← Ch.628 | Ch.630 → |
Phu tử nhìn Tang Tang đang tết cành liễu, xoa xoa đầu nàng, nói: "Không nên quên, ở trước khi trở thành Minh vương chi nữ bị nhân gian đuổi giết, nó là con gái của quang minh."
Tang Tang ngẩng đầu lên, nhìn phu tử, không hiểu ông đang nói cái gì.
"Thật ra, nó vẫn luôn là con gái quang minh."
Phu tử vỗ nhẹ đầu vai Ninh Khuyết, bình tĩnh nói: "Nói cách khác, nó chính là con gái Hạo Thiên, nó chính là phân thân của Hạo Thiên. Thậm chí ngươi có thể lý giải là, nó chính là Hạo Thiên."
Tang Tang nghe hiểu những lời này, không thể lý giải, lại cảm thấy bất an không hiểu, khuôn mặt nhỏ chợt trở nên cực kỳ tái nhợt, thậm chí so với son phấn nhà Trần Cẩm Kí thoa trên mặt còn trắng hơn.
Sắc mặt Ninh Khuyết càng tái nhợt hơn nàng, hắn lúc này rốt cuộc có thể nói ra lời, thanh âm tỏ ra đặc biệt khô khan khàn khàn, run rẩy phi thường lợi hại: "Nhưng đều nói nàng là con gái Minh vương."
Phu tử nói: "Ta từng nói rất nhiều lần, không có minh giới, tự nhiên cũng sẽ không có Minh vương. Nếu cứ muốn nói có, tựa như Phật Đà cho rằng như vậy, như vậy Hạo Thiên chính là Minh vương."
Ninh Khuyết cúi đầu, chôn ở giữa hai đầu gối mình, nói: "Cái này, không có đạo lý."
"Đây là đạo lý đơn giản mộc mạc nhất, cho dù là đứa nhỏ mới vào thư thục cũng có thể hiểu ra. Thật ra ta đã sớm nên hiểu ra, chẳng qua cái đạo lý này thật sự là quá đơn giản."
"Tuyệt đối quang minh chính là tuyệt đối hắc ám..."
Ánh mắt phu tử xuyên thấu qua cành liễu dừng ở giữa bầu trời xanh thẳm, khen: "Đại đạo chí giản..."
Tuyệt đối quang minh chính là tuyệt đối hắc ám, đây là đạo lý đơn giản rất nhiều người đều biết. Năm đó lúc Long Khánh hoàng tử cùng Ninh Khuyết tỷ thí lên núi vào thư viện tầng hai, đã từng ở trong ảo cảnh của phu tử cảm ngộ. Phu tử bố trí ảo cảnh, lại nào có thể không hiểu? Chỉ là chính như ông cảm khái, đại đạo chí giản mà vô hình.
Ninh Khuyết từng đọc quyển thiên thư chữ Minh, từng đọc bút ký Phật tổ lưu lại, từng sống ở trong bộ lạc người Hoang một đoạn thời gian rất dài. Hắn từng bị người ta cho rằng là con Minh Vương, Tang Tang luôn bị cho rằng là Minh vương chi nữ, tri thức tương quan của hắn đối với Minh vương có nhận thức rất sâu. Lúc này nghe được sư phụ nói, trước khi lúc đọc quyển thiên thư chữ Minh cùng bút ký Phật tổ, rất nhiều chỗ không hiểu bỗng nhiên liền có đáp án.
Trên nghi thức bộ lạc người Hoang hiến tế Minh vương, xưng Minh vương là Quảng Minh chân quân, đó chính là Quang Minh chân quân. Bút ký Phật tử tới phật tông bây giờ, đều có ghi lại về Bất Động Minh Vương, cái đó trên thực tế chính là Bất Động Minh Vương.
Minh, chính là minh.
Minh vương, chính là Minh vương.
Nhưng hắn vẫn không tin, hoặc là không chịu tin tưởng, ánh mắt qua lại ở giữa phu tử cùng Tang Tang, cảm xúc trong ánh mắt tỏ ra cực kỳ thống khổ, thanh âm hơi nghẹn nói: "Hạo Thiên không có đạo lý làm nhiều chuyện như vậy, một lúc quang minh một lúc hắc ám, nó nhàn rỗi không có việc gì làm, chẳng lẽ muốn đùa với nhân gian?"
"Lão thiên gia không đùa, nó làm việc tự nhiên có mục đích."
Phu tử nhìn hắn nói: "Hạo Thiên làm nhiều chuyện như vậy, nói dối như cuội, tạo ra kết quả kinh thiên, trừ vĩnh dạ cần, mục đích chủ yếu nhất đương nhiên vẫn là ta."
"Ở trên hoang nguyên, một khắc đó nó thành công làm ta tin tưởng, Tang Tang thật sự là con gái Minh Vương, khiến ta đem nhân gian chi lực rót vào trong cơ thể con bé."
"Ta từng nói phương pháp đối kháng Hạo Thiên của mình là cái gì, ta không nhảy ra ngoài tam giới, hướng thẳng nhân gian đi đem bản thân và nhân gian hòa hợp một thể, loại phương pháp này rất an toàn, lại rất nguy hiểm."
"Nhưng Hạo Thiên cũng chưa tìm được người."
"Ta chính là nhân gian, nhân gian chi lực chính là một bộ phận của ta. Hiện tại một bộ phận của ta đã ở trong cơ thể Tang Tang. Từ một khắc đó bắt đầu, nó đã tìm được ta."
Phu tử nhìn Tang Tang mỉm cười nói: "Ở trong lữ trình những ngày qua, nó luôn nhìn ta, ta cũng luôn đang nhìn nó, cho nên ta ăn thịt cũng không có hương vị, cho nên ta mang theo ngươi khắp thế giới tìm thịt ăn."
Tang Tang nhìn bóng liễu trong Tứ Thủy, thân thể gầy yếu run nhè nhẹ ngơ ngẩn bất an. Sau đó tựa như ban đầu ở trên hoang nguyên lúc nhìn thấy phu tử phát giận, nàng bắt đầu bi thương.
"Thật ra dịch cần sớm đã mơ hồ phát giác được, vận mệnh của ta cùng vận mệnh của ngươi sẽ dây dưa cùng một chỗ. Ta thân ở trong hồng trần, lòng buộc chuyện nhân gian, cảm giác không đủ rõ ràng. Đại sư huynh ngươi thể xác và tinh thần đều sạch, cho nên so với ta cảm giác còn càng thêm mãnh liệt hơn."
"Cho nên năm ấy nó sau khi từ hoang nguyên trở về, đã luôn ý đồ ở Tang Tang và ta bảo trì cự ly đủ xa. Chẳng qua khi đó, nó cho rằng Tang Tang là con gái Minh vương, nhưng chưa nghĩ đến chân tướng sự thật lại là như thế."
"Ta không tin vận mệnh lại càng không tin tưởng vận mệnh của ta sẽ nhất định dây dưa không thể chia lìa với vận mệnh con bé. Nhưng trên thực tế, ở dưới ý trời an bài, việc này sớm đã định sẵn."
Phu tử nhìn Ninh Khuyết nói: "Mười tám năm trước, ta ở thư viện hậu sơn nhìn ngươi từ trong phòng chứa củi đi ra, ta cũng đã thấy con bé giáng sinh, ta nhìn thấy máu trong phòng chứa củi, cũng đã thấy đứa bé gái ngăm đen trong phòng Tằng Tĩnh phu nhân, chẳng qua lúc ấy ta cũng chưa nghĩ ra vậy ý nghĩa cái gì."
"Con bé ở trong Lạn Kha tự biến thành con gái Minh Vương, sau đó người mang theo nó bị nhân gian đuổi giết. Ta có rất nhiều lần cơ hội đều có thể ra tay, nhưng ta mãi chưa ra tay. Nay nghĩ đến, là vì lúc ấy, ta đã mơ hồ phát giác được hướng đi của vận mệnh, cho nên theo bản năng chỉ muốn bảo trì đủ khoảng với cùng chuyện này."
Vẻ mặt Ninh Khuyết ảm đạm hỏi: "Vậy sư phụ người cuối cùng vì sao vẫn là lựa chọn ra tay?"
Phu tử trầm mặc một lát sau đó nở nụ cười, buông hai tay nói: "Ta cũng chưa từng biết... Đại khái là vì ta ở nhân gian thật sự nán lại phiền rồi, trong tiềm thức muốn nhìn một chút vận mệnh trời an bài là cái gì. Vì thế thuận thế mà đi, mượn cơ hội này bài trừ tâm chướng của mình, lên trời cùng thằng nhãi đó tranh tài một hồi?"
"Ngươi không cần vội vã phê bình ta."
Phu tử nhìn Ninh Khuyết mỉm cười nói: "Trách tiểu sư thúc của ngươi đi, trải qua ngàn năm tu hành, ta vốn đã trở nên đủ bình thản ẩn nhẫn. Hắn cứ muốn lấy cây kiếm nát đó đi nghịch thiên, mấy chục năm trước đã khơi mào cơn tức của ta, lên Đào sơn chém hoa đào chỉ trút được một tia, tích lũy cho tới bây giờ, chung quy là phải nổ."
Tiếng Ninh Khuyết khẽ run nói: "Một trận chiến này... Không có cách nào tránh được sao?"
Phu tử chỉ vào Tang Tang nói: "Lúc trước từng nói, một bộ phận của ta ở trong thân thể con bé. Nó đang luôn nhìn ta, ta cũng đang luôn nhìn nó. Nó biết ta ở nơi nào, ta cũng biết nó ở nơi nào, như vậy ta liền không thể từ chối nó mời nữa, trận chiến này thế ở cần thiết."
*****
Ninh Khuyết luôn tự hỏi, luôn thống khổ tự hỏi, dùng hết toàn bộ trí tuệ cùng kinh nghiệm của mình tự hỏi, đột nhiên hắn nghĩ đến một việc, mắt chợt sáng ngời, nhìn sư phụ nói: "Không đúng, ... Nếu Minh vương chính là Hạo Thiên, nó vì sao phải để vĩnh dạ buông xuống nhân gian?"
"Những ngày qua ta cũng đang tự hỏi vấn đề này. Ta đang nghĩ, đất đai nhân gian, Hạo Thiên là nông phu vất vả trồng trọt, thu từng gốc hoa màu. Nguyên dã phì nhiều nữa, sau khi trồng hoa màu rất nhiều năm, chung quy cũng cần nghỉ ngơi, vĩnh dạ đại khái là thời gian hưu canh."
Phu tử nói: "Còn có một loại khả năng, con người ở nhân gian không ngừng sinh sản, số lượng càng ngày càng nhiều. Văn minh càng ngày càng phát triển, số lượng người tu hành càng ngày càng nhiều, cường giả vượt ngũ cảnh cũng càng ngày càng nhiều.
Nguồn thức ăn của Hạo Thiên tuy sẽ càng dư thừa, nhưng nó cũng bắt đầu sợ hãi. Lúc ở trên hoang nguyên ăn xiên thịt, ta từng nói với ngươi, sư tử tất nhiên cường đại, nhưng nếu số lượng trâu rừng đủ nhiều, nó cũng chỉ có con đường chết."
"Con kiến tất nhiên ti tiện, nếu có đủ nhiều con kiến bay lên trời, cũng có thể đem khắp bầu trời che khuất. Nay nghĩ đến, Phật Đà năm đó nói mỗi người có thể thành Phật, có lẽ đó là đạo lý này."
Ninh Khuyết nói: "Người sớm nói, Hạo Thiên sợ hãi con người sinh sản sinh lợi cường đại, cho nên ở thời điểm nhân gian phát triển vô số vạn năm, đến giá trị tới hạn nào đó, nó liền sẽ đánh xuống tai nạn lớn diệt thế?"
Phu tử nói: "Hẳn là đạo lý này, đương nhiên, đây vẫn chỉ là suy luận của ngươi ta, chân tướng rốt cuộc như thế nào, xem ra chỉ có thể đợi lát nữa ta giáp mặt tới hỏi nó."
Ninh Khuyết bỗng nhiên nói: "Con hiểu rồi."
Phu từ trầm mặc một lát sau đó nói: "Ta cũng hiểu rồi."
Ninh Khuyết nói: "Sư phụ người sai rồi, tiểu sư thúc cũng sai rồi, ngược lại Liên Sinh là đúng."
Phu tử thở dài nói: "Không sai, nay xem ra hắn mới là đúng."
Ninh Khuyết nói: "Còn kịp không?"
"Ta lúc này đã ở trên đường, tất nhiên không kịp quay đầu. Hơn nữa đây là câu chuyện của ta, ta muốn đi thử một chút phương pháp của mình rốt cuộc có thể đi hay không, về phần câu chuyện về sau viết như thế nào, đó là việc của ngươi."
Ninh Khuyết nói: "Con lo lắng mình không có năng lực viết câu chuyện này."
"Không có Minh vương, cũng có thể nói có rất nhiều Minh vương. Hạo Thiên là Minh vương, bởi vì nó muốn đánh xuống vĩnh dạ trừng phạt con người. Ta là Minh vương, bởi vì ta muốn nghịch thiên. Nàng cũng là Minh vương, bởi vì nàng chính là Hạo Thiên. Ngươi cũng là Minh vương, bởi vì ngươi đến từ thế giới kia, dựa theo cách nói của ngươi, khu vực rộng lớn nhất thế giới đó đều ở trong rét lạnh cực đoan. Nếu ta không được, như vậy ngươi nhất định phải được."
Phu tử nhìn hắn nói: "Trên thực tế, từ ngày ngươi bắt đầu tu hành bắt đầu, ngươi đã có hơn nữa luôn có loại năng lực này. Ngươi có thể thay đổi thế giới này, hiện tại hoặc là về sau, chỉ xem ngươi lựa chọn như thế nào."
Ninh Khuyết nhìn Tang Tang.
Cảm xúc trong mắt hắn rất phức tạp, văn tự tinh diệu như thế nào nữa cũng không thể hình dung, có chút xa lạ, có chút quen thuộc, có chút khổ sở, có chút bi thương, có chút sợ hãi, có chút giãy dụa.
Hắn tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Hắn nhìn phía bầu trời trên đầu bị cành liễu phân cách thành rất nhiều khu vực, hỏi:
"Sư phụ, người có lòng tin không?"
Phu tử theo hắn cùng nhau nhìn trời, thở dài nói: "Chưa từng thật sự đánh, từ đâu có lòng tin?"
Vô số năm qua, phu tử luôn tự hỏi chiến thắng Hạo Thiên như thế nào. Ông từng nghĩ rất nhiều phương pháp, không ngừng tránh né, không ngừng ở trên tầng học thuật cùng tinh thần tự hỏi, nhưng chưa từng thực tiễn.
Tang Tang lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu lên, im lặng nhìn phía bầu trời.
Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, nhìn phía phu tử, nói một câu.
"Thật ra, ta cũng không có lòng tin chiến thắng ngươi."
Hai chân Tang Tang rời khỏi mặt cỏ bờ sông.
Nàng bay tới trên Tứ Thủy, mái tóc ngắn hơi vàng nháy mắt biến thành đen nhánh vô cùng, sau đó dần dần dài ra, như thác nước rối tung đầu vai nàng, hoặc như là vô số tia sáng.
Con ngươi màu đen của nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trắng đi, sau đó hòa tan với tròng trắng mắt. Ngay sau đó nhạt đi, nhạt đến giống như trong suốt, sau đó có quầng sáng thánh khiết nhàn nhạt mờ mịt trong đó.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn khác nhau xuất hiện ở trên mặt Tang Tang, một loại là Tang Tang nhân gian thấp thỏm lo âu sợ hãi cùng thống khổ, một loại khác thì là hờ hững từng xuất hiện ở hoang nguyên trên xe ngựa.
Tuyệt đối hờ hững, hờ hững bài xích sinh mệnh cùng hỉ nhạc có chứa thần tính.
Nhìn hình ảnh này, Ninh Khuyết cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị xé rách thành cành liễu bờ Tứ Thủy, thống khổ kêu ra tiếng, khóe môi chảy máu, đưa tay liền muốn đi tóm chân nàng.
Phu tử thản nhiên thở dài một tiếng, khẽ hất ống tay áo, đem hắn cố định ở bờ sông.
Trên mặt nước Tứ Thủy lẳng lặng chảy xuôi, thân thể Tang Tang không ngừng xảy ra biến hóa. Thân thể gầy yếu dần dần trở nên đẫy đà, quần áo màu đen bị nứt vỡ, biến thành vô số sợi, lộ ra da thịt lõa lồ.
Mái tóc dài màu đen theo gió phất phới, biểu cảm trên mặt nàng trở nên càng lúc càng thống khổ, thân thể không ngừng vặn vẹo, giống ở trong một cái lưới không ngừng giãy dụa, sau đó dần dần yên lặng, chỉ còn lại có hờ hững.
Sợi quần áo vỡ tan như nước chảy xuống, lộ ra da thịt ôn nhuận bóng loáng.
Tang Tang gầy yếu bình thường ốm yếu kia không thấy nữa, Tang Tang lúc này xuất hiện ở nhân gian, là một nữ tử toàn thân lõa lồ xinh đẹp.
Vô luận là ngũ quan hay là thân thể, đều không thể bắt bẻ, hoàn mỹ đến cực điểm như vậy.
Thân thể cùng dung nhan hoàn mỹ, phối hợp thần tính thanh khiết ôm hờ hững, cho người ta một loại cảm giác không thể xâm phạm. Giống như một số Hạo Thiên nữ thần tượng nào đó đạo môn giáo phái cung phụng. Lúc này Tang Tang cùng thiên nữ tượng khác nhau duy nhất là màu da của nàng, màu da nàng vẫn tỏ ra có chút đen, như trước kia.
Vô luận là Tang Tang Vị thành, hay là Tang Tang Lão Bút Trai, thân thể nàng vẫn luôn là đen.
Hai chân nàng lại rất kỳ diệu trắng noãn như ngọc, như hai đóa hoa sen tuyết.
Phu tử nhìn hình ảnh này, cảm khái nói: "Thân ở hắc ám, chân đạp quang minh, thì ra là thế."
Thân thể Tang Tang là đen, giống như than.
Hai chân Tang Tang là trắng, giống như ngọc.
Ninh Khuyết từng tắm rửa cho nàng, thích nhất ôm chân nàng ngủ, rất quen thuộc thân thể nàng, quen thuộc đôi chân nàng, quen thuộc tất cả của nàng. Lúc này nhìn cái thân thể hoàn mỹ đen trắng phân minh này, lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lúc còn nhỏ ở trong đống xác đường Hà Bắc bới ra đứa bé gái kia, hắn tựa như mọi người trong Thông nghị đại phu phủ cảm thấy kỳ quái. Chẳng qua về sau ôm nuôi nhiều năm như vậy, vì thế thấy quái không quái. Thẳng đến lúc này nhìn thấy hình ảnh này, nghe được phu tử nói, mới rốt cuộc hiểu đạo lý trong đó.
← Ch. 628 | Ch. 630 → |