← Ch.563 | Ch.565 → |
Ở trong Thành Triều Dương hơn trăm ngày, mãi chưa nhìn thấy tung tích đại sư huynh, đại sư huynh tựa như căn bản chưa tới nơi này, điều này làm hắn đoán, đạo phật hai tông có thể đã dùng phương pháp nào đó. Mà hắn cũng không thể đi cẩn thận tìm kiếm, bởi vì ẩn nấp hành tung một điểm quan trọng nhất, đó là phải đoạn tuyệt mọi liên hệ với bên ngoài.
Lo lắng Tang Tang một mình ở lại trong sân, công tác thăm dò của Ninh Khuyết rất nhanh đã chấm dứt, hắn vừa ở trong đầu không ngừng làm sâu sắc bản đồ vừa mới về ra, vừa hướng tiểu viện đi đến.
Cách tiểu viện ngoài chừng mấy chục mười trượng có dòng suối nhỏ cực không bắt mắt, bên suối mọc chút cây xanh, hắn đi đến dưới một tàng cây, nhìn phía tiểu viện, xác nhận Tang Tang không có bất cứ vấn đề gì, ngồi xuống ở bên cây, mỏi mệt cúi đầu.
Một mùa thu ở Lạn Kha tự, một mùa thu ở hoang nguyên, sau đó tới thành Triều Dương, suốt hơn một trăm ngày thời gian, hắn đều ở trong cực độ khẩn trương cùng lo âu. Tuy thân thể có thể được nghỉ ngơi, tinh thần lại chưa có cơ hội thả lỏng, cho dù chỉ là khoảnh khắc thời gian thả lỏng cũng chưa có.
Từ lúc còn nhỏ rời thành Trường An bắt đầu, hắn đã luôn ở bên bờ sinh tử giãy dụa. Vô luận ở Dân sơn hay ở hoang nguyên, đều thường xuyên ở trong trạng thái tinh thần khẩn trương. Nhưng thời điểm đó khẩn trương, luôn có cơ hội thư giãn, vô luận là uống rượu hay ở cạnh đống lửa cao giọng ca hát. Nhưng nay hắn và Tang Tang là cô đơn như thế, đối mặt áp lực toàn bộ thế giới san núi lật biển mà đến, căn bản không tìm thấy bất cứ cơ hội phát tiết áp lực nào.
Ninh Khuyết cho rằng Tang Tang đã phát giác được tinh thần mình khác thường, mới ý đồ dùng đáng yêu cùng nhàn thoại đấu võ mồm để mình trầm tĩnh lại. Hắn cũng cực kỳ phối hợp, nhưng lại vẫn không thể cải thiện trạng thái tinh thần của hắn trước mắt, cây huyền băng kia trong đầu cho tới hôm nay đã căng đến cực hạn, tùy thời có thể gãy.
Hắn từ bên suối nhặt lên một hòn đá nắm chặt, sau đó chậm rãi dùng sức, không biết qua bao lâu mới buông bàn tay, hòn đá trong bàn tay đã bị ép thành mấy mẩu đá vụn.
Sau đó hắn đứng dậy, đấm mạnh một quyền đối với cái cây xanh kia. Hắn muốn học thiên văn chương nào đó sâu trong ký ức viết như vậy, dùng phương thức này để giải quyết áp lực nặng nề, như thế sau khi trở lại tiểu viện, mới có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất, thái độ ôn hòa nhất, đối mặt Tang Tang đang bệnh.
Sự thật cùng lý tưởng luôn có khoảng cách.
Ninh Khuyết nhìn cái cây xanh trước người, nhìn nắm tay mình lặng yên không một tiếng động nhập vào trong thân cây cứng rắn, đuôi lông mày hơi nhướng lên, môi khẽ tách ra, nhìn không được là khóc hay là đang cười.
Lúc trở lại tiểu viện, hắn đã hồi phục bình tĩnh, lần mò tiến vào đệm chăn, ôm thân thể hơi lạnh của Tang Tang, đem mặt tựa vào sau cổ nàng, ngửi một hơi thật sâu, nói: "Mau ngủ đi."
Tang Tang cảm giác sau cổ có chút ẩm ướt, xoay người nhìn mắt hắn, nhưng ở trong mắt hắn trừ bình tĩnh cùng ấm áp, không nhìn thấy bất cứ cái gì khác, thấp giọng hỏi: "Ngươi khóc?"
Ninh Khuyết mỉm cười nói: "Nhiều năm như vậy ngươi từng lúc nào thấy ta khóc?"
Tang Tang đem đầu chôn ở trong lòng hắn, nói: "Có phải hay không lúc trước nhắc tới Sơn Sơn cô nương, làm ngươi nhớ tới những chuyện đó, càng thêm cảm thấy hối hận khổ sở, cho nên đau lòng?"
Đây là việc mấy ngày nay hai người thường xuyên làm, nhưng Ninh Khuyết lúc này không có tâm tình, cho nên hắn chỉ trầm mặc đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa lưng nàng, truyền đạt ấm áp trong lòng bàn tay.
Tang Tang trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói: "Ta rất ngốc nhỉ?"
Ninh Khuyết hỏi: "Ngốc chỗ nào?"
Tang Tang ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Vốn đã không đáng yêu, lại muốn giả bộ đáng yêu dỗ ngươi vui vẻ, giả bộ quá khó coi, có đôi khi thậm chí giả thành cố tình gây sự."
Ninh Khuyết nhìn nàng nói: "Ngươi vốn chính là đáng yêu."
Tang Tang thấp giọng nói: "Đáng yêu nơi nào đâu?"
Ninh Khuyết nói: "Ngươi là nha đầu duy nhất ta có thể yêu, cho nên đáng yêu."
Tang Tang mỉm cười nói: "Thật buồn nôn, thật chua."
Ninh Khuyết cũng cười lên, nói: "Những lời này là Bì Bì dạy ta."
Tang Tang vẫn đang cười, nhưng không biết khi nào nước mắt đã ướt hai má.
Ninh Khuyết đưa tay đem nước mắt trên mặt nàng gạt hết, nói: "Từ sau năm tuổi, đã không từng thấy ngươi khóc như thế nào."
Tang Tang nói: "Mấy năm trước đã khóc một lần, đêm đó rời khỏi Lão Bút Trai."
Ninh Khuyết nói: "Về sau đừng khóc nữa."
Tang Tang cúi đầu, khẽ ừ.
Đôi môi Ninh Khuyết đặt ở trên trán trơn bóng của nàng, sau đó dời xuống, rơi ở môi nàng.
Tang Tang hơi trợn tròn mắt, khẽ nhếch môi.
Ninh Khuyết dùng sức ôm nàng, im lặng mà chuyên chú hôn, giống như muốn đem thân thể nhỏ gầy của nàng, hoàn toàn ép vào trong thân thể mình, chỉ có như vậy, mới có thể không để nàng bị người khác nhìn thấy, sau đó cướp đi.
Tang Tang năm nay mười sáu, tuy gầy yếu, dù sao đã trưởng thành một thiếu nữ, tự có chỗ mê người. Bàn tay Ninh Khuyết vươn vào vạt áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tang Tang thấp giọng nói: "Chúng ta sinh con đi."
"Chờ ngươi khỏi bệnh." Ninh Khuyết nhìn đôi mắt giống như trong suốt của nàng, nói.
"Nếu bệnh vĩnh viễn không khỏi thì làm sao?"
"Qua hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi thành Triều Dương, tìm được nơi an toàn nói sau."
"Nhưng nơi nào mới là nơi an toàn thật sự? Thư viện?"
"Nếu không thể về thư viện, như vậy nơi không có ai, sẽ là nơi an toàn."
Trên bầu trời đám mây kia trở nên càng ngày càng lớn, càng ngày càng dày.
Bóng râm tầng mây phủ xuống đã đem hơn phân nửa thành Triều Dương bao phủ vào. Lúc ánh mặt trời dâng lên, thành Triều Dương từng nghênh đón một lát nắng sớm cực ngắn, sau đó theo mặt trời lên tới trên tầng mây, thành thị lại lâm vào trong thời tiết âm u.
Từ đêm qua bắt đầu, đã có mấy ngàn quân sĩ Nguyệt Luân quốc ở dưới khổ tu tăng phật tông dẫn dắt, dọc theo mỗi con đường tìm tòi thành Triều Dương dưới tầng mây. Lần này tìm tòi tiến hành phi thường cẩn thận, không có bất luận kẻ nào có gan qua loa sơ ý, mỗi nhà mỗi hộ đều bị gõ mở, vại nước hầm thóc các nơi đều không tha, chỉ có ở dưới lý chính cùng ba hộ hàng xóm xác nhận, không có người ngoài ở lại, mới có thể ở trên cửa dán lên một tờ giấy đỏ tỏ vẻ không có vấn đề.
Thành Triều Dương bị bóng râm tầng mây bao trùm diện tích tuy lớn, nhưng bị nhiều người như vậy tìm tòi từng nhà, từng bước bài trừ hiềm nghi, luôn có thời khắc nào đó, có thể tìm được hai người kia trốn dưới mây.
Thời khắc đó đã đến, so với mọi người đoán trước còn sớm hơn một ít, vô luận là Huyền Không tự Thất Mai đại sư hay là La Khắc Địch cùng mười tám Tây Lăng thần vệ của hắn đều không ngờ đến.
Một khổ tu tăng đến từ Huyền Không tự đang dẫn theo mười mấy quân sĩ dọc theo một dòng suối nhỏ tìm tòi, đột nhiên, ở trên một cây khô trước người hắn xuất hiện một con quạ màu đen.
Khổ tu tăng nhìn quạ đen khẽ nhíu mày, đưa tay khẽ xua, ý muốn đem nó đuổi đi, nhưng con quạ màu đen lại tỏ ra không sợ người chút nào, ngược lại hướng phía hắn cực kỳ thê lương kêu 'quạ quạ' mấy tiếng.
*****
Sau mấy tiếng kêu to, con quạ màu đen đó rời cành mà lên, ở đỉnh đầu khổ tu tăng bay vòng ba lượt, sau đó hướng về thượng du dòng suối nhỏ bay đi, bay ra chừng hơn mười trượng, liền dừng ở trên một cây khác, lại kêu 'quạ quạ' hai tiếng.
Người tu hành trên đời trên cơ bản đều là tín đồ Hạo Thiên, đệ tử phật tông bái tuy là phật, đối với những sự việc kia trong minh minh rất tin không nghi ngờ. Nhìn dị trạng của con quạ màu đen đó, vẻ mặt khổ tu tăng dần ngưng trọng, ra hiệu mười mấy quân sĩ kia tìm tòi ở tại chỗ, sau đó tự theo con quạ màu đen kia hướng phía bắc dòng suối nhỏ đi đến.
Đi ra chừng mấy dặm, đại khái đã qua năm sáu con đường, tên khổ tu tăng kia mắt thấy con quạ màu đen nọ bay vào trong một gian tiểu viện ngoài mấy chục trượng bên suối, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Ngay sau đó, ánh mắt khổ tu tăng rơi xuống trên một cái cây xanh trước người, ở trên thân cây cứng rắn thấy một cái lỗ nắm đấm rõ ràng, con ngươi đột nhiên co lại, vẻ mặt đại biển.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu trong tiểu viện thật sự là hai người kia trong truyền thuyết, mình bởi kinh sợ mà thiên tâm không yên, chỉ sợ nháy mắt sẽ bị đối phương cảm giác, vừa nghĩ tới đây, hắn lại thu ngưng thiền tâm, bình tâm tình ý, đem nhìn thấy phán đoán, tất cả đều mạnh mẽ từ trong đầu xua đuổi đi.
Khổ tu tăng chắp hai tay, mặt không chút thay đổi, không nghĩ, tựa như tượng đất tượng bùn đần độn, chậm rãi từ bên suối rời khỏi, xuyên qua ngõ hẹp, theo bản năng sâu trong ý thức, hướng về nơi nào đó bước đi.
Hắn bảo trì trạng thái như vậy đi qua vài con phố, vô luận là đồng môn sư huynh đệ hô hoán, hay là quân sĩ ánh mắt khác thường, cũng đều không thể làm hắn dừng bước, thẳng đến chậm rãi đi vào Bạch Tháp tự.
Tiếng chuông Bạch Tháp tự khiến khổ tu tăng này từ trong trạng thái vô thức tỉnh táo lại, nhìn đồng môn vây lại, trong ánh mắt hắn một mảng ngơ ngẩn, sau đó chợt tỉnh táo, hiện ra vô cùng hoảng sợ, phốc một tiếng phun ra máu, suy yếu nói: "Tìm được rồi."
...
La Khắc Địch nhìn tòa tiểu viện xa xa kia, thân hình khôi ngô như núi không có chút run rẩy, trên gương mặt như nham thạch chưa có bất cứ cảm xúc gì, chiến ý trong đôi mắt hừng hực thiêu đốt lại tựa như muốn đem tất cả sự vật nhìn thấy đều đốt thành tro tàn.
Mười tám Tây Lăng thần vệ thân khoác áo khoác lụa màu đỏ, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở hai bên thân thể hắn, đeo trường đao thần ban, xem độ rộng vỏ đao, liền có thể thấy những trường đao thần ban này là nặng nề cỡ nào.
Thất Mai đại sư đứng ở cạnh La Khắc Địch, lẳng lặng nhìn tiểu viện xa xa, trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: "Ai có thể ngờ, con gái Minh vương sẽ ẩn thân ở trong Thành Triều Dương?"
Hai gã cường giả đứng thẳng vị trí, cách hai phố với tiểu viện, sở dĩ bảo trì khoảng cách này, là vì sát ý trên người bọn họ quá nồng, nồng đến lấy cảnh giới của bọn họ cũng không thể che đậy.
La Khắc Địch mặt không chút thay đổi nói: "Chúng ta bây giờ đứng chỗ này, có ý nghĩa gì? Chờ Ninh Khuyết đi ra, hay là chờ Ninh Khuyết rời khỏi, nếu chỉ có thể nhìn, ta vì sao phải ngàn dặm xa xôi đến Nguyệt Luân quốc nhìn. Nếu nhìn là vì ra tay, chúng ta vì sao không ra tay, chúng ta vì sao phải chờ ở chỗ này?"
Thất Mai đại sư bình tĩnh nói: "Ngã phật từ bi, cũng có khi kim cương giận dữ, đã đến xem, tự nhiên không phải nhìn bọn họ rời khỏi, mà là muốn thấy con gái Minh Vương chết đi, về phần chờ đợi... Toàn bộ nhân gian đã đợi hơn một năm thời gian, chờ thêm một lát, lại đã tính là cái gì?"
La Khắc Địch nói: "Chờ ai?"
Thất Mai nói: "Chờ giảng kinh thủ tọa vào thành, tính theo lộ trình, hẳn là đã sắp rồi."
Vẻ mặt La Khắc Địch hơi sợ hãi, thầm nghĩ hôm qua ngươi mới nói giảng kinh thủ tọa sẽ không ra tay, vì sao lúc này lại nói thủ tọa đang vào thành? Không khỏi thanh âm hơi lạnh đi nói:
"Bằng chúng ta những người này, Ninh Khuyết không có khả năng ra khỏi thành Triều Dương."
Thất Mai ngẩng đầu nhìn phía mặt La Khắc Địch, mỉm cười nói: "Ngươi có phát hiện hay không, bắt đầu từ chúng ta ở Bạch Tháp tự biết Ninh Khuyết trốn ở gian tiểu viện này, đối thoại giữa chúng ta đã nhiều hẳn lên."
La Khắc Địch khẽ nhíu hai hàng lông mày, trầm giọng nói: "Thì sao?"
Thất Mai thở dài một tiếng, nói: "Cái này nói rõ chúng ta hiện tại đều có chút khẩn trương."
La Khắc Địch nói: "Ngươi là thủ tọa Tôn Giả đường Huyền Không tự, ta là thần vệ thống lĩnh Tây Lăng thần điện, vô luận thực lực hay cảnh giới đều ở trên Ninh Khuyết. Huống chi chưởng giáo đại nhân cùng giảng kinh thủ tọa chọn trúng ngươi ta đến tru sát con gái Minh Vương, ngươi ta đều rõ đó là loại đạo lý nào. Ninh Khuyết mặc dù là thân truyền đệ tử của phu tử, lại nào có thể chạy thoát?
Thất Mai từ tốn nói: "Giải thích càng nhiều, liền càng đại biểu khẩn trương. Ta nguyện ý thừa nhận, bởi vì cái này cũng không mất mặt. Tính theo thời gian nhân gian, Ninh Khuyết vào Tri Mệnh cảnh chỉ mấy tháng thời gian, theo đạo lý, không có khả năng hơn chúng ta. Nhưng ngươi cũng có thể rõ, từ hắn thắng Long Khánh hoàng tử vào thư viện tầng hai, lại đến về sau xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi đều hẳn là rõ, ở trên người trẻ tuổi này, người rất khó tìm được đạo lý gì."
Sau đó hắn tiếp tục nói: "Mấu chốt nhất là, con gái Minh vương tuy bệnh nặng chưa lành, thân thể gầy yếu, nhưng thực đến cuối cùng thời khắc đó, ngươi có thể nào xác định, cô ta không thể nở rộ ra quầng sáng kia bờ hồ tuyết Trường An?"
La Khắc Địch trầm mặc, cảm thấy lòng mình có chút sốt ruột, hít sâu một hơi, ngụm khí này hít thở cực kỳ bá đạo, ngực hắn liền như ở giữa bình nguyên nhổ một lên một ngọn núi cao, phồng lên.
Đúng lúc này, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, tiểu viện xa xa vẫn im lặng. Hắn chưa nhìn thấy bất luận kẻ nào, cũng chưa nhìn thấy bất cứ động tĩnh gì, nhưng hắn cảm nhận được nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt!
La Khắc Địch kêu to một tiếng, chân phải đạp mạnh mặt đất, giẫm mặt đất vỡ vụn từng mảng, nương lực lượng phản chấn cực lớn, không chút do dự đột nhiên ngã về phía sau.
Lúc này còn muốn phát ra một tiếng kêu to, là muốn cảnh cáo mọi người bên cạnh. Lại bởi vì hắn lúc này đang hít sâu một hơi, trong ngực bụng tích vô số không khí. Nếu không ở trong thời gian ngắn nhất đem những không khí thừa đó tiết ra, như vậy hắn căn bản không thể đạt được tốc độ nhanh nhất, một khi bị đánh lén vô cùng có khả năng tán khí bị thương nặng!
Ngay cùng lúc tiếng kêu của La Khắc Địch vang lên, xa xa trên cửa gỗ tiểu viện xuất hiện một lỗ nhỏ cực kỳ tròn. Cái lỗ đó chỉ rộng ba ngón tay, không thấy bất cứ vụn gỗ nào bay tung tóe, lặng yên không một tiếng động xuất hiện dị thường quỷ dị!
Mũi tên sắt ngăm đen mà sắc bén không nhìn thời gian, lướt xuyên khoảng cách mấy chục trượng tới trước người La Khắc Địch. Ninh Khuyết chính là xem chuẩn nháy mắt La Khắc Địch hít sâu một hơi đó phát tiễn, nào sẽ để hắn tránh được.
Mũi tên sắt ngăm đen bắn trúng vai trái La Khắc Địch!
← Ch. 563 | Ch. 565 → |