Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 525

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 525: Một ly trà lài
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Đóa hoa rơi ở trên mặt kính, run rẩy hướng bên trong chui đi, nhưng lại chỉ có thể xuyên thấu hai ba tầng liền trở nên suy sụp vô lực, thê ai vặn vẹo, nghiền thành bùn, tản ra.

Ngồi ở trong góc, ánh mắt hoa si Lục Thần Già cực kỳ khiếp sợ, dung nhan kiều mỵ như hoa tỏ ra cực kỳ thống khổ, oa một tiếng phun ra máu, làm ướt vạt áo.

Một lát sau, ở trong phật điện khí tức phù văn vòng quanh dần dần tan đi.

Vô số tầng mặt kính thủ hộ trước người Tang Tang cũng theo đó mà thu liễm, biến mất không dấu vết. Bột phấn cánh hoa lài xen lẫn nước trà bị xé rách thành giọt nước mưa nhỏ bé nhất, nhẹ nhàng đập ở trên mặt nàng, có chút ẩm ướt.

Ninh Khuyết chậm rãi đứng dậy, nhìn Lục Thần Già, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.

Chuyến đi chùa Lạn Kha này, ở trước khi gặp được phật liễn kia, hắn chưa từng lo lắng an toàn của mình cùng Tang Tang. Chính như từng nói với Tiến Thực Lãng, nay trên thế giới này, người cường đại hơn hắn sẽ bởi vì sư môn bối cảnh của hắn mà không dám tới trêu chọc hắn, những người không có kiến thức dám đến chọc hắn lại không thể trêu vào hắn.

Nhưng đây cũng không phải một thế giới lý tính tuyệt đối, vẫn có kẻ điên như Long Khánh, còn có thể có rất nhiều người bởi vì đủ loại nguyên nhân trở nên cực độ điên cuồng, ví dụ như mất con ví dụ như mất chồng.

Ninh Khuyết rất cảm tạ Long Khánh ở trong mưa thu trước chùa Hồng Liên đã cho mình đả kích nặng nề gần như trí mạng. Điều này làm hắn một lần nữa tìm kiếm trở lại sự cẩn thận cùng bình tĩnh ở trong Dân sơn năm đó. Ở trong thiền viện Ngõa sơn đối thoại vài câu với Lục Thần Già, nhất là nhìn thấy ánh mắt nàng, hắn đã luôn cảnh giác nữ nhân này sẽ nổi điên như Long Khánh, cho nên mới sẽ đem cái túi gấm kia đặt ở bên người Tang Tang.

Trong cái túi gấm đó cất giấu một đạo thần phù Nhan Sắt đại sư lưu lại.

Tuy không thể tiếp nhận, nhưng ta miễn cưỡng có thể lý giải, ngươi bởi vì cảnh ngộ vị hôn phu của mình, luôn rất muốn giết chết ta, nhưng chuyện này không liên quan với Tang Tang, ngươi vì sao phải làm như vậy?"

Ninh Khuyết nhìn Lục Thần Già hỏi.

Lục Thần Già nâng cánh tay, lau máu khóe môi, trên khuôn mặt tái nhợt mà xinh đẹp lộ ra một tia tươi cười có chút si điên, nói:

"Ta rất xác nhận sát nha bản thân hiện tại, chỉ có thể khiến bản thân giải thoát, mà không thể khiến mình thống khổ, như vậy ta đã là muốn ngươi thống khổ, vì sao phải giết chết ngươi?"

Nàng oán hận nhìn chằm chằm mắt Ninh Khuyết, run giọng nói:

"Người từng giết chết người quan trọng nhất đối với ta, ngươi biết đó là cảm thụ gì không? Đó là toàn bộ thế giới của ngươi hủy diệt ở trước mắt ngươi, hồi ức quá khứ càng là tốt đẹp, ngươi hiện tại liền sống càng thống khổ. Ngươi giết Long Khánh, tương đương là hủy diệt thế giới của ta, ngươi khiến ta biến thành một cái xác không hồn, mỗi ngày đều sống trong thống khổ, ở bên bờ sụp đổ giãy dụa."

Ninh Khuyết nói: "Loại thống khổ này, rất nhiều người đều từng trải qua."

"Không! Ngươi không biết! Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết đó là thống khổ như thế nào."

Lục Thần Già chảy nước mắt, thống khổ nói: "Chưa từng mất đi, sao có thể biết loại thống khổ đó sẽ đem tim ngươi xé thành từng sợi máu thịt, cho nên lúc biết Tang Tang bệnh nặng sắp chết, ta thực rất vui vẻ."

Ninh Khuyết nhìn nàng nói: "Lúc ngươi phát hiện Tang Tang bệnh có thể được Kì Sơn đại sư chữa khỏi, vì thế ngươi không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, quyết định tự mình động thủ giết chết nàng?".

Lục Thần Giờ nhìn hắn, si ngốc nói: "Không sai, ta chính là muốn ngươi trơ mắt nhìn người quan trọng nhất chết ở trước mặt mình, ta muốn ngươi cảm thụ loại thống khổ đó."

Ninh Khuyết nói: "Rất đáng tiếc, ta đời này đại khái cũng không cảm thụ được thống khổ ngươi hiện tại cảm nhận được, chẳng qua ta rất tò mò, Long Khánh còn chưa chết ngươi thống khổ rốt cuộc là từ đâu mà có."

Lục Thần Già nghe những lời này, cười thảm đạm, cực kỳ thống khổ nói: "Phải, hắn còn chưa chết, nhưng hắn hiện tại biến thành người không giống người quỷ không giống quỷ, giống như con chó bị Tây Lăng thần điện đuổi trốn vào hoàng nguyên. Hắn thậm chí ruồng bỏ tín ngưỡng bản thân giữ vững nửa đời, biến thành một con quỷ, sống như vậy chẳng lẽ không so với chết càng đáng sợ hơn sao? Cùng hiện tại so sánh, ta lại tình nguyện năm đó ở trên hoang nguyên hắn bị một mũi tên của ngươi bắn chết!"

Theo ý ta, vô luận lấy loại phương thức nào sống, đương nhiên đều tốt hơn chết."

Ninh Khuyết lắc đầu nói: "Ta hiện tại có chút không rõ, ngươi rốt cuộc thích là Long Khánh con người này, hay là thân phận hoàng tử có được Yến quốc, giấu ở dưới bề ngoài quang huy Tây Lăng mĩ thần tử cái tượng trưng kia."

"Nếu hắn thật là người quan trọng nhất của ngươi, như vậy bất luận thân phận hắn biến hóa như thế nào, lập trường biến hóa như thế nào, là rực rỡ loá mắt hay là ảm đạm xấu xí, là thần tiên hay yêu quái, là thánh nhân hay ma quỷ, hắn vẫn luôn là quan trọng nhất trong lòng ngươi kia. Trừ phi ngươi thích chỉ là cái vỏ đó, nhưng nếu thích là cái vỏ đó, lại có thể vì cái vỏ đó thống khổ thành bộ dáng này, vẫn là chuyện không thể nói lý."

Thanh âm hắn rất bình tĩnh, không cố ý trào phúng cay nghiệt, nhưng... lại là từng chữ diệt tâm.

Sắc mặt Lục Thần Già trở nên càng thêm trắng bệch, nói: "Không ngờ ngươi lại có kiên nhẫn nói với ta nhiều lời như vậy.

Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nói: "Ta chỉ là muốn lột da ngươi, cho ngươi thống khổ thêm một chút."

Ngôn ngữ thật thà chất phác thành khẩn, rơi vào trong tai mọi người trong điện, lại là rét lạnh như vậy.

Ai cũng không ngờ tới, đang lúc thảo luận việc minh giới xâm nhập, hoa si Lục Thần Già lại bỗng nhiên ra tay ám sát Tang Tang, không ai biết lúc này nên xử lý như thế nào, không nói đến thân phận tôn quý của Tang Tang ở trong Tây Lăng thần điện, dù là Ninh Khuyết khẳng định cũng không thể bỏ qua ở đây, hắn sẽ làm sao?

Trong phật điện không phải mọi người đều từng có quan hệ với Ninh Khuyết, giống Trình Lập Tuyết rõ ràng tính tình hắn như vậy, nhưng mọi người đều rõ ràng phong cách làm việc của người thư viện nhập thế, nhớ tới Kha tiên sinh năm đó, có mấy người sắc mặt cũng đã thay đổi.

Kì Sơn đại sư thở dài một tiếng, nhìn Lục Thần Già thương hại nói: "Thế gian nhiều là si tình khổ."

Bảo Thụ đại thụ nhìn Ninh Khuyết, đôi môi khẽ động, chuẩn bị cầu tình thay hoa si.

Dù sao Lục Thần Già là công chúa điện hạ của Nguyệt Luân quốc, mà Nguyệt Luân lại là quốc gia thế tục quan trọng nhất thậm chí là duy nhất của phật tông trên thế gian, người trong phật tông chung quy không thể trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện không may.

Ninh Khuyết không cho Bảo Thụ đại sư cơ hội mở miệng cầu tình.

Sang một tiếng, phác đao ra khỏi vỏ.

Hắn đứng ở trước bồ đoàn, cách không mà chém.

Theo thế chém xuống, phác đao trong tay hắn chợt trở nên sáng ngời hẳn lên.

Vô số tia sáng màu vàng từ trên thân đao ám trầm dâng trào ra.

Như mặt trời ra khỏi mây, chiếu sáng lên phật điện u ám, bao phủ hướng hoa si Lục Thần Già đối diện.

*****

"Thần huy!"

Kiếm Các cường giả Trình Tử Thanh nhìn trên đao Ninh Khuyết phun ra tia sáng màu vàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lúc trước Liễu Diệc Thanh ở cửa hông thư viện thảm bại ở dưới đao của Ninh Khuyết. Sau đó truyền đến tin tức nói Ninh Khuyết đã học được Tây Lăng thần thuật nhưng phía Kiếm Các vẫn không thể nào tin được, luôn cảm thấy chuyện đó có kỳ quái. Thẳng đến hôm nay, tận mắt thấy phác đao trong tay Ninh Khuyết thiêu đốt Ngô Thiên thần huy, Trình Tử Thanh mới biết, thì ra lời đồn là chân thật.

Vẻ mặt Tây Lăng thần điện ti tọa Trình Lập Tuyết có chút phức tạp, lúc trước hắn tận mắt thấy Ninh Khuyết ở cửa hông thư viện đao thiếu đốt thần huy, lại không ngờ, hiện tại thần huy trên đao của người này thế mà trở nên càng cường đại hơn.

Các cường giả trong phật điện nhìn một đao này, sắc mặt hơi run sợ.

Bọn họ là ở bên cạnh quan sát, cho nên không cần nhắm mắt.

Nhưng hoa si Lục Thần Già bị phác đao phun ra thần huy phủ tới trước mặt, không thể không nhắm mắt lại.

Trên thực tế ở trước khi Ninh Khuyết vung đao, nàng đã nhắm mắt. Nàng đã sớm không muốn sống nữa, cho nên nàng đang đợi chết.

Nhưng có người không có khả năng trơ mắt nhìn nàng chết.

Khúc Ny Mã Đề kêu to một tiếng, từ trên bồ đoàn bắn lên, tới trước người Lục Thần Già, chắn ngang quải trượng trong tay, một đạo khí tức phật gia lão luyện thuần hậu từ đó sinh ra.

Đao thế của Ninh Khuyết đi ngang qua phật điện, nặng nề rơi xuống trên cây gậy chống đó.

Ngô Thiên thần huy cùng khí tức phật gia nồng hậu trên trượng hướng tới nhau, hướng về chung quanh bắn tung tóe, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Khúc Ny Mã Đề nhắm chặt mắt lại, nếp nhăn khắc sâu trên mặt bị thần huy chiếu rọi phi thường rõ ràng, giống như mang theo vô số sợi tơ vàng, hoặc như là nham thạch nóng chảy bị hòa tan, tùy thời có thể sụp đổ.

Chỉ là nháy mắt, hai tay lão phu nhân nắm chặt hai đầu quải trượng đã run rẩy dữ dội, sắc mặt tỏ ra đặc biệt thống khổ, kèm theo một tiếng kêu rên, lướt ngược sau đó húc vào trên vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.

Đao thế của Ninh Khuyết đã hết, nâng lên chân phải, hướng về đối diện đi đến.

Khúc Ny Mã Đề ngồi dựa vào tường, trên người tất cả là vết máu, nhìn Ninh Khuyết đi tới, trên khuôn mặt già nua tràn đầy kinh sợ cùng thống khổ, phẫn nộ rít: "Ngươi còn không ra tay!"

Mọi người trong điện cũng không biết vị lão cô cô này là tìm kiếm ai giúp.

Bảo Thụ đại sư than nhẹ một tiếng, hai tay ở trước người kết một đạo thủ ấn.

Đạo thủ ấn này rất kỳ quái, ngón trỏ tay phải hơi gập, tựa như tư thế đứa bé búng tảng đá.

Một khí tức phật tông từ bi mà xơ xác tiêu điều hướng Ninh Khuyết đánh tới.

Bảo Thụ đại sư chính là thủ tọa Giới Luật viên chùa Huyền Không, nếu lấy cảnh giới tu đạo đến bình phán, một thân tu vi kinh người ít nhất là Tri Mệnh trung cảnh, ở trong điện trừ Trình Tử Thanh không ai có thể địch lại.

Tu vi cảnh giới chân thật của Ninh Khuyết cùng vị cao tăng này vẫn có chênh lệch lớn. Ở trên Ngõa sơn có thể chấn nhiếp được đối phương, đó là bởi vì lúc ấy trong tay hắn có Nguyên Thập Tam Tiễn, hơn nữa một mũi tên kia của hắn súc thế đã lâu, có uy vô thượng.

Hôm nay ở trong phật điện, trong tay Ninh Khuyết cầm là đao mà không phải cung, nhưng trên mặt hắn vẫn không có bất cứ sự sợ hãi gì, một chút cũng không để ý tới uy thế đạo thủ ấn phật tông đó, lướt nhanh tiến lên.

Khúc Ny Mã Đề gầm lên một tiếng, nỗ lực giơ gây chống lên lần nữa.

Ninh Khuyết chém xuống, một đao trượng gãy, Khúc Ny Mã Đề hộc máu lần nữa.

Mà thủ ấn phật tông kia đã tới lưng Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết khẽ nhíu đuôi lông mày, chọc đầu đao, từ gò má Lục Thần Già lướt qua.

Sau đó tay trái hắn ở bên người mô phỏng cái thái độ điểu uế.

Khí tức thủ ấn phật tông kia hơi bị kiềm hãm. Ninh Khuyết nhẹ nhàng quay về, đứng ở trước người Tang Tang. Thủ ấn phật tông kia lúc này mới rơi trên mặt đất.

Một tiếng vang nhỏ 'tốc', mặt đất gạch đá cứng rắn của phật điện hơi lõm xuống.

Một lọn tóc đen ở trên mặt Lục Thần Già đứt rơi xuống.

Một vệt máu xuất hiện ở trên mặt nàng.

Lục Thần Già cảm thấy trên mặt có chút ẩm ướt, có chút lạnh.

Nàng đưa tay sờ sờ, sờ được một tay máu.

Nhìn tay mình dính máu, vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, trên khuôn mặt tái nhợt gian nan nặn ra tươi cười, chậm rãi giơ lên hai tay che mặt, sau đó bỗng nhiên lớn tiếng khóc rống lên.

Nước mắt cùng máu từ trong kẽ tay nàng không ngừng chảy xuống mặt đất.

Tiếng khóc đau đớn của nàng không phải bởi vì trên mặt mình có thêm vết thương, có thể bị hủy dung, mà là bởi vì nàng phát hiện đối mặt Ninh Khuyết hiện nay, mình rất khó báo thù cho Long Khánh.

Mọi người trong phật điện nhìn hoa si che mặt khóc rống ra máu, nhìn mặt đất bị thủ ấn của Bảo Thụ đại sư nghiền tới hơi lõm, nhìn Ninh Khuyết im lặng cầm đao mà đứng, sinh lòng khiếp sợ.

Thư viện ở trong giới tu hành uy vọng cực cao, nhưng đó là vì thư viện có vị phu tử làm người ta ngước nhìn như núi cao, cũng có quan hệ với đại tiên sinh nhị tiên sinh trong truyền thuyết, lại có rất ít người cho rằng Ninh Khuyết rất mạnh.

Không biết là từ Đạo si hay là từ thư si nơi đó truyền lưu ra cách nói, Ninh Khuyết là thiên hạ hành tẩu yếu nhất trong lịch sử nơi không thể biết, mọi người đều đồng ý ý kiến này.

Cho dù hắn năm trước ở hồ đông chính diện khiêu chiến giết chết Hạ Hầu, ở các cường giả trong giới tu hành xem ra, đó chủ yếu vẫn là bởi vì Hạ Hầu tướng quân trước đó đã ở trong tay Ma Tông hành tẩu Đường suy giảm nhiều. Hơn nữa quang minh chi nữ Tang Tang ở trong trận chiến đó biểu hiện quá mức kinh người.

Cái đó và ngộ tính thiên phú không có gì liên quan.

Ở mọi người xem ra, Ninh Khuyết vào thư viện chỉ ngắn ngủn mấy năm thời gian, cho dù liên tục gặp cơ duyên tiến vào Tri Mệnh cảnh cũng là chuyện không lâu. Đối mặt cao tăng chùa Huyền Không phật pháp tinh thông sao có thể không những không rơi xuống hạ phong. Huống chi hắn ở trước khi lui về, còn làm Khúc Ny Mã Đề bị thương nặng, ở trên mặt hoa si cắt một đao.

Đó chính là hoa si trong thiên hạ tam si lấy mỹ mạo nổi tiếng nhất, Ninh Khuyết lại nhẫn tâm dùng thủ đoạn độc ác này, mọi người trong điện ở cùng lúc rung động bởi thực lực Ninh Khuyết triển lộ ra, cũng vì người này lãnh khốc vô tình mà sinh lòng sợ hãi.

Ninh Khuyết sẽ không quan tâm cái nhìn của người khác.

Quy củ đạo lý của thư viện rất đơn giản, trừ độ cứng của nắm đấm, mấu chốt nhất đó là nguyên tắc ngang nhau, ngươi muốn giết ta, vậy ta tất nhiên phải giết ngươi, ngươi muốn giết Tang Tang, ta càng muốn giết ngươi. Lúc trước nếu không phải phật tông thủ ấn của Bảo Thụ đại sư cường đại, lưỡi đao của hắn sẽ trực tiếp đem đầu Lục Thần Già chặt xuống, nào sẽ chỉ kịp cắt một đao.

"Chùa Huyền Không muốn nhúng tay việc của thư viện ta?"

Ninh Khuyết nhìn phía Bảo Thụ đại sư. Từ lúc ở Ngõa sơn nhìn thấy phật liễn đó, hắn đã sinh lòng cảnh giác, cũng rõ ràng quan hệ giữa phật tông cùng Nguyệt Luân quốc, chỉ là không biết đối phương sẽ làm tới một bước nào.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)