hầu chạy cũng không nhanh, nhưng mỗi một bước đều giống như vượt qua một dãy núi.
Chỉ khoảnh khắc thời gian, bóng người đã xuất hiện ở trên mặt hồ Nhạn Minh đóng băng.
Nếu có ai có thể không nhìn đêm tối che phủ, có lẽ có thể nhìn thấy tàn ảnh kia trên hồ tuyết.
Một vị cường giả võ đạo đỉnh phong có được lực lượng tuyệt đối, khi hắn đem lực lượng chuyển hóa thành tốc độ, rất khó dùng từ hoặc là đối với nó hình dung loại trình độ đáng sợ đó.
Gió đêm trên hồ tuyết khẳng định không nhanh như loại tốc độ này, tuyết rơi càng không nhanh như loại tốc độ này, mặc dù tốc độ Ninh Khuyết bắn ra phù tiền nhanh hơn, nhưng không có cách nào bắn trúng
mục tiêu nhanh như vậy.
Ở trên chiến trường, đây là đạo lý rất đơn giản.
Hạ Hầu và Ninh Khuyết đều từng thân trải trăm trận, bọn họ rất rõ ràng đạo lý này.
Từ sau khi biết địch ý của Ninh Khuyết với mình, Hạ Hầu luôn cảnh giác cẩn thận chờ đợi Nguyên Thập Tam Tiễn trong truyền thuyết, hắn tự hỏi thời gian rất lâu, cuối cùng ra một cái kết luận. Chỉ cần mình bắt đầu chạy, như vậy Nguyên Thập Tam Tiễn liền không còn bất cứ uy hiếp gì với mình.
Giày quân đội cứng rắn giẫm nát hồ băng, đi tới trên hồ tuyết.
Nơi đó có sen khô bị đông lạnh ở trong nước, sớm chết, tuyết đọng, thoạt nhìn là thê thảm như vậy.
Ngay tại thời điểm Hạ Hầu giẫm gãy một cành sen khô, vài cành sen khô bên cạnh run rẩy một chút, giống như một lần nữa đạt được sinh cơ.
Mặt băng hồ đông vỡ toang, sen khô nổi lên hết, ánh lửa mãnh liệt, khí lưu điên cuồng cuốn.
Thân thể như núi của Hạ Hầu, vậy mà bị chấn động bay lên cao cao.
Trong ánh lửa khí lưu là vô số tiếng rít thê lương, xẹt xẹt rung động.
Những sen khô chưa bị khí lưu nổ chấn phục kia, giống như bị đao mang sắc bén cắt qua, ùn ùn đứt gãy, biến thành vô số mảnh cực vụn.
Hạ Hầu nặng nề rơi xuống trên hồ tuyết, tung lên một chùm bông tuyết.
Hai đầu gối hắn hơi gập, giày quân đội đã rách, nhưng thân thể vậy mà cường hãn bảo trì cân bằng, chưa ngã sấp xuống.
Theo hắn cùng nhau rơi xuống đất, còn có vô số mảnh sắt cứng rắn cực sắc bén.
Những mảnh sắt bắn tung tóe tốc độ cao đó, tiếng rít trượt đi, chém nát sen khô, sau đó giống như mưa rơi ở trên mặt băng. Mảnh sắt sắc bén bám ở trên người hắn.
Thiên địa nguyên khí mặt ngoài thân thể hắn, ở khoảnh khắc nguy hiểm nhất đó, đã chặn tuyệt đại bộ phận uy lực nổ cùng mảnh sắt sắc bén cắt, nhưng vẫn có mấy chục mảnh sắc cắm vào thân thể hắn.
Trên da thịt cứng rắn của Hạ Hầu xuất hiện rất nhiều vết thương, máu tươi bắt đầu chảy.
Ngay tại lúc này.
Mũi tên sắt thứ hai đến.
Đột ngột mà không chút dấu hiệu.
Hạ Hầu nhìn, tuyết bay trên hồ đông khiếp sợ tránh né, chân khí rót vào cánh tay phải, mặt không chút thay đổi vung lên.
Cái vung lên nhìn như đơn giản này, lại là làm gió đêm trên hồ tuyết mãnh liệt, vụn băng điên cuồng lăn, sát!" một tiếng vang sắc bén.
Trên cánh tay phải hắn xuất hiện một vết thương rõ ràng. Mũi tên sắt chịu chấn động, sát thân thể hắn nhập vào hồ tuyết.
Oành một tiếng, trên băng hồ cực cứng rắn, xuất hiện một cái lỗ đen ngòm.
Hạ Hầu bỗng ngẩng đầu, mắt như u mang nhìn chằm chằm phương hướng bờ nam, sau đó bắt đầu chạy lần nữa.
Hắn xác nhận mình vẫn là đã xem nhẹ thủ đoạn của Ninh Khuyết.
Nhưng hắn đã không thể lui nữa, phải kéo gần khoảng cách với Ninh Khuyết.
Cho nên vô luận trong hồ đông này cất giấu bao nhiêu thủ đoạn, trong hồ sen tuyết cất giấu bao nhiêu loại vụ nổ lúc trước, hắn cũng phải lao qua.
Hắn tiếp tục hướng trong đầm sen chạy đi. Vì thế vụ nổ thứ hai lại phát sinh.
Nguyên Thập Tam Tiễn có thể không nhìn khoảng cách, lại không thể không nhìn tốc độ mục tiêu di động, Ninh Khuyết cũng biết đạo lý này, huống chi Hạ Hầu một thân công pháp Ma Tông cường hãn đến cực điểm, cường độ thân thể, hoàn toàn không phải Long Khánh hoàng tử có thể đánh đồng, cho nên hắn chưa từng trông cậy vào, chỉ dựa vào Nguyên Thập Tam Tiễn đã bắn chết Hạ Hầu. Cũng may trong hồ Nhạn Minh có một mảng đầm sen.
Lúc cuối xuân, Ninh Khuyết ở sau khi đem toàn bộ tòa nhà bờ hồ Nhạn Minh mua hết, đem hồ Nhạn Minh biến thành hồ sau vườn nhà mình, hắn ở trong hồ trồng rất nhiều hoa sen.
*****
Lúc giữa hè, hắn cùng với Tang Tang chơi thuyền trên hồ, đi qua ở giữa đầm sen trồng dày, ngắm hồ ngắm gió ngắm sao, hái hoa sen hạt sen xanh, sau đó ở trong đầm sen ném rất nhiều bình sắt nhỏ.
Lúc đông lạnh, hồ Nhạn Minh đóng băng, mặt băng dày, đầm sen sớm tàn, sen như mặt quỷ, những bình sắt nhỏ kia chìm ở trong nước bùn sâu trong đầm sen lại bắt đầu thức tỉnh.
Theo bình sắt nhỏ thức tỉnh, một vụ lại một vụ nổ, liên tiếp vang lên trên hồ tuyết.
Ngọn lửa mãnh liệt cùng dòng không khí khủng bố chấn động tuyết đọng trên mặt hồ bay lả tả lên, vô số mảnh sắt nhỏ cực sắc bén cứng rắn gào thét xuyên qua ở trong gió tuyết.
Trên tầng băng cứng rắn mặt hồ xuất hiện rất nhiều lỗ đen. Giữa gió tuyết cùng mảnh sắt gào thét, Hạ Hầu đã đầm đìa máu tươi.
Càng đáng sợ là, mỗi khi thân pháp của hắn bởi vì lúc nổ mà có chút đình trệ, Tang Tang trên vách núi bờ nam chống cái ô to màu đen sẽ báo ra phương vị của hắn, sau đó Ninh Khuyết bắn tên.
Ngay sau đó, mũi tên sắt khủng bố mà rét lạnh sẽ tới trước người Hạ Hầu.
Bình sắt nhỏ là hoa, Ninh Khuyết và Tang Tang ở trong cái hồ đông này trồng bao nhiêu sen, ném bấy nhiêu bình, tối nay trên mặt hồ sẽ nở bấy nhiêu đóa hoa.
Mũi tên sắt là phụ, trong hộp tên của Ninh Khuyết có mười ba cây Nguyên Thập Tam Tiễn, như vậy hắn liền nhất định sẽ thừa dịp tuyết hồ hoa lửa nở rộ từng bông, bắn ra hết.
Hồ đông dưới tuyết đêm, vốn nên là một mảng yên tĩnh tối đen, nhưng tối nay trên mặt hồ lại là cuồng phong gào thét, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ khủng bố cùng ánh lửa.
Trong ruộng sen bị đóng băng tràn ra từng đóa hoa sen sắt, tuyết đọng thật dày mặt hồ bị lực lượng vô hình ném lên, ném hướng bầu trời đêm tối tăm, tầng băng dày sụp đổ vỡ nát, nước hồ lạnh như băng giống như mực nước không ngừng vỗ cái hang màu đen, tuyết tung lên như bọt sóng, sau đó tiêu tán ở trong tuyết thật sự.
Trong bụi sen điêu tàn, Hạ Hầu lần nữa bị sóng đánh bay, theo tiếng mảnh sắt rít xuyên qua, thân thể như núi của hắn xé gió mà lên, giống như cũng bị ném đến trên mây đêm.
Trên vách núi bờ nam hồ Nhạn Minh, Tang Tang một tay nắm chặt cái ô to màu đen, một tay dùng sức nắm áo Ninh Khuyết, cúi đầu từ từ nhắm mắt, căn bản không nhìn hình ảnh hỗn loạn trên hồ trước vách núi, lại tựa như có thể rõ ràng bắt giữ được vị trí mọi sự vật, thấp giọng lần nữa báo ra hai con số.
Nghe hai con số đó, Ninh Khuyết không chút do dự giương cung cài tên, hướng tới chéo phía trên mây đêm xa xa bắn qua, nơi đó một mảng tối đen, hắn căn bản không thấy rõ nơi đó có gì, nhưng hắn biết Hạ Hầu nơi đó.
Trên trời rơi bão tuyết, một mảng tối đen, không nhìn thấy đường tên, chỉ có thể nghe được tiếng tên rất bén nhọn của Nguyên Thập Tam Tiễn, mà lúc mọi người nghe được tên rít, đã là chuyện một lúc sau.
Mây đêm trên không hồ Nhạn Minh chợt dao động một trận, thiên địa khí tức chợt loạn, giống như trong mây đen nổ tung một tiếng sấm, tơ mây ảm đạm xẹt xẹt thoát đi chung quanh.
Mây đêm đột nhiên phá, máu tươi tung tóe.
Hạ Hầu từ trên cao rơi xuống, một lần này không thể bảo trì bản thân cân bằng nữa, nặng nề đập đến trên mặt băng, đập làm trên mặt băng xuất hiện vài vết rách khắc sâu.
Một mũi tên sắt rét lạnh ngăm đen xuyên thật sâu qua cánh tay trái hắn.
Bởi vì phẫn nộ cùng đau đớn, con ngươi Hạ Hầu giống như sắp bốc cháy lên, giống như một con thú vương bị thương, hắn thoáng cái cầm đuôi tên sắt, mạnh mẽ đem tên từ trong cánh tay rút ra, tiếp tục hướng về bờ nam chạy đi.
Hắn chỉ kịp hướng phía trước bước ra ba bước.
Đáy ruộng sen, chỗ nước bùn lần nữa phát sinh một vụ nổ uy lực cực lớn.
Tầng băng lòng bàn chân hắn chợt rạn nứt, suýt nữa đem thân thể hắn cắn nuốt vào trong nước hồ rét lạnh tối tăm, theo đó mà đến là khí lưu ngọn lửa cùng những mảnh sắt sắc bén âm hiểm đáng sợ đến cực điểm.
Lúc dao động trong hồ nước xuyên thấu qua tầng băng truyền tới giày quân đội, Hạ Hầu lấy năng lực một vị cường giả võ đạo đỉnh phong, làm ra phản ứng kịp thời nhất.
Giày quân đội của hắn đạp mạnh một cái, thoát ly mặt hồ đóng băng, đi tới không trung, sau đó như tia chớp giơ lên hai nắm tay chắn ở trước người.
Hạ Hầu trong tiếng kêu rên, sầu thảm bay ngược mấy chục trượng, cho đến rời khỏi ngoài ruộng sen.
Trên thân thể cánh tay cùng cánh tay của hắn không thể che khuất đã xuất hiện mấy chục mảnh sắt nhỏ, máu tươi từ trong miệng vết thương chảy ra, nhìn qua tựa như cỏ đỏ của hoang nguyên mùa thu.
Liên tục ngạnh kháng vụ nổ trong ruộng sen, nhất là liên tục đón đỡ mấy đạo Nguyên Thập Tam Tiễn của Ninh Khuyết, Hạ Hầu mặc dù là cường giả võ đạo đỉnh phong, tinh thần và khí huyết cũng hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.
Thiên địa nguyên khí ngưng ở ngoài thân đã tán loạn, không thể bảo vệ thân thể hắn nữa, da thịt ở dưới tác dụng của Ma Tông chân khí vững như vàng đá, hiện tại bên trên cũng xuất hiện vô số vết thương, tuy chưa có thương thế trí mạng, nhưng bộ dáng máu tươi đầm đìa, nhìn qua cực kỳ chật vật.
Đúng lúc này, lại một mũi Nguyên Thập Tam Tiễn xuyên thấu sen khô thiêu đốt cùng gió tuyết, lặng yên không một tiếng động đi tới trước người Hạ Hầu, vậy mà không cho hắn bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Hạ Hầu chắp lại hai bàn tay, cố gắng ở trước mặt kẹp lấy mũi tên sắt khủng bố kia, thân thể ở trên mặt băng lui thêm mười trượng, băng tuyết dưới thân văng khắp nơi, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi chảy máu càng lúc càng nhiều.
Ninh Khuyết đứng ở dưới vách núi bờ nam hồ Nhạn Minh, trầm mặc nhìn chăm chú tất cả động tĩnh trên mặt hồ ở dưới sườn dốc, lúc Hạ Hầu lại bị nổ lui ngược, hắn nương hào quang vụ nổ này khoảnh khắc vang lên, giành trước xác định vị trí, ở sau khi vừa mới nghe được Tang Tang báo ra vị trí, ngón tay khẽ vuốt dây cung.
Tài bắn cung mới là thủ đoạn cường đại nhất của người đốn củi hồ Sơ Bích, chẳng qua trước kia cung tiễn bình thường đối với người tu hành võ đạo không có ý nghĩa quá lớn, mà một khi thế gian xuất hiện Nguyên Thập Tam Tiễn loại vũ khí này, như vậy nói từ trên ý nghĩa nào đó, Ninh Khuyết đã trở thành ác mộng của toàn bộ người tu hành.
Động tác bắn tên của Ninh Khuyết cũng không nhanh, nhưng có một loại cảm giác tiết tấu rất kỳ diệu, bằng vào loại cảm giác tiết tấu đó, từ phương vị Tang Tang báo ra, đến tên sắt rời khỏi dây cung, quá trình này là lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, dường như không có bất cứ quá trình chờ đợi nào, trong đó ẩn hàm chí lý nào đó.
Đối mặt loại tài bắn cung cường đại này, càng mấu chốt là bên cạnh hắn còn có Tang Tang, Hạ Hầu cường đại như thế nào nữa, cũng không thể tránh đi những mũi tên sắt lặng yên không một tiếng động lại uy lực cường đại đó.
Hắn chỉ có thể ngạnh kháng, chỉ có thể khổ sở chống đỡ, chỉ có thể không ngừng đổ máu, chỉ xem lúc Ninh Khuyết bắn xong mười ba mũi tên sắt, máu hắn có thể chảy cạn hay không, hắn có thể lao tới trước người Ninh Khuyết hay không.
← Ch. 429 | Ch. 431 → |