Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 552

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 552: Đến thử một chuyến, kẻ chắn đường phải chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Ninh Khuyết mỉm cười nói: "Tùy thời có thể chết, ngày mai có lẽ là một ngày cuối cùng, thật ra cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể thúc giục chúng ta làm rất nhiều việc trước kia muốn làm, lại không dám làm."

Tang Tang lẳng lặng nhìn hắn, cố lấy dũng khí nói: "Ta muốn sinh đứa nhỏ cùng ngươi."

Ninh Khuyết giật mình, sau đó cười khổ nói: "Sinh đứa nhỏ cần thời gian rất dài, hiện tại có muốn làm hay không?"

Tang Tang hỏi: "Ngươi hiện tại muốn làm cái gì?"

Ninh Khuyết dắt nàng đi đến trước cây bồ đề kia, lấy ra một đầu tên sắc bén, ở trên cái cây được tín đồ phật môn trên đời coi là tượng trưng tuyệt đối, thần thánh không cho phép xâm phạm này khắc xuống một hàng chữ nhỏ.

"Thu năm Thiên Khải thứ mười sáu, thư viện Ninh Khuyết cùng vợ Minh vương chi nữ Tang Tang đến đây một chuyến."

Xe ngựa màu đen ở trên hoang nguyên rét lạnh cô độc tiến lên, bởi vì bốn phía hoang dã vô ngần, xe ngựa tốc độ cực nhanh thoạt nhìn giống như là ở trên một tờ giấy hai màu xám đen thong thả hoạt động.

Ninh Khuyết và Tang Tang từng sống ở trên hoang nguyên, không xa lạ đối với loại đơn điệu cùng hoang vắng này, cực kì quen thuộc thích ứng. Bọn họ biết, cho dù ở trong hoàng nguyên phương Bắc Trung Nguyên, nếu vận khí không tốt cũng có khả năng mười ngày nửa tháng không nhìn thấy một người. Huống chi đây là ở sâu trong cực tây hoang nguyên càng hoang vắng hơn.

Nhưng hắn không ngờ, ngay sau khi xe ngựa rời khỏi cái cây bồ đề kia chừng mấy chục dặm, giữa nguyên đã phía trước liền xuất hiện một người, hơn nữa là loại người hắn hiện tại không muốn gặp nhất kia.

Đó là một lão tăng khuôn mặt ngăm đen già nua, tăng y cũ nát, cả người tro bụi.

Hành tẩu thế gian, cần cảnh giác nhất đó là hòa thượng đạo sĩ nữ nhân ba loại người này, mà mảng hoang dã này cách chùa Huyền Không không xa, thấy thế nào lão tăng này cũng hẳn là có liên quan với chùa Huyền Không, vẻ mặt Ninh Khuyết hơi nghiêm nghị.

Nhìn xe ngựa màu đen ở trước người ngoài mấy chục trường chậm rãi dừng lại, nếp nhăn trên mặt lão tăng dần dần giãn ra, trong màu da ngăm đen mang theo đá vụn sột soạt rơi xuống, trong ánh mắt yên tĩnh toát ra vẻ thương xót.

Lão tăng tuyển một tiếng phật hiệu, nói: "Ai có thể ngờ, Minh Vương chi nữ cùng thư viện Thập Tam tiên sinh lại sẽ đến chùa Huyền Không. Khó trách vô luận nhân gian đau khổ tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm thấy tung tích các ngươi."

Màn xe màu xanh treo trước xe ngựa màu đen, giữa hoang dã thanh âm lão tăng kia xuyên qua rèm mà vào. Ninh Khuyết trầm mặc nghe, cúi đầu làm chuẩn bị của mình, chỉ là động tác hại có một tia tạm dừng.

Bởi vì hắn từ trong lời nói của lão tăng này nghe ra, thế gian đã tìm kiếm mình và Tang Tang thời gian rất lâu, nhưng mình cùng Tang Tang không phải mới từ Lạn Kha tự thoát đi, vì sao đã kinh động toàn bộ thiên hạ?

Lão tăng chậm rãi giơ lên bàn tay phải, ở trước ngực chắp một tay lại, nghĩ đến một loại khả năng, về thương xót trong mắt càng thêm nồng đậm, cảm thán nói: "Xem ra quả nhiên là Kì Sơn sự huynh đem các ngươi đưa đến nơi này, bàn cờ đâu?"

"Nếu chúng ta đem bàn cờ Phật tổ giao ra, người chịu thả chúng ta đi sao?"

Ninh Khuyết nhìn rèm xanh trước người, thanh âm không chút cảm xúc dao động, sắc mặt lại chợt trở nên tái nhợt hẳn đi, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, viện phục màu đen đã vỡ tan trên người càng dày sợi rách hơn.

Tang Tang biết trên người hắn có vết thương, rất lo lắng, nhưng lại mím chặt đôi môi, không phát một tiếng, đem thân thể co đến góc thùng xe, sau đó lấy đệm chăn che khuất thân thể mình.

Lão tăng thở dài nói: "Thư viện Thập Tam tiên sinh quả nhiên như trong lời đồn, là người am hiểu chiến đấu nhất trên đời, biết rõ minh nhân thủ đô, lại vẫn không quên loạn tâm thân ta, nhưng... Nói đến đây, im bặt mà dừng, vẻ mặt lão tăng đột nhiên ngưng, cảm nhận được hai đạo phù ý cực kỳ sắc bén cường đại, vậy mà không biết khi nào lặng yên không một tiếng động tới trước người mình, sau đó bắt đầu cắt gió thu rét lạnh!

Trong xe ngựa màu đen, đệm chăn Tang Tang đập ở trên người xuất hiện rất nhiều vết rách rất nhỏ, cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy mỗi vết rách thật ra là hai vết nhỏ dính cực sát, bông từ trong lỗ hổng lòi ra.

Sắc mặt Ninh Khuyết tái nhợt, cả người run rẩy, ngón tay ở trên không trước người thong thả mà cố hết sức lướt qua, tựa như trên đầu ngón tay treo một ngọn núi lớn nặng nề, viện phục màu đen trên người bị phù ý tràn ra cắt thành vô số mảnh vải, màn màu xanh của xe ngựa từ giữa cắt thành ba đoạn, chậm rãi bay xuống.

Sắc mặt lão tăng hơi ngưng trọng, ngồi khoanh chân, bàn tay chắp lại ở trước ngực hơi lật nghiêng, một đạo phật tức cực kỳ tinh thuần xa xưa nhất thời chợt sinh ra, giống như màn hào quang bảo vệ thân thể mình.

Trong xe ngựa màu đen ngoài mấy chục trượng.

Ninh Khuyết thu hồi ngón tay, kéo cung cái tên, hai ngón giữa và trở giữ dây cung cứng rắn buộc chặt hơi vặn, nhưng buông ra, chỉ nghe phốc một tiếng vang nhỏ, đoạn đuối mũi tên sắt bùng nổ một dòng chảy xiết không khí màu trắng, sau đó nháy mắt biến mất!

Trên vải mành màu xanh đang bay xuống xuất hiện một vết lõm, vải dệt màu xanh trong vệt chậm rãi tản ra, như phấn hoa hướng về trên không ném tung ra, lộ ra một lô tên cực kỳ tròn.

Màn vải màu xanh còn đang bay xuống, lỗ tên bên trên đang hình thành, sau đó nháy mắt, chỉ nghe tiếng vang sắc bén rẹt rẹt, bóng người Ninh Khuyết xé rách màn xanh, như tia chớp nhảy xuống ngựa xe, hướng về lão tăng ngoài mấy chục trượng lướt vội đi!

Hai đạo phù ý cực kỳ sắc bén kia trên không hoàng nguyên tất nhiên là Nhị Tự Phù của Ninh Khuyết, đây là thần phù cường đại nhất của hắn, ở trong Lạn Kha tự, mặc dù là Thất Niệm cùng Diệp Tô cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn phá giải, nhưng khổ hạnh tăng sắc mặt ngăm đen già nua kia không biết là thần thánh phương nào, có thể lấy phật tức tạm thời chống lại.

Chẳng qua dù vậy, ở dưới uy lực cắt khủng bố của Nhị Tự Phù, khổ hạnh lão tăng khoanh chấn động niệm, lấy phật tức chống đỡ, thân thể tràn đầy tro bụi cát bụi lại tương đương là bị Nhị Tự Phù trói buộc ở tại chỗ.

Dưới tình huống như vậy, khổ hạnh lão tăng nào tránh được Nguyên Thập Tam Tiên cường đại?

Lão tăng rõ ràng mình không tránh được tên sắt của Ninh Khuyết, ngay lúc hắn mơ hồ cảm giác được xa xa khí tức trong xe ngựa màu đen kia có chút quỷ dị, hắn đã làm ra ứng đối trước.

Mặt ngoài bàn tay trái lão tăng luôn im lặng đè ở đầu bỗng nhiên nổi lên một quầng sáng màu vàng, thoạt nhìn giống như là biến thành Phật chưởng (bàn tay phật) vàng ròng tạo thành!

Lão tăng ở trong thời gian cực ngắn nghiền nát gió thu nhấc lên bàn tay trái màu vàng, nhìn như thong thả thực ra nhanh vô cùng chắn trước ngực mình, nhưng vào lúc này, tên sắt đã tới!

Đầu tên sắc bén kéo theo lực lượng vô cùng cường đại, bắn trúng trên bàn tay trái như vàng ngọc của lão tăng

Chỉ nghe một tiếng va chạm rất nhỏ, bàn tay trái vàng ngọc của khổ hạnh lão tăng vỡ vụn từng mảng, cho mặt vỡ không có máu và thịt, tỏa ra hào quang màu vàng, ở trên hoang nguyên giống như cát vàng ném ra chung quanh.

*****

Tên sắt bắn vỡ bàn tay vàng của lão tăng, vẫn chưa dừng lại ở đây, hướng chéo lên trên bay nhanh, xẹt một tiếng xuyên thấu vai trái lão tăng, mang theo một chùm hoa màu cùng toàn bộ đầu vai, hóa thành một tia sáng biến mất ở xa xa.

Bản thân lão tăng bị thương nặng, sắc mặt chợt tái nhợt, lại chưa toát ra vẻ sợ hãi gì, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, ngực bụng hơi lõm xuống, đem không khí trước người hút hết vào trong ngực, sau đó môi khô hé mở.

Nhưng ngay tại lúc này, bóng người Ninh Khuyết đã như tia chớp theo tên mà tới.

Chân phải hắn đạp mạnh lên mặt đất, tung lên bụi bặm cùng băng vụn, eo bụng phát lực, phác đao trong tay phốc một tiếng đâm vào bụng lão tăng, hao nhiên khi theo đạo mà vào chợt bùng nổ!

Tiếng rẹt rẹt nổi lên, như mưa to chợt xuất phát từ mây đen, ở dưới uy lực cường đại của phác đao đao thế cùng hao nhiên khí, thân thể lão tăng biến thành vô số mảnh máu thịt, bay tung tóe khắp nơi.

Một lát sau, những mảnh máu thịt đó từ trên không rơi xuống, rơi ở trên mặt đất hoang nguyên cứng rắn, phát ra tiếng vang nhỏ bốp bốp dày đặc, giống như là mưa to trong mây đen rơi xuống rốt cuộc đến mặt đất.

Ninh Khuyết thu đao vào vỏ, từ trong tay áo lấy ra một tờ hỏa phù, ném tới trên mặt đất, sau đó hướng xe ngựa màu đen lướt nhanh quay về, căn bản không xoay người nhìn một cái, những màu thịt kia còn có phù hỏa dần nổi lên.

Xe ngựa màu đen lần nữa khởi động, hướng về hoang nguyên xa xa rời đi.

Trên hoang nguyễn ngọn lửa dân sinh, mảnh máu thịt của khổ tu lão tăng kia bị cháy khét sau đó đốt thành tro tàn, không biết từ chỗ nào bay. tới mấy chục con quạ màu đen, nghe hương vị trong lửa, kêu to thế lương, rất là không cam lòng.

Trong xe ngựa màu đen.

Sắc mặt Tang Tang tái nhợt hỏi: "Là ai?"

"Không biết, ta chỉ biết khổ tu tăng này rất mạnh, khẳng định không phải tăng nhân bình thường trong chùa Huyền Không ít nhất là tầng thứ Bảo Thụ đại sư, bằng không Nhị Tự Phù đã có thể giết hắn rồi."

Ninh Khuyết chỉ huy đại hắc mã đi nhanh về phía đông nam, tiếp nhận khăn mặt Tang Tang đưa qua, lau máu dính trên mặt, trầm mặc một lát sau đó nói: "Nếu để hắn có chuẩn bị, ta rất khó giết chết hắn."

Tang Tang nói: "Không biết là ai, còn mạnh như vậy, người cứ như vậy giết người ta?"

Ninh Khuyết cẩn thận lau máu trên phác đao, bình tĩnh nói: "Người cả thế giới đều muốn giết chúng ta, như vậy từ giờ trở đi, người nào cản trở ở trước chúng ta, ta sẽ giết kẻ đó."

Phác đao mang theo vết máu loang lổ được lau cực kỳ sáng ngời, bởi vì màu đao thâm trầm, cho nên cũng không như tuyết chỉ là giống tảng đá bóng loáng, Ninh Khuyết thu đao vào vỏ, nhìn phía ngoài cửa sổ những cảnh trí hoang nguyên mau chóng lướt ngược kia.

Lấy độ khủng bố của xe ngựa màu đen, lúc trước hắn hoàn toàn có thể trực tiếp chạy trốn, lão tăng khổ tu kia căn bản không thể ngăn cản, nhưng lão tăng có thể hướng chùa Huyền Không cảnh báo, cho nên hắn lựa chọn ra chính như hắn nói với Tang Tang, lão tăng khổ tu khẳng định không phải nhân vật bình thường trong chùa Huyền Không, nhất là bàn tay tỏa ra ánh vàng kia, rõ ràng là công pháp cường đại của phật môn, uy lực chân thật khẳng định mạnh hơn so với trong chiến đấu bày. ra.

Chẳng qua lão tăng kia ở trong chùa Huyền Không tu phật nhiều năm, phật pháp tinh thâm, cảnh giới tinh diệu, lại tựa như chưa từng trải qua chiến đấu thật sự, không ngờ tới lúc hai bên còn đang đối thoại, Ninh Khuyết bỗng nhiên bộc phát ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã là ba loại thủ đoạn cường đại nhất tới như sấm sét, bất ngờ không kịp phòng tự nhiên thảm bại mà chết.

Nhớ lại lúc trước trận chiến đấu dữ dằn trong tích tắc đã chấm dứt này, Ninh Khuyết càng thêm cảm thấy Diệp Hồng Ngư năm đó nói đúng, người tu hành trên thế giới này thực chỉ biết tu hành, mà không biết chiến đấu như thế nào.

Gió từ trong khe nhỏ cửa sổ xe mở ra trào vào, phát ra tiếng rít ô ô thê lương, đại học mã kéo thùng xe ở trên hoang nguyên trầm mặc tiến lên tốc độ cao, theo phương hướng Ninh Khuyết lúc trước chi, hướng về chỗ đông nam chạy đi.

Nhìn nguyên đã hoang vắng ngoài cửa sổ xe, trong lòng yên lặng tính toán khoảng cách cùng kết quả lúc trước suy tính, Ninh Khuyết đánh vang thùng xe cứng rắn, ra hiệu đại học mã dừng lại, sau đó nhảy xuống xe ngựa đi về phía sâu trong hoàng nguyên.

Không biết qua bao lâu, hắn trở về, trong tay cầm một mũi tên sắt màu đen, trên đầu tên còn lưu lại vết máu đã động, chính là mũi tên sắt nọ lúc trước bắn thương lão tăng khổ tu.

Ở trong Lạn Kha tự, mười ba mũi tên sắt trong hộp tên đã muốn mất vài cái, nay đang ở sâu trong hoang nguyên, tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm trí mạng, mỗi một mũi tên sắt với hắn mà nói đều cực kỳ quan trọng.

Ấn thân ở trong hố trời cực lớn dưới lòng đất, mây mù vẫn lượn lờ, chùa miếu màu vàng như ẩn như hiện giữa ngọn núi không lô, một mảng rất thanh tĩnh an bình, bỗng nhiên trong một ngôi miếu trong đó vang lên một tiếng phật hiệu cực lạnh nhạt xa xưa.

Qua một đoạn thời gian, mười mấy tên tăng nhân khổ tu mặc quần áo tăng lữ màu đỏ thẫm, theo con đường đá dốc đứng giữa vách núi trèo đến bên trên, trên khuôn mặt những tăng nhân đó không có bất cứ biểu cảm gì, thoạt nhìn giống như là tảng đá.

Tên tăng nhân cầm đầu kia, quần áo tăng lữ trên người rõ ràng không giống người thường, chính là thủ tọa Tôn Giả đường chùa Huyền Không Thất Mai. Hắn hơi nheo mắt, nhìn một mảng nguyên dã hoang vắng trước mắt, khẽ nhíu mày.

Lúc trước tiếng phật hiệu kia trong chùa Huyền Không, đến từ thủ tọa giảng kinh địa vị cao nhất chùa Huyền Không, thủ tọa giảng kinh thiện tâm có chút không yên, sai tăng binh Tôn Giả đường đi sâu trong hoang nguyên tìm kiếm, Thất Mai tuy tôn quý là thủ tọa Tôn Giả đường, cũng phải tự mình ra mặt, hơn nữa hắn hiểu thủ tọa giảng kinh vì sao sẽ thiền tâm không yên.

Giảng kinh đại sĩ của chùa Huyền Không bởi vì vi phạm giới luật phật môn, lại chịu đứa con tự sinh không nên thân kia liên lụy, ở ba năm trước bị Giới Luật đường phán vào hoàng nguyên khổ tu, tính thời gian đã đến ngày hết hạn khổ tu, hôm nay giảng kinh đại sĩ liền nên trở lại chùa Huyền Không, nhưng lại mãi không ai nhìn thấy bóng người đại sĩ.

Thất Mai thủ tọa dẫn theo khổ hạnh tăng binh, theo giảng kinh thủ tọa cảm ứng, đi về sâu trong hoang nguyên, đi mãi tới chạng vạng, lúc hoàng hôn như máu, bọn họ rốt cuộc thấy được đống tro tàn kia.

Gió trên hoang nguyên rất lớn, nhưng đống tro tàn đó lại chưa bị hoàn toàn thổi mất, bởi vì trong đống tro tàn đó có mấy viên cốt lợi tử vô luận loại lửa nào cũng không thể hoàn toàn đốt tan.

Nhìn mấy viên cốt lợi từ năm màu sặc sỡ kia trong tay, Thất Mai trầm mặc không nói, những khổ hạnh tăng binh mặc tăng bào màu đỏ kia hơi lộ ra vẻ thương xót, vây quanh mảng tro tàn kia khoanh chân ngồi xuống, kính tâm thành ý bắt đầu từng đọc Vãng Sinh Kinh.

Thất Mai đem mấy viên cốt lợi từ đó, vẻ mặt ngưng trong giao cho một tăng lữ bảo quản, sau đó quỳ rạp xuống trước tro tàn, đưa tay vào tro, trầm mặc mà im lặng bắt đầu tìm kiếm, ngón tay giống như que đá ở trong tro cốt giảng kinh đại sĩ thong thả di động, giống như cái sàng, chưa quên bất cứ chỗ nào.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)