Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 616

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 616: Nhân gian chi kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Ninh Khuyết ôm Tang Tang hướng ánh sáng bay đi, đã bay một đoạn thời gian rất dài, người mặt đất hoang nguyên đã sắp biến thành điểm đen nhỏ, đại hắc mã cũng đã sắp thấy không rõ.

Lúc này cách mặt đất đã cực kỳ xa, theo đạo lý mà nói, trừ phi kiểm hoặc mũi tên không có vật gì bay đến nơi này, càng không thể có người đưa tay đến trên bầu trời, liền có thể bắt được chân hắn, trừ phi người đó rất cao.

Ninh Khuyết và Tang Tang xuyên qua hơi thở rồng màu vàng, nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất hoang nguyên. Hắn đem Tang Tang ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn, phát hiện bóng người phía trước quả thật cực kì cao lớn.

Người nọ nhìn Ninh Khuyết và Tang Tang, đưa lưng về phía bầu trời cùng con rồng vàng khổng lồ kia, khuôn mặt bao phủ ở trong u ám, thấy không rõ, mép thân thể giống như bị phủ lên một tia sáng vàng, giống như đang bốc cháy.

Người nọ đứng ở trên mặt đất hoang nguyên, bóng người cao lớn lại tựa như sắp sửa chạm tới bầu trời.

Người đó cười nói: "Bản thân lựa chọn cũng không chắc có ý nghĩa gì, nhưng có đôi khi, người ta lựa chọn có thể ảnh hưởng đến người khác lựa chọn, cái này liền sẽ trở nên thú vị."

...

Ở trong ảo cảnh thi lên núi thư viện tầng hai kia, Ninh Khuyết và một nam tử cao lớn từng có một phen đối thoại, lúc ấy hắn cũng chưa thấy rõ mặt mũi nam tử cao lớn đó.

"Ở giữa ánh sáng cùng bóng tối, ngươi sẽ chọn bên nào?"

"Ta vì sao phải chọn?"

"Ngươi trước kia là chọn như thế nào?"

"Ta thân ở bóng tối, lòng hướng ánh sáng."

"Không ngờ cách nhiều năm như vậy, lại có thể nhìn thấy một cây cỏ dại ở đầu tường lắc lư theo gió."

"Ngài xem, ta đã nói không phải nhất định phải lựa chọn."

"Mà nếu trời sập xuống thì làm sao?"

"Trời sao có thể sập?"

"Nếu?"

"Vậy tự nhiên có người vóc dáng cao chống...... Ví dụ như ngài."

Sau khi lên núi thư viện qua đoạn thời gian, Ninh Khuyết đã biết nam tử cao lớn kia là ai. Nhiều năm sau ở trên hoang nguyên cảnh trong mơ biến thành sự thật, hắn phát hiện mình nói câu nói kia, chính là chuẩn xác như vậy -- Cho dù trời sập xuống lại như thế nào? Sẽ luôn có người vóc dáng cao chống, ví dụ như sư phụ người cao như vậy.

Ninh Khuyết quỳ gối trước bóng người cao lớn, cung kính nói: "Sư phụ, ngài tới rồi."

"Ừm. Nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn là không hiểu, cho nên liền đến."

Phu tử ngẩng đầu nhìn ánh sáng cực thịnh cùng đêm tối dần suy bại trên bầu trời, dùng thân thể mình lưu lại ở trên hoang nguyên một bóng mát, che khuất Ninh Khuyết và Tang Tang. Áo khoác màu đen theo gió phiêu diêu, giống như sắp bốc cháy lên.

"Ta đã nghĩ hơn một ngàn năm, ở trong chiến tranh của ánh sáng cùng bóng tối, ta nên đứng ở một bên nào. Vấn đề là ta chưa từng gặp Minh vương, không có giao tình gì với hắn. Ta không thích rét lạnh, không thích thế giới tĩnh lặng chán nản. Phật Đà nhìn thấy đó, ta cũng không thích Hạo Thiên, thậm chí có chút chán ghét nó."

Phu tử nói: "Cho nên ta luôn muốn làm cỏ đầu tường, gió thổi như thế nào thì hướng bên đó đổ. Mấy năm nay ta luôn đang hỏi ngươi sẽ đi bên nào, thật ra cũng là đang hỏi bản thân ta nên đi bên nào. Năm ấy lúc trong mơ hỏi ngươi, ngươi nói ngươi cũng muốn làm cỏ đầu tường, thật sự là làm ta an ủi lòng già. Thì ra không lựa chọn tương đối quan trọng. Nhưng tiếc nuối là, cỏ đầu tường cũng không dễ làm như vậy, gió mạnh có thể biết cỏ cứng, cũng có thể gãy cỏ."

Ninh Khuyết nhìn phu tử lo lắng nói: "Nhưng người cuối cùng vẫn là đã làm ra lựa chọn."

Phu tử nhìn Tang Tang một cái, bình tĩnh nói: "Có lẽ lựa chọn của ta cuối cùng sẽ bị chứng minh là sai lầm, nhưng ít ra hiện tại, ta muốn chọn như vậy. Như vậy ta sẽ chọn như vậy."

Ninh Khuyết không biết nên nói gì, hắn lúc này rất cảm động, lại có chút thương cảm không hiểu. Hắn hạnh phúc bởi mình có sư phụ, mình và Tang Tang còn sống, lại bắt đầu lo lắng sư phụ đối mặt lửa giận của Hạo Thiên như thế nào.

Phu tử nhìn hắn cười cười, tiếp tục nói: "Không lựa chọn, quả thật là một loại tự do, nhưng nếu là vì khiếp đảm mà không dám lựa chọn, vậy không phải tự do. Làm lựa chọn, không cần thiết có ý nghĩa, nhưng có thể có ý tứ. Chúng ta sống ở nhân gian, vốn không phải vì có ý nghĩa, mà là vì có ý tứ."

Câu chữ trong đoạn lời này rất đơn giản, lại cực có thâm ý.

Ninh Khuyết không phí suy nghĩ gì, đã nắm chắc sư phụ muốn nói gì, bởi vì hắn là đệ tử thư viện -- ý nghĩa là mục tiêu, ý tứ là quá trình -- thư viện không chú trọng mục tiêu, chỉ xem trọng quá trình.

Năm đó tiểu sư thúc cầm kiếm liền muốn tranh tài với trời một hồi, đại khái cũng là bởi vì hắn cảm thấy chuyện này rất có ý tứ.

Quang minh uy áp nhân gian, vô số người quỳ hai đầu gối xuống đất, không dám nhìn thẳng bầu trời, đầy cõi lòng kính sợ yên lặng cầu nguyện. Bất cứ ai có gan đứng, đều sẽ chết hoặc sắp chết. Nhưng ở trên hoang nguyên nơi ánh sáng thịnh nhất, lại có một nam tử cao lớn đứng, còn dùng bóng người hắn che chở con gái Minh vương.

Đây là khiêu khích đối với uy nghiêm của Hạo Thiên thần quốc, là khinh nhờn không thể tha thứ.

Trong đôi mắt yên tĩnh hờ hững như hồ ánh sáng của rồng vàng khổng lồ bốc cháy lên thần hóa phẫn nộ, một tiếng rồng gầm xa xưa mà nghiêm túc lần nữa vang vọng ở trong trời đất, theo đó mà đến là một hơi thở rồng uy lực khủng bố.

Vô số thần huy nóng cháy xen lẫn hạt cát vàng trong suốt, từ trên cao chỗ đầu rồng phun ra, hướng về mặt đất hoang nguyên đánh tới. Uy lực ẩn chứa trong hơi thở rồng này càng hơn lúc trước, chỗ đi qua không khí cũng bắt đầu bốc cháy lên, trên mặt đất hoang nguyên hiện ra một hình chiếu màu vàng trắng.

Ánh mắt Ninh Khuyết vượt qua đầu vai phu tử, thấy được hình ảnh kỳ dị rung động này trên không, nhìn vô cùng vô tận hơi thở rồng cuốn theo lửa ẩn chứa ánh sáng tới, sắc mặt khẽ thay đổi, hộ: "Sư phụ cẩn thận!"

Phu tử chưa xoay người, vẫn đưa lưng về bầu trời.

Hạt cát màu vàng từ trên trời xuống, tới phía sau ông, sau đó nháy mắt biến mất không dấu vết. Ánh sáng cùng nhiệt độ trong những hạt cát màu vàng đó cũng nháy mắt biến mất, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Phía sau phu tử giống như có một mặt hồ, hồ nóng núi lửa sắp sửa phun trào. Có một vùng biển, nhiệt hải cực bắc hàn vực trước khi đông lạnh, hơi thở rồng giống như vô số khối băng ném vào trong nhiệt hải, nháy mắt hòa tan không dấu vết.

Toàn bộ hơi thở rồng ánh vàng đánh úp về phía phu tử, đều bị một lực lượng vô hình giải cấu thành hạt nhỏ bé nhất bản nguyên thế giới, tan rã ở trong thế giới này, là vì tinh lọc.

Hình ảnh này thoạt nhìn rất đơn giản, cho nên rất quỷ dị, không ai có thể đủ lý giải. Hạo Thiên thần huy bản thân chính là thuần khiết nhất, hơi thở rồng có thể tinh lọc mọi vật trên đời, có thể bị con người tinh lọc.

Cho dù là người tu hành vượt trên ngũ cảnh, có thể ở Hạo Thiên thế giới sáng tạo quy tắc của mình, có được thế giới của mình, nhưng hẳn vẫn không thể ở trong thế giới Hạo Thiên không nhìn quy tắc của Hạo Thiên.

*****

Phu tử là làm như thế nào?

Mọi người trên hoang nguyện đều quỳ, không ai dám hướng trên bầu trời ánh sáng nhìn lên một cái, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở trên hoang nguyên. Bọn họ nhìn thấy phu tử hiện thân, nhìn thấy rồng vàng khổng lồ hướng phu tử phun ra hơi thở rồng. Bọn họ nhìn thấy hơi thở rồng uy áp khủng bố tuyệt không phải nhân gian có thể chống lại đó biến mất.

Nhìn hình ảnh này, mọi người đều rung động tới cực điểm, dẫn tới không chịu tin tưởng mắt mình. Mà những người tin tưởng vững chắc mình sẽ không nhìn lầm kia, thì bắt đầu hoài nghi thế giới này.

Thần điện chưởng giáo tay cầm thần trượng, hai đầu gối quỳ xuống đất, bóng người cao lớn như trước. Nhưng lúc này, bóng người hắn kịch liệt run rẩy lên, cùng bóng người cao lớn kia trên hoang nguyên so sánh, tỏ ra thấp bé như vậy, gầy yếu như vậy, ti tiện như vậy.

Thiên Dụ đại thần quan nhìn hình ảnh này trên hoang nguyên, nếp nhăn khắc sâu trên mặt bị rung động vặn vẹo hẳn lên, máu cùng phấn vàng ánh sáng bên trong sột soạt rơi ra từng mảng, thì thào: "Đây là cảnh giới gì?"

Hơi thở rồng vô ích, thậm chí bị tinh lọc. Trong đôi mắt rồng vàng khổng lồ toát ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, thân rồng chợt căng lên, một lần này không là rồng gầm xa xưa uy nghiêm nữa, mà là long hao (rồng gào thét) thô bạo phẫn nộ!

Cơn lốc mãnh liệt ở trong trời đất hoang nguyên gào thét, vô số bùn đất cùng vụn cỏ màu đen bị thổi quét bay lên, khói bụi tràn ngập, dần dần che phủ tầm nhìn, dường như so với đêm tối phương Bắc lúc trước còn đen hơn một ít.

Rồng vàng khổng lồ rít gào, phẫn nộ mà cố hết sức đem thân rồng chen ra khỏi tầng mây. Trên thân rồng buộc sợi dây thừng vàng to mấy chục trượng, dây thừng vàng cực căng, phía sau tựa như kéo một vật nặng.

Một lát sau, một chiếc chiến xa thuần từ vàng tạo thành, ở dưới rồng vàng khổng lồ dẫn dắt, dần dần lái ra khỏi tầng mây, xuất hiện ở trong bầu trời nhân gian!

Cái chiến xa vàng đó cực kỳ to lớn, nếu rơi trên mặt đất, chỉ sợ cả tòa thành Trường An cũng không thể cất chứa, mà vàng kia cũng không phải vàng của nhân gian, tỏ ra tinh thuần trong suốt như vậy, cả vật thể ánh sáng!

Trên bầu trời ánh sáng mãnh liệt, khói bụi trên hoang nguyên chợt biến mất, bị chiếu rọi trắng noãn như tuyết lớn rơi xuống mấy chục ngày. Không gian bắt đầu bối rối bất an, mặt đất bắt đầu chấn động.

Trên chiến xa vàng, một gã thần tướng đứng.

Trên người thần tướng này mặc khôi giáp do Hạo Thiên thần huy ngưng tụ thành, vóc người cực kỳ cao lớn, giống như chính là một ngọn núi cao, cùng nó so sánh, tượng đá Phật tổ từng đứng sừng sững ở trên Ngõa sơn giống như người đá nhỏ bé.

Khuôn mặt gã thân tướng này hoàn mỹ đến cực điểm, tự có khí độ ung dung, không tìm được bất cứ vấn đề gì. Cùng nó so sánh, Long Khánh hoàng tử từng có danh xưng Tây Lăng mỹ thần tử giống như gã ăn mày.

Gã thần tướng này vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, trong đôi mắt tản ra thần huy màu trắng lóa, hoàn toàn vô tình vô thức, đứng ở trong chiến xa quan sát nhân gian, chỗ ánh mắt tiếp xúc liền hóa hư vô.

Trừ giảng kinh thủ toa Huyền Không tự cùng đạo nhân áo xanh trên Nam Hải, hoặc là còn có mấy người ít ỏi trong hang kiến ngọn núi xanh sau Tri Thủ Quan, toàn bộ nhân gian không ai có thể nhìn thấy cái chiến xa hoàng kim này cùng thần tướng trên xe.

Ninh Khuyết ôm Tang Tang ngồi ở trong bóng người phu tử, hắn đeo kính râm, tuy hai mắt đau đớn vô cùng, nhưng vẫn mở to mắt nhìn hình ảnh trên không này, chấn động không thể nói nên lời.

Hắn biết sư phụ rất cao, nhưng đối mặt lửa giận của Hạo Thiên thần quốc, đối mặt một thần tướng thân như núi cao, ánh mắt là Hạo Thiên thần huy như vậy, cho dù là sư phụ, lại có thể có thủ đoạn gì ứng phó?

Phu tử xoay người nhìn phía trên bầu trời cái chiến xa vàng được rồng vàng khổng lồ kéo đi kia, nhìn Quang Minh thần tướng hoàn mỹ kia trên chiến xa, nhìn dung nhan hoàn mỹ của thần tướng, bỗng nhiên lắc lắc đầu.

"Trên đời không có sự vật hoàn mỹ, chỉ có sự vật chúng ta cho rằng hoàn mỹ."

Phu tử chắp hai tay, nhìn tên Quang Minh thần tượng kia trên bầu trời, nói:

"Ngươi hoàn mỹ đến từ ngàn vạn cố nhân, cho nên ngươi không phải người, người lại càng không phải những cố nhân đó."

Quang Minh thần tướng cảm xúc hờ hững, sai rồng vàng khổng lồ đánh chiến xa vàng từ trên trời xuống, không biết khi nào, một thanh kiếm ánh sáng dài chừng hơn mười dặm xuất hiện ở trong tay hắn, hướng về trên hoang nguyên chém xuống!

"Ngươi tới từ Hạo Thiên thần quốc, dùng là Quang Minh thần kiếm, chỉ có quang minh, vậy là đã khiếm khuyết chân thật, tựa như người tồn tại. Hôm nay, ta sẽ cho người xem nhân gian chi kiếm một chút."

Phu tử nói, sau đó đem tay phải vươn đến trên không vạch ra, đối với phía nam nhân gian.

Mây rách trời tối, có kiếm đến từ ngoài vạn dặm phía nam.

Kiếm đó phong cách cổ dạt dào, kiếm nóng như sáng sớm, kinh thiên phá mây mà tới, rơi vào trong lòng bàn tay dày rộng của phu tử, khẽ ngân lên, bày tỏ mình thần phục kính sợ, cùng với kiêu ngạo có thể được phu tử dùng.

Trong mấy chục năm qua, phu tử chưa từng ra tay, cho nên dần dần sắp bị dân chúng thế gian quên đi. Thậm chí ngay cả người trong thế giới tu hành, khi rảnh rỗi ngươi cũng quên ông ấy tồn tại.

Ở chỉ có số rất ít người biết trong câu chuyện những truyền thuyết kia, vũ khí phu tử dùng là một cây gậy. Ninh Khuyết lấy kinh nghiệm thảm thống của mình xác nhận, vũ khí của phu tử quả thật là một cây gậy.

Phu tử không dùng kiếm, ông đã muốn cho tên Quang Minh thần tướng kia trên bầu trời kiến thức một chút nhân gian chi kiếm, như vậy ông chỉ có mượn kiếm. Ông đưa tay hướng nam, phía nam liền bay tới một thanh kiếm.

Thanh kiếm phong cách cổ dạt dào này đến từ Nam Tấn Kiếm Các.

Kiếm Thánh Liễu Bạch khoanh chân ngồi ở cạnh đầm, nhìn đầm nước đã khô cạn trước người, nhớ thanh phong cách cổ này lúc trước phá đầm ra, bay nhanh đi, trầm mặc không nói, vẻ mặt phức tạp.

Liễu Bạch rất suy yếu mỏi mệt, hắn ở bên đầm yên lặng suy nghĩ nhiều năm, vì luyện dưỡng một thanh kiếm thật sự, trên thanh kiếm đó gửi gắm toàn bộ kiếm ý cùng tinh thần khí phách của hắn.

Thay lời khác mà nói, thanh kiếm đó chính là bản thân hắn, cho nên mới là kiếm mạnh nhất nhân gian. Lúc này cổ kiếm rời đầm mà đi, kiếm ý cùng tinh thần khí phách của hắn cũng theo đó mà đi, tự nhiên suy yếu.

Nhưng trên mặt Liễu Bạch không có bất cứ nét phẫn nộ nào, ngược lại tỏ ra có chút ngơ ngẩn.

Hắn là cường giả số một trên đời, hắn kiếm đạo vô song, trên đời lại có người có thể cách xa vạn dặm, tùy ý lấy đi kiếm của hắn. Chớ nói ngăn cản, hắn ngay cả tư cách biểu đạt ý kiến phản đối cũng không có.

Một lát sau, vẻ ngơ ngẩn trên mặt Liễu Bạch biến thành hơi kích động.

Hắn đã cảm giác được thanh kiếm đó đã rơi vào trong tay ai.

Vì thế hắn giống như thanh kiếm đó cảm thấy vinh hạnh cùng kiêu ngạo.

Cổ kiếm phá mây từ ngoài vạn dặm mà đến, rơi vào trong tay phu tử.

*****

Hai chân phu tử rời khỏi mặt đất hoang nguyên, phiêu diêu mà lên trời xanh.

Áo khoác màu đen bị gió thổi gào thét rung động, phản xạ ánh sáng trên bầu trời, đem những Hạo Thiên thần huy thánh khiết nóng cháy kia chiếu hết thành vô số mảnh vàng nhỏ vụn.

Ninh Khuyết ôm Tang Tang, nhìn phía bầu trời, trên mặt tràn ngập vẻ rung động.

Sư phụ rốt cuộc ra tay rồi, vừa động đã múa ở trên chín tầng trời.

Ở hắn xem ra, trận chiến đấu này nhất định sẽ được ghi vào sử sách. Thậm chí tất nhiên sẽ trở thành thần thoại truyền thuyết, tất nhiên sẽ vô cùng thần kỳ, hung hiểm vạn phần, thậm chí có thể tranh tài ba ngày ba đêm thậm chí là mấy năm thời gian.

Hắn chỉ hy vọng sư phụ có thể thắng, có thể bình yên.

Mà hắn không ngờ, trận chiến đấu này hoàn toàn khác với hắn tưởng tượng.

Bắt đầu rất nhanh, chấm dứt cũng rất nhanh, phi thường đơn giản.

Áo khoác màu đen theo gió phất phới, thân hình phụ tử lắc lư mà đi, đã ở trên trời xanh. Ông nhìn ánh sáng cùng bóng tối trên bầu trời, tùy ý chém ra thành nhân gian chi kiếm phong cách cổ dạt dào này trong tay.

Giữa ánh sáng cực thịnh cùng bóng đêm dần suy bại bỗng nhiên có thêm một vết kiếm, vết kiếm đó cực sâu, giống như muốn đem bầu trời đâm rách, như khe sâu đem ánh sáng cùng bóng tối ngăn cách ra.

Kiếm thứ nhất của phu tử, cắt trời.

Quang Minh thần tướng đứng ở trên chiến xa vàng, khuôn mặt vô tình vô thức, trong tay thanh kiếm ánh sáng dài hơn mười dặm kia chém về phía mặt đất hoang nguyên, kiếm phong rộng chừng mấy chục trượng, tựa như ngọn núi đè hướng thân thể phu tử.

Cùng con rồng vàng khổng lồ, chiến xa vàng, Quang Minh thần tướng thể lượng to lớn kia trên trời so sánh, phu tử ở trong người phàm tỏ ra đặc biệt cao lớn, thoạt nhìn tựa như một hạt bụi lơ lửng ở trên không.

Cùng thanh kiếm ánh sáng to lớn khủng bố đó so sánh, nhân gian chi kiếm trong tay ông tựa như sợi lông nhỏ.

Phu tử giơ lên nhân gian chi kiếm trong tay, hướng về kiếm ánh sáng nghênh đón.

Nhân gian chi kiếm cùng kiếm ánh sáng tiếp xúc, giống như là một sợi lông nhỏ, ở trên núi Thiên Khí nhẹ nhàng tô một cái.

Sợi lông nhỏ không việc gì, núi lại sập.

Kiếm ánh sáng chợt tan vỡ, giống như băng tuyết sụp đổ, hướng bốn phía hoang nguyên phân tán.

Kiếm ý trong tay phu tử chưa cạn, giống như trọn đời không cạn, lướt xuyên qua mấy chục vạn mảnh kiếm ánh sáng dày đặc rơi xuống, đánh về phía chiến xa vàng, rơi ở trên mặt Quang Minh thần tướng.

Trên khuôn mặt hoàn mỹ kia của Quang Minh thần tượng có thêm một vết kiếm rất nhỏ, vì thế trở nên không hoàn mỹ nữa. Khuôn mặt hờ hững vô tình vô thức bởi vì không hoàn mỹ nữa, vô tình vô thức liền trở nên có chút buồn cười.

'Rắc rắc rắc rắc', một đợt tiếng rất nhỏ vang lên, trên khuôn mặt Quang Minh thần tướng có thêm chục vạn vết nứt. Những vết nứt đó lan tràn tới thân thể hùng vĩ của hắn, khối giáp do Hạo Thiên thần huy ngưng tụ thành cũng bắt đầu vỡ toang.

Quang Minh thần tướng liền như tượng băng, nháy mắt vỡ vụn, biến thành vô số tinh thể trong suốt, sột soạt rung động hướng về mặt đất hoang nguyên rơi xuống. Giống như có một trận mưa đá, nhưng tiếng càng giống mưa to đánh mái hiên.

Trong những tinh thể nhỏ vụn trong suốt đó vẫn ẩn chứa Quang Minh thần huy cùng thần lực uy áp khủng bố, nhưng không thể kết hợp một thể nữa, hình thành bất cứ uy hiếp gì đối với phu tử cầm nhân gian chi kiếm.

Quang Minh thần tướng cùng mảnh kiếm ánh sáng không ngừng rơi ở trên mặt đất hoang nguyên, giống như một trận mưa thiên thạch dày đặc, kéo cái đuôi lửa rơi xuống, tung lên vô số khói bụi, dấy lên vô số ngọn lửa nhiệt độ cao mãnh liệt.

Trên hoang nguyên, vô số người ở trong ngọn lửa thần huy thống khổ quay cuồng, sau đó chết đi, hóa thành khói mỏng hư vô.

Quang Minh thần tướng một khắc trước hờ hững quan sát nhân gian, lúc này cũng đã biến thành khói mỏng hư vô, từ đây chết đi.

Kiếm thứ hai của phu tử, trảm thần.

Phu tử đón gió mà lên, vào thẳng chỗ ánh sáng thịnh nhất, đứng ở đỉnh đầu rồng vàng khổng lồ.

Rồng vàng khổng lồ phẫn nộ gầm nhẹ, vẫy đuôi mà đánh, sấm sét tản mác, thanh thế kinh người.

Phu tử vẫn đứng ở đỉnh đầu nó, áo khoác màu đen ở trong trời cao gió mạnh bay phất phới.

Rồng vàng khổng lồ quay đầu đi cắn, phu tử hạ kiếm.

Không biết là phu tử trở nên cực kỳ cao lớn, hay là rồng vàng khổng lồ ở dưới chân ông nhỏ đi, nhân gian chi kiếm trong tay ông đâm vào cần cổ rồng vàng khổng lồ, lại đâm vô cùng sâu.

Rồng vàng khổng lồ rống một tiếng thê lương, liều mạng giãy dụa. Kiếm của phu tử chạy ở cần cổ rồng, từng cái vảy rồng bong ra.

Rồng vàng khổng lồ càng thêm thống khổ, giãy dụa càng thêm kịch liệt. Ở trên trời cao hăng hái bay lượn quay cuồng, quanh thân có mây tự sinh, có điện sinh từ trong mây, nhưng như thế nào cũng không thể thoát khỏi thanh nhân gian chi kiếm kia.

Vô số vảy rồng bong ra, tựa như vô số mảnh gương. Ở trên không hoang nguyên chậm rãi trôi nổi, hướng về mặt đất rơi xuống, phản chiếu ánh sáng trên bầu trời đem toàn bộ thế giới đều chiếu rọi thành nước sông khó có thể im lặng dưới hoàng hôn.

Mỗi một vảy rồng rơi xuống, trên hoang nguyên liền sẽ dấy lên một quầng lửa trời.

Vô số người ở trong lửa trời kêu thảm quay cuồng, sau đó chết, hóa thành khói mỏng hư vô.

Nhân gian chi kiếm đi một vòng quanh cổ rồng.

Rồng vàng khổng lồ đầu thân chia lìa, đầu rồng to lớn cùng ở thân rồng trên bầu trời uốn lượn không biết bao nhiêu dặm chợt yên tĩnh lơ lửng, sau đó giống như cát sông màu vàng sụp đổ, rải hướng nhân gian.

Phu tử kiếm thứ ba, diệt rồng.

Phu tử vung tay áo, áo khoác màu đen quấn gió mà lên.

Tay áo trái của ông đem thân rồng vàng khổng lồ vung tới trong bóng đêm phương bắc, băng li cát vàng đang phân giải. Ở trong mảng bóng đêm đó múa không ngừng sau đó liên miên không ngừng nổ tung.

Trong mỗi hạt cát vàng đều ẩn chứa Hạo Thiên thần huy tinh thuần nhất khủng bố nhất, nay hoàn toàn cháy lên, không biết sinh ra bao nhiêu ánh sáng nhiệt độ, đêm tối phương bắc nhất thời bị tinh lọc.

Tay áo phải của ông đem đầu rồng vàng khổng lồ áp súc thành quầng sáng tinh thuần, một chưởng rót vào đỉnh đầu Tang Tang. Khí tức âm hàn còn sót lại trong thân thể Tang Tang giống như băng tuyết gặp mặt trời chói chang, chợt biến mất không dấu vết.

Sâu trong Nam Hải, trước đá ngầm màu đen nước biển bởi vì nham thạch nóng chảy đốt sôi trào mà không ngừng quay cuồng, hướng về bầu trời phun ra hơi nước màu trắng, tỏ ra đặc biệt bất an, vừa vặn như tâm tình đạo nhân áo xanh lúc này.

Hắn nhìn phương bắc thế giới bằng phẳng này, nhìn nơi đó không ngừng sáng lên điện chớp, không ngừng vang lên tiếng sấm, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó thở dài lắc lắc đầu.

Sâu trong Tây hoang, tiếng kinh trong mây mù bởi vì dị tượng sinh ra mà hơi tỏ ra hỗn loạn, những chùa miếu màu vàng quen yên tĩnh kia, tựa như không biết nên biểu đạt những gì, vừa vặn như tâm tình giảng kinh thủ tọa lúc này.

Hắn nhìn tia chớp trên không hoang nguyên phương đông, khuôn mặt mỏi mệt tỏ ra càng thêm mỏi mệt, không ngừng lau mồ hôi trên trán. Tia chớp dần dần dừng lại, mồ hôi trên trán ngược lại trở nên càng nhiều.

*****

Ngọn núi xanh sau Tri Thủ Quan lúc này một mảng trầm mặc, tràn ngập tĩnh mịch cùng ý tứ hàm xúc tuyệt vọng. Một giọng già nua mà thê lương mang theo nức nở hô: "Như vậy còn không giết được hắn, chúng ta có thể làm sao bây giờ?"

Quang Minh thần tướng cùng vảy rồng vàng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, hóa thành Hạo Thiên thần hóa nóng cháy, đem nhân loại trên mặt đất hoang nguyên thổi quét trong đó. Trong thời gian cực ngắn, liền không biết chết cháy bao nhiêu người. Ở trước chiến đấu loại tầng thứ này, toàn bộ lực lượng nhân gian đều chỉ có thể ở bên cạnh xem, mà hôm nay căn bản không có người có tư cách ở bên cạnh xem, bọn họ chỉ có thể bị lan đến bị liên lụy, chẳng phân biệt trận doanh chết đi.

Vô luận là người Hoang hay người Trung Nguyên, vô luận là Tây Lăng thần điện hay là Ma Tông, chỉ cần bị những lửa trời đó tiếp xúc đến, nháy mắt sẽ biến thành xác cháy khét, sau đó tinh lọc thành khói mỏng, trở về tịch diệt hư vô.

Phu tử hạ xuống trên mặt đất hoang nguyên, phất tay liền có mây tụ, tay áo động liền có gió nổi lên, nhìn một cái liền mưa rơi, trong khoảnh khắc mưa to buông xuống hoang nguyên, dập tắt những lửa trời kia, thu hết khói bụi.

Mưa tạnh gió dừng, bầu trời bị ánh sáng cùng bóng tối cắt nứt hồi phục bình thường, lộ ra bầu trời xanh thẳm. Trên bầu trời xanh từng đám mây trắng bay, xa xa thậm chí xuất hiện đàn dê như mây.

"Nhật lạc sa minh thiên đảo khai? Vẫn là không đúng."

Phu tử nhìn bầu trời xanh mây trắng lắc lắc đầu, tùy ý đem kiếm trong tay hướng phía nam ném một cái, sau đó khoanh tay sau lưng, mang theo Ninh Khuyết và Tang Tang đi về phía xe ngựa màu đen.

Quang minh uy áp chói mắt khủng bố biến mất, đêm tối âm hàn khủng bố biến mất, mấy chục vạn người trên hoang nguyên dần dần tỉnh táo lại, bọn họ thấy bóng người cao lớn kia, thấy xe ngựa màu đen dần dần đi xa.

Mọi người mơ hồ đoán được đã xảy ra cái gì, lại không dám tin tưởng, bởi vì cho dù là giáo điển bí mật nhất cùng trong sách sử hắc ám khinh nhờn nhất, đều chưa từng ghi lại chuyện như vậy.

Chiến tranh thần quốc cùng nhân gian, cuối cùng lấy nhân gian thủ thắng mà chấm dứt.

Nhân gian chi kiếm phong cách cổ dạt dào bay trở về Nam Tấn Kiếm Các, từ cửa hang lòng núi hạ xuống, im lặng cắm vào đáy đầm khô cạn thấy đáy. Một lát sau, nước đầm tự nhiên sinh ra, đem kiếm bao phủ.

Liễu Bạch nhìn đầm nước trước người biết mình đời này không thể sử dụng thanh kiếm này nữa, cho dù thanh kiếm này là hắn tự tay đúc hơn nữa lấy tinh thần khí phách luyện dưỡng nhiều năm.

Từng qua biển khơi khó làm nước, kiếm này từng được phu tử dùng, từng chiến đấu với Hạo Thiên ý chí, lại nào còn có thể nguyện ý bị tục nhân sử dụng, còn có thể nguyện ý chiến đấu ở nhân gian?

Trên mặt Liễu Bạch không có bất cứ cảm xúc thất vọng suy sụp nào, chỉ có bình tĩnh cùng với kính sợ. Hắn sửa sang lại quần áo trên người, vốc nước đầm rửa mặt, sau đó hướng về hoang nguyên phương Bắc bái lạy.

Hắn là cường giả số một trên đời, Kiếm Thánh Liễu Bạch kiêu ngạo, đời này chưa từng kính người, lại càng không sợ người.

Duy nhất chỉ cúi đầu bái phu tử. Viện trưởng thư viện Đại Đường phu tử, là một cái tên truyền kỳ.

Tuy cái tên này dần dần bị người đời, bị rất nhiều người tu hành quên đi, nhưng ở trong cảm nhận của những người tu hành cường đại đích thực kia, cái tên này luôn là cái tên cường đại nhất nhân gian.

Rất nhiều người đều đang đoán, phu tử rốt cuộc cao bao nhiêu.

Quan chủ Tri Thủ Quan cùng giảng kinh thủ tọa Huyền Không tự từng thảm bại ở dưới bóng của phu tử. Bọn họ từng cho rằng mình đại khái có thể suy tính ra phu tử cao bao nhiêu, sau đó bọn họ phát hiện mình sai rồi.

Liễu Bạch bởi vì phu tử nhiều năm không hỏi việc đời, đoán phu tử hẳn là ở cảnh giới thanh tĩnh vô vị trong truyền thuyết, nhưng hôm nay hắn rung động phát hiện, thì ra mình vẫn là sai rồi.

Đầu thành Hạ Lan.

Hoàng Dương đại sư nhìn bầu trời xanh mây trắng xa xa, cảm khái nói: "Mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười ba, thư viện khai giảng, bệ hạ ở thư viện chủ trì điển lễ, ta cùng quốc sư ở trong li đình ven đường chơi cờ, ta từng hỏi hắn phu tử rốt cuộc cao bao nhiêu."

Hoàng đế bệ hạ hỏi: "Thanh Sơn đáp như thế nào?"

"Sư phụ quốc sư từng nói, phu tử cao như vài tầng lầu. Ta lúc ấy nói, hai tầng lầu đã rất cao rồi, phu tử vậy mà cao như vài tầng lầu, đó chính là cao thật sự... Nhưng nay xem ra, chúng ta vẫn là sai rồi."

"Phu tử rốt cuộc cao bao nhiêu?"

Hoàng Dương đại sư thành tâm khen: "Thì ra phu tử cao như trời kia."

Hoàng đế nghe vậy mỉm cười. Sau đó xoay người đi về phía dưới thành lâu, thống lĩnh Vũ Lâm quân cùng thủ lĩnh thị vệ bước nhanh đuổi theo, lại có người hầu đưa lên khôi giáp cùng bội kiếm, xem tình hình dường như muốn xuất chinh vậy.

Hoàng Dương đại sư giật mình, theo bệ hạ vòng qua con đường đá đầu thành Hạ Lan, đi về phía dưới thành, hỏi: "Bệ hạ ngươi đây là muốn đi đâu?"

Hoàng đế ở dưới sự trợ giúp của người hầu, mặc khôi giáp nặng nề, đầu không quay lại nói: "Trên Đông hoang lập tức sẽ có náo động, ta muốn mang binh đi qua trấn áp."

Hoàng Dương đại sư nghiên cứu học tập phật pháp nhiều năm, ở công việc thế tục cùng mưu lược lại không tinh thông gì, nghe vậy vẫn không hiểu, thầm nghĩ trên vùng hoang nguyên kia vừa mới chấm dứt một trận thần chiến, chẳng lẽ ngay sau đó lại có chiến sự?

Một gã Vũ Lâm quân dắt đến một con ngựa vàng, đem dây cương đưa tới trong tay Hoàng Dương đại sư.

Hoàng đế ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn hắn nói: "Nếu ngươi lo lắng an toàn của liên, vậy thì đi cùng với ta."

Hoàng Dương đại sư tiếp nhận dây cương, vẫn không hiểu bệ hạ làm vậy ý gì.

Tay phải hoàng đế vươn đến mặt, xác nhận khôi giáp không trở ngại, nói: "Từ giờ khắc này trở đi, Đại Đường phải đối mặt liên quân Tây Lăng thần điện uy hiếp, cho nên liên quyết ý giành tiến công trước."

Hoàng Dương đại sư nghe vậy vẻ mặt đột nhiên run sợ."Bệ hạ, chẳng lẽ ngài muốn tuyên chiến với Hạo Thiên?"

Đại Đường lập quốc ngàn năm, từng xảy ra chiến tranh với vô số quốc gia trên đời, nhưng mặc dù là đại lục chiến hóa liên miên trong đoạn năm tháng đó, cũng chưa từng phát sinh xung đột chính diện với Tây Lăng thần điện.

Hai bên đều rất rõ ràng biết cái giới hạn kia ở nơi nào.

Tây Lăng thần điện không muốn trực diện quốc gia cường đại nhất thế gian, mà Đại Đường cũng không muốn cùng toàn bộ thế giới là địch... Phải biết rằng tuyệt đại đa số con dân Đại Đường cũng là tín đồ Hạo Thiên.

Hoàng đế bình tĩnh nói: "Phu tử đã tuyên chiến đối với Hạo Thiên."

Lúc này, Hãn Thanh tướng quân từ trong thành lâu chạy ra, đưa tay nắm chặt dây cương ngựa của hoàng đế, run giọng nói: "Bệ hạ để mạt tướng đi. Chỗ Kim trướng vương đình có dị động, còn xin bệ hạ tọa trấn thành Hạ Lan."

Hoàng đế nói: "Kim trướng thiền vu tuy có hùng tâm, lại không có đảm phách đối mặt liên, cái gọi là di động, đều là việc mấy ngày sau... Trong mười mấy ngày, tinh kỵ của hắn không có khả năng đến thành Hạ Lan... Mà khi đó, quân đội của liên chắc chắn đã về doanh."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-981)